Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Tiết Bình Quý cũng cảm giác cằm như muốn rớt đất, một lát sau mới tỉnh hồn lại. Cẩn thận suy nghĩ chốc lát rồi như hiểu ra nói:
- Chuyện này cũng không phải không thể nào. Nếu như ngày ấy đặt bẫy hãm hại chúng ta không phải ai khác mà chính là Võ Uy vương phủ thì sao? Nếu như là chính Võ Uy vương phủ không muốn gả Diệp Tứ tiểu thư vào Hoàng Cung, như vậy chuyện này có thể hiểu được.
- Võ Uy vương phủ?
Chu Diễn tỉ mỉ nghĩ lại, quả cũng có đạo lý nhưng vẫn không khỏi đau lòng thốt lên:
- Sao củ cải ngon ngọt lại để lợn ăn thế này.
Tiếp theo hắn lại than thở ảo nào vì ngày ấy chạy trước Doanh Trùng:
- Sớm biết vậy ngày đó ta không chạy, đàng hoàng ở lại có phải đã được ôm mỹ nhân về rồi không. Ta sao hôm đấy lại ngốc vậy chứ, có chuyện tốt như vậy chạy làm gì chứ, ài…
Trang Quý như cũng hiểu ra nói:
- Nói cách khác, ngày đó ai chạy chậm chút thì cưới được vị Diệp Tứ tiểu thư?
Chu Diễn thở lại lặng yên không nói, Trang Quý thì rầm một cái ngồi bệt lên sàn biểu tình thẫn thờ.
Tiết Bình Quý chỉ nhìn hai kẻ này không nói gì, hai vị này chỉ sợ là nghĩ nhiều, âm mưu này cũng quá nửa là hướng về Doanh Trùng. Nếu không vị cường giả tiểu thiên vị kia khi xuất hiện sao không ngăn hai người chạy đằng trước, chỉ một mực ngăn Doanh Trùng mà lại vừa vặn đá Doanh Trùng vào trong khuê các Diệp Tứ tiểu thư.
Nghĩ muốn giải thích nhưng Tiết Bình Quý không khỏi mệt mỏi mặc kệ hai kẻ này ước ao ghen tị, như vậy cũng giúp hắn thư thái hơn ít nhiều.
Lúc này khắp thành Hàm Dương cũng đang bàn tán loạn về cọc kết hôn kỳ dị này, trong Thái Quốc công phủ, một thiếu nữ áo tím vô cùng kinh ngạc quay người lại hỏi:
- Tiểu Thanh ngươi nói Võ Uy quận vương phủ đã đem bát tự của Doanh Trùng và Diệp Lăng Tuyết đến Bạch Vân quan?
Cô nàng này thần thái điềm đạm nhàn nhã, diện mạo kiều diễm như hoa, đứng trước mặt nàng chính là Thượng Quan Tiểu Thanh, nàng kia khẽ gật đầu nói:
- Đây là tin mẫu thân muội lấy được từ Bạch Vân quan, vốn chuyện này không nên truyền ra ngoài nhưng không biết vì sao Võ Uy quận vương phủ không chỉ không giấu mà còn ra sức tuyên dương. Mẫu thân muội hôm qua sớm biết được chuyện này.
- Là phu nhân nói sao? Vậy thì không sai được.
Thiếu nữ áo tím kia khẽ thấy thần, cũng không để ý cây hoa bên cạnh đang trồng dở nữa mà vừa vội rửa tay vừa kỳ quái nói:
- Nếu việc hôn sự này mà thành thì khắp Hàm Dương náo loạn mất. Không phải có cao nhân phê mệnh nàng ta là phượng thể, mẫu nghi thiên hạ sao? Sao lại rơi xuống mức này chứ.
- Cái gì mà quốc mẫu chứ, quá nửa là đạo sĩ tha phương ăn nói linh tinh! Không biết chừng còn là âm mưu của kẻ nào đó ấy chứ, buồn cười là có người còn cho là thật, bây giờ không biết có bao nhiêu người đang cười thầm Diệp Lăng Tuyết kia nữa.
Thượng Quan Tiểu Thanh lại cười gằn nói tiếp:
- Giờ đã trao bát tự, chỉ cần hai người hợp nhau là đính hôn ngay trong ngày. Có người nói việc này do chính Võ Uy Vương nói ra, lại thêm trò hài mấy ngày trước, Diệp Tứ nàng ta đã mất thuần khiết, cọc hôn sự này dù phụ mẫu Diệp Tứ đứng ra ngăn cản cũng không ngăn được.
Trong giọng nói ngoài mấy phần vui mừng ra còn có sung sướng khi người khác gặp họa nữa.
- Tiểu Thanh! Nếu thật sự như vậy thì thật tiếc cho Lăng Tuyết muội muội. Dung mạo, khí chất nàng ấy có gì không phải đứng đầu chứ, cuối cùng lại gả cho tên chơi bời Doanh Trùng kia, chẳng phải là rơi vào hố lửa sao? Rõ ràng là thiên chi kiều nữ, giờ lại rơi xuống bùn, nàng đã đủ đáng thương rồi, ngươi và ta cần gì phải cười trên nỗi đau khổ của người khác chứ.
Thiếu nữ áo tím nghe thấy vậy thì không đồng ý lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn thương nói.
Thượng Quan Tiểu Thanh ngây cả người, sau đó khẽ vuốt cằm nói:
- Biểu tỷ nói có đạo lý, như vậy nàng ta cũng thật đáng thương. Muội đã từng nghe về Doanh Trùng kia, không chỉ võ mạch bị phế mà còn sắp mất tước vị. Nhân phẩm thì rất vô liêm sỉ, còn nhỏ đã lưu luyến thanh lâu, tranh giành tình nhân với người ta. Có người còn nói hắn thô bạo bá đạo, giết người giữa đường không chớp mắt, làm không ít chuyện xằng bậy, không biết chừng ngày sau còn chọc ra đại họa khám nhà diệt tộc. Ài, sau khi hai người thành thân, Lăng Tuyết muội sớm muộn sẽ bị tên vô liêm sỉ kia làm tức chết mất.
Thiếu nữ áo tím lại thở dài, biểu tình phức tạp nói:
- Nữ nhân chúng ta có hai lần đầu thai trong đời, một là khi sinh ra, hai là khi xuất giá. Vinh nhục đời sau liên quan cả đến phu quân, nếu gả nhầm người thì cũng bị hủy cả đời, cầu mong ta và ngươi ngày sau không đến mức rơi xuống kết cục như Lăng Tuyết muội muội.
Thượng Quan Tiểu Thanh nghe vậy nhưng không thèm để ý, trong lòng chỉ đang nghĩ đến tuyển tú. Diệp Lăng Tuyết giờ đã lui ra, luận diện mạo và gia thế, có thể cạnh tranh với nàng chỉ có một, hai người mà thôi. Như vậy chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm, ngày sau chắc chắn là vương phi. Mình và biểu tỷ có thể kém đến đâu chứ, mà cũng nên đến gặp Diệp Lăng Tuyết một phen, không biết vị tỷ muội tốt này giờ đang như nào, chắc là không còn vênh mặt lên được nữa.
--------------------------
Cùng lúc đó, trong thư phòng nội viện Võ Uy quận vương phủ, một ông lão khí độ xuất trần, ánh mắt an nhàn, khí chất xuất thần ngồi ngay ngắn sau thư án lắng nghe báo cáo.
- Ngũ hoàng tử khi nghe được tin này thì vứt chén trà trên tay xuống đất, phía Thục phi kia cũng là làm ầm lên tại chỗ, cả ngày trách phạt cung nữ thái giám trong cung.
Trước thư án là một người hầu trung niên tuổi chừng bốn mươi, một mực cung kính nói:
- Còn có An Quốc công phủ, có người nói vị phu nhân Hoài Hóa đại tướng quân sau khi nghe tin vội vã về Vương gia, trước khi đi vẻ mặt hoảng sợ, khi về cũng tâm thần không yên.
Ông lão kia nghe vậy lại hỏi:
- Còn có gì nữa, thành Hàm Dương không chỉ có từng này phản ứng.
Người hầu trung niên kia do dự một hồi, cho đến khi thấy ánh mắt ông lão dần sắc bén vội nói:
- Nữ quyến trong các phủ đều đang bàn tán nói lão đạo sĩ khi xưa quá nửa là dân giang hồ lừa bịp, ăn nói linh tinh. Ngoài ra còn đang cười nhạo tiểu thư nữa, cũng có người tiếc thương cho nàng, nói tiểu thư nàng đời này đã bị hủy, không chỉ không làm được hoàng hậu mà sau này còn không bằng nữ tử thứ tộc bình thường. Lại có người thầm ao ước là thế tử An Quốc công, nói lần này hắn hồng phúc tề thiên, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, còn nói hoa nhài cắm bãi *** trâu.
Ông lão nghe vậy không giận mà còn bật cười nói:
- Cũng nên như vậy! Tính tình tiểu tử kia vô liêm sỉ thật, có thể cưới được trân bảo trong tay lão phu đúng là tiện nghi hắn.
- Nhưng thuộc hạ cũng cảm thấy vị thế tử kia quả không xứng với tiểu thư.
Trung niên nhíu mày hồi lâu mới nói.
- Cả ngươi cũng cảm thấy như vậy?
Ông lão yên lặng một hồi, cả người như già đi vài phần, cười khổ nói:
- Các ngươi không hiểu.
Hắn còn chưa dứt lời đã bị thanh âm ngoài cửa vang lên chặn lời:
- Hài nhi quả thật không hiểu vì sao phụ thân nhất quyết phải đẩy Lăng Tuyết vào hố lửa.
Ông lão hơi nhíu mày nhìn về phía cửa, chỉ thấy một vị trung niên nghiêm nghị đi vào thư phòng. Quan phục tim trên người chính là quan phục Thị Lang, gương mặt người này có mấy phần giống ông lão nhưng ánh mắt như đao, lạnh lùng sắc bén.
Vị người hầu trung niên thấy vậy, vội vàng hành lễ:
- Diệp Mặc Sinh bái kiến Nhị gia.
Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng có ba nam hai nữ, vị trung niên trước mắt này chính là con thứ Diệp Hoàng Bác.
Con cháu Song Hà Diệp thị phần lớn tòng quân, rải rác khắp các phủ quân, có không ít người thành danh. Chỉ có vị Nhị gia này tuy võ đạo mạnh mẽ, tu vi đã là trung thiên vị nhưng lại đi đường quan văn, giờ tuổi chưa đến ba mươi lăm đã là Binh Bộ Thị Lang, quyền cao chức trọng, lúc này khí nộ mà đến, dù cho đối mặt với Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng quyền khuynh triều chính cũng không chút rơi xuống hạ phong.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Diệp Nguyên Lãng bình tĩnh nhìn con mình, tròng mắt lóe lên tia thất vọng rồi nhanh chóng biến mất, ông cười gằn nói:
- Nếu như ta không nhúng tay, chẳng lẽ để Diệp Hoành Bác ngươi gả Lăng Tuyết vào Hoàng Gia? An Quốc công phủ tuy là hố lửa nhưng cũng tốt hơn nơi ăn thịt người không nhả xương kia nhiều.
- Sao phụ thân lại nói vậy?
Diệp Hoàng Bác ngẩng đầu lên nói:
- Sau khi kết thúc tuyển tủ, Lăng Tuyết nhất định trở thành lục vương tử phi. Nữ nhi thế gia xuất giá, dòng dõi cao đến đâu cũng chỉ như vậy, lấy thân phận và can đảm của Lăng Tuyết, trong Hoàng Gia ai bắt nạt được nàng chứ?
- Sau đó để Diệp phiệt ta cuốn vào tranh đoạt vương vị? Đáng tiếc Diệp phiệt ta địa vị cực cao, không cần một vị hoàng hậu đến tăng thêm sắc màu!
Diệp Nguyên Lãng vẫn đầy lạnh lẽo chất vấn:
- Ta lại hỏi ngươi, Nguyên Lãng ngươi nhất định gả Lăng Tuyết vào cung là vị nữ nhân Thục phi kia? Hay vì dã tâm của Diệp Hoàng Bác ngươi? Ta biết ngươi từng yêu sâu đậm nữ nhân kia, coi đấy là hối hận lớn nhất trong đời, nhưng ngươi gả Lăng Tuyết cho lục hoàng tử Doanh Thiên Sách là muốn Diệp thị dây dưa cùng nữ nhân kia sao? Nhưng ngươi làm vậy có xứng với Song Hà Diệp thị, có xứng với phu nhân ngươi, có xứng với mẹ con Lăng Tuyết?
Một phen ngôn từ như gió táp mưa sa khiến Diệp Hoàng Bác sắc mặt từ trắng thành xanh, dù cho như vậy, ngữ khí của hắn vẫn đầy cứng rắn hữu lực:
- Thiên Sách là con nhìn trưởng thành từ bé, lần tranh đoạt này rất có hi vọng, luận nhân phẩm tài mạo đều là thượng giai, là lương phối với Lăng Tuyết. Con chưa từng có ý định để Song Hà Diệp phiệt cuốn vào tranh đoạt.
- Coi như ngươi không có đi.
Diệp Nguyên Lãng bật cười nhưng càng làm thư phòng thêm lạnh lẽo.
- Ngươi nghĩ lục hoàng tử có Lăng Tuyết là hoàng phi, tân hoàng xem ở mặt mũi Diệp gia, ngày sau cũng không dám quá đáng? Hai vị thân ca ca của Lăng Tuyết cũng không ngồi yên không để ý đến. Nhưng ngươi có nghĩ đến bệ hạ nghĩ gì, tân hoàng ngày sau nghĩ gì không? Có biết cái gì gọi là thân bất do kỷ không?
Diệp Hoàng Bác còn định nói gì đó, Diệp Nguyên Lãng đã không kiên nhẫn phẩy tay cắt lời :
- Ta biết ngươi và nữ nhân kia đã sớm có tính toán, nghĩ rằng nhất định được như nguyện. Nhưng bệ hạ từ lâu đã quan tâm việc này, tứ hoàng tử kia cũng nhìn chằm chằm Lăng Tuyết, đại huynh của ngươi chẳng lẽ không biết mưu đồ tranh đoạt ngôi vị gia chủ của ngươi sao? Lần này nếu như ta ngồi yên bỏ mặc, kết cục của Lăng Tuyết còn thảm hơn giờ nhiều, chẳng lẽ ngươi muốn nữ nhi Diệp phiệt làm thiếp thất cho người ta.
- Phụ thân nói bệ hạ định nạp Lăng Tuyết làm phi hoặc có dự định khác?
Dù là huynh trưởng hắn hay tứ hoàng tử thì hắn đều không để trong lòng nhưng nếu là Thiên Thánh Đế ra tay thì khác.
- Nói chung sẽ không để các ngươi đạt được mong muốn.
Diệp Nguyên Lãng lắc đầu nói:
- Nếu Lăng Tuyết có thể yên ổn làm vương phi, ta tác thành cho ngươi thì có sao? Nhưng tình thế như này, Diệp phiệt ta tránh xa vẫn là ổn thỏa. Huống hồ lần này nhúng tay sao chỉ có mình ta thôi, một ván này ngươi thua rồi.
Diệp Hoàng Bác một thân tức giận đã tan, chỉ còn lại bất đắc dĩ và không cam, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Nhưng tổ phụ cũng không cần thiết gả Lăng Tuyết cho Doanh Trùng, kẻ này thanh danh tàn tạ, võ mạch bị phế, mất tước vị chỉ là chuyện sớm muộn, sao có thể xứng với Lăng Tuyết chứ?
- Hiện tại mới nghĩ đến thương tiếc con gái sao? Nhưng không làm vậy sao có thể làm an lòng thánh thượng, tỏ rõ Diệp phiệt ta không có ý đồ không an phận. Con trai Doanh Thần Thông trong lòng bệ hạ hơn xa người thường, cũng hơn xa tưởng tượng của ngươi.
Diệp Nguyên Lãng sau khi nói xong lại thở dài:
- Chuyện này ván đã đóng thuyền, ngươi không cần nhiều lời nữa ta tự có tính toán.
Còn chưa nói hết câu, ánh mắt Diệp Nguyên Lãng đột nhiên khác thường, quét qua cửa sổ. Lập tức Diệp Hoàng Bác cũng có cảm giác, biểu hiện càng thêm khó coi.
Ở ngoài thư phòng, Diệp Lăng Tuyết đang vỗ vỗ tro bụi, từ từ đứng dậy, nụ cười nở tươi đầy xin lỗi với mấy thị vệ không hề hay biết bên cạnh.
Thiếp thân nha hoàn của nàng U Hương thấy vậy vội vàng chạy tới, biểu tình lo lắng lại ngầm ẩn chứa trách cứ:
- Tiểu thư, người lại đến nghe trộm? Vương gia lần trước đã phạt ngài chép trăm lần đạo đức kinh, cấm túc một tháng nói nếu có lần sau nhất định đưa vào vào đạo quan thanh tu trăm ngày mà, tiểu thư sao lại không nhớ vậy?
Vừa rồi Diệp Lăng Tuyết trốn khỏi mấy nha hoàn giám sát, chẳng biết đi đâu, làm những nha hoàn trong Ngạo Tuyết cư nháo nhào tìm nàng khắp nơi. Chỉ có U Hương theo nàng từ bé, vừa nghĩ đã biết tiểu thư nhà mình đi đâu nên đến đây tìm, quả nhiên vừa cách thư phòng không xa đã trông thấy bóng Diệp Lăng Tuyết. Chỉ là bị Diệp Lăng Tuyết ra hiệu nên không dám tới gần, tới khi Diệp Lăng Tuyết đứng lên, U Hương biết việc đã vỡ lở nên vội chạy tới.
- Không sao.
Diệp Lăng Tuyết biểu hiện hào phóng dị thường, nghĩ thầm có gì phải sợ chứ. Nào có đạo lý đem nữ nhi sắp xuất giá nhốt trong đạo quan, cùng lắm là trừng phạt không đến nơi đến chốn như chép phạt, cấm túc mà thôi. Nại nhìn về cửa thư phòng, quả thấy Diệp Nguyên Lãng và Diệp Hoàng Bác cùng bước ra, phía sau còn tổng quản trong phủ Diệp Mặc Sinh.
Diệp Hoàng Bác biểu hiện khó coi, vừa ra khỏi cửa đã hừ lạnh một tiếng. Diệp Nguyên Lãng thì ánh mặt yên tĩnh hòa ái, ngữ khí đầy bất đắc dĩ nói:
- Lăng Tuyết con vừa rồi dùng ẩn nguyên phù hay liễm tức phù vậy?
Những hộ vệ ngoài thư phòng này cũng không phải để bày biện, bản thân cảnh giới đều là huyền thiên vị, lại luyện tập kỹ càng không để bất cứ võ giả hay luyện khí sĩ cảnh giới huyền thiên vị trở xuống có thể đến gần nghe lén.
Nhìn khắp Võ Uy quận vương phủ, có thể lẻn nghe lén bên ngoài thư phòng hắn cũng chỉ có một mình Diệp Lăng Tuyết làm được.
- Là ẩn nguyên phù.
Diệp Lăng Tuyết thản nhiên đáp, còn quơ quơ tấm bùa chú trong tay, biểu hiện khá là tiếc nuối nói:
- Nhưng cháu vừa đến không được bao lâu đã bị gia gia phát hiện rồi. Thủ đoạn của Lăng Tuyết sao sánh được với gia gia chứ? Đêm đó không chỉ hầu gái biến mất sạch, ngay cả Tuyết Nhi cũng không biết có người vào Ngạo Tuyết cư.
Diệp Hoàng Bác nghe thấy vậy không khỏi khẽ thở phào, hắn sợ nhất là con gái nghe được đoạn liên quan đến Thục phi.
Mà biểu tình Diệp Nguyên Lãng thì hơi lúng túng, vội ho khan nhìn trái nhìn phải rồi nói:
- Ẩn nguyên phù có thể giấu được lão phu ba mươi hô hấp, khắp thiên hạ chỉ sợ không đến hai mươi tấm.
Vừa nói xong, Diệp Nguyên Lãng lại đầy tiếc hận nói tiếp:
- Đáng tiếc Lăng Tuyết con không phải nam nhi.
Lăng Tuyết nếu như là nam tử, ít nhất có thể chống đỡ Diệp phiệt hai trăm năm phát triển, chỉ tiếc mặc giáp thứ này không biết vì sao phần lớn chỉ nam tử mới điều khiển được. Đặc biệt là mặc giáp cấp thiên vị, chỉ có phần rất nhỏ thích hợp nữ nhân.
Cháu gái hắn dù thiên phú có cao đến đâu mà không có mặc giáp thích hợp thì vẫn chỉ là nữ tử khuê phòng mà thôi.
- Đây là trong bụng mẹ đã định sẵn rồi, cháu gái cũng không có cách nào thay đổi.
Diệp Lăng Tuyết mỉm cười nói, nàng cũng không cảm thấy nữ nhi có gì không tốt, ngoại trừ thân bất do kỷ, đời này phụ thuộc phụ mẫu, trượng phu thôi.
Nói đến điểm này, Diệp Lăng Tuyết cũng không cười nổi nói:
- Gia gia định gả Tuyết nhi cho Doanh Trùng kia sao?
- Như vậy Lăng Tuyết con có thể hy sinh vì Diệp gia một lần không?
- Không muốn.
Diệp Lăng Tuyết ủa quyết đáp, dù là gả vào Hoàng Gia hay gả cho Doanh Trùng nàng đều không muốn:
- Nhưng Diệp gia nuôi dưỡng con, như vậy Lăng Tuyết con chỉ đành tuân mệnh.
Nữ nhi Diệp gia, bao gồm cả mẹ nàng, hôn nhân đều do trưởng bối định đoạt, cũng đều một phần vì gia tộc, không có đạo lý nào đến nàng thì có ngoại lệ. Không có Song Hà Diệp phiệt, nàng sao có mười bốn năm cơm ngon áo đẹp? Nàng càng không thể để mẫu thân nàng vốn mệnh khổ càng thêm khó sống được.
Diệp Nguyên Lãng yên lặng một hồi, nhìn Diệp Lăng Tuyết hồi lâu rồi đầy âm u xoay người:
- Cháu thật ngoan, đáng tiếc, đáng tiếc…
Vừa nói ông vừa thở dài, bóng lưng đầy chán chường cô đơn khẽ bước đi.
Lúc này Diệp Lăng Tuyết bỗng hỏi:
- Gia gia, Doanh Trùng kia đến cùng là người nào?
Thật ra mấy ngày này nàng cũng hỏi thăm được chút ít nhưng còn có chút chuyện cần chính tổ phụ nàng trả lời.
- Là một tên khốn kiếp, đứng đầu Hàm Dương tứ ác, rác rưởi võ mạch bị phế nhưng không biết thu liễm.
- Nhưng năm mười tuổi, Tung Dương thư viện triệu tập chúng đệ tử dùng ảo thuật thí diễn binh pháp, kết quả Doanh Trùng đứng đầu. Không chỉ đánh đâu thắng đó, rất nhiều anh tài trong thư viện không thể dùng binh lực ngang nhau chống lại hắn quá hai khắc. Có người nói với ta, những năm này Doanh Trùng tuy tự mình đồi phế nhưng thủy chung vẫn được thánh thượng quan tâm, nói hắn dù võ mạch bị phế, mất đi tước vị, cũng quan chức đến tam công!
Diệp Hoàng Bác không khỏi ngây người, hắn còn không biết Doanh Trùng được đánh giá như vậy, chẳng lẽ cũng là đạo sĩ tha phương nói sao? Còn có thánh thượng nữa, một lòng quan tâm Doanh Trùng là vì năm đó Doanh Thần Thông hết lực ủng hộ thánh thượng, có công hộ giá sao?
Diệp Lăng Tuyết chỉ cúi đầu thầm than, nữ hài lập gia đình, không chỉ xem tiền đồ tương lai, thành tựu của hôn phu.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
- Nguyệt Nhi, An Vương kia có từng nói những việc trên bia đá chắc chắn sẽ thành hiện thực không? Hắn có từng nghĩ tới ngày ta được chân truyền Tà Hoàng, nếu ta không ra ngoài thì sao? Hay nếu như ta không đi Võ Uy Quận Vương phủ dự tiệc thì sao?
Bên trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng đang tò mỏ hỏi tiểu nha đầu bên cạnh. Nếu như mọi việc đã an bài thì hắn không cần lo lắng nữa, Trich Tinh thần giáp và tước vị quốc công nhất định là của hắn.
- Phụ thân chưa từng nói vậy.
Nguyệt Nhi kia suy ngẫm trong chốc lát rồi lắc đầu nói:
- Có việc là chắc chắn, có việc không. Chân truyền Tà Hoàng chắc chắn sẽ rơi vào tay ngươi, ngươi kết hôn với mẫu thân cũng nhất định xảy ra. Còn về kế thừa tước vị và cứu người thì không nhất định.
Nói đến đây, Nguyệt Nhi khẽ dừng lại, dùng ánh mắt mang theo nghi hoặc và cảnh cáo nhìn Doanh Trùng:
- Tu vi của ngươi nếu không đến võ úy cảnh thì nhất định không kế thừa được thần giáp. Nếu như ngươi không chữa trị được Khổng Tước Linh, tu được Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương thì không thể cứu người!
Doanh Trùng nghe xong không khỏi đăm chiêu. Nguyệt Nhi nói chân truyền Tà Hoàng nhất định rơi vào tay hắn, có nghĩa bất kể hôm đó hắn lựa chọn như nào, nhất định sẽ có người dí Tà Anh thương vào tay hắn. Cẩn thận nghĩ lại, ngày ấy người đến quăng thương trước xe ngựa chỉ sợ là cố ý hướng về hắn. Còn việc hắn và Diệp Lăng Tuyết kết hôn chắc chắn có duyên cớ khác, xem ra chuyện trong Võ Uy quận vương phủ quả nhiên không phải trùng hợp. Về phần hai việc sau thì không nhất định xảy ra, hai việc này cần hắn có tu vi nhất định mới làm được.
Ánh mắt Doanh Trùng phức tạp nhìn phía bia đa, thầm nghĩ cũng đúng. Nếu như hắn không cố gắng, không chịu làm gì thì mấy chục năm sau sao có thể được phong An Vương chứ?
Các nước ngày nay, khác họ đế hoàng được phong Vương ngoài một thân tu vi quyền thiên vị ra, còn cần nắm giữ mặc giáp bán thần nguyên giai nữa! Mà đây mới chỉ là quận vương mà thôi, muốn được phong thân vương thì phải là hoàng thiên vị, thực lực sánh ngang kim tiên thời trung cổ cùng một bộ mặc giáp thần nguyên giai có thể truyền thừa con cháu mới được.
Từ xưa đến nay, cũng không phải không ai làm được, nhưng ít càng thêm ít, hoàng thất bảy nước Tần Sở Tề Ngụy Triệu Hàn Yến, bảy họ ba mươi sáu nhà mà thôi! Bảy họ ba mươi sáu nhà đều là thế phiệt to lớn, một phần truyền thừa từ thánh nhân mới có. Trong ngàn năm gần đây, chưa có ai lấy thân thần tử thu được tước vị thân vương, ban thưởng thần giai mặc giáp!
Không biết tương lai chuyện gì xảy ra để bản thân được phong thân vương đây? Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng cảm giác bản thân lo hiện tại tốt hơn. Đúng như Nguyệt Nhi nói, hắn tu không đến võ úy cảnh thì sao kế thừa được thần giáp? Ngày sau không đủ sức mạnh thì sao xoay chuyển được kết cục tan cửa nát nhà? Mà dù là tu vi hay sức mạnh cũng không phải nháy cái là có được, đều cần chính hắn nỗ lực từng bước.
Mấy ngày sau, Doanh Trùng vẫn như cũ không thể động đậy. Cũng may ở trong Luyện Thần hồ còn có một thân thể khác, trong những ngày dưỡng thương, hắn vẫn có thể tu luyện khắc khổ trong Luyện Thần hồ.
Ở ngày thứ sau, Doanh Trùng quả nhiên đột phá võ mạch thứ năm đạt đến võ úy cảnh như bản thân dự đoán.
Nhờ vậy tâm tình hắn phấn chấn hơn nhiều, thân thể ngoài chính mạch ra còn có càn, khôn, chấn, tốn, khảm, ly, cấn, đoái tám võ mạch. Võ giả tu hành đều từ đoái mạch đến càn mạch. Sở dĩ như vậy vì đoái mạch dễ mở nhất, sau đó là cấn mạch.. cứ thế khó dần đến càn mạch.
Nếu là tình huống bình thường, Doanh Trùng không thể nào nhảy qua tốn mạch đả thông chấn mạch được nhưng giờ hắn tu luyện công pháp Đại Tự Tại, thêm sự trợ giúp của giả mạch, đúng là để hắn mạnh mẽ hoàn thành việc không thể nào này.
Mà mở được chấn mạch cũng ý nghĩa con đường võ đạo của hắn một lần nữa mở ra.
Hắn rời khỏi Luyện Thần hồ, cẩn thận cảm thụ thân thể mình, cảm thụ chấn mạch mở ra, nội nguyên trong cơ thể bỗng tăng nhiều, thật lâu không nói gì, hai hàng lệ khẽ chảy. Nam nhi không dễ rơi lệ, năm đó võ mạch của hắn bị phế cũng không rơi lệ, lần này thấy được hi vọng khôi phục thì không khống chế được tâm tình nữa.
Lên được võ úy cảnh càng làm Doanh Trùng hắn thêm mong đợi với chân truyền Tà Vương, mỗi ngày càng thêm chăm chỉ tu luyện.
Đến ngày thứ tám nằm trên giường, Doanh Trùng mới hoàn thành nhiệm vụ luyện ba ngàn lần Huyễn Lôi thương.
Thật ra hắn không phải chỉ từng luyện ba ngàn lần nhưng muốn đạt được yêu cầu của gương bạc không dễ, thậm chí mấy trăm lần đầu hắn thất bại hoàn toàn, không được gương bạc công nhận lần nào, mãi về sau hắn mới chậm rãi tìm tòi được tinh yếu của Huyễn Lôi thương.
Khi hoàn thành nhiệm vụ này, trong gương lại hiện ra đồ ảnh mới, một bóng người đang múa thương, thương thế ác liệt vô cùng, tất cả chi tiết nhỏ đều được lộ rõ.
- Đây là Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương? Cũng không có gì ghê gớm mà.
Doanh Trùng đầy nghi hoặc nhìn kỹ mấy lần, Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương này chỉ có ba thức – đoạt hồn, tuyệt mệnh, thăng tiên!
Nhưng thương thuật này rất thú vị, ba thức này có thể tùy ý thi triển, tùy ý tổ hợp lại thi triển liên hoàn, tổng cộng có sáu loại biến hóa!
Nhưng Doanh Trùng nhìn kỹ thương thế này, ngoài ác liệt chút ra thì cũng không có chỗ gì hơn người, cũng không mạnh hơn thương thuật Doanh thị bao nhiêu. Thậm chí có thể nói ba chiêu thương này ở đại đa số điểm không có gì khác lạ, thậm chí còn có nhiều chỗ khiến người khó hiểu, những động tác đó như là dư thừa không cần thiết vậy.
Đây là vô song sát thế thương pháp? Doanh Trùng không khỏi đánh ánh mắt ngờ vực sang nhìn Nguyệt Nhi, nàng ta chỉ trầm lặng không nói, ánh mắt hờ hững nhìn lại hắn.
Doanh Trùng chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại tầm mắt thầm nghĩ cũng đúng, tiểu nha đầu này chỉ là nhân ngẫu An Vương chế tạo, không thể hiểu rõ Tà Hoàng chân truyền như lòng bàn tay được.
Ý Thần Quyết không phải là giả, huyền công Đại Tự Tại và võ úy cảnh là chân thân, bản thân không phải nằm mơ. Ngươi lưu lại Tà Vương chân truyền cho rằng ba thương này là vô song sát thế, khẳng định không sai. Bản thân thấy ba thương này bình thường không phải vì ba thương này bình thường, mà vì kiến thức của mình quá nông cạn, không biết chỗ kỳ diệu của nó.
Lại nhìn trong gương, nhiệm vụ sư môn một không biến thành nhiệm vụ hàng ngài, chỉ nội dung phía sau có thay đổi.
Sư môn nhiệm vụ một: luyện tập Huyễn Lôi thương chín ngàn lần, trong thực chiến lĩnh ngộ được bí quyết Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương, khen thưởng một viên võ hồn thạch nhân nguyên giai.
Doanh Trùng khẽ nhíu mày hỏi:
- Nguyệt Nhi, ngươi có biết võ hồn thạch là gì không?
Vật này sao hắn chưa từng nghe nói đến, lần này Nguyệt Nhi không để hắn thất vọng, nhanh chóng đáp:
- Vật này giống với chân ý phù lưu hành thời cổ đại, sau một hồi đại biến, đạo môn nghiên cứu ra vật này thay thế chân ý phù.
- Chân ý phù, thì ra là như vậy.
Doanh Trùng giờ đã hiểu, chân ý phù là tu sĩ huyền môn dùng phương thức chiếu hình, ghi lại chân lý võ đạo trong phù lục. Người bình thường sau khi dùng có thể thu được chân lý võ đạo của võ giả cấp cao, sức chiến đấu tăng nhiều.
Võ hồn thạch này nếu cũng có tác dụng như chân ý phù thì tác dụng là xấp xỉ. Mặc giáp cấp bậc nhân nguyên giai tương ứng võ giả tiểu thiên vị, như vậy võ hồn thạch nhân nguyên giai liệu có tương ứng tiểu thiên vị? Có điều đây chỉ là suy đoán của hắn, có đúng hay không thì còn phải đợi thu được võ hồn thạch mới chứng thực được.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Doanh Trùng thử luyện mấy lần Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương nhưng đều thấy cứng ngắc, khó mà nắm được yếu lĩnh. Thương thuật này phong cách khác biệt với võ đạo thường ngày hắn tiếp xúc.
Đặc biệt là những chỗ nhìn như “dư thừa” kia đặc biệt làm Doanh Trùng hắn vô cùng khó chịu, rõ ràng có thể một phát đâm thẳng nhưng thương pháp này lại yêu cầu xoay nửa vòng, làm như vậy tuy lực sẽ lớn hơn nhưng khó tránh khỏi có vẻ rườm ra dư thừa.
Doanh Trùng thầm nghĩ nhiệm vụ sư môn kia yêu cầu lĩnh ngộ tinh yếu Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương trong thực chiến, chẳng lẽ thương pháp này phải đổi cách lĩnh ngộ, phải là thực chiến mới hiểu được tinh diệu trong đó?
Ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn về phía đoạn thương trong Luyện Thần hồ, An Vương kia ngày đó từng nói trong Bá Vương thương có chín mươi chín tàn hồn thiên vị cường giả, có thể giúp hắn tham ngộ võ đạo. Chính mình bây giờ đã có Tà Hoàng chân truyền, lại có giả mạch, không biết có thể lợi dụng Bá Vương thương lĩnh ngộ Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương không?
Nói thật hắn sinh tò mò với đoạn thương này lâu rồi nhưng đến giờ vẫn chưa biết cách dùng. Có thể tham ngộ võ đạo là sao? Trước nghe Nguyệt Nhi nói hẳn là có chút hung hiểm, mà quá nửa có dính líu đến thực chiến.
Ánh mắt lấp lóe chốc lát nhưng Doanh Trùng vẫn chặn lại kích động muốn thí nghiệm trong lòng, chính mình giờ dùng ba thức thương này dây dưa dài dòng, nào có thể trực tiếp vận dụng trong thực chiến chứ? Cái này giống như còn chưa học được bước đi đã nghĩ đến chạy rồi, là điển hình mơ tưởng xa vời. Thử một chút Bá Vương thương kia cũng không sao, nhưng nhất định phải luyện thuần thục Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương này đã.
- Nguyệt Nhi ngươi nói xem, vị thượng cổ tiên hiền truyền lại Tà Hoàng chân truyền này là có ý gì?
Doanh Trùng sau mỗi lần luyện thương hao sạch thể lực, luyện cơ quan thuật hao sạch tinh thần thì sẽ tìm Nguyệt Nhi nói chuyện phiếm. Dù sao cũng là ở nhà không có Lâm Y Ngữ đánh đàn, bồi chuyện hắn, ngoài ra hắn cũng có ý định nói chuyện với nha đầu này cho nàng ta đỡ cô đơn. Vì vậy Doanh Trùng mặc kệ Nguyệt Nhi không để ý mình, vẫn tự nói:
- Xem ra Tà Hoàng truyền thừa này cũng không có gì hay. Tà Anh thương chỉ người mệnh phạm đế tinh mới có được, công pháp không thể truyền ra ngoài, như vậy không thể khai tông lập phái. Lẽ nào chính là xúi giục hậu nhân giết Đế Vương tạo phản, soán quyền đoạt vị? Còn có Hậu Dự, Cơ Phát… kia nữa, sao đã từng chiếm được mà sách sử không chút ghi lại?
Mười ngày này hắn không chỉ luyện võ đạo và cơ quan thuật trong Luyện Thần hồ mà còn đọc không ít sách sử. Nhưng bất kể chính sử hay dã sử đều không có dòng nào nói về Tà Anh thương hay Tà Hoàng chân truyền. Những người hắn vừa kể tên đều là bậc đế vương, khai sáng cơ nghiệp, Tà Anh thương có công lớn như vậy sao không để lại chút dấu vết nào?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, nếu đổi lại là hắn thì sau khi soán vị thành công cũng không cho phép tích trữ Tà Anh thương, tiếp tục truyền thừa vật này. Như vậy không phải lưu lại phiền phức ngập trời cho con cháu mình sao. Nếu như giang sơn của mình vất vả cướp được truyền đến con cháu rồi lại bị cướp bởi truyền nhân Tà Anh thương thì sao?
Mà Tà Anh thương này sau khi tới tay chỉ đơn thuần tặng hắn lực lượng, chưa từng yêu cầu hắn điều gì, càng như này lại càng làm hắn khó mà yên lòng. Hắn là người tính tình đa nghi, không thể tin nổi thế gian này có việc tốt thuần túy, chỉ cho mà không yêu cầu hồi báo.
Nguyệt Nhi vừa nhìn đã biết bệnh đa nghi của Doanh Trùng tái phát nhưng thần kỳ không phản bác chỉ nói:
- Thật ra ban đầu phụ vương cũng nghĩ thoát khỏi Tà Anh thương nhưng không thành công. Vì Tà Hoàng truyền thừa này, phụ vương từng bị Sở quốc truy sát. An Vương phủ chịu tai họa diệt môn ít nhiều có liên quan đến Tà Hoàng chân truyền.
Ánh mắt Doanh Trùng ngưng đọng, nói cách khác Tà Anh thương và Tà Hoàng chân truyền quả thật có vấn đề? Chính mình không nghĩ sai sao? Nhưng An Vương kia cũng không ngăn mình lấy được thương này, nói cách khác ngày sau Tà Hoàng chân truyền này với mình có lợi vô hại? Trong lúc vô tình, hắn đã thêm mấy phần tín nhiệm với Nguyệt Nhi.
- Thì ra là vậy.
Doanh Trùng nở nụ cười, lại sờ sờ đầu Nguyệt Nhi nói:
- Đa tạ Nguyệt Nhi, ta biết ngày sau nên làm như nào.
Ngày sau hắn không chỉ đối phó với Tà Anh thương mà còn phải không để bất luận người nào biết được bản thân được Tà Hoàng chân truyền. Tuy là như vậy nhưng không cần vì nhỏ bỏ lớn, dù sao thành tựu tương lai của hắn liên quan nhiều đến Tà Anh thương. Chẳng lẽ bản thân giờ có thể bỏ Đại Tự Tại, Ý Thần Quyết sao?
Nguyệt Nhi vẫn cứ tay ôm đầu gối nhưng là gương mặt ửng hồng, để mặc Doanh Trùng xoa đầu nàng. Mắt nàng khẽ híp lại y như mèo con hưởng thụ vậy, mãi cho đến khi Doanh Trùng dừng tay Nguyệt Nhi mới tỉnh lại chợt nhớ ra, ánh mắt buồn bực không thôi, nhưng sâu trong mắt nàng đầy thất vọng và bình tĩnh mờ mịt nhìn Doanh Trùng.
Nàng cảm giác người trước mặt này có điểm giống với phụ thân nhưng cũng có khác biệt, nhưng cả hai đều đối xử ôn nhu với nàng.
----------------
Như vậy mỗi khi Doanh Trùng luyện thương trọng tâm hướng về Doanh gia thương thuật hơn chút, hắn không biết thời gian này có người nhận ra Tà Hoàng chân truyền do đó biết được hắn mệnh phạm đế tinh hay không nhưng hắn đã quyết định sau này cố hết sức ít dùng Tà Hoàng chân truyền, khi không cần thì nhất quyết không dùng, chỉ dùng thương thuật gia truyền đánh nhau. Phương pháp tốt nhất là hắn phải thông hiểu tinh hoa Tà Hoàng chân truyền, hòa vào võ học gia truyền nhưng căn cơ võ đạo của hắn còn thấp, căn bản không làm được điều này!
Ngày thứ mười sau khi hắn hôn mê, quả nhiên như bia đá dự đoán, việc kết hôn của hắn đã được An Tây bá và Võ Uy Quận Vương định đoạt. Sáu lễ thành hôn: nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh ngắn ngủi trong mấy ngày đã hoàn thành hơn nửa. Ngay cả ngày kết hôn cũng đã định sẵn, là ở ba tháng sau.
Điều này không khỏi làm Doanh Trùng trợn mắt líu lưỡi, có cần thiết phải nhanh vậy không? Hắn và Diệp Lăng Tuyết cùng mới mười bốn, còn chưa làm lễ trưởng thành nữa, sao hai bên phải vội vàng như vậy. Có điều nghĩ cẩn thận thì ba tháng sau chính là vòng cuối tuyển tú, Doanh Trùng cũng hiểu ra ít nhiều, như vậy “con lợn” bản thân trong miệng Chu Diễn thật ăn được củ cải trắng rồi…
Lúc này Doanh Trùng đã có thể bước xuống giường nhưng vẫn hành động bất tiện, ẩn ẩn đau đớn.
Người xuất thủ ngày ấy quả không chút lưu tình, hắn bị sao băng đập trúng cũng chỉ hôn mê hai ngày, nằm giường bốn, năm ngày là tốt rồi. Nhưng khi bị người kia đá một cước thì ròng rã mười mấy ngày không xuống được giường. Lão An Tây bá cũng vui thấy như này, lệnh hắn không được ra ngoài, ông lão này rất sợ hắn lại ra ngoài gây chuyện ảnh hưởng đến hôn sự.
Dưỡng thương cũng không có gì nhưng làm Doanh Trùng khó chịu là hắn bị đoạn tuyệt với ngoại giới. Đám Trương Nghĩa một mực trung thành với hắn cũng bị An Tây bá hạn chế trong phủ, y như tù phạm vậy. Mỗi ngày hắn chỉ có thể từ miệng nha hoàn hầu hạ biết được ít chuyện vụn vặt trong phủ. Có rất nhiều chuyện hắn cảm giác bất tiện, ví như hai tháng sau hắn chuẩn bị nhà mới cho mình, ví như mười mấy cửa hàng hắn nhận lời trông nom, ví như sau khi mất chức tước, chuẩn bị ít quà đặc sắc cho chú hắn!
Giờ này hắn thầm hối hận không thôi, lúc trước hắn nghĩ An Quốc công phủ này sớm muộn là của người khác nên ngoại trừ mấy người Trương Nghĩa ra, trong phủ hắn không bố trí thân tín nào khác. Lúc đó hắn không cảm thấy gì nhưng hôm nay bị giam trong quốc công phủ, Doanh Trùng liền cảm giác không dễ chịu tí nào. Thật giống như con mắt và xúc tu của mình bị người khác chọc mù, chặt đứt vậy. Mấu chốt chính là có lượng lớn tiền của hắn đã tốn ra không thể thu hồi, mà những việc này không thể nói với lão An Tây bá được.
Cũng may sau khi việc hôn nhân đã định đoạt, lão An Tây bá cũng thả lỏng hắn, cuối cùng hắn cũng liên lạc được với bên ngoài. May mắn là những chuyện hắn bố trí vẫn tiến triển thuận lợi, không có chút sơ hở gì. Thu nhập màu xám của bản thân không có chút giảm đi mà ngược lại vì kết hôn với Võ Uy Quận Vương phủ, thu nhập còn có phần tăng thêm. Không may là có chút tiền đã không thể cứu lại, ví như tiền hắn mua tòa biệt thự kia, mười vạn hại bạc cứ thế vỗ cánh bay đi…
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng cầm tờ phòng khế Trương Nghĩa đưa cho mà thịt đau không thôi. Tòa ngũ nhập trạch viện này vốn là hắn chuẩn bị chỗ ở cho hai tháng sau. Dù cho hắn mất tước vị, lão An Tây bá và Doanh Thế Kế cũng không đuổi hắn ra khỏi An Quốc công phủ được nhưng Doanh Trùng hắn tính ngạo, sao chịu cúi đầu trước người khác chứ? Nhưng nếu giờ hắn đã có hy vọng kế thừa tước vị thì tòa trạch viện này hoàn toàn không cần thiết. Còn có bạc hắn đem ra hối lộ mấy vị đại nhân Lễ bộ nữa, hắn vốn làm khó một chút Doanh Phi lấy được tước vị, giờ tiền này xem ra cũng là vô ích.
Tổng cộng tất cả là mười lăm vạn lạng bạc, số tiền này nếu như tiết kiệm được thì hắn có thể mua được năm mươi cỗ mặc giáp ngũ tinh, dùng trang bị cho bộ khúc tư quân của mình. Mà trong quân chính quy Đại Tần, cũng chỉ phối xứng mặc giáp ngũ tinh mà thôi!
Khẽ than thở, trên tay Doanh Trùng còn có một đống ngân phiếu nữa. Mỗi tờ là một trăm lạng, trên tay hắn có một trăm ba mươi tờ, đều là ngân phiếu không ký tên do Hàm Dương Thịnh Thông tiền trang phát hành. Bất cứ ai cầm ngân phiếu này đều có thể đổi thành vàng bạc ở các chi nhánh của Hàm Dương Thịnh Thông.
Cái này cũng là Trương Nghĩa mang về cho hắn, một phần đến từ tiền trả mua hai bộ liên hoàn đao hạp và tụ lý liên châu của Chu Diễn và Tiết Bình Quý. Năm nghìn lạng hoàng kim còn lại là thu nhập xám tháng này của hắn. Mỗi tháng đều có, chỉ là tháng này nhiều thêm ba phần, việc Doanh Trùng cần làm chỉ là khi có người phạm tội, hắn cầm danh thiếp An Quốc công đến quan phủ hỏi thăm. Hay khi có người gặp phiền phức, hắn đứng ra làm người hòa giải mà thôi.
Nhìn những kim phiếu này, tâm tình Doanh Trùng cũng tốt hơn ít nhiều. Thầm nghì mất cái lọ được cái chai, có thêm khoản thu nhập xám này, mình cũng bớt tổn thất. Trạch viện kia ngày sau còn có thể bán đi, gần đây giá phòng trong thành đang lên cao, nửa năm sau bán biết đâu lại kiếm được tiền. Về phần tiền hối lộ Lễ bộ thuần túy lãng phí, cũng may mới chỉ là ném đá dò đường, chưa dùng hết lực, nếu không hắn đau lòng chết mất.
- Quả đúng như Nghĩa thúc nói, phụ vương trước đây quả là như này.
Doanh Trùng nghe vậy không chút để ý, chỉ thuận miệng hỏi:
- Nghĩa thúc? Ngươi nói là Trương Nghĩa? Hắn nói ta như nào ?
- Nói phụ vương trước kia tham tiền, nói có chút tiền ngươi cũng tính toán chi li.
Khóe môi Nguyệt Nhi khẽ cong lên, như cười như không.
- Trương Nghĩa là không quản việc nhà không biết củi gạo đắt. Vậy ta ngày sau xa hoa sao?
Doanh Trùng khẽ thở dài, lúc này mới rời chú ý khỏi mấy tờ ngân phiếu.
An Quốc công phủ theo luật Đại Tần có thể cung dưỡng hai trấn bộ khúc. Quân chế một trấn là sáu ngàn người, sáu trăm mặc giáp, tiền nuôi những tư quân này đều do An Quốc công phủ trả. Có điều Doanh Trùng trước giờ chưa từng coi hai trấn quân này là của mình, nên hắn còn nuôi một vệ một nghìn tư quân. Đây mới chính là tâm huyết của Doanh Trùng, chỉ mặc giáp ngũ tinh có hai trăm ba mươi cỗ, còn có hai trăm năm mươi người đạt võ úy cấp năm. So sánh với quân đội Đại Tần thì có thể sánh ngang quân tinh nhuệ, mà trong thành Hàm Dương còn nuôi dưỡng hơn mười cường giả võ đạo thuộc hạ.
Người khác nghĩ Doanh Trùng hắn làm xằng làm bậy, là tay chơi bời vô dụng nhưng mấy năm này hắn luôn sẵn sàng ra trận, dùng thời gian kinh doanh một cỗ thế lực không nhỏ. Sau khi mất tước vị, Doanh Trùng hắn vẫn có thể an hưởng phú quý nhưng hắn không cam lòng, không cam phụ thân bị người hại chết, không cam chính mình một đời phú quý nhưng không bổn sự, không cam thấy Doanh Thế Kế cầm được tước vị An Quốc công. Vì lẽ đó bốn năm qua, dù ngày kiếm cả đấu vàng nhưng hắn vẫn cảm thấy mình rất nghèo. Dùng tám ngàn hai lạng bạc chế tạo liên hòa đao hạp và tụ lý liên châu đã cảm thấy thịt đau rồi.
- Không, phụ vương dù cho đứng đầu Tây Tần, sở hữu cả quốc gia cũng vẫn vô cùng nghèo, mỗi lần đều nói cả quần cũng sắp rơi mất.
Doanh Trùng nghe đến đây không khỏi tim đập thình thịch, đứng đầu Đại Tần, sở hữu cả quốc gia, ngày sau mình thành lập một Đại Tần khác sao?
Cũng đúng, Nguyên Hữu Đế kia đã diệt cả tộc mình, mình còn có thể ngồi chờ chết sao? Không khởi binh báo thù sao? Mình khi đó là cường giả hoàng thiên vị, có mặc giáp thần nguyên giai, nếu thụ phong An Vương thì thế lực trong quân không nhỏ. Có lực lật đổ Đại Tần cũng không phải kỳ quái.
Nhưng nhớ đến đương kim hoàng đế Thiên Thánh Đế vô cùng yêu thương mình, Doanh Trùng lại thấy phiền muộn không thôi. Chẳng lẽ bản thân ngày sau lại chiếm đoạt giang sơn của Thiên Thánh Đế sao.
An Vương ngày đó có nói: tuy hùng cứ Tây Tần nhưng là người cô đơn. Bị ngoại tộc ngụy vực quấy nhiễu, quốc lực suy giảm, đại quân chinh chiến nhiều năm đỡ trái hở phải làm hắn uể oải không thôi. Trung thần danh tướng dưới trướng đều do hắn đấu chí sa sút mà dần héo tàn. Chính mình ngày sau thành công lập quốc thì cũng không dễ chịu là bao, để rồi sau đó chính mình phải nảy sinh ý định làm lại từ đầu.
Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng loại bỏ hết tạp niệm. Đây đều là những việc chưa phát sinh, bản thân nghĩ làm gì chứ? Chính mình nhưng đã biết từ sớm, chẳng lẽ còn không xoay chuyển được số mệnh ngày sau?
Nghĩ như vậy Doanh Trùng bình tĩnh lại, buông xuống ngân phiếu, toàn lực chế tạo Thanh Ngọc Hồ Điệp. Hắn đã chế tạo hơn ba trăm bộ linh kiện Thanh Ngọc Hồ Điệp, thừa để tạo mười mấy con Thanh Ngọc Hồ Điệp ấy chứ nhưng vẫn không thể lắp ghép được một bộ hoàn hảo.
Nhưng là hôm nay vận may đến rồi, ngay khi hắn quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì bộ cuối cùng hắn chắp vá vào đột nhiên lóe lên linh quang, phù trận đột nhiên vận chuyển hấp thu thiên địa nguyên linh.
“Thành công?” Doanh Trùng có chút không dám tin tưởng, bán tín bán nghi niệm thử thần chú: “Lên.”
Thanh Ngọc Hồ Điệp có một bộp linh quyết điều khiển riêng, lúc này Doanh Trùng vừa nói từ lên, con bươm bướm xanh lập tức vỗ cánh bay lên, theo ý niệm của Doanh Trùng, nó bay múa khắp bên trong không gian Luyện Thần hồ.
Thấy vậy Doanh Trùng hết sức vui mừng, hắn mất gần tháng mới chế tạo được con bươm bướm này, cảm giác thỏa mãn nháy mắt tràn đầy tâm linh.
Mãi một hồi lâu sau, hắn mới nhớ đến khen thưởng của Tà Hoàng chân truyền. Lần trước khi hoàn thành sư môn nhiệm vụ năm, Hãm Tiên giới là trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn nhưng giờ hắn còn không thấy Khổng Tước Linh kia đâu.
Nhưng ngay khi hắn nhìn về phía tấm gương bạc, hắn đã biết lần này không trực tiếp hiện ra mà hắn cần tự mình đi lấy. Công Thâu sau khi tay nắm Khổng Tước Linh tru diệt Tây Phương Tà Phật, chôn cất tàn kiện vật này dưới Phục Ngưu sơn, cách nơi này một ngàn bốn trăm dặm.
“Dưới Phục Ngưu sơn?” Doanh Trùng ngây người suy tư thầm nghĩ không khỏi quá khéo đi. Trong những trang viên hồi môn của mẫu thân hắn có ba tòa ở dưới Phục Ngưu sơn, đó cũng là nơi hắn ẩn náu và nuôi dưỡng tư binh.
Dù cho không có Khổng Tước Linh, hắn cũng đang chuẩn bị đi Phục Ngưu sơn xem sao. Đầu tiên là xem thu hoạch mấy trang viên này, thứ hai là thăm viếng tư quân thuộc hạ, ba là muốn đi Hổ Cư bảo của hắn, gặp mặt người kia.
Bây giờ vừa đúng dịp, lần này sau khi vết thương khỏi, hắn phải đi một chuyến. Dù sao mấy tháng sau đến kỳ kế thừa tước vị, lại việc kết hôn với Diệp Lăng Tuyết nữa, nếu không tranh thủ giờ thì sắp tới hắn bận túi bụi không rút ra được thời gian mất.
Ánh mắt Doanh Trùng quét qua bia đá – Ngày mười ba tháng mười một năm Thiên Thánh thứ hai mươi bảy, ngẫu nhiên gặp triều quan bị ám sát.
Ngày này cách hiện tại không đến hai mươi ngày, hắn chỉ biết thời gian, không biết phát sinh ở đâu, cũng không biết dưới tình huống nào, lẽ nào là trên đường trở về từ chuyến đi Phục Ngưu sơn?
Ánh mắt Doanh Trùng khẽ lấp lánh suy tư rồi bình tĩnh lại. Hắn không phải loại tự xưng thanh cao, cũng biết cơ hội gây dựng ân tình với đương triều Ung Châu đại tông chính quan trọng như nào nhưng dù như vậy, hắn cũng không có ý định cố sức tìm kiếm. Thu được là nhờ vận may, mất đi cũng do số phận, nếu gặp phải Doanh Trùng hắn sẽ không bỏ qua, làm việc không tiếc nuối là được.