Điệp Vũ Cốc màn đêm bao phủ một màu u uất , đây đó vài con đom đóm lay lắt soi ánh sáng mờ nhạt vào bóng tối sâu thẳm . Trên cành tùng già cỗi ngàn năm một hán tử vận bạch y tóc buông xõa ngang vai ngồi trầm tư câm lặng , màn đêm sâu thẳm không tài nào che nổi cái phong thái như ngọc thụ lâm phong của hắn , chỉ có điều sâu trong đôi mắt lấp lánh thần quang ẩn chứa một nỗi sầu đau vô hạn .
Trên trời cao một đốm hào quang rực rỡ đang từ từ tiến về phía hắn . Vầng hào quang ấy ngày càng lớn cuối cùng định hình là một đám mây lấp lánh ánh bạch quang , ngự trên đám mây một đồng tử tóc để trái đào tay cầm sáo ngọc phong thái thoát tục . Đồng tử mỉm cười nói giọng hiền hòa :
- Người kia , đã mười lăm năm rồi , năm nào ta cũng đến và năm nào ta cũng ôm thất vọng mà về , không biết lần này thế nào ?
Hán tử vẫn ngồi trên cành tùng , thân hình bất động , đôi mắt không nhìn đồng tử mới đến mà buông vào màn đêm sâu thăm thẳm . Hắn ghét bi người khác nhìn vào mắt mình !
-Lần này cũng vậy ! Ngươi về thôi !
Đồng tử thở dài ra vẻ thất vọng miệng lẩm nhẩm :
-Trần gian bi lụy , kiếp người chỉ như phù du , tại sao phải cố chấp như thế ?
Lời nói vừa dứt thì đồng tử cùng đám mây lấp lánh hào quang cũng biến mất trả lại cho không gian màu đen vốn có . Hán tử thở dài , hắn thò tay lấy trong ngực ra một cây sáo trúc đưa lên miệng thổi . Tiếng sáo dìu dặt bay chập chờn vào lòng đêm sâu lặng . Âm thanh chuyển cung bậc và xúc cảm liên tục , ban đầu nghe tươi mát rồi chuyển qua âm điệu trầm bổng lay lắt lòng người . Thế nhưng tiếng sáo lại chuyển đổi ! lần này thì nghe bi thương uất hận vô bờ . Cuối cùng bay cao đầy oanh liệt , bi tráng động tâm can , sau đấy xoay chuyển qua âm thưởng buồn tha thiết , thất vọng vô ngần , bây giờ thì tiếng sáo nghe bi thống , cô đơn lạnh người ... càng ngày càng trở nên bi thiết , cuối cùng thì tiếng sáo vỡ nghẹn , cây sáo "bụp" một tiếng tan biến vào hư không ! Hán tử ngửa mặt nhìn trời , cổ hắn nổi gân , hai mắt đẫm lệ , khuôn mặt co giật trông thật đáng sợ . Nhìn hắn lúc này người ta chợt liên tưởng tới bờ bến của sự đau thương ...
Tổng đàn Long Thiên phái
Tại sảnh đường một lão bà tóc bạc như sương , hai mắt lấp lánh hào quang , tay chống ngọc trượng , toàn thân vận trang phục xanh lá cây với hình con rồng vàng uốn lượn đang ngồi trầm tư . Bà chính là Hoa Ngọc Dung chuởng môn đương nhiệm của Long Thiên Phái ! Hoa Ngọc Dung bỗng chuyển mục quang ra cửa sảnh nơi có hai tỳ nữ đứng hầu nói :
-Sao không vào đi còn lấp ló ngòai đó làm gì ?
Bên ngoài vang lên một giọng cười như ngọc vỡ rồi một thiếu niên vận trường bào xanh bước vào . Thiếu niên chỉ độ mười bảy , mười tám ngọc diện như hoa , nét cười điên đảo lòng người , nếu là một cô nương hẳn vẻ đẹp khiến "trầm ngư , lạc nhạn" .Thiếu niên đội một cái mũ bầu dục cũng màu xanh ở giữa đính một viên bạch ngọc , mái tóc tết ra sau trông rất gọn gàng . Chàng ngưng cười ôm quyền :
-Ngoại tổ à , người càng ngày càng tinh mắt đấy !
Hoa Ngọc Dung "hừ" nhạt một cái nói :
-Chỉ có ngươi lười nhác không chịu tập luyện võ công nên mới nói vậy chứ lấp ló như thế thì ai chả nhìn ra ! Nào , thế tìm ta có chuyện gì ?
Thiếu niên chạy lại đấm vai cho Hoa Ngọc Dung cười tươi :
-Tại vì Linh Nhi thấy ngoại tổ âu sầu cho nên mới đến an ủi !
Hoa Ngọc Dung thở dài :
-Chuyện này có phải an ủi một vài câu mà được đâu ! Ngươi bớt đi gây sự và chăm chỉ luyện công một chút là niềm an ủi lớn của ta rồi !
Thiếu niên nhăn mặt :
- Cái gì mà gây sự ? Linh Nhi chỉ là ra ngoài học hỏi thêm kiến thức thôi !
Hoa Ngọc Dung lạnh lùng :
-Sáng nay ai vừa ném Trần công tử vào thùng thuốc nhuộm khiến y xanh lét như tàu lá chuối , ai chặn đoàn ngựa của tiêu cục Trấn Hưng đòi khám xét ?
Thiếu Niên cười mát :
-Tên Trần công tử kia không đứng đắn nên Linh Nhi mới thay trời hành đạo !
-Thế còn tiêu cục Trấn Hưng ?
Thiếu niên khẽ đưa ngón trỏ đẩy vào má nói :
-Kỳ lạ lắm , xưa nay tiêu cục chỉ áp tải hàng nhưng theo như Linh Nhi thấy thì sáng nay họ áp tải không phải là hàng mà là ... người !
Hoa Ngọc Dung cau mày :
-Ngươi lại hồ đồ rồi !
-Linh Nhi rõ ràng nhìn thấy người bước vào cái thùng đó nên mới nhất định muốn hỏi rõ nguyên do thôi !
-Người đó nhìn thế nào ?
Thiếu niên cau mày suy nghĩ rồi nói :
-Chỉ độ ngoài tứ tuần , râu dài trên mặt còn có một nốt ruồi đỏ như máu . Hắn mặc áo đỏ thâm có thêu bạch hạc nhưng mình lại cầm Loan Đao , Linh Nhi thấy dáng vẻ của hắn hình như không phải bị ép buộc mà là tình nguyện chui vào cái thùng ấy , có điều khuôn mặt lộ đôi ba nét sợ hãi !
Hoa Ngọc Dung hơi chấn độc lẩm nhẩm :
-Lạ thật ! Lạ thật !
-Ngoại tổ , có điều gì lạ vậy ?
-Theo như ngươi nói thì nhất định người kia là Bành Tấn Hải , nhưng võ công của y đâu phải tầm thường ? Tại sao lại phải nhờ người ta áp đi ? lại còn lén lút nữa ?
-Nói vậy thì làn hắn tình nguyện đi chứ không phải bị ép buộc ?
-Đúng vậy ! Là tình nguyện , hắn với Trấn Hưng tổng tiêu đầu Hồng Lăng Phong là chỗ thâm giao đâu có lý gì bị ép !
Bà cau đôi mày bạc rồi hỏi :
-Thế mấy người đi áp tiêu là những ai ?
Thiếu niên ngiêng đầu nhăn trán nói :
-Có Hồng Lăng Phong ! Tiết Nhận Tùng của Trúc Sơn phái , Nhan Hồng Bình của Bạch Hạc phái , Khấu Đại Nhân của Bạch Long bang ... còn mấy người nữa mà Linh Nhi không biết , bọn họ võ công đều rất cao thâm nên Linh Nhi mới không đạt được ý muốn !...
Nói xong lén nhìn Hoa Ngọc Dung một cái như muốn xem thái độ của bà ta như thế nào . Hoa Ngọc Dung không để ý mà chỉ lẩm nhẩm :
-Lạ thật , toàn những cao thủ của các phái tại sao lại đi áp thứ "hàng" ấy ? chả lẽ ...
Thiếu niên nheo mắt nhìn Hoa Ngọc Dung hỏi :
-Ngoại tổ , người đoán ra rồi chăng ?
Hoa Ngọc Dung gật đầu :
-Sáng nay ta vừa hay tin Đông Nguyệt giáo tái xuất trở lại , phải chăng những chuyện này có liên quan với nhau ?
-Đông Nguyệt giáo ? Chẳng phải mười lăm năm trước đã bị Thượng Quan Thi Vũ huyết tẩy rồi sao ?
-Ta cũng đang băn khoăn chuyện này , mấy ngày gần đây giang hồ luôn xảy ra biến sự , nhất là cái chết của Trương Đại Hoàng , Tào Nhuận Lương , Ngô Đức Toàn ,... lạ một điều tất cả họ đều dưới chướng của Thượng Quan anh hùng năm xưa đi huyết tẩy Đông Nguyệt giáo , kể cả Bành Tấn Hải , Hồng Lăng Phong ,...
-Vậy thì chuyện này là đúng rồi , Đông Nguyệt giáo nhất định đã xuất hiện lại và đang tìm cách trả thù đấy !
Hoa Ngọc Dung lắc đầu :
-Không thể nào , năm xưa mấy vạn giáo chúng Đông Nguyệt giáo đều bị Thượng Quan anh hùng và đồng đạo tiêu diệt , ngay cả thê tử duy nhất của Động Vô Phong lúc ấy đang mang thai cũng tự sát , lấy ai trả thù đây ?
Thiếu niên lắc đầu :
-Thật là bi thương , Thượng Quan Thi Vũ làm vậy có độc ác lắm không ?
Hoa Ngọc Dung lắc đầu :
-Ngươi lúc ấy chưa biết gì thì làm sao hiểu được sự tàn ác của Đông Nguyệt giáo , không biết có bao nhiêu vạn người bao nhiêu bang phái... bị bọn chúng thảm sát hết , mục đích duy nhất là lấy máu tế mặt trăng . Độc ác như vậy tất nhiên là phải lấy ác mà đè mới trị được !
Thiếu niên thở dài không nói gì , Hoa Ngọc Dung lẩm nhẩm :
-Bây giờ phải làm rõ chuyện này đã , chỉ có một người mới biết thực hư mà thôi ...
- Ai vậy ngoại tổ ?
-Vạn Sự Thông !
Lạc Hoa thành - Vạn Sự Cư
Cánh cổng lớn ghi ba chữ "Vạn Sự Cư" không có người gác , khách nhân ra vào hết sức thoải mái nhưng ai nấy đều kính cẩn , nghiêm trang như sợ làm phật lòng chủ nhân tòa trang viện .
Bên trang khách sảnh có mấy chục người đứng đợi , có ghế nhưng không ai ngồi mà tất cả đều đứng làm hai hàng , dáng hình tuy uy nhiêm nhưng khuôn mặt thì không dấu nổi vẻ sốt sắng chờ đợi . Họ đều là những khách nhân có tiếng tăm của giang hồ đến đây chỉ với mục đích duy nhất là giải quyết những thắc mắc của mình . Và chủ nhân của tòa trang viện này đích thị làm được điều đó !
Bên ngoài một thiếu niên anh tuấn bước vào , trang phục một màu xanh lá cây tươi mát , trước và sau đều thêu rồng vàng bay lượn . Thiếu niên lẳng lặng nhìn bọn khách nhân trong sảnh rồi thản nhiên lên đứng hàng đầu mặc cho những kẻ trong sảnh mặt mũi mang đầy bất bình nhưng không dám phát tiết . Dường như trên giang hồ không ai dám thất lễ với Long Thiên phái cả ! Mà cũng có thể những người ở đây vì đang mang rất nhiều tâm trạng cho nên không muốn gây thêm phiền phức !
Cánh rèm phía trái sảnh đường lay động , một a hoàn bước ra nói :
-Mời người tiếp theo vào !
Thiếu Niên bước đi vào một cách tự nhiên như khi mới đến còn mỉm cười tình tứ với ả a hoàn khiến nàng ta thoáng đỏ mặt .
Bên trong bức rèm , không gian hoàn toàn khác bên ngòai ,gian tiểu thất nhỏ treo rất nhiều tranh thủy mạc và hình âm dương quái dị . ở giữa tiểu thất có một cái gương lớn đặt dưới đất nhưng vẫn cao quá đầu người , chiếc gương này liên tục phát ra thứ hào quang xanh mát chập chờn . Cuối tiểu thất đặt một cái bàn , trên bàn có một cái chậu nhỏ , trong chậu đựng rất nhiều thỏi vàng , thỏi bạc lẫn lộn , ngoài cái chậu ra còn nhiều sách vở cũ kỹ . Ngồi bên chiếc bàn này là một lão nhân gầy gò râu tóc bạc phơ , khuôn mặt hiền hòa thông tuệ , ánh mắt lấp lánh hào quang có thần thái bức nhân ! Không cần nói cũng biết đấy là người được giang hồ tôn xưng Vạn Sự Thông !
Thiếu niên ôm quyền cười tươi , nụ cười có sức mạnh vạn quân :
-Nghe danh Vạn Sự Thông tiền bối đã lâu hôm nay gặp quả nhiên bất phàm !
Vạn Sự Thông mỉm cười :
-Ta còn chưa giải đáp khúc mắc gì của công tử mà ngài bảo ta bất phàm e hơi sớm !
Thiếu niên vẫn cười tự nhiên :
- Ta biết chắc tiền bối sẽ giải đáp được thôi !
Vạn Sự Thông nhìn thẳng vào mặt thiếu niên :
-Vì sao ?
Thiếu niên cũng nhìn lại bằng ánh mắt như sương đêm :
-Vì tiền bối là Vạn Sự Thông !
Vạn Sự Thông bật cười ha hả vuốt râu :
-Long Thiên phái quả nhiên không ít người bất phàm ! Công tử bắt đầu đi !
Thiếu niên anh tuấn lấy trong người ra một thỏi bạc vứt vào cái chậu nhỏ trên bàn hỏi :
-Tiền bối và Thượng Quan Thi Vũ ai nổi tiếng hơn ?
Vạn Sự Thông cau mày :
-Đây cũng là một khúc mắc của công tử sao ?
Thiếu niên gật đầu :
-Đúng vậy !
Vạn Sự Thông thở dài :
-Thượng Quan Anh Hùng khí độ tiêu sái , dáng dấp như ngọc thụ lâm phong , đối với võ lâm mang cái ơn tái sinh , lão phu chỉ là một lão tà bốc kiếm cơm qua ngày bằng dăm ba câu nói vớ vẩn há dám sánh với người ?
Thiếu niên mỉm cười , bước nhẹ một vòng quanh cái bàn nhỏ nói :
-Nhưng theo như vãn bối thấy thì thanh danh của Vạn Sự Thông tiền bối không hề nhỏ trên chốn giang hồ đâu !
Vạn Sự Thông không thừa nhận cũng không phản đối , ông ta nhạt nhẽo nói :
-Công tử đã xong một câu hỏi !
Thiếu niên hơi ngẩn người rồi nhìn Vạn Sự Thông :
-Nhanh vậy sao ?
-Đúng vậy !
Thiếu niên gật đầu , khẽ lấy trong mình ra một cây quạt giấy xòe ra dập vào liên tục , đoạn chàng vứt vào cái chậu nhỏ một nén bạc nữa cất tiếng :
-Năm xưa Thượng Quan Thi Vũ đơn thương độc mã tiêu diệt mấy vạn giáo chúng của Đông Nguyệt giáo , tuy rằng có ít người giúp sức nhưng chẳng qua cũng chỉ theo kiểu " thừa nước đục thả câu " . Hành động của họ Thượng Quan quá tàn ác vì không cho bất kỳ một người nào của Đông Nguyệt có sinh lộ ! Tiền bối nghĩ sao ?
Vạn Sự Thông khuôn mặt thập phần đại biến , lão cười gằn nói :
-Công tử có thể xem đây là một câu hỏi chăng ? Theo lão phu thấy thì đây là một sự xúc phạm không chỉ đến Thượng Quan anh hùng mà còn đến toàn bộ đồng đạo võ lâm bạch đạo đấy ! Long Thiên phái uy trấn thiên hạ , danh át giang hồ nhưng không có nghĩa là muốn nói gì thì nói đâu !
Thiếu niên cũng hơi biến sắc mặt , chàng chuyển qua chuyện khác :
-Thôi được rồi ta không dám đụng đến bức tượng thần bất hủ của các ngươi nữa ! Bây giờ ta sẽ đi vào câu hỏi chính đây !
Vạn Sự Thông lạnh nhạt :
-Mời công tử !
Thiếu niên trầm ngâm :
-Gần đây giang hồ xuất hiện mấy cái chết kỳ bí của Ngô Đức Toàn , Trương Đại Hoàng , Tào Nhuận Lương ... tiền bối biết nguyên do chăng ?
- Bị người ta giết , điều đấy ai cũng rõ !
-Nhưng kẻ nào là người gây án ?
Vạn Sự Thông cười khổ :
-Lão phu đâu phải thần thông quảng đại mà chuyện gì cũng biết ? Hơn nữa vấn đề này không thể trả lời đích danh , chỉ trả lời những phần liên quan thôi !
Thiếu niên khẽ dí cây quạt lên trán đăm chiêu , đoạn vứt một thỏi bạc nữa vào cái chậu nhỏ hỏi :
-Bây giờ Bành Tấn Hải , Hồng Lăng Phong ,... ở đâu ?
-Họ chết rồi !
Thiếu niên biến sắc mặt :
-Tiền bối khéo đùa !
-Rồi công tử sẽ rõ ngay thôi !
-Thôi được rồi ! cứ cho là họ đã chết đi , vậy lão tiền bối có thể cho vãn bối biết những cái chết này có liên quan tới Đông Nguyệt Giáo không ?
-Có liên quan !
-Nói như vậy Đông Nguyệt giáo đã trở lại ?
-Đúng vậy !
Thiếu niên gật gật đầu , mỗi lần đặt một câu hỏi chàng đều vứt vào chậu nhỏ một thỏi bạc , Vạn Sự Thông tỏ ra rất hài lòng về việc này . lão đang lim dim mắt suy tưởng thì thiếu niên khai khẩu :
-Xem ra giang hồ lại xuất hiện trường hạo kiếp không gì ngăn cản được !
Vạn Sự Thông lắc đầu :
-Không hẳn !
Thiếu niên chau mày :
- Chẳng phải Đông Nguyệt giáo rất lợi hại sao ? Giờ họ trở lại với lòng căm thù cao vợi thì ai cản được đây ?
Vạn Sự Thông điềm nhiên nói :
-Thượng Quan Thi Vũ !
Trên khuôn mặt anh tuấn của thiếu hiên xuất hiện vài nét khác lạ , chàng trầm ngâm :
-Mười lăm năm trước hắn đã bẻ kiếm quy ẩn thề không can dự chuyện nhân thế nữa , lời nói của kẻ anh hùng há đổi thay được ?
Vạn Sự Thông mặc nhiên không nói gì ! Thiếu niên đăm chiêu một chút , lại hỏi :
-Hiện giờ hắn ở đâu ?
-Điệp Vũ Cốc !
Thiếu niên gật gật đầu , chàng quay người bước ra cửa biểu thị ý đã hết câu hỏi nhưng đi được mấy bước thiếu niên quay lại :
-Năm xưa khi Thượng Quan Thi Vũ huyết tẩy Đông Nguyệt giáo tiền bối có tham gia chăng ?
-Lão phu có lòng nhưng lực bất , vẫn lấy đó làm ân hận !
Thiếu niên mỉm cười đẩy bức rèm mỏng bước ra nói với vào :
-Vậy thì tiền bối có thể yên tâm rồi !
Vạn Sự thông thủy chung không lên tiếng phản đối .
Thiếu niên ra đến cửa Vạn Sự Cư , chàng lên ngựa dong thẳng đến tửu điếm Sương Nghi , bên trong có rất nhiều khách nhân đang bàn luận sôi nổi , những câu chuyện của họ hầu hết đều liên quan đến Đệ Nhất Truyền Kỳ Thượng Quan Thi Vũ trong cuốn Anh Hùng Thập Đại của Vạn Sự Thông , bao nhiêu năm qua thiếu niên đã nghe chán rồi nên chàng không để ý . Chàng bước lên lầu hai , trên này cũng hơn mười đại hán ngồi đối tửu bàn luận , câu chuyện của họ làm khuôn mặt thiếu niên đại biến ...
Nguyên do là những người này đang bàn luận về cái chết của Tiết Nhận Tùng , Khấu Đại Nhân , Bành Tấn Hải , ... Điều đặc biệt là cái chết của mấy kẻ đó xảy ra trước khi Vạn Sự Thông và thiếu niên trò chuyện khoảng một canh giờ ... thiếu niên thầm nghĩ :" Vạn Sự Thông quả nhiên quảng đại khác thường !" . Đoạn chàng chọn một bàn gần chỗ mấy đại hán kia ngồi nghe ngóng . Vốn dĩ thiếu niên rất ghét mùi rượu và cũng không biết uống rượu nhưng muốn tìm hiểu chuyện giang hồ thì chỉ có đến những nơi này mới nhanh nhạy nên bấm bụng vào mà thôi . Mùi rượu bay lên nồng nặc từ bàn mấy đại hán làm chàng nhăn nhó mặt mày . Bỗng một đại hán thân hình phương phi , mặt mũi đỏ bừng nói :
-Tội nghiệp tổng tiêu đầu Hồng Lăng Phong , tuy rằng thoát kiếp nạn nhưng quá hoảng sợ mà tâm thần trở nên bấn loạn không chịu tiếp khách cũng không chịu ra ngoài cửa nửa bước !
Bên cạnh , một lão già tóc bạc hoa râm , khuôn mặt gầy đét mỉm cười :
-Nói vậy thì hiền đệ nhờ đâu mà biết rõ ba người kia chết vào giờ Sửu ?
Đại hán phương phi thở dài :
- Đệ có muội tử làm a hoàn trong phủ họ Hồng nên mới được rõ !
Một đại hán dáng dấp thư sinh xen vào :
-Không hiểu họ đến Phong Sơn để làm gì mà bị sát hại ?
Đaị hán phương phi nói :
-Theo những gì tiểu đệ biết thì mấy người đó định đến Điệp Vũ Cốc để tìm Thượng Quan anh hùng !
Một đại hán râu quạ ngồi cạnh gã thư sinh hỏi :
-Tìm Thượng Quan anh hùng ? Mà sao bọn họ biết Thượng Quan anh hùng ở Điệp Vũ Cốc và đến tìm người làm gì ?
Hán tử thư sinh mỉm cười :
-Mọi người không để ý đến mấy biến sự trên giang hồ gần đây à ?
Đại hán gầy đét hỏi :
-Biến sự gì ?
Hán Tử thư sinh nhấp một ngụm rượu nói :
-Chính là cái chết của Trương Đại Hoàng , Tào Nhuận Lương , Ngô Đức Toàn .
Bọn họ chết một cách kỳ bí , máu cạn kiệt , tim bị mất , rõ ràng là hành động của Đông Nguyệt giáo năm xưa !
Mọi người biến sắc . Đại hán thư sinh nói tiếp :
-Và quan trọng ba người này năm xưa từng theo chân Thượng Quan anh hùng huyết tẩy Đông Nguyệt giáo ... như vậy có thể thấy hai vấn đề ...
đại hán râu quạ giục :
- Vấn đề gì huynh nói đi !
-Vấn đề thứ nhất chính là Hồng Lăng Phong , Tiết Nhận Tùng , Bành Tấn Hải , Khấu Đại Nhân , Nhan Hồng Bình năm xưa cũng tham gia vào vụ huyết tẩy Đông Nguyệt giáo , họ nhận thấy cái chết của ba người kia tất liên quan đến Đông Nguyệt giáo nên cùng đi tìm Thượng Quan anh hùng mong được sự trợ giúp , không ngờ chưa tìm được thì vong mạng .
Vấn đề thứ hai mới đáng sợ , theo tiểu đệ thì hẳn Đông Nguyệt giáo đã tái xuất lại giang hồ chứ không phải có kẻ mạo danh gây án như nhiều người đoán !
Chúng nhân đồng loạt thở dài , đại hán phương phi trầm ngâm :
-Nếu sự thật Đông Nguyệt giáo tái xuất giang hồ thì thật đáng sợ , Thượng Quan anh hùng lúc nào cũng như hạc nội mây ngàn lại còn thề không chịu tham dự chuyện thị phi giang hồ ! Chao ôi ! Lấy ai để gánh vác đây ?
Không khí trở nên trầm mặc , thiếu niên không đợi tiểu nhị mang đồ ăn ra mà lẳng lặng đứng dậy xuống lầu dong ngựa đi mất dạng ...
Phong Châu thành
Trên con lộ Giang Lăng có hai thớt ngựa chạy như bay vào thành , trên mình mang theo hai thiếu niên nam nữ . Nam nhân tuổi ngoài đôi mươi , mày kiếm mắt sáng , phong thái uy nghi . Nữ nhân tuổi chỉ độ mười tám , mười chín , mắt hạnh mày ngài , hoa dung tú lệ khác thường . Cả hai vận hắc y , lưng đeo trường kiếm . Họ liên tục giật dây cương cố gắng vào thành càng nhanh càng tốt ! Thiếu nữ quay sang nói :
-Sư huynh ! Có nên nghỉ lại trong thành hay đi tiếp ?
Thiếu niên khẽ cau mày như suy nghĩ rồi nói :
-Có lẽ phải tìm khách điếm nghỉ lại rồi hỏi thăm xem tình hình thế nào , cứ tiếp tục đuổi như vậy khác nào tìm kim đáy biển ?
Thiếu nữ cười :
-Huynh nói cũng phải !
Lời vừa dứt thì họ đã qua cổng thành , cả hai cùng ghì cương ngựa cho chạy chậm lại rồi đưa mắt tìm kiếm tửu lầu .
Vũ Hồng lầu là một trong những tửu lầu lớn nhất Phong Châu thành , khi nam nữ thiếu niên vận hắc y bước vào thì tầng một đã đông khít người kiếm không ra một chỗ trống , họ đành theo tiểu nhị lên tầng hai , trên này tuy đông những cũng còn mấy bàn trống . Hai người chọn một bàn gọi đồ ăn , trong lúc chờ nam thiếu niên sang bàn bên cạnh gồm năm đại hán đang ngồi ôm quyền thì lễ hỏi :
-Các vị đại ca có thể cho tiểu đệ làm phiền một chút được chăng ?
Mấy đại hán đang say sưa chuyện trò nghe vậy thì đều quay lại , họ giật mình như nhận ra thiếu niên này là ai nên một đại hán râu tóc cắt tỉa gọn gàng , vận trường bào trắng đứng dậy nói :
-Nghe danh Đại Mạc Song Ưng đã lâu hôm nay mới được diện kiến , không biết Tiêu Đại Hoa huynh đài có chuyện gì mà đến đây ?
Tiêu Đại Hoa mỉm cười :
-Tiểu đệ cùng sư muội đang truy đuổi phản đồ nên tình cờ ghé vào , xin được hỏi cao danh của cá vị đại ca ?
Đại Hán vận bạch y giới thiệu :
-Tại hạ là Khâu Tấn Tài , đây là Phùng Đức Lai , Hoàng Trung Thuần , Thái Cao Trung và Lăng Chí Thành !
Tiêu Đại Hoa ôm quyền :
-Hóa ra đều là những đại hiệp danh trấn giang hồ , thất lễ ! Thất lễ !
Mấy người kia cũng ôm quyền :
-Không dám !
Phùng Đức lai là một người tầm thước , dáng độ khoan hòa liền nói :
- Các vị đã từ đại mạc xa xôi tới đây chi bằng sang bàn ngồi chung với bọn tại hạ cho vui !
Tiêu Đại Hoa mỉm cười :
-Tiểu đệ được vinh hạnh này thì còn gì bằng !
Nói đoạn quay về bàn gọi sư muội , một chốc sau hai người đã có mặt . Hắc y nữ ôm quyền nói :
-Tiểu muội Tuyết Phi Lệ rất vinh dự đựoc diện kiến các vị đại hiệp !
Năm đại hán kéo ghế cho hai người ngồi rồi cùng cười nói :
-Quả nhiên danh bất hư truyền , nhan sắc đã khuynh thành mà võ công lại trác tuyệt !
Đoạn Thái Cao Trung hỏi :
-Chẳng hay lệnh sư vẫn khang thịnh chứ ?
Tuyết Phi Lệ nói :
-Nhờ cao xanh , lệnh sư vẫn mạnh khỏe !
Khấu Tấn Tài rót rượu cho hai người rồi hỏi :
-Khi nãy nghe Tiêu huynh đài bảo đi truy bắt phản đồ nghĩa là sao ?
Tiêu Đại Hoa lắc đầu buồn bã nói :
-Sư môn bất hạnh , tháng trước tam sư đệ của tại hạ là Lý Nhân Long đã đánh cắp bí phổ Đại Hung Phổ Đà Chú trốn vào Quan Nội , gia sư vì không muốn bí kíp rơi vào tay ngoại nhân và kẻ chẳng ra gì nên sai sư huynh muội bọn ta vào lấy lại , cũng nhân cơ hội này thanh trừng môn hộ luôn !
Khấu Tấn Tài gật gật đầu :
-Lý Nhân Long tại hạ cũng nghe danh từ lâu , không ngờ lại là con người như vậy !
Hoàng Trung Thuần mỉm cười :
-Sư huynh muội hai người tìm đúng chỗ hỏi rồi , hôm kia ta mới từ Lạc Hoa thành tới đây có gặp hắn một lần , nói thật , nếu không nhờ hắn lẩm nhẩm: " Lý Nhân Long này cả đời oai hùng cuối cùng lại phải trốn chui trổn lủi! ". Thì ta cũng không biết hắn là ai đâu !
Tuyết Phi Lệ sốt sắng hỏi :
-Chẳng hay đại hiệp có rõ hắn đi về đâu chăng ?
Hoàng Trung Thuần lắc đầu :
-Chỉ là tình cờ mà gặp , ta không nghĩ đến chuyện tò mò vào việc người khác làm gì !
Khấu Tấn Tài nhíu mày :
-Hắn đến Lạc Hoa Thành thì nhất định ghé qua Vạn Sự Cư để tìm một sinh lộ rồi ! Các vị tới đấy không chừng biết thêm tin tức cũng nên ?
Đại Mạc Song Ưng vội tạ ơn rồi cáo từ đi ngay , họ sợ chậm chân thì Vạn Sự Thông sẽ kiếm được sinh lộ cho Lý Nhân Long , ông ta tuy là người thông tuệ nhưng làm việc cốt chỉ vì tiền đâu mấy khi quan trọng đến lợi ích của mọi người ra sao ? Nhất là với những người đến từ Quan Ngoại xa xôi ...
Long Thiên phái
Phái Tu chân này an tọa trên Thư Hùng Sơn hùng vĩ ngút tận mây xanh , mấy chục năm nay thanh danh Long Thiên phái trên giang hồ ngày càng chói sáng . với những hành động nghĩa hiệp cao cả , Hoa Ngọc Dung chưởng môn được dân quanh vùng tôn kính như thần tiên , các đệ tử đi lại trên giang hồ rất nhiều , họ đều lấy nghĩa hiệp làm đầu nên được người người nể trọng .
Thiếu niên anh tuấn đưa cương ngựa cho một tên môn hạ rồi gấp gáp bước vào sảnh đường . Bên trong Hoa Ngọc Dung đã đợi sẵn từ lâu , vừa thấy thiếu niên bươc vào bà vội hỏi ngay :
-Thế nào ? Có thu hoạch được kết quả gì không ?
Thiếu niên mỉm cười , nụ cười có cái duyên làm lòng người phải rúng động :
-Linh Nhi mà hành động thì đảm bảo phải có kết quả rồi !
-Nói đi ! Đừng đứng đấy mà ba hoa nữa !
-Vâng ! Quả là đúng với những gì ngoại tổ tiên liệu , có vẻ như Đông Nguyệt giáo tái xuất giang hồ , cái chết của Trương Đại Hoàng , Ngô Đức Toàn , Tào Nhuận Lương , Bành Tấn Hải , Khấu Đại Nhân , Tiết Nhận Tùng , Nhan Hồng Bình đều liên quan đến Đông Nguyệt giáo !
Hoa Ngọc Dung biến sắc hỏi :
-Bọn Bành Tấn Hải cũng chết rồi sao ? Thế còn Hồng Lăng Phong ?
- Đúng vậy ! Họ đều chết cả còn Hồng Lăng Phong thoát nạn nhưng tâm thần hình như bị ám ảnh không dám ra đường cũng không tiếp khách !
- Ngươi có biết bọn Bành Tấn Hải chết ở đâu không ?
-Ở Phong Sơn !
Hoa Ngọc Dung trầm ngâm :
-Bọn họ đến Phong Sơn làm gì ?
Thiếu Niên mím mối khẽ nghiêng đầu nói :
-Nghe đâu họ đến Điệp Vũ Cốc tìm Thượng Quan Thi Vũ , nhưng đến Phong Sơn thì bị hại !
Hoa Ngọc Dung giật mình :
-Thượng Quan anh hùng ở Điệp Vũ Cốc sao ?
Thiếu niên gật đầu :
-Linh Nhi nghe Vạn Sự Thông nói thế !
Hoa Ngọc Dung lại trầm ngâm , không khí trở nên im ắng lạ thường . Thiếu niên tròn mắt nhìn Hoa Ngọc Dung nói :
-Với thực lực như Long Thiên phái chúng ta có gì phải e ngại bọn Đông Nguyệt giáo ?
Hoa Ngọc Dung lườm chàng nói :
-Ngươi thì hiểu cái gì , năm xưa tám đại bang phái hợp công còn chưa lên được Phong Vũ sơn của Động Vô Phong huống hồ mình Long Thiên phái !
Thiếu niên cau mày :
-Nhưng bây giờ bọn chúng đâu còn như xưa ?
Hoa Ngọc Dung thở dài :
-Đúng là ý nghĩ của đứa trẻ dại , ngươi nên nhớ rằng năm xưa bọn chúng mạnh như vậy mà vẫn bị Thượng Quan anh hùng đại phá , bây giờ Thượng Quan anh hùng vẫn còn sống , bọn chúng lại không rõ điều này hay sao ? Nếu không có một lực lượng mạnh hơn năm xưa ngươi nghĩ bọn chúng dám vuốt râu hùm sao ?
Thiếu niên đăm chiêu nói :
-Quả thật là như vậy rồi !
Hoa Ngọc Dung đứng dậy bước ra ngoài , bà nói vọng lại :
-Ta phải viết thiệp mời bảy đại bang phái còn lại đến Lạc Hoa Thành bàn luận chuyện này , ngươi nhớ ở nhà luyện công chơ tử tế đừng có chạy lăng xăng !
Thiếu niên "vâng" một tiếng rồi buông mình xuống ghế thở dài :
-Không ngờ Đông Nguyệt giáo lại đáng sợ như vậy !
Chàng bất chợt nghĩ đến cảnh mấy kẻ đáng thương kia bị giết máu cạn , tim mất thì khẽ rùng mình . Bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng vôị cất bước ra khỏi sảnh đường dặn bọn thuộc hạ mấy câu rồi sai người dắt ngựa dong đi ...
Điệp Vũ Cốc
Dưới ánh mặt trời chói chang khung cảnh hiện ra thật nên thơ , có điều cảnh trái với lòng nên hắn không muốn nhìn . Hắn thích ở đây nhưng lại chán ghét cái khung cảnh nên thơ ấy ! Một kẻ kỳ quặc nhưng lại được võ lâm rất mực tôn kính ! Thi Vũ ngồi trên cành tùng đục lỗ cho cây sáo trúc , hắn làm thành thạo như một người thợ chuyên nghiệp ! Đục xong lỗ hắn ngồi tỉa hoa văn , đấy là công việc hàng ngày của hăn ! Mười lăm năm rồi hắn chỉ làm có việc ấy : Ngày đục sáo còn đêm thì thổi vỡ sáo !
Hoa văn trên cây sáo hắn tỉa thật kỳ lạ , chỉ có một ngọn núi , một tảng đá nhô lên và một cái gì đó như dải lụa phất phơ bay ... đôi mắt hắn sâu thăm thẳm như không phải đang nhìn vào công việc mình làm mà là nhìn về một phương , một miền nào đấy xa xôi lắm ! Có lẽ một người tu hành thâm sâu như hắn cũng không bao giờ đến được cái miền ấy ! Nhưng hắn vẫn muốn ngắm nhìn cái miền đó , có lẽ đấy là ngọn lửa sống duy nhất đang cháy âm ỉ trong cái xác không hồn ...
Từng đàn bướm bay kín mặt đất như cơn mưa bất chợt của mùa hè đột nhiên dội đến , đàn bướm tản mác vào không trung rồi chập chờn quanh người hắn , muôn sắc , muôn màu ! Nhìn từ xa chỉ thấy bướm giăng kín che lấp cả cây tùng và che lấp luôn hình ảnh con người cô độc ...
Rất lâu sau mới thấy hắn chập chờn bay ra từ đàn buớm khổng lồ , hắn cầm cây sáo chắp hai tay ra sau , đôi mắt vẫn thả vào hư không một cách xuất thần , chân hắn không động nhưng thân người vẫn di chuyển trên không nhẹ nhàng . Trông hắn phiêu dật như cây ngọc trước gió ...
Hắn đáp xuống một căn nhà ghỗ cũ kỹ bị bào mòn bởi gió mưa , trong căn nhà không có gì quý giá ngoài rượu , loại Trúc Diệp Thanh nổi tiếng . Thi Vũ không dùng bát , hắn tu từng vò như một kẻ đói rượu mười năm mặc dù ngày nào hắn cũng uống . Hắn uống nhưng không bao giờ thấy hắn say , chỉ những vò rượu ngày càng vơi mà thôi ! Hắn ngồi vắt chân trước thềm cửa , Vò rượu đặt trên gối , đôi mắt không bao giờ chớp , hắn sợ những cái chớp mắt sẽ khiến hắn lạc về một cõi nào đấy ! Cõi ấy đầy đau thương thống khổ , hắn sợ mình sẽ không cầm được lòng , hắn sẽ hét lên , bạ cái gì đấm đá cái đấy , kèm theo mỗi cái đấm đá ấy là những giọt nước mắt rơi tả tơi , lúc ấy hắn rất giống một người điên ! Sách vở bảo rằng
anh hùng thà đổ máu chứ không rơi lệ , nhưng hắn thì ngược lại ! Chỉ rơi nước mắt mà không thấy đổ huyết bao giờ !...
Last edited by MacVanDanh; 17-11-2008 at 05:45 AM.
Vạn Sự Thông ngồi bên cái bàn nhỏ thần thái an nhàn hết sức . Ả a hoàn đẩy rèm bước vào gọi :
-Lão gia !
Vạn Sự Thông không nhìn ả mà thở dài hỏi :
-Có chuyện gì ?
A Hoàn ấp úng :
-Ngoài kia ... có rất nhiều người sao ...
Vạn Sự Thông gật gật đầu :
-Ta cần đợi một người ! Bảo họ về đi !
A hoàn tròn mắt :
-Ngài đợi ai ?
Vạn Sự Thông trầm ngâm :
-Lý Nhân Long !
A Hoàn vẫn chưa hết ngạc nhiên cười gượng :
-Người này là ai mà lão gia phải từ chối hết khách nhân ...
Vạn Sự Thông không trả lời , lão nhìn a hoàn nói :
-Ngươi ra dẫn hắn vào đây , người đã đến rồi !
A hoàn dường như hiểu rõ sự thông tuệ của Vạn Sự Thông nên không nói gì đẩy rem đi ra . Một khắc sau quả nhiên ả dẫn theo một hán tử vận hắc y tuổi ngoài tam tuần , khuôn mặt anh tuấn nhưng lấp lánh vài phần gian hiểm . Đợi a hoàn ra khỏi tiểu thất Vạn Sự Thông mới mỉm cười :
-Cuối cùng ngươi cũng tới !
Lý Nhân Long cười nhạt :
-Tiền bối biết ta sẽ tới sao ?
Vạn Sự Thông nhìn thẳng vào mắt gã gật đầu :
-Biết !
Lý Nhân Long cười lớn :
-Vậy thì tiền bối hẳn biết mục đích khi tại hạ đến đây chứ ?
-Biết !
-Vậy tiền bối tính thế nào ?
Vạn Sự Thông vẫn không rời ánh mắt khỏi hắn nói :
-Một cuộc trao đổi !
Lý Nhân Long hững hờ :
-Trao đổi thế nào ?
-Ngươi cần mạng sống , còn ta cần thứ mà ngươi đã liều mạng sống để lấy !
Lý Nhân Long cười lạnh :
-Tiền bối đã biết thứ ấy ta phải đổi bằng mạng sống mới lấy được sao lại đòi trao đổi ?
-Bây giờ ngươi không còn đường để chọn !
-Tiền bối nghĩ vậy có phải đã quá đề cao mình chăng ?
Vạn Sự Thông mỉm cười :
- Ta tự nhiên sẽ làm được điều mà mình nói !
Lý Nhân Long chau mày :
-Ngoài tiền bối ra hẳn trong thiên hạ không còn ai cho tại hạ một sinh lộ sao ?
-Không còn !
-Vậy tại hạ phải mạo hiểm một lần cho biết !
-Muộn rồi !
-Tiền bối nói vậy là có ý gì ?
-Bọn họ sắp đuổi đến đây , ngươi nghĩ là sẽ chạy thoát sao ?
-Sư huynh , sư tỷ ta võ công tuy cao cường nhưng tuổi đời hãy còn nhỏ , ta tự tin là nếu giao thủ vẫn có đường lui !
-Ngươi quên mất một điều !
-Điều gì ?
Vạn Sự Thông không trả lời mà hỏi ngược lại :
-Võ công của ngươi lợi hại nhất là phần nào ?
-Tự nhiên là ám khí ! Không lẽ ám khí của Phi Sa Môn ngài không biết ?
-Tự nhiên là ta phải biết !
-Thế tiền bối còn hỏi tại hạ là có ý gì ?
-Ngươi có biết sư phụ ngươi đã bí mật truyền Phi Sa chưởng cho sư huynh và sư tỷ ngươi không ?
Lý Nhân Long thất sắc :
-Có chuyện đó ?
-Ngươi nghĩ con người sư phụ ngươi thế nào mà hành sự không chắc chắn như vậy ?
Lý Nhân Long là người trong Phi Sa Môn hắn hiểu rất rõ Phi Sa Thuật và Phi Sa Chưởng là hai thứ võ công độc môn thập phần lợi hại , tuy ứng phó với kẻ địch bên ngòai Phi Sa Chưởng tuyệt đối không lợi hại bằng Phi Sa Thuật nhưng khốn nỗi nó lại là khắc tinh của Phi Sa Thuật . Bao nhiêu thủ đoạn ám khí trong Phi Sa Thuật khi đối chọi với Phi Sa chưởng chỉ như hạt cát ném vào sa mạc . Lý Nhân Long thở dài :
-Tại hạ đồng ý trao đổi !
Vạn Sự Thông mỉm cười lấy một tờ giấy để sẵn dưới ngăn bàn ra đưa cho hắn . Lý Nhân Long đón lấy tờ giấy hắn đọc xong thì khuôn mặt thập phần đại biến ...
Tiêu Đại Hoa và Tuyết Phi Lệ vào đến khách sảnh Vạn Sự Cư thì vô cùng ngạc nhiên bởi trong khách sảnh không có một ai , theo những gì mà giang hồ truyền tụng thì khách sảnh Vạn Sư Cư lúc nào cũng đông khít người cơ mà ! Sao hôm nay lại vắng lặng thế này ? Tiêu Đại Hoa nhìn Tuyết Phi Lệ thì thấy nàng cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên . Đột nhiên một a hoàn vận lam y xuất hiện từ sau bức rèm nói :
-Mời hai vị vào , lão gia chờ đã lâu !
Hai người lặng lẽ theo sau a hoàn qua bức rèm lòng không khỏi ngạc nhiên . Vạn Sự Thông nhìn họ mỉm cười :
-Quả nhiên là một cặp đôi trời sinh !
Tuyết Phi Lệ thoáng đỏ mặt nhìn Tiêu Đại Hoa thấy y cũng đôi phần mất tự nhiên , nàng hỏi :
-Tiền bối biết bọn ta sẽ đến sao ?
-Tự nhiên ta phải biết !
Tiêu Đại hoa cười :
-Tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại ! Vậy hẳn ngài cũng biết bọn ta đến đây vì mục địch gì rồi chứ ?
-Cái này ta cũng biết !
Nói đoạn cầm một cuốn sách mỏng cũ kỹ đưa cho họ nói :
-Vật này hoàn lại các vị !
Hai người hết sức ngạc nhiên , Tuyết Phi Lệ cầm quyển sách mỏng lên xem thì đúng là Đại Hung Phổ Đà Chú , nàng cười :
-Tiền bối không cần điều kiện gì sao ?
-Không cần !
Tiêu Đại Hoa nói :
-Tiền bối hết sức khác người !...
Vạn Sự Thông không để ý , lão phẩy tay :
-Hai vị về thôi !
Tiêu Đại Hoa và Tuyết Phi Lệ lại thêm một phen bất ngờ nữa . Phi Lệ thở dài :
-Tiền bối cho ta hỏi một câu cuối được chứ ?
-Được !
-Lý Nhân long hiện giờ ở đâu ?
-Ở chỗ hắn cần đến , các người đã lấy được vật cần lấy thì vị tất phải quan tâm tới hắn nữa !
-Nhưng ...
-Việc thanh lý môn hộ của các người ta không quan tâm còn chỗ hắn ở ta cũng không nói ! Các vị đi đi !
Hai người thở dài nhìn nhau rồi cùng bước ra ngoài ...
Điệp Vũ Cốc
Đêm trăng sáng
Thi Vũ ngồi đối tửu một mình , đêm nay hắn không thổi sáo , trong một tháng chỉ có ngày rằm là hắn ngồi uống rượu thâu đêm và không làm gì khác . Gió núi thì thoảng ve vút mái tóc dài buông xõa của hắn , lúc này trông hắn như một cô hồn gữa nghĩa trang lạnh lẽo . Hắn định đưa vò rượu lên miệng nhưng lại đặt xuống lạnh nhạt nói :
-Đến rồi sao còn không vào đi ? Không xem ta là bằng hữu nữa chăng ?
Dứơi bóng trăng mờ ảo một nhân ảnh chập chờn đáp xuống . Đấy là một hán tử tuổi ngoài tam tuần , hắn chỉ có một hàng ria mép phía trên mọc lởm chởm tuyệt nhiên là không có dao kéo đụng chạm đã lâu ... hắn vận trường bào xanh da trời , tóc được búi sơ sài bằng một dải vải trắng . Người mới đến nhìn Thi Vũ tặc lưỡi :
-Đúng là con sâu rượu , ta thua nhà ngươi cũng đáng lắm ! Đáng lắm !
Thi Vũ cười nhạt :
-Đêm nay có muốn uống không ?
-Mười lăm năm không gặp đương nhiên là phải uống , có điều ...
-Điều gì ?
-Thôi , bỏ qua đi , đưa rượu cho ta !
Thi Vũ vứt vò rượu qua cho hắn nói :
-Lê Văn à ! Ngươi học được cái bệnh ấp a ấp úng ấy từ hồi nào vậy ? Uống
đi rồi nói cho ta nghe chuyện gì nào ?
Lê Văn cười nhạt :
-Chỉ sợ chuyện này ngươi cũng khônng giúp được ta thôi !
-Chỉ cần chuyện không liên quan đến giang hồ tự nhiên ta sẽ giúp !
-Chính thế nên ta mới bảo ngươi cũng không giúp được !
-Vậy thì ngươi khỏi nói đi !
Lê Văn thở dài :
-Ngươi vẫn không quên được chuyện xưa hay sao ?
Thi vũ ném vò rượu vào tay Lê Văn nói :
-Uống đi và ngậm cái miệng ngươi lại cho ta nhờ !
Lê Văn nhìn hắn lạnh lùng :
-Ngươi chẳng phải vừa bảo chúng ta là bằng hữu đấy thôi !
-Là bằng hữu thì sao ?
-Thì ta nhất định phải nói với ngươi ...
-khỏi cần nói , những gì ngươi nói thì mười lăm năm trước đã nói rồi ...
- Ngươi có biết đời người được mấy cái mười lăm năm không ?
-Ta thì khác !
-Phải rồi , cứ nhìn bộ dạng ta với ngươi thì đủ biết ngươi là một gã yêu quái không biết màu thời gian rồi !
-Chẳng qua ngươi hay nhiễu sự thì già nhanh đó thôi ! Sống yên lặng một chút tất sẽ trẻ ra đấy !
-Ta nghe lời ngươi , nhưng ngươi cũng nghe ta một điều !
-Điều gì ?
-Quên Tư Đồ Yến đi !
-Ngươi im mồm cho ta !
-Nàng ta không xứng để ngươi như vậy !
-Ngươi muốn chúng ta đoạn tình chăng ?
-Nếu điều ấy làm ngươi nhẹ nhàng thì hãy làm !
Thi Vũ cười nhạt không nói gì , hắn cầm vò rượu lên tu một cách điên cuồng .
-Nàng ta đã phụ tấm lòng nuôi dưỡng của phụ mẫu ngươi , phụ cái tâm lao khổ của ngươi , phụ những giọt máu của ngươi đổ xuống , ngươi còn tự than thở , làm khổ mình làm gì ?
-Đủ chưa ?
-Chưa !
-Tốt nhất là ngươi nên nói ngược lại nếu không sẽ ân hận đấy !
-Ta làm việc gì quyết không hối hận , đâu như ...
Hắn không nói nữa mà buông một tiếng thở dài ... mãi một lúc sau Lê Văn mới khai khẩu :
-Ngươi có biết gần đây Tiết Nhận Tùng , Khấu Đại Nhân , Bành Tấn Hải , Trương Đại Toàn , ... và nhiều kẻ khác lần lượt vong mạng hay không ?
- Ta biết !
- Sao ngươi không có phản ứng ? Hay ngươi đã không coi họ là bằng hữu nữa ?
-vốn dĩ trước nay chưa hề là bằng hữu , coi hay không để làm gì ?
-Vậy hẳn ngươi biết Động Vô Phong chưa chết ?
-Biết !
-Vậy sao không đi giết hắn trừ họa cho giang hồ ?
Đôi môi Thi Vũ khẽ rung lên , hai mắt hắn thất thần :
-Giang hồ ? Vì họ mà mười lăm năm trước ta mất người mà mình yêu thương nhất ... bây giờ ta đâu còn gì để mất mà giang với chả hồ ...
-Ngươi chớ hồ đồ , Động Vô Phong và Đông Nguyệt giáo đã giết cả nhà ngươi , tiêu trừ môn phái của ngươi , nếu ngươi không giết chúng thì há có lỗi với phụ mẫu ngươi , với môn phái ngươi hay sao mà ăn nói như thế !
-Ta thà là có lỗi với họ chứ không ...
-Ngươi lại hồ đồ nữa ! Tư Đồ Yến tự u mê đấy là lỗi ở nàng ta , tự mình uống thuốc độc đấy là báo ứng của nàng ta , ngươi không làm sai và cũng không có lỗi với ai , có trách thì trách trời cao đã đem con tim ngươi đặt không đúng chỗ mà thôi ... Động Vô Phong không ngờ số chưa tận , bây giờ lại vươn tay trở lại , ngươi không giết hắn thì sẽ có lỗi với rất nhiều người , có biết không ?
Thi Vũ không nói gì , hắn tu rượu ngày càng dữ dội hơn , những lời nói của Lê Văn dường như trôi hết theo những giọt rượu tí tách rơi dưới hàm hắn .
Thi vũ lạnh nhạt :
-Hôm nay ngày trăng tròn , ta không muốn gây sự , nếu ngươi nói đủ rồi thì đi đi !
- Bây giờ Động Vô Phong võ công đại tiến , giáo đồ ẩn núp khắp nơi , không thuyết phục được ngươi ta đi thì có ý nghĩa gì ?
- Xem ra ngươi điều tra về chúng rất kỹ !
Lê Văn cười nhạt :
-Ngoài ngươi ra trong giang hồ mấy người là đối thủ của ta đây ?
-Ta thấy Vạn Sự Thông nên đưa ngươi lên lam Đệ Nhất Truyền Kỳ thì đúng hơn !
-Cái danh hão ấy để làm gì ?
-Ngươi nghĩ vậy là được rồi , coi như đêm nay chúng ta chưa nói gì , uống đi !
Lê Văn không uống , hắn đăm chiêu nhìn Thi Vũ không chớp mắt :
-Bây giờ ta phải làm gì mới khiến ngươi đổi ý ?
-Không làm gì cả , bởi vì ta sẽ không đổi ý !
Lê Văn từ từ đứng lên , hắn trầm mặc nhìn ánh trăng đang chếch dần về phương tây cười thảm :
-Ta nghe nói máu có thể rửa được lời thề ...
-Ngươi...
Thi Vũ vươn mình lao lại nhưng không kịp , hắn là tuyệt đại cáo thủ nhưng Lê Văn cũng không phải hạng tầm thường . Thi vũ túm được người hắn thì mũi chủy thủ đã găm lút vào tim . Thi Vũ gào :
-Tại sao ngươi phải làm thế ?
-Là Vạn Sự Thông ... nhưng căn bản là ta cũng có ý này ...
-Ngươi điên thật rồi !
-Mười lăm năm trước ta cùng ngươi tung hoành khắp cõi ... mười lăm năm sau ... ta rất tiếc không sát cánh được cùng ...cùng ngươi ... nhưng ta quyết không ân hận , nếu mạng của ta có thể làm ngươi ... hồi tâm ... chuyển ý thì ...
-Ngươi mới đúng là một anh hùng thật sự , mười lăm năm trước công lao lớn nhất là của ngươi , nhưng ngươi từ chối tất cả ,ngươi không muốn ai biết đến mình nên nhường lại vinh quang cho ta ... ngươi ...
-Ngươi ...biết được như vậy là ... tốt rồi ... giờ nếu thấy ...ta ... thì hãy làm cho... ta một việc ...coi như bù đắp cho ta...
-Ngươi nói đi !
-Tiêu ... diệt...Đông...
Hắn nói đến đây thì trút hơi thở cuối cùng . Không gian trở nên câm lặng , ánh trăng nhàn nhạt soi xuống một cái xác khôn hồn và một con người như mất đi bảy phần hồn ...
Thiếu niên áo xanh dong ngựa suốt mấy ngày mới đến được Điệp Vũ Cốc , sáng sớm , sương đọng lấp láp khiến những cánh hoa muôn phần tươi đẹp , chàng cột ngựa vào một góc cây rồi ngắt hết bông hoa này đến bông hoa khác , dáng vẻ thích thú như một đứa trẻ con được đồ chơi đẹp . Mãi một lúc sau như nhớ ra mục đích đến đây chàng vội dắt ngựa đi tiếp . Khung cảnh càng ngày càng nên thơ , mặt trời đứng bóng những đàn bướm đủ muôn màu sắc bay lượn như mưa ... có lẽ vì vậy nên cốc này mới mang tên Điệp Vũ . Để vào được cốc chỉ có một con đạo duy nhất , con đạo này nhỏ hẹp đến nổi nếu có hai người dắt hai con ngựa đi song song hẳn sẽ không qua được , tuy vậy hai bên đường hoa dại mọc rất nhiều , nhìn từ xa có lẽ đây
là một con đường hoa . Thiếu niên còn mãi mê ngắm nhìn thì người chàng đụng phải một một cái gì đó mềm mềm , chàng vội nhảy lùi lại quan sát thì ra là một hán tử tóc buông xõa , khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn không dấu được vẻ tiêu sái . Chàng quan sát kẻ kia thấy hắn đứng giữa đường , đôi mắt vô hồn không chớp , sương rơi đẫm người hắn cho đến giờ vẫn chưa khô ,tóc hắn bết lại trông càng thảm hại , giữa chốn thâm sơn cùng cốc này người nào yếu bóng vía sẽ cho rằng hắn là cô hồn dã quỷ . Thiếu niên sau một hồi hốt hoảng thì trấn tĩnh lại nói :
-Các hạ làm ơn nhường đường cho ta đi !
Thi Vũ vẫn đứng lặng thinh !
Thiếu niên nhìn thấy vẻ thất thần của hắn lại nghĩ hắn coi khinh mình liền quát :
-Ngươi bị điếc hay sao ? Có tránh ra không ?
Thi Vũ thủy chung không nói , không tránh , không có bất kỳ cảm xúc nào trên mặt . Thiếu niên rút kiếm ra hét :
-Ngươi còn không tránh ra thì chớ trách bổn công tử ra tay đấy !
Thiếu Niên nộ khí xung thiên , múa kiếm lao tới "bụp" nhát kiếm đâm thẳng vào ngực Thi Vũ . hắn vẫn không động đậy , đôi mắt không chớp , máu chảy ra ướt hết ngực áo . Thiếu niên tái mặt vôi nhảy lên ngựa chạy ngược lại miệng lẩm nhẩm
-Ma ! Đúng la Ma hiện hình !
Chạy ra khỏi cốc chàng mới dừng lại thầm nghĩ :" Không phải ma quỷ ! Nếu là ma quỷ sao lại có máu chảy ? Nhưng nếu không phải là ma quỷ sao hắn thấy kiếm mà không tránh ? Trúng một nhát kiếm như vậy cũng không chuyển động thân mình một tý nào ? Phải quay lại xem thế nào ? Lỡ hắn là người thật thì dính một nhát kiếm như vậy không băng bó kịp chắc chắn vong mạng ? Nhưng nếu hắn là ma quỷ thì sao ? Thôi liều vậy !" Nghĩ rồi thúc ngựa quay lại chỗ cũ nhưng khuôn mặt chàng lộ vẻ ngạc nhiên cực độ ...
Last edited by Văn Càn Khôn; 19-11-2008 at 05:43 PM.
Thiếu niên như không muốn tin vào mắt mình khi trước mắt chàng kẻ lạ mặt biến đi từ độ nào , hơn nữa vết máu khi nãy chảy dài xuống cỏ cũng không thấy tăm hơi , chàng lẩm nhẩm :
-Hắn đúng là ma quỷ hiện hình rồi , nếu không phải ma quỷ thì thương thế như vậy có thể đi đâu ? Hơn nữa ngay cả vết máu khi nãy cũng mất tăm là sao ?
Nghĩ đoạn chàng bất giác rùng mình ớn lạnh . Thiếu niên đưa mắt ngó quanh thấy cảnh vật vẫn vậy , trời cao một màu xanh thăm thẳm , gió lay lắn thổi những bông hoa . Không có gì khác ! Chàng thẫn thờ giây lát rồi quyết định đi sâu vào cốc . Vừa đi vừa lẩm nhẩm :
-Cái tên Thi Vũ kỳ quái này cũng khéo biết hưởng thụ , một nới đẹp thế này mà ẩn cư cũng thích thú lắm chứ !
Chàng nhìn quanh một hồi thở dài :
-Mỗi tội rất là hoang vu , sống một mình thì cô đơn đến chết mất thôi !
Thiếu niên đi khoảng một tuần trà thì đụng một căn nhà gỗ cũ kỹ , chàng cột ngựa vào một gốc cây rồi thong thả bước vào nhà nghĩ:" Hẳn là hắn ở đây chứ không sai !" Chàng gọi :
-Thượng Quan tiền bối ở trong đó chăng ?
Không có tiếng trả lời , thiếu niên gọi liền mấy tiếng vẫn không có âm hưởng nào vang ra , chàng đẩy cửa bước vào , mùi rượu cay nồng lẫn với những vò rỗng lăn lóc khắp nơi nồng nặc bay lên . Thiếu niên bịt mũi nhăn nhó :
-Hóa ra là một con sâu rượu !
Chàng nhìn quanh một lượt vẫn thủy chung không thấy bóng người nên quay ra ngoài nói :
-Quái lạ ! Mùi rượu thì nồng nặc , rượu đổ hãy còn ướt trên sàn mà hắn đi đâu ? Hay là ...
Nói đến đây chàng ngưng thần suy nghĩ rồi lẩm nhẩm :
-Quyết không thể nào ! Mười lăm năm trước hắn tung hoành làm điên đảo giang hồ thì bây giờ có lẽ ít ra cùng gần tứ tuần , đâu có trẻ như tên kia ? Hơn nữa nếu là hắn thì cũng đâu có ngu gì mà bị kiếm đâm cũng không thèm tránh !
Thiếu niên ngồi ở cổng đợi rất lâu , mãi đến khi mặt trời dạt hết về phương tây chàng mới thở dài rồi dắt ngựa ly khai cốc .
Tiêu Đại Hoa cùng Tuyết Phi Lệ lấy được bí kíp thì nhanh chóng rời khỏi Vạn Sự Cư rồi lên ngựa đi , Phi Lệ nhìn Đại Hoa hỏi :
-Sư huynh ! Bây giờ tính thế nào đây ?
Tiêu Đại Hoa đăm chiêu nói :
-Có lẽ chúng ta nên về đại mạc giao lại bí kíp cho sự phụ xem người tính thế nào !
Phi Lệ gật gật đầu :
-Muội cũng nghĩ như thế ! Nhưng chuyện hôm nay quả nhiên ly kỳ hết sức ! Huynh thấy Vạn Sự Thông có phải rất kỳ quặc chăng ?
-Lão là một kỳ tài nên tính cách có đôi phần khác người cũng phải ! Dù sao thì chuyện lấy lại bí kíp ta cũng phải cám ơn lão rất nhiều !
-Đúng vây ! Nhưng không hiểu lão đã làm gì mà khiến Lý Nhân Long phải giao ra bí kíp ? Hơn nữa Lý Nhân Long giờ ở đâu ?
-Lão đã không nói thì chúng ta có tìm cũng vô ích thôi !
Phi Lệ thở dài không nói thêm gì nữa . Hai người ra khỏi Lạc Hoa thành liền phi nước đại về hướng Phong Châu thành . Đi được hơn hai trăm dặm thì màn đêm buông xuống . Tiêu Đại Hoa nói :
-Sắp đến Phong Châu rồi , chúng ta vào đấy nghỉ lại sáng mai lên đường !
Phi Lệ gật đầu đồng ý . Đột nhiên trên con đạo vắng vẻ có bốn nhân ảnh đáp xuống dùng chỉ phong bắn chết hai con tuấn mã họ cưỡi ! Hai người vội đằng không bay lên rồi đạp nhẹ xuống đất quan sát kẻ hạ thủ . Cả bốn tên này đều vận hắc y , chân diện được che kín . Tiêu Đại Hoa quát :
-Các ngươi là ai ? Tại sao lại cố ý giết ngựa của chúng ta ?
Một tên hắc y nhân lạnh lùng nói :
-Không những giết ngựa mà ta sẽ giết luôn các ngươi đây !
Nói đoạn cùng ba tên còn lại tuốt kiếm vận kình lực chói chang lao đến đối thủ . Tiêu Đại Hoa hô :
-Sư muội cẩn thân !
Lời nói dứt hắn cũng nhảy lùi ra sau , tay thu lại bắn ra bốn ám khí vù vù lao đến đám hắc y nhân . Bọn này như biết sự lợi hại nên không dám khinh thường mà nhảy lùi lại tránh né , quả nhiên bốn ám khí nổ tung . Bốn hắc y nhân trấn tĩnh được lại thì Tiêu Tại Hoa và Tuyết Phi Lệ đã áp sát tấn công như vũ bão , chưởng khí phát ra liên hồi như nước biển . Bốn hắc y nhân thấy chưởng phong chứ không phải ám khí thì hoành kiếm vận chân lực , thanh quang chói lòa , một gã cười lạnh :
-Các ngươi chỉ tinh thông ba trò ám toán vớ vẩn , lấy cái thứ này ra đối địch thì khác nào tự sát ?
Hắn nói quả không sai ! Tiếu Đại Hoa và Tuyết Phi Lệ vừa áp sát được đối phương đã thấy thanh quang bao chùm , khí thế uy mãnh động tâm vội thu chưởng nhảy lùi lại không dám đỡ . Bốn hắc y nhân cười lạnh rồi nhất tề vung kiếm láo đến , bốn thanh kiếm chia tám đạo thanh quang sáng chói màn đêm vây bọc bốn gã . Tuyết Phi Lệ vội thu tay tung ra bốn ám khí nhỏ như bốn hạt cát quát :
-Cho các ngươi nếm lợi hại !
Nhưng mấy hắc y nhân đã đề phòng từ trước , chúng vận chân lực cho thanh quang đại thịnh chùm kín thân , trông chúng bây giờ như bốn khối cầu xanh không ngừng lăn tới . Ám khí của Tuyết Phi Lệ chạm vào thì trượt ra hai bên nổ tung . Bốn khối cầu vẫn lao đến như vũ bão . Tiêu Đại Hoa thất sắc :
-Sư muội lùi ra mau !
Kèm theo lời nói nhân ảnh hắn như làn khói mỏng lao đến vung chưởng chặn bốn khối cầu . "Ầm" ! Tiêu Đại Hoa như chiếc lá bị đẩy xa mấy trượng , máu bay đỏ màn đêm ! Hắn vì nhất thời thấy sư muội nguy hiểm đã không quản tính mạng lao vào cản nhưng đấy chính là tử lộ . Phi Sa môn ngạo thị giang hồ cũng là nhờ thân pháp nhanh nhẹn và áp khí nhanh chết người . Còn chưởng pháp nội công họ không chuyên tâm chân tu nên làm sao uy mãnh cho được . Tuyết Phi Lệ hét lên một tiếng lao đến Tiêu Đại Hoa , nước mắt dạt vào màn đêm !
-Tiêu sư huynh ! Tại sao ...
Tiêu Đại Hoa thều thào :
-Vạn Sự Thồn nói ... chúng ta là ... một đôi ... lẽ nào ...!
Hắn ngừng lời , cũng coi như ngừng luôn hơi thở !
-Sư huynh ! Lẽ nào lại thế này !...
Một tên hắc y nhân cười lạnh :
-Vạn Sự Thông đã nói các ngươi là một đôi thì để bọn ta thành toàn cho !
Bốn gã vận công , thanh quang lại chói lòa ! Tuyết Phi Lệ dường như cũng không muốn chống đỡ , chỉ ôm Tiêu Đại Hoa vào lòng lay gọi , khóc lóc như mưa ! Bốn đạo thanh quang sắp chạm vào người nàng thì khựng lại , bốn gã hắc y nhân "hự" lên một tiếng , thanh quang vụt tắt . Miệng chúng ấp úng :
-Là ngươi ... là ngươi ...
Chưa dứt câu đã đổ gục xuống đất chết trong kinh ngạc !
Tuyết Phi Lệ dường như cũng thấy sự bất thường nên ngước đôi mặt nhạt nhòa lên quan sát . Trước mặt nàng một hán tử như ngọc thụ lâm phong , đôi mắt không chớp lặng lẽ soi vào màn đêm sâu lặng . Hắn lạnh nhạt nói :
-Đem quyển bí kíp ấy về đại mạc càng nhanh càng tốt !
Lời nói dứt thì hắn cũng như làn khói nhẹ tan biến vào đêm sâu . .. chỉ còn tà áo trắng phất phơ vương vất lại trong tâm trí Phi Lệ ...
Lạc Hoa Thành
Anh Hùng sơn trang
Tại đại sảnh không khí trầm mặc , ngồi an tọa trên chiếc ghế minh chủ là Hoa Ngọc Dung , phía dưới bà có bảy người chia làm hai bên . Bên phải gồm một đạo nhân toàn thân vận trường bào vàng nhạt , tuổi ngoài lục tuần , râu tóc bạc gần hết , đôi mắt lấp lánh thần uy , ông chính là chưởng môn nhân Bạch Hạc phái Vạn Nhất Trung , bên canh ông một lão nhân tuổi cỡ thất tuần , râu tóc như sương , mình vận y phục màu hải bối tử , đây là bang chủ Bạch Long bang Thích Kế Tường , kế đến là lão nhân tuổi ngoài lục tuần , dáng độ khoan hòa phiêu hốt , ông là chưởng môn nhân phái Liên Sơn tên Công Tôn Vũ . cuối cùng là trụ trì Thiên Sư Tự Thích Hồng , một lão tăng thân hình mập mạp , mình vận hoàng y .
Ngồi đối diện với bốn người này là ba nữ nhân dung mạo như hoa nhưng đã bị tuổi tác bào mòn rất nhiều , họ cũng xấp xỉ lục tuần cả , đấy lần lượt là chưởng môn Thiên sơn phái - Tạ Ngọc Như , Bách Liên Môn - Bách Tú Linh , Vân Sơn phái -Lạc Vô Dung .
Hoa Ngọc Dung trầm ngâm nói :
-Sự thật đã là như vậy không hiểu các vị định tính thế nào ?
Vạn Nhất Trung thở dài nói :
-Bảy đại môn phái đã nhất trí bầu Hoa chưởng môn làm minh chủ thì nhất nhất đều nghe theo lệnh của người !
Mọi người trong đại sảnh đều gật đầu tán thành . Hoa Ngọc Dung nhìn qua bọn họ một lượt , ánh mắt trở nên thất thần giây lát , bà chậm rãi nói :
-Theo những nguồn tin mà ta thu thập được thì nhất định Đông Nguyệt giáo sẽ tái xuất lại nay mai và e rằng lực lượng của chúng còn lợi hại hơn xưa rất nhiều !
Bà dừng lại một chút rồi cười khổ :
-Năm xưa tám đại phái chúng ta đã bao nhiêu lần kéo lên Phong Vũ Sơn nhưng đều thất bại mà rút về , nay chúng lại mạnh hơn xưa quá nhiều , chẳng lẽ võ lâm sắp đến hồi đi vào tận diệt ...
Thích Kế Tường lắc đầu nói :
-Mọi chuyện mới chỉ là dự đoán , theo như ta thấy thì chưa chắc chúng đã mạnh hơn xưa đâu , nhân có hội này chi bằng tiêu diệt đi có phải lợi hơn chăng ?
Mọi người gật đầu tán thành . Hoa Ngọc Dung nói :
-Các vị đều đã biết , năm xưa chúng mạnh như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị Thượng Quan anh hùng tiêu diệt , bây giờ Thượng Quan anh hùng vẫn còn sống mà chúng đã hú lộng chuyện trả thù tức là phải tin chắc mình mạnh hơn xưa và có khả năng đối đầu được với Thượng Quan anh hùng thì mới ngang nhiên làm càn !
Lạc Vô Dung mỉm cười :
-Hoa chưởng môn nói không phải không có lý nhưng năm xưa Thượng Quan anh hùng đã bẻ kiếm quy ẩn thề không can dự chuyện thị phi giang hồ , lời nói của người anh hùng nặng tựa ngàn cân huống gì nói đến lời thề ? Có lẽ chúng đã vin vào lời thề này mà tin rằng Thượng Quan anh hùng không trở lại giang hồ nữa nên mới làm càn ...
Mọi người gật đầu tán thành , Hoa Ngọc Dung suy nghĩ giây lát rồi trầm ngâm :
-Nếu được như vậy thì vận mệnh võ lâm cũng chưa đến nỗi đi vào tuyệt địa nhưng theo như những gì ta biết thì Động Vô Phong không những thoát chết mà còn luyện được loại võ công bá đạo tàn độc , đấy mới là điều đáng sợ ...Hơn nữa bây giờ Đông Nguyệt giáo hành tung môn đồ bất định , chúng ta có lòng muốn tiêu diệt nhưng liệu có tìm ra được bọn chúng không mới là điều quan trọng ...
Không khí lại trở nên trầm lắng , nặng nề , mọi người không nói câu nào , chân diện đăm chiêu . Hoa Ngọc Dung lại khai khẩu :
-Hôm nay ta mời các vị đến đây trước hết là muốn mọi người đề cao phòng bị , sau nữa cũng muốn các vị sai phái đệ tử điều tra tung tích Đông Nguyệt giáo , dù sao chúng ta cũng phải liều mạng một phen ...
Lạc Hoa Thành
Sương Nghi tửu điếm
Không khí vẫn ồn ào náo nhiệt khác hẳn các tửu điếm khác , khách giang hồ ra vào tấp nập , có lẽ nó an lạc gần Vạn Sự Cư của Vạn Sự Thông nên những tin tức nhạy bén luôn được tung ra ở trong này trước . Thiếu niên áo xanh khoan thai bước vào , bên trong đông nghẹt người không một bàn trống , chàng thở dài một tiếng rồi bước lên tầng hai . Trên này cũng vậy , không còn bàn nào, thiếu niên đưa mắt khắp sảnh quan sát , chàng thấy một người toàn thân vận bạch y , tóc buông xõa ngồi quay lưng lại ,hướng mặt ra cửa sổ .Thấy hắn ngồi một mình nên chàng toan bước lại ngồi chung thì tên tiểu nhị chạy ra nói :
-Khách quan ! Xin lỗi đã hết chỗ rồi mời ngài đi cho !
Thiếu niên nhíu đôi mày liễu nói :
-Chỗ kia rõ ràng mới có một người ngồi , ta sẽ ngồi chung với hắn !
Tiểu Nhị van nài :
-Xin khách quan đừng chọc giận vị ấy ! Hắn chỉ muốn ngồi một mình , đã trả tiền trước rồi !
Thiếu niên lấy ra hai đỉnh bạc nói :
-Từng này có thể ngồi chung với hắn không ?
Tiểu nhị nhìn thấy hai đỉnh bạc phải đến hai mươi lạng là ít thì sáng mắt lên , nhưng hắn vẫn lắc đầu :
-không được đâu , khi nãy cũng có mấy người đòi đến ngồi nhưng bị hắn đuổi đi ...
Thiếu niên cáu :
- Ngươi biết ta là ai không ? ta cứ muốn đến xem hắn đuổi ta thế nào ?
Tiểu nhị vội đưa tay chặn lại :
-Tiểu nhân biết công tử là người của Long Thiên phái nhưng ... kẻ kia thực sự không đụng đến được ...
Thiếu niên đưa tay gạt tiểu nhị ra chỗ khác rồi bước lại chỗ vị khách kỳ quặc kia nói :
-Ta ngồi chung bàn với các hạ được chăng ?
Người kia lạnh lùng :
-Không được !
-Tại sao ?
-Ta không thích ngồi cùng bàn với một tiểu cô nương !
Thiếu niên giật mình lùi lại mấy bước , nhưng chàng trấn tĩnh lại nói :
-Ngươi có nhìn nhầm chăng ?
-Quyết không nhầm !
-Vậy ngươi biết tên ta là gì , gia thế ra sao không mà nói càn ?
-Công Tôn Ngọc Linh , mười tám tuổi , cháu ngoại của Hoa Ngọc Dung !
Thiếu niên lùi lại hai bước nữa ấp úng :
-Ngươi ... thực sự ngươi là ai ?
Người kỳ quặc quay mặt lại , chân diện hắn khiến Ngọc Linh không khỏi bàng hoàng , nàng mấp máy :
-Là ngươi ... Tại sao ngươi ...
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Bây giờ cô nương đi được hay chưa ?
Công Tôn Ngọc Linh trấn tĩnh lại đôi chút rồi nhếch mép cười :
-Bây giờ thì ta lại càng không muốn đi !
Thi Vũ " hừ" một tiếng rồi tiếp tục quay mặt ra cửa sổ . Ngọc Linh tiến đến trước mặt hắn hỏi :
-Ngươi là ai , vì sao bị đâm một nhát kiếm mà lại lành nhanh như thế ? Giữa ngươi và Thượng Quan Thi Vũ có quan hệ gì ?
Thi Vũ vẫn lạnh nhạt không nói gì , đôi mắt hắn nhìn về hướng Vạn Sự Cư không chớp . Công Tôn Ngọc Linh quát :
-Cái tên này ! Tại sao bổn công ... cô nương hỏi ngươi không nói ?
-Trong lúc ta còn bình tĩnh tốt nhất cô nương nên đi thật xa ...
Ngọc Linh hừ nhạt :
-Nếu ngươi không bình tĩnh thì định ăn thịt ta sao ?
-Cô nương hung dữ thế kia thì vứt cho cọp nó cũng sẽ chê thịt chua mà không thèm ăn đâu !
Ngọc Linh giận đỏ mặt :
-Cái tên khốn kiếp này !...
Lời nói dứt kiếm cũng rời khỏi vỏ nhằm Thi Vũ chém xuống . Hắn không thèm nhìn khẽ lấy chiếc đũa lên đỡ ... "cạch" ! Thanh kiếm chém vào chiếc đũa mà như chém vào khối đá , Ngọc Linh thoáng ngạc nhiên rồi vận lực đẩu mạnh kiếm xuống nhưng vô dụng ! Nàng đỏ gay mặt thả thanh kiếm ra nói :
-Cho ngươi !
Thi Vũ đứng dậy lạnh nhạt nói :
-Ta không thích đánh đấm với đàn bà !
Nói rồi hắn quay mình bước đi xuống lầu . Ngọc Linh chạy theo :
-Ngươi tên gì ? Khai mau !
Thân ảnh Thi Vũ như làn khói nhạt mất dạng , chỉ còn tiếng nói vọng lại :
-Thượng Quan Thi Vũ !
Không chỉ Ngọc Linh mà tất cả khách nhân trong Sương Nghi Tửu điếm nhất thời ngừng hết việc truyện trò lại ! Họ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía tiếng nói đã vọng lại nhưng tuyệt nhiên không thấy vương vất lại bóng hình hắn . Tửu điếm sau một hồi tĩnh lặng lại ồn ào náo nhiệt khác thường . Ngọc Linh nhìn theo hướng Thi Vũ mất dạng mới ngẩn người ra , đấy chính là Vạn Sự Cư , nàng trầm ngâm nghĩ :" Thượng Quan Thi Vũ sao lại trẻ như thế kia ? Trông hắn chỉ như đôi mươi , nhưng nếu không phải là hắn thì sao bản lãnh lại cao cường đến vậy ?" Nói đoạn nàng bước xuống lầu dắt ngựa đến Vạn Sự Cư .
Nguyên là sau khi Lê Văn chết Thi Vũ bi thương cực độ , hắn như con người mất đi bảy phần hồn , rượu uống không ngừng , uống một cách điên dại ! Hắn đem Lê Văn chôn cất rồi dật dờ lang thang , màn đêm đầy sương lạnh phủ ướt thân thể hắn , nhưng mặc nhiên hắn đã trở nên vô cảm . mãi đến khi bị Ngọc Linh đâm cho một kiếm hắn mới bừng tỉnh . Sau đấy ngồi xuống gốc cây dùng Hồi Sinh chưởng trị lành vết thương ...
Hắn trầm mặc bỏ Điệp Vũ Cốc đến Lạc Hoa Thành , không ngờ giữa đường lại gặp Tuyết Phi Lệ gặp nạn , hắn xuất thủ cứu nàng rồi đi cả đêm đến Lạc Hoa Thành .
Lúc này hắn đứng lặng im quan sát mấy chữ triện " Vạn Sự Cư " , mấy chữ này cũng như cái gia trang đồ sộ vốn dĩ là do giang hồ đồng đạo góp sức lên xây dựng cho Vạn Sự Thông , cái này Thi Vũ rõ từ lâu bởi hắn cũng từng được tặng tòa Anh Hùng sơn trang , nhưng hắn chối từ , hay nói cho đúng hơn hắn bỏ đi trước khi người ta xây xong .
Thi Vũ hai mắt khẽ nhắm lại rồi cất bước đi vào , có lẽ đây là cái nhắm mắt đầu tiên của hắn sau mười lăm năm dài đằng đẵng . Cuộc đời hắn trải qua gần bốn mươi năm nhưng quá nửa số thời gian đó chìm trong đau khổ . Lần này nếu như không có tấm lòng vĩ đại của Lê Văn hẳn hắn sẽ không bao giờ rời khỏi Điệp Vũ Cốc ! Trước mắt hắn thấp thoáng hình ảnh kẻ lữ khách bất phàm năm nào , Lê văn đã cứu hắn khi hắn bị Động Vô Phong đánh rơi xuống Lạc Phụng Sơn , đã đưa hắn vượt ngàn dặm tầm sư , đã giúp hắn báo huyết hải thâm cừu , sát cánh cùng hắn suốt mấy năm trời gian nan . Đến bây giờ cũng vì hắn mà bỏ mạng , tấm lòng ấy , nghĩa khí ấy cao như núi , nặng như sông . Thi Vũ cay cay mắt , đây không phải lần đầu tiên hắn rơi nước mắt nhưng hắn cảm thấy những giọt nước mắt mới rơi cơ hồ như chưa bao giờ từng rơi . Hắn nhận ra tấm lòng của mình với Lê Văn thật không bằng hạt cát giữa xa mạc tình cảm của Lê Văn dành cho hắn ! Hắn cảm thấy mình khốn nạn và nhỏ nhen vô cùng !
Vạn Sự Thông vẫn ung dung nhàn hạ như thường ngày , có điều đối với Thi Vũ lão nhất mực tôn kính đứng dậy nghênh đón .
-Cuối cùng thì Thượng Quan anh hùng cũng trở lại giang hồ ! Thật là diễm phước cho võ lâm !
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Dường như lão đã đoán được điều này sẽ xảy ra ?
-Lão phu cũng đôi phần đoán được !
-Lão ngày càng quảng đại đấy !
Vạn Sự Thông thở dài :
-Lão phu sao dám sánh với Thượng Quan anh hùng được !
Thượng Quan Thi Vũ mặc nhiên không nói gì , Vạn Sự Thông lại khai khẩu :
-Hôm nay Thượng Quan anh hùng tới đây có điều gì chỉ dạy hay chỉ toàn ý ghé thăm ?
-Nói cho ta biết vì sao lão lại bảo Lê Văn đến gặp ta ? Lão có biết với tính khí của y thì làm như vậy chính là giết y hay không ?
-Nếu chết một người mà cứu được cả giang hồ thì lão phu cũng không còn cách nào !
Thi Vũ vung hữu thủ lên :
-Lão ...
Vạn Sự Thông mặt không biến sắc trầm ngâm nói :
-Nếu như thấy giết chết lão phu khiến Thượng Quan anh hùng thoải mái thì cứ làm !
Hữu thủ Thượng Quan Thi Vũ rực cháy lên hắn từ từ đưa lên cao ... Vạn Sự Thông khẽ nhắm mắt , nhưng Thi Vũ giật chưởng lại quay mình bước đi ...
Hắn vừa bước ra ngoài cổng Vạn Sự Cư đã thấy Công Tôn Ngọc Linh đứng đó từ khi nào , nàng trầm ngâm nhìn hắn . Thi Vũ làm lơ như không thấy nàng cất bước đi ngược lại . Ngọc Linh chạy lên chắn trước mặt hắn nói :
- Ta cần nói chuyện với ngươi ...
-Ta và cô nương thì có gì để nói ? Định lấy kiếm nói chuyện với ta chăng ?
Ngọc Linh thoáng đỏ mặt nói :
-Ngươi vẫn còn chấp nhặt ta chuyện đấy à ? Đàn ông gì nhỏ nhen quá vậy ?
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Ta rất nhỏ nhen và còn độc ác nữa đấy , lui ra !
Ngọc Linh thở dài :
-Thôi được rồi ! Ta hỏi ngươi hai câu rồi sẽ đi , được không ?
Thi Vũ khẽ cau mày :
-Nhanh đi !
-Ngươi sẽ trở lại giang hồ ?
-Đúng vậy !
-Vậy ngươi đến tìm Vạn Sự Thông là muốn hỏi gì ?
-Những gì lão biết thì ta cũng biết , đâu cần hỏi !
Nói đoạn gạt Ngọc Linh qua một bên khiến nàng xuýt té ngã rồi bỏ đi . Ngọc Linh cằn nhằn :
-Đúng là tên vũ phu !
Nhưng chợt nhớ đến mình đã dùng kiếm đâm hắn một nhát xuýt chết thi im lặng , sau đấy lên ngựa phi nước đại , vừa giật cương vừa lẩm nhẩm :
-Cũng đáng đời lắm ! Ai bảo chắn đường ta làm gì !
Ngọc Linh không về tổng đàn Long Thiên phái mà đến thẳng Anh Hùng Sơn trang , nàng đã nghe ngóng được ngoại tổ mình tổ chức đại hội và tạm thời ở lại thương nghị nên mới tìm đến .
Hoa Ngọc Dung nhìn thấy Ngọc Linh bước vào thì nét mặt có đôi chút trùng xuống lạnh lùng hỏi :
-Ngươi đến đây làm gì ? Tại sao không ở tổng đàn ? Có biết bây giờ chạy lung tung như thế là nguy hiểm lắm hay không ?
Ngọc Linh mỉm cười :
-Hôm nay Linh Nhi đem đến cho ngoại tổ một tin vui đây !
- Tin gì !
-Thượng Quan Thi Vũ đã trở lại giang hồ rồi !
Hoa Ngọc Dung đang ngồi trên ghế thì giật mình đứng lên :
- Cái gì ? Ngươi có nhầm hay không ?
Ngọc Linh lắc đầu , đôi mày liễu khẽ xích lại :
-Linh Nhi quyết không thể lầm được ! Khi nãy chính thị Linh Nhi còn nói chuyện với hắn mà !
Nói đoạn nàng đem mọi chuyện kể lại cho Hoa Ngọc Dung nghe , bà ta hớn hở ra mặt .
-Quả là vận phúc cho võ lâm ! Tin này phải gấp rút thông báo cho mọi người thôi !
Rồi bà quay sang Ngọc Linh nét mặt trầm xuống :
-Ngươi dám lấy kiếm đâm Thượng Quan anh hùng thật không biết trời cao đất dày là gì ,tin này mà lan truyền ra giang hồ thì không ít kẻ muốn lấy mạng ngươi đâu !
Ngọc Linh lè lưỡi :
-Nhưng lúc đấy Linh Nhi đâu biết hắn là Thượng Quan Thi Vũ ?
-Không biết thì có thể tùy tiện xuất thủ đánh người sao ? Đợi khi nào gặp Thượng Quan Thi Vũ thì phải quỳ xuống tạ tội , rõ chưa ?
-Chuyện này ...
-Chuyện này làm sao nữa ?
Ngọc Linh không nói thêm gì , chân diện nàng trông méo xẹo đi , thảm hại hết chỗ nói . Bên ngoài bỗng vang lên một âm hưởng :
-Bất tất tiền bối phải làm thế !
Cùng với giọng nói Thi Vũ từ từ xuất hiện , tà áo trắng phất phơ bước đến Hoa Ngọc Dung ôm quyền :
-Hoa chưởng môn lâu nay vẫn được khang tịnh chứ ?
Hoa Ngọc Dung nhất thời xúc động ngây người , mãi một lúc sau mới trấn tĩnh lại nói :
-Đúng là Thượng Quan anh hùng rồi , mười lăm năm không gặp trông người chẳng khác năm xưa là bao nhiêu !
Thi Vũ thở dài :
- Vãn bối không đáng bao nhiêu tuổi đầu , công trạng cũng chảng có là bao , tiền bối xưng hô như vậy khiến tại hạ hổ thẹn vô cùng !
Hoa Ngọc Dung mời Thi Vũ ngồi xuống ghế rồi nói :
-Nếu đã vậy thì lão bà này mạn phép xưng hô ... công tử vậy !
Dường như suốt mười mấy năm qua Hoa Ngọc Dung và những người giang hồ chính đạo đều quen với lối xưng hô Thượng Quan anh hùng nên dùng đến công tử không được tự nhiên cho lắm . Bà sai a hoan bưng trà rôi day mắt qua chỗ Công Tôn Ngọc Linh đang lủi vào trong ,quát :
-Linh Nhi ! Ngươi định đi đâu ? Còn không mau đến tạ tội với Thượng Quan ... công tử đi !
Ngọc Linh đang muốn rút lui nghe quát thì khẽ giật mình quay lại cười gượng :
-Chuyện này ...
Thi Vũ xua tay :
-Tiền bối không cần phải làm thế , nàng ta cũng không có lỗi gì lớn đâu !
Tại hạ đến đây cũng chỉ muốn thông báo với tiền bối vài tin tức quan trọng rồi đi ngay ...
Hắn quay xuống Ngọc linh nói :
-Cô nương có thể lui được rồi !
Nhưng lần này Ngọc Linh lại không muốn đi , nàng thấy Thi Vũ bảo thông báo vài chuyện quan trọng thì óc tò mò lại trỗi dậy , lòng nghĩ :" Thi Vũ ! Ngươi ác lắm , muốn chơi xỏ ta chăng ?" Ý nghĩ chưa xong đã nghe Hoa Ngọc Dung nói :
-Còn không lui ra !
Nàng ấp úng rồi buông đôi mắt tức giận nhìn Thi Vũ thì thấy hắn đang uống trà như chưa từng xảy ra chuyện gì . Ngọc Linh thở dài một tiếng rồi lững thững bước ra , trông rất tội nghiệp...
Đợi Ngọc Linh ra ngoài rồi Thi Vũ mới nói :
-Tiền bối biết Đông Nguyệt giáo sắp tái xuất giang hồ chứ ?
Hoa Ngọc Dung thở dài :
-Ta biết ! Và gần đây bọn chúng còn liên tục gây ra những thảm án trên giang hồ nữa ...
Thi Vũ lắc đầu :
-Những thảm án vừa rồi không phải do Đông Nguyệt giáo gây ra ...
Hoa Ngọc Dung giật mình :
-Thật sao ?
-Đúng vậy ! Ban đầu vãn bối cũng nghĩ như tiền bối nhưng sau này khi đến Lạc Hoa Thành trạm chán với mấy hắc y nhân của Đông Nguyệt giáo mới nảy sinh ý nghi ngờ và âm thầm điều tra ...
-Công tử phát hiện ra điều gì ?
-Những hắc y nhân này võ công thuộc nhiều dạng khác nhau , ngoài những tên mà vãn bối gặp ra còn nhiều kẻ khác dụng những công phu kỳ quái của nhiều đại phái uy danh trên giang hồ ...
-Bọn chúng phản bội sư môn vào Đông Nguyệt giáo , đấy là điều dễ hiểu mà ...
Thi Vũ trầm ngâm :
-Vãn bối cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng tiền bối biết rõ phương châm hoạt động của Đông Nguyệt Giáo còn gì . Chúng tuy rằng tội ác đầy trời nhưng có bao giờ phải bịt mặt khi hành sự đâu ? Hơn nữa chúng cũng không chấp nhận sử dụng loại võ công ngoại lai nào khi đã gia nhập Đông Nguyệt giáo ... và theo như tại hạ điều tra được thì tổng đàn Đông Nguyệt phái hiện vẫn ở Phong Vũ Sơn ...
-Chuyện này thật khó cho người ta tin nhưng công tử là người đa quảng , lão già này sẽ nghe theo sự sắp xếp của người !
Thi Vũ gượng cười nói :
-Sắp xếp thì tại hạ không dám chỉ mong Hoa chưởng môn với vị thế minh chủ hãy cố gắng bảo các đại phái khác chớ vội manh động , nhất là ...
-Công tử cứ nói !
-Mùng mười tháng ba này Đông Nguyệt Giáo sẽ mời tất cả đồng đạo võ lâm đến chứng thực sự trở lại giang hồ của chúng . tiền bối nhất nhất hãy ra lệnh cho các đại phái khác đến dự nhưng đừng manh động !
Hoa Ngọc Dung hốt hoảng :
-Có chuyện này sao ?
-Chính thị chuyện này nên vãn bối mới khẳng định Đông Nguyệt giáo không phải hung thủ trong mấy vụ án vừa rồi , có thể lần này Động Vô Phong mở đại hội là để phân trần đấy !
-Nhưng ta vẫn chưa thấy thiệp mời !
-Ngày mai tiền bối sẽ nhận được thôi ...
Nói rồi hắn đừng dậy :
-Vãn bối chỉ có mấy lời ấy thôi , còn bây giờ xin dược cáo biệt ! Hẹn gặp lại tiền bối ở Phong Vũ Sơn !...