Lúc này cuộc chiến bên dưới của đệ tử ba phái cũng đã dừng lại. Bởi vì giọng nói vừa rồi tuy không phải là quá lớn, nhưng lại truyền rõ ràng đến tai mọi người đang có mặt trên trường, âm thanh đó khiến cho toàn bộ mọi người bất giác phải run sợ.
“Sư tổ, sao người lại tới đây?” Miêu trưởng lão cúi đầu cung kính hỏi.
Chỉ thấy trước mặt Miêu trưởng lão đã vô thanh vô tức xuất hiện một thanh niên bạch y anh tuấn.
“Hừ, một đám phế vật! Ngươi có biết các ngươi hiện đang làm cái gì không?” người nọ dường như rất tức giận.
“Du Kinh, Viên Linh, các lão cũng xuất hiện cả đi.” người đó hướng lên trên không trung xa xăm khẽ nói.
Vừa dứt lời, ngay trước mặt người đó lại xuất hiện thêm hai nam tử. Trong đó một người có dáng vẻ trung niên, thân mặc hắc y, nhưng tóc dài trắng xóa. Ấn tượng mà hắn gây ra cho người khác vô cùng sâu đậm. Vị còn lại là một thiếu niên tuấn mỹ, thân mặc đạo bào màu vàng.
“Ha ha, không ngờ vẫn bị La Lâm tiểu tử ngươi phát hiện.” nam tử tóc trắng cười dài chào hỏi La Lâm . Thì ra sư tổ của Miêu trưởng lão tên gọi La Lâm.
“Tham kiến tổ sư!” trong nháy mắt lúc hai người kia xuất hiện, Đới trưởng lão và Đạo Minh cùng quỳ xuống bái phỏng.
Ba người Đạo Minh không hề nghĩ đến tiên nhân của môn phái mình lại hiện thân lúc này, hơn nữa ba vị tiên nhân cùng xuất hiện một lúc.
“Đạo Minh, ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Làm việc cũng không dùng tới trí óc, đầu đuôi sự việc chưa điều tra rõ ràng đã động thủ.” người mặc hắc bào là Du Kinh đang trách mắng Đạo Minh.
“ Sư tổ, chuyện đã quá rõ ràng, đúng là bọn Thiên …”
“Câm mồm!” Du Kinh sắc mặt đanh lại cắt ngang lời Đạo Minh.
“ Chuyện này xảy ra thế nào ngươi đều biết rõ? Ngươi biết cái rắm! Bị người ta trêu cợt mà cũng không biết! Thật là một đám phế vật!” Du Kinh gần như chỉ vào mặt Đạo Minh trách mắng.
Phần đông tu chân giả bên dưới lúc này chỉ thấy trên không trung có một cái lồng năng lượng đường kính khoảng mười mét tỏa ra hào quang màu trắng sữa, hoàn toàn không nhìn thấy diễn biến bên trong.
Thì ra La Lâm khi vừa tới chỗ nhóm Miêu trưởng lão đã tiện tay bố trí ngay một đạo cấm chế, khiến cho người bên ngoài căn bản không nhìn thấy được tình huống bên trong, nhưng với những người bên trong thì hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Phần lớn tu chân giả đều đang phỏng đoán người vừa nói kia rốt cục là ai, có quan hệ gì với những người của ba phái.
Hiện Huyền Tinh cũng rất hiếu kỳ về thân phận người đó, đang chen chúc trong đám đông nhìn lên khối bạch cầu treo lơ lửng.
Mọi người ngay cả Huyền Tinh đều cho rằng bên trong khối bạch cầu kia chỉ có bốn người, mà không hề nghĩ ra, ở trong đó vừa có thêm hai người nữa.
“Sư tổ, người cho là Kiến Minh hắn nói dối?” nghe Du Kinh trách mắng, Đạo Minh ý thức được chuyện này không đúng như mình nghĩ.
“ Kiến Minh đã chết từ trước rồi, ta nói cái tên Kiến Minh kia là do kẻ khác giả trang.”
“Kiến Minh chết rồi?” Đạo Minh kinh hãi nói.
Điều này không phải là do lão quan tâm đến sinh tử của Kiến Minh, mà là nghĩ tới khả năng đáng sợ của một người.
Kiến Minh đã chết, người có thể giả mạo hắn, ngay trước mặt mình bôi nhọ Thiên Linh tông, từ đó dẫn tới một trường huyết chiến! Đây là một âm mưu đáng sợ ! Thật không biết Thiên Linh tông đã đắc tội với kẻ nào mà bị người này hãm hại, Đạo Minh trong lòng phỏng đoán như vậy.
Kỳ thực lão chỉ đoán đúng một nửa. Đây đúng là một âm mưu, nhưng âm mưu này tuyệt đối không chỉ nhằm vào Thiên Linh tông.
“Đúng, ban đầu chúng ta còn cho rằng các ngươi có thể giải quyết tốt chuyện này, không ngờ các ngươi đều bị gạt.”
Việc này không chỉ có Đạo Minh, mà cả Miêu trưởng lão và Đới trưởng lão đứng bên cạnh cũng đỏ mặt. Ba người bọn họ đều là Tán tiên Tứ Kiếp thế nhưng bị người khác chơi đùa cũng không hề hay biết.
Đạo Minh phóng ra thần thức tìm kiếm kẻ giả mạo Kiến Minh, nhưng phía dưới đã không còn vết tích kẻ đó.
“ Được rồi, ngươi không cần tìm nữa. Hiện hắn vừa thay đổi khuôn mặt rồi, chỉ có điều thuật dịch dung của người này quả thật là cao minh. Nếu không phải chúng ta chú ý tới hắn liên tục thì ngay cả ta cũng không dễ dàng tìm ra được hắn” lúc này La Lâm mới nói xen vào.
“Hắn chưa rời đi?” nghe La Lâm nói thế, bọn Miêu trưởng lão đồng thời hỏi. Bây giờ bọn họ hận không thể nhai xương tên giả mạo Kiến Minh kia. Trận chiến này, Thiên Linh Tông tối thiểu cũng phải tổn thất gần một nghìn đệ tử, Huyền Minh tông và Thanh Hư tông cũng tử thương mấy trăm đệ tử. Tổn thất này không nhỏ, mất vài trăm năm cũng chưa chắc khôi phục lại được..
“ Ừ, tên đó đang ở bên kia, chính là lão nhân mặc áo trường bào màu xanh đó.” Viên Linh chỉ điểm người đó cho bọn ba người Đạo Minh hay.
Bọn Đạo Minh cùng phóng ra thần thức thăm dò Huyền Tinh.
“Nguyên Anh kỳ!” Đới trưởng lão kinh hô nghi hoặc.
“ Đúng, không sai, tên kia quả thực chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng các ngươi chớ xem thường hắn quá mức. Nếu đoán không nhầm Linh Hư cũng bị chính hắn giết.” Viên Linh giải thích cho mấy người.
“Linh Hư đúng là bị hắn sát hại?” nghe xong tin đó, Miêu trưởng lão kinh hãi không thôi.
Linh Hư là đệ tử Thanh Hư tông, hơn nữa còn được Cao Kiện ưu ái, cho nên lão cũng đã gặp qua hắn vài lần. Linh Hư có tu vi Phân Thần hậu kỳ, nhưng “lão già” kia lại chỉ có Nguyên Anh kỳ. Chính hắn giết Linh Hư? Điều này có thể sao?
“Dĩ nhiên điều này cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, có lẽ không chừng là do đồng bọn của hắn làm . Nhưng mà các ngươi chớ nên coi thường hắn, ta cảm thấy người này không đơn giản.” La Lâm dặn dò bọn họ.
“ Được rồi, chúng ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu này thôi. Việc này bọn ta không thể nhúng tay vào, còn lại sẽ do các ngươi giải quyết đi.” La Lâm chuẩn bị rời đi bởi tiên nhân không thể tùy tiện nhúng tay vào sự vụ của tu chân giới.
“ Sư tổ ngài hãy yên tâm, bọn con nhất định sẽ tóm cổ hắn dẫn về trừng phạt.” Miêu trưởng lão lập tức cam đoan.
Miêu trường lão vừa dứt lời, La Lâm ba người đã biến mất không thấy.
Lúc này thân ảnh ba người lại xuất hiện trong tầm mắt đám tu chân giả.
“ Đới trưởng lão, vừa rồi thật không phải, bây giờ ta xin lỗi ngươi.” Miêu trưởng lão hướng Đới trưởng lão cúi người làm lễ.
“ Đới trưởng lão, ta cũng xin lỗi ngươi. Mong ngươi không để bụng.” Đạo Minh xin lỗi Đới trưởng lão.
“Ai… chúng ta đều bị người ta ngấm ngầm bày mưu tính kế, cho đến giờ thì ai cũng đều là người bị hại cả. Trước tiên hãy bảo chúng đệ tử quay về đi đã.” Đới trưởng lão là một người rất thông tình đạt lý. Mặc dù lần này Thiên Linh tông thiệt hại lớn nhất, nhưng hai phái kia cũng có thương vong, huống chi tiên nhân của ba phái không nói gì về những thương vong này, cho nên lão cần gì phải quá so đo.
Cả ba người đều không vội đuổi bắt Huyền Tinh. Bởi vì bọn họ đều tin rằng với một tu chân giả Nguyên Anh kỳ đang ở trước mặt mình thì đến cả cơ hội đào tẩu cũng sẽ không có. Hơn nữa nhìn qua, hiện tại tên đó còn cho rằng chưa có ai phát hiện ra hắn. Chờ đưa hết môn hạ đệ tử quay về sẽ sai mấy vị trưởng lão đi bắt hắn. Lấy thân phận Tán tiên Tứ Kiếp của bọn họ mà đi bắt một tu chân giả Nguyên Anh kỳ sẽ làm mất thanh danh cho nên họ không nguyện ý thực hiện.
Ngay sau đó, ba người đều ra lệnh cho môn hạ đệ tử đưa những đệ tử bị thương trở về môn phái, sau đó hỏa táng toàn bộ đệ tử bị tử thương.
Rất nhanh chóng, kết quả thương vong của đợt giao tranh vừa rồi giữa ba phái đã được thống kê: đệ tử Thiên Linh tông tử vong một nghìn ba trăm người, trong đó có một tán tiên, ba Độ Kiếp kỳ, mười ba Hợp Thể kỳ, còn lại đều là đệ tử dưới Phân Thần kỳ.
Huyền Minh tông và Thanh Hư tông cộng lại cũng tổn thất không ít hơn Thiên Linh tông. Nhận được kết quả này, ba người Đạo Minh đều rất đau lòng, vô duyên vô cớ bị tổn thất nhiều đệ tử như vậy. Đệ tử đi theo lần này đều là những tinh anh, không ai là tu vi Nguyên Anh kỳ.
Những tu ma giả cùng các môn phái tán tu tại trường hoàn toàn không biết vì sao ba phái vừa rồi còn đánh nhau sống mái ngút trời nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng khói lửa nữa? Hơn nữa nhìn bộ dáng ba người Đạo Minh, rõ ràng ba môn phái bọn họ đã hòa hảo.
Huyền Tinh vào lúc nghe thấy giọng nói đó tức thì xuất hiện dự cảm không tốt: tiên nhân đã xuất hiện! Có thể tùy ý mắng bọn Đạo Minh là “hỗn đản” cũng chỉ có tiên nhân mà thôi.
Người khác có thể là không biết ba phái có tiên nhân tồn tại, nhưng hắn đã từng nghe Kiền Viên nói qua điều ấy. Tiên nhân đã xuất hiện, trường chiến đấu kia tất phải kết thúc.
Mặc dù ba phái tổn thất không nhỏ, nhưng lúc này Huyền Tinh lại không cao hứng. Hắn đang có chút lo lắng bí mật của mình sẽ bị tiên nhân kia nhìn thấu.
May mắn bây giờ tiên nhân kia đã đi rồi, nhưng vừa rồi nhóm Đạo Minh lại như vô tình hay hữu ý nhìn về phía mình.
“Lẽ nào đã bị phát hiện?” Huyền Tinh từ từ di chuyển tới truyện tống trận bên cạnh.