Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 21: Ma thú hỗn chiến.
Dịch giả : vuhanduong
Biên tập: lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Chẳng biết từ lúc nào, lấy Dương Lăng làm trung tâm, trong phạm vi một dặm hình thành một tầng lục vụ. Càng gần Dương Lăng thì lục vụ càng dày đặc.
Không lâu sau, một ít dã thú trong lúc vô ý phát hiện vết thương chỉ cần tiếp xúc tới lục vụ sẽ tự động cầm máu. Vì vậy, theo bản năng đi về phía địa phương sương mù dày đặc. Từ từ, ma thú cùng dã thú chạy tới càng ngày càng nhiều, đều há rộng miệng nuốt chửng làn lục vụ hiếm thấy vào.
Vừa mới bắt đầu, vì tận dụng thời gian nuốt chửng lục vụ, lũ dã thù còn chung sống trong hòa bình. Nhưng khi mãng xà, chuột rừng, vân báo, song đầu lộc các con thiên địch đều nước giếng phạm nước sông. Nhưng sau khi một đám đông phong lang đến nơi, tràng diện bắt đầu trở lên hỗn loạn.
Cũng giống như Tà nhãn và Giác phong thú, phong lang cũng là ma thú sống theo bầy đàn, thường thường vừa xuất hiện là mấy trăm con. Mặc dù đều là ma thú cấp thấp, nhưng năng lực công kích đơn độc hay là năng lực phòng ngự đều mạnh hơn Tà nhãn, không chỉ có tốc độ nhanh chóng, hơn nữa trời sinh có ma pháp phong hệ.
Mắt thấy bị đông đảo dã thú cản đường, con sói đầu đàn tru lên một tiếng -Ngao, dẫn theo hơn năm trăm con phong lang từ từ chạy chung quanh, vừa chạy chậm vừa không ngừng tru lên. Những con dã thú kinh nghiệm đều biết đây là dấu hiệu trước khi bầy sới tấn công, tác dụng chủ yếu là uy hiếp và cảnh báo.
Sau một lát trù trừ, mắt thấy bầy sói càng ngày càng gần, một ít đơn độc ma thú cấp thấp như song đầu lộc, linh dương không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải rời đi. Lục vụ mặc dù đối với thân thể có lợi rất lớn, nhưng mạng nhỏ mới là trọng yếu nhất. Chỉ có một chút ma thú cường hãn hoặc cũng là ma thú quần cư, dựa vào số lượng đông đảo, không bỏ được chỗ này mà rời đi.
Ngao
Mắt thấy còn rất nhiều dã thú cản trở đường đi, sói đầu đàn rốt cục không nhịn được. Một tiếng tru dài, dẫn hơn năm trăm con phong lang nhanh như tia chớp lao lên hướng một đám Tiễn trư, vây chặt lại.
Tiễn trư mặc dù không phải ma thú, nhưng hàm răng sắc bén, lúc không còn đường chạy trốn thậm chí có thể đem đám lông cứng rắn trên người giống như tên bắn ra ngoài, hơn nữa số lượng khổng lồ, thực lực không phải chuyện đùa. Nếu không phải tiễn trư là dã thú yếu nhất ở đây, con sói đầu đàn cũng không muốn cùng chúng nó cứng đối cứng.
Quả nhiên, thấy bầy sói hung ác lao tới, đàn tiễn trư không cam lòng yếu thế. Nhanh chóng lập thành một trận hình phòng ngự hình tròn, theo con đầu đàn tru lên một tiếng dài, trực tiếp bắn lông trên người ra ngoài.
Xiu, xiu, xiu..
Một trận tiếng xé gió chói tai qua đi, tiễn vũ dày đặc đem hơn mười con phong lang biến thành con nhím. Nhưng theo khoảng cách càng lúc càng gần, bắt đầu đến phiên đàn phong lang phát uy. Cái miệng lớn đầy răng sắc bén, phun ra từng đạo phong nhận sắc bén, đem đàn tiễn trư giết không lập thành đội hình được.
Mắt thấy công kích từ xa không phải đối thủ, con đầu đàn tiễn trư to như con ghé con rống to một tiếng, mang theo hơn mười con tiễn trư cường tráng lao ra, hy vọng có thể làm loạn trận hình của bầy sói, nhưng kết quả đúng là phí công vô ích. Không đợi chúng nó tiến sát vào người, đã bị phong nhận liên miên không dứt chém bị thương. Ngay sau đó, con sói đầu đàn dẫn theo một đám phong lang hung ác lao lên, trong nháy mắt cắn xé các con tiễn trư lao tới thành mảnh nhỏ.
Mắt thấy không phải đối thủ, đàn tiễn trư không thể làm gì khác hơn là phải lẫn tránh bỏ chạy, mà phong lang cũng không có giống như các đợt đi săn bình thường truy đuổi không tha. Vì chiếm cứ địa phương lục vụ càng dày đặc, liền bắt đầu hướng về phía một đám kim tuyến mãng xà cách Dương Lăng không xa tấn công.
Kim tuyến mãng xà to lớn, con dài nhất cũng dài chừng hai mươi thước, thân thể là màu đen trắng đan xen, trên lưng có một một vệt màu vàng. Không chỉ sức mạnh vô hạn, hơn nữa cả người mang kịch độc, con mồi mà trúng độc thì trong nháy mắt toàn thân đen thui, không có cách nào hô hấp.
Dưới sự liều chết phản kích của hơn ba trăm con kim tuyến mãng xà, mặc dù số lượng hơn gần một nửa, nhưng phong lang trong khoảng thời gian ngắn cũng không chiếm được tiện nghi. Tránh được răng nanh độc của đối phương thì lại bị cái đuôi rắn mạnh mẽ đánh trúng bay ra ngoài, hai bên giết được số lượng tương đương, khó phân thắng bại. Cùng lúc đó, ma thú còn lại cũng bắt đầu đục nước béo cò, dụng tất cả phương pháp lao tới.
Khác với bình thường, dưới sự bao phủ của lục vụ, nếu không phải một kích trí mạng, vết thương sẽ từ từ tự động cầm máu, thậm chí không lâu liền khôi phục nguyên khí. Cho nên có một ít ma thú can đảm không sợ hãi, đều hướng về tên cản đường phát động công kích. Từ từ, tràng diện càng ngày càng loạn.
Ma thú chém giết rung trời, Dương Lăng từ từ phục hồi lại tinh thần. Vừa mở to mắt ra nhìn, thấy chung quanh máu chảy thành sông. Vô số ma thú điên cuồng ngươi tranh ta đoạt, không khỏi lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên ngọn cây ngã xuống.
Ma thú đại hỗn chiến?
Nhìn đông đảo ma thú bên ngoài mê tung trận, nhìn chúng điên cuồng giết chóc, Dương Lăng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Sau nửa ngàu lãnh nhãn bàng quan, thấy rất nhiều ma thú thực lực bạc nhược tránh ở xa xa mở rộng miệng nuốt chửng lực vụ, lúc này mới đại khái hiểu được nguyên nhân đông đảo ma thú đại khai sát giới.
Ngay khi Dương Lăng ngồi xem hảo hí, ma thú loạn thành một mảnh đột nhiên ở chân trời bay tới một đám mây đen, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã tới khoảng không phía trên làn lục vụ. Dương Lăng định thần nhìn kỹ, nguyên lai mây đen là một đám lôi điểu toàn thân đen nhánh.
Căn cứ vào trí nhớ của thú một sừng, lôi điểu mặc dù chỉ là ma thú cấp sáu, nhưng lực công kích cường hãn, có thể phát ra tia chớp màu tím uy lực rất lớn, hơn nữa vừa xuất hiện là một đàn. Đừng nói đại kiếm sư đồng cấp bậc với ma thú cấp sáu, mà chính là một gã kiếm thánh gặp phải đàn lôi điểu cũng phải tìm đường khác mà đi.
Sau khi bay một vòng quanh đám lục vụ, lôi điểu như tia chớp lao về phía phong lang cùng kim tuyến mãng xà trên mặt đất, Dương Lăng thở dài một hơi, biết chính mình tạm thời còn không có bại lộ hành tung.
Sau một tiếng huýt sáo, đông đảo lôi điểu phát ra từng đạo tia chớp to như cổ tay, khiến cho không ít phong lang hoặc là kim tuyến mãng xà cả người đen nhánh. Theo sát liền như máy bay oanh tạc lao xuống, lợi trảo dài khoảng nửa thước vung lên liền ngay cả nột tạng con mồi cũng bị móc ra.
Có con lôi điểu điên cuồng mang con mồi đang liều mạng giãy dụa lên không trung, hai móng dùng sức xé con mồi thành hai nửa. Nội tạng cùng máu tươi bay đầy trời, máu tanh vô cùng.
Lôi điểu không chỉ có công kích phong lang và kim tuyến mãng xà, thậm chí ngay cả tránh ở một bên Ải cước mã cùng Khoa mạc đa vân báo cũng không buông tha. Nhìn bộ dáng, dường như chuẩn bị độc chiếm khu lục vụ hiếm thấy này. Mà sau khi hiểu được ý đồ của lôi điểu, bọn ma thú còn lại không cam lòng yếu thế, đều tập trung đánh trả. Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên chém giết rung trời, điên cuồng rít gào. May là dưới tác dụng của mê tung trận, trong khoảng thời gian ngắn ma thú còn không có cách nào phát hiện ra bóng dáng của Dương Lăng .
Trong cơn hỗn chiến, không loài nào để ý tới theo Dương Lăng thu công, lục vụ cũng từ từ trở lên nhạt dần. Lôi điểu cùng đông đảo ma thú giết nhau khiến thú tính đại phát, hai mắt đỏ bừng, không chết không ngừng, tựa hồ tất cả đều quên mục đích là hấp thụ lục vụ.
Lôi điểu công kích sắc bén, mà liên quân ma thú thắng ở số lượng khổng lồ. Trong cơn điên cuồng hai bên tổn thất tương đương nhau, giết khó phân nan giải.
Lôi điểu mặc dù cường hãn, nhưng đối mặt với phong nhận của phong lang, độc dịch của kim tuyến xà, hỏa cầu của Lạp các tư vân báo, trong khoảng thời gian ngắn cũng không chiếm được tiện nghi. Ngược lại một chút tiểu tử thực lực không đủ nhưng cơ trí, trốn ở bên ngoài nuốt chửng được không ít lục vụ, mắt thấy lục vụ càng ngày càng nhạt, bắt đầu lén lút rời đi.
Lưỡng bại câu thương ?
Nhìn đông đảo lôi điểu cùng ma thú thương thế nghiêm trọng, Dương Lăng trong lòng đột nhiên vừa động, nhớ tới lần trước mình may mắn thuần hóa được con thú một sừng đang bị thương nặng.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 22: Tìm giúp ta mấy người mỹ nữ.
Dịch giả : vuhanduong
Biên tập: lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Dương Lăng vốn định nhân cơ hội thuần hóa đông đảo ma thú bị thương nhưng nhìn tràng diện hỗn loạn, xem tia chớp kinh khủng của lôi điểu cùng với độc dịch chết người của kim tuyến mãng xà đành phải bỏ qua ý nghĩ mê người trong đầu.
Mặc dù không cách nào thuần hóa, nhưng thu được đại lượng ma thú tinh hạch cùng ma thú máu huyết cũng đã rất tốt. Dương Lăng hiểu được đạo lý lòng người không như bụng rắn. Chỉ cần có đủ ma thú máu huyết, tốc độ tu luyện của mình có thể nhanh hơn, ma thú hỗn chiến nhiều lắm, không cần phải mạo hiểm lao ra.
Thời gian khoảng nửa nén hương, lôi điểu dựa vào tia chớp kinh khủng cùng với tốc độ rất nhanh dần dần chiếm được thế thượng phong. Từ từ, một ít ma thú phát hiện theo lục vụ càng ngày càng mờ nhạt, vết thương khôi phục cũng càng ngày càng chậm, cảnh giác bắt đầu lui lại.
Lui lại đầu tiên chính là lũ phong lang giảo hoạt, theo con sói đầu đàn hú dài một tiếng, bầy sói bỏ lại hơn ba trăm thi thể nhanh chóng rời đi. Theo sát sau đó, kim tuyến xà cùng với Lạp các tư vân báo cũng phản ứng, chỉ cần có thể hành động đều không để ý hết thảy chạy trốn ra bốn phía. Từ từ, ma thú rút lui càng ngày càng nhiều.
Đối mặt với ma thú hoảng sợ bỏ chạy, lôi điểu cũng không hề công kích, sau trận đại chiến chúng nó tổn thất cũng không nhỏ. Dựa vào lục vụ còn không có hoàn toàn tiêu tán, kiệt lực khôi phục thương thế.
Không lâu sau, theo một trận gió thổi qua, lục vụ rốt cục tan thành mây khói, lôi điểu cũng không hề lưu lại. Trên bầu trời chiến trường bay vài vòng, kêu to vài tiếng sau đó nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã biến mất tại chân trời.
May mắn, tuyệt đối may mắn trước nay chưa từng có.
Mắt thấy lôi điểu biến mất tại chân trời, Dương Lăng tận dụng triệt để thời gian, chỉ huy ma thú đại quân dọn sạch chiến trường. Vốn hắn còn nghĩ có thể nhân cơ hội tuần hóa vài con lôi điểu, phong lang, kim tuyến mãng xà bị thương nhưng điều tiếc nuối chính là, tuyệt đại bộ phận ma thú không bỏ đi được thì đều mất một cái chân, thiếu một cái cánh, tất cả đều không còn giá trị thuần hóa.
Thầm kêu đáng tiếc, Dương Lăng chỉ huy ma thú đại quân nhanh chóng giết chết các con ma thú đang khổ sở giãy dụa, sau đó đem thi thể bọn nó thu vào trong không gian giới chỉ.
Thống kê sơ bộ, tổng cộng có hơn ba trăm thi thể phong lang, hai trăm kim tuyến mãng xà cùng hơn một trăm thi thể lôi điểu, còn có khoảng ba trăm thi thể các loại ma thú khác, kiếm được một cái tiện nghi quá lớn. Không nói tinh hạch bên trong cơ thể, mà máu huyết trong cơ thể chúng đã là một món tài phú kinh người.
Không gian giới chỉ nhặt được ở bên trong sơn cốc Ngõa Luân Á Hỏa rất kỳ diệu, ngoại trừ vật còn sống, cơ hồ tất cả các vật phẩm đều có thể cho vào, khi lấy ra vẫn còn có thể bảo trì nguyên dạng, không cần lo lắng khi lấy thi thể ma thú ra, máu huyết trong cơ thể chúng nó đã chảy hết.
Ngao.
Ngay khi Dương Lăng đem đại bộ phận thi thể ma thú thu hết, chuẩn bị nhìn lại có bỏ qua bảo bối nào không thì đột nhiên thú một sừng bất an rít gào. Cùng lúc đó, từ xa xa truyền lại một trận tiếng gầm rung trời, thanh âm càng ngày càng gần, phảng phất như đang có ma thú cao cấp nào đó đang nhanh chóng chạy tới.
Vô cùng kinh hãi, Dương Lăng nhanh chóng thu hồi Tà nhãn, Giác phong thú lại, cưỡi thú một sừng hỏa tốc rời đi. Ngay cả thú một sừng cũng cảm thấy bất an, vậy con thú này lực chiến đấu kinh khủng thế nào cũng có thể tưởng tượng, hắn không muốn đụng đầu một con ma thú còn mạnh hơn cả xà quái chín đầu.
-Ngao, Dương Lăng mới vừa rời đi, từ chiến trướng máu tanh liền truyền đến một tiếng gầm phẫn lộ, phảng phất ma thú kinh khủng không cam lòng vì đã đến chậm một bước.
Nghe được tiếng gầm phẫn nộ của ma thú, thú một sừng không dám rên một tiếng, bốn vó tung bay, như tên lửa lao ra bên ngoài sâm lâm. Xem bộ dạng của nó, tựa hồ rất thận trọng đối với con ma thú đang rít gào kia.
Ngày mai trở lại một lần nữa chăng ?
Vốn chiếm được tiện nghi lớn đến như vậy, Dương Lăng còn chuẩn bị đi kiếm vài lần lợi ích như vậy. Thông qua thông linh pháp thuật kích phát cây cối tản mát ra lục vụ, cốc ý dẫn dụ đông đảo ma thú tiến đến để tự giết lẫn nhau, để mình không phí công sức chút nào thu hoạch lấy tinh hạch cùng máu huyết của chúng. Nhưng nghe tiếng gầm rung trời của cao cấp ma thú, lại nhìn biểu hiện của thú một sừng thân là ma thú cấp tám, đành phải bỏ qua ý niệm mê người trong đầu.
Chỗ tốt có nhiều hơn nữa, cũng muốn còn mạng mới hưởng thụ được, hắn không hy vọng gặp phải họa lớn. Lần này, may mắn chạy trốn trước khi cao cấp ma thú tới, quỷ mới biết lần sau ngay từ đầu đã có ma thú kinh khủng nào đến.
Nhanh chóng trở về Duy Sâm Trấn, Dương Lăng lấy đông đảo thi thế ma thú từ Không gian giới chỉ ra, làm cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ cùng đám người Tạp Tây sợ đến ngây người. Không một ai có thể tưởng tượng được, Dương Lăng chỉ đi ra ngoài có một ngày đã giết được nhiều ma thú đến như vậy.
-Lạp các tư vân báo, phong lang, kim tuyến mãng xà, trời ạ, còn có nhiều như vậy lôi điểu !
Nhìn thi thể ma thú xếp thành nủi nhỏ, Tạp Tây kinh hãi thất sắc. Nheo lại con mắt và dùng sức véo một cái thật mạnh trên đùi, mới hiểu được không phải mình gặp ảo giác. Đừng nói đại kiếm sư mà kể cả một gã kiếm thánh hoặc là ma đạo sư cũng không thể trong một ngày giết được nhiều ma thú như vậy. Hắn không thể nào tưởng tượng được làm thế nào mà Dương Lăng làm được như vậy?
Chẳng lẽ, Dương Lăng thâm sâu bất lộ, còn có rất nhiều ma thú cao cấp không lộ diện?
Trong cơn kinh hãi, mọi người suy nghĩ liên miên. Nghĩ lại thân phận của Dương Lăng là thượng cổ triệu hồi sư và mục thụ nhân, nhớ tới ngay cả xà quái chín đầu kinh khủng cũng không phải là đối thủ của hắn, càng ngày càng dám chắc vào suy đoán của mình.
Người khác kinh hãi thất sắc, nhưng Dã man nhân bao quanh càng điên cuồng. Làm một đám quanh năm săn bắn ma thú, bọn họ hiểu hơn ai hết sự đáng sợ của đám ma thú này, nhất là lôi điểu cả người đen nhánh, là một ma thú cao cấp không phải người bình thường dám trêu chọc.
Mấy năm trước, có hơn trăm tên dũng sĩ của bộ lạc tiến vào sâu trong sâm lâm săn thú, kết quả bất hạnh gặp gỡ vài con lôi điểu. Ngoại trừ một gã may mắn ở phía sau cùng chạy trốn được, còn lại toàn bộ dũng sĩ đều ngộ nạn. Bây giờ thấy Dương Lăng có thể dễ dàng giết được nhiều lôi điểu như vậy, không khỏi thầm kêu may mắn lúc trước không có xung đột cùng hắn, nếu không nói không chứng sớm đã bị hắn mang theo ma thú đại quân diệt tộc.
-Đại nhân, tất cả ma thú này đều là người giết ?
Chần chờ một lát, Tạp Tây không thể giữ câu hỏi trong lòng.
-Không có, ta nào có bản lãnh lớn như vậy!
Nhìn vẻ ham muốn của Tạp Tây, Dương Lăng cười cười thần bí, nói:
-Ta chỉ là vào Đặc Lạp Tư sâm lâm đi dạo, hít thở một chút không khí tươi mát, thế nào lại gặp được một đám ma thú đang tự giết lẫn nhau, nhặt được một chút tiện nghi mà thôi!
Đi dạo mà cũng có thể nhặt được tiện nghi lớn như vậy?
Nghe được Dương Lăng giải thích, nhìn thấy nụ cười thần bí của hắn, mọi người lắn đầu. Nếu là có chuyện tốt đến như vậy, thì thợ săn của Duy Sâm Trấn đã sớm giàu có, tất cả đều thành phú ông trăm vạn. Tuy nhiên, nếu Dương Lăng không muốn nhiều lời, không ai lại ngu dốt hồ đồ hỏi tiếp, ngay cả tên luôn hành động lỗ màng Gia Lỗ Khắc đầu lĩnh đám Dã man nhân cũng không ngoại lệ.
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, ngươi nhanh chóng an bài người lấy ra ma thú máu huyết, đừng để lãng phí.
Lau đi không ít máu tươi dính ở ống tay áo, Dương Lăng phân phó lão quản gia đang kinh hãi thất sắc ở bên cạnh, sau đó nhanh chóng rời đi. Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thì mưu sĩ Cổ Đức đã nhanh chóng hồi phục tinh thần:
-Đại nhân, lữ quán tiến triển rất thuận lợi, không lâu là có thể hoàn thành, người có muốn đi xem qua hay không?
-Không cần, ngươi tự mình nhìn là được rồi, việc nhỏ như thế này ngươi tự mình xử lý là được.
Sau khi quyết định kế hoạch, Dương Lăng cũng không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực ở các chi tiết không quá trọng yếu, vỗ vỗ cái trán, nói:
-Được rồi, Mục Nhĩ Bá Kỳ tuyển cho ta hai mươi cô nương xinh đẹp khí chất tốt, và yêu cầu Tác Phỉ Á mười cô gái tinh linh, ta có việc gấp cần dùng !
Tìm hai mươi cô gái xinh đẹp, có việc cần dùng gấp.
Mọi người còn không khôi phục lại tinh thần khi đại lượng thi thể ma thú xuất hiện trước mặt, vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, không khỏi trong nháy mắt hóa đá. Cô nương không chỉ muốn xinh đẹp còn có khí chất tốt, chẳng lẽ Dương Lăng hắn chuẩn bị?
Là quản gia của Hải Nhi Bối Lý, Mục Nhĩ Bá Kỳ kiến thức qua vô số các nhân vật phong lưu quyền quý, có bọn ác bá bức hiếp dân lành, nhưng chưa bao giờ thấy qua người như Dương Lăng. Người khác tìm tình nhân hoặc là hái hoa dại tất cả đều lặng lẽ, Dương Lăng thì khác, ngay trước mặt đông đảo hộ vệ cùng người hầu đại ngôn bất tàm.
-Này, thuộc hạ hiểu được, quán rượu cùng nhà sản xuất rượu rất nhiều việc muốn thêm người làm !
Mục Nhĩ Bá Kỳ phản ứng nhanh chóng, nhanh chóng tìm được một cái cớ. Hy vọng trước mặt đông đảo hạ nhân giúp Dương Lăng tránh bớt một chút ảnh hưởng không tốt.
-Quán rượu cùng nhà sản xuất rượu rất bận rộn ta như thế nào lại không nghe nói qua, đám cô nương này ta chuẩn bị chuyên môn phục vụ người !
Cảm giác tu vi tiến nhanh, Dương Lăng muốn nhanh chóng trở về xem xét cẩn thận, không chú ý lời nói của mình, tiếp theo nói:
-Còn có, làm giúp ta một nhóm quần áo, ở bên cạnh đùi phải xẻ tà.
Dương Lăng vừa nói vừa tùy ý vẽ một bộ trang phục Trung Hoa đưa cho Mục Nhĩ Bá Kỳ, có lão quản gia làm việc ổn thỏa này, hắn dễ dàng không cần quan tâm nhiều lắm đến các chi tiết tỉ mít.
Chuyên môn phục vụ người khác, còn có quần áo riêng biệt, bên cạnh đùi còn muốn xẻ tà?
Lão quản gia như hóa đá, không nói gì. Chính mình kiệt lực bù đắp, e sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt, nhưng Dương Lăng không để ý trực tiếp nói sáng tỏ.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 23: Thiên đại hiểu lầm.
Dịch giả : vuhanduong
Biên tập: lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Khoanh chân ngồi xếp bằng trong sân, Dương Lăng phát hiện năng lượng màu xanh biếc trong cơ thể càng thêm nồng hậu. Nếu nói trước kia chỉ là một cây gậy màu xanh biếc, bây giờ lại là một con sông xanh biếc chạy phi nước kiệu, cùng với vu lực màu đỏ máu hoàn toàn dung hợp làm một thể.
Sinh mệnh năng lượng có thể tự động chữa thương?
Nhớ tới sự khác thường của ma thú trong sâm lâm, nhớ tới chúng nó có thể tự động khôi phục vết thương, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghi hoặc liền làm rách một vết thương nhỏ trên tay phải, quả nhiên, vết thương liền tự động cầm máu, nhanh chóng khôi phục.
Vô cùng mừng rỡ, Dương Lăng lẳng lặng nghiên cứu sự bất đồng do Táng mạng chi tuyền mang lại. Chỉ một lát tu luyện, hắn cảm giác được tốc độ vận hành của vu lực nhanh hơn bình thường, càng dễ dàng hấp thu thiên địa linh khí trong sân hơn, tu luyện đạt hiệu quả gấp đôi. Cùng lúc đó, ý thức dễ dàng tiến vào trong không gian vu tháp, tựa hồ tinh thần lực cũng được đề cao rất nhiều.
Bên trong không gian vu tháp thần bí, đông đảo khô mộc chiến sĩ đã hóa làm đại thụ cao lớn, Tà nhãn cùng Giác phong thú đều mở rộng miệng nuốt vào đám sương trắng tán phát ra từ vu tháp.
Chẳng biết từ lúc nào trong không gian vu tháp xuất hiện một bãi cỏ rộng lớn, cả người trắng như tuyết thú một sừng cùng với con thú một sừng nhỏ cùng ở trên bãi cỏ đang chơi đùa. Thấy thân ảnh của Dương Lăng, con thú một sừng nhỏ chạy tới như con gió, từ khi đem nó thuần hóa, tiểu tử đáng yêu này đặc biệt thích theo người.
Cưỡi thú một sừng chạy vài vòng trên bãi cỏ rộng lớn, Dương Lăng cảm giác cả không gian dường như lớn không ít, lờ mờ cảm giác tất cả tựa hồ đều có liên quan đến sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc trong cơ thể. Tựa hồ sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc càng mạnh, tốc độ tu luyện vu quyết càng nhanh, theo vu lực nhanh chóng tăng lên, không gian kỳ diệu này cũng theo đó càng lớn.
-Đại nhân, đại nhân !
Đang khi Dương Lăng chuẩn bị cẩn thận thăm dò không gian vu tháp, liền truyền đến một tiếng kêu loáng thoáng. Vừa đi ra ngoài thì thấy lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đầu đầy mồ hôi đang đứng ở cửa.
-Đại nhân, ngươi muốn tìm các cô gái trẻ ?
Mục Nhĩ Bá Kỳ có chút chần chờ.
-Ồ, sao, tìm không được à?
Lau mồ hôi trên trán, Mục Nhĩ Bá Kỳ khẩn trương nói :
-Không, đại nhân, không phải không tìm được, mà là nhiều người lắm, cơ hồ cửa thành sắp bị vỡ đến nơi rồi?
Cửa thành cơ hồ rất nhanh bị phá hủy?
Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ giải thích mới hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai, sau khi tin tức Dương Lăng muốn tìm các cô nương xinh đẹp truyền ra, tất cả cư dân trong Duy Sâm Trấn đều sôi trào lên. Dương Lăng có tiền có thế, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, đã sớm trở thành đối tượng ngưỡng mộ của đông đảo cô gái trẻ tuổi. Đối với các nàng mà nói, đừng nói làm một thị nữ bên cạnh, mà chính là một tình nhân không có danh phận cũng rất nguyện ý. Huống chi, Dương Lăng còn không có lập gia đình, thị nữ thiếp thân nói không chừng một ngày nào đó sẽ chuyển thành người vợ chính thức.
Giàu có, người độc thân giàu có.
Trong mắt người dân trong trấn, Dương Lăng xuất thân từ một gia đình giàu có, đem con gái gả cho hắn tương đương với việc trèo lên một cây đại thụ, tiếp cận một cái kho báu. Cái gì khác không nói, quần áo tư trang cũng có thể cho mình ăn cả đời. Vì vậy, tất cả đem con gái của mình đến tham gia cuộc tuyển chọn của Dương Lăng.
-Đại nhân, có yêu cầu gì hay không đối với việc tuyển các cô thị nữ thiếp thân xinh đẹp?
Thân là quản gia của nhà giàu có nhiều năm, Mục Nhĩ Bá Kỳ kinh nghiệm phong phú đối với Dương Lăng không có bất kỳ sự chuẩn bị chọn lựa, hắn cảm giác quả thực chính là làm xấu hổ thể diện quý tộc. Nếu để cho hắn thao tác, tối thiểu cũng phải chuẩn bị một tháng.
Tuyển thị nữ thiếp thân xinh đẹp cho mình?
Dương Lăng thiếu chút nữa ngất đi, hiểu được lão quản gia hiểu lầm ý tứ của mình:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, sao lại nghĩ đi đâu vậy? Lữ quán sắp khai trương, ta muốn tìm một chút cô gái phục vụ mà thôi
Cô gái phục vụ cho quán rượu?
Mục Nhĩ Bá Kỳ đầu lớn như đấu, hiểu lầm này, ngoài ý muốn, thật sự quá ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới Dương Lăng trước mặt mọi người nói muốn tuyển chọn cô gái xinh đẹp chuyện môn phục vụ; hiểu lầm, không nghĩ tới Dương Lăng chỉ là vì lữ quán sắp mở cửa mà tuyển nữ phục vụ mà thôi.
-Đại nhân, vậy người dân bên ngoài làm thế nào bây giờ ?
Nhớ tới đông đảo người dân trong trấn nhiệt tình như lửa, Mục Nhĩ Bá Kỳ khó khăn nuốt nước miếng.
-Việc này ngươi tự mình quản lý, sau đó xem xét chọn người cho tốt, buổi tối thì trở lại tìm ta.
Tục thoại nói, lực lượng của quần chúng rất ghê gớm, Dương Lăng không muốn đi ra ngoài bị nước miếng của mọi người làm chết đuối. Có Mục Nhĩ Bá Kỳ một khối tiến bài miễn phí, không sử dụng đúng là lãng phí.
Sau khi lắc đầu cười khổ, thấy Dương Lăng xoay người bỏ đi, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ chần chờ một lát, ngạnh trứ da đầu nói:
-Đại nhân, còn có một việc nữa, chuyện về tiểu thư Tác Phỉ Á.
-Ồ, Tác Phỉ Á làm sao?
-Sáng sớm nay Tác Phỉ Á tiểu thư từ Tinh linh bộ lạc chạy tới đâu, nghe nói người muốn chọn thị nữ. Nàng, nàng khóc ngay tại chỗ rồi chạy ra ngoài !
Việc hiểu lầm này đúng lần này thật sự ồn ào quá lớn, Mục Nhĩ Bá Kỳ cảm giác thật sự choáng váng, nói tiếp:
-Lo lắng nàng gặp chuyện gì nguy hiểm, lúc ấy ta bảo Tạp Tây mang theo đám hộ vệ đuổi theo, nhưng cho tới bây giờ chưa có tin tức gì, chỉ thấy một mẩu giấy trên người sư thứu.
Mảnh giấy Tác Phỉ Á lưu lại rất đơn giản, trên chỉ viết mấy chữ rất đẹp:
-Dương Lăng. Ta hận ngươi.
-Đúng là nha đầu ngốc!
Dương Lăng gọi ra thú một sừng, xoay người cưỡi lên lưng nó:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, nhanh chóng phát động mọi người tìm kiếm xem Tác Phỉ Á đang ở đâu, nhanh!
Lời còn chưa dứt, Dương Lăng đã cưỡi thú một sừng lao đi. Người dân vẫn vây bắt ở cửa thành chỉ cảm thấy một bóng trắng bay qua đầu, còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần, Dương Lăng đã biến mất không thấy.
Tác Phỉ Á tại Duy Sâm Trấn không có bạn bè, ngoại trừ Duy Sâm Trấn cùng Quán rượu Dạ lai hương, nàng không tới nơi nào. Chẳng lẽ, trong cơn thương tâm nàng trực tiếp chạy về Tinh linh bộ lạc?
Nhìn bầu trời đang dần lặn về tây, Dương Lăng lông mày nhíu chặt. Vào buổi tối, là lúc hoạt động tích cực nhất của ma thú trong Đặc Lạp Tư sâm lâm, cho dù một gã đại kiếm sư cũng không dám một mình tiến vào. Với thể lực yếu ớt của Tác Phỉ Á, nếu gặp phải ma thú hung mãnh thì tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Không cưỡi sư thứu, với thể lực của Tác Phỉ Á tuyệt đối không có cách nào đi được quá xa trong rừng, cho nên Dương Lăng cưỡi thú một sừng chạy tới sâm lâm bên ngoài Duy Sâm Trấn. Nhưng vòng vo vài vòng cũng không phát hiện được tung tích Tác Phỉ Á, lại gặp phải vài tên đạo tặc đang say rượu.
-Mấy vị dũng sĩ, có hay không thấy một cô gái tinh linh đi ngang qua nơi này?
Không hề có đầu mối, Dương Lăng không thể làm gì khác hpn là phải hỏi mấy tên đạo tặc trước mặt. Có lẽ mèo mù cũng có thể đánh chết chuột già.
-Ồ, hóa ra là Dương đại nhân, ta là em họ cuả A Cổ Tô, gọi là A Khắc Tô.
Bị Dương Lăng đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, một tên tiểu tử nhanh chóng phản ứng.
-Ồ, thật là trùng hợp! Dương Lăng miễn cưỡng cười cười, tiếp theo nói:
-A Khắc Tô, có hay không thấy một cô gái tinh linh chạy ngang qua đây?
-Để ta nghĩ lại .
A Khắc Tô trầm tư một lát, nói:
-Buổi chiều khi ta đang nằm ngủ dưới một gốc cây đại thụ thì nghe thấy tiếng hét của một người đàn bà. Đi qua nhìn lại thấy một cô gái tinh linh rất đẹp đứng lên từ trong một cái hỗ, vừa khóc vừa chạy vào sâu trong rừng, ngay cả cái khăn tay rơi ra cũng không chú ý tới. Chẳng lẽ nàng là người mà ngươi muốn tìm?
Cầm lấy cái khăn mà A Khắc Tô đưa cho, Dương Lăng nhẹ nhàng ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc thù của Tác Phỉ Á. Không nghĩ tới, may mắn tìm được tung tích.
-A Cổ Tô, mang huynh đệ của ngươi tìm quản gia của ta, hắn sẽ thưởng cho các ngươi một ít tiền, đi đi.
Nói vài câu đơn giản, Dương Lăng cưỡi thú một sừng hỏa tốc rời đi, biết được phương hướng cụ thể Tác Phỉ Á đi, vậy dễ dàng xử lý hơn. Đồng thời, thưởng cho mấy tên không nghề nghiệp này mấy tinh tệ cũng tính là biểu đạt một chút lòng cảm ơn. Bọn họ mặc dù cả ngày không làm việc tốt gì, nhưng trộm gà bắt chó, các loại tin tức thì cực kỳ linh thông, có lẽ ngày nào đó còn có thể sử dụng một chút.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 24: Bầy sói.
Dịch giả : vuhanduong
Biên tập: lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Cưỡi thú một sừng chạy nửa ngày, thấy sắc trời càng ngày càng tốt, mà vẫn không thấy bóng dáng Tác Phỉ Á đâu, Dương Lăng càng lúc càng khẩn trương. Với thể lực của Tác Phỉ Á, tuyệt đối không thể đi xa, chẳng lẽ bị dã thú……..
-Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á !
Trong cơn lo lắng, Dương Lăng cưỡi trên thú một sừng đổi tới đổi lui trong rừng cây, vừa tìm vừa lớn tiếng gọi. Nhưng ngoại trừ tiếng gầm gừ của mãnh thú, thì không tìm được tung tích nào của Tác Phỉ Á, mà lại đưa tới vài con tiến trư.
-Mẹ nó, muốn chết !
Thấy vài con tiễn trư không biết sống chết ngăn trở đường đi, Dương Lăng giận dữ, giương tay ném ra mấy đạo vu phù "Chưởng tâm lôi" đem mấy con tiễn trư đói bụng nổ thành mảnh nhỏ.
Mặc dù dễ dàng giải quyết vài con tiễn trư ngáng đường, nhưng vì để dự phòng vạn nhất, Dương Lăng gọi ra tất cả Giác phong thú hộ vệ. Mặc dù cảm giác được up áp cường đại của thú một sừng, hầu hết ma thú đều tránh ra, nhưng ai mà biết được tiếp theo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay không, cẩn thận vẫn hơn.
Di, giày da hươu?
Đi qua một mảnh rừng cây tươi tốt, đột nhiên Dương Lăng phát hiện cách đó không xa có một chiếc giày da hươu, nếu không phải mặt trên có thêu một con bướm màu hồng, sợ rằng không chú ý thấy được. Vừa cầm lên ngửi, quả nhiên mang theo mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng của Tác Phỉ Á. Ngoài ra, còn có mang theo một tia thân nhiệt yếu ớt, tựa hồ cách đó không lâu vẫn còn đi trên chân nàng.
Nha đầu ngốc này, dám chắc mới vừa đi không lâu.
Cẩn thận phân biệt dấu vết trên mặt đất, Dương Lăng cưỡi thú một sừng nhanh chóng đuổi theo hướng đông bắc. Mặc dù bầu trời đầy sao, ánh săng rất sáng, nhưng bởi vì cây cối ngăn cản, mặt đất đen nhánh. May là sau khi tiến giai tới linh vu thì thị lực Dương Lăng tăng nhanh, hơn nữa cưỡi thú một sừng, nếu không nếu thay đổi là một người bình thường, đừng nói tìm dấu vết, mà sợ rằng ngay cả đi đường đều khó khăn, trước mặt rất nhiều bụi gai đúng là nửa bước khó đi.
Theo một ít dấu chân nông hoặc sâu cùng một ít cành cây khô bị dẫm gãy, Dương Lăng một đường đuổi theo. Hắn tin tưởng, dưới các điều kiện như thế này, Tác Phỉ Á tuyệt đối đi không được xa. Quả nhiên, còn không có đi thêm được bao lâu, trong không trung có một mùi thơm như có như không, cùng mùi hương nhàn nhạt trên người Tác Phỉ Á giống nhau như đúc.
Sau khi tiến giai tới linh vu, Dương Lăng không chỉ có vu lực cùng thị lực tiến nhanh ngay cả khứu giác cũng được tăng cường. Trước kia, nhiều nhất hắn chỉ có thể phân biệt được mùi vị của rượu hồng bồ đào và bạch bồ đào, bây giờ tùy tiện cầm lấy một bình rượu bồ đào, hắn chỉ cần vừa ngửi qua là biết rượu đã được làm ra cách đây bao nhiêu năm.
Đi tiếp một đoạn ngắn, mùi thơm Tác Phỉ Á lưu lại càng ngày càng đậm, nhưng cùng lúc đó trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi. Càng đi về phía trước, mùi máu tươi càng lúc càng dày hơn.
Chẳng lẽ, Tác Phỉ Á nàng?
Vô cùng kinh hãi, Dương Lăng ôm chặt lấy bụng thú một sừng, không để ý hết thảy lao về phía trước. Với thể lực nhu nhược của Tác Phỉ Á, nếu phải gặp được đám ma thú đang đói bụng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Ngao.
Ngay khi Dương Lăng lo lắng thì phía trước truyền đến một tiếng sói tru, nhanh chóng lao tới nhìn thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Chỉ thấy mấy trăm con phong lang đang đói bụng đang vây lấy một ngọn núi nhỏ, một bên rít gào, một bên trước sau tiếp nối xông lên.
Trên sườn núi chỉ có ba bóng người, một người cưỡi trên một con ngựa chạy chung quanh, hai người khác thì tay cầm pháp trượng nói lẩm bẩm, không ngừng phóng ra các loại ma pháp. Dưới sự hợp tác của ba người bọn họ, phong lang trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lao lên được.
-Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á … nhìn thân ảnh quen thuộc của Tác Phỉ Á trên sườn núi, Dương Lăng thở dài một hơi, vừa gọi vừa nhanh chóng lao tới.
Dương Lăng một bên dồn lên, một bên chỉ huy thú một sừng cùng Giác phong thú động thủ, đồng thời các loại vu phù không tiếc tay được ném ra ngoài. Bầy sói liền bị mở một con đường máu, thuận lợi vọt lên tới chỗ Tác Phỉ Á ở trên sườn núi.
-Dương Lăng !
Nhìn Dương Lăng đột nhiên xuất hiện, Tác Phỉ Á đã sớm kiệt lực không để ý hết thảy nhảy lên thú một sừng ôm chặt lấy Dương Lăng, dính chặt vào nhau.
Ra sức đánh lui đợt tập kích của bầy sói, kỵ sĩ tay cầm thanh trường thương huyền thiết bất mãn lớn tiếng nói:
-Hừ, hai người các ngươi, cho dù có muốn âu yếm trước mặt mọi người, cũng đợi đến khi đánh lui bầy sói hãy nói.
Âu yếm trước mặt mọi người?
Nghe thần điện kỵ sĩ trách mắng như vậy, Tác Phỉ Á mắc cỡ đỏ bừng mặt, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng gọi ra ma thú đại quân. Tà nhãn chủ công, khô mộc chiến sĩ cùng Giác phong thú phụ trách phòng thủ, thú một sừng phụ trách phía sau, ma thú với số lượng khổng lồ vây chặt núi nhỏ đến một giọt nước cũng không vào.
Nhìn trên sườn núi đột nhiên xuất hiện đông đảo ma thú, trong khoảng thời gian ngắn phong lang không kịp phản ứng, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau một lát, dưới tiếng tru của con sói đầu đàn mới tỉnh lại, điên cuồng lao lên, đáng tiếc đã muộn. Làn ánh sáng chói mắt qua đi.
Quang đan dày đặc như mưa của Tà nhãn bắn xuống, những con sói phía trước trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Từ sau dị biến ở trong rừng, Tà nhãn mặc dù không có tiến cấp, nhưng tốc độ bắn quang đạn đã nhanh hơn, càng ngày càng chuẩn. Ngoài ra, ma lực trong cơ thể cũng càng thêm thâm hậu, trước kia mỗi ngày chỉ có thể bắn ra hai mươi mấy lần, bây giờ có thể một hơi bắn ra gần năm muơi lần, lực công kích cũng tăng tiến.
Phong lang đáng sợ ở tốc độ nhanh như tia chớp, hàm răng sắc bén cùng với phong nhận, nhưng đối mặt Tà nhãn ở xa xa, khả năng của chúng nó căn bản là không có đất dụng võ. Ngoại trừ điên cuồng lao về phía trước, rút ngắn khoảng cách hai bên, chúng nó không còn biện pháp khác. Nhưng trước mặt ma thú đại quân của Dương Lăng, mười bước ngắn ngủi khó có thể vượt qua.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, Tà nhãn chỉ cần tấn công phong lang từ xa, các con điên cuồng lao tới gần thì do Giác phong thú cùng khô mộc chiến sĩ đối phó.
Sau khi tiến hóa ra giác dực, hơn hai ngàn con Giác phong thú giống như hổ thêm cánh, tốc độ giống như máy bay chiến đấu. Sẽ bắn ra châm độc khó lòng phòng bị, sẽ cùng lúc lao lên điên cuồng cắn xé đám phong lang.
Da phong lang rất dày, rất cứng cỏi, ma thú bình thường thì một kích khó có thể tạo thành vết thương trí mạng đối với chúng. Nhưng trước mặt Giác phong thú cùng Tà nhãn đã tiến cấp, tại chúng nó tập trung ưu thế binh lực trọng điểm công kích, da thịt dày mà phong lang vẫn ỷ trượng giống như miếng màng mỏng yếu ớt vậy.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 25: Ai là kẻ ác tâm nhất.
Dịch giả : vuhanduong
Biên tập: lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Nếu nói Tà nhãn cùng Giác phong thú công kích làm kẻ khác chấn động, vậy khô mộc chiến sĩ càng làm kẻ khác rung động không thôi.
Thân cao hơn mười thước, cả người đều là bắp thịt to lớn. Càng kinh khủng nữa là mỗi một đốt ngón tay lại có một cái đinh bén nhọn, dữ tợn dọa người, chỉ cần một kích liền xuyên thủng thân thể phong lang như đậu hủ vậy.
Hung khí hình người?
Nhìn khô mộc chiến sĩ các đốt ngón tay đầy đinh nhọn, đừng nói là Tác Phỉ Á cùng đám người thần điện kỵ sĩ Khắc Lỗ Tư mà kể cả Dương Lăng cũng rung động không thôi. Không nghĩ tới tại sâu bên trong rừng hấp thu đại lượng thiên địa linh khí và sinh mệnh năng lượng, đám người khổng lồ này lại tiến giai trở lên kinh khủng như vậy.
Sau khi tiến giai, khô mộc chiến sĩ mặc dù không có Lang nha bổng, nhưng các đốt ngón tay lại dài ra những cái đinh kinh khủng, hơn nữa thân thể bọn họ cao lớn cùng với sức mạnh vô hạn, quả thực là một hung khí hình người. Dương Lăng không nghi ngờ chút nào cho dù đối mặt với cỗ xe tăng nước Mỹ mới nghiên cứu thành công, khô mộc chiến sĩ chỉ cần một quyền là quét sạch mọi chướng ngại.
Rung động, thật sự quá rung động.
Nhìn ma thú đại quân dưới tay Dương Lăng, nhìn lực công kích kinh khủng của chúng, tự suy nghĩ mình có kinh nghiệm phong phú thần điện kỵ sĩ Khắc Lỗ Tư cùng pháp sư che mặt Mật Tuyết Nhi rung động không thôi. Đối mặt đàn phong lang đang đói bụng, bọn họ mặc dù cũng có biện pháp đánh lui, nhưng tuyệt đối không có giống như Dương Lăng dễ dàng, hung mãnh như vậy.
Tàn sát, không một chút lo lắng tàn sát!
Nhìn Tà nhãn, Giác phong thú cùng khô mộc chiến sĩ điên cuồng công kích, lại nhìn phong lang tuyệt vọng, Tác Phỉ Á cùng đám người Thần điện kỵ sĩ Khắc Lỗ Tư đều dừng công kích lại. Không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng hiểu được đàn phong lang này đã gặp phải một thiết bản, một khối thiết bản thật to.
Lao lên vài lần, mắt thấy không những không thể lao lên, ngược lại thương vong thảm trọng, con sói đầu đàn tru lên một tiếng dài, chuẩn bị dẫn theo bầy sói chuẩn bị lẩn tránh tới nơi hoang dã. Không nghĩ tới cơn ác mộng còn ở phía sau, theo một tiếng ra lệnh của Dương Lăng, đông đảo ma thú khát máu bắt đầu dữ tợn đuổi theo.
Tà nhãn hành động chậm trạp, truy đuổi không có tác dụng lớn, nhưng Giác phong thú với tốc độ rất nhanh đúng là cơn ác mộng của phong lang. Vô luận chúng nó chạy nhanh bao nhiêu, vô luận chúng nó trốn vào đâu cũng tránh không khỏi đàn Giác phong thú đuổi giết. Tại tràng đuổi giết sực mùi máu tanh này, thú một sừng tốc độ như tia chớp, châm độc khó lòng phòng bị cùng với hàm răng sắc bén, phát huy tác dụng rất lớn.
Giác phong thú chiến tích tráng lệ, nhưng khô mộc chiến sĩ càng thêm kinh khủng, dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, chúng nó dứt khoát lăn từ trên sườn núi xuống. Dọc theo đường đi, giống như cái xe lu tạo thành một con đường máu, đinh sắc nhọn giống như lưỡi đao của tử thần quét ngang qua lũ phong lang không kịp né tránh.
Nhìn đông đảo ma thú công kích sắc bén, mặc kệ thần điện kỵ sỹ Khắc Lỗ Tư hay là pháp sư che mặt Mật Tuyết Nhi trong khoảng thời gian ngắn đều nói không ra lời. Mặc dù bọn họ đều chứng kiến không ít quy mô lớn kỵ binh chiến đấu, nhưng chưa thấy qua ma thú đại quân nào công kích kinh khủng và tàn nhẫn đến như vậy.
Hắn rốt cuộc là ai, xuất thân từ gia tộc nào trên đại lục?
Nhìn Dương Lăng đứng ở cách đó không xa, pháp sư che mặt Mật Tuyết Nhi nghi hoặc không thôi. Nàng chưa thấy qua triệu hồi sư nào có thể triệu hồi nhiều ma thú đến như vậy, cũng chưa thấy qua Tà nhãn cùng Giác phong thú lợi hại đến như vậy. Ở Đặc Lạp Tư sâm lâm, đám ma thú cấp thấp này tùy ý đều có thể thấy được, không chịu nổi một kích. Không nghĩ tới trong tay Dương Lăng, chúng nó lại có lực công kích kinh khủng đến như vậy.
Chẳng lẽ hắn đến từ Ba Khắc Lỗ gia tộc thần bí hoặc là Tư Ba Khắc gia tộc cổ xưa?
Nhớ tới đạo sư trước kia có giảng qua, Mật Tuyết Nhi trong lòng vừa động, nhớ tới một ít gia tộc thực lực khổng lồ không muốn người biết. Chỉ có bọn họ mới có năng lực thần bí đến như vậy, cũng chỉ có bọn họ mới có thể bồi dưỡng ra một hậu duệ xuất sắc như Dương Lăng. Nếu không, tuyệt đối không thể giải thích được tại sao Dương Lăng tuổi còn trẻ như vậy lại có năng lực nổi bật như thế.
Vốn Mật Tuyết Nhi còn chuẩn bị lấy danh nghĩa giáo đình đòi Dương Lăng giao ra Xà yêu huyết trượng, nhưng nhìn thấy thực lực cường đại của hắn, không khỏi thầm nghĩ từ từ tính kế. Liên hợp vài tên pháp sư và võ sĩ của giáo đình, có lẽ việc đánh bại bản thân Dương Lăng không phải khó, nhưng nếu làm cho gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm sau lưng hắn tức giận, có lẽ sẽ mang đến cho giáo đình phiền toái rất lớn.
Trong cơn thất thần, Mật Tuyết Nhi không hề phát giác ra chẳng biết lúc nào Khắc Lỗ Tư ánh mắt âm độc, đố kỵ nhìn Dương Lăng ở cách đó không xa.
Dưới sự hợp lực đả kích của đông đảo ma thú, rất nhanh phong lang gần như toàn quân chết hết, chỉ còn một vài con may mắn chạy thoát. Khắp nơi đều là thi thể chó sói co quắp, máu chảy thành sông, sườn núi một mảnh đỏ bừng.
-Ngươi chính là Dương Lăng, tên triệu hồi sư đánh chết xà quái chín đầu?
Sau khi lấy lại tinh thần, Mật Tuyết Nhi mặc dù biết rõ nhưng vẫn hỏi trước.
Quay đầu lại nhìn, nhìn cơ thể mảnh khảnh duyên dáng của Mật Tuyết Nhi, nhìn mái tóc dài màu vàng cùng đôi mắt trong suốt của nàng, Dương Lăng không khỏi nhìn vài lần. Mặc dù đối phương che một cái khăn che mặt, nhưng hắn có thể dám chắc, đây là một mỹ nữ, một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp.
-Hừ, nhìn cái gì vậy, còn không nhanh đem lũ ma thú đang tàn nhẫn nuốt chửng thi thể phong lang của ngươi thu hồi lại? Đừng có làm cho chúng ta ghê tởm?
Thấy Dương Lăng nhìn chằm chằm Mật Tuyết Nhi, Khắc Lỗ Tư rất là bất mãn.
-Hắc hắc, rất là xin lỗi đã khiến ngươi ghê tởm. Nhưng nhìn thấy mấy tên để mắt trên trời ta cũng rất ghê tởm .
Chẳng biết vì sao, vừa nhìn thấy tên Khắc Lỗ Tư, cái bộ dáng tự cao tự đại, Dương Lăng cảm giác cả người đều không thoải mái.
Làm người khác ghê tởm, con mắt để trên trời?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, Mật Tuyết Nhi bật cười, mà Khắc Lỗ Tư lại tức giận đến sắc mặt tái nhợt. Từ trước tới nay, hắn vẫn tự cho mình dung mạo anh tuấn cùng với tự hào về thân phận cao quý, trước khi gia nhập giáo đình bên người mỹ nữ nhiều đến mức không thể nhớ rõ. Bây giờ Dương Lăng lại dám nói ghê tởm chính mình.
Vô cùng tức giận, Khắc Lỗ Tư vốn định hung hăng giáo huấn Dương Lăng nhưng nhìn đông đảo ma thú đang điên cuống cắn xé thi thể phong lang, lại không dám coi thường vọng động, hung hăng nói:
-Hừ, ngay cả người đàn bà của mình cũng không bảo vệ được,làm sao tính là một tên nam nhân
-Ta có phải nam nhân hay không, đem mẹ ngươi đến đây thử là biết biết!
Không chút do dự, Dương Lăng há mồm nói lại.
-Ngươi....
Khắc Lỗ Tư tức giận thiếu chút nữa hộc máu, gắt gao nắm thanh trường thương trong tay. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hận không được đem Dương Lăng tại chỗ đốt thành tro bụi.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong