Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Hãy tựa vai anh mà khóc...
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
... Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.
... Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian"
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc!
Có thể một ngày mình sẽ xa nhau...
Bởi vì Anh? vì Em? hay vì ai đó?
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ
Tìm đâu câu trả lời!
Có thể một ngày mình sẽ xa rời...
Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng
Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng
Choáng váng nỗi đau
Có thể một ngày... mình không còn là của nhau
Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ
Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả
Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi
Có thể một ngày... cộng hết nỗi chia ly
Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt
Cái nắm tay từng một thời rất chặt
Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài !
Có thể một ngày... có thể lắm ngày mai
Nhưng điều đó mãi chỉ là "có thể"
Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế
Sẽ làm nên điều "không thể" trong đời.
Người đi người ở lại
nào biết người nào sai
hoa nay đã có chủ
ta còn luyến tiếc cho
thôi uống nốt chén này
cho ta say đêm nay
cho sầu nốt lần này
cho tận tình tận nghĩa
cho người đi với ai
cho ta được thở dài
sống chẳng còn cần ai
thôi uống, uống nốt đi
bi thương để làm gì
người nay đã tuyệt tình
còn trông ngóng làm chi
ngưởng đầu tiếu minh nguyệt
ta trở thành người dưng
từ nay ta và người
người lạ từng yêu nhau
gặp nhau cho thêm sầu
tương tư chốn hoàng lâu
bóng trăng sẻ nỗi sầu
chuyện tình nào ai thấu
gà gáy canh ba rồi
ôi cõi lòng tan nát
độc thoại mà làm chi
quá khứ còn làm gì
người xưa chẳng như xưa
tiếc chi chuyện quá khứ
minh nguyệt chiếu hoàng lâu
vọng nguyệt bóng tửu sầu
nước mắt hay là rượu
rượu buồn, lệ tuôn rơi
đông qua hoa đào nở
trăng tàn hoa lạc hoa
chốn cũ vẫn còn đó
ngoảnh mặt sương trắng xóa
tự hỏi người xưa đâu
để mình ta với ta
ôi đơn côi!
Biết mình tuổi đã gần "băm"
Vẫn chưa có vợ, chưa... nằm với ai
Mảnh tình chưa có vắt vai
Bụng thì rất muốn, nhưng ai bây giờ?
"Băm" rồi mà vẫn ngu ngơ
Tán thì không biết, thẫn thờ ngó theo
Mặc cảm mình con nhà nghèo
Lấy vợ lo phải cưới cheo thế nào?
Ăn làm sao, ở làm sao
Tiền thì không có, lẽ nào cưới suông?...
Nghĩ ra cũng lắm đoạn trường
Chuyện con cái, chuyện bình thường... cũng lo!
Giống người ta chuyện tậu bò
Chắc ăn trước hết phải lo làm chuồng!
Bao nhiêu lo lắng, buồn thương
Tháng ngày vò võ cô đơn một mình
Muốn yêu mà vẫn làm thinh
Dù có bạn gái mà mình rất thương
Mấy lần... song vẫn ngập ngừng
Tỏ tình tưởng dễ mà... xương quá chừng!
Người ta quậy, tán lung tung
Còn mình sao cứ ngại ngùng, khổ chưa!
Lại lo cái khoản đón đưa
Rồi khoản "tình phí" tìm chưa ra nguồn!...
Một mình sống đã mỏi mòn
Giờ thêm "mình" nữa liệu còn khá hơn?
Càng nghĩ lại càng thấy buồn,
Cơm niêu, nước lọ, mì tôm... "đánh" tràn
Cũng muốn mình phải đàng hoàng
Đi đâu cũng phải có nàng có anh
Ước gì khốn khó qua nhanh
Ước gì khẩu khí của mình khá hơn
Đứng, đi, ăn nói hùng hồn
Có em bên cạnh sớm hôm mặn nồn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của _Gàviệttrì_