Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 30: Ước Ba Long.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Lâm Dịch nói:
- Cảm ơn lưu lão sư, nhưng mà ta không có chuyện gì phiền lão sư cả.
Lưu Dương cười nói:
- Đã vậy nghỉ ngơi cho tốt đi, ta không phiền cậu nữa.
Thấy Lâm Dịch gật đầu, Lưu Dương nói với La Thành một tiếng mấy người rời khỏi gian phòng.
Thời gian hai ngày chớp măt đã qua, hai ngày này Vũ Môn có vẻ vô cùng náo nhiệt, tuy rằng không bằng trận chiến chiêu sinh lúc trước nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Cái này ngươi cầm lấy, bên trong có ba trăm kim tệ, cũng đủ cho ngươi dùng rồi.
Lý lấy từ trong lòng một cái thẻ đưa cho Lâm Dịch.
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn cái thẻ trong tay, sau đó hỏi:
- Đây là cái gì?
- Thẻ gửi tiền, lúc cần tiền có thể hỏi người khác cách dùng.
Lâm Dịch nhìn vài lần, sau đó gật đầu tùy ý để vào trong túi tiền trước ngực.
Xung quanh một đám người ầm ĩ, những người này đại bộ phận là người đến tiễn con cháu mình tới Tông Phạm chiến kỹ học viện, nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của bọn họ, Lâm Dịch không khỏi nhớ tới Lâm Cường cùng Lâm Yến lúc trước chia ly, tâm trạng không khỏi trầm xuống.
Lý rất tinh tế suy nghĩ một chút liền hiểu ra Lâm Dịch đang nghĩ gì, không khỏi vỗ vai nói:
- Tới trường học cố lên, đừng làm cha ngươi thất vọng.
Lâm Dịch ngẩng đầu hít sâu mộ thơi, miễn cường cười nói:
- Ừm, ta biết rồi.
Trên mặt Lý lộ vẻ tươi cười, vỗ vai Lâm Dịch, không nói nữa.
Một lát sau đoàn người Lưu Dương cũng đã tới trước cửa vũ môn, lúc này trọng tài phụ trách trận tứ cường đứng dậy la lớn:
- Tân sinh tới chỗ này tập hợp.
Tân sinh? Tất cả mọi người ngẩn người, chợt mọi người phản ứng, hai mươi danh ngạch đủ tư cách nhập học đều tập trung ở đây.
Lâm Dịch nhìn Lý vài lần, đến lúc Lý gật đầu làm một thủ thế nỗ lực mới xoay người đi ra ngoài.
- Điểm danh một chút, xem có ai đến muộn không.
Trọng tài lớn tiếng hô.
- Lâm Dịch!
- Có!
- La Á
- Có.
- Lý Văn
.................
Rất nhanh điểm danh xong, tổng cuộc đạt được 20 suất nhập học, một người không thiếu.
Trọng tài gật đầu với Lưu Dương, Lưu Dương mới xoay người nói La Thành:
- Mấy ngày nay phiền phức La môn chủ rồi.
La Thành cười ha hả nói:
- Không phiền, không phiền, nhưng thật ra cảm ơn đại nhân rồi, không quản nghìn dặm tới Thành Hi Á, cho thành chúng ta một cơ hội lớn a!
Lưu Dương nghe vậy cười nói:
- Ha ha, La môn chủ khách khí rồi, Thành Hi Á này là kho báu a... ta dự định khi về sẽ bàn bạc với hiệu trưởng xem sau này có thể hàng năm tới đây chiêu sinh hay không... nhưng mà có thể sau này sẽ phải phiền La môn chủ nhiều rồi.
La Thành nghe vậy vui vẻ nói:
- Thật sao? Vậy ta thay mặt già trẻ trai gái Thành Hi Á cảm ơn Lưu đại nhân rồi! Ha ha...
Lưu Dương gật đầu, cười nói:
- Chiêu sinh kết thúc rồi, cũng không quấy rối môn chủ nữa, cáo từ.
La Thành cười nói:
- Lưu đại nhân đi thong thả.
Lưu Dương gật đầu, sau đó xoay người nới với một vị lão sư khác.
Trọng tài kia nói chuyện vài câu sau đó đoàn người dần đi ra khỏi cửa lớn vũ môn, chỗ cửa Lưu Dương nói chuyện khách khí với La Thành vài câu, liền một mạch đi thẳng tới cửa nam.
Lý hộ tống Lâm Dịch tới cửa đại môn liền không đi theo nữa.
- Lâm Dịch.
Nhìn người một nhà lưu luyến không nỡ xa rời, Lâm Dịch có chút buồn bã cúi đầu, phía sau truyền tới một giọng nói hào sảng.
Ngẩng đầu chính là La Á.
La Á tính tình vô cùng hào sảng, xem ra trận thất bại trước không để lại tâm lý nặng nề nào cho hắn, trên mặt còn mang theo vẻ ấm áp tươi cười.
- Cùng nhau đi.
La Á nhanh chóng bước tới bên cạnh lâm Dịch, cười nói.
Lâm Dịch ngẩn người, chợt lộ ra vẻ tươi cười gật đầu.
Một vài người nhà thí sinh đưa tới tận cửa nam.
Đi tới cửa thành, phát hiện cửa thành đã đầy người, tất cả đều cùng biểu tình kinh ngạc và sợ hải nhìn ra ngoài thành nam khiến đám người Lâm Dịch một trận ngạc nhiên.
Lưu Dương phất tay, 'xin tránh đường' mở ra một lối đi mang theo đám người Lâm Dịch dưới ánh mắt tò mò của mọi người ra ngoài.
- Đây, đây là cái gì thế?
Vừa ra ngoài cửa thành, Lâm Dịch, La Á nhất thời mở to mắt nhìn!
Chỉ thấy ngoài cửa thành, một quái vật to lớn đứng ở đó.
- Trời ạ, đây là sinh vật gì?
- Thật kinh khủng...
Đoàn người nhất thời ầm ĩ lên, thất cả đều ngẩng đầu nhìn lên sinh vật to lớn trước mặt.
- Hừ, có gì hiếm thấy chứ.
Giọng nói băng lãnh vang lên, Lâm Dịch ngạc nhiên quay đầu, người nói chính là Lý Văn.
- A Văn, ngươi biết sinh vật này?
La Á nhanh chóng hỏi.
Lý Văn bĩu môi hừ một cái nói:
- Cũng chỉ là ba đầu Ước Ba Long mà thôi, có gì kỳ quái chứ?
- Ước Ba Long?
Lâm Dịch ngẩn người.
- Ước Ba Long, thứ cấp ma thú hệ ăn cỏ, thân hình cực lớn, lực lớn vô cùng, nhưng tính cách hiền lành dễ phục tùng, hơn nữa nó có năng lực phi hành, là công cụ di chuyển tốt nhất.
Giọng nói của Ám Tương đột nhiên vang lên, Lâm Dịch, La Á không khỏi quay đầu nhìn lại.
- Sao lại thế nhỉ, thực lực các ngươi không tệ lắm... không ngờ Ước Ba Long chưa từng nhìn thấy?
Ám Tương trào phúng khiến La Á hơi đỏ mặt, không hề lên tiếng.
Lâm Dịch không thèm để ý đến trào phùng của Ám Tương, quay đầu chăm chú quan sát Ước Ba Long.
Ước Ba Long thân hình cao chừng mười thước, lưng lại khá là rộng, thân thể dài chừng hai mươi thước, da dẻ vô cùng thô ráp, cổ của nó cũng rất dài, đủ để nó có thể cúi đầu ăn cây cỏ trên mặt đất, mỗi lần nó ngoạm một khoảng cây cỏ lớn, miệng nhai nhồm nhoàm, có thể thấy hàm răng của nó cực kỳ cứng rắn.
Trên thân thể có một đôi cánh thịt, do không xòe ra nên không cách này ước lượng nó lớn bao nhiêu.
Mà trên lưng đám Ước Ba Long còn để một đống vật phẩm thật lớn, vài sợi dây xích to như cánh tay cột chặt chúng trên lưng Ước Ba Long.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 31: Đường đi!
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Khi Lâm Dịch đang quan sát Ước Ba Long, Lưu Dương đã chạy tới bên cạnh mấy người ở cạnh mấy con Ước Ba Long thì thầm mấy câu, sau đó Lưu Dương gật đầu với trọng tài.
Trọng tài hiểu ý, xoay người hô:
- Mọi người đi theo ta, khi lên lưng Ước Ba Long cần chú ý không để vật nhọn làm kích thích chúng.
Chưa đợi mọi người trả lời trọng tài đã đi tới trước.
Một gã đứng cạnh đầu Ước Ba Long liền dùng tay sờ lên đùi chúng vài cái, Ước Ba Long liền động đậy.
Nhưng mà nó vừa động khiến một trận ầm ầm vang lên, Lâm Dịch thậm chí còn cảm thấy mặt đất run rẩy, nghĩ lại Xích Diễm Xà lúc trước ở cửa trấn, sắc mặt hắn không khỏi lộ ra vài phần kinh hãi.
- Không cần sợ, người nọ chính là người nuôi Ước Ba Long, vừa rồi là mật ngữ, đừng xem bộ dạng Ước Ba Long thô kệch, nhưng chúng rất có linh tính. Qua huấn luyện đặc biệt nó có thể dễ dàng nhận ra tần suất cùng lực lượng gõ lên chân khác nhau biểu lộ ý khác nhau. Hơn nữa ngươi thấy cái vòng sắt ngoài miệng Ước Ba Long không? Nếu Ước Ba Long mất đi khống chế, vòng sắt kia sẽ phóng ra điện giật, Ước Ba Long sở dĩ dễ dàng thuần phục như vậy bởi vì nhân loại nắm giữ trí mạng của nó, sợ bị điện giật. Đừng xem thân thể của nó lớn như vậy, nhưng kỳ thực chỉ cần một chút điện giật cũng đủ cho nó hôn mê rồi.
Ám Tương thấy biểu tình trên mặt Lâm Dịch không khỏi cười ra tiếng.
Chỉ thấy con Ước Ba Long kia dưới mật ngữ ra lệnh không ngờ liền co bốn chân lại, quỳ trên mặt đất, thân thể vốn dài chừng hơn hai mươi thước nhất thời chỉ có sáu bảy thước.
Chỉ nghe người chăn nuôi kia bắt chuyện vài tiếng, trong đó một mộc phòng trên lưng Ước Ba Long đi ra một người cũng mặc trang phục chăn nuôi, trong tay hắn có một cái thang dây.
Thang bỏ xuống, vừa vặn rơi dưới đất trước mặt mọi người.
- Theo ta leo lên thôi.
Trọng tài nói một tiếng lên đi lên thang dây.
Thành Hi Á vốn là một thành nhỏ, ở chỗ này nhân loại cũng không có ai cường đại thực sự, mà Ước Ba Long này là thú di chuyển trân quý, chỉ có thành thị lớn mới có khả năng xuất hiện, lúc này thấy trọng tài bình an vô sự từ thang dây trèo lên người Ước Ba Long, sự sợ hãi trong lòng đám nhóc chuyển thành nóng lòng muốn thử.
Lâm Dịch đi tới thang dây, người chăn nuôi dường như thấy hắn có chút khẩn trương, không khỏi cười nói:
- Không cần lo lắng, Phi Phi rất hiền.
Lâm Dịch ngẩn người:
- Phi Phi? Tên của nó sao?
Người chăn nuôi cười gật đầu:
- Chỉ cần ngươi cẩn thận không làm nó đau là được.
Lâm Dịch gật đầu, túm lấy thang dây, cẩn thận tận lực không để cho thân thể đong đưa, dần dần trèo lên trên người Ước Ba Long, một khoảng cách tuy ngắn nhưng lại khiến Lâm Dịch khẩn trương không thôi.
Đến khi bình an đứng trên lưng Ước Ba Long, Lâm Dịch mới thở phào một hơi.
Đi sau Lâm Dịch là Ám Tương, xem ra nàng đã có kinh nghiệm, bộ dạng thoải mái tươi cười ngay từ ban đầu không có chút khẩn trương nào.
Nhân viên lục đục trèo lên lưng mấy con Ước Ba Long, sau khi đệ tử cuối cùng bò lên lúc này người chăn nuôi mới bắt đầu leo lên, tổng cộng có bốn đầu Ước Ba Long, Lâm Dịch bọn họ cùng đám người khác với trọng tài lúc trước là tròn mười người.
Trọng tài nói sơ qua vài câu, mọi người chui vào gian nhà gỗ phía sau Ước Ba Long, vừa đi vào chỉ thấy một khoảng không gian, không bài biện gì, không gian cũng không lớn nhưng đủ dung nạp mười người.
- Mọi người ngồi vững, lúc Ước Ba Long cất cánh rất xóc đó.
Người chăn nuôi nhắc nhở.
Xuyên qua cửa gỗ, Lâm Dịch nhìn thấy một con Ước Ba Long chở mười lão sư đã bay lên.
Cứ thế nhìn Ước Ba Long bay lên, Lâm Dịch vô cùng chấn động, không ngờ khi Ước Ba Long cất cánh càng khiến Lâm dịch chấn kinh, hai cánh nó mở rộng ra không ngờ rộng hơn ba mươi mét vuông, chỉ nhìn thôi cũng đã mất can đảm để chiến đấu rồi!
Bốn đầu Ước Ba Long lục tục cất cánh, dẫn tới từng đợt sợ hãi than của người dân thành Hi Á, dù sao loại chuyện này ở một thành thị nhỏ cũng rất hiếm gặp.
Khi Ước Ba Long bay lên, Lâm Dịch chợt cảm giác được từng đợt gió lớn, ngồi ở hai bên trái phải cửa gỗ nhìn qua khe, thậm chí có thể nhìn rõ ràng hai bên đang xuyên qua tầng mây.
Đây là lần đầu Lâm Dịch cảm nhận bay lượn, trên mặt không khỏi mang theo vài phần kích động.
- Lão sư, chúng ta cần bao lâu mới có thể trở về học viện?
Lâm Dịch đột nhiên quay đầu hỏi trọng tài.
Trọng tài cười nói:
- Từ đây đến thành phố Bách Nhạn còn một đoạn không xa, với tốc độ của Ước Ba Long, cũng cần hơn một tháng thời gian.
- A? Xa như vậy a? Vậy ăn ở chỗ nào?
La Á kinh ngạc nói.
- Hì hì...
Ám Tướng nhịn không được bật cười, thấy La Á ngạc nhiên nhìn mình, cười mắng:
- Ngu ngốc, trên đường khẳng định có chỗ nghỉ a, ngươi không muốn, Ước Ba Long cũng muốn a.
- Ách...
La Á há hốc mồm, trọng tài ở một bên nói:
- Không sai, hành trình đã được an bài, buổi tối chúng ta sẽ có chỗ nghỉ ngơi.
La Á xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng cười, thấy bộ dạng ngốc nghếch của La Á, Ám Tương không nhịn được cười lớn.
Cười không ngừng khiến La Á tức giận vạn phần, không khỏi nói:
- Này, tiểu bì nương kia, dừng cười có được không? Ta nhớ rằng lúc trước biết ngươi, ngươi cũng không tươi cười như thế a?
Ám Tương nhất thời ngang ngạnh nói:
- Ngươi quản được ta à!
- Ta... hừ! Quên đi, đàn ông không thèm chấp phụ nữ!
- Là ngươi không đấu nổi ta thôi, ngu ngốc!
........
Cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi ngày buổi tối mọi người sẽ dừng lại nghỉ ngơi ở trấn nhỏ ven đường.
Không thể không nói, thành Hi Á thực sự hẻo lánh, từ khi xuất phát tới giờ đi ngang qua tối đa cũng là thành nhỏ cỡ thành Hi Á, từ trên nhìn xuống không đáng chú ý.
Đáng nhắc tới chính là dọc đường La Á bị Ám Tương châm chọc khiêu khích khiến mặt đỏ tới mang tai, hết lần này tới lần khác phát tiết không được.
Sự thực Ám Tương vẫn tức giận Lâm Dịch và La Á, người trước là trận đầu đánh bại mình, người sau đánh bại mình trận cuối, bọn họ có chung điểm này, quả thực không thể tha thứ.
Lâm Dịch còn may, ngoại trừ thời gian chiến đấu sắc mặt hắn bình tĩnh khiến kẻ khác hận không thể đá hắn một cước để phát tiết, bình thường cũng không có gì quá đáng, còn La Á chết tiệt... không ngờ ném mình như đồ vật?? Người ta là mỹ nữ đó? Một điểm phong độ cũng không có!
Bởi thế dọc đường nàng luôn tìm cơ hội đả kích bọn họ.
Lâm Dịch rất may, hắn vốn không nói nhìn, muốn tìm cơ hội đả kích hắn cũng không có, nhưng La Á thì khổ rồi...
Trời sinh hắn thích nói nhiều, miệng hắn không bao giờ rảnh rỗi, dọc theo đường đi liên tục hỏi đông hỏi tây... hắn nếu ngồi yên một chỗ không nói năng gì, cũng không ai thèm để ý tới hắn.
Hết lần này đến lần khác hắn lại là một con người 'ham học hỏi', chuyện nào không hiểu đều muốn biết, vì thế luôn hỏi ra vài vấn đề thường thức rất là ngu ngốc... sau đó lại bị Ám Tương đả kích không ngớt lời, mãi đến cuối cùng hắn mới hiểu được sâu sắc hàm nghĩ của bốn chữ 'Im lặng là vàng'.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 32: Phong tỏa không vực. (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Rất nhanh, thời gian nửa tháng trôi qua.
Trên đỉnh đầu ánh sáng mặt trời tỏa ra ấm áp. Ánh nắng tháng tư luôn ôn hòa. Làm cho người ta ấm áp, cũng không nóng bức khó chịu. Ngoại trừ ánh nắng, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng chợt lóe lên đủ loại thân ảnh... Chúng đều là một ít ma thú phi hành hoặc là loài chim.
Tiếng gió gào thét bên tai, thời gian nửa tháng, tất cả học sinh mới nhập học đã quen với việc sinh hoạt trên lưng Ước Ba Long. Cũng không cảm thấy quái vật này đáng sợ như trước nữa.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới.. Ước Ba Long không hổ là công cụ bay tương đối trân quý. Hai cánh mở ra chừng hơn ba mươi mét, trừ lúc vừa cất cánh làm cho người ta có cảm giác hơi mất thăng bằng, khi bay lên không trung, Ước Ba Long phi hành lại cực kỳ vững chắc. Lúc này đám người Lâm Dịch đã can đảm cùng người chăn nuôi đứng một chỗ ở bên ngoài nhà gỗ.
Từ trên nhìn xuống dưới, cảnh vật trên mặt đất nhanh chóng lùi dần. Làm cho người ta sinh ra một cảm giác vui vẻ thoải mái. Bên tai lại có gió gào thét càng làm cho người ta không nhịn được kích động trong lòng.
Đương nhiên, lo lắng đến năng lực thừa nhận của mọi người, lúc Ước Ba Long phi hành đều bị khắc chế tại độ cao khoảng 500m so với mặt đất. Ở độ cao này, còn chưa đủ để cho đám người có thực lực cao cường ra cảm giác khó chịu.
- Ân? Đó là cái gì? ?
Ngắm nhìn phương xa, Lâm Dịch đột nhiên ngẩn người, nhịn không được đưa tay chỉ về phía trước lớn tiếng hỏi. Người trọng tài bên cạnh hắn theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại.
Nhìn ra xa, không vực phía trước loáng thoáng xuất hiện một đoàn sinh vật phi hành. Đông nghìn nghịt, căn bản nhìn không rõ, càng không biết được số lượng chuẩn xác.
Người trọng tài nhìn nhìn, sau đó nhíu mày không xác định nói:
- Đây hẳn là một thương đội đường dài?
- Thương đội? ?
Người trọng tài nhẹ gật đầu, nói:
- Ở Khắc Lâm hành tỉnh mọi người đều biết tới Thành Bách Nhạn,đó là một trong vài tòa thành thị lớn nhất Khắc Lâm hành tỉnh. Hơn nữa bốn phương thông suốt,nói chung trên toàn bộ Bạch Đế đại lục cũng coi như là thành thị không nhỏ. Bởi vậy các thương hội nổi danh trên đại lục các nơi đều có chi nhánh ở Thành Bách Nhạn. Đội ngũ phía trước, hẳn là chính là một trong những thương hội rất có thế lực ở Thành Bách Nhạn.
- Vậy sao...
Lâm Dịch nháy mắt, hiếu kì nhìn đám đen trước mắt.
Nhìn ra, tốc độ di động đám đen kia không chậm. Hơn nữa lại ngược hướng bọn người Lâm Dịch đi tới,chốc lát sau, Lâm Dịch đã có thể thấy rõ những hắc ảnh kia .
Dẫn đầu chính là năm sáu con sinh vật phi hành so với Ước Ba Long nhỏ hơn rất nhiều. Nhìn rất giống loài chim, nhưng so với loài chim bình thường lại lớn hơn nhiều lần... Xem chừng,khi hai cánh chúng mở ra, cũng có tiếp cận cự ly từ mười tới hai mươi thước?
Sau lưng chúng kéo ba cỗ xe giống hệt nhau. Hai con một cỗ.
Mà ở đằng sau chúng, thì là một mảnh đông nghịt! Tất cả đều là Ước Ba Long! Đếm qua, chỉ sợ thật không dưới trăm đầu!
Tưởng tượng một chút... Trăm đầu sinh vật cao hơn hai mươi mét, giương cánh hơn ba mươi mét đồng thời bay tới... Thì đồ sộ như thế nào, thật là một cảnh tượng làm rung động lòng người? ?
Chỉ là, bọn họ bay đến trước mặt, muốn làm gì đây?
Sắc mặt Lâm Dịch khẽ biến đổi. Trên mặt đám La Á, Ám Tương phía sau cũng đồng dạng nghi hoặc cùng biểu lộ kinh ngạc.
- Ngao ô! ~~~~~~~~
Tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang lên! Đúng là từ trong đội ngũ đối phương truyền tới.
Nghe tiếng chim hót rõ to, sắc mặt người trọng tài đứng ở bên người Lâm Dịch bỗng nhiên phát lạnh, cả giận nói:
- Thật to gan!
Lâm Dịch nghe tiếng người trọng tài đột nhiên phát hỏa lại càng hoảng sợ, không khỏi hỏi:
- Lão sư, làm sao vậy?
Người trọng tài mặt lạnh lùng nói:
- Đối phương để cho chúng ta lập tức rời đi không vực này. Còn nói con đường phía trước đã bị phong tỏa, cấm qua lại trong không vực.
- Cái gì?
Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn ngạc nhiên.
- Hừ! Thật to gan!
Người trọng tài lại mắng một tiếng.
Cũng không phải tính tình lão sư kém... Phải biết rằng, học viện chiến kỹ Tông Phạm chính là học viện chiến kỹ nổi tiếng trên toàn bộ đại lục. Là một giáo sư trong học viện, khi đến các địa phương nhận chức đều được tiếp đãi long trọng. Tại các địa phương khác đều là như thế chứ đừng nói ở 'Đại bản doanh' Thành Bách Nhạn. Không chút khách khí nói, ở Thành Bách Nhạn mặc dù là thành chủ cũng phải cho học viện chiến kỹ Tông Phạm một chút mặt mũi. Không nghĩ tới, hôm nay tại trên không Thành Bách Nhạn bị người đuổi đi... ai chẳng tức giận?
Khi bọn người Lâm Dịch có chút sững sờ, một tiếng to rõ 'Rống! ~~~' vang lên. Nghe thanh âm, tựa hồ là con Ước Ba Long thủ lĩnh.
Lâm Dịch lại ngẩn người, hỏi:
- Lão sư, Cái này là sao.
Sắc mặt người trọng tài không tốt nói:
- Vừa rồi là như đối phương cho biết thân phận.
- Ồ...
Thanh âm của Lâm Dịch còn chưa thoát đã lại nghe thấy một tiếng chim hót.
Người trọng tài đột nhiên giận quá hóa cười nói:
- Hảo một cái giết không tha!
Bọn người Lâm Dịch, La Á ngạc nhiên... Bọn họ thật sự nghe không hiểu, giống như nghe phải một loại ám ngữ.
Một bên, khuôn mặt Ám Tương lại âm trầm nói:
- Đối phương nói 'Không quản các ngươi là ai, lập tức rời đi, nếu không giết không tha!'
Lâm Dịch cùng một đám đệ tử lập tức mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn về phía Ám Tương...
- Này... Ám Tương, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
La Á nhịn không được hỏi... Tuy nhiên đoạn đường này đả kích của Ám Tương đối với hắn quả thực không nhỏ,nhưng hắn cũng không thể kìm nén hỏi vấn đề mà hắn một mực suy nghĩ.
Mặt Ám Tương trắng bệch hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết trên thế giới này có một thứ gọi là sách sao?
- Ách...
La Á không nói gì. Mà lúc này, đối phương lại lần nữa phát ra tín hiệu.
- Mới vừa rồi là hỏi đối phương 'Các ngươi là ai?' .
Ám Tương bắt đầu với phiên dịch. bọn người Lâm Dịch hiện tại cũng không có tâm tư nghi vấn sao Ám Tương hiểu nhiều như vậy, ánh mắt cũng không khỏi tập trung hướng về phía đối phương.
Trong chốc lát, đối phương đã đáp lại. Bất quá lần này lại là ba tiếng chim hót ngắn ngủi .
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 33: Phong tỏa không vực. (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
- Đối phương đến tột cùng là ai? !
Từ trên lưng Ước Ba Long đầu lĩnh vang lên tiếng nói tức giận của Lưu Dương. Lúc này, bọn họ đã dừng lại, đôi cánh Ước Ba Long vỗ liên tục, giữ mình trên không trung.
Sắc mặt Lưu Dương cũng rất không tốt, tâm tình của hắn trên đường đi không tệ. Lâm Dịch, La Á, Lý Văn ba gã thiên tài đều được hắn phát hiện, điều này làm cho tâm tình của hắn luôn rất tốt. Không nghĩ tới, vừa mới ngồi xuống đã gặp chuyện tức giận này.
- Đáng chết!
Một tên lão sư buồn bực mắng. Đối phương có mấy trăm đầu Ước Ba Long , hơn nữa nhìn trang bị của chúng, hiển nhiên chính là chuyên môn huấn luyện để chiến đấu. Mà bên mình mới có bốn con... Nếu như trên mặt đất, chính mình có lẽ sẽ không sợ bọn người này, nhưng lúc này ở trên không trung... Bọn họ cũng không có cánh. Xem ra, đành phải nhịn vậy.
Lưu Dương hít sâu vài hơi, trầm giọng nói:
- Quay đầu, ra khỏi tầm mắt đối phương lại đi đường vòng.
- Cái gì? ! Chẳng lẽ cứ đi như vậy?
Một giáo sư có tính cách nóng nảy lập tức hô lên.
- Ta cũng là không có biện pháp. Đối phương mạnh, chúng ta yếu. Hơn nữa... Đừng quên mục đích của chúng ta. Mục đích của chúng ta là đem những tân sinh này bình an đưa đến học viện.
Một giáo sư khác bình tĩnh thở dài một tiếng. Bất đắc dĩ nói.
- Chính là... Nếu như cứ đi như vậy, thanh danh học viện chúng ta ở đâu?
Giáo sư này hiển nhiên còn rất tức giận. Nhất là ba tiếng vừa rồi này đại biểu ý tứ - - đi, hoặc, chết!
Lưu Dương lại hít sâu một hơi, đè phẫn nộ trong lòng xuống lạnh lùng nói:
- Trước đem tân sinh đưa về học viện. Chuyện này, sẽ không để yên như vậy.
Vinh dự học viện, không thể bị vũ nhục.
Người chăn nuôi bên cạnh cũng minh bạch nên làm như thế nào . Vỗ vỗ cổ Ước Ba Long
.
Chỉ thấy Ước Ba Long lập tức vẫy cánh hướng lên không trung, trong miệng phát ra vài tiếng nhỏ. Ba đầu Ước Ba Long sau lưng cũng quay đầu lại.
Sắc mặt người trọng tài bên người Lâm Dịch đã trở lên lạnh lùng. Xem vậy, đám người Lâm Dịch cũng đều minh bạch lựa chọn của Lưu Dương.
Phút chốc, đám người Lâm Dịch cưỡi trên lưng Ước Ba Long bay trở về.
...
Trong xe trang hoàng cực kỳ xa xỉ đẹp đẽ quý. Toàn bộ xe dùng Kim Hương Mộc tạo thành, trong đó luôn tỏa ra mùi hương thơm ngát. Trên sàn nhà trải một tấm da lông ma thú mềm mại sáng bóng, cho dù là trong xe cũng có thể dễ dàng thấy da lông phản xạ sáng bóng, chất lượng thì khỏi phải nói.
Trên mặt một chiếc ghế to lớn cũng được điêu khắc bằng Kim Hương Mộc có một thanh niên đang nửa nằm nửa ngồi.
Trên mặt thanh niên mang vẻ hờ hững, dường như không để thứ gì vào trong mắt. Hai mắt hắn khép hờ, khóe miệng mang theo vài phần đùa cợt vui vẻ, dưới thân hắn là một thiếu nữ tuyệt sắc.
Thiếu nữ vô cùng đẹp,trên người mặc một bộ quần áo trắng không có tay. Cánh tay mềm mại như sen ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ có một khí chất u buồn. Mặc dù cả nàng cười nét u buồn đó vẫn làm cho lòng người tan nát.
Mà ở trước người thanh niên lại có một thanh niên khác với vẻ mặt lùng. Thanh niên đứng thẳng tắp, tựa hồ không có có đồ vật gì đó có thể làm cho lưng của hắn cúi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh.
- Vì sao không giết bọn họ?
Thanh âm phát ra cũng lạnh lùng như hắn vậy. Rét lạnh, đủ để rung động lòng người.
Thanh niên cao quý nở nụ cười:
- Tại thời điểm này, ta cũng không muốn kết thù cùng Tông Phạm.
Lông mày thanh niên lạnh lùng cau lại:
- Một cái học phủ nho nhỏ. Có cần phải kiêng kị như như vậy sao?
Thanh niên cao quý khẽ cười một tiếng:
- Không phải Tông Phạm... Mà là những người sau lưng của bọn chúng. Ngươi cũng biết, bọn họ rất phiền phức.
Thanh niên lạnh lùng nghe thanh niên cao quý nói như vậy, lông mày lại nhíu, nói:
- Vậy ngươi sẽ không sợ vì thả bọn hắn, mà làm hỏng chuyện này?
Thanh niên cao quý lắc đầu cười khẽ:
- Nếu như lão già Tông Dương thiếu thông minh. Tuy không muốn, nhưng ta sẽ không ngại làm cho Tông Phạm biến mất.
Bởi vì phải đi đường vòng, đám người Lưu Dương mãi tới nửa đêm mới tới được Thành Bách Nhạn.
Lớn! Thật là lớn! ! !
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Dịch đối với Thành Bách Nhạn .
Cửa thành cao tới hơn hai mươi trượng làm cho đám người Lâm Dịch trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Chúng toát lên một cảm giác cổ lão mà thần bí trang nghiêm làm cho người ta không khỏi nghiêm nghị cung kính.
Không hổ là trung tâm hành tỉnh Khắc Lâm, chỉ cái cửa thành này cũng không phải là thành nhỏ bình thường có thể so sánh.
Tuy ánh trăng đã lên cao, nhưng Thành Bách Nhạn vẫn còn phi thường náo nhiệt. Ánh sáng từ những bóng đèn tỏa ra chiếu rọi ra đủ mọi màu sắc, đem cả tòa thành chiếu rọi xa hoa.
Đường lớn đủ để cả trăm người cùng qua lại nay đã trở nên nhộn nhịp. Ngoại trừ người đi lại, trên đường phố thậm chí còn có thể chứng kiến các loại ma thú đi lại! Như Ước Ba Long chẳng hạn...
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Dương, bốn mươi người đi vào cửa thành. Trên đường đi Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây, có vẻ phi thường hào hứng.
Ước Ba Long đi không bao lâu, trước mắt liền xuất hiện một cái sân rộng... Quảng trường này tuyệt đối không thẹn hai chữ Cự Đại! Nhìn qua, chỉ sợ không dưới mấy vạn thước vuông! Mà ở trong quảng trường, có vô số các loại ma thú chính ở chỗ này nghỉ ngơi.
Nhận được thông tri của Lưu Dương, tất cả mọi người từ trên thân Ước Ba Long đều xuống mặt đất... Tuy đã quen ở trên lưng Ước Ba Long, nhưng khi xuống đất an toàn tất cả mọi người đều không nhịn được có chút choáng váng. Bất quá dùng thể chất mọi người, chỉ một lát đã khôi phục như thường .
- Hôm nay chúng ta liền nghỉ ngơi một đêm tại Thành Bách Nhạn, buổi sáng ngày mai xuất phát đi học viện, đại khái buổi chiều là có thể tới .
Lưu Dương đem tất cả mọi người tập trung lại rồi nói.
- Tốt lắm, cũng không cần nhiều lời , nghỉ ngơi thật tốt.
Đại khái là bởi vì chuyện ngày hôm nay làm cho tâm tình Lưu Dương không tốt, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, sau khi tuyên bố vài câu liền an bài mọi người nghỉ ngơi.
Tùy tiện tìm một nhà khách sạn, liền đi vào. Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Dương đánh thức tất cả mọi người từ rất sớm, lúc đám Lâm Dịch ra khỏi cửa khách sạn đã có sáu cỗ xe ngựa to lớn chờ ngoài cửa. Đến hiện tại, bọn họ đã không thể cưỡi Ước Ba Long. Bởi vì Thành Bách Nhạn cấm phi hành trên không.
Trèo lên lên xe ngựa, liền một đường xóc nảy hướng phía học viện chiến kỹ Tông Phạm đi tới... .
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 34: Tông Phạm!
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Trên đường đi ngựa xe như nước, phồn hoa náo nhiệt.
Không thể không nói, Thành Bách Nhạn là một thành thị phi thường lớn. Trên đường phố dòng người như nước thủy triều, tại hai bên đường lớn là hai hàng cây cao lớn đã được chăm sóc cắt tỉa cẩn thận, nhìn xanh ngát một màu, làm cho người ta có cảm giác tươi mát .
Mà ở phía sau hàng cây cao lớn ấy là một dãy nhà cao lớn, phòng ốc, cửa hàng... Tiếng người huyên náo, có vẻ rất có sức sống.
Loại cảnh tượng phồn hoa này ở thành phố lớn làm cho đám Lâm Dịch xem như mở rộng tầm mắt. Tại thành Hi Á, đường phố nhiều nhất không rộng hơn năm thước. Căn bản không cách nào so sánh cùng Thành Bách Nhạn...
Chen chúc một hồi, đến lúc xế chiều, xe ngựa mới ra khỏi thành, tiến nhập trong một mảnh rừng xanh ngắt.
- Nguyên lai học viện chiến kĩ Tông Phạm nằm tại vùng ngoại thành? Ta còn tưởng rằng nằm trong khu vực phồn hoa thành thị cơ.
Lời nói của La Á làm cho một lão sư cười cùng ngồi chung xe ngựa với hắn cười, nói:
- Trong thành cũng có phân hiệu của học viện. Nhưng chỗ đó chỉ có thể coi là là một nơi tiếp đãi. Dù sao học viện chúng ta cũng không nhỏ, lại muốn dung nạp nhiều đệ tử như vậy, còn muốn chuyên tâm tu hành... Nếu như xây tại phố xá sầm uất thì rất bất tiện.
La Á nghe vậy giật mình, mắt nhìn phía trước, không nói thêm gì nữa.
Sau khi tiến vào rừng cây đi về phía trước ước chừng hơn một canh giờ, đến khoảng bốn giờ chiều một đại môn cổ xưa xuất hiện trước mặt Lâm Dịch và mọi người.
Cửa cao chừng hơn mười mét, nhìn về phía trên thấy có dấu hiệu bào mòn của năm tháng. Mặt trời chiều xuyên thấu qua bốn phía tán cây cao lớn chiếu rọi dưới xuống, trên cửa hiện ra rất nhiều điểm loang lổ, có vẻ cực kỳ xưa cũ.
Mà ở trên xà ngang phía trước đại môn hiện lên hai chữ 'Tông phạm' to lớn, cứng cáp! Từ hai cái chữ đó dâng lên một cỗ khí thế nhiếp người! Làm cho tất cả mọi người bất giác nghiêm nghị cung kính!
- Thật là lợi hại!
Trong ánh mắt trừng lớn của Ám Tương lộ ra một vẻ kinh hãi, trong miệng không khỏi lẩm bẩm.
- Cái gì?
Thanh âm Ám Tương làm cho La Á bên cạnh bị chấn kinh đã lấy lại được tinh thần, không khỏi hỏi hoàng ?
- Không có gì...
La Á có chút kỳ quái liếc nhìn Ám Tương, liền không để ý, đem ánh mắt lại lần nữa hướng về hai cái chữ to phía trên đại môn xưa cũ .
- Người viết hai chữ này nhất định là người phi thường tài giỏi...
La Á tấm tắc khen, trong mắt toát ra thần sắc kính nể:
- Chỉ hai chữ đã khiến cho ta có cảm giác kích động trong lòng... Nếu là có thể nhìn thấy hắn chân nhân... Ai...
Nói xong, ánh mắt lại lộ ra mấy phần tiếc nuối... Xem chữ viết trên cửa, hiển nhiên đã có một đoạn lịch sử không ngắn. Chỉ sợ người lúc trước viết hai chữ cũng sớm đã biến thành một nắm đất vàng, sao còn có thể gặp gỡ?
- Hai chữ Tông Phạm này là do hiệu trưởng Tông Nộ viết. Cho tới nay đã có hơn ba nghìn năm ... Tấm hoành phi đó là dùng Kim Cương Mộc chế thành. Cho nên mặc dù là trải qua hơn ba nghìn năm lịch sử cho tới hôm nay, nhưng vẫn y nguyên không có có thay đổi gì.
Một lão sư bên cạnh nghe được La Á tự nói, liền vừa cười vừa trả lời.
- Hơn ba nghìn năm ....?"
La Á mở to hai mắt nhìn:
- Xem ra, ta không thể nào gặp được ông ấy rồi ...
Lão sư kia nghe vậy bật cười. Mà lúc này, đám người Lưu Dương đã xuống xe ngựa, triệu tập tất cả tân sinh xuống xe.
Xuống xe ngựa, sau khi tập hợp ở trước cửa, chợt nghe Lưu Dương lớn tiếng nói:
- Nơi này chính là học viện chiến kĩ Tông Phạm. Trong ít nhất sáu năm thời gian tới, nơi này chính là nhà của các ngươi. Hiện tại theo ta tiến vào trong.
Nói xong, Lưu Dương đã xoay người gõ đại môn.
'Chi nha' một hồi tiếng vang nặng nề vang lên,đại môn đã mở ra một cái khe nhỏ, một người ra hiện tại bên cạnh khe hẹp.
- Ai vậy?
Thanh âm hơi có chút già nua vang lên.
- Ngôn lão, là ta.
Trên mặt Lưu Dương nở nụ cười, khách khí nói.
Người nọ sau khi nhìn thoáng qua khe cửa, chợt nghe đại môn lại vang lên một hồi thanh âm 'Chi nha', đại môn được mở ra hơn phân nửa. Mà người phía sau cửa cũng hiển lộ tại trước mặt mọi người.
Này là một lão giả tuổi tác đã không thấp. Thân thể phi thường gầy yếu, lom khom, hàm dưới có một ít râu dài, trên mặt hiện đầy những nếp nhăn già nua... Bất luận kẻ nào vừa nhìn cũng biết, đây là người đã đi qua thời khắc huy hoàng của cuộc đời - một lão giả tuổi xế chiều.
- Là Tiểu Dương a... Đã trở lại rồi sao?
Trên mặt lão giả lộ ra nụ cười hài hòa, cười nói.
Lưu Dương cũng cười, gật đầu, sau đó hỏi:
Thân thể người có khỏe không?
Ngôn lão nghe vậy cười gật đầu nói:
- Khá tốt khá tốt... Nhanh chóng vào đi.
Lưu Dương gật đầu, liền kêu gọi đám tân sinh bên ngoài cùng đi vào.
Tiến vào đại môn, lọt vào trong tầm mắt là một đạo cầu thang thật dài. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ sợ không dưới nghìn bậc? Từ dưới nhìn lên, làm cho người ta cảm giác đây là một cầu thang thông thiên!
Đám Lâm Dịch lại lần nữa bị chấn trụ, tất cả mọi người đều ngẩng cổ lên, tựa hồ muốn đếm một chút đến tột cùng có bao nhiêu bậc... Nhưng không có thành công.
- Lần này, có phát hiện được mầm non tốt nào hay không?
Đang lúc mọi người tiến vào đại môn, Ngôn lão liền hỏi Lưu Dương.
Lưu Dương nghe vậy lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
- Có! Nhưng lại không chỉ một cái! Một người trong đó mới 15 tuổi, nhưng đã giải khai 'Hưu môn' rồi !
Trên mặt Ngôn lão lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, tay kéo cửa không khỏi dừng một chút, kinh ngạc nói:
- 15 tuổi khai 'Hưu môn' ? Đây không phải là giống hệt nha đầu Lang Sa sao?
Lưu Dương gật đầu, cao hứng nói:
- Đúng vậy a, hắc hắc, ta dám cam đoan, tiểu tử kia tuyệt đối cũng sẽ lợi hại như Lang Sa! Hơn nữa trừ hắn ra, còn có một tên 19 tuổi, cũng mở 'Hưu môn' .
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế