Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 14: Hạ giới
Dịch giả: 123456vn
Biên tập: hungprods
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Kỷ Ninh đứng ở ngoài cửa Tiên Phủ.
"Bạch thúc, Tiểu Thanh." Kỷ Ninh trực tiếp dùng tâm linh truyền âm, một lát sau Bạch thúc cùng Tiểu Thanh đều chạy tới, hai người bọn họ trước giờ đều ở ngoài Thần Tiên cung cùng các đệ tử trên núi Phương Thốn luận đạo. ‘ Luận đạo ’ là việc các đệ tử trên núi Phương Thốn thường xuyên tiến hành, việc này đều có trợ giúp đối với việc tăng cảnh giới của mỗi người.
"Chủ nhân, người gọi chúng ta có chuyện gì? Vừa rồi chúng ta luận đạo rất hưng phấn." Tiểu Thanh bất mãn nói.
"Ta muốn hạ giới, đi tới một phương của thế giới Động Phủ." Kỷ Ninh nói.
"Ngắn thì một năm, lâu là mười năm."
"A, hạ giới?" Tiểu Thanh hưng phấn kích động.
"Được được, núi Phương Thốn mặc dù tốt, vừa có thể nghe Tổ Sư diễn giải, vừa có thể có rất nhiều thần thông bí thuật, nhưng lại quá nhàn rỗi."
Kỷ Ninh lắc đầu: "Lần này ta hạ giới là muốn làm việc hệ trọng, tốt nhất là ngươi cùng Bạch thúc nên nắm lấy kỳ ngộ tại núi Phương Thốn này mà tu luyện cho tốt. Dù sao trong tương lai chúng ta cũng sẽ quay về Đại Hạ... cũng không biết lúc nào mới trở lại, cơ hội như vậy đúng là trăm năm có một."
Quay về thế giới Đại Hạ, lúc sau muốn lại trở lại thật không dễ dàng, việc này không phải để hắn quyết định mà phải được sư phụ cho phép.
Nếu như sư phụ không cho phép, bất kỳ ai cũng không thể tìm thấy thế giới Động Phủ này.
"Vâng." Tiểu Thanh cũng hiểu chuyện, gật đầu.
"Ninh nhi, lần hạ giới này phải cẩn thận, thế giới Động Phủ này không thua kém thế giới Đại Hạ chút nào, phía dưới cũng là cường giả như mây, sợ rằng đều có không ít Thiên Tiên." Bạch Thủy Trạch nhắc nhở.
"Yên tâm." Kỷ Ninh gật đầu.
"Chủ nhân người hạ giới làm gì vậy, xử lý chính sự gì vậy? A, nếu như việc này rất trọng yếu thì cũng không thể nói xong là xong như vậy." Tiểu Thanh ngoài miệng nói như vậy, con mắt sáng lên, hiển nhiên đang rất mong đợi.
Kỷ Ninh cười cười: "Đây là khảo nghiệm mà sư phụ giao cho ta, hạ giới thu đồ đệ và giết người."
"Thu đồ đệ? Giết người?" Trong lòng Tiểu Thanh, Bạch thúc đều nổi sóng.
"Trong hai bình ngọc này đều có một trăm năm mươi vạn cân Nguyên dịch."
Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trong tay xuất hiện hai bình ngọc xanh thẫm : "Trong những năm qua Bạch thúc và Tiểu Thanh hai người cũng tu luyện đến Nguyên Thần Viên Mãn rồi. Tuy nhiên từ Nguyên Thần Viên Mãn đến Phản Hư, cần thời gian tích lũy rất lâu. Hơn nữa pháp môn hai người tu luyện, chỉ sợ ít nhất mấy chục năm mới nữa mới có thể có chút thành tựu. Có Nguyên dịch này, Bạch thúc, Tiểu Thanh, hai người vừa có thể đột phá đến Phản Hư tiền kỳ, vừa có thể củng cố cảnh giới."
Bạch Thủy Trạch chần chờ.
Tiểu Thanh tiếp nhận ngay, hưng phấn nói: "Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân, ngươi thật tốt quá, ta đã sớm muốn bước vào Phản Hư thành Địa Tiên rồi."
"Bạch thúc, người cầm đi." Kỷ Ninh nói.
Thì ra tại núi Phương Thốn không có cách nào kiếm được Nguyên dịch. Nếu không với thực lực của mình hiện nay, dùng một ít bảo vật đổi lấy nhiều Nguyên dịch hơn một chút hoàn toàn không có vấn đề, để bản thể của mình, cùng với Bạch Thúc và Tiểu Thanh đều tăng lên tới Phản Hư Hậu Kỳ!
Về phần Phản Hư Viên Mãn?
Kỷ Ninh cũng không vội, bởi vì thường xuyên nghe Bồ Đề lão tổ diễn giải, cũng hiểu biết rằng ‘ Thiên kiếp ’ do người mà sinh ra, càng là kẻ yêu nghiệt thì Thiên kiếp sẽ càng thêm cường đại không hợp thói thường. Như bây giờ, mình tu luyện Trích Tinh Thủ và nhiều môn thần thông, uy năng của Thiên kiếp khẳng định sẽ rất kinh người!
Phải chuẩn bị đầy đủ!
Cảnh giới của mình phải tăng lên rất cao, Bát Cửu Huyền Công, Hậu Nghệ tiễn thuật, Trích Tinh Thủ đều đạt tới cảnh giới viên mãn dưới Thiên Tiên, hơn nữa cũng phải chuẩn bị pháp bảo kỳ vật cho tốt. Đạo tâm của mình còn phải mạnh hơn ... Tóm lại đối mặt với ‘ Thiên kiếp ’, chuẩn bị thật tốt cũng không thừa, dù sao ai cũng không muốn thất bại.
Một khi thất bại, cái chết tất nhiên không cần nói nhiều, mặc dù thành Tán tiên, thì cũng phải nghênh đón tử vong trong Tam Tai Cửu Kiếp.
Thiên kiếp...
Chính là đại kiếp nạn sống hay chết ! Đây chính là một kiếp lớn nhất trên con đường Tu Tiên! Thành công thì một bước lên trời, chính thức đi ra ngoài Tam giới, tiêu dao trường sinh mà không còn Tam Tai Cửu Kiếp. Thất bại, vậy là xong!
Sơn đạo trên núi Phương Thốn.
Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh một mực đưa tiễn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh cũng không cáo biệt các sư huynh, dù sao lần này cũng chỉ là khảo nghiệm, sẽ không quá lâu, đối với các sư huynh sống trăm triệu năm mà nói thì hoàn toàn chính xác là rất ngắn.
"Không cần tiễn ta nữa." Kỷ Ninh cười cười.
Lúc này Kỷ Ninh hóa thành lưu quang, trực tiếp bay từ trên núi Phương Thốn đang lơ lửng xuống vùng đất vô tận phía dưới.
"Ninh nhi, bảo trọng."
"Chủ nhân, bảo trọng."
Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh cùng dõi theo Kỷ Ninh bay đi, cho đến khi khuất tầm mắt.
Kỷ Ninh quan sát thành thị vô tận phía dưới. Lúc ở trên núi Phương Thốn, Tiểu Thanh thường đi cùng với một gã hảo hữu, cũng là đệ tử bình thường ở núi Phương Thốn, một gã Đại Yêu có cảnh giới Phản Hư. Tiểu Thanh từ tên bằng hữu Đại Yêu kia có được một bản địa đồ tương đối kĩ càng của Tà Nguyệt Đại Thế Giới!
"Tà Nguyệt Đại Thế Giới, rộng lớn không thua gì Đại Hạ thế giới. Ngoài hải dương vô tận, cũng có ba lục địa cực lớn. Ba lục địa này, nếu so với lục địa ở Đại Hạ thì nhỏ hơn một chút. Có lẽ ba lục địa gộp lại cũng tương đương với đại địa vô tận ở Đại Hạ."
Nét mặt Kỷ Ninh suy tư : "Được, đi Tinh Châu!"
Tà Nguyệt Đại Thế Giới chia làm ba châu, theo thứ tự là Vân Châu, Viêm Châu, Tinh Châu.
Phía dưới núi Phương Thốn lơ lửng là Vân Châu, trật tự của Vân Châu cũng là tốt nhất, mà Viêm Châu, Tinh Châu thì lại hỗn loạn vô cùng. Hai châu này có một số lượng lớn các tiểu quốc, còn có một ít Đại Yêu, bộ tộc, tông phái, tình hình cực kỳ hỗn loạn.
"Trong hỗn loạn, người có tội nghiệt lớn cũng rất nhiều. Có lẽ cũng có thể tìm được người mang đại công đức." Kỷ Ninh thầm suy nghĩ.
Xoẹt!
Chung quanh bất chợt rung động, Kỷ Ninh trực tiếp biến mất ở giữa không trung.
******
Tinh Châu, Tà Nguyệt Đại Thế Giới.
Giữa không trung đang có một chiếc trường toa phi hành rất nhanh, trong trường toa có một đám Tu Tiên giả, cầm đầu là một nam hai nữ, sáu người còn lại đều là tôi tớ hộ vệ.
"Kỳ quốc của chúng ta đều dâng cho lũ yêu ma này rồi, tại sao chúng vẫn không buông tha cho chúng ta." Một thiếu nữ áo tím mở miệng, sắc mặt rất giận dữ.
"Chúng ta đã trốn ở nơi sơn dã mà vẫn lũ yêu ma tìm được, một đường đuổi giết. Hoàng tộc Kỳ quốc chúng ta từ trước tới bây giờ vẫn nhỏ yếu vô cùng, căn bản không thể uy hiếp bọn chúng, chúng vì cớ gì không buông tha cho chúng ta?"
"Tiểu muội."
Hắc y thiếu nữ bên cạnh lắc đầu : "Tên Yêu Vương chiếm Kỳ quốc đã trực tiếp hạ lệnh, nói rằng muốn chém giết toàn bộ Hoàng tộc Kỳ quốc, một người cũng không buông tha. Vô số yêu ma dưới trướng gã Yêu Vương kia lập tức liều mạng đuổi theo, nhất định phải giết chúng ta, bọn chúng mới có thể lập công, mới có thể được gã Yêu Vương kia trọng dụng."
"Chúng ta vẫn phải trốn, một mực trốn?" Thiếu nữ áo tím nghiến răng nghiến lợi.
"Cảm giác lẩn trốn này ta đã chịu đủ rồi, từ lúc ta còn chưa trưởng thành đã phải chạy trốn, đã chạy vài thập niên rồi, một mực lẩn trốn, ta đã chịu đủ rồi, thật sự đã chịu đủ rồi. Phải liều mạng với lũ yêu ma này thôi. Đại ca Nhị tỷ, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng!"
"Câm miệng."
Nam tử cao lớn đứng ở đó trầm giọng nói : "Hoàng tộc chúng ta truyền thừa đã vài vạn năm, bây giờ Hoàng tộc chính thống chỉ còn lại ba chúng ta. Thúc thúc lúc trước vì bảo vệ chúng ta mà ngăn cản lũ yêu ma kia cũng đã chết. Mạng của chúng ta, là được vô số thủ hạ tộc nhân đổi lấy. Chúng ta tuyệt đối không thể chết một cách dễ dàng."
"Vậy thì phải làm sao? Thế lực tên Yêu Vương kia lớn như vậy, chúng ta trốn như thế nào? Có thể trốn ở đâu?" Thiếu nữ áo tím phẫn nộ nói.
Nam tử cao lớn trầm giọng nói: "Chuyện đã tới nước này, không có nơi khác để đi, chỉ có thể tới... Ác Long giang!"
Toàn bộ lập tức yên tĩnh.
Hai muội muội bên cạnh hắn, còn cả những hộ vệ tôi tớ, tất cả đều yên tĩnh lại, trong mắt mỗi người đều lộ rõ vẻ kinh hãi.
Ác Long giang?
Tinh Châu, đất đai vô tận, ít nhất đối với ba người này và đám tôi tớ hộ vệ Hoàng tộc mà nói thì chưa bao giờ đi quá xa. Mà ở Tinh Châu này, danh khí của Ác Long giang bài danh đệ nhất!
Ác Long giang, gần như chảy qua phân nửa Tinh Châu.
Nó rộng lớn vô cùng, chỗ hẹp cũng rộng tới tám trăm dặm, chỗ lớn cũng hơn ngàn dặm. Về phần chiều dài của nó ... có thể chảy qua hơn một nửa Tinh Châu, mà lại uốn lượn gấp khúc, chiều dài của nó căn bản khó có thể tính toán.
Trong truyền thuyết thì con sông lớn này, chính là một con Ác Long cổ xưa bị giết cuối cùng hóa thành một con sông. Dù sao truyền thuyết này cũng quá khoa trương, thật giả cũng khó phân biệt. Thế nhưng Ác Long giang hoàn toàn rất thần dị, trong phạm vi ngàn dặm gần Ác Long giang, căn bản không có cách nào phi hành, cũng không có cách nào thi triển Ngũ Hành độn thuật. Nghe nói dù là Thiên Tiên lão tổ, một khi tới gần Ác Long giang, cũng đồng dạng không có cách nào phi hành, không có cách nào trốn chạy.
Có thể thấy được sự thần dị của Ác Long giang!
Mà bên trong Ác Long giang cũng có một ít nơi nguy hiểm, Tu Tiên giả cũng không dám tự tiện xông vào.
"Trong Ác Long giang, không có cách nào phi hành, không có cách nào thi triển độn thuật. Lũ yêu ma kia sẽ rất khó đuổi kịp chúng ta." Nam tử cao lớn trầm giọng nói.
"Ta tin rằng bọn chúng cũng có lòng kiêng kị, không dám truy giết chúng ta trong Ác Long giang."
"Phải đi Ác Long giang ?" Hắc y thiếu nữ liền nói.
"Chúng ta tìm sống trong chỗ chết, hơn nữa Ác Long giang rất lớn, chảy qua hơn phân nửa Tinh Châu. Kỳ thật tuyệt đại đa số địa phương đều rất an toàn, chỉ có một vài địa phương nguy hiểm. Chỉ cần chúng ta có vận khí tốt, hoàn toàn có thể tìm được một đảo nhỏ an toàn, đến lúc đó sẽ sinh hoạt ở trên đảo, tích súc thực lực, đợi sau này chém giết tên Yêu Vương kia đoạt lại Kỳ quốc." Nam tử cao lớn nói. "Nhị muội, tiểu muội, bây giờ chúng ta đã không còn con đường khác để đi."
Hai thiếu nữ cũng cắn răng gật đầu.
"Sống hay chết, liều một lần này." Hắc y thiếu nữ nói.
"Ừ, liều mạng." Thiếu nữ áo tím cũng cắn răng.
"Ầm ầm"
Ác Long giang, nước sông lao nhanh, hiểm ác dị thường.
"Ác Long giang."
"Đại ca, phía trước hẳn là Ác Long giang."
"Đã đến."
Một nam hai nữ suất lĩnh sáu gã tôi tớ hộ vệ rất nhanh đi tới bờ sông Ác Long giang, ba người nhìn nước sông chảy xiết, vô hình đã có chấn động, Ác Long giang phát ra một loại chấn động. Nội tâm ba người không nhịn được có chút hoảng hốt, dù sao thì thanh danh của Ác Long giang cũng quá lớn.
"Ồ, Đại ca Nhị tỷ, các ngươi mau nhìn kìa."
Thiếu nữ áo tím chỉ về một chỗ trên Ác Long giang, chỉ thấy trên mặt sông Ác Long giang đang có một chiếc thuyền gỗ, trên thuyền gỗ có một thiếu niên mặc da thú đang nằm, thiếu niên mặc áo da thú cầm một cây sáo Trúc Diệp, kề bên miệng thổi.
Những người này đều là Tu Tiên giả, thị lực kinh người, đều nhìn rõ mồn một.
"Thiếu niên này dám ngồi thuyền trên Ác Long giang, còn nhàn nhã thổi sáo ư?" Hắc y thiếu nữ cũng kinh ngạc vạn phần.
"Nếu như là Tu Tiên giả, càng là Tu Tiên giả lợi hại, lại càng cực kỳ cẩn thận."
Nam tử cao lớn nhíu mày : "Chẳng lẽ là phàm nhân?"
Ác Long giang tuy nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có một bộ phận nguy hiểm mà thôi.
Thường xuyên có một vài gã phàm nhân ngu ngốc muốn hiển lộ dũng khí, hoặc là một kẻ điên cuồng, đi thuyền trên Ác Long giang. Đã từng có tên phàm nhân vận khí cực tốt, đi thuyền trên Ác Long giang mấy tháng mà vẫn còn sống trở lại.
"Đại ca, thiếu niên kia đã tới!" Thiếu nữ áo tím kinh hô.
Chỉ thấy thiếu niên mặc da thú trên thuyền đang xuôi dòng nước chảy, bông nhiên khuơ động mái chiều ngược dòng, nhích lại gần bờ sông bên này.
Hai tay Kỷ Ninh lay động mái chèo, cười tủm tỉm nhìn về phía đoàn người đang đứng trên bờ sông phía xa. Thần thức của hắn đã sớm phóng thích bao phủ toàn bộ khu vực, chỉ thấy trong nhóm người kia có một nữ bộc tản ra kim quang, công đức kim quang bao phủ trọn vẹn phạm vi ba trăm trượng, khiến cho người ta kinh hãi vô cùng.
"Vận khí của ta lại tốt như vậy, nhanh như thế đã phát hiện ra một người mang đại công đức." Kỷ Ninh vui sướng vô cùng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 15 : Dư nghiệt của Kỳ quốc
Dịch giả: 123456vn
Biên tập: hungprods
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Sau khi tới Tinh Châu, Kỷ Ninh xuôi dòng trên Ác Long giang, trên đường không quên dùng thần thức dò xét. Đã qua gần nửa tháng, đến cả một kẻ có tội nghiệt lớn, hay một người mang đại công đức mà hắn cũng không phát hiện ra. Hôm nay nhàn nhã rong chơi nằm trên thuyền gỗ thổi sáo Trúc, ai ngờ vậy mà lại phát hiện một người mang đại công đức.
Đám người Hoàng tộc Kỳ quốc thấy Kỷ Ninh lên bờ vụng về như thế, càng thêm khẳng định đó là một phàm nhân. Kẻ yếu nhất trong bọn họ là tu sĩ Tử Phủ, làm sao lại để phàm nhân vào mắt, không ngờ gã phàm nhân này lại đi về phía bọn họ.
"Đại ca, hắn đi về phía chúng ta." Hắc y thiếu nữ truyền âm nói.
"Một tên tiểu phàm nhân, nếu như đang ở trong hoàng cung lúc trước, dám lại gần ta, đã bị giết từ lâu rồi." Trong mắt thiếu nữ bỗng có chút lệ khí, trốn tránh nhiều năm như vậy, trong nội tâm nàng tràn đầy oán hận.
"Đừng manh động."
Thanh niên cao lớn cầm đầu trực tiếp phóng xuất ra khí tức uy áp, hắn là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, đạt tới cấp độ Vạn Tượng.
Uy áp vô hình tràn ra.
Nếu là phàm nhân, sẽ bị khí tức của Vạn Tượng chân nhân chèn ép đến mức run rẩy, sợ hãi vô cùng.
"Chúng ta đi."
Sau khi phóng ra khí tức uy áp, thanh niên cao lớn cùng hai muội muội và đám tôi tớ hộ vệ hướng về phía Ác Long giang, đang trong lúc chạy trốn chết này, bọn họ cũng chẳng thèm đối phó với một gã phàm nhân.
"Hặc hặc..." Bỗng nhiên tiếng cười vang lên.
Ba huynh muội cùng với một đám thuộc hạ đều kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên mặc quần áo da thú mà bọn họ cho là phàm nhân kia đang đứng cười. Đám người chạy trốn của Hoàng tộc Kỳ quốc đương nhiên lập tức hiểu ra, thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không phải là phàm nhân, nếu là phàm nhân thì đã sớm run rẩy nằm rạp trên mặt đất rồi.
"Oanh…" Một luồng uy áp vô hình cường đại từ trên người Kỷ Ninh phóng thích ra, như những cơn sóng lớn mãnh liệt trực tiếp bao phủ đám người Hoàng tộc Kỳ quốc.
Đám người Hoàng tộc Kỳ quốc ai nấy đều biến sắc.
Gã thiếu niên thổ dân này ... đâu phải là phàm nhân, căn bản hắn là một tồn tại vượt xa tưởng tượng của bọn chúng.
"Tại hạ Thạch Phong, những người này đều là gia quyến của vãn bối, xin hỏi tiền bối là … ?"
Hoàng tử cao lớn kia liền cung kính nói, đồng thời trên ngón tay đột nhiên xuất hiện một ít bọt nước, hắn giả bộ lấy tay lau lên mắt, trên thực tế là bôi bọt nước trên ngón tay lên mắt.
Hoàng tử này ngẩng đầu nhìn kỹ lại, liền thấy chấn động của nguyên lực phát ra trên người thiếu niên thổ dân trước mặt, lúc này mới truyền âm cho hai muội muội đứng cạnh : "Như Ngọc, Như Huệ, khí tức của thiếu niên thổ dân kia hẳn là cấp độ Nguyên Thần viên mãn. Hơn nữa nhìn hắn chưa hẳn đã có ác ý, chúng ta không thể địch lại được, bảo vật phòng thân chúng ta mang theo nếu dùng một kiện sẽ mất đi một kiện."
"Đã hiểu, Đại ca." Hắc y thiếu nữ truyền âm trả lời.
"Chỉ là một tên Nguyên Thần đạo nhân mà thôi, nếu như phụ hoàng của chúng ta vẫn còn, liệu tên Nguyên Thần đạo nhân trước mặt còn kiêu ngạo được hay không chứ?"
Trong nội tâm thiếu nữ áo tím không hề sợ hãi. Bọn họ dù sao cũng là Hoàng tộc, tuy rằng đã mất nước, nhưng cũng mang theo không ít bảo vật. Mấy chục năm bọn chúng bị đuổi giết liên tục mà vẫn còn sống đến bây giờ, cũng có thể chứng minh năng lực chạy trốn của bọn chúng.
Hiển nhiên một tên Nguyên Thần đạo nhân độc hành, chỉ cần hao phí chút ít bảo vật, bọn họ nắm chắc khả năng đào tẩu.
"Ta tên là Bắc Minh, gặp nhau chính là hữu duyên." Kỷ Ninh phóng thích uy áp, nói. "Nếu các ngươi coi trọng con thuyền gỗ này của ta thì cùng lên uống vài chén rượu nhạt.”
Kỷ Ninh nhìn ra được, đám người trước mắt kia đi tới Ác Long giang, hiển nhiên là phải ngồi thuyền.
Tuy nhiên ...
Với thanh danh của Ác Long Giang, chín người trước mắt này, vẻn vẹn chỉ có một Vạn Tượng chân nhân, tám người khác đều là tu sĩ Tử Phủ. Làm sao dám đi thuyền trên Ác Long giang ? Người khác sợ Ác Long giang này, nhưng Kỷ Ninh là đệ tử của Bồ Đề lão tổ, lúc nhàn rỗi nói chuyện phiếm cùng các sư huynh, cũng biết một ít chuyện bí mật của Tà Nguyệt Đại Thế Giới, tất nhiên không sợ Ác Long giang.
"Nếu Bắc Minh tiền bối đã có lời mời, chúng ta tất nhiên phải tuân theo." Hoàng tử lúc này đáp, bọn họ vốn cũng phải đi thuyền, nếu đã có một gã đạo nhân Nguyên Thần viên mãn đồng hành, không khéo còn có thể giúp đỡ bọn họ một chút.
"Ầm ầm." Kỷ Ninh chỉ một cái về phía xa.
Thuyền gỗ vốn đậu ở bờ sông liền biến lớn, biến thành một chiếc thuyền lớn gần trăm trượng, cả đoàn người lần lượt lên thuyền.
Trên boong thuyền cũng xuất hiện bàn dài, rượu ngon, linh quả.
"Mời ngồi." Kỷ Ninh trực tiếp ngồi trên ghế chủ vị.
Hoàng tử, hai công chúa cũng lần lượt ngồi xuống, những tên thủ hạ khác đều đứng.
"Thạch Phong."
Ánh mắt của Kỷ Ninh rơi trên thiếu nữ tôi tớ có công đức kim quang trên người, công đức kim quang, mà kim quang lại như sóng biển mãnh liệt mênh mông vô cùng, trọn vẹn ba trăm trượng. Nếu như ở trên Địa Cầu, một vài sông lớn cũng rộng như vậy. Có thể tưởng tượng được công đức kim quang của thiếu nữ này kinh người đến mức nào.
"Đây là nữ bộc của ngươi?" Kỷ Ninh chỉ vào thiếu nữ tôi tớ đứng sau lưng thiếu nữ áo tím.
Hoàng tử cười cười: "Đúng vậy."
"Nàng tên là gì, lai lịch ra sao, nói qua cho ta một chút."
Kỷ Ninh nói thẳng, trong mắt Kỷ Ninh. .. mang thiếu nữ kia đi khỏi đám người này không khó, tuy nhiên dù sao đây cũng là lần thu đồ đệ chính thức đầu tiên của hắn! Đương nhiên Kỷ Ninh phải khảo sát qua tâm tính của thiếu nữ nô bộc này, công đức kim quang là một chuyện, tâm tính của thiếu nữ nô bộc này như thế nào còn rất khó nói.
Nếu như tâm tính không tốt, thà rằng Kỷ Ninh lại đi tìm một người đại công đức người khác.
"Nàng tên là Kỳ Tiểu Vũ, vốn là một thổ dân." Hoàng tử cười nói. "Là trưởng bối của ta phát hiện ra tư chất của nàng không tệ, lúc nàng còn nhỏ đã thu nàng làm đồ đệ, sau đó lại dạy bảo nàng pháp môn tu luyện. Trưởng bối trong nhà rất sủng ái nàng, mặc dù là nữ bộc, trên thực tế lại giống như sư muội của ta."
"Kỳ Tiểu Vũ?" Lông mi Kỷ Ninh khẽ động.
Kỷ Ninh nhìn sang, dung mạo của Kỳ Tiểu Vũ cũng coi như xinh đẹp, tuy rằng không bằng Dư Vi, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân rồi. Hơn nữa ánh mắt kiên định, hiển nhiên đạo tâm cũng không tệ.
"Kỳ Tiểu Vũ, ngươi tới đây, ngồi ở đây." Kỷ Ninh vung tay lên, ở bên cạnh lại xuất hiện bàn dài, rượu ngon, linh quả.
Kỳ Tiểu Vũ đứng ở đó, có chút chần chờ, nhìn về phía Hoàng tử công chúa.
Hoàng tử phân phó nói: "Bắc Minh tiền bối đã bảo, còn không qua?"
"Vâng."
Lúc này Kỳ Tiểu Vũ mới ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn dài, nhưng lại không hề uống rượu, ăn linh quả.
Kỷ Ninh nhìn Kỳ Tiểu Vũ, hắn cảm giác được thiếu nữ này có một loại lực hấp dẫn vô hình, làm cho người ta không kìm lòng được muốn thân cận: "Đây là người có đại công đức sao? Vừa nhìn thấy nàng ta đã sinh ra hảo cảm."
"Nói cho ta một chút về chuyện quá khứ của ngươi, sự tình từ nhỏ đến lớn." Kỷ Ninh nói.
Kỳ Tiểu Vũ nhìn về phía Hoàng tử, công chúa. Kỳ thật yêu cầu này của Kỷ Ninh có chút quá mức, song Hoàng tử công chúa cũng không muốn đắc tội với Kỷ Ninh... Cái này là thực lực mạnh thì có chỗ tốt, Kỷ Ninh chỉ cần không quá phận, như vậy Hoàng tử công chúa cũng sẽ không quá so đo.
Hoàng tử nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ Tiểu Vũ liền nói ngay: "Bẩm tiền bối, tiểu nhân từ nhỏ sống ở một bộ lạc có mấy vạn người tên là Thanh Nhai, tộc trưởng của bộ lạc là Thái gia gia (ông) của tiểu nhân, khi ta còn bé rất vô ưu vô lự, vui vẻ..."
Càng nói, trên mặt Kỳ Tiểu Vũ càng lộ vẻ hạnh phúc.
"Thế nhưng về sau bộ tộc lọt vào tập kích của Đại Yêu, tộc nhân của bộ lạc không thể không chạy tan tác, thân nhân của tiểu nhân cũng đã chết hết. Lúc tiểu nhân đang hoảng sợ chạy trối chết thì gặp sư phó..."
Ở đằng kia, Kỷ Ninh yên lặng lắng nghe.
Đã đạt tới cấp độ này, Kỷ Ninh có thể cảm ứng rõ ràng thần hồn của Kỳ Tiểu Vũ! Kỳ Tiểu Vũ có nói dối hay không, Kỷ Ninh đều có thể phán định.
Trong lúc Kỷ Ninh hiển lộ thực lực, đơn giản mời Hoàng tộc Kỳ quốc lên thuyền, hỏi thăm Kỳ Tiểu Vũ, trong hư không cách nơi này hơn vạn dặm đang có một chiếc thuyền lớn màu đen lướt đi, trên thuyền hiện lên thân ảnh của mười hai người mặc áo giáp màu đen.
Trên thuyền lớn có cắm chiến kỳ, trên chiến kỳ có một đồ án hình đôi cánh rực lửa.
Nếu như là yêu quái bản thổ, đám tu tiên giả sẽ lập tức biết rõ ... đây là một thế lực vô cùng mạnh mẽ, làm cho người ta sợ hãi - Hỏa Dực Vệ.
Hỏa Dực Vệ, chính là lực lượng mạnh nhất của Hỏa Dực Yêu Vương, kẻ yếu nhất trong Hỏa Dực Vệ cũng có cấp độ Vạn Tượng.
"Đội trưởng, lũ dư nghiệt Hoàng tộc Kỳ quốc thật giỏi trốn chạy, đã nhiều năm như vậy, bọn chúng còn chưa chết hết, mặc cho Hỏa Dực Vệ chúng ta một mực đuổi giết." Một gã nam tử gầy ốm, trên mặt có lân phiến cảm khái nói.
"Đương nhiên có thể trốn được. Chỉ vẻn vẹn vài vạn năm mà Kỳ quốc có thể thu được địa bàn trăm vạn dặm, rất nhiều Địa Tiên Tán Tiên Đại Yêu đều bị Kỳ quốc giết chết, bảo vật của bọn chúng còn không nhiều hay sao? Hơn nữa Kỳ quốc quật khởi mạnh mẽ như thế, bên ngoài sớm đã có truyền thuyết, Hoàng Đế khai quốc của Kỳ quốc đã chiếm được một bảo tàng lớn. Mặc kệ có bảo tàng hay không, nhưng lũ Hoàng tộc Kỳ quốc chạy trối chết này chắc chắn mang theo rất nhiều bảo vật hộ thân, mỗi lần đuổi giết, bọn chúng đều có thể chạy thoát." Hán tử lưng hùm vai gấu mặc áo giáp màu đen nói.
Nữ tử xinh đẹp trên đầu có lông vũ đang đứng bên cạnh, cười quyến rũ nói: "Đội trưởng, bất luận như thế nào, đám Hoàng tộc Kỳ quốc kia bị Hỏa Dực Vệ chúng ta đuổi giết không ngớt, người chết càng ngày càng nhiều. Lần đuổi giết trước, một gã Nguyên Thần đạo nhân còn sót lại của Hoàng tộc Kỳ quốc cũng bị chúng ta giết chết. Hiện tại Hoàng tộc Kỳ quốc chỉ còn lại có một đại Hoàng tử và hai công chúa thôi."
"Bây giờ Nguyên Thần đạo nhân của bọn chúng cũng đã chết, thời khắc diệt vong không còn xa nữa."
"Nếu chúng ta có thể giết Đại Hoàng tử và hai công chúa, chắc chắn sẽ lập được công lớn."
Tuy rằng dư nghiệt Kỳ quốc có thực lực rất yếu, nhưng dù sao cũng là những người còn sót lại của Hoàng tộc Kỳ quốc, một ít bảo vật, thậm chí đại lượng báu vật của Kỳ quốc không chừng đang ở trên người Đại Hoàng tử.
"Hả ?"
Bỗng nhiên hán tử lưng hùm vai gấu mặc áo giáp màu đen cả kinh, khẽ đảo tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một con côn trùng đỏ như lửa, con côn trùng này đang báo động.
"Cự ly của chúng ta chỉ cách lũ dư nghiệt Hoàng tộc Kỳ quốc trong vạn dặm!" Trên mặt hán tử mặc áo giáp màu đen lộ rõ vẻ vui mừng.
"Hặc hặc ha ha, lần này chúng ta nhất định phải bắt lấy lũ dư nghiệt Kỳ quốc này."
"Lập nhiều đại công."
"Bọn chúng ngay cả một tên Nguyên Thần đạo nhân cũng không có. Vạn Tượng chân nhân? Giết chỉ như thái rau!"
Phần đông quân sĩ Hỏa Dực Vệ, mỗi tên đều kích động hưng phấn.
Ngoại giới sớm đã có truyền thuyết, lý do Kỳ quốc quật khởi nhanh như vậy, là vì có được một bảo tàng lớn. Thậm chí đến Hỏa Dực Yêu Vương cũng thèm muốn, suất lĩnh đại quân Yêu Tộc trực tiếp diệt toàn bộ Kỳ quốc! Đoạt đến tay bảo tàng quan trọng nhất của Kỳ quốc, về phần dư nghiệt Hoàng tộc còn sót lại, gã Hỏa Dực Yêu Vương kia cũng lười truy sát, chỉ phân phó đám thủ hạ đuổi giết mà thôi.
"Nếu chúng ta giết lũ dư nghiệt kia, bảo vật quan trọng hiến cho Yêu Vương, những thứ khác ..."
Mười hai tên quân sĩ Hỏa Dực Vệ nhìn nhau cười, hung quang và vẻ tham lam trong mắt không cách nào che giấu được, Yêu Vương bạo ngược, quân sĩ dưới trướng cũng bạo ngược vô cùng.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Dịch giả: 123456vn
Biên tập: hungprods
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ác Long giang trùng trùng điệp điệp, thủy triều như vạn mã lao nhanh.
Trên thuyền lớn, sau khi nói chuyện được một lúc, Kỷ Ninh đã biết rõ sự tình, cô gái tên gọi Kỳ Tiểu Vũ này hoàn toàn chưa tiếp xúc với bên ngoài nhiều lắm, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Hơn nữa rõ ràng vô cùng cung kính đối với ba người công tử và tiểu thư kia, luôn nhìn sắc mặt của công tử rồi mới trả lời.
"Dựa theo như lời của nàng, nàng mới tu luyện hai mươi năm, người có đại công đức, tư chất chắc chắn rất tốt. Hơn nữa cũng không phải là kẻ ác." Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Hắn không mong đồ đệ mình phải hoàn mỹ, nhưng ít ra không phải là kẻ ác, với cảnh giới hiện nay của hắn xem xét thật kỹ một Tử Phủ tu sĩ tất nhiên là điều rất đơn giản.
"Ta rất yêu thích Tiểu Vũ ." Kỷ Ninh mở miệng nói. "Nếu như sư phó lúc trước của Tiểu Vũ đã chết, không biết Thạch Phong ngươi có nguyện ý nhường Tiểu Vũ cho ta làm đồ đệ."
Ác Long giang sóng biển mãnh liệt, âm thanh ầm ầm vô cùng, nhưng trên thuyền lại rất an tĩnh.
Kỳ Tiểu Vũ tiểu cô nương này kinh ngạc muôn phần, lập tức liền lắc đầu, đồng thời nhìn về phía hoàng tử công chúa của mình.
Ba người hoàng tử công chúa cũng biến sắc.
"Gã Bắc Minh này thật đúng là không biết tự lượng sức mình." Cô gái áo tím cả giận truyền âm. "Lại muốn thu Tiểu Vũ làm đệ tử, Tiểu Vũ thân là người mang đại công đức, có thể trấn số mệnh Hoàng tộc ta, nào có thể cho một gã Nguyên Thần đạo nhân như hắn! Hừ, mặc dù là Địa Tiên Tán Tiên muốn thu Tiểu Vũ, cũng không thể đơn giản gật đầu. Huống chi lại là tên Bắc Minh này!"
"Đại ca." Cô gái áo đen cũng truyền âm nói. "Làm sao bây giờ? Tiểu Vũ tuyệt đối không thể đơn giản nhường đi, nhưng bây giờ gã Bắc Minh này lại muốn thu làm đồ đệ, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
Hoàng tử cũng nhíu mày.
Căn cơ của Hoàng tộc thâm hậu, lúc trước cũng có Nguyên Thần đạo nhân ! Thần thức quét qua, tất nhiên sẽ biết công đức của Kỳ Tiểu Vũ kinh người đến mức nào, cho nên ban đầu mới hao phí tâm lực thu Kỳ Tiểu Vũ làm môn hạ, hơn nữa còn ban cho quốc họ - Kỳ, vô cùng sủng ái, khiến cho Kỳ Tiểu Vũ biết ơn vô cùng.
"Tiểu Vũ là một quân cờ trọng yếu, một gã Nguyên Thần đạo nhân Bắc Minh ... tuyệt đối không thể nhường cho hắn." Hoàng tử truyền âm nói.
Đương lúc đám công chúa hoàng tử Hoàng tộc Kỳ quốc truyền âm lẫn nhau, Kỳ Tiểu Vũ liền nói : "Bắc Minh tiền bối, ta chịu đại ân của sư phó, không thể phản bội ... "
Nhưng Kỷ Ninh lại nói : "Chỉ cần các ngươi nguyện ý nhường Tiểu Vũ làm đồ đệ của ta, ta sẽ cảm tạ bằng pháp bảo."
Hắn vừa nói xong, xung quanh lập tức xuất hiện mười chuôi phi kiếm Thiên giai tản ra từng đợt chấn động mơ hồ, làm cho một đám người ở đây đều cảm nhận được áp bách.
"Mười thanh phi kiếm Thiên giai thượng phẩm, ý các ngươi thế nào?" Kỷ Ninh nói.
"Gã Bắc Minh đạo nhân thoạt nhìn giống như thổ dân, vậy mà cũng rất giàu có." Thiếu nữ áo tím truyền âm nói.
"Thiên giai pháp bảo đối với Nguyên Thần đạo nhân cũng rất quan trọng, xuất ra tận mười món cũng không dễ dàng, xem ra hắn thật sự rất muốn thu Tiểu Vũ làm đồ đệ. Đáng tiếc, đối với Hoàng tộc Kỳ quốc ta mà nói, mười món phi kiếm Thiên giai thượng phẩm thì còn chưa để trong mắt." Hoàng tử truyền âm nói.
Ba gã hoàng tử công chúa tuy rằng mặt ngoài giả bộ như kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng rất bình tĩnh.
Kỷ Ninh thấy thế nhíu mày, nói tiếp: "Trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm thì sao?"
Lập tức hơn trăm kiện phi kiếm Thiên giai lơ lửng chằng chịt trên thuyền lớn, mỗi một chuôi phi kiếm Thiên giai đều làm cho đội ngũ gồm một Vạn Tượng chân nhân cùng tám gã Tử Phủ tu sĩ có một áp lực thật lớn.
"Việc này, việc này..."
Kỳ Tiểu Vũ hoàn toàn bối rối, trên trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm ? Để thu nàng làm đồ đệ mà nguyện ý xuất ra nhiều pháp bảo như vậy, tuy rằng nàng không muốn phản bội rời đi, thế nhưng người thiếu niên được gọi là “Bắc Minh tiền bối” này làm cho nàng cảm thấy phấn khích, ít nhất Bắc Minh tiền bối này nguyện ý trả giá cao như vậy, hiển nhiên rất xem trọng nàng.
"Trăm kiện!" Ba người hoàng tử công chúa cũng thấy thèm.
Trên người bọn họ tuy rằng mang theo không ít bảo vật, nhưng dù sao lúc trước bị mất nước, về sau bị đuổi giết mấy chục năm, rất nhiều cao thủ Hoàng tộc của bọn họ đều đã chết, bảo vật đều bị cướp đi. Bảo vật mà hoàng tử mang theo cũng chỉ nhiều đến như vậy mà thôi.
Một trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm, giá trị trăm vạn cân Nguyên dịch thể!
"Gã Nguyên Thần đạo nhân này có thể xuất ra nhiều thanh phi kiếm như vậy." Con mắt thiếu nữ áo tím nóng lên, phát nhiệt, "Đại ca..."
Thế nhưng hắn biết rõ, tuy được thêm trăm kiện phi kiếm Thiên giai, nhưng căn bản không có trợ giúp nhiều đối với một Hoàng tộc đang chạy trối chết. Mặc dù có thể đi tới thành thị đổi lấy Nguyên dịch thể để mua vài món bảo vật, nhưng dù vậy cũng có thể ra sao chứ? Một vài bảo vật dùng để chạy trốn hắn đã có, tối đa chỉ cần thêm vài món nữa mà thôi.
"Bắc Minh tiền bối." Hoàng tử cung kính nói. "Trên trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm, đương nhiên đủ để nhường Tiểu Vũ cho tiền bối làm đồ đệ. Chẳng qua ... không phải chúng ta không muốn, mà bởi Tiểu Vũ sau khi thành tu sĩ Tử Phủ, đã sớm lập lời thề Thiên Đạo, nhất định phải trung thành với gia tộc của ta. Người đưa nàng ly khai, sẽ khiến nàng vi phạm lời thề Thiên Đạo, nàng sẽ lập tức phải chết."
Kỷ Ninh nhướng mày : "Tôi tớ phát ra lời thề Thiên Đạo, chủ nhân vẫn có thể tặng tôi tớ đi được.”
Đây là điều mà đại bộ phận tử sĩ đều biết.
Cho nên tôi tớ phát ra lời thề Thiên Đạo, bình thường đều phải tuân lệnh tộc trưởng của gia tộc.
"Tất nhiên có thể đưa tặng. Chẳng qua điều này cần tộc trưởng của Thạch tộc gật đầu đồng ý mới được, ta nói cũng không được." Hoàng tử này nói.
Sắc mặt Kỷ Ninh trầm xuống.
Trong lòng đám người Hoàng tộc Kỳ quốc lập tức căng thẳng.
Kỷ Ninh vung tay lên, trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm trên bầu trời đều biến mất, Kỷ Ninh lạnh như băng nhìn thoáng qua hoàng tử, lãnh đạm nói: "Ngươi đang nói dối."
"Nói dối?" Hoàng tử kinh ngạc. "Ta căn bản không ..."
"Ngươi nói ngươi là Thạch Phong? Điều này là nói dối! Ngươi nói việc nhường Tiểu Vũ cho ta là không thể. Những lời này cũng là đang nói dối.” Kỷ Ninh lãnh đạm nói.
Hoàng tử cả kinh.
Hai công chúa cũng chấn động.
Hoàn toàn chính xác, hoàng tử tất nhiên không phải tên là Thạch Phong, mà tên là Kỳ Như Phong! Họ Kỳ.
Bây giờ Hoàng tộc Kỳ quốc chỉ còn lại có ba người bọn họ, hoàng tử Kỳ Như Phong bây giờ là tộc trưởng, hắn chỉ cần gật đầu, hoàn toàn có thể tặng Kỳ Tiểu Vũ cho Kỷ Ninh.
"Ta không nói dối." Hoàng tử cứng rắn cãi lại.
"Ngươi có dám phát ra lời thề Thiên Đạo rằng ngươi không nói dối không? Chỉ cần ngươi dám phát ra lời thề Thiên Đạo, trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm ta sẽ tặng cho ngươi, ngươi thề đi." Sắc mặt Kỷ Ninh trầm xuống.
Kỳ Như Phong cùng hai muội muội của hắn đều cảm nhận được áp lực.
"Gã Bắc Minh này mềm không được, thì phải cứng thôi. Nếu như là mười năm trước, lão nô vẫn còn, đã sớm giết hắn rồi." Thiếu nữ áo tím không cam lòng truyền âm nói.
Đúng lúc này…
"Hừ?" Kỷ Ninh bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
"Hả?" Đám người Hoàng tộc Kỳ quốc cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy xa xa một đám thân ảnh xuất hiện ở bờ sông Ác Long, tổng cộng mười hai thân ảnh, tất cả đều mặc áo giáp đen, nhìn về phía này. Bên trên cánh tay của bọn chúng còn có đồ án ‘ Hỏa Dực ’.
Mười hai tên quân sĩ này đứng xa nhìn, trong tay gã đội trưởng cầm đầu đang có một con trùng đỏ như lửa, hắn nở nụ cười lạnh, chỉ phía xa xa : "Dư nghiệt Kỳ quốc đang ở trên thuyền, động thủ!"
"Giết."
"Giết."
Nguyên một đám người tản ra khí tức hung lệ vô tận.
Chỉ thấy mười hai tên quân sĩ lập tức biến hóa, có kẻ biến thành Độc Giác ngưu cực lớn, có kẻ biến thành Tam Vĩ Hồ Ly, có kẻ biến thành Đại Xà uốn lượn, có kẻ biến thành một con gâu lớn lông trắng ... Tuy nhiên bọn chúng đều có một điểm giống nhau, trên người đều mặc áo giáp đen, lấy Độc Giác Ngưu làm trung tâm, những tên quân sĩ khác hợp lại, nguyên lực mau chóng xuyên qua áo giáp, tụ lại làm một thể.
"Oanh ~~~" Giữa không trung xuất hiện một con độc trùng có đôi cánh rực lửa cực lớn.
Hỏa Dực trùng dường như có được cánh của Ngô Công, thân thể uốn lượn, con mắt lập lòe lục quang, vừa nhìn đã biết đây là một con độc trùng.
Hỏa Dực Vệ... Nổi danh nhất là đại trận đạo binh, hình thành một con Hỏa Dực trùng!
"Là Hỏa Dực Vệ."
Sắc mặt mỗi kẻ trong đám người Hoàng tộc Kỳ quốc đại biến, mấy chục năm qua bọn họ bị Hỏa Dực Vệ đuổi giết quá thảm rồi, Hỏa Dực Vệ giống như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng đeo bám dai dẳng không có cách nào thoát khỏi. Tán Tiên Địa Tiên của tộc chết đi, rồi Nguyên Thần đạo nhân cũng đều chết hết.
Chỉ còn lại bọn họ, còn chống đỡ được Hỏa Dực Vệ hay sao?
Tuy ở đây vẻn vẹn chỉ là một tiểu đội, nhưng bọn họ biết rõ, tiểu đội Hỏa Dực Vệ này do một tên Nguyên Thần Đại Yêu cùng mười một tên Vạn Tượng Đại Yêu tạo thành. Sau khi hình thành đại trận ... ngay cả một Nguyên Thần đạo nhân viên mãn sợ rằng cũng khó có thể làm gì được lũ Đại Yêu này.
"Làm sao bây giờ?" Hắc y thiếu nữ vội vàng truyền âm nói.
"Ở Ác Long giang không có cách nào thi triển độn thuật, cũng không có cách nào phi hành, chỉ có thể dựa vào thuyền." Hoàng tử cũng gấp gáp nói.
"Vậy để cho gã Bắc Minh đạo nhân này chèo chống, hắn là Nguyên Thần viên mãn, nhất định có thể kéo dài được một đoạn thời gian ngắn." Thiếu nữ áo tím truyền âm nói.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy độc trùng với hai cánh Ngô Công rực lửa lập tức xông vào Ác Long giang, trực tiếp bay trên mặt sông Ác Long, tốc độ nhanh như thiểm điện.
"Mau mau nhận lấy cái chết." Con Hỏa Dực trùng cực lớn còn phát ra tiếng rống giận dữ.
"Đây là thuyền của ta." Kỷ Ninh đứng bên cạnh mạn thuyền , nhìn về Hỏa Dực trùng ở phía xa bay đến. "Cút ngay."
Đám người hoàng tử công chúa bên cạnh lập tức đại hỉ.
"Tốt, gã Bắc Minh này lại chủ động lên."
"Để cho hắn giúp chúng ta ngăn cản."
"Gã Bắc Minh cùng lũ Hỏa Dực Vệ kia đồng quy vu tận là tốt nhất, chúng ta có thể còn thu được bảo vật của gã Bắc Minh kia."
Hung uy của Hỏa Dực Vệ đã sớm truyền ra, nếu như là Tu Tiên giả bản thổ, yêu quái đã sớm nhượng bộ lui binh rồi. Bọn chúng không nghĩ tới hôm nay sẽ đụng phải một tên không biết sợ chúng. Sau lưng bọn chúng là Hỏa Dực Yêu Vương, nhưng bọn chúng cũng không biết ... sau lưng Kỷ Ninh là Bồ Đề lão tổ.
"Nếu như dám ngăn cản Hỏa Dực Vệ, cùng nhau chết đi." Con mắt xanh của Hỏa Dực trùng hiện ra quang mang tràn đầy hung lệ, đồng thời nó gầm lên.
Xôn xao.
Hỏa Dực trùng trực tiếp bay đến, xung quanh thậm chí xuất hiện sương mù màu xanh lá mờ mịt, làm cho đám công chúa hoàng tử kia mỗi người đều khiếp sợ, lập tức thối lui liên tiếp về phía sau, không quên bố trí xung quanh một pháp trận ngăn cản. Mà cái đầu của con Hỏa Dực trùng thì vẫn lao về phía trước, trực tiếp đánh thẳng tới chỗ Kỷ Ninh đang đứng trên thuyền.
Kỷ Ninh lắc đầu: "Thật sự là muốn chết!"
Oanh ! ! !
Vốn Kỷ Ninh đang đứng trên thuyền bình thường, bỗng phát ra uy áp vô cùng đáng sợ, Thiên Địa thoáng yên tĩnh lại, sóng biển Ác Long giang mãnh liệt cũng lập tức dừng lại, thậm chí bọt nước ở giữa không trung đều đứng im không hề nhúc nhích. Vốn Hỏa Dực trùng cực lớn đang bay nhào tới, bỗng đứng nguyên ở tư thế đang bay.
Núp trong trận pháp, đám người Hoàng tộc Kỳ quốc mỗi người một vẻ, có khiếp sợ, có kinh ngạc, có đang cất bước, tất cả đều ngừng lại.
Hết thảy mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.
Gió ngừng, nước ngừng, người ngừng, yêu ngừng, hết thảy ngừng.
Uy áp vô tận đáng sợ làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi khiếp sợ, mặc dù đám người hoàng tử công chúa ngay chút biểu lộ cũng không thể hiện ra, những có thể nhìn thấy trong mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ở một phương trời đất, chỉ có Kỷ Ninh trước sau vẫn như một, hắn đứng ở bên cạnh mạn thuyền nhìn con Hỏa Dực trùng cực lớn trước mắt, lắc đầu thở dài: "Muốn chết, vậy được thôi.”
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Dịch giả: 123456vn
Biên tập: hungprods
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mười hai tên Đại Yêu Đạo binh hình thành đại trận Hỏa Dực trùng cực lớn, mỗi tên đều muôn phần sợ hãi.
Hỏa Dực trùng do một tên Đại Yêu Nguyên Thần, mười một gã Vạn Tượng Đại Yêu tạo thành... Liên kết bằng đại trận đạo binh, uy năng liên hợp lại rất mạnh, trừ phi địch nhân có thực lực Tán Tiên Địa Tiên, nếu không thì không thể làm gì được bọn chúng. Bọn chúng cũng không để vào mắt tên tiểu tử da thú trên mạn thuyền, nhưng bây giờ thiếu niên da thú này thậm chí chỉ vẻn vẹn đứng đó, cũng không hề động đậy, vậy mà có thể dẫn động uy áp của Đạo, làm cho tất cả bọn chúng đều không có cách nào nhúc nhích!
"Cao thủ nơi nào !"
"Sao, tại sao lại đáng sợ như vậy? Cảnh giới Đạo của hắn cao bao nhiêu?"
Lũ yêu quái này đều bối rối.
Lúc trước bọn chúng còn không để vào mắt tên thiếu niên da thú này, muốn thuận tay chém giết, ai ngờ đụng phải tấm thiết bản lớn chưa từng có.
Phốc! Phốc! Phốc! ... Chỉ thấy trong hư không xuất hiện từng đạo lưu quang, xuyên qua con Hỏa Dực trùng cực lớn, xuyên qua mười hai tên Đại Yêu, bất kể là Nguyên Thần Đại Yêu, hay là Vạn Tượng Đại Yêu, tất cả đều chết ngay lập tức.
Kỷ Ninh đứng ở mạn thuyền nhìn lên mười hai tên Đại Yêu đã chết kia, lắc đầu nở nụ cười.
Giết mười hai tên đại yêu cũng chỉ là nhấc tay, nếu như bọn chúng không nói hai lời hạ sát thủ với hắn, tất nhiên hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình.
Giờ phút này Kỷ Ninh cười rộ lên...
Hắn nghĩ đến năm xưa ở Ngục Sơn Đại Hoang trạch gặp được gã Thần Ma cổ xưa : "Năm đó mình gặp được gã Thần Ma kia, hắn dùng ‘Đạo vực ’ trực tiếp làm cho mọi thứ đều bất động, làm mình không thể động đậy... Mà bây giờ, mình cũng dùng chiêu số đồng dạng, giết tiểu đội Nguyên Thần Đại Yêu lợi hại hơn."
Đạo vực, là nói về việc lĩnh ngộ Đạo, lợi dụng lực lượng của trời đất để tạo thành một khu vực của riêng mình !
Như Đạo chi vực cảnh, Đạo chi Thiên Địa, Đại Đạo vực cảnh... Tuy rằng uy năng không đồng nhất, nhưng trên thực tế đều có thể coi là ‘ Đạo vực ’, về nguyên lý là giống nhau. (*)
Lúc trước Kỷ Ninh ngộ ra ‘ Vũ Thủy Kiếm Vực ’, chính là Đạo chi vực cảnh.
Một tầng đấy, đã là nắm giữ một Đạo nguyên vẹn, khi khả năng khống chế trời đất càng mạnh hơn, được gọi là ‘ Đạo chi Thiên Địa ’.
Đương nhiên đây chỉ là tiểu Đạo!
Còn có ‘ Đại Đạo vực cảnh ’, ‘ Đại Đạo vực cảnh ’ dù sao cũng là Đại Đạo, so với ‘ Đạo chi Thiên Địa ’ mạnh hơn rất nhiều.
Một tầng cao hơn là ‘ Đại Đạo Thiên Địa! ’, lúc đó có thể nắm giữ lực lượng thiên địa lớn hơn rất nhiều khả năng của Kỷ Ninh lúc này. Nếu loại lực lượng thiên địa này xuất ra, chỉ sợ Tán Tiên Địa Tiên cũng không thể động đậy.
Đạo vực, có quan hệ với cảm ngộ.
Cảm ngộ càng cao, thì có thể dẫn động lực lượng thiên địa càng nhiều.
Đại Đạo vực cảnh tăng lên theo cảm ngộ, uy năng sẽ không ngừng gia tăng, cho đến khi đạt tới cấp độ ‘ Đại Đạo Thiên Địa ’.
Hiện nay cảm ngộ kiếm Đạo của Kỷ Ninh, đã đạt tới cấp độ của Bắc Hành Tiên Nhân! So với Thần Ma cổ xưa ở Ngục Sơn Đại Hoang còn mạnh hơn nữa, cho nên chỉ vẻn vẹn dẫn động ‘ Đạo vực ’, có thể chèn ép mười hai tên Đại Yêu kết thành Đạo binh đại trận kia không có chút sức phản kháng nào.
Tất cả đều khôi phục lại như bình thường, nước sông Ác Long giang lại cuồn cuộn chảy mãnh liệt về phía trước, thuyền lớn tiến lên phía trước như cũ.
Trên boong thuyền, đám hoàng tử công chúa Kỳ quốc lại hoảng sợ bất định nhìn Kỷ Ninh.
"Dư nghiệt Kỳ quốc ?" Kỷ Ninh nhàn nhã ngồi xuống, chậm rãi nói. "Đến thời điểm này, còn muốn giấu giếm sao? Ngươi còn nói tên mình là Thạch Phong?"
Hoàng tử Kỳ Như Phong cùng hai công chúa nhìn nhau, ánh mắt của tôi tớ hộ vệ sau lưng nhìn về phía Kỷ Ninh cũng đầy hoảng sợ bất an, đặc biệt là ánh mắt Kỳ Tiểu Vũ lại càng phức tạp, ‘ Bắc Minh Đạo nhân ’ trước mắt này một lòng muốn thu nàng làm đồ đệ, mà vừa rồi thực lực của người gọi là Bắc Minh Đạo nhân này hiển lộ ra quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Đại ca, làm sao bây giờ? Thời điểm đám Hỏa Dực Vệ động thủ, đã nói ra thân phận của chúng ta. Gã Bắc Minh này cũng biết chúng ta là Hoàng tộc Kỳ quốc rồi." Hắc y thiếu nữ vội vàng truyền âm nói.
"Chuyện Kỳ quốc chúng ta bị diệt đã sớm truyền ra, hiện tại gã Bắc Minh chắc chắn biết rõ chúng ta là Hoàng tộc Kỳ quốc may mắn còn sống sót, nói không chừng sẽ ra tay đoạt bảo vật của chúng ta." Thiếu nữ áo tím lo lắng truyền âm. "Chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường, dùng bảo vật, đánh chết hắn."
"Ngu xuẩn, bảo vật còn sót lại của Hoàng tộc Kỳ quốc mặc dù đang ở trong tay ta, thế nhưng ta căn bản không có một điểm nắm chắc đối phó được với tên Bắc Minh này." Hoàng tử Kỳ Như Phong cả giận truyền âm nói. "Hắn chỉ cần bằng vào Đạo vực dẫn động lực lượng Thiên Địa, có thể làm một tiểu đội Hỏa Dực Vệ không thể động đậy. Cảm ngộ Đạo của hắn, ngay cả cực hạn của Địa Tiên Tán Tiên bình thường cũng không bằng. Tuy rằng từ khí tức trên người, có thể cảnh giới của hắn vẫn là Nguyên Thần viên mãn, nhưng thực lực của hắn chắc chắn là cấp độ Địa Tiên Tán Tiên. Cộng thêm việc lúc trước có thể dễ dàng xuất ra trăm kiện phi kiếm Thiên giai thượng phẩm, khẳng định hắn cũng có không ít bảo vật lợi hại, chỉ sợ rằng hắn có thực lực của Địa Tiên Tán Tiên cực hạn."
Một người thống lĩnh quốc gia có phạm vi trăm vạn dặm, Hoàng Tử Điện hạ may mắn còn sống sót cuối cùng này cũng có không ít bảo vật.
"Vậy chúng ta phải làm sao ?" Thiếu nữ áo tím luống cuống.
"Đại Na Di Đạo phù của chúng ta cũng chỉ có hai cái, tối đa chỉ có hai người đào tẩu được." Hoàng tử nói. "Hiện tại gã Bắc Minh Đạo nhân này cũng không hiện lên sát cơ, chúng ta vẫn có thể đàm phán với hắn."
"Đúng, đàm phán với hắn." Thiếu nữ áo tím liền nói.
"Không có lựa chọn nào khác." Hắc y thiếu nữ cũng truyền âm nói.
Ánh mắt Kỷ Ninh vẫn nhìn xuống, ba người hoàng tử công chúa kia hiển nhiên đang lặng lẽ nghị luận, thời điểm khi vừa mới lên thuyền bọn họ vẫn có tâm lý ưu thế khi đối mặt với Kỷ Ninh. Cho rằng Kỷ Ninh dù là Nguyên Thần Đạo nhân, nhưng bọn họ ỷ vào bảo vật của Hoàng tộc thì có thể đối phó được với hắn, nhưng biểu lộ vừa rồi của Kỷ Ninh làm cho bọn họ không còn ý nghĩ chống cự nữa rồi.
"Tiền bối." Hoàng tử Kỳ Như Phong cung kính nói, "Chắc rằng khi tiền bối nghe đám Hỏa Dực Vệ kia nói cũng biết, đúng vậy, chúng ta là Hoàng tộc của Kỳ quốc."
Sự tình Kỳ quốc bị diệt, truyền lưu quá rộng.
Chỉ cần là Tu Tiên giả có chút lợi hại trong phạm vi trăm vạn dặm xung quanh thì đều biết. Tuy Kỷ Ninh đi vào Tinh Châu cũng đã gần nửa tháng, nhưng thực tế hắn lại không biết việc này.
Kỷ Ninh vẫn lạnh nhạt bưng chén uống rượu ở đằng kia.
Kỳ Như Phong sợ hãi tiếp tục nói: "Từ khi Kỳ quốc của ta bị Hỏa Dực Yêu Vương diệt, Hoàng tộc Kỳ quốc chúng ta một mực chạy trốn, đám Hỏa Dực Vệ kia cũng một mực đuổi giết không tha... Cho nên tại hạ không thể không cẩn thận, không thể không nói ra một cái tên giả ‘ Thạch Phong ’, tên của tại hạ là Kỳ Như Phong! Hoàng tử của Kỳ quốc !"
"Hoàng tử?" Kỷ Ninh nhẹ giọng thì thầm, rồi lại tiếp tục nhìn Kỳ Như Phong.
Kỳ Như Phong tiếp tục nói: "Đây là muội muội của tại hạ Kỳ Như Ngọc, đây là tiểu muội Kỳ Như Huệ."
Ánh mắt Kỷ Ninh thoáng nhìn, thiếu nữ áo đen tên là Kỳ Như Ngọc, thiếu nữ áo tím tên là Kỳ Như Huệ.
"Ngươi cũng coi như sáng suốt, không tiếp tục nói dối." Kỷ Ninh vẫn ngồi ở đó. "Nếu như lại nói dối, chỉ sợ ta cũng không rảnh rỗi cùng ngươi nhiều lời, trực tiếp giết ngươi, đoạt bảo vật Hoàng tộc của Kỳ quốc các ngươi."
Ba người Hoàng tử, công chúa đều run sợ.
Kỷ Ninh lạnh nhạt nói: "Ta mong muốn thu Kỳ Tiểu Vũ làm đồ đệ, nên ngươi gật đầu là được rồi. Không nên nói dối ở trước mặt ta, chỉ cần ngươi nói dối, ta đều có thể biết được."
Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, thêm vào việc thần hồn của Kỷ Ninh lại mạnh mẽ phi thường, Kỷ Ninh mới nắm chắc. Nếu như thần hồn của Kỳ Như Phong mạnh thêm chút nữa, chỉ sợ Kỷ Ninh cũng khó có thể phán định.
"Đúng, chỉ cần tại hạ gật đầu, hoàn toàn có thể nhường Kỳ Tiểu Vũ cho tiền bối." Hoàng tử cung kính nói.
"Còn không mau lên ?" Kỷ Ninh nhẹ giọng quát.
Hoàng tử Kỳ Như Phong lại lắc đầu.
"Muốn một trăm kiện Thiên giai thượng phẩm phi kiếm?" Kỷ Ninh nhìn hắn, lạnh nhạt nói. "Có thể cho ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá đáng, ta có thể lấy tính mạng các ngươi dễ như trở bàn tay."
"Tại hạ không cần phi kiếm." Hoàng tử Kỳ Như Phong nhìn Kỷ Ninh. "Tại hạ chỉ muốn tiền bối che chở cho Hoàng tộc chúng ta trăm năm! Chỉ cần tiền bối đáp ứng sẽ che chở trăm năm, tại hạ lập tức để cho Kỳ Tiểu Vũ bái sư, hơn nữa... Sau trăm năm, tại hạ tuyệt đối sẽ không gây trở ngại chút nào, tiền bối muốn đi thì đi!"
Sắc mặt của Kỷ Ninh trầm xuống, trong mắt có hàn quang: "Muốn chết!"
"Ha ha ha..."
Kỳ Như Phong lại hặc hặc nở một nụ cười điên cuồng : "Muốn chết? Đúng, tại hạ muốn chết. Tiền bối, người căn bản không biết tại hạ cùng hai vị muội muội đáng thương tới mức nào, từ khi Kỳ quốc bị diệt, mấy chục năm qua, chúng ta một mực bị đuổi giết. Ngày ngày chúng ta đều hoảng sợ, không cách nào an tâm, từng tộc nhân đã chết, từng trưởng bối đã chết, từng huynh đệ tỷ muội đã chết, lúc trước Hoàng tộc chạy trốn có rất nhiều rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta. Thậm chí ta là nam nhân duy nhất còn sót lại của Hoàng tộc."
"Ha ha ha ha, đã đủ rồi, thật sự đã đủ rồi. Tiểu muội cũng đã chịu không được áp nữa, thậm chí muốn cùng lũ Hỏa Dực Vệ kia đồng quy vu tận. Như Ngọc tuy một mực chưa nói, nhưng ta cũng biết, nàng cũng đã mệt mỏi rồi."
"Thực sự, ta lại càng mệt mỏi!"
Kỳ Như Phong nhìn Kỷ Ninh, tròng mắt có ngấn lệ : "Ta là nam đinh duy nhất, bây giờ Hoàng tộc chỉ còn lại ba người chúng ta, ta là một Vạn Tượng chân nhân, người có thực lực mạnh nhất. Tất cả mọi gánh nặng đều một mình ta chống đỡ. Phục quốc báo thù, hết thảy mọi gánh nặng đều đặt ở trên người một mình ta, ta sớm đã chịu đủ rồi, đã đủ rồi. Người nói ta muốn chết cũng được, điên cuồng cũng được. Điều kiện của ta chỉ là như vậy, người che chở cho chúng ta trăm năm, ta sẽ đưa Kỳ Tiểu Vũ làm đồ đệ của tiền bối."
"Kỳ Tiểu Vũ là người có đại công đức, công đức kim quang rộng trọn vẹn ba trăm trượng, trưởng bối trong tộc ta khi phát hiện nàng thì kinh hỉ vô cùng, cho rằng Kỳ Tiểu Vũ có thể trấn số mệnh của Hoàng tộc chúng ta.”
"Ta sẽ không dễ dàng để cho Kỳ Tiểu Vũ đi..."
"Hoặc là, sẽ chết dưới tay tiền bối, để cho ba huynh muội chúng ta đoàn tụ cùng phụ thân mẫu thân và rất nhiều đồng tộc. Hoặc là, tiền bối che chở chúng ta trăm năm."
Kỳ Như Phong giàn giụa nước mắt, nhưng âm thanh lại vô cùng kiên quyết.
Hắn đánh bạc rồi.
Dùng sinh mệnh đánh bạc, hắn cũng mệt mỏi rồi, hắn không muốn cứ phải trốn nay đây mai đó nữa. Hắn nhìn ra thực lực của Kỷ Ninh, có Kỷ Ninh như có một pho tượng thần hộ mệnh. Như vậy hy vọng bảo vệ tính mạng của bọn họ có thể nhiều hơn một chút.
"Đại ca." Thiếu nữ áo đen cũng giàn giụa nước mắt.
"Đại ca, không cần phải van xin hắn, cùng lắm thì chết là xong." Thiếu nữ áo tím cắn răng nói, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
Kỷ Ninh nhíu mày.
Khó rồi!
Không ngờ mấy người Hoàng tộc Kỳ quốc còn sót lại đã tuyệt vọng đến mức không còn lối thoát, vốn tưởng rằng hơi gây chút sức ép là được. Bây giờ đối phương lại lựa chọn đánh bạc rồi!
Trăm năm?
Làm sao có thể, mình ở núi Phương Thốn mới chỉ hơn ba mươi năm, hơn nữa mình và Dư Vi từng có ước định, còn phải quay về Đại Hạ thế giới sớm một chút. Làm sao có thể trì hoãn ở đây trên trăm năm?
******
ND : (*)Trong truyện, “Đạo” được chia làm mấy cảnh giới, trong đó từ thấp lên cao có : ... Đạo chi vực cảnh, Đạo chi Thiên Địa, Đại Đạo vực cảnh, Đại Đạo Thiên Địa.... Hai cái đầu trở về trước là tiểu Đạo, hai cái trở về sau là đại Đạo.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Dịch giả: hungprods
Biên tập: hungprods
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Thiếu nữ áo tím nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, cắn răng nói : “Chúng ta chết rồi, Kỳ Tiểu Vũ cũng phải chết. Chủ nhân chết, người hầu cũng không thể sống được!”
Kỷ Ninh lập tức sinh lòng chán ghét đối với thiếu nữ áo tím tên Kỳ Như Huệ này. Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, nếu như Hoàng tộc Kỳ quốc đã sớm biết Kỳ Tiểu Vũ mang đại công đức trên người, như vậy khẳng định sẽ trói buộc Kỳ Tiểu Vũ vào Hoàng tộc. Hoàng tộc bị diệt, chỉ sợ Kỳ Tiểu Vũ cũng thật sự sẽ chết theo.
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Trên thuyền hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đều nhìn Kỷ Ninh, cùng đợi câu trả lời thuyết phục của hắn.
Hoang tử Kỳ Như Phong kia lại càng lo lắng chờ mong : “Thực lực Bắc Minh tiền bối này mạnh như vậy, thời gian trăm năm đối với hắn mà nói, căn bản không tính là gì.” Hắn nào biết Kỷ Ninh từ khi sinh ra tới bây giờ chỉ mới mấy chục năm mà thôi.
Yên tĩnh!
Mỗi người trong đám Hoang tử công chúa đều khần trương, trong lòng Kỳ Tiểu Vũ cũng thấp thỏm không yên.
Kỷ Ninh bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Hoàng tử Kỳ Như Phong : “Ta đáp ứng … che chở các ngươi một năm, hoặc là chém giết Hỏa Dực Yêu Vương. Trong hai điều này ta chỉ làm một, sau đó lập tức dẫn Kỳ Tiểu Vũ ly khai.”
“Đây chính là câu trả lời của ta. Nếu như ngươi đồng ý, vậy hãy lập tức nhường Kỳ Tiểu Vũ cho ta làm đồ đệ. Nếu không đồng ý, ta sẽ giết các ngươi, cướp đi bảo vật của Hoàng tộc các ngươi.”
“Đồng ý, hay không đồng ý?” Kỷ Ninh nhìn Kỳ Như Phong.
“Tiền bối, chỉ có trăm năm … “ Hoàng tử Kỳ Như Phong không nhịn được nói.
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết đồng ý, hay là không đồng ý?” Kỷ Ninh lãnh đạm nói.
Ba người Hoàng tử công chúa nhìn nhau.
Không còn đường nào có thể chọn rồi!
Ít nhất Bắc Minh đạo nhân này có thể che chở bọn hắn một năm, trong một năm này có lẽ bọn hắn có khả năng xoay chuyển đại cục.
"Được." Kỳ Như Phong cắn răng nói.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Điều này cũng trong dự đoán của hắn, nếu như một chút ưu đãi cũng không cho, chỉ sợ đối phương thật sự sẽ lựa chọn cái chết. Cho hắn một chút ưu đãi, khát vọng sinh tồn sẽ chiếm thượng phong! Hơn nữa mình cũng không muốn thật sự trì hoãn ở đây một năm, cái mình muốn chính là chủ động ra tay diệt trừ Hỏa Dực Yêu Vương kia!
Giết Hỏa Dực Yêu Vương, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.
"Ngươi có trả tự do cho Kỳ Tiểu Vũ hay không?" Kỷ Ninh nhìn về phía hoàng tử.
Hoàng tử Kỳ Như Phong không nhịn được thấp giọng nói: "Tiền bối hứa hẹn, kính xin phát ra lời thề Thiên Đạo, để cho chúng ta an tâm."
Sắc mặt Kỷ Ninh trầm xuống, sát khí bộc phát: "Xem ra các ngươi đúng là muốn chết rồi!"
Lời thề Thiên Đạo trói buộc quá lớn, cho nên Tu tiên giả tuyệt đối không dễ dàng phát ra lời thề Thiên Đạo.
Ba người Hoàng tử, công chúa đều lập tức nhận ra Kỷ Ninh không còn kiên nhẫn nữa, hoàng tử kia kinh sợ vội vàng nói: "Chúng ta tin tưởng lời tiền bối hứa hẹn."
"Kỳ Tiểu Vũ, từ giờ trở đi, ngươi nghe lời Bắc Minh tiền bối phân phó. Ngươi và Hoàng tộc Kỳ quốc ta không có quan hệ." Kỳ Như Phong mở miệng nói.
Lập tức trong tối tăm có chấn động của Thiên Đạo hàng lâm.
Hiển nhiên lời thề Thiên Đạo của Kỳ Tiểu Vũ năm đó xem như đã hoàn thành rồi.
Kỳ Tiểu Vũ quỳ xuống nói: "Đại ân của Hoàng tử, Tiểu Vũ cả đời khó quên."
Kỷ Ninh ở một bên lại âm thầm cảm thán, Kỳ Tiểu Vũ này thật đúng là trung thành, nhưng từ lúc Kỳ Tiểu Vũ kể lại những chuyện trong quá khứ, Kỷ Ninh đã phát hiện một số điểm nghi vấn. Bộ tộc Kỳ Tiểu Vũ sinh hoạt lúc còn nhỏ là một bộ tộc có mấy vạn người, bộ tộc như vậy sẽ rất ít khi có Đại Yêu tập kích!
Tiên Thiên Đại Yêu không muốn, Tu Tiên giả đạt tới cấp độ Đại Yêu lại càng không muốn chạm phải tội nghiệt lớn.
Thế nhưng đại bộ lạc Kỳ Tiểu Vũ sinh hoạt lúc còn nhỏ vẫn bị tập kích, mà lại tan vỡ chạy trốn, tất cả thân nhân đều đã chết, cuối cùng vừa vặn gặp được cao nhân của Hoàng tộc Kỳ quốc.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hoàng tộc Kỳ quốc lúc ấy đang chạy trốn, há có thể trùng hợp như vậy?
"Nói không chừng việc bộ tộc Kỳ Tiểu Vũ sinh sống khi còn nhỏ bị tập kích có quan hệ với Hoàng tộc Kỳ quốc." Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Kỳ Tiểu Vũ cũng quay về phía Kỷ Ninh quỳ lạy: "Hoàng tử đã có lệnh, Tiểu Vũ từ nay về sau tự nhiên đi theo tiền bối, nghe lời tiền bối phân phó."
"Nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi đã được khôi phục tự do, không còn là nô bộc nữa, đừng có luôn luôn mang bộ dáng nô bộc như thế." Kỷ Ninh nhìn Kỳ Tiểu Vũ nói. "Từ xưa tới giờ ta chưa bao giờ thu đồ đệ, nếu như ngươi nguyện làm môn hạ của ta, đương nhiên là Đại đồ đệ của ta. Việc này quan trọng với ngươi, cũng rất quan trọng đối với ta, ta không muốn bắt buộc ngươi, nếu như ngươi nguyện ý liền bái ta làm thầy. Nếu không phải nguyện ý, ta lập tức đưa ngươi tới một vài đại tông môn, tin tưởng những nơi kia sẽ tranh cướp thu ngươi làm đồ đệ đấy."
Kỷ Ninh cũng có lòng tự trọng của mình.
Mình thu đệ tử đầu tiên, Kỷ Ninh khinh thường chuyện ép buộc. Tà nguyệt Đại Thế Giới rộng lớn như thế, cùng lắm thì tiếp tục đi tìm một người mang đại công đức khác.
Kỳ Tiểu Vũ Kỳ thật vô cùng thông minh, nàng có thể cảm giác được ... kỳ thật thái độ Hoàng Tử Điện hạ đối với nàng quá bình thường, nhị công chúa hơi tốt một chút, về phần tiểu công chúa kia ngược lại còn chán ghét nàng. Trong toàn bộ hoàng tộc Kỳ quốc, thiệt tình chỉ có một người đối tốt với nàng, chính là sư phụ của nàng. Chẳng qua sư phụ của nàng đã chết trong lúc bị Hỏa Dực Vệ đuổi giết.
Về phần Kỷ Ninh trước mắt, Kỳ Tiểu Vũ cũng có thể cảm giác được ‘ Bắc Minh tiền bối ’ này rất xem trọng nàng. Ngay từ đầu đã lấy ra trăm kiện Thiên giai phi kiếm, hiện tại lại nguyện ý che chở Kỳ quốc Hoàng tộc. Phải biết rằng, che chở Hoàng tộc Kỳ quốc chẳng khác gì đối địch với Hỏa Dực Vệ cả.
Tất cả là vì muốn thu nàng làm đồ đệ.
Nếu như nàng không bái sư, Kỷ Ninh vẫn phải tuân thủ hứa hẹn của mình, che chở Hoàng tộc Kỳ quốc một năm.
Bởi vậy có thể thấy được ... Kỷ Ninh cực kỳ tôn trọng ý nguyện của nàng đấy.
"Đệ tử bái kiến sư phó." Thiếu nữ tôi tớ lúc này quỳ sát xuống.
Trong lòng Kỷ Ninh tràn đầy vui sướng, không nhịn cười được, gật đầu nói: "Tốt tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Đại đồ đệ của Bắc Minh đạo nhân Kỷ Ninh ta rồi. Ta cũng không có yêu cầu gì đối với đệ tử, chỉ có duy nhất một cái, đó là không được ngỗ nghịch!"
"Đệ tử hiểu rõ." Kỳ Tiểu Vũ cung kính nói.
"Theo ta đến đây."
Lúc này Kỷ Ninh đi tới tầng hai trên khoang thuyền, đồng thời nhắc nhở : "Kỳ Như Phong, mấy người các ngươi có thể đến buồng nhỏ trên thuyền nghỉ ngơi. Trên thuyền của ta, ta đương nhiên đảm bảo an toàn cho các ngươi. Các ngươi đừng lo."
Kỳ Tiểu Vũ thì ngoan ngoãn đi theo Kỷ Ninh, đi tới một buồng nhỏ trên tầng hai của con thuyền.
Trong lúc Kỷ Ninh thu Đại đệ tử, trong một tòa thành thị cách đó mấy chục vạn dặm.
Bên trong một cung điện cực lớn.
Cung điện này lớn tới mức ánh mặt trời cũng khó có thể chiếu tới mọi chỗ, bên trong một đại sảnh âm u, một gã nam tử cao gầy có làn da màu đỏ, mặc áo đen, đang nhíu mày trầm tư.
"Tam ca." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy một nam tử cũng cao gầy như vậy, nhưng lại mặc áo giáp màu xanh, hai mắt vô cùng hung lệ như mắt chim ưng đi đến.
"Thất đệ." Nam tử áo đen cao gầy kia nhẹ nhàng gật đầu. "Ngươi đã đến rồi."
"Hỏa Dực Yêu Vương, ngươi hiện tại tiêu diêu tự tại, vì sao lại đột nhiên triệu tập phần đông huynh đệ vậy?" Nam tử giáp xanh có đôi mắt ưng hỏi.
"Đương nhiên là có chỗ tốt rồi." Hỏa Dực Yêu Vương nói. "Thất đệ, ngươi là người đến sớm nhất đấy, ta cũng nên nói cho ngươi biết đầu tiên. Ngươi cũng đã biết vì sao lúc đầu ta tiêu phí khí lực lớn như vậy để tiêu diệt Kỳ quốc?"
Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng nghi ngờ nói: "Ngươi diệt Kỳ quốc không phải do thấy địa bàn của mình quá nhỏ, nên muốn chiếm địa bàn lớn hơn sao? Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ như trong truyền thuyết nói Hoàng Đế Kỳ quốc này có bảo tàng? Hặc hặc ha ... Ta cũng không tin có bảo tàng gì. Đối với chúng ta, kể cả là bảo vật còn sót lại của Thiên Tiên cũng không được coi là bảo tàng."
"Hoàn toàn chính xác là có bảo tàng." Hỏa Dực Yêu Vương trịnh trọng nói.
"Hả?" Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng cả kinh.
"Ta phải điều tra rõ Hoàng tộc Kỳ quốc có một bảo tàng lớn mới ra tay." Hỏa Dực Yêu Vương nói. "Hoặc là sưu hồn, hoặc là tra tấn, tóm lại ta đã dùng tất cả các biện pháp, rút cuộc mới lấy được thông tin từ đám lão già Hoàng tộc Kỳ quốc kia ... Vị Đại Đế khai lập Kỳ quốc, hoàn toàn chính xác đã từng phát hiện được một bảo tàng. Chẳng qua thực lực của hắn quá yếu, chỉ có được phần nhỏ nhất trong bảo tàng này mà thôi. Có pháp môn tu luyện, thần thông bí thuật … Vẻn vẹn bằng những pháp môn này, Kỳ thị đã nhanh chóng quật khởi thành lập đất nước, thậm chí còn dần dần khuếch trương ra, vài vạn năm sau đã chiếm cứ địa bàn trên trăm vạn dặm."
Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng giật mình muôn phần.
"Trong vài vạn năm, Hoàng tộc Kỳ quốc này đã mấy lần tới Bảo Tàng kia, nhưng lại không có cách nào xâm nhập." Hỏa Dực Yêu Vương nói. "Sau khi ta điều tra được tin tức về bảo tàng này, ta cũng tới đó hai lần rồi. Lần thứ nhất không công mà lui, lần thứ hai ta chuẩn bị đầy đủ, muốn dùng sức xông vào, nhưng ta lại bị vây khốn ở bên trong hơn hai mươi năm, thiếu chút nữa thì chết, gần đây mới gian nan chạy trốn ra ngoài!"
"Cái gì!" Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng giật mình kinh sợ.
Hắn rất rõ thực lực của Hỏa Dực Yêu Vương.
Tinh Châu có một thế lực lớn, trong đó ‘Đông lưu mười hai Yêu Vương ’ là tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mỗi tên Yêu Vương ngập trời, chiếm cứ địa bàn rộng lớn. Hỏa Dực Yêu Vương chính là một tên trong ‘Đông lưu mười hai Yêu Vương ’, thực lực vô cùng cường đại, nếu không cũng không thể dễ dàng tiêu diệt Kỳ quốc.
"Địa phương có bảo tàng, nguy hiểm vô cùng." Hỏa Dực Yêu Vương lắc đầu nói. "Bên ngoài bảo tàng đã bị vị Đại Đế khai lập Kỳ quốc kia lấy đi rồi, nhưng những thứ kia không đáng để chúng ta động tâm. Ở chỗ sâu trong bảo tàng có bảo vật rất mạnh mẽ, thậm chí chấn động do bảo vật kia phát ra ... còn khiến ta cảm thấy run sợ."
"Khiến ngươi cảm thấy run sợ ứ?" Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng cũng bắt đầu động tâm rồi.
"Bảo tàng này vô cùng thần bí, ta rất muốn biết rút cuộc là nó có bảo vật gì. Tuy nhiên chỉ dựa vào lực một mình ta thực sự không được, cho nên ta mới mời tất cả huynh đệ chúng ta liên thủ, mười hai Yêu Vương chúng ta liên thủ, tin tưởng sẽ có hi vọng đi tới chỗ sâu trong bảo tàng kia." Hỏa Dực Yêu Vương nói.
Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng nhẹ gật đầu.
Trong lúc hai gã Yêu Vương đang nói chuyện với nhau ... bên ngoài gian đại sảnh này xuất hiện một bóng người : "Đại vương, thuộc hạ có chuyện quan trọng về Hỏa Dực Vệ muốn bẩm báo."
"Hả?" Hỏa Dực Yêu Vương nhìn ra ngoài, gật đầu nói. "Tiến đến đây."
Một lão giả cao gầy, cổ rất dài, trên mặt có lông tơ đi đến, hai mắt nhìn về phía nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng bên cạnh.
"Nói, không có gì phải gạt Thất đệ." Hỏa Dực Yêu Vương nói.
"Vâng." Lão giả dài cổ này cung kính nói. "Đại vương phân phó đuổi giết dư nghiệt Kỳ quốc, hiện tại dư nghiệt Kỳ quốc chỉ còn lại ba gã hoàng tử công chúa, người mạnh nhất mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân. Thế nhưng ngay vừa rồi, Hỏa Dực Vệ ta an bài hơn mười tiểu đội, một tiểu đội trong đó đang lúc đuổi giết, tất cả đều đã chết, toàn bộ ngọc giản của bọn họ đều vỡ nát, mà nơi bọn họ ngã xuống chỉ cách nơi này chừng sáu mươi vạn dặm …"
"Hả?" Hỏa Dực Yêu Vương nhíu mày.
Không đúng.
Địa bàn này chính là địa bàn do Hỏa Dực Yêu Vương ta thống trị. Tất cả Yêu Tộc đều nghe hắn phân phó, Tu Tiên giả Nhân tộc đã bị hắn đuổi đi từ lâu. Bên trong địa bàn của mình, theo lý thuyết không có ai dám động thủ với Hỏa Dực Vệ.
"Thuộc hạ suy đoán dư nghiệt Kỳ quốc kia ..." Lão giả cổ dài mở miệng.
Hỏa Dực Yêu Vương lại trực tiếp ngắt lời, nhíu mày quát: "Ngươi bố trí ba Hỏa Dực đội đi tới đó dò xét việc này, chẳng lẽ dư nghiệt Kỳ quốc này còn bí mật gì ta không biết hay sao?"