Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 29:
Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới ló lên sau đường chân trời, Lý Mục Dương đã đứng trước cửa sổ tập thể dục, sau đó còn đi đi lại lại bài “ Phá Thể thuật”. Lý Mục Dương phát hiện chỉ có thân thể có sức khỏe thì mới có thành tích học tập tốt, giống như trước kia cả ngày hắn trừ ngủ ra thì không làm được việc gì có hồn cả.
Thời kỳ thượng cổ có vị vĩ nhân cũng đã nói như vậy: thân thể là tiền vốn làm cách mạng .
Chờ đến sau khi toàn thân chảy đầy mồ hôi thì hắn mới đi vào phòng tắm tắm rửa một cái , thay đổi quần áo mà mẹ của mình đã chuẩn bị.
Tự nhìn bản thân mình ở trong gương, phát hiện được mình càng trắng hơn trước, trước kia là đen không thấy đáy, bây giờ là tản mát ra ánh sáng màu đồng cổ.
- Đây không phải là Cổ Thiên Lạc sao?
Lý Mục Dương tự sướng.
Hắn mở trừng hai mắt , nhếch môi nở nụ cười .
Rất nhanh nụ cười đã biến mất , khinh bỉ mà mắng:
- Không biết xấu hổ .
Thời gian còn sớm , Lý Mục Dương cũng không mở sách vở ra học như mọi ngày.
Hắn kiểm tra hộp bút lại nhìn xem thử có cây bút nào bị bể bi hay xịt mực không. Lại lấy ra những giấy tờ có liên quan đến việc thi cử mà cha của mình vừa mới lấy từ trường học về, xem thử trong ấy có chỗ nào thiếu sót hay không. Tuy rằng hôm qua mẹ của hắn đã giúp hắn kiểm tra vài ba lần rồi.
Sau khi thu thập xong, hắn liền ngồi vào bàn học mà ngắm nhìn những bồn hòa ở trước nhà, nhìn lên bầu trời chỉ thấy mây đen quay cuồng, mây trắng che trời.
Nếu như là trước kia Lý Mục Dương hoàn toàn không cần lo lắng điều này .
Thi hay không thi thì có liên quan gì với hắn?
Ngày ngày cứ ăn được ngủ được sướng như tiên , cầm lấy hai cái bánh bao lên ăn, đi một vòng rồi ngủ, cuộc sống cứ như vậy mà tiếp tục.
Người khác nộp bài kiểm tra thì mình cũng nộp bài kiểm tra, người khác về nhà mình cũng về nhà .
Không có hi vọng , cho nên cũng sẽ không có bất kỳ chờ mong .
Lúc này mới hơn một tháng, hắn cũng đã chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp này. Hắn sắp sửa cùng những nam thanh nữ tú từng học nhiều năm đèn sách kia cùng nhau ra trận, đi tranh đoạt chức vị.
Nhớ lại chuyện cũ, Lý Mục Dương đều không dám tin bản thân mình bây giờ.
Khi tiếng gà gáy chó sủa vang lên , trong viện mới bắt đầu náo nhiệt lên .
Mẫu thân rời giường rửa mặt , phụ thân rời giường luyện công . Lý Tư Niệm cũng ngồi ở trước cửa sổ đọc thi từ cổ
- Lý Mục Dương.
Lý Tư Niệm đứng ở phòng mình mà hô.
- Tư Niệm, đừng gọi anh con, để nó ngủ một lát.
Mẫu thân La Kỳ thấp giọng nói .
- Mẹ, con đã dậy.
Lý Mục Dương thò đầu ra cửa, cười nói:
- Đã dậy từ sớm rồi.
- Mẹ, con biết ngay là anh đã dậy rồi, hôm nay là ngày thi, anh ấy không nỡ ngủ.
Vẻ mặt Lý Tư Niệm tỏ ra đắc ý, nói:
- Lý Mục Dương, anh đã chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi.
Lý Mục Dương cười nói:
- Kế tiếp chính là mặc cho số phận .
- Hì hì , anh nhất định có thể thi tốt .
- Vì sao?
- Bởi vì đêm qua trước khi ngủ em đã cầu nguyện nữa.
Bộ dạng Lý Tư Niệm tỏ ra đương nhiên:
- Em cầu nguyện rất linh, em nói anh đứng lên thì anh liền đứng lên . Em nói cho anh trở nên thông minh thì anh liền trở nên thông minh . En nói anh lớn lên không được dễ nhìn hơn em thì anh liền giống như một cục than đen.
"——"
Lý Mục Dương thường xuyên hoài nghi đứa em này có phải là em ruột của mình hay không, nếu không thì tại sao lại luôn dìm hàng mình mãi như thế?
- Nè, anh…
Đột nhiên Lý Tư Niệm hô lên.
- Sao thế?
Lý Mục Dương kỳ quái hỏi.
- Anh, sao anh lại trở nên trắng thế?
Lý Tư Niệm thấy được hàng lông mi của Lý Mục Dương dài, ngũ quan thâm thúy , hình dáng rõ ràng , làn da tinh tế như sứ men xanh, Lý Mục Dương đứng thẳng thẳng, nụ cười luôn ôn hòa mà tự tin .
Hắn không hề khiếp đảm , không hề đáng khinh , thoạt nhìn cũng không giống như một người gầy hễ có cơn gió nào thổi qua là bay theo cơn gió đó vậy.
Thân thể hắn tản mát ra một tầng ánh sáng nhu hòa , giống như là trích tiên đi ra từ trong vạn đạo.
"—— "
- Thật sự là da đã trắng lên rồi.
Lý Tư Niệm cao hứng hoa chân múa tay vui sướng , nói:
- Không tin anh để cha mẹ nhìn xem thử, mà nè không phải là anh đã trộm thoa phấn của em đó chứ?
"—— "
La Kỳ làm điểm tâm , vì như câu ngạn ngữ xưa, để cho con của mình có được thành tích tốt nên nàng đã đặc biệt chuẩn bị cho Lý Mục Dương hai quả trứng gà cùng một cái bánh quẩy.
Lý Tư Niệm nhìn hai quả trứng gà cùng cái bánh quẩy trong chén Lý Mục Dương, ánh mắt giảo hoạt nhìn vào La Kỳ, nói:
- Mẹ, mẹ chuẩn bị cho anh hai hai quả trứng gà cùng với một cái bánh quẩy là hy vọng anh sẽ được 100 điểm trong kỳ thi này sao?
- Đúng vậy.
La Kỳ cười gật đầu.
- Con cũng có phần này.
- Nhưng mà hôm nay anh thi 3 môn mà.
Bộ dạng Lý Tư Niệm khó xử, nói:
- Chẳng lẽ mẹ hy vọng anh thi 3 môn cộng lại được 100 điểm sao? Cho nên mẹ phải chuẩn bị cho anh sáu quả trứng gà cùng ba cái bánh quẩy, có như vậy mỗi môn anh mới thi được 100 điểm.
- Hả? Cần nhiều như vậy sao?
La Kỳ có chút hơi khó xử, nói:
- Vậy để mẹ đi chuẩn bị thêm.
Lý Mục Dương vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, nắm lấy cánh tay của mẹ mình, nói:
- Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, nếu mẹ mà làm vậy thì con cũng không cần đi thi rồi, trực tiếp ăn bể bụng rồi ở nhà luôn.
La Kỳ cốc vào đầu Lý Tư Niệm, tức giận nói:
- Con nhỏ này, chỉ biết khi dễ anh của con.
- Chỉ đùa một chút thôi.
Lý Tư Niệm thè lưỡi với Lý Mục Dương, nói:
- Làm cho không khí thêm sinh động, để anh khỏi phải khẩn trương ấy mà.
- Em mà nói thì anh mới khẩn trương.
Vất vả lắm Lý Mục Dương mới nuốt hết quả trứng trong miệng, tức giận nói:
- Em đừng có nói, mỗi lần nói là muốn đem người sống hù chết.
- Quỷ hẹp hòi .
Lý Tư Niệm nói thầm.
Ăn sáng xong , Lý Mục Dương chào cha mẹ rồi mang theo túi sách đi tới trường thi .
Lý Nham muốn đưa Lý Mục Dương đi nhưng bị hắn từ chối, lúc trước hắn cũng đã từng đi đến trường ấy rồi, không cần phải để người lớn đưa đi.
Lý Mục Dương cảm giác tinh thần cả người sảng khoái, cước bộ nhẹ nhàng , không có chút khẩn trương nào.
- Có thể là mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Lý Mục Dương tự nhủ như vậy.
Nghĩ như vậy , hắn đã cảm thấy mỗi người sợ hãi thi tốt nghiệp trung học cũng không gì hơn cái này .
Hắn mang theo túi sách vừa đi ra tới sân thì một người mặc hắc bào từ trên trời giáng xuống .
- Xem ra ta tới đúng lúc .
Nam nhân nở nụ cười âm trầm, ánh mắt nhìn chằm vào Lý Mục Dương nói.
….
Quán trà,
Phú quý công tử ca Yến Tương Mã ngồi gần cửa sổ ở lầu hai mà uống trà, trà là ngon trà , Giang Nam thành nổi danh nhất là Sư Phong Long Tỉnh. Bên cạnh có một nữ tử thân mặc sườn xám màu xanh vừa hát vừa đàn tỳ bà, giọng hát ngọt ngào làm cả người Yến Tương Mã phê như con tê tê.
Hắn thích giai điệu như vậy, đây chính là môn học vấn mà một công tử ăn chơi trác tán phải có.
Những tên cả ngày mang bè mang lũ ra đường chọ gái làm gà bay chó chạy chỉ có thể coi là lưu manh , tuy rằng hắn cũng rất muốn làm một tên lưu manh thúi như vậy nhưng mà sợ cha của mình đánh gãy chân, nếu mà không bị cha đánh thì cũng bị mẹ đánh thôi.
- Thiếu gia , chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng , đây là con đường mà Lý Mục Dương sẽ đi qua, chỗ ngồi của thiếu gia có thể nhìn thấy hắn khi hắn vừa xuất hiện.
Một nam nhân trung niên mặc đồ đen khom lưng đứng ở bên cạnh , vẻ mặt a dua nịnh hót.
- Thiếu gia sở dĩ là thiếu gia , còn sống chính là vì hưởng thụ . Trong mắt ta có mỹ nhân , trong lỗ tai có hảo khúc , trong tay có mỹ thực trà thơm , ngươi tên cẩu vật này lại bảo ta liếc mắt nhìn ra ngoài để ta phân tâm. Ta phải chia tâm tư ra làm hai, mỹ nhân này vẫn là mỹ nhân sao? Hảo khúc này vẫn là hảo khúc sao? Mỹ thực trà thơm này còn có hương vị sao? Dung tục .
- Dạ dạ dạ , tiểu nhân sai rồi .
Trung niên nam nhân vội vàng xin lỗi .
- Thiếu gia mặc dù ngắm mỹ nhân nghe kỹ khúc , chuyện khác liền giao cho chúng ta . Tôi đã để các huynh đệ ở dưới coi chừng , tôi cùng thiếu gia ngồi đây xem kịch, khi tên tiểu tử Lý Mục Dương kia tới, tôi liền xông lên cho hắn một côn, nhét hắn vào bao tải rồi khiêng đi.
- Coi như ngươi thông minh.
Yến Tương Mã nhắm mắt lại ngón tay nhẹ nhàng mà đánh nhịp.
- Cho dù tiểu tử kia có thi thì cũng không đậu, thi rớt ĐH Tây Phong nhưng mà vì an toàn nên chúng ta mới làm vậy. Lại nói nếu lỡ hắn thi đậu thì sao? Ta bảo người đánh hắn bất tỉnh, để hắn không đi được ĐH Tây Phong, không đến được Thiên Đô, đến lúc đó để hắn nhận giấy báo trúng tuyển ĐH Giang Nam, ngươi nói hắn nhận hay là không nhận?
- Lấy, đương nhiên là lấy rồi.
Trung niên nam nhân ha ha mà cười , nói:
- ĐH Giang Nam chính là ĐH nổi danh, năm đó tôi thi 3 năm cũng không có đậu nổi vào đó.
Sắc mặt Yến Tương Mã thay đổi, nói:
- Cho dù ngươi thi 30 năm cũng không đậu, ĐH danh tiếng như ĐH Giang Nam là nơi mà ngươi có thể tiến vào sao?
Nam nhân nhớ tới bối cảnh của vị tiểu thiếu gia này, nhanh chóng sửa miệng nói:
- Đúng đúng đúng , đừng nói là 30 năm , cho dù là 300 năm tôi cũng không bao giờ thi đậu vào. Tôi báo danh vào ĐH Giang Nam chính là tự rước lấy nhục . Căn bản là chuyện không thể nào .
- Hừ, đừng nói nữa.
Yến Tương Mã khoát tay áo , nói:
- Đừng làm hỏng tâm tình của ta.
- Dạ dạ da.
- Ta bảo ngươi câm miệng.
- Dạ.
Nam nhân he miệng không dám nói nữa
Nửa canh giờ trôi qua , Yến Tương Mã ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài , vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Tại sao tiểu tử kia lại không tới.
- Thiếu gia , tôi có thể nói chuyện sao?
Trung niên nam dè dặt hỏi.
Yến Tương Mã quả thực bị chọc tức , chỉ vào tên chó săn kia chửi ầm lên , nói:
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 30: Bảo trì phong độ.
Yến Tương Mã là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Mặt mũi hoàn mỹ, xuất thân hoàn mỹ, tính cách học thức nhân phẩm công phu không một chút hoàn mỹ. Những tên nói hắn không hoàn mỹ đều bị hắn bỏ vào bao tải rồi ném vào rừng cho heo rừng ăn.
Chính là hắn cũng nghĩ không thông , tại sao mình lại tìm một tên cẩu nô tài như vậy làm việc cho mình đây?
Chỉ số thông minh như vậy không phải là đang vũ nhục Yến Tương Mã hắn sao?
Có người không phải đã nói vậy sao? Hạng người gì cùng hạng người gì cùng một chỗ . Nếu người khác nghĩ rằng ông chủ cũng có IQ như nô tài thì Yến Tương Mã còn có mặt mũi đi ra ngoài gặp người sao?
- Lý Đại Lộ, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi?
Yến Tương Mã càng nghĩ càng thấy được vấn đề này nghiêm trọng , chuẩn bị hảo hảo hoạt động chân tay với tên này một chút.
- Thiếu gia, ngài nói với tôi bao nhiêu lần cái gì?
- Ta nói ngươi ra cửa làm việc thì ánh mắt phải sáng lên một chút.
- Thiếu gia , đôi mắt của tôi đã rất sáng rồi.
Lý Đại Lộ trừng to mắt mình ra, nói:
- Thiếu gia, ngài xem nè.
“ Hì Hì”
Hai cô gái ngồi bên cạnh bị chọc cười, không hát nổi nữa, nhanh chóng cúi người xin lỗi:
- Tiên sinh , thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là không nhịn được.
- Được rồi được rồi, đi xuống hết đi.
Yến Tương Mã không có tâm tình để nghe nữa rồi, hắn ném cái bánh đậu xanh trong tay vào mâm, dùng khăn lau tay, sau đó nhặt Đả Long Tích ở trên bàn lên rồi đánh vào đầu của Lý Đại Lộ, mắng:
- Ngươi tên ngu ngốc này , ai muốn nhìn mắt của ngươi. Làm việc chính đi, con mẹ nó ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?
- Dạ dạ vâng, thiếu gia , ngài đừng đánh nữa , đánh lại ngu hơn.
Lý Đại Lộ ôm đầu cầu xin tha thứ .
Lúc này Yến Tương Mã mới ngừng đánh, nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, nói:
- Không phải ngươi nói Lý Mục Dương sẽ đi con đường này sao? Tại sao bây giờ vẫn còn chưa thấy? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ là đến lúc đóng cửa ở trường thi rồi.
- Đúng vậy, trong lòng tôi cũng buồn bực a.
Vẻ mặt Lý Đại Lộ đồng tình.
Yến Tương Mã lại muốn nổi đóa rồi, quát:
- Đã xảy ra chuyện gì, ngươi tên cẩu nô tài kia mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đi. Ngươi chuẩn bị đợi ta đưa ra phân tích đáp án hay sao?
- Tiểu nhân không dám .
Lý Đại Lộ vội vàng nói xin lỗi, nói:
- Nếu không thì để thuộc hạ kêu người đến nhà của Lý Mục Dương? Ngài cũng biết bình thường tiểu tử đó cũng không lo học, đều đi muộn. Nói không chừng hôm nay đã ngủ quên, cũng có thể là ăn đồ bậy bạ bị tào thào rượt rồi.
Yến Tương Mã tay cầm chiết phiến nghĩ đi nghĩ lại , nói:
- Hẳn là đến nhà hắn nhắc nhở vài câu.
- Nhắc nhở?
Lý Đại Lộ có chút không rõ, nói:
- Thiếu gia, không phải chúng ta bắt cóc tiểu tử đó là để cho hắn không đến tham gia cuộc thi sao?
- Đúng vậy a .
Yến Tương Mã gật đầu nói .
- Nếu bên hắn xảy ra vấn đề, chúng ta đây không phải sẽ không động thủ sao?"
Yến Tương Mã lại nghĩ đi nghĩ lại , lại là một cú đập vào đầu Lý Đại Lộ, mắng:
- Chuyện đơn giản như vậy còn cần ngươi nói sao?
- Thiếu gia…
Lý Đại Lộ hoảng sợ, đứng xa xa nhỏ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là chúng ta có còn buộc rồi trói lại không?
- Trói.
Yến Tương Mã nói:
- Nếu không bắt lại thì không phải buổi sáng hôm nay của ta sẽ là công không sao?
- Thiếu gia nói đúng lắm.
Lý Đại Lộ nói:
- Vậy tôi mang các huynh đệ bao vây nhà của họ lại.
- Đi đi.
Yến Tương Mã khoát tay áo , nói:
- Lịch sự một chút, phải có phong cách.
- Thiếu gia, bắt cóc cũng có phong cách sao?
- Vô nghĩa, ngươi có xem qua “ Sở Lưu Hương truyền kỳ “ hông? Mặc dù Lục Tiểu Phụng là kẻ trộm nhưng mà ngươi xem người ta ăn trộm đồ thế nào? Trước khi làm việc thì đều đưa đến cho chủ nhân một tờ giấy: Nghe nói …… Làm thiếp trộm làm được loại cảnh giới này , ngay cả kẻ bị trộm đều cam tâm tình nguyện.
- Thiếu gia, chúng ta cũng sẽ viết rồi đưa giấy qua đó sao?
Yến Tương Mã lại muốn gõ hắn nhưng Lý Đại Lộ đã chạy nhanh nên hắn đánh không trúng.
- Ngươi tên ngu ngốc này , ngươi đưa giấy qua, nói ta muốn trói con của các ngươi lại, bảo con của các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt. Ngươi muốn đợi cho người ta báo cảnh sát bao vây chúng ta lại à?
"——"
……
Áo đen nón đen, cả người đều bị bao phủ bởi màu đen.
Trên người hắn còn tỏa ra một lượng hắc khí, thoạt nhìn giống như một cái ống khói lớn di động.
Ô Nha !
Sát thủ Ô Nha !
Lý Mục Dương không biết tên của hắn , nhưng mà biết được mặt của người nam nhân này.
Thôi Tiểu Tâm bị tập kích ở quán CF chính là do tên này làm.
Đã bị đuổi chạy, không nghĩ tới lúc này hắn lại nhắm vào mình.
Lý Mục Dương vô cùng khẩn trương, ánh mắt không nháy mắt theo dõi hắn .
- Mục Dương , ai vậy ?
La Kỳ lên tiếng hỏi .
Phản ứng đầu tiên là cho rằng đây là bạn của Lý Mục Dương, nhưng mà nháy mắt nghĩ đến Lý Mục Dương không có bạn như vậy. Vì thế La Kỳ giống như gà mái bảo vệ con của mình, dùng thân thể của mình che ở trước mặt của Lý Mục Dương, quát:
- Ngươi là ai? Muốn làm gì?
Lý Nham ở trong phòng bếp rửa chén , nghe đến động tĩnh bên ngoài , cả người liền từ phòng bếp cửa sổ nhảy ra ngoài .
Thuận tay rút ra thanh trường thương ở góc tường, ngăn cản vợ và con ở phía sau.
- Các hạ là người nào? Muốn làm gì?
Lý Nham trầm giọng hỏi:
- Chúng ta là người bình thường , cùng ngươi không cừu không oán , ta nghĩ các hạ đã tìm lộn người rồi.
- Ta không có tìm lầm người .
Ô Nha mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , nói:
- Có người xuất tiền muốn ta giết hắn .
- Ai?
Lý Mục Dương kinh ngạc không thôi , vội vàng giải thích:
- Ta chỉ là một học sinh tay trói gà không chặt, tại sao có thể có người xuất tiền tới giết ta ?
- Ta.
Ô Nha nói.
- Ta tự cho mình một đồng tiền, để ta giết ngươi.
"——"
Lý Mục Dương cũng chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy. Chuyện như vậy tại sao bọn hắn có thể làm được? Cần dựa theo loại thuyết pháp này của hắn, mỗi ngày ta cho mình một đồng tiền, sau đó tự bản thân mình khen mình là thiếu niên anh tuấn, còn có vương pháp hay không? Còn có pháp luật hay không?
- Chỉ sợ phải làm ngươi thất vọng rồi.
Lý Nham âm thầm súc khí , trường thương trong tay cộng hưởng, không ngừng run lên, thoạt nhìn giống như là sống lại ở trong tay Lý Nham.
- Thiên Vương thương? Ngươi là người của Lục gia ở Thiên Đô.
- Ta không phải người của Lục gia.
Lý Nham phủ nhận:
- Ta chỉ là phụ thân của hài tử. Muốn động hắn , trước hết hãy bước qua thi thể của ta.
- Anh.
Lý Tư Niệm mang cặp sách xuống lầu, thấy được một màn trong sân cũng rất sợ hãi, vội vàng hô:
- Anh, anh không sao chứ?
Nàng dùng thân thể của mình che ở phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn hung ác nhìn chằm chằm sát thủ Ô Nha , nói:
- Ngươi là ai? Ta cho ngươi biết , ta đã báo cảnh sát, ngươi hãy mau rời đi.
- Hiện tại xem như người nhà đã đến đông đủ rồi chứ?
Ô Nha nhìn thấy người nhà của Lý Mục Dương, lên tiếng hỏi.
Sau đó , hắn lại lắc đầu , nói:
- Đáng tiếc là không có ai mua mạng của những người khác, bằng không ta có thể giết hết toàn bộ.
"—— "
Hồng quan trong mắt Lý Mục Dương lóe ra, thanh âm lãnh khốc không có bất kỳ tình cảm , nói:
- Tốt nhất là ngươi hãy rời đi, trước kia ta đã có thể ngăn cản ngươi, lúc này đây ta vẫn có thể ngăn cản ngươi.
- Khó mà làm được . Ta hao phí tinh lực tìm ra ngươi, lại cố ý ra tay vào ngày ngươi thi tốt nghiệp, ta mang đến cho ngươi một sự kinh hỉ, tại sao có thể rời đi vào lúc này được?
Ô Nha lắc đầu cự tuyệt .
- Chẳng mấy chốc bạn ta sẽ đến đón ta cùng đi đến trường, nếu ngươi không đi thì sẽ bị trọng thương giống như lần trước, bọn họ đang tìm ngươi.
Tuy rằng Lý Mục Dương không rõ nhiều tin tức nhưng mà nghĩ đến chuyện Thôi Tiểu Tâm bị tập kích nhất định sẽ kinh động đến thần kinh nhạy cảm của vô số người. Tất nhiên những người đó sẽ không bỏ qua một tên sát thủ đang ở Giang Nam thành này.
Vẻ mặt Ô Nha ngưng lại, xem ra câu nói của Lý Mục Dương đã chọt trúng điểm mẫn cảm của hắn. Quả thật hắn băn khoăn người hộ vệ bên cạnh của Thôi Tiểu Tâm, Ninh Tâm Hải kia có thực lực sâu không lường được , hắn còn không có lòng tin có thể thoát khỏi Ninh Tâm Hải.
Nếu đúng như Lý Mục Dương đã nói, bạn học của hắn đang trên đường tới đây, như vậy thời gian lưu lại cho Ô Nha cũng không nhiều lắm.
Ô Nha nhếch miệng cười cười , nói:
- Nếu nói như vậy , chúng ta sẽ làm nhanh, yên tâm , động tác của ta rất nhanh , sẽ không làm mất quá nhiều thời gian .
Nói xong, thân ảnh của hắn liền không thấy biến mất tại chỗ, một đoàn hắc vụ đánh tới vị trí của Lý Mục Dương.
Lý Tư Niệm động .
Không ai từng nghĩ tới người đầu tiên xuất thủ lại là Lý Tư Niệm.
Nàng vung túi sách trên lưng lên rồi ném vào bóng đen kia.
Sau đó nàng đấm ra một quyền .
“ Vù Vù…”
Vô số quyền ảnh lóe ra trên không.
Phá quyền.
Chiêu thứ nhất trong “ Phá Thể thuật” lấy quyền lực dẫn lực của tự nhiên, quyền ấn chất chồng , lấy lực phá lực .
“Bốp”
Hắc vụ bị đánh tan , biến thành từng đóa hắc vân nhỏ vụ bay ra tứ phía.
Thân thể Ô Nha bay ngược tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn Lý Tư Niệm đang thở hồng hộc.
- Đây là Phá quyền sao? Ngươi lại biết Phá quyền trong “ Phá Thể thuật”?
Thanh âm Ô Nha khàn khàn, ánh mắt nhìn chằm chặp Lý Tư Niệm , nói:
- Tử Dương đạo nhân là gì của ngươi?
- Đó là sự phụ của ta.
Lý Tư Niệm nói, nàng đã biết tên bại hoại này biết sư phụ của mình, vậy chứng minh sư phụ của mình là một nhân vật rất lợi hại . Nếu như có thể dùng sư phụ làm hắn bỏ chạy thì không thể tốt hơn rồi.
- Thì ra là đồ đệ của Tử Dương lão đạo, hôm nay thật sự là thất lễ.
Ô Nha lạnh lùng nói:
- Bất quá ngươi chỉ học được da lông mà thôi, sợ là không có biện pháp cản ta. Tiểu cô nương , ta khuyên ngươi tốt nhất tránh ra , nói cách khác , Tử Dương lão đạo sẽ mất đi ái đồ.
- Đừng hòng tổn thương anh của ta.
Lý Tư Niệm một bước cũng không nhường , thái độ kiên quyết nói:
- Ngươi dám giết anh ấy, ta sẽ giết ngươi.
- Tiểu cô nương, ngươi đã từng giết người chưa?
Ô Nha cười to:
- Giết ngươi là một nghệ thuật, không phải mở miệng là làm được. Ngươi có cảm giác là giọng nói của ngươi đang run hay không?
- Chắc chắn sẽ có lần đầu tiên .
Lý Tư Niệm nói:
- Giết anh ấy cũng không có ý nghĩa gì với ngươi nhưng mà nếu ngươi chết thì sẽ có rất nhiều người vỗ tay khen hay. Ngươi muốn để cho những kẻ thủ của ngươi cười rộ sao?
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 31: Hình người đệm thịt !
- Giao dịch?
Ô Nha nhìn thấy cô gái rất trấn định ở phía trước thì cảm giác có chút hoang đường.
- Tiểu cô nương , ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Ngươi muốn cùng một sát thủ nói giao dịch? Nếu như sát thủ có thể tùy tiện nói giao dịch với người khác thì còn có thể là sát thủ sao?
- Ta cho ngươi “ Phá Thể thuật”.
Lý Tư Niệm nói.
Vừa rồi khi nàng dùng một quyền kia thì biểu hiện của tên sát thủ này tỏ ra khiếp sợ.
Nàng nhớ rõ vẻ mặt của hắn , cho nên có thể kết luận , sư phụ dạy nàng bộ công phu này rất có thể có lai lịch lớn .
Lý Tư Niệm là một người thông minh , nhưng lại tương đối trấn định .
Nếu đổi thành cô gái khác gặp được chuyện như vậy , đã sớm tránh ở phía sau cha mẹ kêu gào không ngừng hoặc là trực tiếp té xuống đất .
Nhưng mà Lý Tư Niệm đứng trước cha mẹ, anh của mình làm giao dịch với sát thủ.
- Tư Niệm.
Lý Nham gấp giọng hô, ông biết lão đạo sĩ kia rất sủng ái Lý Tư Niệm, cũng biết trước khi rời đi lão đạo sĩ kia cũng đã đưa cho Lý Tư Niệm một quyền sách vàng, hơn nữa còn luôn dặn Lý Tư Niệm không nên để mất hoặc là để người bên ngoài biết.
Hiện tại con gái lại muốn lấy ra làm giao dịch, đây không phải là phụ tâm ý của lão đạo sĩ sao?
Nhưng mà con gái lại muốn dùng bí kíp này để đổi lấy mạng con trai của mình, nếu ngăn lại thì lại là một chuyện không được.
Ánh mắt của Lý Tư Niệm không nháy mắt nhìn chằm chằm sát thủ Ô Nha , lại giải thích với của mình nói:
- Cha, con ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ nhưng bây giờ là lúc mấu chốt, con cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đến lúc đó con sẽ giải thích với sư phụ nếu có trách phạt thì con sẽ chịu hết.
Thấy Ô Nha trầm mặc không nói , Lý Tư Niệm lại nói tiếp:
- Ngươi muốn giết anh ta nhưng mà ngươi hãy xem tình huống của anh ấy, thân thể nhiều bệnh, đen như cục than. Vừa mới sinh ra đã bị sấm sét đánh trúng, cho tới bây giờ đại não còn hỗn loạn , việc gì đều không làm được. Một phế vật như vậy đáng giá để ngươi tới giết sao? Nếu bị những người trong giới biết được thì chẳng phải đây là trò cười để mọi người chê cười sao?
- Phú hào chính khách, tướng quân đế quốc, phụ nữ trẻ em , thiên kim tiểu thư… Chỉ cần có người nguyện ý xuất tiền , chúng ta có thể giết hết, còn nói hắn có phải là phế vậy hay không?...
Ô Nha liếc mắt nhìn Lý Mục Dương một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, nói:
- Tiểu cô nương, chỉ sợ cho đến bây giờ ngươi con chưa biết ngươi đang bảo vệ một con quái vật gì?
Tư Niệm đương nhiên không biết rốt cuộc Lý Mục Dương là một quái vật gì, nàng càng xác định nàng không có năng lực bảo vệ một trạch nam yếu nhược.
- Căn bản sẽ không có người muốn mua mạng của anh ta đúng không?
- Hắn phá hủy chuyện tốt của ta , ta nhất định phải giết hắn .
- Tha cho anh ta, ta cho ngươi “ Phá Thể thuật”, còn chuyện ngươi tự trả cho mình một đồng tiền thì sẽ , không có bất luận kẻ nào biết.
Quả thật Ô Nha động tâm với " Phá Thể thuật ", đây là bí kíp của Đạo gia, là pháp bảo cấp cao. Trừ Đạo Tôn cùng Thất Đại chân nhân thường dạo chơi bên ngoài ra thì những người khác sẽ không có tư cách tùy tay là đưa ra thứ này .
Mà Tử Dương chân nhanh chính là một trong Thất Đại chân nhanh của Đạo gia, nhiều năm trước đã nghe nói với Khô Vinh cảnh. Nhất niệm sinh , nhất niệm diệt. Ô Nha không dám trêu chọc Tử Dương lão đạo sĩ , nhưng mà vẫn có lá gan khi dễ một đồ đệ của lão ấy.
Người hắn muốn giết là Lý Mục Dương, không phải là Lý Tư Niệm.
- Sau khi giết ngươi thì ta cũng có thể có được " Phá Thể thuật ".
Ô Nha cười lạnh.
- Giết ta ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì .
Lý Tư Niệm nói:
- " Phá Thể thuật " ở trong đầu của ta.
- Ngươi đang trêu chọc ta sao?
Sắc mặt của Ô Nha trở nên âm lệ, hắn nhìn ra được tiểu cô nương này rất thông minh hơn nữa cũng rất láu cá. Con gái bây giờ đều như vậy sao? Nói chuyện giao dịch buôn bán cũng thành thạo như vậy? Hiện tại bọn hắn đang nói chuyện giết người. Chẳng lẽ trong trường học cũng dạy thứ này sao? Nói vậy năm đó sau khi tốt nghiệp ở trường sát thủ thì nghê nghiệp của hắn sẽ bị trùng kích rất lớn .
Kinh tế ở đế quốc trì trệ, các thứ khác cũng cạnh tranh kịch liệt hơn nhưng mà chuyện mua bán giết người đều giống nhau.
Ô Nha thực sự lo lắng trường cũ của mình, năm đó khi bước vào trường thì thấy trước cổng trường có viết dòng chứ” Hôm nay ta lấy cảm thấy vinh quang vì trường học, ngày sau trường học cảm thấy xấu hổ vì ta”
- Chỉ cầu nhà trường kiên định, đừng đóng cửa dễ dàng như vậy!
Hắn âm thầm cầu nguyện như vậy ở trong lòng.
- Ta hy vọng ngươi ngươi mau chóng trả lời , nói cách khác , đợi cho chị Tiểu Tây đến đây thì ngươi sẽ không có được thứ gì. Ta cho ngươi " Phá Thể thuật " coi như hôm nay ngươi không tới đây, như thế nào?
Ô Nha lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , nói:
- Lý Mục Dương, ngươi thật sự để cho một nữ hài tử ra mặt cho ngươi sao?
Lý Mục Dương vỗ vỗ bả vai của Lý Tư Niệm, giọng nói khàn khàn:
- Tư Niệm, để anh tới.
- Anh…
Lý Tư Niệm kêu:
- Anh không nên cậy mạnh, chẳng lẽ anh không biết tình huống bản thân của mình sao? Hắn cố ý kích động để dụ anh ra ngoài, anh không cần nghe hắn, cứ đứng sau lưng của em. Nếu như hắn dám đụng một sợi tóc của anh thì em sẽ liều mạng với hắn.
- Tư Niệm…
- Câm miệng.
"—— "
- Thật sự là một nam nhân yếu đuối bất lực.
Ô Nha bĩu môi .
- Con của ta không đến phiên người khác phải xía miệng vào.
Lời nói của Lý Nham rất nhỏ nhưng trường thương cũng đã vọt tới.
Làm trưởng bối trong nhà , nam nhân trưởng thành duy nhất trong nhà , hắn có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đứng ra che gió che mưa cho vợ con.
Một thương đâm ra , phong lôi ẩn động .
Ô Nha đứng tại chỗ bất động , cười lạnh nói:
- Thiên Vương thương của Lục gia uy danh hiển hách , bại vô số cường địch, được gọi là TâyPhong đệ nhất thương. Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ học được một chút da lông mà thôi.
Giết.
Tay của Ô Nha vung ra từ bên trong hắc bào.
Trường thương giống như là có mắt chủ động đánh vào lòng bàn tay của Ô Nha.
- Ngươi không dẫn được Phong Lôi, đã vậy còn nghĩ rằng sẽ dùng Thiên Vương thương sẽ làm tổn thương ta sao? Đứa con nít 7 tuổi ở Lục gia đều mạnh hơn ngươi cả trăm lần đó chứ?
- Xem ra ngươi cũng chỉ là một con chó săn của Lục gia mà thôi.
Ô Nha nghiêm túc nghĩ nghĩ , nói:
- Thú vị , thú vị , tùy ý tìm một gia đình bình thường để báo thù thế nhưng lại có quan hệ với Lục gia của đế quốc.
Sắc mặt Lý Nham đpr bừng, liều mạng thúc dục chân khí chống cự , muốn đoạt lại trường thương từ trong tay của Ô Nha.
Đáng tiếc , chính như Ô Nha nói, hắn chỉ học được một chút da lông của Thiên Vương thương mà thôi. Làm một nô bộc, làm sao có cơ hội hiểu được ảo nghĩa tinh diệu của Thiên Vương thương chân chính được.
Một chút da lông này cũng là do khi trước khi làm lái xe cho Công Tôn Du tiểu thư thì Lý Nham mới nhìn được Lục Thanh Minh luyện tập ở trong sân, ghi ở trong lòng âm thầm cân nhắc .
- Ngươi muốn đoạt lại sao?
Ô Nha cười cười , tay cầm trường thương vung lên, nhấc bỏng Lý Nham lên trên không.
- Thả cha ta ra.
Lý Mục Dương vô cùng tức giân, gầm lên rồi vọt tới Ô Nha.
- Rốt cuộc cũng giống như một người đàn ông, cho ngươi.
Ngón tay của Ô Nha bắn ra, thân thể của Lý Nham liền bay thẳng về phía của Lý Mục Dương.
- Anh cẩn thận.
Lý Tư Niệm vừa chạy vừa mở miệng nhắc.
Nàng biết thực lực của Ô Nha cho nên không xem thường, nếu xử lý không tốt thì chỉ sợ thân thể gầy yếu của Lý Mục Dương sẽ bị dập nát.
Phảng phất như Lý Mục Dương không nghe gì cả, thân thể của hắn nhảy lên sau đó ôm lấy Lý Nham vào trong lòng ngực.
Thân thể của 2 người bay ngược ra sau, sau đó đập vào vách tường.
- Mục Dương.
Trong lòng Lý Nham lo lắng.
Ông biết thân thể con mình không tốt, nếu nện thân thể của mình vào Lý Mục Dương thì chỉ sợ là khó giữ được cái mạng của con mình.
Tuy rằng còn đang ở trên không nhưng Lý Nham vẫn muốn mạnh mẽ thay đổi vị trí.
Ông cầm lấy thân thể của Lý Mục Dương, muốn kéo nó về phía trước để thân thể của mình làm đệm thịt cho con của mình.
Không chút động đậy.
Lý Mục Dương ở phía sau ôm chặt lấy thân thể của cha mình giống như là ôm lấy vật quý giá nhất trên thế gia.
- Mục Dương…
Lý Nham lại muốn dùng sức .
“ Bịch”
Thân thể Lý Mục Dương đập thẳng vào vách tường mà thân thể của Lý Nham lại đập thẳng vào lồng ngực của Lý Mục Dương.
Bụi đất tung bay , cỏ cây trên tường bay xuống .
Ở vị trí thân thể Lý Mục Dương nện vào, xuất hiện một vết lõm nhỏ hình người.
“Rắc…”
Trên tường lại xuất hiện một lỗ nứt.
- Mục Dương.
La Kỳ bi thiết một tiếng , vọt tới chỗ Lý Mục Dương ngã xuống.
- Anh…
Lý Tư Niệm cũng từ bỏ công kích, vội vọt xem tình huống của Lý Mục Dương.
Lý Nham ánh mắt đỏ như máu , lệ nóng doanh tròng
Ông vẫn duy trì tư thế khi rơi xuống đất, không dám nhúc nhích , lại không dám xoay người .
Ông sợ khi bản thân mình quay đầu lại nhìn thì sẽ thấy con của mình biến thành một cái bánh thịt bị ép.
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 32: Một đao chém trúng !
- Mục Dương, con sao rồi? Lý Nham, ông là người chết sao? Mau tránh ra để tôi nhìn con…
- Anh…anh không sao chứ…Lý Mục Dương, anh mau nói đi…
- Cha…
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lý Mục Dương vỗ vỗ bờ vai của cha mình, nói:
- Cha nhường con một chút.
Lý Nham vui mừng, xoay người lại nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Mục Dương, con không sao à? Con…một chút chuyện cũng không có sao?
- Con không sao.
Lý Mục Dương lắc đầu , xoa nhẹ lưng cùng bả vai bị đau, nói:
- Chỉ là bì trầy da một chút mà thôi.
- Làm sao chỉ bị trầy da thôi?
Lý Tư Niệm chớp chớp đôi mắt, cho dù là từ nhỏ nàng luyện " Phá Thể thuật ", nhưng mà nếu như bị cảnh vừa rồi thì chỉ sợ là gãy 2 3 cái xương a.
Nhưng mà thân thể Lý Mục Dương quá kém, không bê được vật nặng thế nhưng lúc này lại đỡ nguyên cả thân thể của Lý Nham hơn nữa còn có một chút lực của Ô Nha.
Vách tường phía sau đều có vết nứt, tại sao Lý Mục Dương lại không bị gì?
- Chẳng lẽ xương của anh hai mình cứng hơn cả đá sao?
Lý Tư Niệm thầm nghĩ.
Đương nhiên , nàng biết điều đó không có khả năng . Lý Mục Dương lại không có luyện tập qua gân cốt , làm sao có thể có bổn sự như vậy?
- Mục Dương, mau để mẹ xem xem.
La Kỳ vội kéo Lý Mục Dương qua, sờ tới sờ lui trên người Lý Mục Dương, nàng lo lắng thân thể con trai của mình có việc, sợ rằng nó cậy mạnh mới cố ý nói không sao.
- Mẹ, con không sao thật mà.
Lý Mục Dương vội giải thích.
- Nhìn kìa.
Ô Nha cười lạnh:
- Các ngươi nhìn hắn cho kỹ, hắn là một quái vật gì. Hắn đụng vào tường cũng không có chuyện gì, các ngươi còn cảm thấy hắn chỉ là một tên phế vật yếu kém hay bị bệnh không?
Lý Nham từ dưới đất nhặt trường thương lên , không nói một lời , lại vọt tới Ô Nha.
Hắn không quan tâm con hắn thế nào , hắn chỉ để ý hiện tại có người muốn thương tổn con hắn
Chạy nhanh như núi, tiếng thương “ Vù Vù”
Mũi thương lóe ra tia chớp màu bạc nhưng mà nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa .
Chân khí của hắn không có biện pháp thu hút được Phong Lôi.
- Một thương này tàm tạm.
Ô Nha cười nói:
- Đáng tiếc còn còn thiếu rất nhiều .
Lúc nói chuyện bàn tay của hắn lại đưa ra ngoài.
Cũng giống như lần trường, mũi thương lại một lần nữa dừng ở lòng bàn tay cuảh ắn.
Tiếng thương ngừng lại, lực đạo ẩn chứa trong thương cũng như chìm vào biển lớn.
Hắn cầm lấy cán thương sau đó quăng ra xa.
Lý Nham muốn rời tay phóng thương , nhưng đáng tiếc vẫn là chậm một bước .
Cán thương nện vào lồng ngực của Lý Nham, thân thể của ông lại một lần nữa bay ra ngoài.
“Ầm Ầm…”
Thân thể Lý Nham bay thẳng vào những chậu hoa ở góc sân.
“Ọe…”
Chỉ cảm thấy cổ họng phát ngọt , sau đó há mồm phun ra máu tươi.
- Lý Nham…
Trâm cài tóc trên đầu La Kỳ rơi xuống, tóc tai bù bù bổ nhào về phía chồng của mình.
Hai anh em Lý Mục Dương, Lý Tư Niệm cũng vội vàng chạy về phía Lý Nham.
- Tôi không sao.
Lý Nham còn muốn kiên trì đứng lên.
- Tôi tiếp tục chắn hắn một lần, bà và hai đứa nhỏ nhân cơ hội mà chạy trốn. Tư Niệm, mang theo mẹ và anh của con chạy đi.
- Cha….
Lý Tư Niệm mặt đầy nước mắt mà khóc nói:
- Con không đi, để con lên cho…
- Đi nhanh lên.
Lý Nham khàn giọng quát .
- Cha…
- Còn muốn chạy?
Ô Nha cười ha ha , nói:
- Thật xin lỗi , sợ là hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ chạy trốn .
Thân thể của hắn lại hóa thành một đoàn hắc vụ, sương mù màu đen tràn ngập , rất nhanh liền bao phủ của tiểu viện.
Càng kỳ quỷ chính là hắc vụ ngưng tụ không tan , chúng nó giống như là một đạo bình chương bao phủ cả tiểu viện, gió thổi không vào , mưa rơi không ra , không có chút nào tiết ra ngoài .
Không chỉ có như thế , bên trong sương mù màu đen truyền đến tiếng vỗ cánh của chim.
Mắt thường khó có thể thấy được , nhưng lỗ tai có thể nghe được những con chim này đang bay thẳng về phía Lý Mục Dương.
Lý Tư Niệm chưa bao giờ trải qua cảnh như vậy, nàng cũng không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào.
Vằ rồi Ô Nha vọt về phía nàng, nàng chỉ biết vung quyền đánh ra.
Nhưng lần này ngoại trừ Ô Nha vọt tới, còn có từng đàn chim lớn nữa.
Hơn nữa hai mắt của nàng bị sương mù mê hoặc , không thấy được gì cả . Nàng không biết phải ứng đối ra sao .
- Chết tiệt.
Lý Tư Niệm khẽ quát một tiếng , lại đấm ra một quyền .
“Ầm..”
Hắc vụ bị đánh tan một khối , nhưng lần này công kích không trúng bản thể Ô Nha. Mà là trúng đàn chim lớn kia.
Lý Tư Niệm tuổi còn nhỏ, luyện tập " Phá Thể thuật " chỉ có mục đích là khỏe mạnh mà thôi.
Tuy rằng không thể nói là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới , nhưng mà thật sự không so sánh được với những người chịu khổ luyện võ thường xuyên.
Quyền thứ nhất còn lực đạo mười phần , quyền thứ hai cũng đã khó có thể duy trì lực đạo như cũ.
Lúc muốn đánh ra quyền thứ ba thì phát hiện cánh tay nhẹ hẵng thì ra hai quyền trước đó cũng đã rút sạch khí lực của nàng.
“Vù”
Một cơn gió đen thổi qua , Lý Tư Niệm chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập , đầu hỗn loạn, sau đó ánh mắt tối sầm lại, đầu mới ngã xuống đất .
- Tư Niệm…Mẹ…
Lý Mục Dương hô to.
Lý Mục Dương cùng cha mẹ đứng chung một chỗ , trong bóng đêm ánh mắt của hắn cũng khó mà thấy vật , nhưng mà hắn có thể nghe được bên người có tiếng ngã xuống đất.
Tiếng thứ nhất vang lên là Lý Tư Niệm ngã xuống đất âm , bởi vì đó là L vị trí ý Tư Niệm mới vừa đứng . Tiếng thứ hai vang lên là ở bên người Lý Mục Dương, đó là vị trí mà mẹ hắn vừa mới đứng.
- Cha…
Lý Mục Dương lại hô.
- Mục Dương, trong sương có độc…
Lý Nham chưa nói hết lời thì cũng ngã xuống đất.
- Cha…
Lý Mục Dương chạy tới vị trí Lý Tư Niệm ngã xuống, hắn lo lắng trong bóng đêm tên sát thủ kia sẽ làm thương tổn đến em của mình.
- Oh?
Ô Nha lên tiếng kinh hô . Hắn ngạc nhiên phát hiện , khi ở trong “ Mê chướng hắc ám” của hắn lại có người không ngã xuống hơn nữa lại là một tên bình thường đương nhiên Ô Nha biết tên này cũng không bình thường chút nào.
- Ngươi lại không có việc gì sao?
Ô Nha tiếc nuối, nói:
- Xem ra phải tốn thêm chút thì giờ nữa rồi.
Em gái ngã xuống ngất đi, cha mẹ sinh tử không rõ.
Đây là những người thân nhất bên cạnh Lý Mục Dương, là cuộc sống của hắn, là toàn bộ của hắn.
Nếu như không có những người này thì hắn căn bản sẽ không sống tới hiện tại .
Hắn đã sớm chết rồi , hoặc là bị người làm thành rác rưởi vứt bỏ ở bãi rác, trở thành một tên khất cái hoặc là dân lưu lạc .
Nhưng mà hiện tại lại có người muốn đoạt tánh mạng của bọn họ .
Tuy rằng sát thủ nói mục tiêu của hắn chỉ có một mình hắn , Nhưng mà ai biết hiện tại xảy ra chuyện gì? Ai biết hắn có thể thất thủ giết người hay không?
Nếu có thể tin nhân phẩm của sát thủ thì hình phạt treo cổ ở đế quốc còn để làm gì?
- Ngươi đáng chết.
Lý Mục Dương ánh mắt nhìn chằm chặp vị trí của Ô Nha, hắn hoàn toàn bị chọc giận.
- Ngươi đáng chết.
“Vù”
Đạo hắc ảnh kia lại vọt về phía Lý Mục Dương, Lý Mục Dương chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ nhưng bài sơn đảo hải mà đến , ngực ngọt lịm , người liền bay rớt ra ngoài .
“ Ầm Ầm..”
Thân thể của hắn ngã ngay chỗ bậc thang, cả lưng như gãy ra.
Lý Mục Dương cắn chặt răng , hai tay chống đất từ từ bò dậy , lại một lần nữa vọt tới chỗ hắc vụ kia.
Hắn nhìn không thấy vị trí của Ô Nha nhưng mà hắn có thể cảm giác được vị trí của Ô Nha.
Lý Mục Dương hy vọng bản thân mình lại có được năng lực, hy vọng một quyền của mình có thể đánh bay Ô Nha.
“Ầm…Ầm”
Thân thể của Lý Mục Dương lại bay ngược ra sau, lần này trực tiếp nện thẳng vào phòng khách.
- Nếu ngươi còn muốn giấu diếm thực lực thì ta đây cũng chỉ có thể thành toàn ngươi .
Âm thanh của Ô Nha truyền ra từ trong hắc vụ.
Trong lòng hắn cũng đầy nghi hoặc , rõ ràng thoạt nhìn là một thiếu niên bình thường, không có bất kỳ khí cơ gì nhưng lại cố gắng phản kích.
Hắn giống như người mà cha mẹ hắn nói vậy, hắn chỉ là một tên thiếu niên bình thường nhiều bệnh.
Chỉ ra rốt cuộc là ở quán CF hôm đó xảy ra chuyện gì?
Hắn bị tên thiếu niên trước mặt đánh bay bằng một quyền, chuyện gì thế?
Nếu không phải bản thân hắn bị tên thiếu niên kia đánh ngã thì làm sao gặp được vị cao thủ kia của Thôi gia?
Ô Nha vươn tay phải của mình , lòng bàn tay nắm lấy một thanh đoản kiếm, có hình con rắn.
Đoản kiếm chiếu lấp lánh giống như là thân thể của con rắn được kéo dài.
Thân thể của Ô Nha biến mất sau đó một đoàn khói đen ở trước người Lý Mục Dương nổ tung, thanh kiếm kia đã đâm thẳng tới cổ của Lý Mục Dương.
Am Hoa trảm.
Một kiếm chém trúng , đầu người hai nơi .
Lý Mục Dương khóe miệng máu me đầm đìa , ngay cả trong lỗ mũi cũng có máu không ngừng rơi xuống.
Ánh mắt của hắn tràn ngập hồng quang, vảy chữ phiến trên mu bàn tay chiếu lấp lánh , sau đó giống như là hiện ra ở trên mu bàn tay vậy.
Một đường sinh tử , thế nhưng hắn lại không có cảm giác sợ hãi gì.
Trong mắt của hắn chỉ có phẫn nộ , cùng với phẫn nộ khó chính là phát tiết sát phạt .
Vảy mọc ra trên tay của hắn nắm thành quả đấm, màu đồng cổ của quả đấm bành trướng thành lớn , quang mang thiểm thước.
“Vù”
Lý Mục Dương đấm ra một quyền .
Đấm thẳng về thanh kiếm giống hình con rắn kia, đấm thẳng về phía Am Hoa trảm kia.
“Xoạt”
Kiếm quang chém vào trên nắm tay của Lý Mục Dương, nắm tay cũng không rớt ra khỏi cánh tay , ngược lại nháy mắt quang mang trên kiếm quangbiến mất , sau đó từ đầu rắn lại xuất hiện một vết rạn dần lan ra.
Mũi kiếm khó có thể chịu đựng được sức mạnh to lớn kia, nháy mắt biến thành vô số mảnh nhỏ màu xanh.
Mỗi một mảnh nhỏ đều giống như là một chiếc gương, soi thấy được sự kinh ngạc hoảng sợ của Ô Nha.
Vô số chữ phiến gương phân tán bay ra chung quanh, Ô Nha sợ hãi cũng bay ra.
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 33: Thực Thi Huyết Nha.
Thân thể Ô Nha phiêu đãng trên không trung, giống như là một con diều bị hư một bên cánh vậy.
Hắn huy động hắc bào muốn tư thế được giữ vững , nhưng đã không còn kịp rồi .
“ Bịch Bịch…”
Thân thể Ô Nha ngã xuống, lưng đập thẳng vào mặt ường.
Cho dù hắn đã sử dụng “ Lãng Đã Thiên Phàm” để cố gắng đẩy thân thể của mình, muốn làm cho thân thể của mình đừng đập vào bờ tường nhưng mà đáng tiếc một quyền kia của Lý Mục Dương rất mạnh, căn bản không cho hắn có lực lượng để chống lại.
Lưng truyền đến cơn đau, giống như xương cốt đã nứt ra vậy.
Tuy rằng thực lực của Ô Nha vượt xa Lý Mục Dương, thậm chí khi Lý Mục Dương còn chưa bùng nổ thì Ô Nha chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể búng chết Lý Mục Dương. Nhưng mà thân thể của Lý Mục Dương lại rất cường hãn, da thịt rắn chắc, võ giả như bọn hắn khó mà có thể chống lại.
Hô hấp dồn dập, tay phải cầm kiếm run lên, ngũ tạng lục phủ phiên giang đảo hải giống như là lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhựng mà càng nhịn thì càng cảm thấy khó chịu, loại cảm giác này lại làm cho cơn nôn càng thêm mãnh liệt.
“Ọe…”
Miệng của hắn mở ra , phun ra một ngụm máu tươi.
Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua , phát hiện phía trước tràn ngập hắc vụ, lúc này mới yên lòng lại: Lý Mục Dương không nhìn được trạng thái chật vật của hắn vào lúc này.
Lại nghĩ tới Lý Mục Dương có thể nghe được tiếng nôn của hắn, trong lòng của hắn không khỏi có chút nóng nảy.
Ô Nha cảm thấy mình là một sát thủ trong học viện, trong lòng hắn càng theo đuổi những lý tưởng cao thượng hơn.
- Giết hắn.
Ô Nha thầm nghĩ như vậy ở trong lòng:”
- Giết hắn, chuyện đã xảy ra hôm nay liền không tồn tại . Mình bị thương, mình hộc máu…Chỉ là chuyện tay phải trả cho tay trái một đồng tiền, toàn bộ đều giống như tuyết dưới ánh mặt trời, nháy mắt liền biến thành một vũng nước, cũng không ai phân biệt được.
- Rốt cuộc ngươi cũng hiện hình rồi sao?
Ô Nha nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương đang thở hổn hển trong hắc vụ. Hắn có thể thấy được vị trí của Lý Mục Dương, thấy được vẻ mặt của Lý Mục Dương, đó là vẻ mặt dữ tợn thô bạo. Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được một gương mặt như vậy lại xuất hiện ở trên mặt một nam sinh. Chính như chuyện Lý Mục Dương có thể đỡ được Anh Hoa trảm của hắn ở trong quán CF lần trước.
- Diện mục bây giờ mới là bộ mặt thật của ngươi sao? Rốt cuộc ngươi là ai?
Thấy con ngươi của Lý Mục Dương tràn đầy màu đỏ tươi, Ô Nha hỏi một vấn đề mà hắn đã nghi hoặc từ lâu rồi:
- Ngươi là quái vật sao?
- Ngươi đáng chết.
Lý Mục Dương đi một bước về phía Ô Nha.
Đột nhiên Ô Nha cảm thấy có cảm giác áp bách .
Hắn cảm thấy nguy hiểm .
Trực giác của sát thủ rất nhạy bén, hắn từ thân thể của Lý Mục Dương cảm nhận được khí tức nguy hiểm .
Một quyền vừa rồi của Lý Mục Dương đã đánh gãy Linh Xà kiếm của hắn, mặc dù Linh Xà kiếm còn chưa lên được “Binh Khí phổ” của Bách Hiểu Sinh nhưng mà ở đại lục Tây Phong cũng được xưng là binh khí. Hắn đoạt được thanh Linh Xà kiếm ở trên tay một cao thủ dùng kiếm, lại không nghĩ rằng hôm nay thanh kiếm kia lại bị hủy ở trong tay một tên tiểu bối vô danh.
Thật sự là rất tức giận.
Ô Nha đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sau đó lưng dựa vào tường mà đứng lên.
- Ngươi cho như vậy là có thể giết chết ta sao?
Ô Nha cười lạnh không thôi:
- Vô cùng ngu xuẩn .
Ô Nha vươn 2 tay ra, khói đen phát ra từ thân thể của hắn.
Tay trái của hắn kết “ Tam Dương Củng giác”, tay phải huy động ở trên không.
Một cảnh cửa màu hồng xuất hiện ở trong sân, khung cửa cháy lên ngọn lửa đỏ rực, giống như là ngọn lửa được lấy ra từ Địa Ngục.
Vô số quạ đen từ trong đó bay tới vị trí của Lý Mục Dương, trầm mặc lại hung ác .
- Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thực Thi Huyết Nha.
Ô Nha tỏ ra đắc ý:
- Bọn nó sẽ hút khô máu trên ngươi của ngươi, ngay cả xương ngươi cũng thế. Đợi cho Huyết Nha trôi qua, ngươi sẽ biến mất ở trên thế giới này, giống như là chưa bao giờ tồn tại vậy.
Vốn Ô Nha cũng chưa nghĩ sẽ dùng chiêu này, bởi vì nó sẽ hao tổn rất nhiều chân khí cùng nguyên thần của bản thân hắn hơn nữa loại vật âm u này cũng không thể gọi là ra được, mỗi một lần đều phải bắt bọn nó ăn no mới được .
Nhưng nếu sau khi ra ngoài chúng không ăn được thứ gì thì mục tiêu của chúng nó chính là người đã gọi nó ra. Chỉ trong 1s người giúp đỡ liền biến thành kẻ sát nhân cuồng ma, đây là chuyện mà chủ nhân không muốn nhìn thấy.
Đám quạ đen này là Huyết Nha tứ chủ, lúc đầu khi thuần dưỡng thì Ô Nha đã tự dùng máu của mình để nuôi chúng.
Lần trước ở quán CF Ô Nha cũng đã gọi chúng ra, lúc ấy mục tiêu là Lý Mục Dương cùng với Thôi Tiểu Tâm.
Nhưng đột nhiên xuất hiện “ Vạn Gia Sinh Phật” thuộc loại Đại Quang Minh thuật của Phật Tông, đây là khắc tinh của bọn chúng. Nếu không phải là đám Huyết Nha này bị Vạn Gia Sinh Phật thiêu cháy hết thì chỉ sợ là ngày đó cũng không có mấy người có thể còn sống để rởi khỏi quán CF đó.
Thực Thi Huyết Nha mở móng vuốt ra, chìa mỏ nhịn, bay thẳng về phía Lý Mục Dương.
Còn có một số con bay về phía chỗ của Lý Tư Niệm cùng cha mẹ của Lý Mục Dương.
Dường như Lý Mục Dương không nghe được lời nào của Ô Nha, ánh mắt của hắn đỏ sậm, sải bước xông về phía trước.
Khi hắn thấy đám quạ này muốn ngăn đường của mình thì Lý Mục Dương liền vung quyền tung ra một đấm.
“Ầmmmm”
Vô số quạ đen đều bị một quyền của hắn đánh bay, đám quạ đen này này đấm văng vào tường rồi rơi xuống đất.
Thấy được có mấy con Huyết Nha muốn cắn em gái của mình, mắt Lý Mục Dương như muốn nứt ra, đánh ra một quyền.
“ Ầm…”
Đám Huyết Nha ăn phải một quyền của Lý Mục Dương liền nổ tan xác mà chết tứ phân ngũ liệt .
Máu đen văng ra khắp nơi giống như là cả tiểu viện bị một cơn mưa màu đen giáng xuống.
Lý Mục Dương ngồi xổm người xuống , từ dưới đất ôm lấy thân thể của Lý Tư Niệm sau đó đặt Lý Tư Niệm ở bên cạnh thân thể cha mẹ mình.
Lý Mục Dương đặt bọn họ chung một chỗ, sau đó đứng thẳng lưng chắn ở trước mặt bọn họ.
Chỉ cần có hắn ở đây thì ai cũng đừng nghĩ sẽ làm thương tổn bọn họ.
Chỉ cần hắn còn sống thì ai cũng đừng nghĩ sẽ làm thương tổn bọn họ.
Giống như vừa rồi bọn họ đã bảo vệ lấy hắn.
Đám Thực Thi Huyết Nha bị một quyền đánh tan, rất nhanh lại tụ tập cùng một chỗ, chúng nó thích quần công.
Ô Nha kết ấn, chúng nó mở to con mắt đỏ ngầu , lại một lần nữa vọt về phía Lý Mục Dương.
Bất kể như thế nào , chúng nó đều phải xé rách Lý Mục Dương thành từng mảnh nhỏ, sau đó nuốt từng miếng vào trong bụng.
“Vù…”
Lý Mục Dương đánh ra một quyền.
Đám Huyết Nha bị đánh tan , sau đó lại tụ tập .
“Vù…”
Lý Mục Dương lại đấm ra một quyền.
Huyết Nha chết rất nhiều , nhưng lại có thêm rất nhiều Huyết Nha được gọi ra từ cánh cửa kia.
Số lương Huyết Nha càng ngày càng nhiều, gần như nhét đầy cả tiểu viện.
Đây cũng chính là nguyên nhân trước khi giết người Ô Nha bày ra Ám Hắc mê chướng, nếu như không có pháp trận này che chắn với bên ngoài thì chỉ sợ là chuyện này đã kinhd động nửa toà Giang Nam thành .
“Vù…”
“Vù…”
“Vù…”
Lý Mục Dương lại đánh ra từng quyền giống như là không biết mệt mỏi vậy.
Đám Huyết Nha bị đánh chết vô số kể, dưới chân của Lý Mục Dương đầy máu đen, trên mặt đất chất đống xác Huyết Nha.
Lý Mục Dương thành một cái máy giết Huyết Nha chuyên nghiệp.
Biểu hiện của Lý Mục Dương rất xuất sắc, xuất sắc đến làm Ô Nha cảm giác được sợ hãi .
Nhưng mà bởi vì sự sợ hãi này đã làm dấy lên bản tính hung tàn trong lòng Ô Nha.
Hắn nhất định phải diệt Lý Mục Dương, biểu hiện của Lý Mục Dương càng lợi hại thì Ô Nha càng muốn dùng thủ đoạn tàn khốc để diệt tên này.
Cảm giác thành tựu khi giết một người bình thường không thể so sánh với việc giết một tên thiên tài.
- Cố mà giết đi, cố mà giết đi…
Trong lòng Ô Nha thầm nghĩ:
- Ta có rất nhiều Huyết Nha, chỉ cần chân khí của ta có thể duy trì cánh cửa Hư Không không đóng lại thì có thể không ngừng gọi ra vô số Huyết Nha. Đợi cho đến khi ngươi cảm thấy hết sức thì ta sẽ một kích giết chết.
- Người cũng không phải núi cao , cũng không phải sông lớn , làm sao lại không biết mệt được?
Ô Nha đang đợi một cơ hội, ở trong mắt của hắn thì cơ hội này sẽ đến ngay mà thôi.
Lý Mục Dương không kiên nhẫn được nữa !
Hắn thật sự không chịu nổi cảnh giết chóc như vậy nữa.
Đám Huyết Nha ngu xuẩn này, thứ bẩn thỉu này cũng dám khiêu chiến mình, cho dù mình có thể dễ dàng giết hết bọn chúng nhưng mà Lý Mục Dương cảm thấy bản thân mình đã bị vũ nhục rồi.
Không phải như thế !
Chiến đấu không phải là như vậy !
Bọn chúng hẳn là phải dùng thêm cách bá đạo mạnh mẽ hơn nữa, hắn muốn nhanh chóng giải quyết trận chiến làm hắn không hài lòng này.
Lệ khí tăng lên, vảy trên mu bàn tay Lý Mục Dương biến thành màu trắng giống tuyết trắng, sau đó giống như là một viên kim cương trong suốt khảm vào da thịt của hắn.
Lý Mục Dương lại đánh ra một quyền đánh tan đám Huyết Nha kia, trừng mắt con mắt đỏ ngầu liếc về vị trí của Ô Nha.
Ô Nha có cảm giác không ổn .
Hắn nhanh chóng biến ảo thủ ấn, sau đó tất cả Huyết Nha trên bầu trời đều bay về phía hắn đứng.
Ô Nha cùng đám Thực Thi Huyết Nha này dung hợp lại cùng nhau , biến thành một quái vật tản mát ra khí âm độc.
Con quái vật kia di chuyển về phía Lý Mục Dương, hành tẩu không tiếng động , rồi lại kinh tâm động phách .
- Các ngươi đám sâu bọ nhỏ bé này.
Lý Mục Dương cắn nát môi của mình , khóe miệng máu me đầm đìa . Thanh âm của hắn khàn khàn , thương tang , rồi lại uy nghiêm khí phách:
- Đi …chết…hết…đi…
Lý Mục Dương nắm tay phải lại sau đó tung ra một quyền.