Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 25: Hối hận vì đã đầu thai làm người.
Khi Tô Cẩm Đế gọi điện cho Tô Vũ Hinh thì một mình Diệp Phàm ở trong phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn cũng không lớn, chỉ có 30m2.
Diệp Phàm cũng không có ngồi trên ghế hùm, mà là đứng trước cửa sổ, tự hỏi vì sao cảnh sát không lên tiến hành tra hỏi hắn.
“Két”
Không đợi Diệp Phàm nghĩ ra nguyên nhân, cửa phòng đã bị mở ra, Vương Khải cùng một tên cảnh sát mập đi vào phòng.
Vương Khải cùng tên cảnh sát mập vào phòng, ngồi xuống rồi hỏi:
- Mới vừa rồi chúng tôi đã coi lại video, đối với chuyện này cũng rõ đại khái vài phần, hy vọng cậu có thể kể lại chi tiết mọi chuyện phát sinh vào tối nay.
- Được.
Diệp Phàm thấy đối phương rất khách khí, gật đầu tỏ vẻ phối hợp.
- Họ tên?
- Diệp Phàm.
- Tuổi?
- 20.
- Nghề nghiệp?
- Bác sĩ.
- Cậu là bác sĩ?
Tên cảnh sát mập làm ghi chép nghe vậy, có chút sửng sốt:
- 20 tuổi mà đã làm bác sĩ, cái này cũng không thể nào a?
- Tại sao tôi lại phải lừa anh ?
Diệp Phàm hỏi ngược lại tên cảnh sát mập.
- Tốt lắm, vậy cậu làm ở bệnh viện nào ? Cậu có bằng bác sĩ không ?
Tên cảnh sát mập liền tức giận không nhẹ.
- Không có bằng bác sĩ thì không thể chữa bệnh sao?
Diệp Phàm nhíu mày, lão gia hỏa kia cũng không có bằng bác sĩ, nhưng mà tại sao lại có nhiều người xếp hàng cầu y vậy?
- Nói nhảm, nếu đã làm bác sĩ thì phải có bằng bác sĩ, cậu không có bằng mà lại muốn làm bác sĩ à?
Tên cảnh sát mập nhìn vào Diệp Phàm giống như nhìn phải kẻ dở hơi.
Diệp Phàm nhìn tên cảnh sát mập một cái, nói:
- Gần đây anh thường xuyên mệt mỏi vô lực, hơn nữa cân nặng bắt đầu từ từ giảm xuống, anh đã mắc bệnh tiểu đường…
- Cậu…
Nghe được Diệp Phàm nói thế thì 2 mắt của tên cảnh sát mập liền trừng to, miệng há thật to, nhưng lại không nói thành lời.
Bởi vì đúng như Diệp Phàm nói, hắn đúng là mắc phải bệnh tiểu đường, hơn nữa trước đó không lâu hắn đi kiểm tra sức khỏe mới phát hiện ra được.
Không riêng gì tên cảnh sát mập, Vương Khải cũng cả kinh không nhẹ, cho dù là bác sĩ trong bệnh viện cũng cần dụng cụ để kiểm tra, Diệp Phàm làm sao mới nhìn vào liền có thể biết được?
- Còn dạ dày của anh gần đây thường xuyên trướng đầy thậm chí là đau đớn, hơn nữa còn kèm theo chịu chứng nóng rực hoặc khó chịu, thỉnh thoảng lại xuất hiện tình trạng thiếu máu.
Diệp Phàm nhìn về phía Vương Khải, hời hợt nói:
- Cái này là anh bị viêm dạ dày, nguyên nhân là do anh hút quá nhiều thuốc hơn nữa thói quen ăn uống hằng ngày đã làm ảnh hưởng đến bệnh này, nếu không trị kịp thời, chậm thì 1 năm, lâu thì 3 năm sẽ trở thành ung thư dạ dày.
Hả?
Lần này, Vương Khải trực tiếp sợ ngây người!
Nửa năm trước hắn đã đi bệnh viện kiểm tra, bị bác sĩ chẩn đoán là viêm dạ dày mãn tính.
Mà hiện giờ, Diệp Phàm chỉ đứng trước mặt hắn liền nói được hắn bị bệnh gì, điều này có thể làm hắn không khiếp sợ sao?
- Cậu bị viêm dạ dày mãn tính sao?
Tên cảnh sát mập cũng không biết Vương Khải bị viêm dạ dày mãn tính, lúc này thấy vẻ mặt Vương Khải tỏ ra ngây ngốc thì hỏi.
- Thần… Thần y ngài có cách nào trị bệnh của tôi không?
Vương Khải kích động vạn phần đứng lên, đôi mắt trông mong nhìn Diệp Phàm, 2 chữ” thần y” giống như là trả lời tên cảnh sát mập, giống như là một cái tát tai. Mới vừa rồi không riêng gì tên cánh sát mập kia mà ngay cả hắn cũng cảm thấy được một người mới 20 tuổi đã làm bác sĩ, điều này thật hoang đường.
- Uống thuốc, chú ý ăn uống, hút thuốc vừa phải hoặc là bỏ hút thuốc sẽ khỏi hắn.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thật…Thật sao?
Vương Khải nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giống như là người bình thường trúng năm trăm vạn, lập tức hưng phấn mà nhảy lên:
- Mời thần y ghi lại phương thuốc cho tôi.
- Thần... Thần y, bệnh của tôi có thể trị không?
Tên cảnh sát mập nghe thế liền tỏ ra kích động nhìn Diệp Phàm.
- Trị bệnh cho anh thì khó hơn một chút, quan trọng là phải tìm được vài vị thuốc, nếu như có những vị thuốc ấy thì cũng có thể chữa khỏi.
Diệp Phàm rất dứt khoát cho ra câu trả lời chắc chắn, sau đó nghĩ đến lời nói lúc nãy của tên cảnh sát mập này thì nói:
- Bất quá tôi nhắc nhở anh trước, tôi không có bằng bác sĩ.
- Thần y, đừng nói bằng bác sĩ, tôi xem cho dù là những tên chuyên gia y học chó má kia cũng không xứng xách giày cho ngài.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, tên cảnh sát mập hận khong thể tự tát tai vào mặt mình, bất quá hắn cũng biết cõi đời này không có bán thuốc hối hận chỉ có thể nở ra nụ cười, cảm giác kia sợ rằng bởi vì lời nói trước đó của mình mà Diệp Phàm sẽ không chữa bệnh cho hắn.
- Không sai, quả thật ngài là thần y, cho dù Hoa Đà sống dậy cũng thể so sánh với ngàu được a, ngài cần gì những thứ đồ hư kia?
Ngay cả Vương Khải cũng phụ họa mà gật đầu, tâng bốc Diệp Phàm.
Nói xong, Vương Khải liền cầm giấy bút, giống như là nô tài nhìn vào chủ tử, đi đến trước mặt Diệp Phàm rồi khom người, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Kính xin thần y ban đơn thuốc cho chúng tôi.
Diệp Phàm thấy 2 người không có ác ý với mình thì liền lấy giấy bút rồi viết vào.
- Cảm ơn, cảm ơn ngài.
2 người Vương Khải cầm lấy đơn thuốc, giống như là nhặt phải chí bảo, cúi người nói cảm ơn với Diệp Phàm.
Diệp Phàm khoát tay áo, nói:
- Tiếp tục làm ghi chép đi.
- Được, được.
Vương Khải nghe vậy nghĩ đến lời nói của Lý Bân thì nụ cười liền cứng đờ, khong biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể gật đầu.
- Chuyện đêm nay rất đơn giản, tên Cẩu Vĩ kia muốn lái xe đụng tôi, sau đó chẳng những không nhận lỗi mà còn muốn động thủ nên bị tôi dạy dỗ một phen.
Diệp Phàm thấy được vẻ mặt biến hóa của 2 người cũng không có suy nghĩ nhiều mà kể chi tiết lại.
Tên cảnh sát mập nghe vậy liền ghi nhanh, mà Vương Khải muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
- Tôi có thể đi được chưa ?
Mắt thấy tên cảnh sát mập đã ghi xong thì Diệp Phàm tính toán rời đi.
Vương Khải cùng tên cảnh sát mập nhìn nhau, hơi lộ vẻ khó xử, nói:
- Diệp... Diệp thần y, sợ rằng ngài sẽ không đi được?
- Không đi được?
Diệp Phàm khẽ nhíu mày.
- Diệp... Diệp thần y, ngài không nên hiểu lầm, không phải chúng ta không để cho ngài đi.
Vương Khải thấy Diệp Phàm nhíu mày, lập tức đứng lên giải thích:
- Chúng tôi đều có video, đều biết lời ngài nói là thật, nhưng mà ngài nên biết chuyện này không phải là do chúng tôi định đoạt. Thật không dám dấu diếm, cha của Cẩu Vĩ là Cẩu Chí Phong đã vận dụng quan hệ, kế tiếp chuyện này sẽ do đội hình cảnh xử lý.
Nói xong, Vương Khải tiếc hận thở dài.
Mặc dù hắn thông qua đoạn video cùng với tiếp xúc với Diệp Phàm, hắn nhìn ra được Diệp Phàm không phải là người thích gây chuyện, sai là ở Cẩu Vĩ, nhưng dù sao Diệp Phàm cũng đánh Cẩu Vĩ trở nên tàn phế, quan trọng hơn Cẩu Vĩ cũng không phải là người bình thường.
Cho nên Vương Khải dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra kế tiếp Diệp Phàm sẽ gặp chuyện gì.
- Vương Khải, Diệp thần y mới vừa chẩn bệnh cho chúng ta, lại ghi ra phương thuốc, tương đương cứu nửa cái mạng của chúng ta.
Tên cảnh sát mập thấy vẻ mặt tiếc hận của Vương Khải, do dự một chút, cắn răng nói:
- Tên Cẩu Vĩ kia cũng không phải là thứ gì tốt, bởi vì chuyện này mà Diệp thần y trả giá cũng không đáng. Theo tôi thấy không bằng để Diệp thần y rời đi đi, dù sao thân thủ của Diệp thần y cũng rất giỏi. Đến lúc đó nếu như mặt trên hỏi tới vì sao Diệp thần y có thể chạy trốn thì chúng ta cũng dễ ăn nói.
Nghe được đề nghị của tên cảnh sát mập, 2 mắt Vương Khải tỏa sáng, vừa muốn tỏ thái độ thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Hắn liền đoán được cái gì, nở ra nụ cười khổ, nói:
- Sợ rằng không còn kịp rồi.
“Két”
Cửa phòng mở ra. 6 tên hình cảnh đi vào, ánh mắt như đao nhìn về phía Diệp Phàm.
- Các ông đang làm gì đó?
Thấy Diệp Phàm chẳng những không có ngồi trên ghế hùm, lại ngồi ở gần cửa sổ thì tên dẫn đầu liền tỏ ra nghiêm nghị,vẻ mặt cứng rắn chất vấn Vương Khải cùng tên cảnh sát mập.
- Báo cáo Trương đội trưởng, chúng tôi đang làm ghi chép.
Vương Khải cùng tên cảnh sát mập đứng dậy rồi cúi chào, Trương Lập là đội phó của đội hình cảnh, mặc dù không trực tiếp quản lý bọn hắn nhưng cũng là cấp trên của bọn hắn.
- Các ông, mje nó có thể thẩm vấn phạm nhân như thế sao?
Trương Lập nghe vậy liền tức giận, hắn cũng giống như Lưu Bảo Quân đều có quan hệ khá tốt với Cẩu Chí Phong, cho nên khi hắn thấy người đánh cho con Cẩu Chí Phong trở nên tàn phế chẳng những không ngồi trên ghế hùm, hơn nữa lại giống như ngồi ở ngoài chợ thì liền tức giận.
Mặc dù lời Trương Lập nói rất khó nghe nhưng mà cả 2 người Vương Khải cũng không dám nói gì thậm chí ngay cả Lý Bân cũng im miệng.
Bởi vì... Bọn họ đều biết Trương Lập không phải là người dễ trêu vào.
- Xin anh hãy chú ý cách dùng từ, không nên đem 2 chữ phạm nhân đặt vào người tôi.
Lúc nãy Diệp Phàm nghe Vương Khải nói ra tin tức kia thì có chút khó chịu, lúc này thấy Trương Lập vào phòng liền gọi mình là phạm nhân thì ánh mắt hắn tỏ ra lạnh lùng nhìn vào Trương Lập.
- Hắc, con thỏ nhỏ chết kia, tao còn chưa tìm mày mà mày đã tỏ ra khẩn trương rồi, vội vã đi đầu thai à?
Trương Lập nghe vậy, ánh mắt âm u nhìn vào Diệp Phàm, giống như nhìn vào một con mồi:
- Mày đã đánh Cẩu Vĩ trọng thương, đã vi phạm pháp luật, dựa theo luật thì hành động của mày chính là cố ý gây thương tích….
- Hắn cố ý lái xe đụng tôi, không có đụng tôi thì cũng thôi đi, hơn nữa còn xuống xe nói năng lỗ mãng, lại muốn động thủ, tôi có thể đứng im để hắn muốn làm gì thì làm sao?
Diệp Phàm cắt ngang lời nói của Trương Lập, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Hắn có thể dựa theo lời của Sở Cơ mà tuân thủ luật pháp nhưng mà nếu có người ỷ thế hiếp người, hắn nhất định sẽ làm cho đối phương đời này hối hận vì đã đầu thai làm người.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 26: Ra tay.
Nổi giận!
Trương Lập nổi giận rồi!
Thân là đội phó của đội hình cảnh, hắn tham gia vô số vụ án, những vụ án mà hắn tham gia khi hung thủ thấy hắn đều run lên, hận không thể quỳ xuống gọi hắn là ông nội, mà Diệp Phàm chẳng những không sợ hắn, lại mở miệng phản bác, chống đối hắn, điều này có thể làm hắn không giận sao?
Huống chi lúc này bên cạnh hắn còn có thuộc hạ của hắn.
- Con thỏ nhỏ chết kia, mày còn dám mạnh miệng?
Sau đó, Trương Lập quát một tiếng, cả người lao về phía Diệp Phàm, vung tay lên tát vào mặt Diệp Phàm.
Hả?
Có lẽ không nghĩ tới Trương Lập vừa nói lại động thủ, thấy một màn như thế mọi người trong phòng thẩm vấn đề có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Lý Bân nhìn về bóng lưng của Trương Lập tràn đầy vẻ khinh thường, Vương Khải cùng cảnh sát mập rất muốn giúp Diệp Phàm nhưng mà hữu tâm vô lực.
Còn về phần những tên thuộc hạ của Trương Lập thì đều lộ ra vẻ vui mừng.
Thậm chí có người còn nghĩ Diệp Phàm bị ăn 1 tát của Trương Lập có bay ra ngoài luôn không.
Có không?
Ngay sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Phàm không nhúc nhích, giống như là bị sợ choáng váng vậy.
Chẳng qua là.
Khi tay của Trương Lập còn cách mặt của Diệp Phàm 10 cm thì Diệp Phàm động.
Dưới ánh đèn, mọi người chỉ cảm thấy phía trước hiện lên một thủ ảnh.
Nhanh.
Nhanh đến cực hạn!
Thủ ảnh hiện lên, Diệp Phàm giống như là làm ảo thuật, nắm lấy cổ tay Trương Lập, làm cho cổ tay Trương Lập không thể nhúc nhích.
"Ách. . ."
Đột nhiên xuất hiện một màn, làm cho Lý Bân, Vương Khải cùng cảnh sát mập ba người trợn mắt hốc mồm.
Mà đám thuộc hạ của Trương Lập thì lại càng tỏ ra khiếp sợ.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Phàm dám động thủ, bọn hắn biết trước khi vào cảnh sát thì Trương Lập đã từng luyện võ, sau khi vào cảnh sát rồi thì lại luyện cách đấu, thực lực cách đấu rất mạnh, đừng nói là ở phân cục cho dù là cả cảnh sát Hàng Hồ thì thực lực cách đấu của Trương Lập cũng không tầm thường.
Mà hôm nay, Diệp Phàm lại dễ dàng nắm lấy cổ tay của Trương Lập, điều này có thể làm cho bọn hắn không rung động sao?
Thân là người trong cuộc thì Trương Lập cũng cả kinh, càng nhiều là tức giận:
- Mày…Mày dám phản kháng sao?
Nói xong, cổ tay Trương Lập phát lực, cố gắng dùng “Phản cầm nã” để bắt lấy cổ tay Diệp Phàm.
Lý tưởng rất phong mãn nhưng thực tế lại không như mong muốn.
Mặt Trương Lập nghẹn đỏ, hắn dùng toàn sức nhưng cũng không làm cổ tay nhúc nhích, cổ tay của Diệp Phàm giống như là một gọng kìm kìm lấy tay hắn.
"Tê ~ "
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trương Lập liền nhất lên sóng to gió lớn, thế cho nên hít vào một hơi.
Bởi vì hắn biết hắn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Hiểu được điểm này thì trong lòng Trương Lập có chút hối hận vì đã xuất thủ, bất quá vẻ mặt hắn cũng không có tỏ ra sự hối hận gì.
- Mày biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?
Vẻ mặt Trương Lập âm trầm nhìn vào Diệp Phàm, sau đó không đợi Diệp Phàm đáp lời, dưới chân đã phát lực, đá vào cổ chân của Diệp Phàm.
Không thể không nói, Trương Lập quả thật là có kinh nghiệm cận chiến phong phú, hắn lên tiếng không phải là hù dọa Diệp Phàm, mà là quấy nhiễu Diệp Phàm để hắn có thể đánh lén.
Chỉ có như thế hắn mới có thể chuyển bại thành thắng được.
Chẳng qua là.
Hắn đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Phàm.
Trong nháy mắt khi Trương Lập vung chân lên thì tay phải của Diệp Phàm phát lực, dùng sức bẻ một cái.
"Răng rắc —— "
Tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của Trương Lập liền gãy.
Một cơn đau liền lan tỏa trong người Trương Lập, làm cho thân thể hắn run lên.
- Thả…Thả Trương đội trưởng ra.
Cùng lúc đó, một tên hình cảnh thấy vậy liền quát lên một tiếng, theo bản năng rút súng ra.
Trả lời hắn chính là một cước!
Diệp Phàm không nói 2 lời, chân phải đá thẳng vào bộ ngực của Trương Lập.
Ăn phải một cước của Diệp Phàm, cả người của Trương Lập liền bay ra sau đập thẳng vào 2 tên hình cảnh sau đó đập vào cửa sắt làm cho cửa sắt đóng lại, nhốt 3 tên hình ảnh ở bên ngoài.
Thân thể Trương Lập co quắp nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, 2 gã hình cảnh bị Trương Lập nện vào thì đầu váng mắt hoa, cố gắng giãy dụa đứng dậy.
“Ực”
Dường như cùng một lúc, 3 người Lý Bân, Vương Khải cùng cảnh sát mập nuốt xuống một ngụm nước bọt, thân thể giống như là hóa đá.
Đối với 3 bọn hắn mà nói thì đây chính là lần kinh ngạc lớn nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của bọn hắn.
Nhất là khi bọn hắn thấy được một cước của Diệp Phàm đá bay Trương Lập, hơn nữa còn đập thẳng vào 2 tên hình cảnh. Bọn hắn hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác.
“Két”
Cửa phòng bị mở ra, 3 tên hình cảnh đi vào, bọn hắn cũng không quan tâm sống chết của Trương Lập mà là nhìn Diệp Phàm, rống to:
- Không được nhúc nhích.
- Ôm đầu ngồi chồm hổm, nhanh lên một chút!
Lúc này, 2 gã hình cảnh dưới đất bò dậy, lấy súng nhắm ngay vào Diệp Phàm.
- Đừng…Đừng nổ súng.
3 người Lý Bân, Vương Khải cùng cảnh sát mập thấy vậy thì liền run lên.
Đạn không có mắt, bọn hắn không cách nào bảo đảm 5 tên hình cảnh này sẽ không nổ súng ngộ thương bọn hắn.
- Tôi không muốn đối địch cùng với các anh, điều kiện tiên quyết là các anh không được chĩa súng về phía tôi.
Đối mặt với những khẩu súng lục kia, Diệp Phàm không có tỏ ra khẩn trương, hắn bình tĩnh nói:
- Dĩ nhiêu nếu các người muốn nổ súng thì tôi cũng không để ý mà làm những chuyện gì đó.
Nói xong, sát ý hiện.
Một cổ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Phàm phun trào như núi lửa, hắn giống như là ác ma từ địa ngục đến, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh như băng.
- Ta nói lại, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống.
Nhận thấy được cổ sát ý kinh khủng trên người Diệp Phàm, tên hình cảnh đứng gần nhất liền tỏ ra khẩn trương, hắn rống lớn để có thể che dấu nhưng mà 2 chân của hắn vẫn run rẩy.
Không chỉ có hắn mà mấy tên đồng bạn của hắn cũng tỏ ra khẩn trương, tay cầm súng cũng không yên.
“Bịch”
Dưới chân Diệp Phàm phát lực, Túc Để Dũng Tuyền Phát Kính, bắn nhanh về phía tên hình cảnh gần nhất.
Không đợi tên hình cảnh này làm ra bất kỳ phản ứng nào, Diệp Phàm giống như quỷ mị xuất hiện trước người hắn.
“ Á đù”
Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Phàm gần trong gang tấc thì tên hình cảnh kia há to mồm, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái.
Nhưng mà cũng đủ làm hắn sợ nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa.
Bởi vì hắn thấy được súng trong tay mình chẳng biết lúc nào đã rơi vào trong tay Diệp Phàm.
Chuyện gì xảy ra?
Tên hình cảnh này thầm hỏi.
“Ực”
Dường như muốn trả lời câu hỏi của hắn mà mấy tên đồng bạn của hắn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bọn hắn nhìn vào Diệp Phàm y như là nhìn vào một con quái vật, trong đầu đều có chung một suy nghĩ: Làm…Làm sao hắn có thể làm được?
Trong lúc nhất thời, phòng thẩm vấn liền trở nên an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng thở của bọn hắn.
- Diệp….Diệp thần y, không nên.
Đúng lúc này, Vương Khải lớn mật, giọng nói tỏ ra run run mà gọi Diệp Phàm/
- Có người nói tôi cần phải tuân theo luật pháp nhưng mà tôi cảm thấy được các người không chấp pháp công bằng.
Nghe được lời nhắc nhở thiện ý của Vương Khải, ánh mắt của Diệp Phàm nhìn thẳng vào 5 tên hình cảnh.
5 tên hình cảnh thấy vậy thì tỏ ra hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, không hề nói nhảm, mà là trả súng cho tên hình cảnh kia rồi đi về phía cửa.
Trước cửa, 3 tên hình cảnh thấy thế liền không hẹn mà cùng né ra.
Diệp Phàm không nói tiếng nào, sải bước rời đi.
Một đường không trở ngại!
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 27: Giang hồ nhân sĩ.
Diệp Phàm rời đi, không khí trong phòng thẩm vấn vốn đang bị áp lực bỗng biến mất, trong nháy mắt liền trở nên thư thái hơn nhiều.
- Trương... Trương đội trưởng!
Sau đó một tên hình cảnh liền chạy tới trước người Trương Lập, đưa tay đỡ Trương Lập dậy.
Cùng lúc đó, mọi người đều nhìn sang Trương Lập.
Nương theo ánh đèn có thể thấy được cổ tay của Trương Lập cong lên, khóe miệng còn chảy máu.
Không biết là bởi vì bị thương quá nặng, hay là bởi vì bị một màn lúc nãy của Diệp Phàm hù dọa, khuôn mặt của Trương Lập trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
- Trương đội trưởng, anh không sao chứ?
Mắt thấy Trương Lập được đỡ dậy, Lý Bân bước nhanh tới, cũng không có nói chuyện của Diệp Phàm mà là hỏi thương thế của Trương Lập.
- 5 người các cậu lập tức đi theo hắn, không để hắn chạy thoát.
Nghe được Lý Bân hỏi thăm thì Trương Lập cũng không có trả lời mà liền phân phó cho 5 tên thuộc hạ, sau đón hìn Lý Bân rồi nói:
- Lý sở trưởng, chuyện này ông cũng đã nhìn thấy rồi, ông hãy giúp tôi bấm số của Lưu cục trưởng, tôi muốn nói chuyện với Lưu cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của Trương Lập, 5 tên hình cảnh vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ ăn ý nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.
- Mẹ kiếp, tôi kêu các cậu đi theo hắn, không kêu các cậu bắt hắn, các cậu sợ cái con trym gì?
Trương Lập thấy thế, tức giận đến thiếu chút nữa là hôn mê.
“Ọe”
Dưới cơn nóng giận, Trương Lập liền há mồm phun ra một ngụm máu.
- Trương đội trưởng, anh không nên kích động, chúng tôi đi.
5 tên hình cảnh thấy vậy liền đuổi theo Diệp Phàm, mà Lý Bân thì gọi điện thoại cho Lưu cục trưởng.
- Để cho tôi.
Mặc dù nôn một búng máu nhưng Trương Lập vẫn muốn báo cáo tình hình cho Lưu Bảo Quân, dù sao nhiệm vụ lần này cũng là do Lưu Bảo Quân giao cho hắn, hiện giờ hắn đã không hoàn thành rồi, nếu như hắn không tự mình báo lại thì ngày sau hắn sẽ bị Lưu Bảo Quân vứt bỏ.
Lý Bân nghe vậy thì đưa điện thoại cho Trương Lập.
Trương Lập cầm lấy điện thoại, đợi điện thoại được chuyển liền tỏ ra suy yếu nói:
- Lưu cục trưởng, là tôi.
- Trương Lập?
Đối với Lưu Bảo Quân mà nói, Trương Lập có thể nói là tâm phúc của hắn, mặc dù giọng nói Trương Lập có chút quái dị như hắn vẫn nghe ra, lập tức hỏi:
- Cậu làm sao thế?
- Lưu cục trưởng, Trương Lập vô năng, không có làm tốt chuyện mà ngài phân phó.
Đầu tiên Trương Lập liền tỏ ra thông minh mà tự mình kiểm điểm, sau đó không đợi Lưu Bảo Quân đặt câu hỏi, chủ động giải thích:
- Tôi bị tên thanh niên kia đả thương, ngoài ra vừa rồi hắn còn cướp súng, thiếu chút nữa là bắn chết chúng tôi.
- Cái... Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Lưu Bảo Quân vốn là ngồi trên ghế salon bồi vợ mình coi tivi, nghe được Trương Lập nói thế thì liền trực tiếp đứng lên.
- Lưu cục trưởng, tên kia có thân thủ vô cùng lợi hại, tôi hoài nghi hắn xuất thân từ môn phái võ học, gia tộc, hoặc là đến từ các tổ chức ngầm.
Trương Lập tiếp tục nói:
- Tôi đề nghị lập tức xin chỉ thị mặt trên điều động đặc công đến, tốt nhất là có thể điều bộ đội đặc chủng, người này thật sự quá nguy hiểm.
Lần này, Lưu Bảo Quân không nói gì, mà là chạy thẳng vào thư phòng.
Thân là phó cục trưởng phân cục Hồng Khẩu, Lưu Bảo Quân cũng biết bởi vì chuyện 5 năm trước, mà những thế gia, môn phái võ học, thậm chí là những tổ chức ngầm sau sự việc năm đó liền mọc lên rất nhiều.
Mà những người đến từ những thế gia, môn phái võ học… thường thường có thân thủ không tầm thường, điều này đã mang đến tại họa ngầm cho xã hội, làm cho áp lực mà cảnh sát tăng gấp bội.
Vì thế, mặt trên liền thành lập một tổ chức “Viêm Hoàng” để đối phó với những đám người kia.
Không biết là sợ hãi tổ chức “ Viêm Hoàng” này hay là những đám người người kia giao tập rất ít với người bình thường, trong 3 năm nay bọn chúng đã thu liễm rất nhiều, rất ít gây ra chuyện gì gây hại đến xã hội.
Lưu Bảo Quân nằm mơ cũng không ngờ trong khu mình quản lý lại có một người như thế.
- Trương Lập, cậu cùng thủ hạ của mình không nên hành động gì với mục tiêu.
Đi tới thư phòng, Lưu Bảo Quân liền hạ lệnh.
Nói xong hắn liền cúp máy rồi gọi điện cho nhân vật số 1 của cảnh sát Hàng hồ là Đổng Kiến Quân.
Cách đồn công an Xuân Giang khoảng 10km, có một chiếc Audo có biển số xe cảnh sát Hàng hồ, thân là nhân vật số 1 của cục cảnh sát Hàng hồ, Đổng Kiến Quân vừa hút thuốc vừa trò chuyện với một nam nhân trung niên bên cạnh.
Đổng Kiến Quân hói đầu, vóc dáng có chút mập mạp, bụng giống như là mang thai, mà vóc người của nam nhân trung niên kia thì thon dài, nhìn như đơn bạc nhưng thân thể lại tràn đầy tính bạo tạc.
- Lão Đổng, sau này có rảnh thì phải rèn luyện nhiều vào, nếu không sau này có trèo lên cao cũng vô dụng thôi.
Đưa mắt nhìn Đổng Kiến Quân cầm lấy gạt tàn thuốc có chút bất tiện thì nam nhân trung niên kia cười khổ, rồi đem gạt tàn thuốc cho Đổng Kiến Quân.
Hắn chính là chiến hữu của Đổng Kiến Quân, đi ngang qua Hàng hồ nên gọi điện cho Đổng Kiến Quân, sau đó 2 người đi ăn cơm, uống trà nói chuyện phiếm, cho đến bây giờ mới tan tiệc.
Haizz.
Đổng Kiến Quân thở dài, muốn nói cái gì, đột nhiên thấy điện thoại trong túi áo rung lên liền nói một tiếng xin lỗi rồi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Lưu Bảo Quân.
Phát hiện này để cho Đổng Kiến Quân có chút nghi ngờ nhưng mà hắn cũng không có tránh mặt nam nhân trung niên này mà trực tiếp nghe máy.
- Thật xin lỗi Đổng cục trưởng, trễ như thế này rồi mà còn quấy rầy ngài.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Lưu Bảo Quân vang lên:
- Tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo với ngài.
Hả?
Nghe vậy Đổng Kiến Quân liền cảm thấy ngạc nhiên.
- Ông nói đi.
- Đổng cục trưởng, là như vậy….
Lưu Bảo Quân liền đem mọi chuyện kể ra.
- Để cho người của ông không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi lệnh.
Nghe Lưu Bảo Quân báo lại, sắc mặt Đổng Kiến Quân liền thay đổi liên tục, quyết đoán ra lệnh, sau đó không đợi Lưu Bảo Quân đáp lời, liền cúp điện thoại.
- Lão Đổng, có chuyện gì thế?
Mắt thấy sắc mặt của Đổng Kiến Quân thay đổi thì nam nhân trung niên bên cạnh hỏi.
- Hàng Hồ xuất hiện nhân sĩ giang hồ, người nọ chẳng những đánh một người bình thường trở nên tàn phế, hơn nữa hắn còn đả thương thủ hạ của tôi, lấy đi súng của thủ hạ tôi.
Lấy thân phận cùng tính đặc thù của nghề nghiệp, loại chuyện này càng giữ bí mật càng tốt, đừng nói là chiến hữu cho dù là người thân cũng không thể nói, nhưng hắn biết mặc dù người chiến hữu này của hắn đã rút khỏi tổ chức “ Viêm Hoàng” nhưng mà tổ chức “ Viêm Hoàng” cũng được thành lập để nhắm vào những nhân sĩ giang hồ này.
Cho nên, hắn không có giấu diếm mà nói ra để nam nhân trung niên này ra tay.
Dù sao, đối với đặc công, đặc biệt là chiến sĩ thì nam nhân trung niên này thích hợp để đối phó với những nhân sĩ giang hồ hơn, đồng thời đây cũng là trách nhiệm của nam nhân trung niên này.
- Oh?
Nghe được Đổng Kiến Quân nói thế thì con ngươi của nam nhân trung niên lớn hơn, khí tức trên người biến đổi, giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ:
- Tên nhân sĩ giang hồ đó ở đâu?
- Hắn vừa rời khỏi đồn công an Xuân Đường.
Đang nói chuyện, Đổng Kiến Quân nhìn thoáng qua cửa xe:
- Cách đây không xa.
- Hiện tại đi qua thì còn có thể bắt được hắn.
Chu Cương lập tức làm ra quyết định.
- Mở còi xe cảnh sát lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đồn công an Xuân Đường.
Đổng Kiến Quân nói với tài xé, rồi hỏi Chu Cương:
- Cần giúp đỡ không?
- Không cần.
Chu Cương lắc đầu:
- Nếu tôi không đối phó được với tên kia thì người của ông cũng vô ích.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 28: Tuyên án tử hình?
Sân bay Hàng Hồ, 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly đứng đón gió đêm, đợi máy bay chở Tô Hồng Viễn đáp xuống sân bay.
- Ông nội thật là, máy bay đã hạ cánh rồi mà không mở điện thoại.
Tô Lưu Ly gọi cho Tô Hồng Viễn nhiều lần nhưng không được, nhịn không được mà oán giận.
Oán giận là bởi vì nàng nóng lòng nói cho Tô Hồng Viễn biết việc Diệp Phàm gặp chuyện không may, mặc dù trong lòng nàng vẫn còn coi Diệp Phàm là một tên lưu manh nhưng mà nàng rất rõ ràng, nếu Diệp Phàm xảy ra chuyện gì thì bệnh của Tô Vũ Hinh sẽ không có cách nào để tiếp tục chữa trị nữa.
So với Tô Lưu Ly thì Tô Vũ Hinh cũng không phải bởi vì bệnh của mình mà lo lắng cho Diệp Phàm.
Nàng chỉ là đơn thuần lo lắng.
1’ sau, máy bay chở Tô Hồng Viễn đáp xuống sân bay.
Cabin mở ra, Tô Hồng Viễn cùng Phúc bá đi xuống.
- Ông nội, ở đây.
Thấy Tô Hồng Viễn xuất hiện, Tô Lưu Ly phất tay.
Hả?
Tô Hồng Viễn thấy thế, không khỏi cảm thấy kỳ quái, kỳ quái tại sao 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly lại đến đây?
Mang theo phần tò mò này, Tô Vũ Hinh đi nhanh.
- Ông nội, không xong rồi, Diệp Phàm đã xảy ra chuyện.
- Diệp thần y làm sao ?
Tô Hồng Viễn không khỏi cả kinh.
- Ông nội, chuyện là như vậy…
Tô Vũ Hinh liền kể ngắn gọn mọi chuyện cho Tô Hồng Viễn, sau đó lo lắng nói:
- Ông nội, chuyện đã xảy ra lâu rồi, ông hãy gọi điện cứu người đi.
- Được.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, sắc mặt tỏ ra lo lắng, chẳng qua là hắn lo lắng bởi vì chuyện này mà Sở Cơ sẽ giận chó đánh mèo vào Tô gia.
1’ sau, mắt thấy Tô Hồng Viễn gọi điện xong cho một vị đại lão cảnh sát thì Tô Lưu Ly lại hỏi:
- Ông nội, tên kia có sao không?
- Dựa vào tin tức của cảnh sát thì 10’ trước hắn đã đả thương cảnh sát rồi chạy trốn.
Giọng nói Tô Hồng Viễn phức tạp, nói.
"A —— "
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly đều cả kinh. Bất quá Tô Vũ Hinh rất nhanh liền từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, tràn đầy lo lắng, nói:
- Ông nội, ông nhất định phải cứu hắn.
- Vũ Hinh a, hắn chẳng những đả thương cảnh sát, hơn nữa chuyện này sợ rằng sẽ khiến cho cảnh sát ở Hàng Hồ thậm chí là Giang Nam chấn động, ta muốn cứu hắn cũng hữu tâm vô lực.
Tô Hồng Viễn thở dài, trong giọng nói không khỏi toát ra vài phần lo lắng:
- Nếu sự tình lộ ra ngoài, bị áp lực của dư luận mà nói, cho dù Sở Cơ ra mặt cũng chưa chắc cứu hắn.
- Tại sao? Không phải tên kia có quan hệ rất tốt với chị Sở Cơ sao?
Tô Lưu Ly không hiểu hỏi.
- Một người là bác sĩ, một người là Ma Hậu nổi tiếng kinh thành cho tới TQ, quan hệ có thể tốt đến trình độ nào?
Vẻ mặt Tô Hồng Viễn khôn khéo, nói:
- Theo ta thấy sở dĩ Diệp Phàm biết Sở Cơ hơn phân nữa là hắn trị bệnh cho người bên cạnh hoặc là trị bệnh cho Sở Cơ. Coi như Sở Cơ thiếu Diệp Phàm một phần nhân tình nhưng mà các cháu phải hiểu, trên thế gian này bất luận là ai cũng có giá trị cả. Để cho Sở Cơ vì muốn trả một phần nhân tình mà nhận lấy áp lực khổng lồ từ dư luận để cứu Diệp Phàm, khả năng này không lớn lắm.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, trên mặt càng lo lắng, nàng biết những lời mà Tô Hồng Viễn nói là thật.
- Đều là do tên khốn kiếp Tô Phi Vũ.
Mắt thấy Diệp Phàm hơn phân nửa là chịu tội thì Tô Lưu Ly không khỏi nhớ lại kẻ đầu sỏ là Tô Phi Vũ.
Sắc mặt Tô Hồng Viễn biến hóa:
- Nó có liên quan đến chuyện này sao?
- Không phải có liên quan mà hắn chính là kẻ sai sử ở sau màn.
Mặc dù Tô Lưu Ly không có chứng cớ chứng minh Tô Phi Vũ sai sử Cẩu Vĩ cố ý lái xe đụng Diệp Phàm nhưng mà nàng rất hiểu Tô Phi Vũ, cơ bản là có thể kết luận điểm này.
- Cụ thể?
Vẻ mặt Tô Hồng Viễn nên ngưng trọng, hắn biết chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào, tự nhiên không hy vọng Tô Phi Vũ bị cuốn vào.
Mắt thấy Tô Hồng Viễn hỏi thăm, Tô Lưu Ly vốn định nói phỏng đoán của mình ra, bất quá không đợi nàng mở miệng, Tô Vũ Hinh đã nói:
- Ông nội, chuyện là thế này….
- Tên nghiệt chướng này.
Tô Hồng Viễn nghe xong liền giận đến cả người run lên, sau đó liền lấy điện thoại gọi cho Tô Phi Vũ.
- Ông nội.
Lúc này Tô Phi Vũ đã chạy tới bệnh viện, đang cùng cha mẹ Cẩu Vĩ đợi kết quả phẫu thuật, thấy Tô Hồng Viễn gọi tới thì sắc mặt hắn trở nên khó coi, bất quá hắn cũng biết, nên phát sinh cuối cùng sẽ phát sinh, có một số việc, cuối cùng là tránh không khỏi.
- Mày đang ở đâu?
- Ông nội, cháu đang ở bệnh viện Hồng Hà.
- Có phải mày âm thầm sai sử Cẩu Vĩ lái xe đụng Diệp thần y không?
- Không... Không có.
Bởi vì lo lắng Tô Hồng Viễn dùng gia pháp trừng trị nên Tô Phi Vũ liền phủ nhận.
Tô Hồng Viễn có chút hoài nghi:
- Thật là không có.
- Ông nội, thật không có.
Tô Phi Vũ tiếp tục nói láo.
- Nếu để ta phát hiện chuyện này có quan hệ đến mày thì ta sẽ cắt đứt chân chó của mày.
Tô Hồng Viễn trầm giọng nói:
- Lập tức trở về nhà.
- Vâng.
Tô Phi Vũ liền trả lời, kết quả phát hiện Tô Hồng Viễn đã cúp mày, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng không khỏi nở ra nụ cười vì đã thực hiện được âm mưu.
Mặc dù vở kịch này không giống như hắn mong muốn nhưng mà chuyện cho đến bây giờ cũng đã đạt được mục đích của hắn, Diệp Phàm nhất định sẽ gặp bi kịch mà Tô Vũ Hinh sẽ chôn cùng.
Lo lắng tâm tình cha mẹ của Cẩu Vĩ nên Tô Phi Vũ liền đi tới phòng phẫu thuật.
- Xin hỏi vị nào là người nhà của Cẩu Vĩ?
Không đợi Cẩu Vĩ đi tới cửa phòng phẩu thuật, một bác sĩ đã đẩy cửa phòng phẩu thuật ra, hỏi.
- Con tôi thế nào rồi?
Mắt thấy bác sĩ xuất hiện, vợ chồng Cẩu Vĩ liền lập tức đứng lên.
- Xương chân và xương đầu gối của bệnh nhân đã bị vỡ vụn, chân có thể chữa khỏi nhưng đầu gối thì không có biện pháp.
Bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên đầu, gằn từng chữ:
- Đây cũng chính là nói bệnh nhân chỉ có thể cắt chân, đặt chân giả, nếu không nửa đời sau sẽ ngồi trên xe lăn.
- Cái…Cái gì?
Nghe được bác sĩ nói thế, mẹ của Cẩu Vĩ liền chấn động, sau đó túm lấy cổ áo của bác sĩ rồi lớn tiếng thét:
- Ông thúi lắm, con ta làm sao có thể ngồi trên xe lăn được? Rõ ràng là y thuật của ông kém. Chuyển viện, phải chuyển viện.
- Bà…bà không nên kích động.
Mắt thấy mẹ của Cẩu Vĩ là Vương Quế Hoa phát điên, bác sĩ liền thoát ra, nói:
- Toàn bộ xương đầu gối của con bà đã nát bấy, lấy y học hiện này, bất luận là ai cũng không có biện pháp, trừ phi cắt rồi lắp chân giả….
“Bốp”
Một tiếng vang giòn vang lên, bác sĩ đã bị Vương Quế Hoa tát vào mặt.
- Bà…Làm sao bà lại đánh người?
Bác sĩ liền tức giận nhưng thấy nhưng thấy Cẩu Chí Phong cùng tài xế đứng ở một bên, không dám hoàn thủ.
- Đánh ông? Ta cho ông biết nếu vì ông mà làm trễ nãi thời gian chữa trị cho con ta thì ta sẽ đập nát cái bệnh viện này.
Vương Quế Hoa đưa tay chỉ vào bác sĩ, nước bọt phun loạn sau đó nói với Cẩu Chí Phong:
- Bệnh viện này quá kém, chúng ta phải chuyển viện.
- Bà nói nhảm, bệnh viện chúng tôi là bệnh viện cấp 3, hơn nữa còn là bệnh viện chỉnh hình tốt nhất của cả Giang Nam.
Y tá ở bên thấy vậy liền tức giận cãi lại.
- Ta đánh chết ngươi.
Vương Quế Hoa vừa nghe càng thêm nổi giận, giống như là người đàn bà chanh chua, nhào tới đánh y tá bên cạnh.
- Ngăn nàng lại.
Cẩu Chí Phong thấy thế, sắc mặt khó coi nói với tài xế một câu.
Tài xế nghe vậy, không nói hai lời, bước lên ngăn Vương Quế Hoa lại.
Thấy một màn như thế Tô Phi Vũ liền suy nghĩ một chút, không có chào hỏi với vợ chồng Cẩu Chí Phong mà liền chạy trón. Nếu như Cẩu Vĩ phải cắt chân thì Cẩu Vĩ sẽ nói ra Tô Phi Vũ hắn là kẻ sai sử, mặc dù Cẩu Chí Phong không dám giận chó đánh mèo hắn nhưng mà hắn cũng không nên đối mặt.
Đợi Vương Quế Hoa nín đi thì Cẩu Chí Phong mới để tài xế đưa Vương Quế Hoa đi làm thủ tục chuyển viện, còn hắn đi thì đến một bên, sắc mặt âm trầm gọi điện cho Lưu Bảo Quân.
- Cẩu lão bản, con của chọc ai không chọc, lại chọc vào nhân sĩ giang hồ, đây không phải là muốn chết sao?
Điện thoại chuyển được, không đợi Cẩu Chí Phong mở miệng, Lưu Bảo Quân liền không vui nói.
Nhân sĩ giang hồ?
Nghe được 4 chữ này, cả người Cẩu Chí Phong cứng ngắc ngay tại chỗ.
Thân là một thành viên trong xã hội thượng lưu ở Hàng hồ, Cẩu Chí Phong tự nhiên biết nhân sĩ giang hồ là nhóm người như thế nào.
Quan trọng hơn là nếu dựa theo lời của Lưu Bảo Quân, ngươi đả thương Cẩu Vĩ là nhân sĩ giang hồ thì bác sĩ lúc nãy cũng không phải là nói chuyện giật gân rồi.
- Lưu cục trưởng, thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ nghiệt chủng nhà tôi lại chọc người như vậy.
Sau đó, Cẩu Chí Phong liền mở miệng. Sau khi biết được tin Cẩu Vĩ ngày sau phải ngồi ở xe lăn thì hắn không muốn lấy tứ chi của Diệp Phàm nữa, mà muốn lấy đầu của Diệp Phàm, lúc này biết được Diệp Phàm là nhân sĩ giang hồ thì hắn biết chuyện này Lưu Bảo Quân cũng không có thể làm được.
- Lão Cẩu, ông không cần phải lo lắng, tiểu tử kia mặc dù không thể trêu vào nhưng mà vừa rồi hắn đã đả thương thủ hạ của tôi hơn nữa còn cướp súng. Tôi đã nói chuyện này cho mặt trên, nói vậy rất nhanh mặt trên sẽ phái người diệt trừ hắn.
Mặc dù Cẩu Chí Phong không có nói ra nhưng mà Lưu Bảo Quân há có thể không biết tâm tư của Cẩu Chí Phong?
"Hô ~ "
Nghe được Lưu Bảo Quân nói như thế, Cẩu Chí Phong không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Ở hắn xem ra, nếu như mặt trên động thủ, thì ngời đả thương con hắn bị tuyên án tử hình rồi.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 29: Công phu mèo quèn.
Cửa đồn công an Xuân Giang.
Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế đứng ở đây chờ xe, muốn ngồi taxi đi đến quán Bar lấy xe, sau đó trở về khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi Viên.
Phía sau bọn hắn, đám người Trương Lập nhìn vào bóng lưng Diệp Phàm, bộ dạng giống như là lâm phải đại địch.
Mặc dù Đổng Kiến Quân nói Lưu Bảo Quân không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bởi vì muốn lập công nên Lưu Bảo Quân đã để Trương Lập cùng Lý Bân mang người chặn Diệp Phàm.
- Diệp đại ca, xem bộ dạng bọn hắn dường như còn muốn truy cứu chuyện này, nếu không thì chúng ta về đi, cũng không có xe taxi rồi.
Tô Cẩm Đế biết được chuyện Diệp Phàm đả thương cảnh sát mới có thể thoát thân.
Vừa bắt đầu có thể nói là Tô Cẩm Đế vô cùng sùng bài Diệp Phàm, mặc dù hắn được xưng là Hỗn Thế Ma Vương ở Hàng Hồ nhưng hắn cũng chưa bao giờ làm ra loại chuyện đánh cảnh sát.
Vài phút sau đó, Tô Cẩm Đế kích động không thôi.
Chẳng qua là.
Thời gian dần trôi qua, Tô Cẩm Đế dần dần cảm thấy bất an.
Trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc như vậy, cảnh sát tuyệt đối sẽ còn tìm Diệp Phàm.
Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là chạy khỏi đây.
“Ò…E”
Tô Cẩm Đế vừa dứt lời, phía trước liền truyền đến tiếng còi xe cảnh sát chói tai, đúng là chiếc Audi của Đổng Kiến Quân đang chạy nhanh tới đây.
- Diệp đại ca, biện pháp tốt nhất là tránh bọn họ, sau đó gọi điện cho ông nội, để ông nội ra mặt giải quyết chuyện này.
Mắt thấy lại có xe cảnh sát tới, Tô Cẩm Đế dứt khoát nói thẳng, ở hắn xem ra chuyện cho tới bước này cũng chỉ có mời Tô Hồng Viễn ra mặt mới có thể giải quyết.
- Nếu bọn họ còn muốn chơi thì tôi sẽ không ngần ngại mà bồi bọn họ.
Nhìn chiếc Audi kia, Diệp Phàm khẽ nheo mắt lại.
Bởi vì Sở Cơ nói cho hắn biết cần phải tuân thủ pháp luật cho nên sau khi đánh Cẩu Vĩ hắn liền tỏ ra phối hợp với cảnh sát, cho đến khi Trương Lập dẫn người đánh hắn thì hắn mới tức giận, ra tay đả thương Trương Lập nhưng lại không động thủ với người khác, càng không có gọi điện cho Sở Cơ. Mặc dù Sở Cơ nói hắn tuân thủ pháp luật nhưng mà nàng còn nói cho hắn biết nếu có người nào định dùng quyền lực khi dễ hắn thì hãy gọi điện cho nàng.
Đang khi nói chuyện, đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy có 2 cặp mắt nhìn về phía mình. Trong đó ánh mắt của Đổng Kiến Quân lại tỏ ra uy nghiêm mà ánh mắt của Chu Cương nhìn thì bình thản nhưng lại mang cho Diệp Phàm một áp lực rất lớn, cảm giác giống như muốn nhìn thấu con người của Diệp Phàm.
- Tiểu tử kia có điểm gì lạ.
Khi xe chạy ngang qua Diệp Phàm, Đổng Kiến Quân thu hồi ánh mắt, trong lòng có cảm giác lạ.
- Tay của hắn so với người thường thì dài hơn, khớp xương 2 ta bằng phẳng, da thịt bóng loáng hắn là một người luyện võ, hơn nữa xem ra nội kình đã luyện đến mức hỏa hầu mới có thể làm cho da chết trên tay bóc ra.
Chu Cương như có điều suy nghĩ nói:
- Lão Đông, hắn có thể là người đã đả thương thủ hạ của ông đó.
- Cái... Cái gì?
Đổng Kiến Quân nghe vậy, cả kinh không nhẹ, sau đó lắc đầu, nói:
- Không thể nào, từ khi làm cảnh sát đến nay tôi chưa từng thấy người nào đánh cảnh sát mà còn dám nghênh ngang đứng ở trước đồn công an.
- Có phải hay không, chốc lát liền biết.
Chu Cương nhìn thoáng qua đám người Trương Lập như lâm phải đại địch, trong lòng càng khẳng định suy doán của mình, bất quá lại không nóng lòng dừng xe mà là nhìn vào Diệp Phàm, suy nghĩ vì sao Diệp Phàm lại không đi.
Trước cửa đồn công an, đám người Trương Lập thấy Đổng Kiến Quân tới thì liền tỏ ra hỗn loạn.
- Chào.
Sau đó, thấy xe dừng lại, Đổng Kiến Quân bước xuống thì Trương Lập liền nói.
“Vù Vù”
Trong nhất thời, toàn bộ mọi người đều giơ tay lên chào.
- Cậu bị thương sao?
Đổng Kiến Quân hoàn lễ, sau đó đi đến trước người Trương Lập, quan tâm hỏi.
- Báo cáo Đổng cục trưởng, lúc này tôi dựa theo chỉ thị của Lưu cục trưởng, mang hung thủ đi nhưng không nghĩ tới hung thủ lại là nhân sĩ giang hồ.
Trương Lập rất thông minh trả lời đối phương là nhân sĩ giang hồ, như vậy Đổng Kiến Quân sẽ không trách hắn mà còn thưởng thức hắn vì hắn một mực đứng ở đây.
Đúng như dự đoán của Trương Lập, nghe được những lời này thì Đổng Kiến Quân vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt vui mừng:
- Tôi đã nghe Lưu phó cục trưởng nói lại chuyện này rồi, có cảnh sát như cậu đúng là một sự kiêu ngạo cho đội ngũ chúng ta,
- Đây là việc mà tôi phải làm.
Trương Lập liền kích động.
- Hung thủ đâu?
Đổng Kiến Quân lại hỏi.
- Ở đó.
Lý Bân ở bên cạnh liền chỉ vào Diệp Phàm.
Hả?
Đổng Kiến Quân đã ở trong quan trường nhiều năm, thấy được người nọ chính là hung thủ thì không khỏi sững sờ.
Hắn cảm thấy thật sự quá hoang đường!
- Lão Đổng, ông và người của ông ở đây, tôi đi bắt hắn.
Chu Cương cảm thấy tức giận.
Thân là thành viên của “ Viêm Hoàng” Chu Cương cũng quen biết không ít nhân sĩ giang hồ, biết những người này này đều là người tài cao gan lớn, không có để cảnh sát vào mắt cũng là chuyện thường nhưng mà trong trí nhớ của hắn, như Diệp Phàm vẫn là người thứ nhất.
Nói xong, không đợi Đổng Kiến Quân đáp lời, Chu Cương ngay tại chỗ bắn ra, cả người giống như tên rời khỏi cung, bắn nhanh về phía Diệp Phàm.
Thật nhanh.
Đám người Trương Lập thấy vậy thì khiếp sợ không thôi.
Chu Cương nhảy lên, sau đó tốc độ giảm dần, bước đi về phía Diệp Phàm.
Dường như Diệp Phàm sớm đã cảm ứng được, kéo Tô Cẩm Đế ra phía sau, quay đầu nhìn về Chu Cương.
- Người trẻ tuổi, lá gan không nhỏ a, đánh cảnh sát, còn dám không có sợ hãi mà đứng ở trước đồn cảnh sát sao?
Ánh mắt Chu Cương sắc béc nhìn vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói:
- Thật cho là học chút công phu mèo quèn, là có thể vô pháp vô thiên sao?
Đối với khí thế không ngừng tăng lên của Chu Cương, Diệp Phàm hiểu được đối phương muốn động thủ nhưng cũng không sợ hãi mà hời hợt nói:
- Có phải công phu mèo quen hay không thì thử rồi mới nói.
"Hắc!"
Nghe được lời nói cuồng ngạo của Diệp Phàm, Chu Cương giận quá mà cười, ngay tại chỗ bắn ra, trong nháy mắt đã bắn tới trước Diệp Phàm, thủ đao chém ra.
Một Thủ đao này nhìn như đơn giả nhưng mà kết hợp với khí thế tiến công, cộng thêm ẩn chứa nội kình, nếu bị bổ trúng, đừng nói là thân thể cho dù là viên gạch cũng bị chém nát.
Hả?
Từ khi Chu Cương xuất thủ, Diệp Phàm cũng đoán được thực lực của Chu Cương, trong lòng cũng có chút kinh ngạc nhưng lại không né tránh.
"Hô! Hô!"
Thủ đao bổ ra, kình phong sắc bén lao thẳng vào mặt đâm vào mắt làm cho mắt của Diệp Phàm cảm thấy đau.
“Hừ”
Mắt thấy thủ đao chém tới, Diệp Phàm khí vận đan điền, hừ lạnh một tiếng giống như pháo nổ vang, đồng thời một dòng khí từ trong miệng hắn phun ra, trong nháy mắt đã thổi tan kình phong đập vào mặt.
Thổi khí như mũi tên.
Hả?
Thân là thành viên của “ Viêm Hoàng” tuy rằng tuổi tác của Chu Cương hơi lớn, thể cốt không bằng trước kia, lui ở tuyến 2 nhưng mà hắn đã trải qua vô số cuộc chiến, vô luận là kinh nghiệm chiến đấu hay nhãn lực cũng đều thuộc loại nhất lưu.
Một chiêu Thổi khí như tên này của Diệp Phàm nhìn thì đơn giản nhưng mà nội tạng của võ giả cần phải cường đại mới có thể thổi mạnh được.
Chu Cương luyện võ cả đời, hôm nay cũng chỉ là miễn cưỡng có thể làm được một bước này mà thôi.
Mặc dù phát hiện bản thân đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Phàm nhưng tên đã vào cung, không phát không được, Chu Cương muốn dừng tay cũng đã không kịp.
Một hơi thổi tan kình phong, Diệp Phàm cũng không dừng lại, hóa thủ làm chưởng, đột nhiên đánh ra
“Tiệt”
Một Một chưởng này, nhìn như tùy ý, Diệp Phàm cũng là vận dụng “ Tiệt” trong Bát Quái chưởng, mục đích chính là muốn cắt ngang thủ đao của Chu Cương.
Một chưởng đánh ra, gân cốt toàn thân Diệp Phàm trồii lên, làm cho người ta có một loại cảm giác lôi minh.
“Bịch”
Chưởng – Đao đụng nhau, Diệp Phàm chỉ cảm thấy lòng bàn tay chấn động, một cổ nội kình đánh tới, cánh tay hắn run lên ngăn cản nội kình đi vào cơ thể.
Mà Chu Cương bị một chưởng của Diệp Phàm làm cho cánh tay tê dại, thân thể lùi lại 2 bước.
- Lúc cậu xuất thủ thì gân cốt trong người trồii lên, tạng phủ tương ứng, phát ra Lôi âm, nói vậy thì cậu đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn rồi.
Chu Cương nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, ánh mắt kinh nghi nhìn vào Diệp Phàm:
- Lúc nào mà Bát Quái môn lại có một cao thủ trẻ như vậy?
- Không phải ông nói công phu của tôi là mèo quèn sao?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, một bước tiếng lên giống như mãnh hổ vồ mồi, đánh về phía Chu Cương.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius