Chương 305: Luyện chế hoa của thất huyễn thanh linh tiên
Câu chữ đại pháp
Ngồi tại trong căn phòng đá nhỏ, hai mắt của Tiêu Sơn nhắm nghiền lại. Ánh mắt tĩnh tâm về phía bên trong cơ thể của mình. Một quả mặt trời màu vàng kim lớn đang liên tục quay tròn. Quay trung quanh nó là bốn tiểu hành tinh khác nhỏ hơn. Trong lúc này hắn giống như từ trên không trung nhìn xuống một mô hình hệ mặt trời đang liên tục chuyển động.
Trong ánh mắt thâm thúy của Tiêu Sơn nhìn chăm chú về một viên tinh cầu màu đỏ rực như lửa đang tự quay quanh mình đồng thời cũng quay quanh mặt trời. Trong con ngươi Tiêu Sơn xuất hiện một cái tinh hệ liên tục quay tròn. Đôi môi của Tiêu Sơn hơi mím lại. Hắn thử tiến lại gần cái viên cầu màu đỏ rực như lửa kia.
Khi mà Tiêu Sơn tới gần được viên cầu màu đỏ rực như lửa kia thì toàn thân nó bốc ra một cột lửa lớn. Một sức mạnh hủy thiên diệt địa đánh xuyên qua người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn có chút hoảng hốt nhưng mà khiến cho hắn cảm giác được kinh ngạc là không có bất cứ cảm giác khó chịu nào mà bao gồm một cảm giác rất đặc biệt.
Một cảm giác xuyên suốt toàn thân thể của Tiêu Sơn. Đôi mắt của hắn nhắm lại từ từ thể ngộ cái cảm giác này. Đó là một cảm giác giống như ngươi đứng giữa một không gian rộng lớn cảm thụ mọi thứ trung quanh biến hóa một cách vi diệu vậy. Không biết qua bao lâu thì đột nhiên cả người Tiêu Sơn phát ra ánh sáng lập lòe màu trắng. Một lúc sau ánh sáng này dần dần tản đi.
Đôi mắt của Tiêu Sơn nhắm lại từ từ mở ra. Hắn hít một hơi bình thản sau đó hơi cắn nhẹ răng của mình. Thân hình hằn chuyển động bay thẳng vào trong cái tinh cầu màu lửa đỏ rực kia. Toàn thân quả tinh cầu đều là dung nham khiến cho Tiêu Sơn cực kỳ kinh hãi. Tuy nhiên thân thể của Tiêu Sơn lại không có bất cứ tổn thương nào. Hắn dễ dàng tiến vào quan sát nơi này.
Khi Tiêu Sơn tiến vào trong lõi của quả cầu màu đỏ như màu này. Hắn có một cảm giác cực kỳ vi diệu. Một cảm giác mình hoàn toàn dung nhập với cái quả cầu màu đỏ như máu này. Hiện giờ bất cứ một nơi nào trên quả tinh cầu màu đỏ, nó đang xảy ra phản ứng nào đó thì hắn cũng biết được chuyện gì đang xảy ra và đến tột cùng bởi vì sao?
Khi đôi mắt của Tiêu Sơn từ từ mở ra, khung cảnh trước mặt hắn đã biến hóa. Trong lúc này hắn tiến vào trong một căn nhà đá quen thuộc. Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hai hàng lông mày hắn cau có lại. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Mình dường như vẫn cảm giác được tinh hệ thiếu thiếu gì đó? Chẳng lẽ nó thiếu gì đó sao? Mình dường như cảm nhận được thấy thứ này nhưng rất khó nắm bắt. Nếu như nắm bắt được thứ này có lẽ sẽ nhanh chóng đột phá cảnh giới tiếp theo hơn nhiều. Thiếu một chút là tiến vào Hỏa Tinh trung kỳ rồi!”
Đầu Tiêu Sơn hơi cúi xuống. Nắm trong lòng của Tiêu Sơn là một con rắn ro bằng hai ngón tay, nó có bốn cái chân. Thân mình nó cuộn tròn lại, đầu nò tựa xuống. Từ miệng của nó chảy ra đầy nước bọt. Đôi mắt nhắm nghiền, mũi nó phát ra hơi thở nhè nhẹ. Nhìn về phía con rắn thì Tiêu Sơn chỉ xuất hiện một nụ cười bình thản cùng tràn ngập yêu thương. Hắn nhỏ giọng tự nói với mình: “Tính, trước xem đam dị hỏa mình cấy trồng phát triển thế nào!”
Đôi mắt Tiêu Sơn từ từ nhắm lại. Thân mình hắn lại tiến nhập vào một không gian quen thuộc. Ánh mắt hắn chỉ thoáng đảo qua chiếc ngọc giản vẫn lơ lửng trong không trung. Chiếc ngọc giản vẫn lơ lửng trong không trung. Nó phát ra ánh sáng nhu hòa tràn ngập khắp không gian màu xanh này.
Đôi chân nhẹ nhàng di chuyển, hắn từ từ bước tới gần một cây hoa sen. Cây hoa sen này chính là cây hoa sen hình thành lên Thanh Liên Địa Tâm hỏa. Cây Thanh Liên Địa Tâm khi tồn tại trong dung nham, bộ rễ của nó sẽ lơ lửng trong dung nham, từng tán lá nhanh chóng xòe ra. Tuy nhiên tại trong không gian màu xanh này thì bộ rễ Thanh Liên Địa Tâm lại trực tiếp ghim vào trong đất. Lá của nó thì trực tiếp xòe tán rộng trong không khí.
Bàn tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa ra vuốt ve chiếc lá sen một chút. Tại trong lúc này hắn nhắm mắt lại tinh thần thẳng hướng chiếc nụ sen be bé tiến vào. Trong khi tiến vào thì Tiêu Sơn cảm giác được mình tiếp xúc phải một mảnh xanh lam bốc ra giống như sóng gợn. Đôi mắt hắn nhíu lại bởi vì linh hồn của hắn gặp phải dị hỏa mà bị bài xích. Tuy nhiên dường như hắn đã quá quen thuộc với việc này. Linh hồn hắn đi vòng quanh ngọn lửa màu xanh lam xinh đẹp tản mát ra những đợt sóng gợn này. Hắn bắt đầu cho linh hồn vòng quanh đồng thời khóe miệng khe khẽ lẩm bẩm.
Môt lúc sau đôi mắt Tiêu Sơn mở ra, hắn thở ra một hơi nói: “Tăng trưởng một chút so với bình thường. Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cần mất khoảng hai mươi năm ngày mới có thể hình thành. Đóa dị hỏa do Hải Tâm Diễm muốn nở rộ thành thục chắc khoảng cần trên ba mươi ngày!”
Đôi mắt Tiêu Sơn lại quét về phía đám cây Thanh Liên Địa Tâm khác. Hắn cười khổ, đôi môi hơi nhíu lại. Hắn nhìn thấy được hơn mười đám dị hỏa là Thanh Liên Địa Tâm hỏa hình thành. Cái này quả thực chính là một nhà máy sản xuất dị hỏa Thanh Liên Địa Tâm hỏa mà. Tuy nhiên Tiêu Sơn vẫn ghen tức với thê tử Tiểu Y Tiên nhất. Nàng a, chỉ cần một đám mầm móng là trong mấy phút có thể thấy được một gốc dược liệu tuyệt vời. Trong tay nàng cũng nắm giữ mảnh đất màu xanh không kém gì Tiêu Sơn. Hắn cười khổ mở miệng nói: “Người đúng so với người tức chết mà”.
Nhắc đến Tiểu Y Tiên không ngờ Tiêu Sơn lại có cảm giác nhớ nhung và trống trải trong lòng. Hắn nhớ đến cái hình dáng thích ăn dấm chua của nàng, nụ cười, đôi môi của nàng… Nói chung là mọi thứ. Đôi môi Tiêu Sơn hơi mím lại cười khổ một tiếng: “Cái cảm giác này quả thực làm cho người khác khó chịu mà!”
Đột nhiên trong lòng Tiêu Sơn có chút động, hắn lẩm bẩm nói: “Không biết mấy loại dị hỏa giống như của Tiểu Y Tiên có thể cấy vào được hay không? Cả mị hỏa của Nhã Phi nữa? Liệu dùng Sinh Linh chi diễm có thể giúp được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nhanh chóng thành thục không nhỉ? Nếu như vậy chẳng phải kiếm lớn?”
Mặc dù trong đầu của Tiêu Sơn xuất hiện cái ý tưởng này nhưng hắn chỉ có thể để cái ý tưởng này trong đầu mà thôi. Việc mà hắn cần làm trong thời gian này là chờ tìm dược liệu kiếm đủ sau đó luyện chế đan dược cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Phải biết sau này nữ vương Mỹ Đỗ Toa có chiến lực chân chính so với đám người Tiêu Sơn còn mạnh hơn nhiều. Nàng tiến vào đấu tông dễ như ăn cơm uống nước. Nếu như có đan dược của Tiêu Sơn cung cấp thì nàng tiến vào đằng cấp đấu tôn trong thời gian ngắn cũng vẫn có khả năng. Đan dược và dược liệu đối với Tiêu Sơn chẳng khác nào củ cái trắng bán đầy đường.
Bước chân hắn cũng không có dừng lại. Hắn đi kiểm tra ba cây Thanh Liên Địa Tâm nữa mới ngừng lại. Ngay sau đó thân mình đứng thẳng, ánh mắt quét về phía ba cây dịa hỏa hắn đã xem qua. Hắn mở miệng thở dài: “Theo đà này có lẽ thành công. Hy vọng đám cây thanh liên địa tâm chịu đựng được khả năng cung cấp năng lượng cho dị hỏa! Hài… Hy vọng chúng có thể trưởng thành chân chính một đóa dị hỏa.”
Bởi vì trong vài ngày này, Tiêu Sơn cũng thử cho một đám mồi lửa do Thái Dương chân hỏa, Thái Âm chân hỏa và Tam Vị chân hỏa tiến vào trong mấy nụ hoa sen của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Tuy nhiên điều làm cho Tiêu Sơn ngạc nhiên đó là mấy đóa Thanh Liên Địa Tâm mới hình thành lên nụ sau khi đem mồi lửa nói đúng hơn là Tử Hỏa vào trong nụ sen thì tốc độ lớn lên của Thanh Liên Địa Tâm hỏa chậm lại rất nhiều lần. Tốc độ sinh trưởng ít bị ảnh hưởng nhất là đóa dị hỏa Thanh Liên Địa Tâm được dị hỏa Hải Tâm Diễm cấy vào. Tốc độ sinh trưởng bị kéo dài nhất là đóa dị hỏa do Tử Hỏa của Tam Vị chân hỏa tiến vào.
Tiêu Sơn cũng không biết được mình có thành công hay không khi cấy đám dị hỏa này vào trong nụ hoa sinh thành lên Thanh Liên Địa Tâm hỏa. Tuy nhiên Tiêu Sơn biết rằng chí ít nếu như hắn thành công chế tạo ra các loại dị hỏa như vậy sau này sẽ có một lượng lớn luyện dược sư đầu nhập vào hắn. Thứ hai hắn không bị người nghi ngờ. Bởi vì nếu như lần nào cũng sử dụng dị hỏa là Thanh Liên Địa Tâm hỏa thì hắn rất nhanh để lộ ra khả năng mình có thể cấy trồng dị hỏa. Đến lúc đó sợ rằng sẽ có vô số phiền phức tìm đến hắn.
Hắn ngước nhìn về phía xung quanh. Thân mình chuyển động tới một khu vực diện tích rộng rãi. Khu vực này chính là khu vực mà hắn hay tiến hành luyện chế đan dược. Bàn tay của Tiêu Sơn tại trên đường liên tục nhổ ra mấy cây dược liệu. Hiện giờ trong con mắt của hắn xuất hiện vẻ ngưng trọng. Ẩn ẩn trong đôi mắt của Tiêu Sơn xuất hiện sát cơ.
Hắn suy đi nghĩ lại được việc mình có dị hỏa. Phải biết được rằng việc hắn có dị hỏa cũng chỉ tuyên truyền trong các vị thống lĩnh tộc xà nhân. Ngoài ra nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng nghiêm mệnh lệnh cấm truyền tin hắn có dị hỏa ra ngoài. Đám người tộc xà nhân không có ích lợi gì thì không làm. Phải biết được rằng truyền tin dị hỏa ra ngoài không những không có tốt cho hắn còn tổn thất cho cả tộc xà nhân. Đến lúc đó sợ rằng sẽ có một đám phiền phức tìm đến tộc xà nhân. Được không bù nổi mất.
Người mà Tiêu Sơn nghi ngờ chính là Mặc Ba Tư và Hắc Độc. Tuy nhiên trong hai người thì Tiêu Sơn nghi ngờ Hắc Độc nhiều hơn. Mặc Ba Tư người này có tính cách nóng nảy dễ xung động cũng dễ đối phó. Mặc dù hắn yêu nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhưng đồng thời đối với tộc xà nhân cũng rất trung thành, nếu như hắn chỉ vì ghen tức mà làm ra loại truyện này có lẽ tỉ lệ rất thấp.
Còn nói riêng về phần Hắc Độc thì người này âm ngoan quỷ dị, không từ thủ đoạn nào. Trong khi Tiêu Sơn không tổn hao gì trở về thì Tiêu Sơn cũng nhìn ra được người này cực kỳ kinh ngạc đồng thời sâu trong mắt hắn ẩn chứa một tia hận ý. Tiêu Sơn sợ rằng người này thuộc loại bất chấp hậu quả, Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Người này không giết không được!”
Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn cười khổ nói: “Xem ra đại lục đấu khí không bình ổn như dự tính. Cường giả nhiều như mây a! Chỉ sợ không cẩn thận một chút sợ rằng táng thân lúc nào không biết”
Trong khi tự cảnh báo mình, Tiêu Sơn lại nhớ đến lão già Địa Ma Lão Quỷ. Lão già này quả thực làm cho Tiêu Sơn cảm giác được kỳ quặc. Phải biết được rằng lão già này không phải là kẻ nguc ngốc. Vậy tại sao trong lúc đó hắn lại lựa chọn nhất định phải giết Tiêu Sơn cướp đoạt lấy con rồng mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa tiến hóa thành. Trong tình trạng đó theo lý trí một người thì việc giết chết Tiêu Sơn sẽ chọc đến hàng nghìn việc phiền toái. Nếu như đứng đằng sau Tiêu Sơn là một vị sư phụ mạnh mẽ như vậy chẳng phải sẽ chọc đến một cuộc điên cuồng đuổi giết. Đến lúc đó sợ rằng đấu thánh trực tiếp xuất hiện tiến hành mạt sát Địa Ma Lão Quỷ ở cấp bậc đấu tông ngũ tinh.
Đấu thánh cùng với đấu tông so sánh không phải chênh lênh vài tinh mà chênh lệch tận hai giai liền. Nếu như không giết Tiêu Sơn dù không cầu hòa được với Tiêu Sơn thì về có lẽ đám người Địa Ma Lão Quỷ cũng chỉ bị cường giả đấu tông có khi đấu tôn sơ cấp đuổi giết mà thôi. Nếu giết Tiêu Sơn thì cường giả đấu thánh đi lùng bắt và mạt sát hắn là chuyện đương nhiên. Lão già sống lâu năm như Địa Ma Lão Quỷ sao không thể không hiểu điều này. Động vào tầng lớp hậu bối này mà không có đài vững chắc là ngay lập tức bị cường giả cao hơn một đến vài giai đi chém chết ngay.
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn thực sự không hiểu được tại sao lão già này lại lựa chọn tiến hàng giết chết Tiêu Sơn cướp đoạt con rồng mà không phải hòa hoãn với Tiêu Sơn. Rõ ràng đây là một lựa chọn không hợp lý trong tình trạng đó.
Bàn tay hắn di chuyển nhẹ nhàng. Từ bàn tay hắn phun ra một ngọn lửa đỏ rực như máu. Ngọn lửa tụ hội với nhau hình thành nên một quả trứng bằng lửa đỏ rực. Trong tay hắn nắm hơn chục đóa hoa bảy màu xinh đẹp. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, miệng mở quát nhẹ: “Đi!”
Đám đóa hoa trực tiếp bay đi đầu nhập vào trong ngọn lửa màu đỏ như máu. Âm thanh phát ra do tiếng xuy xuy liên tục vang lên. Một đám đóa hoa bảy màu lại ngày càng tiên diễm. Từ đóa hoa phát ra một mùi hương thơm giống như mùi của rượu nhè nhẹ thấm vào mũi của Tiêu Sơn. Hắn phả ra một hơi nói: “Đám hoa Thất Huyễn Thanh Linh Tiên này khi tỏa ra mùi hương đã có tác dụng như vậy không biết được rễ của chúng thế nào? Hẳn không kém chút nào đi!”
Theo ngọn lửa bốc lên, ánh mắt Tiêu Sơn chăm chút vào trong dược đỉnh do lửa tạo thành bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng. Hắn phát hiện, tại lúc ngọn lửa đem Thất Huyễn Thanh Linh Tiên nung khô, ánh sáng có bảy màu không ngừng biến ảo dĩ nhiên có thể đối kháng với Tam Vị chân hỏa, ý đồ bảo toàn chính mình trong khi bị ngọn lửa thiêu đối.
“Tam Vị chân hỏa mặc dù bởi vì giới hạn tu vi của ta mà không có cách nào phát ra được thực lực chân chính nhưng không phải loại dị hỏa thông thường. Không ngờ đám hoa thất huyễn thanh linh tiên này lại có thể chống chịu lâu như vậy quả thực làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ.” Đôi môi đỏ của Tiêu Sơn hé mở, một tiếng thở phát ra mang theo vài phần kinh ngạc. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu đỏ như máu đang không ngừng bốc lên nung nóng đám hoa Thất Huyễn Thanh Linh Tiên. Đám hoa Thất Huyễn Thanh Linh Tiên liên tục phát ra ánh sáng bảy màu xinh đẹp chống cự lại ngọn lửa nhưng xem ra lực chống cự của nó từ từ yếu bớt đi, ánh sáng cũng dần dần trở nên nhạt dần. Xem ra ánh sáng bảy màu có khả năng sử dụng loại năng lượng kháng cự này cũng có giới hạn của mình.
Bàn tay dơ nhẹ, một đoàn ngọn lửa đỏ rực phun mạnh vào trong dược đỉnh nhân tạo nhất thời làm nhiệt độ trong dược đỉnh lần thứ hai tăng vọt, qua chốc lát liền đem ánh sáng bảy màu đang chống cự nhanh chóng thôn phệ. Lúc ánh sáng bảy màu biến mất, đóa hoa bảy màu nhu nhược bất kham kia phía trong ngọn lửa, cánh hoa cấp tốc héo rũ. Một giọt sương nhỏ bảy màu từ cánh hoa thẩm thấu ra lóe lên ánh sáng kỳ dị bóng loáng.
Theo lúc đóa hóa bảy màu héo rũ một giọt hạt sương thật nhỏ cũng chậm rãi dung hợp lại cùng nhau giống như viên minh châu tỏa ra ánh sáng bảy màu huyễn lệ mê người. Mỗi một bông hoa khi héo đi cũng biến thành một giọt chất lỏng bảy màu. Có khoảng mười giọt chất lỏng như vậy đang lơ lửng trong ngọn lửa.
”Thứ này hy vọng sẽ hữu ích với Lung Linh!” Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm một tiếng, tại lúc giọt sương bảy màu hình thành không lâu thu hồi ngọn lửa, bàn tay nhất chiêu phát động đám giọt sương bảy màu bắn ra giữa không trung tỏa ra một vòng cung bảy màu cực kỳ xinh đẹp. Đám hạt sương bay vụt đến chậm rãi lơ lửng trên lòng bàn tay Tiêu Sơn, ánh hào quang bảy màu từ từ rút lui.
“Thiên hà nguyên lực!” Một lượng lớn thiên hà nguyên lực bị Tiêu Sơn quán trú vào đám chất lỏng. Đám chất lỏng sau khi hấp thu thiên hà nguyên lực không ngờ lại bốc ra ánh sáng nồng đậm hơn lúc trước mấy lần. Sau khi đám chất lỏng hấp thu đến mức lớn nhất, bàn tay Tiêu Sơn đưa lên nhẹ nhàng lau đi đám mồ hôi trên trán của mình.
“Hài… Hy vọng không sai đi!” Tiêu Sơn thở dài nhíu mày lại nhìn chằm chằm đám chất lỏng, hắn thử dùng linh hồn lực lượng nhìn qua một lần phát hiện trpng giọt sương bảy màu này thực sự ẩn chứa một loại năng lượng kỳ dị có thể khiến cho linh hồn sảng khoái. Không biết từ lúc nào bàn tay hắn nắm một cái bình ngọc. Ngón tay búng nhẹ nắp bình. Từng giọt chất lỏng bảy màu xinh đẹp rơi vào trong cái bình ngọc. Đem nút bỉnh ngọc đóng lại, Tiêu Sơn trực tiếp thoát khỏi khu vực màu xanh.
Trong tay hắn nắm một cái bình ngọc nho nhỏ, đôi mắt nhìn về phía con rồng đang nằm ngủ trong lòng của mình thì trên mặt Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười tràn ngập yêu thương. Ngón tay búng nhẹ nắp bình. Từ trong bình phát ra hương thơm ngào ngạt, một đám ánh sáng bảy màu từ trong bình lóe ra.
Chiếc mũi của con rồng đang nằm ngủ hích hích cái mũi. Nó giống như chưa có tỉnh chỉ là đang giống như mộng thấy được đồ ăn ngọn. Tiêu Sơn cảm giác được rất vui vẻ. Hắn đột nhiên giống như nghĩ được vấn đề gì đó, trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười cực kỳ khoái trá.
Bàn tay đem chiếc bình ngọc di chuyển nhẹ nhàng trên chiếc mũi của con rồng. Chiếc mũi của con rồng bắt đầu hích hích. Hắn di chuyển nhẹ nhàng trước mũi của con rồng, đầu của nó cũng chuyển động theo từng cử động của Tiêu Sơn. Hắn cảm tưởng giống như ở thế giới trước hắn từng nướng một miệng thịt thơm phức sau đó buộc vào một sợi dây. Đem miếng thịt đung đưa trước miệng của một con mèo con đang ngủ say.
Hàng động của con rồng trong lúc này chẳng khác gì lúc đó cả. Đôi mắt của con rồng mở theo láo nhìn về phía chiếc bình ngọc. Trong con mắt của con rồng có chín màu này thì thứ ở trong bình ngọc cực kỳ hấp dẫn nó. Thân mình nó ngay lập tức vồ tới hy vọng tóm được cái bình ngọc.
Đáng tiếc rằng nó vồ hụt, Tiêu Sơn dùng linh hồn lực nâng chiếc bình ngọc nhanh chóng bay đi. Ngay lập tức con rồng đuổi theo. Điều làm cho Tiêu Sơn có chút kỳ quái là không ngờ con rồng không có cánh nhưng nó dễ dàng bay trong không khí. Nó liên tục bay lượn đuổi theo chiếc bình ngọc.
Vèo, vèo…
Tiêu Sơn nhìn cảnh bình ngọc bay lượn trong không khí, con rồng chín màu đuổi trung quanh. Bình ngọc bay về phía đông nó đuổi về phía đông, bình ngọc bay về phía tây nó bay về phía tây. Một người truy một người đuổi. Thấy cảnh này thì Tiêu Sơn không nhịn được một tay ôm bụng cười, một tay điều khiển cái bình ngọc di chuyển.
Đuổi đi đuổi lại thì dường như điều này khiến cho con rồng cực kỳ khó chịu. Nó xoay người bay về phía Tiêu Sơn, trong con mắt của nó tràn ngập nước mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Khóe miệng Tiêu Sơn liên tục giật giật nhìn về phía con rồng. Trên miệng của hắn không có cách nào xuất hiện nụ cười vui vẻ nữa. Hắn cười khổ thở dài một tiếng đep bình ngọc thu lại, đặt nó trước miệng con rồng có chín màu.
Móng tay nhỏ bé của nó vươn ra quắp lấy cái bình ngọc, đầu của nó trực tiếp trui vào trong cái bình ngọc. Đột nhiên Tiêu Sơn ngạc nhiên mở miếng: “Haa…”, thân mình của con rồng sáng lên ánh sáng. Hai chi trước trực tiếp to lên nhanh chóng biến thành một đôi tay trắng nõn ngọc ngà. Hai chân sau biến thành một đôi chân thon dài. Một bộ tóc dài đen mượt xóa xuống. Bàn tay Tiêu Sơn theo bản năng trực tiếp đưa ra ôm lấy.
Một thiếu nữ mê người khỏa thân đồng thời cũng rất quen thuộc tựa thẳng lưng vào cánh tay của Tiêu Sơn. Bàn tay của nàng cầm chiếc bình ngọc trực tiếp đem toàn bộ đám chất lỏng bảy màu nhanh chóng đổ vào miệng của mình. Trong khi uống thứ này nàng cũng không ngại Tiêu Sơn tiến hành ôm ấp nàng.
Sau khi đem toàn bộ đám chất lỏng này uống vào, trên đôi môi đỏ mọng ướt át mê người của nàng khẽ mở. Một chiếc lưỡi mềm mại và đáng yêu nhẹ nhàng quệt miệng. Hàng động này quả thực khiến cho Tiêu Sơn cảm giác được toàn thân có chút nóng. Thân mình nàng thỏa mái dựa vào cơ thể của Tiêu Sơn. Bất chợt đầu nàng quay lại nhìn về phía hắn tò mò hỏi: “Trêu trọc bản vương… cảm giác tốt như vậy sao?”
Trong giọng nói của thiếu nữ rõ ràng phát ra không vui. Thấy vậy thì Tiêu Sơn quay đầu đi, hắn dùng nụ cười để đáng trống lảng. Ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình sau đó nói: “Không có!” Nghe thấy vậy thiếu nữ chỉ hừ lạnh một tiếng.
Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra đem thiếu nữ ôm vào trong người, hắn cười nói: “Nữ vương bệ hạ của ta, nàng tại trong mấy ngày này không xuất hiện quả thực khiến ta nhớ nàng chết đi được…” Nói xong hắn cũng dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương.
Thấy được ánh mắt tràn ngập yêu thương như vậy thì trong lòng nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm giác được ngọt ngào. Tiêu Sơn cũng đem nàng ôm lấy kéo về phía chỗ bàn tọa mà hắn hay ngồi trực tiếp đem nàng ôm vào lòng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa ngồi lên lòng hắn cảm giác được thứ to lớn nóng bỏng trực tiếp trọc vào mông nàng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng tò mò hỏi: “Phu quân, ngươi lại không đứng đằn rồi!”
Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười khổ lên tiếng nói: “Đây là không có cách nào a! Ải bảo nữ vương bệ hạ quá xinh đẹp khiến thần kìm lòng không được đây?” Hắn hôn nhẹ vào má nữ vương Mỹ Đỗ Toa, tay kia cũng không quên luồn vào quần mình đem cây côn thịt chỉnh lại đúng vị trí. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa chỉ hơi nhíu mày một cái sau đó cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực của Tiêu Sơn. Bàn tay của Tiêu Sơn rút ra một cái tấm vải lớn đem nàng bọc vào bên trong. Hắn tò mò hỏi: “Nàng có muốn mặc quần áo không?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng đáp lại: “Không cần! Thiếp chỉ tồn tại khoảng vài canh giờ sau đó lại biến thành hình của Cửu Thải Thôn Thiên Long. Vì vậy trong thời gian này chàng phải bồi thiếp nhiều một chút… Chỉ cần ôm thiếp như vậy là được!”
“Được a…” Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Bàn tay cũng luồn vào bên trong ý đồ tập kích nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
“Hừ…” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh một tiếng. Bàn tay của hắn bị nắm chặt. Thấy vậy hắn đành ngừng lại cũng không có ý định làm gì tiếp. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cười rất bình thản nói: “Nếu chàng không sợ vạn xà phệ thể vậy thì thiếp cũng không ngại!” Nói đến đây bàn tay của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trực tiếp thọc vào bên trong lôi thứ vậy to lớn dưới hạ thể của Tiêu Sơn ra. Đồng thời nàng không ngại đặt nó vào miệng huyệt động của nàng giống như đang khiêu khích Tiêu Sơn vậy.
Trên mặt Tiêu Sơn xuất hiện sự co quắp, hắn cảm giác được bàn tay của nữ vương liên tục vân vê cây côn thịt to tướng của hắn. Nàng đồng thời đặt nó ở huyệt đồng của mình giống như Tiêu Sơn chỉ cần đẩy thêm một bước là cây côn thịt sẽ chui tọt vào bên trong. Tiêu Sơn cười khổ bất đắc dĩ đầu hàng nói: “Nàng thắng!”
Thấy được bộ mặt bất đắc dĩ của Tiêu Sơn thì trên khuôn mặt xinh đẹp đến yêu dị kia xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Tiêu Sơn cười khổ tiếp tục hỏi: “Nàng muốn gì!?”
Bàn tay ngọc ngà trắng nõn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa đem thứ vật to tướng này đặt lại vị trí cũ. Tiêu Sơn nhìn về phía cây côn thịt to tướng đang điên cuồng gào thét cười khổ một tiếng. Hắn đem thiên hà nguyên lực điều động nhanh chóng xua tan dục hỏa. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại ngoan ngoãn tựa vào ngực Tiêu Sơn, nàng mở miệng nói: “Có thể cho thiếp ôm chàng như vậy trong một lát được không?”
“Được a!” Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải đáp lời. Nhiều lúc nữ nhân là khó hiểu như thế! Hắn cũng không có dám sờ mó thân thể nàng chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với ôm lấy lưng nàng mà thôi.
Trong lúc này hai người thoáng rơi vào im lặng trong khoảnh khắc, bất chợt nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng hỏi: “Phu quân, chàng có thể kể cho thiếp về công công, bà bà và mấy vị tỷ muội khác được không?”
“A” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn hơi ngẩn người ngay sau đó mở miệng nói: “Đươc rồi, nếu như nàng muốn ta sẽ kể cho nàng nghe vậy!” Tiêu Sơn bất đắc dĩ kể ra từng người từng người một. Hắn cũng nhắc đến việc phụ thân hắn qua đời.
Nghe được lời này thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa lên tiếng nói: “Phu quân, xin lỗi chàng bởi vì nhắc lại chuyện buồn với chàng…”
Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn không nghĩ được rằng người thiếu nữ nằm trong ngực hắn lúc này chính là nữ vương Mỹ Đỗ Toa, hung danh của nàng khiến cho toàn bộ đế quốc Gia Mã kinh hoàng. Hiện giờ nàng chẳng khác gì một người hiền thê nằm trong ngực Tiêu Sơn cả. Tiêu Sơn chỉ ân cần đáp lại nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Ngay từ lúc nhỏ ta đã không có phụ thân nên ta cũng không biết được. Có lẽ ta không có trải qua tình yêu của phụ thân nhưng là ta có một người mẫu thân tốt yêu thương ta…”
Tiêu Sơn lại tiếp tục kể, khi hắn kể tới Tiểu Y Tiên thì hắn cười nói: “Nàng ta quả thực rất xấu bụng a, không những chua ngoa còn đanh đá. Nàng còn không biết mặt ngoài thì giống như hiên thê lương mẫu. Ai cũng gọi nàng ta chính là nữ thần y không những xinh đẹp mà còn hiền thục, ta có phước ba đời mới lấy được nữ thân y a…”
Bất chợt tại nữ vương Mỹ Đỗ Toa ngoan ngoãn nằm trong ngực của Tiêu Sơn đột nhiên mở miệng, giọng nói nàng giống như dòng suối mùa xuân quả thực vô cùng dễ nghe. Nàng tò mò hỏi: “Tiểu Y Tiên nàng ta có đẹp như ta sao?”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn cười nói: “Không có! Bộ mặt của nàng ấy không xinh đẹp như nàng, bộ ngực cũng không lớn như nàng, bộ mông cũng không đẹp hơn nàng, chiếc đùi cũng không thon dài đẹp như nàng. May ra chiếc eo thon còn sánh với nàng!?”
Đôi mắt câu người mê hồn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa chớp nhẹ, trong con mắt chất chứa chút đau khổ: “Nàng ấy không có bộ mặt xinh đẹp như ta, không có bộ ngực lớn như ta cũng không có mông tròn lớn như ta, không có chân thon dài như ta nhưng nàng ấy lại là người được chàng yêu nhất!”
Nghe thấy vậy Tiêu Sơn cười khổ một tiếng, hắn có chút lé tránh ánh mắt của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, hắn nói: “Đúng vậy! Nàng ấy lại là người ta yếu nhất…”
Đôi môi nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi mím lại. Trong lòng nàng có chút mất mác bởi vì nàng không phải là người mà Tiêu Sơn yêu nhất. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng nói: “Hẳn là nàng ấy rất hạnh phúc!” Bất chợt nữ vương Mỹ Đỗ Toa tò mò hỏi: “Phu quân, chàng yêu thiếp sao?”
“Ách” Tiêu Sơn ngẩn người ra. Hắn cười khổ nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa sau đó mở miệng nói: “Không phải là nàng đã hỏi ta rồi hay sao?”
Bàn tay nữ vương Mỹ Đỗ Toa vươn lên nhẹ nhàng vuốt ve ngực của hắn. Mắt hơi ngước lên nhìn về phía hắn nói: “Thiếp vẫn muốn nghe lần nữa!”
Tiêu Sơn thở dài một hơi, trên mắt của hắn xuất hiện vẻ ngưng trọng, hắn lại hồi đáp nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Ta không biết! Tuy nhiên nếu như để cho nàng đến với nam nhân khác ta sẽ tức giận, ta sẽ đau khổ. Nếu như nàng đến với nam nhân khác có lẽ ta sẽ giết chết hắn sau đó đem nàng cướp đi. Ta cảm giác được trong lòng vui vẻ khi nàng cười vì ta, khi nàng tức giận bởi vì ta, khi nàng ghen ghét bởi vì ta… Ta không biết cảm giác này có phải là yêu không mặc dù nó không mạnh so với cảm giác ta đối với Tiên Nhi nhưng nó tuyệt đối không kém so với Nhã Phi.”
“Nói đúng hơn ta muốn ngủ với nàng. Hàng ngày được khinh bạc các nàng. Hàng ngày được nhìn các nàng. Hàng ngày muốn các nàng cùng với ta gây gổ sau đó hờn dỗi, ta lại đến an ủi các nàng. Muốn các nàng sinh vài đứa bảo bảo cho ta để ta dạy nó hàng ngày. Ân chính là cảm giác này…”
Hắn bất đắc dĩ cười khổ nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói: “Ta biết được loại nam nhân tham lam như ta quả thực không xứng với các nàng. Ta chỉ hy vọng các nàng không vì thế mà cảm giác được đau khổ. Ta chỉ muốn các nàng sống được hạnh phúc chỉ vậy mà thôi!”
Nghe được những lời nói của Tiêu Sơn thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa hồi đáp lai: “Phu quân, sau khi ta tắm rửa qua tế đàn chúng ta đi thăm bà bà cùng với hai vị tỷ muội, sau đó ta sẽ sinh bảo bảo cho ngươi giống như Nhã Phi vậy được không?”
Khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, hắn mở miệng nói: “Được a!”
Đôi môi nữ vương nhẹ nhàng đưa lên hôn nhẹ lên môi của hắn. Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại nàng nụ hôn này. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa mỉm cười nhìn hắn nói: “Phu quân, ta yêu chàng. Hẹn gặp chàng lần sau!” Thân mình nàng lóe ra ánh sáng, cả cơ thể dần dần thu nhỏ lại. Một con rắn bốn chân xuất hiện trong lòng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó phả ra ngoài. Hắn mỉm cười nhìn về phía trần nhà bằng đá.
Mấy ngày nay mình rất bận! Các bạn phải biết được rằng mình không có thời gian viết truyện. Mình còn cần viết truyện thật hay cần có dàn ý tốt nếu không các tình tiết truyện sẽ gây xung đột với nhau. Dạo này mình công nhận có viết nhiều sắc thật=.=! Nhưng mình cần phải có thời gian để viết dàn ý.
Truyện của mình không muốn bị cái BUG phản phái não tàn sai phái lính hơn nhân vật chính một ít để tặng kinh nghiệm cho hắn. Truyện của mình phản phái thông minh biết tính kế với nhau. Mình định viết để cho hai tộc trùm gồm đại phản phái là Hồn Tộc cùng với Cổ tộc. Truyện không bao gồm thiện ác chỉ đơn giản là nắm tay ai lớn người đó là chân lý.
Tình cảm của nhân vật chính và nhân vật nữ Cổ Huân Nhi mình còn cần phải có chuẩn bị. Sau này Cổ Tộc bởi vì lợi ích mà cũng không từ bỏ thủ đoạn nào dẫn đến nhân vật chính phải đối lập với Cổ Huân Nhi cùng với sau lưng gia tộc của nàng Cổ Tộc.
Truyện sẽ có hai phản phái lớn là Cổ Tộc và Hồn Tộc. Hai người này sẽ tính kế với nhau đem nhân vật chính quay tròng tròng. Bất cứ kế sách gì chúng cũng có thể sử xuất ra. Có khi ngay cả việc cưỡng hiếp nhân vật nữ bên cạnh của nhân vật chính nhằm để đánh đòn tinh thần với hắn. Không tiếc dùng tính mạng người nhà của hấn để uy hiếp.
Truyện mình viết sẽ là như thế nhưng mình không muốn nhân vật chính bị NTR, bị chèn ép... bị dùng thực lực cường hạng đem mạt sát. Có khi sau này nhân vật chính có thực lực mới tương đương là đấu hoàng sẽ gặp phải đấu tôn đỉnh phong hoặc đấu thánh đuổi giết. Nếu viết thật như thế sẽ rất khó... bởi vì truyện mình theo đuổi là không có cái BUG phản phái não tàn. Hy vọng các bạn đọc mấy chương gần đây cố chờ sau khi mình viết xong dàn ý sẽ đẩy nhanh tốc độ.
Thứ hai các bạn nói sắc nhiều gây nhàm chán mình công nhận nhưng các bạn phải biết các bạn là đọc chùa không đóng phí! Mình là tác giả Việt viết free cho các bạn thế nên đừng đòi hỏi quá cầu kỳ. Nếu như mình viết truyện mà nhận được tiền các bạn mình sẵn sàng nhận mọi lời chỉ trích nhưng mình không nhận được một đồng nào từ các bạn thế nên đừng có quá khắt khe nhé.
Chí ít mình dám tự vỗ ngực truyện của mình hơn đa số truyện của Tàu tuyệt đối không có mấy cái BUG phản phái não tàn gì đó. Câu truyện sẽ liên kết với nhau cực kỳ logic.
Cảnh báo chút nữa chính là vì viết truyện để cho truyện logic nhất thế nên nhiều khi gặp trùm nhân vật chính sẽ dùng cách vô lại nhất giống như ném bom đánh chết hoặc dùng trận đồ vây chết v.v... Thế nên có thể khuyết thiếu các cảnh đánh nhau gay cấn.
Kể tử sau này truyện của mình sẽ đi theo hướng này. Nếu như các bạn thấy đọc được thì theo mà không thì ngừng cũng được. Dù sao mình viết truyện cho vui giết thời gian mà thôi! Phải biết mình là người Việt viết Free chỉ để YY cho đỡ buồn mà không phải giống Tung Của nhận được mấy đồng tiền lương từ các bạn =.=!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một thanh niên khí vũ toàn thân lõa thể, chiếc đuôi rắn màu đen thi lại, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, trong con mắt tràn ngập ra vẻ âm trầm. Một nữ nhân loài người đang ngoan ngoãn dùng miệng tại hạ thể của hắn liên tục phục vụ cây côn thịt của hắn. Chiếc côn thịt to tướng đang sục sạo bàn trong miệng của nàng.
“A…”
Bất chợt một bàn tay đưa lên túm lấy tóc nàng kéo ngược ra phía sau. Nữ nhân mặt mũi đỏ bừng, miệng còn nhơ nhớp dính keo. Mặc dù lực tay của hắn khiến cho tóc nàng bị hắn kéo gần như sứt khỏi da đầu, cảm giác đau đớn khiến cho mặt mày của nàng nhăn lại tuy nhiên trên mặt của nàng lại xuất hiện một nụ cười thản nhiên: “Thống lĩnh đại nhân, thiếp có chỗ nào phục vụ ngài không tốt hay sao?”
“Tiện nhân!” Bất chợt người nam nhân này dùng tay đem đầu người nữ nhân đập mạnh xuống đất.
“A…”
Đầu người nữ nhân này va chạm vào đất phát ra một tiếng cốp khá lớn. Trên đầu của nàng đã xuất hiện một vết thương lớn, máu chảy ra dầm dề. Tuy nhiên khi nàng ngẩng đầu thì khuôn mặt của nàng rất bình thường. Nếu như có ai ở đây để ý kỹ sẽ phát hiện được trong mắt của nàng lóe lên một tia hận ý.
“Nữ nhân các ngươi đúng là một tiện nhân!” Người thanh niên nhẹ nhàng phiêu phù động thân thể nửa người nửa rắn của mình. Hắn đem áo của mình khoác lên sau đó nhìn về phía nữ nhân đang dùng khăn đắp lên vết thương của mình. Vẻ mặt của hắn trong lúc này cực kỳ âm trầm, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “C.mẹ các ngươi, nữ nhân các ngươi đều là tiện nhân!”
Ẩn sâu trong mắt của nữ nhân có một tia hận ý tuy nhiên nàng mỉm cười đáp lại: “Thống lĩnh đại nhân, nếu như đánh thiếp có thể làm cho ngài thoải mái vậy thì đến đây đi!” Quả thật nữ nhân này cũng khá là xinh đẹp, nàng chính là một vưu vật. Tuy nhiên không biết tại sao nàng lại rơi vào trong tay của Hắc Độc.
Hắc Độc nhếch khóe miệng lên cười gằn nói: “Tiện nhân đúng là tiện nhân đây! Nữ nhân nhân loài các ngươi chẳng khác gì mấy con chó cái cả! Thế nào muốn ta đút c* vào l*n ngươi hả? Nếu như ngươi bò đến đây liếm đuôi của ta, tâm tinh của ta thoải mái ta sẽ tiếp tục cho ngươi phục vụ ta!” Lời nói hoàn toàn dâm dục, vô sỉ và ti bỉ từ trong miệng của Hắc Độc phun ra.
Thấy được ánh mắt khinh bỉ và coi thường kia nhìn chằm chằm vào mình, nữ nhân không những không có phản ứng mà chỉ mỉm cười nói: “A!” Sau đó thân mình trắng nõn cũng tràn ngập vết thương của nàng bò từng bước từng bước đến gần hắn. Nàng lè chiếc lưỡi đỏ hồng và mềm mại của mình đi liếm chiếc đuôi màu đen bẩn thỉu của Hắc Độc.
Ánh mắt Hắc Độc chăm chú nhìn về phía nữ nhân loài người bò như một con chó đến trước mặt hắn lè chiếc lưỡi ra đi liếm chiêc đuôi màu đen của mình. Chiếc lưỡi màu đỏ của nàng thè ra nhẹ nhàng liếm láp cái đuôi của hắn hơn nữa bộ dạng của nàng giống như cực kỳ thích thú. Tuy nhiên khi mà bất chợt một giọt máu từ trên trán của nàng không cẩn thận rơi trên cái đuôi của hắn.
Bốp!
“A!” Nữ nhân rên lên một tiếng đau đơn. Chiếc đuôi của Hắc Độc mãnh mẽ hất văng nàng. Nó nện lên mặt của nàng phát ra tiếng khá mạnh mẽ. Đầu của nàng bị đánh bật về phía sau, thân mình văng đi. Cả cơ thể rơi bịch xuống dưới đất.
Trên trán của nàng bị đánh ra toét máu, máu chảy dầm dề, từng giọt từng giọt lăn từ trên trán khiến cho tóc của nàng ướt đấm. Máu chảy dầm dề ướt cả nền đất. Mũi của nàng cũng bị đánh tét, nó đã bị biến dáng. Máu me dầm dề.
“Hừ…” Hắc Độc hừ lạnh một tiếng. Hắn nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp loại người. Không nói đúng hiện giờ là khuôn mặt của nàng hoàn toàn biến dạng. Nàng cũng không có chút nào xinh đẹp động lòng người nữa. Không biết từ đâu Hắc Độc lấy ra một tấm khăn trắng, chiếc đuôi được hắn điều động đưa lên trước mặt của mình.
Bàn tay đưa ra đem chiếc khăn trắng nhẹ nhàng lau sạch lớp máu dính ở trên đuôi đi. Vẻ mặt của Hắc Độc kèm theo cực kỳ tức giận nói: “Loài người ti bỉ, máu của người không ngờ lại bẩn thỉu như vậy. Ngươi… tiện nhân lại dám làm bẩn đuôi của bản thống lĩnh!”
Nữ nhân nhân loài chỉ cảm giác được toàn thân đau đớn, nàng cố gắng trở dậy thân thể của mình. Đôi môi run lên bần bật ngay sau đó nàng cố gắng mở miệng nói: “Ngài thống lĩnh, xin lỗi! Thiếp thật lòng xin lỗi…”
“Hừ…!” Vẻ mặt của Hắc Độc càng âm trầm hơn, khóe miệng hắn xuất hiện nụ cười lạnh lẽo. Hôm nay tinh thần của hắn cực kỳ không tốt. Hắn quả thực rất muốn giết ai đó. Bất chợt ánh mắt nhìn về phía nữ nhân kia. Trong con mắt Hắc Độc lóe lên một vẻ âm trầm. Trên bàn tay phải của Hắc Độc tràn ngập ra đấu khí màu đen mang tính ăn mòn.
Thấy được Hắc Độc tiến về phía mình thì nữ nhân loài người liên tục cầu xin Hắc Độc: “Đại nhân Hắc Độc, thiếp sai rồi! Thiếp sai rồi! Cầu ngài tha cho thiếp một mạng…. Thiếp… thiếp nhất định sẽ cố gắng thay đổi bản thân!” Tuy nhiên Hắc Độc vẫn vẻ mặt âm trầm từ từ tiến về phía nữ nhân lõa thể liên tục dập đầu cầu xin.
Đầu của nữ nhân liên tục dập xuống tuy nhiên khi bàn tay của hắn chém xuống là lúc nàng cảm giác được trong lòng tuyệt vọng. Hai hàm răng khẽ cắn chặt lại một cái. Thân mình của nàng ngay lập tức bốc ra ánh sáng màu xanh lam mạnh mẽ. Thân mình nàng bật dậy tung ngay một quyền về phía Hắc Độc.
Phanh!
Tuy nhiên tốc độc của Hắc Độc rõ ràng nhanh hơn hẳn nàng. Nắm đấm của hắn tung ra một cú đánh mạnh vào cơ thể của nàng. Thân thể của nàng bay đi đập mạnh vào tướng phát ra một tiếng đập khá lớn. Cả thân mình của nữ nhân đánh sâu vào bên trong khiến cho cả bức tường phát ra tiếng nổ mạnh. Bụi mù bay tung tóe. Thân mình nàng lún vào trong tường, từ bước tường tạo ra một vết nứt giống như mạng nhện.
Bởi vì tiếng nổ mạnh khiến cho cả đám lính hộ vệ tộc xà nhân có chút kinh ngạc vội vã điều động người chạy vào. Người cầm đầu đám người hộ vệ vội vã chắp tay cung kính với Hắc Độc nói: “Đại nhân, có chuyện gì xảy ra hay sao?”
Bàn tay Hắc Độc đưa lên phẩy phẩy nói: “Không có gì! Các ngươi ra ngoài cho ta. Cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không thể tiến vào!”
Người cầm đầu đám hộ vệ tộc xà nhân ngay lập tức chắp tay lên tiếng nói: “Vâng, thưa đại nhân!” Ánh mắt hắn thoáng liếc qua một chút nữ nhân đanh nằm ở phía trước, trong con mắt của hắn bắn ra một tia phức tạp. Hắn cũng không dám hỏi nhiều mà cùng đám hộ vệ tộc xà nhân nhanh chóng rời đi.
Đôi mắt Hắc Độc cực kỳ âm trầm nhìn về phía nữ nhân trước mặt này. Hắn quả thực có chút không hiểu. Tại sao nữ nhân trước mặt này lại có thực lực như vậy. Rõ ràng vừa rồi lực lượng của nữ nhân này bộc lộ ra ẩn ẩn tiến vào thực lực ngang với đấu linh đi nhưng tại sao nàng lại bộc lộ ra không chút đấu khí nào. Điều này làm cho hắn cực kỳ nghi vấn.
Thân mình của Hắc Độc từ từ tiến về phía hắn. Ánh mắt của nữ nhân tràn ngập ngoan độc và oán hận nhìn về phía thân thể nửa người nửa rắn đang uyển chuyển về phía mình. Trong con mắt của nàng xuất hiện tràn ngập tia máu màu đỏ. Nàng khẽ cắn nhẹ răng, miệng nàng cảm giác được vị hơi ngọ và mặn.
“Phốc!” Từ miệng của nàng phun ra một ngụm máu đỏ. Máu đỏ tưới lên trên bụng và thân của nàng. Máu nhiềm đỏ từ bụng của nàng tới đùi, đồng thời máu cũng từ miệng chảy xuống rớt lên bộ ngực của nàng.
Từ miệng của Hắc Độc mở miệng nói: “Ngươi… thực lực của ngươi có thể so sánh với đấu linh sơ cấp đi nhưng tại sao ta lại không cảm giác được thực lực cùng đấu khí tỏa ra của ngươi. Chẳng lẽ ngươi có bảo vật có thể ngăn cản dò xét tu vi gì đó?” Ngay sau khi tự đưa ra câu hỏi thì hắn cũng lắc lắc đầu mở miệng nói: “Đồ ngăn cản dò xét tu vi cũng có thể có nhưng ở trên người của ngươi thì ta không tin. Mặc dù trên người của ngươi có thì khi ngươi rat ay cũng không thể nào không xuất hiện chút đấu khí nào… Đến cùng ngươi làm sao làm được?”
Đôi mắt Hắc Độc nheo nheo lại, trong con mắt của hắn âm trầm chẳng khác một con rắn độc nhìn về phía nữ nhân lõa thể. Tuy nhiên đáp lại ánh mắt của hắn là một ánh mắt tràn ngập tơ máu và sự oán độc nhìn chăm chú về phía hắn đối mắt với hắn. Thấy được ánh mắt này thì khóe miệng của Hắc Độc liên tục giật giật.
Hàng lông mày của Hắc Độc cau có lại. Hắn nhớ đến việc vị luyện dược sư Dược Nam tại thần điện nữ vương Mỹ Đỗ Toa kia cũng không có xuất hiện đấu khí ba động khi sử dụng chiêu thức của mình. Nghĩ tới đây thì Hắc Độc nheo mắt nhìn về phía nữ nhân, khóe miệng hắn nhếch lên, con mắt hắn tràn ngập âm trầm. Bàn tay đưa ra túm lấy tóc của thiếu nữ kéo mạnh lên: “Ngươi có liên quan gì tới hắn!”
“Toẹt!” Từ miệng của nữ nhân nhổ toẹt một bãi nước bọt dính máu vào mặt của Hắc Độc.
Bị nữ nhân như vậy nhổ vào mặt của Hắc Độc khiến cho trong lòng hắn dậy sóng. Hắn tràn ngập tức giận. Hai hàm răng hắn nghiến chặt với nhau phát ra tiếng ken két. Từ tay của hắn tung ra một quyền đánh thẳng bụng của thiếu nữ. Thiếu nữ chỉ rên lên một tiếng be bé thể hiện sự đau đớn của mình.
Bàn tay của Hắc Độc bóp chặt nên cằm của nàng, vẻ mặt của hắn vô cùng dữ tợn, hắn bóp mặt nàng biến thành vặn vẹo. Hắn mở miệng quát lớn: “Nói… ngươi và người kia có quan hệ gì! Nói…” Lại một cú đấm chứa đầy đấu khí đánh thẳng vào bụng của nàng.
Nữ nhân thều thào đáp lại lời của hắn: “Ta không biết ngươi nói cái quái gì cả!”
“Dám nói dối bản thống lĩnh!?” Bàn tay hắn đưa lên ấn mạnh đầu thiếu nữ về phía sau. Đầu thiếu nữ va mạnh vào tường phát ra những tiếng cốp cực kỳ to lớn. Đằng sau tường bị đầu của thiếu nữ phát ra những tiếng động lớn. Đồng thời phía sau gáy của nàng bắt đầu chảy ra máu tươi. Hắn cũng không có ý định dừng lại tiếp tục dùng tay đem đầu nàng liên tục va đập với đằng tường đá phía sau.
Trong ánh mắt của nữ nhân đã biến thành sự đờ đẫn. Vẻ mặt của Hắc Độc càng trở nên dữ tợn hơn. Trong lúc này hắn đã bắt đầu biến thành âm trầm. Tuy nhiên nụ cười của nữ nhân kia lại khiến cho hắn rợn cả tóc gáy. Bất chợt hắn cảm giác được cực độ nguy hiểm giống như cái chết đi sát ngang vai hắn vậy.
Con mắt của hắn tràn ngập kinh hoàng, hắn vận khởi đấu khí khôi giáp của mình nhanh chóng bọc lấy cơ thể đồng thời thân mình của hắn vội vã nhảy vọt sang bên hy vọng tránh thoát. Tuy nhiên trong không khí xuất hiện một chút sóng gợn. Một bàn tay lấy tốc độ cực nhanh đánh xuyên qua cơ thể của hắn.
Từ ngực bên trái của hắn một cái bàn tay nam nhân xuyên qua, trên bàn tay có bao bọc một lớp lửa màu xanh. Mùi thịt khét bắt đầu bốc lên. Con mắt của Hắc Độc tràn ngập không tin tưởng được vào mắt của mình. Đầu của hắn quay về phía sau, hắn mở miệng nói: “Ngươi!”
Đáng tiếc không kịp hắn trả lời, một ngọn lửa màu xanh lam đã tịch quyền khắp nơi đem thân thể của hắn đốt cháy dần dần. Mũi thịt khét lẹt lan tràn khắp nơi. Thân mình của Hắc Độc bị ngọn lửa màu xanh bao phủ chỉ trong vài tích tắc nó đã biến thành một cái xác đen ngòm. Sau đó cái xác biến thánh một đám bụi than bị gió nhẹ nhàng thổi lên.
Trong ánh mắt lờ mờ của nữ nhân nhìn về phía nam nhân trước mặt này. Nàng thấy được hắn mặc một thân y phục màu xanh rất đẹp. Bộ mặt có chút lờ mờ nhưng quả thực ngũ quan tuấn lãng. Hắn ngồi xuống sát về bên cạnh nữ nhân nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cần ta giúp gì sao?”
Miệng nữ nhân ứa ra một chút máu, máu từ từ miệng chạy xuống phía dưới đất. Nàng thều thào nói: “Xin giúp ta một cái thống khoái!”
“Ta hiểu rồi…” Từ bàn tay của hắn một ngón tay đâm thẳng về phía đấu của thiếu nữ. Thiếu nữ chỉ thấy được khi ngón tay hắn cắm xuyên đầu của nàng thì trong khoảng khắc đó nàng giống như nhìn thấy cuộc đời của mình một lần. Nàng nhìn thấy được khi còn bé mình đã có thời gian sống hạnh phúc ra sao.
Nàng sinh ra một gia đình mặc dù không khá giả nhưng cũng đủ ăn tại trấn nhỏ gần biên cảnh đế quốc. Khi tộc xà nhân cùng với loài người xảy ra xung đột, tộc xà nhân đã tấn công vào trấn nhỏ đem gia đình của nàng giết hại. Nàng lúc đó chỉ mới lên sáu tuổi mà thôi. Chính mắt nàng thấy được vì mẫu thân không muốn bị điếm ô lên đã tự sát.
Đáng tiếc tư sát của nàng hoàn toàn không có hữu dụng. Bởi vì sau khi tự sát không ngờ thân thể của nàng vẫn bị đám nam tính tộc xà nhân cho cưỡng dâm. Lúc đó có ba tên tộc xà nhân gian dâm cái xác của mẫu thân nàng. Không phải là từng người làm cái xác của tộc xà nhân mà cả ba tên đồng thời gian dâm cái xác của mẫu thân nàng. Thứ này đã để lại bóng ma trong lòng nàng.
Nếu không phải trong lúc đó huyệt động của nàng quá nhỏ, đám xà nhân không có cách nào nhét vào thì có lẽ nàng cũng đã bị đám nam tính tộc xà nhân này gian ô. Tuy nhiên nàng cũng bị bọn chúng điếm ô miệng của nàng. Đó là thời gian ghê tởm nhất mà nàng đã trải qua. Đó chính là hình ảnh địa ngục trong mắt của nàng.
Ngoài ra không những thế chính phụ thân nàng cũng bị một tên nam tính tộc xà nhân tiến hành gian ô. Nàng quả thực là lần đầu tiên chứng kiến phụ thân nàng lại bị một tên nam tính tộc xà nhân làm việc đó. Mặc dù tuổi nhỏ nhưng nàng chỉ thoáng qua một lần thấy được phụ thân và mẫu thân của nàng làm việc đó nhưng nàng không nghĩ được nam tính lại có thể cùng nhau làm việc này.
Hình ảnh cái xác mẹ nàng bị gian dâm, hình ảnh nàng bị cưỡng bức, hình ảnh phụ thân nàng bị một tên nam tính tộc xà nhân tiến hành gian ô. Hình ảnh đó in sâu mãi trong đầu của nàng. Đó chính là địa ngục nhân gian.
Bởi vì nàng nhỏ tuổi khá xinh đẹp lên bị thủ lĩnh bộ lạc Hắc Xà nhìn trúng. Hắn muốn nuôi nàng trở thành tính nô. Từ nhỏ nàng sống trong một cái cũi giống như cũi chó, ăn những thức ăn ti tiện nhất. Cuộc sống quả thực khổ không thể tả. Đến khi mười bốn tuổi thì nàng chính thức bị Hắc Độc gian dâm.
Nhiều lần nàng muốn chạy trốn nhưng đều bị người tộc xà nhân bắt lại. Nàng muốn trả thù. Tuy nhiên Hắc Độc cực kỳ cẩn thận, nàng muốn bỏ độc hắn nhưng không tìm được cơ hội. Nàng muốn theo đuổi sức mạnh đáng tiếc việc nàng tu luyện đấu khí đã bị hắn phát hiện. Hắn đem đấu tinh của nàng hủy đi.
May mắn là thời gian trước nàng tìm được một bộ công pháp. Bộ công pháp này khác hẳn với tu luyện đấu khí. Nó là một bộ công pháp tu luyện khá đặc biệt gọi là pháp quyết tu ma cực kỳ thích hợp với nữ nhân. Nàng đem bộ công pháp này tu luyện.
Trong khi nàng tu luyện, nàng phát hiện được một điều rằng công pháp này tu luyện khác hẳn với đấu khí nên đấu khi tu luyện giả rất khó phát hiện được tu vi cũng như thực lực của nàng. Mặc dù là tàn quyển nhưng công pháp này chính là công pháp Thải Dương Bổ Âm.
Thải Âm Bổ Dương chính là hấp thu nguyên dương của nam tính đem chuyển hóa thành tu vi của mình. Vì trả thù nàng không tiếc nhập ma đạo, vì trả thù nàng không tiếc sa đọa. Nàng trở thành tiện nữ nhân. Hầu như nam tính tộc xà nhân tại tộc Hắc Xà đều đã ngủ qua nàng.
Mặc dù phát hiện được nàng tiến hành ngủ với nam tính tộc xà nhân trong tộc của mình nhưng Hắc Độc cũng coi như không thấy. Bởi vì nàng đơn giản là món đồ chơi của hắn có cũng được, không có cũng được.
Mỗi lần ngủ với một nam tính tộc xà nhân nàng sẽ hút một chút nguyên dương của hắn như vậy hắn cũng không nhận ra được gì. Thực lực của nàng dần dần tăng lên trong bí mật. Nàng chỉ đợi thời cơ khi mình đủ mạnh mẽ sẽ một kích giết chết Hắc Độc báo thù cho phụ mẫu nàng. Nàng sẵn sàng sa đọa, sắn sàng chịu đựng, sắn sàng nhập ma… chỉ chờ thời cơ có thể giết hắn. Tuy nhiên nàng cũng chỉ không ngờ là tại sao Hắc Độc lại ra tay với nàng đây?
Có lẽ nàng không biết được câu trả lời của Hắc Độc lúc này! Nếu hắn ở đây có lẽ hắn sẽ trả lời cho nàng rằng: “Ta thích như vậy!” Câu trả lời chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Lúc nàng tuyệt vọng nhất, sợ hãi nhất… Nàng không có sợ hãi bởi vì mình sắp chết mà bởi vì mình chưa giết chết được cừu nhân đã chết rồi! Tuy nhiên bóng hình người thanh niên kia đã là niềm hy vọng cũng như thành toàn cho ý nguyện của nàng khi mà bàn tay của hắn xuyên qua ngực của Hắc Độc.
Ngón tay Thanh Viêm nhẹ nhàng xuyên qua đầu của người nữ nhân. Không ngờ khi hắn xuyên cua đầu của người nữ nhân này thì nàng lại nở một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười mình giống như được giải thoát vậy. Thấy được nữ cười này khiến cho trong lòng Thanh Viêm xuất hiện một cái cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Hắn không ngờ lại cực kỳ nhân tính hóa, đầu khe khẽ lắc lắc đồng thời miệng cũng thở dài một hơi. Từ bàn tay của hắn một ngọn lửa màu xanh lam bao trùm toàn thân thể lõa nồ của nàng. Thân thể của nàng nhanh chóng biến thành than sau đó tiêu tán trong không khí.
Thân mình Thanh Viêm đứng dây, sau đó thân mình của hắn xuất hiện sóng gợn. Thân mình hắn trực tếp biến mất trong không khí không để lại bất cứ dấu vết gì.
Trong một nho nhỏ ngự uyển, một thanh niên với mái tóc bạch kim ôm trong tay một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu tím. Hắn lẳng lặng kể những câu chuyện tình yêu. Đặc biệt hiện giờ hắn còn kể đến câu chuyện tình yêu của hồ ly một nghìn năm. Các loại khúc chiết thế nào, thiếu nữ lẳng lặng ngoan ngoãn tựa vào trong ngực của hắn tham lam hít hơi thở nam tử của hắn đồng thời hưởng thụ sự ôn nhu của hắn.
Đầu nàng hơi ngẩng lên sau đó mở miệng nói: “Phu quân, thiếp muốn nghe chàng thổi sao!”
Khóe miệng của người thanh niên liên tục giật giật. Trong mấy ngày nay hết kể chuyện rồi đi lại ngắm sao, ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn… Con mắt của hắn mở lớn đầy kinh hãi: “Hả…” Thấy được vẻ mặt chờ mong của thiếu nữ hắn cười khổ mở miệng đáp lại: “Hài… được rồi!”
Nhìn vẻ mặt như đưa đám của thanh niên thì khuôn mặt của thiếu nữ khó chịu hỏi: “Phu quân, chẳng lẽ thiếp muốn nghe chàng thổi một bài sáo cũng khó khăn như vậy sao? Việc này làm khó chàng hay sao?”
Tai của người thanh niên này hơi mở lớn, hắn nghe được lời từ miệng của thiếu nữ rõ ràng đang chất vấn hắn. Bất đắc dĩ hắn chỉ có cười khổ trong lòng, trên khuôn mặt của hắn ngay lập tức xuất hiện được một nụ cười cực kỳ sáng lạn: “Hahaha… nào có!” Từ trong không gian giới chỉ, hắn lấy ra một cái sáo bằng ngọc tinh xảo. Trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, bàn tay đưa chiếc sáo lên miệng chuẩn bị thổi. Hắn cảm giác vừa liên tục kể truyện cho nàng đến mức quai hàm mình muốn sái ra hiện giờ lại muốn hắn đi thổi sáo nữa chứ.
Đã sống nhiều năm như vậy đến hiện giờ nữ vương Mỹ Đỗ Toa mới cảm nhận được những hạnh phúc khi được làm nữ nhân. Cái cảm giác nằm trong ngực người nam nhân mình yêu mến. Cái cảm xúc mình được nam nhân mình yêu thích cưng chiều. Cái cảm giác thoải mái khi có thể làm nũng với nam nhân của mình. Hiện giờ cái cảm giác thoải mái khi không có bất cứ ai ở bên cạnh ngoài hắn ra.
Dù sao làm nữ vương cai quản lãnh địa tộc xà nhân nhiều năm cũng khiến cho nàng cảm thấy tinh thần có rất nhiều mệt mỏi. Hiếm khi nàng có được thời gian nghỉ ngơi. Cái cảm giác thư thái khi có hắn bên cạnh không phải vì tộc xà nhân mà lo âu khiến cho nàng tràn ngập vui vẻ. Đặc biệt khi gặp phải vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn lúc này khiến cho trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ. Phải biết sống nhiều năm như nàng cũng không biết một chút nào về tình yêu, nàng chẳng khác nào thiếu nữ mới yêu cả.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ đưa chiếc sáo ngọc lên miệng thổi. Âm thanh trầm bổng êm ái lan tràn khắp khu vườn hoa. Bộ dạng nữ vương Mỹ Đỗ Toa lười nhác đem thân mình của mình rúc vào trong ngực của hắn. Nàng bộ dạng chẳng khác gì con trùng lười dùng đầu tựa vào nghe tiếng sáo ru dương của hắn. Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa, trong lòng hắn lúc này tràn ngập bất đắc dĩ.
Theo lý luận hình ảnh của tiên hiệp hoặc kiếm hiệp gì đó thì thiếu nữ phải thổi sáo còn nam nhân, người mà nàng yêu thì dùng đầu tựa nên đùi của nàng mới đúng. Hiện giờ thân phận loạn hết cả. Trong lúc Tiêu Sơn đang thổi sáo thì bất chợt một vị nữ tính tộc xà nhân cực kỳ cung kính tiến tới. Thấy được sự xuất hiện của nữ xà hộ vệ, nữ vương Mỹ Đỗ Toa vội vã chỉnh trang lại tóc tai sau đó ngồi bên cạnh Tiêu Sơn vẻ mặt điềm nhiên.
Hai má của nữ xà vệ có chút đỏ ửng, trong lòng nàng có chút sợ hãi. Bởi vì người mù cùng biết được hiện giờ hai người này đang tình tứ với nhau. Bàn tay thiếu nữ xà vệ nắm lại, chiếc đuôi hơi run run. Nàng mở miệng nói: “Nữ vương bệ hạ! Đại nhân!”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía nữ tính tộc xà nhân tò mò hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nữ vương bệ hạ, hai vị thống lĩnh Nguyệt Mị và Mặc Ba Tư muốn cầu kiến ngài!” Thiếu nữ tộc xà nhân không có dám mở lại một lời chậm chễ ngay lập tức đáp lại lời nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
Hai hàng lông mày của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi cau lại, nàng tò mò hướng về phía thiếu nữ tộc xà nhân, bàn tay đưa ra phất nhẹ nói: “Ngươi để cho họ tiến vào nơi này gặp ta!”
“Vâng!” Hai tay của thiếu nữ xà vệ chắp tay lại cung kính. Chiếc đuôi rắn uyển chuyển nâng đỡ thân thể của nàng rời đi.
Một lúc từ hành lang lớn ở phía xa, hai bóng người từ từ đi đến. Một vị nam tính tộc xà nhân, thân hình của hắn có vài phần cường tráng. Hắn mặc một thân quần áo màu trắng đơn giản quấn quanh người khiến cho Tiêu Sơn liên tưởng tới một bộ phim hắn từng xem qua: “Alibaba và bốn mươi tên cướp”. Trên người hắn đầy những xình sắm rắn trông cực kỳ dữ tợn. Nam tính xà nhân này không ai khác ngoài Mặc Ba Tư.
Thiếu nữ mặc một thân quần áo màu trắng, mái tóc xõa dài thẳng thắt lưng. Nàng mặc một thân y phục màu trắng hơi trong suốt lên nàn da trắng mềm mại của nàng như ẩn như hiện khiến cho huyết tính nam nhân sôi trào. Vòng eo uyển chuyển dưới cái đuôi rắn mê người quả thực khiến cho Tiêu Sơn có chút mê mẩn. Hắn dùng ngón tay gãi nhẹ sống mũi của mình.
Hai người đều đồng thời hành lễ trước mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Thống lĩnh Mặc Ba Tư (Nguyệt Mị) của bộ lạc Mặc Xà (Mị Xà) tham kiến nữ vương bệ hạ!”
Bàn tay nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng phất một cái sau đó mỉm cười nói: “Được rồi! Các ngươi có chuyện gì nói đi!”
Ánh mắt của Tiêu Sơn cũng tràn ngập hứng thú tò mò nhìn về phía hai người. Thấy được Tiêu Sơn nhìn về phía mình thì con mắt mê người giống như mắt rắn của Nguyệt Mị híp lại nhìn về phía hắn, Thân mình Tiêu Sơn hơi rùng mình lại một cái. Hắn mỉm cười nói: “Chào thống lĩnh Mặc Ba Tư và thống lĩnh Nguyệt Mị!”
Nguyệt Mị mỉm cười, trên đôi môi đỏ mọng câu người kia nhàn nhạt hé mở, nàng nhỏ giọng nói: “Đại nhân luyện dược sư, không ngờ ngài cũng ở đây a!”
Mặc Ba Tư làm như không thấy sự tồn tại của Tiêu Sơn. Bàn tay của hắn chắp lại đứng trước nữ vương Mỹ Đỗ Toa, đầu hơi cúi xuống hành lễ sau đó mở miệng báo cáo: “Nữ vương bệ hạ, thống lĩnh Hắc Độc của bộ lạc Hắc Xà bị mất tích. Theo người của chúng ta điều tra Hắc Độc dường như đã bị người giết chết!”
Nghe thấy lời này thì nhất thời khuôn mặt của nữ vương thoáng qua vẻ thất thố. Tiêu Sơn cũng giả vờ mình thất thố. Khuôn mặt của hắn cũng xuất hiện vẻ hơi kinh ngạc. Hắn sử sử rất bình thường giống như người vô tội, việc này không liên quan bất kỳ điều gì với hắn vây. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Hắc Độc.
Bất chợt khuôn mặt của nàng xuất hiện vẻ giận dữ: “Kẻ nào mà dám lớn nối như vậy? Lại dám ngang nhiên giết thống lĩnh của tộc xà nhân chúng ta?”
Mặc Ba Tư nhẹ nhàng lắc đầu, con người quét qua Tiêu Sơn một chút xem phản ứng của hắn. Khuôn mặt của Tiêu Sơn vẫn bình thản như nước. Hắn nhíu mày lại nhìn về phía Hắc Độc. Vẻ suy nghĩ này chính xác giống như sự tò mò. Mặc Ba Tư mở miệng nói tiếp: “Theo thuộc hạ của thần điều tra thì tại chỗ không có bất cứ dấu vết nào để lại. Dường như trận đấu kết thúc cực kỳ nhanh chóng. Mọi dấu vết đã bị xoa bỏ không lưu trữ bất cứ hơi thở nào.”
Nguyệt Mị dùng ngón tay chỏ nhẹ nhàng chạm lên đôi môi của mình vài cái sau đó mở miệng nói: “Người có thể giết chết thống lính Hắc Độc một cách vô thanh vô thức như vậy thực lực của hắn phải rất mạnh đi. Người này lại có thể không gây ra một chút động tĩnh giết chết thống lĩnh Hắc Độc khi hắn đang ở trong bộ lạc của chính mình thì e rằng người này sợ rằng một cường giả. Phải biết thống lĩnh Hắc Độc chính là cường giả đấu vương nhiều năm. Sợ rằng một chân sớm đã bước vào đấu hoàng. Phải biết dù cho người có thực lực đấu hoàng muốn vô thanh vô tức giết chết thống lĩnh Hắc Độc là không thể nào. Nếu như người có thể vô thanh vô tức giết chết thống lĩnh Hắc Độc trong chính bộ lạc sợ rằng thực lực rất mạnh đi!”
Đầu Mặc Ba Tư gật nhẹ sau đó mở miệng nói: “Thần cũng cho là như vậy!”
Một tay đặt trước ngực. một tay dùng để sờ sờ cằm của chính mính. Tiêu Sơn tò mò mở miệng nói: “Người nào có thực lực mạnh như vậy đi giết chết Hắc Độc một cách vô thanh vô tức đây. Chẳng lẽ là lão già Địa Ma Lão Quỷ hay sao?” Hắn từ mở miệng nói sau đó lại lên tiếng lắc lắc đầu: “Không đúng! Làm sao có thể? Lão già này bị thương rất nặng… Chẳng lẽ Hắc Độc hắn chọc vào cường giả nào không nên chọc lên bị người vô thanh vô tức giết chết đây!”
Rõ ràng Tiêu Sơn dùng phương thức loại bỏ rồi lại khiến người khác nghi ngờ di rời đến nơi khác. Mặc dù phương thức này khiến cho người người đều nghi ngờ nhưng không nghi ngờ nên người của hắn. Phải biết Tiêu Sơn nhưng ở với nữ vương Mỹ Đỗ Toa hàng ngày nên việc hắn muốn ra tay giết Hắc Độc là việc rất khó.
Đầu nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng lắc lắc, nàng lên tiếng phản đối nói: “Chung quanh khu vực có một số nơi các cường giả chiếm cứ đều rất mạnh. Tuy nhiên chàng còn chưa biết mặc dù tộc xà nhân chúng ta thường hay xung đột với loài người nhưng sống cũng rất biết điều. Chúng ta tuyệt đối không dây vào người không nên dây. Sống nhiều năm như vậy ở phiến xa mạc này chúng ta cũng đắc tội không ít người nhưng cấp bậc cường giả trên đấu tông hoặc thế lực sau lưng có cường giả mạnh mẽ chúng ta cũng không có đắc tội tới…”
Bởi vì sa mạc vốn là nơi sinh sống của tộc xà nhân. Trước đây các nàng sống ở nơi âm u và lạnh lẽo. Nhiều năm như vậy rồi các nàng cũng không có di chuyển tìm nơi mới. Khu vực sống của đại lục đấu khí vốn rộng lớn nhưng nơi nào có thiên địa linh khí dày đặc lại có tài nguyên lớn thì phần nhiều đã bị các cường giả phân chia với nhau. Chỉ cần động một cái phát cả dây.
Đừng tưởng rằng tộc xà nhân giống như khinh bỉ coi rẻ loài người nhưng thực ra đám người này sống rất ngoan ngoãn và biết điều. Họ cũng chỉ dây dưa với những đám quốc gia ở xung quanh có thực lực yếu ớt mà thôi. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không phải kẻ ngốc nghếch nên mới ước thúc đám người tộc xà nhân ngoan ngoãn ở trong sa mạc.
Nàng rõ ràng hiểu rõ hiện giờ nhân tộc trên đại lục đấu khí chiếm chủ yếu. Nếu như mình đi nhầm một bước rất có thể dẫn đến diệt tộc. Đừng nghĩ rằng thực lực của mấy nước xung quanh nhỏ bé hơn tộc xà nhân nếu như động vào nước nào đều dẫn phát toàn dây. Nếu như chẳng may chọc vào người có thế lực sau lưng lớn không nên dây vào đến lúc đó thì thế lực đằng sau đem cường lực diệt sát tộc xà nhân là đương nhiên.
Sự tồn tại của tộc xà nhân không ảnh hưởng đến đám người cao tầng này nên đám người cao tầng này không có động đến tộc xà nhân là rất bình thường. Một khi tộc xà nhân xúc phạm tới ranh giới của họ thì tộc xà nhân chắc chắn bị cường giả ra tay trấn áp là đương nhiên. Đây cũng là lý do nhiều năm mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa tiến hành ước chế con dân của mình.
Vốn là Thanh Viêm sau khi xử lý xong thì ngay lập tức truyền lại thông tin cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn trực tiếp dùng phương thức truyền tống đem hắn trở lại. Bởi vì vậy thời gian mà Thanh Viêm rời đi rất ngắn. Nếu tính toán theo phương thức này thì Thanh Viêm không bị nghi ngờ nói đúng hơn là ngoại phạm.
Tuy nhiên điều làm cho Tiêu Sơn ngạc nhiên là không ngờ Nguyệt Mị lại mở miệng đáp: “Lão già Địa Ma Lão Quỷ… cũng rất có thể là lão già này. Nghe nói dưới trướng của Địa Ma Lão Quỷ còn có ba vị trưởng lão của Ma Viêm Cốc. Đám người này thực lực không tốn sắc đấu tông chút nào. Nếu như đám người này ra tay cũng không chừng…”
Nghe được lời này thì Mặc Ba Tư nhíu mày lại, hắn tò mò nhìn về phía Nguyệt Mị hỏi: “Chẳng lẽ vì vụ việc của Địa Ma Lão Quỷ? Nếu như họ có thực lực mạnh mẽ như vậy vì sao không trực tiếp tấn công tộc xà nhân chúng ta đây?”
Nghe được lời này thì Nguyệt Mị tràn ngập khinh bỉ nhìn về phía Mặc Ba Tư. Nàng không hiểu được tại sao Mặc Ba Tư lại nói ra được câu này. Rõ ràng trí tuệ của tên này không đủ cao thì phải? Nàng không biết tại sao với trí tuệ như vậy mà còn có thể trở thành thống lĩnh được.
Hài hàng lông mày nhỏ mịm cong cong của nữ vương nhẹ nhàng hơi cau lại. Dường như nàng đang suy nghĩ gì đó. Tuy nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa rõ ràng cảm nhận được Nguyệt Mị đang dấu diếm một chút gì đó. Theo như giác quan thứ sáu của phụ nữ, nàng biết được rằng Nguyệt Mị có lẽ đã đoán ra gì đó. Ngay sau đó ánh mắt của nàng thoáng quét qua nhìn về phía Tiêu Sơn.
Bàn tay của nữ vương Mỹ Đỗ Toa phất tay nói: “Được rồi chuyện này ta đã biết. Các ngươi lui xuống đi đồng thời cảnh báo cho toàn bộ thống lĩnh tộc xà nhân đề phòng cảnh giác. Nếu như có việc gì ngay lập tức báo cáo lại!”
Hai hàng lông mày của Nguyệt Mị nhíu lại. Mặc Ba Tư cũng cảm giác được khó hiểu một chút. Tuy nhiên hắn cũng rất nhanh làm ra hành động. Hai tay Mặc Ba Tư chắp lại hành lễ: “Vâng. Thần xin phép cáo lui!” Nói xong thân mình của hắn nhanh chóng rời khỏi vườn hoa tiến vào trong hành lang.
Tuy nhiên Nguyệt Mị vẫn đứng ở nơi này cũng không có rời đi. Thấy được Nguyệt Mị vẫn đứng đó thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa tò mò mím môi lại sau đó mở miệng hỏi: “Nguyệt Mị ngươi còn có việc!?”
Đầu Nguyệt Mị nhẹ nhàng gật xuống. Nàng ngay lập tức mở miệng nhanh chóng bẩm báo: “Nữ vương bệ hạ, chúng ta đã cho người thu gom đủ bốn phần dược lieu của Dung Linh Đan…”
“A” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười nói: “Nhanh như vậy?”
Đôi môi ướt át đỏ mềm mại của Nguyêt Mị khẽ mở, một nụ cười giống như phong hoa tuyết nguyệt nhẹ nhàng mở ra. Nàng mím môi lại sau đó đáp lại: “Đại nhân luyện dược sư, bởi vì chúng ta yêu cầu nên phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ rất hoan nghênh. Dường như phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ rất nhiệt liệt trong chuyện này. Họ cũng mất không ít công sức cho việc này. Điều này cũng phải cảm ơn danh tiếng của đại nhân Dược Nam chúng ta!”
“Hả…” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn có vài phần kinh ngạc. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Chuyện này liên quan gì tới ta!”
Đôi mắt câu người của Nguyệt Mị nhẹ nhàng híp lại, nàng mỉm cười nói: “Bởi vì danh tiếng của đại nhân rất thịnh nên dường như đám người Mễ Đặc Nhĩ muốn tạo quan hệ với đại nhân. Có lẽ vì thế mà họ tốn không ít tâm tư vào việc tìm các loại dược liệu Dung Linh Đan cho nữ vương bệ hạ của chúng ta!”
Chiếc cằm thon nhỏ của nữ vương Mỹ Đỗ Toa khẽ nhếch lên, nàng quay về phía Tiêu Sơn sau khi nhìn hắn một chút rồi quay ra nhìn Nguyệt Mị lên tiếng nói: “Được rồi! Nguyệt Mị, việc này ta đã biết. Ngươi lui ra đi!” Bàn tay của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng phất lên.
“Vâng!” Nguyệt Mị ngay lập tức khom người hành lễ sau đó rời đi.
Nhìn về phía thân mình đã đi xa khuất bóng của Nguyệt Mị thì Tiêu Sơn mở miệng lên tiếng hỏi: “Thế nào mà tên Hắc Độc này dễ dàng chết như vậy? Chẳng lẽ hắn chết trên bụng nữ nhân sao? Hài… Đúng là bi ai mà!” Dường như trong lời nói không mang theo chút thương tiếc nào.
Đôi mắt đẹp của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Cái chết có liên quan tới Hắc Độc có liên quan gì tới chàng hay không? Đừng nói dối thiếp! Phải biết được rằng người ở đây có thể vô thanh vô tức giết chết hắn chỉ có chàng mà thôi!”
“Hả” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn ngạc nhiên nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Ngay sau đó hắn mỉm cười nhún nhún vai, hai tay rang rộng nói: “Làm sao có thể chứ? Ta mặc dù không thích Hắc Độc nhưng không có lý do giết chết hắn đi!”
“Có…” Bất chợt đáp lại Tiêu Sơn lại là lời phản bác của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Đôi mắt nữ vương Mỹ Đỗ Toa chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn. Mặc dù biểu hiện của Tiêu Sơn giống như khôn có bất cứ phản ứng bất lương nào. Tuy nhiên theo bản năng của nữ nhân lại nói cho nàng biết lời này là lời nói dối. Nàng mở miệng nói: “Lần này chúng ta bị đám người Hàn Phong tập kích rất có thể liên quan tới Hắc Độc! Lý do này đủ để chàng giết chết Hắc Độc. Ngoài ra mỗi khi nói dối chàng đều nhún nhún vai. Đồng thời linh cảm mách bảo thiếp việc này là do chàng làm…”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn âm thầm cười khổ trong lòng: “Linh cảm là sao chứ? Là sao chứ? Thật là…” Hắn im lặng chỉ hơi nhún nhún vai cũng không có tiếp tục mở miệng.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhíu mày lại sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Thiếp không có chất vấn chàng về việc giết chết Hắc Độc. Nhưng chàng phải biết tộc xà nhân của thiếp cũng không có nhiều cường giả như vậy. Hắc Độc mặc dù âm ngoan quỷ quyệt nhưng tư chất của hắn không tệ. Chỉ cần một vài năm nữa hắn sẽ tiến vào cường giả đấu hoàng. Đến lúc đó tổng hợp thực lực tộc xà nhân sẽ tăng thêm một bậc…”
“Tộc xà nhân nhìn như hòa bình nhưng thật ra các tộc liên tục cạnh tranh với nhau cực kỳ khốc liệt. Bởi vì những tộc xà nhân khác nhau có những tập tục cùng với cách sống khác nhau nên thường thường hay xảy ra xung đột. Bởi vì có sự tồn tại của tám vị đại thống lĩnh trấn áp nên trong nội bộ tộc xà nhân mâu thuẫn được trấn áp tới mức nhỏ nhất. Chính vì lý do này mà tộc xà nhân của thiếp mới nhiều năm ản ổn như vậy.”
“Thiếp không có nói việc chàng giết chết Hắc Độc là sai! Nhưng chàng cũng nên bàn bạc với thiếp trước đó để thiếp an bài. Một vị đại thống lĩnh chết đi rất có thể dẫn đến một cuộc bạo động trong tộc…” Nói đến đây nữ vương Mỹ Đỗ Toa khe khẽ thở dài một hơi sau đó lắc lắc đầu tiếp tục nói: “Nhiều lúc không phải là cứ sức mạnh sẽ giải quyết được mọi việc!”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn nhíu mày lại cười khổ nói: “Lung Linh, thật xin lỗi nàng! Ta không nghĩ mọi việc lại rắc rối như vậy!”
“Được rồi!” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía hắn sau đó tiếp tục nói: “Việc này chàng giao lại cho thiếp là được!” Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Hắn cũng không có ý định phản đối.
Tại trên một đỉnh núi cao, sương khói lượng lờ như tiên cảnh. Bất cứ người nào đứng ở nơi này đều sẽ cảm giác được khung cảnh cực kỳ tráng quan. Lòng người đê mê và ngây dại trước khung cảnh tuyệt đẹp này. Gió trên cao thổi nhè nhẹ làm cho lòng người có cảm giác thư thái.
Hai vị nam nhân ngồi trên một chiếc ghế đá. Ở giữa bọn họ là một cái bàn đá lớn và cổ kính. Trên mặt bàn đặt một cái bàn gỗ kẻ ngang dọc khá là kỳ lạ. Ở mỗi bên của hai nam nhân đều có một cái hộp kim loại khá là kỳ lạ. Ở trong mỗi hộp đều đặt một vật tròn, dẹp nhỏ và có một màu nhất định. Một hộp đặt màu trắng, một hộp lại đặt màu đen.
Trên cái vật thể gỗ hình vuông kẻ ngang dọc các đường thẳng, những vật hình tròn dẹp được đặt lên trên vị trí những đường thẳng này. Trong đó con số lượng vật thể màu trắng đã chiếm trọn bàn cờ. Rõ ràng cờ trắng đã đi đến bước cuối cùng. Đây chính là món cờ vây.
Ngón tay nhẹ nhàng cầm lên một con cờ màu đen, đạo thân ảnh kia chỉ khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi xoay người lại. Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn sơ qua thì cứ như một trung niên nhân bình thường vậy. Trên người mặc một chiếc áo vải thô mộc mạc, khuôn mặt còn mang theo nụ cười hòa ái làm người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt vào một chỗ nhất thời ván cờ tử cục đối với quân đen xuất hiện chuyển cơ. Rõ ràng là cờ đen sắp tàn cục nhưng chỉ với một con cờ đen đặt xuống đã hoàn toàn biến tử cục thành một đường có sinh cơ.
“Tộc trưởng, kỳ nghệ của người lại cao hơn một bậc rồi! Lão phu xem ra già rồi vẫn kém một bước nữa… Vậy mà tộc trưởng vẫn có thể chuyển cơ được xem ra lão phu thật già rồi!” Lão già ngay lập tức dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt râu của mình. Lão già nhìn qua rất bình thường. Hắn ăn mặc một thân quần áo cũ kỹ tuy nhiên cả cơ thể của hắn giống như hòa vào tự nhiên. Trong con mắt ánh lên vẻ trí tuệ. Vẻ đôn hậu trên khuôn mặt của lão già này khiến cho bất cứ ai cũng cảm giác cực kỳ dễ gần, hẳn là một lão nhân hiền hòa.
Người nam nhân trung tuổi gọi là Cổ Nguyên này mỉm cười lên tiếng nói: “Hahaha… Cờ vây vốn không thể dùng bình thường để xem xét được! Mặc dù nhìn về phía trên bàn cờ biểu hiện ra quân đen hẳn phải chết nhưng chưa đến cuối vẫn không thể nói rõ được điều gì!”
Từ miệng của người nam nhân trung tuổi kia tràn ngập vẻ tự nhiên và bình thản. Dường như mọi sóng gió hay gian nan trước mặt của hắn thì hắn vẫn bình trân như vại. Lão già nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc bạc phơ của mình, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười bình thản nói: “Không sai! Chính là như vậy…”
Bàn tay già nua của lão già nhẹ nhàng đưa lên cầm lấy một con cờ trắng nhẹ nhàng đặt lên trên bàn cơ. Hai người lại tiếp tục đánh cờ. Lão già vừa đặt quân cờ vừa nói mở miệng nói: “Bên kia truyền lời lại đám người của Hồn tộc bắt đầu rục rịch. Dường như Hồn Tộc muốn đánh chủ ý về phía tiểu tử kia. Lão hủ xem tộc trưởng vẫn nên sớm rat ay một chút!”
Đầu người nam nhân trung tuổi lắc lắc, hắn mỉm cười một nụ cười đầy tự tin. Hắn đem một con cờ kẹp trong ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ. Vẻ mặt của hắn tràn ngập cao ngạo. Hắn bình thản đáp: “Đại trưởng lão, người không cần hấp tấp như vậy. Tên tiểu tử kia quả thực cũng không hề đơn giản chút nào. Đám người Hồn Tộc dùng bí thuật lên người đám đồ đệ mà hắn thu vẫn không có hiệu quả gì. Bất kể bí pháp gì muốn dò xét linh hồn thì đều khiến linh hồn nổ tung không thu bất cứ tin tức hữu dụng nào…”
Nói đến đấy người nam nhân trung tuổi khe khẽ thở dài, vẻ mặt có chút cảm thán nói: “Thủ đoạn của người tu chân quả thực cực kỳ bá đạo. Đúng thật sự là làm cho người ta đau đầu không dứt mà. Sợ rằng đám người Hồn tộc muốn đánh chủ ý với công pháp tu chân của tiểu tử kia còn có rất lớn khó khăn. Xem ra thủ đoạn của tiểu tử kia cũng không tồi chút nào…”
Ngón tay lão già kép một con cờ, ánh mắt nheo lại nhìn về phía bàn cờ. Dường như lão già đang suy nghĩ gì đó nhập thần. Ngay sau đó đầu lão già hơi lắc lắc rồi thở ra khe khẽ. Hắn muốn đặt cờ ở chỗ này nhưng lại không muốn đặt. Thấy được bộ dáng này thì người nam nhân trung tuổi Cổ Nguyên mỉm cười đáp lại: “Đại trưởng lão, ngươi lại không quyết đoán rồi!”
Nghe được lời từ miệng của Cổ Nguyên thì lão già đại trưởng lão chỉ cười khổ đáp lại: “Sống càng lâu thì càng có nhiều hiểu biết hơn nhưng thời gian cũng mài món đi tính quyết đoán của con người. Lão hủ xem ra mình cũng bị mài món không ít nhuệ khí đấy. Hahaha… Xem ra thế giới này vẫn là để đám người trẻ tuổi đi thôi!” Ngón tay của lão già dứt khoát đem viên cờ trắng đặt ở một vị trí.
“Đại trưởng lão, ngươi nói gì vậy! Ngươi tính ra vẫn mắt sáng vẫn nhìn ra được đại cuộc kia mà…” Cổ Nguyên nhẹ nhàng đặt một con cờ phong lại thế tấn công của lão già.
Lão già cầm lấy một con cờ trắng, miệng hơi chu ra. Dường như lão già suy nghĩ rất say sưa. Sau đó mở miệng nói: “Dường như kỳ nghệ cờ thuật của tộc trưởng ngày một cao hơn!” Lão già lại đặt một con cờ xuống phía dưới. Sau một lúc lão mới tò mò hỏi: “Tộc trưởng, lần trước tiểu nha đầu Huân Nhi mang về thứ đó chính là luyện dược tề? Hơn nữa không có bất cứ sai sót nào?”
Cằm Cổ Nguyên nhẹ nhàng kéo xuống, hắn dường như trong nháy mắt đó có gì đó lóe ra sâu trong đáy mắt. Ánh mắt Cổ Nguyên trở lên thâm trầm. Cổ Nguyên mở miệng đáp: “Xác thực chính là thuật luyện dược tề đã thất truyền từ rất lâu đời rồi! Xem ra lần này phong vân sẽ một lần biến đổi lớn.”
Hai mắt lão già lóe ra tinh quang, hắn mỉm cười nói: “Thời kỳ viễn cổ lưu lại có rất nhiều công pháp và bí tịch. Hiện giờ đấu khí chiếm chủ đạo tại đại lúc đấu khí. Tu chân đã thất truyền không ngờ lại một lần nữa tái hiện. Quả thực khiến cho các tộc bắt đầu dục dịch…”
Cố Nguyên cầm trong tay con cờ đen sau đó lại đặt lại chiếc lọ chứa. Hắn bình thản lên tiếng nói: “Năm xưa xác thực có một trận chiến kinh thiên động địa khiến cho tu chân tuyệt tích tại đại lục đấu khí nhưng chính bởi vì việc làm này mà khiến cho Nguyên Khí càng ngày càng ít. Ài… Ai ngờ vị kia lại đem Nguyên Khí tại đại lục đấu khí phong ấn kết quả khiến những kẻ vãn bối như chúng ta không có cách nào tu luyện thành đấu đế được. Thật sự làm cho người than thở không dứt…”
Đầu lão già gật xuống, hắn tràn ngập mùi vị khó chịu mở miệng nói: “Chuyện này chúng ta cũng không thể trách được đám người tổ tiên chúng ta làm như vậy được. Nếu có trách thì cũng trách thế hệ tu chân đối xử với thế hệ tu luyện đấu khí của chúng ta quá đáng…”
Trong giọng nói của lão già phát ra vẻ khó chịu nói: “Theo lời kể lại thì năm xưa có tám vị thánh nhân xuất hiện tại đại lục đấu khí nhưng trong đó chỉ có hai vị thuộc về thế hệ tu luyện đấu khí mà thôi! Lúc đó thiên địa nguyên khí vẫn còn dày đặc. Các tu sĩ nhan nhản xuất hiện trên đại lục đấu khí. Thế hệ tu luyện chia ra làm hai thế hệ đấu khí và tu chân…”
“Bất kể là so sánh hạng mục nào thì tu chân đều mạnh hơn so với thế hệ tu luyện đấu khí. Thế hệ tu chân còn có tu luyện thần hồn, thể tu, võ tu, phật tu… So sánh thực lực so với đấu khí hơn xa. Trong khi tu luyện đấu khí cũng chỉ có hai thế hệ tu luyện chính là tu luyện linh hồn lực và tu luyện đấu khí.”
“Mặc dù thế hệ tu chân so bất cứ hạng mục gì đều mạnh mẽ hơn so với thế hệ tu luyện đấu khí nhưng khổ nỗi thế hệ tu chân lại yêu cầu bất cứ về thân thể còn là ngộ tính hà khắc hơn so với thế hệ tu luyện đấu khí nhiều. Người không có tư chất thân thể tốt cùng với ngộ tính tốt khó mà có thể tu luyện đạt đến cấp bậc cao như đấu khí”
“Khác hẳn với tu chân là thế hệ tu luyện đấu khí. Đấu khí tràn ngập khắp nơi hơn nữa lại cực kỳ dễ dàng tu luyện. Thế hệ tu luyện đấu khí cũng dễ dàng lên cấp hơn thế hệ tu chân. Yêu cầu của việc tu luyện đấu khí cũng thấp hơn tu chân. Ngoài ra thế hệ đấu khí còn có huyết mạch đấu đế nâng đỡ vượt quá xa tu chân giả.”
“Nếu so sánh thì tổng thể thực lực của tu chân giả vẫn cao hơn đấu khí tu luyện giả. Bởi vì họ có thể dùng trận pháp, pháp bảo… giết chết số lượng cực lớn thế hệ tu luyện đấu khí giả. Phải biết cường giả độ kiếp kỳ sử dụng cùng với trận pháp hoàn toàn có thể chém giết đấu đế giống như gà chó!”
“Tuy nhiên thế hệ tu luyện đấu khí lại dựa vào sự phồn thực cùng với huyết mạch đấu đế khiến cho cả gia tộc thịnh vượng. Tuy nhiên đám người thế hê tu chân mặc dù bên trong nội bộ lục đục với nhau ngay cả tà đạo cùng chính phái cũng lúc đục lần nhau nhưng về mặt đối ngoại đều nhất trí với nhau chèn ép thế hệ đấu khí!”
“Người tu luyện thế hệ đấu khí chẳng khác gì heo chó bị người tu tiên và tu ma bài xích. Mặc dù theo nguyện vọng của giáo chúng vị thánh nhân kia vẫn cố gắng duy trì sự hòa thuận giữa thế hệ tu luyện đấu khí và thế hệ tu chân nhưng đáng tiếc thất bại!”
“Hài… Nếu như không phải bởi vì thế hệ tu chân bài xích cùng cố gắng chèn ép thế hệ tu luyện đấu khí thì làm sao thuật luyện kim cùng với thuật luyện dược tề của chúng ta đến hiện nay thảm hải như vậy. May mắn là nhờ chúng ta phát hiện được thế hệ tu luyện đấu khí có thể dùng một tia đấu khí hệ mộc dùng trung hòa dựa theo phương pháp của người tu chân đến cải tiến biến thành phương thuốc cho các luyện dược sư…”
Cổ Nguyên cười khổ gật đầu nói: “Chính trong trận chiến đó, thế hệ đấu khí dựa vào số lượng thủ thắng mới đem thế hệ tu chân dọn dẹp sạch sẽ nhưng đáng lý ra họ cũng không nên làm quá tuyệt. Ngay cả công pháp tu luyện của thế hệ tu chân cũng muốn quét sạch sẽ. Ài…”
“Nếu không phải vì thế sao vị thánh nhân kia mặt dày không để ý đến mặt mũi ra mặt tiêu diệt thế hệ đấu khí của chúng ta. Nếu như không có vài vị thánh nhân khác ra mặt ngăn cản chỉ sợ thế hệ đấu khí đến khi cả đại lục đấu khí này cũng không còn có một sinh vật nào sống sót…”
Dường như lão già cũng đồng ý với Cổ Nguyên, lão già cười khổ nói: “Chỉ hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể lấy được công pháp trong tay tiểu tử kia để tìm đường ra cho Cổ tộc chúng ta. Hiện giờ Nguyên Khí đã bị phong ấn. Chúng ta muốn phá giải phong ấn đó là chuyện không thể nào! Giờ chúng ta chỉ có thể để ý đến Đá Xà Cổ Đế hoặc công pháp tu chân trong tay tiểu tử kia mà thôi!”
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, Cổ Nguyên mỉm cười nhìn về phía lão già nói: “Đại trưởng lão xem ra trận này là chúng ta hòa đây!” Trên bàn cờ không biết lúc nào thì số lượng quân đen và quân trắng đã ngang bằng nhau.
Lão già vuốt vuốt chòm râu cười khổ nói: “Hài… Xem ra là một ván cờ hòa!” Cả hai người đồng thời phất tay. Một cỗ lực lượng bàng bạc tác động lên bàn cờ. Những con cờ trên bàn cờ ngay lập tức thu lại bay về phía lọ chứa.
Cổ Nguyên đứng dậy sau đó phủi nhẹ thân mình của mình. Hắn hiện giờ chẳng khác nào một văn nhân nho nhã. Ánh mắt của Cổ Nguyên nhìn về phía xa xa, bất chợt hắn mở miệng nói: “Đại trưởng lão, ngươi đã nghe tới tên sư phụ của tiểu tử kia hay chưa?”
Hai hàng lông mày trắng như tuyết của lão già cau mày lại, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Không phải nói theo điều tra thì hắn không có sư phụ hay sao? Tiểu tử này từ khi nào lại có sư phụ rồi!”
Bước chân vài bước tới gần vách núi, Cổ Nguyên nhìn phương xa sau đó trầm ngâm nói: “Tên đạo sư mà tiểu tử đó đã đăng ký tại thành Hắc Nham, không biết đại trưởng lão có quen không? Tên của đạo sư hắn là lão tổ Hồng Quân…”
“Lão tổ Hồng Quân!” Nghe được lời này thì bàn tay của lão già đưa lên sờ sờ râu của mình. Hai hàng lông mày nhíu lại sau đó lên tiếng tò mò hỏi: “Dường như lão phu sống nhiều năm trên đại lục đấu khí chưa có nghe được bất cứ luyện dược sư nào có tên như vậy đi!”
Đầu của Cổ Nguyên lắc lắc, hắn bình thản mỉm cười nói: “Không phải chưa từng xuất hiện. Mà cái tên này cũng đã từng xuất hiện trong bí văn ghi lại của các thế hệ giáo phái tu chân trước đây. Trong đó người đứng đầu giáo phái được gọi là Thánh Nhân cũng chính là những người truyền lại đạo pháp. Thánh nhân có thân thể hỗn nguyên bất tử bất diệt vạn pháp vô phá. Có thể nói là trường tồn cùng thiên địa. Mà người giáo dục lên các thánh nhân có một cái tên chính là lão tổ Hồng Quân. Tất nhiên đây chỉ là bí văn ghi lại cũng không biết có phải là sự thật hay không!”
Nghe được lời này thì khuôn mặt của lão già thoáng qua vẻ kinh hãi. Hắn nghe được lời này thì thân mình không khỏi run lên. Mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi, các thế hệ tu chân đã tuyệt tích nhưng không có nghĩa tại các viễn cổ động phủ đấu đế không có lưu giữ lại chút thông tin gì về họ. Hiển nhiên làm một viễn cổ gia tộc truyền lại thì Cổ tộc nắm giữ khá nhiều bí mật này.
Lão già chỉ hít một hơi khí lạnh sau đó cố gắng trấn tĩnh tình thần bất định của mình lại. Hắn mở miệng hỏi: “Ý của tộc trưởng là…”
Trên khuôn mặt trung tuổi của Cổ Nguyên xuất hiện nụ cười thâm trầm, hắn mở miệng đáp lại với lão già râu tóc bạc phơ này: “Không biết có sự thực hay không nhưng hắn lại nói tên đạo sư của mình như vậy. Ta cũng không biết là thật hay giả nhưng hắn không thể nào trùng hợp bịa ra cái tên này được…”
“Hài…” Lão già khe khẽ thở dài một hơi, hắn lên tiếng tò mò hỏi: “Tộc trưởng, vậy bước tiếp theo của chúng ta cần phải làm gì!?”
Đầu Cổ Nguyên quay lại nhìn về phía lão già. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ tự tin. Hắn mỉm cười nói: “Trước đó cứ chú ý Hồn tộc bên đó đã. Đám người Hồn Tộc bị chúng ta nhìn chằm chằm cũng khó mà ra tay được. Ta đoán bởi vì chúng ta nhìn chằm chằm nên đám người đó rất khó trực tiếp ra tay. Đến lúc đó có lẽ chúng ta chỉ cần tương kế tựu kế đem Hồn tộc đẩy về phía đối lập với tiểu tử kia là xong. Phải biết được rằng Hồn tộc cũng đang đánh chủ ý vào công pháp tu chân của tiểu tử kia a…”
“Vậy…” Lão già chần chừ một chút sau đó lên tiếng hỏi: “Tộc trưởng, có phải hay không đám người này sẽ trực tiếp ra tay bắt cóc người nhà của tiểu tử kia sau đó trực tiếp bắt hắn giao ra công pháp?”
Nghe được lời này thì Cổ Nguyên chỉ bình thản cười hóa ái nói: “Nếu như vậy chúng ta càng vui vẻ giúp Hồn tộc một tay. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần chờ ngư ông đắc lợi là được. Chúng ta sẽ thu lại thành quả sau khi Hồn tộc lấy được. Sau đó lại ra tay trợ giúp tiểu tử kia. Đây chẳng phải là một công đôi việc sao? Nhưng…” Hắn lại cười khổ nói: “Ta nghĩ tên Hồn Thiên Đế kia không phải dạng người ngu ngốc! Hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy để tiện nghi cho Cổ tộc chúng ta.”
Trong con mắt già nua của lão già hiển lộ rõ sự tò mò. Hắn cũng nhìn về phía xa, trên mặt của hắn tràn ngập vẻ suy tư. Hắn mở miệng nói: “Tộc trưởng, vậy chúng ta cần phải làm sao?”
“Chờ…” Không ngờ từ miệng của người nam nhân trung tuổi Cổ Nguyên lại phát ra bình thản như vậy. Hắn mở miệng một cách tự nhiên nói: “Đám người Hồn tộc cũng không phải ké ngốc. Họ bị chúng ta nhìn chằm chằm như vậy tất nhiên sẽ có động tác. Nếu như ta đoán không nhầm có lẽ họ sẽ hành động vào khoảng thời gian tiểu tử này cùng Tiêu Viêm lên trên Vân Lam tông. Đến lúc đó chúng ta hãy thuận nước đưa thuyền, đồng thời thu lấy thành quả, nhân tiện cũng không quên đổ hết lỗi lên người Hồn tộc là được rồi!”
“Tộc trưởng, vậy là ngài thực sự đã có kế hoạch rồi!?” Lão già không nhịn được tò mò hỏi. Cổ Nguyên chỉ mỉm cười nhìn về phía lão già nhưng không có đáp lại một lời. Tuy nhiên việc này cũng đủ cho hắn biết được Cổ Nguyên đã có kế hoạch hay chưa? Nhìn vẻ mặt tự tin của Cổ Nguyên đủ biết hắn đã sớm có kế hoạch.
Lão già cũng cười khổ bất đắc dĩ mở miệng xin cao lui. Sau khi thấy được lão già rời đi, Cổ Nguyên phả ra một hơi, trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười khổ. Đầu hắn ngẩng lên bầu trời, cả bầu trời rộng lớn ánh xạ vào trong mắt của hắn. Hắn chỉ thở dài ra một hơi sau đó lẩm bẩm nói: “Tiểu nha đầu, vì gia tộc có lẽ phụ thân sẽ phải làm điều có lỗi với tiểu tử kia. Thật sự xin lỗi người, Huân Nhi. Hài… Phụ thân cứ nghĩ tác thành cho ngươi và tên tiểu tử Tiêu Viêm nhưng không nghĩ rằng người ngươi thích là tên tiểu tử kia. Nếu như hắn cũng là người tu luyện đấu khí, tư chất tốt một chút dù cho có hoa tâm một chút thì làm phụ thân như ta cũng không ngại giúp người một tay.”
“Ài… đáng tiếc a! Ai bảo tên tiểu tử kia lại là người tu chân hơn nữa trong mình lại có tuyệt thế công pháp. Nếu như Cổ tộc chúng ta không thu đám công pháp này cho chúng ta sử dụng thì cũng bị đám người khác đánh chủ ý tới. Ai bảo hắn phong mang quá thịnh đây. Vì gia tộc, phụ thân chỉ biết xin lỗi ngươi Huân Nhi. Hy vọng sau này người hiểu được vì sao phụ thân làm vậy là tốt rồi!”