Đại Đường Đạo Soái Tác giả: Đạo Soái Nhị Đại
Chương 50 : Có thể gọi lão công hay không?
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Câu nói này quả nhiên là long trời lở đất!
Bọn người Đỗ Hà đến muộn, khi bọn họ đến, trong Tây viện đã có rất nhiều người. Những người này đều là đệ tử thế gia, vừa gặp nhau đã rôm rả nói chuyện. Phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trường Lạc công chúa.
Trường Lạc công chúa sớm đã đã đến tuổi kết hôn. Yến hội lần này, bên ngoài là chúc mừng sinh nhật của Trưởng Tôn hoàng hậu, nhưng cũng có một tin đồn khác. Trưởng Tôn hoàng hậu muốn mượn cơ hội này, gặp gỡ những công tử thế gia xứng đôi với Trường Lạc, chọn lựa một phu quân phù hợp với nàng.
Trường Lạc công chúa vốn xinh đẹp như tiên nữ, đủ để hấp dẫn bất cứ ánh mắt kẻ nào. Mọi người chính vì ôm tâm nguyện này nên đều tập trung chú ý về phía nàng, hy vọng có thể được nàng ưu ái. Chỉ có điều Trường Lạc công chúa có vẻ không tập trung, mặc dù nàng vẫn lễ pháp trả lời những người đến gần trò chuyện với nàng, nhưng trên mặt cũng thể hiện dáng vẻ không muốn nói chuyện nhiều.
Những đệ tử thế gia này đều là những người thông minh, có lẽ bọn họ không phải thiên tài gì cả, nhưng vẫn biết cách nhìn mặt nói chuyện cơ bản nhất. Bọn họ muốn tránh bị Trường Lạc công chúa chán ghét, nên biết điều tránh ra, chỉ âm thầm chú ý, tìm kiếm cơ hội bắt chuyện.
Đột nhiên, Trường Lạc công chúa nở nụ cười. Nụ cười này đúng như hoa quỳnh nở rộ, khiến cho tất cả những người âm thầm chú ý đến nàng rộn ràng trái tim. Khi mọi người còn đang suy nghĩ nguyên do, đã thấy Trường Lạc công chúa đi về phía bọn người Đỗ Hà, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ.
Bọn người Đỗ Hà, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ hiện giờ đã là cầu thủ ngôi sao của Đại Đường, từ quan to hiển quý, đến dân chúng bình dân, không có người nào không biết bọn họ. Mặc dù bọn họ thầm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được. Đỗ Hà là nhi tử của Tể tướng đương triều, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ là tôn tử của quân thần Lý Tĩnh Đại Đường, luận về thân phận địa vị, trong đám người này không có ai có thể so sánh. Tất cả bọn họ cũng chỉ có thể thầm ôm tiếc hận, biểu lộ thái độ không thèm để ý, nhưng lại càng chú ý đến cử động ở đây. Câu nói của Đỗ Hà nhất thời khiến cho nhiều người tức giận.
- Đỗ Hà, ngươi giỏi lắm, lại dám đùa giỡn công chúa!
Trong đám người liên tiếp bộc phát ra những tiếng khiển trách.
Lý Vi Linh nãy giờ vẫn theo sát phía sau cũng nhảy ra, bày ra tư thế che chắn trước người Trường Lạc công chúa, kêu lên:
- Đồ khốn khiếp, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng khi dễ Trường Lạc tỷ tỷ!
Nàng gọi Trường Lạc công chúa là tỷ tỷ cực kỳ thân mật, xem ra cũng có quan hệ không bình thường với Trường Lạc công chúa. Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng kinh ngạc nhìn Đỗ Hà. Bọn họ quen biết Đỗ Hà thời gian không lâu, nhưng đã là bằng hữu tâm đầu ý hợp, cũng biết Đỗ Hà là người như thế nào, lúc này đột nhiên nghe Đỗ Hà nói một câu như vậy, thật sự không hiểu thế nào.
Trường Lạc công chúa càng đỏ bừng mặt, sản sinh ra cảm lại xúc khó xử khác thường. Nàng vốn là người có tính cách đoan trang hiền thục, loại hành vi ngang nhiên đùa giỡn này của Đỗ Hà không khiến nàng vui, nhưng trong lòng nàng đã sớm có hình bóng Đỗ Hà, vì vậy câu nói vừa rồi của Đỗ Hà khiến cho nàng cũng cảm giác rung động.
- Ối, ối….!
Đỗ Hà nhìn phản ứng xung quanh cũng ý thức được vấn đề, vội vàng lắp bắp nói:
- Đừng...... Đừng hiểu lầm, ta...... Ta nói là mèo, không phải nói người!
Hắn cố gắng trấn định, lại hỏi một lần nữa:
- Ta muốn hỏi có thể ôm con mèo này được không, con vật lông xù này thật đáng yêu!
Mọi người giờ mới hiểu được, thật tình trong đáy lòng bọn họ cũng không dám tin Đỗ Hà có lá gan đùa giỡn Trường Lạc công chúa trong hoàng cung. Trường Lạc công chúa có vẻ khó chấp nhận câu hỏi này, nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu, sờ lên đầu chú mèo hoa, ý định đưa nó cho Đỗ Hà.
Khi Đỗ Hà đang muốn đưa tay đón lấy, một đôi tay nhỏ bé lại vượt lên trước đoạt lấy.
Lý Vi Linh cười đùa nói:
- Trường Lạc tỷ tỷ, hay là tỷ cho Linh Nhi, chơi trước đi......
Nàng chưa nói hết câu đã hét lên. Con mèo hoa rất có ác cảm với hành động thô bạo của Lý Vi Linh, khi tay Vi Linh vừa chạm vào người nó, con mèo đã nhảy xuống đất chạy đi.
Trường Lạc công chúa vội vàng kêu lên:
- Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy!
Công chúa hạ lệnh, nguyên một đám mặt người dạ thú đang có ý đồ biểu hiện bản lĩnh trước mặt Trường Lạc công chúa, vội vàng hành động. Bọn họ xắn tay áo bay thẳng về phía con mèo hoa.
Con mèo hoa này tựa hồ rất có linh tính, dùng bộ pháp linh xảo né tránh những kẻ cơ hội đang lao về phía nó, dáng vẻ giống như đùa giỡn. Thậm chí còn nhảy lên người đối phương, dùng móng vuốt ôn nhu cào lên mặt hắn. Cả đám người chạy đi chạy lại, nhưng vẫn không ai bắt được con mèo, ngược lại khiến cho toàn bộ Tây viện trở nên náo loạn.
Đỗ Hà đứng nhìn một đám người bị con mèo nhỏ làm cho sứt đầu mẻ trán, không nhịn được bật cười, Trường Lạc công chúa cũng bật cười. Lý Vi Linh càng không giữ gìn hình tượng, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Sau khi bị đoàn người vây hãm, con mèo hoa trèo lên một cây đa trong hoa viên, đắc ý nhìn phía dưới. Một đám người vây quanh dưới gốc cây, thực sự không thể làm gì.
Đỗ Hà và hai huynh đệ Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng chạy tới gốc cây, nhìn con mèo hoa đang dương dương tự đắc ở trên. Đỗ Hà nói:
- Giúp ta một tay!
Hắn thấp giọng nhờ Lý Nghiệp Tự giúp hắn một tay. Lý Nghiệp Tự không chần chừ, lập tức đứng tấn, hai tay khép lại. Đỗ Hà chạy nước rút, một cước đạp lên lòng bàn tay Lý Nghiệp Tự, dùng sức đạp một cái, cùng lúc đó, Lý Nghiệp Tự cũng dùng lực, đẩy Đỗ Hà lên trên. Hai lực hợp nhất, Đỗ Hà bay lên, một tay ôm con mèo hoa vào trong lòng.
Với khinh công hiện giờ của Đỗ Hà, muốn làm được chuyện này, kỳ thật cũng không cần Lý Nghiệp Tự trợ giúp, nhưng nếu sử dụng trước mặt nhiều người như vậy, không tránh khỏi gây chấn động với mọi người, cho nên hắn mới nhờ Lý Nghiệp Tự xuất lực che dấu.
Con mèo hoa này là giống thuần chủng hiếm có, bộ lông toàn thân màu vàng kim óng ánh, cái đầu hình cầu, mặt lớn, hai tai cân đối, đôi mắt màu vàng hình quả hạnh, hoa văn trên người giống như con hổ, thoạt nhìn rất uy phong mạnh mẽ. Đỗ Hà vuốt ve nó trong lòng bàn tay, khẽ thổi chòm râu của nó.
Con mèo nhỏ kêu “meo meo”, dùng móng vuốt cào lên mặt, dáng vẻ rất khoái trá. Đỗ Hà lại thò tay khẽ vỗ về dưới cằm con mèo nhỏ, nó thoải mái nheo mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Đỗ Hà vui vẻ mỉm cười.
- Để ta ôm một lát, để ta ôm một lát!
Lý Vi Linh nhìn thấy biểu lộ đáng yêu của con mèo, thật sự rất thích thú, cũng không để ý Đỗ Hà là tử địch của nàng, vội vàng chạy tới, thò tay định ôm nhưng con mèo có vẻ không hiểu tình cảm của nàng, giơ móng vuốt hù dọa. Lý Vi Linh sợ hãi vội vàng rút tay về, vẻ mặt u oán.
Đỗ Hà cười nói:
- Mèo vốn sợ hổ, ngươi giống như một con hổ cái, con mèo không ghét mới lạ!
Lý Vi Linh tức giận đá Đỗ Hà một cước, nhưng bị hắn dễ dàng tránh được.
Trong đám người có người mỉa mai nói:
- Đường đường là một đại nam tử lại đi thích tiểu động vật!
Đỗ Hà bình thản quay lại cười nói:
- Đỗ Hà này thích chó mèo thì thế nào? Liên quan gì đến ngươi!
Hắn cẩn thận giao con mèo lại cho Trường Lạc công chúa. Trường Lạc công chúa thò tay ôm lấy, nhưng con mèo nhỏ tỏ vẻ lưu luyến không muốn rời vòng tay Đỗ Hà. Biểu lộ này của nó khiến Đỗ Hà bật cười không ngừng. Trường Lạc công chúa cũng che miệng cười nói:
- Xem ra nó rất thích ngươi!
Ngừng lại một lát, nàng nói tiếp:
- Nếu tiên sinh thật sự yêu thích, Trường Lạc có thể tặng nó cho ngươi!
Đỗ Hà thật sự động lòng, từ trước đến giờ hắn rất yêu thích chó mèo, nhất là loại mèo hoa và chó ngao Tây Tạng.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể nuôi hai loại động vật này làm bạn. Chỉ có điều Đỗ Hà nhận thấy Trường Lạc công chúa cũng rất yêu thích con mèo này, vì vậy lắc
đầu từ chối.
Hắn sợ Trường Lạc công chúa không chăm sóc chu đáo được chú mèo này, vì vậy lập tức chỉ cho nàng mấy lưu ý khi chăm sóc mèo hoa. Trường Lạc công chúa nghe rất chăm chú, ghi nhớ từng cái một, cười khen:
- Tiên sinh biết thật nhiều!
Đỗ Hà nói:
- Nàng cũng đừng gọi ta là tiên sinh này, tiên sinh kia, ta thật sự không thích được gọi như vậy, ta còn trẻ mà.
- Vậy kêu là gì?
Trường Lạc công chúa ý tứ hỏi.
Đỗ Hà đáp:
- Cứ gọi ta là Đỗ Hà hay Thanh Liên đều được!
- Vậy ta gọi là lão công có được không?
Trường Lạc công chúa hơi đỏ mặt, kín đáo hỏi.
!
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đại Đường Đạo Soái Tác giả: Đạo Soái Nhị Đại
Chương 51 : Hai nữ mật đàm
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lão công!
Đỗ Hà nghiêng ngó, thấy Trường Nhạc công chúa không giống đang nói đùa liền do dự gãi đầu, nói:
- Ngươi thích gọi thế nào thì gọi, sao không gọi to lên!
Trường Nhạc công chúa nở nụ cười vui vẻ, ngọt ngào kêu một tiếng:
- Lão công!
Đỗ Hà đáp một tiếng, đáy lòng cười khổ: Trời đất chứng giám, đây cũng không phải là chính mình cố ý cho Trường Nhạc ăn đậu hủ, chỉ là chuyện cho tới bây giờ cũng không thể nào quay lại, chỉ có thể kỳ vọng dừng ở đây, đừng gây ra phiền toái gì thêm. Thấy Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa trò chuyện vui vẻ, hai huynh đệ Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng không nói xen vào, tìm hảo hữu nói chuyện phiếm. Lý Vi Linh lại đến kéo tay Trường Nhạc công chúa, tựa hồ muốn cùng nàng ôn chuyện. Bất quá hiển nhiên tâm tư Trường Nhạc công chúa đều ở trên người Đỗ Hà nên cũng không trả lời nàng. Lý Vi Linh quệt mồm, có chút oán giận trừng mắt với Đỗ Hà. Đối với loại ánh mắt này, Đỗ Hà sớm đã có sức miễn dịch nên chỉ nhìn như không thấy, vẫn vui vẻ chuyện trò với Trường Nhạc công chúa. Đang lúc bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì Lý Tuyết Nhạn không biết từ đâu chui ra, nhìn hai người bọn họ, sắc mặt có chút khó coi.
- Tuyết Nhạn? Sao ngươi lại tới đây!
Đỗ Hà kinh ngạc, theo hắn biết thì Lý Tuyết Nhạn đã nhân dịp nghỉ đã đi Linh Châu thăm cha mẹ. Trường Nhạc công chúa cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Lý Tuyết Nhạn, đáy lòng bồn chồn, càng có chút lúng túng.
Lý Tuyết Nhạn nói:
- Phụ thân quay trở lại kinh bình chọn chức, nhân tiện tới tham gia ngày sinh của Hoàng hậu nương nương, ta cũng đi theo đến đây.
Trong đáy lòng nàng có chút ấm ức, chỉ cách một ngày không gặp đã thấy nhớ nhung. Lý Tuyết Nhạn khi đó như mất hồn mất vía, nhớ nhung như điên, ăn uống không vào. Biết được Lý Đạo Tông phải về kinh bình chức cũng đòi đi theo. Trên đường đi, Lý Tuyết Nhạn chỉ nghĩ đến việc Đỗ Hà khi đột nhiên nhìn thấy mình sẽ biểu hiện thế nào, ai ngờ lại thấy hắn đang vui vẻ nói chuyên với Trường Nhạc công chúa. Cũng không phải nói Lý Tuyết Nhạn lòng dạ nhỏ mọn, chỉ là nàng biết rõ Đỗ Hà trước lúc bị chứng mất hồn cực kỳ si mê Trường Nhạc công chúa.
Cho nên khi nàng phát giác thái độ của Trường Nhạc công chúa đối với Đỗ Hà phát sinh biến hóa thì đã ngầm coi là đối thủ. Chỉ bất quá là giữa hai người bọn họ vẫn có vết sâu ngăn cách nên không ai chủ động nói chuyện với đối phương. Nhưng lần này tạm biệt, Lý Tuyết Nhạn thấy vết sâu ngăn cách giữa bọn họ đã biến mất không biết từ lúc nào, trong lòng không khỏi lo lắng bất an, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết khi mình vừa đi xa thì tình cảm giữa bọn họ đã tiến triển đến mức độ nào. Nàng bất giác sợ hãi, cảm giác như bảo bối yêu nhất của mình bị người ta cướp đi.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà phát giác thấy thái độ khác lạ của Lý Tuyết Nhạn nhưng cũng không biết tâm tư của nàng. Dù sao linh hồn của Đỗ Hà là tư tưởng thanh niên thế kỷ hai mốt, vào thời đại đó thì thanh niên nam nữ trẻ tuổi nói chuyện phiếm với nhau là chuyện rất bình thường.
- Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi!
Lý Tuyết Nhạn gượng cười. Trường Nhạc công chúa cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Tuyết Nhạn, bước lên nắm lấy tay nàng, tươi cười kéo đi, Lý Vi Linh cũng đi theo.
********
Trường Nhạc công chúa dẫn Lý Tuyết Nhạn tới một góc hẻo lánh trong Tây viện, bảo Lý Vi Linh ở một bên chờ. Lý Vi Linh cùng Trường Nhạc công chúa cũng là bạn chơi từ thuở thanh mai trúc mã nên rất nghe lời đại tỷ tỷ, hừ một tiếng với địch nhân là Lý Tuyết Nhạn rồi ngoan ngoãn đứng chờ.
Trường Nhạc công chúa nhìn Lý Tuyết Nhạn buồn bực không vui, nghiêm túc nói:
- Tuyết Nhạn, không sợ ngươi chê cười, ta nghĩ là ta thích Đỗ Hà rồi!
- Ta biết!
Lý Tuyết Nhạn trầm giọng:
- Chúng ta là bạn thân, cùng nhau lớn lên. Chuyển biến thái độ của ngươi đối với hắn không thể gạt được ta.
- Vậy còn ngươi!
Trường Nhạc công chúa cười dịu dàng, hai mắt chân thành nhìn nàng:
- Ngươi cũng nói, chúng ta là bạn thân, ngươi hiểu được ta, ta lại làm sao không biết ngươi!
- Ta...... Ta......
Lý Tuyết Nhạn nói liên tục hai chữ, có chút khó có thể mở miệng, thầm ngĩ: Trường Nhạc có thể thản nhiên nói ra sao mình lại không, chẳng lẽ tình cảm của mình không sâu bằng nàng?
Hừ!
Ta không thua nàng!
Lý Tuyết Nhạn cố lấy dũng khí, ngẩng cao đầu, thẳng thắn:
- Ta cũng đồng dạng, cho nên ta sẽ không buông bỏ. Lý Tuyết Nhạn nếu như không phải là Đỗ Hà thì không lấy chồng!
Lời nói đã đến nước này, nàng cũng không do dự, nhìn bạn thân chốn khuê phòng vẻ khiêu khích.
Trường Nhạc công chúa ngẩn người, lập tức lắc đầu cười khổ, nói:
- Hay cho nha đầu chết tiệt kia, ngươi đây là đang bức ta!
Lý Tuyết Nhạn dương dương đắc ý nói:
- Cha ta mẹ ta hiểu ta nhất, bọn họ hy vọng ta có thể tìm được lang quân mà bản thân yêu thích nên ta không sợ!
Trường Nhạc công chúa bình thản người đã từng là bạn thân chốn khuê phòng, ngày nay lại là đối thủ, chém đinh chặt sắt mà nói:
- Trường Nhạc này cũng chỉ gả cho Đỗ Hà!
Ngừng lại một chút, nàng cười nói:
- Phần nhân tình này, ta tự hỏi không thua bởi ngươi. Ngươi hiểu rõ, ta cũng làm được. Tuy nhiên ta là công chúa......
- Ngươi......
Lý Tuyết Nhạn nguyên lai tưởng rằng Trường Nhạc công chúa là công chúa nên không thể tự chủ chuyện hôn nhân, hơn nữa trời sinh hiền thục sẽ không cãi lời cha mẹ. Vì thế hy vọng nàng biết khó tự lui, không ngờ lại tính sai.
Ánh mắt Trường Nhạc công chúa lộ ra vẻ kiên định từ trước đến nay chưa từng có, áp lực ba năm chờ đợi khiến tình cảm một khi bột phát còn mạnh mẽ hơn cả đại hồng thủy. Vì Đỗ Hà, nàng từng thất vọng cực độ, thậm chí gần như phát điên một lần, thêm một lần nữa vì hắn thì như thế nào?
Lý Tuyết Nhạn thở dài:
- Đã như vậy, ta thối lui là được. Ngươi là công chúa được hoàng thượng và hoàng hậu sủng ái nhất, chỉ cần nói một tiếng, hoàng thượng lại lần nữa ban hôn, mọi sự đều xong.
Trường Nhạc công chúa cười, cốc đầu nàng một cái:
- Ngươi cũng biết, ta không làm chuyện này, ngươi yên tâm đi.
Nàng sâu kín thở dài nói:
- Ông trời đã cho ta một cơ hội, nhưng ta bỏ lỡ. Ta đâu còn mặt mũi yêu cầu phụ hoàng làm như thế? Giả như trong lòng của hắn không có ta, ta cứ cưỡng ép đi vào thì có ích gì? Điều duy nhất hiện giờ ta có thể làm là lại khiến cho hắn thích ta, hoặc là......
Sắc mặt nàng có chút ảm đạm, không nói thêm, cũng không nói được.
- Trường Nhạc!
Lý Tuyết Nhạn cảm động kéo tay nàng, bởi vì các nàng là bạn thân chốn khuê phòng nên không ai có thể hiểu hơn nỗi đau trong lòng nhau. Nếu là cái khác, Lý Tuyết Nhạn căn bản sẽ không tranh giành, nhưng chỉ có tình cảm là ngoại lệ. Một người có thể lừa gạt hết thảy, duy chỉ có không thể lừa gạt tình cảm của mình. Muốn Lý Tuyết Nhạn buông tay, đó là chuyện tuyệt đối làm không được.
- Không sao!
Trường Nhạc công chúa lại khôi phục tư thái ung dung của một công chúa:
- Chẳng biết hươu chết về tay ai, còn chưa thể biết được, lúc này buông bỏ còn sớm.
Thấy Trường Nhạc công chúa lại lần nữa lộ ra dáng tươi cười, Lý Tuyết Nhạn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người nhìn qua nhau. Lý Tuyết Nhạn hỏi:
- Chúng ta vẫn là hảo hữu?
- Dĩ nhiên!
Trường Nhạc công chúa khẳng định.
- Thật tốt quá!
Lý Tuyết Nhạn ôm Trường Nhạc công chúa vui vẻ phá lên cười. Hơn mười năm tình nghĩa, cũng tuyệt không phải đơn giản có thể dứt bỏ.
Lý Tuyết Nhạn đột nhiên nói ra:
- Trường Nhạc, ngươi nói lão công còn không nhất định sẽ vừa ý chúng ta, vậy chúng ta hành động như vậy có giống...... Ách...... Oán phụ?
Trường Nhạc công chúa đỏ mặt, lại khẽ phát vào tay Lý Tuyết Nhạn, bật cười. Lý Tuyết Nhạn nắm lấy tay Trường Nhạc công chúa, thẩm vấn:
- Lúc ta không có ở đây, các ngươi đã phát triển đến một bước kia rồi hả?
- Thì ra là gọi lão công á!
Trường Nhạc công chúa do dự một lát, rất nghiêm túc trả lời đến.
Nghe xong lời này, Lý Tuyết Nhạn cũng thấy cao hứng, Trường Nhạc cuối cùng vẫn chậm hơn mình mấy bước, hai tiếng lão công này bản thân đã sớm kêu rồi.
Nhưng không biết hai người bọn họ khi biết rõ ý tứ chân chính của hai từ “lão công” này sẽ biểu lộ ra sao.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đại Đường Đạo Soái Tác giả: Đạo Soái Nhị Đại
Chương 52 : Kiếm món lớn
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Vào lúc Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn, Lý Vi Linh trở lại giữa Tây viện thì Đỗ Hà đang cùng Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ và một đám hồ bằng cẩu hữu đang cùng nhau chơi đùa ném thẻ vào bình rượu.
Trò ném thẻ vào bình rượu là một loại lễ tiết cổ đại. Xuất phát của nó từ thời Xuân Thu Chiến quốc, từ sau thời Tần Hán thì thịnh hành trong tầng lớp sĩ phu, mỗi lần có yến tiệc tất có nhã hứng chơi. Vào Đường triều cũng tương đối thịnh hành. Trong Lễ ký hay Đại đái lễ ký đều có ghi chép về trò chơi này. Trò này là khách và chủ song phương thay phiên dùng mũi tên không đầu vào trong bình rượu, mỗi người bốn mũi tên, ném lọt nhiều hơn là thắng, thua bị phạt uống rượu.
Vào thời cổ đại, ném thẻ vào bình rượu là một loại lễ tiết tương đối văn nhã. Nhưng trước đám thiếu gia ăn chơi này lại thành một hồi đánh bạc. Đề xuất đầu tiên là Lý Kính Nghiệp, cháu trai của Anh công Lý Tích, một nhân vật rất “đầu gấu”. Đỗ Hà biết rõ hắn, vì sau này để Đại Đường không rơi vào tay Võ Tắc Thiên, gia hỏa này đã tụ tập hơn mười vạn binh mã ở Dương Châu phản kháng. Tuy thất bại, hơn nữa bị thủ hạ giết, nhưng dũng khí có thể khen. Dù sao cũng nhân vật dám khiêu chiến Võ Tắc Thiên.
Gia hỏa này ngoại trừ gan lớn, còn có một sở trường là thiện xạ, một tay tiễn pháp nổi danh toàn bộ Trường An. Ném thẻ vào bình rượu thuộc về cổ đại lục nghệ, là một loại xạ lễ, cho nên kỹ xảo ném thẻ vào bình rượu của hắn không tệ. Cũng bởi vì như thế, hắn mới hò hét chơi trò này.
Đề xuất đánh bạc chính là Trình Xử Bật, con thứ ba của Trình Giảo Kim. Tính cách của tiểu tử này cũng giống như cha hắn, nói chuyện như sét đánh, ngôn ngữ chợ búa, toàn bộ toát lên tạo hình Trương Phi mãnh liệt, quát:
- Trò ném thẻ vào bình rượu này, lão Trình ta là thành thạo nhất rồi. Nhưng muốn chơi nhất định phải có tiền đặt cược mới được, không có tiền đặt cược, thắng cũng không có ý nghĩa. Có tinh lực, còn không bằng đi kỹ viện đùa nghịch!
Tại lễ chúc thọ của Trưởng Tôn hoàng hậu nghĩ đến đi dạo kỹ viện, cũng chỉ có con của Trình Giảo Kim mới có thể đạt tới cảnh giới này. Đề nghị này nhận được sự tán thành của đa số. Đỗ Hà vốn không tham gia lại khiến cho Trình Xử Bật, quát:
- Tại đây ai cũng có thể không tham gia, duy chỉ có Đỗ gia tiểu tử ngươi không được. Trận bóng lần trước, ngươi một hơi thắng chúng ta mười ba quả khiến nguyên một đám chúng ta về nhà bị Lão đầu tử đánh cho một trận. Nếu không báo thù, thực xin lỗi quả đấm của Lão đầu tử.
Hắn mở miệng một tiếng Lão đầu tử giống như không phải gọi cha hắn.
- Được rồi!
Đỗ Hà thở dài, chỉ có thể đã tiếp nhận.
- Mỗi người năm mũi tên, ném trúng một mũi được một ngân lượng, cứ thế hết năm mũi mới thôi, còn có ý kiến?
Lý Kính Nghiệp là người tốt tính, hạ tiền đặt cược xuống mức tối thiểu.
Trình Xử Bật lại không đã, kêu lên:
- Một ngân lượng còn chưa đủ để lão Trình ta lạnh kẽ răng, ít nhất mười lượng!
Mọi người ở đây cũng đồng tình. Lý Nghiệp Hủ lắc đầu nói:
- Hôm nay cưỡi ngựa không cẩn thận gãy tay, ta không chơi!
Lý Nghiệp Tự cũng nhíu mày nói:
- Trận bóng hôm qua, ta bị cầu đập vào tay nên ta cũng không chơi!
Hai người này gian hoạt như quỷ, chuồn trước một bước. Kết quả là, đến phiên Đỗ Hà, tất cả người tham gia chơi đều lặng ngắt. Đỗ Hà một vừa tán gẫu cùng Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ vừa ném tên, hết thảy đều trúng. Đến lúc này hắn đã ném tổng cộng hơn ba trăm mũi tên, mỗi lượt một lúc năm mũi. Cả đám chung quanh đều ngây ngốc, những người tham gia đặt cược càng muốn chết quách cho xong.
- Được rồi, tay mỏi rồi, không chơi!
Hắn ném cả nắm năm mũi tên ném cả vào bầu tên cách đó không xa.
- Bao nhiêu mũi rồi!
Đỗ Hà hỏi một câu.
Trình Xử Bật nuốt nuốt nước miếng nói:
- Tổng cộng ba trăm hai mươi sáu mũi!
Hắn thờ thẫn đáp, lập tức kêu lên:
- Đỗ gia tiểu tử, ngươi cứu ta!
Đỗ Hà nhìn hắn vẻ khinh bỉ:
- Lão huynh, ta đã nói là không chơi, không phải vì sợ mà vì ta quá lợi hại, sợ các ngươi thua quá thảm, là ngươi bắt buộc ta đến đấy!
Đỗ Hà đời sau thuở nhỏ có học tập thủ pháp ám khí thủ pháp trong [Lưu Hương bảo giám], thậm chí trong lúc nhàm chán còn lấy viên đá ném trúng con muỗi, ném thứ này căn bản không có tính khiêu chiến. Trình Xử Bật nhớ lại đã có chuyện như vậy, trong chốc lát, cảm giác không khí chung quanh như hạ nhiệt độ. Nguyên một đám người đánh cuộc, ánh mắt nhìn hắn như muốn sát nhân. Trình Xử Bật dù gan lớn đến đâu cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Lý Nghiệp Hủ ở một bên cười trộm:
- Thanh Liên dùng gậy tròn chơi bóng đều có thể bảo trì độ chuẩn xác khủng bố như thế, cái này dùng tay càng không cần phải nói! Cùng hắn chơi cái này chẳng phải là muốn chết!
Đỗ Hà vung tay lên:
- Ba trăm hai mươi sáu mũi vậy là ba ngàn hai trăm sáu mươi ngân lượng, số lẻ bỏ đi, một người ba ngàn hai trăm lượng, có tiền trả tiền, không có tiền ghi nợ. Đương nhiên ai muốn quỵt cũng được, ta không có ý kiến.
Với đám con cháu này, dù bỏ mệnh cũng không thể ném đi mặt mũi, cả đám đều nhịn đau viết xuống phiếu nợ. Đỗ Hà khẽ đếm, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi tờ là sáu vạn bốn ngàn lượng.
Đỗ Như Hối làm đến Tể tướng, bổng lộc tính ra dù lão có liều chết liều sống làm đến bốn mươi năm nữa cũng không bằng một nửa lợi nhuận của Đỗ Hà trong thời gian đốt nửa nén nhang. Nhìn hai mươi tờ ghi nợ giá trị sáu vạn bốn ngàn lượng, Đỗ Hà cũng không khỏi được cảm khái một câu, tại Đại Đường, quá dễ kiếm tiền!
Lúc này đã đến giờ lành, đám Đỗ Hà cũng tản đi. Đỗ Hà đã tìm được Chương thị. Lễ tiết Đại Đường rất phức tạp, bọn họ căn cứ thân phận xếp đặt thành hàng, từng người cầm lễ vật nhập đại điện tự mình chúc thọ Trưởng Tôn hoàng hậu. Đương nhiên cũng chỉ có những nhân tài có thân phận có địa vị nhân tài mới có vinh hạnh đặc biệt này, những quan viên không có cấp bệnh hoặc là nhờ các phu nhân cáo hay tối đa là nhận lấy lễ vật, mời ăn bữa cơm, cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt trưởng tôn Hoàng Hậu. Chương thị là Tể tướng phu nhân, địa vị chỉ dưới mấy vị hoàng tử hoàng nữ cùng với Hồng Phất nữ, lão bà của Phòng Huyền Linh.
Đỗ Hà cũng chính thức nhìn thấy Phòng phu nhân, điển hình của “bà chằn” thiên cổ, người đã sáng tạo ra từ ăn dấm, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là một nhân vật bưu hãn!
Qua một lát, bọn họ đã được triệu kiến. Đỗ Hà bưng lấy lễ hộp, đi theo Chương thị vào đại điện. Thọ tinh Trưởng Tôn hoàng hậu đã thay đổi một thân cung trang tiêu chuẩn ngồi ở thượng thủ, Hồng Phất nữ, Phòng phu nhân ngồi bên cạnh. Chương thị cũng là tiểu thư khuê các, danh môn xuất thân, đối với lễ tiết cực kỳ nắm chắc, bình thản nói một hồi chúc tụng.
Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói:
- Có lẽ là xuất phát từ lệ cũ, chư vị cũng biết Bổn cung không thích vật xa hoa. Cho nên lễ vật đa số tranh chữ và một ít kỳ vật dị vật, Đỗ gia Nhị Lang, một tay thư pháp uy chấn Đại Đường, nếu như lễ vật không phải là mặc bảo do Đỗ Nhị Lang tự tay viết ra thì thật khiến Bổn cung mất hứng.
Trưởng Tôn hoàng hậu cười cười nói nói thản nhiên, nhìn qua Đỗ Hà. Chương thị có chút xấu hổ, những lời này của Trưởng Tôn hoàng hậu có chút làm khó dễ người rồi. Vô luận Đỗ Hà chữ có thật tốt, nổi danh cỡ nào nhưng tặng quà cũng không thể tiện tay ghi mấy chữ coi như hạ lễ!
Đỗ Hà thản nhiên tiến lên một bước nói:
- Bởi vì cái gọi là lễ không ngại nhiều, càng ở trân quý mà trọng ở tấm lòng. Hoàng hậu nương nương đã để mắt đến Đỗ Hà ta, yêu thích thư pháp của ta vậy Đỗ Hà nguyện ý tại chỗ vì nương nương viết lên một bức, chúc nương nương phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ gật đầu tán dương, Đỗ Hà bình thản đối đáp, đã có khí độ vượt xa thường nhân, cũng xác thực xứng đôi Trường Nhạc, cười nói:
- Người đâu, dâng bút mực!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đại Đường Đạo Soái Tác giả: Đạo Soái Nhị Đại
Chương 53 : Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Hà cầm bút, viết chữ đối với hắn mà nói là chuyện thường ngày, nhưng mấu chốt là viết gì? Nhìn ra được, Trưởng Tôn hoàng hậu có tính toán khảo nghiệm của mình, mặc dù không biết nguyên do ở đâu, nhưng bản năng không muốn để cho đối phương xem thường.
Trầm ngâm một hồi, Đỗ Hà đột nhiên nghĩ đến bài thơ [Trưởng Tôn tiến hiền] của thủ phụ Trương Cư Chính ở triều Đại Minh, bài thơ này ca ngợi Trưởng Tôn hoàng hậu. Trong lịch sử, Trương Cư Chính không nổi danh về thi từ, nhưng hắn năm tuổi nhập học, mười hai tuổi đã là tú tài, mười sáu tuổi cử nhân, cũng là một nhân vật rất cao minh.
Lúc này đề bút viết: “Đường hoàng liệt liệt, chủng mỹ tam vương. Thật duy triết hậu, tả hữu tiêu phòng. Điều hòa trực lượng, tưởng tiến trung lương. Dụng tỷ Phòng Ngụy, huân dong hiển chương. Hoàng hoàng đồng quản, thiên tái lưu phương.”
Câu đầu tiên và câu cuối cùng của bài [Trưởng Tôn tiến hiền] nguyên lai là “đường tông liệt liệt” cùng với “thiên tái lưu phương.” Đỗ Hà hơi chút sửa chữa, danh hào Thái Tông của Đường Thái Tông là truy phong sau khi chết, hiện giờ hắn đang còn sống nên hai chữ Đường tông không thể dùng, vạn nhất có kẻ lấy làm cớ bảo hắn rủa Lý Thế Dân.
“Thiên tái di phương” cũng tương tự, lúc Trương Cư Chính làm thơ, Trưởng Tôn hoàng hậu đã sớm chết trên trăm năm, một câu di phương tất nhiên là thỏa đáng, nhưng tại thọ yến mà viết câu di phương cũng khó nói qua. Cho nên hơi chút sửa chữa, đường tông dùng đường hoàng thay thế, di phương dùng lưu phương thay thế, ý cảnh cũng là giống nhau.
Trưởng Tôn hoàng hậu cầm bức chữ mà Đỗ Hà viết ra, trong mắt lộ vẻ vui mừng:
- Ngàn lời vạn ý nhưng lại không nịnh nọt.
Mọi người chung quanh cũng đều nghe.
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng là người thường, muốn được khen ngợi! Huống chi những lời này lại xuất từ thủ bút Đỗ Hà, không khó tưởng tượng một khi truyền ra sẽ khiến cho hiền danh của nàng cao hơn một tầng.
Trưởng Tôn hoàng hậu tán thán:
- Cổ có tào Tử Kiện bảy bước thành thơ, hôm nay đã thấy Đỗ Nhị Lang múa bút thành thơ, Chương tỷ tỷ thật đúng sinh được con hiền!
Nàng thoả mãn nhẹ gật đầu, nhận chữ, mời Chương thị nhập tọa, đồng thời bảo Đỗ Hà lên điện Thiên. Nơi này là nơi dành cho các phu nhân, đám thiếu niên như Đỗ Hà ngồi ở nơi khác.
Đi vào điện Thiên, đám Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ đã ở trong điện. Một thanh niên có vài phần tương tự với Lý Thế Dân chống gậy đi tới.
Lý Thừa Càn?
Đỗ Hà lập tức đoán được thân phận của hắn, người trong Đại Đường có hình dáng giống với Lý Thế Dân, lại thọt chân chỉ có Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn rồi. Lý Thừa Càn tựa hồ thay thế Trường Nhạc công chúa, dùng thân phận chủ nhân tiến lên nói mấy câu chúc tụng rồi mời hắn vào bàn tiệc. Không biết hữu ý vô ý, chỗ ghế của Đỗ Hà đặt ở vị trí thứ năm, dưới tay Lý Vi Linh.
Đối với vị trí này, Đỗ Hà cũng không có gì chú ý, lơ đễnh ngồi xuống. Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ lại lần lượt nhíu mày.
Cổ nhân thiết yến bày chính ai đến trước ngồi trước, mỗi chỗ một người, vì thế rất coi trọng số ghế cao thấp, với thân phận của Đỗ Hà đã không dưới bọn họ, huống chi Đỗ Hà còn có danh hiệu danh gia thư pháp, ngồi trên bọn họ cũng được, sao có thể ngồi dưới, thậm chí không bằng Lý Vi Linh?
Trường Nhạc công chúa đứng lên, nghĩ một thoáng lại ngồi xuống. Nàng lại không sợ đại ca, nhưng biết đại thế, biết nếu như nàng làm lớn chuyện sẽ khiến Lý Thừa Càn cùng Đỗ Hà đối địch.
Theo như nàng thấy, đắc tội Thái tử cũng không phải một việc hay, huống chi nàng cũng không muốn người trong lòng của mình cùng đại ca không hòa thuận, chỉ có thể áy náy nhìn qua Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười bình thản. Vị trí vốn trong thời cổ đại là một chuyện đại sự. Mượn Úy Trì Kính Đức mà nói, trong lịch sử ghi lại có chuyện liên quan đến vị trí. Có một lần Lý Thế Dân thiết yến, mở tiệc chiêu đãi Úy Trì Kính Đức và một đám đại thần. Úy Trì Kính Đức phát hiện số ghế mình trên bàn tiệc vẫn thiếu một người, nhất thời bất mãn, quát:
- Ngươi có công gì, dám ngồi trên Úy Trì Kính Đức ta.
Thành vương Lý Đạo Tông nghe xong lời này, mở miệng khuyên giải.
Úy Trì Kính Đức giận dữ, một quyền đánh qua, trước mặt mọi người đánh Vương gia, còn suýt nữa đem Lý Đạo Tông đánh cho mù mắt. Hãn tướng này từng ba lượt tại chiến trường cứu mạng Lý Thế Dân, lúc còn trẻ cũng là một nhân vật anh hùng, xử sự cao minh nhưng về già lại lên mặt, dựa vào chiến công của mình có chút cuồng vọng, không coi ai ra gì. Nhưng từ hành động của hắn cũng có thể nhìn ra một cái ghế cao thấp, tại cổ đại là trọng yếu đến cỡ nào.
Đỗ Hà không thèm để ý, cũng không phải bởi vì hắn không biết số ghế trọng yếu, chỉ là không muốn cho Trưởng Tôn hoàng hậu khó chịu mà thôi. Hắn biết rõ đây tuyệt đối không phải là ý tứ của Trưởng Tôn hoàng hậu, nhìn ánh mắt hả hê của Trưởng Tôn Trùng là có thể đoán được.
Hắn như thế nào không biết, một nhà Trưởng Tôn hồ ly đứng
sau Thái tử?
Khí độ của Đỗ Hà như thế, ngược lại khiến người trong bàn tâm phục. Lý Nghiệp Hủ đứng dậy, ra khỏi ghế mình, ngồi xuống dưới tay Đỗ Hà, trực tiếp biểu thị bất mãn. Hắn xuất thân quân nhân thế gia, được Lý Tĩnh dạy bảo nên là một hán tử cứng cỏi, bất kể cái gì chính trị không chính trị , càng thêm mặc kệ có đắc tội Lý Thừa Càn hay không. Bất mãn là bất mãn, trực tiếp biểu đạt. Lý Nghiệp Tự sau đó cũng ra khỏi ghế mình, ngồi chung với Lý Nghiệp Hủ.
Lý Thừa Càn sắc mặt nhất thời khó chịu, sẵng giọng:
- Lý gia huynh đệ, các ngươi sao thế!
Lúc mới bắt đầu, Lý Thừa Càn thân mật gọi bọn hắn là Nghiệp Tự, Nghiệp Hủ, lúc này đổi thành Lý gia huynh đệ, biểu lộ ý bất mãn không thể nghi ngờ.
Lý Nghiệp Hủ không thèm để ý Lý Thừa Càn chất vấn, chỉ nói:
- Không sao, ta cùng với Thanh Liên là chí giao, đã hẹn ở cùng một chỗ nâng cốc ngôn hoan, vị trí cách xa nhau không tiện, tại đây vừa vặn.
Hắn cũng biết đây là ngày sinh nhật của Trưởng Tôn hoàng hậu nên không muốn gây chuyện nên không nói trắng ra mà thuận miệng tìm một cái cớ.
Lý Nghiệp Tự cũng cười nói:
- Đồng dạng!
Tâm tính Lý Thừa Càn vốn cao ngạo, không nghe người can gián, đối mặt với tình huống như vậy sao có thể cúi đầu nhận lỗi, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tùy các ngươi!
Lúc này, trên chỗ dãy ghế cao của yến hội có tiếng cười khẽ hả hê:
- Chút việc nhỏ cũng làm không xong, thực làm mất mặt mẫu! Đỗ tiên sinh là thư pháp danh gia, địa vị trong Đại Đường hiển hách ra sao? Hắn càng là sư phụ của đệ nhất Đại Nho Đại Đường, Khổng Dĩnh Đạt tiên sinh mà Thái tử lại là đệ tử của Khổng Dĩnh Đạt tiên sinh, luận bối phận Thái tử thuộc về đồ tôn của Đỗ tiên sinh. Đối đãi sư phụ của thầy như thế, có thể nói thiên cổ một người rồi!
Người lên tiếng chính là một người mập mạp, không cần phải nói, chính là con trai mà Lý Thế Dân sủng ái nhất nhi tử...... Ngụy Vương Lý Thái!
Lý Thái vốn học phú năm xe, ngôn từ sắc bén, đem quan hệ thầy trò giữa Đỗ Hà, Khổng Dĩnh Đạt cùng Lý Thừa Càn gộp vào một chỗ, đối với việc Lý Thừa Càn làm khó dễ công khai nhạo báng hắn làm không được đại sự, sau lưng lại xem hắn là thứ vô lễ không tôn sư trọng đạo. Việc này nếu như lan truyền ra ngoài, đối với Lý Thừa Càn vốn có thanh danh không tốt càng là đả kích trầm trọng. Lý Thừa Càn cũng ý thức được điểm ấy, càng thêm thịnh nộ.
Vốn hắn muốn làm cho Đỗ Hà mất mặt, không ngờ ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, hiện tại khiến cho mình cũng xuống đài không được rồi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đại Đường Đạo Soái Tác giả: Đạo Soái Nhị Đại
Chương 54 : Đối câu
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bởi vì Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn cố ý làm khó dễ, dẫn tới Lý gia huynh đệ bất mãn, Ngụy Vương Lý Thái càng lợi dụng cơ hội để châm chọc, trực tiếp đem Lý Thừa Càn ra chỗ đầu sóng ngọn gió, xuống đài không được. Thọ yến lập tức biến thành chiến trường. Liền tại lúc này, Trường Nhạc công chúa lạnh mặt đứng dậy:
- Mỗi người nói ít đi một câu, hôm nay là sinh nhật mẫu hậu, không phải lúc huynh đệ các ngươi đấu nhau. Nếu khiến phụ hoàng biết các ngươi tranh đấu vào lúc này thì người sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Một câu, lập tức trấn trụ hai vị hoàng tử. Lý Thừa Càn, Lý Thái đều là nhân vật không ai bì nổi, có thể kìm chế bọn họ cũng chỉ có Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu. Trường Nhạc công chúa lại là công chúa mà hai người sủng ái nhất, nếu như nàng báo lại trước mặt hai người thì bọn hắn chắc chắn sẽ chịu khổ. Hai người cũng không dám nhiều lời, lui xuống.
Trường Nhạc công chúa đi vào sảnh, thi lễ với tất cả mọi người, lại nói:
- Đại ca lâm thời vâng mệnh, không có chuẩn bị, đến nỗi ra sai lầm. Trường Nhạc thay hắn hướng mọi người bồi tội.
Trường Nhạc công chúa đi tới trước mặt Đỗ Hà, nói:
- Đại danh Đỗ tiên sinh, Trường Nhạc nghe như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay may mắn, Trường Nhạc nguyện mời tiên sinh cùng bàn, không biết tiên sinh có thể đồng ý.
Đỗ Hà thầm tán thưởng, rốt cuộc là xuất thân hoàng gia, hành động lần này của Trường Nhạc công chúa chẳng những thay Lý Thừa Càn vãn hồi mặt mũi, cũng bảo trụ mặt mũi của hoàng gia, càng bảo toàn mặt mũi cho hắn.
- Nào dám không tòng mệnh!
Đỗ Hà đứng lên.
Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng mãn ý về chỗ ngồi của mình.
- Xin lỗi rồi, không thể tưởng được đại ca sẽ quá phận như thế!
Trường Nhạc công chúa trên mặt cũng có chút vẻ giận dữ, ở một bên thấp giọng nói.
Đỗ Hà thản nhiên cười nói:
- Không sao, ‘Trừng mắt đối diện cả ngàn người. Cúi đầu làm ngựa đứa trẻ con’, Thái tử đối đãi ta như thế nào, ta không thèm để ý, ta chỉ để ý, bằng hữu của ta như thế nào đối đãi ta! Nhờ phúc của thái tử, hôm nay Đỗ Hà ta phát hiện hai bằng hữu đáng để dùng mạng tương giao!
Nói xong, Đỗ Hà tự thân rót rượu trên bàn, kính hai huynh đệ Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ.
Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ từng người cũng vui vẻ nâng chén đón chào. Nhìn xem Đỗ Hà tiêu sái không bị trói buộc, tâm hồn Trường Nhạc công chúa chấn động. Phong cách khí chất chỉ làm theo ý mình này của Đỗ Hà thật khiến người mê muội.
Đỗ Hà đột nhiên phát hiện Trưởng Tôn Trùng ngồi ở đối diện chính mình vẫn một mực âm trầm liền nổi lòng ngoan độc, thấp giọng nói:
- Ngươi xem đối diện, người nọ chẳng phải không giống ác lang ăn người sao.
Trường Nhạc công chúa lạnh lùng nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh ngoảnh đi, thầm hừ một tiếng. Đỗ Hà cùng Lý Thừa Càn không hề quan hệ, hôm nay lại như thế nhằm vào hắn, Trường Nhạc công chúa cũng nhìn ra đây hết thảy đều là hắn giở trò quỷ, lòng chán ghét càng nặng. Có Trường Nhạc công chúa tọa trấn, tiếp đó Lý Thừa Càn cùng Lý Thái cũng không dám làm loạn. Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa ngồi chung một chỗ, hai người nhỏ giọng thì thào thật khiến người ngoài ao ước. Lý Tuyết Nhạn càng thấy chua xót, một mực nhìn chằm chằm vào, tựa hồ sợ bọn họ trước mặt mọi người sẽ làm ra hành động gì mà người khác bỏ qua.
Rượu qua trung tuần, chợt nghe một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm”! từ ngoài điện truyền đến. Lý Thừa Càn, Lý Thái lập tức vươn người đứng dậy, một mạch chạy chậm đi ra ngoài nghênh đón. Nếu không phải người biết thật còn cho bọn hắn là phụ tử tình thâm, thực tế hai người đều sợ đối phương vượt lên trước mà thôi. Đỗ Hà cũng cùng người khác rời tiệc nghênh đón.
- Chư vị không cần đa lễ, trẫm chỉ muốn cùng với những anh kiệt tương lai của Đại Đường uống mấy chén, câu nệ lại không hay!
Lý Thế Dân cười lớn đi vào điện Thiên, khí độ quân vương hiện rõ. Đi theo sau lưng hắn còn có Trưởng Tôn lão hồ ly.
Một câu bình thường này của Lý Thế Dân lại làm cho phần lớn người trong điện Thiên kích động, mỗi người đều cảm thấy Lý Thế Dân vì bọn họ mà đến, cảm thấy được yêu mà sợ. Ngay cả Lý Nghiệp Hủ mà Đỗ Hà từ trước đến giờ vẫn thấy luôn tỉnh táo cũng lộ ra một chút kích động, không thể không thừa nhận mị lực cá nhân của Lý Thế Dân xác thực cường đại, nếu đánh giá định lượng là một trăm phần trăm.
Để cho Đỗ Hà chú ý vẫn là Trưởng Tôn lão hồ ly sau lưng Lý Thế Dân, lão gia hỏa này vẫn bộc lộ bộ dạng vô hại nhưng ai biết lão đều biết chỗ lợi hại.
Lý Thế Dân đi lên chủ vị, lại để cho từng người trở về chỗ của mình. Chợt thấy Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa ngồi cùng một chỗ, Lý Thế Dân thoáng trừng mắt. Cho đến lúc này, hắn còn nhớ rõ thần sắc Trường Nhạc công chúa làm loạn để từ hôn, khóc đến này ruột gan đứt từng khúc hồi đầu năm, nhưng hôm nay......
Rốt cuộc vẫn là người từng thấy qua đại trường diện, mặc dù không biết nguyên nhân ở đâu, nhưng Lý Thế Dân rất nhanh như có điều suy nghĩ, lộ vẻ tươi cười, trông cực kỳ hèn mọn, tựa như có chủ ý gì đó. Trưởng Tôn lão hồ ly đối với tình huống này vẫn không hề có biểu hiện, nhìn không ra lão suy nghĩ cái gì.
Lý Thế Dân cùng mọi người đối ẩm ba chén, muốn nói vài câu để kéo gần khoảng cách nhưng ngoại trừ Đỗ Hà, những người khác đều vâng vâng dạ dạ.
Lý Thừa Càn bỗng nhiên nói:
- Phụ hoàng, tại đây đều là tuấn kiệt của Đại Đường ta, hài nhi có một đề nghị, không bằng đối câu đối trợ hứng như thế nào?
Lý Thế Dân sáng mắt, vuốt râu khen:
- Đại diệu! Thái tử có đề nghị này, vậy do ngươi mở đầu!
Lý Thừa Càn hắng giọng nói:
- Nhi thần lĩnh mệnh!
Hắn giả bộ đi lại vài bước, hai tay hợp lại, nói:
- Nhi thần đã có! Tước hoan yến hỷ, thán xuân phong bất giải ly tao.
- Hay!
Lý Thế Dân vỗ tay cười to.
- Hồng oán hộc bi, tích hạ vũ thường già tam quốc.
Đỗ Hà với tư cách là cao tài sinh hệ tiếng Trung nên cũng tương đối có bản lĩnh với với câu đối.
Lý Thế Dân cười nói:
- Đối tốt tốt, đúng đấy rất tốt! Chim yến thuộc về vui vẻ, hồng hộc lo cho quốc gia, Tam quốc đã chỉ sách vở cũng nói về thiên hạ, tinh tế chuẩn xác, không thẹn là con trai Đỗ tể tướng! Ra
đề mục đi!
- Sĩ nông công thương giác thương vũ.
Đỗ Hà thuận miệng.
- Diệu!
Lý Thế Dân thấp giọng hô một tiếng, rất phấn chấn. Đỗ Hà ra câu rất hay, bốn chữ trước là sĩ nông công thương chỉ bốn nghiệp, cung thương giác thuộc về ngũ âm, lại có một lặp lại, một chữ gần đồng âm. Trong lúc nhất thời không người đối ra.
Qua hồi lâu, Lý Thế Dân mới cười ha hả:
- Trẫm đối: Hàn nhiệt ôn lương cung kiệm nhượng.
Hàn nhiệt ôn lương là bốn cảm giác của con người, ôn lương cung kiệm là ngũ đức của quân tử, có thể tính tinh tế?
Đỗ Hà cũng không nghĩ ra Lý Thế Dân vậy mà có thể đối được, cười nói: