Một luồng kình phong đánh úp tới! Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn đứng trước mặt Đỗ Hà bị dọa cho mặt trắng bệch, kinh hãi kêu lên. Nhưng Đỗ Hà vẫn bình thản ung dung, không hề tránh né, kình phong từ sau đầu hắn tựa hồ lướt qua mái tóc.
- Tại sao ngươi không né!
Một thanh âm khàn khàn truyền đến. Đỗ Hà xoay người nhìn lại, người lên tiếng là một thiếu niên lạnh lùng đẹp trai, gần bằng tuổi hắn, dáng người anh tuấn.
- Thật là một cước sắc bén!
Đỗ Hà cười khen, một cước kia dù chưa đá trúng, nhưng lại nổi lên một trận kình phong, mơ hồ khiến sau gáy hắn nhói đau. Có thể tưởng tượng, nếu một cước này đá trúng, kết cục nhẹ nhất cũng là chấn động não.
- Ngươi vô tâm đá ta, vì sao ta phải trốn!
Trong mắt Đỗ Hà hiện lên vẻ nghi hoặc, Đỗ Hà cũng từng thấy người này vài lần, hắn cũng là một học sinh cùng lớp, là kẻ quái gở nhất trong học đường. Người này ngồi trong góc, chưa từng nghe hắn mở miệng nói câu nào.
Đỗ Hà ở Hoằng Văn quán cũng gần một tháng, nhưng đến nay vẫn không biết danh tính người này, hắn cảm thấy rất kỳ quái với sự khiêu khích bất ngờ này, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Con mắt là cửa sổ tâm hồn, trong mắt thiếu niên lạnh lùng dâng trào ý chí chiến đấu, cái này đã nói cho hắn đáp án.
- Lần này ta đánh thật đây!
Nghe Đỗ Hà nói như vậy, trong mắt thiếu niên lạnh lùng lại lộ ra nụ cười, một cước mạnh hơn gào thét mà đến. Thiếu niên này còn rất trẻ, nhưng lực sát thương của hắn lại mạnh vô cùng. Tiếng xé gió tê tâm liệt phế đủ để phá bia nứt đá, loại sức mạnh này xuất hiện trên người thiếu niên xấp xỉ tuổi mình, quả thực làm cho Đỗ Hà bất ngờ.
Đỗ Hà nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào bàn chân đối phương, cả người như con diều nhẹ nhàng tiến lên ba bước, cũng không chịu bất cứ tổn thương nào. Thiếu niên lạnh lùng cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy Đỗ Hà có thể đỡ nổi cước này của mình, nhưng không vì vậy mà hắn dừng lại, không đợi Đỗ Hà vọt tới trước mặt đã liên tục đá ra cước thứ hai, thứ ba, thứ tư. Chân phá hư không, giống như viên đạn liên tiếp từ nòng súng phát ra, bắn về chỗ hiểm trên người Đỗ Hà.
Đối mặt với mấy “viên đạn” phá không bay tới, Đỗ Hà không lựa chọn lui về phía sau hoặc là trốn tránh sang hai bên, mà thi triển đại kỳ Phong Vân chưởng, trên chọn dưới đánh, trái bày phải ngăn, mỗi một chưởng đều phong bế vô cùng chuẩn xác phi cước của thiếu niên lạnh lùng, dứt khoát ngăn cản tất cả công kích, hơn nữa cũng không thối lui bước nào.
Đỗ Hà đương nhiên không phải hạng chỉ biết phòng thủ, lần đầu tiên đối địch trong đời lại gặp phải hảo thủ như vậy, hắn cũng rất muốn xem mấy tháng qua bản thân tiến bộ như thế nào. Sau khi Đỗ Hà giơ bàn tay trái phong bế cước thứ tư của thiếu niên lạnh lùng, thân thể mãnh liệt xoay tròn, cả người bay lên cao, tung một cước gió xoáy, chém thẳng vào huyệt thái dương của thiếu niên lạnh lùng.
Nếu huyệt thái dương của ai đó bị đá trúng, cho dù có công phu giỏi đến đâu cũng không chịu được, thiếu niên lạnh lùng bất đắc dĩ thay đổi tấn công bằng phòng ngự, cong khuỷu tay chặn cước chân, ngăn cản phản kích của Đỗ Hà. Thiếu niên lạnh lùng mỉm cười, lần này hắn nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng chuyện tiếp theo lại làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Đỗ Hà lơ lửng giữa không trung, chẳng những không rơi xuống đất như hắn dự đoán, ngược lại bay vút lên cao, xoay tròn, tam cước liên hoàn, khiến hắn khó lòng phòng bị, một cước trúng giữa ngực hắn, làm hắn liên tiếp thối lui năm bước. Nếu là người thường, tình cảnh đương nhiên sẽ giống như thiếu niên lạnh lùng đã nghĩ, nhưng Đỗ Hà lại là dị loại, hắn có khinh công cái thế, hoàn toàn trái với lẽ thường.
Mặc dù thiếu niên lạnh lùng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng lập tức vỗ ngực, rất nhanh đứng vững lại, nếu hắn vô sự xông lên trước, hiển nhiên một cước này của Đỗ Hà không tạo cho hắn tổn thương gì lớn. Quyền cước của thiếu niên lạnh lùng đại khai đại hợp, còn khinh công thân pháp của Đỗ Hà tuyệt diệu thiên hạ, mặc dù lực lượng giữa hai người kém xa nhau, nhưng vẫn có thể ung dung chiến đấu. Trong nháy mắt, hai người liên tiếp đấu đến mười hiệp, nhưng đều không làm gì được đối phương.
Thiếu niên lạnh lùng chợt quát lên:
- Đỡ.
Cước này của hắn giống như roi thép, vừa nhanh vừa hung ác, uy lực mạnh hơn rất nhiều so với mấy cước trước đó. Đối mặt với cú đá này, Đỗ Hà lại lựa chọn dùng cước phá cước, chỉ thấy hắn nhấc chân đạp thẳng tới. Cú đá này vô cùng dứt khoát, trực tiếp, vừa vặn, mặc dù phát động chậm hơn cước của thiếu niên lạnh lùng, nhưng lại có thể phát sau đến trước. Khi thiếu niên lạnh lùng quét đá đến bên gáy Đỗ Hà thì hắn đã vượt lên trước, đạp vào phần bụng của thiếu niên lạnh lùng, lập tức khiến thiếu niên lạnh lùng lui về phía sau hai ba bước, cú đá quét của hắn đương nhiên bị phá giải.
Thiếu niên lạnh lùng bị Đỗ Hà đá lui, giật mình sửng sốt:
- Ngươi rất mạnh, bộ chiến ta không phải đối thủ của ngươi. Ta tên là La Thông, có thời gian thì hãy so tài một lần nữa.
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
La Thông? Chẳng lẽ là Tảo Bắc anh hùng? Không thể nào, Tảo Bắc anh hùng là nhi tử của La Thành trong tiểu thuyết, La Thành là nhân vật hư cấu, nhi tử của hắn làm sao có thể xuất hiện trong lịch sử?
- Đại ca, đại ca… ta thật sự sùng bái ngươi, không ngờ ngươi lại có thể đánh thắng La Thông?
Phòng Di Ái khoa trương lao đến, ôm lấy Đỗ Hà, thần sắc vô cùng kích động. Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn cũng yên lặng nhìn Đỗ Hà, trong mắt hai người đầy vẻ kinh ngạc. Không chỉ có bọn họ, toàn bộ những người đứng trong di viên đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Đỗ Hà, giống như xem hắn là một con quái vật.
Đỗ Hà vẫn tỏ ra bình thản, thấp giọng hỏi:
- La Thông là ai?
Hắn đánh thắng La Thông thì sao chứ, lẽ nào thật sự đáng khoa trương như vậy sao?
- La Thông là con trai độc nhất của Đàm Dũng Công La Sĩ Tín, La Sĩ Tín chính là hãn tướng của Đại Đường ta, 14 tuổi tòng quân, dũng mãnh vô cùng, sau khi hàng phục Đại Đường ta, được phụ hoàng rất yêu mến. Khi phụ hoàng chinh phạt Lưu Hắc Thát, La Sĩ Tín bất hạnh bỏ mình. La Thông cũng giống như thân phụ La Sĩ Tín của mình, thiếu niên anh hiệp, võ nghệ cao cường, nhưng rất thích chiến đấu tàn nhẫn, một năm trước tranh đấu với con trai trưởng của Ngô Quốc Công Uất Trì Kính Đức là Uất Trì Bảo Lâm, được xưng là Tiểu Kính Đức. Năm đó hắn 14 tuổi, đánh cho Uất Trì Bảo Lâm trọng thương, khi đó Uất Trì Bảo Lâm 28 tuổi.
Người trả lời hắn dĩ nhiên là Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa nhấn mạnh từng câu từng chữ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Đỗ Hà.
Đỗ Hà bừng tỉnh đại ngộ, La Sĩ Tín là nhân vật thật sự tồn tại trong lịch sử, La Thông là nhi tử của hắn cũng từng được nghe nói đến. Chỉ có điều Đỗ Hà không thể tưởng tượng tiểu tử này lại ngưu bức như vậy, dũng tướng sơ Đường có Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức. Thân thể La Thông còn chưa hoàn toàn trưởng thành, vậy mà có thể đánh bại thiếu niên hoàng kim Uất Trì Bảo Lâm. Khó trách từng chiêu thức của La Thông lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, nếu không phải mình có “Lưu Hương bảo điển”, sợ rằng thân thể của mình còn xa mới là đối thủ của hắn.
- Bổn cung thật sự rất ngạc nhiên, nhị lang Đỗ gia vốn đã quen quần là áo lượt, nhưng chỉ trong thời gian hơn một tháng nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại trở thành thư pháp danh gia. Đỗ tướng chính là người đứng đầu mười tám học sĩ của Đại Đường ta, có thể Đỗ công tử từ thuở nhỏ đã chịu ảnh hưởng của phụ thân, miễn cưỡng có thể nói là tài hoa thư pháp. Nhưng Đỗ gia nhiều thế hệ là thư hương thế gia, không biết tại sao Đỗ công tử lại có võ nghệ cao cường như vậy?
Trường Nhạc công chúa nhẹ nhàng nói, nhưng thần sắc vô cùng nghiêm túc và trang trọng, rất có tư thế điều tra chuyện này đến cùng.
- Cái này......
Đỗ Hà thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không thể nói mình không phải là Đỗ Hà trước kia.
- Ha ha….!
Đỗ Hà mỉm cười nói:
- Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, a…mau lên lớp thôi, công chúa, lần sau lại trò chuyện...... Di Ái, chúng ta đi!
Đỗ Hà vội vàng kéo tay Phòng Di Ái chuồn đi.
Trường Nhạc công chúa trợn mắt líu lưỡi, không ngờ Đỗ Hà lại dùng cách trốn chạy vô lại như vậy
- Ha ha ha…!
Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh lại cảm thấy vô cùng thú vị, bật cười sảng khoái. Trường Nhạc công chúa nhìn thân ảnh xa dần của Đỗ Hà, trong mắt lộ ra cảm xúc chấn động.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chạy đến một chỗ vắng vẻ, Đỗ Hà mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Trường Nhạc công chúa không đuổi theo, hắn lẩm bẩm nói:
- Nữ nhân kia thật là phiền toái, cha mẹ ta cũng không so đo nhiều như vậy, nàng để ý làm gì.
Hắn không hề biết, Trường Nhạc công chúa đã chú ý hắn ba năm qua, có thể nói nàng biết hắn rõ như lòng bàn tay. Nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Đỗ Hà lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Trường Nhạc công chúa đương nhiên cảm thấy vô cùng khó hiểu, lại càng chú ý đến hắn. Đỗ Hà nhìn Phòng Di Ái, thấy thần sắc hắn cổ quái nhìn mình, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì.
- Sao vậy?
Đỗ Hà kỳ quái hỏi.
Phòng Di Ái chợt quỳ xuống, nói:
- Đại ca, ngươi hãy dạy võ công cho ta!
Đỗ Hà kinh ngạc ngây người, muốn đỡ hắn đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình không thể dìu nổi hắn. Phòng Di Ái nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu, nhưng trên người lại có một luồng lực lượng khủng bố.
- Đứng lên rồi nói, nếu ngươi không đứng dậy, ta sẽ bỏ đi!
Đỗ Hà bắt buộc uy hiếp.
Phòng Di Ái đành đứng dậy, thở dài nói:
- Đại ca, ngươi cũng biết, ta căn bản không có tố chất học văn. Kỳ thật, từ nhỏ ta đã ưa thích tập võ, ước mơ có thể giống như Ngạc Công, Bao Công, Quỳ Công, Tương Công, Dục Công, trở thành một Tướng quân, ra trận giết địch, làm vẻ vang cho đất nước. Nhưng từ nhỏ đến lớn ta đều bị phụ thân ép học văn, ép ta học cái này cái kia, nhưng ta vốn học không vào. Đại ca, ngươi có thể đánh thắng La Thông, võ nghệ đích thị không tệ. Ngươi hãy dạy ta đi.
Trong mắt hắn lộ ra thần sắc khẩn cầu hiếm thấy. Phòng Di Ái bình thường rất tùy tiện, dáng vẻ bất cần, chỉ biết sống phóng túng, thực sự không ngờ lại có tâm tư thâm trầm như vậy.
- Ngươi đã nói chuyện này với phụ thân chưa?
Đỗ Hà cũng có lòng muốn giúp đỡ hắn, chỉ có điều Phòng Di Ái muốn học thuật giết địch trên chiến trường, còn võ công của Đỗ Hà lại không thích hợp để khắc địch trên chiến trường. Thuật giết địch rất đơn giản, chỉ là giết địch để sống, người có thiên phú hơn người chỉ cần luyện hơn một năm là dư sức trở thành hãn tướng. Còn vũ kỹ của Đỗ Hà lại rất phức tạp, hay thay đổi, chú trọng nội công, tu vi, nếu muốn được việc, ít nhất cần tu luyện không dưới mười năm. Đỗ Hà từng có kinh nghiệm của đời trước, cho nên luyện tập rất đơn giản. Nhưng nếu truyền cho Phòng Di Ái, Phòng Di Ái làm thế nào có thể như hắn, có thể thành thạo đối mặt với bất cứ nguy hiểm bất ngờ xảy ra? Phải biết rằng nếu luyện tập nội công sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, Phòng Di Ái tâm tính tự cao, căn bản không thích hợp để học.
- Không có!
Phòng Di Ái thở dài, lắc đầu nói:
- Ta nào dám! Ngươi không biết tính tình của phụ thân ta, trong nhà ông ấy giống như bá vương, ngoại trừ mẫu thân ta, không ai trị được. Nếu để ông ấy biết ta không muốn học văn, không đánh chết ta mới lạ.
- Vậy thì với nói với mẫu thân ngươi!
Đỗ Hà thuận miệng nói.
- Nói rồi, vô dụng. Mẫu thân chuyện gì cũng nghe theo ta, nhưng chỉ có việc này là không thuận theo, bà ấy sợ ta gặp chuyện không may!
Phòng Di Ái hiểu tình cảm yêu thương của mẫu thân dành cho hắn, cũng không lộ ra bất cứ oán trách gì, chỉ là ngoài xót thương, trong lời nói cũng lộ ra niềm say mê với luyện võ.
Đỗ Hà nói:
- Ngươi có sức mạnh như vậy, không tập võ cũng thật sự lãng phí.
- Nói vậy là đại ca đồng ý?
Phòng Di Ái mừng rỡ như điên.
Đỗ Hà lại lắc đầu nói:
- Đại ca không gạt ngươi, võ công của ta chú trọng tâm tính khéo léo, ngươi tâm tính tự cao không học được.
Phòng Di Ái tỏ vẻ tiếc nuối.
- Đại ca cũng không thể làm cho ngươi cái gì, điều duy nhất có thể làm chính là cổ vũ ngươi.
Đỗ Hà vịn vai Phòng Di Ái, thận trọng nói:
- Dũng cảm đi nói với cha ngươi suy nghĩ của mình, có lẽ cha ngươi sẽ rất tức giận, có lẽ cha ngươi sẽ đánh ngươi một trận. Nhưng ít nhất ngươi cũng có thể nói ra ý nguyện của mình, không lãng phí thời gian nữa.
Phòng Di Ái có chút tâm động, nhưng dư uy của Phòng Huyền Linh lại làm cho hắn lộ ra thần sắc sợ hãi:
- Hay đại ca cùng đi với ta!
- Nếu có thể, ta nhất định sẽ đi! Chỉ có điều nếu như ta đi, ngược lại lại giống như ngươi không thành tâm, sẽ khiến cha ngươi xem nhẹ. Chuyện này, quan hệ đến cả đời của ngươi, chính ngươi phải đi giải quyết.
Đỗ Hà và Phòng Di Ái đã có tình nghĩa huynh đệ, với tư cách huynh đệ, Đỗ Hà không muốn trong lịch sử lại xuất hiện một Phòng Di Ái bạc nhược. Hiếm khi nghe thấy tiếng lòng của Phòng Di Ái, vì vậy nhất định phải tiếp thêm dũng khí cho hắn, bước qua cửa ải khó khăn này. Bằng không hắn sẽ trở thành một đồng chí Lục Mạo khiếp nhược, mãi mãi sống dưới sự che chở của Phòng Huyền Linh.
Đỗ Hà quát khẽ:
- Ngươi sùng bái bọn người Ngạc Công, Bao Công, Quỳ Công, Tưởng Công, Dục Công, có lẽ cũng biết tất cả bọn họ đều là dũng sĩ không sợ chết ? Ngươi muốn ra trận giết địch giống bọn họ, chắc hẳn cũng có thể can đảm đối mặt với sinh tử. Nếu đã không sợ chết thì sợ gì phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi có thể ăn thịt ngươi hay sao?
Phòng Di Ái hoàn toàn tỉnh ngộ, cười nói:
- Đại ca nói rất đúng, dù có phải quỳ trên bàn xát, ta cũng không sợ.
Phòng Di Ái có vẻ bi tráng, lộ ra thần thái tráng sĩ một đi không trở lại.
Đỗ Hà cười mắng:
- Ngươi có cần khoa trương như vậy không!
Giúp người phải giúp đến tận cùng. Có thể kết giao được với một bằng hữu như Đỗ Hà, không thể không nói cũng là phúc khí của Phòng Di Ái. Sau khi tan học, Đỗ Hà cũng không trực tiếp xuất cung về nhà, mà từ biệt Phòng Di Ái, một mình tiến về trước Huyền Vũ môn, quanh quẩn gần đó. Hoằng Văn quán ở trong hoàng cung, mỗi ngày Đỗ Hà đều ra vào hoàng cung, trên người có lệnh bài vào cung, có thể chứng minh thân phận, lấy lý do đứng chờ phụ thân, lính canh của Huyền Vũ môn cũng không làm khó cho hắn, chỉ kêu hắn đừng đi lại lung tung.
Chờ đợi khoảng nửa canh giờ, Đỗ Hà nhìn thấy từ xa phụ thân Đỗ Như Hối đang đi cùng một người, vừa đi vừa nói chuyện, rất là vui vẻ.
Người có thể nói chuyện thoải mái như vậy với Đỗ Như Hối, đương thời chỉ có Phòng Huyền Linh.
Bọn họ vừa bước ra khỏi Huyền Vũ môn, Đỗ Hà đã nghênh tiếp:
- Vị này chắc là Phòng thúc phụ, chất nhi Đỗ Hà bái kiến thúc phụ!
Người đó chính là Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh đưa hai tay ra, vui vẻ đỡ Đỗ Hà dậy. Mặc dù khớp xương của đôi tay này rất mạnh mẽ, nhưng bàn tay vừa trắng trẻo lại vừa mềm mại, ngón tay dài nhỏ, trên ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đều có vết chai sần, hiển nhiên do dựa vào bàn viết tạo thành.
Chủ nhân của đôi tay này tuy đã có tuổi, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng ngời, dáng người to lớn, ba túm râu dài dưới hàm, ăn mặc giản dị. Thật sự rất khó tưởng tượng, nhân vật như vậy lại là danh tướng đứng đầu, đại danh lừng lẫy của Đại Đường. Trong lúc Đỗ Hà dò xét Phòng Huyền Linh thì Phòng Huyền Linh cũng đang thầm đánh giá Đỗ Hà.
- Đứa trẻ này hai mắt có thần, khí độ rộng rãi, nhất định không phải kẻ tầm thường.
Phòng Huyền Linh vê râu tán thưởng, bọn họ đã sống đến tuổi này, người nào cũng có vốn sống đầy mình, đương nhiên có bản lĩnh nhìn người.
Đỗ Như Hối bình thản nói:
- Tiểu tử này còn kém xa lắm!
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói của hắn vẫn mơ hồ có vẻ tự hào. Ngừng lại một chút, Đỗ Như Hối nói tiếp:
- Nhị Lang, con tìm vi phụ có chuyện gì?
Đỗ Hà nhìn Phòng Huyền Linh nói:
- Mục đích hài nhi tới đây là tìm Phòng thúc phụ, có mấy vấn đề muốn hỏi ngài.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối đều kinh ngạc.
Đỗ Hà cười nói:
- Chất nhi biết Phòng thúc phụ sinh ra trong nhà thư hương thế gia, thuở nhỏ đã đọc các loại sách vở, từ trong sách vở mà học được cách trị thế an bang, mới có thành tựu hôm nay. Nếu Phòng thúc phụ sinh ra trong nhà võ tướng thế gia, bị phụ thân bức bách ngày đêm tập võ, không biết có thể có thành tựu hôm nay hay không?
- Nhị Lang?
Đỗ Như Hối thật sự không hiểu. Phòng Huyền Linh cũng không hiểu chuyện này là thế nào? Nhưng thấy Đỗ Hà không giống như đang nói đùa, Phòng Huyền Linh thoáng trầm ngâm rồi đáp:
- Không biết!
- Nếu Phòng thúc phụ bỏ văn tập võ, có thể trở thành danh tướng như Ngạc Công Uất Trì Kính Đức, Bao Công Đoạn Chí Huyền, Dục Công Tần Quỳnh hay không?
Đỗ Hà lại hỏi.
- Không thể!
Người giỏi là người tự biết mình biết ta, Phòng Huyền Linh há có thể không biết mình không có thiên phú tập võ?
- Một câu sau cùng, Hán Ban Siêu xếp bút nghiên theo việc binh đao, mỹ danh cả đời, nếu Ban Siêu không làm như vậy, tiếp tục học văn, liệu có thể có thành tựu như vậy trong lịch sử hay không?
- Cái này khó mà nói, nhưng khả năng không lớn!
Phòng Huyền Linh hoàn toàn không rõ tại sao Đỗ Hà lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời theo suy nghĩ chân thật của mình.
Đỗ Hà mỉm cười:
- Chất nhi hỏi xong rồi, về phần vì sao chất nhi lại hỏi như vậy, Phòng thúc phụ hồi phủ sẽ biết.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vào sáng sớm, khi Đỗ Hà đến Hoằng Văn quán, bất ngờ gặp Phòng Di Ái.
Phòng Di Ái hiện giờ rất khác với Phòng Di Ái trước kia, Phòng Di Ái trước kia làm gì cũng đều hữu khí vô lực, giống như một con gà bệnh. Nhưng Phòng Di Ái đứng trước mặt Đỗ Hà bây giờ lại rất sảng khoái tinh thần, giống như biến thành một người khác. Điều khiến cho Đỗ Hà càng để ý chính là Phòng Di Ái lúc này không mặc sĩ phục thân nho, mà là loại đồ bó rất dễ hoạt động.
- Chúc mừng ngươi!
Mặc dù Phòng Di Ái không nói gì, nhưng y phục trên người hắn đã đủ chứng minh mọi việc. Hắn đã thuyết phục Phòng Huyền Linh thành công, có thể vui vẻ học võ, tự đáy lòng Đỗ Hà cũng thấy vui mừng cho vị huynh đệ của mình.
- Cám ơn đại ca, nếu không có đại ca cổ vũ, Phòng Di Ái chỉ sợ khó lòng bước qua cửa ải này.
Phòng Di Ái thật lòng cảm tạ, nhưng lập tức lại thương cảm nói:
- Chỉ là trong khoảng thời gian này, huynh đệ chúng ta khó mà gặp mặt.
Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ hiểu, nếu Phòng Di Ái đã quyết định tập võ, vậy đương nhiên không cần đến Hoằng Văn quán, hắn cười nói:
- Trong một tháng học đường có ba ngày nghỉ, khi đó chúng ta cũng có thể tụ họp.
Phòng Di Ái lắc đầu, cười nói:
- Ta đến đây, một là vì muốn cảm tạ đại ca, hai là cũng muốn chia sẻ với ngươi vui sướng trong lòng. Dực Công đã đồng ý thu nhận ta làm đồ đệ tạm thời, trong vòng nửa năm tới ta sẽ được hắn huấn luyện. Dực Công là người chân thật nói chuyện sảng khoái, hắn nói hắn cũng không muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng vì năm đó chịu đại ân của cha ta, cho nên, muốn dùng cách này để trả ơn. Nếu ta không kiên trì, hắn sẽ đuổi ta đi. Cho nên, trong nửa năm tới, ta sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào huấn luyện của Dực Công, tranh thủ được hắn công nhận, trở thành đồ đệ của hắn. Không…. không phải là tranh thủ, là nhất định, ta nhất định phải trở thành đồ đệ của Dực Công.
Đỗ Hà lại mỉm cười, Dực Công chính là Tần Quỳnh, chư tướng Đại Đường, luận về dũng giả, đứng đầu có Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức. Phòng Di Ái có thể theo Tần Quỳnh học võ, đây quả nhiên là phúc khí lớn lao.
- Chẳng qua chỉ là tu luyện trong nửa năm mà thôi, tình nghĩa huynh đệ chân chính giống như rượu ngon, cho dù trăm năm cũng sẽ không biến chất mà càng ngày càng thơm ngon, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Phòng Di Ái kiên định khẽ gật đầu, cơ hội lần này đối với hắn mà nói xác thực không dễ dàng.
Đêm qua, Phòng Di Ái cố lấy dũng khí nói ra suy nghĩ chân thật của mình với Phòng Huyền Linh, bày tỏ ngày tháng trong học đường là những ngày tháng nhàm chán vô vị với hắn, hắn căn bản không hiểu lời dạy của tiên sinh, cũng không muốn nghe. Phòng gia đời đời là thư hương thế gia, Phòng Huyền Linh nghe xong, trong lòng đương nhiên rất tức giận, nhưng nhớ tới ba vấn đề Đỗ Hà đã hỏi, hắn cũng dần dần bình thường trở lại.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như hắn đúng như Đỗ Hà đã nói, sinh ra ở võ tướng thế gia, song thân bức bách hắn tập võ, nhưng bản thân lại đam mê học văn thì sẽ như thế nào? Nếu theo song thân, Phòng Huyền Linh hắn chỉ sợ sẽ chỉ là tướng quân tam lưu, nhưng nếu không theo thì chính là bất hiếu, quả thật rất khó chọn lựa. Ban Siêu xếp bút nghiên theo việc binh đao, thành tựu cả đời, Phòng Di Ái cũng chưa chắc không thể. Phòng Huyền Linh không muốn Phòng Di Ái phải khó xử, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Suy nghĩ cho con, Phòng Huyền Linh ý định để nhi tử làm môn hạ của đại tướng trong triều để học tập võ nghệ thao lược, chọn lựa hàng đầu đương nhiên là Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức. Uất Trì Kính Đức là người lòng dạ nhỏ mọn, tính cách dữ dằn, không phải chọn lựa tốt nhất. Tần Quỳnh trí dũng vô song, trọng tình trọng nghĩa, việc đáng làm thì phải làm, chỉ là Tần Quỳnh rất cương trực, còn Phòng Di Ái quần là áo lượt, muốn được hắn gật đầu đồng ý, xác thực không dễ. Cũng may năm đó Tần Quỳnh chịu ân huệ của Phòng Huyền Linh, vừa vặn lại là người có ân tất báo. Cho nên Phòng Di Ái quỳ bên ngoài phủ Tần Quỳnh một đêm, cuối cùng cũng được Tần Quỳnh mở miệng đồng ý. Chỉ có điều Tần Quỳnh rất xem thường loại thiếu gia ăn chơi như Phòng Di Ái, cho nên mới đưa ra yêu cầu thăm dò trong nửa năm.
Nếu Phòng Di Ái có thể cầm cự trong vòng nửa năm, Tần Quỳnh cam nguyện truyền thụ kĩ nghệ bản thân, nếu không thể, Tần Quỳnh cũng không thiếu nợ Phòng Huyền Linh cái gì. Đối mặt với cơ hội không dễ có được, Phòng Di Ái lần đầu tiên chăm chú như vậy. Huynh đệ bái biệt, hẹn nửa năm gặp lại.
Đỗ Hà đơn độc một mình tiến vào học đường, nhìn thấy vị trí của Phòng Di Ái không có bóng người, trong đáy lòng cũng cảm thấy trống rỗng. Trong một tháng học tập ở học đường này, Phòng Di Ái có thể nói là tùy tùng tin cậy của hắn. Hắn rời đi, Đỗ Hà lập tức cảm thấy có chút không thích ứng. Nhưng vừa nghĩ tới biến hóa hôm nay của Phòng Di Ái, Đỗ Hà vẫn thấy vui mừng thay cho hắn.
- Này, làm sao vậy?
Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh cảm nhận được Đỗ Hà có tâm sự, lo lắng nhìn hắn.
Đỗ Hà thở hắt ra, lắc đầu cười nói:
- Không sao, chỉ là hơi đa sầu đa cảm thôi.
- Hừ, không muốn nói thì thôi, ta cũng không thèm quan tâm!
Lý Tuyết Nhạn quay đầu đi, làm ra vẻ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn sang phía Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười ha ha, tiến lên nói khẽ:
- Vốn ta đang rất mất hứng, nhưng nhìn thấy nàng quan tâm đến ta như vậy, ta thật sự cảm thấy rất vui.
Lý Tuyết Nhạn vội vàng đẩy hắn ra:
- Ai…. ai quan tâm ngươi, ngươi….cho dù ngươi thay đổi rất nhiều, nhưng tật xấu ba hoa vẫn không thay đổi.
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, lắp bắp nói.
- Đừng làm ồn nữa, sắp vào lớp rồi!
Khi hai người đang cười đùa, Trường Nhạc công chúa đột nhiên quay đầu lại quát mắng. Lý Tuyết Nhạn thè lưỡi, không dám nói gì nữa. Nhưng Đỗ Hà lại cảm thấy kinh ngạc, hắn phát hiện biểu lộ của Trường Nhạc công chúa hơi kỳ lạ, tựa hồ cảm giác như nàng đang ghen, không phải chứ! Đỗ Hà cũng không kém suy xét lòng người, nhưng tâm tư của nữ nhân giống như mưa xuân, ai có thể biết được các nàng đang nghĩ cái gì?
Biểu lộ của Trường Nhạc công chúa cũng được Trưởng Tôn Trùng để ý.
Trưởng Tôn Trùng khẽ nắm chặt tay dưới đáy bàn. Mấy ngày qua, thái độ của Trường Nhạc công chúa đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, hôm qua hắn vào cung bái kiến Trường Tôn hoàng hậu. Trường Tôn hoàng hậu cố tình tác hợp cho bọn họ, còn đặc biệt kêu Trường Nhạc công chúa đến bái kiến nhưng Trường Nhạc công chúa lại cáo ốm không đến, thậm chí cũng không chịu để hắn đến thăm hỏi.
Trưởng Tôn Trùng chưa bao giờ cảm thấy bàng hoàng như vậy, sau khi Trường Nhạc công chúa giải trừ hôn ước với Đỗ Hà, hắn thậm chí cho rằng chuyện hắn cưới được Trường Nhạc công chúa chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng hiện giờ tính tình Đỗ Hà thay đổi không ngờ, bỗng nhiên trở thành thư pháp danh gia nổi tiếng của Đại Đường, ngay cả ba người Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân, Chử Toại Lương đều không ngừng tán thưởng hắn. Trưởng Tôn Trùng biết rõ Trường Nhạc công chúa chịu ảnh hưởng của cha mẹ nàng, hiền thục đoan trang, đam mê thư pháp.
Hiện giờ Đỗ Hà đột nhiên trở thành thư pháp danh gia, vừa vặn có hứng thú giống như Trường Nhạc công chúa. Trưởng Tôn Trùng có thể cảm thấy rõ ràng thái độ của Trường Nhạc công chúa đối với Đỗ Hà cũng dần dần thay đổi, điều này càng tăng thêm tính uy hiếp của Đỗ Hà, khiến cho hắn phiền muộn đến chết.
Người hắn xem thường nhất chính là Đỗ Hà, nhưng Đỗ Hà hết lần này tới lần khác trở thành uy hiếp lớn nhất của hắn, hơn nữa trước mặt Trường Nhạc công chúa còn vui vẻ thắng hắn một trận. Loại cảm xúc phức tạp này, tựa hồ muốn bức hắn phát điên. Kỳ thật tính tình của Trưởng Tôn Trùng cũng độc nhất vô nhị như phụ thân Trường Tôn Vô Kỵ. Hai người đều là người lòng dạ hẹp hòi.
Duy chỉ có khác biệt chính là Trường Tôn Vô Kỵ là kẻ miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ biểu hiện thù ghét người nào ngoài mặt, chỉ biết ghi hận trong lòng, sau đó để sang một bên, chẳng hề quan tâm. Hắn sẽ không chủ động xuất kích, chỉ biết xúi giục người khác xuất kích, chỉ trong tình thế bắt buộc, hắn mới có thể lộ ra hàm răng sắc bén của mình.
Trưởng Tôn Trùng còn xa mới có lực nhẫn nại như phụ thân của hắn, càng không có vẻ bình tĩnh trấn định của Trường Tôn Vô Kỵ. Lúc này hắn giống như một con chó dữ bị thương, chuẩn bị cắn người bất cứ lúc nào.
- Hừ, bọn chuột nhắt!
Trưởng Tôn Trùng ở bên cạnh truyền đến tiếng cười khinh miệt.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hai chữ này có vị trí hết sức quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, nhất là Trường An ở thời kì Đại Đường, lại càng như vậy. Trường An ở Đại Đường là thành phố lớn đầu tiên trong lịch sử thế giới đạt tới trăm vạn nhân khẩu. Dân cư trong nội thành ngoại trừ cư dân, hoàng tộc, quan lại quyền quý, binh sĩ, nô bộc tạp dịch, phật đạo tăng ni, dân tộc thiểu số ra thì tổng số thương nhân ngoại quốc, sứ giả, du học sinh, du học tăng không dưới ba vạn người.
Lúc ấy có hơn 300 khu vực, quốc gia đến Trường An giao dịch. Khoa học kỹ thuật, văn hóa, chế độ chính trị, ẩm thực, tục lệ… của Đại Đường đều là từ Trường An truyền bá đến các nơi trên thế giới. Mặt khác, văn hóa phương tây thông qua hấp thụ của thành Trường An, sau khi sáng tạo, cải biến lại được truyền đến các quốc gia và khu vực xung quanh như Nhật Bản, Triều Tiên, My-an-ma. Lúc đó Trường An là nơi tập trung buôn bán, trao đổi văn hóa của phương đông với phương tây, cũng là thành phố quốc tế lớn nhất thế giới. Điều này đủ khiến cho bất cứ con dân Hoa Hạ nào cũng cảm thấy vinh dự.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi hiếm có của Hoằng Văn quán, Đỗ Hà cũng không ở trong phủ Thái Quốc Công luyện võ, mà dự định đi tham quan Trường An đồ sộ, Đại Đường hùng phong.
Đỗ Hà thích thú đi trên những con đường phồn hoa của Trường An, ngắm nghía cảnh trí xung quanh. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát phong thái của Đại Đường, nhìn mọi người đi lại trên đường phố, âm thầm cảm khái, không hổ là thành phố lớn nhất thế giới, phong phạm của thượng quốc thiên triều được thể hiện rõ ràng về quy mô, quy hoạch, đồng thời cũng làm cho Đỗ Hà cảm thấy tự hào vì đất nước Trung Quốc.
Đường đi theo lối bàn cờ được mở thẳng tắp. Đường đi trong thành Trường An đều được xếp đặt theo hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, vuông góc với nhau, thẳng tắp cân đối, thoải mái rộng rãi. Có 11 con đường dọc theo hướng Nam Bắc, 14 con đường ngang theo hướng Đông Tây, những con đường này cắt vòng ngoài của thành Trường An thành 109 phường hình chữ nhật và hai chợ, mỗi chợ chiếm cứ hai phường.
Hai bên đường đi khắp thành đều có rãnh mương thoát nước, cũng trồng hòe du, cây xanh râm mát, bộ mặt thành phố vô cùng đồ sộ. Trong thành còn có bốn kênh rãnh cung cấp nước dùng cho sinh hoạt và môi trường. Trong thơ gửi cho Trương Tịch, Bạch Cư Dị đã từng viết: “Xa xôi thanh hòe phố, tương khứ phường” chính là phản ánh cảnh trí này.
Chợ theo kiểu tập trung và phường theo kiểu phong bế. Kết cấu của phường là theo dạng phong bế, tất cả các phường đều có tường vây, cửa mở. Ngoại trừ Hoàng thành và 36 phường phía nam chỉ mở hai cửa Đông Tây và hai đường lớn Đông Tây thì tất cả các phường còn lại đều mở bốn cửa Đông Tây Nam Bắc, đều có một đường Đông Tây, một đường Nam Bắc, tạo thành đường chữ thập. Bốn mặt hai chợ phía Đông Tây đều có hai cửa, hai đường Đông Tây, hai đường Nam Bắc, tạo thành đường hình chữ “Tỉnh”, phân chợ thành chín khối hình vuông. Bốn mặt mỗi khối đều nằm sát đường, cửa hàng cửa tiệm được bố trí xung quanh mỗi khối, các cửa hàng cùng một ngành nghề tập trung ở cùng một khu vực, gọi là khu. Chợ phía đông có 220 khu, chợ phía tây cũng giống như chợ phía đông. Chợ phía tây là nơi tập trung buôn bán của thành Trường An, cũng là trung tâm hoạt động kinh tế của thành Trường An.
Lúc này Đỗ Hà đang đứng ở chợ phía Tây. Hắn cưỡi một con ngựa, chậm rãi bước đi trên con đường, trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ. Trước kia hắn vẫn ca ngợi Trường An phồn hoa, hiện giờ lại đang thầm mắng trong lòng. Khốn khiếp, Trường An này rút cuộc là rộng lớn như thế nào!
Hắn lau mồ hôi trên trán, không ngừng hối hận. Hôm nay khi xuất hành, mẫu thân Chương Thị liên tục muốn hắn dẫn theo mấy hộ vệ. Đỗ Hà khinh thường, thầm nghĩ:
- Ta đường đường là đạo soái, còn cần người khác bảo hộ?
Trên đường đi mặc dù Đỗ Hà chưa gặp nguy hiểm gì, nhưng lại bi ai phát hiện mình bị lạc đường. Đỗ Hà thân là đạo tặc, tuyệt đối không phải dân mù đường, cho dù đối mặt với mê cung khó thế nào, đường đi khó nhớ thế nào, cũng không làm khó được hắn. Đỗ Hà vẫn cho rằng, người duy nhất không thể lạc đường trong thiên hạ chỉ có mình. Nhưng hôm nay hắn lại lạc đường, vì Trường An này thật sự quá lớn. Hắn đi tới đi lui, nhưng vẫn không gặp con đường nào quen thuộc.
Nhìn mặt trời đã nhô lên cao, sờ cái bụng đang reo ầm ầm kháng nghị, Đỗ Hà thầm thở dài, hắn đã quanh quẩn ở chợ phía Tây suốt nửa canh giờ, nhưng vẫn không thể ra khỏi chợ, Đại Đường phồn hoa, không phải bàn cãi. Bên cạnh vừa vặn có một quán rượu to lớn, mùi rượu thịt từ trong tửu lâu truyền ra ngào ngạt, tiếng dao đầu bếp, tiếng quát, tiếng thực khách gọi món….ồn ào vang lên.
Phía trên quán rượu có treo một tấm biển hiệu màu vàng rực rỡ, trên tấm biển có khắc chữ “Nghênh Tân lâu” cổ xưa. Ba chữ “Nghênh Tân lâu” được viết theo thể chữ Đỗ, thật sự khiến Đỗ Hà cảm thấy tự hào. Tiến vào quán rượu, tiểu nhị rất nhiệt tình đi tới, đưa tay dắt ngựa đến chuồng ngựa.
Bên trong tiệm buôn bán tương đối náo nhiệt, cửa tiệm chia thành bốn tầng. Tầng một dành cho người buôn bán nhỏ, thương nhân vân du bốn phương nghỉ lại, tầng hai là nơi cho võ phu tiểu giáo kết giao bạn bè, tầng ba dành cho văn sĩ tiếp khách bàn luận, tầng bốn là phòng riêng, toàn bộ quán rượu phân chia ngay ngắn trật tự. Nhìn thấy trang phục của Đỗ Hà, tiểu nhị quán rượu định đưa hắn lên tầng hai, nhưng Đỗ Hà lại lắc đầu cự tuyệt, tìm một chỗ trống ở tầng một ngồi xuống.
Mặc dù tầng hai và tầng ba rất yên tĩnh, nhưng hắn lại không thích. Ở tầng một có thể nghe được đại sự thiên hạ, chuyện lạ các nơi từ miệng đủ loại người, đối với Đỗ Hà mà nói còn thú vị hơn. Đỗ Hà gọi một bầu rượu, kêu tiểu nhị làm mấy món ăn, vừa uống vừa nghe thiên hạ nói chuyện. Thương nhân bốn phương ai cũng tán thưởng Đại Đường phồn vinh. Nhưng lại có một ngoại lệ, một người mặc y phục nói:
- Mặc dù Đại Đường ta thật sự phú cường, chính trị cũng thật sự thanh minh, nhưng thế gia cấu kết với quan phủ, hung hăng ngang ngược cũng là sự thật. Khi ở Lợi Châu ta đã gặp phải một chuyện khiến cho người ta oán giận. Võ Sĩ Hoạch là một trong những khai quốc nguyên thần của Đại Đường ta, đứng hàng nhị đẳng “Huân hiệu công thần Thái Nguyên Nguyên Mưu ”, là một trong những vị đại thần được Võ Đức hoàng đế tín nhiệm nhất, có một thê tử một thiếp, năm nhi nữ. Thê tử sinh hai nhi nữ, thiếp sinh ba nhi nữ. Một năm trước Võ Sĩ Hoạch ốm chết, gia tài đều do trưởng tử Võ Nguyên Khánh thứ tử Võ Nguyên Sảng kế nhiệm. Hai tên hỗn trướng này, không để ý thân tình, cấu kết với quan phủ địa phương, làm mọi cách ngược đãi thê nữ còn sót lại của Võ Sĩ Hoạch, thật sự đáng hận.
Chính trị Đại Đường thanh minh, dân chúng thương thảo quốc sự không luận tội. Cho nên thương nhân cũng không sợ, nói ra mà lòng đầy căm phẫn, người trong tiệm nghe xong cũng cảm thấy bất công cho bốn người kia.
Xác thực, Đại Đường phồn hoa, nhưng bất cứ triều đại nào cũng không tránh được có tham quan nịnh thần tồn tại, có một số việc, hoàng đế ở trên cao, có muốn quản cũng không quản được.
Đỗ Hà cũng thầm tức giận, nhưng nghĩ lại, lại nở nụ cười. Con gái thứ hai của Võ Sĩ Hoạch không phải là Võ Tắc Thiên - nữ hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc sao? Ngược đãi Võ Tắc Thiên, tương lai sau này Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng tha hồ lãnh đủ. Đỗ Hà vừa ăn vừa lắng nghe, bỗng nhiên có một người tiến tới trước bàn Đỗ Hà, cúi người xuống nói:
- Đỗ công tử, đại nhân nhà ta mời ngài lên trên nói chuyện.
Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn người vừa tới, thần sắc khẽ run rẩy, thầm than đúng là một đại hán tốt. Người này khoảng ngoài năm mươi, mặc áo vải bào màu xám, mày rậm mắt to, mũi cao rộng, khuôn mặt chữ quốc vuông vức, rất có khí khái.
Đỗ Hà chú ý tới hai tay của hắn, hai bàn tay vừa thô vừa to, trên tay đầy vết chai, bên hông đeo một thanh đại đao. Chỉ có điều thanh đại đao này không phải loại dùng để trang trí, mà là loại dao bầu dày lưng chuyên dùng để giết địch. Hắn đứng ở đó, thân hình thẳng tắp, giống như một gốc cây tùng bách, võ nghệ của người này, chỉ sợ cao thâm khó lường!
Một tên hộ vệ còn như vậy, nhân vật đứng sau lưng hắn, địa vị đương nhiên không tầm thường.
- Được!
Đỗ Hà bình thản mỉm cười, cầm chén rượu, bầu rượu theo sát phía sau.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đỗ Hà thấy vị hộ vệ kia bước đi bước nào cũng bằng nhau, cũng không phải cố ý làm ra vẻ, mà là kết quả sau khi trải qua luyện tập gian khổ, không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, lại càng xem trọng vị hộ vệ phía trước rất nhiều. Hắn lại càng thêm hiếu kỳ về vị đại nhân kia, người có thể có được một hộ vệ như vậy, há không phải càng ghê gớm hơn sao. Đến trước một căn phòng trên tầng ba, vị hộ vệ gõ cửa.
- Vào đi!
Chỉ nghe từ trong phòng truyền đến hai tiếng mời vào. Mặc dù chỉ có hai tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy uy nghiêm vô thượng. Đỗ Hà theo vị hộ vệ kia tiến vào.
Trong phòng bố trí vô cùng trang nhã, có tranh chữ, cũng có bồn cây cảnh, được bày đặt gọn gàng, khiến lòng người thư thái nhưng lúc này Đỗ Hà lại không có tâm trí thưởng thức, tinh thần của hắn đang tập trung chú ý vào một người. Đó là một người trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, ưu nhã ngồi phía trước cửa sổ, trước mặt là một bầu rượu và mấy đĩa thức ăn, con người như hòa nhập với khung cảnh xung quanh, tất cả đều lộ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng. Người trung niên khẽ mỉm cười ung dung nhìn Đỗ Hà, Đỗ Hà cũng nhìn lại hắn.
Người trung niên có dáng người cao lớn, anh tuấn kì dạ, cặp mắt của hắn càng khiến người khác khắc sâu ấn tượng, sáng ngời, lấp lánh, giống như lửa điện, mái tóc dài đen bóng, khí độ, thần thái đều hơn người. Đỗ Hà hít vào một ngụm lãnh khí, đây là lần đầu tiên hắn gặp một nhân vật như vậy.
Người trung niên thấy Đỗ Hà anh hoa nội liễm, hai mắt sáng ngời có thần, dáng vẻ bình thản, cũng không vì lời mời khó hiểu mà lộ ra bất cứ vẻ cảnh giác tò mò nào, thần thái không hề sợ hãi, cũng âm thầm tán thưởng.
- Ngươi chính là nhi tử của Đỗ tướng, Đỗ Hà?
Người trung niên khẽ cười nói.
- Biết rồi còn hỏi!
Đỗ Hà ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua biển người bên ngoài cửa sổ, cười nói:
- Đúng là vị trí tốt, ngươi thật biết hưởng phúc!
Người trung niên mỉm cười, không nói gì.
- Ta mời ngươi uống rượu!
Đỗ Hà lấy bình rượu mình mang đến rót mời người trung niên, sau đó mới rót cho mình một ly. Sau đó hắn nâng chén cười nói:
- Ngươi mời ta, ta mời ngươi, hai người chúng ta không thiếu nợ nhau!
- Được, không thiếu nợ nhau!
Người trung niên lắc đầu cười khổ nói:
- Nhị lang Đỗ gia thật đúng là một người không chịu thiệt!
Đỗ Hà mỉm cười, đặt chén rượu xuống nói:
- Ai chịu thiệt mà chẳng khó chịu, nhất là chịu thiệt bởi một người xa lạ. Ngươi là đại nhân vật, mời tiểu tử như ta uống rượu, tất có toan tính. Chỉ có điều, ta không nhận lời mời của ngươi.
Người trung niên thoáng kinh ngạc, tiếp theo cười ha ha, nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau khi dùng ống tay áo lau vết rượu bên miệng, hào hứng nói:
- Ngươi thật đúng là người sảng khoái, nói chuyện cũng sảng khoái, ta vốn quen nghe những lời nịnh nọt, hôm nay nghe thấy mấy câu của ngươi lại cảm thấy vô cùng thích thú, ta mời ngươi một ly.
Hắn rót đầy cho Đỗ Hà, cười nói:
- Ta cũng không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn tâm sự với ngươi!
- Nói nhảm, có quỷ mới tin!
Hai mắt Đỗ Hà tái đi, lập tức xì mũi coi thường:
- Nếu không có lòng toan tính, đi trò chuyện với một người xa lạ làm gì? Cho dù không muốn chiếm tiện nghi, cũng là muốn moi ra mấy thứ gì đó từ trong miệng ta. Nhưng ta không ngại, Đỗ Hà ta không phải kẻ quân tử, nhưng cũng là người thẳng thắn vô tư, không có gì không thể nói.
Hai mắt người trung niên ánh lên tinh quang, sau khi quan sát Đỗ Hà một hồi lâu, mới thở dài nói:
- Ngươi thật sự thay đổi rất nhiều, bất luận là bề ngoài, phong độ, khí phách đều thay đổi.
Đỗ Hà thản nhiên nói:
- Ngươi biết ta? Nhưng xin lỗi, ta không nhớ ngươi, cho nên ngươi cũng không cần khích lệ ta.
- Trước khi ngươi mất trí nhớ, chúng ta từng gặp nhau một lần.
Người trung niên nói xong, bắt đầu thật sự nói chuyện phiếm với Đỗ Hà. Hai người bọn họ nói đủ thứ chuyện. Từ thiên văn địa lý, cho tới văn thao vũ lược, việc lạ từng thấy, người trung niên nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng, kiến thức rộng rãi, học thức thâm sâu, làm cho người ta thán phục. Đỗ Hà cũng không chịu yếu thế, chuyện chưa nhìn thấy, chẳng lẽ chưa từng nghe nói hay sao? Kinh nghiệm 2000 năm cũng không phải uổng phí, bất luận người trung niên nói cái gì, Đỗ Hà đều có thể đáp lại, hơn nữa thường thốt ra ngữ điệu kinh người, khiến cho người trung niên kia trợn mắt há hốc mồm, âm thầm sợ hãi, thán phục. Người trung niên nhắc đến lịch sử “Tam Quốc Chí”, Đỗ Hà cũng nhắc đến “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, cái gì là kết nghĩa đào viên, Tam Anh chiến Lữ Bố, khiến đối phương vô cùng sững sờ. Cuối cùng hắn vỗ bàn cười nói:
- Đúng là Lữ Bố giỏi, vô cùng uy phong. Không thẹn là “Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố”.
Hắn ngừng lại một lát, suy ngẫm rồi nói:
- Nhưng ngươi nói thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân. Lời này ta không dám gật bừa, chẳng lẽ giang sơn Đại Đường ta không thể thiên thu muôn đời?
Đỗ Hà giật mình, thật đúng là không biết trả lời thế nào. Mặc dù Đường triều không cấm dân chúng tâm tình quốc sự. Nhưng nếu nói Đại Đường tất vong, vương triều tất diệt thì chẳng khác nào kẻ mất trí.
Người trung niên nhìn ra lo lắng của Đỗ Hà liền cười nói:
- Dù sao cũng chỉ là chuyện phiếm, cứ nói đừng ngại.
Đỗ Hà cười đáp:
- Cái gì mà thiên thu muôn đời, đây đều là những lời nói nhảm. Con người thật sự có thể sống được vạn năm sao? Người cũng không phải con rùa, làm sao có thể sống lâu như vậy.
Người trung niên im lặng một hồi lâu mới nói:
- Ngươi nói cũng không phải không có lý, chỉ là trên đời này có mấy người có thể hiểu được sinh lão bệnh tử?
- Nhưng ngươi yên tâm, Bệ hạ hiện giờ anh minh thần võ, chỉ cần có ngài, vương triều Đại Đường ta chỉ biết tiến lên, không bao giờ thối lui.
Đỗ Hà cười nói, trên mặt tựa hồ đã có chút ít men say. Người trung niên nghe thấy, mặt mày tỏ vẻ vui mừng hớn hở:
- Hình như ngươi rất coi trọng đương kim hoàng đế?
- Chuyện này là đương nhiên. Luận về văn trị, trong lịch sử chỉ có Văn Cảnh có thể so sánh, luận về võ công, cũng chỉ có Tần hoàng Hán Vũ có thể so sánh. Nhưng nếu hợp nhất hai loại văn võ, xem như không có người nào địch lại rồi.
Người trung niên thoáng đỏ mặt, giống như uống quá nhiều rượu.
- Nhưng nếu Bệ hạ có thể bớt yêu bản thân quá mức thì càng tốt hơn.
Đỗ Hà uống rượu, mắt say lờ đờ.
- Yêu bản thân mình?
Người trung niên cau mày, sắc mặt có chút cổ quái.
- Không sai, chính là quá yêu bản thân, cũng chính là tự tin quá mức, chìm đắm trong thành công vô hạn quá mức, tầm nhìn hạn hẹp.
Người trung niên có lẽ không hiểu ý tứ của từ “Quá yêu bản thân”, nhưng chí ít cũng hiểu nghĩa của tầm nhìn hạn hẹp.
- Ngươi nói xem thế nào là tầm nhìn hạn hẹp!
Người trung niên nheo mắt trầm ngâm, trong đôi mắt lại bắn ra quang mang kỳ lạ khiến người ta khiếp hãi.
- Nói như thế nào đây, chủ yếu là hắn quá tốt với Dị tộc. Danh xưng “Thiên Khả Hãn” khiến hắn vui sướng đến mù quáng. Trong mắt ta, “Thiên Khả Hãn” chỉ là cái rắm, không có bất cứ tác dụng nào, chỉ cần dị tộc cường đại, chỉ cần Đại Đường ta suy bại, “Thiên Khả Hãn” chính là đối tượng bọn họ đồ tể. Bọn hắn đúng là ngưỡng mộ Đại Đường ta phồn hoa, nhưng mặt khác của ngưỡng mộ chính là thèm muốn, thèm muốn sẽ ghen ghét, ghen ghét sẽ dẫn đến tâm tư chiếm đoạt. Hiện giờ bọn hắn bất động là vì bọn họ không có thực lực, một khi bọn hắn có thực lực, tất nhiên sẽ lộ ra hàm răng lợi hại của mình.
Người trung niên trầm mặt, đôi mắt dần dần phát sáng, lộ ra thần sắc bất bình:
- Ngươi thì biết cái gì? Đại Đường ta uy danh khắp nơi, nhưng cũng giống như sắp bước xuống vực sâu, dẫm chân lên băng mỏng. Trên chiến trường chính trị không phải bạn thì là địch. Người ngoài đến đây, nếu Đại Đường ta không rộng rãi tiếp nhận, thì chính là tạo thêm một cường địch. Bọn hắn sẽ vì chuyện không cường thịnh bằng chúng ta mà sợ hãi Đại Đường ta, từ đó nhằm vào Đại Đường ta. Nếu chỉ có một tộc, Đại Đường ta đương nhiên không sợ, nhưng xung quanh có đến mấy chục dị tộc, nếu đối địch với tất cả, khiến cho bọn hắn liên hợp với nhau mà chống đỡ, Đại Đường ta há có ngày tháng bình yên? Nếu như vậy, chi bằng tiếp nhận quy thuận của bọn hắn, để cho bọn hắn hộ vệ biên cương Đại Đường ta, để cho dân chúng Đại Đường ta khỏi bị hoạ chiến tranh.
Trong lòng Đỗ Hà bắt đầu thầm kính nể, nhưng lại cười u ám.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương