Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 250: Hoàn cho ngươi một thiếu nữ xinh đẹp
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Ngọc Doãn không biết Trưởng lão Trí Thâm có biết người thường xuyên đánh đàn bên bức tường ngăn cách kia là mình không.
Nhưng hắn vẫn tin rằng Trưởng lão Trí Thâm biết!
Nghe như là rất hoang đường nhưng Ngọc Doãn vẫn cho là như vậy.
Có lẽ, Trưởng lão Trí Thâm công phu không bằng Trần Hi Chân, nhưng từ trên tinh thần mà nói thì lại cao minh hơn Trần Hi Chân.
Trần Hi Chân nói, Trưởng lão Trí Thâm có thể chỉ điểm công phu cho Ngọc Doãn.
Với giai đoạn trước mắt mà nói, Hoa Hòa thượng Trưởng lão Trí Thâm này ó thể là thầy dạy thích hợp nhất của Ngọc Doãn.
Lấy Bảo đao Hổ Xuất từ bên giường ra, Ngọc Doãn rút đao ra khỏi vỏ, lau sạch. Có lẽ ngày mai sẽ phải dùng bảo đao Hổ Xuất đọ sức với ông ta một phen. Hôm nay bởi vì vội vàng nên hắn không mang theo binh khí. Dùi gõ mõ kia tuy rằng cũng có phân lượng nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói vẫn khá nhẹ. Vả lại dùng Hổ xuất để đánh, sẽ có kết quả như nào?
***
Cơm chiều xong, Yến Nô từ cửa hàng Ngọc gia trở về.
Nàng mang về một tin tức, Trương Nhị tỷ nói người nhà kia đã đến Khai Phong.
- Người nhà nào?
Ngọc Doãn có chút kinh ngạc hỏi.
Yến Nô nói:
- Đó là đồng hương của Nhị tỷ, tuy nhiên, một nhà bốn miệng ăn chỉ sợ có chút phiền phức.
- Bốn miệng ăn?
Ngọc Doãn nghe vậy mày nhăn lại.
Hắn không phải là để ý nhiều người, mà là tiểu viện này vốn yên tĩnh, lập tức có nhiều người đến như vậy, có quá ồn ào hay không? Ngọc Doãn là người thích yên tĩnh, Trương Trạch Đoan cũng vậy, An Đạo Toàn cũng thế, không thích ồn ào.
Nếu lập tức tăng thêm bốn miệng ăn...
- Vậy một nhà kia tên là gì?
Yến Nô khẽ nói:
- Đương gia tên là Cao Thế Quang, là một người nông dân Thang Âm.
Thê cử tên là Triệu Tập Nương, cũng là một người khéo léo, hai vợ chồng đều hiền lành, Cao Thế Quang tuổi tác tương đương với Cửu thúc, y có một đứa con trai tên là Cao Trạch Dân, mười lăm tuổi, cũng là một thanh niên thông minh. Vốn nhà của ông chỉ ba miệng ăn, nhưng vừa rồi lại thu nhận thêm một đứa con gái, tên là Nhuế Hồng Nô, vừa tròn mười tuổi.
Nhuế Hồng Nô kia vốn là hàng xóm của Cao Thế Quang, không ngờ đầu năm bị lũ lụt, phụ mẫu đều mất, chỉ còn lại một mình cô bé, Cao Thế Quang thấy cô bé đáng thương nên đã thu dưỡng. Không ngờ cuộc sống càng lúc càng khó khăn.
Nghe thì thật sự là một gia đình hiền lành.
Ngọc Doãn nhìn lại Yến Nô, thấy đôi mắt tròn to trong sáng kia ngập nước, ánh lên tia cầu xin.
- Cũng được, nếu đã đến thì ở đây đi.
Tuy nhiên có chuyện muộn ngày mai đi nói rõ ràng với bọn họ, trong nhà chúng ta đều là người thích sự yên tĩnh, đến đây làm việc không được tranh cãi ầm ĩ. Đặc biệt là Chính Đạo huynh vẽ tranh, còn có An thúc phụ luyện đan, không thể bị quấy nhiễu.
Ngọc Doãn nói đúng sự thật.
Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, liền đáp ứng.
- Vậy tối nay để bọn họ nghỉ ở nhà Nhị tỷ trước, ngày mai nô đến đó dẫn bọn họ tới đây.
Thuận tiện mua chút chăn đệm và khăn mặt gì gì dó, để tránh đến lúc đó thiếu thốn. Tiểu ất ca thấy thế được chứ?
Ngọc Doãn gật đầu nói:
- Cứ như thế đi.
Sau một lúc, Từ Bà Tích tới.
Nhà mới này sau khi sửa xong, Ngọc Doãn cũng không cần mỗi ngày chạy tới Lưu Tô Viên để chỉ điểm cho Từ bà Tích nữa, chỗ đó thật sự phiền toái.
- Thầy, bắt đầu từ ngày mai, nô không thể đến để tiếp tục học nữa rồi.
Từ Bà Tích nói, trong giọng điệu mang theo chút buồn bã.
Chân mày chau nhọn lên, dùng khóe mắt liếc nhìn Dương Tái Hưng đứng bên cạnh.
- Vì sao?
Dương Tái Hưng quả nhiên không kìm nổi mở miệng hỏi.
- Phong tỷ tỷ nói chuẩn bị vào ngày mười lăm tháng tám mở hát Mẫu Đơn đình.
- Ồ?
- Gần đây Lầu Phong Nhạc luân phiền trình diễn "Lương Chúc", thật sự mang đến áp lực cho Phan Lầu. Phong Tỷ tỷ và Tư Mã đại quan nhân thương lượng quyết định trước tiên hát phần đầu của Mẫu Đơn đình trước, xem hưởng ứng bên ngoài thế nào.
Cho nên bắt đầu từ ngày mai nô phải diễn luyện ở Phan lầu, sợ là không còn rỗi rãi đến đây nữa.
Bề ngoài thì Từ Bà Tích giải thích cho Ngọc Doãn, nhưng trên thực tế là giải thích cho Dương Tái Hưng.
Gương mặt Dương Tái Hưng lập tức trầm xuống, cả người cũng trở nên uể oải, nhìn buồn bã ỉu xìu.
Trong lòng Ngọc Doãn biết nguyên nhân mở hát Mẫu Đơn đình e cũng bởi nguyên nhân là thời gian gần đây Dương Tái Hưng và Từ Bà Tích thường ở bên nhau, Phong Nghi Nô không phải người ngốc, biểu hiện của Từ bà Tích sao giấu giếm được ánh mắt của nàng?
- Vậy thì xin chuyển lời tới Phong nương tử, ta chúc cô ấy mã đáo thành công.
- Thầy...đến lúc đó có đi xem không?
Ngọc Doãn tính toán ngày, cười khổ nói:
- Sợ là ngày đó không có thời gian, gần đây quả thật là bận quá nhiều việc. Tuy nhiên nếu hôm đó rảnh rỗi nất định đến cổ vũ cho Bà Tích.
- Vậy nô cung kính mời thầy đến xem.
Từ Bà Tích nói xong, lại do dự một chút.
Ngọc Doãn thấy nàng hình như có tâm sự, liền cười nói:
- Bà Tích có chuyện gì phải không?
- Lúc đi Phong tỷ tỷ có bảo Bà Tích xin thầy có thể bán hai khúc phổ kia ra ngoài được không?
- Ồ?
- Phong tỷ tỷ nói, nàng có thể bỏ tiền mua được.
Tuy nhiên bài "Thương hải nhất thanh tiếu" không khỏi có chút quê mùa, sợ là không được giá, tuy nhiên hai khúc này, nàng nguyện ra giá tám ngàn quan, không biết thầy có vừa lòng không?
Thương Hải nhất thanh tiếu cũng có thể bán đi được sao?
Như thế thật sự ngoài dự đoán của Ngọc Doãn.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ, cách luật của Thương Hải nhất thanh tiếu kia tuy nói không hợp thời đại nay, nhưng khúc phổ đó thật sự là chiếu theo cổ khúc truyền thống để viết. Nghe nói lúc ấy Hoàng Triêm tác giủa của "Thương Hải nhất thanh tiếu" vì sáng tác bài hát này mà đã sửa xóa nhiều lần nhưng cũng không hài lòng. Sau đó trong lúc vô tình đã lật xem sách cổ "nhạc chí", nhìn thấy câu "Đại nhạc tất dịch" trong đó thì mới có linh cảm, vì thế đã dùng năm thanh âm bậc truyền thống cung thương giác trưng vũ sáng tạo ra "Thương hải nhất thanh tiếu."
Khúc tử này mà nay là quê mùa, mà không phải là thượng phẩm.
Nhưng thắng ở một "Tân", một "kỳ", một "Dịch".
Một khúc phổ phù hợp ba điểm Tân Kỳ Dịch, là đủ để hát mở ra.
Nếu dựa theo giá khúc phổ lúc trước Ngọc Doãn bán ra mà tính toán, thì khúc có thể "Lương Tiêu" bán năm nghìn quan, còn khúc "Thương Hải nhất thanh tiếu" giá ba nghìn quan. Đương nhiên, Ngọc Dõn không cho rằng bài hát này giá trị thật chỉ là ba nghìn quan. Về mặt này còn có chút ân tình trong đó, thậm chí bao gồm cả danh khí của ngọc Doãn, nên Phong Nghi Nô mới ra cái giá này.
Ngọc Doãn trầm ngâm một lát rồi nói với Từ Bà Tích:
- Bà Tích chờ một lát.
Nói xong hắn đi vào thư phòng.
Một lát sau cầm một phong thư đưa cho Từ Bà Tích, nói:
- Đem phong thư này giao cho PHong nương tử, nói là chỉ cần cô ấy đáp ứng chuyện này, ta có thể bán khúc phổ cho cô ấy. Hả hả, nếu như đồng ý, thì tám ngàn quan là quá nhiều, chỉ cần năm nghìn quan là đủ.
Thương Hải nhất thanh tiếu, là quà tặng của ta.
Mọi người nghe vậy ngẩn ra, lộ vẻ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, An Đạo Toàn rất nhanh đoán được nội dung trong thư của Ngọc Doãn, âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn Ngọc Doãn lộ vẻ tán thưởng.
Từ Bà Tích hơi không hiểu ý tứ của Ngọc Doãn, nhưng vẫn thuận theo nhận lấy thư rồi cáo từ rời đi.
Chỉ có điều lúc này nàng không bảo Dương Tái Hưng đưa về nữa, bởi vì ở cửa ngõ có hai người khênh kiệu, chắc hẳn là do Phong Nghi Nô an bài.
Từ Bà Tích đi rồi, Dương Tái Hưng lập tức ủ rũ.
Sự hứng trí đọc sách biết chữ lúc trước lập tức đã tan biến.
Ngọc Doãn nhìn y, lắc đầu.
- Vậy ta cũng về đây.
Dương Tái Hưng uể oải nói, đứng dậy đi về.
- Đại Lang, hôm nay ngươi còn một khóa học chưa học xong đấy.
- Hôm nay ta không có tâm tư để học, học không vào...
Dương Tái Hưng nói rất ngang, lập tức chọc giận An Đạo Toàn, ông tiến đến ngăn y lại, tát y một cái vào mặt. Một tát này cực kỳ mạnh bạo khiến quai hàm Dương Tái Hưng lập tức sưng đỏ lên.
- An thúc phụ, thúc làm gì vậy?
- Đánh cái tên tiểu tử hỗn nhà ngươi đấy. Chỉ một chút đã suy sụp, bộ dạng như vậy tương lai sao làm nên sự nghiệp gì chứ?
Đúng vậy, Từ Bà Tich kia ngày mai không tới nữa.
Nhưng với ngươi mà nói, cũng là một sự bắt đầu chân chính. Ngươi cho là ngươi ngày ngày cung cô ta gặp gỡ là có thể được ở bên nhau sao? Ngu xuẩn, dù cô ta thích ngươi, nếu như ngươi không có sự nghiệp, thì lấy gì để cưới cô ta về nhà? Tiểu Ất giúp ngươi có tiền đồ, thằng nhãi ngươi lại đần độn không lý tưởng, ngưi có biết mới vừa rồi trong thư Ngọc Doãn viết gì không?
- Viết gì?
- Ta mặc dù không đọc thư đó, nhưng đại khái có thể đoán ra được.
Chắc chắn là Tiểu Ất muốn Phong nương tử và Tư Mã đại quan nhân bảo vệ Từ Bà Tích thật tốt. Vì thế hắn nguyện lòng bỏ ra ba nghìn quan để tạ lễ. Mặc dù không biết Tư Mã đại quan nhân có thể bảo vệ Từ Bà Tích kia được bao lâu, tuy nhiên cũng đã cho ngươi cơ hội đầy đủ.
Chỉ cần ngươi có thể thành sự nghiệp, đến lúc đó nở mày nở mặt cười cô nàng kia thì có gì khó? Dù là Tư Mã Đại quan nhân cũng không ngăn trở được. Nhưng ngươi một không có công danh, hai không có sự nghiệp, trên người lại không có một xu, làm sao có thể cưới được một thiếu nữ xinh đẹp kia về nhà.
Dương Tái Hưng nghe xong ngẩn ra.
Cũng đúng lúc này, Ngọc Doãn từ trong hành lang đi ra, buồn bã nói :
- An thúc phụ đoán không sai, ta vừa nói trong thư, muốn Phong Nghi Nô và Tư Mã đại quan nhân bảo vệ Từ Bà Tích trong trắng trong hai năm. Ba nghìn quan, nói vậy cũng chỉ có thể là hai năm. Nếu Đại Lang không thể thành tựu sự nghiệp, đến lúc đó dù ta có thể diện, cũng không thể bảo vệ nàng trong sạch, tự ngươi suy xét.
Hai năm?
Nói thật, mọi người trong viện tử này cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ Ngọc Doãn có thể nắm chắc, khiến Dương Tái Hưng trong vòng Hưng hai năm trở nên nổi bật sao?
Thời gian hai năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Có lẽ Dương Tái Hưng có thể có thành tựu, nhưng... quan trường Đại Tống cực kỳ chú trọng kinh nghiệm lý lịch, dù Dương Tái Hưng có bản lĩnh, cũng không có khả năng trong vòng hai năm trổ hết tài năng thi đỗ tú tài, sao có thể cưới được Từ Bà Tích?
Nhưng, thấy Ngọc Doãn tràn đầy tự tin, đám người An Đạo Toàn lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Mà Dương Tái Hưng ánh mắt sáng lên, y cắn môi, một lát sau đi đến trước mặt Ngọc Doãn, chắp tay vái chào.
- Ân nghĩa này của ca ca, Dương Tái Hưng nhớ mãi không quên.
Ngày khác mặc kệ ca ca có gì sai phái, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Dương Đại Lang nếu nói một chữ không, thì sẽ là súc sinh.
Ngọc Doãn cười ha hả.
Hắn vươn tay nâng Dương Tái Hưng:
- Ngươi là huynh đệ của ta, cần gì phải nói những lời này.
Tóm lại, ca ca không dám cam đoan ngươi nhất định có thể công thành danh toại, nhưng sau hai năm nhất định sẽ đảo bảo ngươi cưới được một thiếu nữ xinh đẹp như hoa về nhà.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 251: Tâm tư Đế cơ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
An Đạo Toàn và Trương Trạch Đoan không hiểu sao Ngọc Doãn tin tưởng chắc chắn trong vòng hai năm Dương Tái Hưng sẽ cưới được Từ Bà Tích.
Nhưng bọn họ thấy Ngọc Doãn nói như vậy có khả năng vì an ủi Dương Tái Hưng nhiều hơn.
Hai năm...
Đừng nói Ngọc Doãn chỉ là một tiểu dân thị tỉnh, dù hắn đậu tú tài, đậu tiến sĩ, sợ là cũng khó mà hoàn thành lời hứa này. Phan Lầu kia không phải là nơi rảnh rỗi, Tư Mã Tĩnh là một thương gia giàu có, Phong Nghi Nô tuy là một ca kỹ nhưng sau lưng hai người lại ẩn chứa nhiều năng lực và thực lực, Ngọc Doãn chưa chắc đã có thể ứng phó được. Mà Tư Mã Tĩnh cũng vậy, Phong Nghi Nô cũng thế càng không bởi vì một Ngọc Doãn mà thay đổi quy tắc trong hội này. Nói vậy, bọn họ cũng khó có thể sống yên.
Tuy nhiên thời gian hai năm..
Thời gian hai năm đủ để phát sinh rât nhiều chuyện, nói không chừng sau hai năm, Dương Tái Hưng thật sự thay đổi.
Nhưng An Đạo Toàn lại cảm thấy Ngọc Doãn dùng từ “kéo” này thật sự khéo léo.
- Tiểu Ất a nếu sau hai năm không thực hiện được vậy nên làm thế nào cho phải?
Đêm đó, Yến Nô nằm trong lòng Ngọc Doãn lo lắng hỏi.
Tuy rằng nàng không hiểu uẩn khúc trong dó, nhưng bản năng cũng cảm nhận được theo như lời Ngọc Doãn nói thì khó khăn không nhỏ.
Ngọc Doãn nghe vậy lại cười.
- Cửu nhi tỷ yên tâm, ta nói hai năm có thể, thì nhất định có thể.
Những lời này nói ra rất có khí phách khiến Yến Nô xao động.
Nàng cuộn mình như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Ngọc Doãn, áp má vào lồng ngực hắn:
- Nếu Tiểu Ất ca nói vậy, chắc chắn là được.
Yến Nô rủ rỉ nói, trong đôi mắt ánh lên tia tin tưởng.
***
Ban đêm nổi lên mưa nhỏ.
Hoàng thành bao phủ bên trong mưa bụi, đen kịt toát lên khí tức tĩnh mịch.
Hoàng Đế Huy Tông đêm nay không biết ngủ nơi nào. Trong cung ông ta có nhiều phi tử, muốn tuyển chọn cũng không dễ dàng.
Trong khoảng thời gian này, số lần Huy Tông đi lâm hạnh rõ ràng thì bớt đi nhiều.
Có lẽ là vận mệnh của Thiên Tộ Đế khiến ông ta có cảm giác thỏ chết cáo đau lòng, cho nên cũng bớt đi việc hứng thú vui đùa. Tuy nhiên, thiên tính háo sắc của Triệu Cát cũng không phải là không có chỗ để giải quyết, Hoàng thành tuy nhỏ nhưng lại có ảo diệu khác biệt. Có lẽ giờ phút này ông ta đang ở trong Cấn Viên, âu yếm một cô gái nào đó, thâm thơ làm phú trong mưa bụi...
Triệu Đa Phúc dựa vào lan can, ngây dại nhìn ra ngoài.
Mưa bụi bao phủ khiên toàn bộ bên ngoài toát lên vẻ hỗn loạn, ở trên lầu nhìn xa xa căn bản không nhìn rõ cảnh trí gì cả.
Ánh mắt của nàng mờ đi, mang theo chút mê ly.
Nàng ngồi đó không nhúc nhích, tay nhỏ chống má, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Huyên Huyên, sao lại ngồi ngây ở đây vậy?
Thanh âm mềm mại vang lên bên tại Triệu Đa Phúc khiến nàng bừng tỉnh, quay lại thấy Triệu Phúc Kim mặc áo gầm Tứ Xuyên màu xanh thẫm, tóc xõa tung, trên mặt vẫn mang vẻ ngái ngủ chậm rãi đi tới.
- Tỷ tỷ, tỷ không ngủ được sao?
- Lúc này đứng dậy thấy bên muội vẫn sáng đèn, nên sang đây xem.
Nghe nói hôm nay muội không bình thường, cứ ngồi ở đây, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
- Muội...
Triệu Đa Phúc bỗng dưng đỏ mặt.
Nàng cảm thấy hai tai nóng rực, cúi đầu xuống, chiếc cổ thon dài tạo nên một đường cong khêu gợi dịu dàng.
- Huyên Huyên, có phải là xảy ra chuyện gì không?
Triệu Phúc Kim lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì biểu hiện của Triệu Đa Phúc thật sự có chút kỳ lạ.
Nàng cũng là người từng trải, tuy nói hôn nhân với Thái Điều là hôn nhân chính trị, nhưng tâm tư con gái, sao nàng không hiểu? Vì thế hạ giọng nói:
- Huyên Huyên, có phải là gặp người vừa ý rồi không?
Triệu Đa Phúc không trả lời, đầu cúi thấp hơn.
Triệu Phúc Kim càng cảm thấy khác lạ, vội đứng dậy ra cửa, khoát tay với hầu gái:
- Toàn bộ lui ra ngoài, đêm nay ta nghỉ ngơi trong này, trò chuyện với nhị muội, không được triệu tập thì bất cứ kẻ nào cũng không được vào.
Nhóm hầu gái vội lên tiếng, lui ra ngoài.
Triệu Kim Phúc thấy các cung nga đi hết rồi, lúc này mới quay lại kéo tay Triệu Đa Phúc, ngồi xuống giường.
- Huyên Huyên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Muội nói rõ ràng với tỷ đi.
Muội phải biết rằng, mặc dù phụ hoàng cưng chiều muội, nhưng dù gì muội cũng là con cháu hoàng thất, hôn nhân của muội không thể tự chủ, toàn bộ đều dựa vào quyết định của phụ hoàng. Nếu muội không nói rõ ràng, làm không tốt sẽ tổn thương đến muội, thậm chí còn liên lụy tới người muội thích.
Triệu Đa Phúc ngẩn ra, mặt lập tức trắng bệch.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Phúc Kim nói:
- Tứ tỷ, tỷ có nguyện giúp muội không?
- Giúp muội cái gì?
- Muội...
Quả tim Triệu Phúc Kim đập mạnh, đầu óc đã chợt đoán ra.
Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:
- Người kia là ai?
- Tỷ tỷ đã từng gặp rồi đó.
- Ta đã gặp?
Triệu Đa Phúc đột nhiên ngẩng đầu, hạ giọng nói:
- Chính là Ngọc Tiểu Ất.
Một câu nói của nàng khiến Triệu Phúc Kim ho khan kịch liệt. Hơn nửa ngày Triệu Phúc Kim mới bình tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn Triệu Đa Phúc, thấy ánh mắt nàng kiên định thì vô cùng đau đầu:
- Huyên Huyên, có phải muội bị trúng thất tâm phong không?
- Muội không có!
Triệu Đa Phúc lớn tiếng kêu la, làm Triệu Phúc Kim giật mình vội vàng nói:
- Huyên Huyên, có phải muội muốn hại Ngọc Tiểu Ất, chỉ hận không thể cho phụ hoàng biết được?
Triệu Đa Phúc lập tức ngậm miệng lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Muội cũng không biết tại sao nữa, hôm qua sau khi trở về trong đầu toàn là hình bóng của Ngọc Tiểu Ất. Tứ tỷ, trước kia chỉ cảm thấy chẳng qua hắn tài học không tầm thường, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lúc này. Rõ ràng một ngày không gặp mà giống như xa lâu lắm rồi. Trong lòng luôn có hình bóng hắn.
Hai má của Nhu Phúc Đế Cơ đỏ bừng, khi nói ra những lời này chỉ cảm thấy hai tai nóng rực như bị bỏng.
Nàng thậm chí không dám nhìn vào mắt Triệu Phúc Kim, chỉ cúi đầu, lẩm bẩm:
- Muội cũng biết như thế là không đúng. Tiểu Ất chỉ là một đồ tể trong phố xá, địa vị khác xa muội. Nhưng muội cũng không biết tại sao lại không quên được hắn.
Triệu Phúc Kim hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Nàng không khỏi âm thầm cười khổ, nói thầm: Thật là oan nghiệt.
Tỷ muội ta dường như cứ liên lụy bởi Ngọc Tiểu Ất kia.
Lúc trước cầm tiêu hợp tấu với người đó đã được người trong phố xá thêu dệt lan truyền khiến Triệu Phúc Kim rất xấu hổ.
Sau nay lại bởi vì bộ tự của Ngọc Doãn mà Triệu Phúc Kim và Thái Điều bất hòa, giận giữ rời khỏi Thái phủ quay lại trong cung.
Món nợ này còn chưa tính toán rõ ràng, thì nay Huyên Huyên lại thích Ngọc Tiểu Ất kia.
Sự việc dường như càng trở nên phiền toái!
Nhưng thật ra Triệu Phúc Kim không hề oán trách Ngọc Doãn, bởi vì nàng biết việc bản thân không hề liên quan đến Ngọc Doãn.
Nhưng hiện tại, Huyên Huyên thích hắn, lại nên làm thế nào cho phải?
Không phải là bởi vì Ngọc Doãn không xuất sắc,mà là giữa hai bên chênh lệch quá lớn. Một là thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời), đế vương chi hậu; một là tiểu dân phố phường, dựa vào việc giết mổ heo bán thịt mà sống. Nhìn thế nào thì giữa hai người cũng không thích hợp. Nếu Ngọc Doãn là một người đọc sách, dù chỉ đỗ tú tài thôi thì may ra còn có thể. Nhưng hắn lại là một đồ tể, khoảng cách địa vị quá lớn, mà quan trọng hơn là, hắn đã có vợ, nên làm thế nào đây?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ người đầu tiên gặp họa chính là Ngọc Doãn.
Với tính tình của Triệu Cát, quyết không thể nào đồng ý cho con gái mình thích một đồ tể.
Chỉ sợ không những không thể tiếp tục làm đồ tể, mà còn chỉ có một con đường chết. Triệu Phúc Kim hiểu rất rõ phụ thân của mình! Đó là một người bề ngoài nhìn rất ôn hòa, nhưng bên trong lại rất tàn nhẫn. Nếu không, Triệu Cát cũng không thể lên làm được đế vương...
Trầm mặc một hồi, Triệu Phúc Kim mở miệng nói:
- Huyên Huyên, có thể nghe tỷ nói một lời không?
- Tứ tỷ cứ nói.
- Chuyện này muội phải giữ trong lòng, tuyệt đối không được cho người khác biết.
Dù là người thân cận nhất cũng không thể nói, nếu không chẳng những muội gặp họa, mà ngay cả một nhà Tiểu Ất cũng chết không có chỗ chôn.
- Vậy muội nên làm gì bây giờ?
- Muội..
Triệu Phúc Kim im lặng.
Nàng cũng không biết nên khuyên bảo muội muội mình thế nào nữa, bởi vì nàng biết, nếu nàng bắt Triệu Đa Phúc từ bỏ, với tính cách của muội muội chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng không từ bỏ....Chuyện này chỉ sợ chỉ có thể bắt tay vào giải quyết từ phía Ngọc Doãn. Hơn nữa, phải là thần không biết quỷ không hay, nếu Huyên Huyên mà biết, khó mà tránh được một trận tai họa.
- Huyên Huyên, chuyện này không gấp được.
Không bằng như này, đợi tỷ suy nghĩ thật kỹ rồi tìm cách giải quyết thỏa đáng. Tuy nhiên trước tiên muội phải đồng ý với tỷ là không được gặp Tiểu Ất nữa. Muội đừng nhìn ta, đối với muội, đối với Ngọc Tiểu Ất đều là chuyện tốt.
Muội hãy nghĩ kỹ một chút, nếu muội thường xuyên tiếp xúc với hắn, truyền đến tai phụ hoàng, thì tình hình sẽ như nào chứ?
-Muội....
Triệu Đa Phúc lúc đầu không tán thành, nhưng khi nghe Triệu Phúc Kim nói xong thì không thể không ngậm miệng lại.
Lòng không cam tâm, nhưng vẫn phải gật đầu, hạ giọng nói:
- Vậy muội sẽ cố gắng ít đi tìm hắn.
Ít đi tìm hắn, chẳng phải là vẫn tiếp tục đi tìm hắn!
Triệu Phúc Kim lại thấy đau đầu, tựa vào giường cười chua xót.
Tuy nhiên, dựa vào tính tình của Triệu Đa Phúc có thể trả lời như vậy sợ đã là cực hạn của nàng. Chuyện này, phải từ hai phương diện để giải quyết, đồng thời phải nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của muội muội, dù sao muội muội cũng là một cô gái trẻ, chắc không khó, về phương diện khác, chỉ sợ đành phải bắt tay từ Ngọc Doãn thôi. Nhưng mình nên giải quyết phiền toái này thế nào đây?
Triệu Kim Phúc đối với việc này cũng là bó tay không biện pháp.
- Huyên Huyên, tại sao muội đột nhiên lại thích hắn?
Triệu Kim Phúc vừa đau đầu vì chuyện này, lại vừa hiếu kỳ, khiến nàng không kiềm chế được liền khẽ hỏi.
Triệu Đa Phúc lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói không ra lời.
Triệu Phúc Kim hoảng sợ:
- Huyên Huyên, không phải là đã cùng hắn...
- Nào có!
Triệu Đa Phúc lập tức nổi giận, hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ đừng nói lung tung, muội dù không hiểu chuyện cũng không làm cái chuyện hổ thẹn đó. Chỉ có điều, chỉ có điều, chỉ có điều... Tỷ tỷ, muội cũng không hiểu tại sao lại vậy. Từ sau tối qua gặp Tiểu Ất, thì cứ nhớ mãi không quên, muội, muội, muội...thật sự là không biết.
Nhìn bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng kia lại càng khiến Triệu Phúc Kim thêm lo lắng.
- Hôm qua các ngươi làm gì?
Tinh thần Triệu Đa Phúc rung lên, liền kể lại chuyện hôm qua đến ngõ Quan Âm.
Nghe Ngọc Doãn chơi đàn, nghe Ngọc Doãn hát...
Cảnh tượng vui vẻ ở ngõ Quan Âm đó khiến Triệu Phúc Kim không khỏi có chút hướng tới.
Chỉ có điều, chẳng biết tại sao, khi nàng nghe đến đoạn Ngọc Doãn cùng Triệu Đa Phúc khiêu vũ thì trong lòng lại có gợn sóng.
Cảm giác này thật kỳ lạ!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 252: Mờ ám
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mưa phùn lả lướt, sắc trời âm trầm.
Thường là lúc này thì trời đã sáng rồi.
Nhưng hôm nay vì ngày mưa âm u, nên đã qua giờ mão rồi nhưng trời vẫn mờ tối.
Tuy nhiên bên ngoài thành Khai Phong lại ngựa xe như nước. Đám lái buôn không để ý mưa phùn mà vẫn sáng sớm vội vàng tiến vào thành Khai Phong...
Dương Kim Liên ngủ mơ màng thì nghe tiếng gõ cửa.
Nàng vén chăn xuống giường, cầm chiếc áo khoác choàng lên người, mơ màng đi xuống lầu.
Mở cửa, một cơn gió lạnh kèm theo mưa ập vào mặt khiến nàng lập tức tỉnh táo:
- Đại Lang, huynh đã về rồi!
Khi nàng thấy người ở cửa thì không khỏi vui mừng.
Ở ngoài cửa, Lý Quan Ngư đầy mệt mỏi mỉm cười với nàng:
- Đúng vậy, đã quấy rầy giấc ngủ của nương tử rồi.
Nói xong, y bước vào phòng tiện tay khép cửa lại.
- Lần này Đại Lang đi lâu quá.
- Ồ, gặp chút việc nên chậm trễ thời gian. Đúng rồi, trong nhà tốt chứ?
- Hết thảy đều tốt.
Thấy Lý Quan Ngư trở về, Dương Kim Liên vốn tâm trạng có chút lo lắng lập tức tan thành mây khói.
Nàng vội vàng lấy nước rửa mặt đến:
- Đại Lang ăn cơm chưa?
- Ồ, chưa.
- Vậy huynh chờ chút, nô đi chuẩn bị.
Dương Kim Liên có vẻ rất hưng phấn.
Lúc Lý Quan Ngư không nhà, nàng cảm thấy rất vắng vẻ, nay y đã về, khiến nàng lập tức an tâm. Giống như con chim nhỏ, nàng chạy vào phòng bếp. Lý Quan Ngư vội đi tới nói:
- Nương tử không cần phiền toái đâu, lát nữa ta ra ngoài ăn cũng được.
- Ôi chao, Đại Lang đi lâu về, sao có thể ăn bên ngoài được?
Kim Liên nói xong liền đeo tạp dề, lấy bột mỳ bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.
Người Khai Phong ăn sáng đa dạng, nhưng chủ yếu nhất ngoại trừ cháo ra thì là mỳ. Lý Quan Ngư thích ăn mỳ, đương nhiên Kim Liên sẽ làm cho phu quân ăn. Nhìn phu quân rõ ràng là rất mệt mỏi, cần phải nấu một bữa ngon cho chàng ăn mới được.
Nàng ở trong phòng bếp bận rộn, còn Lý Quan Ngư thì ngồi ở chính phòng. Y thấy trên bàn đặt một đống vật liệu xương mảnh, lông mao lợn hỗn loạn, còn có một số bàn chải đánh răng đã làm xong chất đống một chỗ.
Lý Quan Ngư ngẩn ra, cầm lên một bàn chải đánh răng.
- Kim Liên, đây là gì vậy?
Dương Kim Liên từ trong phòng bếp thò đầu ra, thấy Lý Quan Ngư cầm bàn chải đánh răng trong tay thì hơi sửng sốt, rồi đáp:
- Lúc trước Ngọc Đại quan nhân phố Mã Hành có phân việc, nô một mình ở nhà cũng thấy nhàn rỗi, vừa lúc có Lục tẩu hàng xóm giới thiệu nên đã nhận việc này. Chỉ nói cứ làm là được, còn cụ thể dùng làm gì thì không rõ lắm.
Nói xong, nàng quay lại nhà bếp.
- Ngọc đại quan nhân?
Lý Quan Ngư đứng dậy đi đến cửa phòng bếp:
- Chính là Ngọc Tiểu Ất bán thịt kia?
- Đại Lang cũng biết Ngọc đại quan nhân sao?
Lý Quan Ngư cười:
- Chỉ là một đồ tể mà cũng gọi là đại quan nhân sao?
- Nô cũng không hiểu, chỉ là nghe người bên ngoài xưng hô như vậy, thì nô cũng gọi theo.
Lý Quan Ngư nhìn thoáng qua bàn chải đánh răng trên tay rồi quẳng lại lên bàn:
- Kim Liên, sau này ít qua lại với loại người này, không hay đâu.
Dương Kim Liên cười nói:
- Nhưng Lục tẩu và mọi người nói Ngọc Đại quan nhân sẽ có tiền đồ lớn.
- Tiền đồ lớn? Một kẻ đồ tể bán thịt, dù tiền đồ có lớn đến mấy thì cũng chỉ là một đồ tể bán thịt thôi.
Nếu Kim Liên nàng ở nhà buồn chán thì ra ngoài nhiều một chút. Nếu tiền không đủ thì nói với ta, không cần phải làm thêm những việc này.
- Vâng!
Dương Kim Liên lên tiếng, liền chuyên tâm nhào nặn mỳ.
Chỉ thấy mỳ được nàng nhào nặn trong tay rất mịn mượt, sau khi độ lửa gần được, nàng dùng cán cắt mảnh ra.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Lý Quan Ngư ra ngoài mở cửa, thấy bên ngoài có một cô gái.
Cô gái kia thấy Lý Quan Ngư mở cửa, cũng không nói chuyện, chỉ đưa tờ giấy rồi xoay người đi.
Lý Quan Ngư mở tờ giấy kia ra xem, mắt đảo qua, sắc mặt lập tức biến đổi, cũng mặc kệ Kim Liên liền cầm cây dù đi ra cửa.
Kim Liên nấu xong mỳ đang cầm bát từ trong bếp đi ra.
- Đại Lang, mau tới ăn...
Nhưng trong phòng khách trống không chẳng thấy bóng dáng người nào.
Cửa phòng khép hờ một cơn gió thổi tới làm tiếng cửa kêu kẽo kẹt.
Hay là đã ra ngoài?
Kim Liên cầm bát mỳ ngơ ngác đứng ở trong phòng khách.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy trào dâng cảm giác ấm ức khó hiểu, ánh mắt đỏ lên, lăn ra hai dòng lệ.
- Kim Liên à, vừa rồi ta thấy Đại Lang trở về sao lại vội vàng đi rồi hả?
Tiếng Lục tẩu từ bên ngoài vọng vào.
Dương Kim Liên vội xoay người, đặt bát mỳ lên bàn, dùng ống tay áo lau nước mắt, ổn định tinh thần xoay người lại.
Chỉ thấy Lục tẩu đi vào nhà, thấy Dương Kim Liên mặc áo mỏng thì nhăn mày.
- Trời lạnh, sao Kim Liên mặc phong phanh vậy?
- À, vừa rộn bận rộn ở nhà bếp hơi nóng, nên mới mặc như vậy, khiến Lục tẩu chê cười rồi.
- Ha hả, sáng sớm đã làm mỳ rồi à...Ở ngoài phòng đã ngửi thấy mùi thơm chảy nước miếng rồi.
Đúng rồi, mới vừa rồi ta thấy một cô gái gõ cửa, rồi sau đó Đại Lang vội vã đi theo. Sao vội vàng thế nhỉ? Vừa về mà đã ra ngoài.
Sắc mặt Dương Kim Liên biến đổi, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót.
Một cô gái!
Cả ngày Kim Liên ở trong nhà, khó tránh khỏi có chút mẫn cảm.
Nghe Lục tẩu nói vậy, mà phản ứng đó của Lý Quan Ngư làm trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
- Ôi...đã làm được nhiều vậy sao?
Nhìn trên bàn bày một đống bàn chải đánh răng ước chừng vài trăm cái, Lục tẩu ngạc nhiên thán phục.
Dương Kim Liên quay đầu nhìn thoáng qua: “Huynh không muốn ta tiếp tục làm việc này, ta càng làm.
Dù là một đồ tể cũng có thể nói được hai câu ấm áp lòng người. Ngươi thì đọc đủ loại sách nhưng ngay cả lời tri kỷ ấy cũng không nói được.”
Dương Kim Liên nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng tủi thân, càng thêm tức giận.
- Lục tẩu, hôm nay tẩu không đi giao hàng sao?
- À, lát nữa sẽ đi.
- Vậy tốt quá, nô cùng đi với tẩu. Đúng rồi, bát mỳ này vừa làm xong, Lục tẩu nhân lúc còn nóng ăn đi, khỏi phải lãng phí.
Lục tẩu nuốt nước miếng:
- Kim Liên, thật ngại quá.
- Ngày thường Lục tẩu chiếu cố nô rất nhiều, chỉ ăn một tô mỳ thôi, có gì đâu chứ?
Dương Kim Liên cười kéo Lục tẩu ngồi xuống, nói:
- Nô đi thay quần áo để tí đi cùng Lục tẩu.
Lục tẩu cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống ăn từng miếng lớn.
Thời kỳ Bắc Tống, kinh tế phát triển nhanh chóng.
Mọi người lúc đầu ngày ăn một bữa, hoặc một ngày hai bữa cơm, rồi phát triển thành ngày ba bữa.
Tuy nhiên một ngày ba bữa chủ yếu là những nhà có gia cảnh khá giả. Gia cảnh Lục tẩu mặc dù không quá kém nhưng vẫn khó đảm bảo một ngày ba bữa, chứ đừng nói là trong bát mỳ này còn có trứng gà, không phải là thứ mà trong nhà Lục tẩu thường xuyên được ăn.
Nước dùng ngon, có trứng có thịt, đối với nhà Lục tẩu mà nói thật sự là món ăn thượng đẳng.
Bà ngồi trong phòng khách ăn như sói nhai hổ nuốt. Dương Kim Liên lên lầu rửa mặt, thay y phục rồi xuống dưới. Đã thấy Lục tẩu ăn sạch một tô mỳ lớn, còn đang cố húp nốt chỗ nước dùng còn lại.
- Kim Liên thật là nấu ngon.
Lục tẩu càng khen ngon, trong lòng Dương Kim Liên càng tức giận.
Nàng không hiểu tại sao Lý Quan Ngư lại vội vàng đi, nhưng nếu là phụ nữ gõ cửa, chắc chắc phần nhiều là chuyện của phụ nữ rồi. Bản thân mình thì cực cực khổ khổ làm đồ ăn, nhưng ngay cả nói một lời cũng không nói mà đã đi luôn, thật sự là tức giận mà.
Lục tẩu vội vàng về nhà, thu gom bàn chải đánh răng đã làm xong rồi đến cửa nhà Kim Liên. Dương Kim Liên cũng gói gém xong các thứ cho vào bao bố, đi cùng Lục tẩu. Sáng sớm, mưa rất lạnh, gió và mưa đập vào mặt lạnh lẽo. Khi Dương Kim Liên và Lục tẩu đi vào lò mổ Liền Kiều thì đã là giờ thìn.
Lúc này mưa đã tạnh, gió từ sông Biện thổi tới càng làm người ta lạnh run.
Đang đi, lúc Kim Liên xuống cầu thì bị trẹo chân.
Nang “ái” một câu rồi lảo đảo, người ngã về trước. Lục tẩu đi sau nàng, bị bất ngờ muốn kéo lại cũng không kịp nữa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc đó ở phía trước một bóng người lóe lên, một thanh niên đỡ lấy tay Dương Kim Liên tránh để nàng bị ngã một màn khó coi.
- Cô không sao chứ?
Thanh âm có chút quen thuộc.
Dương Kim Liên chỉ cảm thấy cánh tay kia nâng nàng đang kéo lại trước ngực làm nàng lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ngẩng đầu nhìn, nàng giật mình kinh hãi:
- Đại quan nhân, sao lại là ngươi?
Người tới, đúng là Ngọc Doãn.
Sáng sớm hắn đến lò mổ Liền Kiều giết mổ heo, đang chuẩn bị về không ngờ đối mặt với Dương Kim Liên.
Nói thật, lúc Dương Kim Liên ngã sấp xuống, hắn thật sự không thấy rõ là ai, chỉ theo bản năng tiến đến đỡ, nào ngờ...
- Kim Liên, cô không sao chứ.
Lục tẩu từ sau vội vàng chạy tới.
Dương Kim Liên vội hạ giọng nói:
- Đại quan nhân, nô không sao rồi, xin hãy buông tay.
Lúc này Ngọc Doãn mới phản ứng, một tay hắn đang đặt lên trước ngực tròn lẳn của nàng. Nghe Dương Kim Liên nói vậy, hắn giật mình vội buông tay ra, thân thể mềm mại mang theo mùi hương quyến rũ thật khiến người ta say mê.
Ngọc Doãn theo bản năng, nắm chặt tay, mà Dương Kim Liên nhìn động tác kia của hắn thì mặt càng đỏ hơn.
- A a...hóa ra là đại quan nhân ra tay giúp đỡ.
Lục tẩu đã chạy tới, thấy rõ ràng là Ngọc Doãn thì vô cùng vui mừng.
Bà làm như không nhìn thấy hành vi mờ ám giữa Ngọc Doãn và Dương Kim Liên.
- Bà là...Lục tẩu!
- Haha, đại quan nhân còn nhớ rõ ta.
Ngọc Doãn cười hai tiếng, xoay người nhặt túi đồ mà Dương Kim Liên vừa làm rơi:
- Đi giao hàng sao?
- Đúng vậy, quả thật là Kim Liên làm được rất nhiều, cho nên chúng ta cùng đến đây.
Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn một chút, nói:
- Hôm nay người tới giao hàng rất nhiều, sợ là phải chờ...Dương nương tử dường như bị thương ở chân, tốt nhất là nên đi tìm đường y chẩn trị thì hơn. Ta sẽ tìm người nộp hàng hộ cô.
Nói xong, Ngọc Doãn ngoắc gọi một công nhân ở lò mổ, dặn dò hai câu.
- Ta còn có việc, không tiếp hai vị được.
- Đại quan nhân đang bận, chúng ta sao dám làm chậm trễ.
- Dương nương tử, nhớ đi đường y để chẩn trị, chân của cô bị thương không phải là chuyện nhỏ, nên chữa trị mới được.
Ngọc Doãn nói nhẹ nhàng càng làm Dương Kim Liên đỏ mặt hơn.
Nàng “ừ” một câu, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự ấm áp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 253: Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng (1)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Dương Kim Liên chỉ là cô gái trẻ!
Nàng vốn là một cô gái nhà bình thường, người trong nhà thiếu tiền suýt phải bán mình vào Câu Lan.
Cũng chính là Lý Quan Ngư ra tay giúp đỡ thay nàng trả nợ, sau này Kim Liên vì trả ơn mà gả cho Lý Quan Ngư. Khi Lý Quan Ngư đỗ tú tài, lại đắc tội với cường hào địa phương, bất đắc dĩ nàng theo Lý Quan Ngư đến Đông Kinh.
Trong thâm tâm, Dương Kim Liên khát vọng được người ta yêu thương, được người quan tâm.
Lý Quan Ngư có nhiều tiền, cũng rất thương yêu nàng.
Nhưng ở mặt khác thì lại không quan tâm đến nàng, làm nàng không có cảm giác ấm áp.
Điều này cũng làm cho Dương Kim Liên vô cùng đau khổ.
Thanh thân hơn một năm nhưng cũng chỉ thắm thiết ân ái với Lý Quan Ngư vài lần.
Đến Khai Phong, hàng ngày nói chuyện cùng đám phụ nữ nội trợ Lục tẩu, thỉnh thoảng nhắc tới chuyện khuê phòng, nàng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Lý Quan Ngư tốt thì tốt, nhưng...
- Đại quan nhân thật là người tâm lý, người như hắn thấy hiếm có, hành động khách khí như vậy nữa.
Lục tẩu lải nhải bên tai Dương Kim Liên càng khiến nàng bực bội, theo bản năng đưa tay lên ngực, dường như nơi đó có một bàn tay lớn đang đặt lên đó...
Cảm giác này thật xấu hổ!
***
Ngọc Doãn vội vàng từ biệt Dương Kim Liên đến thẳng ngõ Quan Âm.
Lạ quá, mỗi lần gặp Dương Kim Liên thì luôn xảy ra chuyện kỳ lạ, làm hai người đều xấu hổ.
Lần đầu tiên gặp mặt, suýt nữa thì trở thành phiên bản Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh.
Lần thứ hai gặp mặt, suýt nữa thì bị giội cho ướt sũng.
Lần thứ ba này gặp mặt, thì...
Ngọc Doãn hồi tưởng lại, cảm thấy luôn luôn bị rơi vào tình huống dở khóc dở cười.
Tuy nhiên, lúc hắn về đến nhà thì không còn để tâm những chuyện này nữa.
Yến Nô không ở nhà!
Sáng sớm nàng đi cửa hàng tiếp đón một nhà Cao Thế Quang.
Trương Trạch Đoan thì vẽ tranh trong phòng, An Đạo Toàn lại ở trong phòng luyện đan, đình viện to lớn như vậy mà vô cùng vắng lặng chỉ có Ám Kim nghe được tiếng bước chân của Ngọc doãn thì rung đùi đắc ý từ trong chuồng ngựa đi ra, thân thiết với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn lên lầu.
Thay y phục, quơ lấy bào đao Hổ Xuất, hùng hổ đi xuống lầu.
Bằng lòng đưa ba trăm quan đến Quan Âm viện, sáng sớm Yến Nô đã đưa đến đó, Ngọc Doãn sửa sang quần áo một chút rồi cất bước ra ngoài.
- Tiểu Ất, mới vừa rồi Vương Mẫn Cầu đến, bảo hôm nay Thập Tam Lang chuyển nhà, hỏi ngươi có phân phó không.
Bởi vì Cao Sủng phải đi xa, cho nên phải chuẩn bị thỏa đáng.
Mẹ của Cao Sủng ban đầu ở tại Liền Kiều.
Vốn cũng rất tiện, nhưng lần này Cao Sủng đi trong thời gian khá lâu, thì sẽ có chút phiền phức. Vì để cho Cao Sủng an tâm, Ngọc Doãn bảo Yến Nô thuê một tòa nhà ở ngõ Du Lâm, hai tầng lầu nhỏ, cách ngõ Quan Âm lộ trình mười phút tiện cho Ngọc Doãn chăm sóc. Vốn, Yến Nô là muốn mua lại căn nhà này nhưng lại bị Ngọc Doãn ngăn cản.
Ngọc Doãn tình nguyện một tháng trả sáu quan chín mươi ba văn tiền thuê nhà cũng không muốn bỏ tiền ra mua.
Nguyên nhân?
Ngọc Doãn hiểu rõ trong lòng.
Lúc này mua nhà ở ngõ Du Lâm ít nhất cũng phải tốn bảy tám trăm quan.
Nhưng ở không được một năm thì nhà ở đó chắc chắn sẽ giảm giá, đến lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài?
Cùng như vậy, không bằng giữ lại chút tiền làm những chuyện khác. Ví dụ như thu mua lòng người, ví dụ như lén tạo ra binh khí, đến lúc nào đó sẽ có tác dụng. Ngọc Doãn đã lén tìm Du Thiết bảo y chế tạo ra mười thanh phác đao, cung cấp cho đao thủ ở lò mổ. Còn việc chế tạo binh khí là vi phạm lệnh cấm, nhưng vì sau này, không thể không chuẩn bị trước.
Dương Tái Hưng cần một cây thương tốt, cũng cần phải chuẩn bị.
Ngoài ra, hắn ta tinh thông bắn thuật, thậm chí không kém hơn Vương Mẫn Cầu.
Sau khi được Yến Nô đồng ý, Ngọc Doãn liền đem khẩu quyết xạ thuật trong " Bát Thiểm Thập Nhị Phiên " truyền thụ cho Dương Tái Hưng.
Ngọc Doãn không có thiên phú xạ tiến, cho nên cũng không chuyên tâm luyện tập.
Giữ khư khư xạ thuật này trước sau rất lãng phí, thà như vậy không bằng truyền thụ cho Dương Tái Hưng. Dù sao theo bối phận giang hồ, Trương Tiến sư phụ của Dương Tái Hưng vẫn là sư đệ của Chu Đồng, truyền cho Dương Tái Hưng cũng không sao.
Cho nên, còn phải có một tấm cung xịn.
Những cái này cần phải dùng tiền, sao Ngọc Doãn dám tiêu lung tung?
- Ta đã biết.
Ngọc Doãn đáp lời An Đạo Toàn rồi đi ra cửa.
Ra ngõ Quan Âm, vòng qua ngõ Điềm Thủy đến ngõ Du Lâm thì rẽ là đến sơn môn Quan Âm viện.
Sơn môn đóng chặt cửa, trong chùa chiền cũng vắng lặng, Ngọc Doãn bước tới gõ cửa sơn môn, chốc lát có tăng nhân đi ra.
Tăng nhân kia chính là tăng nhân hôm qua được Ngọc Doãn thưởng tiền.
Sau khi thấy Ngọc Doãn, gương mặt đầy nếp nhăn đó lập tức cười tươi như đóa hoa cúc nở rộ.
- Đại quan nhân tới sớm vậy?
-Trưởng lão, xin hỏi Trưởng lão Trí Thâm có ở đây không?
- Có có có...Đại quan nhân chỉ tìm y đó hả.
Nghĩ chắc tăng nhân này đã được trụ trì Trưởng lão Trí Chân dặn dò nên liên tục đáp lời.
Ngọc Doãn cảm ơn tăng nhân kia, lúc bước qua thì đặt một thỏi bạc vụn vào tay tăng nhân, làm ông ta mặt mày hớn hở.
Trong Quan âm viện vô cùng tĩnh mịch.
Hương khói vương vấn lượn lờ trên đỉnh.
Ngọc Doãn đốt ba nén hương cắm trong đỉnh, xem như lễ Phật xong.
Gặp miếu lễ Phật, là một tập tục quê nhà kiếp trước của hắn. Tuy nói tín ngưỡng này đã không còn tồn tại, nhưng thói quen vẫn còn.
Hơn nữa, hôm nay đến Quan Âm viện, cũng là xin người ta chỉ bảo.
Cấp bậc lễ nghĩa cần phải đủ.
Hắn đi xuyên qua phòng chính đến thẳng khu đất trồng rau hậu viện.
Khi Ngọc Doãn đi vào phát hiện rau trên đó không còn nữa, chỉ còn lại mảnh đất trơ trụi. Cửa thiền phòng không đổi, đứng ở ngoài phòng là có thể thấy được bài trí bên trong.
Trong thiền phòng kia không có gì cả.
Trên một tấm bồ đoàn có một tăng nhân ngồi ngay ngắn, tay cầm một dùi gõ mõ, miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại gõ một cái, vô cùng trang nghiêm làm người khác nảy sinh sự tín ngưỡng.
Tận đến lúc này Ngọc Doãn mới nhìn rõ dáng vẻ của Trưởng lão Trí Thâm.
Hôm qua đến thăm hỏi và giao thủ luôn với vị Trưởng lão Trí Thâm này nên không thể thấy rõ diện mạo của ông ta.
Lúc này chăm chú nhìn, chỉ thấy vị trưởng lão này có khuôn mặt oai hùng, đầu trọc, một bộ râu ngắn dưới cằm, càng tăng thêm vẻ oai hùng tráng khí của ông ta, mày rậm mắt to, mũi sư tử rộng, tay cầm phật châu toát lên vẻ hào khí.
Ngọc Doãn dừng bước lại.
Hắn biết, vị Trưởng lão Trí Thâm này biết hắn đến.
Nhưng ông ta đang lễ Phật, lại khiến Ngọc Doãn cảm giác hơi khó xử có nên vào hay không?
Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn đang định mở miệng, ánh mắt lại đột nhiên bị hàng chữ bên cạnh thu hút. Chữ kia viết quá khó coi, nhưng lại khiến người ta có một cảm thụ “thiết bút ngân câu”: Cứng dễ gãy, mềm dễ uốn khúc!
Hàng chữ này rõ ràng là mới viết không lâu, thậm chí nét mực còn chưa khô.
Mà hàng chữ này là viết để Ngọc Doãn đọc.
Cứng dễ gãy, mềm dễ uốn khúc?
Có ý gì?
Từ ý tứ trên chữ cho thấy thật ra cũng không khó hiểu.
Cứng dễ gãy, quá mức kiên cường thì dễ dàng bẻ gãy, nếu quá mức mềm mại, thì sẽ mất đi hương vị vốn có. Ngọc Doãn tin tưởng, Lỗ Trí Thâm viết sáu chữ này tất nhiên là có dụng ý của lão. Nhưng này trong lúc nhất thời, Ngọc Doãn lại nghĩ không ra.
Đây có phải là một khảo nghiệm của Lỗ Trí Thâm không?
Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người...
***
Lỗ Trí Thâm vẫn ngồi ngay ngắn trong phòng, tiếng gõ mõ lọt vào tai như phạm âm.
Ngọc Doãn thì nhắm hai mắt lại, suy tư về hàm nghĩa của những chữ cái trước mắt này. Hắn tin tưởng, sáu chữ này nhất định có quan hệ đến việc hôm nay hắn đến, nhưng rốt cuộc là quan hệ thế nào thì trong lúc nhất thời hắn lại không nghĩ ra.
Đây không chỉ là làm người, còn liên quan đến sự phát triển sau này của Ngọc Doãn.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, chợt từ trong thiền phòng truyền tới thanh âm sang sảng:
- Cương nhu chi đạo, tồn hồ nhất tâm.
Trong cương có nhu, trong nhu có cương, nếu chọn một, ngươi chọn cái nào?
Hai chọn một?
Đó là mệnh đề hai chọn một!
Ngọc Doãn lập tức có cảm ngộ hiểu ra, không nói hai lời, cất bước đi vào nhà.
Trong xương cốt hắn mang vẻ kiêu ngạo, không muốn khom lưng quỳ gối quyền quý.
Tái sinh tới nay, áp lực cuộc sống khiến hắn không thể không thay đổi theo. Nhưng Lỗ Trí Thâm muốn hắn hai chọn một, rõ ràng là nói cho hắn biết có một số việc muôn duy trì cân bằng, căn bản cũng không có khả năng.
- Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo!
Ngọc Doãn lớn tiếng trả lời, cất bước vào thiền phòng.
Tiếng mõ ngừng, phạm âm biến mất.
Lỗ Trí Thâm cười lớn, cũng không thấy ông ta có động tác gì đã đột nhiên vươn người đứng dậy, cất bước về phía trước, vung mõ đánh tới Ngọc Doãn.
Lúc này, Ngọc Doãn có hai lựa chọn.
Hoặc là cắn răng đón đầu mà lên, hoặc là lắc mình tránh né.
Hắn không do dự, Hổ Xuất trường đao phát ra một tiếng rồng gầm, xuất ra đón đỡ.
Chỉ nghe keng một tiếng vang lớn, mõ và trường đao Hổ Xuất va chạm nhau, một lực lớn từ mõ truyền đến, lập tức phá mở trường đao của Ngọc Doãn. Nếu như là trước kia, Ngọc Doãn chắc chắn sẽ bước né tránh, nhưng lúc này, hắn không có chút ý niệm nhượng bộ trong đầu, cất bước xoay người, trường đao mang theo một đạo quang chém ra.
Keng, keng, keng!
Liên tiếp ba tiếng vang lớn, Ngọc Doãn cứng rắn va chạm ba lượt với Lỗ Trí Thâm.
Thế điên cuồng, hoang dã lúc trước của Lỗ Trí Thâm lập tức bị Ngọc Doãn đã bị đánh gãy, không ông lại thể ra khỏi thiền phòng.
- Ha ha ha, “Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo”. Đây chính là lựa chọn của ngươi sao?
Ngọc Doãn sau khi đối chiến ba mõ của Lỗ Trí Thâm, sức lực lớn này khiến hắn chấn động, đầu choáng váng, bên tai ong ong, cánh tay như không thuộc về hắn, hoàn toàn mất đi tri giác. Hắn không thể không lui ra phía sau ba bước, thở phì phò, nhìn lại Lỗ Trí Thâm. Ba đao vừa rồi có thể nói là sử dụng hết lực lượng của hắn, khiến hắn khó có thể tiếp tục...
- Ta ở trong này, nếu như ngươi có thể đi vào thiền phòng thì coi như ngươi thắng.
Vào thiền phòng?
Thật ra có rất nhiều cách!
Nhưng, mới vừa rồi Ngọc Doãn lựa chọn “'Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo " đã khiến hắn giờ chỉ có một con đường có thể chọn.
Lỗ Trí Thâm kia đứng ở cửa thiền phòng, giống như một pho tượng kim cương.
Ngọc Doãn cắn răng, chăm chú nhìn Lỗ Trí Thâm, chiếu theo đại lực kim cương hộ thể thần công vận chuyển chân khí trong cơ thể, cánh tay dần dần khôi phục tri giác. Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông... Hắn dường như đã hiểu được ý tứ của Lỗ Trí Thâm.
Lập tức trong miệng phát ra một tiếng rít gào, cất bước tiến lên, Hổ Xuất trường đao vung lên mạnh mẽ bổ tới Lỗ Trí Thâm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 254: Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng (2)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Keng! Keng! Keng...
Tiếng Trảm Mã Đao bổ mạnh mẽ vào mõ vang lên không ngừng trong thánh đường.
Ngọc Doãn tấn công như võ bão nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì tới Lỗ Trí Thâm. Mõ múa may đánh rơi bảo đao Hổ Xuất, mỗi một lần va chạm Ngọc Doãn đều phải cố sức đỡ. Ba mươi sáu đao liên tiếp bổ ra, Ngọc Doãn hô lên nhảy tới.
Hắn phát hiện Lỗ Trí Thâm từ đầu đến cuối chỉ có một chiêu.
Phách trảm!
Bổ ngang, chẻ dọc, bổ nghiêng…
Chiêu số của Lỗ Trí Thẩm không có nửa phần hoa mỹ, cực kì thẳng thừng. Hơn nữa phát sau theo phát trước khiến Ngọc Doãn không thể không ngừng biến chiêu. Đánh nhau chết sống như vậy khiến Ngọc Doãn cảm giác không thoải mái. Dường như tất cả chiêu số của hắn không thể sử dụng được ở trước mặt Lỗ Trí Thâm vậy, bị áp chế gắt gao. Tay nắm chặt trường đao, Ngọc Doãn thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lỗ Trí Thâm thật lâu.
Mà Lỗ Trí Thâm không nói chuyện với hắn, thấy hắn dừng lại liền lui về thiện phòng ngồi xuống.
Hai người một trong phòng, một ngoài phòng tiếp tục giằng co.
Ngọc Doãn thở hết hơi xong lại phóng vào phòng, không nghĩ tới Lỗ Trí Thâm liền lao ra cửa, chặn hắn tại ngoài cửa.
Như thế mấy lần liên tiếp khiến Ngọc Doãn sức cùng lực kiệt.
Mưa lặng lẽ rơi làm ướt quần áo Ngọc Doãn.
Trong vườn rau lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Ngọc Doãn đang ồ ồ thở dốc.
Tiếp tục như thế không thể đi được vào phòng. Công phu của Lỗ Trí Thâm cao hơn Ngọc Doãn rất nhiều. Tuy chỉ thủ mà không công nhưng cũng đủ làm Ngọc Doãn ứng phó chết mệt. Ngọc Doãn cắn môi, nắm chặt trường đao lẳng lặng nhìn Lỗ Trí Thâm trong phòng. Trong lúc đó ánh mắt hắn vô ý nhìn vào sáu chữ trên khung cửa: “Cứng dễ gãy nhu dễ cong”. Đồng tử hắn không khỏi cau lại, dường như ngộ ra chút gì. Lỗ Trí Thâm không thể vô duyên vô cớ viết sáu chữ đó trong này.
Sáu chữ này chắc chắn chứa dụng ý gì.
Ngọc Doãn nhíu mày trầm tư, trong đầu vọng lại những gì hắn vừa nói: Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo.
Giật mình, hắn ngẩng đầu, nhìn lại về hướng thiện phòng, dường như hiểu ra điều gì.
- Lại đi!
Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, luân đao đánh xuống cửa chính thiện phòng.
Lỗ Trí Thâm lắc mình đứng ở cửa chặn đường Ngọc Doãn, mõ trong tay chặn lại trường đao, tiếng gió rít kinh người. Mưa bị một kích này của gã bức tản ra thành một màn mưa cong.
Động tác không đẹp, nhưng mõ lại nhanh như chớp.
Ngọc Doãn giờ không hề biến chiêu nữa, cắn răng một cái, tay nắm chặt trường đao, mang một luồng khí thế bổ mạnh về khí Lỗ Trí Thâm. Nếu bổ một đao kia, mõ của Lỗ Trí Thâm sẽ nện vào người Ngọc Doãn trước, khó tránh khỏi kết cục bị gãy xương. Tuy nhiên, dù Ngọc Doãn đi đời thì Lỗ Trí Thâm cũng không thể không trọng thương.
Ánh mắt Lỗ Trí Thâm sáng lên, chợt cười to một tiếng. Mõ trong tay lần đầu tiên biến chiêu, keng một tiếng lập tức chặn lại Hổ Xuất trường đao. Gã chợt lui về phía sau, không để ý tới Ngọc Doãn nữa mà ngồi trở lại trên bồ đoàn.
Mà Ngọc Doãn lại ngơ ngẩn tại chỗ.
- Trên chiến trường, sinh tử chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Đại tướng giao thủ cũng khó có thể phân thắng bại trong thời gian ngắn. Dù có chiêu số nhưng không có khí hồi thì khó mà sống sót.
Trần Hi Chân nói trong đấu pháp của ngươi có quân khí, ta đã nghĩ quá xem trọng ngươi.
Ngươi thế lớn lực trầm, đi con đường cương mãnh nhưng lại không có lòng một đi không về, sao có thể sinh tồn được trên chiến trường? Nhìn khí thế của ngươi có vẻ cũng đã từng đánh nhau trên chiến trận, nhưng ngươi rất may mắn vì đối thủ quá yếu…. Nếu đổi lại là những mãnh tướng như Tống Công Minh lúc trước thì ngươi chắc chắn không có phần thắng. Cho nên luận chiêu số ngươi không tính quá kém, luận võ nghệ có thể xếp vào tầm trung. Trần Hi Chân dẫn ngươi đến đây là muốn ta tôi luyên cho ngươi khí thế quyết tử, tất sát này.
Hôm nay đến đây thôi, ta mệt rồi.
Ngày mai ngươi tiếp tục, đến khi nào ta cho rằng ngươi có thể xuất sư thì không cần đến nữa.
Tuy nhiên trước đó mỗi tháng tiền nhan đèn ba trăm quan không thể bớt. Ta biết ngươi ở phía đối diện, về sau trực tiếp đến là được.
Lỗ Trí Thâm nói xong thả mõ xuống phía trước, sau đó cầm lấy phật châu, ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt tụng kinh…
Ngọc Doãn ngây ngốc đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, chắp tay thi lễ với Lỗ Trí Thâm rồi cầm đao rời đi.
Một trận chiến hôm nay quả thật đã tiêu hao hết tâm huyết của hắn.
Gần như mỗi một đao đều là toàn lực phát huy. Đến cuối cùng chém ra một đao kia đã khiến Ngọc Doãn gần như vô lực.
Nhưng không thể không nói giao thủ với Lỗ Trí Thâm đã lấy được lợi ích không nhỏ.
Ngọc Doãn từng chém giết trên chiến trận, biết chiến trường không giống như đời sau, hơi tí là mấy hiệp thậm chí mấy chục hiệp. Trên chiến trường thắng bại thường trong chớp mắt là có kết quả! Ngọc Doãn nói từng giết không ít người, nhưng chém giết chân chính qua chiến trận thì lại rất ít, căn bản không thể nhận thức được phần ảo diệu trong đó.
Lỗ Trí Thâm đã mở cho hắn một cảnh cửa.
Khí thế không thu lại được, nhưng ý chí quyết giết.
Có đôi khi thắng bại chỉ được quyết định khi ngươi có dám liều mạng với đối thủ hay không…
***
Sau khi về nhà, An Đạo Toàn đã chuẩn bị xong nước thuốc.
Ngọc Doãn ăn xong cường gân tráng cốt đan liền ngâm mình trong nước thuốc, theo khẩu quyết đại lực kim cương hộ thể thần công điều chỉnh nội tức. Không thể không nói từ lần giao thủ với Lỗ Trí Thâm hôm qua, tuy sức cùng lực kiệt nhưng sau khi ngâm nước thuốc và nghỉ ngơi một đêm Ngọc Doãn liền cảm nhận được tác dụng trong đó. Nội tức tăng trưởng rõ rệt so với hôm qua. Tuy hôm qua là tình trạng kiệt sức nhưng hôm nay nội tức đã tăng lên rất nhiều.
Cái này giống như phương thức luyện công cực hạn, không ngừng giao phong với Lỗ Trí Thâm để kích thích tiềm lực của mình.
Tuy nhiên loại phương thức luyện công này cũng cần nhiều yếu tố.
Thân thể Ngọc Doãn cường tráng cộng thêm cơ sở vô cùng tốt nên mới có hiệu quả. Nếu như là Yến Nô thì chưa chắc đã có tác dụng.
- Cửu Nhi tỷ vẫn chưa về sao?
- Chưa về!
An Đạo Toàn vừa bắt mạch cho Ngọc Doãn kiểm tra tình trạng thân thể vừa trả lời một cách không yên lòng.
Ai ngờ y còn chưa dứt lời thì nghe tiếng nói chuyện vang lên.
Yến Nô dẫn hai nam hai nữ vào cửa sân, còn mang theo rất nhiều đồ vật ngổn ngang.
- Đây là nhà của ta… Các ngươi ở trong hai gian phòng này. Lát nữa thu dọn phòng rồi cất hành lý.
Hồng Nô ở trong phòng sau.
Ngày mai ta dẫn các ngươi mua hai bộ quần áo, coi như là dàn xếp xong.
An Đạo Toàn bước ra, thấy Yến Nô ở trong sân đang cầm giấy dầu tán dặn dò bốn người kia.
Cao Thế Quang, dáng người không cao, khoảng 1m7, nhìn khá thật thà chất phác, mày rậm mắt to, thể trạng tráng kiện, trông khá cao to lực lưỡng. Vợ Cao Thế Quang tuổi chừng ba mươi, trông khá xinh đẹp nhưng có đôi phần thật thà. Con trai Cao Trạch Dân chừng mười tuổi, có vẻ rất lanh lợi.
Mà Nhuế Hồng Nô xấp xỉ so với Cao Trạch Dân, dường như lớn hơn chút, đang tò mò nhìn xung quanh nhà.
- An thúc phụ, Tiểu Ất ca về chưa?
An Đạo Toàn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Bị đánh như chó chết, đang nghỉ ở bên trong rồi.
- Cao Tam thúc, để Tùy Nô tới xem Tiểu Ất ca.
Yến Nô chào hỏi một tiếng rồi nói với Trương Trạch Đoan vừa đi ra:
- Làm phiền Chính Đạo thúc thúc… Cơm trưa hôm nay Nô đã nói Nhị tỷ làm, lát nữa sẽ đưa tới. Mong Chính Đạo thúc thúc thông cảm.
Trương Trạch Đoan vội cười xua tay, nói không vấn đề gì.
Yến Nô liền dẫn Cao Thế Quang vào phòng khách ngoài, vén rèm vào trong.
- Tiểu Ất ca, cả nhà Cao Thế Quang đã tới.
- Tiểu nhân Cao Thế Quang ra mắt đại quan nhân.
Cao Thế Quang ở phía ngoài khom người chào.
Trong lời nói đặc giọng Tương Châu, tuy nhiên nhấn từng chữ rõ ràng nên vẫn nghe được.
Bây giờ Ngọc Doãn đang trong thùng tắm nên không đi ra ngoài gặp bọn họ, chỉ nói:
- Cao Tam thúc tới thì ổn định trước đi. Nhà ta chẳng coi là phú hào gì, cũng chẳng có nhiều quy củ. Chỉ cần đừng tranh cãi ầm ĩ, làm tốt việc ngày thường là được. An bài cụ thể Cửu Nhi tỷ sẽ nói với các ngươi sau, ta sẽ không lải nhải nữa.
Cao Thế Quang luôn miệng cám ơn, sau đó rời khỏi phòng khách.
- Người nhà này thế nào?
Ngọc Doãn nhìn Yến Nô hỏi.
- Nhị tỷ nói gia đình vợ chồng Cao Thế Quang đều là nông dân trung thực, có thể tín nhiệm.
- Nếu vậy Cửu Nhi tỷ vất vả một chút, dàn xếp bọn họ cho chu đáo.
Ngọc Doãn dứt lời liền không nói nữa.
Hắn không phải ngồi trong thùng tắm mà là đứng như La Hán Thung trong thùng tắm, thế nên không muốn nói nhiều.
Đứng như cọc gỗ trong thùng tắm là đề nghị của Trần Hi Chân.
Đồng thời Trần Hi Chân còn truyền một bộ Hỗn Nguyên Cầu có thể vừa đứng như cọc gỗ vừa luyện tập. Theo cách nói của Trần Hi Chân thì loại công phu này có thể trợ giúp Ngọc Doãn tu luyện. Cái gọi là Hỗn Nguyên Cầu tức là hai tay ngâm trong nước, một tay đặt ở rốn, một tay đặt dưới rốn chuyển động tuần hoàn.
Ngọc Doãn vừa luyện tập Hỗn Nguyên Cầu vừa vận chuyển nội tức theo đại lực kim cương hộ thể thần công, đồng thời đứng vững La Hán Thung.
Mà Yến Nô thì dẫn Nhuế Hồng Nô vào một gian phòng, thu xếp ổn thỏa rồi nói vài hạng mục công việc cần chú ý.
Chốc lát sau, Trương nhị tỷ cũng tới, còn mang theo cơm trưa làm sẵn.
Ngọc Doãn vì muốn luyện công nên không ra.
Trương nhị tỷ lại kéo hai vợ chồng Cao Thế Quang dặn dò một hồi mới yên tâm rời đi.
Dù sao nhà này là do nàng giới thiệu tới.
Nếu quả thật có chuyện gì xảy ra thì Trương nhị tỷ còn mặt mũi gì gặp vợ chồng Ngọc Doãn nữa.
An Đạo Toàn và Trương Trạch Đoan ăn cơm trong phòng khách, Yến Nô thì đưa gia đình Cao Thế Quang dùng cơm trong phòng.
Đến buổi chiều thì mưa đã tạnh.
Ngọc Doãn thu công rồi đi ra thùng tắm, đổi một bộ quần áo khô mát, gặp mặt gia đình Cao Thế Quang rồi một mình lên lầu hai.
Cầm một quyển sách trên giá, Ngọc Doãn do dự một lúc rồi cất vào áo ngực.
Hắn quay lại xuống lầu, thấy Yến Nô cầm một bộ quần áo nói với hắn:
- Tiểu Ất ca, y phục lần trước huynh mượn của người ta nên trả lại. Trước chúng ta chuyển nhà, Nô quên y phục này cất ở đâu. Giờ đã tìm được, cũng rửa sạch rồi, trả lại cho chủ nhà thôi.
Ngọc Doãn lập tức nhớ tới y phục này là lúc trước khi hắn đi ngang qua ngõ Đậu Hủ thì bị Dương Kim Liên giội một chậu nước, đành phải tạm thay bộ quần áo của chồng Dương Kim Liên. Đáng lẽ nên trả sớm, chỉ có điều nhiều việc quấn thân nên quên mất.
Giờ Yến Nô nhắc tới Ngọc Doãn mới nhớ ra.
Hắn do dự một chút liền cầm quần áo rồi nói:
- Cửu Nhi tỷ, ta chuẩn bị đến chỗ Lăng thúc phụ, sẽ không ăn cơm chiều.
Yến Nô cười:
- Tiểu Ất ca cứ đi, không việc gì.
- Ừ, ta đi đây.
Ngọc Doãn nói xong liền đi ra phòng khách, dắt Ám Kim từ chuồng ngựa, dọc theo ngõ Quan Âm rời đi…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út