Lý Hạo vừa đặt chân vào phòng ngự thiện đã ngửi thấy mùi trầm hương thơm mát, trong lành. Hắn nhắm mắt, dưỡng thần, hít thật sâu, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt. Hắn chợt cảm giác mùi hương đó như tòa tan vào cổ, làm cho hắn cảm thấy như chìm vào cõi bồng lai tiên cảnh, thanh tao thoát tục. Mọi phiền muộn trong đầu hắn đã được xua tan đi, chỉ còn lại cảm giác lâng lâng, yên bình.
Trầm hương là đặc sản độc nhất vô nhị của Chiêm Thành. Người xưa truyền rằng, trầm Hương là khí anh tú tụ, hòa vào nhựa chảy ra từ vết thương trên cây dó bầu, được hun đúc bởi thời gian, nắng gió và các điều kiện tự nhiên đặc biệt khác gọi là linh khí của trời đất. Trầm hương có tác dụng thanh lọc không khí, loại bỏ chất độc, giúp cho con người an thần, điều hòa khí huyết. Ngoài ra, trầm hương còn có tác dụng vào các kinh thận, tỳ, vị; có tác dụng làm giáng khí, làm ấm thận và tráng nguyên dương.
Vào thời Lý, giao thương giữa hai nước Đại Việt và Chiêm Thành đã rất phát triển. Đại Việt chủ yếu lấy từ Chiêm Thành những món hàng như: vàng, bạc, hổ phách, sừng tê, trầm hương, yến sào... Trong đó thì trầm hương chính là sự lựa chọn hàng đầu của những thương nhân Đại Việt. Sau đó, Đại Việt đã buôn trầm của Chiêm Thành rồi bán sang Đại Tống và các nước lân bang khác.
Phòng ngự thiện rất rộng, thiết kế xa hoa, tương đối lộng lẫy. Lý Hạo đi giữa hai hàng cung nữ hai bên, miệng luôn nở nụ cười tươi tắn. Hắn bước lại ghế, thản nhiên ngồi xuống. Tục lệ hoàng cung rất nghiêm khắc, bữa ăn của vua thì chỉ có mỗi mình vua được ngồi ăn, những người khác toàn bộ đều phải đứng.
Ngoại lệ, nếu vua sủng ái vị đại thần nào đó, có thể vời đến để hầu chuyện vua, cũng có thể được ngồi ăn nhưng phải ngồi bàn khác, và phải ngồi chênh chếch để vua có thể vừa ăn vừa trò chuyện. Dụng cụ để nấu nướng cho vua ăn, chỉ có thể dùng hai từ lãng phí để hình dung. Tất cả nồi niêu, vật dụng đã từng sử dụng nấu qua một lần thì toàn bộ đều đem đập bể hoặc vứt đi, không chừa lại một cái nào. Đến bữa ăn sau, lại mua đồ mới.
Lý Hạo vừa ngồi xuống, liền có vài chục cung nữ xếp hàng, tay bưng thức ăn đựng trong vịm, đồng loạt bưng lên. Hắn quan sát những cung nữ này, không phải ai cũng xinh đẹp xuất chúng, có người vẻ mặt thanh tú, có người nét mặt bình thường không có gì nổi bật, chỉ có một điểm chung là họ đều rất trẻ, khoảng chừng mười bốn đến mười tám tuổi là cùng.
Vốn dĩ, Lý Hạo là một người có bản tính háo sắc. Hắn không biết tại sao lại là một người như thế, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy người đẹp, thì ham muốn chiếm hữu cứ manh nha trỗi dậy, không tài nào kìm nổi. Ở kiếp trước, mặc dù Lý Hạo không có tới hai chục bà vợ, tuy nhiên mười mấy người chắc cũng phải đến.
Hắn nghe sư phụ của hắn nói nguyên nhân ở môn võ công bá đạo Long Hổ Song Sát mà hắn được lão truyền thụ. Lúc đầu, hắn còn cho rằng lão già không nên nết đó, viện cớ để lấp liếm thói quen đi tìm gái làng chơi của lão, mới rao bậy bạ như vậy. Nhưng càng về sau, hắn càng tin là phải. Bởi vì, qua mỗi tầng đột phá của môn võ công, hắn phải cấp tốc đi tìm những bà vợ của mình để phát tiết dục vọng.
Mỗi lần hắn nghe lão sư phụ khoe khoang tung trời về chiến tích khi xưa, hắn đều âm thầm khinh bỉ. Lão sáng tạo ra công phu này nhờ tài quan sát. Lão đã bỏ ra suốt bốn mươi năm để theo dấu chân của hai loài hổ và rắn. Lão theo dõi bất kể lúc nào, ngay cả lúc chúng đang giao hợp, lão cũng vụng trộm nhìn lén mà học tập. Từ đó, lão rút trích ra những bài học kinh nghiệm, sáng lập ra môn võ công Long Hổ Song Sát tuyệt đỉnh thiên hạ, bá đạo vô cùng. Cuối cùng, võ học đại thành, lão trở thành nhất đẳng tông sư, khoáng thế kỳ tài.
Lý Hạo mỉm cười nhớ lại những hồi ức tuyệt vời lúc nhỏ, hắn lẩm bẩm: “Bây giờ, lão già đang làm gì nhỉ? Chắc đang nhấp nhổm trên người con bé nào rồi. Ha hả.”
Mỗi lần nhớ đến lão già là hắn lại nhớ đến người con gái ấy, đôi mắt hắn long lanh, phảng phất một tầng sương mỏng, hắn sờ lên ngón tay út, nhếch mép thê lương: “Còn em, em ở trên trời, có nhớ anh không, em nhớ đợi anh nhé, nhớ phải đón anh đấy …”
Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, đắng chát, cảm giác nghèn nghẹn ở trong ngực như muốn trào ra. Thái giám Lê Việt Tiến trông thấy nét mặt Lý Hạo biến đổi vặn vẹo, tưởng rằng hắn còn đang buồn bực chuyện triều đình, thì nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, các món ăn đã được bày biện xong, mời hoàng thượng ngự thiện.”
Tỉnh lại từ trong cảm giác nhói đau, Lý Hạo nhìn Lê Việt Tiến mỉm cười, khẽ gật đầu với lão. Đoạn hắn cầm lên đôi đũa bóng láng được tạo ra từ một loại tre già, hứng thú nhìn tam thập ngũ phẩm vị, nghĩa là ba mươi lăm món ăn, được bày biện trên bàn rất tinh tế. Các món chính đựng trong vịm bịt giấy và buộc lạt cẩn thận. Tên thức ăn được viết trên một cái nhãn dán bên ngoài vịm. Hắn thích món ăn nào thì bảo cung nữ mở món đó.
Trong ba mươi lăm món ngự thiện, hắn trông thấy những món ăn chưa từng được nhìn qua, hay nghĩ tới. Nổi bật là những món thuộc bát trân gồm: Nem công, chả phượng, da tây ngưu, bàn tay gấu, gân nai, môi đười ươi, thịt chân voi và yến sào. Món đặc sản trong đặc sản như bào ngư, vi cá, nem công, chả phượng thì hắn đã từng ăn qua nhưng ngoài ra còn nhiều món khác có tên nghe rất kêu, rất nổi mà hắn mới được nếm thử lần đầu.
Vương triều thời xưa quả thực rất coi trọng rồng. Cái gì sử dụng cho vua cũng liên quan đến rồng. Các món ăn đang bày biện trên bàn, hơn phân nửa là được chế biến, xếp kiểu hình rồng cực kỳ đẹp mắt. Chẳng hạn như món gỏi ngó sen hình rồng lưng là chả chay, món gạo nếp được nắn xếp thành hình rồng với đủ loại màu sắc, hoặc là món rồng đuôi xoắn năm móng, có vảy bằng tôm.
Nhưng các món ăn ở đây không phải món nào cũng thuộc loại cao lương mỹ vị mà thực ra có nhiều món rất bình dân như : dưa môn kho, ruốc sả, dưa cải, rau muống chấm nước tôm kho ...
Ăn xong, có cung nữ bưng vào một khay thức ăn tráng miệng gồm có các loại chè, bánh, kẹo, mứt, trái cây. Sau khi thưởng thức qua những món tráng miệng này, Lý Hạo được một cung nữ kính cẩn dâng cho tăm để xỉa răng. Loại tăm này cũng được vót từ một thứ tre già, chiếc tăm dài bằng cây viết mực ở kiếp trước, đầu nhỏ giống đầu tăm dùng để xỉa răng. Đầu lớn bằng mút đũa được người vót dùng sống rựa đập nhè nhẹ cho tua ra, cái xơ tre thật mịn mới được dùng, cái đầu xơ loe ra giống như một đóa hoa vạn thọ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Giấc ngủ trưa rất bổ ích. Thời gian còn trai trẻ, Lý Hạo luôn luôn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng phải cảnh giác, đề phòng. Bởi vậy, khi ngủ trưa hắn chưa bao giờ ngon giấc. Khi tuổi quá tứ tuần, sự nghiệp vững bền, lúc đó hắn mới có khái niệm về một giấc ngủ sâu.
Như bây giờ, hắn đã là vua một nước. Còn phải sợ thích khách giữa trưa nhảy vào phòng, cho hắn một nhát đao nữa hay sao? Hắn quyết định tự thưởng cho mình một giấc ngủ bình an, sau buổi biểu diễn mệt nhọc ban sáng.
Người ta nói, ăn được ngủ được là tiên. Có thể làm tiên, ai lại nguyện ý không muốn làm. Cho dù dòng đời có chạy theo đường ray lịch sử, thì hắn vẫn có thể làm vua tới mười mấy năm nữa. Hắn không ngại hưởng thụ cuộc sống vương giả chí tôn này. Lo âu, sầu khổ đâu thể nào giải quyết được vấn đề trước mắt. Lạc quan mà sống sẽ giúp tâm hồn thanh thản hơn nhiều.
Đầu giờ mùi, thái giám Lê Việt Tiến đánh thức Lý Hạo để đi duyệt tấu chương. Hắn rời khỏi Long An cung, theo đội tùy tùng tiền hô hậu ủng, cất bước tới điện Trường Xuân. Đến đời Lý Sảm lên ngôi, Lý Sảm liền chọn điện Trường Xuân làm nơi duyệt tấu chương, cho tiện bề đi lại. Vào mỗi buổi chiều tà, Lý Sảm còn hay lên gác Long Đỗ ở ngay phía trên điện Trường Xuân, để nghỉ ngơi nhìn ngắm.
Điện Trường Xuân được xây theo lối kiến trúc cổ xưa. Trên các bức tường chạm trổ những hình rồng, phượng bay múa, uốn lượn, đan xen vào nhau. Khi Lý Hạo vào phòng duyệt tấu chương, đã cảm thấy choáng ngợp bởi vẻ cổ kính trước mặt. Hắn ngồi lên chiếc ghế dựa rất rộng, lòng ghế lõm xuống, hai bên mép ghế lại cong vành lên. Đồ vật đầu tiên đập vào mắt hắn chính là ngọc tỷ.
Ngọc tỷ của vua là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân vua. Ngọc tỷ còn là được coi là quốc bảo, nên trân quý vô cùng, lưu truyền từ đời này sang đời khác. Nó được chế tạo từ một viên ngọc kỳ lạ, huyền bí, có thể phát ra ánh sáng màu xanh lam và tỏa ra luồng khí trong lành, mát dịu.
Rời mắt khỏi ngọc tỷ, Lý Hạo ngao ngán nhìn đống văn thư dày cộp đặt trên long án. Hắn lật một tấu chương lên xem, thấy nội dung tấu chương nói về vấn đề thu thuế, phân chia ruộng đất cho nông dân. Hắn đọc một lát, cảm giác đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn chẳng hiểu phải phê duyệt, chỉnh sửa như thế nào cho phải. Hắn vứt sang một bên, cầm lên tờ tấu chương khác xem thử.
Bản tấu chương này tố cáo vấn đề nhận hối lộ, mua quan bán tước xảy ra ở lộ Hồng. Hắn kiên trì đọc hết bản tấu chương dài dằng dặc này từ trên xuống dưới. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận: “Chẳng hiểu thằng cha đó nói được mấy phần sự thật, ai đúng ai sai, chỉ có trời mới biết.”
Lý Hạo lăn lộn trong thế giới ngầm hơn nửa đời người, có chuyện gì mà hắn chưa từng trải qua cơ chứ. Vấn đề tham ô, hối lộ trong chốn quan trường, hắn cũng từng tham gia trong trò chơi khắc nghiệt đó. Một tờ giấy có thể phơi bày tất cả sự thật hay sao? Hắn chỉ cấn ấn ngọc tỷ xuống là giải quyết được hết thảy mọi chuyện sao? Nực cười, đem ra gạt thằng nhóc Lý Sảm có khi còn thực tế hơn.
Hắn lại vứt sang một bên, tiếp tục đọc các tấu chương khác, thấy các bản tấu chương đều có một điểm chung. Mọi vấn đề đều nói khái quát chung chung, chuyện mấu chốt, cụ thể hay hướng giải quyết lại không hề nhắc tới. Hoặc là có những bản tấu chương yêu cầu hắn phải đưa ra đối sách, quyết định mà hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Ngồi cầm cây viết to đùng thời xưa nghịch nghịch hồi lâu, Lý Hạo chợt nghĩ ra một trò chơi cực kỳ thú vị. Hắn đặt tên trò chơi đó là trò chơi đóng dấu. Hắn cầm một tờ tấu chương, cầm ngọc tỷ lên ấn mạnh xuống. Tiếp tục, chuyển sang bản tấu chương khác, lại ấn ngọc tỷ.
Lý Hạo cảm thấy càng lúc càng hứng thú với trò chơi này, giống hệt đứa trẻ mua được cây kẹo mút vậy. Hắn say sưa làm động tác mở, đóng, ấn đến quên cả trời đất. Có lẽ, nếu một tấu chương nào đó, có ghi vào đấy là bán Lý Huệ Tông vào kỹ viện làm nam kỹ, thì hắn cũng vui vẻ mà đóng dấu lên. Công việc của hắn cứ thế tiếp diễn cho đến bản tấu chương cuối cùng.
Lão thái giám Lê Việt Tiến đứng hầu bên cạnh như bị thôi miên, há hốc miệng nhìn tốc độ duyệt tấu chương thần tốc của Lý Hạo, mà không biết nói lời nào cho phải. Lão chỉ tỉnh lại, khi nghe tiếng cười đặc biệt sung sướng của Lý Hạo, lão chỉ nghe hắn nói: “Ha ha ha ha ... Lê ái khanh, ngươi có thấy trẫm tài giỏi không hả? Tự cổ chí kim, có ai duyệt tấu chương nhanh bằng trẫm chứ hả?”
Lê Việt Tiến rất thức thời nịnh nọt, hắn biết không thể đắc tội với vua ngay lúc này được, lão tung hô: “Hoàng thượng anh minh, tài năng đức độ của ngài có thể so cùng khai quốc hoàng đế thời xưa.”
Lý Hạo cười vui vẻ, hắn liếc nhìn lão thái giám với ánh mắt đầy cảm mến, người trung thành cần được đối xử công bằng, hắn rất cảm phục người thái giám già luôn luôn tận tụy bên mình Lý Sảm này. Lý Hạo thở dài một hơi, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, sau đó hỏi: “Lê ái khanh, lão đã theo trẫm được bao lâu rồi?”
Trộm ngước nhìn khuôn mặt vua, Lê Việt Tiến thôi không thể hiện vẻ mặt xu nịnh, chậm rãi đáp: “Từ hồi hoàng thượng mới sinh ra, lão nô đã may mắn được chọn để phụng thị ngài, cho đến bây giờ đã hơn mười sáu năm.”
Lý Hạo vẫn nhìn trần nhà, bi thương hỏi tiếp: “Mười sáu năm, nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng không phải ngắn. Lê ái khanh, lão có từng oán trách trẫm không?”
Lê Việt Tiến vội quỳ sụp xuống, dập đầu mạnh đầu lên thềm, khàn giọng nói: “Hoàng thượng, kiếp này, lão nô nguyện sống làm nô tài nhà Lý, chết làm ma nhà Lý.”
Lý Hạo không hề làm động tác đỡ Lê Việt Tiến nâng dậy, hắn biết động tác đó là thừa thãi, hắn cúi nhìn lão, nhẹ giọng bảo: “Lê ái khanh, đứng lên đi, trẫm có chuyện cần hỏi khanh.”
Lão thái giám đứng lên, khom mình, thoáng nhìn mặt Lý Hạo. Lão thấy trong đôi mắt của vị vua trẻ tuổi này, thể hiện sự tin tưởng, kiên định từ xưa tới nay chưa bao giờ có. Bất giác nước mắt lão rơi xuống, lão run giọng: “Hoàng thượng, ngài đã trưởng thành, lão nô nguyện vì ngài chia sẻ nỗi ưu tư.”
Cất tiếng cười vang vọng, sang sảng khắp phòng, Lý Hạo vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ, hai tay vân vê ngọc tỷ lấp lánh ánh hàn quang.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Con người là loại động vật bậc cao kỳ quái. Đời sống giao tiếp của con người rất đa dạng và phong phú. Có đôi khi, hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, cả hai có thể trò chuyện suốt cả nửa ngày. Thế nhưng khi quay lưng đi, lại tìm mọi thủ đoạn để triệt hạ nhau. Có đôi lúc, hai người chỉ nói với nhau những câu cực kỳ ngắn gọn, tuy nhiên cả hai đều thấu hiểu được cảm xúc, nỗi lòng đối phương.
Lý Hạo nhìn lên ngọc tỷ trên bàn tay, giọng không nhanh không chậm, tự giễu: “Trưởng thành!? Từ ngày phụ hoàng băng hà, trẫm đã trưởng thành. Từ ngày đó, trẫm đã hiểu sự tàn khốc của hoàng quyền. Bất đắc dĩ trẫm phải thu mình. Trẫm sợ rằng, ngày trẫm bộc lộ tài năng, thì ngày đó chính là ngày chết của trẫm.”
Hắn quay sang hỏi Lê Việt Tiến với giọng nửa đùa nửa thật: “Lê ái khanh, khanh có biết vì sao trẫm phê duyệt văn thư loạn lên như vậy không?”
Lão thái giám ngẩn người, suy nghĩ một chút, lắc đầu hồi đáp: “Lão nô ngu muội, không thể hiểu được.”
Khuôn mặt Lý Hạo chợt chuyển thành dữ tợn, ánh mắt như hố băng có thể nhấn chìm vạn vật, hắn vỗ mạnh lên bàn, đứng phắt dậy, vung mạnh tay chỉ về phía trước, tựa như núi lửa bộc phát, hắn gầm lên: “Bởi vì bọn chúng, nếu trẫm không làm vậy, ngày tàn của trẫm sẽ còn đến nhanh hơn nữa. Người trong gia tộc bọn chúng đã rải khắp triều đình. Có tấu chương, văn thư nào mà chúng chưa từng xem qua. Tô Trung Từ, thái úy phụ chính, hắn giỏi lắm. Hắn xem trẫm là một thằng trẻ ranh vắt mũi chưa sạch. Hắn chỉ còn nước chưa leo lên ngai vàng của trẫm, đạp trẫm xuống. Tên cẩu nô tài, hắn dám cho người chỉnh sửa lại những tấu chương này trước khi đưa cho trẫm xem. Hắn nghĩ trẫm bị mù mắt sao. Nhưng trẫm chưa mù, trẫm còn nhìn được. Một vài chỗ đã bị chỉnh sửa rất tinh vi. Trò khôn vặt này mà đem ra đùa trước mặt trẫm, ha ha ha ha.”
Hắn phất tay hất đổ những tấu chương bay tứ tán khắp phòng, hừ lạnh: “Đống phế thải này chính là phương pháp thử của chúng. Ha ha ha ... tát nước theo mưa, ha hả, tát nước theo mưa ... cũng là biện pháp đối phó rất tốt.”
Gào lớn là một trong những cách giải tỏa bức xúc hiệu quả của con người. Sau khi nguôi bớt phần nào cơn giận dữ, Lý Hạo ngồi phịch xuống. Nhìn sang lão thái giám vẫn kính cẩn khom mình, bất động, không hề lộ ra chút sợ hãi. Hắn không ngờ lão thái giám lại có được sự bình tĩnh cao như vậy. Tiếc thay, lão chỉ là một thái giám. Một thái giám, không thể giúp hắn lật đổ được thế lực hùng hậu kia.
Lý Hạo chăm chú quan sát Lê Việt Tiến, nhíu mày, cất tiếng: “Lê ái khanh, hãy nói cho trẫm nghe về thế cục hiện tại của triều đình.”
Lê Việt Tiến run người một cái, đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài chỉ là phận tôi tớ, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng là phúc phận của nô tài, nô tài không dám lạm bàn chuyện quốc gia đại sự.”
Lý Hạo nở nụ cười tán thưởng: “Tốt lắm! Triều quy nghiêm khắc. Không cho phép thái giám dèm pha, sàm tấu. Lê ái khanh biết đạo giữ mình. Trẫm quả không nhìn lầm khanh.”
Hắn dừng lại một lát, quắc mắt nói: “Cho trẫm một cái tên.”
Lê Việt Tiến không chút do dự trả lời: “Bẩm hoàng thượng, thái úy Đỗ Kính Tu.”
Lý Hạo chau mày, trầm tư: “Người này, hình như không ổn, biểu hiện của lão trên triều không thỏa đáng.”
Lão thái giám chầm chậm tiếp lời: “Bởi vì, Đỗ đại nhân cùng một suy nghĩ với hoàng thượng. Vì mạng sống, vì gia tộc. Nếu Đỗ đại nhân biểu lộ lòng trung với hoàng thất, hắn sẽ chết rất nhanh. Còn một lý do nữa, bởi vì hắn thất vọng. Thất vọng về tiên hoàng, và thất vọng về hoàng thượng.”
Khuôn mặt Lý Hạo giãn ra, hắn lắc đầu ngao ngán: “Cơ nghiệp hai trăm năm nhà Lý, lại bị hủy trong tay phụ hoàng. Trẫm đã hiểu. Nhớ, cuộc trò chuyện hôm nay của trẫm và khanh coi như chưa từng tồn tại. Khanh dọn dẹp lại căn phòng rồi về cung.”
Lê Việt Tiến đi nhặt lên những tấu chương nằm loạn xạ khắp nơi, đặt ngay ngắn lên long án. Lý Hạo suy nghĩ một lát, cũng đi sắp xếp lại văn thư. Lão thái giám van nài hắn không cần động long thể, tự lão đi dọn là được. Nhưng Lý Hạo một mực không nghe, nhất quyết phụ giúp lão. Lê Việt Tiến không thể làm gì khác hơn, đành phải nhanh tay nhanh chân làm cho xong.
Khi sắp xếp mọi thứ đâu ra đó. Hai người chuẩn bị rời phòng, Lý Hạo chợt cất tiếng: “Chậm đã, trẫm còn một chuyện cần nói. Triều đình, trẫm đã không thể quản, nhưng trẫm vẫn còn là chủ nhân của hoàng cung. Không cần biết khanh sử dụng thủ đoạn hay phương pháp gì. Hãy biến những thái giám, cung nữ trong cung thành tai, mắt của trẫm. Mọi chi tiết sinh hoạt của toàn bộ hoàng hậu, phi tần trong cung phải được ghi lại. Đặc biệt, phải lưu ý Trần nguyên phi. Gian tế của gia tộc họ Trần, tạm thời không động đến. Cứ để bọn chúng oai phong một thời gian. Phải thực hiện bí mật, cẩn thận. Không cần nhiều người, chỉ cần trung thành là được. Lê ái khanh, làm được không?”
Lê Việt Tiến quỳ xuống, giọng kiên định, hồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài làm được.”
Lý Hạo đưa hai tay nâng lão thái giám đứng dậy, nói: “Tốt, rất tốt, trẫm trông cậy cả vào khanh. Bắt đầu từ ngày mai, khanh sẽ là quản vụ thái giám. Trẫm sẽ đi soạn ngay một đạo thánh chỉ.”
Tiếp theo, hắn lật ra cuộn thánh chỉ, cầm bút nghiên lên viết như rồng bay phượng múa. Lý Sảm được học viết từ những danh sư cung đình, nên khả năng viết chữ thư pháp đẹp tuyệt vời. Văn học thời Tống rất phát triển, là thời kỳ cực thịnh của văn từ, thơ phú. Cho nên cũng ảnh hưởng phần nào đó sang Đại Việt lúc bấy giờ. Lý Sảm đam mê học thơ, vẽ tranh hơn là học binh thư, đạo trị quốc. Bởi vậy, có thể biết chí của Lý Sảm không phải ở ngôi vua. Mười mấy năm sau, khi Lý Sảm bị bức phải thoái vị, hắn liền vào chùa Chân Giáo tu hành, một lòng hướng phật. Nhưng vẫn không thoát khỏi kết quả, chết trong oan ức.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Sau khi Lý Hạo rời khỏi điện Trường Xuân, trở về ngự thư phòng. Hắn lục lọi các tài liệu, cổ thư để trau dồi thêm những kiến thức của thời xưa, chủ yếu là những điều cần biết của thời Lý.
Hắn chìm vào dòng sông lịch sử đến quên cả thời gian. Lúc tỉnh lại, mới nhận ra trời đã về chiều. Hắn quyết định đi thăm Đàm thái hậu. Đây là lịch trình của Lý Sảm mỗi ngày. Chiều nào, Lý Sảm cũng đi vấn an mẫu hậu.
Lý Sảm có hai đức tính đáng phục, chính là sự chung thủy và lòng hiếu thuận. Về mối tính son sắt mà hắn dành cho nguyên phi Trần Thị Dung thì mọi người đều biết. Còn tấm lòng hiếu thảo của Lý Sảm đối với Đàm thái hậu, thì hình như không ai nhắc đến. Sử sách chỉ miêu tả về Lý Sảm như một kẻ nhu nhược, một đứa trẻ chỉ biết nghe lời mẹ. Nhưng Lý Hạo biết rằng Lý Sảm rất yêu thương, kính trọng người mẹ của mình.
Lý Hạo đứng bên ngoài cửa phòng Đàm thái hậu. Cung nữ của Đàm thái hậu, thấy hoàng thượng đến, vội vã vào trong phòng báo cho bà. Đợi một lúc, Lý Hạo mới được Đàm thái hậu cho phép vào phòng. Hắn không bất ngờ lắm khi gặp mặt Đàm thái hậu. Trên đường đến cung thái hậu, hắn đã hồi tưởng lại những ký ức của Lý Sảm về người mẹ tiện nghi này. Dù vậy, Lý Hạo vẫn choáng ngợp trước vẻ cao sang, quý phái của vị thái hậu đang ngồi đối diện.
Đàm thái hậu khoảng chừng ba mươi lăm tuổi. Khuôn mặt trái xoan, tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng nét phong trần, dạn dày sương gió vẫn được thể hiện khá rõ, qua từng cử chỉ biểu hiện của nàng. Nghĩ cũng thật ủy khuất cho Lý Hạo, phải nhận một người đáng tuổi con mình làm mẫu hậu. Nhưng chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc, tình thương của Lý Sảm đối với người mẹ. Cho nên, Lý Hạo luôn cảm thấy kính phục, trân trọng Đàm thái hậu, chứ không có bất cứ cảm giác khinh nhờn nào.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Từ ánh mắt của Đàm thái hậu nhìn Lý Hạo đầy trìu mến, hắn hoàn toàn tin tưởng, nàng sẽ không bao giờ hại hắn. Lý Hạo là một đứa trẻ mồ côi. Hắn được sư phụ nhặt ở trong rừng, khi theo dõi đàn hổ. Nếu không có sư phụ hắn đến kịp thời, có lẽ lúc đó hắn đã thành món tráng miệng ngon lành của đàn hổ. Kể từ khi sống chung với sư phụ, hắn xem ông ấy như người thầy đồng thời là người cha thân thiết nhất trên đời. Còn tình mẫu tử, hắn không hề biết. Hắn khát khao và hắn hận.
Thấy Đàm thái hậu mỉm cười nhìn hắn, Lý Hạo vội bước đến cung kính nói: “Hoàng nhi, vấn an mẫu hậu. Chúc mẫu hậu luôn vui vẻ, khỏe mạnh.”
Đàm thái hậu vui vẻ lên tiếng, giọng của nàng vang vang như tiếng sơn ca đang hót: “Được rồi, hoàng thượng không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi.” Nàng chỉ vào chiếc ghế có lưng tựa hình tròn, được đặt phía bên tay trái của nàng.
Ngồi xuống ghế, Lý Hạo thấy trên bàn của Đàm thái hậu có cái áo len màu vàng, mới đan được một nửa, hắn hỏi: “Mẫu hậu đang đan áo hay sao?”
Đàm thái hậu cầm áo len trên tay, ngón tay thon dài như búp măng xiên kim qua lại rất nhanh và thành thục. Đôi mắt nàng đen long lanh, rất sâu và cuốn hút, khiến cho người nào nhìn vào mắt nàng có cảm giác như chìm vào vực sâu không đáy. Vừa đan, nàng vừa nói: “Trời trở lạnh, mẫu hậu sợ hoàng thượng cảm lạnh, mới đan áo cho hoàng thượng mặc để giữ ấm mình.”
Một cảm xúc run rẩy, thổn thức lạ thường dấy lên trong lòng Lý Hạo mà trước nay hắn chưa bao giờ có. Khóe mắt của hắn chợt cay cay, tâm hồn hắn dấy lên từng cơn sóng. Lần đầu tiên Lý Hạo hiểu được tình nghĩa mẹ con là gì. Nó thật đầm ấm biết bao, mênh mông biết mấy. Hắn thầm nghĩ: “Có lẽ ta chịu ảnh hưởng của Lý Sảm. Chiếm cứ cơ thể hắn đã làm cho ta yếu đuối hơn. Giờ đây ta cũng chỉ là một đứa trẻ cần mẹ, cần gì phải kìm nén cảm xúc của bản thân.”
Nghĩ đến đây, hắn nhào tới, quỳ xuống, gác đầu lên đùi Đàm thái hậu, nước mắt tuôn rơi, hắn nấc lên từng hồi: “Mẫu hậu ... người thật tốt với hoàng nhi ... hoàng nhi có thể làm được gì ... để đền đáp công ơn của người?” Diễn xuất của Lý Hạo rất hoàn hảo. Tuy rằng trong đó có bảy phần giả, nhưng ba phần lại chính là nỗi lòng thực sự, tiềm tàng bấy lâu trong con người hắn.
Đàm thái hậu đặt áo len trên bàn, hai tay vỗ về lưng của Lý Hạo, dịu dàng nói: “Hoàng nhi ngoan, chỉ cần mẫu hậu biết hoàng nhi có lòng là mẫu hậu vui vẻ rồi. Đã là vua một nước, rường cột của một quốc gia, sao có thể ủy mị, khóc lóc như thế. Đừng khóc nữa, mau đứng lên đi.”
Lý Hạo nức nở: “Không ... hoàng nhi không muốn làm hoàng đế gì hết ... Hoàng nhi muốn trở lại như xưa ... Vô tư vô lự, sống vui vẻ bên cạnh mẫu hậu ... Hoàng nhi rất chán ghét làm vua ... chán ghét cảnh ngày ngày thượng triều ... đối mặt với lũ cẩu nô tài đó.”
Đàm thái hậu nhẹ nhàng nâng Lý Hạo dậy, đỡ hắn ngồi lên ghế, mỉm cười: “Thôi nào, mẫu hậu biết hoàng nhi chịu nhiều cực khổ, nhưng hoàng nhi là vua một nước, cần phải kiên cường lên, hoàng nhi hiểu không? Hôm nay, hoàng nhi vào điện chầu, đã gặp chuyện gì, kể lại cho mẫu hậu nghe.”
Hắn ngồi ngay ngắn lại trên ghế, hai tay quệt ngang nước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Đến rồi.”
Hàng ngày, mỗi khi Lý Sảm vấn an Đàm thái hậu, nàng đều vặn hỏi cặn kẽ toàn bộ quá trình buổi chầu. Lý Sảm đều thành thành thật thật kể lại chi tiết mọi chuyện diễn ra trên triều. Vì vậy, Lý Hạo đành phải rập khuôn Lý Sảm mà làm y như thế.
Đàm thái hậu chăm chú lắng nghe, nhập tâm suy nghĩ theo từng lời nói của Lý Hạo. Đôi mi mắt cao vút của nàng chốc chốc lại cong lên, có khi cụp xuống. Mỗi động tác nhíu mày, bặm môi của nàng thôi, quả thật có thể làm cho điên đảo chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành.
Một người đàn bà tuyệt mĩ, cũng là một người đàn bà đầy tham vọng. Ban đầu Đàm thái hậu cũng chỉ là một nguyên phi, bằng sự khôn ngoan và khéo léo, nàng đã leo lên được chức hoàng hậu đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ. Căn cơ của nàng càng được củng cố vững chắc hơn, khi sinh ra đứa con trai đầu tiên cho Lý Cao Tông, hoàng thái tử Lý Sảm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Lý Hạo vừa tường thuật sự tình của buổi điện chầu ban sáng, vừa nhìn biến hóa trên nét mặt của Đàm thái hậu. Đến đoạn Đàm Dĩ Mông bị Tô Trung Từ giễu cợt thì khuôn mặt Đàm thái hậu chau lại, đoạn lắc đầu thở dài. Hắn biết Đàm thái hậu đang chán nản trước biểu hiện của vị bào đệ vô tích sự kia.
Lý Hạo kể xong, Đàm thái hậu tức giận nói: “Tô Trung Từ thực đáng hận. Hắn thực hiếp người quá đáng.”
Lý Hạo thấy thế cũng bực bội tung hứng theo: “Hoàng nhi luôn làm theo lời dặn của mẫu hậu. Cố gắng nhẫn nhịn trước mặt bọn họ. Nhưng hoàng nhi cảm thấy lần này Tô thái úy rất quá đáng, lại còn bắt bẻ cả cửu phụ Đàm Dĩ Mông nữa.”
Hai bàn tay nõn nà của Đàm thái hậu bóp chặt lên tay ghế, suy nghĩ một lúc, rồi cơ mặt giãn ra, nở nụ cười như chưa từng nổi giận, hiền hòa bảo: “Hoàng nhi ngoan, cửu phụ của hoàng nhi là người đỉnh thiên lập địa. Hắn là người biết đạo tiến thoái, nên mới để cho tô gian thần đắc ý đấy thôi.”
Lý Hạo muốn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, hắn chửi ầm trong lòng: “Con bà nó, ta khinh. Đàm thái hậu này tuy có dã tâm, nhưng đối với tên bào đệ lại vô cùng bao che khuyết điểm. Bản tính nửa vời như thế, sao có thể leo cao, đúng là mộng tưởng.”
Hắn lại nghe đàm thái hậu nói tiếp: “Bây giờ hoàng nhi cứ tiếp tục biểu hiện như vậy ở trên triều. Mọi chuyện đã có mẫu hậu sắp xếp.”
Lý Hạo cố nặn ra gương mặt ngây thơ trong sáng, ra vẻ gật gù, hồn nhiên đáp: “Hoàng nhi hiểu, mẫu hậu yên tâm.” Hắn lại nghĩ trong lòng: “Sắp xếp? Nói trắng ra là vơ vét quyền lực vào trong tay ngoại thích thì đúng hơn.”
Đàm thái hậu trông thấy biểu tình của hắn như vậy, khiến cho nàng rất thỏa mãn. Nàng lên tiếng: “Hoàng nhi dự định bao giờ thì đi gặp hoàng hậu? Hoàng nhi có biết, tiểu nữ đó hàng đêm lấy gối làm khăn lau nước mắt không? Thân là hoàng hậu một nước, lại chưa từng được hầu hạ hoàng thượng. Có phải là quá ủy khuất hay không?”
Lý Hạo không ngờ Đàm thái hậu đột nhiên nhắc đến chuyện này. Hắn cố gắng lục lọi trong ký ức Lý Sảm thật kỹ, ngập ngừng trả lời: “Cái này … cái này ... con sẽ sớm đi.”
Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc là người trong dòng tộc họ Đàm. Ngay khi Lý Sảm đăng cơ, Đàm thái hậu liền gả Đàm Ngọc Trúc cho Lý Sảm. Lý Sảm một mực phản đối, muốn lập Trần Thị Dung làm hoàng hậu. Tuy nhiên, Đàm thái hậu kiên quyết ép buộc Lý Sảm. Cuối cùng, Lý Sảm đành phải vâng mệnh mẫu hậu.
Lễ cưới của đức vua Lý Sảm và hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc được tổ chức cực kỳ long trọng. Nhưng trong đêm động phòng hoa chúc, Lý Sảm ngồi trên bàn độc ẩm, không chút đoái hoài đến vị tân hoàng hậu. Dốc hết bình rượu này lại đến binh rượu khác, sau đó lăn ra ngủ say như chết. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, một mạch rời đi, cho đến nay vẫn chưa trở lại cung hoàng hậu lần nào.
Nét mặt của Đàm thái hậu dần dần chuyển thành nghiêm nghị, nàng gằn giọng: “Không biết ả hồ ly kia đã cho hoàng nhi ăn bùa mê thuốc lú gì mà hoàng nhi lại say mê ả như vậy. Con cũng biết rõ ràng ả là địch nhân của hoàng tộc triều lý chúng ta. Tại sao con vẫn mãi mê man không tỉnh?”
Lý Hạo gắt: “Mẫu hậu, mẫu hậu đừng miệt thị nàng như vậy. Hoàng nhi đối với nàng là thật lòng thật dạ. Nàng hoàn toàn không giống bọn họ.” Chỉ khi vấn đề đụng chạm tới nguyên phi Trần Thị Dung là Lý Sảm chống đối lại Đàm thái hậu.
Đàm thái hậu nghiến răng quát: “Không giống? Bọn chúng đích thị cá mè một lứa. Bọn chúng đưa ả đến bên cạnh hoàng nhi là để quyến rũ hoàng nhi. Hoàng nhi mau tỉnh lại đi.”
Lý Hạo cúi gầm mặt xuống sàn, giọng trở nên kiên cường: “Hoàng nhi tin tưởng nàng, nàng sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với hoàng nhi.”
Đàm thái hậu thấy đứa con của mình cứng rắn như vậy, quyết định dừng cuộc cãi cọ không bao giờ có hồi kết này lại, nói với giọng năn nỉ: “Thôi không nói về chuyện đó nữa. Còn chuyện Đàm ngọc trúc thì sao? Ngày mai hoàng nhi hãy đến cung hoàng hậu được không hả? Coi như mẫu hậu cầu xin hoàng nhi.”
Lý Hạo lộ vẻ ủ rũ đáp: “Hoàng nhi biết rồi, ngày mai hoàng nhi đi là được chứ gì.” Lý Hạo biết rõ Lý Sảm chỉ toàn hứa suông như thế, đây không phải lần đầu tiên hắn làm vậy.
Đàm thái hậu nghi ngờ nhìn hắn hỏi dồn: “Lần này con thực sự đi chứ? Không được lừa gạt mẫu hậu. Quân vô hí ngôn.”
Kỳ thực, Đàm thái hậu cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối, một từ mẫu yêu thương hài tử của mình. Nàng đâu muốn ép buộc Lý Sảm phải làm những điều hắn không thích. Mỗi khi thấy hắn vì vậy mà tức giận, nàng cũng chạnh lòng đau đớn.
Thâm tâm nàng ẩn giấu nỗi khổ tâm riêng mà không ai thấu hiểu. Mấy ai biết được một người đàn bà mang trọng trách của cả gia tộc trên vai, phải chịu áp lực đến nhường nào. Hiện giờ, gia tộc họ Đàm đang trên đường xuống dốc, lại không có ai đủ thực lực để gánh vác nó. Chẳng lẽ trông chờ vào vị tướng quân Đàm Dĩ Mông phá gia chi tử, bất tài vô tướng kia. Chỉ còn có nàng bắt buộc phải đứng ra gồng gánh hưng suy của dòng tộc.
Ỷ vào vị thế của Đàm thái hậu, những người trong gia tộc họ Đàm thì kiêu căng, hống hách. Vị bào đệ kia lại tham ô, gây chuyện khắp nơi, đắc tội không ít người. Bởi vì ngại mặt mũi, thân phận của Đàm thái hậu mà họ đều cho qua, nhưng một khi nàng mất đi quyền lực hoặc chết đi, gia tộc họ Đàm sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Đàm thái hậu không hề muốn thấy viễn cảnh đó. Chính vì vậy, nàng đã lập Đàm Ngọc Trúc làm hoàng hậu. Nàng hy vọng Đàm Ngọc Trúc sẽ mang long thai, và sinh ra thái tử, để rồi kéo dài sự hưng thịnh của Đàm tộc. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Lý Sảm không hề chạm đến Đàm Ngọc Trúc dù chỉ một sợi tóc, thì làm sao mà có long thai. Cho nên, Đàm thái hậu mới tìm đủ mọi cách để bắt buộc Lý Hạo qua đêm ở cung hoàng hậu là nguyên nhân như thế.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons