Đường Hiểu Uyển căn bản không biết Diệp Lăng Phi đã sớm dự đoán được cuộc tranh đấu quyền lực trong nội bộ tập đoàn Tân Á, cô chỉ là một nhân viên bình thường, căn bản không thể hiểu rõ nội tình của thượng tầng trong tập đoàn Tân Á. Đường Hiểu Uyển còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi đã biết quan tâm đến chuyện của Trần Ngọc Đình, cô vừa bóc một quả cam cho Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:
- Diệp đại ca, thật ra Trần phó tổng làm việc rất nghiêm túc, tận tụy. Em thấy cô ấy không giống như kẻ tham ô.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô nhóc, đã bao giờ nghe câu ‘tri nhân, tri diện bất tri tâm’ (biết người, biết mặt không biết lòng) chưa, chúng ta cũng không phải con giun trong bụng Trần ngọc Đình, ai biết cô ấy có tham ô hay không. Anh thấy em làm một nhân viên nhỏ, không nên quan tâm đến chuyện này, tập trung làm tốt việc của mình là được.
- Diệp đại ca, đây là em suy nghĩ cho anh mà, nếu như Trần phó tổng mặc kệ bộ tổ chức, đổi một lãnh đạo mới, có khả năng sẽ không tốt với anh.
Đường Hiểu Uyển đưa múi cam vào miệng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi há miệng, ngậm múi cam vào trong miệng, thuận tiện ngậm luôn ngón tay Đường Hiểu Uyển. Làm cô bé đỏ mặt, vội càng rút ra, quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, không muốn Diệp Lăng Phi thấy vẻ mặt đỏ hồng của mình.
Diệp Lăng Phi nuốt múi cam xuống, tay phải kéo cánh tay Đường Hiểu Uyển, cả người Đường Hiểu Uyển ngã vào trong lòng Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển đỏ mặt nói:
- Diệp đại ca, đây là bệnh viện, để người khác thấy không hay đâu.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Đường Hiểu Uyển, vẻ mặt xấu xa cười nói:
- Bệnh viện thì sao, lẽ nào bệnh viện không cho phép hai người ngồi cùng một chỗ, hơn nữa hai chúng ta đúng là ‘đôi bạn thân thiết’. Ngay cả một số chuyện ‘vĩ đại’ hơn chúng ta cũng đã làm. Đối với địch nhân phải lãnh khốc vô tình như mùa đông băng giá, còn đối với đồng chí phải nhiệt tình giống như mùa xuân ấm áp. Đây là anh đang thể hiện sự cảm kích của anh với em, cám ơn ‘đồng chí’ Đường Hiểu Uyển vào giờ khắc anh vô cùng buồn chán đã đến bên anh.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, phì cười một tiếng. Cô tựa vào ngực Diệp Lăng Phi, vẻ mặt tinh nghịch tươi cười nói:
- Diệp địa ca, từ khi nào chúng ta là quan hệ đồng chí thế?
- Ừm, chuyện này cần phải thảo luận thêm.
Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay trắng muốt, nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển, miệng ghé vào vành tai trắng nõn xinh xắn, cười dâm đãng nói:
- Cô gái đáng yêu, dễ thương giống như Hiểu Uyển của chúng ta là trong vạn người có một, tuyệt đối không thể giữ quan hệ thuần khiết như vậy. Hiểu Uyển, hay là chúng ta thử nâng quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước, em thấy có nên để thân thể chúng ta tiếp xúc thân mật hơn một tầng không?
Đường Hiểu Uyển lại càng đỏ mặt hơn, cô cảm thấy miệng Diệp Lăng Phi tản ra hơi thở nam tính nhàn nhạt. Hơi thở đó kích thích Đường Hiểu Uyển, làm cho trái tim cô đập loạn lên, cả người nóng bừng, cô nghiêng đầu, mềm nhũn vô lực nói:
- Em biết Diệp đại ca hay trêu chọc em.
- Em nhìn vào con mắt chân thành của anh giống như đang trêu đùa em sao?
Diệp Lăng Phi cố ý đối diện với Đường Hiểu Uyển, hắn đã sớm đoán được Đường Hiểu Uyển sẽ không dám nhìn vào mắt hắn. Thực tế thì đúng là như vậy, Đường Hiểu Uyển mặt đỏ như quả táo chín, nhắm hai mắt lại, nói:
- Em không nhìn đâu, anh chỉ toàn gạt người ta thôi, chị Khả Hân nói, anh là một nam nhân chuyên đi gạt nữ hài tử (cô gái) thôi.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Lý Khả Hân này luôn nhắc nhở Đường Hiểu Uyển đề phòng mình, lần sau sẽ khiêu khích Lý Khả Hân một chút, xem cô ta rốt cuộc kiên trì được bao lâu.”
Trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có thể hiện ra, tay phải buông tay Đường Hiểu Uyển ra, chậm rãi đặt trên bộ ngực Đường Hiểu Uyển.
- Ừm, Hiểu Uyển, sao em lại nghe Lý Khả Hân nói vậy chứ, nói không chừng cô ấy thích anh nên cố ý nói vậy cho em không ở gần anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói, tay phải vừa sờ sờ trên bộ ngực sữa cao vút của Đường Hiểu Uyển, cố ý nói:
- Hiểu Uyển, áo cơ mi của em có phần hơi chật, anh đề nghị em nên mua một chiếc áo sơ mi thoải mái hơn.
Đường Hiểu Uyển đương nhiên không tin Diệp Lăng Phi nói, Lý Khả Hân trong lòng cô như chị tuột của mình, cô đối luôn tín nhiệm Lý Khả Hân hơn bất kì ai, tin tưởng Lý Khả Hân sẽ không hại mình. Diệp Lăng Phi vừa bóp nhẹ trên ngực Hiểu Uyển một cái, trong lòng cô run lên, tim càng đập loạn. Để che dấu nội tâm mình đang hoảng loạn, Đường Hiểu Uyển không nghĩ ngợi gì nói:
- Áo sơ mi này rất vừa vặn mà.
- Vừa đâu mà, em xem cúc áo như muốn đứt ra đây này.
Diệp Lăng Phi để cho Đường Hiểu Uyển không chú ý tới việc mình chiếm tiện nghi, hết lần này đến lần khác nói về chuyện chiếc áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển không vừa. Đường Hiểu Uyển đâu biết suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, vừa nghe hắn nói vậy, liền nhìn lại cúc áo sơ mi, phát hiện vẫn bình thường, nên hồ đồ nói rằng:
- Không có việc gì mà.
- Sao lại không có việc gì.
Hai tay Diệp Lăng Phi đã mò tới cúc áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển, ra vẻ giải thích cho Đường Hiểu Uyển vì sao lại nói như vậy, nhưng thực tế thì lại cởi cúc áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển, bộ ngực cao vút của Đường Hiểu Uyển được giải phóng ra khỏi chiếc áo sơ mi bó sát người, lộ ra áo ngực màu trắng size lớn ra.
- Hiểu Uyển, em xem này, cúc áo của sẽ đứt trong thời gian ngắn thôi, lần sau nhất định không thể mặc loại áo này nữa.
Diệp Lăng Phi cố ý giả bộ vô tội, hai tay loay hoay đóng áo sơ mi của Đường Hiểu Uyển lại, đôi mắt hắn thì mê đắm nhìn ngắm bộ ngực sữa cao vút khiến người khác thèm nhỏ dãi của Đường Hiểu Uyển thật tỉ mỉ.
Đường Hiểu Uyển cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại ngốc nghếch hồ đồ mà cho rằng Diệp Lăng Phi bởi vì thấy mình mặc áo sơ mi này không hợp mà vô ý cởi áo mình ra. Cô thấy Diệp Lăng Phi đang mê đắm nhìn bộ ngực mình thì vội vàng dùng hai tay đóng cúc lại, miệng thỏ thẻ nói:
- Diệp đại ca, em biết rồi, lần sau em sẽ không mặc áo sơ mi này nữa.
- Đừng.
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói không mặc áo này nữa, vội vàng nói:
- Thật ra cái áo này cũng được,… ít nhất… có thể làm cho Hiểu Uyển nhà ta càng thêm quyến rũ, khiến càng nhiều nam nhân rớt nước miếng hơn đi.
Miệng hắn nói, tay hắn thì không thành thật sờ soạng bộ ngực Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đâu bao giờ đã bị nam nhân sờ ngực, Diệp Lăng Phi này giống như sắc lang, tay phải sờ mó bộ ngực của nàng, tuy rằng chỉ sờ qua lớp áo ngực không có trực tiếp sờ vào bộ ngực sữa vô cùng co dãn của cô, nhưng như vậy cũng làm cho Đường Hiểu Uyển không chịu nổi, hai tay giữ chặt tay phải của Diệp Lăng Phi, ngăn không cho hắn tiếp tục sờ loạn.
Tuy cách một lớp áo ngực nhưng Diệp Lăng Phi vẫn hưng phấn vô cùng, ngực của Đường Hiểu Uyển đúng là lớn nhất trong những cô gái Trung Hoa mà Diệp Lăng Phi đã gặp, ngay cả những cô gái đã thành thục cũng không to như vậy, sao Diệp Lăng Phi có thể không động tâm. Nhưng hắn cũng không muốn làm cho Đường Hiểu Uyển cảm thấy sợ, vì vậy hắn không cưỡng ép, chỉ là dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ ngực Đường Hiểu Uyển. Được một lúc, Đường Hiểu Uyển bị kích thích, cả người tê dại, toàn thân mềm nhũn vô lực, mông cô vặn vẹo trong lòng Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển mềm nhũn vô lực nói:
- Diệp đại ca, anh hư quá, Hiểu Uyển không chơi với anh nữa, em phải đi về đây.
Mặt cô trở nên đỏ bừng, kiều diễm không gì sánh được, nhất là đôi môi hơi cong lên, càng thêm xinh đẹp mê người. Diệp Lăng Phi không nhịn được, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Đường Hiểu Uyển cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, cảm giác tê dại khiến cô trong nháy mắt cứng cả người lại, đầu lưỡi vô thức vươn ra quấn quýt lấy lưỡi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi bị lửa dục khiêu khích, hắn thầm kêu một tiếng không ổn, vốn chỉ muốn trêu đùa Đường Hiểu Uyển một chút, đâu nghĩ đến cô nhóc này hoàn toàn mặc kệ hắn chiếm tiện nghi, vừa mới khiêu khích một chút, Đường Hiểu Uyển đã đưa lưỡi ra.
“Nếu mình không làm tới thì không còn là nam nhân.” Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ vậy, không quan tâm đây là bệnh viện nữa, tiếp tục hôn Đường Hiểu Uyển, tay phải dùng sức xoa nắn bộ ngực sữa của Đường Hiểu Uyển.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Hiểu Uyển càng trở nên mềm nhũn, hai chân vốn đặt ở dưới giường cũng đã đặt lên giường, cả người nằm trên giường, môi Diệp Lăng Phi cùng với môi Đường Hiểu Uyển dán chặt vào nhau, người hắn áp lên trên người Đường Hiểu Uyển, như vậy hắn lại càng thêm hưng phấn. Khi hắn mới vừa đè lên người Đường Hiểu Uyển, bỗng nhiên Đường Hiểu Uyển ưỡn mông lên, Diệp Lăng Phi không khống chế được thân thể, chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng, cả người hắn ngã xuống dưới sàn nhà.
Diệp Lăng Phi đứng lên, nhe răng nhếch miệng, lại bò lên giường. Còn mặt Đường Hiểu Uyển đỏ như gấc, nhảy xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Diệp đại ca, em vào WC.
Nói xong đi như chạy ra khỏi phòng bệnh.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi nằm trên giường, trong lòng buồn phiền, thầm nghĩ: “Hết lần này đến lần khác phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đang yên đang lành mình lại ngã xuống đất. Ài, xem ra ông trời không cho mình ‘ăn’ Đường Hiểu Uyển. Quên đi, giờ mình đang có quá nhiều phiền phức, trước tiên giải quyết chúng đi đã.”
Đường Hiểu Uyển đi vào WC bệnh viện, mở vòi nước, hai tay vốc nước vỗ lên mặt, bây giờ mới thanh tỉnh, cảm giác nóng bừng trong người cũng biến mất. Vừa rồi làm vậy với Diệp Lăng Phi khiến cho Đường Hiểu Uyển cảm thấy hưng phấn và hạnh phúc, nhất là khi Diệp Lăng Phi đặt tay trên ngực cô, cảm giác khi được xoa bóp làm cho Đường Hiểu Uyển cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi nam nữ có cái quan hệ khó nói kia. Cô vốn đã thích Diệp Lăng Phi, chỉ là cô vẫn ngượng ngùng không biểu đạt được. Trong lòng cô rất mong chờ Diệp Lăng Phi chủ động hôn môi mình, cảm giác kích thích ám muội lúc nãy làm cho Đường Hiểu Uyển mong chờ quan hệ giữa mình với Diệp Lăng Phi sau này.
“Hiểu Uyển, mày đã không còn là cô gái nhỏ nữa, mày đã có thể nói chuyện yêu đương, mày đã yêu Diệp đại ca.” Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm tự động viên chính mình: “Tuy rằng mày hay ngượng ngùng, nhưng mày nhất định có thể vượt qua.”
Liên tục nói mấy lần, Đường Hiểu Uyển rốt cuộc cảm thấy tâm tình bình tĩnh hơn. Cô lấy tay vỗ vỗ nước lên mặt, lúc này mới quay lại phòng bệnh.
Khi Đường Hiểu Uyển trở lại, Diệp Lăng Phi đang ăn cam. Đường Hiểu Uyển ngồi trên chiếc ghế cách Diệp Lăng Phi rất xa, tuy rằng vừa mới cỗ vũ chính mình nhưng khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì dũng khí mất hết, chỉ dám ngồi xa xa nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không làm khó Đường Hiểu Uyển, hắn vừa ăn cam vừa nói chuyện với Đường Hiểu Uyển.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện hài hước, một hồi liền cười khúc khích.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, cảnh sát hình sự khẩn cấp ra tay, lập tức tới hiện trường. Thân phận Orde Wingate rất nhanh được cảnh sát hình sự quốc tế tra rõ ràng. Kết quả điều tra làm tất cả mọi người thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố phải kinh ngạc, thật không ngờ người bị Chu Hân Mính đánh bại lại là một sát thủ nổi danh như thế, luôn bị cảnh sát quốc tế truy lùng gắt gao. Hai kẻ lúc trước cũng là sát thủ chuyên nghiệp, đang bị ảnh sát hình sự quốc tế truy nã.
Lần này Chu Hân Mính lại nổi đại danh, một mình một người hạ ba sát thủ tầm cỡ quốc tế, trở thành cảnh sát được nhiều người khác khâm phục. Nhưng những cảnh sát đều bỏ sót mất một chi tiết, con dao găm cắm ở yết hầu Orde Wingate là đồ quân dụng không phải người thường có thể có được.
Chu Hân Mính đang bị thương, muốn xin được nghỉ ngơi. Cục trưởng cục cảnh sát - Triệu Thiên Tiếu hận không thể mỗi ngày tung hô Chu Hân Mính, thật sự là nàng đã khiên cho cục cảnh sát được nở mày nở mặt. Không chỉ có phá được vụ án ám sát đại sứ quốc tế, mà còn một mình một người hạ ba gã sát thủ chuyên nghiệp khiến cho ngay cả tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế đều tặng lời khen ngợi. Điều trọng yếu nhất đó chính là địa vị cục trưởng cục cảnh sát của ông càng vững chắc, có Chu Hân Mính, ông cũng thành minh tinh. Phóng viên báo đài hàng ngày đều vây quanh ông để phỏng vấn.
Chẳng qua, Chu Hân Mính vốn là con phó thị trưởng, hiện nàng đã đánh tiếng muốn nghỉ ngơi dưỡng thương nên những ký giả kia tuy gan lớn bằng trời, cũng không dám đắc tội với người nhà của Chu phó thị trưởng. Bất đắc dĩ, đành phải phỏng vấn trưởng cục cảnh sát.
Chu Hân Mính an tâm ở nhà dưỡng thương. Nàng tự giam mình ở trong phòng, mặc một bộ đồ ngủ bằng hoa, cánh tay phải bị thương đang cột băng vải. Chút thương thế này chẳng đáng gì đối với Chu Hân Mính, nếu như ngay chút thương thế này cũng chịu không được thì làm sao có thể đảm nhiệm nghề nghiệp cảnh sát nguy hiểm này được.
Nàng ngồi trước máy tính, mẹ nàng đặt chén canh hạt sen bên mới nấu bên cạnh máy tính, chén canh này vô cùng thích hợp đối với như thân thể suy yếu của Chu Hân Mính lúc này.
Chu Hân Mính cầm lấy chuột. Mở trình duyệt lên công cụ tìm kiếm, rất nhanh sau đó nàng đã tìm được một phần mềm download. Bởi vì nguyên nhân công tác nên Chu Hân Mính rất ít khi lên mạng, không rõ lắm về các phần mềm máy tính. Phền mềm download này nàng phỉa đi hỏi đồng nghiệp, nghe họ nói rất nhiều người đều dùng nó.
Download xong, Chu Hân Mính liền nhấn vào cái nút xác nhận. Nàng suy tư một lúc, sau đó nhấp chuột, phần mềm máy tính cuối cũng cũng đã cài đặt thành công. Chu Hân Mính chần chừ một lát rồi đánh hai chữ ‘tiểu thư’. Sau khi đánh xong, nàng mở to mắt ra, kết quả tìm kiếm lúc này đã xuất hiện trước mắt nàng. Trên màn hình hiện ra một số hình ảnh và âm thanh đồi trụy khiến cho nàng đổ mặt. Tuy nàng không chịu trách nhiệm việc càn quét tệ nạn nhưng lâu lâu cũng có tham gia, giúp đỡ đội cách sát hình sự phá án.
Lúc trước, Chu Hân Mính gọi điện thoại cho đồng nghiệp phụ trách công việc, hỏi làm sao những bộ phim đồi truỵ kiếm đựoc? Các đồng nghiệp tuy hoàn toàn không muốn nhưng vẫn nói với Chu Hân Mính rằng ở trên mạng có rất nhiều bộ phim đồi trụy được người ta download về máy tính nhưng cảnh sát lại không có năng lực ngăn cản. Chu Hân Mính cũng không giải thích lý do hỏi chuyện này.
Sau khi Chu Hân Mính dùng phần mềm này download xong, nó khiến cho nàng chấn động. Cũng may nàng là cảnh sát cho nên nặng lực kìm chết rất mạnh. Tuy rằng những hình ảnh trên màn hình rất dâm uế nhưng nàng vẫn dowload về hai bộ phim.
Phần mềm này hỗ trợ khiến cho máy tính dowload rất nhanh, ước chừng khoảng nửa giờ sau nàng đã dowm được một bộ phim 400MB.
Chu Hân Mính không xem ngay mà trước tiên nàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách ngó quanh mấy lần. Hiện mẹ nàng không ở phòng khách, mà ba của nàng vẫn chưa tan tầm. Thấy phòng khách không có người, Chu Hân Mính liền quay trở lại phòng ngủ, khóa cửa sau đó trở lại bàn máy vi tính. Nàng trước tiên hít một hơi dài, rồi đeo tai nghe lên. Nàng di chuoẹt mở bộ phim lên, trong thâm tâm tự hỏi không biết mình almf như vậy có đúng hay không?
Tình tiết biến chuyển, xuất hiện những cảnh dâm uế. Chu Hân Mính nắm chặt tay phải của mình, hàm rắng cố kìm nén. Nàng cảm thấy thật chán ghét bộ phim đồi trụy này, nhất là những hình ảnh của người phụ nữ trong phim, cô ta phát ra những thanh âm rên rỉ khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy lòng mình loạn lạc.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Hân Mính cắn chặt môi lẩm bẩm.
- Chẳng lẽ đây chính là làm tình hay sao?
Tên nam nhân trong phim lúc này đã cởi toàn bộ quần áo của người phụ nữ trong phim ra. Chu Hân Mính lúc này càng cảm thấy vô cùng chán ghét, nàng vội vàng tắt bộ phim này, sau đó ôm mặt một cái.
Hơn nửa ngày trời, Chu Hân Mính bỗng có một cảm giác chán ghét sự thấp hèn này. Nàng căn bản không xem hết bộ phim đã download và delete thẳng hai bộ phim này. Sau đó Chu Hân Mính tắt máy tính, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường. Tay trái nàng đặt trên ngực, tim đập loạn thình thịch.
“Rốt cuộc mình nên phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại đi làm chuyện chán ghét đó hay sao?” Trong lòng Chu Hân Mính cảm thấy lo lắng. Nàng nghĩ tới Diệp Lăng Phi đang cười cợt mình thì hạ quyết tâm. Nàng cắn chặt môi, từ từ rờikhỏi giường, đi lấy cái điện thoại, không chút do dự gọi cho Bạch Tình Đình.
---------------------(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)--------------------------
Hôm nay là thứ bảy, Đường Hiểu Uyển đã sớm đi ra ngoài. Lý Khả Hân không hiểu Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài làm gì, mãi khi Đường Hiểu Uyển trở về nhà, Lý Khả Hân vẫn ở phòng đọc sách. Cái hạng mục gần đây khiến cho nàng rất đau đầu, đọc sách chính là biện pháp tốt nhất để nàng giải tỏa áp lực.
- Chị Khả Hân, hôm nay chị không ra ngoài dạo chơi à?
Đường Hiểu Uyển mệt mỏi trở về. Trông thấy Lý Khả Hân mặc đồ ngủ ở trên giường, hình như là cả ngày nay chưa rời khỏi giường.
- Ừ, khó có một ngày được nghỉ ngơi như hôm nay, dĩ nhiên là không thể rời khỏi giường.
- Hóa ra là vậy.
Đường Hiểu Uyển cởi áo ra sau đó móc chúng lên trên giá. Nàng quay lưng về phía Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, mấy ngày nay em bận việc cho nên chưa tìm được phòng, chờ mấy ngày nữa em sẽ chuyển ra sống ở bên ngoài.
Lý Khả Hân nghe thấy nàng nói như vậy thì cảm thấy lo lắng. Nàng rất sợ Đường Hiểu Uyển ra ngoài sẽ gặp chuyện không may, vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, tại sao em lại nóng lòng muốn ở bên ngoài vậy? Em ở đây không phải rất tốt hay sao, hơn nữa em còn có chị làm bạn. Ba mẹ chị cũng rất thích em, bọn họ cũng mong muốn em được ở đây.
Đường Hiểu Uyển xoay người, ngồi lại trước mặt nàng. Vừa cởi quần ra vừa nói:
- Chị Khả hân, em ở nhà chị ăn không ngồi rồi cho nên có cảm giác không được tốt lắm.
- Cô nhóc này, tại sao lại có ý nghĩ này. Quan hệ giữa hai chị em chúng ta ra sao em chứ? Người khác muốn đến nhà của chị ăn cơm chị không cho, nhưng em thì khác.
Lý Khả Hân cười nói:
- Em chính là một cô nhóc ngốc nghếch, nghĩ quá nhiều rồi. À, đúng rồi mẹ của em gọi điện thoại tới, bà ấy nói là có gọi điện thoại cho em nhưng không được cho nên gọi đến đây.
Đường Hiểu Uyển nghe vậy thì kinh ngạc, nàng vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra. Hóa ra điện thoại của nàng đã tắt nguồn từ lâu.
- A, em quên sạc điện thoại rồi.
Đường Hiểu Uyển liền kêu lên.
- Điện thoại của em hôm qua sắp hết pin, sáng hôm nay lại quên sạc.
Nàng liền mang điện thoại đi sạc điện.
Lý Khả Hân nhìn dáng vẻ đi lại của Đường Hiểu Uyển thì không kìm được cười một tiếng nói:
- Hiểu Uyển, em thật là nôn nóng. Kỳ thực, mẹ em cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi mọi chuyện của thế nào và bao giờ định về nhà thôi!
- Em không về nhà.
Đường Hiểu Uyển nghe nói đến chuyện về nhà thì liền nói:
- Ba của em không chấp nhận đứa con gái này thì em về nhà làm gì.
Nàng vừa nói vừa lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt trên mi suýt tràn ra, ủy khuất không nói nên lời. Ngẫm lại, Đường Hiểu Uyển trước kia chưa từng gặp qua chuyện như thế này. Bây giờ nàng với ba của nàng không hợp với nhau, ba của nàng lại còn đánh nàng một bạt tai, còn đoạt tuyệt quan hệ phụ tử nữa chứ. Những ngày nay, Đường Hiểu Uyển cố gắng không nghĩ đến chuyện này, hôm nay Lý Khả Hân lại khơi ra khiến cho trong lòng Đường Hiểu Uyển tràn ngập cảm giác ủy khuất.
Lý Khả Hân trông thấy dáng vẻ của Đường Hiểu Uyển gần như muốn khóc liền từ trên giường đi xuống. Nàng khẽ ôm lấy Đường Hiểu Uyển, giống như là một người chị an ủi em út của mình:
- Hiểu Uyển, em đừng khóc, chị thấy ba của em cũng chỉ nhất thời nóng nảy mà thôi. Nói thế nào em cũng là con gái của ông ấy, làm sao có thể đoạn tuyệt quan hệ được. Em thấy chị cũng thường xuyên khắc khẩu với ba chị vì những chuyện nhỏ nhưng sau đó có chuyện gì nữa đâu. Ba làm sao mà thù con gái của mình được chứ, em xem đó, lúc này nhất định ba của em đang hối hận, không chừng kêu mẹ của em hỏi em chừng nào thì quay về nhà.
Đường Hiểu Uyển lau nước mắt, nức nở nói.
- Em không quay về, khi nào ông ấy nhận sai, không bức em phải lấy người khác thì em mới quay về. Nếu không thì em sẽ chuyển ra ngoài ở.
Lý Khả Hân nhìn cách Đường Hiểu Uyển nói, trong lòng cười thầm: “Không ngờ cô bé nhút này lại có lúc mang dáng vẻ ngàng bướng như vậy.”
Trong suy nghĩ của Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển tuy đã đến tuổi trưởng thành nhưng sinh hoạt trong gia đình như vậy cho nên tạo ra những suy nghĩ ngây thơ lệch lạc cho cô bé. Nàng cảm thấy cô bé này có nhận sai nhiều vấn đề.
Lý Khả Hân đành quay sang an ủi Đường Hiểu Uyển:
- Được rồi, Hiểu Uyển, em không cần quay về, đợi đến khi ba em nhớ đến em tự nhiên sẽ tìm em. Chị nghĩ rằng bây giờ chúng ta cứ ở cùng với nhau là tốt nhất.
Lý Khả Hân vỗ vỗ vai của Đường Hiểu Uyển:
- Được rồi, em khóc giống như mèo ấy, mau đi rửa mặt đi.
Đường Hiểu Uyển lúc này mới thôi nức nở. Nàng gật đầu xuống giường, đi ra ngoài rửa mặt. Lý Khả Hân lại cầm lấy quyển sách ở đầu giường, vừa đọc vừa hỏi:
- Hiểu Uyển, chị còn quên hỏi em, hôm nay em đi đi đâu từ sáng sớm vậy?
- Em đi bệnh viện thăm Diệp đại ca.
Đường Hiểu Uyển vừa thuận miệng nói đã cảm thấy hối hận. Nàng liền im bặt lại, nàng nhớ rõ Diệp Lăng Phi dặn dò nàng rằng không được tiết lộ chuyện mình đang nằm viện cho Khả Hân biết, thế nhưng lúc này nàng lại lỡ mồm. Đường Hiểu Uyển định trốn ra ngoài cửa để tránh bị hỏi. Thế nhưng Lý Khả Hân đã cất tiếng:
- Tại sao hắn phải nằm viện?
Đường Hiểu Uyển vốn đã ra đến cửa, nghe thấy Lý Khả Hân nói vậy đành phải dừng lại. Nàng cầm khăn mặt quay hướng về phía Lý Khả Hân nói:
- Em cũng không biết, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh ấy thì biết được Diệp đại ca đang nằm ở trong bệnh viện vì vậy cho nên em lập tức đi thăm.
Nói đến đây, nàng chợt nhớ tới hành động thân mật của mình với Diệp Lăng Phi ở trong bệnh viện, gò má hơi ửng đỏ lên. Cũng may là Lý Khả Hân không nhìn về phía nàng, trong tay Lý Khả Hân đang cầm quyển sách, ánh mắt nhìn vào đó, dường như không để ý tới chuyện Diệp Lăng Phi đang nằm viện.
Lý Khả Hân nhàn nhạt nói:
- Hắn ta bị sao?
- Hai chân Diệp đại ca sưng lên, hành động rất bất tiện, cần phải ở trong bệnh viện thêm vài ngài. Vốn em định quay về nói với chị nhưng Diệp đại ca nói rằng chị gần đây rất bề bộn, hơn nữa…
Đường Hiểu Uyển dừng lại, chần chừ nhìn về phía Lý Khả Hân. Nàng đang suy nghĩ có nên nói tiếp câu kế hay không.
Lý Khả Hân đưa ánh mắt lên trên giá sách, lơ đãng hỏi:
- Hơn nữa cái gì?
- Chị Khả Hân, chị cũng biết con người Diệp đại ca mà, anh ấy nói chuyện rất tùy tiện. Anh ấy nói rằng cho dù nói cho chị biết chị cũng sẽ không đi gặp anh ấy cho nên không cần phải nói.
Đường Hiểu Uyển cực lực nói tốt cho Diệp Lăng Phi. Trên thực tế, đúng ra lúc đó Diệp Lăng Phi không nói như vậy, Diệp Lăng Phi nói rằng Lý Khả Hân ước gì hắn chết sớm hơn một chút, làm gì có chuyện để ý tới hắn. Thế nhưng những lời này Đường Hiểu Uyển làm sao có thể nói ra được, vì vậy nàng đành phải sửa lại chút ít.
Lý Khả Hân nghe Đường Hiểu Uyển nói xong, liền hừ một câu nói:
- Diệp Lăng Phi chỉ biết chị không đi gặp hắn thôi sao?
- Chị Khả Hân, em thấy chị nên đi thăm Diệp đại ca, nói thế nào thì anh ấy cũng đã từng là trưởng phòng của chúng ta. Bây giờ anh ấy đang nhập viện, dẫu sao chúng ta cũng phải đi thăm anh ấy một chút. Em thấy hôm nay Diệp đại ca nằm viện có một mình, lỡ như cần ăn cái gì cũng không có ai mua cho.
- Đáng đời hắn, ai bảo hắn đắc tội với chị làm gì!
Lý Khả Hân tức giận nói:
- Hắn rất vui khi trêu cợt chị. Bây giờ thì tốt rồi, hắn chính thức nằm viện, không có ai đi thăm. Chị hy vọng sau khi trải qua cảm giác này hắn hiểu được rằng mình phải tôn trọng, không nên giễu cợt người khác.
- Chị Khả Hân, chị cũng đừng vì Diệp đại ca mà tức giận, em thấy hay là ngày mai chị đi thăm Diệp đại ca đi. Ngày mai em có đi dự đám cưới của bạn, nên không thể đi thăm anh ấy được.
- Ngày mai rồi nói sau.
Lý Khả Hân không nói đi cũng không nói không đi, nàng lại tiếp tục cầm sách đọc. Đường Hiểu Uyển cũng không hiểu lúc này Lý Khả Hân đang nghĩ thế nào, nhìn thấy Lý Khả Hân đọc sách, nàng đành phải rời khỏi phòng, tiện đóng cửa lại.
Đường Hiểu Uyển vừa rời khỏi phòng, Lý Khả Hân đã ngẩng đầu lên, trong lòng nàng thầm suy nghĩ: “Diệp Lăng Phi, anh không nói cho tôi biết mà lần nào cũng nói cho Hiểu Uyển, chẳng lẽ…”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Bạch Tình Đình cả ngày không đến thăm Diệp Lăng Phi, cũng may là có Đường Hiểu Uyển ở bên cạnh cho nên Diệp Lăng Phi không cảm thấy tịch mịch, trong lòng hắn lúc này đang oán trách nàng. “Được lắm, lão bà à! Lão công của cô nhập viện mà cô cũng không tới thăm, ngay cả gọi điện thoại hỏi thăm cũng không có.”
Diệp Lăng Phi nghĩ lại, cảm thấy mình có lẽ không nên kết hôn cùng với lão bà này. Nói không chừng, lúc này không có mình ở bên cạnh, nàng ta lại càng tiêu dao tự tại hơn.
“Hài, xem ra lão bà của mình còn có người khác. Có lẽ mình nên kết thúc trò chơi nào với Bạch Tình Đình thôi.” Trong lòng Diệp Lăng Phi bỗng nhiên có một ý định là sẽ chấm dứt cuộc sống thử này với Bạch Tình Đình. Hăn phát hiện ra mình không hề có cảm giác giống như lúc mới đầu đồng ý sống thử với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình không đến thăm hắn, hắn cảm thấy rất cô đơn.
Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh cầm lấy quyển tạp chí lúc trước Bạch Tình Đình mang tới, lật mười trang tạp chí ra xem xong hắn đã cảm thấy mệt rã rời. Người nằm viện quả nhiên giống câu tục ngữ: ‘Ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ thì lại ăn’
Diệp Lăng Phi ném xấp tạp chí lên giường, gác chân ngửa mặt mà ngủ. Tư thế ngủ này tuy khá bất nhã nhưng đó là tư thế mà Diệp Lăng Phi thích nhất. Dùng lời nói của Diệp Lăng Phi mà hình dung, đây gọi là nam tính, chỉ có tư thế này cho thấy sự khác biệt giữa nam và nữ.
Cũng không biết bao lâu Diệp Lăng Phi đang mơ màng thì bỗng nhiên nghe thấy có tiềng bước chân truyền vào tai. Hắn tưởng rằng y tá đến tắt đèn cho nên cũng lười nhác mở mắt ra coi. Đột nhiên, cổ Diệp Lăng Phi có một vật gì đó lạnh như băng siết lại. Hắn kinh hãi mở to hai mắt ra.
Trong đêm tối, ánh trăng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Dưới ánh nguyệt quang, Diệp Lăng Phi nhìn rõ gương mặt cô gái trước mặt mình. Vừa nhìn lên, mồ hôi hắn đã chảy ra, cô gái này chính là Chu Hân Mính, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên trong là chiếc áo len màu vàng. Mái tóc dài rối tung xõa trên vai, có một cảm giác rất ma mị.
- Cô… cô định làm gì.
Diệp Lăng Phi nhìn rõ đó chính là khuôn mặt của Chu Hân Mính. Tay phải hắn bị còng trên đầu giường. Cho dù Diệp Lăng Phi là người lợi hại, nhưng gặp phải tình huống này, hắn cũng không thể không kinh hãi. Nếu Diệp Lăng Phi không đắc tội với Chu Hân Mính thì hắn cũng không lo lắng. Nhưng ngày trước đúng là hắn đã nhiều lần khi dễ nàng ta. Bây giờ Diệp Lăng Phi lo lắng rằng Chu Hân Mính một khi ra tay, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó khác người.
Chu Hân Mính từ từ ngồi xuống bên giường của Diệp Lăng Phi. Tay của nàng lúc này vẫn còn đang bị thương phải cột băng vải. Tuy nhiên có vẻ như không vì vậy mà nàng hành động bất tiện. Tay trái của Chu Hân Mính chuyển tới bên hông, rút khẩu súng ngắn ra, sau đó nàng nhấc một vòng trước mặt Diệp Lăng Phi rồi đặt ở trên bàn.
- Diệp Lăng Phi, khẩu súng này có đủ đạn để bắn anh. Đêm hôm nay tôi tới tìm anh chỉ muốn hỏi anh một số vấn đề, nếu như anh thành thực trả lời thì sẽ không có bất kỳ chuyện gì. Nếu như anh không thành thực, thì xin lỗi rồi, chớ trách tôi. Tôi sẽ gộp cả thù mới hận cũ để phế anh, tránh sau này anh khiến cho tôi cảm thấy tức giận.
- Đừng, đừng, Hân Mính, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, cần gì phải như vậy. Cô trước hết hãy cất khẩu súng đi, tôi nhìn thấy rất hoảng.
Diệp Lăng Phi đang định đổi tư thế, tư thế nằm gác chân như vậy bây giờ lại khiến hắn có cảm giác không thoải mái. Chu Hân Mính lạnh lùng nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi cảnh cáo anh không được nhúc nhích.
- Tôi sẽ không động đậy.
Diệp Lăng Phi thấy biểu hiện của Chu Hân Mính thì biết rằng hôm nay mình sẽ lành ít dữ nhiều. Một mặt bên ngoài miệng hắn ứng phó với Chu Hân Mính, một mặt bên trong tìm đối sách với nàng.
Chu Hân Mính đưa chân lên trên giường, ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Trên khuôn mặt băng lãnh của nàng không hề có bất kỳ một cảm tình nào, giọng nói của nàng lạnh như băng:
- Từ nay về sau không cho phép anh gọi tôi là Hân Mính, tên tôi không phải là để cho anh gọi tùy tiện, có nghe không?
- Tôi hiểu.
Diệp Lăng Phi bây giờ đang bị người khác chế trụ, làm sao dám không đồng ý chứ. Thế nhưng, ánh mắt của hắn vẫn lướt qua cặp đùi xinh đẹp của Chu Hân Mính, nuốt nước miếng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cô nàng này được trời sinh ra để câu dẫn nam nhân ư? Bộ dáng khiêu khích người khác, lại mặc một chiếc quần bó sát, đây không phải là dụ dỗ người ta phạm tội hay sao?”
Chu Hân Mính thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Phi thì trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc người này cũng biết sợ hãi.”
Trông thấy biểu hiện của Diệp Lăng Phi rất tốt, Chu Hân Mính dùng một giọng như thẩm vấn phạm nhân, nói:
- Anh nói cho tôi biết, lúc anh mười tám tuổi anh đang làm công việc gì?
- Lúc tôi mười tám tuổi tôi phải đi làm thuê. Đầu tiên tôi làm một công nhân lao động bình thường ở công trường Nghiễm Châu, sau đó tôi lại chuyển về làm công nhân ở Châu Hải, cuối cùng xuất cư trái phép đi nước Anh làm việc kiếm tiền.
- Đừng cho rằng tôi tin lời nói dối này của anh.
Chu Hân Mính khẽ vươn tay, cầm lấy khẩu súng đặt ở trên bàn, họng súng sáng loáng nhắm vào đầu của Diệp Lăng Phi.
- Tốt nhất là anh hãy thành thực cho tôi, tôi đã tra qua hồ sơ của anh, bề ngoài thì tuy nói là anh mất tích sáu năm nhưng thực tế thì không phải vậy. Tôi đã tra hồ sơ bên công an, phát hiện thấy sự bất thường trong hồ sơ của anh vào năm mười sáu tuổi. Anh nói anh đi Nghiễm Châu làm việc, anh nói cho tôi biết, anh tới đó bằng cách nào?
- Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là chuyện của mười năm trước.
Diệp Lăng Phi cất tiếng nói.
- Anh xem ra rất biết giả bộ.
Chu Hân Mính dí họng súng vào cằm của Diệp Lăng Phi, thong thả nói:
- Tôi tận mắt thấy anh giết người, tuyệt đối, đây không phải là lần đầu giết người của anh, hơn nữa, chắc chắn rằng anh đã trải qua việc huấn luyện. Điều quan trọng nhất là con dao găm anh dùng để xử lý tên sát thủ kia càng không dễ dàng mà có được. Trên người anh ẩn tàng quá nhiều bí mật, tôi hoàn toàn không tin rằng anh chỉ là một người nhập cư trái phép vào Anh quốc để làm vài công việc lặt vặt.
Diệp Lăng Phi ngửi thấy từng làn hương thơm của sữa tắm từ người Chu Hân Mính. Mùi hương này kích thích tâm trí khiến cho tim hắn không ngừng đập thình thịch. Nếu như không phải Diệp Lăng Phi đang bị thương, tay bị khóa ở trên đầu giường thì không chừng hắn đã áp vào người của Chu Hân Mính. Lúc này tuy dục hỏa tiết ra nhưng Diệp Lăng Phi lại không có đủ khả năng để làm gì.
Yết hầu của Diệp Lăng Phi khẽ có động đậy, hắn nuốt một ngụm nước miếng vào trong, cố gắng nghĩ cách giải thích Chu Hân Mính:
- Hân Mính, à Chu cảnh quan nói đúng, nếu như tôi đã làm cho cô bị hiểu lầm thì tôi cho tôi xin lỗi. Đúng là tôi đã học qua tán thủ cho nên thân thủ có hơn người bình thường một chút, nhưng quả thực, tôi là một người bình thường.
Chu Hân Mính cũng không ngờ rằng tư thế hiện giờ của nàng đang câu dẫn Diệp Lăng Phi. Giờ phút này, Chu Hân Mính chỉ nghĩ cách mói thông tin từ hắn. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của nàng, Diệp Lăng Phi này thuộc loại phần tử ngoan cố. Người này tâm lý rất ổn định, thủ đoạn thẩm vấn bình thường không thể nào khiến cho hắn mở miệng. Chắc chắn rằng Diệp Lăng Phi chính là người như vậy, Chu Hân Mính quyết định sử dụng chiêu cuối cùng. Nàng cầm khẩu súng đẩy cằm Diệp Lăng Phi, ánh mắt sắc bén nhìn vào cặp mắt thanh tịnh của hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Diệp Lăng Phi, đây là do anh tự chuốc lấy, cho tôi cơ hội để trả thù. Anh không nói thật vậy thì cũng đừng trách tôi.
Chu Hân Mính đặt tay ở cò súng.
- Tôi hỏi lại một câu nữa, anh có nói thật hay không?
- Tôi nói.
Diệp Lăng Phi cũng không phải là người quá đần độn, u mê để chết dưới tay của Chu Hân Mính. Nàng thấy Diệp Lăng Phi nuốt nước bọt lần nữa thì trong lòng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Nàng đối với biểu hiện của Diệp Lăng Phi hiện tại hết sức hài lòng, trong người thầm nghĩ: “Diệp Lăng Phi, tôi không tin rằng tôi không có biện pháp khiến anh nói thật.”
- Tôi biết cô với Bạch Tình Đình là bạn tốt với nhau. Tuy tôi ăn nói có vẻ hơi ti bỉ nhưng tôi muốn nói rằng, tôi có một cảm giác rất yêu mến đối với cô. Tôi thừa nhận, tôi có thân thủ không bình thường, đó là bởi vì tôi đã trải qua cuộc chiêu mộ của lục quân nước Anh, đảm nhiệm chức vụ đặc công. À, chính là cơ quan tình báo 007, mã số của tôi là 017, bởi vì đây là cơ quan tình báo 007 cho nên tất cả đặc công đều có số cuối là số 7. Đặc công này rất nổi danh, đã từng lập không ít chiến công, bắt được Saddam Hussein cũng chính là chiến công của đội đặc công này.
Chu Hân Mính nghe mà choáng vàng. Nàng dĩ nhiên không biết rõ 007, nàng chỉ nhớ đây là nhân vật trong phim do một công ty điện ảnh bên Anh sản xuất. Hơn nữa cái tên Saddam Hussein do Diệp Lăng Phi nhắc đến nữa, nàng tuyệt đối không muốn tin lời hắn nói. Tuy nhiên với biểu lộ của Diệp Lăng Phi, khiến cho nàng không tin cũng không được.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy biểu lộ này của Chu Hân Mính thì trong lòng cười thầm: “Tôi không những lừa cô, mà ngay cả cục trưởng CIA của Mỹ cũng là nạn nhân của tôi.”
Diệp Lăng Phi tuy nghĩ như vậy nhưng không có biểu lộ bên ngoài, hắn tiếp tục cất tiếng:
- Tôi sở dĩ trở lại Trung Quốc bởi vì tôi không muốn trải qua cuộc sống nhiều lo âu trước kia nữa, muốn sống cuộc sống của một người bình thường.
Những lời này chính là những lời thật lòng của Diệp Lăng Phi. Hắn trở về Trung Quốc thực sự bởi vì đã chán ghét việc buôn lậu súng ống đạn dược, muốn tìm lại cuộc sống của một con người bình thường.
Chu Hân Mính bán tín bán nghi hỏi:
- Tôi sẽ kiểm chứng lời nói của anh, nếu như tôi phát hiện thấy anh nói dối, tôi nhất định sẽ bắn nổ đầu anh.
Chu Hân Mính vốn định sẽ không giết Diệp Lăng Phi, mục đích thực sự không phải đến đây để thẩm vấn hắn. Trước khi đến, Chu Hân Mính đã gọi điện thoại hỏi Bạch Tình Đình là nàng có đến thăm Diệp Lăng Phi hay không, khi nghe Bạch Tình Đình trả lời “Cả buổi tối nay chưa gặp Diệp Lăng Phi” thì nàng mới tìm đến gặp hắn.
Mục đích lần này của Chu Hân Mính chính là triệt để cắt đứt quan hệ với Diệp Lăng Phi, từ nay về sau không còn bất kỳ chuyện gì liên quan tới hắn nữa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi gác chân ở trên giường bệnh, tay bị còng ở đầu giường, cằm của hắn thì bị Chu Hân Mính dùng súng dí vào, không thể động đậy.
‘Tạch’ Chu Hân Mính bóp cò, một thanh âm vang lên, sau đó là tiếng cười của Chu Hân Mính. Nàng cười do cảm thấy vui vẻ khi trêu đùa thành công Diệp Lăng Phi.
- Không có viên đạn nào.
Chu Hân Mính tháo băng đạn ra cho Diệp Lăng Phi nhìn.
- Diệp Lăng Phi, hóa ra cũng có ngày anh bị tôi trêu đùa.
- Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, bị cô trêu đùa là vinh hạnh của tôi.
Diệp Lăng Phi cuối cùng đành thở dài một tiếng:
- Hừ, cô cứ chờ xem, tôi sẽ cho cô biết tay.
Thế nhưng cơn tức này của Diệp Lăng Phi nhanh chóng trôi qua, chuyện xảy ra kế tiếp khiến cho Diệp Lăng Phi kinh ngạc, hắn thấy Chu Hân Mính cởi áo khoác ngoài của mình ra.
- Cô làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính không trả lời, nàng cởi áo khoác ra sau đó ném qua một bên, kế tiếp nàng cởi đôi giày da màu đen ra, mang theo cả vớ leo lên trên giường.
Lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực ngão nghễ của Chu Hân Mính. Phía dưới nàng mặc một cái quần màu đen bó sát người, vòng quanh cặp đùi bóng loáng, khiến cho bất kỳ một nam nhân nào nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải bừng bừng dục hỏa. Chu Hân Mính ngồi ở trên giường, đôi mắt của nàng liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hai tay cởi chiếc áo màu vàng bên trong của mình ra. Diệp Lăng Phi cảm thấy choáng váng, hắn dùng tay trái véo khuôn mặt một cái, há hốc mốm, xác định đúng là mình không nằm mơ.
- Đầu cô có vấn đề à?
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính không nói lời nào, quả là có ý định cởi quần áo ra thì trong lòng cảm thấy trấn động. Hắn hoài nghi Chu Hân Mính lại muốn trêu đùa mình gì đó thế là hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Chiếc áo màu vàng bên trong được cởi ra, bây giờ Chu Hân Mính chỉ còn một bộ nội y màu trắng, bộ ngực sữa như ẩn như hiện.
- Khốn kiếp, anh không phải là muốn tôi lấy thân báo đáp hay sao? Được rồi, bây giờ tôi cho ngươi thỏa mãn. Từ nay về sau sẽ không ai nợ ai, không còn quan hệ gi với nhau.
Chu Hân Mính cắn chặt môi, tựa hồ phát ra những lời này từ trong kẽ răng. Hai tay nàng sờ tới nội y của mình, chần chừ một lát, sau đó đột nhiên cởi thẳng ra.
Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến Diệp Lăng Phi phụt máu mũi, bộ ngực lõa lồ của Chu Hân Mính đã hiện ra trước mặt hắn. Da thịt nàng rất mềm mại, mang theo phong vị của một mỹ nhân, không hề có chút thịt thừa nào.
Bầu nhũ phong của Chu Hân Mính phập phồng lên xuống, bỗng nhiên nàng cất tiếng nói:
- Anh nhắm mắt lại, bằng không tôi đâm mù mắt của anh.
Chu Hân Mính mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng để Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ ngực lõa lồ của mình cũng là một chuyện rất khó khăn với nàng.
Diệp Lăng Phi vội vàng nhắm mắt lại, trong đầu hắn lập tức hiện lên thân hình của Chu Hân Mính. Dục hỏa trong lòng hắn bốc lên, hạ thân không theo lý trí mà bắt đầu có phản ứng. Diệp Lăng Phi hít một hơi thật sâu, từ từ nói:
- Hân Mính, tôi đùa cô thôi. Cô cũng biết con người của tôi, không phải là loại người thích uy hiếp người khác. Nếu như cô thực sự vì lời nói của tôi mà hủy đi hạnh phúc của mình, điều đó rất ngu ngốc.
- Tôi hiểu rõ mình đang làm gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Diệp Lăng Phi nghe thấy có tiếng động thì biết rằng Chu Hân Mính đang làm điều gì đó. Hắn cố gắng không mở to mắt, kìm nén sự xúc động dưới hạ thân của mình. Hắn chân thành nói một câu:
- Chu Hân Mính, có phải cô hỏi tôi làm nghề gì đúng không? Tôi có thể nói cho cô biết, tôi làm nghề đao phủ, tôi đã lấy đi tính mạng của rất nhiều người. Tôi bây giờ mong muốn sống cuộc sống của một người bình thường, tôi không muốn làm cho bất kỳ người nào khác phải vì mình mà bị tổn thương. Về chuyện hai lần tôi cứu cô chỉ vì tôi xem cô là bạn bè của mình, tôi chỉ không muốn cô bị sao, không hơn không kém. Tôi không hy vọng nhận được bất kỳ sự hồi báo nào từ phía cô.
Chu Hân Mính chuẩn bị cởi quần ra, bỗng nhiên nghe thấy lời này của Diệp Lăng Phi, nàng đưa mắt nhìn vào mặt của hắn. Trên khuôn mặt Diệp Lăng Phi xuất hiện một vẻ u sầu của một người nam nhân. Chu Hân Mính chưa từng nhìn thấy người nam nhân nào có vẻ như vậy, ngay cả ba của mình, cũng chưa từng có thần sắc như hắn.
“Đây là người đàn ông như thế nào, rốt cục sau lưng hắn có bối cảnh nào chứ? Tại sao hắn lại cố gắng giấu diếm mọi chuyện đã qua.” Trong lòng Chu Hân Mính không ngừng cảm thấy hoang mang. Lúc mới đầu khi gặp Diệp Lăng Phi, nàng cứ tưởng Diệp Lăng Phi là một tên vô lại, bất cần đời khiến cho mình phải chán ghét. Nhưng sau này, thân thủ của Diệp Lăng Phi đã thuyết phục nàng, khiến cho Chu Hân Mính nhận ra rằng Diệp Lăng Phi đang che dấu chuyện gì đó. Bỗng nhiên, nàng nhớ lại vụ án nổ bom ở thành phố Vọng Hải, nếu như không có Diệp Lăng Phi giúp đỡ thì làm sao cô có thể phá án được?
- Diệp Lăng Phi, anh nói cho tôi biết, có phải anh đã biết lai lịch của người nổ boom lần trước hay không?
Chu Hân Mính không kìm được hỏi.
- Vụ nổ boom lần trước chính là một quả boom do một sinh viên tự chế!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở to mắt ra. Hắn nhìn thấy chiếc quần bó sát người của Chu Hân Mính đã thoát xuống đầu gối, hạ thân Chu Hân Mính lúc này chỉ còn chiếc quần lót hình tam giác, cùng với cặp đùi trắng trẻo, không sót một thứ gì rơi vào trong mắt Diệp Lăng Phi. Hạ thân Diệp Lăng Phi càng có phản ứng mãnh liệt hơn, bất cứ nam nhân nào nhìn thấy tình cảnh này cũng phải thổ huyết. Lúc này Chu Hân Mính cũng cảm thấy hạ thân của Diệp Lăng Phi nhô lên một khối, sắc mặt nàng ửng đỏ, vội vàng nói:
- Anh nhìn cái gì vậy? Mau nhắm mắt lại cho tôi.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, dục hỏa đã bốc cháy lên, hắn thầm nghĩ: “Nếu như khuya hôm nay Chu Hân Mính quả thực dùng biện pháp này để câu dẫn mình thì nàng đúng là đã thành công. Lão tử đã nhiều ngày không chạm vào nữ nhân, nói thế nào thì tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”
Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng không tỏ ra bề ngoài mà che lấp nói:
- Có lẽ đó là một sự trùng hợp, dựa theo suy nghĩ của tôi thì chế tạo boom nhất định phải tìm đầy đủ được nguyên liệu, đây là điều thứ nhất. Thứ hai chính là xuất phát từ cảm giác trong lòng. Nhưng bất kể nói thế nào, vụ án này cũng là cô phá được, không liên quan đến tôi.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy đắc ý. Nàng hiện đã biết rằng Diệp Lăng Phi sẽ không để lộ ra bất kỳ tin tức nào về thân phận của mình. Vốn nàng không muốn làm rõ thân phận của hắn, nhưng vừa rồi lời nói của Diệp Lăng Phi đả động đến Chu Hân Mính. Vẻ u buồn trong mắt của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Hân Mính kiên định, quyết định của mình quả không sai. Chu Hân Mính từ quỷ môn quan trở về, lúc này nàng có một cảm giác rất cổ quái, muốn dùng thân thể để phân rõ giới hạn của mình với Diệp Lăng Phi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Dẫu sao Diệp Lăng Phi cũng là chồng của Bạch Tình Đình. Tuy bề ngoài Bạch Tình Đình nói rằng cuộc thử hôn với Diệp Lăng Phi là do bị ép buộc bất đắc dĩ nhưng Chu Hân Mính thì không cho như vậy. Bạch Tình Đình là người như thế nào? Chính là con của Bạch Cảnh Sùng. Chu Hân Mính biết rằng Bạch Cảnh Sùng rất yêu thương con gái của mình, nếu như Bạch Tình Đình không muốn thì ông cũng không thể làm gì khác. Dựa theo góc độ ban bè, Chu Hân Mính không nên tiếp tục qua lại với Diệp Lăng Phi. Nhưng cái này Chu Hân Mính không quyết định được, Diệp Lăng Phi tựa như là u linh, lúc nào cũng quanh quẩn bên nàng. Vốn nàng định sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào nữa với Diệp Lăng Phi nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh ra chuyện ám sát. Cuối cùng, Diệp Lăng Phi còn cứu nàng hai lần, nếu như không phải là Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính biết rằng mình đã sớm chết ở công trường kia rồi. Chu Hân Mính cảm thấy Diệp Lăng Phi tựa như là ân nhân cứu mạng của mình, ân tình này nhất định phải trả. Muốn phân rõ giới hạn với Diệp Lăng Phi rất khó cho nên nàng đành phải dùng biện pháp lấy thân để báo đáp hắn.
Lúc trước nàng ở nhà dowload phim AV về xem cũng chính là để coi trước xem việc đó sẽ như thế nào. Nàng ở nhà xem hết bộ phim, tự biết mình phải làm thế nào, sau đó tắm rửa một cái. Bởi vì biết mình sẽ phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi cho nên nàng ăn mặc rất đơn giản để đi ra ngoài. Trước khi đi, nàng đã gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, sau khi xác định rằng tối nay Bạch Tình Đình sẽ không đi thăm thì Chu Hân Mính mới tới đây. Nàng sợ rằng, Bạch Tình Đình sẽ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính do dự rất lâu mới quyết định thực hiện được. Bây giờ, thân thể cua nàng gần như đã lộ ra hoàn toàn. Mặc kệ Diệp Lăng Phi có đồng ý hay không, Chu Hân Mính cũng đã quyết tâm, nàng đem chiếc quần ngoài cởi hết hoàn toàn, chỉ còn mặc một chiếc quần lót tam giác ngồi ở trên giường bệnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Chu Hân Mính mặc một chiếc quần tam giác màu trắng ngồi ở trên giường, mặt nàng ửng đỏ. Mặc kệ thế nào thì nàng cũng là một con người thuần khiết, chưa hiểu chuyện quan hệ nam nữ.
Nàng cúi đầu xuống, bộ ngực khẽ động đậy, hai tay khẽ chạm vào quần của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mặc quần áo của bệnh nhân, kéo nhẹ cái là quần đã cởi ra. Ở bên trong lộ cái quần lót màu đen.
- Khoan.
Toàn thân Diệp Lăng Phi bị dục hỏa thiêu đốt. Bởi vì lúc trước vì lời nói của Chu Hân Mính mà hắn không nhúc nhích, bây giờ Chu Hân Mính làm thế này hắn đành phải hé mắt ra. Trông thấy Chu Hân Mính định cởi quần của mình, hắn vội vàng nói:
- Bắt đầu phải là hôn môi mới đúng.
- Anh câm miệng cho tôi.
Chu Hân Mính vốn đã thẹn muốn chết, nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Phi nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, ửng đỏ cả mặt. Nàng bất chấp tất cả, muốn mau chóng kết thúc hành vi hoang đường này, cơi phăng cái quần lót của Diệp Lăng Phi ra. Chu Hân Mính đỏ mặt nhìn hạ thân hắn. Nàng cởi chiếc quần lót màu trắng của mình, hướng về phía bộ phận đó của Diệp Lăng Phi, cắn răng ngồi xuống.
- A
Một thanh âm thống khổ phát ra từ miệng của Chu Hân Mính. Nàng cắn chặt răng, cố gắng không để cho thanh âm phát to. Hai tay nàng chống mạnh xuống giường, từ từ nhấc cặp mông lên, từ hạ thân truyền đến từng đợt đâu nhức.
Chu Hân Mính cố nén đau để không phát ra tiếng động. Nhưng hai hàng lệ của nàng từ trên khóe mắt của nàng từ từ chảy xuống. Chu Hân Mính nâng cái mông lên, nàng làm giống như những diễn viên mà nàng xem trong phim AV vậy.
- Hân Mính, tôi biết là bây giờ cô rất đau đớn. Ở chuyện này tôi có rất nhiều kinh nghiệm.
Diệp Lăng Phi đã mở mắt ra. Giờ phút này, trên khuôn mặt hắn hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, cố gắng để cho mình bất động.
- Khốn kiếp, anh câm miệng lại cho tôi.
Chu Hân Mính giống như rít qua kẽ răng, nàng chỉ có cảm giác đau đớn chứ không sung suớng chút nào. Nhưng đây đã là quyết định của mình, nàng vẫn nâng cặp mông lên. Dưới tình huống này, Diệp Lăng Phi có cảm giác thật không dễ chịu. Diệp Lăng Phi thở nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, Chu Hân Mính cũng phát ra một thanh âm rên rỉ. Mồ hôi từ trên người nàng chảy ra. Chu Hân Mính đột nhiên nhấc cái mông của mình lên. Một giọt máu của xử nữ nhỏ xuống trên giường. Chu Hân Mính đã sớm kiệt lực, toàn bộ hạ thân đều không có một khí lực nào nữa.
- Tôi đã nói rồi, cô phải nghe tôi, về phương diện này tôi có kinh nghiệm hơn cô.
Diệp Lăng Phi thở dài. Hắn đã tháo được chiếc còng ở tay phải ra, bắt đầu ngồi dậy.
- Tại sao anh lại có thể tháo còng tay được?
Chu Hân Mính thở hổn hển, kinh hoàng hỏi.
- Loại còng tay này chỉ cần ba mươi giây là tôi có thể mở ra, vừa rồi tôi muốn trêu đùa cô một chút, nhưng không ngờ cô lại thật sự làm như vậy, quả là ngoài dự liệu của tôi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy thật có lỗi với Chu Hân Mính, hắn cất tiếng nói:
- Tôi nghĩ chuyện lần này đều do tôi cả.
- Tên khốn kiếp này.
Chu Hân Mính thấy mình bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn thì thẹn quá hóa giận, nàng vung bàn tay trắng trẻo. Nhưng cú đấm này thật vô lực, giáng vào ngực Diệp Lăng Phi không hề có bất cứ lực gì. Chu Hân Mính vừa đánh ra cú đấm này, thân hình cũng lảo đảo xuống người Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Mính. Chu Hân Mính lúc này không còn chút giãy dụa, nàng thở hổn hển đứng dậy.
Diệp Lăng Phi yêu thương ôm lấy thân thể của Chu Hân Mính, vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, dịu dàng nói:
- Hân Mính, tôi không nói dối cô. Tôi thề với trời, tôi không ngờ lại có kết quả này.
- Anh thả tôi ra, bây giờ chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai. Từ nay về sau, anh không biết tôi, tôi cũng không biết anh.
- Không, tôi là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi sẽ không thể đoạn tuyệt quan hệ như vậy với cô.
Diệp Lăng Phi ôm lấy vai của Chu Hân Mính, cố gắng cầm chăn mền che lấy thân thể lõa lồ của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cũng cởi toàn bộ quần áo của mình, tiến vào trong chăn cùng với Chu Hân Mính, hai người ôm lấy nhau, hai thân thể dán cùng một chỗ.
- Cách xa tôi một chút.
Chu Hân Mính thấy hơi thở của Diệp Lăng Phi gần sát với mình, mang theo hương vị của nam nhân thì cảm thấy khó chịu. Thế nhưng, giờ phút này Diệp Lăng Phi không nghe nàng nói, hắn cố ý tới gần nàng, ôm lấy cái eo nhỏ mềm mại, bàn tay đặt trên chỗ đó kích thích Chu Hân Mính. Chu Hân Mính theo bản năng giãy dụa, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy.
- Hân Mính, tôi không biết làm thế nào để biểu đạt sự kích động trong lòng. Nếu như có thể, tôi sẽ chứng minh cho cô xem.
Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay phải sờ vào cặp mông trắng của Chu Hân Mính. Cuối cùng, hắn dừng ở khe giữa hai cặp mông đó.
Chu Hân Mính vốn không tin lời nói của Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi nghe được câu nói này, tim nàng đập thình thịch. Hai muơi mấy năm nay, Chu Hân Mính vẫn chưa yêu ai, tuy có rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng nhưng chưa có ai khiến cho nàng phải rung động. Giờ phút này, nàng đã trải qua chuyển biến của một nữ nhân.
Cặp môi nóng như lửa dán trên môi Chu Hân Mính. Chu Hân Mính bị cặp môi này trêu đùa, nàng liền cắn chặt răng lại. Hai tay ôm chặt lấy thân hình cường tráng này của Diệp Lăng Phi.
Nàng cảm thấy hạ thân của mình lúc này đang bị một vật cứng rắn nào đó cắm vào. Phối hợp với cặp mông của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính cảm thấy một cảm giác thiêu đốt toàn thân của nàng.
Đột nhiên, Chu Hân Mính mở to hai mắt đang nhắm ra, nàng cảm thấy hạ thân của mình đang bị một vật cứng rắn của Diệp Lăng Phi tiến vào. Cảm giác này so với cảm giác đau đớn lúc trước của nàng thì không giống nhau, từ trong miệng nàng phát ra từng thanh âm rên rỉ.
- Từ từ, tôi sẽ làm cho cô cảm thấy khoái hoạt.
Diệp Lăng Phi cắn vào bờ môi ngọc trong suốt của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cảm thấy thân thể của mình bị dẫn dắt, phất ra từng thanh âm rên rỉ.
“Đây là cảm giác khoái cảm?”Chu Hân Mính trong lòng không ngừng tự hỏi, cảm giác này chiếm cứ nội tâm của nàng.
----------(Remakê by tuanff10 – 4vn.eu)-----------
Diệp Lăng Phi làm xong chuyện này thì đã khiến cho Chu Hân Mính không còn dấu hiệu cao ngạo của một cảnh sát nữa. Lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi thân thể của nàng, Chu Hân Mính đã mềm nhũn nằm trên giường. Diệp Lăng Phi cũng tiêu hao rất nhiều sinh lực, toàn thân ướt đẫm, hắn ôm Chu Hân Mính tiến vào trong mộng đẹp.
Rạng sáng hôm sau tỉnh lại, Diệp Lăng Phi không thấy bóng dáng Chu Hân Mính đâu nữa. Hắn không hiểu Chu Hân Mính đã đi từ khi nào. Thân thể hắn lúc này vẫn trần truồng ở trên giường, đâu đó thoang thoảng mùi hương của Chu Hân Mính. Hắn bỗng nhiên hoài nghi, hôm qua liệu mình có nằm mơ hay không, không ngờ Chu Hân Mính lại làm ra chuyện này. Nhưng những vết máu đọng lại trên giường khiến cho Diệp Lăng Phi biết rằng chuyện đêm qua không phải là một giấc mộng, mà là sự thật đã xảy ra.
Đêm qua hành sự cùng với Chu Hân Mính đã khiến cho Diệp Lăng Phi có một cảm giác thấm mệt. Hắn nằm ở trên giường, y phục cũng biếng mặc. Hắn lấy từ đầu giường chiếc điện thoại, bấm gọi cho Chu Hân Mính. Thế nhưng số điện thoại của Chu Hân Mính không hề có ai nhấc lên. Diệp Lăng Phi gọi ba lần đều không có ai thì đành bất đắc dĩ để lại cho nàng một dòng tin nhắn. “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Để lại dòng tin nhắn xong, Diệp Lăng Phi liền dựa vào đầu giường, chuyển sang tư thế nửa ngồi. Hắn tung chăn ra, lấy ở đầu giường một quả táo, đây là trái cây mà hôm qua Đường Hiểu Uyển mua cho hắn.
Diệp Lăng Phi biết rằng hôm nay Đường Hiểu Uyển sẽ không đến, lúc sắp về, nàng có nói rằng phải đi dự hôn lễ của một bạn học.
Đường Hiểu Uyển không đến, Diệp Lăng Phi cũng không lo rằng sẽ có người vào đây. Cô nữ y tá đã bị Diệp Lăng Phi cảnh báo trước, nếu như mình không gọi thì không được tiến vào. Về phần thuốc mỗi ngày đều để ở gần cửa. Diệp Lăng Phi đang tính toán cuối tuần sẽ xuất viện.
Diệp Lăng Phi vừa cầm quả táo cắn một cái thì từ ngoài hành lang đã truyền tới tiếng bước chân. Hắn nghe thấy tiếng bước chân này thì sững sờ, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải là đi nhầm phòng chứ?”
Ánh mắt của hắn chuyển ra ngoài phòng, nhìn thấy cửa được mở ra, Lý Khả Hân trong bộ đồ màu đen, tay cầm túi hoa quả đang đứng ở cửa ra vào. Nàng đi vào bên trong, lúc Diệp Lăng Phi trông thấy Lý Khả Hân, cũng là lúc Lý Khả Hân bước vào trong phòng bệnh, nàng nhìn thấy Diệp Lăng Phi, chợt sững người.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10