Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Khóe miệng của Đường Phong khô khốc lên tiếng hỏi, nghĩ tới nữ nhân trước mặt này chút nữa có thể thú tính đại phát, Đường Phong vừa có chút chờ mong, vừa hy vọng, lại vừa tràn ngập cảm giác tội lỗi.
- Để ta giết ngươi trước đã!
Bạch Tiểu Lại đột ngột đứng lên, một tay túm lấy áo của Đường Phong, nhưng vì tay không đủ lực nên thành ra lại ngã vào lòng Đường Phong.
Hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, khuôn mặt của Bạch Tiểu Lại đỏ rần như đang say rượu, cơ thể lảo đảo, lắc lư, vẫn cố gắng duy trì một tia thanh minh cuối cuối cùng, hung tợn nhìn Đường Phong nói:
- Nếu ngươi dám nhân cơ hội làm bậy.. ..Ta thề với trời, nhất định giết sạch cả nhà của ngươi!
Nói xong một chữ cuối cùng, thân hình nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Lại trong lòng Đường Phong đột nhiên co rúm lại, trong cổ họng phát ra từng đợt thanh âm kềm chế, Đường Phong ôm cơ thể tinh xảo như ngọc nóng bỏng của nàng, ôm cũng không xong, mà buông tay cũng không được, xấu hổ không cần bàn.
Bạch Tiểu Lại trong đầu đều bị tư tưởng tà ác chiếm cứ, cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, cư nhiên trực tiếp đẩy Đường Phong ngã ra giường, nửa quỳ nửa bò ở trên giường tiến tới gần hắn, ánh mắt nóng rực, từng bước áp đảo, y phục xộc xệch, mái tóc dài tùy ý phi tán, đầy vẻ phong tình.
- Cô.. .cô muốn làm gì? Cô đừng có làm bậy.
Đường Phong hoàn toàn không nghĩ tới mình cũng có ngày này, trong nháy mắt đầu óc cũng đầy hỗn độn, rốt cuộc cũng bị Bạch Tiểu Lại ép phải lùi đến giữa giường.
Nhìn vào cặp mắt mê ly kia, nữ nhân này tựa như ác lang kiếm ăn trong núi tuyết đang tới gần, Đường Phong bỗng sinh ra một cảm giác nhục nhã.
sỉ nhục quá là sỉ nhục, Đường Phong ta đường đường là một đại nam nhân, không ngờ lại bị một nữ nhân bức bách tới mức này, ngày sau ra đường còn mặt mũi nào nhìn người nữa?
Thẹn quá hóa giận, trong đầu Đường Phong bỗng nhiên nảy ra ba suy nghĩ.
Thừa dịp nàng động tình mà thượng nàng, chờ nàng tỉnh dậy thì ngoan ngoãn nhận lỗi.
Thừa dịp nàng động tình mà thượng nàng, sau đó mình sẽ bỏ trốn.
Thừa dịp nàng động tình mà thượng nàng, sau đó một đao chém chết ném xuống Dạ Vũ hồ, chấm dứt mọi chuyện.
Ba suy nghĩ này cứ quay cuồng trong đầu Đường Phong, như thế nào cũng không thể xua đi được.
ngay sau đó, Đường Phong nổi giận, liền to gan túm lấy Bạch Tiểu Lại đang không có khả năng phản kháng, hung hăng ấn nàng xuống giường, sau đó....
Giơ lên chưởng đao, một chưởng chém vào trên cổ Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại kêu lên một tiếng đau đớn, mắt liền nhắm lại, hoàn toàn hôn mê.
Tuy rằng người trước mặt là giai nhân mỹ lệ, nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải việc nam nhân nên làm.
Tới khi Bạch Tiểu Lại tỉnh lại thì đã là buổi sáng, vài tia nắng mặt trời chói mắt xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng, Bạch Tiểu Lại đột ngột bật dậy từ trên giường. sắc mặt âm trầm bất định cố gắng nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra tối hôm qua, trí nhớ của nàng chỉ dừng lại tới đoạn mình lên tiếng uy hiếp nam nhân kia, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Nhưng Bạch Tiểu Lại hiểu được, một khi mình đã bị cương khí của Diệp Trầm Thu ảnh hưởng thì chỉ có thể dựa theo bản năng để làm việc, có người nam nhân nào gặp tình huống thế này mà vẫn ngồi yên không loạn?
nghĩ tới mấy thứ này, hai mắt của Bạch Tiểu Lại liền ươn ướt. từng giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục rơi xuống. Hối hận không nên vì nhất thời mềm lòng mà cứu nam nhân kia. Nếu không vì hắn, mình cũng sẽ không bị Diệp Trầm Thu đả thương, càng không có khả năng bị hắn đưa tới nơi này, đây quả thực đúng là tự đào hố chôn mình.
Nơi cổ có chút đau đớn, bất quá đây cũng không là gì. Cúi đầu nhìn lại, y phục trên người mình đã được thay ra, trên vai đã được băng bó cẩn thận.
Là nam nhân kia làm? Bạch Tiểu Lại nhìn cái nơ bướm trên vải băng, lập tức vừa thẹn vừa giận, suy nghĩ một hồi sát khí lại trổi dậy.
Bạch Tiểu Lại khẽ cảm thụ cương khí trong người một chút, phút chốc liền có cảm giác kinh hỉ đôi chút. Một thân cương khí của mình cư nhiên không mất hết toàn bộ, vẫn còn lưu lại một chút.
Bên cạnh truyền tới tiếng ngáy đều đều, Bạch Tiểu Lại quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy nam nhân kia đang nằm bên cạnh giường ngủ ngon lành, nước miếng chảy ra ướt một mảng lớn, khóe môi hơi nhếch lên một đường không tính là mỉm cười.
Bạch Tiểu Lại hít sâu một hơi, trong mắt phun ra hỏa quang, rón rén nhấc chăn lên, nàng nhìn thấy trên chiếc bàn cách mình khoảng mười bước chân có một cây kéo sáng loáng.
- Bị thương thì nên ngủ nhiều thêm một chút đi.
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, Bạch Tiểu Lại vừa ngồi dậy đột ngột dừng lại, cứng còng tại chỗ, quay đầu nhìn lại nam nhân đang nằm bên giường.
- Y phục trên người cô là do hai nha hoàn của ta giúp cô thay, vết thương cũng là các nàng băng bó. Ngoài ra, tối qua sau khi cô mất ý thức thì ta đã đánh cô ngất đi, cho nên chuyện gì cũng chưa xảy ra hết. Không tin thì cô cứ tự mình kiểm tra, bất quá bây giờ cô đừng loạn động, để ta ngủ một lúc, tối qua vất vả cả đêm, hiện tại ta rất buồn ngủ. còn cô, độc mà cô trúng cũng không phải là không thể giải được.
Sở dĩ Đường Phong vất vả cả đêm, chính là vì phải nghiên cứu độc mà Bạch Tiểu Lại trúng, thân người của Đường Môn, đối với độc dược thế này đều cảm thấy rất có hứng thú.
nghe được lời này, cho dù Bạch Tiểu Lại không muốn mở miệng cũng không thể không hỏi một câu:
- Giải như thế nào?
- Ta ngủ dậy sẽ nói với cô.
Yên thảo chi độc, tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đối với người tu luyện mà nói thì lại là cơn ác mộng đáng sợ nhất, nó có thể tiêu trừ toàn bộ cương khí của người bị trúng độc, trừ phi tìm được vài loại dược liệu vô cùng quý hiếm, nếu không thì căn bản không cách nào giải được.
Bạch Tiểu Lại căn bản không tin lời của tên nam nhân chỉ mới có Luyện Cương nhất phẩm này nói, những loại dược liệu kia căn bản là có tiền cũng không mua được, cho dù thân là Thiên giai cao thủ, chỉ sợ cả đời cũng không cách nào nhìn thấy một trong số đó, tuy nghĩ vậy, nhưng Bạch Tiểu Lại cũng không phản bác.
Đợi xem ngươi ngủ dậy sẽ giải thích thế nào, hừ!
Còn như mấy câu khác mà hắn vừa nói thì Bạch Tiểu Lại cũng tin bảy tám phần, thứ nhất, cổ của mình quả thật có chút đau, có vẻ như là đã bị đánh qua, thứ hai, cơ thể của mình không có bất luận cảm giác khó chịu gì.
Trên đời này thật sự còn loại nam nhân từ chối được mỹ nhân đưa tới trước miệng sao? Với tình huống tối qua, chỉ cần nam nhân này có chút tâm tư của nam nhân trưởng thành, tuyệt đối có thể muốn làm gì thì làm.
Bạch Tiểu Lại chậm rãi nằm xuống, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn nam nhân kia. Vừa khéo từ góc độ này có thể nhìn thấy được một phần bên cạnh của nam nhân này.
Gương mặt có chút mềm mại, mũi cao môi mỏng, mày kiếm phong vũ, mi thanh mục tú, tuy lúc ngủ trông có điểm trẻ con, nhưng không thể phủ nhận, đây là gương mặt nhìn qua không thể khiến người ta chán ghét. Vài tia nắng mặt trời chiếu lên mái tóc của hắn, phản xạ ra ánh sáng màu vàng nhạt, hơn nữa trên người hắn còn phát ra một mùi hương nhàn nhạt khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, nhìn một hồi, sắc mặt Bạch Tiểu Lại liền đỏ lên.
- Cô đừng có nhìn ta như vậy, ta sẽ mắc cỡ lắm.
Một câu nói đã phá tan không khí yên tĩnh đẹp đẽ của buổi sáng.
Mặt của Bạch Tiểu Lại càng đỏ hơn, vội quay đầu sang chỗ khác.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đường Phong ngủ một giấc tới giữa trưa, thẳng tới khi Mộng Nhi và Bảo Nhi nấu một đống thuốc mang tới mới đánh thức hắn dậy.
Dược liệu để nấu thuốc chính là mấy thứ mua được vài hôm trước, Đường Phong còn cố ý dặn hai nha đầu kia nấu một phần bổ khí dưỡng huyết cho Bạch Tiểu Lại.
Yên Liêu các trong Thiên Tú là một địa phương đặc thù, vì đây là nơi Đường Phong cư trú, cho nên có thể nói đây là nơi Thiên Tú cấp cho Đường Phong, tất cả những sự vụ liên quan và phí dụng đều do Lâm Nhược Diên chi trả.
Bốn người ngồi ăn cơm chung một bàn, đây là lần đầu tiên.
Đường Phong vừa ăn như hổ đói, vừa trả lời vấn đề của Bạch Tiểu Lại, Mộng Nhi và Bảo Nhi chỉ mới thấy nàng vào tối qua cũng có thể cảm nhận được loại khí chất xuất thân cao quý trên người nàng, cho nên cũng rất khách khí với nàng.
Sau khi Đường Phong nói cho Bạch Tiểu Lại biết nơi này là Thiên Tú, Bạch Tiểu Lại nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lượt, lúc này mới dùng một loại khẩu khí không chắc lắm hỏi:
- Ngươi là Đường Phong?
Đường Phong sửng sốt:
- Làm sao cô biết?
hắn nhớ rõ mình chưa tự giới thiệu qua mà.
Bạch Tiểu Lại hừ nhẹ một tiếng:
- Trong Thiên Tú chỉ có duy nhất một nam nhân, cả Lý Đường đế quốc đều biết.
- Danh khí của ta lớn như vậy sao?
Đường Phong cũng hoàn toàn không ngờ tới.
- Đúng vậy, bất quá không giống với lời đồn cho lắm.
Bạch Tiểu Lại gật đầu, trải qua một thời gian ngắn ở cùng, nữ nhân này rốt cuộc cũng không giàu địch ý như lúc đầu nữa.
- Cô không cần nói ra, ta tự biết bên ngoài nói về ta như thế nào.
Đường Phong cũng không phải kẻ ngốc, không muốn tự làm mất mặt.
- Xem như ngươi vẫn tự biết thân mình.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh một tiếng.
Bất quá Bạch Tiểu Lại vẫn thấy khó hiểu, vì sao một mỹ thiếu niên dáng vẻ đường đường như thế lại bị đồn thổi thành một tên ẻo lả người người đều ghét kia chứ? lẽ nào có người ghen ghét nên hãm hại?
Bạch Tiểu Lại cũng chỉ uống hết chén thuốc, sau đó dồn ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
Cơm no rượu say rồi, Đường Phong mới có thời gian thảo luận cùng Bạch Tiểu Lại về vấn đề trúng độc của nàng ta.
- Ngươi có biết loại độc mình trúng có cách giải nào hay không?
Đường Phong hỏi.
- Cơ bản không thể giải!
Bạch Tiểu Lại đáp.
- Cái rắm á!
Đường Phong hừ một tiếng nói.
- chỉ cần là độc dược thì luôn có giải dược đối ứng.
- Đúng như ngươi đã nói, muốn giải Yên Thảo Chi Độc cần có Đoạn Long Căn, Hồi Cương Thảo, Chu Huyết Quả.
Bạch Tiểu Lại trào phúng một tiếng:
- Những thứ này ngươi có không?
- Không có.
- Vậy cách mà ngươi nói là gì?
Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Tiểu Lại vẫn lộ vẻ cứng nhắc băng lãnh như trước.
- Cách của ta bây giờ không thể tiết lộ, nhưng ta dám chắc chín phần có thể giúp cô khôi phục lại như cũ!
Tối qua Đường Phong phải nghiên cứu hơn nửa đêm mới cho ra được kết luận này.
Bạch Tiểu Lại nhướng mày, có chút hoài nghi nhìn Đường Phong, nhìn vào nam nhân chỉ mới có thực lực Luyện Cương nhất phẩm trước mặt này, giống như muốn tìm ra một tia thần sắc đùa giỡn trên mặt hắn.
- Ta không có nói đùa!
Đường Phong nghiêm nghị nói:
- Cô cứu ta một mạng, ta cũng cứu cô một lần, tuy cơ bản có qua có lại, nhưng ta biết, tối qua nếu như không có ta, cô cũng sẽ không biến thành như vậy, cho nên ta đã làm người tốt thì làm cho ướt, tiễn phật tiễn tới Tây Thiên. Cô hiện tại có thể cảm giác được trong cơ thể vẫn còn một chút cương khí đúng không? Tuy rằng rất ít, nhưng quả thật có tồn tại đúng không?
Bạch Tiểu Lại khẽ gật đầu.
- Đây là thành quả nghiên cứu tối qua của ta, bằng không thì cô bây giờ căn bản ngay cả chút cương khí ít ỏi này cũng không có.
Trong lòng Bạch Tiểu Lại liền chấn động, bất tri bất giác liền tin, thay vì nói là tin tưởng, chi bằng nói là đang ôm chút hy vọng cuối cùng thì đúng hơn.
- Vậy thì phải làm sao?
Bạch Tiểu Lại mở miệng hỏi.
Đường Phong khoát tay nói:
- Thực lực hiện tại của ta còn quá thấp, làm ngay thì có chút phiền phức. nếu thực lực mạnh hơn chút nữa thì ta tin là hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều. Cái này gọi là ma đao bất ngộ khảm sài công, ta hy vọng cô cho ta thời gian nửa tháng, nửa tháng sau ta sẽ giúp cô giải độc.
- Nửa tháng?
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Tiểu Lại phát lạnh:
- Ngươi nghĩ ta là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết sao? Ngươi hiện tại bất quá chỉ là Luyện Cương nhất phẩm, dù cho ngươi thời gian ba tháng đi nữa thì ngươi có thể tu luyện được tới cảnh giới nào? Luyện cương nhị phẩm sao? Thực lực có thể tăng lên bao nhiêu chứ?
Đường Phong ha ha cười:
- Tin hay không thì tùy cô. Đại môn ở bên kia, nếu cô không tin thì cứ việc rời đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô.
Bạch Tiểu Lại tức không nhẹ, với tình trạng hiện tại của nàng mà rời đi, vận nhất gặp phải tên bại hoại Diệp Trầm Thu kia thì đúng là khóc không ra nước mắt, ở lại Thiên Tú đợi ít nhất cũng an toàn hơn.
- Ta muốn nhìn xem ngươi có thể làm nên trò trống gì.
sắc mặt của Bạch Tiểu Lại vẫn băng lãnh như trước, tựa như núi băng vĩnh viễn không tan.
- Một khi đã quyết định lưu lại thì đừng chạy loạn trong này. Chỗ này của ta tuy rằng hẻo lánh, nhưng được cái thanh tịnh, chỉ cần cô không ra ngoài sẽ không có ai phát hiện ra cô.
Đường Phong lo lắng dặn dò một câu.
Yên Liễu các vẫn còn nhiều phòng trống, Mộng Nhi và Bảo Nhi thu dọn sạch sẽ một gian phòng cạnh phòng của các nàng, dùng làm chỗ cho Bạch Tiểu Lại ở tạm.
Lúc đầu Bạch Tiểu Lại vẫn còn chút lạnh lùng cao ngạo, chẳng nói được mấy câu với hai nha đầu, cả ngày chỉ ở lì trong phòng không thấy đi ra.
Qua vài ngày sau, thấy Mộng Nhi và Bảo Nhi cũng là hai nữ hài đáng yêu, có đôi khi cùng tâm sự với hai nàng, biết được hai nha đầu này hiện tại không còn nơi nương tựa, sau khi vào Thiên Tú liền được phái đến hầu hạ Đường Phong, Bạch Tiểu Lại liền nghiến răng:
- hắn lấy tư cách gì mà bắt người khác phải hầu hạ hắn? đã lớn như vậy mà vẫn chỉ là Luyện Cương nhất phẩm, quả thực là một tên phế vật, còn nói cái gì nửa tháng sau giúp ta giải độc chứ!
Mộng Nhi và Bảo Nhi đôi khi cũng nói ra Đường Phong khi xưa hành hạ các nàng ra sao, mỗi lúc như vậy, Bạch Tiểu Lại lại lớn tiếng mắng Đường Phong một hồi, nhưng mắng nửa ngày cũng không phun ra một chữ nào thô tục cả.
Thấy hai nha đầu này rất đáng thương, Bạch Tiểu Lại liền dạy cho các nàng một bộ công pháp và khẩu quyết tu luyện, ngoài ra còn truyền thụ một bộ kiếm pháp hợp kích.
Thực lực nguyên bản của Bạch Tiểu Lại thì ngay cả năm người Thiên Tú cao tầng cũng không bằng được, những gì nàng dạy đương nhiên tốt hơn nhiều so với mấy thứ Lâm Nhược Diên đã dạy lúc trước.
Hai nha đầu này được tiện nghi nhiều như thế, càng thân thiết với Bạch Tiểu Lại hơn.
Thiên Tú và Tĩnh An thành mấy ngày nay cũng xảy ra một chút chấn động. Một mặt là vì ưận chiến của Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu đêm đó khiến không ít cao thủ nghi hoặc không thôi, mọi người cũng đã đến hiện trường nhìn qua, liền xác định đây là dấu vết lưu lại sau cuộc đối chiến sinh tử của hai Thiên giai cao thủ, ít nhất cũng là cao thủ Thiên giai trung phẩm.
Trong phạm vị ngàn dặm của Thiên Tú, Thiên Giai cao thủ bất quá chỉ có hai người, chính là Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên của Thiên Tú. Cứ như vậy, việc hai đại cao thủ Thiên giai đối chiến với nhau đã trở thành đề tài nghị luận sôi nổi của mọi người.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Chương 26: Tiến triên cực nhanh.
Còn mặt khác, việc Tần Tiểu Uyển mất tích khiến lòng Dịch Nhược Thần nóng như lửa đốt, đã phát động rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Tần Tiểu Uyển dù gì cũng là trung tâm đệ tử của Thiên Tú, thân phận cũng tính là cao quý. Tìm qua hai ngày, Thiên Tú cao tầng quyết định đem tin tức này truyền ra cho các thế lực trong phạm vi ngàn dặm, để họ hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Tần Tiểu Uyển.
Còn chuyện Liễu Nguyên của Liễu gia mất tích, ngoại trừ Liễu gia gia chủ và các vị trưởng lão ra thì không ai biết cả, công tác bảo mật làm rất đúng chỗ. Sau khi chuyện Tần Tiểu Uyển cũng mất tích truyền ra, người của Liễu gia không hẹn mà cũng nghĩ tới một khả năng: chính là Liễu Nguyên đã có tình cảm sâu nặng với Tần Tiểu Uyển, hai người cùng nhau bỏ trốn.
Liễu gia gia chủ Liễu Phương Thiên đối với cha của Liễu Nguyên. cũng chính là một trong tam đại trưởng lão Liễu Phương Thanh lớn tiếng chửi mắng:
- ngươi nhìn hảo nhi tử của ngươi dạy dỗ đi! Súc sinh, đúng là súc sinh mà, ngay cả lợi ích của gia cũng không màn tới, lại đi bỏ trốn cùng một nha đầu hỉ mũi chưa sạch. Một khi việc lớn đã thành, nữ nhân Thiên Tú nhiều như vậy chẳng lẽ không đủ thỏa mãn hắn sao? Đúng là hạng người thiển cận mà!
Liễu Phương Thanh cũng phẫn nộ đầy mặt, đối diện với sự chỉ trích của gia chủ cũng không dám chậm trễ:
- Nội tình trong chuyện này rốt cuộc là thế nào chúng ta vẫn chưa biết được, Nguyên nhi bỏ trốn cùng nữ nhân kia cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.
Một lão giả râu dài ốm yếu đứng bên cười lạnh:
- Nếu không phải thật thì Liễu Nguyên ở đâu? Vì sao hắn vừa mất tích thì nữ nhân kia cũng mất tích? Rõ rằng là chúng đã cùng nhau bỏ trốn.
Liễu Phương Thanh dậm chân một cái nói:
- Nếu Nguyên nhi thật sự bỏ trốn cùng nữ nhân kia, cho dù gia chủ không trách phạt, ta cũng sẽ tự mình chém chết hắn!
trưởng lão râu dài hừ lạnh:
- chỉ sợ tới lúc đó ngươi lại không nỡ hạ thủ!
Vô số người vì chuyện hai người này đột nhiên mất tích mà lo lắng không thôi, mà người biết rõ nội tình là Đường Phong hiện tại lại đang nỗ lực tu luyện.
Lâm Nhược Diên từng tới tìm hắn hỏi thăm tin tức của Tần Tiểu Uyển một lần. Đường Phong tự nhiên không muốn nói động gì tới một người đã chết, vô luận là Tần Tiểu Uyển trước kia có ra sao đi nữa, nàng cuối cùng vẫn chết dưới kiếm của nam nhân mình yêu thương nhất, coi như là vì sự ngây thơ của mình mà trả một cái giá bi thảm quá lớn.
Mấy hôm nay Đường Phong ngoại trừ ăn và ngủ, còn lại đều tận dụng thời gian triệt để tu luyện Vô Thường Quyết.
Bạch Tiểu Lại cứu hắn, hắn cũng cứu Bạch Tiểu Lại một lần, nhưng công bằng mà xét thì hai lần này không giống nhau. Đường Phong không muốn nợ nhân tình của ai, nên chỉ có thể mau chóng gia tăng thực lực, giúp nữ nhân này giải độc.
Lúc trước, mỗi lần tu luyện, Đường Phong luôn dùng hơn tám phần linh khí tu luyện được để rèn luyện cốt cách thân thể và lục phủ ngũ tạng, cho nên thực lực tăng lên khá thong thả.
Từ sau ngày đó đụng phải Diệp Trầm Thu tới nay, Đường Phong liền ý thức được một vấn đề, đó chính là mình phải mau chóng gia tăng thực lực, có thể nhanh được bao nhiêu thì cứ nhanh bấy nhiêu, bằng không lần sau nếu gặp phải nguy hiểm gì, sẽ không có Bạch Tiểu Lại thứ hai xuất hiện bảo hộ mình.
Hơn nữa Đường Phong định ra thời hạn nửa tháng cho Bạch Tiểu Lại, chính là vì còn muốn tới Liễu gia báo thù. Liễu Nguyên chỉ là một quân cờ của Liễu gia mà thôi, giết hắn căn bản không giải quyết được gì, muốn nhổ cò tận gốc thì phải tiêu diệt Liễu gia hoàn toàn. Vì ba nguyên nhân này, Đường Phong không dám trễ nãi tu luyện một khắc nào, hiện tại mỗi lần hắn tu luyện, cũng không dám tiếp tục lãng phí chút linh khí nào nữa, toàn độ đều ngưng đọng lại trong kinh mạch và đan điền.
Mười năm tu vi quỷ thần đã sớm gia cố đan điền và kinh mạch của Đường Phong cứng rắn vô cùng, tuy không thể nói là có một không hai trên đời này, nhưng cũng thuộc hàng nhất lưu. Cho nên hiện tại mỗi lần Đường Phong tu luyện, căn bản không có bất kỳ cảm giác phong phú gì cả, chỉ là càng tu luyện, kinh mạch và đan điền của mình ngày càng hư không, cần phải dùng rất nhiều cương khí bổ sung thêm mới đủ.
Khả năng chứa đựng cương khí trong người Đường Phong chỉ có thể dùng ngày đi ngàn dặm để hình dung.
Vô Thường Quyết vốn là một bộ pháp quyết tu luyện rất cao thâm, mười năm tu vi quỷ thần lại giúp gia cố căn cơ của Đường Phong trở nên rắn chắc, không gì phá nổi, chỉ cần hắn ra sức cố gắng, muốn gia tăng thực lực thì dễ như trở bàn tay.
Mỗi lần vận chuyển một cái chu thiên, cương khí trong cơ thể lại lớn mạnh phân ra. xem đây là cơ sở, linh khí do tiểu khô lâu tạo ra cũng như vậy, dần dần tạo thành một vòng tuần hoàn nhẹ nhàng.
Đường Phong không biết Cương Tâm của người khác lúc tu luyện sẽ có tác dụng gì, nhưng hắn biết cương tâm của mình, tại thời điểm mình thổ nạp linh khí bên ngoài để tu luyện, Cương Tâm tiểu khô lâu cũng có thể tự sinh ra một chút kinh khí rót thêm vào kinh mạch. Có thể nói, mỗi lần Đường Phong tu luyện, tương đương hai người thổ nạp linh khí, chuyển hóa thành cương khí trong kinh mạch, tốc đô không nhanh sao đươc?
Sau khi biết có lợi như thế, Đường Phong càng điên cuồng tu luyện.
Tới ngày thứ tư Bạch Tiểu Lại nhìn thấy Đường Phong, cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp vòng thành hình tròn luôn.
Thân là cường giả Thiên giai như nàng, dù cương khí toàn thân đều biến mất, nhưng nhàn lực vẫn còn như cũ. Nàng như thế nào lại nhìn ra không, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cảnh giới của Đường Phong lại cao thêm một bậc?
Thế.. ..Thế này cũng quá khoa trương đi? Mấy hôm trước Bạch Tiểu Lại có nói cho hắn ba tháng thời gian cũng chưa chắc tu luyện tới Luyện Cương nhị phẩm. Đó cũng là vì kết hợp với tư chất của nam nhân này chứ không phải khoa trương xem thường hắn.
Tuy rằng nói, Luyện Cương kỳ tăng lên tương đối dễ dàng, cấp độ càng thấp thì vượt qua càng dễ, bình thường chỉ cần là người có chút thiên phú, tu luyện vài chục ngày là từ Luyện Cương nhất phẩm lên tới Luyện Cương nhị phẩm. Nhưng tư chất của nam nhân này rốt cuộc là thế nào? Mười mấy tuổi đầu mà vẫn là Luyện Cương nhất phẩm, cũng là tầng thấp nhất, tư chất của hắn có thể cao tới đâu?
Hiện tại mới qua được mấy ngày? Tính ra chỉ khoảng bốn ngày mà thôi, hắn sao có thể từ Luyện Cương nhất phẩm tăng lên thành cảnh giới Luyện Cương nhị phẩm chứ?
Ngay cả mình trước kia cũng phải mất tới hai mươi ngày mới có thể từ Luyện Cương nhất phẩm tăng lên tới cảnh giới nhị phẩm! Chẳng lẽ tư chất của nam nhân này yêu nghiệt tới vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của Bạch Tiểu Lại, Đường Phong tự nhiên biết nàng đang nghĩ gì, nhưng lại bày ra vẻ mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng:
- Ai, muốn gia tăng thực lực sao lại khó như vậy chứ?
Câu này vừa ra khỏi miệng, Bạch Tiểu Lại xuýt chút nữa ngất xỉu.
- Đắc ý cái gì? Bất quá chỉ mới là luyện cương nhị phẩm thôi!
Bạch Tiểu Lại liếc mắt khinh thường.
- Tiểu Lại, thực lực của cô đến mức nào?
Đường Phong thuận miệng hỏi, hắn đã sớm hiếu kỳ về bản lĩnh của nữ nhân này, nhưng ngại nên không dám hỏi.
- Tiểu Lại là để ngươi gọi sao?
Bạch Tiểu Lại hung hăng liếc hắn một cái, trên gương mặt xinh đẹp băng lãnh tức khắc xuất hiện vẻ hào hứng có phần phong tình vạn chủng :
- Hơn nữa. thực lực của ta nguyên bản là cái gì cũng không liên quan tới ngươi.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Mặt Đường Phong liền lạnh tanh, không khỏi bĩu môi, quay sang nói với Bảo Nhi và Mộng Nhi đang đứng bên cạnh:
- Nhất định không được học theo cô ta. Cả ngày chỉ trưng ra một biểu tình như thể có ai nợ tiền của cô ta vậy, sau này nhất định không lấy được chồng, tới chết vẫn là một lão xử nữ!
những lời này rất đả kích người khác, Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng giữa, hết nhìn Đường Phong lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Lại, không đồng ý cũng không phản bác.
- Đường Phong!
Bạch Tiểu Lại dậm chân một cái, nghiến răng:
- Nếu như ta khôi phục thực lực, việc đầu tiên ta muốn làm chính là giết chết ngươi!
Mắt mình đúng là mù rồi, tối hôm đó sao lại nhất thời mềm lòng mà cứu hắn chứ? Sớm biết thế này thì cứ để hắn chết dưới tay Diệp Trầm Thu luôn cho rồi.
Đường Phong ha ha cười:
- Vậy thì tiểu nhân xin đợi đại giá!
Nhìn cái miệng cười cong cong như mảnh trăng non kia, Bạch Tiểu Lại hận không thể tiến lên một quyền đánh cho hắn nở hoa đầy mặt, gương mặt này thật sự là....
Anh tuấn quá mức!
Thấy Bạch Tiểu Lại tức tối bỏ đi, Mộng Nhi tiến lên kéo cánh tay Đường Phong:
- Tiểu Lại cô nương là người rất tốt, Phong thiếu gia nói chuyện với người ta quá khó nghe rồi.
Đổi lại là trước kia, Mộng Nhi căn bản không có khả năng làm mấy loại động tác thân mật thế này với Đường Phong, nhưng thông qua tiếp xúc dạo gần đây, ấn tượng của Đường Phong trong lòng hai nha đầu này đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng Bảo Nhi hướng nội hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, đứng một bên nói:
- Phong thiếu gia làm vậy hẳn là lý do của mình.
Đường Phong nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi, cười hì hì nói:
- vẫn là Bảo Nhi thông minh.
Mộng Nhi ở một bên cong cái miệng nhỏ nhắn lên rầu rĩ không vui.
- nữ nhân này thiên tính băng lãnh, đối với mọi thứ đều có cảm giác bài xích đạm mạc, hơn nữa hiện tại đã mất hết một thân cương khí, ta sợ cô ta sẽ sinh ra tâm bệnh gì đó, dù sao đi nữa cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đường Phong nghiêm nghị nói:
- Ta chọc giận cô ta như vậy là muốn cô ta nổi giận, để trong lòng cô ta sinh ra chút tức tối, sẽ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.
Hai nha đầu nửa hiểu nửa không đứng cạnh gật gật đầu.
Đường Phong mỉm cười, Mộng Nhi và Bảo Nhi tuy có luyện qua vài thứ, nhưng thời gian tu luyện không nhiều, đương nhiên không hiểu những thứ như tâm ma. Một khi sinh ra tâm ma, nhẹ thì một thân thực lực tẫn phế, nặng thì biến thành điên dại.
- Hai người bình thường ở cạnh cô ta nhiều một chút, ta còn phải tận dụng thời gian tu luyện, tranh thủ sớm cho cô ta một tia hy vọng.
Đường Phong sau khi nói xong liền quay về với nghiệp lớn tu luyện.
Mấy ngày sau đó, những khi không tu luyện Đường Phong đều tranh thủ trêu chọc Bạch Tiểu Lại, mỗi lần như thế đều chọc cho nàng ta trừng mắt, nghiến răng, mở miệng chửi hắn vài câu cũ rích như vô sỉ, xú nam nhân gì đó, Đường Phong thì trưng ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, da không đau thịt không ngứa, thoạt nhìn càng thêm chọc người nổi giận.
Đương nhiên, Đường Phong trêu chọc cũng có mức độ, chỉ chọc một chút cho nàng mắng chửi vài câu, phát tiết con giận là được. Kích thích nghiệm trọng hơn rất dễ có tác dụng ngược.
So với vẻ mặt đáng giận của Đường Phong mà nói thì việc một thân thực lực của nam nhân này gia tăng vô cùng nhanh khiến Bạch Tiểu Lại phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Tới ngày thứ tám, Đường Phong đã là Luyện Cương tam phẩm, loại tốc độ tu luyện điên cuồng này khiến Bạch Tiểu Lại có cảm giác choáng váng.
Nếu không phải hắn dùng loại linh đan diệu dược nào đó cường ép thực lực gia tăng, như vậy thì chỉ cần với phần tư chất tu luyện thế này cũng đủ vang dội kim cổ. Mặc dù trong lòng oán hận, nhưng Bạch Tiểu Lại cũng phải thừa nhận trên phương diện tu luyện thì Đường Phong quả thật trên mình một bậc.
Đường Phong hôm nay tu luyện xong liền ra ngoài hít thở không khí trong lành, đi hết một vòng quanh Yên Liễu các cũng không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Lại đâu, Mộng Nhi và Bảo Nhi đang chuẩn bị cơm chiều, Đường Phong liền tìm các nàng hỏi thử, hai nha đầu cũng không biết.
Trong đầu Đường Phong nháy mắt nhảy ra vô số ý niệm, mang theo hai nha đầu chạy ra khỏi Yên Liễu các, tìm hết một lượt khắp nội tông, ngoại tông cũng không thấy Bạch Tiểu Lại.
Tìm đến khi sụp tối, cả ba người mới lê tấm thân mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần trở về, vừa mới bước vào đại viện của Yên Liễu các, tròng mắt của Đường Phong liền trợn trắng.
Trong đại viện, một bạch y mỹ nhân đang ngồi trên ghế thái sư, hai bàn tay nhỏ nhắn đang cầm thứ gì đó giống quả xoài, ăn vô cùng ngon miệng, nước trái cây dính đầy miệng, hai tay liên tục đút trái cây vào miệng.
Nhận thấy được có người tới gần. nữ nhân này liền ngẩng đầu lên nhìn lại, đôi con ngươi trong suốt tràn ngập thẹn thùng cùng khó xử.
nữ nhân này không phải Bạch Tiểu Lại thì là ai?
Bạch Tiểu Lại tuổi còn trẻ đã có thể tấn chức Thiên giai cường giả, tự nhiên có chỗ hơn người của mình. Nhìn thấy ánh mắt của Đường Phong cùng hai nha đầu kia nhìn mình chằm chằm, Bạch Tiểu Lại vội ném mấy thứ đang cầm trong tay đi, động tác nhẹ nhàng tuyệt đẹp, không vươn chút bụi trần, tựa như tiên nữ nhẹ nhàng vũ lộng.
Bạch Tiểu Lại làm xong động tác này liền ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng, giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo chút vô tội:
- Ta đói bụng, nên vào bếp tìm đồ ăn. Vừa rồi các người đi đâu vậy? để ta tìm hơn nửa ngày.
những lời này lập tức khiến Đường Phong có cảm giác đang bị người trả đũa.
Đường Phong căm giận nói:
- Ta còn đang muốn hỏi cô đã đi đâu? Cô không biết tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm sao? Diệp Trầm Thu tuy bị một chưởng của cô đả thương, nhưng sức chiến đấu của hắn còn được bao nhiêu hả? Cô bây giờ mà gặp phải hắn thì khác nào đưa dê vào miệng cọp!
- Cả ngày đợi trong này rất buồn, ta chỉ muốn ra ngoài dạo một chút thôi.
Bạch Tiểu Lại có chút mơ hồ, không biết nam nhân này giận cái gì, mình và hắn hình như không thân quen mấy kia mà.
- Nơi này là Thiên Tú! Một người lạ như cô đi lung tung bên ngoài nếu bị người khác phát hiện, cô muốn ta giải thích thế nào đây? những nữ nhân nhàm chán kia có thể hay không cho rằng Đường Phong tùy tiện đưa một nữ nhân có quan hệ mờ ám về? Ta lén lút đưa cô về đây là đã phá quy cũ rồi, bà cô à, cô làm ơn an phận đừng gây thêm náo loạn gì cho ta nữa, chờ ta giúp cô giải độc xong rồi, cô muốn đi đâu thì cứ đi, không ai ngăn cản cô.
Bạch Tiểu Lại bị Đường Phong mắng đến một bụng tức tối, nhưng nàng cũng biết việc hôm nay là mình sai trước, không nên tự tiện rời khỏi Yên Liễu các, nhưng cái tên này nói cũng khó nghe quá, cái gì mà nữ nhân có quan hệ mờ ám? ngươi có bản lĩnh này sao? Thế nên dù biết rõ mình không đúng, nhưng Bạch Tiểu Lại vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Đường Phong.
Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta! Bạch Tiểu Lại âm thầm nảy sinh ác độc.
Đường Phong mắng một trận, cơn giận trong bụng cũng phát tiết hết, phất tay một cái liền đi về phòng, lúc đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Lại, đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói:
- Còn nữa...
- Cái gì?
Bạch Tiểu Lại đen mặt, quay đầu trừng Đường Phong, nàng quyết định, nếu nam nhân này lại xiên xỏ gì mình nữa thì chẳng cần đợi hắn giải độc cũng rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Còn nhẫn nhịn nữa thì sẽ tổn thương tới tự tôn.
- Trên miệng cô dính đầy nước trái cây màu vàng thế này, thoạt nhìn vừa quái lạ và ghê tởm.
Đường Phong lưu lại những lời này lập tức bước nhanh vào phòng.
Chương 28: Ngươi có kế Trương Lương ta có thang trèo tường.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Mặt của Bạch Tiểu Lại đỏ rần lên, vội đưa tay lau miệng, ngoài miệng mắng thầm:
- Đáng ghét!
Quay đầu nhìn lại, đã sớm không thay bóng dáng của Đường Phong đâu nữa, hai nha đầu cùng quay về phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Bạch Tiểu Lại lén lút rút một con búp bê vải từ trong tay áo.
Con búp bê chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên dán một tờ giấy, có đề hai chữ : “Đường Phong” thật lớn, trên đầu, ngực, nói chung là tất cả những bộ vị yếu hại khắp người đều đã bị đâm nát bét.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh, rút ra hai cây ngân châm, nhắm ngay đầu búp bê mà đâm xuống thật mạnh.
Ân, trong lòng thoải mái hơn rồi!
Nguyên bản Đường Phong cho rằng sau chuyện này Bạch Tiểu Lại sẽ an phận một chút, ít nhất, hắn không hy vọng người trong Thiên Tú biết Yên Liễu các của mình có chứa một nữ nhân quái lạ.
Nhưng qua ngày hôm sau lúc hai nha đầu tới báo với Đường Phong là không thấy Bạch Tiểu Lại đâu cả, Đường Phong đột nhiên ý thức được có chút không bình thường.
Bạch Tiểu Lại làm như vậy, hoặc là muốn khiến mình khó chịu, hoặc là đã rời khỏi Thiên Tú.
nữ nhân này tuy tính tình lạnh như băng, cũng không ngây thơ tới mức ấy, nên khả năng thứ nhất có thể loại trừ. Chẳng lẽ tối qua những lời mình nói quá nặng nên khiến nàng ta tức giận bỏ đi?
Trong nhất thời, Đường Phong cảm thấy trong lòng không yên.
Ngay lúc Đường Phong còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Lâm Nhược Diên:
- Phong Nhi, Phong Nhi!
Trong Thiên Tú tông có nhiều chuyện cần giải quyết, địa vị của mấy vị trưởng lão tuy rằng tôn quý, nhưng đôi khi cũng bận đến tối mày tối mặt, hơn nữa bản thân cũng phải tu luyện, nên bình thường phải cách vài ngày Lâm Nhược Diên mới tới thăm Đường Phong một lần.
Hôm nay còn chưa tới ngày kia mà?
Nhưng cô cô đã tới, Đường Phong tự nhiên phải ra ngoài nghênh đón.
Mang theo hai cái nha đầu ra khỏi phòng, Đường Phong liền mỉm cười, bày ra vẻ mặt hoàn mỹ nhất của mình. Vị cô cô này đã nuôi mình suốt mười lăm năm, hơn nữa còn để một nam nhân như mình ở lại Thiên Tú, nói nàng không gánh chịu chút áp lực nào, Đường Phong cũng không tin. Cho nên những khi đối diện với Lâm Nhược Diên, Đường Phong luôn tận lực ra vẻ nhu thuận một chút.
- Có có, sao người lại tới đây?
Đường Phong cười chào hỏi.
Lâm Nhược Diên nhìn Đường Phong, vui mừng nói:
- Phong Nhi, vài ngày không gặp con đã ra dáng nam nhi hơn rồi.
Đây cũng là kết quả thời gian gần đây Đường Phong liều mạng tu luyện mà có được, thực lực tăng lên, khí chất bên ngoài tự nhiên cũng có chút biến hóa.
Tuy rằng đối diện với cô cô, nhưng ánh mắt của Đường Phong lại phóng đến sau lưng Lâm Nhược Diên, phía sau Lâm Nhược Diên còn có một nữ tử nhỏ nhắn, chỉ có điều bị Lâm Nhược Diên chặn lại, lại thêm ôm chiếc đàn tỳ bà che nửa mặt, đứng từ chỗ của Đường Phong chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn, cánh tay như bạch ngọc, khiến lòng người có chút hoang mang.
nữ nhân này nhất định là loại lẳng lơ, Đường Phong oán thầm trong bụng.
- Cô cô, vị đứng phía sau người là....
Đường Phong nghi hoặc hỏi, từ trước tới giờ Lâm Nhược Diên đều một mình tới thăm Đường Phong, đây là lần đầu nàng dẫn theo người tới.
Đường Phong vừa hỏi xong, nữ tử kia liền chậm rãi từ bước ra từ phía sau Lâm Nhược Diên. Thân người nhỏ nhắn, trán nhỏ ươn bóng, dáng người mảnh dẻ, đôi mắt long lanh, nụ cười e ấp quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn xấu hổ đưa lên che miệng, vẻ mặt lại đắc ý dào dạt nhìn Đường Phong, cằm hơi ngẩng lên, có chút vênh váo tự đắc.
Tròng mắt của Đường Phong thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt, ngay cả Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng há hốc miệng.
Bạch Tiểu Lại! Nữ nhân này chẳng những không nghe lời mình nói, hơn nữa cư nhiên còn tới cùng cô cô. Chẳng lẽ đã bị cô cô phát hiện? Đường Phong không ngừng phỏng đoán trong lòng.
- A, Phong Nhi, tới đây để cô cô giới thiệu một chút với con.
Lâm Nhược Diên vui mừng ra mặt, thân thiết kéo tay Đường Phong, chỉ vào Bạch Tiểu Lại nói:
- Vị này là muội muội của thành chủ Bạch Đế thành, Bạch Tiểu Lại, lần này đi ngang qua Thiên Tú, nghe nói Thiên Tú phong cảnh hữu tình, nên muốn lưu lại thưởng lãm một phen.
Đường Phong không sao lí giải được chớp mắt vài cái, cái này....Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
- Bạch sư muội, đây chính là chất nhi không nên thân của ta.
Lâm Nhược Diên lại thay Đường Phong giới thiệu.
Bạch sư muội? Đường Phong nghe thấy cách xưng hô này, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
- Là một đứa nhỏ tốt.
Bạch Tiểu Lại tận lực áp chế bản thân cười thành tiếng, ra vẻ trưởng thành nói:
- Bất quá dung mạo đẹp đẽ cũng không ích gì, trên đời này, thực lực mới là trên hết.
Đường Phong thiếu chút nữa bị sặc nước bọt mà chết. Đầu óc mơ hồ, hắn rất muốn biết hiện tại rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Sao Bạch Tiểu Lại bỗng nhiên lại đi cùng cô cô, hơn nữa cô cô còn vô cùng thân thiết giới thiệu nàng cho mình biết, lẽ nào hai người trước đây đã quen biết nhau?
- Cô cô, hai người quen nhau sao?
Đường Phong hỏi.
Lâm Nhược Diên cười lớn:
- Lúc trước chưa từng gặp mặt, nhưng đại danh của Bạch sư muội ta cũng đã nghe qua không ít.
Lâm Nhược Diên cũng có chút kỳ quái, hôm nay vị muội muội của thành chủ Bạch Đế thành này đột ngột quá bộ Thiên Tú tông, Thiên Tú đương nhiên là vô cùng hoan nghênh. Tuy trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đây Thiên Tú là bá chủ, nhưng làm sao sánh được với Bạch Đế thành của người ta.
Bạch Tiểu Lại cùng năm vị cao tầng của Thiên Tú tán gẫu chưa được bao lâu, đột nhiên lại nói muốn đi gặp người nam nhân duy nhất nghe đồn đang sống tại Thiên Tú.
Lâm Nhược Diên mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn đưa người tới đây.
Đường Phong nghe xong mấy lời này của Lâm Nhược Diên thi càng mê man, đưa mắt dò xét Bạch Tiểu Lại một lượt từ đầu đến chân, rốt cuộc thì nữ nhân này có địa vị thế nào? Sao cô cô lại khách khí với nàng ta như vậy?
- Phong Nhi, còn không mau gọi một tiếng sư thúc!
Lâm Nhược Diên nhéo tay Đường Phong một cái, hơi trách móc. Nguyên bản nàng còn lo lắng một năm sau Đường Phong phải đi đâu. Lại không ngờ tới người của Bạch Đế thành lại chỉ đích danh muốn gặp Đường Phong, nếu hôm nay Đường Phong biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ có cơ hội được đưa vào Bạch Đế thành, sau này nhất định tiền đồ vô lượng.
Đường Phong kéu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Thừa dịp Lâm Nhược Diên không chú ý, Đường Phong liền trừng mắt uy hiếp Bạch Tiểu Lại. Bạch Tiểu Lại không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang nơi khác không nhìn hắn.
Thấy Đường Phong chậm chạp không chịu mở miệng, gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Diên hơi nghiệm lại, phượng mâu không giận mà uy trừng mắt nhìn Đường Phong.
Đường Phong đưa tay ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, miệng kêu ui cha một tiếng:
- Cô cô, con đau bụng quá, chắc là tối qua bị cảm lạnh. Con đi một chút sẽ trở lại ngay!
Nói xong không đợi Lâm Nhược Diên có phản ứng gì liền nhanh chóng bỏ chạy!
Gọi Lâm Nhược Diên một tiếng cô cô vì nàng có tư cách này. Nhưng muốn hắn gọi Bạch Tiểu Lại một tiếng sư thúc thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Đến lúc bóng dáng Đường Phong biến mất hẳn, Lâm Nhược Diên mới bất đắc dĩ nói:
- Đứa nhỏ này đã bị ta chiều hư rồi, bạch sư muội cùng đừng trách, Phong Nhi ít gặp người lạ, chắc là đang xấu hổ.
Bạch Tiểu Lại nhoẻn miệng cười:
- Không có gì, hắn vẫn là một đứa nhỏ thôi mà.
Quay đầu ra vẻ nhìn ngắm chung quanh một hồi, Bạch Tiểu Lại lại nói:
- Nơi này quả thật rất thanh tịnh, Lâm sư tỷ, nếu không ngại thì để ta lưu lại nơi này đi.