Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Hic sau khi vật vã dịch 2c ngày hum nay ngày mai lại có bữa nhậu nên đành hẹn mọi ng vào ngày mốt, coi như hum nay pot cho cả mai ha:00 (43):
Ánh mắt Chu Vũ xuyên qua tầng mây, nhìn về phía mặt đất, phía dưới là những khu nhà lớn, những khu chợ nhộn nhịp,hắn tiếp tục bay qua các khu thành trấn,qua những con sông lớn, qua cả những khu thảo nguyên hoang dã, phía dưới hắn lúc này chỉ còn một màu xanh biếc, hắn đang bay trên một khu rừng rậm ngút ngàn nhìn không thấy chỗ tận cùng, ở giữa rừng mọc lên một tòa núi hùng vĩ như một người khổng lồ đang đứng canh rừng vậy.
Dừng lại trên không,Chu Vũ cúi đầu nhìn xuống, trong lòng hắn lúc này là một cô nương đang si ngốc nhìn hắn, một đôi mắt to đen láy nhìn hắn không hề chớp!Thật sự là say mê đến quên hết tất cả.
Hai mắt chạm nhau, khuôn mặt Liên Hoa liền hồng lên:
-“ Mình đang làm sao vậy?”
Nàng liền cúi đầu xuống, cố gắng không nhìn vào mắt hắn nữa.
Chu Vũ cười cười:
-“ Đúng như ngươi đã nói, ở đây có rừng rậm và ngọn núi rất đặc biệt, có lẽ chúng ta đã tới đúng nơi!”
“A, thật sao”
Liên Hoa liền kêu lên:
-“ Nhanh vậy đã tới sao?"
Mê Chi sâm lâm ở tận cực bắc đại lục, cách biển ở cực nam tới mấy ngàn dặm, nếu đi theo đường lớn cũng phải mất hơn nửa năm, nhưng bay trên không lại chỉ mất có mấy canh giờ, đây là tốc độ gì vậy?
-“Nếu ngươi vẫn không tin!”
Chu Vũ thân thể đột nhiên hạ xuống, ra khỏi mấy tầng mây:
-“ Ngươi hãy tự mình nhìn xem.”
Trước mặt nàng là một mảng xanh biếc, Liên Hoa ngơ ngác nhìn ở phía dưới mình, tay nàng vẫn ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói:
-“Thật sự tới rồi! Ta phát hiện ra ở cùng ngươi một chỗ cũng thật là tốt nha! Ngươi so với ngựa còn nhanh hơn nhiều lắm……”
Nàng lại so sánh hắn như ngựa sao? Chu Vũ cười lớn:
-“ Vậy chúng ta đi xuống”
Hai tay Liên Hoa càng ôm hắn chặt hơn, hơi thở có chút gấp gáp:
-“ Đi xuống, là sao?”
Xích một tiếng, không có chút báo trước nào hai người đã lao xuống như hai vì sao băng, từ trên hàng trăm trượng rơi xuống, bá một tiếng, hai người đã vững vàng đứng trên đỉnh núi, mặc dù đã đứng trên mặt đất nhưng theo đà rơi và độ dốc của sườn núi khiến hai người tiếp tục trượt xuống thêm một đoạn nữa, rốt cục hai người cũng đứng lại, nhưng tay của Liên Hoa vẫn không buông Chu Vũ ra,chỉ thấy nàng thì thầm nói:
-“ Chờ một lát, ta…….ta cảm thấy hình như chân ta đã tê rần”
Đây là một khu rừng nguyên thủy, các cây đại thụ cao ngút tầm mắt phảng phất như nơi này đã vắng bóng người từ nghìn vạn năm rồi, lúc ở xa nhìn thấy ngọn núi chỉ thấy nó như là một ngọn núi lớn nhưng bây giờ đứng dưới nó mới thấy hết sự hùng vĩ của nó, nhìn hết tầm mắt cũng chỉ đến lưng trừng núi với những đám mây trắng lượn lờ bao bọc lấy ngọn núi, Liên Hoa liền chỉ vào bên cạnh ngọn núi:
-“Đây là cửa vào tử thần cốc, đáng tiếc ngọn núi này lại chắn ngang lối vào nên chúng ta không thể bay qua nó được, đành phải đi từ bên cạnh mà vào.”
Chu Vũ cười:
-“ Đi từ mặt đất vào cũng không sao,chúng ta có thể vừa đi vừa lãnh giáo bản lãnh của ma thú ở đây”
“ta đang muốn nhắc ngươi phải chú ý tới ma thú ở đây nhưng ngươi đã nói vậy thì cũng chẳng cần nói thêm gì nữa!Đi thôi, nhưng cẩn thận một chút vì ma thú ở nơi này rất khác biệt so với ma thú ở nơi khác đấy.”
-“ Khác biệt với chỗ khác sao?”
Chu Vũ hứng thú hỏi lại:
-“ Thật tốt, vậy ngươi không phản đối chúng ta thuận tiện kiếm chút ma tinh, kiếm chút tài lộc khi tới nơi này chứ?”
Tâm lý khẩn trương của Liên Hoa đã bị những lời bông đùa của Chu Vũ làm tiêu tan:
-“Thật vậy sao, vậy ta sẽ cố nhìn xem vị đại ma đạo sư ngươi sẽ làm thế nào để kiếm tiền đây!”
Chu Vũ liền hỏi lại:
-“ Cách xưng hô của ngươi với ta hình như lại thay đổi?”
Nguyên lai trước đây nàng gọi hắn là ma pháp sư, sau đó lại là ma đạo sư bây giờ lại gọi là đại ma đạo sư.
-“ Bởi vì ma pháp của ngươi từng bước tăng lên nên danh xung cũng phải thay đổi theo!”
Liên Hoa mỉm cười nói lại.
-“ Cách thay đổi danh xưng này ta cũng không thích lắm”
Chu Vũ nhẹ giọng nói:
-“ Hy vọng lúc đi ra khỏi đây, ngươi không thay đổi cách xung hô với ta”
Lời nói như gió thoảng nếu không chú ý khó có thể nghe thấy
Liên Hoa thấy vậy liền hỏi lại:
-“ Ngươi vừa nói cái gì?”
Chu Vũ liền cười trừ:
-“ Ta nói ngươi đánh giá ta quá cao! Chúng ta cũng nên đi vào thôi”
Liên Hoa gật đầu:
-“ Tiền bối , xin mời!”
Lời vừa nói ra nàng liền mỉm cười, hai mắt cũng tinh nghịch hấp háy,đi cùng một đại ma đạo sư nàng đã yên tâm bội phần bởi vì Tử thần cốc đã có lời tương truyền nếu không phải ma đạo sư không thể tiến vào, hơn nữa cũng phải lập tổ đội các ma đạo sư của các thuộc tính ma pháp khác nhau mới có thể tiến vào nhưng một thủy hệ đại ma đạo sư cũng đủ để tiến vào, tất nhiên đấy là nói theo lý thuyết thì sẽ không có vấn đề gì.
Chu Vũ cung kính nói:
-“ Án theo thông tục tại nơi ta sống, nữ hiệp thỉnh đi trước, án theo thông lệ của thế giới này mà nói thì công chúa điện hạ, xin mời tiến bước!”
Liên Hoa cười tươi rồi nhẹ nhàng nhảy lên đi trước,mỗi bước đi đều thanh thoát nhẹ nhàng như đang lướt trên gió
Phía trước hai người hiện ra một cái thông đạo hẹp dài hai bên đều là bờ đá cao, dựng đứng, giống như một cái động khẩu xuyên vào trong lớp đá rắn nhìn như miệng của một con quái thú đang mở ra, trong động phủ một lớp sương khói mơ hồ, thi thoảng lại có những âm thanh không rõ ràng phát ra
Chu Vũ liền tiến lên trước:
-“ Ta thay đổi chủ ý rồi, hai chúng ta cùng đi vào!”
Liên Hoa nghiêng đầu hỏi:
-“Tại sao?”
Chu Vũ cười hì hì nói:
-“Ta cảm giác nếu chúng ta sóng đôi đi vào sẽ có vẻ thân thiết hơn một chút, nếu công chúa cao quý muốn đưa bàn tay ngọc ngà của nàng cho ta nắm thì ta nghĩ ta cũng không từ chối đâu!”
Liên Hoa hai má liền hồng lên:
-“ Xem ra ta cũng không thể phản đối, vậy ngươi còn hỏi ý kiến của ta làm gì?”
Chu Vũ liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của nàng:
-“Ta vẫn quyết định làm theo ý ta”
Liên Hoa liền nhẹ nhàn giãy dụa một chút, rốt cục đành mặc kệ hắn nắm tay, sau đó liền bị hắn kéo đi, nàng cũng có vài phần ngượng ngùng bất đắc dĩ:
-“ Ta biết rõ ngươi đang chiếm tiện nghi của ta, tại sao…..tại sao ta lại không có cách nào cự tuyệt ngươi.”
Thật sự là chiếm tiện nghi sao? Chu Vũ miệng lộ ra một tia mỉm cười, hắn cảm thấy trong động này có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì thì hắn lại không biết rõ, chỉ là trực giác cho hắn biết nơi đây có nguy hiểm, đối với Liên Hoa mà nói nghĩa là rất nguy hiểm, cầm tay nàng có thể là có chút chiếm tiện nghi nhưng nàng cũng chiếm được một tiện nghi rất lớn, tiện nghi đó chính là tính mạng của nàng sẽ được bảo đảm an toàn.
Chậm rãi bước đi, Liên Hoa bước đi giống như người bị mộng du, nàng nhớ lại lúc trên không, tư thế thân mật đó so với giờ phút này còn dễ gây hiểu lầm gấp bội, nhưng nàng lúc này lại có cảm giác kỳ lạ, lúc trước bởi vì để bảo trụ tính mạng nàng mới ôm hắn còn bây giờ chẳng qua chỉ là đi vào trong một cái động đá hà cớ gì hắn lại cầm tay nàng, hắn có ý từ gì đây? Hắn thích nắm tay nàng sao? Một ý nghĩ phức tạp dâng lên từ tận đáy lòng nàng, vừa có tư vị ngọt nào lại có chút sợ hãi, vừa do dự lại vừa lo lắn, chỉ trong chốc lát tâm thần nàng đã là một mảng hộn loạn, nàng không còn biết mình đang đi đâu chỉ biết bước theo hắn, mỗi bước đi phảng phất như đang bước trên một tầng mây vậy.
Chu Vũ nắm tay mỹ nhân, bước đi vào sâu bên trong, nhưng tâm tư của hắn không ở trên người mỹ nữ mà lại để ở bốn phái.
Buớc theo con đường đá dưới chân,không có đường khác, con đường quanh co khúc khủyu nhưng vẫn chỉ có một đường, con đường rộng không tới hai thước có vẻ càng lúc càng dài, nhưng càng đi về phía trước dường như không gian càng lúc càng lớn,hai bên là núi đá cao ngút tầm hoặc là những hòn đá tảng lớn càng khiến hắn cảm thấy bất an.
Nếu chỉ có mình hắn, dù có cho hắn ở địa phương nào cũng chẳng thành vấn đề dù đó là miệng núi lửa hay trên biển lớn với hắn đều như nhau cả thôi, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn không giống như vậy, vạn nhất chỉ cần một hòn cự thạch rơi xuống thì biết làm sao? Bản thân hắn có thần công hộ thể nhưng cũng không thể chống lại được cả tòa thạch sơn, may là chỗ này không có gió lớn,qua sơn đạo phía trước đột nhiên trở nên sáng sủa, không ngờ lại có một sơn cốc đằng sau núi, không gian tràn ngập hương hoa, phía trên không còn núi non che khuất mà là mây mù! Từng đám mây lớn từ từ bay lượn bao phủ cả không, sơn cốc thật lớn bao trùm bên trong nó là những luồng vụ khí, nhưng dù sơn cốc có lớn thế nào thì mây vẫn bao phủ hoàn toàn, cái này tuyệt đối không phải mây trên trời, vừa rồi bay trên bầu trời cả ngàn dặm cũng không có gặp quá nhiều đám mây vậy tại sao chỉ có đi qua một hai dặm thạch động lại gặp được nhiều mây đến thế.
Chẳng lẽ nơi này là một không gian biệt lập? Quay lại nhìn thạch động vừa đi qua hắn cũng không thấy có sự thay đổi gì, chỉ thấy một hắc động không hề có tý ánh sáng nào.
Tâm tư của Liên Hoa vốn đang ở trên người hắn, khi thấy hắn khẩn trương quay đầu nhìn lại nàng liền hỏi:
-“ Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Chu Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
-“ Có cái gì đó khá kì lạ! Nhung ta cũng không rõ là chuyện gì!”
Lúc Chu Vũ quay đi vụ khí trong sơn cốc đột nhiên quay cuồng, càng quay cuồng vụ khí càng nồng đậm, trong cỗ vụ khí bất ngờ xuất hiện một cây cột trụ thật lớn, cây cột có chút lay động trong không khí liền vang lên vài tiếng xích xích, trong nháy mắt vụkhí trong sơn cốc hoàn toàn bị xé rách ra, một luồng áp lực như thiên quân vạn mã ập tới người Chu Vũ
Trong nùng vụ tuy không có những mũi tên nhọn bắn ra nhưng lại có những mũi tên khí lưu! Loại tình huống này Chu Vũ đương nhiên có thể nhìn rõ,là phong nhận! Toàn bộ phong nhận bao phủ bầu trời! Nhiều như mây, nhanh như chớp! Những tia phong nhận quét ngang qua nơi hắn và Liên Hoa đang đứng, Liên Hoa tuy không rõ điều gì đang xảy ra nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu vốn có nàng đã nắm chặt trường kiếm trong tay .
Chu Vũ tâm niệm vừa chuyển, tay trái liền phất lên, một bức tường băng hiện ra trước mặt hai người, phong nhận chạm vào tường băng thì bị dội ngược trở lại, vụ khí quay cuồng càng nhanh để lộ ra một con vật cực lớn, thân dài nhưng không giống rồng cũng không giống rắn, cái đầu to lớn dữ tợn vô cùng.
Liên Hoa thất kinh hô lớn:
-“ Là Long xà!”
Đây là một loại ma thú hỗn tạp giữa rồng và rắn, sở hữu phong thuộc tính thuộc về cao cấp ma thú, chẳng những biết sử dụng phong ma pháp để công kích mà thân thể cũng vô cùng cứng cáp, lớp da dày của nó nếu dùng đao kiếm bình thường thì không thể chém được.
Rống lên một tiếng, một cái đuôi thật lớn liền đánh vào tường băng, lập tức tường băng liền vỡ ra một mảng, Chu Vũ mặc dù chỉ là tiện tay bố trí tường băng bảo hộ nhưng hắn cũng sử dụng cực mạnh ma pháp lực vậy mà căn bản là không đỡ nổi một kích của Long xà.
Liên Hoa mũi kiếm liền phát ra quang mang, nàng đang đợi Long xà phá tường băng xong để bất ngờ tập kích nó, nhưng đột nhiên Chu Vũ đang đứng bên cạnh nàng liền biến mất, lúc này cái đuôi của Long xà vừa đập vỡ thêm một mảng tường băng, một bóng đen nhoáng lên, tay liền phất một cái lập tức trên tường băng phun lên một cột máu tươi, chỉ trong chốc lát tường băng đã bị nhuộm hồng, bên này tường băng khuôn mặt Liên Hoa cũng bị ánh sáng phản chiếu mà hồng lên, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt nàng bình tỉnh mỉm cười:
- “ Xong rồi, Liên Hoa lúc nãy may mà có tường băng phòng hộ không thì bộ đồ của ngươi chắc sẽ bị cắt thành nhiều mảnh!”
Liên Hoa cười tươi như hoa:
- “ Hảo bản lãnh! Ta cảm giác ma pháp của ngươi đã đạt tới cảnh giới cực cao, đòn công kích của rồi của ngươi dường như có chút tương đồng với kiếm khí!”
Nàng vốn cho trằng đòn công kích vừa rồi của hắn là “Ma pháp đao” cùng với kiếm quang của nàng dường như cũng không khác biệt nhiều lắm, đầu là cách không tiêu diệt đối phương, nhưng quả thật tốc độ thì nhanh hơn nàng rất nhiều lần! Đương nhiên nàng tuyệt đối không thể nghĩ ra “Ma pháp đao” của Chu Vũ căn bản không phải là dụng ma pháp để hư không giết người mà đó là thiên kiếm của hắn. Thiên kiếm và kiếm quang về bản chất thì đều tương đồng bất quá điểm khác là thiên kiếm sử dụng tiên lực mà xuất động thôi.
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Hic sau khi vật vã dịch 2c ngày hum nay ngày mai lại có bữa nhậu nên đành hẹn mọi ng vào ngày mốt, coi như hum nay pot cho cả mai ha:00 (43):
Chu Vũ tay phải nhẹ nhàng đẩy ra phía trước, tường băng trước mặt liền biến thành vụ khí, những mảnh băng dưới đất liền tan thành hơi nước, chỉ trong chốc lát trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác long xà, xung quanh nó là máu tươi cùng với cây cỏ bị đạp nát,Liên Hoa vội kêu lên:
-“ Mau, lấy Long xà tinh! Long xà tinh là ma tinh của cao giai ma thú nên mỗi viên trị giá cũng tới 300 kim tệ đương nhiên đối với phong hệ ma pháp sư nó lại càng là chí bảo”
Chu Vũ cười lớn:
-“ Ta đương nhiên sẽ không quên, tất cả đều phải thu lấy!”
-“ Ngươi thật là nhanh nha”
Liên Hoa ánh mắt chớp động:
-“ Nhớ kỹ khi ra ngoài phải chia cho ta đấy!”
Chu Vũ liền đưa tay ra:
-“ Tự nhiên sẽ có phần của ngươi, tiểu công chúa tham tiền!”
Liên Hoa cười duyên, vươn tay ra để đối phương nắm lấy, động tác rất tự nhiên dường như đã quên việc chiếm tiện nghi của hắn.
Nếu nói địa phương vừa rồi là cửa vào của địa ngục thì bây giờ nơi bọn họ đang đi lại giống như một hoa viên trên thiên đường, những cây hoa thân xanh biếc, lá cây là một màu xanh tinh khiết giống như đã được vô số làn nước chảy qua rửa sạnh mỗi ngày, cả không gian tràn ngập sắc thái kì ảo, Liên Hoa nhí nhảnh nhìn ngắm khắp nơi, hai mắt tràn ngập vẻ say mê:
-“ Địa phương này thật đẹp phải không?”
-“ Đúng vậy”
Chu Vũ nhìn quanh:
-“ Một vẻ đẹp giống như ở trên thiên đường!”
-“ Chúng ta nghỉ đêm ở đây được không?”
Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu.
Chu Vũ cười khổ:
-“ Ngươi chưa nghe qua câu nói này sao? Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau trong gang tấc”
Vẻ mặt say mê của Liên Hoa trong nháy mắt đã biến mất:
-“ Ngươi phát hiện ra cái gì sao?”
Chu Vũ chậm rãi nói:
-“ Ta chỉ biết nơi này quyết không có ai nhàn nhã tới mức mỗi ngày đều đem lá cây ra để rửa cho sạch!”
Lời còn chưa dứt hắn đột nhiên quay đầu lại, Liên Hoa cũng vội quay đầu lại, phía sau chỉ có một mảng hư không, nhưng hết lần này tới lần khác lại gây cho người ta cảm giác không thoải mái, mặc dù đang ở giữa rừng hoa nhưng Liên Hoa lúc này bắt đầu có cảm giác dường như đang đứng trong địa ngục.
Lục mang tinh trong cơ thể Chu Vũ xoay tròn, tốc độ càng lúc càng tăng, đây là một cảm giác kỳ quái, trước mặt hắn chỉ là hư không sao, không thể! Ở bên phải một tảng đá đột nhiên xuất hiện một đoàn nùng vụ , nùng vụ lưu chuyển một cách quỷ dị, chỉ có thể lờ mờ nhận ra nùng vụ đang chảy như một dòng nước, một dòng nước tinh khiết đến mức không nhận ra được nó là nước.
Theo ánh mắt của Chu Vũ , Liên Hoa liền hỏi:
-“ Đây là vật gì vậy?”
Chu Vũ cười khổ nói:
-“ ta cũng đang chuẩn bị hỏi ngươi về nó”
Tất nhiên hắn cũng không cần hỏi nữa bởi nàng cũng không biết!
Đột nhiên một con rắn nhỏ liền chui từ dưới đất lên, dường như nó cũng cảm giác được nguy hiểm liền kinh hoảng chạy trốn, thấy vậy đoàn nùng vụ nọ liền chuyển động, tựa như nước chảy vô thanh vô tức bao phủ lấy con rắn, Chu Vũ hai mắt mở trừng trừng, hắn chứng kiến rõ ràng đoàn vụ khí này vừa mới hạ xuống lá cây rồi nhập vào trong lòng đất, đương nhiên nó mang theo cả con rắn lúc trước biến mất, không còn chút dấu vết, trên mặt đất lại như được tẩy rửa càng thêm sạch sẽ.
Chứng kiến cảnh đó làm hắn càng thêm cảnh giác! Đây là lực lượng gì vậy? Dường như nó có thể làm tan chảy hết tất cả mọi thứ, tay trái đột nhiên chém ra, xích một tiếng, cây cỏ trên mặt đất cùng tảng đá đã bị chia thành hai nửa, vụ khí cũng bị cắt làm đôi,Chu Vũ thoáng thở phài đột nhiên hai phiến vụ khí vừa bị cắt đôi chuyển động, giãy dụa như đang rất đau đớn rồi chậm rãi hợp lại làm một, Liên Hoa sắc mật trắnh bệch ngơ ngác nhìn cảnh này, đột nhiên đoàn vụ khí biến thành một mũi tên nước bắn về phía hai ngươi, lúc mới bắn ra vốn chỉ là một mũi tên nhưng khi bắn ra trên đường bay không ngừng bành trướng thay đổi hình thể, tốc độ lại càng tăng lên.Khi cách Chu Vũ tầm ba trượng cư nhiên lại biến thành một mảng vụ khí tản ra bốn phương tám hướng bao vây hắn vào trong, một cỗ khí âm lãnh khiến cho người ta phải nổi da gà theo hàn khí phát ra từ những đám cây, bụi cỏ xung quanh.
Chu Vũ thập phần kinh hãi liền nắm tay kéo Liên Hoa vào trong ngực mình, tay phải đưa ra, một luồng gió lấy hắn làm trung tâm quay tròn xung quanh, vụ khí đột nhiên thay đổi, luồng vụ khí trước mặt biến mất, Chu Vũ liền quay ngược lại thì luồng vụ khí phía sau cũng biến mất, nhưng từ bụi cỏ dưới đất cỗ vụ khí đột nhiên bắn ra nhắm vào chân của hai người, nhưng ngay khi nó sắp chạm vào chân của cả hai thì đoàn vụ khí lại kịch liệt run rẩy, tựa như dòng nước bị đóng băng lại, vụ khí ngày càng ảm đạm,vụ khí vội vàng quay trở lại chui vào trong bụi cỏ, chỉ một lát sau thì không còn thấy nữa .
Liên Hoa còn chưa phát giác ra sự biến mất của nó còn đang tìm kiếm xung quanh, nhưng Chu Vũ đã rõ ràng chính kim cương hộ thân thuật của hắn đã cứu bọn họ! Hắn cảm giác rất rõ ràng có một thứ gì đó đã tới gần mình nhưng lập tức bị đẩy bật ra, Liên Hoa cũng là do hắn ôm chặt lấy nên cũng được bảo vệ! Đây là vật gì, tựa như là một sinh vật sống vừa như là không phải, hắn không phải là vật của thế giới này! Hắn đã đoán rất chính xác, vật này vốn không thuộc về thế giới nay mà nó đến từ một thế giới khác.
Biết vật này cũng không thể đả thương mình, Chu Vũ liền bình tâm lại:
-“ Đi thôi, chúng ta đi tiếp qua nơi địa ngục mang hình bóng thiên đường này chứ?”
Liên Hoa trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, vừa bước vừa quay đầu lại tới khi xác định không có gì phía sau mới nói:
-“ Ngươi vừa sử dụng ma pháp đánh lui quái vật phải không?”
-“ Đúng vậy!”
Kim cương hộ thân thuật mà xưng là “ma pháp” thì cũng có khả năng nhưng xưng hô như thế quả có chút ủy khuất cho loại tiên thuật này.
Liên Hoa hơi quay đầu đi nói:
-“ Cái kia……ngươi không phải dùng cái kia làm ma pháp đấy chứ?”
Sắc mặt nàng đã hồng lên.
-“ Cái kia?”
Chu Vũ không hiểu nàng đang nói gì:
“ Ngươi nói…..A, là nó sao”
Nét mặt hắn cũng hơi đỏ lên.
Liên Hoa không dám nhìn vào hắn, sắc mặt càng lúc càng đỏ lựng lên.
Chu Vũ hơi gật đầu:
-“ Cái này! Chúng ta nên sớm rời khỏi cái địa phương quỷ quái này thì hơn, nếu không ta lại muốn bất kính với công chúa mất!”
Liên Hoa lườm hắn một cái:
-“ Ngươi lúc nào đối với ta thể hiện chữ ‘Kính’ chứ? Chỉ là sau này nếu còn muốn ‘bất kính’ như vậy thì nên nói trước cho ta biết!”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của nàng cơ hồ giống như một lò than hồng, như vậy không phải nàng lại muốn hắn ‘Bất kính’ nữa sao? Hơn nữa, chỉ cần nói trước là có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của nàng sao?
Lời đó sai rồi, nàng vội vàng sửa lại:
-“ Không! Ý ta là từ nay về sau ngươi không được thế nữa!”
Nhìn nàng đang đỏ mặt giận dữ cùng với ngượng ngùng, Chu Vũ cười lớn:
-“ Được! Ta nghe lời ngươi, lần sau lúc nào nó….cái kia lại không nghe lời, ta sẽ nói trước với ngươi một tiếng”
(chỗ này hơi khó dịch vì thực ra là nếu đọc kỹ mới hiểu đc, anh em thông cảm mình trong sáng không muốn nói thẳng ra cái đó là cái….à mình kô nói nha_còi)
Phách một cái, quyền đầu của Liên Hoa đã hướng đầu vai hắn đánh tới, lực đánh không nhẹ a! Chu Vũ liền co người lại, dễ dàng tránh được:
-“ Ta nói rồi ngươi không đánh lại ta đâu!”
-“ Đánh không lại cũng phải đánh!”
Liên Hoa nghiến răng nói:
-“ Bằng không lần sau ngươi lại làm ra những điều bại hoại không quy củ như vậy nữa!”
Nhất thời trong cốc vang lên những tiếng cười nói, khiến cho chim chóc bị kinh động bay tứ tán, bao nhiêu bụi cỏ bị giày xéo, bao nhiêu tiểu trùng bị dẫm đạp, thật là đáng thương cảm.
Vừa đi vừ vui vẻ cười nói khiến cho đường đi lại trở nên dễ dàng hơn là phải vừa đi vừa cảnh giác với nguy hiểm! Phía trước hiện ra một sườn núi, một sườn núi ngập màu đỏ tươi, trên sườn núi mọc lên từng đóa hoa lớn, những đóa hoa đỏ mọc liền kề biến sườn núi thành một mảng hồng sắc, Liên Hoa liền chỉ vào một bông hoa:
-“ Chu Vũ đóa hoa kia thật là đẹp!”
-“ Ngươi muốn nó?”
Liên Hoa vừa gật đầu rồi lại lắc đầu:
-“ Chúng ta đi mau, việc kia quan trọng hơn!”
Hoàn hảo, cuối cùng nàng cũng nhớ ra được mục đích tới đây! Nữ nhân thật là khó hiểu, cực kỳ khó hiểu!
Chu Vũ liền điểm ngón tay bắn ra một tia phong nhận, chuẩn xác trúng vào cành hoa, một đóa hoa hồng sắc từ từ rơi xuống, chậm rãi trôi về phía hắn đây là sự kết hợp giữa thủy ma pháp với phong ma pháp, trước dùng phong nhận cắt đứt cánh hoa sau lại dùng đặc tính nhu hóa hình của thủy ma pháp mà biến không khí thành như dòng nước hướng bông hoa trôi trong không khí về phía mình, cành hoa trôi lại rồi đứng im trong không khí trước mặt Liên Hoa, so với hoa khuôn mặt của nàng lại càng thêm kiều diễm.
-“ Tặng cho ngươi!”
Liên Hoa vui mừng cầm lấy:
-“ Cảm ơn ngươi!”
Hai tay nâng đóa hoa lên mũi, nhẹ nhàng hít một hơi:
-“ Hảo hương! Chu Vũ đây là hương hoa thơm nhất mà ta đã từng ngửi qua!”
Cảnh và tình vốn là sự kết hợp hài hòa, lúc này lòng nàng đang thư thái sung sướng, xen lẫn chút say mê dù là ngửi lá cây cũng có mùi hương huống chi là một đóa hoa thơm!
Phía sau ngọn núi cao ngút tầm trời,tại sườn núi một cô gái cầm một đóa hoa, xung quanh ngập tràn trng sắc đỏ cảnh đó người đó nhất thời khiến Chu Vũ say mê:
-“ Thật sự là người, núi và hoa đều mang sắc hồng.”
Liên Hoa hai mắt mơ màng:
-“ Người, núi và hoa đều mang sắc hồng, hay , rất hay, Chu Vũ ta thích câu nói này!”
Ánh mắt như cười, cô nương này quả thật là một mỹ nữ hiếm có,Liên Hoa cúi đầu con mắt nàng xuyên qua kẽ hở của cánh hoa nhìn vào hắn, từ góc độ này mà nhìn hắn quả thật cũng rất anh tuấn, khí chất nho nhã, ánh mắt của hắn vừa sâu xa lại vừa kỳ bí, phảng phất có chút buồn man mác khiến cho người ta khi nhìn vào là muốn đóan biết hắn đang nghĩ gì, muốn hiểu được hắn quá khứ của hắn. Lúc này nàng như chìm trong mộng ảo, quên hết tất cả.
Hai người đều không biết rằng, phía sau bọn họ rừng hoa trên sườn núi đột nhiên lại nở rộ, sắc hồng càng đậm, dường như cả không gian cũng chậm rãi thay đổi, ngay cả bầu trời cũng bị nhuộm dần thành một mảng màu hồng .
Chu Vũ đột nhiên có dự cảm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, cực kỳ kinh ngạc, trên bầu trời không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con chim rất lớn, một con hỏa điểu khổng lồ! Trông nó như một đám mây màu đỏ, toàn bộ lông đều mang màu đỏ, màu của đám lửa đang cháy!
Liên Hoa đối với sự tình chung quanh vẫn chưa nhận ra, nhưng thấy phản ứng của hắn khiến nàng cũng ngẩng đầu nhìn theo, trong một sát na khi nhìn thấy nàng vội hô lớn:
- “Cẩn thận! Đây là hỏa phượng! Hỏa ma pháp của nó thập phần lợi hại……”
Trời đất đột nhiên sáng ngời, một cỗ lửa lớn từ trong miệng hỏa phụng phun ra,lúc mới phun ra tuy không gọi là quá lớn nhưng khi bắn ra lại không ngừng bành trướng, nhất thời cả bầu trời đều bị bao phủ trong lửa, lửa bao trùm tất cả, Liên Hoa lúc này tóc gáy đã dựng lên từ khi nào.
Chu Vũ giơ một tay lên, một cỗ vụ khí trắng toát liền bay lên đối đầu với hỏa diễm, nhất thời trên bầu trời tiếng nổ vang lên không dứt, hỏa diễm có vẻ yếu thế, hỏa phượng hai cánh giang ra, từng cơn gió nóng thổi xuống, hỏa diễm như được tiếp thêm năng lượng lại bùng cháy dữ dội, nhìn đám lửa đang giằng co với vụ khí Chu Vũ trong lòng cũng tức giận, một con chim nhỏ cư nhiên lại dám bay trên đầu hắn phóng lửa muốn thiêu chết hắn, quả thật là gan to bằng trời! Tay mạnh mẽ vung lên, băng chi ma pháp lại tăng cường lên gấp mười lần, một đoàn sương trắng vừa thoát ra khỏi tay đã biến tất cả thành băng, hỏa diễm cũng bị biến thành băng, ầm một tiếng một khối băng màu đỏ đã rơi xuống bụi cỏ, trong khối băng trong suốt chính là hỏa phụng, hai cánh còn đang giang ra nhưng cả người đã bị biến thành băng.
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Hai mắt Liên Hoa mở lớn, là Hỏa Phượng là hỏa ma thú đứng đầu lực lượng tương đương với hỏa long, từ trước tới nay người ta cũng chỉ biết tới việc nó đốt thành tro tất thẩy mọi thứ chứ chưa từng thấy được nó bị biến thành khối băng. Nó vốn là hỏa hệ ma thú cao giai chẳng lẽ ngay cả băng ma pháp của Chu Vũ cũng không hòa tan được?
Bất quá, ma pháp cũng dựa vào thuyết tương sinh tương khắc, thủy diệt hỏa và hỏa cũng có thể diệt thủy, chỉ là cách vận dụng mà thôi, tất cả đều phụ thuộc vào công lực của người thi triển để quyết định, mà ma pháp của Chu Vũ đã sớm vượt qua tất thảy công lực của các loài ma thú, cho dù hỏa phượng có lợi hại hơn nữa cũng còn xa mới địch lại hắn.
Chu Vũ liền thu tay lại, chỉ vào cục băng trên mặt đất:
-“ Đây nên gọi là băng phượng chăng? Nếu thích ta có thể bắt nó làm sủng vật cho ngươi”
Liên Hoa cười duyên:
- “ Tất nhiên là ta thích, bất quá không phải muốn nó làm sủng vật mà ta thích đem nó ra làm món ăn, đương nhiên ma tinh của nó cũng cho ta”
Chu Vũ chậm rãi lắc đầu:
- “ Ta vẫn tưởng rằng chỉ có nam nhân mới thích các giết chóc không nghĩ tới ngươi lại thích! Một con chim xinh đẹp như vậy không ngờ ngươi lại chỉ muốn đem nó ra làm đồ ăn”
Liên Hoa lườm hắn một cái:
- “ Ta vốn tưởng rằng chỉ có du thi nhân mới là những kẻ hay ảo tưởng không thực tế không ngờ ngươi là một ma pháp sư cũng lại giống vậy, chỉ sợ ngươi vốn là một tên ma pháp sư đần độn quá! Nó vốn không phải chim thường muốn ngồi lên lưng nó để bay đâu phải dễ, ta nhắc ngươi một chuyện là nó có thể tùy ý phóng hỏa ra đó!”
Phượng hoàng quả thật cũng quá lớn, ước chừng cũng phải hơn hai trăm cân nếu bây giờ để hắn mang nó trên vai làm lương thực ăn theo thì quả là rất tức cười, tiểu cô nương này vừa tưởng tượng vừa cười thầm.
Chu Vũ lại cười lớn:
-“ Hình như ngươi đã quên ta có ma pháp giới chỉ!”
Lời vừa dứt, khối Băng phượng trên mặt đất đã đột nhiên biến mất!
Liên Hoa đảo mắt tìm kiếm, trên mặt đất tuyệt nhiên không có bóng dáng của khối Băng phượng:
-“ Hứ! Ta muốn!”
-“ Muốn cái gì cơ?”
Trong nơi hoang vắng, một cô nương tự nhiên lại hô to lên “ Ta muốn” quả thật là khiến hắn khó kiềm chế được phải nghĩ bậy.
Liên Hoa liền kéo tay hắn lại :
-“ Ta muốn ma pháp giới chỉ của ngươi! Chu Vũ tốt, có thể cho ta một cái được không?”
Ma pháp giới chỉ của hắn quả thật là thần kỳ, so với loại mà các đại ma pháp sư sử dụng quả thật là cường đại hơn nhiều lần, không một ma pháp sư nào có thể chứa được một hỏa phượng vào trong giới chỉ của mình! Hơn nữa tốc độ quả thật quá nhanh, trong nháy mắt đã làm nó biến mất.
Chu Vũ lâm vào thế khó, đây vốn là pháp bảo của tu tiên giả, là hắn ăn trộm của sư phụ mình đâu phải muốn là có được,mỹ nữ cùng bảo vật nên chọn bên nào đây? Nhất thời khiến hắn lâm vào trầm tư!
Liên Hoa cười hì hì nói:
-“ Ngươi nghĩ rằng ta thất ự muốn nó? Ta muốn thử xem ngươi quả thật có muốn cho không nhưng xem thái độ của ngươi thì…..thôi quên đi, không khảo nghiệm nguơi nữa! hì hì!”
Khảo nghiệm! Chu Vũ thấy lành lạnh ở lưng, dường như đã có tính tóan từ trước? Ngày nào đó nếu có cơ hội hắn sẽ tìm để tặng cho nàng một chiếc.
Liên Hoa liền ôn nhu nói với hắn:
-“ Không sao, không phải chúng ta ở cùng một chỗ sao? Giới chỉ của ngươi chẳng phải ta cũng có phần ở trong đó sao? Thịt để ăn cũng ở trong đó, mà sủng vật tiểu phượng ngươi giúp ta bảo quản, bao giờ muốn ta lại nhờ ngươi cho xem!”
Yêu cầu này quả thật quá đơn giản! Chu Vũ liền gật đầu nhanh như điện!
Lúc này ngọn núi liền sảy ra một sự kỳ quái, các cánh hoa ở trên sườn núi đột nhiên héo rũ, dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ héo rũ của chúng, trong nháy mắt mà cả rừng hoa chỉ còn trơ lại cành lá, mà các cánh hoa rụng trên mặt đất cũng héo rũ rồi biến mất, ngay cả đóa hoa trong tay Liên Hoa cũng héo rũ chỉ còn lại cành khô rơi xuống.
Chu Vũ nhìn cảnh vật mà cảm khái:
-“ Hình như chúng ta đã phá hủy cảnh đẹp nơi này!”
Liên Hoa liền trầm ngâm:
-“ Có thể nào hỏa phượng chính là tính mạng chi nguyên của những bông hoa ở đây?”
-“Có khả năng”
Chu Vũ gật đầu:
-“ Ít nhất đây là lời giải thích có tính hợp lý nhất”
Liên Hoa nhìn sườn núi đột nhiên quay lại nói:
-“ Ngươi đã đáp ứng với ta là hỏa phượng sẽ cho ta đúng không?”
-“ Đúng vậy”
Liên Hoa liền vươn tay ra:
-“ Vậy cho ta đi”
“Ngươi muốn nó bây giờ?”
“ Phải ta muốn nó ngay bây giờ!”
“ Tại sao?”
Liên Hoa hai mặt tràn ngập ưu tư nói:
- “ Địa phương này quả thật là xinh đẹp, ta không muốn chỉ vì ta mà hủy hoại nó! Hơn nữa, những đóa hoa này ta quả thật thích nó!”
Hoa này là loài hoa đẹp nhất nàng từng nhìn thấy, lại khiến cho nàng cảm thấy như được trở về những ngày tháng của người thiếu nữ! Một đóa hỏa hồng tiên hoa tự tay hắn hái, lại được hắn đưa đến trước mặt nàng, qua những cánh hoa nàng thấy được tâm tình của hắn, cho nên với nàng hoa này chính là tượng trưng cho giấc mộng xinh đẹp của nàng.
Chu Vũ nhìn nàng thật sâu:
-“ Tại sao ta cảm thấy chúng ta thường hay có cùng một suy nghĩ nhỉ?”
Chỉ một ngón tay, một cục băng cực lớn xoay tròn bay về phía bầu trời, đột nhiên nổ tung, một hồng ảnh cực đẹp quay cuồng bay lên, đứng im trên không trung, ánh mắt hướng tới hai người nhìn thật lâu, tựa hồ đang thắc mắc tại sao nó có thể thoát chết! Tuy Vô sanh giới không thể sinh sống được nhưng hỏa phượng lại được băng bao bọc toàn thân cho nên nó bị đông cứng lại khi ở trong Vô sanh giới chỉ cũng không bị chết nhưng cũng khó có thể kéo dài lâu được.
Chu Vũ nhẹ nhàng phất tay:
-“ Hỏa Phượng, ngươi được tự do, hãy cảm tạ vị cô nương này đi chính nàng đã cứu ngươi đó”
Hỏa Phượng liền vẫy cánh, chậm rãi bay quanh hai người rồi bay vào đằng sau ngọn núi, chỉ một lúc các nhánh cây, cành hoa lại tràn ngập các đóa hoa mới chậm rãi nở ra, những đóa hoa mới nở ra so với lúc trước lại càng thêm xinh đẹp kiều diễm, Liên Hoa cũng không biết từ lúc nào bàn tay nàng đã nằm gọn trong bàn tay Chu Vũ, từ từ nàng tựa đầu vào vai hắn, Hỏa Phượng lại bay trên đầu hai người, theo đường bay của nó vô số đóa hoa rơi xuống bên người Liên Hoa, Liên Hoa cười duyên, trên trời từng đóa hoa rơi xuống như mưa, mặt nàng đỏ ửng lên vì sung sướng, nàng đỏ mặt không biết là do người hay là do hoa, dù sao trên không Hỏa Phượng không ngừng kêu lên những tiếng du dương.
Xoay tròn trên không hồi lâu, Hỏa Phượng liền kêu lên một tiếng, nhắm hướng bắc mà bay, Chu Vũ nhìn lên bầu trời nói:
-“Hình như nó muốn dẫn đường cho chúng ta!”
Liên Hoa cười duyên chỉ về phía trước:
-“ Hảo Phượng nhi, thật là có lương tâm!”
Dưới phiến rừng rậm,cây cối mọc tràn lan không hề có đường đi, nhưng trên bầu trời Hỏa Phượng dẫn đường, hai người chỉ việc chạy theo, dọc đường không biết đi qua bao nhiêu đoạn đường núi quanh co Hỏa Phượng rút cục cũng dừng lại đậu trên một vách núi giữa sườn núi giống như một chiếc lá lớn chìa ra ngoài, dưới chân nó chừng vài trượng có một gốc cây khá nhỏ, trên cành là những trùm quả màu xanh, nếu nhìn không kỹ sẽ khó nhận ra được do nó bị lẫn vào màu xanh của vách núi, nhìn thấy nó Liên Hoa kích động kêu lớn:
-“ Ích khí quả!”
Nàng hét rất lớn, lòng bàn tay cũng nắm chặt run run thể hiện sự kích động không ngừng.
Chu Vũ nghiêng người:
-“ Ích khí quả? Nó là cái gì?”
Liên Hoa sắc mặt đỏ bừng:
-“ Ngươi ngay cả Ích khí quả mà cũng không biết sao? Đây là chí bảo mà người luyện võ đều mơ ước, nó dùng để tăng cường đấu khí bản thân, chỉ cần một quả cũng tương đương với năm năm khổ luyện đó.
Còn có loại vật như vậy sao? Chu Vũ liền thấy rất hứng thú, Liên Hoa nhờ hắn dùng ma pháp mà tăng mạnh công lực nhưng cũng đã tới trạng thái bão hòa dù có truyền nữa cũng không có tác dụng, nếu có thể sử dụng loại quả này để tăng cường công lực có lẽ sẽ lập tức tiến vào cảnh giới của Đại kiếm thánh! Còn có thành viên còn lại của nghĩa khí đoàn cũng có thể sử dụng, vật này quả thật là chí bảo, hắn cũng vì thế mà không cần lãng phí ma pháp để tăng cường công lực cho họ nữa.
Phi thân trực tiếp đứng trên vách đá, mà quả trên cây cũng không có nhiều lắm chỉ tầm bốn, năm mươi quả mà thôi, ngón tay hắn khẽ động, cành lá liền xao động, chỉ trong một khắc thời gian, toàn bộ ‘Ích khí quả’ đều thu lại, đựng vào một cái bao nhỏ, Chu Vũ thân thể khẽ lộn lại đã đứng bên cạnh Liên Hoa , hắn cười cười đắc ý nói:
- “ Toàn bộ quả này đề là cho ngươi, ngươi có thể ăn tới khi no thì thôi!”
Liên Hoa nhận lấy bao quả rồi liếc mắt lườm hắn:
-“ Ngươi muốn hại chết ta sao? Một người chỉ có thể ăn nhiều nhất là ba quả, ăn nhiều hơn cũng không có tác dụng hơn nữa còn có thể khiến đấu khí trong cơ thể bùng nổ mà chết!”
Tự mình lấy ra ba quả chỗ còn lại nàng cũng không khách khí cất vào túi bên hông.
-“ Ba quả thôi sao?”
Chu Vũ có điểm thất vọng:
-“ Bất quá cũng chỉ bằng mười lăm năm khổ luyện mà thôi, vật này cũng không hẳn là có nhiều tác dụng!”
Nguyên lai hắn tưởng rằng nếu đem bốn , năm mươi quả tử này cấp cho nàng ăn nàng sẽ có tới hai trăm năm mươi năm công lực, lúc đó nàng có thể tự mình cùng hắn sánh vai hành tẩu sao? Như thế nàng lập tức có thể trở thành một siêu cấp đại kiếm thánh , chỉ sợ lúc đó lại có năng lực cùng Ma thần đối kháng, mà với thân thủ như vậy thì còn ai có thể gây nguy hiểm cho nàng nữa,lúc đó hắn cũng yên tâm hơn.
Liên Hoa cười khổ:
-“ Thật không hiểu ngươi tu luyện ma pháp bằng cách nào, chẳng lẽ không phải tu luyện từ thấp lên cao? Mười lăm năm khổ luyện! Ngươi nghĩ lại xem, mười lăm năm là khoảng thời gian dài tới như thế nào, người bình thường đi lại trên giang hồ mà có thể sống tới mười lăm năm chưa chết thì quả là hiếm thấy!”
Những người luyện võ trừ khi là gia thế lớn, hoặc có minh sư chỉ điểm thì cách tăng trưởng nhanh nhất chính là đầu nhập vào giang hồ để luyện tập, nhưng như thế tự nhiên cũng phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm, có thể mười lăm năm trong giang hồ mà vẫn toàn mạng là cực kỳ khó khăn, khó có thể dễ dàng sống sót qua đươc mười lăm năm, vậy mà chỉ cần ăn ba quả tử này lại có thể bằng với người khác lịch duyệt trải qua bao nhiêu khổ luyện và tranh đấu mới đạt được, không ngờ hắn lại xem thường thứ quả này!
Chu Vũ quả thật là không hề biết giái trị trân quý của nó, chưa kinh qua nguy hiểm sẽ không biết muốn thành công gian nan tới mức nào! Công phu của hắn ảo diệu vô cùng, vài chục năm tu luyện bằng với người khác tu luyện khổ cực cả mấy trăm năm cho nên trong đầu hắn căn bản là không hề có khái niệm gian nan luyện tập, hơn nữa công phu hắn tu luyện cũng vô cùng siêu việt đó là biến từ “ Người” tiến nhập vào cảnh giới của “Tiên” đối với những vật phụ trợ tăng cường năng lực đều có ý nghĩ coi thường, vừa rồi hắn quả thật cũng thất vọng nhưng nàng đã nói vậy hắn cũng đành nghe vậy, chậm rãi nhìn nàng rồi nói:
-“ Bây giờ nơi này cũng không có người, vậy ngươi mau ăn đi, nhưng một lần ăn hết cả ba quả liệu có cho vừa miệng ngươi không?”
Liên Hoa trừng mắt nhìn hắn:
-“ Giúp ta hộ pháp! Nếu trong lúc ta luyện hóa quả tử bị kinh động thì ngươi sẽ biết ta dùng cách gì thu thập ngươi!”
Chưa ăn quả tử xong còn chưa thấy công lực tiến bộ mà nàng đã nghĩ tới việc thu thập hắn.
Chu Vũ gật đầu:
-“ Tuân mệnh”
Thoáng dừng lại, hắn liền hỏi tiếp:
-“ Ta muốn hỏi liệu ăn quả này xong ngươi có thể đạt tới công lực của đại kiếm thánh không?”
Đang định đưa quả tử lên ăn nàng liền dừng lại hỏi:
-“ Còn chưa bắt đầu ăn xong làm sao ta biết được chứ?..mà ngươi hỏi để làm gì?”
Chu Vũ cười:
-“ Nếu có thể đạt tới cảnh giới đó, sau này ta phải cẩn thận một chút trong lúc chạy trốn tránh việc bị ngươi thu thập!”
Liếc mắt nhìn hắn một cái, quả tử rốt cục cũng được nàng đưa vào trong miệng bắt đầu ăn nó,ăn xong một quả nàng chợt nhíu mày:
-“ Không ổn! Chu Vũ ngươi hại ta rồi, đáng chết!”
Gian nan nuốt hết quả tử vào người, nàng lại nói tiếp:
-“ Nóng quá! Chu Vũ ta…ngươi tránh ra nếu không….ta hận ngươi!”
Chu Vũ nhìn ngực nàng đang phập phồng lên theo từng luồng hơi thở gấp gáp liền nuốt một ngụm nước miếng:
-“ Quá nóng sao? Có lẽ ngươi có thể cởi một ít quần áo ra!” ( xấu xa bất quá ta thích)
-“ Đừng mơ tưởng”
Cắn răng lại để răn đe hắn:
-“ Ngươi ! Nếu ngươi dám cởi đồ của ta thì ta….Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Nói xong nàng liền ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, ba khỏa ích khí quả đã không còn chỉ còn cái miệng nhỏ nhắn đang chậm rãi nhai, nuốt.
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Sr lão Hoa Thiên vì kô giữ đc lời hứa với lão nên từ nay cho tới c 60 ta sẽ đề là "Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo" cũng bời mấy tuần rùi bận quá, thi cử liên miên nên lỗi hẹn với lão:0 (77)::0 (77):
Trên vách đá Hỏa Phượng lại tung cánh bay lên, theo bóng nó bay lượn quanh vách núi khiến cho vách núi như điểm thêm sắc hồng xen lẫn sắc xanh quen thuộc, tại nơi Liên Hoa đang tĩnh tọa, từng cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ tới mức quần áo của nàng cũng chỉ hơi có sự lay động, khung cảnh hiện lên như một bức tranh tĩnh lặng, sự chuyển động của gió, của Hỏa Phượng và sự tĩnh lặng của Liên Hoa đều nằm gọn trong đáy mắt của Chu Vũ, hắn lặng lẽ thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ này.
Mặt trời đã về phía tây, luồng ánh sáng cuối cùng đỏ nhạt tỏa ra hòa vào màu đỏ hồng của Hỏa Phượng tạo ra một luồng ánh sáng chiếu vào vách núi, chiếu vào không gian nơi Liên Hoa đang ngồi và chiếu lên cả khuôn mặt nàng khiến cho khuôn mặt nàng mang một sắc hồng phấn tự nhiên, diễm lệ vô cùng, trong cái khung cảnh nửa thực nửa mê này Liên Hoa vẫn ngồi tĩnh lặng không nhúc nhíc, mặc dù bề ngoài của nàng không có gì biến hóa nhiều nhưng Chu Vũ biết bên trong bản thân nàng đang diễn ra sự biến hóa mạnh mẽ, bên trong nội thể của nàng các luồng năng lượng đang từ từ dung hòa, luồng năng lượng của bản thân Liên Hoa, nguồn năng lượng của Chu Vũ truyền vào và nguồn năng lượng từ Ích khí quả, một đêm qua đi Liên Hoa rốt cục cũng tỉnh lại.
Đôi mắt vừa mở ra, một luồng tinh quang lóe lên khiến Chu Vũ cảm thấy như tinh quang của nắng sớm đều ở trong mắt nàng vậy, ánh mắt như cười theo cái nhìn ôn nhu của nàng dành cho hắn.
-“ Có thành công không?”
Lời này giống như nói nhảm rồi!
Gật đầu, Liên Hoa sung sướng gật gật đầu! Nàng nhẹ nhàng nói:
-“ Ta thật không biết phải nói sao về tâm tình của mình lúc này nữa!”
Đúng vậy, lúc này nàng chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể đầy tràn, thân thể như không khí, đưa tay bắt lấy trường kiếm, kiếm còn chưa rời vỏ thì một loại tâm cảnh nhân kiếm hợp nhất đã xuất hiện, một cảm giác huyền diệu mà cả đời nàng chưa từng gặp qua. Không cần nghĩ ngợi nữa vì nàng biết nàng đã đột phá cảnh giới Kiếm thánh tiêu chuẩn và tiến vào cảnh giới Đại kiếm thánh, Đại kiếm thánh kẻ có thể đoạt thiên tạo địa, dung hòa vạn vật trong tay, dường như đã tới thiên nhân hợp nhất!
-“ Nếu không thể hình dung thì tốt nhất đừng cố gắng nghĩ làm gì!”
Chu Vũ nhìn vào vách đá:
-“ Hỏa Phượng này ở nơi này cũng đã lâu rồi, chúng ta cũng nên cáo biệt nó chăng?”
Liên Hoa hai tay liền nắm lại thành một quyền đưa lên trời, Hỏa Phượng rõ ràng hiểu ý của nàng liền kêu lên một tiếng rồi bay lên cao hướng về rặng núi quen thuộc, Hỏa Phượng mất dạng sau rừng cây chỉ còn lại chút ánh sáng tỏa ra mà thôi.
Tinh quang trong mắt Liên Hoa cũng từ từ mất đi, thanh âm mềm mại vang lên:
-“ Cùng ta ngồi xuống đi!”
Chu Vũ liền tiến lên hai bước, chậm rãi ngồi xuống, chớp mắt một cái một bàn tay đã nằm ở trong tay hắn, thân hình khẽ dựa vào người hắn, Liên Hoa chậm rãi hỏi:
-“ Ngươi hãy nói xem chúng ta có thể thành công không?”
Chu Vũ an ủi nàng:
“ Có thể”
Liên Hoa nhìn hắn rồi nói:
-“ Nếu chúng ta thật sự thành công, điều ngươi muốn nhất là gì?”
Lời nói ra có vài phần chờ mong thanh âm có phần run rẩy.
Chu Vũ chăm chú nghĩ, một hồi lâu rốt cục cũng nói:
-“ Khánh công tửu! Nữ vương điện hạ cứ thưởng cho ta khánh công tửu là được!”(tiệc rượu)
Liên Hoa cười lớn:
“ Đến lúc đó không cần cho cũng có”
“Cam đoan có!”
Chu Vũ cười hì hì nói:
“Uống rượu tại vương cung rồi ngủ một giấc, chỉ sợ người bình thường có mơ cũng khó có thể hưởng thụ được tư vị đó”
Liên Hoa cười duyên:
“Đó không chỉ người bình thường mong đợi mà còn là giấc mộng của mọi người trong thiên hạ! Vì tiệc rượu tương lai của ngươi, ta nhất định sẽ cố gắng”
“Tốt lắm!”
Chu Vũ chậm rãi nói:
“Mục tiêu của ngươi thật vĩ đại! Cùng ta uống rượu thật sự không dễ dàng đâu….”
Sáng sớm hai người bị tiếng kêu của Hỏa Phượng mà bừng tình, Chu Vũ cười hình như ở đây Hỏa Phượng đã trở thành Hỏa Kê làm nhiệm vụ báo thức vậy, Liên Hoa không biết từ lúc nào đã tựa vào vai hắn để ngủ, vừa tỉnh dậy liền vội rời vai hắn, mà lúc này hai má của nàng cùng với màu trời hửng đông cũng không khác nhau là mấy
Chu Vũ nhìn Hỏa Phượng nơi chân trời:
“ Có lẽ nó không chỉ làm nhiệm vụ báo thức mà nó còn biết chúng ta muốn đi về đâu!”
Liên Hoa gật đầu:
“Ngươi không có cảm giác từ lúc Hỏa Phượng đi cùng thì chúng ta cũng an toàn hơn nhiều sao?”
“Đúng vậy, từ hồm qua tới giờ trên đường đi của chúng ta dù là một tiểu ma thú cũng không có, chẳng lẽ có liên quan tới Hỏa Phượng này?”
Liên Hoa lườm hắn một cái:
“ Ngươi là một kẻ có kiến thức phi thường……..phi thường bất bình thường với một ma pháp sư, rất nhiều thứ tất cả mọi người đều biết ngươi lại không biết! Hỏa Phượng ở cùng chỗ với chúng ta, ma thú nào dám đến! Nó bảo vệ chúng ta hoặc cảnh giác làm cho ma thú khác không dám đánh lén chúng ta!”
Chu Vũ cảm khái nói:
“ Hảo, là Hỏa Phượng có nhân tình! Nó đúng là một hộ hoa sứ giả”
“ Hộ hoa sứ giả hình như có hai hàm nghĩa”
Liên Hoa bất giác cười:
“ Có người lại muốn tự ví mình với chim là cùng một loại!”
Chu Vũ nhăn mặt nói:
“Ta đang nói về hỏa điểu này giống như một người bảo vệ bên cạnh ngươi không ngờ ngươi lại cho ta giống như nó!”
Rồi ngẩng mặt lên nói:
“Hỏa Phượng, bảo vệ cô nương này đã có ta, ngươi không cần uổng phí tâm cơ!”
Liên Hoa cười tươi như trăng rằm:
“Hảo biểu hiện, bổn cô nương sẽ cho ngươi một cơ hội nhé!”
“Bổn cô nương?”
Chu Vũ cười cười:
“Xem ra rút cục ngươi cũng trở lại làm nữ nhân!”
Liên Hoa cười lớn nói:
“ Ta đột nhiên có cảm giác làm nữ nhân thật tốt, rất có lợi…..Đi thôi, chúng ta bây giờ hãy lo làm chính sự trước đã!”
Hỏa Phượng trên bầu trời liền lượn một vòng rồi theo đường cũ bay về, hai người liền tiếp tục đi theo nó, dĩ nhiên lần này Liên Hoa không cần hắn nắm tay kéo đi, cước bộ của nàng lúc này vô cùng nhanh nhẹn có thể cùng hắn sóng vai bước đi, hai người bước đi không hề có tiếng động, cây cối nhẹ nhàng lui lại, trên bầu trời từng đòan mây lững lờ trôi theo, trên mặt đất chỉ còn lại hai bóng người, mặt đất đã xuất hiện những đóa tiên hoa, hai người đã trở lại nơi lần đầu gặp Hỏa Phượng, trên không trung Hỏa Phượng liền đổi hướng bay sang trái, lúc này một thông đạo hướng lên núi cao liền xuất hiện,kỳ thật nó không phải là đường mà là sườn dốc lên núi mà thôi, nhưng với bọn họ thì ở dưới chân tất cả đều là đường đi.
Chu Vũ liền nói:
“ Xem ra hôm qua là nó muốn dẫn người đi ăn!”
Liên Hoa lườm hắn một cái:
“ Ngươi dường như có chút ghen tỵ với ta, như vậy đi hôm nay ngươi ăn hai khỏa Ích khí quả đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi”
“Không cần!”
Chu Vũ cuống quýt lắc đầu nói:
“ Quả tử đó có gì ngon đâu”
Kỳ thật cho hắn ăn thfi quả thật lãng phí.
“Không ăn không được”
Liên Hoa nói tiếp:
“Nhưng bây giờ chưa phải lúc! Chúng ta hãy lên núi đã”
Phi thân bay lên lao thẳng tới sườn núi đá, khẽ chạm vào gờ đá lại bay cao hơn ba trượng, ở trên không cười lớn không thôi!Hảo công phu! Lần đầu tiên dùng toàn lực có thể bay cao như thế khiến nàng vô cùng thoải mái,đồng thời Liên Hoa cũng không có đình chỉ hạ xuống mà cách không mượn lực tiếp tục tiến tới phía trước, Hỏa Phượng như phảng phất cảm thấy tâm trạng vui sướng của nàng, cánh hơi nghiêng bay tới cùng này lượn vòng trên không,Chu Vũ dường như chưa muốn động, hướng ánh mắt nhìn Liên Hoa đã cách xa mình mấy trượng, chỉ có ánh mắt dõi theo nàng mà thôi, dường như hắn không muốn phá vỡ khung cảnh một mỹ nữ và một hỏa điểu chơi đùa vui vẻ trên không.
Càng lên cao cây cối càng ít dần, chỉ còn lại những hòn đá hình thù quái dị, lên tới đỉnh, Hỏa Phượng liền xoay tròn một vòng rồi đột nhiên hướng chân núi bay đi, chớp mắt đã không thấy đâu.
Liên Hoa sửng sốt:
“Nó có ý tứ gì vậy ? Đưa chúng ta lên núi rồi bay đi?”
Ánh mắt Chu Vũ liền rơi vào tầng mây đối diện, mỉm cười nói:
“Có lẽ nó cảm giác đã dẫn chúng ta tới nơi nên liền trở về!”
Liên Hoa nhìn theo ánh mắt của hắn:
“Ngươi thấy cái gì không?”
“Mây”
“Nói nhảm”
Liên Hoa không chút khách khí kêu lên:
“Ai nói tới mây, ngoại trừ mây ngươi còn thấy gì không?”
“Một hang đá!”
Phía trước có một tòa núi đá, điều này không có gì ngạc nhiên nhưng kỳ dị chính là trên ngọn núi đá đang khuất sau mây mù mơ hồ hiện lên một cái cửa hang đá ẩn ẩn hiện hiện.
Liên Hoa liền kêu kêu lên:
“Ở đâu?”
Cánh cửa đá đó có nghĩa là có người dựng lên,có người dựng lên thì chắc chắn là Kiếm thần, nơi này vốn là nơi của hắn không thể có người khác được, nghĩ tới việc sắp được gặp một truyền kỳ trong giới võ thuật khiến nàng cực kỳ hưng phấn.
“ Đi theo ta”
Chu Vũ thân hình lóe lên, từ trên thạch sơn nhảy xuống, Liên Hoa thân ảnh cũng bán sát hắn, chỉ trong chốc lát thời gian họ đã đứng trước một cái động đá thật lớn, bên trọng cư nhiên có một cái thông đạo thẳng tắp, vừa rộng rãi lại vừa sạch sẽ!
Chu Vũ nhìn vào bốn trụ đá ở cửa vào, chậm rãi gật đầu:
“Hảo! Kiếm Thần quả nhiên không đơn giản, đúng như danh xưng là “thần”
Liên Hoa hai má đỏ bừng:
“Đương nhiên, lão nhân gia hắn chính là một người không thể tưởng tượng được!Chẳng phải có thể đem một tòa núi đá làm thành động phủ của mình đấy sao!”
“ Đào xuyên núi đá không phải quá khó, thần kỳ chính là trên các tảng đá không hề có dấu vết của kiếm cắt qua! Mà cả thạch động đều không hề có dấu kiếm, rõ rằng là dùng kiếm cắt đá mở đường mà hết lần này tới lần khác đều không có để lại dấu vết, hắn đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất rồi!”
Nếu tại địa phương khác, nhìn thấy thạch động này Chu Vũ cũng không mất công quan sát gì mà liền coi nó là một thạch động của thiên nhiên, tuy nhiên nơi này không phải vậy, nó là nơi ở của Kiếm Thầnh, tự nhiên với tự tôn của hắn tuyệt đối sẽ không ở trong động thiên nhiên có sắn, mà hắn sẽ chủ động kiến tạo gia viên cho mình, đây cũng là một hình thức luyện công!
Lời vừa dứt, trong động đột nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên, tuy hùng hậu nhưng tuyệt đối dễ nghe:
-“Là ai?”
Lời nói tuy rất nhẹ nhưng khi truyền ra lại được vách động khuyếch đại và vọng thành những tiếng vang liên tiếp phải đợi một lúc lâu mới tiêu tan.
“ Kiếm Thần gia gia”
Liên Hoa liền quay về phía động khẩu khom người nói:
“Ta là Liên Hoa đệ tam công chúa của đế quốc,Thác Nhĩ Ba chính là sư phó của ta”
Đại kiếm thánh Thác Nhĩ Ba sư phụ của nàng cũng chính là đệ tử của Kiếm thần
“Ra vậy!”
Thanh âm của Kiếm thần rất bình thản, mà lần này truyền ra tuyệt đối không bị vách động phản lại:
“Ta biết rồi! Người bên cạnh ngươi là ai?”
Chu Vũ bình tĩnh nói:
“Bằng hữu của Liên Hoa công chúa, tự Chu Vũ !”
“Mời vào!”
Âm thanh của Kiếm thần vang ra ngay bên cạnh hai người,Chu Vũ liền khom người cảm tạ.
Hai người chậm rãi tiến vào, không nhanh không chậm, Liên Hoa thần sắc đầy vẻ kích động hòa cùng khẩn trương, nàng tuy đã đạt tới cảnh giới mà nhiều người mơ tưởng nhưng đứng trước kiếm thuật chí tôn vẫn thể hiện sự khẩn trương bởi cảnh giới của người này đã không còn trong phạm trù của “Nhân” mà là cảnh giới của “Thần”. Bên cạnh nàng, Chu Vũ cũng không có biểu hiện khác thường, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn lên trên vách tường phía trên thì hắn thực sự kích động, thông đạo này hắn đã đi hơn mười trượng , toàn bộ đều là vách đá bảo phủ, theo lý thuyết thì nó phải hoàn toàn tối om nhưng trong này lại không như vậy, nguyên nhân rất đơn giản bởi phía trên trần đá lần lượt xuất hiện các khe hở nhỏ hoặc một lỗ thủng, đều là do người nào đó dùng tay xuyên qua các tảng đá mà tạo thành, trình độ này vị tất đã dưới hắn, mà hơn nữa điểm mấu chốt chính là những khe hở cùng lỗ thủng đều có sự phối hợp hết sức xảo diệu dù có khá nhiều nhưng lại không hề tạo ra sự mất thẩm mỹ, hơn nữa loại lỗ thủng và khe hở này lại không hề có một giọt nước bám vào hoàn toàn chỉ có ánh sáng xuyên qua mà thôi.
Làm được điều này dĩ nhiên không chỉ có công lực mà còn phải có trí tuệ! Công trình này chính là minh chứng cho sự kết hợp giữa trí tuệ và công lực.
Sr mọi ng, đệ dịch bộ này kô nhằm mục đích gì cả nên đừg đưa nó lên xếp hạng, đc nhìu phiếu thì kô nói đc ít phiếu có khi đệ nản kô dịch nữa đó
Góp ý tại đây:http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=50031
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Thông đạo rất dài! Chu Vũ đối với Kiếm Thần rất bội phục, có thể kiến tạo một công trình khổng lồ như thế đủ làm hắn kính trọng, nếu là hắn tuyệt đối sẽ không đủ kiên nhẫn mà làm được.
Phía trước hai người là một động đá rất lớn, bên trong rất sạch sẽ, không có bày biện thứ gì mà ở giữa lại có một cột đá lớn, trên đỉnh cột có một lão giả, quần áo bình thường, tướng mạo hòa nhã, hắn đang lẳng lặng nhìn hai người vừa đi vào.
Liên Hoa liền cúi người bái kiến:
“Tham kiến Kiếm Thần gia gia!”
Kiếm Thần nhìn Liên Hoa rồi nói:
“Ngươi đã đạt tới cảnh giới Đại kiếm thánh, nếu đúng là đệ tử của Thác Nhĩ Ba tuyệt đối không thể đạt tới cảnh giới này được, có lý do gì khác sao?”
Mặc dù Liên Hoa không có biểu lộ công phu trước mặt Kiếm Thần nhưng cảnh giới của nàng thì không thể giấu hắn, mỗi cử động của nàng đều toát ra vẻ tự nhiên như hòa hợp cùng cảnh vật, Kiếm Thần chỉ liếc qua là đã rõ ràng nhưng Chu Vũ vốn là tu tiên giả, công lực của hắn không phải người khác muốn là có thể nhìn thấu dù là Kiếm Thần cũng không ngoại lệ. Chỉ là trong thâm tâm Kiếm Thần thấy kì quái khi người trẻ tuổi này có thể nhìn ra được lối vào động khẩu, chẳng lẽ hắn cũng đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất?
Liên Hoa cung kính nói:
“Là do vãn bối có kỳ ngộ nên mới có thể đạt được cảnh giới này!”
“Nguyên lai là nhứ thế! Thật đáng mừng”
Kiếm Thần mỉm cười hỏi:
“Ngươi vì sao lại tới đây?”
“Kiếm Thần gia gia chắc ngươi đã biết sư phụ Thác Nhĩ Ba của ta đã bị người ta giết chết rồi!”
Sắc mặt Kiếm Thần hơi trầm xuống:
“Nói rõ cho ta!”
Liên Hoa chậm rãi kể:
“Mẫu thân từng có di mệnh bố cáo thiên hạ chức vụ nữ vương do vãn bối tiếp nhận, nhưng Ma Thần lại cư nhiên thay đổi, đưa nhị công chúa lên thay, giết mẫu thân hơn nữa lại còn âm mưu giết luôn cả vãn bối, sư phụ Thác Nhĩ Ba vì cứu vãn bối mà cũng chết trong tay họ, vãn bối công lực không đủ không thể báo đại cừu, đành vượt ngàn dặm tới cầu Kiếm Thần gia gia xuất quan! Cả thiên hạ lúc này chỉ có Kiếm Thần gia gia mới có thể ngăn cản được chúng, trừ đi tên loạn thần tặc tử đem lại công đạo cho thiên hạ!”
Kiếm Thần ngửa mặt lên trời, bất động hồi lâu rồi cười lạnh lùng nói:
“Trừ loạn thần tặc tử đem lại công đạo cho thiên hạ! Nói rất hay!”
Sắc mặt Liên Hoa vô cùng tốt, cuối cùng chuyện lớn sắp thành rồi.
Nhưng lời nói sau đó của Kiếm Thần đột nhiên hỏi lại:
“Ai là loạn thần tặc tử?Ngươi muốn đòi lại công đạo gì?”
Liên Hoa sửng sốt:
“Mẫu thân từng nói với vãn bối, Kiếm Thần gia gia chính là người hộ vệ của vương thất, cũng chính là người bảo vệ thế giới này, chẳng lẽ Kiếm Thần gia gia lại có thể im lặng nhìn bọn quần thần tặc tử hoành hành, khuynh đảo quốc gia, đổi trắng thay đen sao?”
Kiếm Thần thản nhiên nói tiếp:
“Lời ngươi nói rất đúng, Kiếm Thần ta là người bảo vệ cho đế quốc, nhưng ta chỉ là người bảo vệ chứ không phải là người dẹp loạn! Vương miện đã trao cho nhị công chúa, cả hoàng thất đều đồng ý, ngươi tại sao lại muốn thay đổi chứ, đúng là không biết tự lượng sức!”
Liên Hoa kinh hãi hỏi:
“Kiếm Thần chẳng lẽ ngươi đã quên việc kế thừa là do Nữ vương chỉ định, hơn nữa chẳng lẽ ngươi đã quên mối thù của Thước Nhĩ Ba sao?”
Kiếm Thần cười lạnh:
“Hoàng thất, vương tước với chúng ta cũng chỉ là hư ảo! Ngươi là kẻ muốn thay đổi lề lối của tổ tông tự nhiên không phải là người thừa kế thích hợp, về phần Thác Nhĩ Ba, hắn chỉ có thể xem như một tên bại hoại làm ô nhục Kiếm Thần ta, nếu hắn không chết thì ta cũng sẽ tự mình tới lấy mạng hắn!”
Liên Hoa ngây ngốc đứng im, Chu Vũ liền đưa tay kéo nàng đứng dậy:
“Không cần phải cầu xin hắn nữa!”
Liên Hoa nhìn Chu Vũ ngơ ngác hỏi:
“Tại sao? Vì sao lại như vậy?”
Chu Vũ ôn hòa nói:
“Ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Kiếm Thần và Ma Thần vốn là cùng một chiến tuyến, bọn họ vốn đều là những kẻ đầu sỏ!”
“Thông minh! Ngươi quả thật là tương đối thông minh, ta có thể nói cho các ngươi một việc, Ma Thần vốn là sư huynh của ta, các ngươi từ ngàn dặm tới đây vốn chỉ là đi vào cái bẫy đợi sẵn mà thôi!Ha ha!”
Tiếng cười dài của Kiếm Thần khiến cho không khí trong động bị xáo trộn, tường luồng gió xoáy tròn đưa tiếng cười vang khắp trong động ra ngoài thông đạo,lúc này trường kiếm của Liên Hoa đã nắm chặt trong tay, chịu chết sao? Nàng không cam lòng! Mặc dù cùng Kiếm Thần đối địch chỉ có chết nhưng nàng sẽ không đứng im chịu chết!
Nắm chặt trường kiếm, âm thanh rất nhỏ:
“Chu Vũ ta sẽ vọt tới trước trong lúc đó ngươi hãy nhanh chạy trốn đi!”
Với ma pháp phi hành đặng biệt của hắn nếu là chạy trốn sẽ có cơ hội thành công rất lớn.
Chu Vũ vẫn đứng im dường như không có nghe thấy.
“Chạy!”
Trường kiếm của Liên Hoa liền giơ lên cao, thân thể lao thẳng lên cột đá, tay phải liền phóng ra, trong hư không hiện lên vài tia kiếm khí mơ hồ xẹt tới, hai mắt kiếm thần khẽ hiện lên một tia quang mang, tay trái của hắn khẽ vung lên, khuôn mặt Liên Hoa liền thay đổi, nàng có cảm giác một loại nguy hiểm cùng cực, đột nhiên trước mắt nàng hiện lên một mảnh trắng xóa, xích một tiếng, tường băng chắn trước mặt nàng đã bị chém thành hai nửa, mà cả động khẩu cũng bị kiếm khí cắt qua, là hư không chi kiếm! Liên Hoa cực kỳ căng thẳng, vội vàng trượt theo khối băng lùi lại, trước mặt nàng lúc này chỉ còn bóng lưng của Chu Vũ !
“Hảo ma pháp!”
Âm thanh của Kiếm Thần tràn ngập trào phúng:
“Đúng là thủy hệ đại ma đạo sư, thực lực thâm tàng bất lộ! Tuy nhiên, Chu Vũ ngươi có biết ở trước mặt ta ngươi không hề có cơ hội ra tay đâu!”
Chu Vũ nhìn chằm chằm vào Kiếm Thần:
“Kiếm Thần ngươi cũng biết ngươi vốn không phải là thần tiên!”
Kiếm Thần cười lớn:
“Cái xưng vị của phàm nhân ta không hề để trong lòng!”
Chu Vũ lạnh lùng nói:
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi! Ngươi không phải là thần tiên, cho nên ngươi sẽ có lúc thất bại, mà khi đó ngươi chỉ có một con đường là….chết mà thôi!”
Kiếm Thần tươi cười hỏi:
“Ngươi có thể đánh bại được ta?”
Chu Vũ thản nhiên nói:
“Ta sẽ thử xem sao!”
Kiếm Thần cười lớn :
“Ngươi chắc hẳn là người cực kỳ ngu xuẩn?Kiếm vừa rồi của ta vốn chưa dùng tới ba thành công lực! Bất kỳ ma pháp sư nào khi tiến vào động phủ của ta chỉ có thể dùng để làm vật tế kiếm cho mà thôi! Trừ phi ma pháp lực của ngươi ngang với sư huynh ta , bằng không…..!”
Trong động phủ của hắn chính là thế giới do hắn tạo nên, không gian không lớn vốn chỉ thích hợp cho kiếm pháp mà không thích hợp cho việc phóng xuất ma pháp, lời này của hắn cũng không phải là nói quá.
Liên Hoa sắc mặt đại biến, chỉ là tam thành công lực thôi sao? Kiếm Thần tất nhiên không nói dối, như vậy…….nàng vừa nghĩ vừa lùi từng bước, nhỏ giọn nói:
“Chu Vũ chúng ta….. cùng chiến đấu!”
Chu Vũ chậm rãi lắc đầu:
“Liên Hoa đây là cuộc chiến của ta, ngươi hãy cẩn thận một chút!”
Khẽ đưa tay ra Liên Hoa đột nhiên bị một luồng gió thổi bay ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp! Kiếm Thần chi kiếm vô ảnh vô tung hơn nữa công lực của Kiếm Thần cũng cao thâm khó lường, nếu có Liên Hoa ở bên cạnh hắn quả thật vô pháp chiếu cố cho nàng, chỉ còn cách đẩy nàng ra ngoài trước đã!
Kiếm Thần nở một nụ cười âm hiểm:
“Còn muốn chạy sao?”
Hai tay hắn liền giơ lên, hai luồng kiếm khí xuất hiện, một đạo xé gió bắn về phía Liên Hoa đang bị đẩy ra ngoài thông đạo, một đạo bắn về phía Chu Vũ. Chu Vũ hơi động, thân hình đột nhiên chắn trước cửa thông đạo, tay khẽ nhấc lên chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ, thiên kiếm đấu với vô hình chi tiếm, trong không trung vang lên một tiếng động nhỏ rồi chậm rãi trở lại bình thường.
Sắc mặt Kiếm Thần đại biến:
“Hư không chi kiếm! ngươi không phải là ma pháp sư sao? Ngươi đến tột cùng có lai lịch như thế nào?”
Hư không chi kiếm, vốn phải tiến vào cảnh giới Kiếm Thần mới có thể sử dụng, nó là loại kỹ năng đặc biệt khiến cho kiếm khách có thể từ bỏ trường kiếm, tay không kiếm mà tâm có kiếm, kiếm vô hình tùy tâm mà phát.
Khi Liên Hoa hoàn toàn biến mất sau thông đạo, Chu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm:
“Ngươi làm sao có thể khẳng định ta không phải một ma pháp sư? Ngươi hãy xem thử nhé!”
Ngón trỏ tay phải của Chu Vũ khẽ động, đột nhiên xuất hiện một khối băng trùy bắn thẳng về phía Kiếm Thần, khẽ vung tay phải lên một luồng kiếm khí khẽ bay ra cắt nát khối băng trùy nhưng ngay lập tức một con hỏa long đã lao tới bên cạnh Kiếm Thần.
“Là hỏa ma pháp!”
Đối phương vốn là thủy hệ đại ma đạo sư có thể bắn ra băng trùy thuật cũng không có gì đáng nói nhưng nếu cả hỏa long cũng được hắn thi phóng thì quả thật là kỳ quái! Hơn nữa đầu hỏa long này uyl ực vô cùng, so với hỏa ma pháp bình thường lại càng lợi hại hơn, ngay cả không khí cũng bị nó đốt cho nóng rực lên, Kiếm Thần tuy kinh nhưng không loạn, đấu khí toàn thân áp xúc thành một khối cầu màu đỏ tươi, ngăn cách hỏa long ở bên ngoài bao phủ thành một hỏa cầu, là đối khí hộ thể!
Trên trán Kiếm Thần đã xuất hiện mồ hôi lạnh, hoặc cũng có thể là nóng quá mà chảy mồ hôi nhưng tất cả đều là do người trước mặt hắn khiến hắn phải đổ mồ hôi.
Oanh long một tiếng, đại hỏa cầu bị đấu khí bạo liệt mà tiêu thất, Kiếm Thần uy phong hiện ra đứng thẳng trên cột đá, ở phía dưới Chu Vũ đang lẳng lặng nhìn hắn cười:
“Có biết tại sao ta không nhân cơ hội lúc trước mà ra tay không?”
Kiếm Thần sắc mặt đại biến, vừa rồi hắn dùng đấu khí cùng với siêu cấp hỏa long của đối thủ đối kháng mà quên mất vô hình chi kiếm của đối thủ, nếu lúc đó đối phương xuất ra một kiếm, tự mình căn bản là không còn đường sống, đấu khí hộ thể có thể ngăn cản ma pháp nhưng với vô hình chi kiếm kết hợp thì hắn quả thật vô phương chống đỡ.
Chu Vũ lẳng lặng nhìn sắc mặt của hắn:
“Ta vốn muốn thử xem công phu chân thật của ngươi lợi hại tới đâu!”
Thân thể Kiếm Thần khẽ động lập tức đã xuất hiện trước mặt Chu Vũ, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn một trượng:
“Tốt lắm! Ta sẽ giúp ngươi đạt được ước muốn đó!”
Từ trên cột đá xuất hiện trước mặt Chu Vũ nếu là người bình thường chỉ thấy hành động diễn ra trong một cái chớp mắt, gió không biết từ khi nào đã nổi lên khiến cho tóc Chu Vũ bay phấp phới, nhưng sắc mặt hắn vẫn rất bình thản:
“Ở thế giới này ngươi được xưng tụng là thần, cùng ngươi đánh một trận chính là nguyện vọng của ta!”
Kiếm Thần ánh mắt hiện lên sự thận trọng,năm mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy phải thận trọng! Người trẻ tuổi trước mặt hắn vốn không đáng để hắn phải thận trọng nhưng không hiểu sao hết lần này tới lần khác Kiếm Thần đều cảm thấy một loại áp lực, áp lực cực kỳ trầm trọng.
“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Thanh âm của Chu Vũ rất bình thản.
Kiếm Thần đưa tay trái lên, chậm rãi nói:
“Ngươi có thể bắt đầu được rồi!”
“Hai người chúng ta sẽ có một kẻ không bao giờ nhìn thấy bầy trời nữa!”
Chu Vũ nói tiếp:
“Cho nên, ta muốn hỏi ngươi một chuyện!”
“Mời!”
Chu Vũ chậm rãi nói:
“ta muốn hỏi ngươi, nếu biết rõ rằng điều mình làm là sai nhưng lại vẫn cố gắng bảo vệ nó, điều đó có phải là ngu xuẩn không?”
Kiếm Thần cười lạnh:
“Một kẻ biết rõ không có khả năng để thay đổi điều đó nhưng hết lần này tới lần khác đều không tự lượng sức mà cố làm, đó mới chính thức là kẻ ngu xuẩn!”
“Đúng vậy!” Kiếm Thần gật đầu:
“Cho nên ngươi đi chết đi”
Lời vừa dứt một chưởng đã tới sát bên người Chu Vũ,nhằm thẳng vào cổ hỏng của hắn! Chưởng lực sắc như kiếm có lẽ nó vố là kiếm, hư không chi kiếm, tốc độ nhanh như điện hoặc nó vốn chính là do điện tạo thành vậy.
Kiếm Thần xuất chiêu, trong lòng thập phần nắm chắc, một kiếm này sẽ trúng, chỉ cần hắn ra tay trước nắm lấy tiên cơ thì hắn sẽ không thất bại, khi hắn công lực còn chưa cao như bây giờ thì tiên phát chế nhân chính là phương thức hộ mệnh của hắn, tiến vào cảnh giới Kiếm Thần hắn ít khi phải dùng lại chiến thuật này nhưng cũng không có nghĩa hắn ra tay chậm hơn trước, khi hắn cùng đối phương nói chuyện nắm thời cơ sẽ tung sát chiêu, cái này cũng có thể coi là đánh lén! Đường đường là Kiếm Thần tự nhiên lại có thể lợi dụng cơ hội để đánh lén, nói ra có lẽ không ai tin, nhưng cũng chẳng có ai biết mà nói ra ngoài được, cũng bởi người trẻ tuổi trước mặt khí thế cực kỳ trầm ổn, công phu lại thập phần quái dị, một kiếm vừa rồi Kiếm Thần xuất ra cũng có phần bởi vì kiêng kỵ hắn mà mới làm thế!
Hắn sẽ không thất bại! Chém qua người đối phương! Đã chém trúng………..là…..tàn ảnh.