Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 50: Khế ước bình đẳng
Trước mắt Kim Hậu bây giờ là một cô gái bán nhân tộc có đôi tai sói vểnh vểnh lên rất dễ thương, đằng sau nàng là một cái đuôi màu đỏ cực kỳ mềm mại đang không ngừng ngoe nguẩy sang hai bên. Tuy rằng dung nhan của nàng bị một lớp sương mù che khuất, làm cho Kim Hậu không thể thấy rõ được gương mặt nàng. Nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn, rằng cô nàng là một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp.
Hiện mỹ nhân tai sói này đang dần dần tiếp cận tới bên hắn, tiếp đó là áp sát cả gương mặt gần tới nỗi làm cho hắn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.
“Này mỹ nhân. Tôi biết tôi rất đẹp trai tiêu sái nhưng dù sao tôi vẫn là người theo trường phái truyền thống đấy nhé. Tôi không thể vì một phút sung sướng mà bán rẻ phẩm hạnh của mình được…” Kim Hậu còn chưa kịp ngỡ ngàng vì cô nàng tiếp cận quá sát thì bất chợt nàng ta thè lưỡi ra rồi liếm lia lịa vào mặt hắn.
“Sao lại rửa mặt bằng lưỡi vậy…Không được!!! A…Thật phê…”
Không thể không nói, Kim Hậu ngoài miệng thì lải nhải phản đối nhưng hành động của hắn thì lại trái ngược với những gì hắn nói. Được một mỹ nhân “rửa mặt” bằng lưỡi thì đời còn gì sung sướng bằng?
Nhưng bất chợt Kim Hậu cảm thấy như có gì đó không đúng, dường như cái mùi của cô nàng này tỏa ra khá quen thuộc…
“Ngao!”
Đột nhiên cô nàng sủa lên một tiếng cực kỳ hoang dã, sau đó da mặt của cô nàng vặn vẹo một cách kỳ lạ. Cuối cùng từ từ biến đổi, hóa thành mặt của con Xích Huyễn Hỏa Lang.
“Á!!!!” Kim Hậu kêu lên một tiếng thất thanh…
Dần dần tỉnh lại từ trong cơn mê, Kim Hậu bấy giờ mới bắt đầu lấy lại một chút ý thức. Đập vào mặt hắn hiện giờ là con Xích Huyễn Hỏa Lang con đang dùng lưỡi liếm láp vào mặt hắn.
“Híc, sói con, mày làm tao sợ chết mất.” Kim Hậu yếu ớt thều thào, lấy tay nhẹ nhàng vuốt vào sống mũi nó.
Sở dĩ hắn hôn mê bất tỉnh là bởi vì tiêu hao năng lượng quá độ. Kim Hậu phải liên tục sử dụng ra đấu khí không ngừng nghỉ. Tính từ lúc bắt đầu chạy đi tìm sói con và kết thúc cho tới lúc thi triển ra Lôi Vũ Phá Thiên Không để giết chết con Băng Dã Ma Vượn.
“Khá khen cho ngươi có thể vượt cấp giết ma thú lục tinh đấy nhé. Hơn nữa ngươi và con Xích Huyễn Hỏa Lang kia chiến đấu cùng nhau cũng rất ăn ý. Không tệ, không tệ.” Bỗng giọng nói của Bạch lão vang lên trong đầu Kim Hậu.
“Cũng may con Băng Dã Ma Vượn kia chiến đấu không thông minh cho lắm. Nếu không thì con với sói con có liên thủ thế nào đi nữa thì cũng không thể thắng được nó.” Kim Hậu lắc đầu cười khổ nói.
Lại nhìn toàn thân rơi vào trạng thái vô lực, Kim Hậu chỉ còn biết khẽ thở ra một hơi mệt nhọc. Lắc đầu than thở:
“Đấu Pháp quyết chừng nào còn chưa cường hóa lên đến đẳng cấp Huyền giai thì chừng đó con vẫn còn phải mệt dài dài.”
“Đúng vậy. Cũng tại Đấu Pháp quyết trong thời gian đầu đẳng cấp vẫn còn quá thấp kém cho nên không thể đáp ứng số lượng năng lượng mà ngươi tiêu hao được. Có lẽ vi sư cũng phải điều chế cho ngươi một vài viên Hồi Lực Đan để cho ngươi cầm cự vậy.” Bạch lão giọng điệu mang theo một chút suy tư nói.
“Thật chứ sư phụ? Được vậy thì tốt quá!” Nghe Bạch lão nhắc đến chuyện đan dược là tinh thần của Kim Hậu lại sáng láng hẳn lên. Hơn nữa còn là thứ hắn rất cần thiết cho nên bảo hắn không vui làm sao được?
“Vi sư đã bao giờ nói sai gì với ngươi chưa? Cơ mà linh dược để luyện chế ra loại đan dược này hơi cầu kỳ một chút. Thế nên có lẽ ngươi sẽ phải tìm mệt đấy.” Bạch lão vẫn nhắc nhở hắn.
Sau một lúc nằm liệt ở dưới đất, Kim Hậu lúc ấy mới hồi phục lại được một chút ít sức lực. Hắn bấy giờ mới miễn cưỡng gượng người ngồi dậy. Điều bây giờ hắn cần phải làm là trở về sơn cốc để điều thức lại số năng lượng đã tiêu hao.
“Ẳng! Ẳng!”
Chợt con Xích Huyễn Hỏa Lang sủa lên hai tiếng, sau đó lấy mồm cắn vạt áo đã có chút rách rưới của Kim Hậu, kéo hắn tới chỗ bông hoa màu trắng kỳ lạ.
“Cái bông hoa này là thứ mày muốn sao?” Kim Hậu nhìn vào bông hoa trắng muốt đang tỏa ra một tia hàn khí mát lạnh. Từng cánh hoa của bông hoa này được ánh mặt trời phản chiếu vào làm cho chúng trở nên sáng lên khá kỳ lạ, hơn nữa còn óng ánh một cách rất huyền ảo.
“Đẹp thật đấy. Thì ra là bông hoa này được con Ma Vượn kia canh giữ.” Kim Hậu cẩn thận đánh giá bông hoa này một lượt, hắn cũng không kìm được trước sự diễm lệ của nó mà khen ngợi.
“Đây là Băng Tâm Linh Hoa, một sự kết hợp khá hoàn hảo giữa hai loại thuộc tính linh dược là hàn tính và ôn tính. Có thể dùng để điều chế cho rất nhiều loại đan dược cao cấp. Đặc biệt là với hàn tính mát nhẹ của nó thì dùng làm thành phần phụ trợ để luyện ra loại đan bảo vệ kinh mạch cho ngươi trong khi luyện hóa dị nguyên tố cũng khá tốt đấy.” Không đợi Kim Hậu đặt câu hỏi, Bạch lão liền lập tức giải thích cho hắn nói.
“Ngao!” Con sói lập tức tới bên chỗ bông hoa, lấy chân đào đất lên như thể muốn mang cả gốc của bông hoa này đi.”
Mặc dù Kim Hậu trong lòng cảm thấy khá bất ngờ. Nhưng khi nhìn sang con Xích Huyễn Hỏa Lang đang cố gắng muốn lấy bông hoa này thì hắn cũng không có nổi lên một chút tâm tư riêng gì cả. Chỉ lẳng lặng lấy chiếc xẻng từ bên trong nhẫn không gian ra, trợ giúp nó đào cả gốc bông hoa này lên.
“Bây giờ tao đặt nó vào cái hộp này để bảo quản cho tiện. Tới lúc về đến sơn cốc thì tao sẽ trả lại mày được không?” Kim Hậu lấy từ bên trong giới chỉ ra một chiếc hộp chuyên dụng để đựng linh dược mà Bạch lão chuẩn bị từ lúc bắt đầu chuyến đi.
“Ẳng!” Con Xích Huyễn Hỏa Lang mặc dù có chút nghi hoặc nhìn Kim Hậu, nhưng thái độ của nó vẫn tỏ ra là đã đồng ý với hắn.
Kim Hậu lấy hai tay cẩn thận đặt Băng Tâm Linh hoa an vị vào bên trong chiếc hộp màu nâu rồi thu vào bên trong nhẫn không gian. Nhưng vừa mới cất đồ vào xong thì bỗng dưng hắn khụy một chân quỳ xuống đất, lồng ngực của hắn lại đột nhiên nhói đau. Có lẽ vì để giúp con sói đào Băng Tâm Linh Hao mà hắn đã vắt nốt sức lực còn chưa kịp hồi lại, hậu quả là toàn thân lại bị thoát lực.
“Ẳng! Ẳng!”
Con Xích Huyễn Hỏa Lang nhanh chóng lấy thân đỡ lấy Kim Hậu để hắn không phải ngã xuống đất, sau đó con thú quay đầu lấy miệng kéo cổ tay hắn, ý bảo Kim Hậu ngồi lên lưng nó.
“Hả? Mày muốn chở tao về sao? Nhưng mà vác nổi tao không đấy?” Kim Hậu có chút bất ngờ nói.
“Ngao!” Hình như nó đang thúc dục hắn.
“Được rồi, được rồi. Nhưng mà mày đừng có cố quá rồi lại quá cố như tao đây này.” Kim Hậu vui vẻ cười nói.
Con Xích Huyễn Hỏa Lang này tuy cao tới quá hông của Kim Hậu, nhưng cả người của nó nếu so với chiều cao của hắn thì lại là dài hơn rất nhiều. Dù cho Kim Hậu có nằm lên lưng của nó cũng không có vấn đề gì cả.
Vừa leo lên lưng con Xích Huyễn Hỏa Lang, Kim Hậu lập tức cảm giác được sự mềm mại từ bộ lông giống như lụa tằm của con thú, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái khi ngồi lên trên nó.
Khẽ lấy tay vuốt lấy cổ con Xích Huyễn Hỏa Lang, Kim Hậu cười nói:
“Đi thôi sói con!”
Vụt!
Con Xích Huyễn Hỏa Lang giống như hóa thành một cơn gió nhẹ, nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ. Cả người tựa như một mũi tên đỏ rực đang xé gió, phi thẳng vào bên trong rừng rậm. Mặc dù cả sói con và Kim Hậu đều có thực lực rất yếu kém, nhưng trên đường đi lại không có một con ma thú nào phát hiện ra bọn họ bởi vì đã có Bạch lão giúp ẩn dấu khí tức. Cho nên cũng không lâu sau, cả hai đã bình yên trở về tới sơn cốc.
Thật may cho Kim Hậu là tạm thời không có con thú nào đi loạn vào tới đây. Chỉ là hiện giờ lại có một vấn đề khác, đó là hắn đang kiệt sức cho nên không thể tự mình rào lại lối đi ngay được.
“Để vi sư chặn lối lại cho, nhưng chỉ một lần này thôi đấy.” Đang là trong lúc Kim Hậu không biết phải làm sao thì Bạch lão từ bên trong chiếc nhẫn đen hiện ra rồi bay ra chỗ lối đi.
“Ẳng!”
Mặc dù lần trước Bạch lão cũng có mặt tại chỗ chiến trường giữa hai con ma thú, nhưng con Xích Huyễn Hỏa Lang con lúc ấy không để ý xung quanh gì cả. Cho nên lần này nó vừa nhìn thấy Bạch lão xuất hiện thì sủa lên một tiếng sợ hãi bởi khí tức quỷ dị của lão.
“Không sao, không sao. Đừng có sợ. Lão ta chỉ là một lão già tham ăn mà thôi, không việc gì mày phải lo.” Kim Hậu lại lấy tay khẽ vuốt nhẹ vào cổ nó, thì thầm nói.
“Láo lếu! Ta nghe thấy hết rồi đấy!” Giọng nói của Bạch lão bỗng truyền lại về phía hắn.
“A!! Sư phụ, người nghe nhầm mà thôi… Sói con, mau đưa ta vào bên trong hang đi thôi.” Kim Hậu vội vã chỉ cho con Xích Huyễn Hỏa Lang đưa hắn vào bên trong sơn động
Một vài giờ đồng hồ qua đi cũng nhanh chóng, thời gian hiện đã là đầu giờ chiều. Sau khi phục hồi lại số năng lượng đã tiêu hao, cuối cùng thì Kim Hậu cũng thở ra một ngụm trọc khí, đình chỉ vận chuyển thiên địa linh khí vào trong người.
Mở ra đôi mắt xanh biếc của mình, hắn lập tức thấy bóng lưng của con Xích Huyễn Hỏa Lang đang ngồi thẳng che lại cửa động, dường như nó cũng biết Kim Hậu đang phải hồi phục nên đứng bảo vệ cho hắn.
“Chà, con sói này khôn thật đấy.” Kim Hậu lắc đầu khẽ cười một cái. Liền đứng dậy lấy từ bên trong chiếc nhẫn không gian ra một bộ quần áo mới mặc lên. Tiếp đó là đem chiếc hộp đựng Băng Tâm Linh Hoa ra, tiến tới bên con Xích Huyễn Hỏa Lang.
“Này sói con, bây giờ mày muốn làm gì với bông hoa này đây?” Lần này Kim Hậu không có còn phải dè dặt như trước nữa, hắn trực tiếp thoải mái lấy tay xoa đầu con sói nhỏ.
“Ngao!”
Cũng thật kỳ lạ, kể từ lúc Kim Hậu giúp con sói đoạt Băng Tâm Linh Hoa từ con Ma Vượn thì thái độ của nó với Kim Hậu bỗng thay đổi hẳn. Có vẻ nó cũng đã nhận ra sự quan tâm lo lắng từ hắn. Thế nên dường như nó đã chấp nhận Kim Hậu.
Con Xích Huyễn Hỏa Lang dẫn Kim Hậu trở lại chỗ ngôi mộ của mẹ nó, ngay lập tức nó đào đào trước bia mộ một cái hố nhỏ, rồi lại sủa vài cái ý bảo Kim Hậu đặt bông hoa này xuống.
“Thì ra là mày muốn lấy bông hoa này để kính hiếu mẹ mình.” Kim Hậu bấy giờ mới chợt hiểu ra. Hắn cũng không ngờ con thú lại có tình cảm tới bậc này. Hiện giờ trong lòng hắn lại bắt đầu dâng lên sự đồng cảm với chú sói thông minh này.
“Sư phụ, người không phản đối nếu con không cần bông Băng Tâm Linh Hoa này chứ?” Kim Hậu trước khi định mở chiếc hộp ra thì chợt quay sang hỏi Bạch lão đang lơ lửng cách đó không xa.
“Nếu ngươi cảm thấy mình việc mình làm là đúng thì cứ thực hiện đi, tại sao phải hỏi vi sư suốt vậy?” Bạch lão chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, đáp lại hắn.
“Đây là con hỏi ý kiến của người mà. Vả lại loại đan mà người tính luyện chế cho con có thể dùng loại linh dược khác thay thế cho bông hoa này được không?” Kim Hậu vẫn nhìn lão hỏi.
“Như ta đã nói, bông hoa này tuy dùng rất tốt nhưng nó chỉ là phụ trợ cho loại đan đó mà thôi. Vì vậy nếu có thể tìm được một loại linh dược lạnh hơn thì càng tốt. Vấn đề chỉ là không biết đến bao ngươi mới tìm được loại linh dược ấy đây?”Bạch lão thong thả giải thích nói.
“Con hiểu rồi, bông hoa này con sẽ…” Vừa nói, Kim Hậu vừa mở nắp hộp ra, lập tức một luồng ánh sáng lung linh huyền ảo chiếu rọi ra tứ phía, làm cho cả khu đất vốn đã rất có sức sống thì nay trở nên càng tươi tắn một cách lạ thường.
Cẩn thận đặt Băng Tâm Linh Hoa xuống hố đất, Kim Hậu bấy giờ mới quay đầu lại nhìn Bạch lão cười nói:
“Con tìm ra được một cây linh dược khác thay thế là được chứ gì?”
Bạch lão cũng nhìn Kim Hậu không nói gì, trong thâm tâm lão thì âm thầm gật đầu với quyết định của hắn.
“Sao rồi sói con? Mày hài lòng chưa?” Kim Hậu lại cười nhìn sang con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Chú sói hiện đang đăm chiêu nhìn vào bông hoa đang tỏa ra ánh sáng óng ánh, ánh mắt của nó thoáng có chút u buồn. Nhưng sau tiếng nói của Kim Hậu, sự u buồn đó liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự phấn chấn tràn đầy tự tin.
“Tao rất vui vì mày đã lấy lại được tinh thần…” Đang trong lúc Kim Hậu lại chìa tay ra muốn vuốt ve nó, bất chợt con Xích Huyễn Hỏa Lang lại táp vào đầu ngón tay hắn một cái.
“Ui da, sao mày tự dưng lại…” Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bỗng có một ánh hào quang kỳ dị lóe lên giữa hắn và con Xích Huyễn Hỏa Lang. Không lâu sau, một mảnh của khu sơn cốc giống như bừng sáng chói lóa hơn cả ánh mắt trời, làm cho bầy khỉ sống cùng trong sơn cốc đó dấy lên một trận xôn xao.
“Sư phụ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Kim Hậu có chút khó hiểu hỏi Bạch lão.
“Tập trung vào con Xích Huyễn Hỏa Lang, đây chính là ma thú chủ động kiến lập khế ước với ngươi. Nghĩa là kể từ nay trở đi con sói sẽ đối với ngươi trở nên chân tình hơn, giống như một người chiến hữu không bao giờ phản bội lại ngươi. Chính là có phúc cùng hưởng, có họa thì cùng chịu.” Bạch lão nhanh chóng đến bên Kim Hậu giải thích cho hắn để quá trình ký kết không bị gián đoạn.
Kim Hậu bấy giờ mới hiểu ra sự việc, liền lập tức nhắm mắt lại tập trung tinh thần cùng con Xích Huyễn Hỏa Lang ký kết khế ước.
“Khế ước ma thú là một loại khế ước mà chỉ khi ma thú coi đối phương giống như người thân của nó thì lúc ấy nó mới cam tâm tình nguyện ký kết loại khế ước này với người đó. Tên nhóc này thật đúng là có diễm phúc.” Bạch lão đứng một bên theo dõi màn ký kết, lầm bầm nói.
Roẹt!
Ánh sáng kỳ dị từ màn ký kết này đến thì nhanh mà đi thì cũng lẹ không kém. Sau khi Kim Hậu chậm rãi mở mắt ra thì con Xích Huyễn Hỏa Lang đã chồm lên người hắn, thè cái lưỡi hồng ra liếm láp vào mặt Kim Hậu.
Ký Kết Thành Công!
“A Ha Ha Ha, nhột quá. Thôi nào đừng đùa nữa, sói con… À không, phải nghĩ ra cho mày một cái tên chứ nhỉ, để xem nào…”
Kim Hậu vừa chìm vào suy tư, vừa vuốt cổ con sói. Sau một lúc cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng hắn nhìn chăm chăm vào con Xích Huyễn Hỏa Lang, hai tay vỗ vào nhau rồi nói :
“Tiểu Lang được không?”
Con sói con lập tức trừng mắt nhìn hắn, miệng phát ra âm thanh gầm gừ. Kim Hậu trông thấy liền biết là nó đang kịch liệt phản đối cái tên này. Thấy vậy, hắn lại thuận miệng nói một cái tên nữa :
“Thế... Hỏa Nhi thì sao?”
Con sói nghe xong cái tên, liền kêu vài tiếng Ẳng ẳng, rồi sau đấy liếm mặt Kim Hậu tỏ vẻ rất thích thú.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi, từ nay tao gọi mày là Hỏa Nhi vậy.” Kim Hậu ôm lấy cổ nó, cười nói.
Bạch lão nhìn Kim Hậu đang hồn nhiên chơi đùa với con sói Hỏa Nhi thì chậm rãi tới đằng sau lưng hắn, lấy tay cốc cho một cú trời giáng vào đầu hắn.
Cốp!
“Chơi đã đủ chưa? Đã có ma thú riêng rồi thì bây giờ còn không mau đi luyện tập kẻo mặt trời lặn mất bây giờ.”
“Sư phụ, người thật là khó tính.” Kim Hậu ôm đầu phụng phịu nói.
“Không khó tính thì dễ tính cho ngươi bắt nạt hả?” Bạch lão khoanh tay nhìn hắn đáp.
Nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ hồ nước, Kim Hậu lẩm bẩm nói:
“Người già đúng thật là khó chịu.”
“Cái gì?! Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe xem nào?” Bạch lão đột nhiên từ đằng sau quát lớn.
“A, không có gì đâu sư phụ, con bảo người thật đẹp trai ấy mà..” Cả người Kim Hậu liền đổ mồ hôi hột, hắn nhanh chóng rảo bước nhảy vào dưới chân thác nước bắt đầu ngồi luyện tập.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 51: Địa bàn của bầy khỉ ngộ nghĩnh
Kể từ sau khi ký kết khế ước với Hỏa Nhi, cuộc sống của Kim Hậu lại có thêm một niềm vui mới. Mỗi khi có thời gian rảnh là hắn và Hỏa Nhi lại chơi đùa với nhau một cách rất vô tư. Họ ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau và… nghịch dại cũng cùng nhau.
Cụ thể là trong một lần nghỉ giải lao, một người một sói ăn no rửng mỡ rủ nhau trêu đùa Bạch lão. Kết quả là cả hai bị lão ta xách lên cây treo ngược đầu xuống suốt cả một ngày trời. Thật đúng là chủ nào tớ nấy.
Và như vậy, vì có Hỏa Nhi xuất hiện cho nên những ngày tu luyện của hắn cũng không còn khô khan như trước nữa. Chuyện tiếp theo đó sẽ không có gì đáng để kể, nếu như ngày hôm nay Bạch lão bỗng nói với Kim Hậu:
“Hậu, hôm nay vi sư cho ngươi nghỉ tập một ngày để chuẩn bị tập trung luyện hóa bổn nguyên hỏa chủng của mẹ Hỏa Nhi để lại cho ngươi.”
Kim Hậu vẫn còn có chút ngỡ ngàng sau khi nghe lời Bạch lão nói. Đúng vậy, tại sao hắn lại quên béng mất việc này chứ? Bổn nguyên hỏa chủng, vừa nghe cái tên thôi là cũng có thể hiểu được đây là căn nguyên tinh hoa ngọn lửa trong người của con Xích Huyễn Hỏa Lang, mẹ của Hỏa Nhi để lại cho hắn sau khi từ trần.
Nhìn viên tinh thạch màu đỏ rực hình đa giác có sáu cạnh đồng đều đang nằm trong tay Bạch lão, Kim Hậu vẫn nhất thời có chút không hoàn toàn hiểu được công dụng của nó.
“Sư phụ. Thế khi luyện hóa thứ này thì cụ thể con sẽ có được lợi gì?” Kim Hậu chỉ tay vào viên tinh thạch, thắc mắc hỏi.
“Khi luyện hóa xong Xích Hỏa (lửa đỏ) này thì nó sẽ thay thế ngọn lửa bình thường trong người của ngươi bằng ngọn lửa lúc trước của con Xích Huyễn Hỏa Lang. Nói cho dễ hiểu là cường hóa ngọn lửa trong người của ngươi.”
Vừa nghe Bạch lão giải thích xong thì hai mắt của Kim Hậu dần sáng lên giống như hai cái đèn pha. Ngày hôm ấy, hắn đã tận mắt chứng kiến uy lực của ngọn lửa màu đỏ này. Nay lại sắp được sử dụng chính ngọn lửa ấy thì chắc chắn thực lực của hắn sẽ được tăng lên một tầng cao mới. Đây thật sự đúng là một niềm vui khó tả với Kim Hậu hiện giờ.
Trong lúc còn đang chìm trong sự vui mừng thì chợt trong đầu Kim Hậu nảy sinh ra một ý nghĩ, hắn liền quay sang nói với Bạch lão:
“Sư phụ. Vậy Xích Hỏa này có giúp cho Đấu Pháp quyết được cường hóa lên không ạ?”
Thấy Kim Hậu nhắc tới vấn đề này, Bạch lão nhất thời cũng tỏ ra một chút do dự. Lão nói:
“Hừm, việc này cũng là điều vi sư đang cảm thấy rất khó nghĩ đây. Bởi vì ngọn lửa này dù sao cũng chỉ là thú hỏa, còn xa mới có thể so với những loại Dị hỏa nguyên tố do đất trời sản sinh ra được.
Lão thở dài ra một hơi, sau đó thì lại nhìn Kim Hậu.
“Nhưng làm gì cũng phải chừa lại đường lui. Theo giả thuyết của ta thì sẽ tồn tại hai loại khả năng.
Thứ nhất: Đó là sau khi hấp thụ Xích Hỏa thì nó sẽ chỉ đơn thuần thay thế ngọn lửa trong người ngươi. Về phần công pháp thì không có tiến hóa.
Thứ hai: Sau khi hấp thụ Xích Hỏa, đấu pháp quyết sẽ có cơ hội cường hóa. Nhưng điều này sẽ rất nguy hiểm nếu như ngươi không có chuẩn bị. Bởi vì theo như trong quyển trục công pháp của đấu pháp quyết có ghi nếu như công pháp được cường hóa thì nó sẽ gây cho người tu luyện một cơn đau rất khủng khiếp. Nhưng nếu có thể thành công cường hóa thì sẽ là một lần thoát thai hoán cốt, tu vi thăng tiến.”
“Thế cho nên vi sư mới nói cho ngươi nghỉ một ngày là bởi vì cả ngày hôm nay ngươi sẽ phải đi tìm kiếm linh dược. Yên tâm, vì thời gian gấp rút nên ta sẽ chi ra một chút linh lực để trợ giúp ngươi tìm kiếm, không cần phải lo lắng đâu.”
Kim Hậu gật đầu biểu thị đã hiểu. Hắn cũng nói dài dòng thêm nữa, lập tức lấy từ trong nhẫn không gian ra chiếc giỏ để hái linh dược. Khoác lên sau lưng rồi bước ra khỏi sơn động.
Hỏa Nhi lúc này đang nằm vắt vẻo ở bên trên một tảng đá ven cạnh hồ nước, vừa nhìn thấy Kim Hậu thì nó liền vẫy đuôi loạn xạ, nhanh chóng chạy tới bên hắn.
“Hỏa Nhi. Giờ tao phải đi ra ngoài có việc một chút. Ở lại trông nom cái hang động cho tao nhé?” Kim Hậu theo thói quen lấy tay vuốt đầu nó, cười nói.
“Ẳng! Ẳng” Con sói dường như đang phản đối Kim Hậu bỏ nó lại một mình.
“Mang cả nó theo, mũi của loài Xích Huyễn Hỏa Lang rất thính, có thể đánh hơi được mùi cách đến cả trăm mét. Cho nên cứ để nó trợ giúp ngươi tìm kiếm linh dược đi.” Bạch lão lơ lửng đến bên cạnh Kim Hậu nói.
“Oh! Thế thì tốt quá rồi. Vậy chúng ta cùng đi thôi.” Được dắt theo Hỏa Nhi, Kim Hậu tất nhiên cũng cảm thấy rất vui sướng.
Một người, một sói, một linh hồn lập tức nối đuôi nhau tới lối đi bí mật. Lối đi ngày hôm qua được Bạch lão chặn bằng một tảng đá khá lớn, cho nên sau khi phàn nàn với lão vài câu, Kim Hậu vẫn đành phải vận ra đấu khí để đẩy tảng đá này sang một bên lấy đường đi, sau đó thì lại phải đẩy về vị trí cũ.
Lúc ra đi thì khá hoành tráng, nhưng cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra mà chẳng bao lâu sau, Hỏa Nhi lại dẫn Bạch lão lẫn Kim Hậu quay trở lại chỗ cũ.
“Sư phụ, chuyện này là thế nào? Tại sao Hỏa Nhi lại dẫn chúng ta quay trở về sơn cốc thế này?”Gương mặt của Kim Hậu hiện giờ đang tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ nói.
“Mũi của Xích Huyễn Hỏa Lang không thể đánh hơi sai được. Ngươi không nhớ hôm qua nó tự mình tìm ra Băng Tâm Linh Hoa sao? Chắc chắn ở vùng còn lại của sơn cốc có tồn tại linh dược! Chúng ta phải đi xem thử.”
“Nếu trong sơn cốc đã có linh dược, vậy tại sao Hỏa Nhi lại phải đi ra ngoài kiếm?” Kim Hậu vẫn còn có chút chưa hiểu.
“Ơ hay, tên nhóc này. Ăn gì mà sao cứ hỏi toàn cái linh tinh như vậy? Điều đó có nghĩa là trong đó không có Băng Tâm Linh Hoa chứ sao nữa? Thôi không nói nhiều nữa, mau mở đường ra nhanh lên.” Bạch lão có chút không kiên nhẫn được, vội vàng phất tay nói.
Chàng Kim Hậu đáng thương lại phải đấy tảng đá ra để đi vào bên trong, sau đó lại ủn tảng đá trở lại.
“Hỏa Nhi. Bây giờ đến phiên mày đấy, đừng có làm tao phải phí sức nhé.” Kim Hậu lấy áo lau đi đầu đầy mồ hôi, vừa nói.
“Ẳng!” Hỏa Nhi sủa lên một tiếng, sau đó chạy lên đằng trước rồi cúi đầu đánh hơi. Kim Hậu và Bạch lão cũng nhanh chóng đi theo đằng sau.
Cả ba cứ như vậy tiếp tục đi sâu vào trong sơn cốc, vào vùng mà Kim Hậu chưa bao giờ đặt chân vào.
“Không ngờ cái sơn cốc này lại rộng lớn như vậy.” Kim Hậu vừa ngó nghiêng nhìn cảnh vật xung quanh, vừa cảm thán nói.
Từ cái lần đụng phải con khỉ có thực lực tam giai nên Kim Hậu từ đó cũng chả bao giờ dám đi sâu vào phía bên trong sơn cốc. Hắn chỉ một mực chú tâm tu luyện tại một góc cạnh thác nước.
“Ẳng! Ẳng!”
Kim Hậu còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt Hỏa Nhi sủa lên hai tiếng, sau đó chạy nhanh về phía trước. Kim Hậu cùng Bạch lão tất nhiên cũng cấp tốc bám theo sau nó.
“Oa!!!”
Khung cảnh hoành tráng trước mắt làm cho Kim Hậu có cảm giác muốn bay lên trời vì quá sung sướng.
Trước mặt hắn là một bãi cỏ xanh um tùm được bao bọc bởi ba mặt vách núi tạo thành một hình chữ U. Không khí tại khu vực này rất trong lành thoáng mát thư sướng tới nỗi nếu như trong người có bệnh chỉ cần hít một hơi thôi là trong cơ thể đã cảm thấy khỏe ra mười phần.
Và điều làm cho Kim Hậu cảm thấy phấn khởi nhất chính là vì khu vực này tràn ngập linh dược mọc um tùm chả khác nào như cỏ dại. Kể cả trên vách núi lẫn dưới bãi cỏ tất cả đều mọc ra khá nhiều loại linh dược chân quý.
“Lam Lan Hương, Diễm Kinh quả, Tử Linh Nho, Ô Kim Túc… Sư phụ, lần này chúng ta trúng mánh lớn rồi!” Kim Hậu mặt mày rạng rỡ quay sang nhìn Bạch lão cười toe toét nói.
“Ừ. Với số linh dược thế này thì khỏi phải đi đâu tìm cho mệt nữa, đủ cho ngươi dùng Hồi Lực đan một cách thoải mái rồi. Ngoài ra cũng có một số linh dược để chế đan bảo vệ thân thể cho ngươi luyện hóa Xích Hỏa. Chậc, tên nhóc ngươi thật đúng là tốt số. Ngươi làm vi sư thật sự cảm thấy ghen tị rồi đấy đồ đệ ngốc.” Bạch lão cũng đảo mắt nhìn quanh cả khu một lượt, không kìm được mà than thở Kim Hậu số đỏ.
“Ha Ha!! Sư phụ, các cụ có câu: “ở hiền gặp lành” mà. Chắc tại sư phụ người…” Kim Hậu cảm thấy mình nhất thời hứng quá hóa dại, liền lập tức ngậm miệng im bặt không nói nữa.
“Ta làm sao nào? Ngươi nói rõ cho ta nghe cái xem nào?” Bạch lão cười mà không cười, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Kim Hậu nói.
“A…ha ha… đằng kia có cây linh dược đẹp quá, con phải đi qua xem một chút.” Hắn vội vàng đánh trống lảng, nhanh chóng chạy tót tới chỗ cây linh dược gần nhất.
“Này, từ từ đã…” Bạch lão thấy Kim Hậu lao vào khu vực đồng cỏ thì định nhấc tay ngăn cản hắn lại, chỉ có điều hắn lủi quá nhanh làm lão trở tay không kịp.
Kim Hậu vừa dẫm chân vào khu vực bãi cỏ thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng chợt xuất hiện bầy “Khỉ đầu gấu” mà hắn từ lúc mới vào sơn cốc gặp lúc trước.
Hiện bầy khỉ ngộ nghĩnh này con nào con nấy cũng đều dùng một loại ánh mắt thù địch nhìn Kim Hậu làm cho hắn nhất thời bị nổi lên một trận sởn gai ốc. Mà cũng chẳng để cho Kim Hậu phải chờ lâu, con khỉ đầu đàn mà hắn gặp lúc trước chậm rãi leo ra thì bên trong một cái sơn động cao chót vót trên vách núi ở giữa.
Nó dùng ánh mắt cao ngạo nhìn thoáng qua Kim Hậu, sau đó lại nhìn về phía Bạch lão thì thái độ của nó tự dưng chuyển biến thành sợ hãi. Nó liền trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống, mạnh mẽ tiếp đất làm cho cả khu vực khẽ rung lên một hồi, đi kèm theo đó là bụi đất băn văng lên tứ tung.
Con khỉ này kể ra kích thước cũng cao hơn Kim Hậu một cái đầu, không có to lớn như con Băng Dã Ma Vượn hắn giết lúc trước nhưng cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Dù sao thì nó cũng là một ma thú tam giai hàng thật giá thật.
Vững vàng ổn đỉnh lại thăng bằng xong, con khỉ đầu đàn này lập tức rống lên một tiếng khá lớn, từ trong những hang động, phía sau những lùm cây lao ra hơn vài trăm con khỉ nhanh chóng bao vây nhóm người Kim Hậu.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ hả sư phụ?” Kim Hậu chứng kiến một màn này thì chỉ còn biết gian nan nuốt nước miếng, quay đầu hỏi Bạch lão.
“Cứ bình tĩnh, có đích thân vi sư ở đây thì ngươi sợ cái gì?” Bạch lão thản nhiên trấn an Kim Hậu, phảng phất như chả thèm để bầy khỉ này vào mắt.
Chợt vòng tròn bao vây của bầy khỉ tách ra, mở đường cho con đầu đàn đang tiếp cận tới ba người Kim Hậu.
Hỏa Nhi thấy vậy liền lập tức chạy ra đằng trước Kim Hậu chắn người hắn lại, miệng thì gầm gừ nhe nanh đe dọa con khỉ.
“Sư phụ. Loài khỉ này là loài gì?” Kim Hậu nghiêng đầu thì thầm với Bạch lão
“Giống khỉ này gọi là “Miêu Hầu Tử”. Một giống khỉ rất thông minh, sống theo bầy đàn số lượng rất lớn. Thường thì chúng cũng sẽ không có làm hại gì tới ai cả, trừ khi ngươi xâm nhập vào địa bàn của chúng thì kết quả sẽ thành như thế này đây. Ngoài ra thì giống khỉ này cũng rất sành ăn. Ngươi cũng thấy ở chỗ này hoa quả bởi vì mọc cạnh với linh dược cho nên rất ngon và bổ dưỡng hơn bình thường. Đó cũng là đồ của chúng ăn hàng ngày đó.” Bạch lão chỉ tay về phía vài cái cành cây, mà trên đó là những trái cây chín mọng mọc nặng trĩu cả cành.
“Hừm…” Đôi lông mày kiếm của Kim Hậu chợt chau lại, rồi tiếp đó hắn lại lấy tay vuốt cằm lâm vào suy tư.
Mà Bạch lão đang đứng bên cạnh thấy hắn chìm vào suy nghĩ thì chỉ lẳng lặng chắp hai tay ra sau lưng, ôm tâm tình hiếu kỳ muốn xem Kim Hậu lần này lại muốn làm trò gì.
Cuối cùng thì sau một lúc cẩn thận tính toán, tựa như đã nghĩ ra một ý tưởng gì đó, hắn liền lập tức vỗ tay một cái nói:
“Sư phụ. Nếu quả thật chúng rất sành ăn. Vậy thì vấn đề này trở nên dễ dàng được giải quyết rồi!”
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 52: Ngũ sắc sinh tố
Trước những ánh mắt nghi hoặc của bầy khỉ ngộ nghĩnh, Kim Hậu nhanh chóng lấy từ bên trong nhẫn không gian ra một loạt các dụng cụ nấu bếp, sau đó bầy chúng la liệt ra xung quanh mặt đất.
Cẩn thận đặt một chiếc nồi to nhất rồi cho nước và một đống xương vào bên trong. Sau đó hắn lấy tay phải khuấy đều, còn tay trái thì vận ra ma lực tạo ra một ngọn lửa đỏ thẫm để đun nóng cái nồi lên.
Trong lúc chờ cho nước được đun sôi, hắn lại nhanh tay chuyển sang nhóm lên một đống lửa khác, tiếp đó là xiên một miếng thịt đùi đã được hắn ướp sẵn để dành trong nhẫn không gian lên một cái que. Cuối cùng thì đặt hai cái thanh gậy chống sang hai bên cạnh đống lửa để có thể đặt xiên thịt lên nướng.
Trong lúc hắn thực hiện những công đoạn này, nước trong nồi cũng đã bắt đầu sôi sung sục. Kim Hậu nhanh chóng bắc ra rồi đổ nồi nước này đi, lấy nước lạnh tráng qua những cục xương rồi lại cho vào nồi tiếp tục đun thêm một lần nữa.
Những động tác của Kim Hậu hiện giờ nhanh đến nỗi nếu có người ngoài nhìn vào thì còn tưởng hắn có ba đầu sáu tay. Bởi vì một bên là một khúc thịt đang được nướng lên, một bên khác là một nồi nước kỳ lạ đang đun nóng. Kim Hậu không hề để xảy ra một lỗi lầm nào trong quá trình đun nấu, từ hành động này của hắn thì cũng có thể thấy được kỹ năng nấu ăn của Kim Hậu rất thuần thục. Thật không hổ là hắn được đầu bếp siêu hạng đào tạo qua từ kiếp trước.
Kim Hậu hiện lại lôi hết tất cả những rau củ quả hắn có ra từ bên trong nhẫn không gian. Hắn bắt đầu thái mỏng chúng ra thành nhiều miếngnhỏ, ngoài ra hắn còn lấy thêm chỗ thịt tích trữ ra để thái lát mỏng hết một lượt, tiếp đó thì cho vào một bát to rồi bắt đầu tẩm ướp gia vị.
“Này đệ tử ngốc, đừng bảo với ta là ngươi định nấu cho chúng ăn đấy nhé?” Bạch lão thấy Kim Hậu bày ra một tràng cảnh như vậy thì buột miệng hỏi một câu.
“Con nghĩ nếu có thể tạo dựng được mối quan hệ hữu hảo với chúng thì chúng ta sẽ có được lợi hơn là có hại. Bởi vì dù sao đống linh dược kia cũng nằm trên địa bàn của chúng, vậy thì tại sao chúng ta lại không có qua có lại cho toại lòng nhau?”- Kim Hậu tuy vẫn chăm chú nấu ăn nhưng hắn vẫn mở miệng đáp lời Bạch lão. – “Hơn nữa, dù cho con có nói thế nào đi nữa thì người chắc cũng không chịu ra tay giúp con cưỡng chế lấy đi linh dược đâu nhỉ. Thế nên con chỉ còn biết làm theo cách của mình thôi. Vả lại con cũng không thích phải giải quyết vấn đề bằng bạo lực, dù sao thì lũ khỉ này cũng đã cho con sống trong sơn cốc này một thời gian yên ổn mà không có tới quấy rối.”
“Hừm, thì ra là ngươi cũng đã nghĩ cặn kẽ hết rồi ha?” Bạch lão cười gật đầu nói.
“Sư phụ, người lấy hộ con vài quả trái cây đằng kia được không ạ? Dù sao thì bọn khỉ cũng đang e ngại sư phụ mà.” Kim Hậu chỉ tay lên cài cành cây cách đó không xa.
Bạch lão liền dang thẳng tay ra, lập tức có một cỗ hấp lực mãnh mẽ hút lại một đống trái cây tới chỗ Kim Hậu. Lũ Miêu Hầu Tử mặc dù trông thấy trái cây bị lấy đi nhưng cũng không có con nào dám manh động gì cả.
“Sư phụ, phiền người giúp con điều chỉnh nhiệt độ lửa hai món này, con phải làm cái này đã.” Kim Hậu chạy qua chỗ trái cây nói.
“Hả, ngươi định làm cái gì?” Bạch lão mặc dù không hiểu Kim Hậu định làm gì nhưng cũng vận ra ma lực để ngọn lửa không làm hỏng mất thức ăn đang nấu dở.
Trước sự ngỡ ngàng của Bạch lão, Kim Hậu lấy ra từ bên trong nhẫn không gian Tuyết Vân Đỉnh, sau đó hít sâu vào một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lấy hai bàn tay úp vào hai bên hỏa khẩu hình sóng mây uốn lượn, chậm rãi truyền ma lực vào bên trong dược đỉnh.
Phừng!
Một ngọn lửa đỏ thẫm chợt bùng cháy hiện lên qua ô cửa nhìn trong suốt của dược đỉnh, Kim Hậu ngay lập tức cho từng loạt trái cây vào bên trong dược đỉnh rồi bắt đầu đưa tinh thần lực vào bên trong dược đỉnh để khống chế ngọn lửa tới nhiệt độ thích hợp, cẩn thận chiết xuất từng giọt tinh hoa từ những quả trái cây này.
“Đứa nhỏ này định dùng cách luyện dược để lấy nước từ trái cây sao?” Bạch lão nhìn hành động của hắn thì nhất thời ngẩn người ra.
Nửa giờ rất nhanh đã qua đi, mồ hôi trên trán của Kim Hậu đã bắt đầu chảy ròng. Hắn bây giờ vừa phải tập trung loại bỏ đi những phần tập chất từ đống hoa quả này, vừa phải duy trì nhiệt độ ngọn lửa làm sao cho những giọt tinh hoa không bị đốt đi mất. Tất cả những công đoạn này cần tiêu hao ma lực và tinh thần lực, cho nên Kim Hậu cũng phải tốn một phen công phu chảy mồ hôi.
“Chà, chỉ mới qua hơn một tháng thôi mà tinh thần lực đã tăng trưởng đến trình độ như thế kia rồi. Thằng bé này đúng là không bao giờ làm cho người khác phải ngừng kinh ngạc vì nó.” Bạch lão một bên chứng kiến hết thảy động tác của Kim Hậu thì cũng nhịn không được mà than thở một câu.
Từng đoàn chất lỏng quý nhất từ những quả trái cây được Kim Hậu triệt vắt kiệt đến tận giọt cuối cùng. Sau khi chiết xuất hết tất cả tinh hoa từ đống hoa quả, trước mặt Kim Hậu hiện giờ là năm đoàn chất lỏng có màu sắc khác nhau đang lơ lửng bên trong dược đỉnh. Hắn kiên trì sử dụng tinh thần lực để tăng thật chậm nhiệt độ của ngọn lửa lên, tránh cho ngọn lửa bùng phát đột xuất.
Kim Hậu đột nhiên lấy hay tay chắp lại với nhau, lập tức các đoàn chất lỏng theo đó tụ vào cùng một chỗ, không ngừng vặn vẹo dung hợp với nhau thành một thể.
Thực ra thì đây cũng là tinh chất từ hoa quả chứ không phải là linh dược chứa trong mình những nguồn năng lượng kỳ diệu được nén từ đất trời, cho nên Kim Hậu cũng không có gặp phải khó khăn nào trong quá trình dung hợp này. Nhưng nếu như là dung hợp linh dược, có lẽ Kim Hậu cũng chả bao giờ dám tự ý ngồi luyện như thế này.
Lại thêm mười phút tiếp theo đó, năm đoàn chất lỏng lúc này vẫn đang chầm chậm hòa nhập vào với nhau, màu sắc của chúng cũng dần dần phản ứng đổi thành một thứ nước ngũ sắc có thể thấy rõ.
Cảm thấy nung đốt đã đủ, Kim Hậu khẽ khu động hai bàn tay, lập tức nhiệt độ của ngọn lửa bên trong dược đỉnh cũng chậm rãi được hạ xuống từ từ. Cuối cùng là hoàn toàn dập tắt đi, để lại một đoàn chất lỏng ngũ sắc đậm đặc có mùi thơm mát rất lạ.
“Phù!” Kim Hậu thở ra một hơi nặng nề, sau đó hắn lấy ra một cái chai rồi rót đoàn chất lỏng óng ánh năm màu này vào bên trong.
“Sư phụ, bên chỗ người thế nào rồi?” Kim Hậu nhìn về chỗ Bạch lão.
“Ừ, tất cả cũng đã vừa chín tới rồi.” Bạch lão đáp.
Miếng thịt hắn xiên rồi nướng trên đống lửa lúc này cũng đã bắt đầu chín tới, nồi nước canh xương mà trước đó cũng đã được hắn cho vào một loạt các hương liệu tạo mùi tự chế cũng đan sôi ùng ục. Mùi thơm nức từ hai món bắt đầu ào ạt tỏa ra bốn phương tám hướng làm cho bầy khỉ đang đứng nhìn con nào con nấy cũng đã bắt đầu chảy cả nước dãi vì quá hấp dẫn. Chỉ riêng con khỉ đầu đàn vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát hai thầy trò Kim Hậu.
“Sư phụ, con nghĩ với nước ngũ sắc sinh tố này đàm phán có thể sẽ thành công.” Kim Hậu chỉ vào chai nước năm màu cười nói.
“Tên nhóc ngươi thật đúng là… Ta từ bé đến giờ vẫn chưa thấy ai dùng dược đỉnh đi pha nước sinh tố đấy.” Bạch lão bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Kim Hậu cười khổ nói.
“Hì hì, con đã nghĩ đến cách pha chế này từ lầu rồi, chỉ là vẫn chưa có dịp để thử thí nghiệm thôi. Sẵn tiện hôm nay có cơ hội thì con làm thử luôn. Không ngờ lại có thể thành công như vậy. Nếu người muốn, lần sau con sẽ pha chế cho người một chai khác.”
Nếu như ở kiếp trước, người ta sẽ phải dùng máy xay sinh tố để có thể ép ra một cốc nước hoa quả. Thế nhưng với cách luyện dược thần kỳ ở thế giới này, việc tạo ra một cốc nước sinh tố thượng hạng là điều hoàn toàn có thể thực hiện, hơn nữa còn là tất cả những thứ quý giá nhất được chắt lọc ra và không có một thứ tạp chất nào cả. Nhưng có lẽ chỉ mình Kim Hậu mới có ý tưởng kỳ quặc này mà thôi chứ chả có một luyện dược sư nào rảnh rỗi để đi lọc tinh hoa từ một đống trái cây cả.
“Bây giờ chính là phút quyết định đây.” Kim Hậu quay ra nhìn thẳng vào mắt con Miêu Hầu Tử đầu đàn, sau đó thì bầy ra bữa ăn thịnh soạn nghi ngút khói trước mặt nó, cuối cùng là tạo ra một tư thế mời.
Hai món mà Kim Hậu vừa nấu xong là thịt nướng tẩm gia vị cùng canh xương thịt bò. Sở dĩ hắn làm hai món này là do nguyên liệu và gia vị có hạn hắn mang trong người có hạn, hơn nữa ở đây là bên trong ma thú rừng rậm nên hắn chỉ có thể tận dụng những thứ đã có sẵn trong tự nhiên mà thôi. Thế nên để có thể nấu được như Kim Hậu trong hoàn cảnh như vậy thì có lẽ ít có ai có thể làm được.
Con Miêu Hầu Tử đầu đàn mặc dù vẫn còn cảnh giác trước hai thầy trò Kim Hậu và Hỏa Nhi, nhưng những thứ mà Kim Hậu bầy ra trước mắt cũng đã làm nó phải lưỡng lự. Để tới khi Kim Hậu phải rót ra ngũ sắc sinh tố từ cái chai thì nó mới triệt để không kiềm chế được nữa, bèn chậm rãi tiến tới đống thức ăn mà Kim Hậu đang cố mời nó.
“Xin mời, tao mong rằng mày sẽ thích.” Kim Hậu cười nói.
Trực tiếp bốc một miếng thịt vàng nghệ vào mồm, lập tức trong đầu con Miêu Hầu Tử giống như có tiếng nổ “bùm” một cái. Nó kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn miếng thịt trước mắt, sau đó lại nhìn sang Kim Hậu.
Cả đời nó có lẽ đây là lần đầu tiên nó được ăn ngon như thế này, mặc dù Miêu Hầu Tử cũng không phải là một giống khỉ chuộng ăn thịt nhưng thứ nó đang cầm trên tay là làm cho nó giống như có một cảm giác đê mê khó tả. Miếng thịt mềm, đậm đà theo một cách mà nó không thể hiểu được. Nhưng quan trọng là ăn rất ngon miệng.
Lại chuyển sang nếm thử bát canh Kim Hậu đưa ra cho nó bát canh nóng hổi. Nó trực tiếp ngửa cổ uống cạn bát canh này. Canh nóng vừa vào miệng, nó liền cảm thấy giống như vừa được ăn một bát rau củ cùng đủ loại mùi vị nó chưa từng được nếm qua bao giờ. Phải nói bát canh này Kim Hậu cũng chả có gì cầu kỳ cả, chỉ đơn thuần là ninh xương rồi cho rau củ vào để thêm vị, nhưng điểm nhất của nó vẫn lại là số gia vị mà hắn tự chế ra.
Và cuối cùng, chính là thứ mà Kim Hậu đặt niềm tin vào nhất, đó chính là ngũ sắc sinh tố. Con Miêu Hầu Tử vừa nhìn qua bát nước sinh tố thôi thì tròng mắt của nó sáng lên như hai cái đèn hải đăng. Mùi thơm từ ngũ quả khác nhau, đã được tinh lọc bỏ đi những chất thừa là bã, vỏ. Chỉ để lại tất cả những tinh túy từ năm thứ quả khác nhau. Thực ra năm loại quả này quanh năm suốt tháng ngày nào nó cũng đều ăn cả, nhưng để có mùi thơm như thế này thì chính là nó lần đầu tiên nó được ngửi.
Lần này không có thô tục như lần uống bát canh thịt, nó cẩn thận đưa bát sinh tố lên miệng, sau đó thì chậm rãi ngửa cổ lên.
Oành!
Có lẽ “đòn đánh” cuối cùng của Kim Hậu đã triệt để “hạ gục” con thú. Hương vị từ năm thứ quả khác nhau làm cho tinh thần của nó giống như bị một cơn lốc ngũ sắc cốn vào bên trong. Triệt để nhấn chìm nó trong biển hương vị vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này. Mùi vị từ năm quả trái cây được tinh tế hợp nhất lại thành một thể, tạo ra một thứ nước vừa ngọt, vừa thơm lại vừa bổ dưỡng.
Chứng kiến con Miêu Hầu Tử đang ngất ngây trong hương vị của ngũ sắc sinh tố, Kim Hậu lúc này cũng đã biết hắn đã thành công trong việc làm hài lòng con thú. Kể từ giờ hắn có thể tạo dựng mối quan hệ với chúng có lẽ sẽ được dễ dàng hơn.
Chờ cho con thú từ trong cơn phê tỉnh lại, Kim Hậu cười nhẹ rồi dúi vào tay nó chai sinh tố ngũ sắc nói:
“Tất cả đều cho mày hết đấy, mong rằng quan hệ đôi bên của chúng ta sẽ được bền vững.”
“Khẹc! Khẹc!”
Cũng không biết con khỉ này có hiểu lời Kim Hậu nói với nó hay không nhưng thái độ của nó so với trước đó đã thay đổi rất nhiều. Được hắn tặng cho cả chai ngũ sắc sinh tố làm cho con thú cảm thấy rất hài lòng.
“Thôi, tao phải đi bây giờ rồi. Thân ái chào tạm biệt nhé.”
Cũng không biết Kim Hậu tại sao lại muốn nhanh chóng đi khỏi, nhưng lúc rời đi hắn cũng để lại tất cả những thứ mình vừa nấu lại cho lũ khỉ. Cuối cùng thì trước sự tự động mở vòng vây của bầy khỉ, hai thầy trò và Hỏa Nhi quay trở lại khu vực thác nước của mình.
“Tên nhóc ngươi có phải đang muốn sử dụng chiêu “mưa dầm thấm lâu” phải không?” Chờ cho thân ảnh của đàn Miêu Hầu Tử khuất sau những lùm cây, Bạch lão lúc này chợt mở miệng cười nói.
“Sư phụ thật đúng là đi guốc trong bụng con. Ngày mai con tính quay trở lại nấu cho bọn chúng một ít gì đó. Lâu dần chúng cũng sẽ thành quen với sự hiện diện của con, lúc đó thì muốn linh dược nào thì chúng ta cũng có thể thoải mái hái đi được rồi.”
“Có đôi khi tên nhóc ngươi lại thông minh đột xuất đấy nhỉ? Ha ha ha, có tên ngốc như ngươi làm đồ đệ thì ta đúng là không bao giờ phải chết vì nhàm chán!” Bạch lão không nhịn được liền bật cười thành tiếng một cái.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 53: Bí quyết luyện đan của Bạch lão
Liên tục suốt một tuần trời Kim Hậu kiên trì “luyện” ra sinh tố và nấu một vài món ngon cho bầy Miêu Hầu Tử. Mọi chuyện cũng tiến triển theo đúng như hướng hắn dự tính trước, dần dần bầy khỉ này cũng đã bắt đầu quen với sự hiện diện của hắn. Thế nên bây giờ Kim Hậu đã có thể thoải mái hái đi bất kỳ những cây linh dược nào hắn cần mà không vấp phải sự phản đối của bọn khỉ.
Ngoài ra thì trong suốt một tuần này, Kim Hậu phải bận bịu cho việc lấy lòng những chú khỉ nên hắn được Bạch lão miễn cho tập luyện, nhưng bù lại hắn phải đọc một chồng sách “dược điển” dày cộp chất cao như núi. Đây là những cuốn sách ghi chép thông tin về các loại linh dược khác nhau. Tất nhiên là bằng vào khả năng tiếp thu rất nhanh của mình, hắn cũng đã học được ít nhiều kiến thức bổ ích từ số sách này.
Ở bên trong sơn động quen thuộc cạnh thác nước, Kim Hậu đang chống cằm chăm chú theo dõi từng động tác nhẹ nhàng và rất thong dong của Bạch lão trong lúc luyện chế Hồi Lực đan.
Hồi Lực đan, như đã biết là một loại đan đặc biệt có tác dụng hồi phục cả ma lực lẫn đấu khí. Cho nên loại đan dược này với người tu luyện Đấu Pháp quyết như Kim Hậu mà nói, thật sự như là đi giữa sa mạc mà gặp được ốc đảo. Ngoài ra thì loại đan này không có phẩm cấp. Cụ thể là tại đai lục Vô Biên, Đấu Khí đan, Ma lực dược tề và Hồi Lực đan là ba loại đan dược đặc biệt bởi vì phẩm cấp và tác dụng của nó hoàn toàn dựa vào người luyện chế và đẳng cấp của linh dược. Nói cho dễ hiểu thì luyện dược sư có tu vi cao và có linh dược tốt thì sẽ luyện ra những loại đan dược này ở phẩm cấp cao. Còn nếu tu vi thấp, linh dược bình thường thì phẩm cấp của chúng sẽ thấp.
Ngọn lửa màu xanh lục của Bạch lão lúc này tựa như một dàn nhạc giao hưởng mà lão lại giống một người nhạc trưởng đang rất bình tĩnh chỉ huy dàn nhạc này. Lúc lão hất tay mạnh lên thì chúng bùng cháy dữ dội, lúc lão úp chậm bàn tay xuống thì chúng lại cháy lưa thưa nhẹ nhàng như sắp tắt. Ngọn lửa luôn tuân theo răm rắp bất cứ mệnh lệnh cầu kỳ nào của lão.
Tất cả những động tác ấy nhìn bề ngoài thì có vẻ rất dễ dàng, nhưng phải biết rằng, để điều chỉnh nhiệt độ làm sao cho có thể chiết xuất tinh hoa từ linh dược có được hiệu quả cao nhất thì ngoài yếu tố ngọn lửa ra, còn phụ thuộc rất nhiều vào người điều khiển chúng. Nếu muốn được nhàn nhã giống như Bạch lão thì cần đòi hỏi có một lượng tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ và kinh nghiệm phải dày dặn mới có thể khống chế tất cả các công đoạn được chính xác tới từng li như vậy.
Kim Hậu lại dồn sự chú ý của mình vào Mộc Dương Cực Tinh hỏa trên tay của Bạch lão, trong lòng hắn nhất thời cũng cảm thấy hâm mộ lão không thôi. Dị hỏa nguyên tố thật khá xa so với ngọn lửa bình thường trong cơ thể, không những mạnh hơn mà còn có công hiệu luyện dược được tốt hơn rất nhiều lần. Nhưng trong thâm tâm Kim Hậu vẫn biết rất rõ, để có thể có được ngọn lửa này thì Bạch lão cũng phải đặt cược ra cả mạng sống của lão. Có đôi khi hắn cũng có một chút suy tư, rằng tại sao hắn lại chọn loại công pháp nguy hiểm như Đấu Pháp quyết khi mà bản thân hắn chỉ muốn đơn thuần muốn sống vui vẻ và chu du khắp đại lục.
Trong khi Kim Hậu còn đang đắm chìm trong hàng loạt những suy nghĩ vu vơ của bản thân, Bạch lão cũng đã bắt đầu chuyển tới công đoạn kết đan. Lão điều khiển Mộc Dương Cực Tinh Hỏa đồng loạt bao bọc hết hơn mười viên ma hạch thuộc loại tinh thuần năng lượng không có thuộc tính đã được Kim Hậu để ra sẵn, sau đó thì đột nhiên mãnh liệt tăng lên nhiệt độ của ngọn lửa để nung đốt tất cả mười viên ma hạch này cùng một lúc.
Dưới sức nóng kinh khủng của Mộc Dương Cực Tinh hỏa, phần vỏ mặt ngoài của mười viên ma hạch trong nháy mắt đều bị Bạch lão dễ dàng đốt cháy hóa thành hư vô, chỉ để lại sau mình nhiều đoàn năng lượng khác nhau trôi nổi trước mặt lão.
Hấp!
Tất cả chất lỏng chiết xuất từ linh dược lẫn luồng năng lượng từ ma hạch được Bạch lão chia đều ra thành rất nhiều phần nhỏ. Cuối cùng thì dưới sự thúc dục của Bạch lão, những phần nhỏ ấy dưới sự thiêu đốt không ngừng nghỉ của Mộc Dương Cực Tinh hỏa, bắt đầu méo mó dung hợp vào với nhau, gây nên một trận dao động năng lượng không nhỏ bên trong không gian của sơn động.
Công đoạn kết đan này diễn ra khoảng chừng hơn nửa giờ sau, trên không trung đã trôi nổi rất nhiều viên đan đã thành hình tròn trịa. Hiện chúng đang được Bạch lão không ngừng chau chuốt lại cho tới khi bề mặt của từng viên trở nên sáng bóng mịn mà, lúc ấy lão mới gật đầu chậm rãi thu lại ngọn lửa màu xanh lá cây của mình.
Hơn năm mươi viên đan dược nóng hổi đang lan tỏa ra mùi thơm nức của chúng khắp cả sơn động. Kim Hậu vừa ngửi được cái mùi quen thuộc làm cho cả tinh thần lẫn thể chất của hắn đều cảm sảng khoái ấy thì lập tức trên miệng khẽ nở một nụ cười tươi như mặt trời.
“Sư phụ, với chỗ Hồi Lực đan này thì con có thể không lo về việc tiêu hao năng lượng rồi ha?” Kim Hậu nhanh chóng lấy ra mười cái bình ngọc tốt nhất, sau đó thì chia đều mỗi một bình đựng năm viên Hồi Lực đan vào bên trong.
“Với cái đống linh dược ngươi hái về thế kia thì đủ cho ngươi dùng xả láng một thời gian rồi. Thôi không mất tập trung nữa, lại đây chuẩn bị nghe vi sư giảng cho ngươi rõ một số điều trước khi luyện hóa Xích hỏa.”
Cẩn thận thu mười bình ngọc vào bên trong nhẫn không gian, Kim Hậu lúc này mới vui vẻ thỏa mãn ngồi nghiêm chỉnh xuống, sau đó hướng ánh mắt mong chờ nhìn Bạch lão hiện đang lơ lửng ở hướng đối diện.
“Như đã hứa, tiếp theo vi sư sẽ luyện cho ngươi một viên đan để bảo vệ thân thể để đề phòng bất trắc trong quá trình hấp thụ Xích hỏa. Nó có tên gọi là Hộ thể linh mạch đan, đẳng tam phẩm đan dược. Có công dụng bảo vệ thân thể ngươi trong lúc hấp thụ Xích Hỏa. Đấu pháp quyết một khi được cường hóa thì nó sẽ tự động đem Xích Hỏa đi theo lộ tuyến kinh mạch chạy dọc quanh thân thể ngươi một vòng, làm gây lên một trận đau đớn rất thống khổ. Xích hỏa dù sao cũng là một lực lượng từ bên ngoài, không phải là đấu khí hay ma lực, vì vậy nguy cơ thân thể bị tổn thương cùng kinh mạch bị tàn phá là rất cao. Thế nên trong quá trình cường hóa này, ngươi phải có viên Hộ Thể Linh Mạch đan này trợ giúp chống chọi lại sức phá hoại của Xích Hỏa. Ngươi có hiểu mấu chốt trong lời nói của vi sư không?”
Kim Hậu gật đầu biểu thị đã hiểu rõ, nói cho ngắn gọn thì nếu đấu pháp quyết được cường hóa thì trong quá trình thăng cấp ấy nó sẽ kéo Xích Hỏa kéo đi khắp thân thể của Kim Hậu. Và điều mấu chốt Bạch lão nói ở đây là trong quá trình Xích Hỏa đang “đi dạo” ấy, hắn phải kiên trì chịu đựng cho tới khi Đấu pháp quyết hoàn thành xong một vòng tuần hoàn vận chuyển này.
Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh như mặt nước của Kim Hậu, Bạch lão cũng đã biết hắn đã hiểu hết được những gì lão vừa mới nói, cho nên lại tiếp tục giảng giải cho Kim Hậu:
“Sau khi Đấu pháp quyết mang Xích Hỏa đi một vòng bên trong thân thể ngươi thì sẽ chuyển sang bước quyết định thành công hoặc là thất bại. Đó là ngươi phải sử dụng tinh thần lực của mình ép ngọn lửa dung nhập vào bên trong vòng xoáy năng lượng của mình. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nếu như ngươi vận dụng tinh thần lực của mình dù chỉ sai sót một điểm thôi thì công sức sẽ như là đem muối bỏ biển đấy. Bên cạnh đó, một khi thành công dung nhập Xích hỏa vào vòng xoáy thì đến lúc đó Đấu pháp quyết sẽ thể hiện ra hết sự kỳ diệu của nó, cho nên đến lúc đó thầy trò chúng ta sẽ kiểm chứng xem bộ công pháp đến tột cùng là thần kỳ đến mức nào.”
“Con hiểu rồi thưa sư phụ.” Gương mặt của Kim Hậu lúc này đây tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng.
“Cứ thả lỏng đi, không cần phải làm cái bộ mặt như vậy, dù sao thì đây cũng là thú hỏa mà thôi. Nếu có điều gì bất chắc thì đã có vi sư chống lưng cho ngươi cho nên đừng sợ.” Bạch lão chứng kiến gương mặt nghiêm trọng của Kim Hậu thì cười xòa một tiếng rồi nói.
“Được rồi, sẵn tiện hôm nay luyện chế Hộ Thể Linh Mạch đan thì ta muốn nhân dịp này truyền thụ cho ngươi một bí quyết mà trong suốt nhiều năm qua ta đã rút ra được.”
Bạch lão hất tay đem chín loại linh dược lơ lửng lên trước mặt, sau đó chỉ vào từng cái nói:
“Luyện chế Hộ Thể Linh Mạch đan ở đây ta có: Ma hạch cấp hai mộc hệ, một gốc Mộc Huyên Hương, hai quả Diễm Kinh quả, một cây Huyết Linh Chi…” Sau khi liệt kê ra một loạt tên linh dược mà lão bầy ra cho Kim Hậu n nhìn thì Bạch lão bắt đầu nghiêm mặt đi sâu vào vấn đề.
“Như ngươi đã biết, trong những loại sách dược điển mà cả tuần trước ta ép ngươi đọc, chúng có ghi chú những đặc tính và công dụng của linh dược, thậm chí còn có cuốn ghi chép cả loại linh dược nào phù hợp với những loại đan nào.v.v. Thì vậy, đó là những kinh nghiệm quý báu được ghi chép lại của những bậc tiền bối đi trước để lại cho những người đi sau như chúng ta. Tuy nhiên sau nhiều năm chuyên tâm nghiên cứu luyện dược, ta đã nhận ra những kinh nghiệm này mặc dù rất tốt nhưng nó lại tồn tại một mặt trái khác. Nói ví von thì chả khác gì như một con dao hai lưỡi cả.”
“Hả?! Sư phụ, tại sao người lại nói như vậy? Những cuốn sách đó chẳng phải là những luyện dược đại tông sư để lại cho hậu bối sau này sao? Tại sao người lại ví những kinh nghiệm đó như một con dao hai lưỡi?” Sắc mặt của Kim Hậu liền trở nên ngỡ ngàng sau lời tuyên bố xanh rờn của Bạch lão.
“Mỗi một loại linh dược đều có một dược tính độc đáo của riêng nó, mà trong những quyển dược điển kia mặc dù được ghi chép rất tỉ mỉ nhưng chủ yếu cũng chỉ là những dược tính chính của linh dược đó mà thôi. Hoàn toàn không chú ý đến những công dụng “khác” của những loại linh dược ấy.” Bạch lão nhấn mạnh nói.
“Sư phụ, con vẫn chưa hiểu ý người muốn nói.” Kim Hậu nhíu lại đôi lông mày của mình.
“Lấy ví dụ đơn giản thế này nhé, ngươi có biết Kim Túc Thảo công dụng bình thường của nó là gì không?” Bạch lão chỉ vào một bó Kim túc thảo đang lơ lửng trước mặt hỏi.
“Kim túc thảo là một loại linh dược rất phổ biến, thuộc loại ôn tính linh dược có tác dụng tăng cường điều hòa khí huyết lưu chuyển trong cơ thể. Hơn nữa còn có thể dùng để chữa một số bệnh như cảm cúm, sốt cao… Ngoài ra trong luyện dược thuật thì nó là một loại phụ dược rất hay được dùng để điều chế nhị phẩm đan dược.” Kim Hậu một hơi nói ra vanh vách công dụng của cây linh dược.
“Chính xác, nói ngắn gọn là bên trong Kim túc thảo chứa đựng một loại năng lượng rất ôn nhuận. Nếu ta sử dụng Huyết Linh Chi là một loại linh dược hàn tính kết hợp với một quả Diễm Kinh Quả là linh dược nhiệt tính, sau đó sử dụng một số lượng lớn Kim Túc Thảo để trung hòa hai loại linh dược đối lập thuộc tính với nhau này thì sẽ cho ra một loại chất lỏng trung tính. Mà trong đan phương gốc của Hộ Thể Linh Mạch đan thì cần có một loại linh dược trung tính cực kỳ quý hiếm đó là Tam Sắc Lan Linh Hoa. Sau khi chiết xuất tinh hoa từ loại linh dược này thì chúng ta cũng sẽ có được một loại chất lỏng trung tính giống y như chất kết hợp từ ba loại linh dược ở trên.” Bạch lão nói tới đây thì ngắt quãng mỉm cười đầy ý tứ nhìn Kim Hậu.
“Sư phụ, vậy chẳng phải là…” Hai mắt của Kim Hậu chợt sáng lên, giống như là hắn đã nắm bắt được dụ ý của Bạch lão.
Bạch lão thấy Kim Hậu rất nhanh chóng hiểu ra được vấn đề thì cũng hài lòng gật đầu mỉm cười nói:
“Đúng vậy, Tam Sắc Lan Linh Hoa trong tự nhiên rất khó tìm, trên thị trường thì có giá cực kỳ đắt đỏ, thậm chí có khi còn không thể mua được bằng kim tệ. Thế nhưng Huyết Linh Chi và Diễm Kinh quả mặc dù cũng trân quý nhưng cũng không tới nỗi giống như Tam Sắc Lan Linh Hoa, hơn nữa Kim Túc Thảo thì mi đi một vòng trong rừng là hái ra được cả bó. Vì vậy đôi khi đi theo một cái mốc dập khuôn của những người đi trước cũng không phải là một ý hay đâu.”
Kim Hậu ngồi trầm mặc suy tư một hồi lâu…
Quá tinh diệu! Quá sáng tạo! Quá tài giỏi!
Những từ này là hắn đang muốn dành cho Bạch lão, đây thực sự là một cách luyện dược cực kỳ thâm ảo, có khi đến cả những vị luyện dược đại tông sư viết ra những cuốn dược điển kia cũng chưa hề nghĩ tới những điều này!
Sở dĩ Bạch lão ví những kinh nghiệm trong sách như con dao hai lưỡi là bởi vì nếu như chỉ biết răm rắp đi theo lối mòn của người đi trước thì sẽ không bao giờ tìm ra được con đường đích thực của chính mình. Thế cho nên trong luyện dược thuật cũng cần phải có sáng tạo, nó giống như là một bài toán mà khi cho một đề bài với một dãy số dài dằng dặc. Thay vì giải theo công thức cố định và tốn sức thì tại sao không vận dụng và sáng tạo ra một hệ thức khác để có thể dễ dàng tính toán, lại vừa tiết kiệm thời gian mà kết quả cho ra cũng như nhau.
“Sư phụ, người rốt cục hồi còn sống là mấy phẩm luyện dược sư vậy.” Kim Hậu không nhịn được trước sự uy vũ của Bạch lão mà tò mò hỏi một câu.
“Ta đã nói rồi, tu vi của ngươi chưa đủ thì chưa có tư cách để biết. Cho nên nếu muốn tìm ra lời giả đáp thì hãy tự thân vận động tìm câu trả lời đi thôi.” Bạch nhẹ nhàng đáp lại hắn.
“Híc người nói giống hệt như mẹ của con vậy, vì sao cứ phải nhìn vào thực lực mà giấu diếm những chuyện không phải là bí mật cơ chứ.” Kim Hậu cười khổ nói.
“Không nói ra đó là tốt cho ngươi, để ngươi có thể thoái mái chăm chỉ tu luyện không bị ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi chứ còn sao nữa. Thôi, đừng ngồi đó lải nhải chuyện linh tinh nữa. Chuẩn bi tinh thần luyện hóa Xích hỏa đi, trong vòng ba giờ nữa sẽ có Hộ Thể Linh Mạch đan cho ngươi dùng.” Bạch lão lại bắt đầu vận ra Mộc Dương Cực Tinh Hỏa, chuẩn bị bắt tay vào việc luyện chế Hộ Thể Linh Mạch đan.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 54: Bắt đầu luyện hóa Xích Hỏa
Bạch lão lại bắt tay vào chuẩn bị luyện chế ra tam phẩm đan dược Hộ Thể Linh Mạch đan. Ý niệm của lão chỉ vừa khẽ động, ngọn lửa màu xanh lục lập tức mãnh liệt bùng cháy ra từ hai bàn tay của Bạch lão.
Trước ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc, xen lẫn khuôn mặt đầy biểu cảm của Kim Hậu. Ngọn lửa bắt đầu vặn vẹo theo một cách rất kỳ dị, sau đó dần dần tạo thành hình dáng một con rồng có thân hình uốn lượn như mình rắn. Đầu rồng có nhú lên một đốm lửa, tạo hình thành một cặp sừng hươu cực kỳ đồ sộ cong ra phía sau. Rồi từ quanh cổ, dọc theo sống lưng cho tới tận điểm cuối của đuôi con rồng này được bao phủ một đoàn ngọn lửa bập bùng tượng trưng cho lông bờm. Hai hàm của nó cũng đã được nhô ra hoàn chỉnh, trước đầu mõm cạnh mũi của nó dần chìa ra hai ngọn lửa nhỏ thon dài trông giống như hai chiếc râu. Cuối cùng thì dưới bụng con rồng lồi ra bốn cái chân, mỗi một chân là một bộ móng vuốt rất bén nhọn.
"Grào!"
Con rồng lửa này vừa thành hình thì lập tức ngâm lên một tiếng long ngâm trông cực kỳ sống động. Sau đó nó bắt đầu hân hoan bay lượng vòng quanh thân thể của Bạch lão một vòng rồi dừng lại đợi lệnh.
Kim Hậu chứng kiến tất cả màn biến hóa này thì triệt để chết lặng. Đây là một màn trình diễn quá đẹp, quá cao thâm của Bạch lão. Mặc dù hắn cũng không hiểu Bạch lão dùng Mộc Dương Cực Tinh hỏa tạo hình thành một con rồng giống như thật thế này để làm gì nhưng dù sao một màn này cũng làm hắn nhìn quá đã mắt. Hơn nữa Bạch lão đang ở trong quá trình luyện đan nên hắn cũng không có dám quấy nhiễu, chỉ đành phải nén lại sự tò mò của mình lại rồi chút nữa hỏi sau cũng chưa muộn.
Tạo ra một con rồng bằng Mộc Dương Cực Tinh hỏa xong xuôi, Bạch lão đưa tay hất ngang sang bên phải một cái, lập tức con rồng này bị phân ra thành chín con rồng nhỏ giống nhau như đúc. Rồi tiếp đó lão thản nhiên điều khiển chín con rồng này “nuốt” vào những cây linh dược đang trôi nổi trước mặt lão.
Tám loại linh dược và một viên ma hạch vừa bị chín con rồng lửa vừa ngậm vào miệng một cái, liền quá trình thiêu đốt loại bỏ ra tạp chất được diễn ra ngay lập tức. Theo đó chậm rãi chảy ra từng giọt tinh hoa quý giá nhất từ những gốc linh dược và viên ma hạch ấy.
Bạch lão lần này luyện chế Hộ Thể Linh Mạch đan theo một cách rất kỳ lạ. Lão cùng một lúc luyện hóa cả tám loại linh dược và một viên ma hạch bằng chín con rồng lửa màu xanh lục được tạo thành từ Mộc Dương Cực Tinh Hỏa. Có lẽ đây là một bí thuật nào đó mà lão muốn cho Kim Hậu được chiêm ngưỡng.
Mắt thấy đầu rồng ngậm Huyết Linh Chi và Diễm Kinh Quả đã hoàn toàn loại bỏ đi chất thừa, Bạch lão liền khiến hai con rồng chứa đựng hai loại linh dược này nhập vào thành một thể, sau đó nhanh tay thêm vào một lượng lớn chất lỏng từ Kim Túc Thảo đã được lão luyện hóa từ trước vào bên trong. Lập tức giữa ba đoàn chất lỏng giống như xảy ra một phản ứng hóa học mà phát sinh biến dị.
Hai đoàn chất lỏng với hai thuộc tính đối lập còn đang mải tranh đấu với nhau, bỗng có thêm sự xuất hiện của một bên thứ ba thì làm cho chúng xảy ra một trận giằng co cực kỳ kịch liệt. Nhưng trước sự nung đốt mãnh liệt của Mộc Dương Cực Tinh Hỏa, cộng thêm tinh thần lực cường đại của Bạch lão ép vào. Cuối cùng thì ba bên cũng phải đầu hàng mà bắt đầu dung hợp vào với nhau, từ từ tạo ra một đoàn chất lỏng màu vàng có năng lượng dao động cực kỳ ôn hòa.
Làm xong được một bước này, Bạch lão liếc mắt nhìn sang những đầu rồng lửa đang đốt linh dược còn lại thì thấy tất cả cũng đã được lọc sạch sẽ tạp chất. Bấy giờ lão mới gật nhẹ đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó đột nhiên chắp hai bàn tay lại với nhau. Tất cả con rồng nhỏ bay lượn trước mặt lão vài vòng, tiếp đó thì lao vào với nhau hợp thể lại như cũ thành một con rồng lớn như ban đầu.
Kể thì nhanh mà diễn ra thì lâu, tất cả những công đoạn trên đã làm trôi qua hai giờ đồng hồ. Hiện bây giờ Bạch lão đã bước tới quá trình kết đan.
Con rồng được tạo ra từ Mộc Dương Cực Tinh hỏa lúc này đang ngậm trong miệng tất cả những đoàn chất lỏng chiết xuất từ linh dược. Nó hiện tại đang theo lệnh của Bạch lão, mạnh mẽ thiêu đốt để dung hợp tất cả những giọt tinh hoa ấy vào làm một. Nhiệt độ bên trong sơn động bỗng trở nên nóng lên đột ngột, không gian xung quanh thậm chí còn mơ hồ bị biến dạng.
Quá trình kết đan này tốn thêm của Bạch lão một giờ đồng hồ. Và tất nhiên những đoàn linh dược này không thể cứng đầu kiên trì mãi được với Bạch lão và con rồng lửa của lão. Cho nên chúng đành phải ngoan ngoãn đầu nhập lại với nhau, chậm rãi ngưng kết thành một viên đan màu xanh tròn trịa.
Và vẫn theo thói quen cũ của mình, Bạch lão vẫn chưa có dừng tay lại mà điều khiển con rồng lửa bắt đầu chăm chút bề ngoài của viên đan cho tới khi nó được trở nên bóng mịn, lúc ấy mới từ từ hạ thấp nhiệt độ của ngọn lửa, sau đó để con rồng phá hình trở lại thành những đốm lửa. Cuối cùng mới lặng lẽ thu lại vào lòng bàn tay.
Thành đan!
Bất chợt một cỗ đan hương cực kỳ nồng đậm tỏa ra từ viên đan màu xanh lá cây này, tới nỗi mà năm mươi viên Hồi Lực đan của Kim Hậu lúc trước nếu so ra thì cũng chỉ có hương thơm ngang bằng với một viên Hộ Thể Linh Mạch đan này.
Cạch!
Tất nhiên Kim Hậu vẫn làm công việc mà hắn hay làm là hứng đan vào bình ngọc, sau đó thì tạm đậy nắp lại để viên đan không bị bay mùi.
“Sư phụ, con rồng mà người tạo ra từ Mộc Dương Cực Tinh Hỏa là cái gì vậy ạ? Tại sao trước giờ con vẫn chưa thấy người luyện dược bằng cách độc đáo như thế này?” Tất nhiên chàng Kim Hậu của chúng ta không thể kìm hãm lại sự tò mò của mình lâu hơn được nữa, hắn liền lập tức đổ lên người Bạch lão một đống thắc mắc.
“Không phải vội, đây là một loại vũ kỹ rất đặc biệt mà vi sư định sẽ truyền thụ cho ngươi sau khi luyện hóa xong Xích Hỏa. Thế nên nếu muốn biết nó là cái gì thì hãy mau ngồi xuống giải quyết chuyện trước mắt này đi đã.” Vừa nói lão vừa lấy ra từ ống tay áo dài thượt của mình bổn nguyên hỏa chủng của Xích Huyễn Hỏa Lang.
Nhìn thấy viên tinh thạch màu đỏ có các cạnh cân đối này, gương mặt của Kim Hậu trở nên rất nghiêm túc. Hắn cũng không có nói hay hỏi thêm cái gì nữa, chỉ im lặng đỡ lấy nó từ tay của Bạch lão.
Cẩn thận vuốt ve bề mặt của viên tinh thạch màu đỏ này, Kim Hậu dường như có cảm giác thấy hư ảnh một ngọn lửa cuồng bạo đang bùng cháy dữ dội ẩn ở bên trong viên tinh thạch đỏ chót này.
“Sự phụ, thế nếu ví như Đấu Pháp quyết được cường hóa, vậy thì nó có cơ hội được tiến hóa lên huyền giai không ạ?” Kim Hậu quay đầu sang nhìn Bạch lão với ánh mắt mong chờ.
“Điều kiện của đấu pháp quyết đã ghi rất rõ rằng, muốn tiến giai công pháp thì cần phải có dị nguyên tố. Cho nên nếu như Xích Hỏa có thể cường hóa Đấu pháp quyết lên tới Hoàng giai trung cấp hay thậm chí là cao cấp thì đó đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy đừng có mơ mộng hão huyền nữa đi ông tướng.” Bạch lão nhìn thấy ánh mắt đầy “tham vọng” của Kim Hậu thì lắc đầu cười mắng.
Những lời nói Bạch lão nói giống y như một gáo nước lạnh dội vào đầu Kim Hậu. Hắn chỉ đành cười khổ một tiếng, sau đó ngồi khoanh chân xuống, hít vào một hơi thật sâu.
“À, mà còn nữa.” – Bạch lão sực nhớ – “ Đừng quên lấy ra một bình Hồi Lực đan nữa đấy. Đề phòng trong quá trình luyện hóa năng lượng trong người của ngươi bị cạn kiệt thì lấy ra mà dùng.”
Kim Hậu gật đầu đã hiểu, hắn bèn lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái bình ngọc rồi đặt ở bên cạnh cái bình đựng Hộ Thể Linh Mạch đan.
“Con bắt đầu đây.” Kim Hậu hồi hộp nói.
“Bình tĩnh, không được quá hồi hộp. Đặt viên tinh thạch trong lòng bàn tay rồi để úp lại.” Bạch lão nhắc hắn nói.
Kim Hậu nhắm mắt lại một hồi để lấy lại bình tĩnh, đồng thời thở ra một hơi để cho nhẹ người. Hắn cẩn thận đặt viên tinh thạch, chính là bổn nguyên hỏa chủng của Xích Huyễn Hỏa Lang vào lòng bàn tay. Tiếp đó thì nâng lên ngang bụng rồi lấy tay còn lại úp vào. Cuối cùng là bắt đầu luyện hóa.
“Để xem lần này thằng nhóc có làm mình phải ngạc nhiên như mọi khi không đây.” Bạch lão có chút mong chờ nhìn Kim Hậu thầm nghĩ.
Chậm rãi đưa tinh thần lực vào cảm thụ bên trong cơ thể của mình, Kim Hậu nhìn thấy vòng xoáy năng lượng kỳ dị màu đỏ thẫm đang xoay chuyển rất ổn định tại chính giữa đan điền của hắn.
Đính chính tất cả đều thuận lợi, Kim Hậu bắt đầu công đoạn đầu tiên của luyện hóa là hấp thụ năng lượng từ viên tinh thạch tất cả những gì nó có vào trong cơ thể.
Crắc!
Một đoàn khí năng lượng màu đỏ rực nương theo cánh tay của Kim Hậu bắt đầu được hắn dẫn trực tiếp vào bên trong đan điền, đồng thời viên tinh thạch hắn đang úp trong lòng bàn tay cũng chợt nứt vỡ ra một góc.
Điều làm Kim Hậu cảm thấy khá kỳ lạ là hắn hấp thụ đoàn khí màu đỏ này rất thuận lợi, thậm chí hắn còn chả cảm thấy nhiệt lượng nào phát ra từ dòng khí kỳ lạ này.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mà Kim Hậu vẫn đang hấp thụ bổn nguyên hỏa chủng của Xích Huyễn Hỏa Lang rất thuận lợi. Thuận lợi tới nỗi hắn còn hoài nghi đây có phải là “lửa” hay chỉ đơn thuần chỉ là một dòng khí năng lượng vô dụng.
Rắc! Rắc!
Viên tinh thạch cuối cùng cũng bị Kim Hậu hoàn toàn triệt để hấp thụ, nó nứt ra thêm nhiều mảnh rồi cứ thế nát vụn ra trong lòng bàn tay của hắn. Cuối cùng thì Kim Hậu cũng triệt để hoàn toàn hút đi sạch sẽ năng lượng viên tinh thạch này. Chỉ có điều tuy hắn đã hút vào dòng khí màu đỏ này vào đan điền nhưng dường như Đấu Pháp quyết vẫn không có phản ứng gì với nó cả.
“Haìz, chắc là cái này không cường hóa được rồi.” Kim Hậu cảm thấy khá thất vọng, chỉ đành khẽ thở dài ra một hơi ở trong lòng.
Đã không có được kết quả như mình mong đợi, Kim Hậu bèn bắt đầu vận chuyển từ vòng xoáy của hắn ra một ít năng lượng, dự định bao quát lấy dòng khí màu đỏ này để chuẩn bị dung nhập nó vào bên trong vòng xoáy.
Đừng quên rằng, vòng xoáy trong đan điền của Kim Hậu chứa đựng một loại năng lượng kỳ dị. Năng lượng này có thể theo lộ tuyến của Đấu pháp quyết chuyển hóa thành đấu khí hoặc ma lực theo ý muốn của hắn. Cho nên ngoài nói thứ này là dòng năng lượng thì có lẽ không còn cách nào để gọi nữa.
Kim Hậu tưởng mọi chuyện đã không còn hy vọng, nhưng đúng lúc đoàn năng lượng từ vòng xoáy của hắn vừa chạm tới dòng khí màu đỏ này thì đột nhiên biến dị liền lập tức xảy ra. Tốc độ xoay của vòng xoáy trong đan điền Kim Hậu tự nhiên xoay chuyển một cách rất chóng mặt. Kim Hậu còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì vòng xoáy trực tiếp cướp lấy quyền điều khiển từ hắn, sau đó dòng năng lượng tự động bao quát hết lấy dòng khí đỏ rực. Mặc kệ Kim Hậu có muốn hay không thì dòng năng lượng này vẫn kéo dòng khí màu đỏ nhập vào bên trong vòng xoáy.
Những tưởng sẽ có biến hóa kỳ diệu gì đó sẽ xảy ra, nhưng Kim Hậu chờ đợi gần nửa giờ tiếp theo đó mà không thấy vòng xoáy có động thái gì cả. Nó vẫn chỉ tiếp tục xoay chuyển bằng cái tốc độ chóng mặt mà ngay từ lúc đụng vào dòng khí màu đỏ.
Kim Hậu không nhịn được mà khẽ mở mắt ra rồi ném cho Bạch lão một cái ánh mắt đầy thắc mắc. Tuy nhiên đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu không biết của lão. Hai thầy trò bốn mắt nhìn nhau chả ai hiểu được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
Bỗng dưng sóng năng lượng xung quanh người Kim Hậu trở nên dao động rất kịch liệt, vòng xoáy bên trong đan điền của hắn cũng xoay với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều lần. Và trước sự kinh hãi của hắn, từ trong vòng xoáy nhô ra một dòng năng lượng đang bao quát một ngọn lửa đỏ rực. Dòng năng lượng này không có một chút chần chờ nào cả, trực tiếp kéo ngọn lửa đỏ rực kỳ lạ ấy chuẩn bị đi vào lộ tuyến của Đấu Pháp quyết.
“Đấu pháp quyết đã phản ứng lại với Xích hỏa, mau ăn vào Hộ Thể Linh Mạch đan ngay!” Bạch lão tất nhiên cũng theo dõi sát sao từng động thái trong đan điền của Kim Hậu, thế nên lão cũng đã nhìn ra Đấu Pháp quyết bắt đầu cường hóa. Vì vậy lập tức lớn giọng nhắc hắn.
Vừa nghe được tiếng nói của Bạch lão, Kim Hậu nhanh chóng vơ lấy bình ngọc đặt ở bên cạnh, sau đó ngửa cổ dốc thẳng vào trong vào miệng, một hơi nuốt Hộ Thể Linh Mạch đan vào bụng.
Hộ Thể Linh Mạch đan vừa tiến nhập vào trong thân thể Kim Hậu thì lập tức tan ra hóa thành một dòng năng lượng màu xanh lá cây cực kỳ ôn nhuận, theo đó bắt đầu nhanh chóng lan tỏa ra khắp cả thân thể hắn, bọc lại từng khứa thịt, từng đoạn kinh mạch của Kim Hậu bằng một màng bảo vệ màu xanh lục.
Đấu Pháp quyết lúc này đang kéo lê Xích Hỏa tiến nhập vào lộ tuyến của nó, đồng thời Kim Hậu đột nhiên cảm thấy trong người hắn chợt bốc hỏa, nó giống như thân thể hắn đang bị một ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong vậy.
Chỉ cần Xích Hỏa được kéo đi tới đâu là da thịt và kinh mạch của hắn liền co quắp, nóng ran lên vì nhiệt độ khủng khiếp của ngọn lửa tới đó. Tuy cảm giác này rất đau đớn nhưng cũng rất may cho Kim Hậu vì hắn đã ăn vào Hộ Thể Linh Mạch đan chứ nếu không thì nội tạng của hắn đã bị Xích Hỏa sấy khô thành thịt hun khói từ lâu mất rồi.
“Ư…ư..ư…”
Kim Hậu mãnh liệt cắn chặt lại hàm răng, kiên trì nhẫn nhịn sự thống khổ. Cơ thể hắn lúc này đang nóng ran lên một cách rất bất thường, mồ hôi mồ kê cũng đã chảy nhễ nhại ra khắp toàn thân. Không thể không nói, Kim Hậu thật sự có một tinh thần “thép” được rèn luyện qua bao lần đột phá cùng tu luyện của hắn. Người bình thường nếu cứ phải chịu đựng cơn đau giống như hắn thế này thì chắc chắn rằng, người ấy đã đột tử từ lăn quay ra chết từ lâu rồi.
Sau một giờ ròng rã Kim Hậu bị Xích Hỏa hành hạ cho lên bờ xuống ruộng. Cuối cùng thì dòng năng lượng từ vòng xoáy cũng đã dẫn Xích Hỏa trở lại đan điền của hắn.
Bây giờ mới chính là bước quyết định trong việc thành hay bại luyện hóa Xích Hỏa của Kim Hậu!