Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 95: "Luyện tạng"
"Kỳ ngộ??" - Kim Hậu đưa đôi mắt hiếu kỳ của hắn về phía Bạch Lão.
"Đúng. Kỳ ngộ. Thiên Viêm Lang trong truyền thuyết cũng là một dị thú. Truyền thuyết lưu lại một câu: Chân Long cuồng ngạo, Phượng Hoàng niết bàn, Viêm Lang thiêu nguyệt, Thiết Hùng liệt địa,..." - Bạch lão nói tới đây liền nhìn Kim Hậu.
Kim Hậu lúc này đang trố mắt, tai vểnh hết lên để nghe Bạch lão nói. Bởi vì kiến thức này với hắn rất là mới nha. Bạch lão liền nói tiếp.
"Chân Long, sức phá hoại lẫn phòng ngự của chủng tộc này bá đạo tuyệt luân, một trảo xuất ra, thiên địa rung chuyển. Phượng Hoàng có Niết Bàn Hỏa, sức hồi phục của chúng phải gọi là mắt thường có thể thấy, vô cùng kinh dị. Hỏa Lang lửa của chúng bá đạo, thiêu đốt mọi thứ, được so sánh ngang với thiên địa chi hỏa Dị Hỏa nguyên tố. Nếu được bài danh, Thiên Viêm có thể lọt vào top 10. Thiết Hùng thì khỏi nói, một thân lực lượng của chúng ngay cả Chân Long cũng phải có chút e ngại, bởi vì Thiết Hùng là con của Đất Mẹ. Ngoài ra còn rất nhiều chủng tộc yêu thú khác, về sau có dịp ta sẽ nói cho." - Bạch lão liền giải thích cặn kẽ.
"Ồ. Vậy tức là nếu sư phụ kích thích huyết mạch của Hỏa Nhi, thì Thiên Viêm sẽ giúp con đạt được kỳ ngộ?? Vậy kỳ ngộ đó là gì??" - Kim Hậu nghe xong liền hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
"Thiên Viêm giúp ngươi rèn luyện nội tạng. Nên nhớ rằng nội tạng rất mềm yếu, thân thể dù mạnh cỡ nào nhưng nội tạng vỡ nát cũng vong. Cho nên kỳ ngộ này có thể giúp ngươi rèn luyện nội tạng cứng một chút, so với đồng giai ngươi có thể chiếm nhiều lợi ích." - Bạch lão nhìn chằm chằm vào Kim Hậu, để xem sắc mặt hắn có hoảng sợ hay không. Bởi vì luyện tạng sơ suất thì chỉ có nước chết. Thế nhưng lão lại thấy Kim Hậu có vẻ rất bình tĩnh.
"Vậy là sư phụ muốn con luyện tạng??" - Kim Hậu không nhanh không chậm nói.
Bạch lão không nói gì, khẽ gật đầu nhằm thể hiện ý đồ. Lòng vô cùng thưởng thức, khuôn mặt già nua cũng dần mỉm cười hài lòng với tính khí của đồ đệ.
"Sư phụ muốn con đi chết hả?" - Kim Hậu liền quát lên. Bạch lão đang thưởng thức tính khí đồ đệ, nghe xong câu này liền rớt sạch cả cảm xúc.
"Ngươi.... ngươi... đồ không có cốt khí." - Bạch lão tức tối chỉ vào Kim Hậu mắng.
"Thôi đi. Cốt khí thì sao?? Cũng phải còn mạng mới có cốt khí chớ." - Kim Hậu liền nói.
"Ngu xuẩn. Ngươi nghĩ sư phụ là ai hả?? Có ta ở đây thì ngươi làm sao mà chết hả???" - Bạch lão lúc này liền la ầm cả lên.
"Vả lại dù thành công cũng gần chết rồi. Sao tu luyện được gì nữa." - Kim Hậu không nhanh không chậm nói.
"Cho ngươi nghỉ hẳn một tuần để hồi phục, chịu chưa??" - Bạch lão đang tức tối liền quát lên. Thế nhưng vừa quát xong, hắn thấy Kim Hậu cười gian tà nhìn hắn liền hô. - "Không xong. Mắc lừa rồi."
"Sư phụ nói là phải giữ lấy lời đó nha. Được rồi, con luyện." - Kim Hậu cười đắc chí. Hắn nhân cơ hội này kiếm một kì nghỉ ngắn hạn. Đã tu luyện điên cuồng mấy tháng rồi, nên nghỉ ngơi một chút. Dù sao hắn cũng nghĩ là tu luyện nhiều vậy thật nhàm chán, cũng phải nghỉ ngơi để nhìn thế giới này chứ.
"Không ngờ mình chừng tuổi này rồi vậy còn bị mắc lừa." - Bạch lão liền than thở. Sau đó lão liền thu lại tâm tình nói. - "Được rồi. Vi sư đã nói, nhất định sẽ giữ. Được rồi, ngồi xuống, hai tay đặt trước bụng, điều chỉnh trạng thái đạt đến mức tốt nhất đi."
Kim Hậu liền nghe lời, lập tức vận chuyển khí theo lộ tuyến Đấu Pháp Quyết, đem cơ thể làm nóng lên, kinh mạch cơ hồ lúc này đều trải qua hơn mấy vòng tuần hoàn. Cơ thể hắn dần đạt tới trạng thái tốt nhất.
"Nuốt cái này vào." - Bạch lão đưa ra một viên đan dược. Kim Hậu không do dự nuốt vào. Sau đấy lão liền đưa cho Hỏa Nhi Huyết Vân Thảo cho nó ăn vào, rồi liền kết ấn.
Lúc này, tiểu trận liền hoạt động, vô số Chú Ngữ xoay vòng theo trận pháp, từng tia linh khí bắt đầu tích tụ lại thâm nhập dần vào Hỏa Nhi. Bạch lão liền kết ấn một lần nữa, trận pháp bên trong lại chuyển động, bắt đầu quá trình kích thích huyết mạch.
Lúc này, cơ thể Hỏa Nhi bắt đầu có những tia lửa tràn ra, nó bắt đầu rên rỉ chịu đựng. Huyết mạch của nó đang sôi trào, có dấu hiệu muốn thức tỉnh.
Về phía Kim Hậu, Thiên Viêm bắt đầu xuất hiện trên ngươi hắn, từ từ thâm nhập vào cơ thể, bắt đầu thiêu đốt. Trên trán Kim Hậu lúc này đầy mồ hôi, cơ thể cũng đỏ hết cả lên, hắn nghiến răng chịu đựng.
"Vận dụng Đấu Pháp Quyết, đem dược lực chữa trị những nơi bị thiêu đốt." - Bạch lão liền nói.
Kim Hậu nghe lời, liền vận chuyển dược lực tận tình chữa trị những chỗ bị Thiên Viêm phá hoại. Quá trình vô cùng thống khổ. Khóe miệng hắn cũng chảy ra máu tươi.
Bạch lão cũng vô cùng lo lắng, trên tay lão lúc này là hai viên đan dược, Sinh Cơ Đan – Tam phẩm đan dược. Một loại đan dược chữa thương vô cùng hiệu quả, lấy Mộc hệ làm chủ, lấy Thủy hệ làm dẫn, dược lực ôn hòa. Lão phòng hờ hết dược lực cho nên mới luyện ra qua 3 viên.
Mặc dù chỉ là kích thích huyết mạch sơ bộ, nhưng uy lực của Thiên Viêm không phải bàn. Trải qua đợt tẩy luyện này, Hỏa Nhi huyết mạch sẽ nồng đậm hơn một chút, còn Kim Hậu nội tạng sẽ cứng cáp hơn một chút.
Cũng may, huyết mạch của Hỏa Nhi quá ít, kèm theo thực lực của Hỏa Nhi cũng mới có Nhất Giai, cho nên uy lực của Thiên Viêm bị giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng đủ để Bạch lão lo lắng.
Bởi vì dù sao, nội tạng vẫn là nơi vô cùng yếu ớt, sơ sảy một chút là đồ đệ của lão đi đứt, lão làm sao mà không lo lắng được.
Trải qua hơn mười phút, trận pháp lúc này liền đình chỉ, Hỏa Nhi khí tức dần thu liễm lại, Thiên Viêm cũng từ từ tiêu tán. Hỏa Nhi nằm đó,yếu ớt thở ra, nhưng ít nhất nó cũng đã thành công kích thích huyết mạch, tĩnh dưỡng một chút sẽ không sao.
Về Kim Hậu thì Thiên Viêm trong cơ thể hắn theo từng huyệt đạo đi ra, biến mất. Lúc này, Bạch lão liền ném vào miệng Kim Hậu một viên Sinh Cơ Đan.
Có Sinh Cơ Đan, thương thế nội tạng của Kim Hậu dần hồi phục lại. Lại thêm mười phút, lúc này khí tức của Kim Hậu dần ổn định lại, nhịp thở cũng đều đều. Lục phũ ngũ tạng ít ra cũng đã cứng cáp hơn trước.
Mở mắt ra, Kim Hậu nhìn thấy Bạch lão đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt của lão có lo lắng liền hóa thành vui mừng. Dù sao, hắn cũng đã trải qua bước đầu luyện tạng thành công, Bạch lão sao không vui được.
"Sư phụ. Con biết sư phụ có sở thích kia. Nhưng mà dù gì con cũng là đồ đệ của người. Người cũng đừng đánh chủ ý lên con nha." - Kim Hậu yếu ớt lấy hai tay che ngực, dáng vẻ bi phẫn cùng sợ sệt thể hiện hết ra ngoài, cứ như một thiếu nữ sắp bị... Khục.
Bạch lão đang vui mừng liền triệt để đen cả mặt, hắn nhìn Kim Hậu một hồi liền không nói gì.
"Sư phụ. Người tốt nhất nên giữ a. Để con tìm cho sư phụ một tráng hán cao to, khỏe mạnh, đen nhưng không hôi cho sư phụ "thưởng thức" có được không??" - Kim Hậu liền sợ sệt nói.
"Dừng. Ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền tát ngươi bay khỏi động." - Bạch lão liền thanh đạm nói. Dù sao cũng từng là một cường giả, tâm trí phải kiên định. Cho nên đối với lời nói của đồ đệ, hắn mà động nộ thì đúng là vứt sạch cả mặt mũi rồi. - "Ngươi đã luyện tạng một lần rồi. Ít ra bây giờ đồng giai đối chiến, ngươi có lợi rất nhiều. Ngươi cứ nghĩ hai tên đồng giai đánh nhau, lực lượng ngang nhau, thế nhưng một người luyện thân, luyện tạng đến mức biến thái làm cho lực lượng người kia đánh vô như gãi ngứa thì thế nào??"
"Người luyện thân, luyện tạng sẽ ưu thế khi ra đòn, không sợ công kích quá nhiều, triệt để tấn công trấn áp khí thế của người kia??" - Kim Hậu liền đáp.
"Đúng. Bởi vậy vi sư mới đem ngươi luyện tạng một lần. Về sau còn nhiều lắm." - Bạch lão cười gian manh nhìn đồ đệ.
"Hả??" Còn nhiều??" - Kim Hậu thét lên lập tức ngất xỉu.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 96: "Ngọc Dung dị biến?"
Sau khi dọn dẹp mọi thứ ở sơn cốc, Kim Hậu nhanh chóng trở lại Lâm Sơn Trấn. Hỏa Nhi lúc này đi kè kè bên cạnh hắn tựa con chó nhỏ. Có điều "con chó nhỏ" này màu đỏ nên người khác cũng hơi thắc mắc một chút.
Quay về căn nhà nhỏ của Ngọc Dung, dù sao cũng cần cô nàng đi cùng đến Đế Đô. Một là hắn không biết đường, hai là khi luyện chế xong đan dược, cô nàng có thể trực tiếp cầm về cho Tiểu Dương, hắn còn có thể đi tới nơi khác, đỡ tốn thời gian và công sức.
Thế nhưng, ngay lúc Kim Hậu vừa tính gõ cửa thì bên trong phát ra từng tiếng đau thống khổ. Nghe vậy hắn liền vội vàng trực tiếp xông vào thì thấy Ngọc Dung đang quằn quại trên giường, tay cô nàng đang run rẩy cố rướn lấy cái túi da ở trên đầu giường.
"Hậu. Tà thuật tái phát. Mau cho cô nàng uống máu của ngươi." - Bên tai Kim Hậu liền vang lên tiếng nói của Bạch lão.
Tà thuật trên người Ngọc Dung mỗi khi tái phát phải uống máu ma thú để trấn áp nó. Thế nhưng trong một lần, Kim Hậu vô tình cho cô nàng uống máu của hắn. Nên là bây giờ tà thuật vẫn còn thì chỉ có nước uống máu của hắn để sống sót cho đến khi được giải.
Nghe thế, Kim Hậu liền rút Hắc Long Kiếm ra cắt vào tay một cái rồi nâng đầu Ngọc Dung lên cho cô nàng dễ uống. Nhìn Ngọc Dung mê man uống máu của mình, Kim Hậu có một cảm giác gì đó không nói nên lời.
"Về sau phải làm sao đây?? Mình không thể nào túc trực mãi bên cạnh cô nàng." - Kim Hậu trái lo, phải nghĩ. Đúng là hắn không thể mãi bên cạnh Ngọc Dung mỗi lúc cô nàng phát bệnh. Mà cô nàng thì lại không thể sống nếu thiếu máu của hắn.
Ngọc Dung lúc này không hề đeo chiếc mặt nạ, để lộ một nửa tựa thiên thần, nửa kia tựa quỷ sứ. Thế nhưng trong mắt Kim Hậu thì cô nàng không hề quái dị, xấu xí.
Cái hình ảnh Ngọc Dung bất chấp, liều mạng bảo vệ mình một mạng, và cái hình ảnh Ngọc Dung khóc lóc, quỳ xuống năn nỉ Lưu Tuân kia tha mình một mạng dần hiện lên trong tâm trí Kim Hậu. Một người xa lạ, quen biết chưa được bao lâu, lại vì mình mà hết lòng bảo vệ, lại vì mình là quỳ xuống cầu xin.
Đối với Kim Hậu, Ngọc Dung là người bạn đầu tiên ở hai kiếp, cũng là người con gái đầu tiên ở hai kiếp, vì hắn mà làm những điều như thế. Khẽ nhìn Ngọc Dung ngủ thiếp đi sau khi uống máu của mình, ánh mắt của Kim Hậu có chút gì đó khác lạ.
Lúc này, bỗng dị biến xảy ra, nửa khuôn mặt quỷ của Ngọc Dung từ từ biến đổi. Không còn xấu xí, biến dạng nữa mà dần dần trở nên hồng hào, da dẻ mịn màng. Ngọc Dung lúc này tựa như một tiên nữ giáng trần đang ngủ say vậy. Có điều vẻ đẹp kia còn mang theo một nét dã tính khiến cho trống ngực của Kim Hậu bất chợt liền đổ dồn.
"Sư phụ. Người xem." - Kim Hậu liền kêu lên, giọng vô cùng hoảng hốt.
"Chuyện g.." - Bạch lão chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy khuôn mặt Ngọc Dung đã trở nên xinh đẹp vô cùng, không còn giống như lúc trước. Bạch lão ngạc nhiên hỏi - "Chuyện gì xảy ra???"
"Con cũng có biết đâu." - Kim Hậu đáp.
"Để ta xem." - Bạch lão liền đặt tay lên cổ tay Ngọc Dung, truyền khí xem xét bên trong cơ thể của cô nàng.
Qua một hồi lâu, Bạch lão liền rút tay lại, nhìn Ngọc Dung một hồi lâu, rồi nhìn về Kim Hậu, ánh mắt như thể nhìn sinh vật lạ, muốn mổ xẻ kỹ càng hơn.
"Sư phụ. Ngọc Dung thế nào rồi??" - Kim Hậu liền hỏi.
"Không có gì đáng ngại. Tà thuật bỗng nhiên bị đẩy lùi. Mặc dù không nhiều nhưng cũng không còn thể hiện ra ngoài cơ thể nữa." - Bạch lão liền nói. Sau đó hắn nhìn Kim Hậu, khẽ nói. - "Biến dị này theo ta đoán là liên quan đến máu của ngươi. Trải qua tẩy luyện của Thiên Viêm, máu ngươi có lẽ bị dị biến đi."
"Dị biến??" - Kim Hậu liền thắc mắc.
"Ừm. Dị biến. Ta cũng không rõ lắm. Có điều là sau này ngươi cần phải trích máu ra rất nhiều. Bởi vì cô nàng này không thể sống mà thiếu máu của ngươi được. Ngươi cũng không thể nào túc trực bên cạnh cô nàng mãi được." - Bạch lão liền nói. - "Để sau khi tới Đế Đô, cố gắng tìm thật nhiều Huyết Hoa Thảo, loại dược thảo này giá cả cũng không mắc lắm. Một bó mười cây cũng cỡ cỡ ngang viên Hồi Khí Đan Nhất Phẩm."
"Huyết Hoa Thảo??" - Kim Hậu nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng nghi vấn.
"Một loại dược thảo giúp bổ sung máu huyết cấp thấp. Có nó, ngươi có thể trích máu ra cho cô nàng này rồi. Ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp luyện đan Bổ Huyết Đan sau. - Bạch lão liền nói.
"Được rồi. Quyết định vậy đi. Luyện đan cho Tiểu Dương, trích máu cho Ngọc Dung. Hai nhiệm vụ này cần phải làm được khi tới Đế Đô." - Kim Hậu không do dự liền nói ra.
Bạch lão cũng không nói gì liền tiêu thất đi. Lúc này, khuôn mặt của Ngọc Dung lại trở về bình thường như cũ, vẫn là một bên nửa quỷ, nửa thiên thần.
"Cô thấy sao rồi??" - Kim Hậu mỉm cười nhìn Ngọc Dung.
Ngọc Dung lúc này tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy Kim Hậu đang mỉm cười nhìn nàng hỏi thăm. Khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên ửng đỏ lên, và càng đỏ hơn khi cô nàng biết mình đang nằm trong vòng tay của người ta.
"Không.. không sao. Tôi.. tôi ổn rồi." - Ngọc Dung lắp bắp, vừa nói cô nàng vừa di chuyển ra khỏi vòng tay của Kim Hậu.
Kim Hậu cười ngượng, đưa tay gãi đầu, khuôn mặt của hắn cũng có chút đỏ ửng. Dù sao người ta cũng là con gái, mang tiếng là giúp người ta nhưng mà ôm người ta vào lòng như thế thì...
"Ổn rồi thì tốt. Bây giờ cô có thể đi được không?? Chúng ta liền xuất phát, hướng Đế Đô." - Kim Hậu liền chuyển chủ đề.
"Ừm. Tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Cơ mà cậu thì chưa." - Ngọc Dung đưa mắt nhìn Kim Hậu.
"Hả??" - Kim Hậu ngạc nhiên nhìn cô nàng.
"Cậu mặc đồ như thế rất dễ gây chú ý. Đi theo tôi, tôi giúp cậu chọn vài bộ để tránh bị chú ý." - Ngọc Dung liền rời khỏi giường. Có điều, sau khi bình tĩnh quan sát, Ngọc Dung thấy Kim Hậu không hề cầm cái túi da kia. - “Lúc nãy cậu không cho tôi uống... từ cái túi da kia sao??”
Dù sao cái từ uống máu nói ra từ miệng nghe có vẻ rùng rợn và ớn lạnh. Cho nên Ngọc Dung cũng muốn tránh được bao nhiêu thì tránh.
“À thì... Tôi cho cô uống … của tôi.” - Kim Hậu cũng cười cười nói tránh đi. - “Lúc tái phát lần trước ấy, tôi lỡ dại. Cho nên từ lúc đó trở đi, cho đến khi nào mà tà thuật trên người cô được giải, thì cô chỉ có thể uống máu của tôi để trấn áp tà thuật.”
“Vậy sao?? Hừm... Vậy thì tốt rồi. Ít ra vị của cậu nó đỡ hơn ma thú. Về sau cho tôi tầm mấy trăm bình là ổn rồi.” - Ngọc Dung cười ngây thơ nói.
“Mấy trăm bình??? Cô muốn giết tôi à???” - Kim Hậu hét toáng cả lên.
"Ai biểu cậu làm chuyện đó?? Cậu đừng có hòng mà đem con bỏ chợ. Là một nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu. Muốn rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm sao?? Đừng có mơ, cũng đừng có hòng." - Ngọc Dung liền la làng lên, bộ dáng không hề sợ thiên hạ loạn, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Trời ạ. Sao mệnh con nó khổ vậy???" - Kim Hậu mặt nhăn nhó thầm nghĩ. Hít vài hơi thở thật sâu, Kim Hậu liền điềm đạm nói. - "Rồi. Được rồi. Vài trăm bình thì vài trăm bình. Tôi chết cũng được. Tôi sẽ đợi cô ở bên kia."
"Hả??? Cậu.... cậu..." - Ngọc Dung mặt mày tái mét nhìn Kim Hậu. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Hậu, cô nàng sợ rằng hắn nói được, làm được thì cái mạng nhỏ mình cũng đi tong.
"Đừng lo. Cùng lắm là chết thôi mà. Làm cô hồn dạ quỷ với cô cũng được. Ít ra chết cũng có cặp, có đôi." - Kim Hậu cười nói.
"Không không. Đừng, đừng. Chỉ cần mấy chục bình là được rồi. Về sau thiếu thì cậu cho tiếp cũng được." - Ngọc Dung liền xuống nước.
"Vậy à?? Không cần vài trăm bình??" - Kim Hậu cười, nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng lọt vào tai Ngọc Dung lúc này thì giống như ác quỷ vậy.
"Không. Chỉ cần vài chục bình thôi." - Ngọc Dung liền nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay nắm chặt lại. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Mạng nhỏ của mình đang phụ thuộc vào người ta, đành phải chịu thôi.
"Được rồi. Vài chục bình. Xin nói thật với cô nhé, tôi cũng tiếc cái mạng nhỏ này lắm." - Kim Hậu bước ra cửa, sau đó liền quay đầu lại, cười vui vẻ nói.
"Cậu... cậu..." - Ngọc Dung cả người run run, khuôn mặt giận dữ đỏ hết cả lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Hậu vậy. Có điều thấy Kim Hậu rời đi, cô nàng cũng liền đứng dậy. Khẽ đưa mắt nhìn chiếc mặt nạ đang nằm trên bàn, Ngọc Dung liền cầm lấy đeo lên rồi bước ra ngoài.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 97: "Tiến tới Đế Đô"
Hai người Kim Hậu lúc này đang trên đường đi tới Đế Đô. Lúc này, Kim Hậu đang mặc trên người một bộ trường bào màu trắng. Nhìn dáng vẻ của hắn lúc này giống như một thư sinh nho nhã trói gà không chặt vậy.
"Mặc bộ đồ này cảm giác sao sao ấy." - Kim Hậu liền cằn nhằn. Hắn không thích mặc bộ đồ này lắm. Bởi vì hắn từng đến từ Trái Đất, nơi có nền văn hóa trang phục phát triển qua ngàn năm. Là một con người hiện đại cho nên các trang phục cổ trang kiểu này hắn không thích mặc.
"Im lặng và mặc đi. Ý kiến ý cò cái gì??" - Ngọc Dung liền lên tiếng. Cô nàng lúc nàng khoác trên người một bộ nữ hiệp màu hồng nhạt. Cùng với mái tóc ngắn màu hồng phấn, tóc mái che nửa khuôn mặt, tóc mai dài tới vai làm cho cô nàng nhìn vô cùng cuốn hút. Chỉ là đằng sau tóc mái của cô nàng đang đeo một chiếc mặt nạ.
"Tôi không quen mặc những bộ đồ thế này." - Kim Hậu liền nói.
"Không quen thì cởi ra trả cho tôi nào. Tại chỗ ngay và luôn. Dù sao cũng là tôi bỏ tiền ra mua." - Ngọc Dung liền đáp.
"Hả?? Tại chỗ?? Như thế sao được. Dù sao cô cũng là con gái. Nam nữ... ấy ấy.. này nọ..." - Kim Hậu lí nhí.
"Có gì nào?? Nhớ lúc cậu bị Lưu Tuân đập cho gần chết không?? Tôi chăm sóc hai ngày hai đêm đấy. Toàn bộ thấy hết rồi, ngại gì nữa." - Ngọc Dung nói tỉnh bơ, mặt mày không hề đổi một tí nào, tựa như chuyện đó là một chuyện vô cùng bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Hôn mê!
Kim Hậu nhìn Ngọc Dung không hề chớp mắt. Khuôn mặt của hắn từ đen hóa trắng, từ trắng lại thành đỏ. Hắn đúng là lần đầu tiên gặp được một cô nàng cực phẩm đến như thế này đấy.
Xuất thân của hắn là Đông Á ở Trái Đất. Mặc dù sống ở Nga lâu, tư tưởng cũng có chút thay đổi nhưng hình tượng người con gái Đông Á nết na và kín đáo vẫn còn in sâu trong tiềm thức của hắn.
Cho nên khi tới thế giới này, hắn đã nghĩ đây là nơi mà những phong tục đó phải mạnh mẽ, mặc dù vẫn có những cô nàng táo bạo, mạnh dạn trong việc thể hiện tình yêu nhưng cũng không thể nào táo bạo, trực tiếp như cô nàng Ngọc Dung.
"Ồ. Cậu xấu hổ sao?? Nhìn đáng yêu đấy." - Ngọc Dung thấy vẻ mặt không ổn định của Kim Hậu như vậy liền khôi hài cười, nói. Tiếng cười trong trẻo của cô nàng càng làm cho Kim Hậu càng đỏ mặt hơn.
"Thôi. Không nói nữa. Hiện tại chúng ta đang ở đâu??" - Kim Hậu liền chuyển đề tài. Hắn không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa, xấu hổ chết mất.
"Chúng ta vừa rời khỏi Lâm Sơn Trấn được khoảng vài dặm. Cứ tốc độ này tầm 1 giờ nữa chúng ta sẽ tới thành Thiên Tư gần đây nhất. Tới đó chúng ta thuê một chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến về Đế Đô." - Ngọc Dung liền nói.
"Vậy à?? Tại sao chúng ta không thuê xe ngựa ở Lâm Sơn Trấn đi luôn??" - Kim Hậu thắc mắc.
"À. Ở Lâm Sơn Trấn không có dịch vụ thuê xe ngựa kiểu đó. Chỉ cho thuê ngựa thồ hàng đưa tới Thiên Tư thành thôi. Đi xa hơn thì không được phép." - Ngọc Dung liền nói.
"Ồ hóa ra là vậy." - Kim Hậu gật gù.
Đây quả là một cách quản lý hàng hóa vô cùng tốt. Những dong binh sau khi đánh giết ma thú, hái lượm dược thảo, đem những gì thu hoạch được đưa tới Thiên Tư thành qua dịch vụ kia. Việc làm này cũng để tránh việc dong binh tuồn hàng hóa đem tới những chỗ khác.
Có điều với việc làm này muốn dong binh không phản đối thì cần phải trả giá cao. Tức là bên Thiên Tư thành phải thu mua những thứ đánh giết, thu lượm được cao hơn một thành so với các chỗ khác. Ví dụ là một cây dược thảo giá thị trường là 10 kim tệ, thì Thiên Tư thành thu mua 11-12 kim tệ.
Sau khoảng một giờ, Kim Hậu và Ngọc Dung đã đi tới Thiên Tư thành. Nhìn dòng người tấp nập, vô số dong binh đoàn đi tới, đi lui, người buôn kẻ bán nhộn nhịp làm Kim Hậu nhớ tới những cảnh ngày hội khuyến mãi của mấy siêu thị kiếp trước.
Thu lại tâm tình, hắn cùng với Ngọc Dung nhanh chóng hỏi thăm người bản xứ nơi để thuê xe ngựa và được chỉ dẫn rất tận tình. Sau khi thực hiện giao dịch, hai người nhanh chóng lên xe và rời đi.
Lúc đầu Kim Hậu và Ngọc Dung bất đồng ý kiến về việc này. Ngọc Dung thì muốn thuê hai con ngựa, dù sao cũng rẻ hơn nhiều so với chiếc xe ngựa. Nhưng cuối cùng cô nàng cũng phải chiều Kim Hậu bởi vì... hắn không biết cởi ngựa. Có điều chiếc xe này cũng khá là nhỏ, vừa đủ hai người, giá thành cũng rẻ nữa.
"Bác tên là gì vậy?? - Kim Hậu lúc này ngồi cạnh người phu xe hỏi thăm. Hắn cũng không dám ngồi ở trong xe cùng với cô nàng Ngọc Dung kia để tránh phiền phức.
"À. Bác tên là Tề Tương. Làm nghề này cũng được hơn chục năm rồi." - Ông bác này liền cười nói. Sau đó nhìn Kim Hậu hỏi thăm. - "Hai cháu tính đi đâu thế??"
"À tụi cháu tính tới Đế Đô." - Kim Hậu liền đáp.
"Ồ. Đế Đô sao?? Vậy bác nhắc trước nhé, ở Đế Đô long xà hỗn tạp, rất nguy hiểm, cháu phải cẩn thận đó." - Ông bác Tề Tương liền trịnh trọng nói.
"Vâng tụi cháu biết mà." - Kim Hậu gật đầu lễ phép.
"Ta nói cháu nghe nè..." - Ông bác Tề Tương cười vô cùng vui vẻ. Lão làm nghề này rất lâu, nhìn thấy vô số loại người. Nên khi thấy Kim Hậu lễ phép, nho nhã như thế thì không hề phản cảm. - "Cháu với vợ cháu cãi nhau hả?? Sao không vào ngồi chung với vợ mình??"
Kim Hậu điếng người, cười gượng. Hắn chưa kịp giải thích thì ông bác này lại nói tiếp.
"Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Là nam nhi, là trượng phu phải có lòng bao dung hết thảy với người mình yêu. Đừng vì một chút hiểu lầm mà dẫn tới tiếc nuối sau này. Hiểu chứ??" - Ông bác Tề Tương cười vỗ vai Kim Hậu nói. - "Thôi cháu vào trong nói chuyện với vợ đi. Nhớ phải nhường nhịn. Một câu nhịn, chín điều lành."
Nói rồi, ông bác Tề Tương không thèm để ý tới vẻ mặt Kim Hậu thế nào liền đẩy hắn vào trong xe.
Trong xe, Kim Hậu và Ngọc Dung đang nhìn nhau, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Những lời thoại của của ông bác Tề Tương đều lọt vào tai của Ngọc Dung.
Ngọc Dung mặt cười như không cười nhìn Kim Hậu. Còn Kim Hậu thì cứ giả lơ không biết. Bầu không khí cứ im ắng cho đến khi xe ngựa bỗng dừng lại. Kim Hậu cảm thấy như được giải thoát, bèn nhảy ra khỏi xe.
"Có chuyện gì vậy bác??" - Kim Hậu vừa bước ra liền hỏi thăm.
"À. Trời gần tối rồi. Gần trước có một thị trấn, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm." - Ông bác Tề Tương cười nói.
Trên đường tới Đế Đô mặc dù thưa thớt dân cư nhưng cũng có những làng, thị trấn nhỏ rải rác khắp con đường. Dù sao đường từ Thiên Tư thành tới Đế Đô rất dài, tầm ba bốn ngày. Không thể nào đi liên tục ba bốn ngày được, mà cũng rất nguy hiểm khi nghỉ ngơi, cắm trại nơi hoang dã khi chỉ có vài người. Vì vậy làng, thị trấn mọc lên.
Bước vào trong khu khách sạn, ông bác Tề Tương do làm nghề phu xe thâm niên, cho nên lúc nào ở những nơi thế này đều có chỗ để ông ấy nghỉ ngơi. Còn Kim Hậu thì lúc đầu nói thuê hai phòng. Nhưng cô nàng Ngọc Dung với cái bản tính tiếc tiền liền phản đối, trực tiếp thuê một phòng hai người rồi lôi hắn vào trong.
Qua bữa tối, khi cô nàng Ngọc Dung đang nằm ngủ, Kim Hậu ngồi bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Ánh mắt của hắn có chút mông lung.
"Dạ.. không có gì đâu sư phụ." - Kim Hậu liền đáp. Hắn chỉ có chút nhớ nhung về Ezio, một người ông đã chăm sóc hắn mười mấy năm. Dù không phải ruột thịt mấy, nhưng ông ấy vẫn chăm sóc hắn rất tốt, dạy hắn cũng rất nhiều điều.
"Đưa tay ra." - Bạch lão liền nói.
"Dạ??" - Kim Hậu ngơ ngơ, tay vẫn bất giác chìa ra. Một cuốn sách xuất hiện trong tay hắn. - "Sư phụ?? Cái này là???"
"Là sách. Mặc dù ta nói là cho ngươi nghỉ tu luyện. Nhưng cái này là học, không phải tu luyện. Cho nên đọc hết cho ta trong vòng một tuần. Nhớ học cả Viễn cỗ chú ngữ." - Bạch lão liền cười.
"Ặc!!! Nhưng mà... nhưng mà.." - Kim Hậu chưa kịp nói xong thì đã bị Bạch lão cắt lời ngay lập tức.
"Ngoài ra đeo lại đống hàng này cho ta. Rèn luyện chút thân thể. Nên nhớ, là rèn luyện chứ không phải tu luyện." - Bạch lão hèn mọn cười, vẻ mặt vô cùng vô lại, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Nói rồi, một đống đồ trọng lực rơi ra trước mặt Kim Hậu, Bạch lão liền triệt để biến mất, để Kim Hậu ngồi khóc không ra nước mắt, miệng rên rỉ.
"Sư phụ. Người quả là mặt dày hơn cả tường thành mà."
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 98: "Trận chiến của Hóa Nguyên Cảnh"
Tờ mờ sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, nếu giờ Trái Đất thì có lẽ là tầm 5 giờ sáng, Ngọc Dung và Kim Hậu nhanh chóng lên đường. Mặc dù trời còn rất sớm, nhưng cũng có vô số người tụ tập lại với nhau.
"Ê. Hôm qua có chuyện gì vậy hả??"
"Tôi nghe nói là bên phía Đế Đô có ai đó bị ám sát."
"Ghê vậy?? Vậy có bắt được thủ phạm chưa??"
"Chưa. Hôm qua có một đám người đuổi tới đây. Họ đang tìm kiếm."
"Nhưng mà tôi nghe được may mắn vị kia bị ám sát thất bại, chỉ bị thương nặng, với thế lực của vị kia thì chắc không có sao cả."
"Ồ may thật đấy. Nếu người nọ mà chết thì thị trấn nhỏ của chúng ta dễ bị người ta quật hết cả lên, rồi lấy gì làm ăn sinh sống ở đây."
...
Ngọc Dung và Kim Hậu hai người nghe được, nhìn nhau. Trong ánh mắt của Ngọc Dung thì hiếu kỳ, còn Kim Hậu thì lại cảnh giác và cẩn thận.
"Cô đừng có tò mò. Người ta là thích khách giết người không gớm tay. Đụng vào mất đi cái mạng thì Tiểu Dương ở nhà tính sao??" - Kim Hậu liền chặn đầu không để Ngọc Dung thốt ra một lời nào cả.
"Ừ... Tôi biết rồi." - Ngọc Dung liền sực tỉnh lại. Lúc này, nhiệm vụ ưu tiên là tới Đế Đô sớm nhất có thể.
Hai người nhanh chóng tìm hỏi ông bác Tề Tương ở nhà trọ dành cho phu xe. Vì đây là một ngành dịch vụ kiếm cũng khá là nhiều tiền, người phu xe cũng có đãi ngộ rất tốt, nhất là người có thâm niên, đủ để nuôi sống cả gia đình.
Sau khi thông báo xong, ông bác Tề Tương cùng hai người lên xe ngựa, tiến về Đế Đô.
Đi được một quãng đường thì họ liền thấy một tốp người đứng chặn đường. Thân đám người này đều mặc võ phục, dáng vẻ uy nghiêm. Sau khi để họ xem xét bên trong chiếc xe, ba người Kim Hậu được phép đi.
Sau khi đi được một quãng đường khá xa, hơn 2, 3 tiếng đồng hồ, bọn họ liền nghỉ chân một chút. Chỉ là mọi người lúc này đều đã đói. Kim Hậu thì dặn dò Ngọc Dung vài câu rồi đi vào rừng bắt một ít thứ về. Dù sao thiên nhiên hoang dã bình thường cũng là nơi đầy rẫy thức ăn.
Sau khi bắt được ba con gà rừng, Kim Hậu đang tính quay về thì bỗng âm thanh chát chúa của tiếng kim loại vang vào nhau cất lên ở gần đó. Hắn liền bỏ chạy, dù sao cũng không phải việc của mình, xen vào đi mất cái mạng nhỏ thì khổ lắm.
"Ai cho ngươi chạy?? Cơ hội nhìn thấy trận chiến của cường giả trước mắt mà không chịu xem thì đúng là phí của trời. Mặc dù tầng lớp này đối với ta chẳng là gì, nhưng với ngươi thì có lợi ích rất lớn." - Bạch lão liền cười nói. - "Yên tâm. Có ta ở đây ngươi tha hồ mà xem."
Bạch lão đã nói như vậy nên Kim Hậu cũng đành phải đi xem. Nhẹ nhàng di chuyển qua những cành cây cao. Cuối cùng, hắn núp ở một góc, nơi các tán lá che đậy hắn. Bạch lão khẽ vươn tay một cái, lặng yên bế tức. Khẽ đưa mắt nhìn xuống bãi đất nơi các cây bị đốn ngã, tạo thành một mảnh đất nhỏ.
Ở dưới chỗ đó, có 5 thân ảnh, 4 người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh, trên ngực đính một chiếc huy hiệu ngôi sao năm cánh, bên trong mơ hồ khắc một cái gì đó, 1 phụ nữ thân mặc bộ trường bào màu hồng dành cho nữ.
Có điều 5 người này đang cầm kiếm, trên mũi kiếm vẫn còn dính máu tươi. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước, tràn đầy vẻ khinh thị và coi thường.
Phía xa xa, một thân ảnh mặc hắc bào che kín đầu, trên mặt đeo mặt nạ che đi phần miệng, lộ ra đôi mắt sắc sảo màu đỏ đầy yêu dị, ánh mắt nhìn về phía 5 người kia.
Mặc dù trên cơ thể đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, hắc bào cũng bị rách tả tơi, thân rơi vào hiểm cảnh, nhưng hắc bào nhân này vẫn bình tĩnh đến lạ thường.
"Dùng tinh thần lực của ngươi mà xem xét." - Bạch lão liền lên tiếng hỏi Kim Hậu. Hắn muốn Kim Hậu phân tích trận chiến này. - "Ngươi thấy thế nào??"
"Theo con thấy thì hắc bào nhân kia đang nguy hiểm. Nhưng có thể sẽ không tới nỗi mất mạng. Có lẽ, hắc bào nhân kia còn tuyệt chiêu gì đó. Vì hắn trông rất bình tĩnh. Bên kia lực chiến đấu vẫn còn, năm người vô khuyết, thế nhưng đang có tâm lý chủ quan. Con đoán là năm ăn, năm thua." - Kim Hậu suy xét một hồi liền nói ra.
"Phán đoán tốt đấy. Nhưng tốt nhất là ngươi vẫn cứ phải quan sát cho kỹ vào. Đó là cảnh giới sắp tới ngươi phải đạt đấy, Hóa Nguyên Cảnh." - Bạch lão một bên nhàn nhạt nói ra.
Lúc này, ở dưới kia, 5 người nọ liền xông lên bao vây hắc bào nhân lại, tạo thành một thế trận công thủ toàn diện, trực tiếp chặn mọi đường lui của hắc bào nhân. Bọn họ liền tục tung ra từng chiêu thức, đồng thời phối hợp nhịp nhàng với nhau tạo thành một thế trận liên miên không dứt, tựa sóng biển vỗ bờ, hết lớp này, lớp khác lại tới.
Đối diện với thế trận này, kiếm trong tay của hắc bào nhân uyển chuyển, nhẹ nhàng đón đỡ vô cùng chuẩn xác, thân pháp nhanh nhẹn giúp cho hắc bào nhân thoát được từng đòn tấn công.
"Đó không phải là Tiêu Dao Du Kiếm kỹ sao??" - Kim Hậu giật mình thốt lên. "Cảnh giới thứ hai của Tiêu Dao Du Kiếm kỹ – Tiêu Diêu Tự Tại."
Kim Hậu từ lúc tu luyện Tiêu Dao Du Kiếm kỹ tới nay luôn chỉ nằm ở mức Du sơn ngoạn thủy. Hắn rất muốn tiến tới một bước trong bộ kiếm kỹ này nhưng lại không thể nào đạt tới.
"Ngươi sai rồi. Tiêu Dao Du Kiếm kỹ của ngươi không phải mặt hàng vỉa hè, cho nên làm sao mà xuất hiện ở đây được. Chỉ là một bộ kiếm kỹ huyền giai chuyên về phòng ngự, nhưng cũng có chút nét đặc trưng của huyền ảo của Tiêu Dao Du Kiếm kỹ, vì vậy ngươi mới nhầm lẫn." - Bạch lão liền nói ra. - "Quan trọng hơn, ngươi biết gì về sát thủ??"
"Sát thủ là một thích khách đoạt mạng trong một chiêu, chuyên về ẩn thân, tiếp cận rồi hạ sát đối phương??" - Kim Hậu lơ mơ nói.
"Đúng. Vậy một sát thủ có thiên về cận chiến không??" - Bạch lão liền hỏi tiếp.
"Theo con đoán là không. Là sát thủ thì phải hạ được đối phương ở chiêu đầu tiên. Mất tiên cơ, sát thủ sẽ chết." - Kim Hậu liền nói.
"Đúng. Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng sẽ có. Ngươi hãy quan sát đi. Trận chiến sắp ngã ngũ rồi." - Bạch lão cười hài lòng.
Năm người kia sau khi bao vây hắc bào nhân mà lại không làm được gì đối phương, liền trở nên nôn nóng, ra tay càng lúc càng mạnh, càng nhanh, càng lơ là phòng thủ.
Lúc này, hắc bào nhân liền xoay người, kiếm trên tay phát sáng, hắn chém một nhát xuống đất, hất tung cát lên tạo thành bụi. Năm người kia bất ngờ, lại ở cự ly gần nên bụi bay vào mắt, lập tức muốn lùi lại.
Tuy nhiên hắc bào nhân không hề do dự, kiếm trong tay lại một lần phát sáng, hắn sử dụng chiêu thức mạnh nhất của hắn, một con át chủ bài. Chỉ thấy kiếm hắn lóe lên, thân ảnh tiêu thất, nhẹ nhàng giết chết năm người kia.
"AH!!!"
Nhìn chiến trường ở dưới lúc này chỉ còn thân ảnh hắc bào nhân khẽ gục xuống, kiếm cắm xuống đất, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, vết thương trên người tét ra, máu lại tiếp tục chảy. Hiển nhiên tình trạng của hắc bào nhân này vô cùng yếu ớt. Nếu như bây giờ mà có kẻ địch tới nữa thì hắn cũng không còn sức mà để chống cự.
"Thật... thật đáng sợ." - Kim Hậu ngồi ở phía xa cũng bị kình khí của chiêu này làm cho sợ hãi than thở. - "Kiếm kỹ thật mạnh mẽ. Lấy một địch năm, giết toàn bộ. Uy lực thế này chắc đã đạt tới Huyền Giai cao cấp, thậm chí là Địa Giai sơ cấp."
"Sát thủ một khi bị phát hiện sẽ mất tiên cơ. Nhưng nếu sát thủ dày dặn kinh nghiệm thì vẫn có thể chống chọi được, trong lúc đó tìm kiếm sơ hở và thời cơ chuẩn xác, biến cuộc chiến đối đầu trở lại thành một vụ ám sát. Đó là những gì ngươi thấy lúc nãy." - Bạch lão liền nói ra. - "Ngươi đã quan sát được những gì nói ta nghe coi nào."
"Dạ. Đầu tiên là con hiểu được cảnh giới Tiêu Diêu Tự Tại rồi. Bộ Tiêu Dao Du Kiếm kỹ là một bộ kiếm kỹ... quần công. Con không thể tưởng tượng được cảnh tượng một người một thân một mình, đơn độc chống cả thế giới này ra làm sao. Nếu không thì làm sao mà bộ Tiêu Dao Du Kiếm kỹ này ra đời được." - Kim Hậu than thở, hắn cũng có chút nể phục với người sáng tác ra bộ kiếm kỹ này. - "Thứ hai là con thấy lực sát thương của Hóa Nguyên Cảnh so với Đấu Nguyên Cảnh của Lưu Tuân khác xa. Con cảm giác như là đấu khí của người nọ có vẻ thực chất hơn."
"Đúng. Hóa Nguyên Cảnh quan trọng nằm ở chữ Hóa. Pháp sư là hóa hình ma lực, còn võ giả đơn giản là hóa khí thành thực. Hiểu được mấu chốt ta bắt ngươi xem trận chiến này chứ." - Bạch lão cười rạng rỡ. Lão mừng vì Kim Hậu lĩnh ngộ được thứ cần thiết.
Lúc này hai thầy trò đang hảo hảo bàn luận thì hắc bào nhân ở dưới liền gục ngã xuống, triệt để bất tỉnh.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 99: "Thân lừa ưa nặng"
Nhìn thấy hắc bào nhân ngã gục xuống đất, Kim Hậu cũng thoáng nhìn một chút rồi quay lưng định rời đi. Có điều lúc hắn vừa tính phóng người đi thì Bạch lão lại túm hắn lại, chộp lấy cái tà áo của hắn, làm hắn té thẳng xuống đất. Cũng may, độ cao này cũng không hẳn là quá cao, đối với người tu luyện té xuống cũng chỉ ê ẩm.
"Sư phụ?? Người làm cái gì vậy??" - Kim Hậu buồn bực quát lên.
"Ngươi có bị ngu không?? Việc tốt trước mắt mà bỏ à??" - Bạch lão liền nói.
"Việc tốt?? Cứu người??? Việc này mất mạng như chơi. Con không làm đâu." - Kim Hậu liền dứt khoát từ chối.
"Ai bảo ngươi cứu người?? Cháy nhà thì phải nhân dịp hôi của. Đám người kia thế nào cũng có chút ít tài sản trên người. Lấy mau cho ta." - Bạch lão giải thích vô cùng ngắn gọn, sau đấy liền đá đít Kim Hậu bay ra.
"Ặc. Làm đạo tặc ư??" - Kim Hậu cười khổ.
Thế nhưng, nói gì thì nói, Kim Hậu vẫn tiến tới 5 cái xác kia, nhanh chóng tìm kiếm vật gì đó. Hắn liền thấy người phụ nữ kia mang chiếc giới chỉ, còn 4 người kia thì không. Mà chiếc giới chỉ của người phụ nữ này rộng khoảng 8 mét, cao khoảng 3 mét, bên trong cũng chứa không ít đồ. Có điều Kim Hậu cũng không vội kiểm tra ngay mà đeo vào.
Khẽ đưa mắt sang nhìn hắc bào nhân kia. Có điều, hắc bào nhân lúc này đưa mắt nhìn hắn, hoàn toàn không phải bất tỉnh. Sau khi nhìn, Kim Hậu liền đoán ra đây là di chứng khi cố ý thực hiện chiêu thức vượt quá sức mình, làm cạn kiệt đấu khí, đồng thời làm cơ thể ở trạng thái quá độ, không thể di chuyển được.
Nhìn ánh mắt đỏ đầy yêu dị nhìn hắn một cách bình tĩnh, Kim Hậu có chút chột dạ. Có điều đắn đo một hồi, hắn liền tiến lại gần hắc bào nhân. Ánh mắt hắc bào nhân cũng lạnh tanh, bình tĩnh tựa như mặt nước không có sóng. Ở thế giới này, mạng không phải do mình quyết định. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần mất mạng rồi.
Có điều, ngược với dự tính của hắc bào nhân này, Kim Hậu lại vươn tay ra đỡ hắc bào nhân ngồi dậy, rồi ẵm hắn đi một quãng. Ánh mắt của hắn không còn bình tĩnh nữa mà nhìn Kim Hậu có chút gì đó.
"Vì sao ngươi cứu ta??" - Hắc bào nhân lần đầu tiên lên tiếng sau một hồi cân nhắc.
"Vì sao?? Cứ cho là xem ngươi chiến đấu sinh tử, ta thu được lợi ích không nhỏ. Và đây kèm với cái giới chỉ kia, coi như là tiền công cứu mạng." - Kim Hậu liền vô tư cười trả lời.
Hắn không hề đề phòng hắc bào nhân này bởi Bạch lão còn ở bên cạnh sẽ không để hắc bào nhân làm loạn giết chết hắn. Có điều hắc bào nhân lại không biết điều đó lại càng kinh ngạc hơn bởi vì hắn thấy Kim Hậu chỉ mới có Giả Nguyên Cảnh Bát Cấp, lại hoàn toàn không hề có phòng bị trước hắn.
Khẽ đặt hắc bào nhân dựa lưng vào gốc cây, Kim Hậu liền lấy một viên đan dược ra. Chỉ là mấy viên hồi khí đan cùi bắp nhưng đối với hắc bào nhân lúc này chẳng khác gì vật đại bổ. Giống như kẻ khát thì gặp nước ngọt có dính bùn thì cũng phải uống thôi.
Hắc bào nhân vừa kéo khăn mặt xuống, một khuôn mặt tuyệt diễm lộ ra. Đôi mắt đỏ yêu dị, sống mũi cao, đôi gò má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi môi hồng nhuận tươi tắn. Khuôn mặt nàng đẹp phải gọi giống như là một con búp bê, đẹp đến tinh xảo, không hề có một tì vết nào.
"Thật đẹp. Ngọc Dung phải kém xa." - Kim Hậu thầm nghĩ.
Nhưng nghĩ lại, Kim Hậu liền cười không dám so sánh nữa. Trên đời này vô số người, mỹ nhân chắc phải vô số rồi. Và mỗi người mỗi vẻ đẹp mà, so sánh người này ngươi kia làm gì.
"Cơ mà cô nàng Ngọc Dung cũng đẹp mà. Có điều mang một chút tư vị khác thôi." - Kim Hậu khẽ mỉm cười suy tư, bỗng nhiên hắn rùng mình. - "Ơ... mình vừa mới nghĩ cái quái gì thế?? Không được, không được, không được để sắc đẹp làm mê muội".
Nói rồi hắn liền tát vào mặt hắn mấy cái. Hành động này làm cô nàng mặc hắc bào ngẩn ngơ nhìn hắn.
"Ngươi... ngươi làm gì mà tự tát mình thế???" - Cô nàng liền lên tiếng hỏi.
"À.. Không có gì. Chỉ là.. à thôi đừng hỏi sẽ tốt hơn." - Kim Hậu tính trả lời liền ngừng lại, nói ấp mở, vẻ mặt có chút ngượng.
"Vậy à??? Chắc là so sánh ta với ai đó phải không??" - Cô nàng này liền nói, sắc mặt tỏ ra có chút hứng thú nhìn về Kim Hậu.
"Ặc.. Trực giác phụ nữ sao nhạy bén thế??? Giác quan thứ sáu gì mà kinh khủng dữ vậy nè??" - Kim Hậu đổ cả mồ hôi hột thầm nghĩ. - "Khoan nói về chuyện đó đã, bây giờ cô đã ổn chưa??" - Hắn liền chuyển chủ đề ngay.
"Ổn rồi. Có điều ta chưa thể về." - Cô nàng này liền đáp.
Ở tổ chức của cô nàng, nhiệm vụ một khi được thi hành thì phải hoàn thành bằng mọi giá, bằng không tổ chức sẽ lấy mạng của mình. Nhưng nhiệm vụ phải vừa sức với người nhận, vượt quá sẽ đưa cho người khác có khả năng. Và nếu đủ khả năng mà vẫn thất bại, thì do ngươi yếu kém, mà yếu kém sẽ bị đào thải. Đó là quy luật của tổ chức của cô nàng.
"Ý cô là chưa thể trở về do nhiệm vụ ám sát kia sao??" - Kim Hậu liền nói.
Có điều vừa dứt lời, cô nàng này liền nhìn Kim Hậu với ánh mắt sắc lạnh, sát khí của cô nàng bắt đầu tỏa ra.
"Đừng... chỉ là tôi đoán vậy thôi. Trên đường tới đây, tôi nghe phong phanh một chút. Vừa rồi nhìn thấy trận chiến lúc nãy, kèm với y phục của cô nên tôi đoán vậy thôi." - Kim Hậu liền giơ tay lên, gấp gáp nói. Lúc này hắn đã quên mất hắn có Bạch lão làm bảo tiêu rồi.
Nhìn Kim Hậu gấp gáp giải thích như vậy, cô nàng liền thu lại sát khí. Sau đấy liền miễn cưỡng đứng dậy nhìn Kim Hậu thật lâu.
"Ngươi. Mang ta tới Đế Đô." - Cô nàng bất chợt lên tiếng nói.
"Hả?? Cái gì cơ??" - Kim Hậu ngạc nhiên thốt lên.
"Đáng ra ta phải nên giết ngươi vì ai bảo ngươi biết được bí mật của ta. Nhưng có điều thấy ngươi đã tận tình giúp đỡ như vậy thì ta cũng chẳng muốn lấy oán báo ơn. Thế nhưng ta cũng còn phải theo dõi ngươi thêm để tránh cho ngươi tiết lộ chuyện này." - Cô nàng nói với một giọng điêu lạnh nhạt, bộ dáng không hề đùa giỡn.
"Nhưng mà...."
"Không nhưng nhị gì cả. Làm ngay, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết tay." - Cô nàng liền xoắn tay áo lên với một bộ dáng đe dọa nói.
"Trời đất ơi. Con làm gì nên tội??" - Kim Hậu khóc không ra nước mắt.
"Sao?? Ý kiến cái gì?? Còn không mau dẫn ta đến Đế Đô. Ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Không thì không yên thân với ta đâu." - Cô nàng liền lớn tiếng quát.
"Vâng.. Vâng.." - Kim Hậu liền chịu thua, hắn không muốn đôi co nữa. "À mà tôi là Kim Hậu. Cô tên là gì??"
"Kim Hậu sao?? Tên rất lạ. Còn ta tên chỉ một chữ, Ảnh." - Cô nàng liền nhẹ nhàng nói, có điều giọng của cô nàng bỗng lệch hẳn đi.
"Ảnh sao?? Nghe cũng lạ. Gọi Ảnh không nghe nó cũng có chút kì lạ. Nếu tôi gọi cô là Kiều Ảnh được không??" - Kim Hậu liền cười nói. "Thêm một chữ vào nghe khác hẳn đúng không??"
"Nếu để một chữ Ảnh có lẽ giống trong chữ ảo ảnh quá. Nên tôi thêm chữ Kiều vào. Kiều Ảnh. Kiều trong kiều diễm, Ảnh trong hình ảnh. Thế nào??" - Kim Hậu mỉm cười nhìn cô nàng. Có điều đặt tên Kiều Ảnh cũng hợp quá đi. Vì cô nàng vô đúng là vô cùng kiều diễm mà.
"Hừ, ngươi muốn gọi ta thế nào thì gọi. Còn bây giờ thì dẫn đường đi." - Kiều Ảnh lạnh lùng đá vào mông Kim Hậu một cái để cố che dấu đi cảm xúc ngượng ngùng không đáng có.
"Ui... Đau." - Kim Hậu liền cười khổ xoa xoa cái mông rồi dẫn Kiều Ảnh trở về.
"Khặc khặc. Vi sư đã nói rồi. Ngươi mà cứ cười như thế thì cuộc đời ngươi chỉ có một màu thôi. Mà màu hồng hay đen thì phải xem thêm rồi. Cơ mà... ta nghĩ ngươi sắp gặp đen đấy. Khặc khặc."
Văng vẳng bên tai Kim Hậu lúc này là giọng cười khoái chí của Bạch lão, khiến hắn càng ức chế hơn mà lại không thể phát tiết ra.
Thế là giờ đây, hắn đã có một cô nàng Ngọc Dung chỉ sợ thiên hạ không loạn, và còn rất không tình nguyện dẫn thêm một cô nàng sát thủ Kiều Ảnh lon ton bên cạnh xem ra cũng không kém phần. Liệu tới Đế Đô, hắn sẽ lại đối mặt những gì đây? Có trời mới biết được. Cơ mà trước mắt, hắn phải đối mặt trước một mối "hiểm họa" trước đã.