Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 156: Khi nào thì hạ phàm.
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nhóm Dịch: Nòng Nọc Siêu Cấp Hung Hãn
Nguồn: 4vn.eu
- Khi tôi ở nhi khoa một thời gian, các nàng đặt ngoại hiệu cho tôi là Hồng Hưng thập tam muội, sau một thời gian thì đổi thành Thời Trân, cuối cùng các nàng mới đổi thành thất tiên nữ.
Mặt Kiều An An hơi đỏ lên:
- Có một lần tôi chích mười ba phát mới được, cho nên có được ngoại hiệu thứ nhất Hồng Hưng thập tam muội, lần sau kỹ thuật tốt hơn chút, chích mười phát là được, nên các nàng nói tôi có chút tiến bộ liền đổi ngoại hiệu thành Thời Trân, sau này các nàng nói Thời Trân là tên của nam, nên đổi thành thất tiên nữ như vậy mời xứng với tôi, từ đó về sau cả bệnh viện đều gọi tôi bằng ngoại hiệu này.
Đương Kim nghe xong trợn mắt há mồm một hồi lâu hắn mới cảm khái nói:
- Chị y tá, chị thật sự là lợi hại, chị có thể làm y tá ở chỗ này thật sự là kỳ tích nha.
- Cậu cũng hiểu được tôi không có tư cách làm y tá.
Sắc mặt Kiều An An nhất thời ảm đạm.
- Không phải, tuyệt đối là không phải, chị y tá, tôi cảm thấy chị nên đi làm bác sĩ.
Đường Kim vội vàng nói:
- Chị đi làm y tá thật sự là nhân tài không được trọng dụng, chị chính là Thiên Sứ cứu khổ cứu nạn, chị hẳn phải làm bác sĩ để trị bệnh cứu người.
- Hì hì!
Kiều An An nhịn không được bật cười, mặc dù biết Đường Kim nói hươu nói vượn, nhưng những lời này cũng làm cho nàng vui vẻ không ít:
- Không cần cậu nịnh như vậy, tôi về trực ban.
Kiều An An vừa mới đi ra cửa phòng, thì đột quay đầu lại hỏi:
- Đúng rồi, cậu tên gì?
- Tôi họ Đổng, Đổng trong cổ đổng (lỗi thời).
Đường Kim hì hì cười:
- Tên một chữ Vĩnh, Vĩnh trong vĩnh viễn, mọi người đều nói tên của tôi rất lỗi thời, chị y tá tên của tôi là như vậy đó.
(DG- Thằng này tởm vãi luyện. Ai có coi phim Thiên ngoại phi tiên thì biết )
(Biên: ca chưa coi phim đó nhưng mà ca coi Thất tiên nữ rồi, anh em có thể tham khảo ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%B...AAn_N%E1%BB%AF )
- Đổng Vĩnh?
Kiều An An đọc lại một lần, đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, rốt cuộc không nhịn được liếc nhìn Đường Kim một cái:
- Cậu thật sự là một học sinh, nhưng tôi khẳng định cậu cũng không phải là một học sinh tốt.
Nói xong câu đó Kiều An An lập tức xoay người đi.
- Muộn như vậy tôi còn cố gắng đem cô giáo đến bệnh viện, như vậy còn không phải là một học sinh tốt hay sao?
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, Kiều An An đi căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, cái gọi là tán gái thì phải từ từ, cứ bám chặt theo sẽ dọa chị y tá bỏ chạy.
************
Sáng sớm ngày cuối tuần, đối với học sinh mà nói là một ngày tuyệt vời vì có thể ngủ nướng, nhưng đối với Tiếu Thiền mà nói thì sáng ngày hôm nay không quá đẹp, bởi vì khi nàng đang ngủ say thì bị chuông điện thoại đánh thức.
- Ai?
Ánh mắt Tiếu Thiền còn chưa mở, liền tiếp điện thoại, mơ mơ màng màng hỏi.
- Dậy đi làm!
Bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.
- Cái gì đi làm? Tôi còn phải đến trường....A!
Tiếu Thiền mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nói còn chưa xong thì cả kinh kêu lên một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, trước mặt trên hiện ra hai chữ Đường Kim.
Một lần nữa cầm điện thoại để lên bên tai, Tiếu Thiền có chút tức giận thét lên:
- Đường Kim chết tiệt, mới có sáu giờ sáng.
- Thân làm một người lái xe, cô nên có thói quen đi sớm về trễ, lại chỗ tôi nhanh lên.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Cậu...
Tiếu Thiền rất muốn mắng Đường Kim một chút, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại lời định nói:
- Cậu đang ở đâu?
- Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, trên tầng hai, giường ba mươi chín.
Đường Kim trả lời.
- Cậu nằm viện à? Ha ha, tôi lập tức tới ngay!
Tiếu Thiền nhất thời cao hứng trở lại, Đường Kim gặp chuyện nên nàng liền cao hứng.
Cúp điện thoại, Tiếu Thiền dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, liền điều khiển chiếc Lamborghini chạy như bay đến bệnh viện, một đường tâm tình khoái trá, sau khi tới bệnh viện lập tức lên lầu hai, tìm tới giường số ba mươi chín.
- Cô giáo Tô?
Tiếu Thiền nhìn thấy người ngồi trên giường bệnh là Tô Vân Phỉ, nhất thời trợn tròn mắt, sao lại như thế này?
- Tiếu Thiền, em đã đến rồi.
Tô Vân Phỉ lộ ra vẻ tươi cười, sau một buổi tối bệnh của nàng gần như đã khỏi hẳn.
- Cô giáo Tô, tại sao cô lại bị bệnh vậy?
Tiếu Thiền mơ hồ cảm thấy mình đã bị Đường Kim lừa, nhưng đầu vẫn còn chút mê hoặc, nên mở miệng hỏi một câu:
- Có phải Đường Kim đã tới đây rồi hay không?
- Cậu ấy vừa rời đi, trước khi đi có nói cho cô biết, em sẽ tới đây.
Tô Vân Phỉ có chút ngượng ngùng:
- Tiếu Thiền thật sự là làm phiền em, người nhà của cô đều không có ở nơi đây, cô vốn nói không cần người chiếu cố, nhưng Đường Kim nói có người chiếu cố vẫn tốt hơn, cho nên cậu ấy gọi em tới đây.
- Không sao cả, cô mắc bệnh, em tới chăm sóc cô cũng là lẽ đương nhiên, cô còn chưa ăn sáng phải không? Giờ cô muốn ăn gì để em đi mua về cho cô?
Tiếu Thiền tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ tươi cười ngọt ngào
- Cháo sẽ tốt hơn.
Tô Vân Phỉ có chút cảm kích:
- Tiếu Thiền, thực cảm ơn em.
- Cô giáo Tô, không cần khách khí như vậy, để em đi mua bữa sáng.
Tiếu Thiền nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, bấm số điện thoại gọi cho Đường Kim:
- Đường Kim chết tiệt, sao cậu có thể lừa tôi.
- Tôi lừa cậu?
Đầu dây bên kia, Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội trả lời:
- Nếu cậu không muốn chiếu cố cô giáo Tô, cậu có thể rời đi.
- Tên chết tiệt Đường Kim, do cậu chọc tức cô giáo Tô, cô ấy mới mắc bệnh.
Tiếu Thiền căm giận nói.
- Cậu cũng mắc bệnh sao?
Đường Kim hỏi.
- Cậu mới bị bệnh.
Tiếu Thiền tức giận nói.
- Cậu xem, cậu bị tôi chọc tức, nhưng cậu cũng đâu có mắc bệnh.
Đường Kim hì hì cười:
- Tôi đi ngủ đây, cậu cứ chậm rãi mà chăm sóc cô giáo Tô.
Không đợi Tiếu Thiền trả lời, Đường Kim liền cúp điện thoại.
Tiếu Thiền tuy rằng tức giận, nhưng cũng đành phải ở lại chăm sóc Tô Vân Phỉ, kỳ thật nếu nàng sớm biết rằng Đường Kim muốn nàng tới bệnh viện chăm sóc cho Tô Vân Phỉ, nàng chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng tên Đường Kim này lừa nàng làm cho trong lòng nàng có chút khó chịu.
Nếu Tiếu Thiền biết Đường Kim còn chưa rời khỏi bệnh viện, chắc chắn nàng sẽ tức đến vỡ phổi.
Lúc này Đường Kim đang nói chuyện phiếm với Kiều An An.
- Thất tiên nữ, khi nào thì hạ phàm?
Đường Kim hì hì cười.
- Bảy giờ rưỡi.
Kiều An An ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, kiều nhan lại pha chút đỏ hồng.
- Vậy khi chị hạ phàm, chị sẽ đi tìm Đổng Vĩnh chứ?
Đường Kim lại hỏi.
- A?
Kiều An An rốt cuộc nghe ra có điểm không đúng lập tức nói:
- Cái gì mà hạ phàm? Tôi nói là bảy giở rưỡi thì hết giờ làm việc.
Nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến bảy giờ rưỡi, Đường Kim có chút thất vọng, lập tức nhìn Kiều An An cười sáng lạn:
- Thất tiên nữ, nếu chị động lòng phàm thì nhớ đến trường Ninh Sơn Nhị Trung tìm Đổng Vĩnh, nhớ kỹ, hắn học ở lớp 10/4.
Để lại một câu nói như vậy, Đường Kim liền xoay người bước nhanh rời đi, Kiều An An nhìn bóng người Đường Kim có chút đờ mặt ra, người này có thật sự là học sinh trung học không vậy?
Học sinh trung học, hiện nay thật sự không thành thật a.
************
Rời khỏi bệnh viên, Đường Kim trở lại trường, giống như mọi hôm hắn lập tức đi tới quán lão Lục để ăn há cảo, a nhầm, hiện giờ phải gọi là nhà bếp của Đường Kim.
Đi vào nhà bếp của mình, Đường Kim có chút sững sờ, tại sao nơi này lại đóng cửa?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 157: Cô có ghen không?
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nhóm Dịch: Nòng Nọc Siêu Cấp Hung Hãn
Nguồn: 4vn.eu
Sao quán ăn lại đóng cửa thế này, chẳng lẽ lão Lục ôm tiền chạy trốn? Hẳn là không có khả năng đó.
Một giây sau, Đường Kim đã phát hiện không đúng, hình như là mình đến nhầm chỗ, bên cạnh là cửa hàng với biển hiệu năm chữ mới tinh, không phải nhà bếp của Đường Kim sao?
Nhà bếp của Đường Kim - năm chữ rồng bay phượng múa, mà phía dưới mấy chữ này còn có một dòng chữ nhỏ: “Lãnh địa tư nhân, không quen chớ vào”.
Cánh cửa quán còn hé ra một chút, Đường Kim liền tiến vào.
Mới vào cửa, Đường Kim đã biết mình không có tìm sai chỗ, chẳng qua nơi này đã được mở rộng.
Bên trong ánh đèn sáng tỏ, tại vị trí trung tâm có một bàn ăn rất lớn, mà bên cạnh bàn ăn có một cô gái tóc bạc, chân trần đang ngồi, người này không phải là Tống Oánh thì là ai vào đây nữa.
- Cậu tới rồi!
Thấy Đường Kim, Tống Oánh nở nụ cười cực kì ngọt ngào:
- Cậu có hài lòng với quán ăn này không?
Quán ăn này vừa vừa trải qua một cuộc sửa sang qui mô, trên mặt đất có lót thảm đỏ mới tinh, trên vách tường thì dán giấy màu hoàng kim. Tất cả mọi thứ đều là đồ mới, mà trong quán ăn còn có hai cánh cửa thông qua hai bên, một cánh thông qua quán ăn ngày trước của lão Lục, một cánh thì thông vào bên trong.
Tống Oánh đứng thẳng lên tạo ra một dáng đứng mê người, cách ăn mặc hiện giờ của nàng giống y chang ngày hôm qua, chiếc áo khoác màu trắng ngày hôm qua vẫn còn mặc trên người.
Chân ngọc trong suốt sáng bóng dẫm lên thảm sàn, Tống Oánh nhẹ nhàng đi tơi kéo tay Đường Kim:
- Tôi dẫn cậu đi tham quan các phòng khác.
Tống Oánh kéo Đường Kim tới phòng kế bên, sau đó Đường Kim liền phát hiện, nguyên lai quán ăn của lão Lục bây giờ đã biến thành phòng bếp tư nhân, mặc dù phòng bếp này không có khoa trương như phòng bếp của Tần Khinh Vũ, nhưng bên trong thứ gì cũng có.
- Lúc đầu quán ăn tương đối nhỏ, nên tôi thuê luôn hai phòng ở sát bên, phòng bên kia là phòng chứa nguyên liệu nấu ăn, lão Lục cũng đang ở đấy.
Tống Oánh tiếp tục kéo Đường Kim đi tới phòng kế bên, bên trong có một cái tủ lạnh lớn, trong tủ lạnh có một ít thịt, lúc này lão Lục cũng đang đứng kế tủ lạnh.
- Tiểu Đường, Tống tiểu thư.
Thấy hai người tiến vào, lão Lục vội vàng chào hỏi.
- Lục đại thúc, cho tôi một chén há cảo.
Đường Kim nói một câu.
- Được.
Lão Lục vội vàng gật đầu.
- Tôi còn muốn mang cậu đến vài nơi khác.
Tống Oánh không quan tâm đến lão Lục, tiếp tục lôi kéo Đường Kim rời đi, đi một hồi thì trở về chỗ cái bàn lớn dưới sảnh, sau đó đi lên cầu thang, bước đi một hồi thì trực tiếp tới phòng ngủ, trong phòng ngủ tất cả mọi thứ đều là đồ mới.
- Những thứ này làm từ tối hôm qua à?
Đường Kim có chút kinh ngạc.
- Bắt đầu làm từ sáng hôm qua.
Tống Oánh cười ngọt ngào, sau đó buông tay Đường Kim ra, sau đó nhảy lên giường, rồi nhìn Đường Kim nói:
- Sau này tôi ngủ ở đây, cậu cũng có thể vào đây ngủ.
Nói xong lời này, Tống Oánh liền nằm xuống, thả lỏng thân thể, nhìn vô cùng hấp dẫn.
- Đúng là yêu tinh.
Trong lòng Đường Kim bộc phát một cổ xúc động không biết có nên nhào lên hay không, bộ dáng hiện tại của Tống Oánh so với mấy người mẫu đã cởi sạch còn mê người hơn.
Đáng tiếc là khi hắn còn đang do dự có nhào lên hay không, thì Tống Oánh đã ngồi dậy mở miệng nói:
- Tụi mình xuống ăn sáng.
Đường Kim có chút tiếc hận, biết vậy nhào đại lên đi.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động của hắn vang lên, hắn lấy ra nhìn vào thì thấy tên của Hàn Tuyết Nhu.
- Mới sáng sớm đã nhớ tôi rồi à?
Đường Kim lập tức bắt máy, hì hì cười nói.
- Tôi không thừa hơi nhớ cậu.
Trong điện thoại, ngữ khí của Hàn Tuyết Nhu mang theo hương vị làm nũng:
- Cậu đang ở đâu? Chút nữa chúng ta cùng nhau đi dạo phố.
- Tốt, khi nào thì đi? Anh còn đang ăn sáng bên ngoài trường.
Đường Kim một lời đáp ứng, nếu cô ấy đã đáp ứng làm bạn gái mình rồi thì mình phải cùng cô ấy đi dạo phố, cho dù muốn trốn cũng không thoát, đây cũng là một trong những điều bắt buộc phải làm khi tán gái.
- Tôi cũng đang ăn sáng cùng mấy người bạn, cậu có thể đợi chúng tôi ở trước cổng trường, tầm nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ tới.
Hàn Tuyết Nhu nói.
- Bạn?
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực:
- Em đi dạo phố với các bạn cùng phòng à?
- Đúng vậy, các cô ấy cũng đi cùng.
Hàn Tuyết Nhu trả lời đúng với những gì Đường Kim đoán:
- Cứ như vậy đi, tôi ăn sáng đã.
Nhẹ nhàng cười, Hàn Tuyết Nhu cúp điện thoại.
Có chút buồn bực Đường Kim bỏ lại điện thoại vào túi quần, vừa quay đầu nhìn thấy Tống Oánh, hắn liền nhớ tới một chuyện rất trọng yếu:
- Chắc cô cũng biết tôi có bạn gái?
- Tôi biết cậu có một vị hôn thê tên là Tần Thủy Dao, có một người chị kết nghĩa tên là Đường Thanh Thanh, tôi còn biết vào buổi sáng ngày hôm qua cậu lại có thêm một người bạn gái tên là Hàn Tuyết Nhu, những chuyện liên quan đến cậu tôi đều một mực chú ý.
Tống Oánh tươi cười sáng lạn, thực động lòng người nói:
- Tôi còn biết, các nàng đều rất đẹp.
- Tống Oánh, tôi có vấn đề muốn hỏi cô, cô không được gạt tôi đâu đấy.
Đường Kim nghiêm túc nhìn Tống Oánh.
Tống Oánh nhẹ nhàng gật đầu:
- Tôi sẽ không bao giờ gạt cậu.
- Tôi có bạn gái, cô có ghen không?
Đường Kim rất nghiêm túc hỏi.
Đây là chuyện trọng yếu mà Đường Kim mới nhớ tới, vạn nhất Tống Oánh nổi cơn ghen lên thì đem đến cho hắn không ít phiền toái, người của cô ấy toàn độc, chỉ cần dùng một chút thôi là có thể giết người vô hình, đến lúc đó Đường Kim có hối hận cũng không kịp.
Nghe được vấn đề này, gương mặt Tống Oánh liền nở một nụ cười động lòng người, nàng không trả lời vấn đề của Đường Kim, mà đối với hắn nói:
- Ôm tôi đi!
Đường Kim mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng vẫn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tống Oánh, hắn cảm nhận được thân thể của Tống Oánh thật mềm mại, còn có chút lành lạnh, cảm giác thật tuyệt vời.
Tống Oánh cũng nhẹ nhàng ôm lấy Đường Kim, sau đó nói thật nhỏ:
- Cậu có biết không? Trước khi gặp cậu, tôi luôn mong có một vòng tay ấm áp ôm tôi vào, bây giờ đã có cậu ôm tôi, tôi đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 158: Tôi sẽ là một bộ phận trên cơ thể cậu.
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nhóm Dịch: Nòng Nọc Siêu Cấp Hung Hãn
Nguồn: 4vn.eu
- Ngày nào tôi cũng sẽ ôm cô một cái.
Đường Kim tỏ đứng đắn, nhưng hai tay của hắn không đứng đắn chút nào, một tay của hắn thì ôm eo Tống Oánh, còn một tay thì đã mò xuống kiều đồn co dãn kinh người kia vuốt ve, lòng bàn tay hắn đang truyền tới một cảm giác rất tuyệt vời, làm cho miệng lưỡi hắn có chút khô khốc.
- Một lần ôm ấp, một lần vuốt ve, với tôi mà nói đều là tham vọng quá đáng, nhưng mà bây giờ cậu đều cho tôi những thứ đó.
Thanh âm Tống Oánh truyền ra, hiển nhiên nàng biết Đường Kim đang loạn động, nhưng nàng cũng không hề ngăn cản, tương phản giống như nàng đang hưởng thụ sự vuốt ve của Đường Kim, lời nói của nàng cũng không ngừng:
- Tôi từng có cảm giác mình là một quái thai, tôi có một khuôn mặt tiên thiên, nhưng giống như một con quái vật đội lốt người. Tôi tự gọi mình là Hạt Tử, nhưng mà tôi cảm thấy mình ngay cả Hạt Tử cũng không bằng, Hạt Tử chân chính còn có bạn bè, còn tôi không có bất cứ một người bạn nào hết, tôi từng rất cô đơn.
Trong giọng Tống Oánh mơ hồ mang theo một tia thương cảm, trong lòng Đường Kim liền nảy lên một tia đồng cảm với nàng, tay hắn cũng đàng hoàng hơn, mở miệng an ủi:
- Cô không phải là quái thai, cô giống với mọi người đều là người thường, người khác không thể gặp được cô chính là tổn thất của bọn họ.
Trên mặt Tống Oánh lại lộ ra một nụ cười vui mừng:
- Từ khi gặp được cậu, tôi mới có được một cuộc sống như người thường, cậu giúp tôi đi ra khỏi mảnh đất u ám, bây giờ cậu giống như là thế giới mới của tôi, mất đi cậu tôi giống như mất đi cả thế giới, cho nên cậu yên tâm tôi không bao giờ ghen, tôi chỉ cần cậu đồng ý một điều kiện.
- Chuyện gì?
Bây giờ Đường Kim đã yên lòng.
- Tôi mặc kệ cậu bên ngoài có bao nhiêu người con gái, tôi không quan tâm đến điều đó, tôi mãi mãi là người của cậu, nhưng cậu phải yêu thương tôi, không được bỏ rơi tôi.
Tống Oánh nói thong thả, ánh mắt có chút kiên định:
- Từ này về sau tôi sẽ giống như là một bộ phận trên cơ thể cậu, cậu thích thì tôi thích, cậu không thích thì tôi không thích, cậu có thể bỏ vị hôn thê, bỏ luôn bạn gái, nhưng cậu không được bỏ tôi.
Trên mặt Đường Kim lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Yêu cầu này, dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm.
Có lẽ đối với Tống Oánh mà nói hắn chính món quà trời ban cho cô ấy, đồng dạng Tống Oánh cũng chính là món quà trời ban cho hắn.
Đối với người khác mà nói Tống Oánh giống như con Hạt Tử có độc, đối với hắn mà nói Tống Oánh là một bảo bối đẹp mê người.
Vỗ nhẹ kiều đồn của Tống Oánh, rốt cuộc Đường Kim cũng buông nàng ra, sau đó nắm bàn tay mềm mại của nàng:
- Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn sáng.
- Ừ!
Tống Oánh vô cùng dịu dàng lên tiếng, gương mặt tuyệt mỹ lại một lần nữa nở ra một nụ cười động lòng người.
************
Sáu giờ rưỡi.
Bốn cô gái mới vừa đi ra cửa lớn Ninh Sơn Nhị Trung, người dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp mặc áo lam, đúng là Hàn Tuyết Nhu, ba người đi theo dĩ nhiên là bạn cùng phòng.
- Hàn Tuyết Nhu, bạn trai cậu chưa tới à?
Người nói chuyện chính là người đã bị trúng độc bởi đậu đỏ - Đặng Bình Bình.
- Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Hàn Tuyết Nhu nhìn bốn phía, không thấy Đường Kim liền lấy di động ra chuẩn bị gọi.
- A, Đường Kim…
Đặng Bình Bình đột nhiên thốt lên một câu.
- Đâu?
Hàn Tuyết Nhu vội vàng hỏi.
- Ách, không phải Đường Kim, mà là nhà bếp của Đường Kim, cậu xem bên kia có một tấm bảng.
Đặng Bình Bình dùng ngón tay chỉ chỉ, sau đó bộ dạng buồn bực nói:
- Kỳ quái, hình như cái quán ăn đó đâu phải tên này, hơn nữa cái tên cũng thật kỳ quái, nhà bếp của Đường Kim? Đừng nói cái quán ăn này là của tên Đường Kim nhá.
- Oa, thật là của hắn rồi, cậu xem kia không phải là Đường Kim sao?
Một nữ sinh khác hô lên, cô gái này tên là Hồ Hiểu Vân, bộ dáng cũng coi như là xinh đẹp, nhưng so với Hàn Tuyết Nhu thì lại thua xa.
- Thật sự là Đường Kim.
Đặng Bình Bình ngẩn ngơ:
- Hắn mới vừa từ bên trong đi ra.
- Qua đó xem một chút đi.
Một cô gái trong ký túc xá đề nghị, cô gái này tên là Ngô Mỹ Phương, nhưng diện mạo thì rất phổ thông, không tính là đẹp, trên người cũng không mang theo hương vị gì.
Kỳ thật không cần Ngô Mỹ Phương đề nghị, Hàn Tuyết Nhu với Đặng Bình Bình đã đi về phía quán ăn, Hồ Hiểu Vân cũng vội vàng theo sau, để Ngô Mỹ Phương rơi lại sau cùng.
Mà lúc này Đường Kim cũng đã thấy Hàn Tuyết Nhu, nàng đang đi về phía hắn.
- Quán ăn này là của cậu à?
Hàn Tuyết Nhu đi đến trước mặt Đường Kim, liền mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, quán ăn này là của anh.
Đường Kim hì hì cười.
- Lãnh địa tư nhân, không quen chớ vào?
Đặng Bình Bình lầm bầm lầu bầu, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Đường Kim, quán ăn này là do cậu mở à? Nhưng tại sao lại không cho người khác vào ăn vậy?
- Đương nhiên không phải mở cửa tiệm.
Đương Kim chỉ chỉ cái chiêu bài:
- Thấy không? Đây là nhà bếp của tôi, trừ khi có khách nhân, không thì chỉ nấu cho một mình tôi ăn thôi.
- Có cần phải làm khoa trương như thế không?
Đặng Bình Bình nói thầm một câu.
Hàn Tuyết nhu lại có chút tò mò:
- Đây thật là quán ăn của cậu à? Nếu đúng thì cậu dẫn chúng tôi vào tham quan đi.
- Đừng, để lần sau đi, bên trong vẫn chưa trang trí hoàn hảo đâu.
Đương Kim lập tức lấy lý do, vì Tống Oánh đang ở bên trong, nên hắn sợ hai người gặp mặt sẽ sinh chuyện.
- A, vậy để lên sau, trước tiên chúng ta đi dạo phố đi.
Hàn Tuyết Nhu cũng không để ý lắm, nàng thật tự nhiên nắm lấy tay Đường Kim, sau đó nói:
- Chúng ta tới quảng trường Ninh Sơn đi dạo.
- Tốt chúng ta đi tới chỗ xe bus.
Đặng Bình Bình lập tức lên tiếng.
Một hàng năm người đi tới chỗ đậu xe bus, vừa vặn đúng lúc xe bus cũng chạy tới chỗ này, năm người lên xe, tự động ngồi xuống, xe bus rất nhanh khởi hành, mà lúc này chuông điện thoại di động của Đường Kim lại vang lên.
- Chị Thanh, dậy sớm vậy?
Đường Kim lập tức tiếp điện thoại.
- Em trai, cậu không xem báo ngày hôm nay sao?
Đầu dây bên kia Đường Thanh Thanh ngữ khí cổ quái hỏi.
- Em không đọc báo.
Đường Kim có chút buồn bực:
- Chị Thanh trên báo có tin gì đặc biệt sao?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 159: Mũ Lv.
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nhóm Dịch: Nòng Nọc Siêu Cấp Hung Hãn
Nguồn: 4vn.eu
Đầu bên kia điện thoại, Đường Thanh Thanh trầm mặc, sau đó mới nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu đệ, Diệp khu trưởng tự sát rồi.
- Tin này à?
Đường Kim có chút không cho là đúng:
- Chết là tốt rồi, dù sao cô ta cũng không phải là người tốt.
Dừng lại một chút, Đường Kim lại hỏi một câu:
- Chị Thanh, chẳng lẽ chị đang điều tra cái chết của cô ta à?
- Không, tôi cũng mới vừa biết, nghe nói vì đứa con bị giết, nên cô ấy hậm hực, bi thống uống thuốc độc tự sát.
Đường Thanh nói tới đây, đột nhiên a lên:
- Uống thuốc độc, em trai có phải là... hay không?
- Chị Thanh, không có liên quan đến em.
Đường Kim biết Đường Thanh Thanh đang nói gì, liền lập tức trả lời.
- Không phải là tốt rồi.
Đường Thanh thở ra một hơi:
- Đúng rồi, em trai, cậu còn muốn dùng xe nữa hay không?
- Chị Thanh, chị cứ việc giữ, chứng nào muốn dùng em sẽ tới tìm chị.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Được rồi, chị không thèm nói chuyện với cậu nữa, gần đây có rất nhiều việc, chị đi làm đây.
Đường Thanh Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.
Đường Kim ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, Diệp Minh Phương chết chẳng có liên quan gì đến hắn. Nhưng mà năng lực của lão súc sinh kia cũng không nhỏ, nhanh như vậy đã đem sự việc đè xuống.
Cùng một thời gian ở biệt thự Tần gia.
Tần Thủy Dao vội vàng chạy xuống lầu:
- Mẹ, mẹ mau xem, Diệp Minh Phương tự sát.
- Mẹ biết rồi!
Tần Khinh Vũ hờ hững đáp.
- Mẹ, tại sao người đàn bà kia lại tự sát? Chẳng lẽ là.....
Tần Thủy Dao muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra, ngày hôm qua Diệp Minh Phương tới quậy các nàng một trận, đến hôm nay bà ta lại chết, thật có quá nhiều điểm trùng hợp.
- Dao Dao, Diệp Minh Phương đã chết, đối với chúng ta là một chuyện tốt, cô ấy chết như thế nào mặc kệ, vấn đề này chúng ta không cần quan tâm.
Tần Kinh Vũ bình tĩnh nói.
- Mẹ, con biết là chuyện tốt, nhưng con lo lắng có phải là Đường.....
Tần Thủy Dao có chút bất an.
Tần Khinh Vũ cắt đứt lời Tần Thủy Dao, không cho nàng nói ra đầy đủ:
- Dao Dao, mẹ vừa mới nói, Diệp Minh Phương chết như thế chúng ta mặc kệ, chúng ta không cần quan tâm, con cũng không cần lo lắng, cũng không cần phải đoán, lại càng không nên đi tìm người khác để hỏi loạn, hiểu chưa?
- Mẹ, con biết rồi.
Tần Thủy Dao có chút phờ phạc, nói xong lại chạy lên lầu.
************
Sau một lúc xe đã chạy đến quảng trường Ninh Sơn, nơi đây cũng là trung tâm thương mại.
Đường Kim và đám người Hàn Tuyết Nhu khi xuống xe mới biết là mình tới sớm. Giờ mới có hơn bảy giờ nên chưa có cửa hàng nào mở cửa cả.
- Trước tiên ra quảng trường dạo chút đi.
Hàn Tuyết Nhu đề nghị, mọi người cũng tỏ vẻ tán thành, cứ như vậy Đường Kim cùng bốn nữ sinh đi vào quảng trường Ninh Sơn.
- Quảng trường có nhiều người tập thể dục thật nha, bên kia có người đang đánh Thái Cực Quyền kia, còn có vài người đang chạy bộ, oa, con chó kia thật đáng yêu.
Đặng Bình Bình nói tương đối nhiều, mà cuối cùng nàng lại hô lên khiến cho đám Đường Kim chú ý tới con chó màu trắng đang chạy tới hướng này.
- Đây là chó Quý Tân, trước đây tôi cũng nuôi một con.
Hàn Tuyết Nhu liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Con chó đang chạy đến chỗ mấy nữ sinh thì bỗng dừng lại, ngước mặt nhìn nhìn một lúc sau đó chạy lại chỗ của Hàn Tuyết Nhu.
- Cái gì đây, chó mà cũng thích mỹ nữ à?
Đặng Bình Bình có chút buồn bực.
Hàn Tuyết Nhu có chút vui vẻ, liền bế con chó lên:
- Thật sự là đáng yêu a, so với con tôi nuôi trước đây đáng yêu hơn một ít.
- Đúng là rất khả ái, tôi sờ một chút.
- Vuốt lông của nó rất thoái mái.
- Con chó này của ai vậy? Hay là tụi mình ôm con chó này về nuôi đi.
…
Bốn nữ sinh bắt đầu chơi đùa với con chó, Đường Kim ở một bên cũng muốn tiến lên sờ một chút, tất nhiên không phải là sờ con chó, mà là sờ các bộ phận trên cơ thể của Hàn Tuyết Nhu.
Đáng tiếc chính là, Đường Kim còn chưa kịp thực hiện ý nghĩ này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đầy tức giận:
- Các người đang làm gì đó? Mau thả Bối Bối ra.
Bốn cô gái đang chơi vui vẻ bỗng nhiên nghe được tiếng rống to này không khỏi ngây người một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên trẻ tuổi đang nổi giận đùng đùng nhìn các nàng.
- Xin lỗi, chúng tôi nhìn thấy con chó này đáng yêu quá, nên chơi đùa với nó một chút....
Hàn Tuyết Nhu biết đây là chủ nhân của con chó, liền thả con chó ra, sau đó lên tiếng giải thích, tuy rằng này cảm thấy không có vấn đề gì lớn lao nhưng thấy chủ nhân của con chó không thích nên nàng mở miệng xin lỗi.
Hàn Tuyết Nhu coi như là chuẩn nhà giàu, nhưng nàng vẫn là người biết đạo lý, chỉ có điều nàng chưa nói xong thì đã bị thanh niên trẻ tuổi cắt ngang lời nàng:
- Bối Bối đáng yêu của tôi các cô có thể tùy tiện ôm sao? Vậy nhìn cô rất xinh đẹp, có hay không trên đường đi, nam nhân nào cũng có thể tùy tiện ôm cô? Tôi nói cho cô biết, Bối Bối của tôi ngoài tôi ra không ai được ôm, đồ vật của tôi không ai được đụng vào.
- Này cậu có thể nói như vậy sao? Chó làm sao có thể giống với người cơ chứ? Không phải chỉ ôm một chút thôi sao? Nhưng nói đi nói lại thì con chó của cậu chủ động chạy tới đây, chứ không phải chúng tôi đi bắt nó.
Đặng Bình Bình có chút không cao hứng nói.
- Chó cùng người đương nhiên không giống nhau.
Nam nhân trẻ tuổi căm tức nhìn Đặng Bình Bình nói:
- Bối Bối của tôi mắc tiền hơn cô, cô có biết tôi bỏ ra bao nhiêu tiền để mua nó không? Tôi cho cô biết, dù có bán cô đi cũng không đủ tiền để mua nó.
- Này cậu có tiền thì giỏi lắm sao?
Đặng Bình Bình bị chọc tức nói:
- Có tiền liền có quyền vũ nhục người khác sao?
- Đặng Bình Bình quên đi, đừng cãi nhau với hắn.
Hàn Tuyết Nhu có chút căm tức, nàng nhìn tên nam nhân trẻ tuổi, sau đó lên tiếng:
- Nói đi, con chó này bao nhiêu tiền? Tôi bỏ tiền ra mua là được.
Hàn Tuyết Nhu miệng thì nói, tay thì móc Iphone ra chuẩn bị gọi.
- Mua? Cô mua nổi sao?
Nam nhân trẻ tuổi kia nhìn Hàn Tuyết Nhu nói:
- Đừng tưởng rằng cô có thể móc ra Iphone là ngon, cô đã thấy di động của tôi chưa? Nghe cho rõ này đó là Nokia Vertu, đồng hồ tôi đeo là Rolex, ví tiền của tôi là Lv.....
Bất quá người này còn chưa nói xong thì bên cạnh vang lên một âm thanh uể oải:
- Đúng vậy, cậu đúng thật là người có tiền, ngay cả cái mũ cũng là Lv.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 160: Người gặp người ghét, chó thấy chó sủa.
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hùng Bá
Nhóm Dịch: Nòng Nọc Siêu Cấp Hung Hãn
Nguồn: 4vn.eu
Người lên tiếng tất nhiên là Đường Kim, hắn làm sao có thể để bạn gái mình bị khi dễ? Cần khi dễ cũng phải là chính bản thân hắn khi dễ.
Đường Kim nói xong những lời này, liền làm cho bốn cô gái có chút sững sờ, mũ Lv? Hắn có đội mũ Lv sao?
Bốn cô gái không hẹn mà cùng nhìn lên đầu của nam nhân trẻ tuổi, nhưng họ lại không thấy cái mũ nào hết.
- Mũ Lv? Đây không phải là mũ xanh hay sao?
Hàn Tuyết Nhu lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu.
Đặng Bình Bình lại càng khoa trương, cười lớn nói:
- Ha ha, mũ Lv, chính mũ xanh. (cắm sừng)
Lời này vừa nói ra, mọi người liền hiểu rõ ra, lập tức bốn cô gái liền nhìn về phía Đường Kim, trong lòng họ đều nói thầm, miệng của người này thật lợi hại.
- Cậu nói cái gì?
Vừa mới khoe khoang một phen đã bị Đường Kim bơm cho một câu làm hắn tức đến nổ phổi, hắn căm tức nhìn Đường Kim, nắm tay nắm chặt lại như muốn xông lên nện cho Đường Kim một trận.
- Tôi có nói sai sao?
Đường Kim làm ra một bộ dáng vô tội:
- Thích chó không phải là sai, con chó kia của cậu đúng là rất khả ái, nhưng thích đến cuồng như vậy thì vợ cậu không cho đội mũ xanh mới là, trừ phi cậu mãi FA.
- Tôi thấy hắn đã cưới con chó làm vợ mất rồi.
Đặng Bình Bình bĩu môi.
- Mọi người không thấy ngay cả con chó cũng không chịu làm vợ hắn à, nó cứ đứng đây luyến tiếc không chịu đi.
Đường Kim hì hì cười nói, hắn nói đúng là không sai, từ lúc Hàn Tuyết Nhu bỏ con chó xuống đất đến giờ, nó vẫn như cũ đứng dưới chân Hàn Tuyết Nhu luyến tiếc không đi.
- Bối Bối, lại đây.
Nam nhân trẻ tuổi thấy vậy gầm lên một tiếng.
Bối Bối không có chút phản ứng, vẫn dùng đầu ghé vào mu bàn chân Hàn Tuyết Nhan.
- Người này đúng là đáng ghét, ngay cả con chó của hắn cũng ghét hắn.
Đặng Bình Bình cảm khái nói, ban đầu nàng bị nam nhân trẻ tuổi nói nàng không bằng giá của con chó, bây giờ có cơ hội lập tức trả đũa.
- Đúng vậy, thật là người gặp người ghét, chó thấy chó sủa.
Hồ Hiểu Vân đứng kế bên lập tức hát đệm.
Ngô Mỹ Phương cũng không chịu cô đơn, cũng bơm xăng một câu:
- Bởi vậy mới có người đi trên đường bị một trăm con chó cùng nhau cắn.
- Trên đường có nhiều chó như vậy sao?
Đặng Bình Bình có chút ngạc nhiên nói.
- Đây là nghệ thuật nói quá, cậu không biết sao? Nếu thế thì về tìm sách ngữ văn mà học đi.
Ngô Mỹ Phương nói.
Mấy cô gái ngươi một câu ta một câu, khiến cho mặt nam nhân trẻ tuổi lúc trắng lúc xanh, nắm tay nắm chặt lại, tựa hồ rất phẫn nộ, nhưng làm cho Đường Kim thật vọng là người này không nói một lời nào liền xoay người đi.
Bốn cô gái thấy vậy cũng có chút sửng sốt, người này cứ như vậy mà đi?
- Cứ như vậy mà đi à?
Đặng Bình Bình có chút ngẩn người.
- Ngay cả con chó cũng không cần?
Ngô Mỹ Phương có chút ngạc nhiên:
- Kỳ lạ thật, tôi thấy tên này giống như xem con chó còn quan trọng hơn cả vợ hắn, như thế nào hắn không nói gì hết đã bỏ đi rồi
- Mặc kệ hắn, hắn không cần chúng ta đem về ký túc xá nuôi, con chó này thật đáng yêu a.
Hồ Hiểu Vân có chút hưng phấn.
- Hàn Tuyết Nhu cậu nói đi, muốn mang con chó này về nuôi hay không? Tôi cảm thấy nó rất thích cậu.
Đặng Bình Bình hỏi.
- Ừ mang về nuôi, nếu tên kia đến đòi, tôi bỏ tiền ra mua lại là được.
Hàn Tuyết Nhu cũng rất thích con chó nhỏ này, nàng cũng không thiếu tiền, cho nên giá bao nhiêu nàng cũng mua lại cho bằng được.
- Ha ha, trước tiên tụi mình đặt tên mới cho con chó này đi.
Đặng Bình Bình vui vẻ nói một câu:
- Lúc trước nó tên là Bối Bối, bây giờ đổi thành cục cưng đi, hay là Bảo Bối cũng được.
- Rất tục, tôi cảm thấy kêu là vàng, hay là bạc cũng được.
Hàn Tuyết Nhu liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi cười nói.
- Không bằng gọi luôn là Đường Kim đi.
Ngô Mỹ Phương buột miệng nói.
Đường Kim có chút buồn bực:
- Tôi cảm thấy nên gọi là Ôn Nhu hay là Tuyết Tuyết đi, mấy người xem lông của nó trắng như vậy, kêu là Tuyết Tuyết rất hợp nha.
- Tôi quyết định kêu là Đường Đường.
Hàn Tuyết Nhu la lớn.
- Đường Đường? Đường Kim Đường thì sao?
Đặng Bình Bình hì hì cười.
- Không được, nó màu trắng làm sao có thể gọi là Đường Kim Đường.
Hàn Tuyết Nhu nói:
- Đường Tuyết cũng được, thôi sau này kêu nó là Đường Đường đi.
Cuối cùng nàng còn nhìn con chó hì hì cười:
- Đường Đường, sau này gọi mày là Đường Đường, mày có thích không?
Con chó cạ cạ vào bàn chân của Hàn Tuyết Nhu, biểu hiện ra bộ dáng rất là vui sướng.
- Oa, nó thực thích cái tên Đường Đường này.
- Đường Đường, cho ta sờ một cái.
- Đường Đường, chị giới thiệu cho em bạn trai được không?
…
Vì lo chơi đùa với Đường Đường, nên có lẽ bốn cô gái cũng quên luôn mục đích đi shopping của mình rồi, ngay cả Đường Kim các nàng cũng quên mất.
Đường Kim có chút buồn bực, nhìn xung quanh thì thấy một cái ghế dài, hắn lập tức đi tới đó nằm ngủ. Vì tối hôm qua hắn ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Vân Phỉ nên không có thời gian ngủ, hiện giờ hắn thật sự rất mệt nên chỉ muốn ngủ.
Đường Kim ngủ được một lúc, còn bốn cô gái vẫn tiếp tục chơi với con chó, không biết chơi được bao lâu thì đột nhiên nghe được tiếng gầm phẫn nộ có chút quen tai:
- Chính là các cô ấy, chính các cô ấy đã trộm chó của tôi.
Bốn cô gái đang chơi đùa vui vẻ thì bị ngắt ngang, các nàng liền ngẫng đầu lên nhìn, thì lại thấy người nam nhân trẻ tuổi người gặp người ghét, chó gặp chó sủa, đi cùng với hai người cảnh sát.
Quảng trường Ninh Sơn luôn luôn có cảnh sát tuần tra, có hai cảnh sát đi chung với nam nhân trẻ tuổi, một là trung niên trên bốn mươi tuổi, một là thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Cảnh sát trung niên liếc nhìn đám người Hàn Tuyết Nhu để dò xét, sau đó nhìn sang con chó trắng, hơi hơi nhíu máy nói:
- Nói tôi nghe, tại sao lại xảy ra việc này? Xem ra tuổi của mấy người cũng không lớn, nhìn cũng không giống với đám người trộm cướp, có phải hiểu lầm hay không?
- Không có hiểu lầm, các cô ấy đã trộm chó của tôi, con chó này tôi mua mất mười vạn đồng, mau đem các cô ấy bắt lại.
Nam nhân trẻ tuổi cười lạnh nhìn bốn cô gái.
- Này ai trộm chó của cậu vậy? Rõ ràng là….
Đặng Bình Bình rất tức giận nhưng còn chưa nói dứt lời, thì đã bị Hàn Tuyết Nhu đột nhiên đoạt lấy:
- Đúng vậy, con chó này là của tôi.
- Hả?
Đặng Bình Bình ngẩn ngơ, Hồ Hiểu Vân cùng Ngô Mỹ Phương cũng ngẩn ra, trong lòng hiện lên một câu hỏi, Hàn Tuyết Nhu muốn làm gì đây
Hàn Tuyết Nhu lại cười ngọt ngào:
- Chú cảnh sát, đầu óc người này có vấn đề, con chó này rõ ràng là của tôi, hắn lại nói là của hắn, có cái gì để chứng mình con chó này là của hắn không?