Quyển 2.
Chương 50 : Đối thủ thần bí và…Tịch diệt cảnh(3)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Chín viên đạn xoay tròn cực nhanh nháy mắt phóng ra từ nòng súng, mà mục tiêu chính là mi tâm của bóng đen kia.
Một súng chín phát!
Từ lúc đánh một trận với Xích Huyết, một lần nữa Lâm Thanh Hàn bộc phát lực công kích cực mạnh của chính mình!
Tốc độ bắn này cũng là cực hạn mà thân thể Lâm Thanh Hàn có thể chịu được, mà cũng chỉ khi ở trong cảnh giới kì dị này mới có thể thực hiện.
Có điều tương tự như vậy, uy lực của nó cũng thể hiện rất rõ ràng. Được phụ trợ bởi cảnh giới này, một phát súng vô luận là thời cơ hay góc độ đều đạt đến đỉnh phong.
Trong nháy mắt bắn ra chín viên đạn một cách chính xác vào cùng một vị trí, hiệu quả cũng không phải đơn giản tính là một cộng một.
Cửu cấp phòng ngự chịu một súng này cũng phải tan biến.
“Hóa ảnh!”
Ngay lúc phòng ngự bên ngoài bị phá trong nháy mắt thì trong miệng bóng đen chậm rãi tuôn ra hai chữ này. Đồng thời cũng trong nháy mắt thân thể lúc đầu còn có vẻ hư ảo thì giờ đây thực sự trở thành một cái bóng đúng nghĩa, mặc cho đạn xuyên qua.
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Lâm Thanh Hàn sắc mặt đại biến, tim đập nhanh hơn.
“Ảnh sát!”
Bóng đen biến thành cái bóng không có chút thương xót, tỏa ra sát ý ngập trời, như tia chớp đâm về phía Lâm Thanh Hàn.
"Phốc"
Cho dù ở trong cảnh giới này Lâm Thanh Hàn cũng không thể hoàn toàn tránh được, miễn cưỡng tránh đi chỗ yếu hại. Có điều Thủy Lam Chướng Bích cuối cùng cũng kết thúc sứ mạng của nó, hoàn toàn biến thành vố số điểm sáng tiêu tán trong không khí.
Đồng thời, công kích dư lực cũng lan đến cơ thể, rốt cuộc Lâm Thanh Hàn nhịn không được phun ra một ngụm máu.
“Đã chết sao? Khoảng cách thực lực quá xa, không thể mượn thế và mưu kế để kéo gần khoảng cách…Thực lực tuyệt đối, quả nhiên thực lực mới là trọng yếu nhất…”
"Dừng tay!"
Thanh niên cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh mặc dù không lớn, nhưng khi nó vang lên thì công kích của bóng đen cũng đã thu hồi.
Thân ảnh một lần nữa khôi phục bình thường, bóng đen không tiếng động lui về bên người thanh niên.
Nhưng mà nếu cẩn thận quan sát có thể thấy, khuôn mặt khuất sau bóng tối kia đã trở nên cực kì tái nhợt.
Những chiêu thức khi nãy thoạt nhìn sử dụng khá dễ dàng, nhưng thực tế đó là cực hạn mà bóng đen có thể làm được. Thi triển bí thuật này đồng dạng cũng tổn thương rất lớn đến bản thân, không có nửa tháng điều dưỡng là không thể khôi phục.
“Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện được rồi chứ?” Ý bảo bóng đen bỏ đi “Thủy lam chướng bích” trên người, thanh niên mỉm cười nói với Lâm Thanh Hàn.
Nghe người thanh niên nói, Lâm Thanh Hàn không khỏi sững sờ, có chút buồn bực ngồi xuống đối diện người thanh niên.
“Mịa nó chứ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ thật sự không muốn giết ta? Hay là, ta còn có giá trị lợi dụng?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lâm Thanh Hàn không nhịn được đành lên tiếng trước.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ý bảo bóng đen một lần nữa để mặc mình cùng Lâm Thanh Hàn, lúc này người thanh niên mới thản nhiên đáp: “Ta là người nào không quan trọng, điều ngươi cần biết, là ta muốn làm gì, có phải không?”
“… Được rồi, như vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Bỏ nhiều công sức như vậy bắt ta đến đây, chắc không phải chỉ để tên kia đánh với ta một trận, sau đó lại uống rượu với ngươi?” Lâm Thanh Hàn có chút bất lực hỏi. Mặc dù người thanh niên này không có ra tay, nhưng khi ngồi trước mặt hắn thì Lâm Thanh Hàn có cảm giác rất bất an, so với bóng đen càng nguy hiểm hơn.
“Ta muốn làm một việc.” Thanh niên tay nhẹ nhàng cầm chén rượu, chậm rãi nói: ”Cho nên, muốn có một người giúp đỡ.”
“Chuyện gì?” Lâm Thanh Hàn không khỏi nhíu mày nói: “Lấy thực lực quí ngài mà còn không làm được, ta cũng không cho rằng ta có thể giúp được gì.”
“Cho nên ngươi còn không có tư cách biết việc này là việc gì.” Thanh nên không chút lịch sự nói: “Theo như chính lời ngươi nói, bây giờ ngươi còn không thể giúp được gì, cho nên ngươi biết cũng chả để làm gì.”
“…” Lâm Thanh Hàn giờ cũng không biết nói gì.
“Đằng nào cũng xấu hổ. Biết rõ ông đây không giúp được, đã vậy còn nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thanh Hàn, thanh niên lắc đầu tiếp tục nói, “Cũng như Khải Sắt XII, ta xem trọng tiềm lực của ngươi.”
“Mặc dù bây giờ ngươi không giúp được gì, bất quá nếu cho ngươi một thời gian nữa thì có lẽ sẽ khác đi rất nhiều.” Thanh niên lạnh nhạt tiếp tục giải thích: “Thành thật mà nói, thực lực hiện tại của ngươi không đáng nhắc tới. Sở dĩ chọn ngươi, là bởi vì chuyện này yêu cầu rất cao, ta không thể nào chọn trực tiếp được bất kì ai. Chỉ có thể tìm lung tung người có tiềm lực có thể đạt tới yêu cầu này.”
“Ngươi dựa vào gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi?” Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi sẽ đồng ý.” Thanh niên lắc đầu mỉm cười nói: “Nguy hiểm lớn đồng dạng sẽ có hồi báo lớn.”
“Ngươi cũng không phải là người tầm thường, cùng hợp tác với ta sẽ là sự lựa chọn tốt nhất”
“Ngươi nghĩ ta có thể tin tưởng một người dùng thủ đoạn hèn hạ như vầy uy hiếp ta sao?” Nhìn thoáng qua, Lâm Thanh Hàn trắng trợn khinh thường nói.
“Hèn hạ sao?” Thanh niên khinh thường cười cười, “Lịch sử thế giới này vĩnh viễn là do kể thắng cuộc viết, nếu như ngươi chỉ trông cậy vào sự chân thành và an toàn của chính mình thì coi như chúng ta cũng đã nói xong rồi!”
“…”
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà … hắn nói không hề sai. Sống trong thế giới này chỉ có thể tin tưởng vào thực lực bản thân, chỉ khi nào có đủ thực lực, mới có thể có tư cách đàm phán điều kiện cùng người khác… Thực lực làm đầu, lời này cho dù là ở đâu đều thực dụng!”
“Ngươi vừa rồi có phải là tiến nhập vào một trạng thái đặc thù? Nếu như ta đoán không sai, trạng thái này cũng không thể kéo dài?” Thanh niên liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn mà nói.
“… Không sai, ta gọi loại trạng thái này là Tịch diệt cảnh!” Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.
‘Tịch diệt cảnh... Trạng thái chiến đấu cuối cùng của súng thủ trong truyền thuyết, nên gọi là Tịch diệt cảnh đi!’
Quyển 2.
Chương 51: Điều kiện không sao cự tuyệt nổi
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Việt
Điều kiện không sao cự tuyệt nổi
"Tịch diệt cảnh?" Thanh niên hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi gật đầu mỉm cười nói: "Cũng không tệ, trạng thái như vậy là xứng đáng với cái tên này rồi."
Lâm Thanh Hàn lẳng lặng chờ thanh niên nói xong, nhưng trong lòng nhưng là không khỏi bốc lên nhộn nhạo. Uy lực của Tịch Diệt cảnh cực kì cường đại, nhưng tác dụng phụ sau khi sử dụng cũng tương tự thật là lớn vô cùng. Từ lúc vừa mới ngồi xuống mà không thể giải trừ nổi trạng thái đó.
Cuối cùng do mấy ngày nay đến, tinh thần lực đã mạnh mẽ hơn rất nhiều nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ lại được. Nhưng mà tinh thần lực tiêu hao qua mức e là không cách nào hỗ trợ hắn tiến vào Tịch diệt cảnh một lần nữa rồi.
Ngay cả đến bây giờ thì trong đầu óc cũng đã nhói lên những cơn đau đớn.
"Ngươi thích Thiến Phỉ sao?" Ra ngoài dự liệu của Lâm Thanh Hàn, thanh niên đột nhiên đổi chủ đề câu chuyện. Tư duy biến tấu có tính chất cực nhanh làm cho Lâm Thanh Hàn không kịp ứng phó.
"... Nói như vậy là thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng nàng để uy hiếp ta?"
Trong ánh ánh lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn đột nhiên tăng lên vẻ giá lạnh thêm vài phần.
“ Nếu nói như vậy, thì không chừng lại phải liều mạng một lần nữa rồi!”
Mỉm cười lắc đầu, thanh niên chậm rãi đẩy ra chén rượu, lạnh nhạt nói: "Xem ra chuyện hôm nay đối với ngươi ảnh hưởng không nhỏ hả. Đừng hiểu lầm, chuyện kia đối với ta rất trọng yếu. Dùng phương thức uy hiếp như vậy thì ngươi cũng không có khả năng toàn lực giúp ta. Huống hồ ..."
Dừng một chút, thanh niên lần nữa dùng ngón út gõ gõ chén rượu, chậm rãi nói: "Huống hồ, với thân phận của Thiến Phỉ thì coi như là ta cũng không tiện xuống tay với nàng"
"Ngươi nói cái gì?" Lâm Thaanh Hàn không khỏi nao nao, mơ hồ cảm thấy đã có chút hiểu rõ ý tứ của thanh niên này rồi.
"Bây giờ ngươi đã rõ ý tứ của ta?" Thanh niên có chút cười buồn liếc nhìn Lâm Thanh Hàn một cái tiếp tục nói: "Thẳng thắn mà nói, với thân phận và thực lực của ngươi bây giờ thì không có khả năng để thế lực sau lưng Thiến Phỉ chấp nhận"
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta nói rồi, điều này không quan trọng" Thanh niên lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng không đừng hỏi ta Thiến Phỉ rốt cuộc có thân phận gì. Ta cũng không có khả năng nói cho ngươi."
"Ngươi chỉ cần biết rằng, ta không cần phải lừa gạt ngươi là được."
"..."
"Ta có một bộ bí kíp tu luyện của đế quốc Phương Đông. Nếu như ngươi có thể tu thành mà phối hợp với kiện thánh khí của ngươi thì thực lực tất nhiên có thể đề cao gấp nhiều lần" Thanh niên lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, tiếp tục nói: "Ngươi muốn thân phận, ta cũng có thể cho ngươi thân phận. Thậm chí, ta có thể tự mình giúp ngươi cầu hôn với thế lực sau lưng Thiến Phỉ!"
"..." Trái tim Lâm Thanh Hàn không khỏi hung hăng nhảy một chút, tầm mắt không khỏi lại quét tới khắp người thanh niên bí ẩn. Không thể không nói, điều kiện như vậy đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, thật sự rất hấp dẫn.
Từ lời của Đế Mễ, Lâm Thanh Hàn rất dễ dàng cảm giác được, cái loại phương pháp tu hành chân khí của đế quốc Phương Đông khó khăn ra sao. Còn bây giờ theo như lời thanh niên này thì bí kíp tu luyện đó hẳn là đúng món đồ này rồi.
Đề cao thực lực, giành được ý trung nhân, lại còn có thể giành được thân phận đủ vinh quang. Điều kiện như vậy đủ để cho bất luận kẻ nào cũng động lòng.
"Chỉ cần ngươi gật đầu, những điều này ta cũng có thể cho ngươi. Còn ngươi chỉ cần sau khi có được thực lực đủ mức thì giúp ta làm một chuyện là được, thế này là rất hợp lí" Thanh niên thản nhiên nói.
"Ngươi muốn ta làm điều gì?" Lâm Thanh Hàn rốt cục trầm giọng hỏi.
"Bây giờ ngươi còn không nên biết điều đó." Thanh niên lạnh nhạt nói: "Chờ tới khi nào sau khi ta cho rằng ngươi có đủ thực lực giúp ta thực hiện công chuyện thì tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi."
"Điều ngươi bây giờ phải làm chỉ là nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý gật đầu với điều kiện của ta là được." Thanh niên lại lần nữa dừng ánh mắt trên người Lâm Thanh Hàn: "Nhớ kỹ, nếu như ngươi đáp ứng rồi ta, nhất định phải toàn lực giúp ta làm được chuyện ấy"
"... Không đơn giản như vậy chứ? Chỉ bằng một câu nói của ta là ngươi liền bỏ nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ không sợ ta sẽ đổi ý? Hoặc là căn bản là không đạt được yêu cầu của ngươi?" Lâm Thanh Hàn lại lần nữa lên tiếng hỏi.
Hài lòng gật đầu, thanh niên nhấc chén rượu lên nhẹ nhấp một cái, mỉm cười nói: "Xem ra ngươi có ý định đồng ý điều kiện này rồi."
Cũng không chờ Lâm Thanh Hàn đặt câu hỏi, thanh niên lập tức tự giải thích tiếp: "Ta đương nhiên không có khả năng đem mọi thứ lập tức cho ngươi. Nếu như ngươi đồng ý, ta trước hết sẽ đưa bí kíp cho ngươi. Đợi được ngươi chừng nào có được đủ thực lực rồi thì mới có thể tiếp tục cho ngươi lợi thế khác "
"Về phần nói, ngươi có thể đạt tới yêu cầu của ta hay không ..." Nói tới đây thanh niên bí ẩn không khỏi nở một nụ cười lạnh nhạt.
"Ngươi chẳng lẽ không phát hiện ngay từ đầu, đây là một lần khảo nghiệm sao?"
"..."
"Ngươi cũng không thích cô nương này, cùng nàng cũng chẳng qua chỉ là có chút quan hệ mà thôi. Để đến mức có thể vì nàng mà liều mạng thì vẫn còn xa!"
Chỉ vào Nhược Lâm, thanh niên lạnh nhạt nói: "Sở dĩ làm thế này, chẳng qua nguyên nhân chuyện này cũng vi ngươi mà có. Với tính cách của ngươi quyết không nguyện làm cho cô nương này coi như cùng ngươi có vài phần quan hệ phải chịu tội thay ngươi mà thôi. Do vậy ngươi mới không chút do dự giết kẻ ta phái đi, ta nói có đúng không?"
"Với cá tính như thế là đủ để đáp ứng ta rồi, sao còn có thể làm chuyển bất tín được chứ?" Cũng không chờ Lâm Thanh Hàn trả lời, thanh niên tiếp tục thản nhiên nói.
"..." Lâm Thanh Hàn không khỏi há hốc miệng, nhưng lại phát hiện tâm tư của mình đã sớm bị đối phương đoán được. Cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu rồi.
"Thứ hai, ngay từ lúc ngươi vừa vào cửa thì mười hai ảnh vệ liền cùng nhau ra tay. Nếu như ngay cả thực lực để giải quyết mười hai ảnh vệ mà cũng không đủ, lại còn có dũng khí chạy tới cứu người. Như vậy chỉ có thể nói rõ, ngươi chẳng qua chỉ là một tên lỗ mãng nóng tính, có chết cũng chả đáng giá" Thanh niên bình tĩnh nói, trong ngôn ngữ không có chút dao động.
"Có ý chí kiên định, tính tình cứng cỏi, lại có cũng đủ đầu óc và thực lực. Lúc này mới có tư cách gặp được ta! Rất không tệ, mấy điểm này ngươi cũng làm được rồi." Thanh niên lại mỉm cười.
"Kế tiếp, vẫn lại còn phải có một chút tiềm lực nữa" Thanh niên lạnh nhạt nói: "Nếu là ngươi cũng không đủ tiềm lực, như vậy làm sao có thể cho ngươi cơ hội. Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tài trí bình thường mà thôi, căn bản không có khả năng giúp ta làm được chuyện cần thiết. Ta cũng liền không cần phải ... lãng phí thời gian thời gian với ngươi rồi."
"Sự thật chứng minh, tiềm lực của ngươi đã vượt xa dự đoán trước của ta" Ngón út nhẹ nhàng gõ lên gờ chén rượu, trên mặt thanh niên đã lộ ra nụ cười lạnh nhạt ...
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lặng lẽ nhìn Nhược Lâm trong lòng cùng Thủy Tinh Tạp trong tay, Lâm Thanh Hàn không tránh khỏi ngẩn ngơ một lúc. Tất cả từ khi vào kho cho đến khi kết thúc toàn bộ quá trình thời gian còn không đến hai mươi phút đồng hồ. Bản thân cũng đã trải qua mấy lần nguy hiểm đến chết đi sống lại nên thu hoạch tất nhiên cũng rất là phong phú. Tất cả mọi thứ dường như là một giấc mơ, làm cho người ta khó nắm bắt được.
Nghĩ lại câu nói cuối cùng của người thanh niên, khóe miệng Lâm Thanh Hàn không tránh khỏi nhếch lên một nụ cười khổ, thế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?
"Đây là Thủy Tinh Tạp có đủ tiền để sống thoải mái đến cuối cuộc đời này. Nếu như ngươi không làm được yêu cầu của ta, vậy thì ngươi vĩnh viễn không có khả năng gặp lại ta ….Số tiền này và bí kíp coi như là do ngươi vượt qua khảo nghiệm hôm nay.
Đến lúc này Lâm Thanh Hàn vẫn còn nhớ rõ ràng vẻ mặt thờ ơ lúc ấy của người thanh niên. Mặc dù dáng vẻ rất muốn đánh, nhưng lo lắng là chính mình có khả năng đánh không lại đối phương nên cuối cùng thì cũng chỉ có khả năng hậm hực mà bỏ đi thôi.
“Hừ, làm cái gì. Cứ chờ xem, cuối cùng thì một ngày nào đó lão tử sẽ thu thập đồ hỗn đản nhà ngươi. Lão tử sẽ chơi đùa đến cùng, chờ xem cái khảo nghiệm của ngươi”
Gạt bỏ những vấn đề lộn xộn không cần nghĩ đến sang một bên, lần thu hoạch này của Lâm Thanh Hàn cũng không tồi.
Chiếm được bí kíp tu hành Chân Khí (mặc dù không chắc chắn có thể học được …), biết là chính mình cùng với Thiến Phỉ có chênh lệch về thân phận, cũng xem như là có một mục tiêu cho mình. Càng quan trọng hơn là trong khi cùng chiến đấu với người áo đen, cuối cùng cũng đã có một tia cảm ứng huyền diệu với Tịch Diệt Chi Cảnh, khi nào cần thiết thì đã có thể tự do tiến vào Tịch Diệt Chi Cảnh rồi!
Hiện tại thực lực của Lâm Thanh Hàn đã tuyệt đối tăng trưởng lên vài thành. Hay nói bằng cách khác, Lâm Thanh Hàn bây giờ rốt cục cũng có tư cách cùng Cửu cấp cường giả đánh một trận
Tất nhiên, trước tiên phải chính thức giải quyết vấn đề về phòng ngự, khi chiến đấu cùng Cửu cấp cường giả thì hắn còn kém xa về mặt này.
Giống như lần chiến đấu này cùng người áo đen nếu không phải có Thủy Lam Chướng Bích, bản thân mình chắc chắn bị người ta giết trong giây lát rồi.
Như đã nói, lời hứa của người thanh niên cho mình một cái thân phận sao, giúp mình đối phó với thế lực sau lưng của Thiến Phỉ …, Lâm Thanh Hàn ngược lại lại không có phản ứng gì. Nếu như thực lực của bản thân được đề cao mạnh, rồi thì có thể làm cho tên kia coi trọng mình, không cần hắn hỗ trợ chính mình cũng có thể đối phó với thế lực sau lưng của Thiến Phỉ. Nếu như là tới lúc ấy thực lực của mình không thể đề cao, như vậy hết tất cả chỉ là vấn đề được đặt ra.
“Thực lực, vấn đề cuối cùng cũng chỉ là thực lực….”
Đẩy hết tất cả những ý nghĩ lung tung làm cho đau đầu ra khỏi óc, một mùi hương thoang thoảng đột nhiên truyền vào trong mũi của Lâm Thanh Hàn. Lâm Thanh Hàn rõ ràng là vô cùng nhức đầu, cái ….rắc rồi lớn này phải giải quyết như thế nào?
Khi ở trường hợp bình thường thì cũng nhân tiện luôn, nhưng bây giờ chính là bản thân vừa trải qua một hồi đại chiến. Trên người còn có Thủy Lam Chướng Bích bảo vệ người cũng không có bị thương tổn quá lớn. Nhưng là di chứng sau khi tiến vào Tịch Diệt Chi Cảnh tuyệt đối không thể bỏ qua được. Cho dù là chính bản thân đi trở về thành cũng là một điều gian nan cực kì, huống chi lại còn muốn mang thêm một người?
Còn với trạng thái bây giờ của mình, nếu như gặp phải một tình huống đột phát thì phải giải quyết như thế nào? Tinh thần lực gần như hao hết, bất kể là tốc độ phản ứng hay là tính nhạy cảm với các nguy hiểm cũng giảm xuống mạnh. Bảo vệ của Thủy Lam Chướng Bích cũng đã biến mất, nếu là lại gặp phải đánh lén, vậy thì cũng cầm chắc cái chết rồi.
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Lâm Thanh Hàn nhân tiện dứt khoát quyết định ở tại chỗ này một đêm. Đợi đến sáng ngày mai bắt đầu trở về. Vừa mới cùng người thanh niên thần bí đạt được hiệp nghị rồi thì cũng không quá lo lắng đối phương nhân cơ hội gây bất lợi với bản thân mình.
Như đã nói là về nguy hiểm khác, dù nói như thế nào thì nơi này cũng an toàn hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Nghĩ đến tận bây giờ, Lâm Thanh Hàn ngược lại đã yên ổn một ít rồi. Nhưng vấn đề chết người là ở chỗ, lo sợ rằng một khi đặt xuống, cái loại mùi thơm trên cơ thể của Nhược Lâm liền tránh không được thấm vào trong lòng của Lâm Thanh Hàn. Mấy lần đã muốn buông Nhược Lâm ra, rồi trái tim lại không nhẫn tâm được.
Thân hình lả lướt, tinh tế lung linh như bạch ngọc tản mát ra một thứ hấp dẫn không thể chống cự, làm cho Lâm Thanh Hàn không tránh khỏi miệng lưỡi khô khốc.
Ở trên cao một thời gian dài, bộ y phục màu tím nhạt của Nhược Lâm đã có vẻ lộn xộn. Hai tay bị xiết chặt xuất hiện một vệt bầm tím, như thể rất là đau nhức. Mặc dù là bây giờ đang hôn mê, trên khuôn mặt của Nhược Lâm phảng phất hiện lên vẻ đau đớn, mày liễu nhăn lại rồi gắn chặt vào nhau.
Có chút thương tiếc rồi đem Nhược Lâm ôm ở trong lòng, tâm tình vốn đã phức tạp của Lâm Thanh Hàn nay lại phức tạp thêm vài phần.
Từ trên mặt lý trí mà nói, Lâm Thanh Hàn biết rất rõ ràng, đối với Nhược Lâm bản thân mình cũng không có tình yêu gì cả. Ở trong một hoàn cảnh như thế này, đây là phản ứng bình thường của một người đàn ông. Chỉ là hiện tại lại ôm một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, như thế nào có thể nhẫn nại mà không suy nghĩ miên man?
Dù sao “Thánh nhân” như Liễu Hạ Huệ cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Không nhịn được hôn một cái lên trên trán của Nhược Lâm, trong lòng của Lâm Thanh Hàn không tránh khỏi một trận rung động, gần như là không đè nén được dục hỏa trong lòng mình.
Cắn một cái trên đầu lưỡi, đầu óc của Lâm Thanh Hàn đã tỉnh táo lại một chút.
Cười khổ đem thân thể của Nhược Lâm chỉnh lại một ít, Lâm Thanh Hàn lấy từ trong lòng ra một tấm khăn lụa trắng mỏng mở ra xem, ép buộc bản thân đem sự chú ý lên trên khăn lụa trắng, nghiên cứu công pháp che dấu chân khí tu luyện.
Sau khi hết mười phút, Lâm Thanh Hàn không thể không khó khăn quyết định từ bỏ. Cái này chỉ đơn giản là tra tấn ý chí của con người, bỏ qua vì Lâm Thanh Hàn biết rõ khả năng kiệt lực khống chế mình, rồi thì cũng chỉ có thể làm ra được vài động tác nhỏ mà thôi. Như đã nói, bí kíp đó xem một chữ cũng không vào.
“Tình trạng như vậy thì chỉ có thể khi tiến vào Tịch Diệt Chi Cảnh mới có thể khống chế sao?”
Tất nhiên, suy nghĩ lại cẩn thận, muốn cho bản thân tùy tiện rơi vào trạng thái phải xuất ra Tịch Diệt cảnh, lúc đó ắt là đầu óc có vấn đề rồi.
Trên thực tế, Lâm Thanh Hàn cũng không ý thức được tình cảnh như vậy hoàn toàn là do Tịch Diệt cảnh.
Trận chiến đấu vừa rồi làm hắn hao phí tâm lực rất nhiều, rồi tiến vào Tịch Diệt cảnh, càng làm tinh thần lực tiêu hao không còn. Vô luận là ý chí hay phản ứng đều đã trở về chuẩn thấp nhất của con người. Nếu không, lấy ý chí Lâm Thanh Hàn sẽ không có chuyện không chịu nổi.
Đáng tiếc, điều đó cũng không phải Lâm Thanh Hàn có thể nhất thời minh bạch.
Lâm Thanh Hàn chỉ cảm thấy lực khống chế của mình bạc nhược yếu kém xuống, thần trí rốt cuộc cũng vì tinh thần lực tiêu hao quá độ mà dần dần mơ hồ …
Không hề phát giác, hắn ôm lấy Nhược Lâm càng chặt thêm vài phần, phảng phất như muốn đem đối phương hòa tan vào trong mình.
Quyển 2.
Chương 53 : Đột phá cùng. . . lần nữa biến dị ( một )
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Trong mơ hồ một loại mùi vừa quen thuộc vừa lại xa lạ bỗng xộc thẳng vào mũi của mình khiến cho thân thể Nhược Lâm đột nhiên cứng đờ mà lập tức mở to mắt —— đây là mùi của nam nhân!
Nghĩ vậy sắc mặt Nhược Lâm liền trở nên tái nhợt vô cùng. Trong mơ hồ còn nhớ rõ mình bị một vài bóng dáng giống nhau bắt lấy rồi bị đưa tới một nơi kinh khủng. Sau khi bị đối phương lục lấy ma pháp thủy tinh thì bản thân mình liền hôn mê bất tỉnh.
“Bây giờ đang ở chỗ nào? ... Chẳng lẽ ... )
Với dung mạo của mình một khi rơi vào tay đám nam nhân này sẽ có kết quả gì thì Nhược Lâm tương đối rõ ràng. Mà bây giờ luồng khí tức nam nhân lại càng làm tăng thêm suy luận đó của nàng, điều này gần như làm cho Nhược Lâm một lần nữa ngất xỉu đi.
Nhưng rồi nàng chậm rãi cảm giác được quần áo của mình vẫn còn mặc đầy đủ ở trên người. Trong lòng Nhược Lâm cuối cùng mới yên ổn đôi chút. Lập tức ánh mắt lúc này mới nhìn qua nam nhân đang ôm chặt mình vào trong ngực.
“Là hắn! Như thế nào lại là hắn!”
Sau khi thấy rõ gương mặt của Lâm Thanh Hàn, trong đầu Nhược Lâm trong nháy mắt có vô số ý niệm lướt qua. Song cuối cùng lại hoàn toàn phủ định ý nghĩ cho là Lâm Thanh Hàn bắt mình tới nơi này.
“Nói như vậy thì là hắn tới cứu ta sao? Hoặc là nói, những người đó, chỉ dùng để ta đến uy hiếp hắn đến?”
Mặc dù không biết chuyện xảy ra, song mơi có chút thời gian như vậy mà Nhược Lâm lại đoán ra được tám chín phần mười. Ngoại trừ bình thường nàng có kiểu tư duy rõ ràng, không thể không thừa nhận giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng quá mạnh mẽ.
Ít nhất mà để cho Lâm Thanh Hàn cũng dưới loại tình huống này thì tuyệt đối không có khả năng nhanh chóng đoán được nhiều như vậy.
Ánh mắt lần nữa lướt qua gương mặt cau lại vì đau đớn của Lâm Thanh Hàn. Thân thể có hơi cứng ngắc của Nhược Lâm không khỏi lần nữa thả lỏng ra, có chút thất thần mà nhìn gương mặt của Lâm Thanh Hàn.
Luồng khí tức nam nhân nhàn nhạt nọ bốc thẳng lên đầu Nhược Lâm. Song khác hẳn với nỗi sợ hãi và bất an lúc nãy, bây giờ trong lòng Nhược Lâm lại chỉ có một cảm giác thanh thản và bình yên.
Mặc dù cũng không biết nơi này là chỗ nào, cũng không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra. Nhưng nàng lại liên tiếp có cảm giác an toàn khó hiểu, phảng phất như trên thế giới không có nơi nào an toàn hơn chốn này ...
Tâm tư của Nhược Lâm tạm thời không đề cập tới. Giờ phút này Lâm Thanh Hàn đang cực kỳ khốn khổ.
Tinh thần lực tiêu hao quá độ làm cho ý chí lực giảm xuống, lại bị Nhược Lâm kích thích như vậy . Hơn nữa chỗ bị bóng đen đả thương cũng bạo phát ra rồi, tình hình thân thể càng lúc càng hỗn độn.
Lúc này càng làm cho người ta không nói được lời nào là việc sau khi đã trải qua trận đại chiến buổi tối, do những vết thương trên người của Lâm Thanh Hàn mà ma pháp lực lại cũng chậm rãi bắt đầu rối loạn ... Hơn nữa, loại rối loạn này còn trực tiếp thông qua vết thương mà tác động lên người Lâm Thanh Hàn.
Trước đây cho dù đến đâu một mình thì Lâm Thanh Hàn cũng có thể dường như dễ dàng ứng phó. Nhưng lúc này đã là chuyện khác rồi.
Tựa như một người có thể nâng được hai trăm cân gì đó, nay lại nhấc bổng gấp bốn năm lần, có thể xách hơn một ngàn cân. Nhưng mà nếu như đột nhiên một lần trực tiếp nâng hơn ngàn cân thì e là sức nặng lại có thể đè chết người ấy.
Không khoa trương chút nào khi nói, bây giờ trạng thái của Lâm Thanh Hàn đã rơi vào mức cực độ nguy hiểm. Một kết cục tồi tệ đang chuẩn bị chờ hắn chính là tan xương nát thịt.
Đáng tiếc, dưới hoàn cảnh như vậy nhưng lại không có bất kì kẻ nào có thể giúp hắn rồi. Người duy nhất bên cạnh là Nhược Lâm cũng căn bản không đủ thực lực để cảm giác được loại tình huống nguy hiểm này.
Thời gian lần lượt trôi qua, nét mặt Lâm Thanh Hàn cũng càng nhăn nhó hơn. Tình hình trong cơ thể rối loạn cực kỳ, tựa như một thùng thuốc nổ chỉ chạm vào là bùng phát.
Mặc dù là rốt cục Nhược Lâm cũng cảm giác được tình trạng của Lâm Thanh Hàn dường như có chút không thích hợp. Do dự một chút rồi nàng nhấc mình ra khỏi lòng Lâm Thanh Hàn rồi có chút lo lắng sờ sờ lên đầu của Lâm Thanh Hàn. Nhưng nàng lại vẫn không tìm được bất cứ phương pháp gì có thể giúp hắn.
Mặc dù không biết nơi này rốt cuộc là ở đâu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không gần kinh thành quá, điểm ấy hẳn là có thể khẳng định.
Huống hồ, bây giờ là lúc nửa đêm, đến mình đi một người còn thấy thấy vô cùng khó khăn, lại càng không nói đến mang theo Lâm Thanh Hàn.
Bỗng lúc đó đột nhiên ánh mắt Nhược Lâm rơi vào khẩu súng bên hông Lâm Thanh Hàn.
Trong lúc nhất thời, trong đầu đột nhiên hiện lên vô số ý niệm ...
“Kiện thánh khí này ... Nếu như mình cầm thánh khí này đưa cho Nhị hoàng tử, hẳn là có thể yêu cầu hắn bỏ qua mọi việc cho mình, để cho ta yên tĩnh cả đời? Chỉ cần thò tay ra là có thể túm được rồi ... “
Trên thực tế, điều hấp dẫn như vậy đích thực làm cho người ta rất khó cự tuyệt ... Đối với uy lực kiện thánh khí chủa Lâm Thanh Hàn thì Nhược Lâm đã sớm rất biết rõ rồi. Nếu như không có thánh khí này, e là Lâm Thanh Hàn so với người bình thường cũng không hơn được bao nhiêu.
Nói cách khác, chỉ cần thu được thánh khí của Lâm Thanh Hàn, không dám nói đạt tới trình độ chính xác như Lâm Thanh Hàn, nhưng ít nhất cũng có thể ở mức rất lớn thay đổi thân phận và thực lực của mình?
Cơ hội như vậy, có thể cả đời này cũng không có lần thứ hai rồi...
Trong lòng Nhược Lâm lập tức trở nên cực kì phức tạp cực kỳ, vài lần ngón tay cũng đặt lên khẩu súng. Nhưng rồi lại vẫn không có đủ dũng khí để có thể lấy ra nữa.
“Hắn đến đây là vì cứu mình ... Như vậy chẳng phải là mình lấy oán báo ân sao? Nhưng mà ... Cơ hội như vậy quá khó lòng có được ... Đạo nghĩa, đúng sai làm gì. Mình chỉ là một nữ nhân mà thôi. Chỉ cần có thể sống sót, sống được tốt đẹp thì mọi thủ đoạn đều có thể dùng được sao?”
Cắn răng, rốt cục Nhược Lâm tàn nhẫn rút khẩu súng ra khỏi hông Lâm Thanh Hàn.
“Giết hắn! Chỉ cần giết được hắn, vậy sẽ không cần sợ hãi bị trả thù. Đến lúc đó cho dù là đem thánh khí này cho Nhị hoàng tử hay là chính mình lưu lại cũng được. Chẳng có người nào biết được là ta làm ... . Mấy người bắt mình hôm nay chính là những con dê thế tội tốt nhất ... Không có việc gì đâu, chỉ cần giết hắn thì chuyện gì cũng không có”
... . . .
Trong nháy mắt súng lục bị Nhược Lâm lấy đi, Lâm Thanh Hàn chợt cảm thấy trên người nhẹ bỗng. Nguyên tố ma pháp vốn đang rối loạn lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Nhược Lâm cũng sớm rời khỏi ngực Lâm Thanh hàn. Mối uy hiếp còn lại duy nhất đối với Lâm Thanh Hàn gần như chỉ còn lại tinh thần lực đang mệt mỏi và vết thương trên người.
Mất đi sự quấy nhiếu của ma pháp nguyên tố, vết thương trong cơ thể Lâm Thanh Hàn cũng không tính là gì cả nên rất nhanh chóng ổn định lại. Tinh thần lực là thứ duy nhất còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm cũng chậm rãi bắt đầu hồi phục...
Song, khẩu súng hàng năm chưa bao giờ rời khỏi người đột nhiên cách xa thân thể, cái loại cảm giác khó chịu này lập tức làm cho Lâm Thanh Hàn chấn động vô cùng. Mặc dù Lâm Thanh Hàn còn đang hôn mê, cánh tay cũng đã vô thức túm lấy cánh tay Nhược Lâm!
Quyển 2.
Chương 54 : Đột phá và…biến dị lần nữa(2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Ngay lúc cánh tay bị Lâm Thanh Hàn nắm lấy, Nhược Lâm cảm thấy trái tim hình như đã nhảy ra ngoài lồng ngực. Không cần nói cũng biết hắn muốn giết mình rồi. Chỉ việc trộm “thánh khí” này cũng đủ để mình chết rồi, còn việc trước kia trong ma thú sâm lâm cũng đang hiện lên trước mắt Nhược Lâm …
Đúng lúc hoảng hốt thì thời gian như lại trở về đêm hôm đó. Có điều lúc ấy người ngủ say là mình mà thôi …
“An tâm ngủ đi, có ta ở đây, không có gì nguy hiểm đâu.”
Lâm Thanh Hàn nhớ đến lời nói lúc trước, sát ý kiên định nhất thời biến mất, hai tay như vô lực mà buông xuống.
“... Ta bị sao vậy?”
Yên lặng đem súng đặt vào tay Lâm Thanh Hàn, Nhược Lâm nhẹ nhàng thoát hẳn khỏi người Lâm Thanh Hàn. Lẳng lặng nhìn khuôn mặt hắn, Nhược Lâm không khỏi ngây người…
Tạm thời không nói tới tâm tình phức tạp của Nhược Lâm, tình huống của Lâm Thanh Hàn bây giờ đã đủ long trời lở đất rồi.
Sau khi Nhược Lâm đặt khẩu súng vào tay hắn, ma pháp nguyên tố hỗn loạn lại sôi trào, giống như một lỗ đen thật lớn điên cuồng hấp thu ma pháp nguyên tố xung quanh. Hơn nữa hỏa nguyên tố tự động ngưng kết áp lực ma hình thành một ít hỏa nguyên tố tinh khiết.
Quá trình này đã hoàn toàn nằm ngoài khống chế của Lâm Thanh Hàn. Trên thực tế, bây giờ hắn còn không biết biến hóa lần này là gì chứ đừng nói chi là khống chế nó, có thể xảy ra hậu quả cực kỳ đáng sợ.
Phải biết rằng ngưng luyện hỏa nguyên tố tinh khiết cần tinh thần lực cường đại làm hậu thuẫn. Nhưng bây giờ tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn như đèn dầu sắp cạn, căn bản không thể giúp hỏa nguyên tố tiến hành ngưng luyện. Nếu là ngày thường, Lâm Thanh Hàn chắc chắc sẽ không làm vậy, mà dung tinh thần luyện pháp nhanh chóng tiến hành khôi phục tinh thần lực rồi mới tiếp tục ngưng luyện.
Nhưng tình huống hiện tại không hề chịu sự tác động nào của Lâm Thanh Hàn. Dù tinh thần lực sắp cạn kiệt, nhưng hỏa nguyên tố vẫn ngưng luyện mà không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn vài phần.
Nếu như hỏa hệ ma pháp sư biết tình huống này chắc sẽ bị dọa xanh mặt, một khi tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, đời này sống không thể tỉnh lại nữa. Hơn nữa, không có tinh thần lực khống chế, ma pháp nguyên tố rối loạn sẽ phát sinh bành trướng, cơ thể sẽ bị nổ tung tan xương nát thịt, thi cốt vô tồn!
Kỳ thật, cho dù bây giờ Lâm Thanh Hàn tỉnh táo, chỉ sợ cũng sẽ bị tình huống bay giờ dọa chết khiếp. Hắn không biết trong thế giới này không có tinh thần lực là hậu quả như thế nào. Nhưng nếu ở Trái Đất, một khi mất đi tinh thần lực, chỉ có một loại kết quả —— người thực vật!
Tình hình này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có thể làm người ta chết khiếp.
Nhưng không ngờ bây giờ tinh thần lực trong cơ thể Lâm Thanh Hàn hết lần này đến lần khác vẫn kiên trì từng giây từng phút hướng về một mục tiêu vĩ đại nào đó …
Dựa theo tốc độ này, không cần nhiều thời gian, năm phút là đủ để Lâm Thanh Hàn hoàn thành mục tiêu rồi!
“Ầm!”
Khẩu súng trong tay Lâm Thanh Hàn đột nhiên phát ra một chùm hồng quang chói mắt, không, phải gọi chùm hồng quang này là —— ma pháp quang huy!
Hỏa hệ ma pháp quang huy!
Đột phá! Trải qua một đoạn thời gian cố gắng, hỏa nguyên tố tinh khiết có trong khẩu súng đã đạt đến cực hạn. Trải qua đoạn vòng vo lúc nãy, rốt cuộc vào lúc tinh thần lực Lâm Thanh Hàn cơ hồ cạn kiệt thì lại đột phá!
Nếu có người nhìn vào khẩu súng này là có thể phát hiện bên trong khẩu súng đã từ từ xuất hiện một tiểu cầu màu đỏ thẫm. Mặc dù tiểu cầu không lớn nhưng hỏa nguyên tố tinh khiết ẩn chứa bên trong đã đủ làm người ta thấy được giá trị của nó.
Nhị cấp hỏa hệ ma pháp, từ giờ phút này trở đi, Lâm Thanh Hàn đã chính thức bước vào cảnh giới của ma pháp sư (ách, hoặc là phải nói, là khẩu súng này mới đúng…)
Về phần biến hóa cụ thể như thế nào, thì nhất thời cũng không xem ra được.
Chỉ là Nhược Lâm mơ hồ cảm thấy uy lực thánh khí này đã được nâng cao lên một lần nữa, giống như lần trước trong ma thú sâm lâm, khi đó Lâm Thanh Hàn biến thành nhất cấp ma pháp sư!
Nhất thời, một ý niệm hoang đường hiên lên trong đầu Nhược Lâm.
“Chẳng lẽ uy lực thánh khí này cao thấp thế nào là dựa theo năng lực của người sử dụng sao? Hoặc là nói … thánh khí này quá mức cường đại, phải có thực lực tương ứng mới có thể phát huy được uy lực của nó?”
Trong nháy mắt, Nhược Lâm khẳng định giả thuyết thứ hai, chỉ có vậy mới có thể giải thích tại sao Lâm Thanh Hàn lúc nào cũng tự tin, cũng giải thích tại sao hắn gọi chức nghiệp của mình là tay súng.
“Như vậy chẳng lẽ thánh khí này là từ thời thượng cổ lưu lại hay sao?”
Nghĩ vậy Nhược Lâm không khỏi hoảng sợ, nhưng kỳ quái chính là, lần này nàng đối với thánh khí không còn nửa điểm ý muốn chiếm làm của riêng.
Ma pháp quang huy màu đỏ trên khẩu súng tản mát ra cũng từ từ ảm đạm, tựa như một lần nữa trở lại bình thường, nhưng trên thực tế, nguy hiểm trong cơ thể Lâm Thanh Hàn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Hỏa hệ ma pháp nguyên tố trong khẩu súng thành công đột phá, ngưng kết thành hỏa nguyên tố đan. Nhưng tinh thần lực của Lâm Thanh Hàn vì tiêu hao quá độ, đã đến giới hạn bị đóng băng vì cạn kiệt rồi.
Tinh thần lực đóng băng vì cạn kiệt! Chỉ nghĩ đến kết quả này thôi là ai cũng sợ, đối với ma pháp sư mà nói chuyện này so với cái chết còn tệ hơn nhiều.
Phải đối mặt với nguy cơ này, ngược lại Lâm Thanh Hàn rất bình tĩnh, đôi mày vốn nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, Nhược Lâm thấy như hắn giống như là đang thiếp đi mà thôi.
Chỉ là bên ngoài nhìn có vẻ yên lặng như vậy lại ẩn chứa nguy cơ rất lớn, chỉ cần có chút bất ổn, Lâm Thanh Hàn có thể sẽ vĩnh viễn ngủ như vầy…
Đối với uy hiếp từ nguy cơ này, Lâm Thanh Hàn đang ngủ say rốt cục có một tia thanh tỉnh, đồng thời một đoạn văn tự cổ chậm rãi hiện lên trong đầu hắn…
Quá hoảng hốt, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm thất mình tiến vào một cảnh giới huyền diệu, đoạn văn tự kì dị kia trực tiếp in vào trong đầu hắn, từ từ rõ ràng, cảm giác hiểu ra chậm rãi xuất hiện trong đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, phần hắn hiểu được ngày càng nhiều, nhưng tinh thần lực cuối cùng cũng đã đến mức giới hạn cuối cùng. Hơn nữa mức độ càng ngày cáng tăng lên. Nếu như vầy mà nói, rất có thể chỉ trong vòng một giây nữa, tinh thần lực của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ vì cạn kiệt.