Hào Sơn tuy xung quanh đều là núi rừng trùng điệp, nhưng địa danh này không phải là danh lam thắng cảnh, hay là nơi hiểm địa quân sự dễ thủ khó công gì cả, đơn giản nó chỉ là một ngọn núi khá cao, với hai bên sườn dốc dựng đứng như tường, còn hai mặt trước sau thoai thoải từ trên xuống dưới.
Lúc này nơi lưng chừng núi Hào Sơn, hai người lính Sở quốc đang quan sát tình hình bên dưới, một người to con trông khá hoạt kê với chiếc khiên tròn lớn ở cổ tay trái, cùng chiếc rìu ngắn bên tay còn lại, đứng canh anh ta lại là một người hình dung nhỏ nhắn hơn, với khuôn mặt bị che đi bởi một tấm vải màu đen.
Người to lớn đặt tay lên người kia, giọng hắn ra chiều thông cảm:
- Lão Thiệu, ta mới biết tin đại ca của ngươi, trong trận chiến vừa rồi với quân Tây Lỗ đã anh dũng hi sinh.
- Hiện tại trong lòng ngươi hẳn rất đau đớn, nhưng đại địch trước mắt, ngươi không nên giữ suy nghĩ vì báo thù mà liều mạng, như thế anh ngươi trên trời kia chắc chắn sẽ không vui đâu.
Người được gọi là lão Thiệu, khuôn mặt hắn dấu sau tấm vải che mặt nên không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, chỉ là trong đôi tròng mắt ẩn chứa một giọt lệ buồn miên mang đọng lại nơi khóe mi. Người đó nhìn lên trời cao, ngắm những giải mây màu tím lẳng lờ trôi, sau đó trút một hơi thở dài sườn sượt, chóng kích xuống mà nói:
- Đau buồn gì cơ chứ!
- Ta và đại ca từ khi rời làng cùng mọi người ra đi, đã không nghĩ đến ngày có thể trở về, chỉ là đại ca từ khi sinh ra đến khi mất đi đều nhanh hơn Thiệu Sinh ta một bước mà thôi!
- Nhưng không sao, chỉ còn thêm chút nữa là hai huynh đệ ta sẽ lại được đoàn tụ.
Người to lớn xua tay, nhìn Thiệu Sinh mà trách:
- Bậy, bậy, bậy, bậy!
- Không nên nói gỡ như vậy, đến con kiến vẫn còn muốn sống thì sao Thiệu Sinh ngươi lại có thể có cái suy nghĩ tiêu cực như thế.
- Chẳng phải chúng ta đều có ước mơ trở thành tướng quân hay sao?
- Nay mộng ước chưa thành, mà ngươi lại phẫn chí làm liều như vậy, như thế có còn xứng là con trai làng Thủy Phồn chúng ta nữa không?
Thiệu Sinh cười nhạt nhẽo:
- Tiến ca, huynh vẫn còn nghĩ đến giấc mơ không bao giờ có thể trở thành sự thật ấy à?
Người to lớn cười vui vẻ nói:
- Cái gì mà không thể thành sự thật cơ chứ!
- Hiện tại ta chỉ cần thêm vào quân trạng hai cái đầu tam bách trưởng của giặc nữa thì đã trở thành thiên nhân tướng rồi!
- Hơn nữa đám người bên dưới có vài chục ngàn người, việc tìm ra hai tên tam bách trưởng chắc hẳn sẽ không khó lắm đâu!
- Có khi sau ngày hôm nay ta được thăng chức ngay cũng nên ấy chứ.
- Thôi ta không nói với đệ nữa, ta phải dẫn người của mình đến điểm tập kết đây.
Thiệu Sinh nghe vậy thì nhìn xuống bên dưới, lúc này quân Tây Lỗ từ nhiều hướng đang tiến lên Hào Sơn, nhìn từ xa chẳng khác nào một đàn kiến lớn đang quay về tổ của mình vậy, khắp nơi trên Hào Sơn chìm ngập trong bóng người.
Tiếng huyên náo hay là tiếng kêu la thảm thiết, là chìm đắm trong vinh quang hay là ngập chìm trong cơn tuyệt vọng tột cùng, điều đó ai có thể lí giải cho đám người bên dưới đang ngập ngụa máu tanh cơ chứ.
Rầm, rầm, rầm.
Những tiếng động lớn từ bên trái truyền lại, Thiệu Sinh khẽ lướt mắt qua nhìn những tảng đá lớn, lần lượt được quân Bắc Nhung dùng sức đẩy xuống dưới, tạo thành trận đá liên hoàn đẩy lùi đám quân Tây Lỗ đang liều mạng leo lên. Những âm thanh nức vỡ xen lẫn những khoảng lặng kinh người, khiến cho thần trí ai vỡ ra nhiều đạo lý mới mẻ, mà không một bậc thánh nhân nào trước đây đã từng nghĩ tới.
Phải chăng đạo lý của cuộc đời không hẳn phải là một thứ quá uyên thâm, mà chỉ có những người tài giỏi trác tuyệt mới có thể cảm nhận, hay nó đơn giản chỉ là những chuỗi sự thật được đúc kết mà thành.
Thiệu Sinh lặng lẽ bước đi giữa làn loạn tiễn, hắn cũng không biết là những mũi tên đó được bắn đi từ đâu, và là do ai bắn, quân Tây Lỗ cũng được, quân Bắc Nhung cũng được. Thiệu Sinh cứ bước đi và bước đi, hắn chậm rãi lướt qua những thi thể gieo mình xuống mặt đất cằn cổi, hướng ánh mắt hối tiếc lặng lẽ nhìn trời xanh, mang trong mình sự lưu luyến nhân thế mà trút hơi thở cuối cùng.
Thiệu Sinh tiếp tục bước dần xuống dưới núi, càng xuống sâu số thi thể lại càng chồng chất nhiều hơn, và bỗng đâu trong đám xác người la liệt ấy Thiệu Sinh nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, hắn cuối xuống khẽ vuốt đôi mắt vẫn còn đang mở của cái xác ấy, cảm thán mà nói:
- Tiến ca, huynh cũng ra đi rồi sao?
Người nằm đó chính là người đã từng mộng tưởng sau trận chiến có thể trở thành tướng quân, giọng nói ấy, khát khao ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, mà sao người đó lại ra đi nhanh đến vậy.
Thế mới biết đời người ngắn ngủi, mộng tưởng lại càng khó thực hiện.
Chỉ trách không nguyện làm cỏ dại dưới bóng mát của người.
Muốn vươn lên để thấy được ánh ban mai, kết cục trở thành phân uế nuôi cây.
Cuộc đời này liệu có công bằng!
Chìm trong suy nghĩ và suy nghĩ, Thiệu Sinh một mình lẳng lặng đứng đó, cho đến khi một giọng nói vọng đến tai của Thiệu Sinh:
- Ngươi biết hắn sao?
Thiệu Sinh quay lại theo giọng nói ấy, thì ra đó là một tên tướng quân Tây Lỗ đang đứng cách đó không xa với một nhát chém nơi cánh tay, và hắn đang nhìn về phía Thiệu Sinh. Con người ấy không ai xa lạ, hắn là Siêu Chẩn, cùng mười mấy thân vệ Tây Lỗ đang đứng thành một nhóm người ở phía sau.
Siêu Chẩn lại nói:
- Tên đó cũng không tệ, có thể chém ta một nhát xem ra cũng có chút cân lượng, chỉ là Chẩn ta sơ ý mà rơi vào bẫy của tên tặc khấu Long Cơ, nếu không thì cũng đâu đến nổi như vầy.
Thì ra Siêu Chẩn bị như vậy là do rơi vào cạm bẫy mà Long Cơ sắp đặt, ngay từ đầu Hào Sơn dưới bàn tay của Long Cơ đã biến thành một mê trận trăm ngàn lối rẽ, mỗi góc khuất, mỗi đường đi đều ẩn chứa huyền cơ bên trong.
Siêu Chẩn được lệnh của Mông Tập dẫn bốn đại đội bộ binh thử tiến hành xâm nhập dò la thế trận của quân Bắc Nhung, sau đó đại quân Tây Lỗ ở phía sau mới dễ dàng tiến bước. Nhưng Siêu Chẩn khác với Mông Tập, đối với tên Long Cơ này hắn vốn dĩ không để vào mắt, nên bốn nhánh quân cứ ào ào lũ lượt tiến lên đánh phá các chốt chặn trên núi mà không mảy may suy nghĩ trước gì cả. Và hành động này đã đẩy bốn ngàn quân bộ Tây Lỗ phải tán mạng uổng công vô ích, vì tất cả đều không ngờ tới, bố trị trận đồ này lại trở nên hoàn mỹ đến vậy.
Mãi cho đến khi toàn quân tan nát, còn bản thân mình thì bị phục kích đến nguy khốn cùng đường, thì Siêu Chẩn mới hiểu hết được sự lợi hại của Long Cơ. Nhưng đáng cười hơn là một đại tướng tiếng tâm lừng lẫy ở đại đế quốc, khi đặt lên mảnh đất phương Bắc xa lạ này lại liên tục thất bại, ngay đến một tên tam bách nhân trưởng vô danh vô tính cũng có thể chém hắn bị thương, điều đó quả thật là một đả kích rất lớn đối với Siêu Chẩn.
Siêu chẩn dùng tay chặn dòng máu đang rỉ ra từ vết thương, nhìn Thiệu Sinh mà nói:
- Ngươi cũng là lính phục kích sao?
- Nếu thế còn chờ đợi gì nữa mà không đến đây.
Lời Siêu Chẩn vừa dứt, đám binh sỹ theo sau hắn lập tức lao lên chắn trước mặt, giơ vũ khí chĩa về phía Thiệu Sinh, Thiệu Sinh hướng ánh nhìn chua xót về phía thi thể của A Tiến, sau đó tự nói với bản thân mình:
- Người làng ta kết cục đều đã chết cả rồi, Tiến ca đệ cũng theo huynh đây.
- Chỉ trách chúng ta sinh ra trong cái thời đại người ăn thịt người, nếu quả thật có kiếp sau, chỉ hi vọng lại có thể trở thành bình dân bá tánh, nguyện đốn củi chăn trâu trên núi Nam Sơn, đánh cá mò tôm nơi sông Vị để sống đời tạm bợ.
- Còn hơn là phải gậm nhấm nỗi đau khoác trên mình tấm chiến bào, rồi lần lượt nhìn từng người thân cứ thế ra đi trước mắt.
- Tiến ca, thời khắc cuối cùng này đệ sẽ làm cho tiếng tăm của làng Thủy Phồn chúng ta không bị chôn vùi.
Lời nói đó vừa như là một lời từ tạ, vừa như là một tia chấp niệm còn xót lại trong suy nghĩ, tay Thiệu Sinh nắm chặc vũ khí lao đến, đám binh sỹ Tây Lỗ thấy vậy thì lập tức vung binh khí tiến đến ngăn cản.
Từng lưỡi đao lạnh toát cứa qua cơ thể, nhưng hơi lạnh ấy lại không ngăn được dòng máu nóng đang chảy, không ngăn được dòng lệ tuôn rơi, kết cục chỉ còn lại một dòng suy nghĩ như lửa lớn thiêu đốt tâm can, khiến cơ thể tàn tạ từng bước tiến về phía trước.
Từng bước đi trải bằng máu thẫm, tiếng la hét xung quanh giờ sao trở nên im lặng đến vậy, con đường phía trước vốn rõ ràng thì nay lại trở nên mờ mịt, phải chăng là mất máu quá nhiều đã khiến Thiệu Sinh ta không còn rõ cảm giác của mình.
Thiệu sinh giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình túm vào cổ của Siêu chẩn, bàn tay hắn thắm đẫm máu, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Hãy cút về đất nước của các ngươi, nếu không toàn quân Tây Lỗ đặt chân đến đây chỉ có một con đường chết.
Siêu Chẩn ngây ngốc trước đôi mắt ấy, một đôi mắt sắc lạnh như thanh lợi đao vừa rời khỏi vỏ, nó khiến cho tâm trí của Siêu Chẩn bị hành động ấy làm cho kinh sợ, hắn thở dốc ra từng hơi, cảm nhận nơi cổ mình truyền đến cơn đau ngày một lớn dần. Siêu Chẩn rụn rời hồn vía rớt cả thanh đại đao xuống đất một cách vô thức, lần đầu tiên trong đời hắn mới có thể cảm nhận cái chết gần kề đến như vậy, nhưng kẻ mang đến sự sợ hãi ấy lại chỉ là một người sắp chết.
Nhìn lại Thiệu Sinh trên người hắn bị binh khí làm thương tổn nhiều chỗ, máu tuôn xối xả, đặt biệt là một đoạn kích đã cắm ngang qua lồng ngực, khiến cho buồng phổi bên trong bị đâm thủng. Nếu là một người bình thường, với vết thương như vậy thì đã chết ngay tấp lự rồi, thế mà Thiệu Sinh không hiểu vì sao vẫn cố gắng đến được chỗ của Siêu Chẩn, nói với tên địch tướng xa lạ những câu từ ẩn chứa trong tim binh sỹ của một đất nước bị xâm lăng.
Bịch.
Cả thân thể như diều đứt dây rơi xuống mặt đất, Thiệu sinh khó nhọc thở từng hơi một, hắn cố gắng nhìn về phía A Tiến, sau đó thều thào những câu không rõ lời:
- Tiến ca… người… làng ta … rốt cục cũng lên trời cả… rồi.
---------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Đứng dưới núi, Mông Hạo quay sang nhìn Mông Tập rồi nói
- Phụ thân, quân của Siêu Chẩn phần lớn đã bị quét sạch, e rằng Siêu Chẩn lành ít dữ nhiều, hay là con đem theo năm nhánh quân tấn công lên yểm trợ nhé.
Mông Tập nhìn diễn biến trận chiến thì nói:
- Không cần thiết, con hãy lập tức mang hai vạn quân rời khỏi đây, tiến về nơi tập kết, đến tối thì hội quân với Ngụy Giao mà tấn công thủy trại của địch.
- Còn ta sẽ đích thân đem quân đánh lấy ngọn núi này.
- Ta không tin tên Long Cơ ngoài những tài phép nãy giờ ra, hắn còn trò gì để có thể ngăn được ta.
Mông Hạo nghe vậy thì nói:
- Nếu phụ thân đã nói vậy thì con đi đây, chúc phụ thân mã đáo thành công.
Mông hạo sau khi nhận lệnh, lập tức dẫn theo hai vạn quân theo lối cũ mà tiến về điểm tập kết quân đội, còn Mông Tập ông quay lại đám binh sỹ mà nói:
- Kỵ binh chúng ta quá nhiều, một nữa hãy bỏ ngựa lại, cùng bộ binh theo ta tiến đánh Hào Sơn.
- Nhớ, tất cả phải nghe theo sự chỉ dẫn của ta, không được tự ý hành động, nếu không sẽ khó mà toàn mạng rời khỏi đây đâu đấy.
Quân sỹ phía dưới nghe Mông Tập ra hiệu lệnh thì lập tức sắp xếp đội ngũ chuẩn bị tấn công, hơn năm vạn người tràn đầy sát khí như một mũi lợi tiễn xông thẳng lên trời, hướng về Hào Sơn mà tiến phát.
Mông Tập cưỡi ngựa cằm đao dẫn đầu năm vạn quân tiến vào trận địa của quân Bắc Nhung, từ trên cao nhìn xuống Ung Viễn Kiều nói với Long Cơ rằng:
- Con cáo già này xem ra đã không còn nhịn nỗi nữa nên mới liều mạng xông đến như vậy!
- Tiếc rằng mê địa này bố trí phức tạp, đến ngay lão phu dùng kiến thức cả đời cũng không hiểu được huyền cơ bên trong.
- Long công tử lần này bắt được Mông Tập chỉ trong sớm tối, đại công đánh bại ngũ hổ thần ắt sẽ về tay, với chiến tích này tuyệt nhiên sẽ vang danh khắp toàn cõi Bắc Nhung.
- Đúng là dưới trướng Việt vương đều là những tay anh hùng hiếm có vậy.
Nghe lời tán dương của Ung Viễn Kiều, Long Cơ không mảy may cảm thấy hãnh diện, hắn ta nhìn thế tiến của quân Tây Lỗ bên dưới thì khẽ nói:
- Danh xưng Ngũ Hổ Thần không phải chỉ là một xưng hiệu để gọi cho có đâu.
- Nếu chỉ nhiêu đây mà có thể bắt được Mông Tập thì xem ra Ung đại nhân đã quá coi nhẹ đối thủ của mình rồi!
Ung Viễn kiều nghe vậy thì nghi hoặc nói:
- Vậy thì theo Long công tử, Mông Tập thật sự có thể phá trận phòng thủ của ta ư!
- Làm sao có thể cơ chứ.
Long Cơ không nói gì chỉ nhìn xuống dưới, bên cạnh hắn Ngu Tử Kỳ ngồi mài lại lưỡi kiếm của mình, nói mấy lời vô nghĩa:
- Lão hổ, tiểu hổ, cuối cùng ai mới là chúa tể của sơn lâm, sẽ chóng biết thôi.
--------------------------------------------------o0o---------------------------------------------
Bên dưới Hào Sơn lúc này hết sức hỗn loạn, quân Bắc Nhung từng cụm cứ điểm điên cuồng chống trả thế công của Mông Tập, nơi lưng chừng núi bộ binh từ trong rào chắn chĩa những mũi thương sắt nhọn ra bên ngoài để ngăn địch. Mông Tập thấy vậy thì cười gằng, đại đao trong tay vút lên một cái rồi chém xuống, bức tường chắn mỏng manh bị sức mạnh kinh nhân thổi tung ra sau, binh sỹ Bắc Nhung chẳng khác nào lá khô bị gió cuốn bay đi. Mông Tập hét lên một tiếng:
- Đám lâu la còn không mau cút!
Lời nói của Mông Tập vang như tiếng chuông đồng, khiến đám binh sỹ Bắc Nhung khiếp đảm đến quăng cả vũ khí mà chạy, thấy vậy quân sỹ theo sau Mông Tập càng hừng hực khí thế hơn, nối gót sau đại tướng của mình dũng mãnh tiến về phía trước.
Nhưng cứ điểm trên Hào Sơn nhiều vô số, dù mất một hai cái thì đã sao, quân Tây Lỗ vừa tiến lên thì một đội hộ sơn đã tiến đến, người chỉ huy đội quân này lập tức hạ lệnh:
- Cung đội chuẩn bị, nhắm Mông Tập mà bắn cho ta!
Nhưng tiễn đội của quân Bắc Nhung chưa kịp định hình thì đội nỏ cung kỵ đội bên phía Tây Lỗ đã bắn tràn sang, hàn ngàn mũi tên theo gió lao đi, thổi tung cả một đội ngũ lớn của quân hộ sơn.
Mắt thấy diễn biến tình hình, mồ hôi trán trên đầu Ung Viễn Kiều túa ra như tắm, ông tặc lưỡi mà nói:
- Tên này làm sao có thể đoán được hành động của ta mà ra tay sớm như vậy, hắn biết bói toán hay sao?
Long Cơ khẽ cười rồi nói:
- Đừng quên Mông Tập là vua phòng ngự.
- Thế trận mà Long Cơ tôi lập ra đều dựa trên binh pháp mà tạo thành, đối với Mông Tập những phép tiến binh này hắn rõ như lòng bàn tay.
- Hơn nữa trong lúc Siêu Chẩn liều lĩnh xông lên, đã lộ cho con cáo già ấy biết được nội tình của ta, vượt qua mấy ải âu cũng là lẽ thường.
Ung Viễn Kiều nghe thế thì lắp bắp nói:
- Làm sao có thể, hắn chỉ trông thế tiến công của Siêu Chẩn mà có thể ghi nhớ cách biến hóa của trận pháp, mà còn có thể trong lúc hành quân liên tiếp ra lệnh chuẩn xác.
- Rốt cuộc tên này có phải người không?
Long Cơ nghe vậy thì trấn an Ung Viễn Kiều:
- Đại nhân yên tâm, chỉ là mấy ải thôi mà, sát chiêu thật sự vẫn còn ở phía sau.
- Đại nhân người xem.
Long Cơ vừa nói dứt lời thì chỉ xuống dưới, lúc này trên các sườn dốc, ngoài đại quân Tây Lỗ ra thì có thêm bốn đội kỵ binh nữa từ trên núi tiến xuống, tấn công vào hậu quân của Mông Tập. Đội kỵ binh này nhân số không đông, mỗi đội chỉ khoảng một ngàn, nhưng do thế tiến từ nơi cao xuống, cộng với mục tiêu chỉ là đám bộ binh phía sau, nên lập tức đã mang lại hiệu quả.
Bốn người chỉ huy đội kỵ binh lập tức ra lệnh cho binh sỹ phía sau:
- Các an hem, y theo kế hoạch của Long tướng quân dồn địch ra sát mép núi.
- Tất cả dùng hết lực đẩy chúng xuống cho ta.
Quân Bắc Nhung được lệnh lập tức húc ngựa của mình vào đám bộ binh Tây Lỗ, sau đó đội hình di chuyển thành hàng tuyến, chạy song song với đám bộ binh Tây Lỗ, dùng vũ khí ép đẩy chúng xuống dưới núi.
Mông Tập thấy vậy thì nói:
- Ngựa phương bắc quả là hảo mã, di chuyển trên địa hình đồi núi này lại có thể di chuyển dễ dàng uyển chuyển đến như vậy.
- Lần này quân ta thiệt hại không ít rồi.
Tên tòng sự bên cạnh nghe vậy thì nói với Mông Tập:
- Tướng quân liệu chúng ta có nên quay lại tiếp cứu không?
Mông Tập liền đáp:
- Không cần thiết, với lại muốn cứu cũng không cứu được đâu, vì địa hình ở đây nhỏ hẹp, đại đội khó di chuyển, nếu chúng ta quay lại tất sẽ trúng kế của địch.
- Vì vậy ngươi lập tức truyền lệnh, cắt năm ngàn người phía sau ở lại ngăn địch, còn lại tất cả theo ta tiếp tục tiến lên phía trước.
- Phải nhớ trận đánh này không hơn thua ở chỗ ai giết được nhiều hơn, mà là đầu của tướng lĩnh quân nào sẽ rơi xuống trước.
Mông tập nói xong thì nhìn lên đỉnh núi, nơi ngọn cờ Bắc Nhung đang lồng lộng bay, ông cười sảng khoái mà nói:
- Tiểu tử thối, sau khi ta lên đến nơi tất sẽ trừng trị ngươi một trận ra trò.
- Còn giờ đây có tài phép gì thì cứ giở ra hết đi.
Long Cơ lúc này cũng nhìn xuống đội hình của Mông Tập bên dưới di chuyển thì cũng nói:
- Đại tướng quân quả là đại tướng quân, phong phạm vì nghĩa diệt thân thật khiến người khác phải ngỡ ngàng, vì chiến thắng mà không tiếc sinh mạng của binh sỹ, đúng là khiến Long Cơ tôi mở rộng tầm mắt.
- Chỉ là lão tướng quân à, ông đã quá coi thường trận pháp của kẻ hậu bối này rồi, để xem ông còn bao nhiêu quân để mà thí mạng nữa đây.
Nghe những lời ấy Ung Viễn Kiều thầm nói:
- Tên Long Cơ này so với người ấy đều thật là những kẻ đại trí trong thiên hạ.
- Chỉ là thiên hạ tuy to lớn, nhưng chung quy lại chỉ là một mảnh rừng bé nhỏ, hai hổ tất không dung nhau.
- Chỉ sợ đại họa Tây Lỗ này chưa chắc đã đáng sợ bằng cuộc đấu tranh của hai con người này.
- Số phận của các nước Bắc Nhung về sau sẽ như thế nào thật là không thể đoán trước được.
Người ấy mà Ung Viễn Kiều ám chỉ đó là người đội mũ tre ngồi trong lều kín của quân Sở. Tuy Ung Viễn Kiều không phải là một quân sư giỏi, nhưng thuật nhìn người đoán việc thì lại cao minh vô cùng, dự đoán của ông ngày nay về sau quả nhiên ứng nghiệm, trận chiến của hai kẻ đại trí bậc nhất thiên hạ sẽ thay đổi thế cục của Hy Nhĩ Mạc, và cũng làm thay đổi số phận của một số người.
Gừng càng già càng cay.
Câu nói này là dành cho những người đã bước qua tuổi tráng niên, nhưng sức vóc, mưu lược chỉ có thêm chứ không hề sụt giảm, dường như thời gian không phải là trở lực, mà lại thành lực đẩy để danh vọng tiếp tục vang xa.
Mắt thấy Mông Tập cử đại đao dẫn đầu vạn quân, uy thế như hùm như báo, không ai có thể ngăn cản, vũ khí trong tay không nhanh nhưng sức nặng ngàn cân khuấy đảo trận tiền, ai dám nói người này đã là ngựa già mỏi cương, hết cái thời tung hoành như thời niên thiếu.
Máu đào thấm đỏ tưới ngập đất trời, gió núi khô khốc mạnh mẽ xuyên qua những cành cây, ngọn cỏ, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những kẻ vong mạng chi đồ, khóc thang trước cánh cửa địa ngục rộng mở.
Khóc đi, la hét đi, van xin đi, hỡi những tên mọi phương bắc ăn lông ở lỗ, dám cả gan động chạm đến vương uy của trời, Mông Tập ta hôm nay dù là núi đao biển lửa cũng quyết xông vào, đập tan cái ổ chuột thối nát của các ngươi.
Long Cơ tiểu tử, lão già này đến chào hỏi ngươi đây.
Ý niệm đó dường như không phản ánh hết thực lực của lợi đao đang chém xuống.
Bang.
Ngàn quân Bắc Nhung hộ sơn chắn trước mặt Mông Tập giờ đây chẳng khác nào là những bức tường bằng đất bùn, bị cơn sóng dữ vỗ vào làm cho tan rã hết cả.
Binh khí, thân thể, ngựa chiến, rào chắn, không một thứ gì có thể làm chậm, chứ đừng nói là cản bước đại quân Tây Lỗ đang rầm rộ tiến về phía trược.
Long Cơ thấy vậy thì phất một ngọn cờ xanh xuống, quân hộ sơn nhìn thấy lập tức nhận lệnh và chuyển trận, người điều trận lập tức hạ lệnh:
- Hai đội tiến về phía bên phải, dồn địch vào trong sườn dốc trước mặt.
- Các đội còn lại giữ nguyên vị trí, khi địch vào trận địa thì y như cách cũ, mời chúng ăn đá núi, đặc sản của người phương Bắc chúng ta.
Nhận lệnh, quân Bắc Nhung và quân Sở y theo trận thế mà chia nhau mỗi đội làm nhiệm vụ của mình, hai đội nhận lệnh đánh tiên phong nép mình tạo thành một bức tường sắt thép, miễn cưỡng làm chệch hướng đi của đám kỵ binh Tây Lỗ dẫn đầu.
Nói thì đơn giản, nhưng cái giá phải trả của hai đội quân này cũng không hề nhỏ, chiếm được địa lợi là một ưu thế, nhưng luận về sức công phá và lực phòng thủ thì quả là một sự so sánh khập khiển, kết quả là để đổi được hướng đi của quân Mông Tập, quân Bắc Nhung chớp mắt đã mất hơn hai ngàn người.
Mông Tập vuốt râu, khẽ cười nhìn lưỡi đao như móng vuốt tử thần chợp bắt sinh mạng của những kẻ ngốc nghếch lao đầu vào lửa, Mông Tập nói:
- Long Cơ tiểu tử, còn trò gì thì giở hết ra đây.
Lời nói vừa dứt, từ trên cao, hàng trăm, hàng ngàn viên đá từ không trung, nặng nề gieo mình như sao băng lao xuống, cả bầu trời trước mặt Mông Tập như bị che đen đi bởi những cái bóng to lớn. Mông Tập thấy vậy thì nói:
- Ngụy Giả binh pháp.
- Hảo tiểu tử.
Ầm, ầm, ầm.
Mặt đất bị những tảng đá to lớn cày sới, khiến bụi mù khắp nơi bao phủ đám binh sỹ Tây Lỗ vào trong, chìm trong làn bụi mù mờ ảo ấy là những tiếng la hét thảm thiết của những người bị sức nặng vạn cân nhấn chìm, trong chớp mắt đã biến thành đống thịt bầy nhày đỏ ươm máu huyết.
Bụi bốc lên cao che khuất khả năng nhận biết của binh sỹ Bắc Nhung về tình hình bên dưới, đá từ những điểm cao cũng đã ngừng rơi xuống, người lãnh đạo đội quân tiến đến sát mép đá nhìn xuống dưới quan sát, nhưng cố gắng lắm mà vẫn không thấy gì.
Nhưng rồi một giọng nói cất lên từ trong lớp đất bụi mịt mù ấy:
- Tiểu tử cuối cùng cũng thấy ngươi rồi.
Xoẹt.
Kèm theo tiếng nói ấy là tiếng mũi tên xé gió lao đi, mạnh mẽ xông thẳng lên phía trên cắm ngay vào giữa ngực tên tướng quân lãnh trận của quân Bắc Nhung. Tên tướng tội nghiệp ấy không kịp kêu một tiếng, thì mũi tên đã cắm ngập vào tim một phát chết tốt, khiến cho đám binh sỹ theo sau chết điếng cả người.
Cuối cùng từ trong bụi mù, hàng ngàn bóng đen lao ra với tốc độ nhanh nhất, người đi đầu cằm đại đao, thần thái uy vũ, chiếc mũ đâu mâu đã rớt trong trận loạn thạch, để lộ ra mái tóc màu đen nổi bật với một đường dài tóc bạc ở giữa, người đó không ai khác hơn là Mông Tập.
Ông lạnh lùng nói với đám binh sỹ theo sau:
- Những người bị thương cứ để ở lại, còn những người còn đi được tiếp tục theo ta lên núi.
- Nhất quyết trước khi trời tối hẳn phải chiếm được Hào Sơn.
Binh sỹ Tây Lỗ bên dưới nghe lệnh, nhiều người cảm thấy tội nghiệp cho những kẻ kém may mắn đã bị thương, hay chết đi bởi trận đá núi vừa rồi, nhưng không ai dám thốt lên một lời chỉ còn biết tiếp tục gia tốc mà tiến lên. Nhưng không phải ai cũng vậy, tên tòng sự bên cạnh nói với Mông Tập:
- Tướng quân, binh ta bị thương không ít, số còn lại bị trận loạn thạch ngăn trở lối đi chưa kịp theo sau.
- Hiện tại quân ta ở đây chưa đến năm ngàn, tiếp tục tiến lên liệu rằng sẽ ổn chứ, hay là chúng ta dọn dẹp thông lộ lại một chút rồi toàn quân tiến lên, như thế sẽ an toàn hơn nhiều.
Mông Tập quay sang nhìn tên tòng sự lạnh lùng nói:
- Đã là chiến trường làm gì có khái niệm an toàn hay không an toàn.
- Thân là tướng lĩnh dù có sót thương cho bộ hạ thì cũng phải cắn răng lao về phía trước, phải lấy chiến thắng chung cuộc làm trọng.
- Dù có bước trên xác huynh đệ của mình mà tiến lên thì cũng phải dẫm lên mà đi.
Dứt lời Mông Tập quay mặt lại trong sự ngỡ ngàng của tên tòng sự, nhưng ai có biết trên khuôn mặt ấy đang lăn dài những giọt lệ nóng hổi.
Mở đầu trận tấn công, năm ngàn quân Tây Lỗ phải ở lại ngăn kỵ binh Bắc Nhung, hơn ba vạn quân bị ngăn trở bởi loạn thạch và thất tán trong mê trận trên núi Hào Sơn, số người chết, người bị thương suýt soát gần một vạn người, số còn lại chỉ khoảng năm ngàn quân theo Mông Tập tiếp tục tiến lên
Long Cơ thấy vậy thì chỉ tay xuống dưới rồi nói:
- Cá đã vào rọ, đại quân chúng ta cũng đến lúc xuất kích rồi.
- Ung Viễn Kiều đại nhân, trận thế này người có thể chủ trì, Long Cơ tôi sẽ theo sau tiếp ứng.
Ung Viễn Kiều nghe vậy thì nói:
- Lần này Mông Tập có cánh cũng không thoát được, Long công tử yên tâm, lão phu sau khi trở lại liên doanh tất sẽ tâu báo đại công của người.
- Còn lúc này nhân lúc địch chưa kịp tái lập trận hình, chúng ta tất phải nhổ tận gốc rễ cánh quân này, như thế hiểm cảnh nơi ải Thiên Hựu tất sẽ được thuyên giảm.
Ung Viễn Kiều sau khi nói xong thì thống lĩnh sáu ngàn quân Sở xuống núi đánh địch, trên núi Long Cơ nhìn theo bóng đoàn binh tiến bước rời đi thì quay lại nói với Ngu Tử Kỳ:
- Huynh đệ đã đến lúc đi săn rồi.
Ngu Tử Kỳ nghe vậy thì hỏi:
- Thứ muốn săn phải chăng là cái đầu của Mông Tập.
Long Cơ ngẩng đầu nhìn trời, giơ tay chộp vào không trung, đắc chí cười mà nói:
- Thiên hạ như mảnh rừng lớn, vạn người như muôn thú giữa chốn rừng sâu, càng vào gần tâm thú săn lại càng nhiều, săn càng nhiều lòng tham lại càng tăng.
- Kẻ đi săn hổ thì không để tâm đến thỏ, Mông Tập chỉ là thỏ, bắt hay không bắt có gì khác biệt.
Ngu Tử Kỳ đáp:
- Chuyện nhỏ không làm, chuyện lớn liệu đảm đương nổi chăng, Long Cơ cách làm này khác với phong cách tình tự tiệm tiến của cậu.
- Liệu còn lý do nào khác.
Long Cơ nói:
- Cục diện thiên hạ ngày nay khác nào quần hùng cùng đi săn.
- Rõ ràng là có dã tâm nhưng lại không dám nói ra, chỉ dựa vào giáo ngôn thánh hiền, đem triết lý đạo đức ra nói một hồi, kết quả kẻ chịu khổ vẫn là bá tánh.
- Cái thiên hạ thiếu là một người đủ quyết đoán để đập tan cái cũ kỹ thối nát của xã hội này mà làm lại từ đầu.
- Một bước tiếp theo của tớ, hai người liệu có còn theo kịp không.
Ngu Tử Kỳ cằm kiếm đứng dậy rồi nói:
- Thiên hạ. Liệu có sớm quá chăng?
- Giờ này trong tay chúng ta binh tướng đều không, chỉ sợ rằng là dệt mộng phù hoa.
- Long Cơ nước cờ này quá tùy tiện rồi, tuy nhiên nếu đó là quyết định của cậu thì tớ và tên Triệu Phong ngốc kia sẽ theo đến cùng.
- Vì vậy hãy bước đi cho đến khi bàn chân không còn thể đi nữa thì thôi.
Nhung Long Cơ không đáp gì, chỉ lặng lẽ nhìn trời rồi thì thầm nhỏ to gì đó chỉ đủ mình hắn nghe thấy:
- Cảm tạ cậu Tử Kỳ, chỉ là tớ sợ không còn kịp để chờ nữa rồi.
---------------------------------------------------------------o0o----------------------------------------
Lúc này bộ đội do Ung Viễn Kiều từ trên cao đánh xuống, họp với bộ đội hộ sơn hiện có liên tiếp dồn ép quân lực Tây Lỗ dưới trướng Mông Tập vào những địa điểm nhỏ hẹp tiện việc bao vây.
Ung Viễn Kiều ra lệnh:
- Tránh giao tranh trực tiếp với địch, quân ta lợi về quân số cứ chia nhỏ chúng ra mà đánh.
- Một ngàn quân tấn công bên trái, hai ngàn quân qua phải, ép quân Mông Tập vào dải đất hẹp trước mặt.
Quân đội Sở quốc dưới tướng lệnh của Ung Viễn Kiều nhất nhất thi hành, trận thế thuần thục đến lạ thường, hơn nữa binh sỹ chiến ý đang thịnh nên đối đầu với đội quân thiện chiến Tây Lỗ không hề thua xút tí nào.
Trái ngược với chiến ý của binh sỹ Bắc Nhung, quân Tây Lỗ ngày càng rơi vào thế hạ phong, từng đội từng đội bị phân tách ra khỏi đội hình, sau đó co cụm lại nép mình sát mép núi phòng thủ.
Ung Viễn Kiều thấy địch đã vào đúng vị trí thì phất tay một cái, tiễn đội từ trong đám quân sỹ bước ra, lấp cung đặt tên mà bắn, hơn nữa phía trên đội hộ sơn khiêng những tảng đá lớn mà quăng xuống.
Hai mặt cường công khiến quân Tây Lỗ tinh thần tan nát, chịu cảnh vạn tiễn xâu xé, loạn thạch chấn nát, tiếng la thảm thiết vang dội khắp tầng trời.
Năm ngàn quân, lớp chết, lớp bị thương liên tục đỗ gục xuống dưới mặt đất, nằm chồng chất lên đám huynh đệ của mình, chiến kỳ Tây Lỗ Ngũ Hổ Thần cũng đã ngã xuống, chỉ là mắt thấy toàn cục nhưng Ung Viễn Kiều nhận ra điều gì đó không ổn, ông thắc mắc hỏi:
- Có ai thấy Mông Tập ở đâu không?
Câu hỏi ấy gợi mở một kết cục mới, một kết cục ngoài ý muốn của tất cả những người ở đó, vì lúc này trên đỉnh núi hơn hai mươi mấy binh sỹ Bắc Nhung gục trong vũng máu, một tướng cử đại đao dẫn hơn trăm quân đã lên được đỉnh núi, người ấy nhìn Long Cơ mà nói:
- Tiểu tử, lão phu đến bồi tiếp ngươi đây.
Long Cơ cười mà đáp:
- Chờ đợi đã lâu, Mông Tập tướng quân người có muốn cùng ta đối ẩm một chút.
Một già một trẻ nhìn nhau đầy vẻ thưởng thức, hai tướng quân lỗi lạc của hai thế hệ, hai ngọn sóng khác triều đại cuối cùng cũng tương kiến nhau, chỉ là cuộc đối thoại họ sắp nói đến mấy ai hiểu được.
Mông Tập quay ngang lưỡi đao từ từ thúc ngựa tiến tới, quân sỹ Bắc Nhung và Sở quốc ở đây chí ít cũng gần bốn năm trăm người, nhưng không một ai dám bước lên ngăn cản. Nhìn gần thế này mới thấy Mông Tập mới cao lớn đến nhường nào, đại đao, chiến mã cũng đều lớn hơn tưởng tượng, uy áp mà một Ngũ Hổ Thần toát ra khiến cho không khí ở đây trở nên nặng nề.
Mồ hôi túa ra thắm ướt vạc áo, nhịp tim đập nhanh đến không ngờ, cảm giác có một con cự hổ đang nhe nanh múa vuốt trước mặt, khiến cơ thể trở nên đông cứng mặc sức cho nó cắn xé.
Mông Tập cất tiếng nói:
- Thế cục đã định, tiểu tử nếu nguyện đầu hàng, ta cam đoan không chỉ dung ngươi một mạng, mà còn khiến cho tương lai của ngươi và đám huynh đệ Hắc Vân Kỳ của ngươi suốt đời vinh hiển.
- Ý tốt này của ta ngươi nghĩ như thế nào?
Long Cơ tách mình khỏi đám binh sỹ, tiến đến dưới chân ngựa của Mông Tập, hình dung Long Cơ nhỏ nhắn thư sinh, so với Mông Tập đường bệ uy phong thật đúng là một trời một vực, Long Cơ nói:
- Vẫn câu nói ấy, thà chết không hàng, có hàng chỉ có Ngũ Hổ Thần quy phục Bắc Nhung, chứ không có tiểu tướng Bắc Nhung quy phục Tây Lỗ
Lời nói ấy của Long Cơ khiến cho Mông Tập hai hàng mi nhíu lại, đại đao trong tay cuối cùng đã chuyển động, “roẹt” phong thế mạnh mẽ theo đao chém xuống, Long Cơ mặt không biến sắc đứng chờ đại đao chém xuống.
Thấy thái độ của Long Cơ, Mông Tập nghi hoặc, tay phải kiềm lực thu đao trong sát na, khiến lưỡi đao chỉ chạm trên cổ Long Cơ mà không hề chém xuống, kết quả chỉ lưu lại trên cổ Long Cơ một ngấn máu chảy dài.
Long Cơ chỉ nói ngắn gọn vài chữ nhưng trong tâm Mông Tập chấn động không thôi:
- Lão tướng quân đói rồi chứ.
Hành quân cả ngày, ruột kêu cồn cào, nhưng chữ “Đói” này ý nghĩ sâu xa, vượt qua cái khái niệm thông thường, một chữ nhẹ nhàng nhưng sức nặng đến vạn cân, binh pháp trăm nhà dường như lại tái hiện trong câu từ ấy.
Mông Tập nghe vậy thì nói:
- Mục tiêu của ngươi quả nhiên là lương trại của quân ta, tiểu tử ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng tiêu hủy được kho lương ấy trước sức phòng ngự của mấy vạn đại quân bên ta hay sao.
- Hơn nữa ngươi làm sao biết được quân lương của ta ở đâu cơ chứ.
- Phải chăng tất cả chỉ là lời nói càng của một kẻ sắp chết.
Long Cơ đáp:
- Doanh trại quân ta xây dựng liền kề, đồn lũy kiên cố, ắt trong bảy trại ta lập lên một trong số đó sẽ ẩn chứa huyền cơ.
- Lão tướng quân là người cẩn thận, tuyệt nhiên sẽ không phân quân lương ra làm nhiều nhánh, mà sẽ sử dụng nghi binh đánh lừa quân ta, còn hư thực lương trại chỉ ở trong một đồn lũy.
- Trại thứ năm phải không Mông Tập tướng quân.
Mông Tập nghe vậy hạ đao cười lớn:
- Ta vốn cảm thấy rất lạ, dựa vào hình thế, dựa vào bố trí, trại số năm của ngươi xây dựng quả là tuyệt mỹ khác thường.
- Không ngờ lại là cạm bẫy đặt sẵng, tiểu tử Long Cơ nếu ta đoán không lầm cánh kỳ binh chuẩn bị đánh úp trại ta đã xuất phát từ sớm rồi phải không?
Long Cơ dùng tay lau vết máu ngấn ra trên cổ mỉm cười rồi nói:
- Binh pháp có viết: Muốn có trước hết phải nhường, muốn lừa địch phải dùng lợi để dụ.
- Mông Tập tướng quân nghe qua kế mọn của tiểu bối mặt không biến sắc trừ khi đã có dự kế.
Mông Tập đáp lại:
- Theo ngươi thì sao?
Long Cơ chỉ tây về phía Tây rồi nói:
- Trừ khi trại số năm chỉ là gian kế, thực chất lương trại ở Ngưu Lăng đạo.
- Mông Tập lão tướng quân cảm kích đã dâng lương.
Mông Tập nghe đến mà mắt hoa tay run, dường như đại kế của ông ta đã bị tên tiểu quỷ trước mặt bốc trần toàn bộ, Long Cơ giờ đây chẳng khác gì xú trùng trong ngũ tạng, từ sớm đã đi guốc trong bụng, Mông Tập gằng giọng nói:
- Mưu kế xâu xa, lão phu nhận rằng tài không bằng ngươi, chỉ là Long Cơ ơi Long Cơ, ngươi tính tới tính lui hình như vẫn quên một chuyện.
- Đó là mạng ngươi vẫn còn ở trên tay ta, ngươi nói xem ta có nên giết ngươi hay không?
Trước sự đe dọa của Mông Tập, Long Cơ không hề sợ hãi, móc trong mình ra một cẩm nang rồi nói:
- Trận chiến này quân Tây Lỗ chỉ có một chữ bại mà thôi, sau khi về kinh tất sẽ bị triều đình nghiêm trị, lão tướng quân trong tay ta có một mưu kế bảo mệnh chỉ cần theo đó mà làm tất sẽ dung lại cho cha con ngài một mạng.
- Hơn nữa nếu ngài muốn giết ta, trừ khi người đang cược mạng với trời.
Lời nói vừa dứt, sau lưng Mông Tập truyền lại một tiếng động lớn, số binh sỹ theo sau ông bị một người cằm tam tiên lưỡng nhận thương và thanh kiếm thép đánh cho đầu rơi máu chảy, tử thương vô số. Người đó lặng lẽ đứng giữa làn mưa huyết, quay lại nhìn Mông Tập rồi nói:
- Lão tướng quân không tiễn.
Một lời đơn giản nhưng uy áp kín trời, khiến cho người thân trải trăm trận như Mông Tập mà tim bất giác phải run lên, ông ta nói thầm trong lòng:
- Bốn tên này quả thật là ác quỷ.
Sau đó điều mà không ai ngờ tới nhất, quân Tây Lỗ từ từ rút lui khỏi Hào Sơn, còn quân Bắc Nhung thì không hề có bất cứ một hành động nào cản trở.
Trên đường từ Hào Sơn trở xuống, lúc này Siêu Chẩn đã trở về bên cạnh Mông Tập, tuy người bị nhiều vết thương nhưng không đến nỗi nghiêm trọng, Siêu Chẩn nhìn Mông Tập rồi nói:
- Tướng quân vừa rồi là cơ hội tốt sao người lại không xuống tay với tên Long Cơ.
- Theo ngu ý của tiểu nhân tên Long Cơ này tài trí hơn người, chỉ sợ để lại về sau sẽ là mối họa đối với đại nghiệp Bắc thống của chúng ta.
- Tướng quân rốt cuộc là sao vậy.
Mông Tập nghe vậy thì nhớ lại giây phút ấy, phía trước đối mặt với tên trẻ tuổi Long Cơ tài trí bức người mà bản thân lại hổ thẹn vô ngần, sau lưng một người sát ý ngùn ngụt như sát thần khiến toàn thân mồ hôi túa ra như mưa. Một văn môt võ, một trí một dũng, đúng là những viên ngọc thô quý nhất trong thời thế hỗn loạn này, khiến người ta vừa mừng vừa tiếc, lại vừa kinh vừa sợ.
Mừng vì thấy những bông hoa rực rỡ đơm bông giữa chốn thiên địa u tối, hương thơm ngát bay tỏa khắp chốn bùn lày tanh hôi, tiếc vì hoa thơm không của riêng mình mà lại là vật trong vườn người. Kính vì kẻ tuổi trẻ tài cao, mưu kế thâm sâu, đảm lược hơn người, sợ là vì đứng hai chiến tuyến khác nhau tất sẽ có ngày ngươi sống ta chết.
Nghĩ đến đó bất thần Mông Tập hai tay run run, ông ta nhẹ nhàng lấy chiếc cẩm nang của Long Cơ ra mà đọc, trong đó ngắn gọn hai chữ:
- Bạch thành.
Thấy hai chữ này Mông Tập muốn nhào từ trên ngựa rớt xuống, Siêu Chẩn thấy vậy thì vội đưa tay ra giữ lại:
- Tướng quân thế này nghĩa là.
Mông Tập nói:
- Nếu cẩm nang này là đúng thì quân ta phải chóng trở về, nếu không biên giới phía Tây sẽ không xong.
- Bạch thành mà mất quân Hỏa Lam tất sẽ tràn sang tập kích quân ta, thế cục này sẽ không gì có thể cản phá nổi.
- Siêu Chẩn ngươi lập tức gọi Mông Hạo trở về, trước là cứu lương thu thập binh sỹ, sau thì bố trí phòng quân ở biên giới phía Bắc ngừa địch xâm chiếm.
- Còn ta sẽ chuẩn bị mọi thứ để có thể đưa quân đến Bạch thành.
Siêu Chẩn nghe vậy thì nói:
- Đại nhân điều này sao có thể, quân Hỏa Lam chẳng phải còn đang có tang chưa thể tiến quân hay sao.
- Với lại nếu ta rút quân thì đại quân của Ngụy Giao sẽ khó lòng công phá ải Thiên Hựu như đúng kế hoạch, đến lúc đó Lý Nguyên tướng quân trách tội, chúng ta tất sẽ bị ghép vào tội danh lâm trận rút lui, kết cục có khi còn thê thảm hơn nhiều.
- Đại nhân ngài phải suy nghĩ cho thiệt kỹ trước khi đưa ra quyết định.
Nhưng Mông Tập nhìn Siêu Chẩn mà lắc đầu rồi nói:
- Siêu Chẩn ngươi vẫn còn nghĩ rằng trận này quân ta có thể thắng sao.
- Một tên Long Cơ đã đáng sợ như vậy thì tên thủ lĩnh đứng sau hắn còn đáng sợ đến nhường nào.
- Thật không muốn nói ra nhưng ta dường như có thể cảm nhận được mưu kế của gã đó đã như bàn tay ma quỷ đã âm thầm áp sát đại doanh của ta rồi.
- Nói không chừng lần này chủ nhân sẽ bị hại, việc ta rút quân ngoài có thể an định biên giới phía Tây, hai là tạo một đường lui tốt nhất khi tình huống chuyển xấu.
- Còn nếu những gì ta nói hôm nay chỉ là do phỏng đoán thì chỉ với đại quân của Ngụy Giao ta tin rằng không có sự hiệp trợ của quân ta vẫn có thể dễ dàng đánh phá trọng ải đó.
- Và ta hi vọng mọi thứ sẽ diễn ra như vậy, nếu không không chỉ chủ nhân mà ngay cả thái tử điện hạ, người bảo chứng cho chúng ta cũng gặp không ít phiền hà.
- Siêu Chẩn rốt cuộc ngươi có tin ta không.
Siêu Chẩn chấp tay phía trước mà nói:
- Mọi thứ xin nghe theo đại nhân sắp đặt.
Dứt lời Siêu Chẩn ra roi thúc ngựa đi về nơi đóng quân của Mông Hạo mà thông báo chỉ lệnh, để lại Mông Tập đang chỉ huy đội hình cấp tốc trở lại Miện Thủy.
-------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Phong hành trận, thế tấn công nhanh như gió thoảng, đuổi giết địch thế tựa sấm sét, mười đội là chính quân, mười đội là kỳ quân, đêm đó Triệu Phong vốn giữ mật kế của Long Cơ bí mật lưu binh tại cốc khẩu, sau khi quân Mông Tập đi qua thì tiến binh về phía Tây.
Hai vạn quân dưới trướng của Triệu Phong và Trác Bất Phàm chưa đến hai canh giờ phá liền hai trại của Tây Lỗ, sau đó theo lối Yên Ngung bí mật tiến về trại số năm, đại trại lớn nhất của quân Tây Lỗ.
Bên trong trại đèn đuốc sang trưng, người ngựa qua lại như nêm, canh phòng nghiêm mật, tuy nhiên tại một góc khuất cách trại không xa một đại đội nhân mã đang lặng lẽ quan sát. Một người trong số chúng lên tiếng:
- Tướng quân, mật thám hồi báo quân Bắc Nhung sau khi hạ được hai trại của ta thì đang trên đường đến đây.
- Quân số hơn hai vạn, phía sau không có quân tiếp viện.
Tên được gọi là tướng quân đó nghe vậy thì đáp:
- Quả đúng như dự liệu, may là chúng ta từ sớm đã bố trí thiên la địa võng, bốn đại đội còn lại từ các trại sau cũng đã đến kịp lúc.
- Chỉ cần bọn mọi rợ phương Bắc kia thật sự xuất hiện tất sẽ bị đồ sát không thương tiếc.
Vừa nói vừa quan sát, tên tướng quân đó chú mục về phía trước, nơi mà tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập không ngừng, dựa vào độ rung động của mặt đất có thể xác định đại đội nhân mã không dưới vài ngàn người. Nhưng do trời tối, tầm nhìn bị giới hạn, hơn nữa quân địch không hề đốt đuốc khiến cho không cách nào biết được chính xác địch nhân mang theo bao nhiêu người, chỉ dựa vào âm thanh để suy luận thì vẫn là một dấu hỏi lớn. Có lẽ vì vậy mà tên tướng quân đó quyết định cho án binh bất động, thế là bốn đại đội nhân mã bố trí xung quanh trại đều ngã cờ yên trống mà chờ đợi.
Bên ngoài yên ắng khiến bên trong cũng bồn chồn không ít, phục binh nắp dưới hào sâu xung quanh trại thì thầm to nhỏ:
- Chết tiệt, địch đã đến gần rồi sao mà bên trên vẫn chưa phát lệnh công kích.
- Có chuyện gì không ổn sao.
Đám binh sỹ ló đầu ra khỏi hào chắn quan sát, chỉ thấy phía xa truyền lại tiếng bước chân ngựa ngày càng gần, điều đó cho thấy kỵ binh của địch đã không còn xa nữa rồi. Binh sỹ Tây Lỗ thấy vậy thì tay nắm chặt vũ khí nép mình xuống dưới, những mũi thương nhọn hoắc đã bắt đầu rục rịch, chĩa cái lưỡi bén ngọt lấp lánh ánh bạc lên trên, chuẩn bị cho một màn đột kích bất ngờ.
Rầm rập, rầm rập.
Những tiếng động bên trên như là một lời cảnh báo, quân Tây Lỗ dựa vào âm thanh mà bắt đầu đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Rồi một tiếng hét cất lên:
- Huynh đệ xông ra nào.
Những lưỡi thương dài từ mặt đất trồi lên, xé toang những bắp thịt rắn chắc của đám chiến mã, khiến máu tươi chảy xuống thành dòng, những con ngựa đau đớn cất tiếng hí thất thanh trong đêm. Một lượt ngã xuống, lượt khác đã nối đuôi, những con ngựa phương Bắc không biết sợ chết cứ lao mình hết tốc về phía trước, với số lượng lên đến vài ngàn, như một cơn thủy triều giữa đêm đen đang quăng mình vào bải cát.
Mắt thấy kỵ binh địch đang xông phá bờ hào đầu tiên, bốn đại đội nhân mã của Tây lỗ cuối cùng cũng rục rịch.
Ầm đoàng.
Bốn viên pháo hiệu bắn thẳng lên, màu sắc xanh đó chiếu sáng cả một góc trời, bốn đội bộ binh từ các hàng hốc rừng rậm, tiềm phục đã lâu nhào xuống dưới, thế công phá như lũ quét. Kẻ trước người sau nhân số lên đến gần một vạn, trong đó bộ đội từ trong trại cũng đốt đuốc sáng choang mở cổng mà xông ra ngoài mà phối hợp, quân số hợp lại đến hơn ba vạn, gần như là toàn bộ quân số Tây Lỗ còn lại ở Miện Thủy.
Tên tướng quân cầm đầu hét lớn:
- Hai đội sang phải, hai đội sang trái, tiến hành vây công địch.
- Theo thế trận của Mông Tập tướng quân đã dặn, nhất quyết không cho bất kỳ một tên nào sống mà rời khỏi đây.
Mệnh lệnh đưa ra, binh sỹ Tây Lỗ lập tức tiến hành di chuyển đội hình, từng tiểu đội theo vị trí sắp sẵng mà tiến vào, thế trận bao vây chẳng mấy chốc đã hình thành. Giáo, gươm, kiếm, kích tuốt trần vỏ chuẩn bị lao vào xô sát, chến ý được đẩy lên cao ngất, chỉ là trong một phút ngỡ như toàn thắng ấy lại xuất hiện một lỗ hổng chết người.
Lỗ hổng ấy lớn đến mức khiến mọi mưu kế đều trở nên vô nghĩa, trên chiến trường bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, nó trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào vỗi vã lúc ban đầu. Những ánh đuốc sáng trưng soi rọi một vùng rộng lớn, một vòng vây của ba vạn đại quân, nhưng rốt cục thì sao, cái bị vây bên trong không hề có bóng dáng của một tên lính Bắc Nhung nào, mà chỉ là đám chiến mã vài ngàn con được cưỡi bởi những bù nhìn rơm.
Đám tướng sỹ Tây Lỗ kinh ngạc không thôi, chúng trố mắt nhìn nhau sau đó hét toáng lên:
- Mau triệu tập thám mã tìm kiếm cho ta, rốt cục thì đám mọi rợ phương Bắc đang ở nơi nào.
- Chết tiệt, cái quái quỉ gì thế này.
Bên dưới chiến địa nhốn nháo cả lên trong khi đó một người an nhiên đứng nhìn diễn tiến mọi chuyện.
Người này đứng quan sát trên một ngọn đồi khá xa, áo choàng hắn bay phấp phới, sau lưng là ngọn đại kỳ với những đám mây màu đen, người đó mỉm cười ra lệnh:
- Quân địch đã xuất ra hết, quân ta tiến về Ngưu Lăng đạo, trước là cướp lương, sau là đốt lương.
- Y theo kế sách của Long Cơ mà thực hiện, trong một canh giờ phải hoàn thành, sau đó đại đội nhân mã theo ta mà kích phá quân địch.
Người nói không ai khác chính là Triệu Phong, quân sỹ dưới trướng anh ta gần hai vạn người bí mật bỏ ngựa lại theo đường bộ vòng qua eo núi tiến về Ngưu Lăng đạo, còn số chiến mã do di chuyển sợ để lại dấu vết nên đã biến chúng thành mồi nhử. Hơn sáu ngàn con ngựa mình chở bù nhìn bằng rơm xông vào trại địch thu hút hết toàn bộ quân sỹ Tây Lỗ ra khỏi chổ ẩn nấp, còn đại đội binh sỹ Bắc Nhung âm thầm tiến công điểm trú lương của địch.
Đêm đó tại Ngưu Lăng đạo lửa cháy sáng rực cả một góc trời, Triệu Phong, Đình Nguyên và Trác Bất Phàm đánh tan đội hộ lương của địch, cướp đi hàng trăm xe lương và đốt hơn trăm xe lương khác. Quân Tây Lỗ lớp hàng, lớp chết nhiều không kể siết.
Đứng bên cạnh Triệu Phong, Trác Bất Phàm thắc mắc hỏi:
- Quân ta ở đây không thiếu lương thảo, số lương cướp được sao không đốt hết đi mà còn giữ lại, như vậy sẽ phải chia một phần binh lực để hộ lương.
- Trong khi lúc này là lúc cần người, chia quân như thế sẽ khiến binh lực thiếu thốn, làm sao có thể đã bại được Mông Tập người đông thế mạnh cơ chứ.
Triệu Phong đang đứng bên cạnh số xe lương thảo ấy, một tay chạm vào những túi đựng lương thực, một tay nắm chuôi đao, hắn mỉm cười mà nói:
- Số lương thảo này đối với chúng ta hết sức quan trọng, số cần đốt thì đã đốt rồi, số còn lại sẽ có lúc dùng tới.
- Với lượng lương thực này chí ít có thể đủ dùng trong ba tháng mà không cần tiếp tế.
Trác Bất Phàm nghe mà không hiểu gì cả, hắn hỏi lại:
- Tại sao lại cần dùng trong ba tháng, rốt cục các người đang có mưu đồ gì.
- Nói cho ngươi biết, nếu không nói thật tất cả thì Sở quân chúng ta sẽ không ngu ngốc mà nghe theo đâu.
Triệu Phong như đã biết trước suy nghĩ của Trác Bất Phàm, nên hắn không có gì là tức giận cả, Triệu Phong quay lại nhìn Trác Bất Phàm, sau đó đặt tay lên vai anh ta rồi nói:
- Nam nhi đại trượng phu sống ở đời phải làm một chuyện gì đó lớn lao thì mới không uổng một kiếp làm người.
- Trác huynh cơ hội làm đại sự đã đến rồi, chỉ còn thiếu một bước.
- Rốt cuộc Phong tôi muốn hỏi Trác huynh đã sẵng sàng cược mạng với trời hay chưa?
Cược mạng, tên Triệu Phong này đang nói cái quái quỷ gì vậy, trong đầu Trác Bất Phàm quay cuồng với rất nhiều suy nghĩ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Triệu Phong, Trác Bất Phàm có thể chắc chắn một điều những lời vừa nãy không thể nào là lời nói đùa được. Trác Bất Phàm hỏi:
- Ý ngươi là sao?
Triệu Phong vẫn giữ khuôn mặt điềm nhiên như không, nhưng thần thái hắn lại toát ra một cỗ bá khí ngợp trời, hắn nhẹ nhàng nói một vài câu đơn giản, nhưng những câu nói đó lại khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải kinh khiếp, không thể ngờ được. Triệu Phong nói:
- Hai mươi năm trước Lý Nguyên chỉ đem ba ngàn quân mà đã có thể chinh Bắc đánh chiếm không ít thành trì nước Ngô.
- Nay trong tay chúng ta có hơn hai vạn hùng quân, lương thảo xung túc, cớ gì không thể Nam tiến cho bọn tự coi là trời ấy biết thế nào là sợ hãi.
- Chỉ là chư vị liệu có muốn theo Hắc Vân kỳ chúng ta liều mạng một lần hay không.
Chinh Nam.
Cả ngay thời kỳ phương Bắc thống nhất cách đây mấy trăm năm cũng chưa từng có bất cứ một vị tướng quân lỗi lạc nào dám mang mộng đánh chiếm hai đại quốc là Tây Lỗ và Hỏa Lam. Thậm chí cái khái niệm tiến xuống phía Nam cũng chưa từng được nhắc đến trong lịch sử Bắc Nhung, thế mà giờ đây cái đám người trẻ tuổi như bọn Triệu Phong và Hắc Vân kỳ lại dám nói ra những lời lẽ như vậy, những từ ngữ hoang đường hết sức. Tuy nhiên không biết vì sao những câu nói như vậy lại làm cho trong lòng Trác Bất Phàm xung động mạnh, chiến ý của hắn bị Triệu Phong trong những câu nói ấy bóc trần toàn bộ, hai hàm răng trắng như ngọc đánh vào nhau ken két, hắn rút kiếm ra đặt trên cổ Triệu Phong rồi nói:
- Những lời này nếu là nói đùa, ta xin thề với tính mạng của các huynh đệ Sở quốc đã ngã xuống, dù chết cũng phải chém bay đầu ngươi.
- Còn nếu là thật, ta hi vọng đó không phải là một việc bất đồng từ những kẻ không biết trời cao đất dày, Triệu Phong ngươi hãy nói lại lần nữa, ta có nên đem cược hai vạn đại quân Sở quốc vào kế hoạch điên rồi này không.
Triệu Phong vẫn giữ nguyên thái độ, hắn đặt tay lên trên lưỡi kiếm của Trác Bất Phàm sau đó từ từ gỡ nó ra, rồi tiến sát lại ngón trỏ đặt lên phần giáp trước ngực Trác Bất Phàm rồi nói:
- Lấy lòng đó lòng, ta và Trác huynh đều cùng một loại hà tất phải nghi ngờ.
- Huống hồ người đưa ra kế hoạch này là Long Cơ, người khiến cho một Tứ Thiên Vương và một Ngũ Hổ Thần phải điên đảo.
- Huynh nói xem kế hoạch này liệu có còn điên rồ nữa hay không.
Trác Bất Phàm nghe vậy thì bỏ kiếm xuống, hắn suy nghĩ một lúc rồi từ tử rời đi, không nói thêm một lời nào, nhưng trong lòng thì không khỏi cảm hoài:
- Tại sao bọn họ cũng trẻ tuổi như ta, thực lực cũng không hơn ta là bao, mà sao bước tiến của họ lại nhanh đến mức mà ta không đuổi kịp thế này.
- Ông trời rốt cuộc ông muốn cho tôi thấy điều gì đây, phải chăng là trên núi còn có núi, trong giếng lại có giếng.
- Người hơn tài trong thiên hạ hãy còn nhiều, kết cục Trác Bất Phàm ta sống chưa đủ lâu để biết được hay sao?
-------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Lại nói, tối hôm đó Triệu Phong sau khi sắp xếp lương thảo giao cho Đình Nguyên và Phùng Lão tìm chỗ cất giấu, còn mình với Trác Bất Phàm chia quân hai đường tấn công vào các trại trống của quân Tây Lỗ.
Đáng nói đến nhất chính là việc Triệu Phong đem quân đánh úp trại số năm của quân Tây Lỗ, lúc đó đại quân Tây Lỗ biết được điểm trú lương tại Ngưu Lăng đạo bị quân Bắc Nhung đánh úp, tên tướng quân trấn thủ lập tức cắt hai vạn quân đến cứu viện. Nào biết phong thanh về việc thất thủ là do Triệu Phong cố tình truyền đến, còn đại đội nhân mã Bắc Nhung âm thầm mai phục gần đại trại của Tây Lỗ.
Sau khi trông thấy hai vạn quân Tây Lỗ đã rời đi, Triệu Phong tay cầm đao chỉ vào phía đại trại của địch mà nói:
- Thời gian qua quân ta nếm mật nằm gai, chịu cảnh xâm lăng địch quốc, nay thời cơ đã đến, chư vị huynh đệ có muốn cùng ta một lần quét sạch bóng quân thù hay không?
Lời của Triệu Phong khiến lòng quân phấn chấn, chiến ý bùng nổ, tám ngàn quân khí thế như mãnh hổ trục lộc, gươm giáo sáng trưng, kèn trống inh ỏi, nổ một tiếng pháo hiệu ngàn người lao xuống tấn công trại địch.
Đi đầu là Triệu Phong, anh ta cằm đao vượt qua hàng loạt lượt tên dày như châu chấu của quân Tây Lỗ, mở đường cho đại quân Bắc Nhung theo sau. Khi đã đến được cổng trại của địch, quân Tây Lỗ quăng móc sắt vào rào chắn, sau đó cho hai mươi con ngựa kéo phăng đí. Cổng trại vừa bị hạ, Triệu phong cưỡi kỵ mã múa đao lao vào trận địa của địch, trước mắt anh ta là vài trăm quân địch đang ùa lên cản phá, đội trường thương với những cái lưỡi sắc lạnh xông đến vây chặt Triệu Phong.
Ầm.
Lưỡi đao trong tay Triệu Phong nhanh mạnh vô ngần, lao vào phía trước uy thế tựa sấm sét cuồng phong, đại đội nhân mã không ai có thể cản được hắn, chỉ nghe trong gió tiếng cười cuồng ngạo, cùng với tiếng nói đầy uy áp:
- Kẻ nào cản ta chỉ có một con đường chết.
Người đó như sát thần, người đó như ác quỷ, đứng trước hắn ai nấy cũng phải run sợ, ai nấy cũng cảm giác bản thân đã chạm một bước vào quỷ môn quan. Tóc hắn bay trong gió, máu đào nhiễu giọt từng hạt nặng rơi ướt đẫm bước chân ngựa, trên đường hắn đi xác người la liệt, binh khí ngổn ngang, những tiếng gào thét chìm lấp trong cơn mưa máu nồng đậm tanh tưởi.
Theo sau hắn tám ngàn quân Bắc Nhung bị chiến ý ấy thôi thúc nộ hỏa bốc cao, giờ đây không còn khái niệm gì là đội hình, không còn cái gọi là tác chiến theo kế hoạch nữa, binh sỹ lúc này chẳng khác nào đàn thú săn mồi đói khát hướng ánh mắt thèm thuồng vào đám binh sỹ Tây Lỗ đang hỗn loạn. Họ hò hét theo sau Triệu Phong, binh khí trong vạn quân thỏa sức tung hành, chẳng mấy chốc biến một đại trại rộng lớn trở thành biển lửa.
Ánh sáng từ ngọn lửa tỏa ra khiến cho Mông Tập ở một nơi khá xa nhìn những đạo hồng quang chiếu trên màn đêm mà dự cảm không lành, ông ta khẽ thốt:
- Không ổn thật rồi.
Lời nói đó như một lời than vãng, cũng như là một lời nói chua sót từ một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, vì kết quả cuộc chiến đã tạm đến hồi kết.
Song song với cuộc hành quân của Mông Tập, các trận chiến khác cũng diễn ra khắp nơi trên chiến trường, ác liệt nhất chính là cuộc chiến của Bá Ninh và Tả Vương Bí.
Quân của Bá Ninh tuy mạnh, nhưng đứng trước sức ép điên cuồng của thủy lục quân dưới trướng Tả Vương Bí thì liên tục bị bức lùi, trong một đêm đã thua liền ba trại, năm vạn quân dưới trướng không còn phân rẻ nữa mà tập trung tại cánh rừng Chúc Lâu.
Còn quân của Tả Vương Bí chia thành ba đội trực chỉ Chúc Lâu mà tiến tới, Chu Phỏng lãnh một đại đội kỵ binh từ góc chính đông tiến lại, anh ta bảo đám tướng sỹ:
- Quân địch giờ đây chỉ là đám chuột cùng đường, khí thế đã giảm, quân ta nhân lúc sỹ khí đang lên nên đánh tràn đi.
- Toàn quân nghe lệnh theo ta vào rừng.
Quân phía sau nghe vậy thì hô vang rồi nối gót theo Chu Phỏng, tuy nhiên khi họ còn cách cánh rừng khoảng chừng năm trăm bước thì phía trước xuất hiện một kỵ binh. Nom theo quân phục thì người này là lính truyền tin của Tả Vương Bí, Chu Phỏng nhìn đánh giá một lúc rồi cho quân dừng lại xem xét tình hình.
Tên kỵ mã phi ngựa nước đại đến gần đại đội thì lập tức lao xuống ngựa quỳ xuống dâng chỉ lệnh, Chu Phỏng tiếp lấy rồi mở ra đọc, trong chỉ lệnh ý nghĩa đại khái như sau:
- Không được vào rừng, đại đội nhân mã tiếp tục vây công.
Bên dưới bức thư còn chốt lại một câu:
- Coi chừng phục kích, quân địch tất dùng tên.
Chu Phỏng đọc xong thì nhìn vào cánh rừng trước mặt, chỉ thấy phía trước những tàng lá um tùm phủ bóng mờ lên vạn vật, sự tĩnh lặng của thiên nhiên đang ẩn tàng một nguy cơ cực lớn.
Chu Phỏng cưỡi ngựa lên trước, hắn không xông vào rừng mà chỉ chạy song song, phía trước hắn giờ đây là những dãy đại thụ thẳng tấp chen chân cùng đám cỏ dại mọc cao, không có gì đáng để chú ý đến. Nhưng trực giác của Chu Phỏng lại không muốn những vật trước mắt đánh lừa hắn, Chu Phỏng thò tay lấy cung tên bắn một mũi vào rừng trước mặt, sau đó hắn nhắm mắt lắng nghe.
Lúc này bên trong rừng một người quay lại nhìn một đám binh sỹ đang lao đến chụp miệng một tên lính nằm dưới đất vì bị trúng tên, người này trừng mắt nói:
- Nếu hắn còn không ngậm miệng lại thì cứ khử phắt hắn đi.
Đứng bên cạnh người cất tiếng, Bá Ninh khoanh tay dựa gốc cây mà nhìn bóng Chu Phỏng đang thoăng thoắc trên ngựa, hắn nói với đám binh sỹ:
- Không cần thiết nữa, bố trí của quân ta từ sớm đã bị địch nhận ra.
- Chúng sẽ rất nhanh bao vây nơi này, lập tức cho ba đội lui sâu vào rừng, ở đây để lại một đội làm nghi binh.
Lời nói của Bá Ninh tuy ngắn gọn nhưng lại bao hàm chiến lược và mưu kế, nhìn thế tiến, cách hành xử của địch không hề nao núng mà chỉ tĩnh lặng chờ đợi, dường như sau mưu kế ấy vẫn còn ẩn chứa kỳ chiêu chưa xuất.
Ấy gọi là: “Địch bất động ta bất động, dĩ bất biến ứng vạn biến”
----------------------------------------------o0o-----------------------------------------------------
Bên kia Tả Vương Bí hội những quân sư trong quân lại bàn bạc, chúng quân sư họp lại rồi nói:
- Tả Vương Bí đại nhân, quân địch đã bị bao vây, sao chúng ta vẫn còn chưa đánh vào.
Tả Vương Bí nhìn đám túi khôn phía sau thì cả cười rồi nói:
- Đừng quên ngưỡi lĩnh trận của quân Bắc Nhưng không phải dạng tầm thường.
- Quân lực hiện có của chúng không hao hụt là bao mà lại rút nhanh vào rừng, điều đó cho thấy quân địch thật sự có gian kế.
Đám quân sư theo sau nghe ra thì gật đầu tán thành mà nói:
- Lời đại nhân dạy quả là chí phải, chúng tiểu nhân còn lâu lắm mới có thể theo kịp được khả năng của ngài.
Tả Vương Bí nhìn mọi người, tay hắn một tay cầm bút còn chưa ráo mực, Tả Vương Bí nắm tay ra sau khoang thai rồi nói:
- Chư vị không cần phải nói vậy, tài năng của mọi người nào có thua gì ta đâu, chỉ là mọi người vẫn còn thiếu một chút để trở thành một đại quân sư mà thôi.
Đám người đó nghe vậy thì hỏi:
- Vậy làm thế nào mới có thể trở thành một quân sư giỏi thưa đại nhân.
Tả Vương Bí chỉ tay về phía mọi người mà nói:
- Cần một trái tim bình tĩnh để quan sát mọi việc, cần một đầu óc đủ sáng suốt để nhìn nhận đúng sai.
- Ngoài ra mọi chuyện đều phải nhìn xa một chút, nhưng lại chi tiết những việc vụng vặt kề bên.
- Và luôn phải coi trong đối thủ của mình, xem họ như là những kẻ bất khả chiến bại, có như thế thì mọi quyết định của bản thân đưa ra mới có thể khả dụng được.
- Chư vị à, điều đó không khó chỉ cần mọi người chú tâm một chút, Bí này xin hứa trong thời gian không xa mọi người thực lực sẽ mãnh tiến đi hàng vạn dặm.
Đám túi khôn theo sau Tả Vương Bí nghe lời hắn mà lòng dạ hứng khởi, dạ dạ vâng vâng, còn Tả Vương Bí tay cầm bút chỉ về phía cánh rừng mà nói:
- Hướng gió không tệ, chỉ tiếc là từ sớm đã nằm trong dự tính của ta.
- Tiểu tử, ta muốn xem thử ngươi làm cách nào mà thoát ra khỏi thiên la địa võng mà ta đã giăng ra. Bá Ninh hãy trỗ hết tài ra đi nào.
- Quân đâu bố trận.
Quân lệnh ban xuống , từng đội quân trật tự tiến theo kế sách mà bố binh, quân khí chỉnh tề, hành quân kín cẩn, chẳng mấy chốc bên ngoài cánh rừng chúc lâu người ngựa vây kín đến một con ruồi cũng không thể chui lọt.
Nhìn thế tiến của địch, hai người trầm ngâm quan sát, một người to lớn đứng phía sau nhếch mép cười:
- Thế trận đúng là quá ngạo mạng, tên này thật sự không coi chúng ta ra gì mà.
- Chỉ là nếu hắn thật sự biết địch thủ của hắn là ai chắc hắn muốn cười cũng không cười nổi mà thôi.
Người phía trước nghe vậy thì nói:
- Huỳnh Trung khinh địch cũng là đại kỵ đó. Đừng quên hắn là cánh tay phải của Ngụy Giao, chưa đến bước cuối thì vẫn chưa biết ai hơn ai.
Người này giáng vẻ tuấn mỹ, giáp vàng đai ngọc không ai khác chính là Vương Xương Huy, còn lý do vì sao hắn lại xuất hiện trong quân của Bá Ninh thì quả thật không ai có thể biết được, chỉ biết bên trong sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản.
-----------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Lại nói lúc này bên trong ải Thiên Hựu tin cấp báo từ khắp nơi tràn về, tin nào cũng là tin bất lợi, tin nào cũng là tin thất trận từ tiền tuyến Đầu tiên là quân của Mông Tập đã phá được Miện Thủy, dẫn đại quân tiến đánh Hào Sơn, sau đó là năm vạn quân của Bá Ninh bị bức phải lui về rừng Chúc Lâu. Còn đại quân Ngụy Giao thì đang giàn quân trên sông, đối đầu với Thân Minh ở phía tả ải Thiên Hựu.
Đứng trên ải Thiên Hựu các vị quân vương nhìn trên sông đỏ lòm ánh đuốc từ thuyền địch thì lòng nóng như lửa đốt, mọi người nhìn nhau than thở, trong khi Nạp Lan Cảnh đặt tay lên trên bờ thành, ánh mắt sắc sảo nhìn mọi sự trước mắt. Khuôn mặt Nạp Lan Cảnh trầm lặng, che lấp những cảm xúc trong lòng, mái tóc ông ta khẽ bay lất phát theo làn gió ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Nạp Lan Cảnh nhìn mặt nước đen kịt trước mặt nói với những vị quân vương phía sau:
- Trận này quả là hung hiểm trùng trùng, thế địch mạnh như sóng cuốn lũ quét, chưa tới mấy ngày đã ép chúng ta vào một chỗ rồi.
- Tình trạng chẳng khác nào là ba ba trong hũ, cá trong ao, mặc cho người ta sinh sát.
- Chư vị phải chăng lúc này mọi người đang rất tuyệt vọng
Lời nói ấy như giọt nước làm tràn ly, khiến lòng người vốn đã hoang mang càng trở nên kinh khiếp bội phần, những bước chân đi ngày càng dồn dập, pha lẫn trong đó là những hơi thở dài sườn sượt của những kẻ được xưng tụng là chí tôn.
Và tình hình càng trở nên trầm trọng hơn khi có một tên quân cấp tốc chạy vào báo cáo:
- Bẩm chư vị quốc vương, Bột Hải đã làm phản mang theo quân lương và hai vạn quân rời chỗ neo đầu theo đầu về Tây Lỗ rồi.
Lời nói ấy vừa dứt, mọi người ở đó đều ngẩn ngơ, phải biết thực lực thủy chiến thì quân Bột Hải chính là chủ lực của cuộc chiến, nay Bột Hải làm phản rồi thì cánh quân của Thân Minh thế lực đơn bạc, chẳng mấy chốc sẽ bị Ngụy Giao nghiền nát.
Mọi người quay sang nhìn Ngô vương, chỉ thấy ông ta mặt mày tím mét không biết phải xử trí thế nào, chỉ quay qua định hỏi tên cận thần nhưng rồi nhận ra tên đó cũng biến mất tự lúc nào. Giữa thế cục hỗn loạn như vậy Nạp Lan Cảnh vẫn không tỏ ra thái độ gì, ông nhìn lên trời cao, sau đó bấm đốt ngón tay rồi thốt ra vài lời:
- Đến rồi!
Ào, ào, ào.
Từ góc Tây Nam một trận gió mạnh mẽ ùa về, nó khiến mọi người đứng trên thành bị chao đảo, cây cối bên dưới bị sức đẩy này mà nghiêng hẳn về một phía.
Rắc
Thanh đại kỳ Bắc Nhung cắm trên tường thành bị sức gió thổi gãy, ngọn đại kỳ nương theo gió bay về phương Nam.
Nạp Lan Cảnh chỉ tay về phía đại trại Tây Lỗ mà nói:
- Chư vị, trận Như Nguyệt chờ đợi bấy lâu đã chính thức bắt đầu rồi.
Lời nói của Nạp Lan Cảnh khiến cho mọi người không hiểu gì, vì chẳng phải chiến trường đã nổ ra từ rất lâu rồi sao. Tuy nhiên khi họ nhìn về phía Nạp Lan Cảnh thần thái uy phong, đứng chấp tay ra sau không âu không lo, thì họ có thể khẳng định lời nói ấy ắt hẳn không phải là một câu nói chơi cho có.
----------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------
Lúc này đứng trên lâu thuyền, Lý Nguyên nói với Sở Thủy:
- Bột Hải quả là đúng hẹn, chẳng mấy chốc thuyền lương và hai vạn quân Ngô đã đến đây rồi.
- Sở Thủy ngươi thấy đám thủy quân này nên dùng thế nào đây
Sở Thủy lạnh lùng nói:
- Thuyền nhẹ trôi nhanh không thể là thuyền chở lương binh, tên Bột Hải rốt cục cũng lòi đuôi cáo ra rồi.
- Nếu đã vậy thì cứ dùng hai vạn quân của hắn làm mồi cho cá vậy.
Lý Nguyên mỉm cười sau đó phất tay xuống, một đội thủy quân gồm năm chiếc thuyền nhẹ tiến lên phía trước, từ từ tiến về đội thuyền nước Ngô, một tên quân từ thuyền này nói vọng sang:
- Có phải là đội thuyền của Bột Hải tướng quân không, chủ tử ta muốn đội quân của người tạm thời neo đậu ở đây.
- Còn Bột Hải tướng quân phiền người quá bộ qua đại thuyền của chủ tử, tướng quân muốn làm rõ một số chuyện trước khi cho thuyền Ngô quốc tiến vào.
Nghe tiếng nói, Bột Hải đứng trước thuyền cúi đầu đáp:
- Nếu vậy thì làm phiền tướng quân dẫn đường rồi.
Nói rồi Bột Hải leo xuống thuyền, bơi thuyền nhỏ qua thuyền Tây Lỗ, sau đó đội thuyền Tây Lỗ quay buồm trở về, Bột Hải được đưa lên thuyền của Lý Nguyên.
Mông Xung Hạm không hổ là đại thuyền đứng đầu trong thủy thuyền, đứng từ dưới nhìn lên mới thấy được nó to lớn đến nhường nào, thân thuyền đầu trước chạm hình kỳ lân, bên hông chạm khắc muôn thú tinh sảo. Bên hông thuyền hai hàng mái chèo thẳng tấp đến hàng trăm cái mỗi bên kéo dọc đến tận đuôi thuyền, đứng nhìn uy thế của nó Bột Hải không khỏi nuốt nước bọt đánh ực một cái, thầm khen:
- Đúng là hảo thuyền.
- Không ngờ kỹ thuật đóng tàu của bọn phương Nam này lại đạt đến trình độ cao như vậy.
Bột Hải bước lên thuyền, trước mặt anh ta một đội binh, khí giới chỉnh tề giàn hai hàng trước mặt, chính diện hai người đang đứng giữa đội quân. Một người áo choàng da bạch hổ khí ngạo đương trường, thần thái uy vũ, tay nắm chuôi kiếm nạm ngọc, bên cạnh hắn là một lão nhân gầy còm, ăn mặt theo lối thư sinh, hai mắt sắc tựa dao đưa, nhất cử nhất động của Bột Hải dường như đều bị kẻ này thâu vào mắt. Đứng trước hai con người này Bột Hải cảm thấy khí thế của mình dường như đều bị hai kẻ kia lấn áp hoàn toàn.
Người khoác áo da Bạch Hổ nhìn Bột Hải rồi nói:
- Hảo tướng dưới trướng Hoàng Trọng Tham đúng là nhân tài, Bột Hải tướng quân nghe tiếng đã lâu mãi mới có dịp gặp mặt.
- Không biết Tây Lỗ ta có điều gì hấp dẫn mà khiến cho một tướng trung kiên nguyện ý đến hàng, chẳng biết người có thể cho lão phu biết được chăng.
Bột Hải chấp tay phía trước rồi nói:
- Đến bước này không phải Hải tôi không trung thành, chỉ là bị tên trẻ tuổi Vương Xương Huy bức người quá đáng.
- Hải tôi không muốn thấy toàn bộ thủy quân Ngô quốc nhiều năm xả thân vì nước phải chịu chết vì kế sách của kẽ miệng còn hôi sữa kia.
- Nên Bột Hải tôi mới ngậm hờn mang danh phản quốc, uốn gối về Nam quy hàng, mong tướng quân đại nhân rộng lòng thu nhận cho.
Sở Thủy cười lớn, lão ta chỉ về phía Bột Hải mà nói:
- Hừ, khổ nhục kế rẻ tiền như vậy mà ngươi nghĩ rằng có thể qua mặt bọn ta hay sao.
- Bột Hải ngươi tưởng ra người phương Nam chúng ta đều là kẻ ngốc à.
Bột Hải nghe vậy thì cúi xuống phân bua:
- Đại nhân nói gì tiểu nhân không hiểu, Hải tôi một lòng hàng phục không manh tâm gian dối, ngài nói vậy chẳng phải là đang xúc phạm đến tấm lòng của Hải này hay sao.
- Nếu đã vậy thì cứ giết tôi đi thôi không cần phải nghi ngờ là vậy.
Lý Nguyên mỉm cười quay lưng lại rồi nói:
- Muốn giết ngươi không khó, chỉ là ta muốn ngươi nhìn thấy một thứ, sau đó từ từ chết cũng chưa muộn.
Lý Nguyên dứt lời, phất tay xuống một cái, thì từ trên thuyền hai tên quân cằm cờ xanh đỏ ra hiệu phe phẩy. Nhận được hiệu kỳ trống trận thúc vang, rồi từ trong đội thuyền chiến Tây Lỗ, những chiếc thuyền cấu trúc kỳ dị lục tục xuất hiện trước đoàn thuyền. Đội thuyền này lên đến vài trăm chiếc, chạy song song tạo thành ba lớp thuyền ngang che phủ phía trước các lâu thuyền trung tâm của quân Tây Lỗ.
Ầm, ầm, ầm.
Những tiếng động nặng nề của sắt thép vang lên, những trục quay bánh răng khổng lồ được gắn trên thuyền, cùng những khỏa xúc xích nối tiếp theo nhau truyền động, kết cục của việc ấy là những trụ sắt lớn xếp sát nhau, ở mũi có gắn tấm thiết vuông bảng được thả xuống, chạy dọc theo thân thuyền ngăn trước, ngăn sau và hai bên hông. Cả đoàn thuyền di chuyển tạo thành những bức tường thành thật lớn, gắn kết vào nhau che đậy đội thuyền chủ lực Tây Lỗ vào trong.
Đứng bên đội thuyền Bắc Nhung nhìn sang, quân sỹ nước Ngô hoang mang nhìn nhau, chúng nhân nhốn nháo nói với phó tướng chỉ huy Bạch Đạt:
- Lão đại rốt cục đó là gì vậy.
- Còn những thứ xanh đỏ được sơn phết trên thuyền địch lại là gì đây.
Bạch Đạt nghiến răng nói:
- Là đồ chống hỏa công, không ngờ kế hoạch bên ta từ sớm đã nằm trong tính toán của địch.
- Lần này Bột Hải tướng quân hi sinh oan uổng rồi.
Chúng tướng sỹ nghe vậy thì nói:
- Lão đại vậy chúng ta sao đây, đến giờ công kích rồi có nên tấn công không?
Bạch Đạt rút kiếm ra hét lớn:
- Huynh đệ còn nhớ những gì chúng ta đã hứa với Bột Hải tướng quân không?
Chúng binh sỹ bên dưới đồng thanh hét:
- Còn nhớ, nhất quyết phải quét sạch quân thù khỏi mảnh đất quê hương.
Bạch Đạt dẫm chân xuống sàn thuyền đánh rắc một cái, anh ta hét vang:
- Đúng vậy. Bột Hải tướng quân coi chết như về, há chúng ta lại là phường tham sống sợ chết hay sao.
- Chư vị huynh đệ nếu mọi người đã đồng lòng như vậy thì hôm nay chỉ còn cách liều chiến ở đây thôi.
- Hãy cho bọn phương Nam ấy biết thế nào là nộ hỏa của người nước Ngô chúng ta.
- Huynh đệ theo ta. Sát!
Bạch Đạt dứt lời, quân sỹ nước Ngô chiến ý bùng phát, cả đoàn thuyền nhổ neo xông lên, phía trước thuyền có chứa đồ dẫn hỏa được đốt cháy thổi bùng lên, gần trăm hỏa thuyền nương theo sức gió cuồng bạo ào ạt xông vào thủy thành mới dựng lên của quân Tây Lỗ, cũng là bước mở đầu cho trận đại thủy chiến lớn nhất trong lịch sử
Không có lòng trung không phải người.
Không có lòng hiếu không phải người
Không có nghĩa khí không phải người.
Không có lòng nhân lại càng không phải người
Vô lý, nhưng lại là đạo nghĩa ở thời đại này.
Gông cùm xiềng xích cũng là vì thứ giáo hóa này mà thành.
Triết lý mục ruỗng nhưng lại ăn sâu bám rễ vào trong tiểm thức của mỗi người.
Ở đó giá trị bản thân chỉ được định nghĩa trên Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa.
Một câu thật lòng, bi ai thay cho một kiếp người, chua xót thay cho một đời người.
Trời đêm lạnh là thế mà sao trong tâm nhiệt hỏa cuồng cuộng dâng lên, phía trước đầu thuyền bập bùng ánh lửa hung tợn cắn nuốt mọi thứ, từng đoàn từng đoàn chiến thuyền Ngô quốc đầy ấp những đồ dẫn hỏa ào ạt xông vào đội thuyền của quân Tây Lỗ.
Sát
Quân trên thuyền nước Ngô hét vang, tay lăm lăm lăm khí giới theo hỏa thuyền tiến về trận địa của địch không một chút run sợ, Bạch Đạt cầm kích đứng trước khích lệ binh sỹ:
- Huynh đệ làm tốt lắm, theo ta phá thế trận khốn kiếp của bọn con Trời nào.
- Để cho chúng thấy thế nào là nộ hỏa của người phương Bắc chúng ta.
Rầm, rầm, rầm.
Thuyền nương thế gió lao nhanh, sức càn lướt thật là lớn, hỏa thuyền cấm mạnh về phía trước va chạm với lớp phòng ngự của quân Tây Lỗ. Đầu thuyền quân Ngô tan nát, những ống chống bằng sắt ngăn trở của thuyền Tây Lỗ cũng chẳng thể nào nguyên vẹn, hỏa diễm cứ bắn tung tóe chiếu sáng cả một góc sông rộng lớn.
Uỳnh.
Đội thuyền trước vừa lao vào, đội thuyền sau đã nối đuôi tới, binh sỹ nước Ngô ở phía sau hét lớn với đám người ở trước:
- Các huynh đệ phía trước mau nhảy xuống nước, đội thứ hai đã đến rồi đây.
Quân đánh tiên phong nghe vậy thì nhảy xuống khỏi chiếc thuyền đang bị lửa lớn nhanh chóng nuốt trọn, còn đội phía sau thì đâm mạnh thuyền lên phía trước, tiếp tục húc mình vào phòng tuyến của quân Tây Lỗ.
Lúc này đám binh sỹ bên cạnh Bạch Đạt chạy đến hỏi hắn:
- Lão đại phòng tuyến của chúng vững chắc quá, hai đội phía trước chỉ mới vừa khoét được một lỗ là đội thuyền dự bị của chúng liền bổ sung vá lại chỗ thủng.
- Cứ như vầy quân ta trước khi xông phá được địch thì chỉ e bị chính lửa của mình đốt chết mà thôi.
- Lão đại bây giờ chúng ta phải làm sao.
Bạch Đạt hưng phấn nói:
- Sợ gì chứ, cùng lắm là chết thôi.
- Tuy nhiên dù có chết cũng phải chết cho đáng, phải để con cháu đời sau khi đi qua chốn này thì vẫn còn nhớ đến chúng ta.
- Các huynh đệ nổi lửa lên nào, hôm nay nhất quyết phải đốt rụi được đám thuyền trước mặt.
Hôm đó gió lớn thổi đùng đùng, hỏa diễm bùng cháy như hỏa thần giáng hạ, cả mặt sông rộng lớn đen ngòm bị khuấy động chao đảo, tiếng la hét thất thanh cùng tiếng rên la đau đớn hòa vào nhau như một trường ai ca thiên địa vang vọng, thứ đã tồn tại hàng ngàn năm qua.
Thật đúng là:
Hỏa thuyền cuồn cuộn cháy, như chiến ý nam nhi bùng phát trong tâm.
Sống thì phải làm việc có ý nghĩa, chết chỉ muốn được lưu danh.
Rồi sao chứ!…
Sử sách chỉ viết ngắn gọn vài câu, thêm thắc đôi từ hoa mỹ.
Nhưng nào biết để được như vậy thì phải xương trắng ngập đất, máu nhuộm đỏ sông.
Kết quả chỉ có một, con đường cũng chỉ có một.
Đại nghĩa chỉ dành cho kẻ thắng.
Nếu đã vậy thì chỉ còn biết dốc tận sức mà làm.
-------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Lý Nguyên đứng trên đầu thuyền nhìn Sở Thủy rồi nói :
- Sở Thủy đám thuyền này ngươi làm ra, lực phòng thủ thật mạnh.
- Quân địch giờ đây chẳng khác nào đám thiêu thân dấn mình vào lửa, chẳng mấy chốc sông lớn trước mắt sẽ là mồ chôn của đám binh sỹ Ngô quốc kia.
Sở Thủy cúi đầu đáp:
- Tài mọn nào dám nhận công, nếu không có chủ tử liệu việc như thần thì Sở Thủy cũng đành thúc thủ mà thôi.
- Chỉ là! Thật không ngờ trong quân Bắc Nhung lại cũng có lắm dị nhân, có thể đoán được ý trời gồm thâu thiên tượng, nếu không phải là chủ nhân e rằng trận này quân ta đã thảm bại rồi.
Lý Nguyên mỉm cười rồi nói:
- Ta từ lúc xuất sư đến nay, thì đây là lần đầu tiên ta cảm thấy khốn đốn như vậy, cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy hưng phấn như vậy.
- Nếu phải chọn một trận đánh để đời thì trận chiến này có thể nói là trận chiến khiến ta suốt đời không quên.
- Sở Thủy à, phải chăng chiến thắng đã rất gần rồi phải không?
Sở Thủy không nói chỉ lặng lẽ cúi đầu nhưng suy nghĩ thì đã xác định trận này chỉ có thắng chứ không có bại.
Lý Nguyên chỉ tay về phía trước rồi nói:
- Nạp Lan Cảnh bàn cờ ta bày ra để xem ngươi làm cách nào để phá giải đây.
---------------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Binh pháp có viết: “Giết địch có nhiều cách, nhưng không gì bằng không chiến mà thắng. Chưa khai trận đã đập nát chiến ý của địch.”
Cùng lúc cánh quân Ngô quốc châm lửa đốt hỏa thuyền xông vào đại trận Tây Lỗ thì lúc này trong ải Thiên Hựu bất ngờ cũng bốc cháy. Không rõ vì sao thì lửa từ mặc Bắc đã bốc cao, chiếu sáng rực cả một góc thành, nương theo thế gió các vật dẫn hỏa được một phen tung hoành.
Quân từ cổng Bắc chạy đến cáo cấp:
- Nạp Lan Cảnh vương gia không hay rồi, trong quân ta có phản biến.
- Một lượng lớn binh sỹ từ nước Ngô khoảng năm sáu ngàn người, cùng một số binh lính từ các nước khác nhân số lên đến hơn một vạn quân, bỗng nhiên nổi dậy, giết hại nhiều người sau đó theo cửa Bắc mà đi.
- Trước khi đi chúng đã phóng hỏa cổng thành và các đồn trú bên trong.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đáng sợ thật, đám người này tìm ẩn bao lâu cuối cùng cũng đều đã lộ mặt ra tất cả rồi.
- Chỉ là quân số ẩn phục vào trong đúng là khiến người ta phải giật mình.
Nạp Lan Cảnh nhìn mặt nước rừng rực lửa cháy, gió cuồn cuộn thổi về nam, áo choàng khoác hờ theo gió lồng lộng bay, ánh mắt thâm trầm thốt một câu:
- Phía trước là đại binh, sau có lửa chặn vây công, phản quân tiềm ẩn bấy lâu đang trên đường tiến đánh kho lương của ta.
- Chư vị Cảnh muốn hỏi một câu, sát cục này làm sao để thu dọn tàn cuộc đây.
Chư vua các nước mặt mày sầu thảm, người gục ngã, người hoảng loạn, tâm trí sợ hãi vây quanh, ánh mắt họ thẩn thờ nhìn cửa Bắc lửa bốc cao, quân lính trong ải náo loạn chạy đi dập lửa. Nhưng lửa lớn được gió mạnh quật khởi, sức mạnh không gì đương cự được đang cắn nuốt mọi thứ trên đường nó đi, có thể nói giờ đây ải Thiên Hựu trước có đại quân Tây Lỗ, phía sau thì có lửa lớn, hai cánh quân trấn giữ hai mặt Đông Tây đang lâm vào tuyệt cảnh, có thể nói đã đến bước đường cùng, đúng như câu binh bại như núi lỡ không cách chi mà vãng hồi.
------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Lại nói cánh quân của Ngụy Giao thế mạnh binh đông, quân sỹ đều là tay giỏi thủy chiến, thuyền to từng đội từng đội nối nhau tiến công quân của Thân Minh.
Chỉ nghe tiếng sóng ào ào, tiếng quân sỹ la hét thất thanh, tiếng vụn vỡ của những mãnh tàu va vào nhau hòa vào dòng nước đen ngòm, ánh lửa rừng rựng rực cháy đốt lên cái chiến ý ngủ vùi bấy lâu.
Sát
Quân hai bên quyết liệt giao tranh giành giật từng chút một trên thủy đạo, những hoa lửa như bùng cháy khi binh khí va vào nhau kèm theo đó là những âm thanh đinh tia nhức óc đến khó tả.
Rầm
Thuyền chiến hai bên lựa thế húc mạnh không hề thương tiếc, binh sỹ từ thuyền này nhảy sang thuyền khác như nước lũ triều cường, không cách chi ngăn được.
Mắt thấy đội hình bên mình dần dần rơi vào thế yếu, Thân Minh vác búa đứng trên thuyền nghiến răng nghiến lợi hối thúc binh sỹ:
- Quân địch chia làm hai cánh tấn công, chúng ta toàn đội sang trái dựa vào góc ngoặt trước mặt chặn chúng lại.
- Phia trên bờ đã có bộ binh yểm trợ, nhất quyết không để cho địch có thể nhập địa thành công.
Chiến thuật của Thân Minh ấy là lợi dụng địa thế có lợi để thủy thuyền bên phía Bắc Nhung có thể cầm cự cố thủ một cánh quân của địch, trong khi đó bộ binh bố trí sẵng trên bờ nhờ sức gió đang lên mà có thể dùng tên lửa để ngăn địch chặn thế tiến còn lại.
Thân Minh dù có tài, biết lợi dụng thủy thế mà ngăn địch, nhưng Ngụy Giao nào phải tay đối thủ tầm thường. Ngụy Giao liếc nhìn thế trận của địch thì mỉm cười rồi nói:
- Tiểu tử, ta cằm quân đánh trận khi ngươi còn đang bú sữa mẹ đấy, với thế trận này mà đòi ngăn được đại binh của ta sao.
- Giương Đại Kỳ.
Đại kỳ Ngũ Hồ Thần được giương lên, đón gió phần phật bay, quân sỹ Tây Lỗ thấy vậy thì gầm lớn:
- Tru sát, tru sát….
Khí thế ấy, đấu chí ấy, chiến tâm ấy mạnh mẽ đến mức khiến cả mặt sông lớn vốn đã xao động lại càng được dịp khuấy đảo.
Nhìn đại quân hừng hực khí thế, Ngụy Giao hai tay giơ về phía trước, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, lạnh lùng nói:
- Chia chúng ra.
Quân của Ngụy Giao nhận lệnh, đại đội tách ra để một đội thuyền khác với hình thù kỳ lạ xuất hiện, đoàn thuyền này không to như các chiến thuyền khác nhưng về độ tinh sảo thì hơn hẳn. Thuyền này là thuyền hai cánh buồm hình bán nguyệt, đầu thuyền chạm hình sư tử, hai bên hông thuyền là hai bánh xe nước lớn đang quay vòng vòng, tạo đà kéo con thuyền lao nhanh về phía trước.
Đi đầu là một tướng tóc vàng tay cầm trường kiếm răng cưa, khuôn mặt hắn đặt thù với những mảnh kim loại xuyên qua mũi và tai rất kỳ dị, phía sau là một đội quân cũng có ngoại hình không khác mấy.
Tên này quay lạ nói với đám thuộc hạ phía sau:
- Không ngờ lại đưa chúng ra ra sớm như vậy, chứng tỏ lão già muốn tốc chiến tốc quyết đây.
- Này các huynh đệ mọi người thấy trận chiến này như thế nào.
Một tên đứng sau mặt mày hung tợn nói:
- Thật là tẻ nhạt. Đám thuyền ghẻ ấy mà đòi so sánh với binh đội chúng ta à, phải biết đội thuyền chúng ta từng là đội cướp biển mạnh nhất Tây Lỗ.
- Đến Ngụy Giao lão giả cũng phải mất năm năm mới có thể khiến chúng ta đầu hàng.
- Binh sỹ Tây Lỗ mạnh là vậy còn không là đối thủ của chúng ta, đám mọi phương Bắc chỉ quen cưỡi ngựa lấy gì mà đòi so sánh với chúng ta.
- Đúng là nực cười mà. Lão đại còn đợi gì mà còn chưa ra lệnh để quân ta hủy diệt đám trẻ ranh trước mặt.
Người này nhếch mép cười sau đó nói:
- Nếu mọi người đã nói vậy thì tất cả lên hết theo ta.
Lời người ấy vừa dứt, đoàn chiến thuyền kỳ dị bắt đầu xuất kích, những bánh xe nước hai bên tăng dần tốc độ, phăng phăng lao vào đội thuyền của Thân Minh. Đội thuyền này mặc dù ngược gió, lại trái thủy lộ, đáng lẽ phải di chuyển chậm chạp mới phải, nhưng lạ kỳ thay tốc độ của nó khiến cho Thân Minh mắt thấy phải giật mình. Thuyền chiến của Thân Minh đang di chuyển theo hình chữ nhất, toàn bộ sườn phải đều phô về phía địch, đoàn thuyền lạ kỳ kia cứ thế tấn công vào phần giữa đội thuyền Bắc Nhung chia đội quân ra làm hai nữa.
Đi đầu là thuyền của tên tướng tóc vàng, đầu thuyền có bọc thép tinh luyện, sống thuyền cũng được gia cố kỹ lưỡng nên đâm vào thuyền trước mặt chẳng khác nào lợi đao cấm xuống đất, một chiêu đắc thủ.
Ầm.
Một đòn dứt điểm, thuyền vừa cắm vào con thuyền to nhất của quân Bắc Nhung, thì mấy chục bóng đen liền phi người lên thuyền địch, tên tướng tóc vàng nhìn đối thủ trước mặt nhếch mép cười rồi nói:
- Ngươi là đại tướng thống lĩnh sao?
Thân Minh chống búa xuống bình thãn nói:
- Là ta.
- Thân Minh đại tướng Bắc Nhung, kẻ đến là ai?
Tên tóc vàng kiếm vút ngang vào không khí sau đó hai tay kéo lê nó trên sàn thuyền chạy sấn tới, sau đó tung mình lên không chém xuống, miệng hét vang:
- Lão tử là Mục Đồ Lỗ, đại tướng Tây Lỗ.
Hai vị đại tướng, hai thanh binh khí, máu nóng trong tim không ngừng chảy, sắc lạnh binh khí vung vẩy chạm da, hai ánh mắt điên cuồng chạm nhau, hai thứ lửa đỏ cùng bừng cháy, miệng cùng gầm lên một tiếng:
- Sát!
Keng.
Không ai nhường ai, hai con người ấy lao vào nhau như thể ngươi chết ta sống, ngọn kiếm sắt nặng nề chém xuống, cây búa thế như phân kim phá thạch lao lên đánh chặn, chỉ nghe một tiêng “choang” chát chúa vang lên, cả hai con người đều bị thứ sức mạnh của đối phương tác động mà phải lùi lại.
- Không đủ cân lượng!
Lời nói ấy cùng lúc bật ra từ cửa miệng của Thân Minh và Mục Đồ Lỗ. Dứt lời tay họ lại nắm chắc binh khí rồi xông đến đối phương, mặt thuyền chật hẹp trở thành sàn đấu của hai đại tướng, trăm quân vây quanh chẳng khác nào vật cản chân, kết quả là bị cuộc chiến ấy kéo vào.
Ầm.
Một búa chém xuống uy lực mạnh mẽ vô ngần, khiến Mục Đồ Lỗ không dám vọng động mà nhảy một bước lui về sau, khiến nhát búa của Thân Minh đi vào khoảng không rồi cắm một phát thật mạnh xuống sàn thuyền khiến nó nức vỡ ra một mảng lớn, vụn gỗ bay tứ tung. Kình chiêu vừa dứt hậu chước đã đến sau, Thân Minh dựa vào thân búa cắm mạnh dưới sàn mà phóng mình lên phía trước tung một cước mạnh, Mục Đồ Lỗ, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt nhăn lại dữ tợn, sau đó cương kiếm xoay mình đón ngọn cước của Thân Minh. Chỉ nghe một tiếng “bang” thật lớn cả người và kiếm của Mục Đồ Lỗ bị đẩy bật ra sau, vất vả lắm mới đứng vững được.
Mục Đồ Lỗ nhìn Thân Minh, thần thái đằng đằng sát khí rồi nói:
- Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, bứt lão tử ta phải thối lui thì xem ra ngươi tài năng cũng thật là lớn.
- Nếu là một trận đấu công bằng thì Mục Đồ Lỗ ta quả thật không bằng ngươi, nhưng Thân Minh à chiến tranh là vậy làm gì có hai chữ công bằng ở đây. Lão tử ta lại giỏi nhất là lấy nhiều hiếp ít.
- Thân Minh à lần này không đơn giản là thối lui đâu, cái ta cần là mạng chó của nhà ngươi đấy.
- Tên khốn kiếp giờ nạp mạng tới rồi.
Dứt lời phía sau Muc Đồ Lỗ, bốn năm tên thuộc hạ của hắn lù lù xuất hiện. máu me bê bết khắp người, có tên trên tay còn nắm giữ một cái đầu lâu quân Bắc Nhung, máu đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn thuyền trong hết sưc ghê rợn.
Thân Mình nhìn lại trên thuyền lúc này số lính Bắc Nhung chỉ còn chưa đến vài chục, trong khi quân địch tràn lên thuyền số lượng ngày càng đông đảo, bất giác trong lòng Thân Minh chợt chùng xuống vài phần. Cảm giác bản thân đang bị bao vây, còn kẻ đi săn ngày một đông hơn, sự lão luyện cũng đáng sợ hơn, kết quả là biến thành vật săn của người.
Gươm, nhanh đến không thở được. Đao, mạnh mẽ đến mức như phân kim phá thạch. Tên, thế chuẩn mạnh vô ngần, dường như chỉ cần sơ xót một chút là mất mạng ngay.
A!
Thân Minh hét lên một tiếng, lực vận hết sức, búa lớn hoành không đánh ngang một phát khiến chúng nhân bật ra sau, trên thân mười mấy vết thương không khép miệng bắn ra ướt cả sàn thuyền. Thân Minh người đầy máu nhìn đám người Mục Đồ Lỗ liên thủ tấn công trăm kín không một kẻ hở, từng đạo đạo chiêu thức cứ như muốn dồn bản thân vào hiểm cảnh, làm trong lòng Thân Minh chợt nhớ đến một chuyện. Còn nhớ hình ảnh ba người trẻ tuối, hợp lực đánh Nhan Bân, ba người làm thay đổi suy nghĩ trong lòng Thân Minh, bất giác anh ta giơ tay ra chạm nhẹ vào làn gió vờn quanh, miệng thở dài rồi nói:
- Giá như ta cũng có những đồng đội như vậy thì tốt quá. Có lẽ nhờ vậy mà ta không phải đơn thương độc mã chống lại đám người phương Nam man rợ này một mình.
- Long Cơ ta thật sự ngưỡng mộ ngươi vì có trong tay những huynh đệ tốt, những người luôn sẵng bước giúp đỡ ngươi để ngươi đi đến thành công.
- Còn ta, ta thì sao, rồi ai sẽ giúp ta đây. Ông trời ông có thể cho tôi biết được không?
Thân Minh ngẩng mặt nhìn trời, đợi chờ câu trả lời, và rồi ông trời đã đưa cho anh ta một đáp án, một đáp án khiến Thân Minh chỉ còn biết chôn chân tại chỗ.
Vù.
Kiếm phong hình thành từ sự di chuyển của cự kiếm, Muc Đồ Lỗ một lần nữa tung mình lên không, chém một phát toàn lực xuống đầu của Thân Minh. Bóng đen từ lưỡi kiếm to lớn, bị ánh đèn chiếu xuống thành đường chạy dọc từ mi tâm Thân Minh đi xuống đến sàn thuyền. Không gian như lắng đọng ngay lúc này, trùng trùng tâm sự như cơn sóng vỗ mạnh vào sàn thuyền, bọt tung trắng xóa, trước mắt lúc này là bóng đen của cự kiếm phủ chụp, Thân Minh lúc ấy dường như đã muốn buông xuôi.
Ầm.
Lưỡi kiếm mạnh mẽ quật xuống nhắm vào đầu của Thân Minh, trong sát na hung hiểm một tên cận vệ Bắc Nhung lao đến đẩy Thân Minh ra phía sau rớt ra khỏi thuyền, miệng hắn hét lớn:
- Tướng quân cẩn thận!
Lời nói ấy vừa dứt, cũng là lúc thân thể tên tiểu binh ấy bị cái lưỡi kiếm sắc bén của Muc Đồ Lỗ kia phân ra làm hai, máu đào ào ạt như vòi rồng bắn ra làm ướt hết mặt của Thân Minh. Dòng máu nóng ấy làm Thân Minh như bừng tỉnh khỏi cơn mê, sau đó cả thân thể rơi xuống mặt biển đen ngòm, cái lạnh của dòng nước thấm vào da thịt khiến đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Thân Minh trồi lên khỏi mặt nước, mắt hắn nhìn thi thể tên binh sỹ còn vắt trên cạnh thuyền, lòng chợt ngộ ra:
- Sống mới thật là tốt biết bao, vì chết rồi cũng không thể giải quyết được chuyện gì.
- Thân Minh ta phải sống, sống để có ngày làm đại sự, sống để có ngày có được những huynh đệ có thể tin tưởng để hoàn thành mộng ước.
- Muc Đồ Lỗ cảm tạ ngươi đã cho ta ngộ ra điều này.
- Lần tới gặp lại ta sẽ cho ngươi thấy một Thân Minh hoàn toàn mới.
Thân Minh thầm hạ quyết tâm, sau đó anh ta gắng sức bơi về phía chiếc thuyền Ngô quốc phía sau, tiếp đến chỉ huy đội thuyền đang tan tác của Ngô quốc cầm cự với sự tấn công điên cuồng của thủy quân Tây Lỗ.