Binh pháp có viết
“Biết nắm thiên thời, gồm thâu địa lợi, là cái gốc của binh gia”
Điều đó cho thấy chiến trận không chỉ là nơi vũ lực là tồn tại tối cường, mà là sự hòa hợp của nhiều yếu tố khác nhau
Bậc làm tướng lĩnh ngoài giỏi mưu lược, trong rành binh pháp, thì còn phải là người biết xem thời thế, biết hình thể từng vùng mà bày binh bố trận, thì dù rơi vào cảnh lấy ít đánh nhiều vẫn có cơ thắng được
Đối với vùng đất núi, rừng xen kẽ thì không gì lợi hơn là chọn được cao điểm thích hợp làm nơi đóng quân, tiến có thể công, lui có thể thủ, lại có thể bao quát được toàn chiến địa, so với việc có thêm chục vạn binh mã đôi khi còn lợi hại hơn nhiều
Một người đứng trên núi cao nhìn sang ngọn núi đối diện chỉ tay mà nói
- Trận địa của địch cũng không tệ, xem ra muốn thắng trận này thì phải bỏ ra không ít công phu rồi đây
Người nói là Lý Nghiêm một trong Tứ Thiên Vương của Tây Lỗ quốc, đứng phía sau ông là năm người thuộc hạ: Sở Thủy, A Báo, Mông Tập, Ngụy Giao, Cung Ngân, hay còn được biết với cái tên là Ngũ Hổ Thần
Lý Nghiêm nhìn cảnh vật nhớ về hai mươi năm trước một cảm giác quen thuộc hiện về
- Đã đi lâu như vậy rồi mà nơi đây vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là cảnh thì vẫn cũ còn người thì già đi mất rồi
- Nhớ năm ấy ta chỉ với hơn hai ngàn thuộc hạ đã Bắc tiến đánh nhau với hai vạn quân địch, chém đầu địch tướng là Bào Hắc Phương, ruổi cương ngựa một hơi đánh sát đến kinh đô của Ngô quốc
- Xông pha trăm trận không trận nào là không kinh hồn lạc phách, không có chiến trường nào là không khiến cho máu trong cơ thể ta ngừng sôi sục
Lời nói ẩn chứa một hoài niệm xa xăm, về một người trẻ tuổi đã từng có hoài bảo ngang trời dọc đất, tung hoành trong thiên hạ
Lý Nghiêm tay vuốt thanh bảo kiếm đeo bên mình
- Ai mà ngờ được, người từng chỉ biết sống trên lưng ngựa như ta, vậy mà đã có hơn bảy năm chưa hề bước chân ra xa trường một lần
- Đến thanh Truy Thù luôn mang bên cạnh cũng đã mất đi màu sáng bóng, phải chăng là ta đã già nên ý chí không còn mạnh mẽ như xưa nữa
Sở Thủy, một lão nhân gầy nhom ngồi trên chiếc xe đẩy bằng gỗ chắp tay nói
- Chủ nhân, theo thuộc hạ thấy thì ngọn lửa trong lòng người đang nhen nhóm lại rồi
- Người nói mình già đi, ý chí đã cùng kiệt, nhưng trong mắt lão thần thì hình ảnh vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến ngày nào vẫn đang tồn tại nơi đây
- Con giao long ẩn mình dưới nước sau trăm năm thì vẫn là giao long, thời thế thay đổi thì đã sao, chỉ cần lòng người đã quyết thì cũng có thể cải mệnh trời
- Đây là lúc để cho chúng ta một lần nữa trở về với vũ đài của chính mình, để cho thiên hạ phải nhớ lại danh xưng Tứ Thiên Vương và Ngũ Hổ Thần từng làm cho thiên hạ điêu đứng
Lý Nghiêm áo bào bằng da bạch hổ bay phất phơ trong gió, khuôn mặt tỏa ra chiến ý mạnh mẽ
- Nói hay lắm, nói hay lắm, cái gì là dòng chảy mới của thời đại kia chứ, bọn quan văn trong triều chỉ là một lũ kệch cỡm, chúng thì biết gì mà dám phun ra những từ ngữ như vậy trước mặt ta
- Ta chính là nhân chứng hoàng kim cho một thời thế hỗn độn, là người đã từng đứng trên đầu ngọn sóng của thời đại, muốn ta ngồi xếp gối, uống rượu, đàm văn thì hãy chờ đến kiếp sau đi
- Chiến trường là nhà của ta, huynh đệ các người là tay chân của ta, nếu phải chọn cách chết thì ta thà chọn để da ngựa bọc thây còn hơn là để bản thân mục ruỗng trong vàng lụa
- Ngũ Hổ Thần nghe đây, thời điểm này chính là lúc chúng ta phải hành động rồi đó
Dứt lời năm người đứng sau Lý Nghiêm đều cúi đầu nhận lãnh quân lệnh, Ngụy Giao lãnh hai mươi vạn quân tấn công phía sông Như Nguyệt, Cung Ngân lãnh hai mươi vạn quân tấn công thành Hoãn. Còn ở đây do ba tướng là Sở Thủy thống lĩnh ba mươi vạn quân làm Trung quân tướng, A Báo lãnh mười vạn quân làm Hữu quân tướng, Mông tập lãnh mười vạn quân làm Tả quân tướng
Năm đạo binh rằm rộ ra quân, chiêng trống inh ỏi, gươm giáo ngợp trời, một tiếng pháo lệnh năm đạo binh cùng nhau tề phát, thật đúng là
Cờ xí ngập trời sông núi đỗ
Người ngựa dập dìu cỏ cây kinh
--------------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Còn với liên minh Bắc Nhung từ sớm đã có sự chuẩn bị, những vị trí trọng địa đã được khỏa lắp bởi những binh sỹ thiện chiến của các quốc gia như: Sở, Phiêu Hà, Hũ Do, Tấn, Địch, Cô Trúc, Từ, Phồn thống lãnh cả thảy bốn mươi vạn quân
Bên phía sông Như Nguyệt là các trại do các nước: Liêu Đông, Liêu Tây, Hùng Hoàng, Ngô thống lãnh mười lăm vạn quân
Còn về mặt thành Hoãn do các nước:Việt, Mãng Hạ, Thanh Xa, Đại thống lãnh hai mươi vạn quân
Việc sắp xếp binh lực như vậy là có dụng ý riêng của chính nó, nhiều quốc gia ở đây trước khi là liên minh thì từng là kẻ tử thù của nhau, thì làm sao tin được rằng trên chiến trường họ có thể trở thành đồng đội
Cách sắp xếp như vậy giúp cho các nước đã từng có giao hảo với nhau ghép chung lại thành một đội, như vậy khả năng kết hợp cũng sẽ cải thiện đáng kể, tránh những xung đột không cần thiết có thể xảy ra
Lại nói trận chiến ở Linh Lăng quân các nước Sở, Phiêu Hà, Hũ Do, Tấn, Địch, Cô Trúc, Từ, Phồn bố trận hai bên cánh mỗi bên mười vạn quân, ở giữa trung quân hai mươi vạn chống lại năm mươi vạn quân Tây Lỗ
Hữu quân tướng của Tây Lỗ là A Báo đối đầu với quân Sở và Phiêu Hà, Tả quân tướng của Tây Lỗ là Mông Tập đối đầu với quân nước Địch và Từ, còn cánh trung quân do Sở Thủy chỉ huy thì đối đầu với quân tướng của bốn nước còn lại
Trong Ngũ Hổ Thần, mỗi người lại có một năng lực khác nhau, Sở Thủy giỏi điều trận là một tướng mưu lược, A Báo là tay dũng tướng kiêm nhiệm việc tấn công, còn Mông Tập thì lại là tướng thiên về việc phòng thủ
Và trong trận chiến này cũng không ngoại lệ, ba trong năm số Ngũ Hổ Thần đều thể hiện đúng phẩm chất của riêng mình, trước hết là cuộc tấn công của A Báo
A Báo người này vốn là thủ lĩnh một bộ tộc ở vùng núi phía Đông của Tây Lỗ quốc, dân tộc của ông ta không những kiêu dũng thiện chiến, mà ra tay cũng rất tàn độc. Bất cứ một thế lực nào trong vùng họ cai quản mà ngang nhiên chống lại, họ đơn giản là cử quân đi tàn sát tất cả không chừa một ai, xiêng những cái xác lên chỗ cao để răng đe những kẻ bất phục tùng
Về sau khi triều đình Tây Lỗ tiến hành thống nhất các bộ lạc phương Đông, thì A Báo dẫn theo quân đội và bộ lạc của mình gia nhập quân triều đình và sau này trở thành môt trong những tướng lĩnh hàng đầu dưới trướng Lý Nghiêm
A Báo mình mặc kim ngân giáp, tay cầm một cặp nhật nguyệt song đao, hai mắt như ưng, mũi cao mà miệng nhỏ, dáng người vừa tằm và có hơi vẻ thư sinh
Hắn cưỡi một con ngân tinh mã dẫn đầu đám thuộc hạ, phía sau là mười vạn đại quân, thế như nước cuốn, đá lăn xông vào trận địa của quân Phiêu Hà. Nhìn A Báo ẻo lả là vậy mà đao pháp cực kỳ tinh thuần, lưỡi đao như ánh chớp vừa nhanh vừa mạnh, không một hàng phòng thủ nào có thể chịu đựng nổi
Rầm, keng, chang
A Báo cùng đám thân binh của mình đi đến đâu là tất cả giản ra đến đấy, như một thanh lợi kiếm cắt ngang mành lưới vậy, thật là nhẹ nhàng và sắc xảo
Tướng nước Phiêu Hà là Đấu Chương thấy quân địch thế tiến đánh như gió thì lệnh cho quân sỹ bày trận ngư lân ra đón đỡ. Chỉ tiếc là dù trận địa có lợi hại đến đâu, binh sỹ có cố gắng đến đâu, cũng không tài nào ngăn nổi cặp song đao thế như sấm, như sét ấy.
Gió núi thổi qua từng cơn làm bốc lên mùi huyết tinh nồng đậm, những giọt mưa máu làm thắm ướt áo bào của A Báo, hắn cũng như đám thuộc hạ như đắm chìm vào sự tàn ác của bản thân. Nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, một chút chau mày cũng không có, mà thay vào đó là sự thèm khát, chỉ muốn nhiều, nhiều nữa, không có bất cứ thứ gì thỏa mãn cho những con thú hoang vào lúc này
Tình hình nguy ngập đến mức trận địa của quân Phiêu Hà càng lúc càng bị dồn ép đến thê thảm, từng lớp từng lớp người bị đánh cho thất điên bát đảo, không còn biết trời trăng mây nước là gì
Thấy chuyện đã kíp lắm rồi phó tướng của quân Phiêu Hà quay sang Đấu Chương nói
- Tướng quân người lui xuống trước đi, quân địch sắp đến nơi rồi
- Tiểu nhân sẽ cố gắng cằm cự kéo dài thời gian, người mau tập hợp binh sỹ đang tháo chạy thành một đội hình mới thì may ra quân ta còn có thể duy trì
- Nếu không...
Tên phó tướng còn chưa kịp dứt câu, thì đã la lên một tiếng, một thanh đao nhọn hoắc xuyên qua tim hắn, sau đó kéo ngang theo thân cắt thành hai khúc, máu phun ra như suối, khiến cho Đấu Chương không khỏi giật mình
Người đến là A Báo, hắn nói
- Muốn chạy sao, đâu dễ như vậy
Đấu Chương thấy A Báo thì rụng rời cả hồn vía, chẳng phải quân hắn còn ở đằng kia sao, vậy thì hắn dùng cách quỷ thần gì mà đến được đây vậy.
Nhưng Đấu Chương nào rõ, A Báo lấy quân mình làm mồi nhử, còn bản thân thì cắt lẻn đến chốn này, quân Phiêu Hà đương lúc rối ren thì làm sao chú ý được một người im hơi lặng tiếng đến vậy
A Báo cười gằn
- Cái đầu của ngươi cũng đến lúc rớt xuống rồi đấy, không ngờ trận chiến này lại kết thúc nhanh đến thế, thật là chán quá đi
Hấp
A Báo chồm mình tới định gián xuống một đao, thì một bóng đen lao đến hét lớn
- Tây Lỗ tặc chớ có ngông cuồng, có Trác Bất Phàm ta đây.
Người đến là Trác Bất Phàm, tay cầm một thanh cự kiếm lựa thế chém một nhát xuống đầu A Báo. A Báo rút lưỡi đao đang chém dở lại, giơ lên ngăn trở, chỉ nghe “choang” một tiếng rõ to, cả người và ngựa của A Báo bị đánh bật lại mấy bước
Hí
A Báo kéo dây cương ngựa sang một bên, khiến cho ngựa lấy lại được thăng bằng, một kiếm vừa rồi của Trác Bất Phàm quả thật rất mạnh, nó khiến A Báo thoáng giật mình
Nhưng việc đó chỉ là do A Báo sơ xuất mà thôi, đối với một tên tướng trẻ tuổi như Trác Bất Phàm, A Báo không chút xem trọng tí nào
- Hảo tiểu tử lãnh của ngươi một kiếm, giờ thì để ta trả lại ngươi vậy
- Tiếp chiêu
A Báo giục ngựa tiến lại, hai đao chọi một kiếm, chỉ nghe tiếng binh khí va vào nhau đến chói tai, cả hai người đều võ nghệ siêu quần nhưng về kinh nghiệm thì Trác Bất Phàm hãy còn kém lắm so với đối thủ. Nên cứ khi Trác Bất Phàm vừa đánh xuống một kiếm thì A Báo dễ dàng hóa giải mà còn bồi thêm một chiêu nữa, làm cho y giáp của Trác Bất Phàm nhiều chỗ bị chém đến nức toát, thân thể cũng lãnh vài vết thương
Trác Bất Phàm lùi lại mấy bước
- Khốn thật, tên này quả là mạnh như lời đồn, thì ra cái danh xưng Ngủ Hổ Thần cũng không phải xứng cho có
A Báo cắp song đao lên vai, miệng cười nói
- Thế nào hảo tiểu tử vẫn còn muốn đấu tiếp chứ?
- Đấu thì đấu bộ ta sợ ông sao
Trác Bất Phàm tay nắm chặt bội kiếm lại một lần nữa xông vào.
Nhưng dù hắn có cố gắng đến mấy đi nữa thì Trác Bất Phàm cũng không thể gây ra một thương tổn nhỏ nào với A Báo, dường như đây là một trận chiến không cân sức vậy
Lúc này đám binh Sở quốc cũng đã tới, một người lớn tuổi nhất tiến lại gần Trác Bất Phàm rồi nói
- Thiếu gia cậu không sao chứ?
- Thiếu gia người lui xuống trước đi để tên này cho đám tiểu nhân là được rồi
Người lớn tuổi ấy nhìn Trác Bất Phàm đầy quan tâm, sau đó ông vẩy tay một cái hơn trăm thân vệ bao lấy Trác Bất Phàm vào trong
A Báo khinh khỉnh cười:
- Muốn lấy đông hiếp ít à, được, được, có giỏi thì lên hết cả đây cho ta
Một tiếng nói trong đám binh Sở quốc vang lên
- Tất cả tránh ra cho ta, đây là cuộc chiến của ta
Người nói là Trác Bất Phàm, hắn gạt đám vệ binh bên cạnh mà thúc ngựa lên trên, hắn nhìn A Báo mà nói
- Đánh tiếp chứ!
A Báo đáp
- Tiểu tử có khí chất đấy, nhưng e là ngươi đã chọn nhầm lúc mà thể hiện rồi
- Nếu đã muốn chết như vậy thì ta chiều ý ngươi
Nói rồi cả hai lại lao vào nhau đánh lộn bậy cả lên
----------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Còn ở trận chiến bên kia, Mông Tập đánh lại liên quân Đich và Từ
Kỵ binh của Địch quốc vốn nổi tiếng là hùng mạnh nhất trong liên minh Bắc Nhung, không chỉ ở sự tinh luyện của binh sỹ mà là còn do vóc dáng, sức mạnh cũng như tốc độ của kỵ mã
Xung lực của một đoàn kỵ binh hơn hai vạn người là một sức mạnh hết sức khủng khiếp, nó có thể thổi tung mọi lớp tường chắn trên đường mà nó đi qua. Hơn thế nữa phía sau kỵ binh là tám vạn bộ binh làm nhiệm vụ yểm trợ, nên nếu xét trên lý thuyết khi binh lính của hai bên là bằng nhau thì chiến thắng cho hai nước Địch và Từ thì mười phần cũng chắc được sáu bảy
Nhưng lý thuyết thì vẫn là lý thuyết, còn thực tế thì vẫn luôn có sự khác biệt
Mông Tập trên lưng ngựa ra lệnh
- Dùng đội hình bậc thang ép địch sang bên trái
- Điều hai ngàn cung thủ tấn công vào mạng phải của địch
Hiệu lệnh được ban ra, các phân đội bên dưới lập tức chấp hành theo mệnh lệnh không chút chậm trễ.
Đội cự thuẫn của quân Tây Lỗ lập tức sắp xong trận hình, tạo thành một đường chéo dài ngăn đón thế quân của kỵ binh Địch quốc. Kỵ binh bị lớp tường chắn ngăn trở không thể có được một thế tấn công chính diện hoàn hảo, bị ép đánh dọc theo hình tuyến của quân Tây Lỗ. Sự di động của kỵ binh làm lộ ra đám bộ binh đang theo sao, trở thành miếng mồi ngon cho đám cung thủ của quân Tây Lỗ
Tướng của quân nước Địch là Cung Mạc nhìn thấy tình hình chuyển biến thì quay ngọn đại đao lại chém vào một góc trận của quân Tây Lỗ, ông hét lớn
- Xa luân trận!
Đạo kỵ binh nhận được mệnh lệnh thì di chuyển theo Cung Mạc, cả đoàn người ngựa tạo thành một vòng xoáy thật lớn khoét vào bức tường chắn của địch. Trận thế này khác hoàn toàn với việc dùng trận hình lưỡi đao, nếu trận lưỡi đao lấy việc tạo một lỗ hổng trực tiếp vào giữa đội hình của địch, thì xa luân trận là việc lấy xung lực của hơn vài vạn người ngựa tạo thành một cơn lốc từ từ bào mòn các lớp phòng thủ
Mông tập thấy tình hình biến chuyển thì nói với tên quân truyền lệnh
- Lập tức chuyển sang trận Ngũ Long Thôn Châu cho ta
Có chỉ lệnh, tên quân liền cầm lấy kỳ lệnh phe phẩy, quân Tây Lỗ lại lập tức biến ra một trận hình mới dùng để khắc chế quân nước Địch và Từ
Cung Mạc mắt thấy đội hình quân địch di chuyển thì không lập tức tấn công ngay mà ra lệnh
- Kỵ binh nghe lệnh lập tức chia thành mười đạo tạm thời rút khỏi vòng vây
- Bộ binh yểm trợ từ từ theo sau, chúng ta ra ngoài lập lại trận đồ mới
Bên này Mông Tập khẽ cười
- Muốn đấu trận pháp với ta sao?
- Ngươi hãy còn kém lắm, lần sau ta nhất định sẽ lấy thủ cấp của ngươi
- Hãy chống mắt lên mà coi!
Sở Thủy ngồi trên một chiếc mộc đài cao có bánh xe nên có thể di chuyển được, nó được kéo bởi hơn năm mươi con ngựa khỏe, trên mộc đài có hai tiểu tướng đứng hầu luôn sẵn sàng nghe mệnh lệnh của Sở Thủy
Bên dưới bao quanh mộc đài là ba ngàn kỵ binh hộ vệ, phía trước nữa là ba đạo binh sắp thành hàng, mỗi hàng lại chia ra thành nhiều phân đội, sắp xếp rất có kỷ luật và bài bản.
Sở Thủy trên đài cao nhìn sang trận địa của quân Bắc Nhung, lão ta nói với tên lính hầu bên cạnh
- Cho đội tiên phong lên đi!
Tên quân nhận lệnh đứng trên đài cao, cầm một thanh đại kỳ mà ra hiệu , bên dưới đám quân lính ở hàng đầu tiên bắt đầu sải bước tiến lên, phía sau là trống trận đánh liên hồi, càng làm cho không khí thêm nặng nề
Hàng vạn con người như cày xới nền đất bằng khiến cho mặt đất rung chuyển dữ dội, kèm theo đó là tiếng thương đập vào lá chắn của quân Tây Lỗ nghe như búa bổ, tạo thành một sự uy hiếp vô cùng lớn đến quân đội Bắc Nhung
Hít hà, hít hà
Một tên lính trẻ tuổi đứng hàng đầu tiên của quân Bắc Nhung đang cố hít thở thật sâu để tự trấn an mình, nhưng có vẻ không phải chỉ có mình hắn là người hồi hộp, mà là cảm giác chung của năm vạn quân Bắc Nhung ở hàng đầu tiên.
Họ chính là những người mở đầu thật sự cho trận đại chiến chứ không phải một ai khác, và đặt biệt ý nghĩa cho sự thắng lợi ở một cuộc chiến ở cánh trung quân là cực kỳ quan trọng, nó có thể ảnh hướng đến sỹ khí của toàn bộ chiến trường, vì vậy sự căng thẳng là không thể tránh khỏi
Các thiên nhân tướng của đạo quân đầu tiên bắt đầu đi lên phía trước để khích lệ binh sỹ, nhưng xem ra hành động đó chỉ là tự trấn an bản thân thì đúng hơn. Cứ nhìn cái cách mà họ nắm chặt vào binh khí, mồ hôi đổ ra nhễ nhại thì có thể biết được họ cũng thật sự cảm thấy bất an
Nhận thấy tình hình có nguy cơ chuyển xấu, một người rời khỏi đại trại của quân Bắc Nhung đi về phía trước quân tiên phong. Người này là Viêm Đạt, một lão tướng có danh tiếng vào hạng bật nhất của Tấn quốc, còn ở các tiểu quốc Bắc Nhung danh vọng ông cũng không hề nhỏ tí nào, cũng có thể nói là không ai không biết mới đúng
Đứng trước đám binh sỹ đã mất hết tự tin, Viêm Đạt dừng ngựa lại nói
- Cổ nhân có nói: “Làm nam nhi đem thân gửi nơi chiến trường thì phải xem sống chết là lẽ thường ”
- Nhưng ta lại thấy lời nói ấy thật hoang đường làm sao, phàm là con người ai chẳng có ý muốn cầu sinh, sao lại phải chọn cái chết để thể hiện mình
- Ở đây ai cũng có phụ mẫu, ở đây ai cũng có vợ hiền, ở đây ai cũng có con dại, liệu hỏi nếu hôm nay ngả xuống ở đất này mọi người có thật sự nhắm mắt xuôi tay không
Lời nói của Viêm Đạt hàm ý đơn giản khiến ai nghe cũng có thể hiểu, sau đó ông lại dạy mọi người hát theo một bài đồng giao nơi quê ông. Ban đầu mọi người không hề hiểu ông đang làm gì, họ lo lắng cho vị tướng quân già phải chăng là đã lú lẫn. Nhưng càng nghe, họ lại càng thấy một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng, rồi không ai bảo ai đều mấp mấy môi hát theo
Nam nhi xa nhà nhớ cha mẹ không
Nắng sớm chiều tà vì ta khó nhọc
Nam nhi xa nhà có nhớ vợ không
Nguyệt vọng the phòng, mỏi mòn trông ngóng
Nam nhi xa nhà có nhớ con không
Lệ ngấn hai dòng, không người dìu dắt
….
Câu hát da diết như tơ đàn gảy vào lòng người, lúc trầm lúc bổng khiến người nghe không khỏi hồi tưởng
Nhắc đến phụ mẫu lắm kẻ rơi lệ nhớ về hình ảnh cha mẹ già nuốt nước mắt ngậm ngùi ngày tiễn con đi, đâu đó vẫn còn vang vọng lời nói “cha mẹ không cần gì chỉ cầu cho con được bình an, hãy trở về con nhé”
Nhắc đến vợ hiền nhiều người xót xa nhớ về người vợ bên khung cửi mòn mỏi đợi chờ, thầm nhủ với lòng “hãy đợi ta, ta sẽ về cùng nàng”
Nhắc đến con thơ, dường như vẫn còn đâu hơi ấm ôm con vào lòng, nhìn đứa trẻ tươi cười rạng rỡ bên chiếc hồ lô đường và nói “cha ơi con yêu cha nhiều lắm”
A !
Tiếng hét cất lên, hai bên khóe mắt cay cay, những dòng lệ tuôn dài lăn trên đôi gò má đã trải qua bao phong sương
Nam nhi thì sao, anh dũng thì sao, hay chỉ là bên ngoài mạnh mẽ mà cõi lòng lại yếu đuối, tình cảm chất chứa sao bao ngày tháng cùng một lúc được bộc lộ ra ngoài, như con sóng triều vỗ mạnh lên nền cát
Một người lính đứng trong hàng ngũ, mắt thấy mọi người có vẻ đau thương, trong lòng lại trùng trùng tâm sự. Phải chăng ngàn câu, vạn chữ không thể thốt ra nay lại theo những giọt nước mắt kia mà bày tỏ nỗi niềm. là một sự cảm thông sâu sắc, khiến hắn bất giác nấc nghẹn thành tiếng
Viêm Đạt lại nói:
- Ta cũng như các ngươi, sống đến từng tuổi này trải qua không biết bao nhiêu chuyện đời, danh vọng, tiền tài đã gần đến mức tột cùng, nhưng rồi thì sao cơ chứ?
- Ước vọng nhỏ bé chỉ là ở cạnh những người thân yêu có lẽ sẽ không bao giờ thực hiện được
- Nhiều người bảo ta ngốc, ừ có lẽ ta ngốc thật, đại vương nói ta không cần phải ra chiến trường, có thể từ quan về sống những ngày điền viên tiêu diêu tự tại
- (Viêm Đạt khẽ thở dài) Thật vậy ư? Nếu ngày hôm nay ta không có ở đây, và đám binh lính Tây Lỗ kia thật sự vượt qua phòng tuyến này, thì liệu gia đình ta sẽ thật sự bình yên sao?
- Không ( Viêm Đạt hét lên), sẽ không bao giờ có một kết cuộc tốt đẹp như vậy nếu chúng ta bại trận ngày hôm nay
- Cha mẹ chúng ta sẽ phải khổ nhục vì áp bức, vợ con chúng ta sẽ không ai che chở sống những ngày rầy đây mai đó, nước mất rồi thì nhà sao được yên
- Vì vậy để có thể cho họ sống tốt hơn, ta nguyện đem tấm thân già này liều một trận, dù có da ngựa bọc thây, phơi thân nơi đồng nội thì ta cũng cam lòng
- Chúng tướng sỹ còn các ngươi thì sao? Điều gì làm các ngươi sợ nhất? là gươm giáo của kẻ thù hay sự mất mát của người thân
- Hãy nói ta biết, hãy nói ta nghe tiếng lòng của các ngươi
Thoáng trong khoảng khắc cả vạn người chìm trong sự tĩnh lặng, nghe đâu đó tiếng tim đập dồn dập hòa vào nhau như cơn sóng dữ đang gào thét, từng hơi thở cộng hưởng như cuồng phong đại nộ.
Sát!
Là ai đầu tiên cũng không rõ, từng người, từng người rút binh khí ra, ánh mắt họ thể hiện sự cương liệt, một thoáng chần chừ lúc trước đã hoàn toàn biến mất, con đường dần dần hiện tỏ, đó là “chiến”. Một chữ đơn giản mà thể hiện quyết tâm của bao người, đến chết cũng không lui
Viêm Đạt chắp tay phía trước, cúi đầu đáp lễ
- Các huynh đệ đa tạ
- Được chết cùng mọi người, Viêm Đạt này cũng không còn gì hối tiếc
- Hãy để máu chúng ta làm thắp lên tia hi vọng cho mảnh đất quê nhà!
- Còn chần chừ gì nữa, tất cả theo ta
- Sát
Một lời nói ra làm tim ai chấn động, làm nhiệt huyết ai trào dâng, năm vạn người cùng chúng một ý chí như một ngọn trường mâu lao về phía kẻ thù
Binh Tây Lỗ quốc từ xa trông thấy thế tiến của quân Bắc Nhung, tên thống lĩnh quan sát tình hình rồi nói
- Là trận hình kiếm
- Được đấy, mọi người nghe đây, trung quân di chuyển chậm lại, khi địch đến thì từ từ lui về sau
- Hai cánh giản ra bao vây địch từ ba mặt
- Cung binh chờ lệnh của ta, khi địch đã ở trong trận thì cứ thế mà bắn
Ra lệnh xong, tên thống lĩnh lại tiếp tục quan sát, bỗng mặt hắn biến sắc, hắn lấp bắp
- Không đúng, thế trận chúng quá nhanh… là trận nhất tiễn, không… là trận thiên ưng
- Cái chết tiệt, thế trận quỷ quái gì thế này
- Nhanh quá… chúng nhanh quá, tất cả ngăn chúng lại ngay đừng cho chúng tiến đến
Binh sỹ Tây Lỗ quốc ngơ ngác không biết tướng quân ra lệnh ấy có nghĩa gì, chúng hướng ánh nhìn vào đám kỵ binh đang xông tới
Chỉ thấy một làn bụi mù bốc lên cao, chìm vào trong đó là tiếng la hét đến sởn cả gai ốc, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng binh khí va vào nhau,… và những ấm thanh đó thật hỗn độn, báo động một dự cảm không lành
Vượt qua đám bụi theo sau, một tướng đi đầu là một lão giã tay cầm một thanh đại đao, theo sau là hàng trăm kỵ mã rồi bộ binh, miệng không ngừng la thét
Đội hình của quân Bắc Nhung cực kỳ hỗn loạn không có quy cách gì cả, không có một đội hình nào lại tấn công một cách nguyên thủy như vậy. nó giống như bầy ong sau khi bị người khác phá tổ thì lao ra tấn công, trong mắt chỉ là kẻ thù chứ không còn một thứ gì khác. Và điều đó làm cho những người vốn tuân thủ theo lối đánh trận hình như Tây Lỗ đôi chút hoang mang.
Nhưng điều không ngờ nhất là dường như đám binh sỹ Bắc Nhung đang khóc, khiến cho đám binh sỹ Tây Lỗ càng thêm phần khó hiểu. Chúng nghĩ: “điều gì đang xảy ra, đám người mọi rợ phương Bắc đang khóc vì điều gì, là sợ cái chết mà đại binh thiên triều Tây Lỗ chúng ta sắp mang đến ư?. Không đúng, nếu là một đám người sợ hãi, thì làm sao có thể toát ra sát khí kinh hồn như thế này. Vậy chúng vì điều gì mà trông đau thương như vậy”
Là gì ư? Đó chính là cái đại nghĩa hi sinh bản thân mình để bảo vệ những gì mà mình yêu quí, là tình thương vô bờ bến đối với gia đình, có thể lý giải điều đó qua câu: Cái chết không quan trọng, mà quan trọng là ta vì điều gì mà chết
Sát nhân thành nhân
Ngày hôm đó năm vạn quân Bắc Nhung chống lại mười vạn quân Tây Lỗ, tuy thua sút về quân số, nhưng lạ thay quân Bắc Nhung đã hết lần này đến lần khác đánh tan tất cả trận hình của địch
Là do may mắn ư?
Không, mà là do sỹ khí đã đạt đến mức tột cùng, âu cũng là do kích tâm kế mà ra
(Lời bàn:
Kế sách là cương, thân tình là nhu
Cương nhu hợp nhất, sức tăng mười phần
Người làm tướng dùng binh không chỉ xét mạnh yếu của địch mà còn phải hiểu rõ tâm lý của binh lính mình. Vạn quân đồng lòng như nước lũ mùa thu, cuồn cuồn không dứt, đá không thể lắp, đập không thể ngăn, sức mạnh vô bờ
Quân Tây Lỗ dùng binh kín cẩn, quân pháp xâm nghiêm, tuy có thể phát huy tối đa sức mạnh của tập thể, nhưng lại là dồn nén sự bùng nổ của cá nhân, vừa là điểm mạnh và vừa là điểm yếu)
- Cút hết cho ta!
Viêm Đạt tay cầm đại đao hùng dũng trong vạn quân, tuy đã gần bảy mươi nhưng xem ra gân sức vẫn còn khỏe, đi đến đâu là người dãn ra đến đấy
Viêm Đạt nhìn về phía trước nơi có một cây đại kỳ vóc xanh, biết là tướng tiên phong của địch, liền tả xung hữu đột xông tới. Nhưng quân Tây Lỗ phòng thủ chặt lắm, đám thân binh theo sau ông đều bị chặn lại ở vòng ngoài, chỉ có mình Viêm Đạt một ngựa, một đao tiến về phía trước. Nhưng Viêm Đạt không núng tí nào, khi cách địch tướng còn khoảng trăm bước, ông vuốt hàm râu dài của mình hét lớn
- Lão tử là Viêm Đạt đại tướng nước Tấn đây, tên tiểu binh kia có dám cùng ta quyết một trận sống mái hay không?
Tiếng của Viêm Đạt như sét đánh ngang tầng trời, khiến tên thống lĩnh của Tây Lỗ Quốc tên là Bảo Anh rụng rời hết cả hồn vía.
Viêm Đạt thấy tên tướng địch đang phân vân chưa quyết thì lại giương mắt lên đến rách cả khóe mắt mà nói
- Đến một lão già như ta mà cũng không dám đánh thì ngươi lấy tư cách gì thống lĩnh trăm vạn quân
- Binh sỹ rơi vào tay người chỉ tổ uổng mạng, để ta thay Tây Lỗ quốc giáo huấn ngươi một chút
Thế là Viêm Đạt không hề quan tâm là mình chỉ có một mình, cứ thế cầm đại đao khua khoắn xông lên.
Đám thân binh của Bảo Anh thấy tên tướng già ngạo mạn thì tức lắm, mười mấy tên đi đầu lập tức cưỡi ngựa xông vào. Nhưng chúng đã quá khinh địch, Viêm Đạt được xưng là đại tướng của Tấn quốc suốt bao nhiêu năm nào phải là chuyện đùa, cứ tên nào đến là bị chẻ ra làm hai khúc ngay.
Đến lúc này thì Bảo Anh mới thấy sợ thật sự, hắn không dám ở lại đôi co với Viêm Đạt nữa, hắn hét lên
- Rút quân!
Không chờ lệnh từ Sở Thủy nữa, Bảo Anh quyết định làm theo ý mình, rút quân về phòng tuyến phía sau. Quân Tây Lỗ thấy chủ tướng rút lui thì vắt chân lên cổ mà chạy, bị kỵ binh Bắc Nhung theo sau chém chết không biết bao nhiêu mà kể, khí dụng, quân giới cũng thu được nhiều lắm
Thấy địch đã lui quân thì Viêm Đạt cũng không đuổi nữa, ông ra lệnh cho mọi người từ từ rút về, còn bản thân thì cưỡi ngựa tới đạo quân thứ hai của địch. Khi cách địch một khoảng đủ xa, Viêm Đạt dừng ngựa quan sát, ông nhìn thấy một người ngồi trên mộc đài cao lớn thì biết ắt hẳn là Trung quân nguyên soái của Tây Lỗ. và ngược lại Sở Thủy cũng thấy Viêm Đạt, không hẹn mà gặp cả hai cùng nói
- Thì ra chỉ là một tên già!
Hai ánh mắt chạm nhau nơi không trung đầy vẻ thù nghịch, nhưng chỉ thể quan sát được một lúc thì Viêm Đạt buộc phải rút lui, vì quân Tây Lỗ bắn tên ra. Viêm Đạt dùng đao gạt tên từ từ lui bước, lâu lâu lại ngoái lại nhìn đầy sự châm chọc
Trận chiến nơi trung lộ đã kết thúc, cũng là báo hiệu cho cuộc chiến suốt một ngày đã đến hồi chấm dứt, hai cánh quân của Tây Lỗ cũng bắt đầu lui binh
A Báo nhìn Trác Bất phàm rồi nói
- Tiểu tử hôm nay đùa đến đây thôi!
- Mạng của ngươi tạm giữ lại một ngày, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên về suy nghĩ cho thật kỹ, tam thập lục kế “Tẩu vi thượng sách”
- Làm người phải biết thức thời, sống mới là tốt nhất, hiểu chứ
- Ha ha ha
A Báo cười sảng khóai trong khi Trác Bất Phàm mặt mày nhợt nhạt không thốt nên lời, trên người hắn máu me bê bết, y giáp nhiều chỗ không còn nguyên vẹn, trên người thì đầy vết thương.
Trác Bất Phàm đang khụy gối đươi đất, bên cạnh con chiến mã đã bị chém bay đầu, hắn thở dốc từng hơi, cố gượng chống vào thanh kiếm đã bị đoạn để giúp bản thân vững vàng không gục ngã
Chút ý chí cuối cùng để giữ lấy sự uy nghiêm của một võ tướng
Trong đôi tròng mắt Trác Bất Phàm hơi đỏ, hắn uất nghẹn nói không nên lời nhìn bóng người từ từ khuất xa. Cắn chặt môi để dằn lấy sự gào thét trong nội tâm, hay cố xoa đi sự yếu hèn trong hắn
Chỉ một khoảng thời gian trước hắn có cảm giác như mình đã cận kề cái chết, hắn hoảng sợ nhìn thấy sự hèn mọn trong cái tôi của bản thân. Sự hào sảng đã bị lấy mất, chỉ còn lại một con người nhận ra sự chân thực của thế giới
Đó là người mạnh còn có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn
Kết quả bao năm trôi qua, ta rốt cuộc chỉ là ếch ngồi đáy giếng
Thật đáng thương thay, thật đau buồn thay
-----------------------------------------------o0o-----------------------------------------
Hoãn Thành
Một tòa thành được dựng lên trên con đường yếu mạch dẫn vào Ngô quốc, tuy chỉ là ở vùng biên cương hoang dã nhưng sự hùng vĩ, cũng như bề thế của tòa thành này quả thật không khác kinh đô Ngô quốc một tẹo nào
Đây thật sự có thể gọi là một tòa thành kiên cố, dễ thú khó công
Lúc này phía ngoài tòa thành quân Tây Lỗ đang dàn binh chuẩn bị tiến công, cách thành ba trăm bước, một tướng cưỡi ngựa cầm cặp song kích đang diễu võ dương oai, buôn lời thóa mạ
- Đám rùa rụt cổ kia ta là Nhan Bân, tướng tiên phong của Cung Ngân nguyên soái, đến khiêu chiến với các ngươi đây
- Có tên nào dám cùng ta bước ra đấu một trận tử chiến
- Chứ cứ mãi ôm cái mai rùa nằm khư khư trong thành mà còn dám vỗ ngực xưng danh là đại tướng thì thật là nực cười làm sao
Đám tiểu binh Tây Lỗ thấy Nhan Bân nói vậy thì hùa vào nói om sòm cả lên, cứ chen nhau la hét ỏm tỏi, chửi rũa, hò cả ba họ của binh Bắc Nhung ra mà trêu đùa
Trên thành quân Bắc Nhung nghiếng răng, nghiếng lợi, ai nấy đều hăm hở sẵng sàng lao ra đánh với tướng địch, nhưng tiếc là trên thành vẫn còn đang treo miễn chiến bài nên chưa ai dám vọng động, chờ mệnh lệnh từ cấp trên
Lúc này Nạp Lan Cảnh cùng ba vị vua của các nước đang ngồi trên lâu thành mà nhìn xuống. Thấy thái độ khinh mạng của tên tướng địch thì căm tức lắm, chỉ có Nạp Lan cảnh là vẫn điềm nhiên như không, cằm lấy tách trà mà từ từ nhăm nhi.
Vua nước Mãng Hạ là Bích Bá Tam đập bàn xuống nói
- Địch đã đến tận cửa chửi mắng, nếu chúng ta không ra đối chiến, thì chúng tất bảo người phương Bắc chúng ta nhát gan
- Quân ta cũng có lắm tướng tài, há chẳng sợ một tên không biết trời cao đất dày là gì hay sao?
Hai vị vua của nước Đại và Thanh Xa cũng gật đầu đồng ý, đám tướng lĩnh cạnh bên cũng nhao nhao lên hết cả.
Nạp Lan Cảnh khuôn mặt hơi mỉm cười, từ từ để tách trà xuống rồi nói
- Các vị quân vương bình tĩnh nghe Cảnh này nói một lời được không?
Vua nước Đại nói
- Vương gia có ý kiến gì sao?
Nạp Lan Cảnh đáp
- Mục đích của chúng ta lần này là cố cằm chân địch, không cho chúng tiến qua Hoãn thành, tạo thành mũi tiến công thứ hai đánh vào sau lưng ta
- Vì vậy tôi thiết nghĩ, không nhất thiết là vì một chuyện nhỏ này mà làm hỏng đại sự
- Hơn nữa nghe nói dưới trướng Cung Ngân có lắm tướng tài, chỉ e rằng nếu lỗ mãng hành sự chỉ tổ thiệt thân mà thôi?
Lúc này một tướng dưới trướng của vua nước Đại, tên là Thân Minh bước ra hét lớn
- Nạp Lan Cảnh, chúng tôi tôn ông là quân sư của liên minh, ấy là trọng cái tài của ông
- Vậy mà giặc đến dưới chân thành rồi mà không bày mưu đặt mẹo để trừ chúng đi thì chớ, còn ở đây buôn lời khinh rẻ chúng tướng sỹ
- Tên giặc phương Nam ấy có gì đáng sợ, để Thân Minh này ra cho nó một nhát búa là bay đầu ngay
Nói rồi Thân Minh hầm hầm đứng dậy, toang bước đi, thì vua nước Đại đã ngăn lại
- Hiền đệ, bớt nóng đã nào, từ từ nghe thử quân sư chúng ta nói gì đã chứ?
- Đến lúc ấy rồi đi cũng chưa lấy làm chậm
Rồi vua nước Đại đánh ánh mắt nhìn Nạp Lan Cảnh vẻ thăm dò
(Chú thích:
Nguyên Thân Minh là em của vua nước Đại, từ nhỏ đã giỏi nghề kiếm cung, thường đi theo anh trai mình đánh trận, lập được nhiều công trạng, nhưng tính tình nóng nảy và hành sự thì lỗ mãng. Vua nước Đại thường nói: “Em ta như con hổ dữ ở đời, anh hùng thiên hạ quá lắm cũng chỉ đến mức này là hết” để ngợi khen sức mạnh của Thân Minh)
Việc vua nước Đại cố tình nói vậy là để cho các nước chư hầu nghe thấy, một là để khen ngợi tính quả cảm của em mình, hai là hạ bệ danh tiếng của một quân sư không có thực quyền là Nạp Lan Cảnh
Nạp Lan Cảnh nghe lời của Thân Minh không lấy làm giận dữ, mà nét mặt đầy hòa hoãn
- Tướng quân tuy uy dũng, nhưng địch tướng cũng không phải là tầm thường, chỉ sợ…
- Chỉ sợ rằng sẽ mất mạng làm tổn hại đến sỹ khí của binh sỹ mà thôi
Thân Minh nghe thấy thì đùng đùng nổi giận, cây búa trong tay chẻ cái bàn gỗ trước mặt ra làm hai mảnh, hét
- Ông khinh thường ta không chém được tên giặc ấy phải không
- Thế có dám cá với ta không?
- Nếu ta thắng thì ông phải dập đầu ba cái để tạ tội trước ta và từ chức quân sư trước mặt binh sỹ các nước
- Còn nếu ta thua thì ông tùy nghi định đoạt
- Thế nào có dám cả không?
Vua nước Đại thấy em mình nói vậy thì thích chí lắm, nhưng vẫnn giả bộ trách mắng, bảo rằng em không nên nói năng không biết chừng mực
Còn vua các nước chỉ tủm tỉm cười mát xem kịch hay
Bên nước Việt, Lai Câu đằng đằng sát khí, Triệu Phong thì muốn xông vào đánh ngay cái tên hỗn sượt Thân Minh kia, nhưng Nạp Lan Cảnh trừng mắt nhìn hai người, sau đó ôn tồn đáp lời Thân Minh
- Đánh cược sao, trò này ta rất thích, nhưng chỉ hai ta cá với nhau thì cũng chán, hay là tất cả các nước cùng tham gia cho vui
- Như vầy nhé, phàm là các nước ở đây, ai nấy đều cử người ra quyết chiến với địch
- Tướng nước nào chiến thắng sẽ lập tức thăng chức, còn vua nước đó sẽ thống lãnh binh sỹ các nước, riêng Cảnh ta sẽ tự động rút lui khỏi chức vị quân sư của liên minh, mọi người xem như vậy có được không
Chúng tướng sỹ nghe thấy đều đồng thanh nhất trí
- Cứ theo lời quân sư mà làm vậy
Vua của các nước cũng không nói gì, đều gật đầu đồng ý, sau đó quay lại gọi đám binh sỹ và chọn ra mười hai vị tướng lĩnh, viết thành một tờ biểu chương mà bố cáo toàn quân
Nửa canh giờ sau, đứng tại cửa thành mười hai vị tướng lĩnh của bốn nước Đại, Thanh Xa, Mãng Hạ, Việt đã có mặt, người nào người nấy đều hết sức uy dũng, diễu đi, diễu lại trước toàn quân.
Đám binh sỹ đứng xem đều trầm trồ khen ngợi, khi tên của tướng nước mình được xướng lên
- Nhìn xem, nhìn xem đó chẳng phải là ba tướng Triệu, Mã, Hoàng của nước Mãng Hạ hay sao?
- Còn kia là Phàn Điều, Ô Mỹ, Thuận Thiên là danh tướng nước Thanh xa đó
- Còn người cầm búa kia, ắt hẳn là Thân Minh tướng quân cùng hai vị tiền quân đô úy Hắc Nha, Bạch Mục
- Trời tất cả đều là các danh tướng lẫy lừng thiên hạ, xem ra tên Nhan Bân kia lần này ắt hẳn sẽ tử trận cho coi.
- Nhưng ….
- Nhưng còn ba tên kia là ai?
Cả đám người trố mắt nhìn ba gương mặt non choẹt, bún ra sửa của ba tên tướng nước Việt, đó là Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong, rồi một giọng nói vang lên
- Nghe nói ba tên này hết hai tên là bách nhân trưởng, còn một tên chỉ mới là tam bách nhân trưởng mà thôi
- Cái gì? Không phải là Lai Câu nước Việt sẽ ra ứng chiến sao?
- Ngươi không biết rồi, nghe nói tên Lai Câu ấy đang bị phong hàn, sức khỏe không tốt, nên không tham gia trận này
- Nhưng dù hắn không ra cũng không nên để ba tên trẻ tuổi, hỉ mũi chưa sạch này ra làm nhục danh tiếng quân Bắc nhung chúng ta chứ. Bộ nước Việt hết người dùng thật sao
- Ừ ngươi nói cũng phải
Những lời truyền miệng ấy vô tình lọt vào tai của ba tên quậy Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong, Long Cơ chửi mắng
- Cái thánh thần các ngươi, ông ra trận có liên quan đến mồ mã tổ tiên các ngươi à!
- Sao mà lắm lời thế, có giỏi xuống đây ông cho một thương chết toi bây giờ
Nhưng Long Cơ càng nói thì tiếng cười nhạo càng rầm rang, khiến mặt của Long Cơ như bốc khói
Còn chín tướng lĩnh kia, ánh mắt khinh thường nhìn bọ Long Cơ:
- Đúng là đám nhóc không biết sống chết, còn tên Việt vương đúng là khinh mạng người ta quá đáng mới cử đám này ra trêu đùa bọn ta mà.
Tên tướng có tên là Thuận Thiên nói
- Chư hữu nói vậy là sai rồi!
- Theo ta thấy là tên Việt vương ấy cố tình khích tướng chúng ta đấy
Cả bọn quay lại hỏi
- Thiên huynh nói vậy là có ý gì?
Thuận Thiên đáp
- Địch chỉ có một người, trong khi chín người chúng ta đều là danh tướng các nước
- Chỉ sợ rằng một trong chúng ta là đã đủ có thể lấy đầu địch, Nạp Lan Cảnh cử ba tên này ra là để khích chúng ta, cho chúng ta dùng hết sức bình sinh của mình mà đánh
- Phàm làm tướng việc gì đánh xấu hổ hơn là xếp chung hàng với lũ vô danh, cứ theo cách ấy mà luận thì có thể biết một mẹo nhỏ này của tên Việt vương chết tiệt kia
Các tướng đều gật đầu
- Thì ra là vậy, đúng là một kế sách hèn mọn, của kẻ hèn mọn
- Nói với các người biết, dù không có đám nhóc đó, chúng ta vẫn thừa sức chém bay đầu giặc
- Chúng ta là ai cơ chứ, chúng ta là các chiến thần của các nước, dù địch có ba đầu sáu tay cũng chỉ có một con đường
- Đó là chết
Một tiếng pháo hiệu bắn lên, kèn trống rúc inh ỏi, mười hai vị tướng lĩnh rời thành uy nghiêm như tượng thần, khí thế đã đạt đến đỉnh điểm
Một người cầm nha lang đao trong đám mười hai người, thúc ngựa tiến lên, Nhan Bân nói vọng sang
- Tướng địch là ai báo tên đi
Người đó đáp
- Tiên phong nước Mãng Hạ, Triệu Cư Dực
Lời vừa dứt đã múa đao xông đến, nhè Nhan Bân mà chém, chỉ tiếc là Nhan Bân cười nhếch mép
- Quá chậm, tên tiếp theo đến đây cho ta
Một mũi thương nhanh như điện thiểm lao đến cấm ngay ngực Triệu Cư Dực, khiến hắn bổ nhào xuống ngựa chết tốt.
Cả đám quân sỹ Bắc Nhung đều điếng cả người, không ngờ tên Nhan Bân này lại lợi hại đến như vậy, giao phong chưa đến một chiêu mà Triệu tướng quân đã vong mạng.
Nhưng khác với đám binh sỹ, trong nhóm mười một còn lại chỉ nhếch mép khinh mạng, chửi thầm
- Tên bất tài
- Một chiêu cũng không đỡ nổi mà cũng bày đặt làm tướng lĩnh, chết một cách thật nhục nhã
- Thôi thì để bọn ta thay ngươi vậy
Rồi từng người bước lên giao phong, áo bào cuốn lên theo gió bụi mịt mù, chìm trong đó là tiếng binh khí chạm nhau chan chát, bên ngoài là tiếng hò reo dậy đất của ba quân
Nhưng sự cố gắng của ai chỉ làm tên ai thêm rạng rỡ, là sự bất tài của ai làm tài năng của ai được người khác biết đến
Sự khinh thường của ai đã thay bằng nét hoảng sợ, sự tin tưởng của binh sỹ ai nay đã thay bằng sự ngờ vực
Phập
Một kích đoạt mạng, lưỡi kích vất cái xác từ mình ngựa rớt xuống, kèm theo đó là tiếng reo dậy trời của quân Tây Lỗ
- Thấy không, thấy không, đã là tên thứ tám rồi đấy, không ngờ đám tướng lĩnh Bắc Nhung lại yếu kém như vậy
- Nhan Bân tướng quân của chúng ta quả thật là vũ dũng mà
Nhan Bân cười sảng khoái, phía sau hắn là tám cái đầu lâu được chặt xuống cắm trên tám thanh trường mầu, máu đang nhỏ giọt nhiễu xuống thắm đẫm mặt đất, khiến quân sỹ Bắc Nhung không khỏi rùng mình
Nhạc Bân lạnh lùng chỉ vào bốn người còn lại trong nhóm mười hai là Thân Minh, Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong
- Tên tiếp theo
Lời nói chứa đựng sự uy hiếp kinh khủng, cũng phải thôi, ai mà ngờ được tám người vừa rồi không một ai trong số họ có thể tiếp Nhạc Bân quá ba chiêu.
Đôi kích sắt trong tay Nhạc Bân, cứ hết lần này đến lần khác chém tướng, đoạn đầu, biến nơi chiến trường trở thành sàn diễn cho chính bản thân hắn. Đến người hùng hổ như Thân Minh cũng phải thoáng run rẩy, thì đủ biết đám sỹ tốt đến trên thành còn hoảng loạn trước sức mạnh của Nhạc Bân đến nhường nào.
Nhan Bân giơ ngọn kích chỉ về bốn người và nói
- Hay cả bốn tên cùng lên cho ta, chứ tiếp từng người thế này thì chán lắm!
Lời nói của Nhan Bân càng khiến đám binh sỹ Tây Lỗ được dịp mà hò hét liên hồi
Thân Minh cầm búa cưỡi ngựa bước ra, đám binh sỹ nước Đại vỗ tay hò hét
- Chớ có đắc ý, còn có ta ở đây!
- Đừng đánh đồng ta với lũ kém cõi này, có giỏi thì hãy đỡ lưỡi búa trong tay ta rồi hẳn nói
Dứt lời, Thân Minh mắt hùm trợn ngược, râu tóc xoăn hết lại, vận lực vào búa mà xông đến. Hắn biết Nhạc Bân là tên tướng võ công trác tuyệt, nên không dám coi thường, vừa ra chiêu đã dốc toàn lực không bảo lưu
Hai ngựa giao nhau, binh khí va đập tạo nên những tiếng đinh tai nhức óc, một chiêu rồi một chiêu, Nhan Bân và Thân Minh quần thảo nơi chiến trường
Thân Minh gồng hết sức vươn người chém một búa, Nhạn Bân hai tay cầm đôi kích đánh vẹt ngang một cái. Lực búa của Thân Minh mạnh là vậy, nhưng ngờ đâu lại bị Nhạc Bân đánh bật ra một cách hết sức dễ dàng, dư lực làm cho lưỡi búa trong tay bị đánh bay ra khỏi tay, còn Thân Minh thì chao đảo rơi xuống ngựa.
Nhạn Bân giơ kích lên định đâm xuống thì một tiếng nói vang lên, kèm theo đó là một đạo đao ảnh đã tức tốc nhắm ngực Nhạn Bân mà chém xuống
- Mạng hắn là của chủ ta, lúc này chưa phải lúc để hắn chết
- Nếu ngươi muốn thì để bọn ta chơi với ngươi
Lời nói ấy là của Triệu Phong, chẳng biết hắn từ lúc nào đả đến tận đây, thanh đao trong tay vung lên chém Nhạn Bân, khiến hắn với rút kích lại đón đỡ, nhờ vậy mà Thân Minh mới lưu lại được một mạng
Bị tấn công bất ngờ, Nhan Bân nóng tiết
- Tên đánh lén kia là ai, xưng tên đi
Nhưng Triệu Phong không trả lời câu hỏi của hắn mà dừng ngựa lại rồi nói:
- Cẩn thận bên trái!
Lời nói của Triệu Phong khiến Nhạn Bân chợt tỉnh, hắn quay người nhìn sang thì đã thấy ánh kiếm chớp nhoáng đã đến sát mặt. Do cự ly quá gần Nhạn Bân không thể thu kích đón đỡ, đành dùng miếng hộ giáp đeo ở cánh tay lên chắn ngang ngay mặt, chỉ thấy lưỡi kiếm đâm một nhát thật mạnh, khiến hổ khẩu ở tay Nhạn Bân tê rần, hắn đau đến mức sắp hét lên thành tiếng
Còn người cầm kiếm sau khi đã đâm được một nhát thì rút kiếm lại, từ từ tiến đến chỗ Triệu Phong, người đó không ai xa lạ chính là Ngu Tử Kỳ
Nhạn Bân nhìn thấy hai tên tướng trẻ vừa mới tập kích mình thì cay cú lắm, hắn gằng giọng nói
- Hai tên tiểu ấu nhi, dám giởn mặt với bổn lão gia sao?
- Mau xưng tên họ ra, rồi ta đây tiễn các ngươi lên đường
Triệu Phong giả bộ sợ hãi đáp:
- Oan quá tướng quân ôi!
- Tướng quân bọn tôi nào dám, chỉ là vương gia chúng tôi có dặn, phải giữ mạng cho con heo thối kia, nên anh em chúng tôi mới lỡ tay phạm phải ngài, mong ngài rộng lòng tha thứ
Hai chữ “heo thối” này là Triệu Phong cố tình nói thật lớn để cho Thân Minh nghe, vì hắn vẫn còn tức vụ Thân Minh dám buông lời nhục mạ phụ thân của Na Yến. Nên tranh thủ lúc hắn đang thất thế mà trả tư thù, cái này ông bà có nói là nhất tiễn bắn song điêu đây mà
Nhạn Bân nghe mấy lời vuốt mông ngựa của Triệu Phong thì cũng đã bình tĩnh được vài phần, nhưng khuôn mặt vẫn còn hầm hầm, nên muốn giáo huấn hai tên trẻ tuổi này một chút, hắn nói
- Ta vốn không chắp con nít, nhưng hai ngươi đã có gan ra bảo mạng cho tên mập kia, thì ắt hẳn phải có chút tài cán
- Hay là ta cùng với hai ngươi giao thủ một chút
- Nói đi muốn ta nhường bao nhiêu chiêu
Ngu Tử Kỳ tỏ vẻ đa tạ nói
- Ở đây có hai người bọn ta, thôi thì nhường hai mươi chiêu có được không?
Được
Tiếng nói của Nhạn Bân đáp lời, sau đó ngựa của hắn hí lên một tiếng, Nhan Bân tay cầm song kích tiến tới.
Bên này, trái có Triệu Phong, phải có Ngu Tử Kỳ, một đao, một kiếm cũng quất ngựa lao đến giao phong
Thiên hạ rộng lớn, người tài nhiều như mây, nhưng mấy ai được công thành danh toại
Gặp thời thì đắt chí, thất thời thì chìm sâu, tài trí có ích gì, vũ dũng có nghĩa gì
Cuộc đời võ tướng ngắn ngủi, năm mươi năm rong rủi trên yên ngựa, liệu ai biết đến
Danh tiếng chỉ là mơ hồ, nhưng ai cũng muốn đoạt lấy
Có người dùng cả đời để cưỡng cầu, kết quả vẫn là hạt cát nhỏ trên biển lớn
Ta tự hỏi chặn đường đó là ngắn hay dài, chỉ biết…
…
Năm đó khi ta mười bảy tuổi, đã đạt được nấc thang lên thiên đường
Một trận thành danh
Tiếng trống thúc liên hồi, quân hò hét đến dậy đất, là ai tấn công, là ai phòng thủ mà khiến cho hàng vạn trái tim bị cuốn hút với muôn vàn cảm xúc
Một người lính tuổi đã ngũ tuần đứng quan sát từ xa, mà trong lòng chợt lâng lâng: “Hai người trẻ tuổi đó chỉ trạc tuổi đứa cháu ở nhà của ta, nhưng sao khí chất của chúng làm tim ta như muốn vỡ vụn. Người ta nói tuổi trẻ tài cao, ta dành cả đời trên chiến trường, chuyện lạ lùng gì cũng từng thấy qua, nhưng chưa thấy ai cùng lứa tuổi như chúng sở hữu một thứ vũ lực mạnh mẽ như vậy. Phải chăng là trời xanh ưu ái cho cuộc đời làm võ tướng như ta, đến lúc gần đất xa trời, lại chứng kiến sự đảng sinh của hai võ thần. Võ Thần!”
Keng
Binh khí chạm nhau trên nền trời, vạch ra những hoa lửa sáng ngời, bụi mù bao phủ cả ba võ tướng vào trong.
Kích nhanh như sấm, đao mạnh như dời non, kiếm thế uyển chuyển như nước chảy hoa rơi, tinh hoa võ học ngàn năm qua, quá lắm cũng chỉ đạt đến mức này là đã tột cùng
Chiêu chiêu giao thủ, thức nào cũng dồn đối phương vào tử địa, làm cho những người đứng xem bên ngoài, có cảm giác như trái tim đang bị bóp ngẹt vì áp lực khủng khiếp từ trận chiến mang lại
Nhưng những cảm xúc ấy chỉ dành cho những kẻ tầm thường, còn đối với ba người đang ở giữa trận tiền kia, tâm trạng họ lại thập phần phấn khích. Giống như là đang luận võ, đàm đạo với những cao thủ hàng đầu trong thiên hạ.
Không chỉ có người mới có cảm giác ấy, mà đến súc sinh cũng bị chủ nhân lan truyền cho cảm xúc khó tả kia. Ánh mắt của những con ngựa bên dưới trở nên điên cuồng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, tiếng hí càng ngày càng hoang dại
- Thượng tập
Một đao mạnh mẽ được Triệu Phong từ cao chém xuống nhắm vào đầu của Nhan Bân
Chát
Nhan Bân vung kích đón đở, nhưng đao chiêu của Triệu Phong mạnh lắm, nó làm hằn lên trên binh khí của Nhan Bân một vết khá sâu.
- Hậu kích
Vừa đỡ được đao của Triệu Phong, thì kiếm của Ngu Tử Kỳ cũng vừa đến, nhắm vào lưng của Nhan Bân mà đâm. Chiêu kiếm đơn giản, nhưng lại quá nhanh, quá mạnh và quá chuẩn. Nhan Bân không thể dùng kích quay lại để đỡ, chỉ còn biết cúi rạp mình về phía trước để né chiêu. Nhưng dù đã rất nhanh, nhưng lưỡi kiếm cũng đã kịp chạm vào phía sau đầu của Nhan Bân, khiến cho chiếc mũ đâu mâu mà hắn đang đội bị đánh bật ra, làm mái tóc hắn bung ra, rối xù che đi nửa mặt
- Chết tiệt!
Nhan Bân thầm mắng chửi trong lòng, không ngờ hai tên này còn trẻ như vậy mà khí thế đã không thua những chiến tướng trải qua bao trận như hắn. Đối phó một tên đã mệt bở hơi tai, mà nay lại bị hai tên cùng lúc giáp công, đúng là thở không ra hơi. Hiện tại chúng chỉ là lũ nhóc con mà đã lợi hại như vậy, nếu để chúng lớn thêm chút nữa thì dưới gầm trời này ai mới xứng là đối thủ của chúng
- Hừ! hai tên tiểu tử, hai mươi chiêu đã kết thúc.
- Giờ thì ta phản công đây, cẩn thận một chút, nói trước là ta sẽ không nương tay đâu đấy!
Nhan Bân vừa thoát ra khỏi công kích của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ thì đã quay lại nói lớn, sau đó hai kích vung lên, chân thúc vào hông ngựa xông đến.
Khí thế của Nhân Bân lần này thịnh lắm, chỉ thấy ngựa chạy như bay, áo bào bay lật phật trong gió, đôi kích sắt nặng nề vũ động như hai con giao long gào thét nhắm Triệu Phong và Tử Kỳ mà trổ thần oai.
Rầm
Vừa giao nhau, uy lực từ binh khí truyền sang làm cho cánh tay có cảm giác tê rần, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, dần dần bị bức phải thoái lui dần dần bởi sức mạnh của Nhân Bân. Vó ngựa mỗi lúc một dồn dập, ba ngựa từ từ tiến sát đến dưới chân thành, còn phía trên, binh khí thỏa sức tung hoành, chỉ thấy bóng ảnh mà không thấy thực thể, chỉ nghe những tiếng chan chát vang lên liên hồi
Triệu Phong hét lớn, khiến ai nấy trên thành đều có thể nghe thấy
- Tướng địch quá mạnh, chúng ta đã không thể đương cự được nữa rồi
Ngu Tử Kỳ vừa né xong một kích, thì cũng lớn giọng đáp
- Phi Long Cơ ra mặt, không thì toàn thể tướng sỹ Bắc Nhung chúng ta phải chết bởi tên giặc Tây Lỗ này mới thôi.
Lời trao đổi của hai người tất tần tật đều lọt vào tai của đám binh sỹ, mọi người thoáng ngây ngốc trước mọi sự diễn ra. Chẳng phải là hai người kia lúc đầu đánh ngang tài, ngang sức với Nhan Bân sao. Nay bỗng dưng lại trở nên yếu thế, phải chăng là tên Nhan Bân nãy giờ nhường thật, bây giờ mới triển lộ thần uy.
Chắc là vậy, chắc là vậy, đến các danh tướng của ba nước còn không phạm được một sợi tóc trên người hắn, thì biết tên này mạnh như thế nào rồi, vậy trong tòa thành này, liệu ai có thể cùng hắn giao phong đây
Càng suy nghĩ, chúng binh sỹ càng trở nên sợ hãi, đặc biệt khi thấy hai vị tướng trẻ tuổi của mình, càng ngày càng bị dồn ép đến đáng thương.
Đúng lúc này, Triệu Phong lại nói lớn
- Tên Nhan Bân này hết sức lợi hại, nếu không phải tay vũ dũng như Long Cơ, thì cả tòa thành này không ai có thể chém được đầu hắn
Long cơ là ai?
Mọi người quay sang nhìn nhau, rồi không biết từ lúc nào, những tiếng la hét một lớn dần, những âm thanh hòa trộn từng nhịp, như những cơn sóng nối đuôi nhau vô tình quật vào nền cát.
Long Cơ, Long Cơ
Tiếng binh sỹ xưng tụng danh xưng của một người, một người mà họ chưa từng biết mặt, nhưng không hiểu vì sao ngay tại lúc này, họ lại thầm mong con người xa lạ kia xuất hiện và giải cứu họ
- Ta đến đây.
Một tiếng nói cất vang lên, làm không khí vốn đang bị nén lại trong phút chốc vỡ òa.
Ánh sáng ban ngày đậu lên trên đầu mũi thương được giơ lên cao, tỏa phát ra xung quanh, rồi bao trùm lấy thân ảnh con người đang hiên ngang đứng dưới tòa thành.
Lúc này Long Cơ như một vị thần uy nghiêm, thần thái vừa trang trọng nhưng lại tỏa ra cái khí thế ngợp trời, áo bào hắn lồng lộng tung bay, để lộ ra bộ giáp sáng bóng.
Chúng binh sỹ nhìn thấy một cảnh này, khiến cho cảm xúc trong tim sôi trào mãnh liệt.
U, a!
Những tiếng hú dài đầy phấn khích, tiếng la hét đến khản giọng, nhìn bóng hình con người mà tất cả mọi người mong mỏi đã xuất hiện, cảm giác như một làn sóng xung động đang cộng hưởng, trái tim đập nhanh hơn, trong ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng
- Sát
Long Cơ gầm lên một tiếng, vó ngựa cất bước lao đi, khiến chúng nhân đổ dồn sự chú ý, hàng vạn con mắt ngước nhìn vị anh hùng trong tâm trí họ ra oai, triển lực. Họ thèm khát chú mục, như muốn thu toàn bộ khung cảnh hào hùng ấy vào trong tầm mắt của mình
Thử hỏi, còn đâu vẻ khinh thường, úy kỵ khi lần đầu gặp mặt ba người trẻ tuổi ấy.
Còn đâu sự thất vọng, nghi ngờ về tài năng của một lớp sóng sau đang nhú mình ra khỏi làn nước
Hay giờ đây mọi cảm xúc chợt tồn đọng trong lúc này là hi vọng, là phấn khích, là cuồng nhiệt, khi thấy từng đạo chiêu thức được ba người xử ra.
Cảm xúc con người vốn khó tả là vậy, chúng đi từ hết cung bật này đến cung bật khác, từ trạng thái này đến trạng thái khác, mà ta không tài nào hiểu được
Sự đánh giá của con người cũng như thế, đối với những gì mà họ chưa từng thấy qua, thì họ sẽ không bao giờ tin.
Nhưng đôi lúc, những gì họ thấy cũng chưa chắc đã là thực, những gì họ tin cũng không hẳn đã là đúng.
Vì đơn giản tất cả mọi việc, ngay từ đầu đều đã bị kẻ khác thao túng
Keng
Nhan Bân trong lòng đầy nghi hoặc, tên mới đến sao võ công lại tầm thường đến như vậy, dường như chiêu thức của hắn là hết sức xoảng xỉnh, đến mức không thể tin được rằng là cứu tinh của hai tên mà hắn đang giao thủ nãy giờ
Còn hai tên trẻ tuổi này, vốn yếu thế là vậy, chẳng hiểu vì sao từ khi tên cầm thương này đến, thế công bỗng trở nên bạo liệt đến đáng sợ, so với lúc đầu giao thủ, có khi còn mạnh lên gấp mười lần.
Vậy rốt cuộc là sao?
Nhan Bân trong lòng ngập tràn nghi vấn, nhưng dường như thời gian không cho hắn được một chút bình yên để ngẫm suy, hết đao rồi kiếm, hết kiếm rồi thương. Ba đạo ánh sáng bàn bạc của vũ khí quay hắn vào trong đến chóng mặt, hắn từ bốn phía tả xung, hữu đột nhưng không thể lách mình ra được
Đôi bàn tay càng lúc càng xuống sức, trong khi địch thủ chiêu thế ngày càng trở nên mạnh mẽ đến không ngờ.
Nhiều lúc Nhan Bân chợt nghĩ “Phải chăng là do ta đã quá khinh địch, liên tiếp giao tranh với mười hai tướng nên sức lực mới mau xuống vậy chăng. Nhưng dù là như vậy đi chăng nữa, vơi khả năng của ta, tại sao lại không thể phản công trước sức mạnh của đám trẻ ranh này cơ chứ, rốt cuộc có ai giải thích cho ta là vì sao không?”
Nhan Bân vừa đánh vừa tìm đường thoát, hắn trông thấy Long Cơ đâm hụt một thương thì vươn mình định đâm trả lấy một kích.
Nhưng động tác ấy không thể thoát khỏi tầm quan sát của Triệu Phong, hắn tung chân đá vào bụng ngựa của Long Cơ, con ngựa đau quá chồm lên, vô tình tung vó đá vào thân trước con chiến mã của Nhan Bân. Triệu Phong hét thật lớn
- Kỹ nghệ của Long Cơ thật tinh diệu, trong thiên hạ này thật sự không ai sánh kịp.
Triệu Phong vừa dứt lời, bên này Ngu Tử Kỳ trở đầu kiếm, đánh mạnh vào thân thương của Long Cơ, khiến mũi thương chuyển hướng, quét ngang qua ngực của Nhan Bân.
Nhưng Nhan Bân dù đang mất thăng bằng sau cú đạp trời giáng của ngựa Long Cơ vào ngựa của mình, nhưng vẫn rất nhanh mắt cố né ra phía sau. Chỉ là dù đã hắn rất cố gắng nhưng mũi thương vẫn để lại trên thân hắn một vệt máu dài. Nhan Bân bị đau, đành giơ tay lên bịt lấy vết thương, máu không ngừng chảy ra, hắn quên cả thể diện, cứ ra roi thúc ngựa chạy về trận địa của mình
Trận đánh này, vốn là do hai tên Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ giở trò, nên Long Cơ mới một phen đắc thủ, nhưng chỉ có mình Nhan Bân ở trong tình huống ấy mới biết.
Còn đám binh sỹ Bắc Nhung trên thành kia, bị khuất tầm mắt làm sao có thể quan sát được hết thảy. Nên hình ảnh mà trong tâm trí họ thu nhận được, đó là Long Cơ võ công trác tuyệt, siêu quần, đánh cho danh tướng Tây Lỗ, phải co vòi, cong mông lên mà chạy.
Rồi không ai bảo ai, những tiếng hoang hô vang trời bùng lên, như cơn nộ hỏa chìm sâu đã lâu, nay lại từ tòa thành xa xôi này bùng phát dữ dội
Long Cơ!
Long Cơ!
Vạn con người chìm trong sự phấn khích đến tột cùng, gọi tên người anh hùng, vị tướng lĩnh trẻ tuổi, tài cao, uy dũng, thiện chiến, mà đến trong mơ họ cũng không thể tưởng tượng ra.
Còn Long Cơ dáng vẻ trang trọng, cùng hai vị trở thủ thâm tàng bất lộ, từ từ tiến vào thành trong sự chào đón nhiệt thành của đám binh sỹ.
Long Cơ hết quay sang Triệu Phong rồi tới Ngu Tử Kỳ, y định nói gì thì Ngu Tử Kỳ đã mở lời trước.
- Bây giờ cậu đã là anh hùng rồi, phải giữ dáng một chút!
Triệu Phong bên này khuôn mặt cũng khẽ mỉm cười
- Tốt nhất là cậu làm cho giống một chút, không thì lộ đuôi cáo ra bây giờ, khì khì
Long Cơ thấy hai tên bạn thì khẽ phì cười, nhưng sau đó rất nhanh hắn đã thu lại được vể uy nghi lúc nào, vó ngựa từng bước tiến vào trong thành. Uy thế của hắn lúc này khiến vạn người choáng ngợp, đầy sự ngưỡng mộ.
Đâu đó vang lên lời ca tụng: “Người này là chiến thần của chúng ta”
Còn Long Cơ trong lòng bất giác chợt rung lên, tâm trạng ngập phần hoan hỉ, dường như sự lo lắng ngày nào của hắn đã chấm dứt
Mà giờ đây chỉ còn lại một con người ngập tràn sự tin tưởng vào bản thân
Còn đối với Triệu Phong, nhìn thấy tên bạn đã lấy lại ý chí của mình, hắn dường như đã trút được tảng đá đè nặng trong lòng, lời hứa của hắn với Long Cơ âu là đã thực hiện được phần nào.
Trời về đêm, mặt đất trầm tĩnh soi mình dưới ánh trăng suông, gió nhé thoáng qua, làm cho lửa từ những ngọn đuốc cháy bập bùng, phát ra những tiếng lốp đốp.
Triệu Phong đứng bên cạnh Long Cơ, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ trên lâu thành phía Nam, hắn dựa vào thân gỗ vững chãi làm trụ chống cho tòa nhà, còn tâm trí thì nhìn về một khoảng đất trống phía trước. Nơi mà sáng nay, lần đầu tiên trong đời hắn có một trận đấu, dưới danh nghĩa là một võ tướng đích thực
Đâu đó trong tiếng thì thầm của gió, còn vang vọng tiếng còi trống inh ỏi, tiếng người la hét, tiếng binh khí chạm nhau, những thứ âm điệu lạ lùng đang tung tăng nhảy múa trong tâm trí của hắn.
Hừm
Cảm giác châu thân đang lan truyền một sự phấn khích đến lạ lùng, thứ xúc cảm mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, chỉ có những võ tướng từng trải qua một trận chiến thực sự mới có được cùng loại cảm giác này
Ta tự hỏi đó là gì?
Là sự cuồng nhiệt của binh sỹ
Là sự cao ngạo của võ tướng
Là cảm giác thống khoái khi đùa giỡn với tử thần
Hay chỉ đơn giản là lòng tự tôn của một người đàn ông
Nhưng dù là gì đi nữa, thì ta vẫn muốn một lần nữa, được tắm mình trong cảm xúc ấy
Ngu Tử Kỳ đến cạnh bên Triệu Phong, thấy tên bạn thoáng ngẩn ngơ thì thúc nhẹ một cái, nhưng do Triệu Phong quá mãi mê suy nghĩ, bỗng bị tác động vào thì giật mình, xém chút nữa là nhào ngay xuống dưới
Hắn hoảng hốt la lên
- Tử Kỳ, muốn giết người à, mém chút nữa là tớ nằm chèm bẹp bên dưới rồi đó
Tử Kỳ lơ đễnh, khoanh tay đứng một bên, miệng lèm bèm
- Hai tên ngốc các cậu, vừa được thăng chức có một tẹo, nhỏ đến con kiến cũng phì cười, mà lúc nào cũng hí hửng như lên tiên
- Rõ là chán mà!
- Cái gì mà thiên nhân tướng, cái gì mà tam bách trưởng, chúng ta một trận đánh lui tên trâu nước Nhan Bân, cứu về con heo mập Thân Minh
- Vậy mà phong thưởng chẳng đáng bỏ kẽ răng, thực là ức không chịu nổi mà
Triệu Phong hích mũi
- Thế sao mới nãy lúc tướng quân Lai Câu đề xuất, sao không thấy Tử Kỳ cậu ý kiến, ý cò gì cả, mà về đây lại than
- Bộ tớ hâm hay sao mà dám lên tiếng, cái cha tướng quân nhà ta đầu óc thô lậu, không khéo thì lôi cả đám ra mà nghiêm trị chứ chẳng chơi
- Xì! Một kẻ cao ngạo như cậu mà cũng sợ tướng quân à.
- Thế cậu hơn tớ chắc, chẳng qua là tớ chưa đủ sức đánh hạ anh ta thôi, nếu về sau khi tớ mạnh hơn, thì lúc đó chắc chắn anh ta mọi việc phải nhìn sắc mặt của tớ cho mà xem
Triệu Phong ôm bụng cười to
- Nói như cậu, thì đến con nít tập nói cũng nói được
- Nếu mà anh ta dễ dàng bị hạ như vậy, thì cách đây một năm, tớ đã cho anh ta rớt đài rồi
Ngu Tử Kỳ hỏi lại
- Lần đó cậu trụ được mấy chiêu
Triệu Phong ngừng cười, nghiêm túc nhìn Ngu Tử Kỳ và nói
- Ba chiêu
Câu nói đơn giản mà khiến tim ai chấn động, Tử Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi
- Nếu là hai ta liên thủ, khã dĩ thì sẽ được mấy chiêu
Triệu Phong vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, dường như câu trả lời đã có từ rất lâu
- Có thể là ba mươi chiêu
Ba mươi chiêu, nghe thì có thể nói là nhiều, nhưng con số đó đối với Ngu Tử Kỳ khiến hắn không hài lòng chút nào.
Triệu Phong thấy tên bạn ngây người, thì tỏ vẻ đồng cảm
- Cậu lo gì chứ, hiện thời khoảng cách như vậy thì cũng đủ chúng ta phải ăn mừng rồi. Tớ nghe Trình Anh thúc nói, khắp các tiểu quốc Bắc Nhung, người có thể đỡ được mười chiêu của Lai Câu tướng quân, thì không có mấy người đâu, đám nhóc như chúng ta được như thế thì cũng xem như là có thành tựu rồi
- Triệu Phong, cậu nói đơn giản thật đấy, nhưng sự thật vẫn là sự thật, với khả năng của chúng ta hiện tại, hẵn phải còn rất lâu nữa chúng ta mới có thể đuổi kịp. Hơn nữa, người cố gắng không chỉ có riêng chúng ta, sợ rằng đó mãi mãi là một điểm dừng, không bao giờ có thể thay đổi
Triệu Phong nào không biết đạo lý ấy, chỉ là suy nghĩ nhiều thì phỏng có ích gì, thà rằng cứ như tên ngốc Long Cơ đang cười nghiêng ngã, đến không ngậm miệng được kia thì hơn.
Lúc này Tử Kỳ bỗng dưng lên tiếng
- Có người đến!
Là ai
Triệu Phong và Long Cơ bị lời nói của Tử Kỳ đánh động, đưa mắt nhìn xuống dưới, nhưng vẫn chỉ là một mảnh đất bị bóng đen bao trùm, không người lai vãng. Tuy là vậy, nhưng họ vẫn chăm chú giám thị, vì họ biết nhãn lực của Tử Kỳ tốt hơn họ rất nhiều, nếu hắn nói có, thì chính là có vậy
Từ trong bóng đêm, truyền lại tiếng vó ngựa đơn lẻ, một người ăn mặc theo lối văn nhân, tay cằm quạt lông vũ, đang từ từ tiến lại. Hắn cứ đi từng bước, từng bước thật chậm rãi, vừa đi vừa quan sát khắp lượt, đôi chỗ bỗng nhiên đứng lại ra chiều ngắm nghía thiệt kỹ
Người đến, tuy thân ảnh vẫn còn mờ mịt trong bóng tối, nhưng vóc dáng, cũng như cử chỉ của hắn hết sức thành cao, lại trông có vẻ như một thư sinh yếu ớt. Nhưng nếu hắn thật sự là một người như dự đoán của bốn người Triệu Phong thì hắn có việc gì mà đến đây vào thời điểm này.
Không hẹn mà gặp, cả bốn luồng ánh mắt nhìn xuống người lạ mặt kia và tên thư sinh kia cũng vậy, kết quả là ánh mắt chạm nhau nơi không trung
Ngu Tử Kỳ, Triệu Phong, Đình Nguyên khi nhìn thấy ánh mắt ấy, bất giác rùng mình, cảm giác là nhìn thấy khí chất của một con mãnh hổ đang ẩn thân dưới thân hình gầy gò, xanh xao kia. Thứ xúc cảm lạ kỳ này, họ đã từng thấy qua ở một người, một người mà họ luôn hằng kính sợ, Lai Câu. Đấy là uy áp mà chỉ có những người kinh qua trăm ngàn trận chiến mới có được, sao kết quả lại ứng trên người một tên…, một tên dường như trói gà không chặt thế kia, rốt cuộc là sao, chẳng lẽ là nhìn nhằm
Cả ba người đều kinh nghi bất định, phút chốc nội tâm sôi trào, tay nắm chặt lấy binh khí, dường như khi đối diện với con người đó, bất giác họ cùng cảm thấy được một thứ, đó chính là nỗi sợ
Nhưng không chỉ có bọn họ, nếu ai để ý Long Cơ lúc này, sẽ thấy hắn đang căng thẳng cực độ
- Trung lộ có thể bố trí hai vạn, phía tây nam có thể thiết lập xa tiễn đội với ba ngàn cung thủ, hậu đội ba vạn, phía tả…
Long Cơ nói ra những lời hết sức vô nghĩa, không ai trong bọn Triệu Phong kịp hiểu điều gì, cả đám binh sỹ xung quanh Long Cơ cũng hết sức tò mò
Rồi Long Cơ lấy tay đập lên trán mình một cái, mặt trắng không còn giọt máu
- Chết tiệt, tên quái vật này từ đâu ra đây!
- Quái vật, ở đâu ra cơ chứ
Cả đám Triệu Phong đều hết sức mơ hồ
Lúc này Long Cơ lập tức qua lại nói với một tên vệ binh thủ thành lo việc thông báo
- Lấp tức giống trống báo hiệu, quân địch tối nay sẽ tiến công thành
Tên lính vệ ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, bên dưới không có lấy một tên quân nào, cũng không có tiếng trống trận nào, vậy mà lại bị bắt phải đánh trống báo địch tiến công, nếu mà lỡ như không phải, phá giấc ngủ của các đại vương thì hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt
Long Cơ thấy tên lính vệ có vẻ nghi kỵ thì hét
- Cứ làm theo ý ta, tội vạ đâu ta chịu
Tên lính vệ thấy Long Cơ như vậy thì hốt hoảng vâng lời làm ngay, còn Triệu Phong, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ thấy hết sức lạ kỳ với cách hành sử của Long Cơ nên hỏi
- Cậu chắc là địch sẽ đánh tối nay chứ, chỉ có mỗi tên bên dưới thôi mà!
Long Cơ cắn móng tay, khuôn mặt nhăn lại, từ từ nói
- Các cậu chắc không để ý, mỗi chỗ tên này đi qua đều là chỗ có thể bố quân, mỗi nơi hắn dừng lại chính là địa điểm thích hợp triển khai quân tấn công
- Không hiểu vì sao, đối diện với tên này tớ lại cảm thấy bất an, như đang đấu trí với Nạp Lan Cảnh vương gia vậy
Câu nói này của Long Cơ khiến ba kẻ võ dũng như Triệu Phong, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ bất giác cảm thấy lo sợ, kẻ có khí chất chẳng thua Lai Câu, có tài trí không kém Nạp Lan Cảnh vương gia, rốt cuộc là cái loại người gì đây, hay như người ta vẫn thường nói, người nhưng không phải là người
-------------------------------------------o0o-----------------------------------------
Lúc này trên mặt thành, binh lính tụ tập rất đông, các tướng lĩnh cùng thủ hạ của mình đều đã có mặt
Họ bắt đầu chỉ huy binh sỹ sắp xếp lại một lần nữa gỗ, đá, tên, đạn…, các thứ vật liệu thủ thành, sao cho mọi thứ thật chỉnh chu, ngăn nắp.
Trái với sự hăng hái của chư tướng, binh sỹ lại tỏ ra khá mệt mỏi, và có phần căm ghét bị triệu tập vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, họ rủa thầm đám binh Tây Lỗ
- Lũ chết tiệt, lúc sáng không đánh thì cúp đuôi chạy, nay trời tối mịt mù, thì lại dựng người ta giữa chăn ấm, nệm êm mà ra trận đánh nhau
- Cái suy nghĩ chết tiệt gì thế không biết
Nhưng dù bất mãng đến đâu, mệt mỏi như thế nào, thì quân nhân vẫn mãi là quân nhân, chỉ cần có hiệu lệnh ra trận, thì ngay lập tức họ sẽ sẵng sàng chiến đấu. Và ngay lúc này bố cục phòng thủ của Hoãn thành cũng chính thức hoàn thành, từ trên cao, hàng vạn ánh mắt hướng xuống, nhìn đám người Tây Lỗ đang lập thành trận thế, trong lòng ngập tràn mâu thuẫn rốt cuộc là khinh thường hay là kinh sợ đây
Chỉ biết, bên dưới lúc này, cả mặt đất như bị hỏa thần giáng hạ, đâu đâu cũng thấy ảnh lửa sáng rực trời, làm cho lòng ai đó bất giác rung lên, thốt lên những lời lẽ mơ hồ “phải chăng là thiên kiếp”
Không, đó là nhân họa
Một vạn, hai vạn… nhiều quá không đếm nổi nữa, những ánh đuốt bùng cháy làm khói tỏa lên nghi ngút, khiến thân ảnh nhũng kẻ bên dưới như hư, như ảo, tạo thành một làn sóng đen kịt và dày đặt, ẩn chứa trong đó là một thứ sát khí kinh nhân.
Triệu Phong quay sang Long Cơ, vẻ mặt pha lẫn đôi chút ngạc nhiên
- Long Cơ, cậu có thấy những thứ to lớn dưới kia là gì vậy, là khí cụ công thành à, sao mà trước giờ tớ chưa từng thấy qua một lần nào vậy, cậu có biết gì không?
Long Cơ quay sang tên bạn khẽ lắc đầu
- Tớ cũng không biết!
- Những thứ này quả là lần đầu tiên tớ được tận mắt thấy, nhưng tớ từng nghe cha tớ nói, Tây Lỗ quốc có những thứ vũ khí hết sức tinh xảo như: Phá Thạch Cung, Xa Vân Đấu, Ngưu Trùy… phải chăng là những thứ này
- Nhưng nếu đúng là chúng thì tình hình trận này gay go rồi đấy
Triệu Phong thoáng ngỡ ngàng, sau đó hỏi dồn
- Những thứ đó thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Long Cơ tuy không dám chứng thực, nhưng dựa vào những gì mà hắn từng nghe thấy trước đây, hắn khe khẽ gật đầu
- Nếu thật là chúng, thì thành này khó mà toàn được
- Uy lực của chúng còn mạnh hơn là thêm mười vạn giáp quân đấy, phen này thiết nghĩ chỉ còn cách liều chiến, đi bước nào, tính bước đó thôi
Lời nói này của Long Cơ càng khiến cho những binh sĩ chung quanh đôi chút có phần hoang mang, đặc biệt là khi họ nhìn xuống dưới phía những vật to lớn kia. Chúng đen bóng như sắt thép ghép lại mà thành, to lớn từ vài trượng cho tới vài mươi trượng, hình tượng bên ngoài được chạm khắc khá tinh xảo, không biết phải mất bao lâu mới có thể làm ra được một thứ như vậy. Nhưng có thể biết một điều, những thứ bên dưới chắc chắn không phải là vật hù ma nhát quỷ, mà là một thứ vũ khí sát sinh oai lực kinh hồn, điều đó khiến chúng nhân trên thành chợt thấy mồ hôi túa ra lạnh toát
Bùm
Một tiếng pháo khai thiên bắn lên trên nền trời, ánh sáng tỏa ra sặc sỡ, như điểm, như tô lên sắc trời ảm đạm, khiến mọi người hồi tưởng đến cảnh pháo sáng thắp lên khi độ tết đến, xuân về
Nhưng đây không phải là tết, vậy cái sắc đỏ lung linh kia báo hiệu cho điều gì, phải chăng là điều mà khiến tất cả mọi người đang lo sợ… vì điều gì ư?
Vì một cuộc đại chiến tổng lực, đã chính thức bắt đầu
Là một cuộc đồ sát nhưng chưa thấy điểm dừng
Trên nền trời lúc này vốn không có ánh sao, vậy mà từ đâu hàng trăm, hàng ngàn ánh sáng nhỏ đang chiếu lung linh, vạch ngang trên nền trời, như một cơn mưa sao băng từ bóng đen u ám của thiên địa đang trầm mình rơi xuống nhân gian
Càng lúc càng gần, càng trông thấy rõ thì lại càng khiến người ta thêm sợ, chỉ thấy Triệu Phong hét lên một tiếng, lao đến ôm lấy Long Cơ ngã xuống nền đá cứng, dùng thân mình che chắn cho hắn
- Tất cả nằm xuống!
Lời nói vừa dứt, một âm thanh chấn động rền vang, cả tòa lâu thành như bị thứ gì đó quật trúng, kêu lên một tiếng rầm cực lớn, ánh lửa đỏ từ vật kỳ lạ kia bắn tung ra, khiến đôi chỗ bốc cháy
Còn tòa lâu thành nghiêng ngã, khi thanh trụ gỗ bị vật không xác định kia đánh gẫy, những viên ngói bị chấn cho rơi xuống, rớt trên thân người Triệu Phong, làm bốc lên bụi mù, khiến lắm người ho khan sặc sụa
Rốp
Triệu Phong lồm cồm bò dậy, mình hắn phủ đầy bụi là bụi, làm mái tóc trở nên trắng xóa, còn trên đầu thì có dòng máu rỉ ra, đang chảy dài trên khuôn mặt.
Nằm cạnh bên Long Cơ cũng không khá khẵm hơn là bao, nhưng như vậy còn đỡ hơn là bị cái thứ kia đập trúng, đến cây gỗ to lớn là thế mà còn bị một phát gẫy đôi, thì những con người bằng xương, bằng thịt chắc chắn nát thây chứ chẳng vừa. Nếu vừa rồi không có Triệu Phong lanh mắt đẩy ngã, thì chắc chắn Long Cơ đã táng mạng
Cùng đứng dậy, hai người nhìn vật xa lạ kia kỹ hơn, chỉ thấy bên ngoài lớp hỏa quang đang cháy rừng rực, thì bên dưới là một vật gì đó khá thô cứng, xăm soi kỹ một lúc thì ra là một khối đá to. Cả đám người giật mình, tảng đá này chí ít cũng cả ngàn cân, vậy mà bị thứ quái quỷ gì ném lên, bay đến tận đây không biết.
Rồi họ bắt đầu nhìn sang chung quanh, chỉ thấy trên mặt thành tiếng khóc, tiếng la vang dội, ánh lửa nhiều chỗ thổi bùng lên, mặt thành vốn nguyên vẹn nay bị những tảng đá đó đục cho nhiều chỗ lồi lởm đến đáng thương.
Vừa định thần lại, thì bỗng nghe thêm một tiếng pháo hiệu, rồi trên trời lại rực sáng, Long Cơ nhìn thấy chỉ kịp thốt lên một câu
- Chết tiệt!