Trời nay đã vừa vào đông, đáng lẽ khí trời phải se se lạnh mới phải, thế mà sao lại có cảm giác nóng bức khó tả như thế này, nó khiến cho những lớp áo bông dày bên dưới áp giáp trở nên khó chịu.
Mồ hôi thắm đẵm từ trong ra ngoài, từng giọt, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt, lướt qua những vết xám đen, do khói lửa bỏng rát táp vào mặt
Triệu Phong cùng nhiều người khác đang dìu những người bị thương xuống dưới, khung cảnh lúc này hết sức ngổn ngang. Trên mặt thành là những khối đá hình thù xấu xí đang giận dữ bốc cháy, bên dưới chúng nhiều nơi là thi thể của các binh sỹ đang bị nhiệt hỏa hung đốt, mùi thịt cháy khét tởm lợm bốc ra, khiến người ta muốn nôn mửa.
Bầu không khí trên thành càng lúc càng căng thẳng, không chỉ là mặt thành phía nam, mà cả ba mặt thành khác cũng chịu chung hoàn cảnh, thế mà đây chỉ là khúc dạo đầu, liệu thử hỏi những thứ tiếp diến sau đây sẽ còn đáng sợ đến nhường nào, khi mà quân địch vẫn chưa có dấu hiệu rục rịch
Ngu Tử Kỳ bức xúc nói với đám Triệu Phong
- Không biết sẽ còn cái thứ quái quỷ gì nữa đây
- Chỉ là một trận mưa đá mà khiến toàn quân rệu rã, nếu chúng ùa lên đây lúc này thì chắc chắn là hỏng mất thôi
Lời nói của Tử Kỳ vốn chỉ trút ra để giải tỏa cơn tức giận trong lòng, nhưng nào biết khi hắn vừa nói đến đấy, thì bên dưới trận địa Tây Lỗ đã bắt đầu chuyển động. Những cỗ máy như những cây cung lớn bên dưới có gắn bánh xe đang từ từ tiến lại, phía trên đó là một mũi tên to lớn và nặng nề, phải đến bốn tên lính Tây Lỗ mới vác lên nỗi mà đặt vào chỗ phóng.
Nhìn thấy chuyện xảy ra, cả ba tên Triệu Phong, Đình Nguyên và Long Cơ ánh mắt tức giận nhìn Ngu Tử Kỳ
- Cậu đúng là đồ mỏ quạ! Lần nào cũng vậy, hễ mở miệng ra là y như rằng có chuyện chẳng lành, từ nay về sau cậu ít nói một chút cho anh em được nhờ
- Sao lại là lỗi của tớ ( Tử Kỳ bất bình đáp trả)
- Là lỗi của cậu, của cậu chứ còn ai vào đây ( cả ba tên hùa cả vào mà lên tiếng, khiến Tử Kỳ đành ngậm bộ hòn)
Kịch
Những mũi tên nặng nề được tra vào ổ bắn
Một tên tưỡng lĩnh Tây Lỗ đứng phía trước cầm tiểu kỳ ra hiệu
- Bắn!
Một tiếng hiệu lệnh, những âm thanh trầm đục vang lên, nghe như tiếng sắt thép đánh vào nhau, rồi từ bên dưới, hàng trăm mũi tên nặng nề phóng ra, mạnh mẽ cắm ngặp vào mặt đá cứng của tòa thành đến vài tấc.
Phía sau của những mũi tên là một sợi dây dài, đen bóng, như được bện bằng những sợi sắt mỏng miết ra mà thành
Cạch, cạch, cạch
Cứ hai sợi dây ấy thành một, tạo thành một thứ trợ lực cho những binh sỹ gần chỗ giá cung ra sức kéo. Sau đó những miếng ván bằng thép nặng, không biết như thế nào, từ chỗ giá cung từng chút, từng chút một leo lên, lát thành một con đường bằng phẳng tiến sát đến bờ thành. Tạo ra những thông lộ rộng rãi cho đám binh sỹ Tây Lỗ bên dưới, từng nhóm từng nhóm một leo lên, chạy phăng phăng lên phía trên
Long Cơ hét lớn
- Cung tiễn thủ đâu, lập tức nhắm bắn, nhất quyết không cho địch tràn lên tường thành
- Đội hộ thành lập tức áp sát, giết hết cho ta
Trên mặt thành, hàng ngàn cây cung ra sức bắn phá, cố gắng làm chậm bước chân của quân Tây Lỗ, nhưng dường như những mũi tên được làm bằng gỗ lát không thể xuyên phá qua lớp khiên chắn nặng nề.
Từng bước, từng bước, đám người Tây Lỗ như triều cường dâng lên, tràn trề, lai láng trên mặt thành. Không vài trăm thì cũng vài ngàn, từng đợt, từng đợt người xuất hiện khiến chúng tướng sỹ Bắc Nhung ngỡ ngàng, trong phút chốc mọi thứ chuyển biến nhanh đến nổi mà không một ai kịp hiểu điều gì đã xảy ra
Chỉ ngây ngốc đứng nhìn, dường như họ chưa từng trải qua bất cứ một trận chiến nào mà tiết tấu lại nhanh đến đáng sợ như vậy
- Các ngươi đang làm gì vậy hả?
- Cút hết cho ta!
Rầm
Một đao mạnh mẽ vung ra, hất cả đám binh lính Tây Lỗ rớt xuống mặt thành.
Giữa thời khắc mà tất cả mọi người đang chìm đắm trong sự mê muội của bản thân, Triệu Phong như ngọn đèn rực sáng giữa căn nhà dột nát sau cơn mưa. Hắn tay cầm đao đánh bật hết đợt này đến đợt khác những lần tiến công của quân Tây Lỗ trên một nhịp cầu. Kéo lại chút khí thế đang chìm lắng trong sự uy hiếp của những kẻ xa lạ phương nam. Triệu Phong một mình giữa rừng người, hùng dũng nhưng đơn độc, đang cố tìm lấy một sự đồng điệu.
Là cậu đã gọi tôi
Triệu phong quay lại, đập tay với một người, người đó tay cầm kiếm, áo bào bay phấp phới, để lộ bên dưới những hàng phi đao, ám khí được bó xung quanh một bộ áo tím bằng lụa mỏng ôm sát thân.
- Đổi ca, lần này đến lượt cậu rồi đấy!
Triệu Phong cất lời, chào đón sự thể hiện của người mới đến, ánh mắt đầy sự tự tin, người đến không ai xa lạ, chính là Ngu Tử Kỳ. Hai con người, hai thần thái khác nhau, hai năng lực khác nhau, là sự bổ khuyết cho nhau, hay là cũng dẫm chân trên một con đường, cảm giác không rõ ràng. Chỉ biết lúc này đây, họ như hai cung bật khác nhau trên một phím đàn, triệu Phong là nốt trầm da diết, thì người đến Tử Kỳ chính là nốt bổng vút cao, cùng đánh lên khúc hòa tấu hào hùng cho một thế hệ mới của thời đại
Tang
Tiếng nỉ non gieo rắc vào lòng người, cung đàn ai oán như tiếng quỷ ma thét gào chào mừng những sinh mạng vừa lìa khỏi xác phàm, lao mình xuống chốn cửa u.
Vào thời khắc này ta lại là ai?
Cảm giác trăm vạn sinh mạng trước mắt, mặc sức cho ta chém giết
Dường như thanh kiếm trong tay là lưỡi hái tử thần
Phút chốc, xung quanh ta chỉ là máu đỏ tươi, nóng hổi
Chúng nhảy múa giữa nền trời, còn ta thì như đang nhảy múa giữa màng huyết vụ
Ánh mắt ta mơ hồ khẽ lướt qua chúng nhân
Tìm hiểu xem vào thời khắc ấy, những kẻ bị ta giết có suy nghĩ gì
Chỉ thấy trong đôi trong mắt ẩn hiện một nổi sợ không tên tràn về
Chúng như đang tử hỏi mình, rốt cuộc con quỷ cầm kiếm này là ai?
Còn ta, ta tự cho mình là ai
Một võ tướng vô danh đang khẳng định mình
Hay là…. Kẻ tìm cách vượt qua giới hạn của con người
Trở thành người mà không phải là người
Rầm
Cả đám binh Tây Lỗ với khiên giáp nặng nệ bị NguTử Kỳ đánh cho không còn manh giáp, rớt lợp đợp xuống đất như là rụng mùa thu. Hắn quay lại nhìn Triệu Phong và Đình Nguyên ra hiệu
- Cứ tiếp tục thế này không phải là cách
- Bọn chúng cứ liên miên không dứt thế này, thì càng đánh chúng ta càng lâm vào bất lợi mà thôi
Triệu Phong nói
- Ngoại trừ chỗ này ra, thì những chỗ khác quân ta đang rất yếu thế, theo tớ nghĩ trước khi tìm ra đối sách để đánh địch, thì phải kìm hãm thế công của chúng trước đã
Tử Kỳ tán đồng, hắn nói
- Vậy thì Đình Nguyên cậu ở lại giúp Long Cơ một tay
- Tớ và Triệu Phong sẽ xuống dưới cầm chân địch một lúc, hi vọng đến lúc đó trên này sẽ tìm ra đối pháp
Triệu Phong mỉm cười
- Công việc này thú vị đấy, vậy thì để tớ mở đường, còn cậu đoạn hậu
- Cũng đã lâu lắm rồi chúng ta chưa phối hợp như một cặp nhỉ
Tử Kỳ tặc lưỡi
- Cặp cái đầu của cậu ấy!
- Còn không mau xuống
Triệu Phong phì cười vác đao lao lên
- Tới ngay đây
Bang
Trước có Triệu Phong, sau có Ngu Tử Kỳ, hai người như hai con dã thú lao xuống bên dưới, họ đạp lên trên nhịp cầu mà binh Tây Lỗ đang sử dụng để tạo thành con đường cho mình.
Phía trước không có vài chục thì cũng có vài trăm, ai cũng là hãn binh kiêu tướng, nhưng đối mặt với hai con hoang thú này thì chẳng khác nào dê giữa bày sói, linh dương trong mắt sư tử, con đường chỉ có một đó là binh bại như núi lở
Bên dưới tòa thành, đám binh sỹ Tây Lỗ đang mãi mê tiến công, không để ý rằng trên trận tuyến của mình đang xuất hiện một kẽ hở, binh lính từ đây đang hốt hoảng chạy đi kêu cứu
Một binh sỹ, khuôn mặt hớt ha hớt hải chạy lại
- Cứu, cứu, quỷ ,quỷ!
- Làm ơn ngăn chúng lại
- Ngăn chúng…
Phập
Một mũi phi đao nhắm hậu tâm ném tới, khiến tên binh lính vừa la hoảng ấy một phát chết tươi
Từ trong bóng đen mơ hồ, hai thân ảnh dần hiện ra, tay kiếm, tay đao, như hai con ma quỷ vừa thoát từ địa ngục lao lên, ánh mắt trầm tĩnh đến lạ thường, bỏ lại phía sau lưng là một núi thi thể
Kẻ đến bình thản mà người xem phải chấn kinh, phía sau hai người bọn họ không ít người là danh tướng Tây Lỗ quốc, thế mà vẫn táng mạng nơi xa trường, rốt cuộc chúng có con là người không
- Sợ sao!
Ngu Tử Kỳ quay sang nhìn Triệu Phong nói
Triệu Phong cắm thanh đao xuống đất, tóc mai khẽ bay trong gió, hắn nhìn tên bạn rồi trả lời
- Quả thật rất sợ!
- Chỉ sợ là nhiêu đây người không đủ để đánh một trận thật đã mà thôi
Lời nói của hai tên này khiến đám binh sỹ Tây Lỗ hết sức tức giận, một tên cưỡi ngựa cầm thương lao đến, miệng không ngừng mắng chửi
- Tiểu tử đừng có cuồng vọng, có ta đến lấy mạng ngươi đây
Người đến là một thiên nhân tướng, trong đám binh sỹ Tây Lỗ không ít người thái độ hoan hỉ, khi thấy người này xuất chiến, chúng vỗ tay hoan hô rầm rĩ, mà quên mất một điều, người mà hắn đối đầu là ai
Xoẹt
Một đao chém xuống, cả người lẫn ngựa đều bị phân thành hai khúc, máu tuôn xối xả, bắn ra thành vòi lớn. Triệu Phong cả người chìm trong huyết tinh, hai mắt sáng rực như sao băng, khiến bất ai cũng mồ hôi ướt lạnh cả sống lưng
Hai đạo thân ảnh chìm trong rừng người của binh Tây Lỗ, chỉ nghe tiếng la hoảng cất lên khắp nơi, từng đợt sóng người bị đánh bật lên không trung, tay kiếm, tay đao tung hoành giữa đám quân trăm vạn lấy đầu thượng tướng như lấy đồ trong túi
Người này là ai, còn tên kia là ai?
Sao trong quân địch lại có hai kẻ mạnh như vậy
Làm sao ngăn chúng lại đây?
Cả đám binh sỹ Tây Lỗ ngơ ngác nhìn nhau, cử động như bị đình trệ, hô hấp cũng có phần khó khăn, dường như trước hai kẻ khí thế ngợp trời này, họ trở nên nhỏ bé đến đáng thương
- Sợ sao?
- Đây liệu có phải là niềm tự hào của một quốc gia có vạn năm lịch sử không, đây liệu có phải là những vị anh hùng trong mắt muôn người không
- Ta tự hỏi, sao lại có những kẻ hèn kém như vậy trong quân ta
- Liệu ai có thể nói cho ta biết?
Người nói câu này trông ra chính là người cưỡi ngựa dọ thám thành một mình mới đây, chẳng biết hắn từ đâu xuất hiện, chỉ biết đám binh lính bên dưới nhìn thấy người này cảm giác run sợ đến toàn thân bấn loạn
Một thiên nhân tướng nhận thấy sự có mặt của người này, lập tức rời lưng ngựa quỳ xuống hành lễ, mồ hôi của anh ta chảy ra như tắm, miệng lắp bắp nói
- Cung nghênh Cung Ngân tướng quân giá đáo, bỉ chức tắc trách khiến toàn quân hoang mang, xin người nghiêm trị
Tên thiên nhân tướng mặt cắt không còn giọt máu, miệng hắn nói ra nhưng trong tâm thầm nghĩ, cầu trời khẩn phật, mong sao không có chuyện gì
Binh
Một tiếng động mạnh vang lên, một thanh cự phủ cắm ngay trước mặt tên thiên nhân tướng, khiến cho viên đá cứng trước mặt hắn bị chấn vỡ, bắn loạn xạ. Còn tên thiên nhân tướng bị vật ấy hù cho ngả ngửa ra sau, mặt lắm la lắm lét nhìn lên.
Trước mặt hắn lúc này là một người cao lớn vạm vỡ, đến gấp đôi so với người thường, trông như là một tên khổng lồ với khuôn mặt nanh ác, đặc biệt là chiếc mũ có hai cái sừng, càng khiến cho tên này càng thêm phần đáng sợ
Tên trông như người khổng lồ ấy cúi xuống, dí sát vào mặt tên thiên nhân tướng, giọng hắn ồm ồm như chuông đồng
- Chỉ có hai tên nhóc mà khiến ngươi thê thảm như vậy, tội này thử hỏi làm sao tha thứ đây?
Dứt lời tên to lớn ấy, dùng tay phải giơ ra thành trảo chộp lấy đầu tên thiên nhân tướng, chỉ nghe những tiếng răng rắc, như xương sọ bị bóp gãy vang ra, rồi tên thiên nhân tướng la lên một tiếng, thất khiếu rỉ máu rồi chết
Cung Ngân lên tiếng
- Phí Chữ!
- Ngươi trước giờ vẫn vậy, vẫn không kìm được tính nóng nảy, hành sự lỗ mãng, dù tên ấy có tội nhưng cũng phải ra trước quân doanh mà xét xử, chứ không phải động cái là giết ngay
- Hơn nữa, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, hai đứa này đến con của Nhan Dật Tiên còn bị đã bại, thì loài tôm tép này làm sao có thể cản nổi
Người to lớn nhấc thanh cự phủ nặng nề vác lên vai, miệng lầm bầm
- Tướng quân, ngài đề cao chúng quá đấy thôi
- Hai tên nhóc này thì có đáng là bao, để Phí Chữ này cho chúng nó một rìu là đi chầu diêm vương ngay
Nói rồi Phí Chữ hăm hở lao đến chỗ bọn Triệu Phong và NguTử Kỳ, Phí Chữ hét lớn
- Tất cả lui ra hết cho ta, để hai tên rợ phương Bắc này cho lão tử
Lời hắn vang như sấm, khiến chúng binh sỹ Tây Lỗ hoảng hốt lui ngay, còn Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ cũng bị giọng nói ấy đánh động, không kìm được phải quay lại nhìn. Lúc này vòng người giản ra hết, chỉ để chừa một khoảng đất lớn hình tròn cho ba người Phí Chữ, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ đang nghiêm sắc mặt nhìn nhau
- Đến một tên giết một tên, đừng ỷ to xác là hù được Triệu Phong ta
- Mập thịt thế này chắc phải xẻ ra từng khúc nướng lên mới ngon, Triệu Phong theo cậu thì con voi mập này phải ăn mấy nhát kiếm mới đủ đây
- Ba nhát thế nào?
- Nhiều quá, chỉ cần hai nhát là phân thành bốn khúc ngay. Tên mập kia ngươi nghĩ vậy được chứ
- Được nếu cậu đã tự tin như vậy, thì Tử Kỳ tớ nhường cậu đánh trước
- Vậy thì tớ phải đa tạ rồi
Lời nói của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ tất tần tật đều lọt vào tai của Phí Chữ, mặt hắn đỏ lựng lên vì giận, miệng nghiếng răng trèo trẹo, hai tay nắm chặt thanh cự phủ, sau đó gằng giọng nói
- Còn ta, ta sẽ chặt các ngươi ra thành ngàn khúc cho chó ăn mới hả
- Đám tiểu tử sất sược chịu chết đi!
Dứt lời Phí Chữ nhấc thanh cự phủ xông đến, bên này Tử Kỳ điềm nhiên như không, cúi xuống rút một thanh đoản kiếm giắc dưới chân phải, thế là hai tay hai kiếm lao vào thế công như nước lũ của Phí Chữ
Bang
Vừa va chạm nhau, hai thanh binh khí phát ra những tiếng chói tai, Phí Chữ nhìn thế công của mình đang chiếm thượng phong thì khẽ mỉm cười đắc ý
- Tiểu tử không ngờ cũng có chút cân lượng, nhưng để xem ngươi làm sao đở được nhát rìu này của lão tử đây
Phí Chữ dứt lời thì càng dồn thêm lực vào lưỡi rìu, khiến cho cục diện dần nghiêng về một phía, nhưng xem ra điều đó dường như đã nằm trong sự tính toán của Tử Kỳ, hắn không hề lo sợ, từ từ thu lực lại sau đó nhẹ nhàng vòng sang bên cạnh, sau đó tay phải cầm đoản kiếm nhắm ngực Phí Chữ mà đâm
Phập
Lưỡi kiếm tuy đã một chiêu đắc thủ, nhưng không hiểu vì sao chỉ tiến được một chút thì bị ngăn lại, mũi kiếm vẫn chưa làm bị thương được Phí Chữ. Tử Kỳ thầm nghĩ: “ Giáp dày quá, không ngờ tên này mặc được bộ giáp nặng nề vậy mà vẫn di chuyển linh hoạt như vậy, đã thế đành phải đổi phương pháp tấn công vậy.”
Nhát kiếm không làm Phí Chữ tổn thương, nhưng vẫn khiến tên này điên tiết lên, hắn vung tay thật mạnh quét đến chỗ Tử Kỳ. Tử Kỳ cúi người xuống, xoay người tung một cước theo thế phi long đăng thiên.
- Một kiếm không đủ, tặng ngươi thêm một cước
Bốp
Ngọn cước mạnh mẽ nhắm vào cằm của Phí Chử, chỉ nghe một tiếng rõ to, rồi Phí Chữ cả người ngã ra sau. Ngu Tử Kỳ thu chân lại, đứng thế kim kê độc lập, vẫy vẫy tay, miệng châm biếm
- Nào đứng dậy đi chứ, còn nằm đó ăn vạ đến bao giờ.
Phí Chữ lồm cồm bò dậy, dùng tay lau vết máu nơi khóe miệng
- Không đau, không ngứa..
Ngu Tử Kỳ gật gật đầu
- Tốt, vậy thì ta không cần nương tay với ngươi rồi, nào, nào tới đây
- Không cần thách, lão tử đến đây
Dứt lời, cả hai lại lao vào nhau, kiếm và rìu va vào nhau chan chát, tiếng binh khí chấn động tứ phương.
Hai người kịch chiến đến ba mươi hiệp vẫn chưa phân thắng phụ, tốc độ của Ngu Tử Kỳ cùng kiếm chiêu lăng lệ tuy luôn nắm thế thượng phong, nhưng không tài nào xuyên phá được lớp phòng ngự dày đặc của Phí Chữ. Ngược lại cứ mỗi lần trúng chiêu, Phí Chữ đều thừa thế phản công, sức mạnh của hắn đã vượt ngưỡng của một kẻ bình thường, mỗi kích tung ra đều khiến cho Tử Kỳ đỡ đến chân tay run rẫy. Có thể nói là một trận đấu đồng tài, đồng sức
Ngồi nhìn hai người đánh nhau, Triệu Phong đứng xem đến buồn chán, hắn hét bảo Tử Kỳ
- Cậu làm cái gì mà lâu thế hả, chẳng phải nói chỉ hai chiêu thôi sao
- Còn định bắt tớ đợi đến bao giờ
Ngu Tử Kỳ quay lại lườm hắn một cái, ngầm ra hiệu rằng: Cậu mà không ngậm mồm lại, thì biết tay tớ.
Triệu Phong chán ngán thở dài, đúng lúc này người tên Cung Ngân tiến lại gần, khuôn mặt thoáng nét cười nói với Triệu Phong
- Anh bạn trẻ, nếu buồn chán như vậy, có muốn cùng ta giao thủ một chút không?
Nụ cười tên này nhìn có vẻ thân thiết, nhưng chả hiểu sao Triệu Phong cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, hắn cười đáp lại
- Nếu ta nói không muốn thì liệu ngươi có thể cho qua không?
- Anh bạn trẻ thật là biết nói đùa, hai chúng ta là hai người trên hai chiến tuyến khác nhau, ngươi thử nghĩ xem liệu rằng ta có thể nói không sao? Bất quá ta thân là trưởng bối có thể nhường ngươi vài chiêu thế nào.
- Thế ngươi định nhường ta bao nhiêu chiêu?
- Vậy thì nhường ngươi mười chiêu, coi như là ta không chèn ép hậu bối
- Cung Ngân tướng quân cung kính không bằng tuân mệnh rồi, nói trước là ông sẽ phải hối hận
Keng
Tiếng đao trầm đục ngân vang, Triệu Phong như cơn gió lốc tổng lực lao đến, khi còn cách đối thủ chưa đến một thước, đao thế từ chém chuyển sang đâm, nhắm vào vùng ngực của Cung Ngân
Cung Ngân khẽ đảo mắt, sau đó nhẹ nhàng lách mình giữa làn mưa đao, dường như đao thế ngợp trời đó chỉ đánh vào từng đạo tàn ảnh của hắn.
Triệu Phong thấy cảnh này không hề thấy bất ngờ, vì trong cảm nhận của hắn về Cung Ngân thì tên này thật sự đáng sợ như Lai Câu tướng quân chứ chẳng chơi, hắn tay phải đang cầm đao ra chiêu thì bất ngờ thả đao xuống, sau đó tay trái tiếp lấy quét ngang một chiêu hoành tảo thiên quân.
Đao chiêu nối tiếp như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng kín kẽ không lấy một kẻ hở, Cung Ngân nhìn thấy võ công của Triệu Phong thì rất đắc ý, vừa tránh né vừa khen thầm
- Tên tiểu tử này thật có năng lực, giết đi thì thật là tiếc, thôi thì ta bắt sống nó, sau này từ từ khuyên hàng vậy
Nhưng trái với thái độ từ tốn của Cung Ngân, Triệu Phong thì lại hết sức sốt ruột, đặc biệt khi vòng vây càng lúc càng thít chặc, không biết lúc này Long Cơ đã nghĩ ra cách gì chống lại thế công của bọn Tây Lỗ hay chưa, chỉ sợ kéo dài thêm chút nữa thì sợ rằng hắn và Tử Kỳ phải bỏ mạng ở đây mất
Triệu Phong liếc sang nhìn Ngu Tử Kỳ thấy tên này cũng đang rất vất vả chống lại Phí Chữ, cũng không có đủ thời gian để ngó ngàng đến hắn, Triệu Phong thầm than
- Bỏ mẹ rồi, cái tội ngông cuồng làm chi rồi bây giờ hai thằng phải khốn khổ thế này.
- Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Nhưng lúc Triệu Phong đang lo nghĩ thì một bóng người đã tiến sát đến lách mình dưới đao võng của hắn, một chưởng mạnh mẽ tung ra, chỉ nghe một tiếng binh thật to, rồi cả người như mũi tên bắn văng ra xa.
- Anh bạn trẻ, ngươi nghĩ rằng khi đối đầu với ta mà vẫn còn thời gian để chia trí lo cho kẻ khác sao.
- Ta nói trước, nếu điều này còn lập lại thì cũng là lần ngươi còn ngắm thấy bầu trời đấy, khì khì.
Phụt
Triệu Phong phun ra một ngụm máu to, hắn chống đao lồm cồm bò dậy, nhìn tên Cung Ngân đang hỉ hả cười thì tức tối vô cùng, đang định lao đến tấn công tiếp thì bên cạnh vang lên một tiếng
Rầm
Triệu Phong nhìn qua thì thấy Ngu Tử Kỳ khuôn mặt lắm lem vừa bị tên Phí Chữ quất cho một rìu bay ra xa, thanh kiếm trên tay cũng bị đánh gẫy. Nhìn thấy khuôn mặt Tử Kỳ tím tái là Triệu Phong hiểu ngay, tên bạn này không cam tâm vì thua cuộc đây mà, sau đó Triệu Phong hướng ánh mắt nhìn tên Phí Chữ. Chỉ thấy tên này bầm dập còn hơn cả Ngu Tử Kỳ, áo giáp, mũ trụ đều tan tác hết cả, trên người thì cắm đầy phi đao và một lưỡi kiếm bị gãy thì cắm sâu vào phần bụng của hắn, nhìn tên Phí Chữ lúc này phờ phạc như sắp chết ấy
Triệu Phong sùy sùy nhỏ với Ngu Tử Kỳ
- Tử Kỳ tớ thấy tình hình không ổn rồi, hay là chúng ta tìm cách chuồn thôi, cậu thấy sao
- Chuồn, chuồn cái đầu của cậu ấy, tớ chưa hạ được tên mập kia quyết tâm không rời khỏi chỗ này đâu
Triệu Phong rủa thầm
- Chết đến nơi mà vẫn không chừa tính háo thắng, cậu không thấy là chúng ta giờ đã là cá trong rọ rồi hay sao?
- Dù có thắng thì cũng không tài nào ra khỏi đây được đâu. Cậu,… thật là!
Triệu Phong định quay sang nói với Tử Kỳ thì Cung Ngân đã lên tiếng
- Hai ngươi tuổi còn trẻ mà võ công đúng là không tồi chút nào, đúng là nhân tài, mà ta đây yêu thích nhất chính là nhân tài, nếu hai ngươi chịu đầu hàng thì ta sẽ xin với nguyên soái lập tức phong cho chức tiền đô thống chế thế nào
- Phì, ta khinh vào, ngươi tưởng Triệu Phong ta là người háo danh hay sao? Nói cho mà biết tuy ta rất quý mạng sống của mình, nhưng không phải là kẻ thám bã vinh hoa đâu, có giỏi thì ta và ngươi đánh lại. Nếu ta thắng thì ta sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi phải bảo đám ruồi muỗi này tránh ra để ông đây về nghỉ ngơi, đánh cả ngày ông đây cũng mệt rồi, thế nào?
- Triệu phong, cậu không cần phí lời với tên ẻo lã này, cùng lắm là giết sạch chúng là được thôi mà
Triệu Phong nhìn tên bạn mà ngậm ngùi không biết nói sao, hắn vừa rồi nói cứng cho vui miệng vậy thôi, chứ tài của tên Cung Ngân này hắn đã được thọ giáo, quả thật dù rằng hắn và Ngu Tử Kỳ liên thủ cũng khó mà cầm hòa chứ đừng nói thủ thắng. Hắn đang cố hết sức mặc cả để tìm sinh lộ cho hai đứa, thế mà tên bạn ăn nhằm máu gà chọi hay sao mà hăng tiết thế không biết
Cung ngân không những không giận trước lời nói khiếm nhã của Tử Kỳ mà còn tỏ vẻ vui thích, hắn mỉm cười rồi nói
- Được thôi, chỉ cần hai ngươi có thế đánh thắng ta, ta tuyệt nhiên cho hai ngươi rời đi.
- Nhưng mà có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu hai ngươi thua cuộc thì phải theo ta về Tây Lỗ quốc thế nào
Triệu Phong suy nghĩ một lúc rồi nói
- Ngươi là tướng quân một nước lớn, mà đi đánh đồng với hai tên tam bách trưởng như bọn ta. Nếu chuyện này truyền ra ngoài ta sợ ràng sẽ mất thân phận của ngươi
- Hay là như vầy đi, chúng ta quyết đấu trong vòng ba mươi chiêu, nếu ngươi vẫn không có cách hạ bọn ta thì xem như chúng ta thắng, ngươi thấy thế nào?
Thật ra Triệu Phong trong lòng không mấy chắc chắn Cung Ngân sẽ đồng ý, hắn chỉ biết cầu trời khẩn phật cho tên ẻo lã này ăn phải thuốc lú mà gật đầu hộ cho một cái, chứ nếu thật sự giao chiến e rằng không có mấy phần chắc thắng a. Hơn nữa đang trong vòng vây của địch, dù nói rằng nếu thắng địch sẽ thả cho đi nhưng ít ra cũng phải bảo tồn chút sức lực, phòng khi có biến, nên hơn lúc nào hết hắn phải cố đưa ra cái giá sát nhất có thể.
Cung Ngân gật gù
- Được vậy thì như ý ngươi đi
Triệu Phong nghe đến mà muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, hắn mỉm cười đắc thắng, phải biết đến Lai Câu mà cũng chưa chắc tiếp nổi ba mươi chiêu của hai đứa thì tên trói gà không chặc này dù có lợi hại đến đâu thì cũng phải bó tay mà thôi. Hắn chấp tay cung kính chào Cung Ngân
- Tướng quân, đúng là tướng quân, làm việc rất hào sảng
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi
Nói rồi cả ba người từ đám quân lính Tây Lỗ chọn lấy một thanh binh khí, Cung Ngân lấy một cây xà mâu, Tử Kỳ lấy hai thanh kiếm dài còn Triệu Phong thì vẫn như cũ chọn một thanh đao nặng, cả ba lúc này dưới ánh trăng mờ nhìn nhau, một lần nữa chú tâm quan sát đối thủ để chuẩn bị cho trận đấu
Chỉ nghe tiếng binh sỹ hô vang, ba người như ba ngọn lốc xoáy lao vào nhau
Ánh sáng bàng bạc chiếu giữa đêm thâu, từng đạo tàn ảnh dập dìu như nhảy múa giữa trời đêm, tiếng binh khí va vào nhau như từng cung đàn trầm vang ngân nga.
Tìm thấy đâu đó sự đồng điệu, tìm thấy đâu đó sự phấn khích, các mạch máu căn tràn chảy khắp châu thân, khuôn mặt thoáng một nụ cười nhẹ
Dù thời khắc này nguy hiểm trùng trùng, dù thời khắc này chỉ như hai con thuyền nhỏ trôi giữa sóng to của đại dương vần vũ
Nhưng không hiểu vì sao sự cuồng tiếu lại không ngừng tăng trưởng trong tư tưởng
Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi qua, cảm nhận hơi ấm nóng từ hơi thở đang phả vào không khí của hàng vạn con người
Cảm nhận một ai đó đang cạnh bên, một người bao năm luôn sát cánh vượt qua bao khó khăn, không nói một lời vẫn biết ta cần gì, không cần nhìn vẫn biết ta ở đâu
Bằng hữu, nếu thật sự hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời này, nếu thật sự phải ngã xuống ở nơi đây, thì chí ít bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ không đơn độc cả, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết
Keng
Thanh đao của Triệu Phong nện xuống những đòn như búa bổ, chỉ thấy thanh trường thương bằng sắt nặng nề không ngừng rung lên bần bật, Cung Ngân bị sức mạnh thuần túy của Triệu Phong áp chế
Nghe có vẻ lạ lùng thật đấy, vì vừa mới đây dù đến vạt áo của Cung Ngân, Triệu Phong cũng không tài nào chạm được, thế mà giờ đây Cung Ngân buộc phải dốc sức đón đỡ từng đòn mà Triệu Phong sử ra.
Nhưng biết làm sao được, vì khi Cung Ngân vừa muốn thoát đi thì đã có Ngu Tử Kỳ thình lình xuất hiện đằng sau, thanh kiếm của Tử Kỳ luôn khóa Cung Ngân vào những vị trí thuận lợi cho Triệu Phong có thể thoải mái tung chiêu
Nếu nói Triệu Phong là cự hổ giáng sơn thì Tử Kỳ chính là con giao long luồn lách linh hoạt giữa đại hải, một mạnh một nhanh, một thô trần một tinh tế, một trên một dưới, một trái một phải.
Sự phối hợp của hai người trẻ tuổi này đã đạt đến mức ăn ý đến không ngờ, giống như đã từng tập luyện chung với nhau hàng chục năm trời vậy. Mỗi lần Cung Ngân muốn tấn công Triệu Phong thì luôn bị Tử Kỳ tập kích và ngược lại, nên dù hắn muốn rút ra khỏi thế trận liên miên không dứt ấy quả thật là điều không dễ thế nào.
- Phá địa!
Triệu Phong hét lên một tiếng, lưỡi đao quán mười thành sức lực chém xuống, chỉ nghe tiếng đao phong rít một tiếng sắc nhọn, mạnh mẽ chém xuống làm cây trường thương bị chẻ làm hai đoạn, còn Cung Ngân thì thân pháp nhanh nhẹn né được trong gang tất.
- Phi độ ngân hà!
Thấy Cung Ngân bị Triệu Phong bức thối, từ bên cạnh Tử Kỳ kiếm chiêu như mưa, nhanh như sấm động trực chỉ Cung Ngân mà tấn phát.
Keng, keng.
Cung Ngân mắt thấy sát chiêu đến gần thì hai tay cầm hai đoạn thương gãy, múa mấy liên hồi tạo thành hai tấm thuẫn vững chãi chắn thế tiến như vũ bão của Ngu Tử Kỳ. Nhưng có lẽ vì vậy mà Cung Ngân đã quên mất sự hiện diện của Triệu Phong, khi hắn chợt nhận ra thì một cước đã đến sát thân.
Binh
Triệu Phong sau khi suất thủ thì lộn vòng lại phía sau, đứng ngay chỗ Ngu Tử Kỳ, mỉm cười nhìn Cung Ngân đang vất cả lắm mới trụ vũng được, hắn nói
- Tướng quân chỉ mới hai mươi chiêu mà người đã vất vả như vậy, phải chăng là đang nhường bọn tiểu bối chúng tôi.
- Nếu đúng như vậy thì thật là đa tạ, đa tạ.
Trái với mong đợi của Triệu Phong rằng tên tướng quân địch quốc sẽ nóng giận phát điên lên mà lao vào bọn họ, như vậy hắn sẽ mất bình tĩnh và lộ ra nhiều chỗ hở cho hai đứa có thể triệt để khai thác. Nhưng mà tên tướng quân chết dẫm này không những không tức giận mà xem ra còn có phần thích chí, điều đó khiến cho Triệu Phong sởn cả gai ốc, không biết tên này có phải là bị điên không
Cung Ngân phủ phủi chiếc áo bị một cước của Triệu Phong làm bẩn, hắn vứt thanh trường thương đã bị gãy xuống dưới đất, ánh mắt lộ vẻ thích thú nhìn Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ
- Không ngờ, sau bao nhiêu năm lại mới có kẻ làm cho ta vất vả như vậy, hơn nữa chỉ là hai đứa trẻ, đúng là thú vị, thú vị
- Tử Kỳ tên này có bị hâm không đấy, vừa rồi tớ đá vào ngực hắn chứ có phải vào đầu hắn đâu mà hắn toàn nói điều vớ vẩn vậy.
- Tớ có biết đâu, chỉ là tớ cảm nhận thấy khí trên người tên này đang thay đổi. Triệu Phong à xem ra trong vòng mười chiêu nữa chúng ta phải dốc toàn lực thôi
- Tử Kỳ cậu không đùa đấy chứ
- Trái lại, tớ đang rất nghiêm túc, phen này không dốc sức thì chắc chắn là hai ta sẽ thua đó, cảm giác của một thích khách cho tớ biết được, tên này thật sự là một đối thủ đáng sợ.
- Được, nếu cậu đã nói vậy thì chỉ còn biết là đánh toàn lực thôi.
Cung Ngân nói
- Không cần trao đổi chi mắc công, chiêu số của các ngươi ta đây đều đã nắm rõ
- Mười chiêu tiếp theo, e rằng các ngươi sẽ không cười nổi mà thôi
Triệu Phong khinh khỉnh cười
- Làm rồi hẳn nói, đừng chỉ biết đứng đó mà múa mép, có giỏi thì tới đây
- Hảo tiểu tử!
Dứt lời Cung Ngân tay không xông đến chỗ bọn Triệu Phong, không nói một lời, hai người Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ liền tái lập trận pháp khi nãy.
- Thượng tập
Triệu Phong đao lăng không trực chỉ nhắm đầu Cung Ngân chém xuống, chỉ thấy Cung Ngân hữu thủ nhẹ nhàng lách qua, điểm mạnh một cái lên thân đao, khiến cho thanh đao chệch khỏi mục tiêu trong gang tất.
- Hạ lộ
Tử Kỳ thấy vậy cúi sát người xuống, xử ra một chiêu lang nha nhắm vào hạ bàn của Cung Ngân, nhưng vẫn như lúc né đòn của Triệu Phong, Cung Ngân như cành liễu đón gió, mềm mại búng mình lên trên né tránh chiêu thức của Tử Kỳ một cách tài tình
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại diễn ra quá nhanh, dường như mọi chiêu thức của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ đều bị đối phương nắm bắt hết. Nhìn tên Cung Ngân ung dung tự tại giữa vòng sát chiêu, hai người Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ thầm than không ổn
Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ nhìn nhau, họ ngầm ra hiệu, sau đó tách nhau ra hai phía trứơc và sau của Cung Ngân, sau đó đao kiếm lại hoành không tiến tới, khóa chặt mọi cử động của Cung Ngân
- Tiền tiến
- Hậu kích
Trước sát na hung hiểm, Cung Ngân vẫn giữ được vẻ điềm nhiên như không, hai tay uyển chuyển di động như lá rơi theo chiều nước, nhẹ nhàng đón thỏng đao kiếm đang đến gần.
Bặp
Cung Ngân xoay mình như một vòng xoáy, hai tay nhẹ nhàng dẫn lực đao và kiếm từ tay của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, chỉ thấy hai thanh binh khí như bị lực hút vô hình di chuyển theo ý của Cung Ngân.
Keng
Một tiếng vang lên thật to, đao kiếm chạm nhau trong sự ngỡ ngàng của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, nhưng vừa phân tâm một chút thì cường chiêu đã tiếp nối theo sau, Cung Ngân nụ cười lạnh lẽo
- Tiền tiến, hậu kích
Song cước tung ra, một trước một sau nhắm vào Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ mà thi triển, chỉ nghe hai tiếng binh thật lớn, sau đó Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ như lá vàng trước gió bị đá văng ra xa
Chỉ dính một cước mà nghe như ngũ nội muốn nhào cả ra ngoài, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ lồm cồm bò dậy, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt ngỡ ngàng chứng thực mọi chuyện xảy ra không phải là giấc mơ
Cung Ngân nhìn hai người, sau đó buông lời
- Hai anh bạn trẻ, cuộc chơi tới đây chấm dứt
- Ngoan ngoãn theo ta thì tiền đồ trong tương lai sẽ vô hạn, còn nếu trái lời bất tuân thì dù hơi tiếc một chút nhưng ta đành phải hạ sát hai người các ngươi tại đây thôi.
Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ nhìn nhau, sau đó mạnh mẽ trả lời
- Muốn giết thì giết, không cần phải nhiều lời
- Hôm nay chỉ có tử sỹ ra trận mà chết, chứ không có hàng tướng cúi đầu chịu nhục
- Muốn lấy mạng chúng ta thì mau tới đây
Lời nói của hai người khiến cho Cung Ngân kinh ngạc vô cùng, không ngờ hai tên trẻ tuổi này lại có khí phách như vậy, chỉ tiếc là quá ương ngạnh không biết tiến thoái. Những người như hai đứa trẻ này tài năng có thừa chỉ là không biết làm sao để chiêu hàng, giữ chưa chắc đã dùng được, mà giết đi thì thật đáng tiếc, còn chưa biết phải xử trí ra sau thì hàng loạt tiếng động làm Cung Ngân phải chú ý, sau đó một loạt bóng đen xuất hiện
- Cứu binh tới đây
Lời nói vừa dứt, một đám người cưỡi ngựa xông thẳng vào chỗ của bọn Triệu Phong, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ vừa thấy họ thì kinh hỷ không thôi, họ đưa tay ra nắm lấy, rồi sau đó đu mình lên lưng ngựa, miệng thì mắng to
- Sao giờ này mới đến, mém chút nữa là đi chầu diêm vương rồi!
Hai người đi trước lèm bèm
- Đã cứu cho mà còn bị mắng, thế thì hai cậu ở lại nhé, bọn tớ về đây
Triệu Phong vội chống chế
- Uầy! Tớ đùa ấy mà, tớ biết bên chỗ các cậu cũng không dễ giải quyết
- Long Cơ à cậu nóng tính thật đấy, đùa một chút mà nhặng xị lên hết cả
Long Cơ hích mũi nhìn Triệu Phong
- Đúng là càng ngày cậu càng lươn lẹo rồi đấy, nói thế nào cũng nói được
- Không biết tớ phải vất vả thế nào mới có thể đem Hắc Vân Kỳ đội xông đến tận đây, nếu không vì cứu hai cậu thì giờ này tớ đã ở trong thành uống trà rồi
Triệu Phong cười khì, gãi đầu nhìn tên bạn, sau đó nói
- Thôi giờ thì chúng ta rút mau thôi, ở lại đây chẳng có vui tí nào, tên tướng quân của địch thật sự là khó nuốt à nha
Long Cơ nghe thấy lời của Triệu Phong thì hướng ánh nhìn về phía Cung Ngân, sau đó hắn quay lại nhìn Tử Kỳ đang trên lưng ngựa cùng với Đình Nguyên, thần thái có vẻ mệt mỏi thì gật đầu, sau đó gạ lệnh cho Hắc Vân Kỳ đội lui binh
Thấy cảnh Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ định bỏ chạy, Phí Chữ tức giận không chịu được, liền gắng sức đuổi tới, vung cự phủ định đánh với Long Cơ, thì bỗng thấy một đạo ánh sáng bàn bạc lóe lên, rồi cả người Phí Chữ bị một sức mạnh kinh hồn hất văng ra sau.
Đám binh Tây Lỗ bị một cảnh này dọa cho điếng hồn, phải biết Phí Chữ nặng cũng đến hơn trăm cân mà bị đánh bay một cách hết sức nhẹ nhàng, nhìn về chỗ của Phí Chữ vừa đứng, thì thấy một người cưỡi con hắc mã tay cầm đại đao, khí thế như thần tiên hạ phàm đảo mắt nhìn chúng nhân. Sau đó người đó cầm thanh đại đao cấm mạnh xuống đất, con ngựa cất vó hí vang, còn người ấy hét lên một tiếng như sấm động
- Ta là Lai Câu, kẻ nào muốn chết thì tới đây!
Tiếng nói của Lai Câu như sấm đánh ngang trời, cùng hình ảnh một đao đánh bại Phí Chữ, khiến cho đám binh sỹ Tây Lỗ hết sức khiếp sợ, vòng vây cứ vậy mà giản cả ra ngoài. Thấy vậy Lai Câu lại hét lên
- Thân là tướng sỹ mà lại run sợ như vậy, Tây Lỗ quốc các ngươi không ai dám ra đây cùng ta đối chiến hay sao
Lời nói uy dũng cùng khí khái phi phàm của Lai Câu khiến chúng nhân tại đương trường sợ đến tim đập mắt hoa, nhiều kẻ sợ quá đến vứt luôn vũ khí mà bỏ chạy.
Sau đó Lai Câu hướng ánh mắt về phía Cung Ngân, lạnh lùng nói
- Ngươi muốn cản ta chứ!
Cung Ngân đưa tay ra hiệu cho tiền đội giản ra, sau đó ngữ khí hòa hoãn nói
- Tướng quân không tiễn
Lai Câu khẽ gật đầu, sau đó anh ta lệnh cho Hắc Vân Kỳ đội đi trước còn mình đủng đỉnh đi sau đoạn hậu, trên suốt chặng đường đi quả nhiên không có một tên lính Tây Lỗ nào dám loạn động, để đám người Triệu Phong thoát đi một cách an toàn.
Lúc này Phí Chữ đã đứng dậy được, hắn tiến lại chỗ của Cung Ngân đang khoanh tay ra sau đứng nhìn về hướng Lai Câu vừa rời đi
- Tướng quân sao người lại thả họ đi, đám người đó đang trong vòng vây của ta, nếu không trừ đi e rằng sau này sẽ ảnh hưởng đến bá nghiệp Bắc tiến của Tây Lỗ quốc
Cung Ngân khẽ lắc đầu
- Phí Chữ ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?
- Quân ta vây đánh Hoãn thành đã lâu, mà địch có thể dẫn kỵ binh đến tận chỗ này, điều đó nói lên điều gì
- Theo ta thấy đám quân công thành chắc chắn đã bị đánh lui, vì vậy tấn công chúng lúc này cũng chẳng có ích lợi gì cả
- Chi bằng tạm rút ra sau ổn định trận thế thì hơn.
Lời nói của Cung Ngân làm cho Phí Chữ vỡ lẽ, sau đó hắn lại nói
- Nhưng mà tên nào trong số chúng cũng đều lợi hại như vậy, sợ rằng thả chúng đi thế này thì mai sau sẽ càng không có cơ hội đó tướng quân
Nhưng lời nói của Phí Chữ hình như không hề lọt vào tai của Cung Ngân, tên này ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Hoãn thành, sau đó khẽ cười rồi quay bước thối lui, để cho Phí Chữ ôm một bụng nghi hoặc trông theo
Trên đường về thành, Triệu Phong hỏi Long Cơ
- Này mọi chuyện là như thế nào vậy, sao mọi người lại có thể ra tận đây
- Còn bọn công thành đâu mất tiêu rồi? Và mấy chiếc máy hình thù kỳ lạ kia sao lại bị bốc cháy dữ dội như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Long Cơ
Long Cơ vẫn giữ cho ngựa phi nước đại, phóng vun vút giữa chiến trường ngổn ngang, không quay đầu lại, nhưng vẫn trả lời những câu hỏi của Triệu Phong
- Cái này kể ra thì dài dòng lắm, thôi thì để tớ tóm tắt ngắn gọn cho cậu dễ hiểu
- Lúc đầu khi bọn tớ vẫn còn đang vất vả chống đở, cứ nghĩ là sẽ không cầm cự nổi, thì Lai Câu tướng quân dẫn quân đến và mang theo hơn năm trăm ang đựng dầu hắc, nghe nói là lệnh của Nạp Lan Cảnh vương gia
- Lúc đầu tớ cũng không biết công dụng của đám dầu đen xì ấy là gì, chỉ khi được chứng kiển cảnh những chiếc cầu bằng sắt kia bị nó đốt cho bốc cháy ngùn ngụt thì mới biết nó lợi hại như thế nào.
- Nghe nói mớ dầu ấy là một loại vật chất đặc biệt ở biển Bắc là vũ khí bí mật mà vua nước Thanh Xa chuẩn bị riêng cho trận quyết chiến, đến sắt mà còn bị nó nung chảy thì phải biết nó uy lực đến nhường nào.
- Nhưng mà thôi, chuyện đó cũng không lấy làm quan trọng, dù không có đám dầu đen xì ấy thì chỉ cần một mình tướng quân nhà ta cũng đã đủ cân cả lũ. Các cậu không thấy đó thôi, Lai Câu tướng quân chỉ đứng thủ một chỗ là đám binh sỹ Tây Lỗ đều cuốn chiếu mà chạy chẳng dám bén mảng đến, nhờ vậy mà bọn tớ mới nhẹ thở quá chừng
Triệu Phong nghe nói vậy thì bất giác quay lại nhìn Lai Câu tướng quân, chỉ thấy anh ta một đao một ngựa đi sau đoạn hậu mà không mảy may gặp phải một sự công kích nào, thế mới biết sự uy dũng của con người này đã vượt qua triết lý thông thường để đánh giá về một vị tướng quân rồi.
Sau đó Long Cơ lại nói:
- Sau khi đẩy lùi được quân địch, Lai Câu tướng quân nghe tin hai cậu vẫn còn bị mắc kẹt bên dưới thì liền truyền lệnh cho mở cổng thành, dẫn theo Hắc Vân Kỳ đội và ba trăm thân binh xông ra ngoài.
- Đi đến đâu là giặc tan tác đến ấy, một đao một ngựa xông thẳng đến nơi các cậu bị vây
- Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu mà không nhờ tớ ánh mắt lanh lẹ thì cũng chưa chắc đã tìm được các cậu sớm như vậy, cho nên còn không mau cảm ơn tớ
Triệu Phong khinh khỉnh nói
- À vâng, công cậu to gớm, vậy thì cảm ơn nhiều nhé
Nói rồi Triệu Phong không đếm xỉa tới Long Cơ nữa, chỉ cố nhắm mắt lại dưỡng thần mà thôi, mặc cho tên bạn đang quay lại luôn mồm tru tréo
-----------------------------------------------o0o-------------------------------------------------
Đêm hôm đó quân của Cung Ngân tiến hành rút quân, từng tốp từng tốp rời đi, để lại chiến trường ngổn ngang xác chết, những cụm khói từ khắp các nơi bốc lên mù mịt, hòa vào trong dòng khí ấy là cái mùi vị khét lẹt của những thi thể bị thiêu đốt
Đứng từ xa, Cung Ngân nhìn về phía Hoãn thành trong lòng có chút không cam tâm, hắn dừng ngựa rất lâu, rất lâu, dường như muốn thu cả tòa thành to lớn ấy vào trong tầm mắt. Đôi bàn tay siết chặt thành quyền, lần đầu tiên trong suốt trận chiến hắn dường như mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình. Sau đó hắn thở hắc ra một hơi rồi từ quầy ngựa bỏ đi, để lại phía sau lưng một chiến trường trở nên vắng lặng và tiêu điều, đang dần dần bị bóng đêm nuốt lấy.
Còn đối với binh sỹ Bắc Nhung, trận chiến đẩy lủi quân Tây Lỗ này đã kích động sỹ khí của toàn quân, ai nấy trong thành đều phấn khởi ra mặt, khi lần đầu tiên trong đời đối đầu với một đại thế lực của đại lục Hy Nhĩ Mạc họ lại có một chiến thắng oanh liệt đến như vậy.
Nhưng hỡi ôi, phải chăng là sự vui mừng ấy đến quá sớm chăng, vì chỉ ngày hôm sau thôi, lại một lần nữa cả tòa thành lại phải gồng mình lên gánh chịu những đòn tấn công điên cuồng của quân Tây Lỗ.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi mọi người với vừa tỉnh giấc đã nghe quanh đây những tiếng động vang dội, dường như là tiếng kéo lê của một vật gì đó hết sức nặng nề. Với sự hiếu kỳ của mình, các binh sỹ Bắc Nhung đa phần đều lên hết trên mặt thành để xem xem rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Nhìn từ xa hình như có thứ gì đó từ trong sương sớm đang lù lù xuất hiện, rồi bốn cổng thành Đông, Tây, Nam, Bắc của Hoãn thành đều có hơn mười thứ hình thù quái dị ngày một tiến sát đến chân thành, vật đó khổng lồ tới mức mà khiến bất cứ binh sỹ nào lần đầu trông thấy cũng phải há hốc mồm. Nom từ xa, hình như vật ấy được làm bằng gỗ, chiều cao của nó ngang hoặc hơn cả chiều cao của tòa thành, bên ngoài được bọc một lớp thép mỏng để chống tên lửa, phía dưới thì có bốn bánh xe có thể di chuyển được, và di chuyển bởi sức đẩy của hàng trăm con tuấn mã.
(Về sau khi trận chiến kết thúc mọi người mới biết tên của vật này là Nỏ Lâu Thành)
Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì một tiếng chiêng hiệu cất lên, rồi từ trên đỉnh cao nhất hàng trăm tên lính xuất hiện, trên tay bọn chúng đều cằm nỏ với nhiều kích cỡ khác nhau. Rồi lại một tiếng chiêng hiệu, đám binh lính tây Lỗ không ai bảo ai nhất tề bắn tràn sang trận địa của quân Bắc Nhung trên tường thành
Nhìn trên bầu trời, mưa tên phủ lấp như một đàn châu chấu đang thiên di, ánh sáng ban ngày bị bàn tay con người làm cho mờ nhạt, chỉ còn thấy một màn tối đen như mực được dựng lên bởi hàng vạn mũi tên đang nhất tề kích phát.
Giữa màn trời chiếu đất
Nơi nào để trốn chạy?
Nơi nào để khóc than?
Chỉ nghe tiếng dây cung lảnh lót cất lên
Sau đó bên cạnh từng người ngả xuống
Ngày hôm đó cả tòa thành chìm ngập trong màn tên bay như mưa rào mùa bão, hàng vạn binh lính không một ai dám ngóc đầu lên, chỉ biết dựa vào bờ thành và khiên chắn, hứng chịu cơn giận dữ của quân đội Tây Lỗ
Chống trả ư? Có chứ, đã từng có sự đột phá mãnh liệt của cung đội hộ thành, nhưng cung tên của các binh sỹ Bắc Nhung mỗi lần chỉ bắn được một phát, còn vũ khí của binh lính Tây Lỗ là loại nỏ liên châu, cái nhỏ có thể bắn mười mũi tên, còn cái lớn được gắn trực tiếp với Nỏ Lâu thành có thể bắn ra trăm mũi. Vì vậy mới vừa đối kháng, thực lực hai bên đã chênh nhau quá xa, buộc Nạp Lan Cảnh vương gia phải thu lại tiễn đội trước khi toàn cánh quân bị diệt. Vì vậy điều hi vọng duy nhất lúc này của các binh sỹ Bắc Nhung là quân Tây Lỗ sẽ nhanh chóng hết sạch tên sau những màn trút phá vô tội vạ như đang diễn ra
Nhưng vẫn là câu đời thường không như là mơ, hàng vạn vạn mũi tên không biết mệt mỏi hay giới hạn, cứ luân phiên nhau trút sự oán hờn của binh đoàn có lịch sử hàng vạn năm, lên mặt thành thô cứng của Hoãn thành. Binh sỹ Bắc Nhung đến đứng cũng không dám đứng thẳng, khi ăn cũng chỉ bò nép mình vào những tấm chắn để ăn một cách vội vã và mỗi khi có tiếng hiệu chiêng, mọi người lại thu mình lại sau những bức tường hoặc khiên thép để chờ cho cơn mưa tên qua đi.
Ba ngày trôi qua là sự mệt mỏi và ức chế đến cùng cực, mọi người bảo nhau phải ráng nhẫn nhìn, rồi cũng sẽ có cách phá những tòa thành quái dị kia mà thôi. Có lẽ những lời an ủi nhau ấy đã được trời xanh nghe thấy, vì đến ngày thứ ba Nạp Lan Cảnh vương gia đã cải tạo lại giàn máy bắn đá trong thành, tuy không thể ném đi những tảng đá nặng hàng trăm cân như Xa Vân Đấu của binh lính Tây Lỗ, nhưng những viên đá ba mươi bốn mươi cân lại là chuyện rất dễ dàng. Và như thế là đủ, từ phía trong Hoãn thành hàng trăm viên đá được bắn cầu vồng ra phía ngoài, lao mình một cách quả cảm vào Nõ Lâu Thành, chỉ nghe những tiếng nức vỡ vang ra, rồi từng cái, từng cái Nõ Lâu Thành nối đuôi nhau tan nát, trong tiếng hoan hô dậy đất của binh sỹ Bắc Nhung
Thấy Nõ Lâu thành bị hạ, quân Tây Lỗ liền đổi ngay chiến thuật, hàng trăm chiếc xung xa cỡ lớn được điều vào chiến tuyến. Loại xung xa này khác xa với những chiếc xung xa thường thấy ở các nước Bắc Nhung, nó giống như một chiếc hộp sắt nặng nề với nhiều bánh xe, bên dưới xung xa khá là rộng rãi có thể chứa được khoảng hai trăm quân và nó đang từ từ tiến sát đến dưới chân thành. Ngoài những chiếc xung xa đó ra, còn có bốn chiếc to lớn hơn tất cả hay còn biết đến với cái tên Ngưu Trùy, nó gấp ba lần xo với những chiếc xung xa khác, không chỉ vậy chiếc xung xa này còn được trang bị thêm khí cụ phá cửa thành, đó là một khối to lớn trông như thân một cây đại thụ được đúc từ sắt, được treo cố định bởi những khỏa xúc xích to bằng bắp chân và phía đầu khối sắt nặng ấy có chạm đầu một con trâu, chỉ nhìn từ xa thôi cũng khiến người khác ớn lạnh về sự to lớn của cây phá thành này.
Khi những chiếc xung xa ngày càng tiến lại, trên thành các tướng ra lệnh cho quân sỹ bắn tên xuống ngăn chúng lại, nhưng những mũi tên ấy không tài nào có thể xuyên qua lớp phòng hộ của xung xa được. Đành chờ cho đến khi xung xa đến dưới chân thành thì binh sỹ mới đổi sang ném gỗ đá xuống, nhưng kết quả chỉ là vô vọng, đành đứng nhìn nó áp sát vào mặt thành mà thúc thủ vô sách
Khi những chiếc xung xa đã áp sát được tường thành, quân Tây Lỗ bắt đầu đào bới, chúng quyết tâm tạo thành những thông đạo bên dưới tường thành để đưa quân vào, và nếu chúng thành công thì ngay lập tức sẽ có hàng trăm lỗ thủng to lớn vượt chắn phòng ngự để hơn mười vạn bộ binh phía sau đang hăm he lao đến. Còn về phía bốn cổng thành Đông, Tây, Nam, Bắc, Ngưu Trùy đã đến được vị trí để có thể tiến hành công kích cổng thành. Mặc dù cổng của Hoãn thành được đúc hoàn toàn bằng đồng đỏ và bề dày hơn cả gang tay, thế nhưng dưới sức công phá kinh khủng của Ngưu Trùy thì dù có bền chắc đến đâu cũng phải gánh chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Cho nên chỉ chưa đến nửa canh giờ mà có cảm giác như cánh cổng ấy có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, điều đó buộc Nạp Lan Cảnh vương gia phải hạ lệnh bịt luôn cổng vào bằng gỗ đá cứng, tuy biết nó sẽ gây cản trở cực kỳ cho việc di quân ra khỏi thành, nhưng trong trường hợp này thì không còn cách nào hơn.
Còn về những chiếc xung xa thì vẫn chưa có cách giải quyết, nhưng việc chống lại sự tấn công bằng đường hầm của quân Tây Lỗ thì lại là chuyện khác. Theo mưu kế của Long Cơ, các binh sỹ Bắc Nhung đào một bờ hào chạy vòng quanh tòa thành, hễ thấy tên lính Tây Lỗ nào ló đầu ra khỏi thông đạo là cứ lao tới mà dùng thương mà đâm, hoặc dùng cung tên mà bắn. Còn về sau, Nạp Lan Cảnh lại dạy cho quân đục qua đá to, dùng dây xúc xích mà buộc vào, cứ thế từ trên thành quăng xuống mà đập các xung xa khiến chúng vỡ nát, kết quả là việc tấn công bằng xung xa và Ngưu Trùy thất bại hoàn toàn, binh lính Tây Lỗ buộc lòng rút lui
Sau hai lần áp dụng những thiết bị công thành thượng thặng mà vẫn không tài nào xuyên phá được sự phòng ngự của quân Bắc Nhung, nên có lẽ vì vậy mà Cung Ngân hạ lệnh rút quân để cho chư tướng, binh sỹ trong Hoãn thành kết cuộc cũng có được ba ngày xả hơi, sau khi gắn hết sức mà tử thủ
------------------------------------------------o0o--------------------------------------
Ba ngày sau
Vẫn như thường nhật, nhóm người Triệu Phong vẫn thay phiên nhau canh gác cổng thành phía Nam, vì không bất cứ ai trong Hoãn thành có thể chắc chắc rằng địch sẽ không tiến công, nên mọi người luôn ở trong tâm thế sẵng sàng chiến đấu
Hôm nay là đến phiên trực của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, dưới mặt thành binh sỹ đã hoàn toàn di dời xong đống gạch đá bịt kín cổng thành dùng để ngăn sự công phá của Ngư Trùy, còn phía trên tường thành mọi người nghiêm túc giám thị xung quanh, nhất thiết không để cho bất cứ một sự việc gì của binh lính Tây Lỗ mà có thể qua mắt họ.
Nhìn thấy mọi người làm việc hăng say, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ có chút yên tâm, vì hiện tại Nạp Lan Cảnh vương gia đã dẫn theo Lai Câu tướng quân và năm ngàn thiết kỵ ra ngoài dọ thám, nên lúc này không may quân địch tiến công thì sẽ chẳng có ai có thể đảm đương nổi việc chỉ huy quân sỹ. Cho nên càng những lúc thế này, bất cứ việc gì cũng phải hành sự cẩn thân thì vẫn hơn
Đang lúc mọi người còn đang chú thị thì Ngu Tử Kỳ bỗng nhiên hét lớn.
- Cung thủ chuẩn bị, phía trước có sự di chuyển với mật độ dày đặt, e rằng là quân đội Tây Lỗ đã tới
- Mọi người chuẩn bị chiến đấu
Lời nói của Tử Kỳ đánh động mọi người, chẳng mấy chốc tiễn đội đã áp sát mặt thành, tên đã tra vào cung và chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh là có thể bắn ngay ra được.
Nhìn từ xa bụi mù bốc một lúc một cao, dựa vào mật độ dày đặt của lớp bụi này ước tính phía trước có hơn vạn người là ít, điều đó cho thấy khả năng địch tiến hành tái công kích là cực kỳ cao.
Triệu Phong hai mắt nheo lại, tay phải nắm chặt chuôi đao trong thăm tâm đầy vẻ lo lắng, vì hắn nghĩ hiện tại vương gia vẫn còn ở ngoài thành, nếu thật sự đại binh Tây Lỗ lại tiến công e rằng sự tình bên ngoài vương gia đã gặp bất trắc cũng không chừng. Phải biết không chỉ là vì Nạp Lan Cảnh vương gia là cha của Na Yến, mà còn là một trong hai người mà Triệu Phong luôn kính ngưỡng và cũng hàm ơn nhất. Nên chứng kiến cảnh vương gia có thể gặp nguy hiểm bảo sao mà hắn không lo lắng cho được
Bên cạnh hắn Ngu Tử Kỳ vẫn không rời mắt khỏi đám bụi mù kia, hắn chăm chú từng chút một mọi biến chuyển xảy ra, sau đó khẽ thở hắt ra một hơi, khuôn mặt cũng giản ra được mấy phần, sau đó hắn hạ lệnh
- Mọi người có thể buông vũ khí xuống được rồi, không phải là binh lính Tây Lỗ, chỉ là dân chúng bình thường thôi
Dân chúng bình thường, ở đâu ra cơ chứ, phải chăng là trưởng quan đại nhân nói đùa, giữa nơi chiến trận khốc liệt thế này thì dân chúng chạy đến đây làm gì cơ chứ.
Hàng trăm câu hỏi được đặt ra, mọi người đều ánh mắt hết sức nghi ngờ về những gì mà Ngu Tử Kỳ nói với họ, liệu có phải là binh lính Tây Lỗ trà trộn làm dân thường tiến công thành hay không và với suy nghĩ đó binh lính Bắc Nhung vẫn chưa chịu buông vũ khí xuống, họ vẫn nghiêm trang giới bị cho tình huống xảy ra.
Ngu Tử Kỳ nhìn thấy chỉ cười lặng lẽ, rồi sau đó cùng Triệu Phong từ tốn lui xuống, đi tìm bọn Long Cơ và Đình Nguyên bàn bạc.
Một canh giờ sau, Hoãn thành chìm đắm trong sự huyên náo, tiếng người chạy đi chạy lại tìm nhau, tiếng xe cộ hàng gánh va nhau trên đường, tiếng trâu bò í ới gọi nhau, khiến cho sự yên bình lúc nào nay đã trở nên cực kỳ hỗn độn.
Bốn người bọn Triệu Phong đi thám sát tình hình, chỉ thấy nạn dân tràn ngập trên khắp các con phố, quân lính thì bắt đầu kiểm tra thân thế từng người để ngăn không cho có sự trà trộn nào của nội gián.
Triệu Phong nói
- Long Cơ này, liệu có đúng như lời bọn họ nói, quân Tây Lỗ đã từ bỏ việc tấn công Hoãn thành mà chuyển sang tấn công các làng mạc xung quanh, tích góp lương thảo để chuyển quân đánh Bính thành không vậy?
Long Cơ khuôn mặt trầm ngăm suy nghĩ, sau đó cứ lắc đầu rồi gật đầu, hắn nói
- Cũng có thể lắm, hiện tại Hoãn thành tuy là chiếm lĩnh vị trí yếu địa ngăn ngừa sự tấn công tập trung của địch đến các cứ điểm ở mặt sau
- Nhưng nó không phải là con đường duy nhất, nếu địch quyết định phân binh tiến vào những con đường nhỏ, bằng cách này chúng cũng có thể tiến vào đồn ải phía sau
- Tuy nhiên cách này lại hết sức mạo hiểm, vì ở vị trí của ta bất cứ lúc nào cũng có thể mở một đòn tập kích tổng lực vào bất cứ đội hình đơn lẻ nào của địch, thậm chí là chủ quân của Tây Lỗ, còn không ta có thể ở đây lập phòng tuyến để tuyệt đường lương của địch.
- Dù rằng ba ngày qua chúng đã gom góp rất nhiều lương thảo từ các làng mạc khác quanh đây cũng như lương thực hiện có, nhưng với lượng quân phí ấy nếu trong vòng một tháng mà chúng không tài nào công hạ các tòa thành phía sau để bổ xung lương thực thì kết quả chỉ có một con đường chết
Ngu Tử Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói
- Đây quả là một nước cờ hết sức mạo hiểm, thứ nhất ở một nơi không rõ địa hình mà địch lại ngang nhiên phân binh là điều đại kỵ trong binh pháp, thứ hai quân Tây Lỗ đa phần là bộ binh di chuyển chậm chạp nếu ta tung quân thiết kỵ ra phía sau truy đuổi thì dù không tiêu diệt hết nhung cũng khiến chúng tổn thương trầm trọng.
- Vậy thì tên Cung Ngân ẻo lả ấy nghĩ cái gì mà lại đi nước cờ may rủi như vậy
Những vấn đề này quả thật là một nan đề khó giải, cả bọn vừa đi vừa suy nghĩ, vừa đi vừa tính toán, vừa đi vừa quan sát mọi việc xung quanh, chỉ mong tìm ra một đáp án có thể thỏa đáng nhất.
Và họ cứ thế lê chân đi khắp nơi, cho đến một lúc họ bỗng nhiên đứng lại trước một trận địa người đông đảo, đang chen lấn xô đẩy làm điều gì đó. Đình Nguyên nhanh tay kéo một tên quân hiệu lại hỏi, nhìn sắc phục hắn đang mặc thì chính là quân nước Thanh Xa và hình như tên này cũng nhận ra đám người Triệu Phong nên dù rất gấp cũng nán lại ôn tồn trả lời câu hỏi của bọn Triệu Phong
- Này chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Thưa chư vị tướng quân, chắc mọi người không biết rồi, đại vương của chúng tôi thấy dân chúng không có lương thực nên đã mở kho lương liên quân, lấy lương thực mà chúng tôi mang theo để phát chẩn rồi ạ.
- Phát chẩn?
- Dạ đúng thư tướng quân, ngoại trừ quý quốc ra thì ba nước còn lại đều mở kho quân lương của mình để cứu tế rồi. Dân chúng nghe tin nên ngày càng tụ tập đông đảo hơn đấy ạ.
Sau khi nghe tên quân hiệu giải thích xong, Đình Nguyên liền thả cho hắn đi và đám Triệu Phong thì ngồi xuống một mái hiên to gần đó vừa quan sát vừa bàn bạc.
Ngu Tử Kỳ xem xét một hồi rồi mắng
- Rõ là một lũ đạo đức giả! Cái gì mà cứu tế cơ chứ, tất cả chỉ là chiêu thức mua nhân tâm hết sức rẻ tiền không đáng một xu.
- Chẳng qua việc phát quân lương cốt yếu chỉ là lấy lòng dân, giả vờ như thi triển ân đức với nạn dân, nhưng thực chất là tạo con đường nhân nghĩa để tiện việc tấn công về sau đây mà.
- Thật là thối không chịu được.
Triệu Phong lắc đầu nói
- Thời đại này vốn là vậy mà, thập lục quốc Bắc Nhung tuy lấy danh nghĩa là liên quân chống giặc, nhưng thực chất là một đám sài lang chỉ chờ thôn tính lẫn nhau mà thôi.
- Không sợ thiên hạ đại loạn chỉ sợ thiên hạ không loạn
- Ngô quốc xong việc lần này chắc chắn cũng khó toàn với cái lũ hai lòng này.
Đình Nguyên lại nói
- Nếu đó đã là ý chung của các nước muốn diệt Ngô quốc, mọi người nghĩ chúng ta có nên giúp một tay không.
- Dù sao lương thực của chúng ta cũng còn rất nhiều, chia cho nạn dân một chút cũng chẳng hại gì
- Phải biết ở lúc chiến loạn thế này một bao gạo cũng có thể mua được không ít lòng dân à nha.
Long Cơ đứng phắt dậy, hét
- Các cậu có điên không, bọn chúng làm việc rồ dại mà các cậu cũng dám hùa theo sao
- Phải biết trên chiến trường quân lương đối với binh sỹ chẳng khác gì tính mạng, dân có thể chịu đói, chứ tuyệt đối cũng không thể để binh thiếu một hạt thóc
- Hơn nữa đại địch đang ở ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại, tùy tiện lãng phí quân lương chẳng khác nào là tự sát.
- Mọi người nghe đây, hiện tại vương gia và Lai Câu tướng quân ở ngoài, tớ là người được ủy thác trọng trách lãnh đạo toàn quân, vì vậy mọi người dù có không chấp nhận thế nào cũng phải nhất nhất tuân thủ theo quyết định của tớ.
- Ngu Tử Kỳ cậu lập tức đến cổng thành, điều ngay hai vạn quân Việt quốc chúng ta đến đây, sau đó vận chuyển lương thực trong kho liên quân về quân doanh, một hạt gạo cũng không được bỏ lại
- Triệu Phong, cậu thống lãnh Hắc Vân Kỳ đội đi bảo vệ hai bên, sau đó trấn giữ trước doanh trại, nếu bất cứ nạn dân nào dám đến xin xỏ lương thực thì cứ đánh đuổi không cần hỏi
- Đình Nguyên, cậu lập tức rời thành bẩm báo vương gia, bảo rằng trong thành có biến cần chỉ thị gấp
- Tất cả các cậu đã nghe rõ rồi chứ
Cả ba người Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ và Đình Nguyên đều ngơ ngác, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Long Cơ thì cho thấy sự việc chắc chắn nghiêm trọng hơn mà bọn họ nghĩ. Nên Không chờ Long Cơ nói tiếng thứ hai cả bọn đều chia nhau ra làm việc, để Long Cơ ở đó một mình tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh mà thôi
Cuối cùng cũng suy nghĩ xong cho mưu kế của trận Hoãn Thành, mong bà con thông cảm cho sự chậm trễ của Phong nha.
Mọi việc diễn ra càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, nếu ngày đầu chỉ có khoảng hơn một vạn nạn dân đến lánh nạn tại Hoãn thành, thì chỉ năm ngày sau đó con số đó đã tăng phi mã, mười hai vạn người chạy nạn đồng nghĩa là dân chúng một trăm dặm quanh đây đã bị quân Tây Lỗ lùa hết cả về đây.
Trong thành giờ đây đã chật cứng người, không một trại tị nạn nào được lập nên mà còn sót được một chỗ chen chân, kết quả là liên quân buộc lòng phải lập thêm hai mươi trại dã chiến ở ngoài thành cho dân tạm trú, khi nào quân địch quay lại mới cho vào lại thành.
Còn về mặt lương thực cũng đã trở nên chút khó khăn, việc phân phát quân lương cho dân đã không còn hào sảng như trước nữa, mỗi hộ gia đình bốn người mỗi ngày chỉ được phát một đấu gạo to, ba ngày mới phát một cân thịt, chỉ như thế thôi cũng khiến ba nước kia phải xanh mặt.
Duy chỉ có Việt quốc là vẫn giữ thái độ như cũ, kho lương của doanh trại được bao bọc bởi hai vạn quân sỹ tinh nhuệ, dưới sự thống lãnh của Triệu Phong ở vòng ngoài, Ngu Tử Kỳ ở vòng trong, tuyệt nhiên không cho lấy một con ruồi có thể bay vào chứ đừng nói đến là con người.
Bên ngoài tiếng la hét của nạn dân ngày càng nhiều, khiến cho binh sỹ của Việt quốc thoáng phân tâm, họ quay sang nhìn nhau, rồi nhìn các vị trưởng quan của mình. Đến ngay cả Triệu Phong đang ở phía ngoài cũng thỉnh thoáng hướng ánh mắt vào trong chờ quyết định của Long Cơ
- Khốn kiếp! bọn quân nhân các người định để cho bá tánh bọn ta chết đói không quan tâm hay sao
- Trái tim của các người bị chó ăn hết rồi phải không?
- Đã đảo đám người lòng lang dạ sói, đả đảo đám người không có nhân tính
- ……
- Mở kho lương. Mở kho lương con mẹ nó nào!
Mặc cho bên ngoài lắm tiếng ca thán, chửi rủa, Long Cơ vẫn không một chút thay đổi thái độ, nhất quyết giữ quyết định không phân phát quân lương cho đến khi Nạp Lan Cảnh vương gia trở về.
Nhìn thấy thái độ của Long Cơ đến những huynh đệ trong Hắc Vân Kỳ đội cũng đôi chút khó tin, nhưng trước giờ đối với đội ngũ được tuyển chọn và đạo tạo kỹ như họ thì quân lệnh luôn được đặt lên hàng đầu, nên không ai bảo ai mọi người đều tự giác về trách nhiệm của mình và nghiêm túc giới bị trước quân doanh.
Từ một nơi khá xa hai người đang lẳng lặng đứng nhìn về phía doanh trại của Việt quốc, một trong hai người đó là Thân Minh, còn người bên cạnh là tùy tướng của hắn, tên tùy tướng nói
- Tướng quân người xem, bọn Việt quốc đến một chút mẹo nhỏ lấy lòng dân này cũng không biết, thế mà cũng đòi là bá chủ một phương đúng là toàn chỉ là lũ hữu dũng vô mưu
- Còn phải nói, lần trước đấu với tên tướng hèn mọn tây lỗ thua chẳng qua là do lúc đó ta mới bị chứng phong hàn chưa khỏi hẳn, nên mới để ba tên kia chiếm hết uy phong. Còn lần này chỉ dùng một chút thủ thuật mà khiến dân chúng ca ngợi ta không ngớt, điều đó cho thấy tài năng của ta hơn xa bọn phàm phu kia nhiều
- Dạ, tướng quân ngài nói phải lắm ạ! Đại vương sau khi nghe kế sách của ngài đã rất hài lòng, hơn thế nữa còn giao cho ngài toàn quyền định đoạt, điều đó cho thấy sự anh minh thần võ của người được tất cả mọi người biết đến rồi ạ.
- Khà khà, điều đó còn phải nói, đám chuột bọ Việt quốc kia sao hiểu được, sao mà chúng có thể đọ được với ta đây. Chúng cứ nghĩ ôm khư khư cái đống quân lương ấy là thượng sách à, nào biết quân lương từ Bính thành sáng sớm mai sẽ chuyển đến, thật đúng là ngu hết nói nổi
Tên tùy tướng tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó nói lại với Thân Minh
- Vậy là tướng quân ngài biết được quân lương tối nay sẽ đến nên ngài mới hạ lệnh phân phát số lượng lớn quân lương của chúng ta phải không thưa ngài?
Thân Minh gật đầu, miệng vẫn không ngừng cười mỉm
- Đương nhiên là vậy rồi, đằng nào quân lương bổ xung cũng đã đến, hào phóng với đám dân đen ngu muội kia một chút cũng có làm sao
- Có thể nói chỉ với việc này thôi, từ nay về sau ơn đức mà ta để lại ở đây sẽ được truyền tụng mãi
- Ha ha ha
Tên tùy tướng thấy chủ nhân đắc ý thì cứ phụ họa theo không ngớt, Thân Minh lại nói
- Này! Ngươi kêu một số binh lính của ta mặc áo thường dân trà trộn vào bôi nhọ chúng một chút
- Ta muốn danh tiếng của chúng ngày hôm nay phải chạm đáy địa nhục thì thôi, xấu đến ma cũng phải chê, quỷ cũng phải hờn
- Thế mới chừa cái thái độ kệch cỡm của chúng
Tên tùy tướng gật gật dạ dạ, vâng lệnh đi ngay, vừa đi vừa nghĩ tướng quân nhà ta thật là mưu sâu kế hiểm, phen này đám tướng lĩnh Việt quốc thanh danh một lúc sẽ bị giáng xuống một cách thậm tệ
-------------------------------------------o0o----------------------------------------------
Trời về đêm, nạn dân sau một ngày la hét mà không được gì thì chán nản rồi cũng phải rút đi, trả lại sự yên tĩnh cho quân doanh của Việt quốc. Tuy nhiên sự yên tĩnh đó không kéo dài được lâu, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó cả một kỵ đoàn giáp nặng xuất hiện, mà dẫn đầu đạo kỵ binh này không ai xa lạ, đó là Nạp Lan Cảnh và bên cạnh ông là Lai Câu, Đình Nguyên
Nạp Lan Cảnh vừa tới nơi đã thấy Long Cơ, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ đứng chờ sẵng, sao đó ông khẽ chào mọi người, rồi gọi tất cả vào trong trướng bàn bạc quân cơ.
Nhìn dáng vẻ Nạp Lan Canh có đôi chút khẩn trương, vừa vào đến bên trong ông lập tức lấy ra các cờ hiệu xanh đỏ đặt ở các vị trí khác nhau trên bản đồ bằng da, sau đó nhìn mọi người rồi nói
- Hiện tại quân địch đã bố trí được ba phần mười binh lực ở phía sau quân ta, ở đây, ở đây và ở đây
- Bất cứ lúc nào chúng cũng có thể đem quân đến Bính thành vì vậy ta phải trở về thật sớm để bàn bác với vua các nước để quyết định xem có nên đánh địch từ phía sau hay không?
- Ngoài ra chuyện nạn dân vào mấy ngày gần đây ta cũng đã nghe Đình Nguyên kể lại, Long Cơ lần này ngươi đã quyết định rất đúng, quân lương hiện tại rất khẩn yếu không nên phung phí một cách vô ích.
- Nhưng mà Long Cơ à, ta e rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của ngươi về sau, ngươi thật sự không để ý đến chứ
Long Cơ khẳng khái bước ra nói
- Vương gia, Long Cơ tôi tuyệt nhiên không phải là hạng người vì danh tiếng của bản thân mà mạo hiểm với sinh mạng của huynh đệ.
- Chỉ cần đó là việc tốt đối với Việt quốc và với Hắc Vân Kỳ đội thì dù cho mất hết thanh danh tôi cũng không nề hà
Nạp Lan Cảnh nghe Long Cơ trả lời vậy thì thích ý lắm, quay sang nhìn Lai Câu
- Lai Câu à! Ngươi cũng khéo tay thật đấy, đội diều hâu mà ngươi đào tạo đứa nào cũng đều là anh tài, mai sau chắc chắn sẽ là rường cột của quốc gia
- Vương gia người quá khen rồi, đám trẻ này vẫn còn non kém lắm, cần phải nghiêm khắc hơn nữa thì may ra mai sau mới có chút thành tựu
- Thật vậy à! Vậy thì vương gia ta lại làm phiền ngươi rồi
Ôi đệt hai người bọn họ đang nói cái gì thế, vậy mà bảo chưa nghiêm khắc à, suốt mấy năm qua bọn ta bị nhốt trong rừng, trong núi, chịu đựng và trải qua không biết bao nhiêu là thử thách gian truân, giờ nghĩ lại còn sợ nữa là. Vậy mà Nạp Lan Cảnh vương gia còn bảo tên tướng quân ác ôn này nên nghiêm khắc hơn, kết quả là bọn họ còn muốn đào tạo cái quái quỷ gì nữa đây. Bọn Long Cơ, Triệu Phong, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ nghe xong mà lè lưỡi lắc đầu không dám nói gì
Đúng lúc này thì ngoài doanh trại có tiếng náo động truyền lại, sau đó một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào báo cáo
- Bẩm vương gia, kho lương của liên quân ở thành Tây không biết vì sao, đang bốc cháy rất dữ dội
- Các vị quốc vương đề nghị vương gia phái quân đến trợ giúp dập lửa, người đưa tin các nước đã đến ngoài quân doanh xin chỉ thị rồi ạ
Tin truyền đến như sét đánh ngang mày, mọi người lập tức bước ra khỏi trướng nhìn về phía tây, chỉ thấy ở đó khói mù bốc cao, một phía chân trời bị hung đỏ phản chiếu sóng nhiệt dữ dội giữa màn đêm yên tĩnh.
Vừa trở về sau cuộc dò thám, mặc dù rất mệt mỏi nhưng Nạp Lan Cảnh không than một tiếng, lập tức ra lệnh mọi người một mặt chốt giữ nghiêm ngặt quân doanh, một mặt mang theo cuốc xuổng, thùng đựng nước lập tức tiến về Tây thành dập lửa
----------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Bên ngoài tiếng người la hét đến khảng cả giọng, từng đoàn đoàn người chạy ngược chạy xuôi, hết chống chọi với ngọn lửa ngày một trở nên hung bạo, lại phải đối mắt với lượng lớn người và vật đua nhau chạy kiếm chỗ thoát nạn. Điều đó khiến cho việc ngăn chặn cơn hỏa hỏa ngày một trở nên khó khăn, đặc biệt là khu vực chứa lương thảo với toàn đồ dễ bắc lửa. Nhìn từ xa cả một khu vực rộng lớn như đang bị nhấn chìm trong bàn tay của hỏa thần, hơi nóng tỏa ra bị những cơn gió lớn thổi tốc vào mặt đến bỏng rát. Mười mấy vạn quân dân hết khiêng nước rồi đến gánh đất để dập tắt ngọn lửa đang dần lan ra khắp nơi, nhưng chứng kiến sức tàn phá ghê rợn chưa có điểm dừng của nó lắm kẻ không khỏi chùng tay bang hoàng.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, ba canh giờ sau, cơn hỏa hoạn cuối cùng cũng đã được dập tắt, nhưng ngước nhìn hậu quả mà nó để lại khiến ai ai cũng phải rùng mình.
Kho lương to lớn là vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ còn lại đống tro tàn, hơn thế nữa ngọn lửa cũng đã tàn phá cả một phần tư nhà cửa đường xá ở thành tây, nhưng quan trọng nhất là mười vạn thạch lương thảo trong kho mười phần chỉ cứu lấy được hai phần, điều đó khiến cho quốc vương các nước muốn cười mà cười cũng không nổi
Sau khi cơn hỏa hoạn qua đi, Nạp Lan Cảnh vương gia mời mọi người vào trong trướng phủ bàn bạc, nhìn mọi người ai nấy đều lắm la lắm lét, thần thái hết sức mệt mỏi sau một quảng thời gian vất vả chống chọi với cơn bão lửa, ông nhìn qua hết lượt rồi nói
- Sau khi xem xét mọi yếu tố có thể xảy ra, theo tại hạ thấy phần nhiều là do có người cố ý phóng hỏa
Lời nói của ông khiến nhiều người chấn kinh, vua ba nước kia liền hỏi lại
- Vương gia ý ngài là do người trong thành cố ý phóng hỏa đốt kho lương, nhưng để làm gì cơ chứ?
Nạp lan Cảnh khẽ thở dài rồi nói
- Đúng là nếu chỉ một vụ hỏa hoạn tối nay thì có thể xem là một vụ tai nạn bình thường cũng không sao
- Nhưng nếu mọi người tinh ý một chút, xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện suốt bao nhiêu ngày qua, ắt hẳn mọi người sẽ thấy được một âm mưu kinh hoàng, khiến cho ai ở đây cũng phải dựng tóc gáy
Mọi người nghe nói bất giác đều quay lại nhìn Nạp Lan Cảnh, trong thâm tâm ẩn chứa một tia lo lắng và giờ đây ai nấy đều hết sức tập trung lắng nghe
Nạp Lan Cảnh đứng trước tấm bản đồ bố quân tay bắt đầu chỉ vào một vài vị trí trên bản đồ, sau đó ông bắt đầu nói
- Thứ Nhất sau khi quân Tây Lỗ rút khỏi Hoãn thành, chúng đã chia quân thành bốn đạo, càn quét suốt một vùng đất rộng lớn hơn hàng trăm dặm quanh đây và dồn hơn mười vạn dân chạy về Hoãn thành tránh nạn. Việc chúng làm khiến chúng ta suy nghĩ rằng quân địch đang tìm cách bỏ qua Hoãn thành và tiến hành âm mưu đánh Bính thành, nhưng thật sự là vậy sao
- Thứ hai từ khi nạn dân vào thành các nước đã xuất một lượng lớn quân lương để ban phát cho dân, khiến cho lương thảo trong kho bị hao hụt một số đáng kể. Hơn thế nữa, khi nạn dân càng nhiều việc tra xét hộ tịch càng trở nên lỏng lẻo, điều đó có thể đã dẫn đến sự trà trộn xâm nhập của nội gián địch, hậu quả là kho lương bị cháy chín phần mười là do quân Tây Lỗ giở trò
- Thứ ba là binh lực của Tây Lỗ hiện tại đã bố trí được năm vạn binh mã ở khoảng giữa Hoãn thành và Bính thành nhưng vẫn chưa có một dấu hiệu tiến công, có lẽ là chúng đang chờ đợi. mà chờ đợi điều gì, phải chăng là điều mọi người đang mong chờ về mười lăm vạn thạch quân lương từ Bính thành đang được vận chuyển đến đây vào sáng sớm ngày mai
Trước là kế nghi binh, tiếp đến là kế tiêu lương, cuối cùng là đoạn đường vận chuyển quân lương, kế hoạch thật là tinh tế đến đáng sợ. Dân không lương, binh không lương, ba mươi vạn người tập trung vào một chỗ ắt hẳn sẽ đại loạn, dù địch không tiến công thì bản thân nội bộ cũng từ tàn sát nhau mà chết. Còn nếu dùng cách mạo hiểm phái quân ra ngoài thì địch sẽ hai mặt giáp công, kết quả chỉ cũng chỉ là một con đường chết. Mọi người chỉ nghĩ đến đây bất giác phải rùng mình kinh sợ, không kể ở đây đều là những người đã trải qua không biết bao phong ba trong cuộc đời
Mặt hồ phẳng lẳng phản ánh tâm trạng giờ đây như ba đào nổi sóng, mọi cảm xúc dần dần chuyển biến từ ngạc nhiên đến lo âu và cuối cùng là sợ hãi khi những lời cuối cùng được thốt ra từ miệng của Nạp Lan Cảnh. Và nếu những điều đó là sự thật thì ắt hẳn rằng cả hơn ba mươi vạn sinh mạng nơi đây vừa đã chạm một chân vào quỷ môn quan với cái mưu kế trăm kín không lấy một hở kia. Mọi người giương ánh mắt thẩn thờ nhìn nhau, dù cao sang vĩ đại như vua chúa, hay là tài năng trác tuyệt như văn thần võ tướng, tất cả đều bị choáng ngợp trong nỗi sợ không tên. Và khi mọi thứ bị nhấn chìm trong sự tuyệt vọng ấy, một ánh sáng đã lóe lên vực dậy niềm tin, Nạp Lan Cảnh đứng giữa vòng người chậm rãi nói, lời nói ôn tồn nhưng lại ẩn chứa sức thu hút mãnh liệt
- Không cần phải sợ, vẫn có thể cứu vãn được, chỉ cần mọi người tin ta, Nạp Lan Cảnh này xin dùng đầu mình mà hứa
- Chỉ cần Nạp Lan Cảnh này còn sống thì nhất quyết không để cho Hoãn thành này rơi vào tay quân Tây Lỗ
- Vì vậy ta hỏi lại một lần nữa, mọi người có tin ta không?
Tin không ư?
Giờ này đó như là một lý do để tất cả mọi người ở đây có thể bấu víu vào, một chút cảm nghĩ về bản thân có thể tiếp tục tồn tại, từ trong nọi tâm một cảm xúc dâng trào mảnh liệt xóa tan cơn hoảng sợ đang dằn vặt tâm cang.
Hàng trăm ánh mắt hướng về một chỗ, nơi chiếc bàn gỗ có người đàn ông trung niên khí chất bất phàm đang đứng, giờ đây người đàn ông ấy như là mái nhà của họ, giúp họ vượt qua phong ba bão táp của cuộc đời đang ngày một lớn dần
Không hẹn mà gặp tất cả cùng đồng thanh nói
- Quân sư, mọi việc xin nghe theo ý ngài, tuyệt không hai lòng
Nạp Lan Cảnh chấp tay phía trước vái một cái, sau đó giọng ông trầm ấm vang lên:
- Cảm ơn mọi người đã tin tưởng, Cảnh đây sẽ cố hết sức vượt qua cơn giông bão lần này
Dứt lời ông bắt đầu sắp xếp cho mọi người chuẩn bị kế hoạch, Lai Câu và Thân Minh lãnh bốn vạn quân ra hậu sơn tiếp ứng lương thảo vào thành. Long Cơ, Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ, Đình Nguyên lãnh một năm ngàn thiết kỵ đi lối tắt Trần Ung đến Bính thành xin thêm quân và vận thêm quân lương
Sau đó ông lại chia quân ra trấn giữ nghiêm ngặt bốn cổng thành, lại điều thêm năm ngàn quân lo việc kiểm tra lại hộ tịch để xử trí đám người Tây Lỗ trà trộn, phái hai vạn quân vận lượng lương thực còn lại kể cả quân lương trong doanh Việt quốc tất cả chứa trong tướng phủ. Mọi việc được bàn bạc nhanh chóng, sau đó ai làm việc nấy đều nhất tề xuất phát