- Văn phòng làm công tác thị trường trước, đợi công ti con thành lập rồi sát nhập là được.
Tạ Vãn Tình cũng có suy nghĩ như thế:
- Chị Thái phụ trách nghiệp vụ công ty, Hứa Tư hỗ trợ, em thấy thế nào?
- Để Hứa Tư lại cho em, em còn cần chị ấy dạy kèm.
Trương Khác không muốn Hứa Tư bị chuyện rắc rối quấn lấy, giám đốc sự vụ của Hải Dụ không thiếu, giữ Hứa Tư bên mình tốt hơn, còn nhiều việc sai cô ấy làm:
- Thi thoảng giúp chị Thái một chút thị được.
Thái Phi Quyên không coi lời Trương Khác là thật:
- Bản thân cô Hứa muốn thế nào?
Hứa Tư cười xin lỗi:
- Chuyện cụ thể tôi chẳng làm được gì.
Tạ Vãn Tình nghĩ Trương Khác còn đi học không tiện tham dự việc công ti, đúng là cần một trợ lý chuyên môn, chỉ là Hứa Tư xinh đẹp cuốn hút như thế, Trương Khác lại đang ở độ tuổi manh nha tình đầu, hai người ở lâu bên nhau xảy ra chuyện gì, cô không biết phải ăn nói với cha mẹ Trương Khác ra sao.
Nhìn đôi mắt Hứa Tư thản nhiên không hề chứa đựng lạ thường nào, Tạ Vãn Tình nghĩ :" Chắc mình cả nghĩ." Bảo Trương Khác:
- Bên em sát nhập vào coi như tính em 40% cổ phần nhé?
Trương Khác không trả lời ngay mà hỏi:
- Mặc dù các nơi khác có thể học theo mô hình của Hải Châu, nhưng muốn thị trường mau chóng khởi động, thời gian đầu cần đầu tư tài chính nhất định, hiện nay áp lực tài chính của Hải Dụ rất lớn phải không?
Tạ Vãn Tình gật đầu.
- Vậy phương án này có thể làm người khác động lòng không?
Tạ Vãn Tình có chút do dự, Trương Khác nói tiếp:
- Để công ti con thao tác, không bằng lập công ty mới, đem tài sản lẫn nợ của Hải Dụ trong khu vực tương quan chỉnh hợp vào công ty mới, giảm bớt áp lực nợ cho Hải Dụ, đương nhiên cần phải tìm một hai nhà đầu tư chia sẻ áp lực này.
Thời đó trong nước còn lạ lẫm với việc tổ chức lại tài sản, con đường tắt giải quyết nợ xấu, nhất là nợ ngầm cao như Hải Dụ phải trong thời gian ngắn đưa các nhà đầu tư khác vào.
Trương Khác tin phương án của mình có sức hấp dẫn tương đối, cho dù nội bộ gia tộc họ Tạ không có ai muốn hợp tác, nhưng người khác nhìn thấy bối cảnh gia tộc Tạ Từ sau lưng Tạ Vãn Tình sẽ sẵn lòng ra tay.
Tạ Vãn Tình nghe Trương Khác nói sơ qua, cũng thấy phương án này rất có sức hấp dẫn:
- Em nói tỉ mỉ hơn xem nào.
- Chuyện này liên quan tới vấn đề tài vụ cụ thể, em chưa nghĩ kỹ. Nhìn chung, bên em phụ trách khai phá thị trường hải Châu, còn việc khác để chị và chị Thái làm ... Còn cổ phần em chiếm 20% là đủ, cho thuận tiện trước tiên để dưới danh nghĩa Hứa Tư.
Luật công ty không quy định rõ ràng người vị thành niên không thể làm người sáng lập công ty, càng không cấm giữ cổ phần, nhưng muốn thu hút nhà đầu tư khác, nếu cổ phần mang tên y, sợ đối phương không tín nhiệm.
Tạ Vãn Tình muốn cho Trương Khác 40% cổ phần thực lòng hi vọng Trương Khác sẽ nhận, nhưng Thái Phi Quyên rất khẩn trương, dù phương án Trương Khác để xuất ra rất có tính khả thi, nhưng chỉ bằng phương án này và phân ngạch thị trường Hải Châu mà chiếm tới 40% cổ phần, khó làm người khác trong công ty phục.
Trương Khác chủ động hạ thấp cổ phần của mình, còn kiến nghị để công ty mới thay Hải Dụ san xẻ áp lực nợ, làm Thái Phi Quyên thán phục:
- Vậy tôi không dám giữ Hứa Tư lại giúp mình rồi, ít nhất danh nghĩa cô ấy là chủ của tôi.
Hứa Tư đỏ mặt, Trương Khác tùy ý đem cổ phần để dưới tên mình, sự tín nhiệm này làm cô cảm động. Nhưng lại ánh mắt của Tạ Vãn Tình và Thái Phi Quyên làm cô xấu hổ, ngồi đó tỏ ra thiếu tự nhiên.
Đúng lúc này điện thoại trên bàn reo vang, Trương Khác tiện tay nhấc lên, nghe thấy giọng đối phương, thiếu chút nữa rụng rời chân tay:
- Ba, sao lại là ba?
- Tiểu Khác à? Con chơi ở đâu đấy? À bác Đường con nói chuyện điện thoại với bí thư Từ, nói chị Vãn Tình con đưa Chỉ Đồng tới Hải Châu, bác Đường muốn thương lượng với cha phải làm trọn tình chủ nhà, tìm khắp lượt, nghĩ ra chị Vãn Tình con có thể ở văn phòng này ... Không phải con bảo hôm nay tự học ở trường à?
Trương Khác vã mồ hôi lạnh, còn tưởng bị bại lộ, thấy Hứa Tư mặt tái đi khẩn trương, vội nói:
- Chị Vãn Tình vừa gọi con tới chơi.
Đẩy khoai nóng cho Tạ Vãn Tình:
- Ba em, cùng thị trưởng Đường muốn mời chị ăn cơm.
Tạ Vãn Tình nhận lấy điện thoài, ậm ừ mấy tiếng rồi cúp máy, nói với Trương Khác:
- Sáu giờ xe đến đón, con gái thị trưởng Đường cũng tới, nghe nói cô bé rất xinh đẹp, còn là bạn học của em?
Loại tiệc gia đình này chắc mẹ rất mừng, nghe Tạ Vãn Tình cố ý nhắc tới Đường Thanh trước mặt Hứa Tư, Trương Khác giả ngốc:
- Tàm tạm, chắc thấy có gì đặc biệt suốt ngày ở cùng chị Hứa Tư, nhìn ai cũng bình thường.
- Lôi tôi vào làm gì? Tôi sao so được với bạn gái của cậu.
Hứa Tư vội vàng vạch rõ giới tuyến.
Tạ Vãn Tình chỉ sợ Trương Khác tuổi quá nhỏ, không chịu nổi sự dụ hoặc của Hứa Tư, lần này tới thấy Hứa Tư ăn mặc rất đơn giản, còn cố ý đeo cái kính thật to, hiểu Hứa Tư cũng biết giữ chừng mực. Nói với Thái Phi Quyên:
- Chị Thái, chị đại biểu tôi mời Hứa Tư và mọi người bữa cơm, sau này còn nhiều chuyện phiền tới họ.
Sáu giờ, Trương Khác nắm tay Chỉ Đồng cùng Tạ Vãn Tình đợi dưới sân của Tân Hải Thông, không ngờ Lưu Văn Binh lái xe số hai của thành ủy tới.
Chưa đợi xe dừng hẳn, khuôn mặt xinh đẹp mê người của Đường Thanh đã xuất hiện sau cửa sổ, vừa đẩy cửa xe, vừa trách Trương Khác:
- Suốt cả ngày bạn trốn đi đâu đó hả? Còn lừa mẹ bạn là tự học ở trường, hại mình phải nói dối.
Tới đó ánh mắt dừng ở cô bé đang nắm mép áo Trương Khác:
- A, Tiểu Chỉ Đồng phải không?
Cứ như phát hiện ra món đồ chơi mới lạ:
- Chỉ Đồng thật là đẹp, cho chị nhéo cái nào...
Chỉ Đồng hết nhìn Trương Khác lại nhìn Đường Thanh chạy tới phía mình, đang đưa tay ra tựa hồ muốn nhéo thật mạnh má mình, lùi về sau một bước, có chút do dự, song vẫn để Đường Thanh véo đi vẹo lại má mình như nặn bùn.
Chợt nhớ ra còn người khác, Đường Thanh nắm tay Chỉ Đồng, đứng dậy xấu hổ nói với Tạ Vãn Tình:
- Chị Vãn Tình, em thường nghe Trương Khác nói tới chị, chị thật là xinh đẹp.
- Chị cũng thường nghe Tiểu Khác nhắc tới bạn gái nhỏ của mình.
Tạ Vãn Tình cười, khuôn mặt tinh mỹ như món đồ sứ cao cấp của Đường Thanh tỏa sức sống rạng ngời, vóc người cao, tuy chưa phát triển hết nhưng cực kỳ có sức lay động lòng người, là đại mỹ nữ không kém Hứa Tư là bao.
« Chẳng trách ánh mắt cậu chàng nhìn Hứa Tư có thể bình thản như thế, té ra có tiểu tình nhân thật mê người « . Tạ Vãn Tình coi Trương Khác là thiếu niên mới hiểu chuyện nam nữ, đơn thuần mà trung tình.
Đường Thanh thẹn thùng giận dỗi nói:
- Ai là bạn gái nhỏ của bạn ấy, bạn ấy cứ dửng dưng với người ta.
Trương Khác ngớ người, không biết lời này của Đường Thanh là phủ nhận hay hờn dỗi, đứng đó không nói, liếc mắc nhìn gò mà ửng hồng của Đường Thanh, thầm nghĩ may mà Hứa Tư không xuống tiễn bọn họ, nếu để Đường Thanh gặp phải thì gay go to.
Lúc này Tương Vi và Dương Vân nhận được thông báo liên hoan, đang tới văn phòng, thấy Trương Khác chui vào xe Nissan, nhìn biển số ngạc nhiên nói:
- Tiểu Chu, đó là xe của thị trưởng Đường Học Khiêm, người vừa vào đó có phải giám đốc Tiểu Trương không?
- Chẳng phải cậu ấy đang bế con gái giám đốc Tạ đấy sao?
Chu Nhất Bình thấy Tương Vi biết còn cố hỏi, chắc là quá kinh ngạc:
- Hay giám đốc Tiểu Trương là thân thích của thị trưởng Đường?
- Tôi lại thấy cậu ấy giống một người.
- Ai?
- Người hay đứng cạnh thị trưởng Đường trên TV ấy.
- Không để ý.
Tương Vi vừa mới rời khỏi hệ thống hành chính, thêm vào cha chồng cùng chồng đều là quan viên chính phủ, tất nhiên quen thuộc với quan trường Hải Châu:
- Trương Tri Hành, thư ký trưởng chính phủ, giám đốc Tiểu Trương rất giống ông ấy, sao mấy ngày trước tôi lại không nhớ ra nhỉ?
- Chẳng lẽ là con trai ông ấy, giám đốc Tiểu Trương tuổi nhỏ mà năng lực hơn chúng ta nhiều, giáo dục gia đình hẳn rất tốt.
- Đùa à, Trương Tri Hành mới trên bốn mươi, có con trai lớn như thế, phải kết hôn năm 20 tuổi.
Tương Vi không thấy có khả năng này, đón chừng là thân thích của Trương Tri Hành.
Tương Vi sở dĩ ửng tuyển công tác hiện giờ là sau khi rời khỏi cục tài chính, cô không cam tâm làm phụ nữ gia đình, lại căm ghét chuyện dơ bẩn trong thể chế, không muốn vào cơ quan chính phủ công tác nữa, nên nghĩ tới ra ngoài làm công.
Nhìn thấy Đường Học Khiêm phái xe tới đón tổng giám đốc công ty, Tương Vi có chút kinh ngạc, Tạ Vãn Tình là ai mà khiến Đường Học Khiêm phải lấy lòng như thế? Xem ra bối cảnh của Hải Dụ
Tương Vi nghĩ, bảo chồng nghe ngóng một chút là rõ, liền cùng mọi người vào văn phòng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lời mời của Đường Học Khiêm có ý vị an ủi cô nhi quả phụ, dù sao lúc ấy ông ta là phó thị trưởng phân quản giao thông, tuy lúc đó bị cách lý thẩm tra không có trách nhiệm, nhưng trong lòng luôn có chút bất an.
Bữa tiệc được đặt ở nhà hàng Tây Thành, khi Trương Khác và Tạ Vãn Tình tới nơi, Cố Kiến Bình và mẹ đã đợi ở đại sảnh.
Giờ Cố Kiến Bình đối đãi với cả nhà Trương Tri Hành không còn tư thái thị trưởng phu nhân, thêm vào Lương Cách Trân chú ý chừng mực, nên quan hệ hai nhà vô cùng hài hòa.
Lương Cách Trân thấy Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng tới, liền giúp cô giới thiệu với Cố Kiến Bình. Lưu Văn Bính lái xe đi đòn Trương Tri Hành và Đường Học Khiêm.
Ba nhà cùng lái xe Lưu Văn Bính, tổng cộng 9 người bày tiệc trong phòng bao lầu ba, ngoài cửa kính là cảnh đêm mê ly, Đường Học Khiêm và Trương Tri Hành chẳng có mấy đề tài nói với Tạ Vãn Tình, do Cố Kiến Bình và Lương Cách Trân tiếp chuyện cô. Trương Khác và Đường Thanh đặt Chỉ Đồng trắng trẻo xinh xắn ở giữa, nói chuyện trường học.
Trương Khác không để tâm tư ở trường học, rất nhiều chuyện Đường Thanh nói y không nghe vào tai, nhưng tránh lộ sơ hỏ, phải giả vờ nghe rất thích thú.
Giữa bữa tiệc, Đường Học Khiêm hỏi:
- Khi nói chuyện điện thoại với bí thư Từ, tôi nghe nói gần đây công ty Hải Dụ gặp chút khó khăn trong kinh doanh.
Tạ Vãn Tình cười rất chuẩn mực:
- Đúng là có chút khó khăn, tôi mới tiếp nhận công ty, không có kinh nghiệm lắm, thêm vào vấn đề quản lý cho nên không được thuận lợi. Tôi không muốn làm ông nội Chỉ Đồng khó xử, tạm thời bỏ công ty ở tỉnh, muốn đăng ký một công ty mới ở Hải Châu ...
Đường Học Khiêm không ngờ cô đặt công ty mới ở Hải Châu, hẳn không phải vì tránh cho Từ Học Bình khỏi khó xử, quan tâm hỏi:
- Công ty mới chuẩn bị thế nào rồi, có cần giúp đỡ gì, cô cứ nói với Tri Hành hoặc tôi đều được.
Tạ Vãn Tình nhìn qua Trương Khác:
- Tiểu Khác đã đưa ra không ít ý kiến giúp tôi.
Đường Thanh nghe thế chen vào:
- Em cũng muốn tới công ty chị Vãn Tình làm việc.
Trương Khác ôm đầu, chuyện này mà xảy ra thì là tai họa, Đường Thanh hưng phấn nói lỡ miệng mất rồi, thấy cha quay đầu sang, cười khì khì:
- Tiền tiêu vặt không đủ, con liền quấn lấy chị Vãn Tình muốn tới công ty làm việc, đảm bảo không ảnh hưởng tới học tập. Người ta cũng sẽ không nói chị Vãn Tình hối lộ ba thông qua con, ba còn chưa đủ tư cách để chị ấy hối lộ ...
Trương Tri Hành sặc nước, quay sang Đường Học Khiêm cười khổ:
- Tôi không quản nổi thằng nhóc này nữa rồi.
Đường Học Khiêm cười xòa:
- Cậu kệ nó, để Vãn Tình giúp cậu quản, có thực tế xã hội không phải chuyện xấu, chỉ cần không lỡ chuyện học hành là được.
Đường Thanh thấy cha mình không để ý tới vẻ mặt háo hức của mình, nóng lòng nói:
- Còn con thì sao, con cũng muốn có thực tiễn xã hội.
- Bạn làm được gì, quét dọn nhà vệ sinh à?
Trương khác nhìn Đường Thanh với vẻ coi thường, nhất định phải đánh tan ý định của cô, nếu không mỗi ngày để Đường Thanh và Hứa Tư chạm mặt nhau chẳng phải rắc rối lớn bình thường, nó là thảm họa.
- Quét dọn nhà vệ sinh mình cũng làm, lao động không phân chia sang hèn.
Đường Thanh hơi hếch mặt lên, ý chí rất kiên định.
- Nhắc tới quét dọn WC, mình nhớ tới câu chuyện về một nữ chính trị gia Nhật Bản.
Trương Khác nhắm chừng Cố Kiến Bình không muốn Đường Thanh phân tâm chuyện học tập, nói:
- Nữ chính trị gia đó sau khi tốt nghiệp đại học, liền vào khách sạn , công việc thực tập đầu tiên là quét dọn WC, có điều ban đầu bà ấy cho rằng đây là việc vừa bẩn vừa mệt, không có địa vị, mai một tài năng, chỉ hi vọng tới kỳ thực tập kết thúc. Một ngày bà ấy thấy một bà già cùng làm việc với mình sau khi dọn dẹp xong, lấy cốc múc nước trong bồn cầu ra uống, bà ấy kinh ngạc, nước trong bồn cầu sao uống được. Bà già kia nói : Bồn cầu tôi lau rửa, cho dù nước trong đó cũng yên tâm dùng. Bị thái độ công tác đó cảm nhiễm, về sau bà ấy không dám coi quét dọn nhà vệ sinh là công việc thấp hẹn nữa, mỗi ngày đều làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm. Tới khi thực tập kết thúc, quản lý khách sạn muốn kiểm tra thành quả thực tập của bà ấy, bà ấy liền uống một cốc nước lấy từ bồn cầu ngay trước mặt mọi người. Khách sạn cho rằng bà ấy là nhân tài có thể dùng, liền giữ lại, bà ấy mau chóng thăng lên tầng quản lý, rồi tiến vào chính trường, thành một nữ chính trị gia Nhật Bản...
Đường Thanh chớp mắt thốt lên:
- Thật không?
Lương Cách Trân thấy Đường Thanh mặt tỏ vẻ sợ sệt, hiển nhiên là lo Trương khác đưa ra yêu cầu như thế, cười nói:
- Đừng nghe nó bịa, làm gì có nữ chính trị gia uống nước trong bồn cầu.
Đường Học Khiêm tham gia:
- Ở Nhật Bản đúng là có một người như thế, lần trước lên tỉnh tôi có nghe bí thư Đảo Tấn kể, tên thì quên rồi, không ngờ Tiểu Khác biết, sợ là Tiểu Thanh không có thái độ làm việc nghiêm khắc đó.
Tuy câu chuyện đó rất khiến người ta cảm phục, nhưng Đường Thanh ngậm miệng không dám nhắc tới chuyện tới Hải Dụ quét dọn WC nữa.
Lương Cách Trân thấy Trương Khác dương dương đắc ý, cười mắng:
- Con đắc ý cái gì, hiện giờ con không gây loạn thêm cho chị Vãn Tình con đã là giỏi rồi.
Trương Khác không ngại Đường Thanh nói lỡ miệng, che che đậy đậy chẳng bằng lộ ra chín phần thật, một phần giả, chỉ cười không nói.
Trong lòng Tạ Vãn Tình thực sự lo làm lỡ dở chuyện học hành của Trương Khác, công tác giai đoạn đầu không thể thiếu được y, cô cũng hoài nghi Trương Khác có chịu nghiêm túc học tập hay không, nhưng không thể nói ra trước mặt vợ chồng Trương Tri Hành, mà thấy họ không phản đối lắm, nói:
- Tiểu Khác giúp được tôi rất nhiều, cao trung học tập căng thẳng, nên tôi cũng lo ảnh hưởng đến em nó.
Trương Tri Hành cũng không muốn đem chuyện học tập trói buộc con, cười:
- Thằng nhóc này chẳng so được với Tiểu Thanh, tôi cũng chấp nhận rồi, nó ở trường chẳng học cho tử tế, để nó chạy chơi khắp nơi, chẳng bằng kiếm chút việc cho nó làm, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho cô.
- Không đâu, không đâu..
Tạ Vãn Tình vội nói.
Lương Cách Trân chẳng biết hiện giờ con trai hiện giờ đang làm gì, nhưng thấy thái độ dung túng của chồng nên cũng kệ, nghe nói ra nước ngoài chỉ cần tiếng Anh là được, con mình chẳng phải vẫn nhớ tìm người dạy thêm tiếng Anh đó sao, thứ khác thì tùy nó.
Cố Kiến Bình không rõ lắm tác dụng của Trương Khác trong sự kiện mùa hè vừa rồi, nhưng càng thấy quý Trương Khác , chỉ là số lần thằng nhóc này tới tìm Đường Thanh ít hơn thời sơ trung, nghĩ :" Hay là hai đứa trở nên xa cách rồi?" Nhưng lại rất sợ hai đứa trẻ quá thân thiết làm ra chuyện không đúng tuổi.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Công ty cổ phần hữu hạn thực nghiệp Hoành Viễn của Trương Tri Phi sau hơn một tháng chuẩn bị, chính thức đi vào hoạt động ngày 15 tháng 9, Đường Học Khiêm tham gia nghi thức cắt băng khánh thành.
Tân công ty đăng ký tài chính một ngàn vạn, viện kiến thiết thành thị, viện khảm sát địa chất Hải Châu đều tham gia cổ phẩn, là người sáng lập, Trương Tri Phi chỉ chiếm chưa tới 30% cổ phần, nhưng trước mùa hè vừa rồi, thậm chí hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới được nắm một công ty lớn nhanh như vậy.
Trương Khác kéo Đường Thanh, Đỗ Phi cùng tham gia tiệc tối, thấy chú mặt đỏ bừng bừng, lo lắng mở rộng mang tính nhảy vọt này chưa chắc đã phải là chuyện tốt, chỉ e chú nhất thời hưng phấn, cố lấn sân sang lĩnh vực khác.
Tên gọi của công ty không phải là công ty công trình mà công ty thực nghiệp, cho thấy trừ chú ra, các cổ đông khác cũng mang dã tâm bừng bừng.
Hai ngày sau, Trương Khác đưa ra bản phương án phác thảo nhắm vào thị trường di động toàn tỉnh, đây chỉ là bổ xung cho phương án trước đó, lượng công tác không nhiều, Thái Phi Quyên đưa về tỉnh thành để tu sửa thêm, Trương Khác không tham gia cuộc đàm phán cụ thể, kết quả có thể dự đoán được.
Kỳ thực Diệp Kiến Bân nhận được báo cáo từ phía cô em họ đã muốn đổi luôn Gia Tín rồi, Hải Dụ chắc chắn là đối tác mà hắn cần nhất, nhưng không thể tùy tiện phá hỏng quy tắc thương nghiệp được.
Nhưng nếu Gia Tín không quá nhiệt tình với thị trường di động số thì khuyên bọn họ chia bớt thị trường cho Hải Dụ không phải là khó.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tạ Vãn Tình ở tỉnh thành vừa đàm phán với Thịnh Hâm tranh thủ thêm phân ngạch thị trường, vừa tiến hành hạch toán tách rời tài sản cùng nợ của Hải Dụ trong khu vực đem đàm phán, còn phải tìm đối tác mới, làm giảm bớt áp lực tài chính.
Bên phía Hải Châu sau khi chính thức có được quyền đại lý, số tài chính định hướng trước kia tuyệt đại bộ phận thành kim ngạch hợp đồng chảy vào Cty Thịnh Hâm, sấp xỉ 200 vạn, chỉ có số ít là rút lui.
Mặc dù công ty mới chưa thành lập, Thái Phi Quyên ở lại tình thành hiệp trợ Tạ Vãn Tình có rất nhiều việc phải làm.
Chu Du, phó tổng giám đốc tới Hải Châu giúp triển khai công tác, hắn là một trong số nguyên lão cùng Từ Chí Minh sáng lập ra Hải Dụ, về sau Tạ Chiêm nắm quyền, hắn bị điều đi khỏi tầng quản lý trung tâm, Tạ Vãn Tình tiếp thu công ty, tất nhiên hắn được trọng dụng lại.
Chu Du 34 tuổi, tốt nghiệp học viện quan hệ quốc tế thuộc Đại Học Hoa Đông, có vẻ tham gia chính trị hợp hơn kinh doanh, hắn đeo kính dầy, người cao, mắt hẹp rất sắc bén.
Chu Du lần đầu nhìn thấy Trương Khác rất kinh ngạc, nhưng không dám xem thường Trương Khác, hắn tất nhiên đã biết chuyện ở văn phòng Hải Dụ, song vẫn cho rằng có được thành tích hiện nay chủ yếu là do Hứa Tư và người ở dưới.
Sau khi Chu Du tới, Trương Khác cố gắng giảm bớt việc xuất hiện ở văn phòng, dù sao ở thời đầu phát triển thị trường chưa quá phức tạp, tin rằng người làm marketing chuyên nghiệp như Chu Du có thể làm thật hoàn mỹ.
Thái Phi Quyên phụ trách doanh vận, Chu Du phụ trách mở rộng thị trường, đi cùng Chu Du còn có Đan Mai, tổng giám sát tài vụ, là cô gái 27 tuổi, trong khá xinh xắn trắng trẻo, cô ta được Tạ Vãn Tình mời từ Chính Thái tới giải quyết vấn đề tài sản.
Trương Khác nghe thế là biết Tạ Vãn Tình vẫn tìm kiếm người hợp tác trong nội bộ gia tộc.
Đồng thời, giám đốc văn phòng và chủ quản nghiệp vụ ác nơi phía đông tỉnh Đông Hải cùng tới Hải Châu tham gia công tác, văn phòng ban đầu vốn còn rộng rãi, trở nên đầy người huyên náo.
Ước chừng qua hai tuần, bộ khung công ti mới đã xuất hiện, tập đoàn Chính Thái cung cấp 500 vạn tham dự công ty mới, chiếm 46% cổ phần, Hải Dụ đem 200 vạn cùng con đường tiêu thị trước đó gia nhập, chiếm 34% cổ phần, Thí Phi Quyên, Chu Du, Thiền Mai bỏ vốn riêng tham dự, chiếm 5% cổ phần, Trương Khác lấy phân ngạch thị trường Hải Châu tham gia thực tế chỉ có 15%, để dưới tên Hứa Tư.
Công ty mới có tên là công ti trách nhiệm hữu hạn Hải Thái, do Tạ Vãn Tình làm tổng giám đốc, sự vụ cụ thể do Chu Du, Thiền Mai, Thái Phi Quyên phụ trách.
Phân phối cỏ phần như thế Trương Khác không nói gì, mặc dù công ty mới thiếu tài chính, nhưng cũng chẳng cần tới 700 vạn, Chính Thái lợi dụng ưu thế tài chính của mình, chiếm cứ thêm cổ phần, nói rõ bọn họ cũng coi trọng tiền đồ thị trường di động.
Trương Khác chỉ an ủi mình, bối cảnh của Chính Thái có thể giúp đỡ thêm cho công ty, y không muốn Tạ Vãn Tình bị kẹp ở giữa khó xử.
Tạ Vãn Tình không thể cấp cho Trương Khác 20 % cổ phấn như đã hứa nên rất áy náy.
Trong hệ thống mậu dịch tiêu thụ, tác dụng tài chính là thứ yếu, năng lực và dung lượng thị trường mới là quan trọng, Trương Khác không dùng chút tài chính nào lấy được quyền đại lý đặc biệt, là người lên kế hoạch và chấp hành nó, Trương Khác xứng đáng được nhiều hơn 15%.
Trương khi Cty Hải Thái chính thức thành lập, lượng đặt hàng ở Hải Châu đã tới 300 vạn, gần bằng tổng lượng của Gia Tín ở nửa phía tây, Thịnh Hâm lại quả làm phần thượng đặc biệt, vì Hải Thái chưa chính thức thành lập, Tạ Bãn Tình chuyển 18 vạn lời nhuận cho Trương Khác, làm bồi thường vì giảm bớt cổ phần.
Năm 94, ngân hàng trong nước chưa phát hành thể tín dụng, Trương Khác nhìn số tiền trên sổ tiết kiện, búng một cái, đưa cho Hứa Tư:
- Chị cầm lấy mà trả nợ.
Hứa Tư sửng sốt, thời đó 18 vạn tuyệt đối là con số khổng lồ, thấy Trương khác thản nhiên như không, chẳng trách y có thể nhẹ nhàng vay hộ mình 12 vạn, Hứa Tư từ chối:
- Đây là tiền của cậu, tôi còn có lương ở Hải Thái.
Hứa Tư đưa tay đẩy ra, Trương Khác nhân cơ hội nắm luôn lấy bàn tay mềm mại, nói:
- Chị đang làm việc cho em, ở bên phía Hải Châu là kiêm chức, ba năm cuộc đời chị là của em, chị còn chưa hiểu sao?
Nhìn đôi mắt tuyệt mỹ gần như tà mị của Hứa Tư, Trương Khác muốn chết chìm trong đó.
Sự dịu dàng lẫn bá đạo của Trương Khác làm một tình cảm khác lạ lan đi trong tim Hứa Tư, cảm giác ấm áp đó lâu lắm rồi cô chưa được cảm nhận, có chút ngọt ngào, không muốn rút tay khỏi lòng bàn tay lớn của y, có điều bị Trương Khác nhìn say đắm như thế, Hứa Tư thẹn thùng cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng ấy:
- Tôi cầm bao nhiêu tiền như thế về phải giải thích ra sao? Chỉ cần có công việc tốt, có lương bổng không tệ, trong nhà tôi đã yên tâm rồi.
- Chị nói cũng phải, trước đó em mang tới 12 vạn đã làm nhà chị bất an rồi.
Trương Khác nhìn cánh môi hồng cong cong dưới sống mũi thẳng, cố kiềm chế khao khát ôm lấy Hứa Tư áp môi lên đó, nói:
- Buổi tối mời chị mới chị Vãn Tình tới nhà chị ăn cơm đi.
Không đợi Hứa Tư trả lời Trương Khác đã thêm một câu khẳng định:
- Cứ quyết như thế, hôm nay nhốt Chỉ Đồng trong văn phòng cả ngày rồi, nó nhất định muốn ra ngoài chơi, cứ tới nhà chị, lát nữa em nói với chị Vãn Tình.
Nhìn Trương Khác dứt khoát đẩy cửa ra ngoài văn phòng, trong lòng Hứa Tư cảm thấy êm dịu, đâm lo Tạ Vãn Tình không đi, đang dọn văn kiện trên bàn thì Tiểu Chỉ Đồng đẩy cửa chạy vào, hai bàn tay nhỏ bé hưng phấn khua loạn lên, Hứa Tư cười nhẹ nhõm, ôm lấy Chỉ Đồng.
Ở công ti mới, Hứa Tư chỉ đảm nhận chức vị trợ lý đặc biệt, trước đó đã nói rõ ràng không muốn cô đặt tinh lực chủ yếu ở đó, chỉ cần có một vị trí trong phòng làm việc lớn là được.
Qua Trung Thu, công tác khai thác thị trường ở năm thành phố phía đông tỉnh Đông Hải tiền hành đúng trình tự, trước đó Tạ Vãn Tình tiến hành điều chỉnh lớn con đường tiêu thụ ở nơi này, nhân sự thay máu toàn bộ, lại có tác dụng kiểu mẫu ở Hải Châu, thị trường nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Bốn người Tương Vi cũng tìm được vị trí mới ở công ty mới, năng lực của bọn họ đã được khẳng định, chức vị không tệ.
Bữa tiệc thành lập công ty mới tổ chức hôm qua, nhân viên hết sức hưng phấn với tiền đồ của công ty, đặc biệt trước khi công ty được thành lập, Tạ Vãn Tình trả đủ tiền lương còn nợ, vừa hết giờ làm, mọi người trong phòng làm việc lớn liền hạn nhau đi uống rượu.
Lưu Minh Huy hỏi Hứa Tư:
- Giám đốc Tiểu Trương và cô có rảnh không, chúng ta cùng đi uống rượu.
Hứa Tư vén tóc lắc đầu, trang phục công sở đơn giản không che lấp nổi vẻ đẹp trời sinh của cô, chỉ động tác đó thôi đã làm nam đồng nghiệp trong văn phòng mê mẩn thần hồn, nhưng biết quan hệ giữa cô và Trương Khác không tầm thường, nên sức kháng cự cao hơn.
Chỉ Đồng ngồi bên Hứa Tư tức giận nhìn Lưu Minh Huy, lắc đầu quầy quậy.
Lưu Minh Huy bẹo má Chỉ Đồng:
- Biết rồi nhất định sẽ đưa Chỉ Đồng theo.
Chỉ Đồng vùng vẫy tránh khỏi tay của Lưu Minh Huy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, hiển nhiên hờn dỗi vì mình không nói được, Hứa Tư bế cô bé lên:
- Tôi nhận lời đưa Chỉ Đồng về nhà chơi, không theo mọi người được.
Trương Khác và Tạ Vãn Tình từ phòng giám đốc đi ra, nói với Hứa Tư:
- Chị Thái tối có việc, chỉ có bốn người chúng ta thôi. Minh Huy, hôm khác sẽ cho anh cơ hội mời tôi và Hứa Tư.
Trước đó Tương Vi nhìn thấy Đường Học Khiêm phái xe tới đón Tạ Vãn Tình và Trương Khác, mọi người đều suy đoán về bối cảnh công ty. Trong một tháng ngắn ngủi đã thành lập được công ty mới với tài sản đăng ký gần ngàn vạn, đặc biệt cổ đông lớn là tập đoàn Chính Thái trứ danh trên tỉnh, bối cảnh không cần đoán cũng biết tuyệt đối không đơn giản.
Lưu Minh Huy cười nịnh:
- Giám đốc Tiểu Trương nhất định phải nhớ nhé, bạn gái tôi nghe chuyện công ti, sùng bái giám đốc vô cùng, cô ấy học quản lý nhân lực, muốn được giám đốc chỉ giáo thêm.
Trương Khác bĩu môi:
- Anh đưa bạn gái tới trước mặt tôi không sợ cô ấy thay lòng à?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hứa Tư trừng mắt lên , Trương Khác cười hì hì, đi tới nắm tay Chỉ Đồng, chào mọi người rồi cùng Tạ Vãn Tình rời khỏi văn phòng.
Lên xe, Trương Khác nói với Tạ Vãn Tình chuyện khoản vay 12 vạn, nhờ cô nói dối dùm, Tạ Vãn Tình chỉ biết cười:
- Chú em cũng thật là, dám đưa cho em chừng đó tiền mà không hỏi han gì.
- Chị cũng giao văn phòng cho em mà có hỏi gì đâu.
Tạ Vãn Tinh chống tay lên gò má như bạch ngọc, nhìn y:
- Vừa mới đi vào quỹ đạo chính quy sao em không làm gì nữa?
- Công việc cụ thể em không bằng chị Thái, giám đốc Chu, em muốn tự đăng ký một công ty chơi, chị Vãn Tình, Hải Dụ cũng nhập cổ phần đi.
Trước mặt Tạ Vãn Tình và Hứa Tư, y chẳng giả bộ đứng đắn, quay về đây, phát hiện ra rất nhiều chuyện hứng thú thời thiếu niên không thấy, để Chỉ Đồng dựa vào người, còn y dựa vào ghế lười biếng ngắm nhìn vẻ đẹp trang nhã cổ điển hiếm có của Tạ Vãn Tình.
Tách một nửa số nợ ngầm tới công ty mới, áp lực trên người Tạ Vãn Tình giảm nhẹ đi rất nhiều, chuyện giải quyết con sâu mọt đục khoét tiền công ty sẽ dễ giải quyết hơn, thấy công ty đi quay lại quỹ đạo bình thường trong tay mình, trái tim cô được an ủi rất nhiều.
“Dù Chí Minh gặp phải tai nạn, nhưng mình và Chỉ Đồng gặp được Tiểu Khác, coi như trời cao chiếu cố và bồi thường.”
Tạ Vãn Tình thấy y muốn đăng ký công ty, cười hỏi:
- Không phải lại giương cờ công ty Hải Dụ đi giả danh lừa gạt nữa chứ?
- Sao có thể thế được.
Trương Khác nghiêm túc ngồi thẳng dậy:
- Trong tay em có 18 vạn, Hứa Tư không muốn lấy trả nợ hết ngay, em thì đột nhiên tiêu tiền phung phí, không biết ba mẹ em sẽ gì, đem đi đăng ký công ty là tốt nhất. Chị Vãn Tình, chị điều cho Hải Thái hai cỗ xe đi, cứ tính vào tài sản công ty mới của em, bình thường cho công ty Hải Thái thuê dùng, đăng ký tài sản tính bừa là 100 vạn ...
- Còn dám nói là không phải lừa bịp?
Hứa Tư quay sang lườm y một cái:
- Lần này đừng đẩy tôi ra, đám Tương Vi biết chuyện tiền đảm bảo kia rồi, còn muốn cậu bồi thường tổn thất tinh thần.
Trương Khác gãi đầu:
- Chị không ra mặt em phải đi túm bừa một người ...
Hứa Tư nguýt y, đại khái là vì tâm tình thả lòng, ánh mắt lộ vẻ quyến rũ vô hạn, Trương Khác tham lam nhìn thêm vài cái, đợi Tạ Vãn Tình quay sang vội thu hồi ánh mắt lại.
Tạ Vãn Tình thấy Trương Khác muốn đăng ký vốn cho công ty mới nhiều nhất có thể, nói:
- Họ Tạ có quỹ "bại gia tử", cho những đứa bé không học hành tốt, suốt ngày mơ tưởng viển vông dùng để sáng nghiệp, chỉ cần làm ra được thành tích nhất định là có thể đưa vào tập đoàn bồi dưỡng làm người nối nghiệp. Chị dù là con gái đã gả đi, có điều bên trong quỹ cũng có phần của chị, tích lũy được bốn năm chục vạn, thời Chí Minh lập công ti chưa có cái quỹ này, nên chưa dùng tới, vốn định để nó lại cho Chỉ Đồng, nếu em cần chị lấy ra cho mà dùng, chị không cần chiếm cổ phần.
Con cháu họ Tạ đều có phần trong quỹ "bại gia tử", đủ đảm bảo bọn họ sau này không lo chuyện ăn ở, có thể lấy dùng sáng nghiệp, dù là tiêu sạch cũng không sao, chỉ mất đi cơ hội tiến vào xĩ nghiệp gia tộc. Sáng nghiệp có thành tựu, Chính Thái sẽ suy xét chính thức mua lại, đây là một trong số điều kiện cho phép dùng tài chính gia tộc.
Họ Tạ dùng phương thức này quản lý tập đoàn tài chính khổng lồ của mình.
Tạ Vãn Tình cũng bị ảnh hưởng bởi cách bồi dưỡng người nối nghiệp gia tộc, nên mới chấp nhận lấy tiền cho Trương Khác dùng.
Trương Khác ngáp dài:
- Em cũng nghe nói tới quỹ gia tộc họ Tạ rỗi, hình như còn có vài điều kiện đi kèm.
- Đúng vậy, điều kiện phụ là Chính Thái có quyền mua lại công ty trong thời hạn nhất định, em còn nhỏ mà biết nhiều quả nhỉ, số tiền này chỉ rút ra cho em mượn, không bị sự hạn chế này.
Trương Khác lắc đầu:
- Nói chuyện làm ăn, tình cảm đặt qua một bên, chị không chiếm cổ phần thì em cũng không mặt dày mượn dùng được. Nhưng Chính Thái có điều kiện mua lại, vậy không thể cho chị một nửa cổ phần, tránh đang ăn nên làm ra, Chính Thái đòi mua lại theo điều khoản. Cổ phần của chị tính 40% đi, chị cố gắng đem thời hạn mua lại kéo dài cho em, chỉ cần 10 năm, em sẽ khiến Chính Thái dù cưỡng ép mua lại cũng không dám quá tham lam.
Tạ Vãn Tình thấy y nói thế, biết Trương Khác bất mãn với việc họ Tạ chèn ép cổ phần của y ở Hải Thái:
- Nếu là dùng thái độ làm ăn ra nói chuyện, vậy em lấy cổ phần ở Hải Thái ra đặt là được.
Hứa Tư nói vào:
- Đối với Trương Khác mà nói, tốt nhất là có thể vác lá cờ Chính Thái ra lừa bịp, chị Vãn Tình, nếu chị không nhận cổ phần, cậu ấy sẽ quấn lấy chị.
Trương Khác cười hăng hắc:
- Phong cách làm việc của vị tổng giám đốc Hải Dụ tiền nhiệm làm người ta nghĩ mà run, hắn cũng có cổ phần ở Chính Thái chứ chị?
Nhớ tới Tạ Chiêm, Tạ Vãn Tình thở dài:
- Chút cổ phần của anh ta chẳng ảnh hưởng được gì hết, nếu em nhất định muốn chị chiếm cổ phần thì cứ tính 10%, chị tin em sẽ có thành tựu lớn, coi như chị chiếm lợi của em.
Trương Khác cười không tranh luận nữa, chớp mắt đã tới Sa Điện, cha mẹ và chú Hứa Tư đã đợi ở ngõ, trước đó Hứa Tư gọi điện về nhà, nói chủ của công ty sẽ tới nhà ăn cơm, Hứa Hải Sơn xin nghỉ phép đặc biệt về nhà chuẩn bị.
Tạ Vãn Tinh sinh ra gia tộc giàu có, da dẻ trắng trẻo, mắt phượng mày ngài, mang vẻ đẹp rất cổ điển đoan trang, sau khi chồng chết, cô cưỡng ép mình trở nên cứng cỏi độc lập, cử chỉ mang theo sự tự tin, thanh nhã, khiến chiếc xe Buick đỗ sau trở nên tầm thường.
Chỉ Đồng đưa ánh mắt ngây thơ trong veo nhìn mọi người, cô bé vẫn sợ gặp người lạ nắm chặt lấy tay mẹ và Trương Khác.
Hứa Tư mỉm cười giới thiệu mọi người.
Vụ án Đinh Hướng Sơn sắp công khai xét xử, tới khi đó sẽ có rất nhiều lời đồn đại nhắm vào Hứa Tư, khiến người ta nảy sinh liên tưởng xấu tới cuộc sống sau này của cô, cho nên Trương Khác muốn mời Tạ Vãn Tình tới dẹp tan mọi liên tưởng khác.
Hứa Tư tới lương tháng chỉ dám lấy nửa lương giao mang về nhà, cha mẹ cô chẳng vì thế mà vui vẻ, lại còn lo lắng vô cùng, Hứa Tư biết cha mẹ lo lắng gì, nhưng cô lại chẳng giải thích rõ được. Tuy bận tíu tít chuyện công ty nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ thường xuyên bị u sầu chiếm cứ.
Hứa Hải Sơn sau khi thấy Tạ Vãn Tình từ trên xe xuống, nghi ngờ vương mắc trong lòng bao ngày qua cuối cùng cũng tiêu tan, hận hộ thể dẫn Tạ Vãn Tình đi khắp Sa Điền một vòng, gặp mỗi người đều nói:
- Đây là bà chủ của công ty của Tiểu Tư làm việc, hôm nay tới nhà tôi ăn cơm.
Trương Khác hiểu tâm tình của Hứa Hải Sơn, lòng chua xót, để Hứa Tư dẫn Tạ Vãn Tình vào nhà trước, y cùng Tiểu Chỉ Đồng chơi ở ngõ.
Sa Điền ở kế bên Tiền Môn, mặc dù cổ xưa, nhưng đường trải đá xanh, tường quét vôi trắng, mái ngói uốn cong, rất có sức hấp dẫn đặc biệt. Trương Khác hỏi cậu Hứa Tư:
- Chú Thi, nhà cửa ở nơi này đã lâu đời lắm rồi phải không?
- Căn viện tử sớm nhất có từ giữa thời nhà Thanh, toàn của nhà giàu có tên có tuổi, trước đình sau viện, khí phái lắm, về sau chia phòng, con cả chiếm một chút, con thứ lần một ít, thành tiểu trạch viện, lộn xộn bẩn thỉu. Rồi gần đây sông Sơ Cảng nước ô nhiễm bốc mùi, mùa hè muỗi đặc biệt độc, thế nên em gái của Tiểu Tư cả kỳ nghỉ cũng không muốn về ...
- Tiểu Duy bận làm việc trong trường, không phải nó chê cái nhà này.
Hứa Tư bê khay đặt dưa được cắt gọt sẵn ra:
- Cậu, cậu khuyên Hứa Duy một chút, bảo nó đừng vất vả quá, nó vừa phẫu thuật xong, sức khỏe đang kỳ phục hồi, phải nghỉ ngơi. Chị Vãn Tình trả cháu lương rất cao, học phí của nó, nợ của gia đình, cháu đều gánh vác được.
Thi Vệ Trung thở dài:
- Con bé đó nó tính khí khác người, để chú khuyên nó vậy ....
Trương Khác đã thấy ảnh Hứa Duy trong tư liệu tổ chuyên án, cũng là một mỹ nhân, y cuối tuần tới nhà Hứa Tư ăn cơm mấy lần không gặp Hứa Duy, cũng không để ý, nhưng nghe ngữ khí của Hứa Tư, hình như giữa hai chị em có vấn đề, nhưng không tiện hỏi.
Tạ Vãn Tình tới ăn cơm, vốn có ý phối hợp Trương Khác vỗ về cha mẹ Hứa Tư, nhưng được cha mẹ Hứa Tư nhiệt tình chiêu đãi, làm cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình bình thường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cha mẹ Hứa Tư chuẩn bị rất nhiều thức ăn, nhưng vẫn còn chưa tới giờ ăn, Trương Khác nắm tay Chỉ Đồng, vào sân chơi.
Sân của gia đình tầm thường rất bề bộn, nhưng làm Chỉ Đồng hết sức phấn chấn, không quấn lấy Trương Khác nữa, một mình chạy loạn trong sân, Tạ Vãn Tình và Hứa Tư nói chuyện với nhau.
Trương Khác bị hai cô gái cho ra rìa, buồn chán chạy tới phòng Hứa Tư, mấy ngày qua bị sai bảo như trâu như ngựa, y mệt lắm rồi, nhìn thấy chiếc khăn trải giường màu xanh lơ in lá sen, thoang thoảng tỏa hương thơm giống mùi hương trên người Hứa Tư, liền nằm thẳng xuống.
Mơ màng cảm thấy có thứ gì đó đè lên người, Trương Khác mở mắt ra, thấy Hứa Tư đang kéo chăn đắp lên người mình, thấy ánh mắt Hứa Tư né tránh, hỏi:
- Vừa rồi nhìn trộm em phải không?
Hứa Tư đỏ mặt:
- Ai thèm nhìn, và rồi cậu ngồi bệt ở ngưỡng cửa, không sợ làm bẩn giường của tôi à?
Rồi làm ra vẻ muốn kéo chăn đi.
Trương Khác thuận theo cổ mịn như ngọc của Hứa Tư nhìn tới, do Hứa Tư cúi người kéo chăn, cổ áo trễ xuống, nhìn cái có thể thấy ngay da thịt trắng nõn nà, bầu vú căng tròn đầy đặn ẩn hiện dưới chiếc áo lót ren hồng , nuốt nước bọt nói:
- Hay là chị cũng nằm xuống, chúng ta tâm sự về cuộc đời.
Hứa Tư đưa tay ra che mắt Trương Khác, cười nói:
- Tôi chẳng được tốt số như cậu, còn đi làm chơi cho đại thiếu gia cậu ăn nữa.
Tay Hứa Tư mát rượi, mềm mượt như tơ, Trương Khác muốn tay cô cứ để mãi như thế, đưa tay nắm lấy, không cho Hứa Tư rụt lại.
Cảm giác lạ thường xâm nhập vào lòng Hứa Tư, hai gò má cô nóng ran, Hứa Tư phát hiện, từ rất lâu rồi mình không coi y là đứa bé nữa, tay y thật lớn, thật ấm áp, cảm giác đôi mắt bị che dưới bàn tay của mình khép lại không nhúc nhích nữa, tựa hồ ngủ rồi.
Sao có thể thế được, hay y đang im lặng nhớ tới người khác? Đường Thanh? Con gái Đường Học Khiêm?
Hứa Tư đã nhìn thấy Đường Thanh từ đằng xa, lòng thấy chua chát, nhưng cô mau chóng xua đi cảm giác không nên có này.
Mặc dù Trương Khác là nam nhân đem lại cho cô cảm giác an toàn, ở bên y, cô có thể hết sức an tâm... Nhưng đó không phải nam nhân thuộc về cô.
- A a...
Chỉ Đồng chạy vào, Hứa Tư hoảng loạn rụt tay lại, thấy mắt Trương Khác mở ra, cươi ngươi đen nhanh ánh lên nụ cười gian tà, Hứa Tư luống cuống, gõ lên trán y một cái:
- Dậy mau, được nằm lỳ trên giường của tôi.
Trương Khác kéo chăn đưa lên múi hít thật mạnh:
- Ừm, mùi chị Hứa Tư, thơm quá cơ.
Rồi ngồi dậy, ôm lấy Chỉ Đồng tay chân lấm lem bùn đất, Tạ Vãn Tình bê chậu nước đi vào, dỗ Chỉ Đồng rửa tay.
Trên bàn trang điểm kiểu cũ dưới cửa sổ có một tầm kính, đè dưới rất nhiều ảnh Hứa Tư và Hứa Duy. Hứa Duy do từ nhỏ bị bệnh, trên ảnh trông hơi gầy gò, da mặt xanh xao, đường nét khuôn mặt, đôi mắt rất giống Hứa Tư, nhưng cơ thể còn chưa phát triển, trông hơi mỏng manh.
- Sao mãi không thấy chị Hứa Tư về nhà?
Trương Khác hỏi Hứa Tư, khi ở tổ chuyên án, Hứa Tư yêu cầu che dấu Hứa Duy, tổ chuyên án thảo luận thấy vấn đề của Hứa Tư rất rõ ràng, không cần gặp Hứa Duy điều tra.
- Nó ư, chắc không muốn gặp tôi ...
Hứa Tư buồn buồn nói, ánh đèn trong phòng hơi tối, nhưng Trương Khác vẫn cảm nhận được nỗi buồn của cô, không hỏi nữa.
Ăn cơm xong rời khỏi nhà Hứa Tư, trên xe Tạ Vãn Tình hỏi tới chuyện đăng ký công ty, Trương Khác mong công ty này có tài sản càng nhiều càng tốt, nhưng sẽ không thực sự dùng tới số tài sản này.
Đưa Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng tới khách sạn xong, Trương Khác bảo lái xe đưa mình về nhà, hơn tháng qua y chẳng ở nhà được mấy ngày, thêm vào cha mới lên chức cũng đi sớm về khuya, chắc trong bụng mẽ oán khí tích lũy không ít.
~~~~o0o~~~~~~~
Thứ hai, Trương Khác đi học bằng xe buýt, tới trạm xe nhìn thấy cha từ sau đuổi theo, ngạc nhiên hỏi:
- Ba cũng đi làm bằng xe buýt à?
- Ừ, tình trạng chật chội trong xe buýt chưa được cải thiện, hôm nay ba lại cùng người cục giao thông đi chuyến nữa, cùng đường với con ...
Trương Khác cau mày, loại chuyện này cần đích thân Đường Học Khiêm thúc đẩy, cha đi thị sát hai lần, có thể thấy công việc của Đường Học Khiêm ở chính phủ gặp trở ngại lợi thế nào.
Chu Phú Minh trước kia bị Đinh Hướng Sơn áp chế, luôn chú ý thu mình lại, trên cuộc họp thường ủy gần như không có tiếng nói, dù giờ thay chức Đinh Hương Sơn, nhưng uy vọng lại thua xa. Đường Học Khiêm thì vượt qua mấy người thăng lên chức thị trưởng, những người bị vượt mặt kia trong lòng sao có thể coi như không được.
Trương Khác chẳng chú tâm để ý tới động thái ở quan trường, còn tưởng rằng Chu Phu Minh, Đường Học Khiêm có thể khống chế toàn cục.
Chiếc xe buýt số sáu chạy tới, Trương Khác chào cha rồi lên xe, xe đã không còn chỗ ngồi nữa, Trương Khác chen ra đằng sau xe, chuyện ở thành phố chẳng có chi tiết cụ thể, chẳng suy tính được, đành suy tính chuyện công ty.
Xe tới trạm Sa Điền thì dừng lại, nhìn thấy bên ngoài thoáng qua khuôn mặt xinh tươi của Trần Phi Dung, thì ra cô cũng ở Sa Điền, mình tới mấy lần mà không gặp.
Trương Khác tới gần cửa sổ, nhìn thấy cô đứng ở trên trạm tức giận nói gì đó với một thanh niên, tên đó mặt mày cợt nhả theo sau cô lên xe, Trương Khác nhìn thấy hắn thò tay ra vuốt lưng Trần Phi Dung.
Trương Khác cười, Trần Phi Dung xinh đẹp như thế, chuyện này khó tránh khỏi. Trần Phi Dung muốn thoát khỏi tên thanh niên đó, ra sức chen về phía sau, vô ý qua khe hở nhìn thấy khuôn mặt đầy tà khí của Trương Khác, mặt tái đi, nắm chặt lấy tay vịn, không chen xuống dưới nữa.
Do phòng học ở cùng một tầng, Trương Khác thường xuyên gặp Trần Phi Dung, hiển nhiên cô đã coi Trương Khác là loại người tương tự như Vạn Thiên Tài, lúc nào cũng né tránh y, Trương Khác cũng thấy mình thật kỳ quái, gặp Trần Phi Dung là thế nào cũng lên tiếng trêu vài câu, tựa hồ phải làm sao cho xứng với ác danh của mình.
Trương Khác thấy cô đứng lại, còn ba tên thanh niên từ phía sau chen tới, Trần Phi Dung mặt lộ vẻ kinh hoàng, Trương Khác mỉm cười, chen về phía Trần Phi Dung.
Ở Nhất Trung ai cũng biết Trần Phi Dung là "hàng" mình nhắm trúng, không dám quấn lấy, nếu để đám lưu manh này sờ soạng, truyền ra ngoài chẳng phải tổn hại uy danh của mình sao?
Khi ba tên thanh niên đang định ra tay thì Trương Khác vươn tay ra ôm lấy Trần Phi Dung:
- Xem hôm nay em còn trốn được anh không?
Rồi quay đầu quét mắt qua nhìn ba tên thanh niên kia.
Không thể không thừa nhận, Trần Phi Dung là một mỹ nhân cực kỳ lay động lòng người, mặt trái soan tiêu chuẩn, da trắng như tuyết, mũi dọc dựa, bờ môi mềm mại làm người ta chỉ muốn thưởng thức hương vị của nó.
Trần Phi Dung còn cao hơn Đường Thanh một chút, cũng đầy đặn hơn, dưới lớp áo trắng đôi vú nhô lên đã khá quy mô rồi, Trương Khác tay ôm eo cô không kìm được khe khẽ nắn một cái, Trần Phi Dung cau mày, khóe mắt ánh lên sự giận dữ, vặn mình muốn tránh khỏi vòng tay Trương Khác.
Trương Khác ghé sát vào tai Trần Phi Dung, nói:
- Mình chỉ ôm eo bạn thôi, không làm bậy đâu, nhưng ba kẻ kia muốn làm gì thì mình không biết.
Trần Phi Dung nghe thế không dám vùng vẫy nữa, thầm nghĩ :" Hôm nay sao mà xui xẻo đến thế?" Chỉ mong Trương Khác không đụng tay đụng chân lung tung.
Chỉ là đang giờ cao điểm, người ép qua ép lại, Trương Khác không thế tránh khỏi việc đụng chạm vào cơ thể đầy nhựa sống của Trần Phi Dung, mấy ngày qua trời đột nhiên trở nóng, cách lớp vải mỏng, cảm giác rõ ràng được da thịt tươi trẻ của Trần Phi Dung, nhớ lại cảm thụ đê mê lần đi xe buýt cùng Hứa Tư, nghĩ xe buýt chật chội đúng là không phải chuyện xấu.
Trần Phi Dung nghiên đầu đi, má tai cổ đều đỏ lựng, hơi thở hơi gấp, bầu ngực phập phồng, nhưng mắt chỉ có kinh hoàng và ai oán, làm Trương Khác không dám có hành đồng quá đáng, cẩn thẩn để cơ thể hai người giữ một khoảng cách nhỏ.
Nhìn dòng người từ dưới trạm xe chờ đợi, Trương Khác thở dài nhưng lòng cũng mong đợi chuyện xảy ra tiếp theo, không ngờ cửa xe vừa mở ra, Trần Phi Dung thoát khỏi người y, nhanh chân chạy xuống xe.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina