TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 51: Tâm như dao cắt
Dịch: inetd82
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Trần Nhược Tư đi không lâu, Mộng Tuyết đã tỉnh lại.
Nàng rất nhanh chóng rời khỏi giường, đi ra khỏi căn phòng gỗ nhỏ, nhìn thấy Lâm Hân Ngọc ở bên ngoài đang cùng với Thanh Hư Đạo Trưởng nói chuyện. Nàng nhanh nhẹn bước về phía trước, hướng tới mọi người rồi nói: “Chắc là mọi người đã cứu ta, cảm ơn mọi người. Xin hỏi mọi người có nhìn thấy tên tiểu tử đã ở cùng ta, bây giờ hắn hiện ở đâu?”
Lâm Ngọc Hân đang định nói, Thanh Hư đạo trưởng khẽ ho lên một tiếng, mỉm cười đưa tay lên vuốt râu, hướng về Mộng Tuyết nói:” Mộng Tuyết cô nương, cô vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi cái đã, đợi người hồi phục lại hoàn toàn, chúng ta sẽ nói chuyện, hiện tại cô nương nên nghỉ ngơi.” Nói xong, quay đầu nói với Lâm Hân Ngọc: “Ngọc nhi, con đưa cô ấy vào trong nhà nghỉ đi”.
Lâm Hân Ngọc dạ một tiếng, đến bên Mộng Tuyết, mạnh mẽ đưa nàng vào phòng trong, ngồi nơi mép giường.
“Ta biết mọi người có chuyện gạt ta, có phải hắn đã xảy ra chuyện” Mộng Tuyết nước mắt lưng tròng, hướng về Lâm Hân Ngọc mà nói.
“Tỷ tỷ, không nên suy nghĩ lung tung, hắn ta hiện giờ rất khỏe.” Lâm Hân Ngọc liền nói.
“Vậy hắn ở đâu? Có thể đưa ta đến gặp hắn được không? Không, khẳng định các người đang gạt ta, nếu hắn không có việc gì, sẽ không rời khỏi ta đâu, các người gạt ta.” Mộng Tuyết kích động nói, nói xong, nước mắt đã chảy ra.
Lâm Hân Ngọc thấy thế, nhất thời không biết phải làm sao cho tốt, nhìn thấy hình dáng thương tâm của Mộng Tuyết trong lòng cũng cảm thấy đau xót, nhãn cầu chuyển động, nước mắt cũng đã bắt đầu chực trào ra.
“Tỷ tỷ, xem ra quan hệ giữa hai người rất sâu đậm, nhìn hiện dạng thương tâm của tỷ, ta cũng cảm thấy khó xử, tỷ tin tưởng ta được không, hắn bây giờ thực sự không có chuyện gì, chỉ là có việc phải đi trước.” Lâm Ngọc Hân lau nước mắt, đỡ khủy tay Mộng Tuyết, nhẹ giọng khuyên bảo.
“Không thể nào, hắn không thể nào bỏ rơi ta được, chúng ta đã từng thề sẽ đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân ly, hắn sẽ không rời khỏi ta đâu, người nói hắn không gặp chuyện gì, vậy hiện tại hắn đang ở đâu, ta đi tìm hắn.” Mộng Tuyết vừa khóc vừa nói.
Lâm Ngọc Hân nhìn Mộng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: “ Sư phó à, bọn họ hai người đích thực yêu nhau, người vì cớ gì mà phải chia rẽ bọn họ, người có yên lòng được không?” nàng nghĩ đến đây, nhìn ra ngoài cửa, khẽ thở dài, rồi tiếp tục thầm nghĩ:” Nếu như có một nam nhân thật lòng yêu ta, ta cũng không muốn tu đạo, cùng với hắn sống vui vẻ tiêu diêu suốt cuộc đời, ta cũng cảm thấy vui lòng.” nàng nghĩ vậy, mãi suy nghĩ mà quên mất sự tình trước mắt, mơ hồ nhìn thấy những việc nàng tưởng tượng, biến thành sự thật, mà nam nhân được nàng luyến ái kia, lại là người Mộng Tuyết đang yêu bây giờ chính là Trần Nhược Tử.
Lâm Ngọc Hân trên mặt không kềm được mà lộ ra nụ cười hân hoan.
“Ngươi cười cái gì? Thấy ta thương tâm thế này, buồn cười lắm à?” Mộng Tuyết thấy Lâm Ngọc Hân cười, nàng cho rằng nàng ta đang cười nàng, nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc Hân mà nói.
Lâm Hân Ngọc bị tiếng nói của Mộng Tuyết, từ trong ảo giác mà bừng tỉnh, mặt nàng hồng lên, nhìn Mộng Tuyết nói:” tỷ tỷ, xin lỗi, ta không phải cười tỷ, ta chỉ đang nghĩ tới một số viẹc buồn cười mà thôi.” Nàng ta vừa nói, vừa nghi hoặc trong lòng: “Ta làm sao vậy, vô duyên vô cớ lại nghĩ đến việc cùng với tên xú tiểu tử kia ở cùng một chỗ?”
Mộng Tuyết lau nước mắt, nhìn Lâm Ngọc Hân nói: “Ta còn không biết người tên gì, ta cầu xin ngươi, nói thật cho ta biết hắn bây giờ đang gặp chuyện gì, ta sẽ không làm việc gì ngu ngốc đâu”.
Lâm Hân Ngọc thong thả cười cười nói:” Tỷ tỷ, ta tên là Lâm Hân Ngọc, ta nói cho tỷ biết, hắn thật sự không có chuyện gì, hắn gọi là Trần Nhược Tử, tỷ nghĩ xem, tỷ vẫn hôn mê bất tỉnh, mà chúng ta lại biết tên của hắn, không có khả năng chúng ta bịa đại ra cái tên đó, tên là do hắn đích thân nói cho ta biết, bây giờ tỷ đã tin tưởng hắn không có chuyện gì chưa”.
Mộng Tuyết nghe Lâm Hân Ngọc nói ra tên của Trần Nhược Tư, cảm giác thương tâm của nàng ta nhất thời biến mất, nàng thầm nghĩ lại, rồi nở một nụ cười, quay về phía Lâm Hân Ngọc mà nói:” Ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi, vậy bây giờ hắn đang ở đâu, ta đến tìm hắn”.
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy những biến đổi của Mộng Tuyết từ đầu đến cuối, giống như một nữ hài tử, cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng hiện giờ, nàng cũng đóan được trong lòng nàng ta Trần Nhược Tử thực sự quan trọng, trong lòng nàng thầm nghĩ: “Ta có nên nói hay không? Nếu như nói với nàng ta, khẳng định sư phó sẽ trách mắng ta, còn nếu không nói, thì thật có lỗi với nàng, một nữ tử, có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu, thì thật sự là một việc hạnh phúc nhất đời, sư phó thật sự là hơi vô tình, bằng không hắn sẽ không như vậy.” Nàng nghĩ vậy, thở dài, rồi nói: ” Hắn đi …”
“Hắn đi tu tiên rồi” Thanh Hư đạo trưởng từ ngoài của bước nhanh vào, đến trước Lâm Hân Ngọc mà nói, nói xong, nhìn Lâm Hân Ngọc: “Ngọc nhi, con ra ngoài lấy cho Mộng Tuyết cô nương một chung trà”.
Lâm Hân Ngọc bất đắc dĩ thưa một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, rồi đi ra ngoài.
“Hắn đã đi tu tiên, đi đến đâu để tu tiên?” Mộng Tuyết cất tiếng hỏi.
Thanh hư đạo trưởng ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ:” Tiểu tử, vì muốn tốt cho cả hai người, ta lúc này đành phải làm kẻ ác thôi.” Lão nghĩ tới đây, nhìn Mộng Tuyết rồi nói: “Ta thật sự cũng không biết chuyện, nhưng hắn nhờ ta nói lại với ngươi, muốn ngươi phải biết tự chăm sóc mình cho tốt, không cần vì hắn mà làm những việc ngu ngốc, hắn còn nói từ nay về sau không muốn gặp lại ngươi, hắn thu hồi những lời đã nói với ngươi trước đây”
Mộng Tuyết nghe Thanh Hư đạo trưởng nói xong, nước mắt lại chảy ra, vừa khóc vừa nói:” Không, không thể như vậy, hắn không phải là một kẻ vô tình như vậy, người gạt ta”
Thanh Hư đạo trưởng thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: “Đã làm kẻ ác, thì phải làm cho trót.” Nghĩ đến đây, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai Mộng Tuyết, nói: “Mộng Tuyết cô nương, lão đạo ta có giống đang nói dối người không? Ngươi nghĩ lại xem, tên tiểu tử đó hắn có cái gì tốt đâu, có thể nó mười phần nhỏ mọn, mà hắn là người, ngươi là yêu, người và yêu không thể có kết quả tốt, lại nói hắn chỉ là phàm nhân, nếu như có thể thành tiên, đối với người phàm thì sinh mệnh là hết sức quan trọng, ngươi nói xem, hắn có thể vì ngươi mà từ bỏ tu tiên chăng?”
Lâm Hân Ngọc tâm tình không thoải mái bưng chung trà đi đến, trong lòng lẩm bẩm, tưởng tượng mà nói chuyện, nhưng khi gặp mặt Thanh Hư đạo trưởng, nhưng gì muốn nói, đều không mở miệng được, trong lòng không vui nghĩ:” Đều là do lão già hồ đồ này, rõ ràng là ngươi nói hươu nói vượn, làm tan vỡ hạnh phúc của một đôi uyên ương, bây giờ lại giả làm người tốt, phì, nếu như ngươi không phải sư phó của ta, bây giờ ta đã cho người dừng ở đây rồi. Sư phó đã nói ra rồi, ta cũng có lương tâm, nói vài câu cảnh tỉnh lão hồ đồ cái đã.” Nàng ta nghĩ tới đây, nâng chén trà lên đưa cho Mộng Tuyết, nhìn nàng rồi nói:” tỷ tỷ, uống chén trà cho nhẹ người đi, đừng vì tên nam nhân phụ tình mà làm ảnh hưởng đến thân thể mình, đúng là nhân thế sự tình, tỷ từng trải quá ít, ta chỉ muốn điều tốt, với lại ta từng trải hơn tỷ, hiện tại, nam nhân đều không có người tốt”
Lâm Hân Ngọc nói như vậy, có điểm giống như là đang nói cạnh nói khóe, gián tiếp nói xấu sư phó, nàng ta vào lúc này có thể nói gan lớn hơn trời.
“Ngọc nhi, người nói linh tinh cái gì vậy?” Thanh hư đạo trưởng nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Lâm Hân Ngọc thấy Thanh Hư đạo trưởng lĩnh hội được ẩn ý của nàng, nàng ta cười thầm trong lòng, liền ra vẻ một hồ đồ, nói:” Con chỉ nói sự thật thôi mà, hiện tại tỷ tỷ đang nhớ một người, là tên tiểu nam nhân đó, ta mắng hắn, cũng không phải, không đúng, người không phải là nam nhân, ngươi là đạo sĩ, đạo sĩ thì không thể tính là nam nhân được”
“Nha đầu điêu ngoa, ngươi lại tưởng người khác cũng giống ngươi sao?” Thanh Hư đạo trưởng cười, lắc đầu nói.
Mông Tuyết nghe Lâm Hân Ngọc nói một phen, tự nhiên trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, bất quá, nàng nghĩ lại, lại âm trầm xuống rất nhanh.
Một lúc lâu sau, nàng thở dài rồi nói:” Hắn đã vô tình, xem ra duyên phận của chúng ta cũng đã hết, ta cũng theo số mệnh, buông hắn xuống, có lẽ là tốt nhất.” Nàng nói xong, mắt nhắm lại, nước mắt không kềm lại được, cứ thế tràn ra.
Nàng hiện tại con tim ứa máu, đau như dao cắt, cứ như bị một lưỡi đao vô tình, nhắm vào tim nàng, cắt thành từng mảnh nhỏ, nhưng khuôn mặt tươi cười của Trần Nhược Tư lại hiện lên trong đầu nàng, tiếng nói của hắn, như đang ở bên tai nàng.
Nàng thực sự quên được Trần Nhược Tư? Không ai biết được, ngay cả chính bản thân Mộng Tuyết cũng không biết được.
Mộng Tuyết cầm lấy chén trà do Lâm Hân Ngọc đưa, uống một ngụm, sau đó đứng lên, thở dài nói:” Cảm ơn các người đã cứu ta, cũng đã nói cho ta biết sự tình, ta biết phải làm thế nào, ta muốn rời khỏi đây, tạm biệt!”
Mộng Tuyết nói xong, đưa chén trà lại cho Lâm Hân Ngọc, không quay đầu lại mà đi nhanh ra ngoài cửa.
Lâm Hân Ngọc với Thanh Hư đạo trưởng đồng thời nhìn thoáng nhau, đều cảm thấy không hài lòng đi theo ra ngoài.
Bọn họ đuổi tới cửa thì đã không còn thấy thân ảnh của Mộng Tuyết. Lâm Hân Ngọc với Thanh Hư đạo trường, hai người đều cất tiếng thở dài…
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 52: Minh Yêu trở lại
Dịch: lazy
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Lâm Hân Ngọc với Thanh Hư đạo trưởng đứng tại cánh cửa gỗ, lẳng lặng nhìn về phương xa, một hồi, Thanh Hư đạo trưởng hướng về Lâm Hân Ngọc nói:”Nha đầu, tình cảm là điều cấm kỵ với người tu đạo, cũng là trở ngại lớn nhất của việc tu đạo, trước mắt hai người bọn họ, là ví dụ tốt nhất, lâm vào vòng tình cảm con người, căn bản là không còn tâm trí tu luyện, ngươi không nên đi lại vết bánh xe đổ, bằng không, những năm tháng tu hành của ngươi, xem như phí công vô ích.” Nói xong, vỗ nhẹ lên vai Lâm Hân Ngọc, rồi thở dài, xoay người tiến vào căn nhà gỗ nhỏ.
Lâm Hân Ngọc xoay người hướng theo lưng Thanh Hư đạo trưởng, lè lưỡi, làm vẻ mặt quái dị, miệng co lại, giật giật cái mũi, trong lòng thầm nghĩ: “Ta sẽ không nghe theo người vô tình như vậy, ta nghĩ thế nào thì làm như thế ấy, nếu có người nam nhân nào yêu ta, ta cũng có thể sẽ lựa chọn cùng sống với người ấy.” Nàng nghĩ vậy, trong đầu lại xuất hiện hình bóng Trần Nhược Tư, trong lòng nàng nghi hoặc: “Ta làm sao vậy, vì cái gì mà cứ vô duyên vô cớ nghĩ đến hằn nhỉ ?”
Trong khi nàng trầm tĩnh tập trung vào dòng tư tưởng, trên không trung, đột nhiên phát khởi trận gió lớn,sau đó, kéo theo nhiều mây đen, bay đến không trung trên tiểu ốc.
Trong rừng, cây cối bắt đầu bị gió thổi dạt ra cả hai bên, trên mặt đất lá khô cùng với bụi đất, bị gió thổi tung lên, nhất thời, trong phạm vi mấy trượng chung quanh tiểu mộc ốc, lá cây bay tán loạn, cát bụi bay mù mịt.
Lâm Hân Ngọc thấy thế, trong long thất kinh:”Không tốt rồi, có một lượng lớn yêu vật đang đến.” Nàng nghĩ vậy, bước nhanh đến căn nhà gỗ nhỏ, kinh hoảng hướng về phía Thanh Hư đạo trưởng đang ngồi ở bàn mà nói:” Sư phó, không tốt rồi, bên ngoài có một lượng lớn yêu vật đang đến đây”.
“Cái gì, có thể nào lại như thế?” Thanh Hư đạo truởng nghi hoặc, nói xong, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi căn nhà gỗ.
Thanh Hư đạo truởng Quan sát tình hình truớc mắt, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong long thầm nghĩ: “Minh yêu đến rất nhanh, xem ra thật khó tránh khỏi kiếp nạn này.” Ông nghĩ vậy, đi vào căn nhà gỗ, nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Nha đầu, mau ẩn thân đi, không có mệnh lệnh của ta, không được ra ngoài”.
Lâm Hân Ngọc đáp lời, đi vào trong phòng trong, tìm nơi bí mật, bắt đầu ẩn thân.
Thanh Hư đạo trưởng không ẩn thân, mà đi ra khỏi căn nhà gỗ, đứng ngay tại cửa.
Tiếng gió hu hu, truyền đến tai Thanh Hư đạo trưởng, khiến cho hắn bắt đầu lắng nghe, dường như là từng đạo, từng đạo thôi mệnh phù đang đến, làm trong lòng ông, dấy lên cảm giác bất an, trong lòng ông, đích thực trở nên hỗn loạn.
Ông khép hờ ánh mắt, hơi thở nhẹ nhàng.
Qua một hồi lâu, ông mở mắt, tâm lý hỗn loạn đã biến mất, tâm tính cũng trở nên yên ổn, ông ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phương trời xa.
Đột nhiên, trên không trung truyền đến âm thanh một nam nhân, hắn nói: “Thanh Hư lão đạo, trăm năm trước đã để ngươi đào thoát, hôm nay ngươi không có vận khí tốt như vậy đâu, Ha ha ha !”
Âm thanh nam tử kia hạ dần, mấy đạo bóng đen từ trên trời giáng xuống, bay thẳng tới phía trước Thanh Hư đạo trưởng, ngoài một trượng, thân hình dừng lại.
Lúc này, gió cũng dừng lại, cây cối cũng dừng lắc lư, cát bụi tung bay cùng lá cây cũng từ từ rơi xuống.
Người đến đúng là Thanh Mâu cùng mấy thủ hạ dưới tay.
Thanh Mâu khẽ cười hai tiếng, tiến lên hai bước, đưa tay chỉ Thanh Hư đạo truởng nói: “Thanh Hư lão đạo, là ngươi tự mình kết thúc, hay muốn ta động thủ?”
“Minh yêu, chớ có càn rỡ, muốn lấy mạng ta, phải xem ngươi có khả năng hay không.” Thanh Hư đạo trưởng lạnh lùng nhìn Thanh Mâu nói, nói xong, thể hiện một dáng vẻ không hề sợ hãi, bắt đầu cười nhẹ.
Thanh Mâu thấy hắn bình tĩnh như vậy, hắn trong lòng cũng có chút e ngại, tròng mắt không ngừng chuyển động, trong lòng thầm nghĩ: “Ta không thể mạo hiểm, hãy để thủ hạ thử xem, sau đó hãy liệu.” hắn nghĩ vậy, lạnh lùng nhìn Thanh Hư đạo truởng, cũng bắt đầu cười to, cười xong, hắn thay đổi bộ mặt, giơ tay phải lên, phát lệnh tấn công.
Thanh Hư đạo nhân thầm nghĩ:”Ta dù sao cũng chết, tại sao không cùng hắn liều mạng một phen.” Lão hít một hơi chân khí, đưa hai tay ra sau lưng, tập trung lực luợng pháp lực, ngưng tụ về bên phải, cùng đợi thủ hạ Thanh Mâu đến.
Đám thủ hạ nhận được mệnh lệnh công kích của Thanh Mâu, đều nhẹ nhàng phi thân, cấp tốc hướng Thanh Hư đạo trưởng mà đến.
Thân hình bọn họ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã đến.
Thanh Hư đạo trưởng lui bước về phía sau hơn một trượng, đồng thời đưa cánh tay đã tập trung năng lượng pháp lực, phóng ra ngoài, theo đó, một quang cầu đường kính ước chừng một thước, rít lên bay ra.
Đám thuộc hạ Thanh Mâu, thầm giật mình, lắc mình sang một bên né tránh.
Thanh Hư đạo trưởng kỳ thật chỉ là hư trương thanh thế, mục tiêu công kích thật sự của hắn không phải bọn họ, mà là Thanh Mâu đang đứng xem ở bên ngoài.
Thanh Mâu thấy quang cầu hướng thẳng vào mình mà đến, hắn cả kinh thầm nhủ: “Lão đạo này thật giảo hoạt, sử dụng phương pháp chuyển hướng công kích này để công kích ta, cũng may ta không phân tán sự chú ý, bằng không …” hắn vừa suy nghĩ vừa cấp tốc lắc mình né tránh.
Hắn suy nghĩ sự tình, không ngoái lại, nghe “Òanh” một tiếng, quang cầu do Thanh Hư đạo truởng phát ra bay vào chỗ hắn vừa đứng, nổ mạnh.
Nhất thời, chỗ vừa bị nổ, tro bụi bay lên, khói đen tràn ngập.
Chờ khi bụi bặm lắng xuống, tại chỗ vừa nổ, xuất hiện một hố lớn ước sâu chừng mấy thước.
Thanh Mâu thấy thế, trong lòng cả kinh thầm nhủ: “Nguy hiểm thật!”, hắn trụ thân hình lại, thầm niệm chú, khởi động múa tay trong không trung.
Tiếp đó, từ bàn tay hắn, phát ra mấy đạo thanh quang, lập tức bay nhanh ra ngoài.
Một cơn lốc nổi lên.
Thanh Hư đạo nhân cảm giác được một cỗ lực lượng khí tức cường đại, nhanh chóng hướng vào mình đánh tới, lão cảm thấy hoảng hốt, thầm hô một tiếng, lùi nhanh về phía sau, vừa lùi vừa niệm chú, phất tay phát ra một đạo quang cầu, nghênh đón mấy đạo thanh quang kia.
Lão phát ra quang cầu, vừa mới ra tay, một đạo cường quang thoáng đã xuất hiện trước mắt, nhất thời, hoả quang ngất trời, sóng nhiệt cuồn cuộn dũng mãnh hướng ra bốn phía, trên mặt đất lá khô, cỏ xanh, cành cây đều bị đốt cháy thành tro, tiếp đó, phát ra một tiếng nổ “Oành”.
Khi tiếng nổ vang lên, Thanh Hư đạo trưởng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại, nhắm vào thân thể mình mà đánh tới, người lão như tên buông dây, bay thẳng ra sau, ngã sấp xuống mặt đất.
Thanh Mâu thấy thế, bắt đầu ha ha cười to, vừa cười vừa nói:”Lão già này, ta còn tưởng ngươi có nhiều bản lĩnh, không ngờ rằng người không còn dùng được nữa. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tiểu tử kia hiện ở đâu, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây”.
Thanh Hư đạo truởng lúc này cảm giác trước ngực cực kỳ đau đớn, lão ho khan hai tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, đứng lên một cách khó nhọc, ôm ngực, lạnh lùng nhìn Thanh Mâu mà nói:”Phì, Minh yêu vô sỉ, ngươi đừng có vọng tưởng, ngươi nghĩ rằng ta màng đến cái túi thịt này hay sao?” Hắn nói xong, bắt đầu cười to, hắn cười được mấy tiếng, đột nhiên dừng lại, tiếp đó, từ từ khuỵ ngã xuống phía trước, nằm trên mặt đất.
Lâm Hân Ngọc ẩn thân trong phòng của căn nhà gỗ, nghe được tiếng cười của lão đột nhiên dừng lại, nàng biết sư phó đã xảy ra chuyện, nàng trong lòng vô cùng sợ hãi, tâm hồn hoảng hốt không thôi, cả người bắt đầu run rẩy, nước mắt đẫm má nàng, rơi xuống đất.
Qua một hồi lâu, nàng cắn răng, trong lòng phẫn nộ phát ra, nàng từ trong căn nhà gỗ, vọt đến bên cạnh Thanh Hư đạo truởng, nâng lão dậy, kêu khóc:”Sư phó, người không được chết!”
Thanh Hư đạo trưởng từ từ mở mắt, nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Ngươi đến để làm gì?”
“Ta lo lắng cho người mà” Lâm Hân Ngọc khóc nói.
Thanh Hư đạo truởng thở dài, lắc lắc đầu.
Thanh Mâu thấy Lâm Hân Ngọc tự mình đến đây, mắt hắn chuyển động, lòng thầm nghĩ: “Ta tại sao không bắt tiểu nha đầu này, sau đó uy hiếp lão đạo, có lẽ hắn sẽ phải chịu hợp tác.” Hắn nghĩ đến đây, hướng về các thủ hạ nói: “Các huynh đệ, bắt tiểu nha đầu đó cho ta, ta có chỗ cần dùng”.
Giọng hắn vừa hạ xuống, hắn chợt nhớ là Lâm Hân Ngọc trên tay có quang lăng kính, hắn hối hận, đang muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp.
Vài thủ hạ của hắn đã niệm chú phát động công kích.
Bọn chúng phát ra mấy đạo hắc quang hướng về phía Lân Hân Ngọc bắn tới.
Lâm Hân Ngọc đứng dậy rất nhanh, phất tay xuất ra quang lăng kính, hướng tới mấy đạo hắc quang đang bay tới.
Mấy đạo hắc quang kia, gặp quang lăng kính chiếu vào, tất cả đều thay đổi phương hướng, bắn về lại phía phát ra công kích, chính là thủ hạ của Thanh Mâu.
Nhiều người bọn chúng, cảm thấy hốt hoảng, thầm giật mình, né tránh, cước bộ của chúng vừa mới di động, hắc quang đã xuyên thấu thân thể, làm cho cử động của chúng lập tức dừng lại.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 53: Tự bạo tà thuật
Dịch: lazy
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Một lát sau, đám thủ hạ của Thanh Mâu, đều ngả xuống đất, hoá thành từng đạo khói đen phiêu tán.
Bọn oan hồn tử quỷ này, có lẽ ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ sẽ chết bởi lực lượng công kích từ chính mính phát ra, nếu bọn chúng ra tay nhẹ một chút, có lẽ không chết thảm như vậy.
Lâm Hân Ngọc thấy thế cười to, nàng cười xong, lạnh giọng nói: “Không ngờ Minh yêu cũng chỉ có vậy, không chịu nổi một kích, Thanh Mâu lão quái, mau đến đây đi”.
Thanh Mâu trong lòng trầm mặc, thầm nghĩ: “Quang lăng kính này mặc dù là pháp khí, nhưng nó có một nhược điểm trí mạng, nó phát ra lực lượng công kích hoàn toàn dựa trên sự phản xạ, ta sử dụng lực lượng công kích trực tiếp, không cần công kích pháp lực, quang lăng kính kia thử xem có tác dụng không ?” hắn nghĩ vậy liền phi thân tiến đến, xuất trảo đánh vào Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc thấy thế, trong lòng có chút kinh hoàng, sắc mặt khẽ biến, nàng thầm nghĩ: “Không lý Thanh Mâu biết bí mật của quang lăng kính, mặc kệ thế nào, trước mắt cứ thử xem, biết đâu có thể dọa được hắn” Nàng nghĩ vậy, rất nhanh đưa lăng kính tới trước người.
Thanh Mâu kia tốc độ quả thật rất nhanh, nàng chỉ cảm giác thấy một bóng người thoáng hiện một chút, tiếp đó nàng cảm giác một đôi tay lạnh như băng chụp đến cổ mình.
Lâm Hân Ngọc thầm nghĩ: “Hết rồi, xem ra hôm nay chết chắc, cũng tốt, chết đi như vậy cũng tốt, cùng sư phụ lên đường, có thể chăm sóc nhau” nàng nghĩ vậy, tâm trạng thoải mái, nhắm mắt lại chờ chết.
Thanh Mâu chụp tay vào cổ Lâm Hân Ngọc bóp nhẹ, cổ Lâm Hân Ngọc bắt đầu cảm thấy đau đớn, hít thở cũng khó khăn.
Thanh Mâu cười gằn hai tiếng, quay đầu nhìn Thanh Hư đạo trưỏng nói: “Lão đạo, nói mau, tiểu tử kia ở đâu, cái mạng nhỏ của nàng ta phụ thuộc vào lời nói của ngươi đó”.
“Sư phụ, ngàn vạn lần đừng cho hắn biết” Lâm Hân Ngọc thét lên.
Thanh Mâu phất tay xuất thủ, hung hăng nhằm mặt Lâm Hân Ngọc tát một cái, giọng lạnh lùng nói: “Nha đầu chết tiệt, muốn chết”.
Trên mặt Lâm Hân Ngọc, hiện ra dấu bốn ngón tay đỏ bầm, khoé miệng trào máu tươi, nàng lạnh lùng nhìn Thanh Mâu, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi đánh ta, có gan thì đánh chết ta đi”.
“Ngươi buông nó ra, ta nói cho ngươi” Thanh Hư đạo trưởng đứng lên, nhìn Thanh Mâu nói.
“Sớm đáp ứng ta, nàng ta không cần bị hành hạ thế này” Thanh Mâu cười to, nói tiếp: “Ta thả nàng ta, ngươi nói đi” Hắn nói xong, dùng tay đang nắm cổ Lâm Hân Ngọc, lôi Lâm Hân Ngọc tới trước mặt Thanh Hư đạo trưởng.
Lúc này, đối với Thanh Mâu mà nói, hai người bọn họ Thanh Hư đạo truởng và Lâm Hân Ngọc, như dê con trong tay đồ tể, đối với hắn căn bản không thể uy hiếp, do đó hằn mới lớn mật thả Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc dời bước tới cạnh Thanh Hư đạo trưởng, đỡ ông lên, nhìn ông nói: “Sư phụ, ta nguyện dù có chết, cũng không muốn người nói cho tên hỗn đản này biết tiểu tử Trần Nhược Tư kia ở đâu”.
Thanh Hư đạo trưởng vươn tay, sờ vào hai gò má Lâm Hân Ngọc bị đánh sưng húp, sau đó, ghé miệng bên tai nàng, nói nhỏ: “Nha đầu, ta chỉ đánh lừa tên Minh yêu kia thôi, ngươi tìm cơ hội đào tẩu, không cần lo cho ta, sau này chờ người luyện thành tài, trở lại trả thù cho ta”.
Thanh Mâu thấy bọn họ như thế, hắn tịnh không để ý, hắn nghĩ hiện tại bọn họ cũng không làm nên trò trống gì.
Thanh Mâu nhìn thoáng qua hai người bọn họ, cười lạnh một tiếng nói: “Lão đạo, nói mau, đừng lãng phí thời gian”.
“Không cần gấp, ta lập tức nói cho ngươi” Thanh Hư đạo truởng trả lời, hít một hơi, hắn cảm giác được mỗi tế bào đều đau đớn, hắn nhịn đau, khẩn trương tập hợp lực lượng bản thân, thầm tập trung pháp lực trên tay phải.
Lâm Hân Ngọc dường như nhận thức được điều gì, nàng đang muốn mở miệng, lúc này, Thanh Hư đạo truởng hét to một tiếng: “Nha đầu, chúng ta dù sao cũng không thoát, ta sẽ giết ngươi trước, sau đó sẽ tự sát” Ông nói xong, đưa chưởng hướng Lâm Hân Ngọc đánh tới.
Thanh Mâu thấy thế cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: “Lão đạo này làm gì vậy ? Không xông, hắn muốn dùng chính lực lượng của mính đưa nha đầu kia đào tẩu.”hắn nghĩ vậy, vội vã ra tay ngăn chặn.
Lúc này, hắn dù cố hết sức, cũng vô ích, bởi vì tay Thanh Hư đạo truởng đã đánh lên người Lâm Hân Ngọc, trong nháy mắt, nàng đã bay ra mgoài mấy trượng.
Thanh Mâu đang muốn đuổi theo, Thanh Hư đạo truởng đưa tay ngăn hắn lại nói: “Minh yêu, hà tất cần gì một tiểu nha đầu, ngươi không phải muốn biết tiểu tử kia đang ở đâu sao? Tới gần một chút, ta nói cho ngươi, để ngươi nghe rõ một chút”.
Thanh Mâu nghe nói thế, ý niệm trong đầu cũng buông tha không đuổi theo Lâm Hân Ngọc, chậm rãi hướng Thanh Hư đạo truởng đi tới.
Mục đích của Thanh Hư đạo trưởng, chính là muốn kéo dài thời gian, để Lâm Hân Ngọc thuận lợi đào tẩu, ông tịnh không thật sự muốn nói cho Thanh Mâu biết về sự tình của Trần Nhược Tư, hiện tại trong lòng ông có một kế hoạch khác, đó là sử dụng tự bạo thuật.
Tự bạo tà thuật này là một loại kỹ năng công kích tự sát, nó lấy thân thể chính mình trở thành bạo thể để đạt đến mục đích công kích địch nhân.
Thông thường những người tu hành cao, đều có loại pháp thuật này.
Loại pháp thuật này, bình thường, vạn bất đắc dĩ không ai dụng đến, không ai muốn đùa giỡn với tính mạng chính mình.
Trong tư tưởng Thanh Mâu, mạng sống của hắn quan trọng hơn bất kỳ mạng sống của người khác, hắn vì thế đương nhiên không thể nghĩ đến hiện tại Thanh Hư đạo truởng lại sử dụng tự bạo ta thuật, sau một hồi cuối cùng hắn cũng đến gần.
Trong khi Thanh Mâu chậm rãi hướng Thanh Hư đạo trưởng tiến tới, Thanh Hư đạo trưởng đã thầm niệm chú tự bạo tà thuật.
Thanh Mâu không kịp đề phòng, hắn bị Thanh Hư đạo trưởng ôm chặt lấy.
Thanh Mâu dường như ý thức được điều gì, hắn huy động chưởng hướng lưng Thanh Hư đạo trưởng đánh tới.
Hắn xuất thủ đánh mạnh vào người Thanh Hư đạo truởng, “Oành” một tiếng nổ trầm đục, thân thể Thanh Hư đạo trưởng, trong nháy mắt bị nổ tan thành những mảnh nhỏ, nhất thời, huyết nhục bay tứ tán.
Âm thanh trầm đục từ tiếng nổ, mặc dù không lớn, nhưng uy lực không phải là nhỏ, lúc tiếng nổ phát ra, toàn bộ mặt đất đều bị chấn động, bắt đầu có cảm giác lắc lư.
Cây cối trong phạm vi một trượng dư, đều rung nhẹ vài cái, lá vàng và khô trên cây , bị chấn động rơi xuống.
Lúc này, trên mặt đất, xung quanh các vết máu, có thể thấy được xương thịt rơi vãi khắp nơi.
Trên mặt đất, vẫn còn có một người, hắn vẫn còn tồn tại một tia sinh mệnh, hắn đúng là Thanh Mâu.
Qua một hồi lâu, Thanh Mâu ho khan nhẹ hai tiếng, hộc ra một ngụm máu đen, sau đó mới từ từ mở mắt, hữu khí vô lực gượng dậy, hắn ngồi đó, bắt đầu tự vận khí điều tức.
Ước chừng hơn một khắc vận công, hắn hoá thành một đạo thanh vụ, nhẹ nhàng xoay vài vòng trên mặt đất, biến vào lòng đất.
Lâm Hân Ngọc mặc dù bị Thanh Hư đạo trưởng đưa ra ngoài mấy trượng, nhưng nàng tịnh không đào tẩu, mà lại hướng về đây, cố gắng quay trở lại.
Khi nàng ở ngoài hai trượng, nàng nghe được một tiếng nổ trầm đục, nàng nhìn thấy phía trước huyết quang bay đến, trong một khắc, nàng bị choáng váng.
Nàng ngây ngốc lặng đi một lát, bắt đầu nhìn thấy Thanh Mâu trên mặt đất.
Nàng vô cùng muốn nhanh chóng xông lên tiêu diệt Thanh Mâu, nhưng lòng can đảm của nàng dường như vừa bị cảnh tượng máu me trước mắt, làm cho kinh khiếp, làm cho nàng không thể nhấc được chân để lập tức lao thẳng đến, cho đến sau khi Thanh Mâu hoá thành một đạo thanh vụ biến vào dưới đất, nàng mới khiếp đảm tới gần được.
Nàng thấy tình hình trước mắt, sợ tới mức hai chân như muốn nhũn ra, quỵ ngã xuống đất, cũng quên cả khóc, qua một hồi lâu, nàng mới khóc được ra tiếng.
Trong lúc này, nàng trong lòng đau xót không thể hình dung được.
Cũng không biết nàng khóc bao lâu, chỉ biết nàng khóc đến tắc cổ họng, cạn khô nước mắt, chỉ đến khi đó nàng mới sử dụng pháp thuật bắt đầu thu tập huyết nhục của sư phụ, lặng lẽ tìm nơi an táng.
Sau khi hoàn tất an táng sư phó, nàng suy nghĩ không biết đi về đâu.
Hiện tại, người mà nàng biết, chỉ có Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, nhưng hành tung Mộng Tuyết nàng không biết được, sau một hồi suy nghĩ, nàng quay về tiểu mộc ốc, thu thập một ít hành trang đơn giản, vội vàng ra khỏi cửa, theo hướng Trần Nhược Tư mà đuổi theo.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 54: Ý ngoại kinh hỷ
Dịch: anhthuyz
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Ngày hôm sau, tại khu rừng dưới chân ngọn băng sơn, một thanh niên ở trần, nhìn như nhàn nhã dạo chơi trên mặt tuyết dày trong rừng. Thanh niên này chính là Trần Nhược Tư.
Vài ngày trước, sau khi hiện lại thân thể, trên người được bao bọc bởi một lớp vảy, hôm nay, lớp vảy đó đã biến mất, biến thành thân trần. Trên người hắn, không biết lấy đau ra một mảnh da thú, quấn quanh người, chỉ vừa đủ che chỗ kín.
Hắn mặc dù ở trần, nhưng hắn không thấy lạnh chút nào, hơn nửa trên người hắn, còn có một luồng nhiệt khí, từ trong cơ thể phát ra, lan tỏa ra xung quanh thân thể hắn.
Trên cổ tay trái hắn là kim chúc cương quyển, hiện giờ biến thành màu vàng, tồn tại trên tay hắn, trở thành bao tay không thể tháo ra được, ánh mặt trời chiếu vào bao tay này, lóe sáng lên chói mắt. Tay phải hắn vẫn cầm thanh đoản kiếm mà Thanh Hư đạo trưởng đã tặng cho hắn.
Lớp tuyết dày in lại dấu chân của hắn. Cây cối trong rừng cũng bị bao phủ bởi tuyết đọng, mỗi khi có cơn gió thổi qua lại rơi lả tả xuống. Trong rừng ngoại trừ tiếng bước chân dẫm trên tuyết của Trần Nhược Tư, thì từ phía băng sơn, vọng lại tiếng của loài thú. Âm thanh này, mặc dù rất nhỏ, nhưng bắt đầu, làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Trần Nhược Tư cũng không phải ngoại lệ, giờ phút này hắn đề cao cảnh giác, cẩn thận đưa mắt quan sát kỹ xung quanh, đề phòng quái vật xuất hiện bất ngờ.
Hắn đã nhiều ngày không ăn cái gì, bụng đói kêu lên òng ọc. Hắn đưa tay bốc một nắm tuyết vo tròn đưa vào miệng. Mấy ngày gần đây, hắn đều như thế, mỗi lần cảm thấy đói bụng, hắn đều lấy tuyết đọng làm thức ăn.
Không biết đã bao lâu, mặt trời cũng xuống núi, sắc trời cũng chầm chậm tối sầm xuống. Trần Nhược Tư nhìn về phía xa xa dưới chân ngọn băng sơn thấy có một làn khói bốc lên, tiếp theo lại còn có mùi thịt nướng, truyền đến mũi của hắn.
Trần Nhược Tư thầm nghĩ: “Lão đạo trưởng chẳng phải đã nói là ở băng sơn chỉ có quái thú ác điểu thôi sao? Sao ở chân núi lại có người sinh sống, xem ra là lão nói xạo mình rồi. Chà, không biết Tuyết đã tỉnh lại chưa, nàng tỉnh lại, biết ta không từ mà biệt, liệu có trách ta không?” Nghĩ đến đây tuy trong lòng đã quyết, nhưng gương mặt hắn vẫn lộ ra nét sầu thảm.
Trần Nhược Tư nghĩ rằng chân núi có người, hắn nghĩ đến sắp có cái để ăn, hắn cũng quên bớt những điều phiền muộn, hắn gia tăng cước bộ chạy thẳng đến chỗ xuất phát mùi thơm. Từ khi biến lại được thân thể, hắn cảm giác được thân thể mình, dường như có năng lượng vô cùng, tinh thần tốt phi thường, tốc độ của hắn, so với trước kia nhanh hơn nhiều.
Bóng cây trôi qua bên cạnh hắn, tiếng bước chân của hắn trên mặt đất vang lên cồm cộp, khiến người ta tưởng chừng chỉ có một âm thanh kéo dài vô tận. Một lúc sau, Trần Nhược Tư đã dừng chân trước một túp lều. Túp lều trước mặt hắn, chỉ là do ba cành cây gác vào nhau, mái lều được lợp bằng cỏ khô, ngoài ra không còn gì khác, liếc mắt nhìn vào là thấy ngay.
Bên trong lều, lúc này có một đống củi lớn đang cháy, do các cành cây gác lại mà thành, bên trên đang nướng là một con thú không rõ là con gì. Phía sau đống lửa, gần sát góc lều là một đống cỏ khô trên mặt đất.
Trần Nhược Tư nhìn vào trong lều, ngửi thấy mùi thơm bốc ra, bất giác nuốt nước bọt, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía gọi lớn : “Uy, có ai ở đây không?”.
Hắn gọi một hồi, khôgn thấy ai trả lời, nghĩ thầm: “Trước tiên ăn cái đã rồi nói sau, chờ người ta về rồi giải thích vậy”. Hắn nghĩ đến đây, bước nhanh vào lều.
Từ đống lửa phát ra một luồng nhiệt khí hướng vào hắn, Trần Nhược Tư không cảm thấy lạnh, nên hắn cũng không để ý đến luồng nhiệt khí yếu ớt đó. Hắn đến bên đống lửa, lấy con thú thơm phức xuống cắn ăn. Đối với một người đã vài ngày không có gì ăn, thì nhìn thấy thức ăn, cũng chẳng khác nào nhìn thấy một mỹ nữ khỏa thân.
Bây giờ, đối với hắn thức ăn là trên hết, là loại hưởng thụ tốt nhất, không thua gì được ôm mỹ nữ trong lòng. Một lát sau, con thú đã được ăn hết, cái cảm giác hưởng thụ đó cũng dần dần biến mất. Phía trước cửa lều, là xương đầu của con thú, chính là Trần Nhược Tư vừa rồi ăn xong còn lưu lại.
Sau khi ăn xong, hắn đứng lên đưa tay chùi miệng, rồi rờ xuống bụng, bất giác cảm thấy mệt mỏi: “Đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi, nhân lúc chủ nhân vắng mặt mượn tạm cái túp lều của hắn, nghỉ ngơi một lúc” Nghĩ đến đây hắn ngáp dài dài, mi mắt trĩu xuống, chậm rãi bước đến đống cỏ khô ở góc lều. Không bao lâu, tiếng ngáy của hắn đã vang lên từng chập, hẳn đã vào tiến vào mộng đẹp.
Màn đêm buông xuống, trăng sao cũng lộ ra chiếu xuống băng tuyết tạo lên ánh sáng, làm cho cảnh vật xung quanh cũng có thể thấy được. Cách lều cỏ không xa, xuất hiện một bóng đen, hắn đạp tuyết chậm rãi đi đến túp lều. Bóng đen này có hình người, nhưng ánh mắt hắn, lại phát ra ánh sáng đỏ rực như hai ngọn đèn.
Hắn đến cách lều hơn một trượng đột nhiên dừng lại, không đi tiếp nữa. Có lẽ là vì hắn phát hiện căn lều của mình đã bị người khác chiếm mất. Hắn đứng lẳng lặng một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó, gầm lên mấy tiếng “Ngao ô, ngao ngao”, tiếng gầm càng lúc càng lớn, càng chói tai, cơ hồ trong vòng vài dặm đều có thể nghe rõ.
Trần Nhược Tư lúc này đang ngủ mê mệt, hoàn toàn không nghe thấy. Khoảng một khángau, trôi qua tiếng kêu của quái thú kia vẫn không hạ xuống, hơn nữa từ phía xa xa mơ hồ vọng lại tiếng kêu tương tự, tiếng quái vật gầm rú càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, càng hỗn tạp.
Trần Nhược Tư bị tiếng gầm hỗn loạn của quái vật làm cho thất kinh tỉnh giấc. Hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi đưa tay dụi mắt, thầm nghĩ: “Chủ nhân túp lều này đã trễ thế này còn chưa về, tiếng kêu quỷ quái làm ta muốn ngủ cũng không yên ổn” Hắn nghĩ vậy, muốn nằm xuống ngủ tiếp.
Hắn đứng dậy, tới gần đống lửa, cầm lấy một thanh củi đang cháy làm đuốc, chậm rãi đi ra cửa lều. Hắn bước ra ngoài, nhìn bốn phía, thì thấy rất nhiều bóng đen đang hứong về túp lều mà đi tới, hơn nữa ánh mắt của những bóng đen này, phát ra ánh mắt màu đỏ khiến người ta phải khiếp sợ, hắn nhất thời cứng cả tay chân, vô cùng khẩn trương, cả người không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, thầm nghĩ: “Chết rồi, lão đạo không có gạt ta, chỗ này toàn là quái thú, trước mắt xuất hiện nhiều đôi mắt đỏ rực thế này chắc chắn là quái vật, chẳng lẽ căn lều này chỉ là một cái bẫy dụ người? Kỳ quái, quái thú thông minh như vậy, chắc chắn rất khó đối phó”.
Những đôi mắt đỏ rực kia làm cho người ta sợ đến phát run. Trần Nhược Tư chôn chân trên mặt tuyết, thế nhưng dưới chân hắn vẫn phát ra tiếng động, chỉ là do thân thể hắn run rẩy, không có ý thức được, chân tự nhiên rung động, phát ra âm thanh, bởi vậy mới biết hắn hiện giờ thân thể đích thực run sợ, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 3: Nghiệt Duyên(3)
Chương 55: Địch thanh khu thú
Dịch: anhthuyz
Biên tập: huntercd
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Nói đến cũng kỳ quái, đám quái thú chỉ tới gần lều cỏ chừng hơn một trượng thì đều dừng cả lại, chỉ điên cuồng gầm rống không ngừng. Trần Nhược Tư thấy cảnh này cảm thấy vô cùng kỳ quái thầm nghĩ: “Đám quái thú này chẳng lẽ lại sợ người sao?” Hắn nghĩ đến đây, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng đã bớt đi ít nhiều, trạng thái khẩn trương cũng hoàn toàn biến mất, thân thể cũng không run rẩy nữa.
Hắn tùy tiện cầm lấy một nhánh cây dài chừng một thước để làm vũ khí, thu hết can đảm chậm rãi bước đến đám quái thú mắt đỏ. Đám quái thú thấy Trần Nhược Tư đến gần dường như bị dọa cũng lùi lại vài bước. Trần Nhược Tư thấy thế bất giác cảm thấy vui mừng: “Nguyên lai đám quái thú này vẫn sợ người, báo hại ta lo lắng”. Hắn nghĩ vậy cũng yên tâm lớn mật chạy thêm vài bước, sau đó dừng lại, đùa bỡn đám quái thú một hồi, rồi vứt bỏ cành cây, quay lại căn lều tiếp tục giấc ngủ.
Nhưng sau khi hắn nằm xuống, cũng không thể ngủ được vì tiếng gầm gừ của bầy quái thú, hắn ngồi trên đống cỏ khô, thầm suy nghĩ: “Chỗ này thế nào lại có nhiều quái thú như vậy, còn là quái thú sợ người nữa chứ, thật kỳ quái. Mà chủ nhân nơi này, thế nào mà bây giờ vẫn còn chưa trở về, chờ hắn trở về, ta cũng phải tìm hiểu thêm một chút về băng sơn này”.
Thời gian trôi qua, tiếng gầm gừ của bầy quái thú vẫn không dừng lại, hơn nữa mỗi lúc lại một nhiều, Trần Nhược Tư bắt đầu cảm thấy cực kỳ phiền toái bất an, nhưng hắn không thấy sợ hãi, có lẽ vì hắn biết đám quái vật này sợ người tất phải có nguyên nhân.
Bình minh đã ló dạng, tiếng kêu của đám quái vật cũng đã giảm bớt, có lẽ vì bọn chúng đã kêu suốt một đêm, cũng thấy mệt mỏi, hết hơi. Trần Nhược Tư đi ra ngoài cửa lều, hắn thấy bốn phía quanh lều khoảng hơn trượng, đầy những quái thú đã gầm gừ suốt cả đêm qua. Hắn thấy đám quái thú này có hình dạng như con người, đi bằng hai chân, đôi tay rất dài, cặp tai nhọn vểnh lên trên, bộ dạng trông như loài khỉ, toàn thân bao phủ một lớp lông màu xám.
Trần Nhược Tư nhìn đám quái thú đang bao vây căn lều, cười cười thầm nghĩ : “Nhiều quái thú như vậy, mỗi con chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt là ta đủ chết đuối rồi, không hiểu sao lại còn sợ người, buồn cười thật!”
Lúc này một quái thú tương đối to lớn hơn so với những con khác bước lên vài bước chỉ tay vào Trần Nhược Tư “chi chi nha nha” kêu lên. Trần Nhược Tư thấy vậy, nhất thời hồ đồ: “Bọn này tưởng ta là đồng loại chắc, thế nào lại như vậy, ta trông khó coi vậy sao?”, hắn ngơ ngác nhìn con quái thú đang “chi chi nha nha” liên hồi nói : “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu”.
Nguyên lai đám quái thú này đối với hắn có chút đặc biệt xem là đồng loại, bằng không, bọn chúng đã không khách khí đợi đến hôm nay. Trần Nhược Tư nếu không trả lời, mà cứ rời đi, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra, đám quái thú cũng sẽ xem hắn như đồng loại, để cho hắn rời đi. Nhưng bây giờ, Trần Nhược Tư mở miêng nói chuyện, đám quái thú biết ngay hắn không phải đồng loại.
Quái thú vừa kêu với hắn mấy tiếng, nghe được tiếng Trần Nhược Tư trả lời, tuy không biết hắn nói cái gì, cũng biết hắn không phải đồng loại, liền kêu to một tiếng. Âm thanh của quái thú này vừa hạ xuống, đám quái thú đang bao vây Trần Nhược Tư, đều cúi xuống móc lấy từng khối tuyết, điên cuồng ném mạnh vào hắn.
Nơi này nhất thời trở nên hỗn loạn, băng tuyết bay loạn xạ, nhắm vào Trần Nhược Tư mà đi tới. Trần Nhược Tư còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị mấy khối tuyết vào đầu, cứ một khối rồi lại một khối, cơ thể hắn bị chôn vùi trong băng tuyết rất nhanh chóng, chỉ còn lộ ra phần đầu từ lổ mũi trở lên.
Trần Nhược Tư bị băng tuyết vùi lấp vào trong, đám quái thú vẫn không vì thế mà ngừng lại, vẫn tiếp tục ném tuyết vào hắn. Chỗ hắn đứng lúc này đã thành một ngọn tiểu băng sơn. Trần Nhược Tư trong băng tuyết cố gắng cựa quậy vài cái, nhưng hắn phát hiện băng tuyết bị đám quái thú ném vào mình, đã bị đóng băng lại, khiến cho thân thể hắn căn bản là không thể nhúc nhích được.
“Kỳ quái, sao lại thế này, chẳng lẽ mấy khối băng này, bị đám quái thú thi triển pháp thuật, quăng tới đây, lập tức đông đặc lại?” Trần Nhược Tư nghi hoặc trong lòng.
Hắn nghi ngờ thực ra là sai, những khối băng tuyết này không bị quái vật thi pháp, mà là bị thân thể hắn làm cho tan chảy trong nháy mắt, sau khi rời khỏi thân thể hắn thì đông lại thành băng, khiến cho hắn lúc này bị băng tuyết đông cứng lại ở đây. Nhiệt độ nơi này cực kỳ thấp, chỉ cần có một chút nước trong nháy mắt sẽ bị đông kết thành băng.
Thân thể Trần Nhược Tư lúc này là bất tử bất diệt, hơn nữa lại còn có nhiệt khí sưởi ấm không ngừng phát ra. Hắn đối với thân thể của chính mình, một chút cũng không rõ, cũng không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra. Nếu đám quái thú này không ngừng tay lại thì dù thân thể hắn có khả năng làm tan băng tuyết thì cũng vẫn bị chôn vùi trong băng tuyết.
Trần Nhược Tư nhìn đám băng tuyết bao quanh thân thể mình càng lúc càng dày, trong tâm cũng cảm thấy buồn bã, thầm nghĩ: “Trần Nhược Tư ơi là Trần Nhược Tư, ngươi thật là vô dụng, ngay cả đám quái vật yếu ớt này mà ngươi cũng không thể đối phó, huống chi bây giờ phản kháng cũng không được, không lẽ phải kết thúc ở đây sao” Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nảy sinh ra một nguyện vọng mãnh liệt muốn có pháp lực. Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, hắn chỉ có thể mong muốn từ này về sau cố gắng tu luyện mà thôi.
Đột nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng sáo thanh thoát. Đám quái thú nghe được liền ngừng hẳn lại, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng sáo phát ra.
Trần Nhược Tư thấy vậy, mừng rỡ trong lòng : “Ha ha…, ta được cứu rồi, dùng tiếng sáo để điều khiển quái thú, chỉ có thể là thần tiên, vận khí của ta thật tốt”. Hắn nghĩ đến đây, lại thở dài một hơi: “Tuyết nếu nàng cùng ta ở một chỗ, thì ta cũng không đến nỗi chật vật thế này, bất quá ta không thể nhớ đến nàng, từ này về sau không quấy rầy nàng tu tiên.” Hắn nghĩ vậy, lòng chợt nhói đau, gương mặt xuất hiện một chút u buồn.
Tiếng sáo mỗi lúc một lớn hơn, truyền đến chỗ Trần Nhược Tư càng lúc càng gần. Trời cũng đã sáng rồi, khí hậu cũng khá tốt, ánh dương chiếu xuyên qua mây mù, chiếu thẳng xuống đất khiến cho cả dải đất tuyết cũng sáng lên rực rỡ.
Tiếng sáo vừa ngưng, đám quái vật cũng lùi lại rất nhanh, tốc độ của bọn chúng cũng thật đáng sợ, chỉ trong nháy mắt tất cả đã mất hút giữa tuyết vực mênh mông.
Trên bầu trời xuất hiện một đám mây trắng tinh, từ xa trôi nhanh đến. Trần Nhược Tư. Hắn ngẩng mặt nhìn lên trời thầm nghĩ : “Trước kia ta thấy thần tiên xuất hiện đều là trên ngũ sắc tường vân, người đến hôm nay lại cưỡi mây trắng, xem ra người này kém lợi hại hơn một chút”.
Hắn cũng biết rằng người cưỡi mây trắng chỉ là một người mới luyện phiêu không pháp thuật, còn thần tiên trung cấp đến hạ tiên với du tiên thì cưỡi ngũ sắc tường vân, thượng tiên sử dụng vật cưỡi hoặc thất sắc tường vân.
Người cưỡi mây trắng, bay đến trên đầu Trần Nhược Tư, cấp tốc hạ xuống, khi còn cách Trần Nhược Tư vài trượng thì xoay người nhẹ nhàng hạ xuống, vững vàng đáp xuống trước tòa tiểu băng sơn đang vây khốn Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư nhìn người trước mặt, cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ, nghĩ thầm : “Không biết nàng có ý đồ gì, thế nhưng sử dụng tiếng sáo để đuổi lũ quái vật thì xem ra là nàng đến cứu ta” Hắn nghĩ đến đây, nhìn nữ nhân vừa đến, thong thả nở một nụ cười