Phốc một tiếng, từ truyền tống môn phát ra một cỗ sóng ma lực mạnh mẽ, dưới cơn sóng vài chục thân ảnh xuất hiện. Cầm đầu là Gordon võ trang toàn thân với thanh cự kiếm hai tay làm kẻ địch khiếp đảm của hắn.
Một lần truyền tống số lượng lớn đem theo ma lực xung kích vô cùng mãnh liệt, mấy chục người được truyền tống ra tuy khí tức cường giả mạnh mẽ nhưng cũng nhất thời đầu hoa óc choáng không biết bản thân đang ở đâu.
Thực lực càng mạnh thì thời gian bị xung kích ảnh hưởng càng ngắn. Gordon gần như ngay lập tức tỉnh lại nhưng là hắn lại phát ra tiếng gầm gào phẫn nộ! Không phải vì nguyên nhân gì quá đặc biệt mà là truyền tống môn bị cố ý nâng cao lên, mỗi người vừa ra truyền tống môn là bị rớt xuống bởi vì bọn họ ở trên cao ba mét!
Tòa đảo này trọng lực rất mạnh, mạnh gấp đôi Noland đại lục! Thế là trong tiếng rống giận của Gordon, vài chục người sau hắn không ngừng rơi xuống, té thành một đống. Gordon tuy có thể thành công đứng vững hạ xuống nhưng lại bị Kellan mặc trọng giúp đụng mạnh từ phía sau, cuối cùng không đứng thẳng được, té ngã trong tiếng cười đầy đắc ý của pháp sư truyền kỳ.
Gordon đẩy ra Kellan đang đè lên người, tiện tay chỉnh lại đầu tóc rồi bước đến trước mặt Tô Hải Luân nghiến răng nghiến lợi nói: "Điện hạ, trò đùa này không buồn cười chút nào!"
Tô Hải Luân vẫn cười vang đầy đắc ý, thật lâu sau nàng mới ngừng lại được nói: "Nhưng mỗi lần ta đều cười rất vui vẻ!"
Gordon quay đầu lại nhìn thấy đám thuộc hạ của mình vẫn đang đầu hoa óc ong do siêu trọng lực và khải giáp dày nặng làm bọn họ ép thành một đống, mờ mịt giãy dụa đứng lên. Nhìn thấy truyền tống môn trên cao ba mét kia, hắn lại càng thêm tức giận lớn tiếng nói: "Điện hạ, vì sao ngài lại tạo truyền tống môn cao vậy?"
Tô Hải Luân đầy mặt xin lỗi, ánh mắt chớp chớp nói: "Chuyện này a, ma pháp số học của ta không tốt lớm cho nên tính sai độ cao thôi, ngươi xem, chỉ sai chút thôi mà…"
Nghe thấy mấy từ ma pháp số học, trên mặt Gordon đột nhiên xanh đen thế là không tiếp tục truy cứu vấn đề truyền tống môn nữa mà chuyển thành hân thưởng tòa đảo trước mặt.
Hòn đảo này chính là bán vị diện của Tô Hải Luân. Mỗi pháp sư truyền kỳ đều có một bán vị diện riêng nhưng Tô Hải Luân có thể xây dựng Thâm Lam đặc biệt nên bán bị diện của nàng càng thêm đặc sắc. Gordon đã từng viếng thăm bán vị diện của những pháp sư truyền kỳ khác, đó là cô đảo ước chừng một cây số mà thôi còn bán vị diện của Tô Hải Luân phải to gấp hai, ba mươi lần bình thường.
Nếu như diện tích lớn gấp hai, ba mươi lần thì những chỗ khác cũng phải lớn gấp hai, ba mươi lần, đó luôn là quan điểm mỹ học của Tô Hải Luân. Cho nên pháp sư truyền kỳ khác có ba tới bốn nguyên tố trì thì Tô Hải Luân có một hồ ma lực và nguyên tố trì đủ các loại đại nguyên tố. Thậm chí như vậy còn chưa đủ tiêu hóa hết hồ ma lực nên nàng dứt khoát làm thêm vài tòa ma lực trì dược tề. Dù cho tương lai nàng không làm gì, chỉ bán khôi phục dược tề thôi cũng đủ để thành cự phú rồi!
Mà lại, dù cùng là nguyên tố trì thì ở nơi này cũng khác! Gordon híp mắt nhìn nguyên tố trì nhạy bén phát hiện dị dạng: "Điện hạ, ta lần trước may mắn đến đây thì những cái ao này đường kính nhỏ hơn hiện tại một mét. Mới qua một năm thôi mà, không biết dưới đáy tích lũy bao nhiêu kết tinh rồi nhỉ, ta xuống xem nhé?"
"Đừng nằm mơ!" Hai mắt Tô Hải Luân lóe sáng, nhanh chóng cự tuyệt.
"Pháp sư truyền kỳ khác nguyên tố trì chỉ lớn hơn bồn tắm chút, không biết bao lâu mới được một khối kết tinh a. Mà nơi này của ngài có đến mười mấy cái nguyên tố trì, đương nhiên, ta không thấy hồ nước trên đỉnh núi a!" Gordon vừa vỗ chòm râu ngắn vừa cảm thán, ánh mắt hắn lại đầy hứng thú nhìn khắp bán vị diện.
"Hình như lại có thêm mảng lớn hấp năng thụ, ha ha, dưới hoàn cảnh này chúng nó sinh trưởng rất nhanh! Điện hạ, ta đã đi qua mười mấy vị diện, sao chưa từng nghe thấy có nơi nào có hấp năng thụ?" Gordon hỏi.
Tô Hải Luân chỉ hừ một tiếng căn bản không trả lời.
Gordon ánh mắt nóng rực nhìn vào rừng cây hấp năng thụ cách đó không xa nói: "Điện hạ, hay là để ta đào mấy cây mang về đi!"
Gordon chỉ hắc hắc cười hai tiếng không nói tiếp việc này. Loại cây này có tác dụng không thể tưởng nổi với xây dựng bán vị diện. Gordon đã từng viếng thăm bán vị diện của pháp sư truyền kỳ khác nên biết, nếu như có thể thu được một hạt giống loại cây này thì pháp sư truyền kỳ sẵn lòng làm công cho Tô Hải Luân năm mươi năm. Dù sao tuổi thọ của pháp sư truyền kỳ vô cùng dài mà hấp năng thụ chỉ mình Tô Hải Luân mới có! Nhưng là dù cho Gordon biết hấp năng thụ trân quý lại vẫn nắm chặt cơ hội kích thích Tô Hải Luân, dù sao thì té ngã từ ba mét xuống tuy không phải chuyện lớn nhưng là rất mất mặt! Rừng cây hấp năng thụ này chính là đầu nguồn phát triển của cả bán vị diện, chỉ cần có chúng nó thì Tô Hải Luân có ma lực và vật tư dùng không hết.
Gordon vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt cẩn thận kiểm tra từng tấc đất ngọn cỏ một. Có thể quan sát cự ly gần bán vị diện pháp sư truyền kỳ như này cũng có chỗ tốt. Bán vị diện của pháp sư truyền kỳ luôn ẩn chứa quy tắc và tin tức riêng của pháp sư đó, dù cho con đường của mỗi người khác nhau không thể phục chế nhưng đối với người tiến vào truyền kỳ thì vẫn có thể thu được nhiều kinh nghiệm quý báu. Ngay cả đối với người đã tiến vào truyền kỳ như Gordon cũng được lợi không nhỏ.
Khi ánh mắt hắn rơi vào một mặt bên đỉnh núi tuyết đột nhiên ngẩn ra. Hắn nhớ chỗ này trước kia thấp hơn mà hiện tại không chỉ cao lên mấy chục mét mà lại hình thành hình trụ, bên trên còn có rất nhiều huyệt động.
Gordon từng du lịch rất nhiều vị diện nên khi vừa thấy trụ đá kia đã thấy vô cùng quen mắt, dù cho kích cỡ còn khác nhau nhiều. Càng nhìn kỹ hắn càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt cũng đột nhiên đầy dị dạng.
"Điện hạ…" Gordon chậm rãi thở nói, bộ dáng y như lão già sắp xuống mồ vậy: "Ngài định xây long quốc ở đây sao?"
Gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Tô Hải Luân lập tức tràn đầy ánh sáng, nàng y như bé gái nói đến đồ chơi mình yêu thích vậy: "Vì sao không được chứ? Vì sao không được chứ! Những con cự long đáng chết kia bị ta cướp sạch rồi mà trước kia chúng nó thấy ta thì sẽ chạy nhưng lúc không có ta lại ra ngoài thu thập tài bảo. Nhưng là gần đây, bắt đầu từ một lão long, chúng nó không ngờ không trốn nữa cũng không thu thập tài bảo nữa. Mỗi lần ta đến đều chỉ thấy một cái huyệt trống không và một con cự long đầy nhu nhược mở to mắt nhìn ta!"
Nói tới đây, biểu cảm của pháp sư truyền kỳ biến thành hung dữ, nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi có thể tưởng tượng đến không, ánh mắt nhu nhược của một con cự long khó chịu như nào. Chúng nó nghĩ ta không giám đồ long sao?"
"Ngươi không phải giết sạch bọn chúng đấy chứ?" Gordon đầy hiếu kỳ hỏi.
"Không! Một con cũng không!" Tô Hải Luân cắn cắn hàm răng nhỏ xinh của mình nói: "Bởi vì lão long kia hiểu rất rõ ta, nó đã bị ta cướp mười ba lần rồi cho nên nó nói với đám cự long chỉ cần không phản kháng là ta sẽ không giết chúng nó, nhiều nhất chỉ đánh cho một trận để hả giận thôi. Trên tay ta đã có đủ tài liệu cự long, căn bản dùng không hết nên tạm thời không cần bổ sung. Con rồng già giảo hoạt này!"
"Cho nên ngươi tạo long quốc này…" Gordon như có chút hiểu ra. Bàn tay đang xoa chòm râu ngắn trên cằm của hắn bỗng dùng lực quá lớn làm nhổ mất mấy sợi râu.
Thanh âm của pháp sư truyền kỳ đột nhiên lên cao: "Đúng! Đám cự long lười biếng kia nếu như đã không muốn đi kiếm tài bảo cho ta thì làm công chiến đấu cho ta đi! Trên đời này không có cự long chỉ ăn và ngủ, ít nhất trong phạm vi nhìn thấy của ta là không có! Chờ ta xây xong long quốc, ta sẽ cho đám lười biếng kia biết trên đời này có một sinh mạng truyền kỳ vĩ đại tên là bà chủ!"
Tròng mắt Gordon híp lại, dùng tốc độ chậm rì nói: "Chẳng lẽ, cự long trong long quốc có thể bị triệu hoán khi ngươi chiến đấu?"
Tô Hải Luân giống như không thấy dụng tâm hiểm ác dò xét của Gordon mà lại như thấy được hoan hô, chúc mừng vì nàng có đồ chơi mới: "Đấy là đương nhiên! Đợi khi long quốc xây xong, ta có thể một lần triệu hoán thật nhiều cự long. Lúc đó địch nhân của ta khẳng định không ngờ đến trong đám ma pháp long còn có cự long thật sự, đến lúc chết bọn họ đều sẽ kỳ quái vì sao cự long ta triệu hoán lại chiến đâu lâu như vậy a, ha ha ha!"
Khóe mắt Gordon khẽ giật, lặng lẽ nói: "Điện hạ, ma pháp truyền kỳ của ngươi hẳn là triệu hoán quần long. Đây là bí mật lớn nhất của ngài đúng không…"
"Không sao! Để ngươi biết cũng không sao, dù cho người khác biết cũng không sao! Dù sao ta có nhiều cự long, cần phải ẩn giấu thực lực sao?" Tròng mắt Tô Hải Luân lóe sáng, hữu ý vô ý liếc nhìn Gordon.
Gordon đành chịu cười khổ, chiến thuật của pháp sư truyền kỳ này không có chút thần kỳ nào thậm chí có thể nói là tục đến cực điểm, nhưng người ta nhiều cự long, ngươi có thể làm gì được nào?
Một câu danh ngôn nàng thường nói là ở phương diện chiến lược đủ nhiều để khinh thường địch nhân, ở phương diện chiến thuật cũng đủ nhiều để khinh thường địch nhân!
"Cái kia, điện hạ…" Gordon vẫn cứ có chút không chịu thua, thế là thử tìm ra nhược điểm của pháp sư truyền kỳ: "Long quốc uy lực rất lớn nhưng là xây dựng nó rất tốn…"
Câu còn chưa nói hết, Gordon đã cảm thấy không còn tự tin nói tiếp. Tốn nhiều tiền, mấy từ này không thích hợp với Tô Hải Luân! Có rừng cây hấp năng thụ nhảy múa kia, xây dựng long quốc chỉ là vấn đề thời gian mà không phải vấn đề giá thành!
"Nhưng là duy trì long quốc cũng cần rất nhiều vật tư, sức ăn cự long rất lớn a." Gordon lập tức đổi góc độ.
"Cũng đúng a!" Tô Hải Luân không ngờ đồng ý, khẽ gật đầu rồi bàn tay nhỏ hung hăng vỗ lên lưng Gordon làm nam nhân cường tráng này suýt ngã rồi nói: "Không sao, thức ăn của cự long do ngươi phụ trách!"
"Ta? Vì sao lại là ta?" Gordon gầm gào lên. Chuyện như này không phải lần đầu diễn ra.
Hắn khổ sở chinh chiến tứ phương, bồi dưỡng ra một nhóm chiến sĩ tinh nhuệ dũng mãnh và những kẻ theo đuổi mạnh mẽ khát máu, trong thời gian ngắn nắm giữ mấy vị diện hơn nữa đã gần chinh phạt xong mấy vị diện cấp thấp. Ở bất cứ hào môn nào thậm chí đưa mắt cả đại lục, đây cũng là công tích bất hủ.
Nhưng để hắn đáng tiếc là dù cho như thế hắn vẫn không giàu có, thậm chí mỗi lần bổ cấp trước chiến tranh đều phải tính toán. Đại đa tài phú hắn kiếm được chảy vào túi vị pháp sư truyền kỳ này mà lại dùng phương thức hắn cũng không hiểu nổi! Dù cho còn chưa ảnh hưởng đến lợi ích để đảm bảo những kẻ theo đuổi trung thành nhưng tài sản cá nhân của hắn thì có thể nói là một nghèo hai trắng, kém xa địa vị của hắn.
Pháp sư truyền kỳ thường xuyên giúp đỡ Gordon, vật tư quân nhu đều cung ứng với giá ổn định mà ở thời khắc then chốt sẽ tặng không một vài bảo vật vô giá. Ví như đêm hiến tế của Richard, trái tim ác ma tiểu lãnh chủ kia căn bản không thể dùng kim tiền quyền thế đo đếm. Trong ba đại đế quốc, bất cứ đế quốc nào cũng sẵn sàng cắt một phần lãnh địa công tước để đổi lấy trái tim đó. Bởi vì đơn thuần nếu dùng nó để đổi lấy thần ân thời gian thì có thể đối lấy ba trăm năm đến năm trăm năm sinh mạng. Đế vương nhân gian ưa thích nhất là vĩnh sinh.
Nhưng dù cho như thế thì tài phú Gordon kiếm được vẫn ùn ùn không ngừng chảy hướng túi tiền Tô Hải Luân. Cứ ra ra vào vào như vậy, Gordon sớm không biết mình kiếm hay thiệt nữa. Hắn chỉ biết tính theo hiệp ước năm xưa thì con số nợ không ngừng bành trướng mà lại không hãm được. Đến hiện tại, chỉ riêng tiền lãi mỗi năm thôi cũng đủ để ép Gordon thở không nổi.
Lần này khoản tiền ăn của cự long lại được Tô Hải Luân tính cho Gordon, vị tộc trưởng Archimonde này định phản kháng một phen nhưng hắn biết phản kháng này là phí công. Ở việc nhỏ, pháp sư truyền kỳ trước giờ đều vô cùng nắm chắc. Cho nên cuối cùng, Tô Hải Luân đơn giản giải thích một phen làm Gordon hiểu nàng tính toán không sai mà là hắn sai. Nếu muốn trả hết tiền lãi năm nay thì Gordon không chỉ phải cho mấy chục con cự long ăn mà còn phải cho ăn ngon!
Gương mặt Gordon lúc này đã xanh đen nhưng là cũng may mấy chục thủ hạ của hắn không thấy được. Mấy chục thuộc hạ của hắn giờ mới thoát khỏi trạng thái mê muội, dồn dập đứng dậy.
Đại đa số người đều không sao, chỉ có trạng thái của long pháp sư Lena không được tốt lắm, nàng vẫn cứ ngồi trên đất vỗ về bộ ngực cao ngất, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm đồng bọn. Xui xẻo cho nữ pháp sư, đè lên người nàng không chỉ có cuồng bạo quyền chiến sĩ Wald mà còn có khối sắt Cade!
Những người đứng lên biết đây là bán vị diện của pháp sư truyền kỳ nên vội vã nhìn quanh. Có thể nhìn đến bán vị diện của pháp sư truyền kỳ nhất là Tô Hải Luân là một cơ hội hiếm có. Nhưng là đưa mắt nhìn quanh họ chỉ có thể thấy một cột sáng ma pháp bao lấy, không thể nào nhìn thấy cảnh tượng đằng sau cột sáng. Cột sáng cao đến mấy chục mét, nếu như ngẩng đầu lên thì cũng chỉ thấy được hư không đen nhánh.
Có người thử đi xuyên qua cột sáng nhưng không chút ngoại lệ đều bị hất ngược trở lại. Đây là bán vị diện của Tô Hải Luân, ở đây lực lượng của pháp sư truyền kỳ được tăng mạnh, cường độ cột sáng này có thể ngăn cách cả kẻ mới tiến truyền kỳ nữa là nhóm thuộc hạ của Gordon.
Pháp sư truyền kỳ cũng không hy vọng người khác thấy được bán vị diện của nàng, dù là long quốc, hồ ma lực, nguyên tố trì hay là hấp năng thụ, bất cứ thứ gì cũng đủ làm chấn động cả đại lục. Gordon là đặc thù duy nhất, pháp sư truyền kỳ không chút có lo lắng nào với vị nam nhân mắc nợ quá hạn này. Trong tương lai gần, Gordon không chút khả năng trả nợ được nên tiền đồ của hắn vẫn nắm chặt trong tay pháp sư truyền kỳ.
Còn về quỵt nợ, Gordon trước giờ chưa từng có ý nghĩa này, hắn thà ngày đêm phấn đấu chém giết trong máu lửa, kiếm từng chút lợi ích một cũng không muốn nợ tiền không trả. Mỗi Archimonde đều có kiêu ngạo mà lại vô cùng quý trọng danh dự. Đương nhiên muốn quỵt nợ pháp sư truyền kỳ nhất là pháp sư truyền kỳ Tô Hải Luân này là việc rất nguy hiểm, cứ nhìn long quốc kia là biết. Đám cự long muốn quỵt nợ và phải trả giá nặng mà đấy là thật ra chúng chẳng nợ gì Tô Hải Luân cả!
Tô Hải Luân nhìn lướt qua đám người đang trong cột sáng, đôi mi không khỏi nhíu lại có chút không thoải mái nói: "Mười ba cấu trang kỵ sĩ của ngươi sao chỉ có tám người đến? Những người khác đâu? Mà đám đằng sau là gì, là cấu trang kỵ sĩ cấp 2? Mang đến cho đủ số sao?"
Gordon lắc đầu nói: "Những người khác còn phải trấn thủ vị diện, chiến tranh ở đó còn chưa kết thúc. Năng lực của Derek không thích hợp chiến đấu ở địa ngục, đi cũng vô dụng. Ba mươi cấu trang kỵ sĩ cấp 2 này đều là tinh nhuệ đã theo ta từ lâu, chiến lực cá nhân họ không quá mạnh nhưng chiến lực đoàn đội lại vượt quá tưởng tượng a! Dù là mấy đại ma quỷ thống lĩnh mấy trăm ma quỷ cũng bại lui trước bọn họ. Chiến lực của bọn họ không kém tám tên kia là bao!"
Tô Hải Luân bỏ qua: "Được rồi! Ta không hiểu đánh nhau, cũng không quen thuộc địa ngục, lần này tin ngươi vậy. Nhưng là ta trước giờ chưa từng đi địa ngục, ngươi xác định là giết đủ nhiều ma quý mới làm ma quỷ lãnh chủ nghe chúng ta nói?"
Gordon vô cùng khẳng định nói: "Chính xác! Gia tộc Archimonde chúng ta có huyết mạch ác ma cho nên cường giả tiên tổ đều có kinh nghiệm chinh chiến địa ngục, bởi vì ma quỷ là sinh vật chúng ta chán ghét nhất. Ghi chép trong gia tộc về địa ngục cũng có rất nhiều và chính xác. Ta có thể đảm bảo chỉ cần chúng ta giết đủ nhiều ma quỷ, lãnh chủ sẽ chăm chú lắng nghe lời chúng ta nói. Nếu như ngươi giết đủ nhiều thì còn có thể làm ma quỷ lãnh chủ trực tiếp tin lời ngươi nói."
Tô Hải Luân nâng cằm lên như có suy tư: "Rất thú vị a, nhưng là từ ngữ biểu đạt cũng cần chút ít nghệ thuật…"
Nhãn thần của nàng đột nhiên biến thành vô cùng nguy hiểm, chậm rãi nói: "Không sao, lần này ta sẽ làm ma quỷ lãnh chủ ấn tượng sâu đậm, tứ đó chăm chú lắng nghe đề nghị của ta! Được rồi, ta bắt đầu dựng truyền tống môn, ngươi bảo thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đi! Lần này ta tốn nhiều tiền mới mua được tọa độ một tầng địa ngục đấy. Dù cho tìm được đúng tầng địa ngục chuẩn bị xâm nhập Noland không dễ nhưng cảm giác bị người kiếm tiền rất không thoải mái! Hy vọng thu hoạch lần này đủ để bù đắp tổn thất!"
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai từ thu hoạch, Gordon cũng khẽ gật đầu, sắc mặt dần lạnh lùng.
Chốc lát sau, ma pháp khôi lỗi và nô bộc tinh linh bắt đầu bận rộn dựng truyền tống môn mới. Vừa hình thành, ba động từ truyền tống môn tràn ngập ẩm ướt và ăn mòn, hơn nữa còn ẩn ẩn truyền đến tiếng gào thét dã thú.
Keng, Gordon giơ lên cự kiếm hai tay, trên lưỡi kiếm hừng hực liệt hỏa chỉ vực sâu mới có rồi bước vào truyền tống môn, hắn là người đầu tiên tiến vào. Sau người hắn, tám kỵ sĩ tạo thành đội hình cùng nhau bước vào truyền tống môn. Ở phía sau là ba mươi cấu trang kỵ sĩ cấp 2 tạo thành trận hình phòng ngự, chiến lực của bọn họ tiếp cận cấp 18, đặt ở nơi nào cũng là thế lực không thể xem nhẹ. Mà khác với cường giả cá nhân, bọn họ là quân đội! Sau cùng, pháp sư truyền kỳ mới vén váy nhảy vào truyền tống môn.
Sau đó truyền tống môn liền an tĩnh, phảng phát như chưa từng có gì xảy ra. Ma pháp khôi lỗi và nô bộc tinh linh vẫn không ngừng bận rộn hoàn thành những mệnh lệnh trước đó của pháp sư truyền kỳ. Họ chuẩn bị sẵn phong ma hạp, phong ma rương thậm chí phong ma phù không thuyền để chứa đựng chiến lợi phẩm, đương nhiên phòng giam cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ qua vài phút thôi, truyền tống môn lại mở ra, lần này đi ra đầu tiên là trận hình phòng ngự của cấu trang kỵ sĩ, trên người họ khắp nơi đều là vết thương và máu đen, thậm chí có chút người vết thương còn bốc khói xanh, vẫn đang bị huyết dịch ma quỷ ăn mòn. Khi tiến vào là ba mươi cấu trang kỵ sĩ nhưng hiện tại đi ra chỉ còn lại hai mươi mốt người, có thể thấy chiến cuộc thảm liệt như nào.
Theo sau là tám kẻ theo đuổi của Gordon, trên người bọn họ cũng người người mang thương, cũng may là không ai chết đi. Nhưng là Cade kéo anh em song sinh Kellan ra, nàng không chút nhúc nhích, rõ ràng là đã bị thương nặng. Trên trọng giáp toàn thân của nàng có ba vết nứt thật sâu, thậm chí còn không ngừng tỏa khói.
Hắc ám mục sư Assi Reese vừa bước ra truyền tống môn lập tức bắt đầu trị liệu cho Kellan. Hắn không ngừng lật qua lật lại quyển thần thuật thư bìa đen trong tay, từng thần thuật trị liệu, thanh khiết, chúc phúc không ngừng trút xuống người Kellan, trong đó thần thuật thanh khiết được dùng nhiều nhất. Nàng lại chỉ ngẫu nhiên khẽ ưm lên một tiếng, thân thể còn chưa thể động đậy, rõ ràng chỉ có thể khống chế vết thương mà chưa thể chuyển tốt.
Sau truyền tống môn đột nhiên vang lên tiếng rống giận của Gordon, sau đó một khí tức mạnh mẽ thậm chí xuyên thấu truyền tống môn, trực tiếp tiến vào bán vị diện! Uy áp khủng bố mạnh mẽ ập đến làm những vết thương trên người kỵ sĩ bốc khói xanh, hai tay Assi Reese run lên suýt thì bị phá hỏng thần thuật đang thi triển. Hắn cắn chặt răng, kéo ra một quyển trục, quang mang chúc phúc mạnh mẽ bao phủ lấy toàn thân Kellan mới không làm tính huống tệ hơn.
Nhưng là hấp năng thụ bán vị diện đột nhiên đong đưa, chốc lát đã hóa giải khí tức khủng bố đó. Thế là từ truyền tống môn vang lên tiếng gầm gào càng thêm phẫn nộ, cả bán vị diện đều chấn động vì thanh âm đó.
Gordon không ngừng rống giận, sau đó đột nhiên vang lên thanh âm của Tô Hải Luân mà lại không chút bị át đi trong rống giận và gầm gào: "Còn không mau đi, đánh đánh đấm đấm làm gì? Tiến vào đi, đừng ở đây cản đường ta!"
Gordon đột nhiên bay ra từ truyền tống môn, sau đó một chân nhỏ trắng như tuyết hiện ra, rõ ràng là nó đạp Gordon vào. Thân thể hắn khẽ dừng ở không trung rồi vững vàng rơi xuống đất. So với lúc đi oai hùng, hiện tại toàn thần Gordon tắm máu, đầu tóc đều bị huyết dịch ăn mòn hơn nửa, biến thành lởm chởm bất đồng. Thanh cự kiếm hai tay kia đã bị tắt hỏa diễm, thân kiếm cũng đầy những lỗ hổng và vết nứt, cũng không biết đã giết bao nhiêu ma quỷ. Cho dù như vậy thì nam nhân này vẫn đứng sừng sững như núi.
Nhưng là thân ảnh pháp sư truyền kỳ vẫn chưa hiện ra, nàng thu chân lại, thanh âm thanh thúy truyền từ truyền tống môn tới: "Kẻ này để ta!"
Truyền tống môn kịch liệt nổi phong ba, rõ ràng năng lượng kịch chiến đôi bên mạnh mẽ đến mức uy hiếp truyền tống môn tồn tại. Tiếng gầm ma quỷ càng lúc càng vang dội phẫn nộ nhưng lập tức xuất hiện tiếng long ngâm thật dài, sau đó là càng nhiều tiếng long ngâm, cuối cùng tiếng gầm gào ma quỷ nhỏ đi rồi dần đi xa.
Tô Hải Luân cuối cùng cũng xuất hiện ở truyền tống môn, nàng chỉ thò ra nửa thân thể, hai tay còn ở bên kia truyền tống môn tựa như lôi kéo vật gì đó rất nặng. Theo lực lượng lôi kéo của nàng, một cái tay dài hơn mười mét, đầy vảy đen nhánh bị đẩy qua truyền tống môn ném xuống đất. Cánh tay này vô cùng nặng, ầm một tiếng đập nát vô số lam thạch cứng răn vô cùng hơn nữa tạo thành hố thật sâu. Ở nơi vết cắt còn không ngừng chảy ra máu đen như mực có tính ăn mòn cực mạnh, nó vừa chạm xuống đất đã làm bốc lên sương mù, nếu như không phải lam thạch có tính kháng độc cao thì hố trên đất đã sâu hơn nhiều rồi.
Tô Hải Luân cuối cùng nhảy ra từ truyền tống môn rơi xuống cánh tay. Nàng vung tay lên, huyết dịch ở cánh tay dưới tác dụng ma lực dần bồng bềnh, tự ngưng tụ thành những giọt máu càng lúc càng lớn.
Nhìn vào đống máu này, pháp sư truyền kỳ thở dài một hơi, đành chịu nhìn Gordon nói: "Hay chia cho ngươi một chút?"
Gordon sắc mặt âm u, nhưng lại lắc đầu nói: "Thứ này tác dụng với ta không lớn."
Pháp sư truyền kỳ lập tức thở phào một hơi, vội vứt huyết dịch ma quỷ vào không gian bí ẩn rồi nói: "Ngươi không cần là tốt, dù sao thứ này cũng không đáng giá! Ài, lần này để tên kia chạy mất chỉ cắt được một cánh tay thôi, thật là lỗ lớn a, hoàn toàn không đủ trả giá mua tọa độ a. Tiểu Gordon, ngươi hình như không kiếm được thứ gì tốt."
Gordon thở dài một hơi nói: "Có thể chém giết hơn ngàn ma quỷ đã là thu hoạch lớn rồi. Mà lần này đã đủ để ma quỷ lãnh chủ tin lời ngươi, có thể cho gia tộc Schumpeter một bài học rồi! Nếu như bọn họ phản ứng không đủ nhanh thì có thể bị diệt sạch!"
Nhắc đến Schumpeter, gương mặt nhỏ nhắn của pháp sư truyền kỳ như phủ thêm một tầng sương, nàng lạnh lùng nói: "Những tên này thật to gan, không ngờ dám đụng đến tiểu Richard của ta! Hừ, bọn họ cho rằng ta không thể trực tiếp ra tay với đại quý tộc Thần Thánh Đồng Minh! Xem ra mấy năm qua ta vội vã kiếm tiền, thời gian ở đại lục không nhiều cho nên làm một vài kẻ quên đi bài học năm xưa! Tỷ tỷ ta tuy không thể ra tay nhưng có thể mượn tay người khác a!"
"Không được! Dám đụng vào tiểu Richard của ta, không thể bỏ qua dễ thế được! Chỉ riêng ma quỷ thôi còn chưa đủ, ta còn có mấy người quen trong vực sâu a! Tiểu Gordon, truyền tống môn ở bên kia, tự ngươi dẫn thuộc hạ quay về đi, ta đến vực sâu đi dạo chút!" Pháp sư truyền kỳ càng nói càng tức giận, thậm chí đến cuối cùng còn khua múa nắm tay nhỏ. Mà nàng cũng không nhìn mệt mỏi và vết thương đầy người sau trận chiến mà trực tiếp tạo ra một truyền tống môn, nhanh chóng tiến vào.
Nhìn vào truyền tống môn tỏa khí tức hỏa diễm và dung nham trước mặt, sắc mặt Gordon vô cùng quái dị. Tô Hải Luân phản ứng về việc Richard mất tích còn dữ dội hơn cả người cha như hắn.
Ở nơi sâu nhất một tầng địa ngục, có một cung điện nguy nga. Cung điện cao đến mấy trăm mét, toàn bộ do sắt lớn đúc thành, bên trên còn bôi dịch đen nhánh. Những dịch đen này đều là từ thân thể ma quỷ sơ đẳng phụ trách kiến thiết thành phun ra, nó giúp cho thành trì không bị địa ngục ăn mòn. Qua thời gian dài, lớp dịch sẽ dần ngấm vào kim loại, giúp kim loại miễn dịch ăn mòn nên những kim loại này ở vị diện khác vô cùng quý giá. Tài liệu có thể chống đỡ địa ngục ăn mòn ở phần lớn vị diện được xưng là không thể hỏng.
Trên quảng trường trước cung điện đang tụ tập gần vạn binh sĩ ma quỷ, lớp da của chúng có thể sánh bằng trọng giáp của nhân loại! Địa ngục là nơi có nhiều kim loại, công nghệ chế tạo vũ khí của ma quỷ cũng không kém hơn ải nhân là bao. Dù cho vũ khí không được phụ ma nhưng ưu điểm tài liệu có thể tăng thêm rất nhiều thuộc tính cho chúng. Gần vạn binh sĩ ma quỷ được chia làm đủ loại mà lại chỉ nhìn đội ngũ chỉnh tề kia là biết đó là đội quân vô cùng khó đối phó. Cho dù là nhân loại thiên sinh lực lượng hạn chế, chỉ cần có thể phân công rõ ràng chỉnh tề đã là một đội quân không yếu rồi, huống hô là ma quỷ thân thể cường tráng hơn nhân loại nhiều.
Lúc này hắc vụ lăn lộn trên trời đêm âm trầm, một ma quỷ khổng lồ giáng xuống từ trên trời. Nửa người dưới hắn giống như cự long nhưng thân trên lại là hình người, nét mặt uy nghiêm. Nếu như không nhìn màu da, đầu đầy sừng nhọn tinh mịn thì có thể coi là gương mặt nhân loại anh tuấn. Lúc này trên người hắn khắp nơi là vết thương, có những nơi vết thương sâu dài hơn mét mà lại hoàn toàn không chịu lành lại, còn có thể nhìn thấy từng luồng lửa không ngừng thiêu đốt vết thương. Trên người hắn vốn có sáu cánh tay nhưng hiện tại chỉ còn lại năm, không biết một cánh tay đã đi đâu.
Hắn rơi xuống quảng trường, trực tiếp đi vào cung điện. Cửa cung điện cao đến mấy chục mét nhưng lại có vẻ thấp với hắn, hắn phải cúi thấp đầu mới có thể đi vào được. Vừa vào cửa là chính sảnh, đây là sảnh đường khổng lồ cao trăm mét, rộng ngàn mét, phía cuối là vương tọa cao cao, hai bên vương tọa đứng một dãi ma quỷ hình dạng khác nhau. Ở trên vương tọa, ngồi một ma quỷ thân cao không đến bốn mét, hắn chỉ tay chống cằm như đang không ngừng suy nghĩ gì đó. Lấy thể hình mà xét thì những tiểu lãnh chủ ma quỷ trong sảnh cũng to gấp ba bốn lần hắn nhưng là ai cũng an tĩnh, không dám quấy nhiễu suy tư của ma quỷ trên vương tọa.
Ngồi trên vương tọa chính là ma quỷ đại lãnh chủ cao quý khống chế một tầng địa ngục, Abaddon!
Ma quỷ khổng lồ mất đi một cánh tay vội quỳ xuống trầm giọng nói: "Chủ nhân, Kakadiss vô năng, không thể chiến thắng kẻ địch, quân ta toàn quân đã bị giết!"
Những tiểu lãnh chủ trong vương điện đồng thời chấn kinh. Là tướng quân của đại lãnh chủ, Kakadiss dẫn theo một trong hai quân đoàn mạnh nhất mà chiến lực bản thân cũng đứng vị trí tốp ba. Hiện tại hắn đi nghênh chiến chưa đến một trăm kẻ xâm nhập mà quân đoàn tử thương hết, bản thân còn mất đi một cánh tay. Xem ra nếu như không phải nhân loại không định truy kích tiếp thì Kakadiss có khả năng không trốn về được.
Đương nhiên, nhân loại nếu như dám xâm nhập xuất hiện trước vương điện thì chỉ có đường chết, đó là suy nghĩ của đám tiểu lãnh chủ.
Ma quỷ lãnh chủ trên vương tọa không chút biểu tình, tròng mắt như thâm sâu như hắc thạch tĩnh lặng quan sát tướng quân bên dưới, thanh âm như kim loại ma sát vang lên: "Những nhân loại này tới lại đi, không phải chỉ vì giết một quân đoàn của ta, bọn họ có để lại tin tức gì không?"
Kakadiss lấy ra một bức thư, cũng may giấy viết thư là tài liệu ma pháp đỉnh cấp nếu không đã sớm bị không khí địa ngục ăn mòn. Tướng quân hai tay giơ lên, một đoàn năng lượng hắc sắc nâng giấy đưa lên vương tọa.
"Những kẻ xâm nhập đều là cường giả, cầm đầu là một nữ pháp sư nhân loại, nàng vô cùng mạnh mẽ. Nàng bảo ta mang phong thư này về, trong thư là kiến nghị của nàng về lần xâm nhập vị diện Noland của chúng ta." Kakadiss nói.
Đại lãnh chủ gật gật đầu nói: "Có thể giết một quân đoàn hơn nữa chém một tay của ngươi, lời của nàng ấy có thể tin. Nữ nhân đó tên gì."
"Thưa đại nhân, là Tô Hải Luân."
"Tô Hải Luân…" Đại lãnh chủ khẽ thì thào cái tên này, hắn mạnh hơn những ma quỷ khác nên cũng có thể khẽ cảm nhận được gì đó từ cái tên này. Sau đó, hắn mở phong thư ra, bên trên chỉ có hai hàng ngay ngắn.
Đại lãnh chủ lập tức nhìn ra hàng đầu tiên ghi lại tọa độ tỉ mỉ một điểm ở vị diện Noland, có tọa độ chính xác này thì truyền tống môn sẽ không chênh lệch quá mười mét. Hàng thứ hai là một đoạn ma pháp, hàm nghĩa của nó lập tức hiện ra trong ý thức hắn nhưng là hàng chữ đó lại làm hắn suy nghĩ không thôi.
"Ra truyền tống môn đi bên phải."
Đại lãnh chủ suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Kakadiss, Tô Hải Luân có nói gì không, nói lại hết cho ta nghe một chữ cũng không được bỏ sót."
Kakadiss nỗ lực nhớ lại, trí tuệ tiểu lãnh chủ ma quỷ tương đương cường giả truyền kỳ nhân loại nên không thể quên mất được. Hắn nhớ lại cảnh chiến đấu rồi nói: "Đúng rồi, nàng còn nói một câu rất kỳ quái: bên trái có Tô Hải Luân!"
Ma quỷ đại lãnh chủ lặng lẽ gật đầu, hỏa diễm bốc lên từ bàn tay hắn nháy mắt thiêu đốt bức thư. Hắn lập tức lệnh Kakadiss đi nghỉ ngơi rồi vươn tay chỉ hướng hai tiểu lãnh chủ: "Lần này hai ngươi lĩnh binh tiến quân Noland, mang theo quân đoàn số 1 đi. Sau khi tiến vào, phải cố gắng phá hoại thật nhiều hơn nữa ra sức cướp đoạt linh hồn. Noland trầm luân hay không phải dựa vào tích lũy đả kích."
Hai tiểu lãnh chủ hưng phấn tiếp nhận mệnh lệnh. Vị đại lãnh chủ trên vương tọa khẽ vung tay lên, hai luồng năng lượng bay đến trước người hai vị tiểu lãnh chủ, hóa thành hai bảo thạch đen óng ánh tan vào ngực bọn họ. Khi chiến cuộc nguy hiểm nhất, hai bảo thạch này có thể giúp họ nháy mắt về cung điện. Mỗi một tiểu lãnh chủ là tài phú quý báu còn binh sĩ là pháo hôi có thể tùy ý hy sinh. Cứ cách một thời gian, binh sĩ ma quỷ sẽ nhiều lên nhiều, cần dựa vào chiến tranh để cắt giảm.
Trầm tư một lát, đại lãnh chủ trên vương tọa nói: "Sau khi ra khỏi truyền tống môn, toàn đội đi hướng bên phải, toàn lực tiến công! Bất kể bên trái và đối diện có gì cũng mặc kệ, chỉ đi bên phải!"
Hai tiểu lãnh chủ tuy cảm thấy mệnh lệnh này rất kỳ quái nhưng lập tức tuân mệnh. Đẳng cấp ma quỷ vô cùng rõ ràng, mệnh lệnh của đại lãnh chủ là không thể vi phạm.
Chốc lát sau, trong một tầng vực sâu, chủ tể tối cao, tiếng gầm của đại lãnh chủ ác ma làm chấn động từng ngóc ngách vực sâu, cả đám ác ma vội bò rạp xuống đất không dám nhúc nhích, chỉ sợ trêu chọc đến lửa giận của đại lãnh chủ.
Trên một hồ dung nham, một ác ma hình thể khỏe mạnh trôi nổi bên trên. Hắn có lực lượng khó mà nói rõ, những lực lượng tỏa ra trực tiếp hóa thành văn tự ác ma xa xưa thần bí quấn quanh người hắn. Ở đối diện ác ma là một nữ nhân xinh đẹp cũng bồng bềnh trên không.
"Tô Hải Luân! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không thể trút giận đến Noland sao?"
Pháp sư truyền kỳ khẽ lè lưỡi cười nói: "Gauguin, ta biết ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng tiến vào Noland nên mới tìm đến ngươi. Không nên tức giận mà, ngươi nên biết tức giận cũng vô ích dù sao ngươi cũng không đuổi kịp tỷ tỷ. Nếu như lại nảy sinh chiến đấu thì sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm của ngươi đấy! Những đại lãnh chủ tầng khác sẽ nghị luận chuyện này mấy ngàn năm a…"
Gauguin hừ một tiếng, lỗ mũi phun ra hỏa diễm, lành lạnh nói: "Vậy ngươi hiện ra ở đây làm gì, chuẩn bị ngăn cản ta hay chỉ là đến chọc giận ta?"
"Không phải, chọc giận ngươi có ích gì chứ. Ta đến là muốn giao dịch với ngươi." Pháp sư truyền kỳ vuốt ve lọn tóc thong dong nói: "Ta có thể cho ngươi một tọa độ chính xác ở Noland, để trao đổi, sau khi thuộc hạ của ngươi tiến vào phải tuân theo một quy tắc đơn giản. Đồng thời, ta muốn có quyền lợi săn bắt nhất định trong vực sâu ngươi thống trị."
Gauguin có chút nghi hoặc hỏi: "Quy tắc gì?"
"Rất đơn giản, ra khỏi truyền tống môn đi về bên trái."
Ác ma lãnh chủ khẽ hừ một tiếng không trả lời mà hỏi: "Bên phải truyền tống môn có gì?"
"Có ta."
"Phía trước thì sao?"
"Quân đoàn ma quỷ sẽ xuất hiện phía trước, chúng nó sẽ chuyển hướng rồi tiến công. Ngươi không phải định quyết chiến một trận với ma quỷ ở Noland đấy chứ?"
Lãnh chủ ác ma gật đầu nói: "Bê trái truyền tống môn là kẻ thù của ngươi?"
Pháp sư truyền kỳ cười tươi như hoa, khẽ tán dương: "Quả nhiên là đại lãnh chủ, rất thông minh a!"
Gauguin chuyển động thân thể, lập tức dẫn lên hồ dung nham gợn sóng, thanh âm của hắn như sấm rền vang lên: "Được! Quyết định như vậy đi. Ta có thể bỏ qua chuyện ngươi săn giết thuộc hạ ta lần trước, sau này ngươi cũng có thể săn giết trong vực sâu của ta nhưng chỉ được ra tay với ác ma phổ thông."
"Như vậy ta đi, đây là tọa độ." Pháp sư truyền kỳ dùng đầu ngón tay bắn một quang châu lam sắc về phía Gauguin, bản thân thì bay ngược lại, nháy mắt đã ở ngoài vài chục cây số. Nàng đột nhiên rơi xuống, moi lên một đầu đại ác ma rồi dưới tiếng rống giận của Gauguin, mở ra truyền tống môn chạy mất.
"Chỉ là chút tiền mua tọa độ thôi mà, đừng ích kỷ như vậy!" Tô Hải Luân nhanh chóng biến mất, thanh âm thanh thúy vui tai của nàng vẫn còn vang vọng trong vực sâu.
Gauguin cũng dừng lại bước chân rượt đuổi, chỉ hừ một tiếng. Dù sao muốn lấy được tọa độ của Noland rất khó khăn, không hy sinh mấy chục đại ác ma là không thể. Mà do quy tắc lực lượng hai vị diện khác nhau, khó tránh khỏi thông đạo không ổn định, không khéo còn mất thêm mấy đại ác ma nữa. Giao dịch lần này với pháp sư truyền kỳ có thể nói là kiếm một phen. Chỉ là ác ma bình thường không tính toán chi li như vậy!
Về giao dịch với nàng, Gauguin quyết định tuân thủ. Chỉ có tiểu lãnh chủ ác ma mới đi qua được truyền tống môn, nếu như là gặp Tô Hải Luân trên đại lục Noland thì quá nửa có đi không về. Hắn cũng không muốn đi chủ vị diện một lần lại không làm gì, đánh một trận huyết chiến với ma quỷ, ác ma thiên tính ưa thích hỗn loạn nhưng không nhàm chán đến mức này. Cho nên chỉ có thể có một lựa chọn đó là tiến về bên trái! Đại lãnh chủ ác ma cảm thấy kẻ nào đó bên trái nên đi cầu khấn thần minh một phen.
Lúc này ở Noland, Gordon dẫn theo đội ngũ thương tích đầy mình trở về lãnh địa gia tộc. Tuy mất đi một phần ba cấu trang kỵ sĩ nhưng chém giết một quân đoàn ma quỷ, thu hoạch đủ để bồi thường tổn thất. Mà trải qua bốn ngày ba đêm chinh chiến tàn khốc, khí tức mỗi người còn sống đều ẩn ẩn mạnh hơn không ít.
Một lần nữa hô hấp không khí tươi mát của Noland, đôi mi đang nhíu chặt của Gordon khẽ thả lỏng. Hắn cắm cự kiếm xuống đất nhìn về chân trời phía xa, cuối tầm nhìn của hắn là một bình nguyên sản vật phù nhiêu. Đó là lãnh địa thừa kế của gia tộc Schumpeter, cũng là một trong những lãnh địa tinh hoa của gia tộc này.