Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 20: Kết nghĩa kim lan. (2)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Hiện tại trừ diễn xuất trong hoàng cung thì những nơi khác không bao giờ nhìn thấy Công Tôn đại nương biểu diễn tuyệt kỹ, nhiều lắm chỉ gặp được đồ đệ của nàng, nhưng cũng không phải nơi bình thường có thể nhìn thấy được. Tần Tiêu xuất thân quân nhân nên đối với loại biểu hiện sinh hoạt trong quân nhân như khí kiếm vũ ra vào sa trường hùng tráng cực kỳ ưa thích. Thời điểm ở thế kỷ hai mươi mốt hắn nhớ rõ thi thánh Đỗ Phủ từng có câu thơ tán dương Công Tôn đại nương múa kiếm khí vũ.
Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm
Khí tung hoành rung chuyển bốn phương.
Người xem khiếp đảm lạ thường
Điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời.
Rực như Nghệ bắn rơi chín quạ
Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi.
Tan cơn giận dữ thiên lôi
Dừng như bể đọng ánh ngời sông trong...
* Đây là bài Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành của Đỗ Phủ.
Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy Tần Tiêu chưa phát giác mình đã như ăn no rồi! Sinh hoạt trong hoàng thất thật không giống a.
Trên tiệc rượu ngược lại cũng có không ít quan viên lôi kéo làm quen với Tần Tiêu, nâng ly cạn chén đàm tiếu sinh hoan. Tần Tiêu ai cũng không cự tuyệt, hắn đều tươi cười đón chào. Trong nội tâm không ngừng suy nghĩ: niên đại khác nhau nhưng đạo lý quá giống nhau. Hôm nay ta được trạng nguyên, ngay cả quan nào cũng chào hỏi ta vài châu, giả sử ngày nào đó thất thế hoặc gặp rủi ro bị ném vào đại lao, những người này hẳn sẽ xa cách vạn dặm a!
Sau khi tiệc tối đã xong thì Tần Tiêu say chếnh choáng bị Lý Long Cơ kéo ra ngoài hoàng thành, đi bảy tám khúc cua tới một tòa miếu lớn. Mấy hòa thượng cuống quít chào đón, Lý Long Cơ vung tay lên:
- Các ngươi lui ra, không có chuyện của các người. Ta hôm nay cố ý tới bái Phật tổ, Đại Hùng Bảo Điện cho ta mượn nửa canh giờ, ngoại nhân không được đi vào.
Nói xong liền kéo Tần Tiêu đi vào trong Đại Hùng Bảo Điện, bọn họ quỳ trước tượng phật tổ màu vàng to lớn, dập đầu kết nghĩa kim lan. Tính cả tuổi tác thì Tần Tiêu còn lớn hơn Lý Long Cơ một tuổi.
Tần Tiêu có chút chóng mặt, nhưng có chuyện hắn không bao giờ quên, ‘ huynh đệ hoàng đế dễ làm sao? ’. Vì vậy hắn nhìn Lý Long Cơ nói ra:
- Lâm Truy Vương, theo lý thuyết huynh là thân vương, ta chỉ là kẻ thảo dân, ta vốn không nên trèo cao kết nghĩa cùng huynh. Nhưng mà đã có duyên và ta cũng thích huynh, ngược lại cũng không sao. Chỉ có điều có câu tục tĩu ta phải nói trước, huynh nghe xong đừng giận.
Lý Long Cơ nghiêm mặt:
- Đại ca, huynh nói gì vậy? Hiện tại chúng ta đã là huynh đệ, huynh có lời gì cứ nói đi. Còn nữa, đừng Lâm Truy Vương Lâm này Lâm Truy Vương nọ, ngươi nên gọi ta là ‘ A Man ’ hoặc là ‘ Long Cơ ’ a!
Tần Tiêu nhịn không được cười ha hả:
- Ngực cao, mũi long, dung nhan không nộ tự uy, người như huynh thật hiếm thấy!
Lý Long Cơ nghe không hiểu ra sao, hắn quả thật không hiểu là cái gì, cộng thêm uống không ít nên đầu óc lộn xộn.
Tần Tiêu cười một hồi, nói ra:
- A Man, chúng ta ai cũng không nói rõ ràng ngày mai có chuyện gì. Huynh là vương công, ta là thần tử. Nói không chừng ngày nào đó ta phạm chuyện gì đó hoặc là đắc tội huynh, huynh có thể chém ta không?
Lý Long Cơ nghiêm mặt, nói:
- Đại ca huynh nói gì vậy! Ta làm sao lại chém huynh? Đừng nói là ta, cho dù người khác muốn chém huynh, trừ phi phải chém ta trước rồi nói sau!
Dứt lời dùng sức vỗ ngực nói:
- Ta Lý Long Cơ tuy không phải anh hùng hào kiệt gì, hai chữ nghĩa khí này vẫn hiểu. Hôm nay chúng ta kết bái ta gọi huynh một tiếng đại ca; ngày nào đó nếu ta làm hoàng đế, huynh vẫn là đại ca của ta. Ta làm hoàng đế thì huynh chính là vương gia đệ nhất thiên hạ, ha ha ha!
Buổi nói chuyện tuy là rượu nói ra, thực sự làm cho Tần Tiêu có cảm giác hào khí trùng thiên, vì vậy cũng không giếu diếm, nói thẳng:
- A Man, ngươi đừng trách đại ca nhỏ nhen. Ngươi đã nghĩa khí như vậy thì hôm nay ngươi gọi ta là đại ca, ngày khác mặc kệ đại ca phạm chuyện gì, ngươi cũng phải tha thứ cho đại ca một lần. Cho dù là tội lớn cũng phải cho toàn thây
Lý Long Cơ nghe xong liên tục nhả mấy ngụm nước miếng:
- Xui! Xui! Phật tổ, đồng ngôn không cố kỵ, đại ca ta không hiểu chuyện, vừa rồi nói cái gì ngài cũng đừng có nghe thấy.
Lập tức cởi ngọc bội màu xanh nằm trên eo xuống, trịnh trọng nhét vào tay của Tần Tiêu, nói ra:
- Đại ca, đây là ngọc bội tùy thân của nương ta tặng, hôm nay ta tặng cho huynh, xem như bằng chứng chúng ta kết nghĩa. Sau này mặc kệ Lý Long Cơ ta có thất ý chán nản hay đường quan rộng mở, chỉ cần huynh cầm khối ngọc bội này tới gặp ta, bất kể là chuyện gì ta có liều mạng cũng thành toàn cho đại ca.
Tần Tiêu nhìn qua biểu lộ ngưng trọng mà chân thành của Lý Long Cơ, đột nhiên có cảm giác mình hơi hèn mọn bỉ ôi, trong nội tâm hung hăng chửi mình vài câu, cũng không có ý tứ đi nhận cái ngọc bội kia. Lý Long Cơ thấy Tần Tiêu chần chờ dứt khoát đem ngọc bội nhét vào bên hông của Tần Tiêu, nói:
- Quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy. Lý Long Cơ ta hôm nay thề với phật tổ, đại ca nên tin tưởng, tiểu đệ là có thành ý a?
Tần Tiêu ám thầm mắng mình:
- Phi! Ta kháo con mẹ nó, còn nói mình là quân nhân! Một chút khí phách cùng độ lượng cũng không có!
Sờ khắp trên người nhưng không có vật gì đáng giá, cũng không có cái tiêu chí gì rất mạnh, đành phải lấy ra một đồng tiền, kẹp vào ngón trỏ và ngón giữa, giơ tay lên nhìn tượng phật, sáng sủa nói ra:
- Tần Tiêu ta thề với phật tổ, kể từ hôm nay xem Lý Long Cơ là thân huynh đệ, không cầu cùng phú quý, nhất định chung hoạn nạn. Dùng đồng tiền này làm bằng chứng, ngày khác Lý Long Cơ có chuyện gì thì cho dù có cắt cái đầu của ta xuống cũng không oán không hối!
Dứt lời Tần Tiêu đem đồng tiền đưa tới trước mặt Lý Long Cơ. Lý Long Cơ chậm rãi tiếp nhận đồng tiền, đột nhiên cất tiếng cười to:
- Hảo huynh đệ! Chúng ta là hảo huynh đệ, ha ha ha!
Tần Tiêu nhìn qua bộ dáng liều lĩnh của Lý Long Cơ, thầm suy nghĩ đến:
- Lý Long Cơ, Đường Minh Hoàng, quả nhiên còn còn trẻ ưa thích phóng túng, lưu luyến thanh sắc, là phong lưu tiêu sái, phóng đãng không bị trói buộc... Tuy ta không nhớ rõ Đường Minh Hoàng trong lịch sử rốt cuộc là thế nào, nhưng mà thời đại Khai Nguyên thịnh thế là do một tay hắn khai sáng, thịnh thế thiên triều cũng bởi vì An Sử chi loạn cho nên mới từ từ sụp đổ, hai chuyện này ta nhớ rõ. Nhưng mà vì sao hai chuyện này lại xảy ra trên cùng một người?
Tần Tiêu từ đáy lòng tràn ngập hiếu kỳ với Lý Long Cơ này.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 21: Một bước lên mây.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Hôm sau tảo triều quần thần đều không ngoại lệ cảm thấy rất nhẹ nhõm, bởi vì hôm nay Võ Tắc Thiên tâm tình rất tốt, thời điểm ngồi trên long ỷ như trẻ hơn rất nhiều, trên mặt càng hớn hở.
Xử lý xong một ít công vụ thì Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Hôm qua là chung kết mở võ cử, trẫm cũng đích thân xem lễ. Các dũng sĩ quả nhiên võ nghệ tinh thuần, nhân tài xuất chúng, trong lòng trẫm thật sự rất vui mừng. Lúc này phân vào trong Binh Bộ hảo hảo tôi luyện để tương lai sẽ trở thành tướng tài của quốc gia.
Võ Tắc Thiên dừng một chút, nói ra:
- Mặt khác lần này đứng đầu tam giáp của võ cử có thể nói là tinh túy, trẫm phải đích thân phong thưởng. Truyền võ cử thám hoa Điền Trân.
Sau khi Điền Trân nhập kiến liền quỳ xuông hô to vạn tuế, Võ Tắc Thiên nói:
- Phong Điền Trân làm Thái Tử Tả Vệ Suất Quả Nghị Đô Úy, tiền thưởng năm trăm, lụa một trăm thất.
Chúng thần nghe nói đều kinh hô vì phong thưởng này rất nặng! Thái Tử Vệ Suất chính là nơi bọn họ nghĩ hết biện pháp để tiến vào, nhiệm vụ thủ vệ hằng ngày rất ít, thao luyện không khổ cực, nhận bổng lộc cũng khả quan, trong Thái Tử Vệ Suất này có thể dễ dàng làm tướng quân, chính vì thế đây là công việc béo bở.
Điền Trân đại hỉ, cảm tạ long ân.
Sau đó Lý Tự Nghiệp thân hình khổng lồ ầm ầm quỳ rạp xuống trước điện, hô to vài tiếng ‘ vạn tuế ’, lỗ tai của mọi người như ông ông lên.
Võ Tắc Thiên nhìn qua Lý Tự Nghiệp quỳ ở trước điện thì âm thầm bật cười, lực sĩ như vậy vào thời gian chiến tranh chính là đại tướng tiên phong, ngày bình thường dùng để hộ giá không có gì tốt hơn.
- Phong võ cử bảng nhãn Lý Tự Nghiệp Cao Lăng làm Thân Suất Thiên Ngưu Vệ Bị Thân, nghe trẫm hiệu lệnh. Tiền thưởng năm trăm, lụa một trăm thất.
- Tạ bệ hạ thiên ân, nhưng là. . . Ta. . .
Lý Tự Nghiệp nằm rạp trên mặt đất thì thào tự nói nhưng không dám ngẩng đầu lên.
Võ Tắc Thiên nói:
- Có lời gì cứ nói đi, đừng ngại.
Lý Tự Nghiệp ngẩn đầu lên, nhưng lập tức cúi thấp xuống, lớn tiếng nói:
- Ta chỉ có một người, nhiều tiền như vậy cũng không có nơi xài, nhiều vải vóc như vậy cũng không may bao nhiêu bộ xiêm y, ta chỉ muốn một thanh hảo đao, một thanh mạch đao thật tốt! Có thanh hảo đao này ta có thể bảo hộ bệ hạ an toàn, ai cũng không thể làm gì được bệ hạ.
Võ Tắc Thiên và chúng đại thần cười vang, Lý Tự Nghiệp nghe quan viên bên cạnh nói khẽ:
- Như thế nào còn tự xưng ‘ ta ta ta ’, ngươi bây giờ là tướng quân, phải tự xưng mạt tướng.
Thân thể Lý Tự Nghiệp kích linh, lớn tiếng nói:
- Mạt tướng không muốn vàng bạc tơ lụa, muốn một thanh hảo đao!
Võ Tắc Thiên buồn cười, bật cười lớn lên, nói ra:
- Đã như vậy phong thưởng không thay đổi. Phần thưởng khác cho Lý Tự Nghiệp là một thanh bội đao chuyên dụng, trẫm đặc biệt ban thưởng tên cho nó là Phá Không.
- Ha ha, tạ bệ hạ thiên ân! Ta. . . Mạt tướng sau này nhất định toàn tâm toàn ý bảo vệ bệ hạ an toàn, nếu ai dám bất kính với bệ hạ, mạt tướng sẽ dùng Phá Không đao chém đầu hắn!
Trên mặt Lý Tự Nghiệp dập đầu mấy cái thật mạnh sau đó lui qua một bên. Quần thần cũng nhịn không được cười vang tên tướng quân thú vị này!
Cả sảnh đường lập tức yên tĩnh, chúng thần đều trông mong nhìn qua cửa điện, hôm qua nhìn thấy võ kỹ thần kỳ của Tần Tiêu nên rất bội phục, thấy hắn tiêu sái đi vào quỳ xuống nghe phong.
Trên mặt Võ Tắc Thiên vui mừng, cất cao giọng nói:
- Tần Tiêu Giang Châu, dung mạo đường đường, văn võ song toàn, quả thật là trụ cột quốc gia của vương triều Đại Chu. Vốn nên phong cho quan vị tướng quân, niệm hắn muốn giữ đạo hiếu với mẫu thân nên đặc biệt phong hắn làm Túc Đài Ngự Sử Trung Thừa, cho hắn thay trẫm đi tuần Giang Nam, ủy nhiệm làm Tuần Tra Sử của Giang Nam đạo, tiền thưởng tám trăm, tơ lụa hai trăm thất.
Lời vừa nói ra cả triều chấn động!
Quần thần đều bị kinh ngạc không nói nên lời Túc Đài Ngự Sử Trung Thừa, đây chính là đại quan tử phẩm nha! Năm đó Địch Nhân Kiệt đến lúc tuổi già mới hai lần đảm nhiệm Thừa Tướng cũng không quá đáng là quan hàm tam phẩm ( Đường triều nhất nhị phẩm chính là thái tử thái phó, thái tử thái bảo, phần lớn là hư chức, không có thực quyền gì ). Hiện tại Thứ Sử của mười châu chỉ có quan hàm tứ phẩm mà thôi, hơn nữa phần lớn là người ra vào quan trường nhiều năm hoặc chiến tích rõ rệt mới đảm nhiệm những chức này. Mà Tần Tiêu tuổi vừa mới mười chín và đạt tới trạng nguyên võ cử lại có thể làm quan tứ phẩm rồi.
Quan trọng hơn là tử phẩm này chính là Túc Đài Ngự Sử Trung Thừa, làm quan to trong triều cũng không tính là cái gì, nhưng chức năng của nó thật sự là quá hiểm! Ngự Sử Trung Thừa trừ tra điển tố tụng hình sự, giam tra quan lại, triều đình có đủ loại quan lại, còn có thể giám quan (*vạch tội) bất luận quan viên nào không xứng với chức vụ.
Cho dù chúng thần có suy nghĩ này nhưng không có một người nào đứng ra phản đối. Bởi vì mọi người cũng đã nhìn ra Võ Tắc Thiên cực kỳ ưu ái tên hậu sinh này, ai cũng không muốn đi sờ lên rủi ro lớn.
Trà trộn trong quan trường nhiều năm như vậy, tất cả mọi người còn tinh ranh hơn cả khỉ, ai cũng không muốn lúc này nhiều hơn một địch nhân.
Trong nội tâm Tần Tiêu cũng có chút kinh dị, không nghĩ tới Võ Tắc Thiên lại phong cho hắn chức quan to như vậy, hắn thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống cảm tạ vạn tuế.
Trong nội tâm Võ Tắc Thiên an lòng, nói thầm: Địch công, trẫm đã cho Tần Tiêu một vũ đài tốt nhất. Chúng ta cũng nên nhìn xem đệ tử của ngươi có thật sự như ngươi đã nói hay không, hắn có ưu tú như ngươi nói với ta không?
Võ Tắc Thiên nói:
- Tần Tiêu, lần này tuần tra Giang Nam đạo, chủ yếu là tra xét quan lại, chỉnh đốn dân phong, khích lệ dân chúng nuôi tằm, đề điểm hình ngục. Nhưng có quan lại tứ phẩm không xứng với chức vụ thì có thể cho lui chức xử lý, nếu người nào ác liệt có thể tiền trảm hậu tấu. Trẫm đặc phái Hình bộ làm Phạm Thế Đức đồng hành với ngươi. Người này tinh thông pháp điển thể chế, bác văn quảng thức, nên sẽ có trợ giúp cho ngươi. Mặt khác, trẫm cũng phái một ngàn Thiên Ngưu Vệ bảo vệ cho ngươi, xem như Khâm Sai vệ đội.
- Tạ long ân bệ hạ!
Tần Tiêu mừng rỡ trong lòng, bất luận quan to quan nhỏ gì cũng có thể xử lý, quyền lực này quá khủng bố rồi! Quả thực là nắm giữ quyền sinh sát chúng quan ở Giang Nam trong tay mà.
Đúng lúc này, Lý Tự Nghiệp đang yên tĩnh đột nhiên ra khỏi hàng quỳ ở điện trước:
- Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng có việc khải tấu!
Võ Tắc Thiên nhìn qua viên mãnh tướng này thì vô cùng ưa thích, cười nói:
- Ái khanh có chuyện gì, cứ việc khải tấu, không sao!
Lý Tự Nghiệp nghiêng mắt nhìn liếc quỳ tại bên người Tần Tiêu, đỉnh đạc nói:
- Mạt tướng thiếu nợ nhân tình của Tần Tiêu huynh đệ, mạt tướng muốn làm người hầu trong Khâm Sai vệ đội!
Lời vừa nói ra mọi người lại cười ha hả, lập tức có người thấp giọng nói:
- Ngươi vừa rồi còn nói thời khắc nào cũng bảo hộ an toàn cho bệ hạ mà!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
- Là huynh đệ thì giữa chúng ta không cần khách khí như vậy!
Đúng lúc này một tên tiểu thái giám tay cầm phất trần chạy ào tới, nhìn qua Tần Tiêu nói:
- Tần đại nhân, Trương Giản Chi đại nhân đang ở ngoài cung Chu Tước môn đợi đại giá của ngài!
- Ah, biết Trương đại nhân gọi ta có chuyện gì không?
- Nô tài không biết, nô tài chỉ thay Trương đại nhân truyền lời.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Tể tướng Trương Giản Chi, là môn sinh cũng là bạn thân của ân sư, tìm ta có chuyện gì đây? Người này trong lịch sử là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, ta còn nhớ hắn là người đã bức Võ Tắc Thiên thoái vị, người có thể khiến Võ Hoàng buông tha quyền lực trả cho Lý Đường, cũng xem như làm một việc kinh thiên động địa.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đi theo tiểu thái giám kia, nhanh đi vài bước ra khỏi Chu Tước môn, ở đây không có nhìn thấy Trương Giản Chi. Tần Tiêu đang có chút ít nghi kị thì bên nghe bên cạnh có người đi tới, người này vỗ mạnh vào bả vai của hắn:
- Tần đại nhân, ha ha, bổn vương cố ý tới đây chúc mừng ngươi thụ phong!
Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười, cung quanh còn có rất nhiều binh sĩ đang nhìn qua, đành phải làm ra tư thế chắp tay chào:
- Tạ Lâm Truy Vương.
Người tới đúng là Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhìn qua tiểu thái giám bên cạnh Tần Tiêu trừng trừng mắt:
- Nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi, nô tài ngu xuẩn.
Tiểu thái giám sợ tới mức toàn thân run lên, chạy trốn nhanh như chớp. Lý Long Cơ nhìn bóng lưng tiểu thái giám thì lạnh giọng nói:
- Tay sai tặc tử, một ngày nào đó sẽ cho các ngươi dễ chịu!
Tần Tiêu có chút buồn bực: Lý Long Cơ, đây là chơi cái dạng gì đây?
Lý Long Cơ nhìn qua Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Đại ca, chúng ta đi chỗ cũ, Trương Giản Chi đại nhân đang ở đó chờ.
Tần Tiêu bụng đầy hồ nghi: làm gì vậy? Lại còn thần thần bí bí, ta cũng không phải đặc vụ đâu? Chỗ cũ, Thiên Khách Vạn Lai sao, bí mật ở đâu?
Lý Long Cơ xoay người cưỡi con ngựa tùy tùng dắt tới, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Tần đại nhân cùng Lý tướng quân nên đi tới Ti Lễ Giám trước đi, đem phần thưởng của bệ hạ lĩnh phần, bổn vương cáo từ.
Dứt lời hắn quay đầu rời đi.
Lý Tự Nghiệp còn không hiểu ra sao, nói ra:
- Tần huynh đệ, người và Lâm cái gì vương này rất quen thân sao?
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng của Lý Long Cơ, nhất thời lâm vào trầm tư, chốc lát liền gật đầu lại lắc đầu:
- Rất là quen thuộc, bảy thành quen thuộc là được, ba thành còn lại là không quen...
Lý Tự Nghiệp nháy mắt mắt cái, gãi gãi đầu, hắn không hiểu Tần Tiêu nói như vậy là ý gì, ảo não gãy đầu.
Hai người đi qua Ti Lễ Giám, thái giám giữ kho đã chuẩn bị phần thường xong rồi. Cân nhắc thấy Tần Tiêu muốn đi Giang Nam nhậm chức và không có trụ sở ở Trường An cho nên tiền hối đoái thành ngân phiếu.
Tần Tiêu cầm lấy một chồng ngân phiếu dày đặc hơi có chút buồn vô cớ, trong nội tâm lẩm bẩm nói:
- Tám trăm lượng bạc, tám trăm quan tiền... Ta đến thời Đường này cũng được mười năm rồi, dùng tiền trong mười năm cũng không được một nửa con số này. Nếu nương cùng ân sư vẫn còn thì thật tốt, cho bọn họ xài tiền giúp ta cũng tốt. Cho nương mua vải vóc và trang sức tốt nhất, cho ân sư tiền chế tác kiệu tốt hơn...
Lý Tự Nghiệp cầm lấy một thanh hảo đao sáng bóng thì yêu thích không buông tay vuốt vuốt một hồi mới thu lại, sau đó lại đem một đống ngân phiếu nhét vào trong tay của Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, ta không có dùng tiền. Những bạc này ta cho ngươi. Dù sao mỗi ngày đi theo ngươi lăn lộn, có rượu uống có thịt ăn là được, hắc hắc!
Tần Tiêu nhịn không được cười nói:
- Đều cho ta, lão bà ngươi không muốn sao? Đường đường một tướng quân trên người không có chút tiền nào đi ra ngoài chẳng phải là bị người ta chê cười sao.
Lý Tự Nghiệp sững sờ sững sờ, lại rút về một số, số còn lại đưa cho Tần Tiêu:
- Ta chỉ chừa chút tiền tiêu vặt. Những cái này cho ngươi cả! Ngày nào đó ta kết hôn với lão bà tìm ngươi mượn, hắc hắc! Tiền này nếu đặt trên người của ta, nói không chừng lúc nào uống say ta cầm đi chúi đít cũng không chừng.
Tần Tiêu không thể làm gì lắc đầu, đành phải nhận lấy:
- Được, xem như ta trở thành nhà giàu mới nổi đi.
Hai người ra khỏi hoàng thành đi thẳng đến Thiên Khách Vạn Lai.
Mới vừa vào cửa Triệu lão bản đã đi ra chào đón, chắp tay vái chào:
- Tần đại nhân lại quang lâm lần nữa, tiểu điếm thật sự được vinh quang không ít!
Sau đó lại nhìn qua Lý Tự Nghiệp sau lưng Tần Tiến, hai mắt mở to nói:
- Vị đại ca này đi cùng với Tần đại nhân sao?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Thiên Ngưu Vệ tướng quân, Lý tướng quân.
Trong nội tâm nghĩ đến: ta đoạt Võ Trạng Nguyên và chuyện phong đại quan thì hẳn đã truyền ra khắp kinh thành, hơn nữa hôm nay còn đang mặc quan bào và trang phục vào cung chưa thay ra, cũng khó trách Triệu lão bản lau mắt mà nhìn a.
Triệu lão bản căng thẳng, vội vàng vái chào Lý Tự Nghiệp.
- Lý tướng quân, tiểu nhân có mắt như mù, thứ tội thứ tội!
Lý Tự Nghiệp tức giận nhìn Triệu lão bản nói:
- Thứ tội cho ngươi, ngươi có tội gì?
Lý Tự Nghiệp giọng cực lớn, suýt nữa Triệu lão bản nhảy dựng lên. Tần Tiêu cười nói:
- Bỏ đi, Triệu lão bản, không cần đa lễ, chúng ta đi vào dự tiệc.
Triệu lão bản lau lau mồ hôi lạnh trên trán, đi lên trước dẫn đường, đem hai người đưa tới lầu hai vẫn là Lưu Vân Nguyệt Các, nhưng mà hôm nay có mấy người mặc quần áo gia đinh canh cửa, nhìn qua bộ dáng là người có luyện qua võ công, có chút võ dũng.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đi vào trong nhã các liền nhìn thấy ba người. Trừ Lý Long Cơ, Lý Trọng Tuấn quen sớm nhất ra thì người còn lại là một lão giả quắc thước hơn bảy mươi tuổi, đối diện nhìn Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, chính là Tể Tướng Trương Giản Chi.
Hai người liền bước vào thi lễ sau đó ngồi vào vị trí.
Trương Giản Chi cười ha hả, nói:
- Tần đại nhân, ta và ngươi tuy tuổi tác cách biệt cực lớn, nhưng đều là môn sinh Địch công. Tính toán ra cũng thuộc sư thừa đồng môn, chúng ta cứ xưng huynh gọi đệ đi!
Tần Tiêu đổ mồ hôi, nói:
- Sao dám! Trương Các lão là trọng thần của triều đình, danh vọng cực cao, Tần Tiêu tuổi nhỏ không đức làm sao dám đánh đồng với Các lão!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 23: Tranh giành môn phiệt đảng. (2)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: *********
Trong nội tâm nói:
- Xưng huynh gọi đệ với lão đầu bảy mươi nhìn thế nào cũng không tốt a? Nhưng mà Trương Giản Chi lại nói thật. Hắn là một tay của ân sư đưa lên, cho nên đúng là môn sinh của ân sư.
Lý Long Cơ nói ra:
- Tần đại nhân, ngươi mới vào triều đình nên có nhiều chuyện không quá hiểu rõ. Hôm nay chúng ta mời ngươi tới chính là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, cũng dễ dàng cho ngươi làm việc sau này.
Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ đã sớm hẹn nhau rồi, phàm là có người ngoài ở đây thì hai người không dùng huynh đệ tương xứng.
- Đúng vậy a, chuyện trong triều cực kỳ phức tạp. Tần đại nhân cũng phải cẩn thận mới được. Lần này bệ hạ phái ngươi đi Giang Nam đảm nhiệm chức Khâm Sai, chính là muôn ngươi đi rèn luyện lịch lãm, như vậy thuận bề đề bạt trong tương lai. Nhìn ra được bệ hạ đối với ngươi cực kỳ coi trọng đấy. Từ khi Đại Đường chúng ta lập quốc tới nay, bây giờ là vương triều Đại Chu, trừ hậu duệ vương công quý tộc thì không có ai với tuổi của ngươi trở thành quan lớn như vậy.
Tần Tiêu thở dài:
- Bệ hạ quá mức nâng đỡ cũng làm cho Tần mỗ có chút thụ sủng nhược kinh.
Trong nội tâm lại thầm nghĩ: Trương Giản Chi này có ngụ ý là ta đang mượn tên tuổi của Tần Quỳnh, Địch Nhân Kiệt, nhờ quan hệ cửa sau mới có được chức vị sao à?
Lý Long Cơ khoát khoát tay:
- Các lão, lời khách khí ta không cần nói nhiều, nói chuyện khẩn yếu đi. Là như thế này, Tần đại nhân hiện giờ nhìn thì triều đình cực kỳ bình tĩnh, kỳ thật mạch nước ngầm rất mạnh, che dấu nguy cơ cực lớn. Mượn hiện tại mà nói những vương công thần tử chúng ta luôn bị giám thị, hành vi cử chỉ phải cẩn thận khắp nơi, vạn nhất có không tốt sẽ rước họa vào thân. Tuy bệ hạ anh minh thần võ, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, ngày khác Long ngự quy thiên thì trong triều sẽ sinh ra nhiều tai họa.
Trương Giản Chi nhíu mày:
- Lâm Truy Vương nói đúng. Mấy năm trước tuy bệ hạ đã trục xuất Lư Lăng Vương Lý Hiển rồi triệu hồi, lại lập làm thái tử lần nữa, thế nhưng mà dùng bọn người Võ Tam Tư cầm đầu thì thế lực Võ gia thế lực vào thời khắc nào cũng nghĩ mưu hại thái tử Lý Hiển, cho người Võ gia ngồi trên long ỷ. Thái tử những năm này chịu khổ quá nhiều, cũng trở nên hơi chán nản, bó tay bó chân. Hơn nữa Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông hai huynh đệ này và bọn người Võ Tam Tư là cùng một giuộc, tình cảnh của thái tử đúng là có chút nguy cấp. Huống chi trong nội tâm Vũ Hoàng cũng có chút do dự bất định, rốt cuộc là truyền ngôi cho Võ gia hay trả lại cho Lý Đường. Giúp đỡ nghiệp lớn Lý Đường đã là nguy cơ trước mắt.
- Cũng không phải vậy!
Lý Trọng Tuấn luôn trầm tĩnh không lên tiếng thì lúc này căm tức nói ra:
- Chuyện trong triều, thì không cần phải nói. Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông là hai yêu nhân, ỷ vào Vũ Hoàng che chở cho nên cáo mượn oai hùm ở khắp nơi, đem trọn triều đình quấy khói đen mịt mù. Ngay cả trong quân đội hiện tại khắp nơi đều có nanh vuốt Võ gia. Các lão còn nhớ mấy năm trước diễn ra loạn Doanh Châu không? Khiết Đan Lý Tẫn Trung tôn Vạn Quang Vinh tạo phản, đánh Doanh Châu. Lúc ấy chỉ là phản loạn nhỏ, Vũ Hoàng bệ hạ lại giống trống khua chiêng động quân đi tiễu trừ, cũng ra lệnh cho người Võ gia giám phạt. Từ đó về sau bọn người Võ Tam Tư ở trong quân có được thế lực không nhỏ.
Tần Tiêu lập tức cảm giác có chút mờ mịt, âm thầm suy nghĩ:
- Giúp đỡ Lý Đường? Võ Tắc Thiên sau khi thoái vị thì không phải là Lý gia sao, quốc hiệu cũng sửa trở lại là Đường mà? Tuy ta từ ngàn năm sau đi tới thời đại này, đối với lịch sử lúc này cũng có hiểu rõ, nhưng mà chỉ có da lông mà thôi! Các triều đại đổi thay cho tới bây giờ đều không thiếu cảnh nội đấu với nhau. Nhưng không nghĩ tới trong thời buổi thái bình thịnh thế ở khắp nơi đều có nguy cơ... Chính trị, quân đội, ngôi vị hoàng đế, cung đình nhìn thì vô cùng xa xôi, trong vòng một đêm đột nhiên đặt ở trước mắt của mình.
- Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, Võ Tắc Thiên trai lơ (** đực) nam sủng mà thôi, trong lịch sử không phải ‘ đơn giản ’ bị Trương Giản Chi giải quyết sao? Không nghĩ tới bọn họ trước khi đền tội còn có thể tạo ra ảnh hưởng lớn tới triều đình như vậy; còn có Võ Tam Tư, người này lợi hại cũng sớm nghe qua, là cháu ruột của Võ Tắc Thiên, lúc nào cũng mong được kế vị hoàng đế, ngày sau cũng bị Lý Trọng Tuấn tự mình chém giết... Nếu ta nói ra những lời này mấy người kia không biết sẽ có cảm tưởng gì. Nhưng mà từ khi ta đi tới Đại Đường thì cũng sinh ra một chút diễn biến thay đổi, ít nhất trong lịch sử sẽ không xuất hiện hậu nhân Tần Quỳnh làm Võ Trạng Nguyên a? Còn có Lý Tự Nghiệp cùng Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện không đúng thời điểm, quả thực là có chút lộn xộn. Lịch sử có phải dựa vào quỹ tích trước đây hay không? Ngày hôm qua là lịch sử, ngày mai là gì không biết. Cái gọi là lịch sử chính là chuyện quá khứ. Sau này sẽ sinh ra chuyện gì còn có ai có thể đoán trước được đây?
Tần Tiêu lần đầu cảm giác chính mình phải đối mặt không phải là lịch sử. Chính hắn cuối cùng cũng phải ngồi với những người này đây mà, đối với chuyện tương lai không cách nào dự tính. Trong lúc vô hình chính hắn cũng thành một bộ phận của lịch sử.
Lý Long Cơ cầm lấy một chén rượu lên, sắc mặt của hắn tái nhợt thấp giọng nói:
- Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông là hai yêu nhân, còn có một đám cẩu nô tài của chúng, sớm muộn gì có một ngày ta Lý Long Cơ sẽ giết sạch bọn chúng!
Dứt lời liền ngửa cổ đem một chén rượu uống hết.
Trương Giản Chi lắc đầu, thấp giọng thở dài:
- Lâm Truy Vương bớt giận, tai vách mạch rừng, những lời này nếu rơi vào tay của kẻ có bốn lỗ tai chỉ sợ là sẽ sinh ra phiền toái. Mấy năm trước mẫu thân của Lâm Truy Vương là Bàng Phi cũng bởi vì đắc tội với nanh vuốt của Trương Dịch Chi nên kết quả bị tiện nhân kia gièm pha với bệ hạ đem mẫu thân của Lâm Truy Vương ban chết, quả thật là nhân thần công phẫn! Những chuyện này còn diễn ra không ít đấy.
Lý Long Cơ xôn xao đứng lên, một chưởng đập lên bàn rượu.
- Vi Đoàn Nhi, chính là dâm phụ tiện nhân này câu dẫn phụ vương ta không thành, ngược lại sinh lòng ghen ghét, rõ ràng hại chết mẫu thân của ta! Ta nhất định phải bầm thây ả thành vạn đoạn, tỏa cốt dương hôi!
Mọi người vội vàng ngăn cản Lý Long Cơ làm cho hắn ngồi xuống. Lý Trọng Tuấn cũng có chút nóng tính.
- Nói những yêu nhân này ta cũng hận không thể lột da rút gân của chúng! Một năm trước đệ đệ ta là Trọng Nhuận vào lúc nói chuyện phiếm lỡ lời: ‘ huynh đệ Trương Dịch Chi chỉ là một đám tiểu nhân trong nội cung ’ đã bị nghiêm hình xử tử! Đúng là một đám gian nhân.
Bởi vì thân phận khác biệt Lý Tự Nghiệp một mực trầm mặc không nói ngồi sau lưng Tần Tiêu. Nghe những lời ở đây không thể kiềm nén được, giật cuống họng hô:
- ‘ Pháp Khắc ’ đám điểu nhân đáng chết! Lão Lý ta hiện tại tiến vào cung chém những đầu đám tiểu nhân này!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Tần Tiêu ra đầu của thuyền hoa, mắt nhìn thấy sương khói bao phủ tám trăm dặm Động Đình, chưa phát giác ra hào khí trong ngực của mình rất kiềm nén, nhịn không được phát ra một tiếng thở dài, âm thanh phá hư không thống khoái đầm đìa.
- Nước trời hỗn hợp một vùng trong xanh, khí đầm Vân mộng vây quanh, trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương. Đây là câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên a, ha ha!
Tần Tiêu tâm tình xem như không tệ. Trở lại Giang Nam quen thuộc còn có hương vị của kẻ lãng tử quay về nhà Huống chi hiện tại bản thân hắn làm quan không nhỏ, cũng được xem là "Áo gấm về nhà".
Lúc này rời khỏi Trường An thì Tần Tiêu có rất nhiều cảm xúc. Hắn không biết lúc này mình gặp may hay là xui xẻo. Thăng quan phát tài trong lúc vô hình bị cuốn vào trong tranh đấu vô hình của các phe phái trong triều. Cơ hồ trong vòng một đêm hắn từ thảo dân biến thành nhân vật nóng bỏng tay được quan lại trong triều lôi kéo.
Tần Tiêu có chút bàng hoàng, nói lẩm bẩm:
- Đây là lịch sử ta quen thuộc sao? Thì ra ta chỉ muốn sống bình tĩnh qua hết cả đời này, nhưng hiện tại xem ra chuyện này không phải do ta, ngay cả Lý Long Cơ cũng thành huynh đệ kết nghĩa, Trương Giản Chi ra tay rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất sử dụng thế công nhân tình kéo hắn vào trận doanh của mình, trong lúc vô hình ta cùng bọn người Võ Tam Tư, Trương Dịch Chi đối lập với nhau, lập trường chính trị cũng chính xác hơn nhiều, chuyện này khiến thời gian sau này của ta không được yên ổn.
- Người đi lên vũ đài chính trị trong mắt cũng chỉ có lợi ích, không phải bằng hữu thì chính là địch nhân. Ta chỉ biết quân nhân chỉ có chiến tranh và phục tình quân lệnh, hoặc là nói một lòng truy cầu ấm no hạnh phúc cho dân chúng, cũng không phải quá hiểu chính trị, từ tình huống trước mặt ta đã không cách nào lảng tránh vấn đề "Chính trị" nghiêm trọng phức tạp này. Thuận theo lịch sử? Cải biến lịch sử? Chuyện này thật sự là vấn đề nghiêm trọng và phức tạp! Lịch sử? Lịch sử thì ai có thể nói được rõ ràng, trong lịch sử người nào dám nói ai đúng ai sai?
Tần Tiêu suy nghĩ nhập thần, một đại hán thân hình cao lớn cầm đao đi tới, sụt sịt cái mũi, nhìn Tần Tiêu nói:
- Công tử gia, lạnh như vậy sao không chui vào trong? Trong khoang thuyền có lò sưởi và rượu ngon, ở trong thuyền thoải mái thế mà? Chẳng lẽ bên ngoài có mỹ nữ cho anh ngắm sao?
Tần Tiêu giãn gân cốt một chút, hít sâu một hơi, cười ha hả, nói:
- Tám trăm dặm Động Đình, giang sơn như vẽ. Từ xưa đến nay Động Đình hồ chính là nơi văn nhân mặc khách tới làm thơ. Hiện tại đi ra ngắm cảnh cũng hợp mà.
Lý Tự Nghiệp lắc lắc đầu, đỉnh đạc nói:
- Ta không hiểu chúng là cái gì. Mấy ngày nay đi thuyền, mùi rượu thịt mập ăn được mặc dù rất thoải mái, xương cốt như đông cứng. Ta ngược lại muốn múa đao ở đầu thuyền một chút, hoạt động gân cốt một phen.
Lúc này trong khoang thuyền có một nam tử cao gầy chui ra, gấp gáp ngăn cản trước người của Lý Tự Nghiệp, nói:
- Đừng đừng đừng, ngươi là quả trừng den, một trận múa đao đùa nghịch thì không phải phá hủy con thuyền này sao? Hồ nước lạnh như băng rét thấu xương, chẳng lẽ muốn cho công tử bơi dưới nước tới Ngạc Châu sao?
- Quả trứng màu đen? (Hắc Đản)
Lý Tự Nghiệp nhìn qua nam nhân gầy còm kia, kêu lên.
- Ngươi cho rằng ngươi là mẹ của ta sao, tùy tiện đặt cho ta cái tên?
Tần Tiêu cười khẽ một tiếng, nói:
- Phạm tiên sinh, ngươi tính thử một chút, còn bao lâu nữa chúng ta mới tới Ngạc Châu.
Phạm tiên sinh này chính là Phạm Thế Đức do Hình Bộ phái tới đồng hành với Tần Tiêu. Tuổi chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt của hắn hơi trắng, râu vài ba tấc, thân thể gầy còm nhưng rất tinh thần, mặc kệ xuân hạ thu đông thì trong tay vẫn cầm theo một cây gậy trúc.
Phạm Thức Đức vái chào, nói:
- Bẩm công tử, hành trình này ước chừng còn hai ngày thì chúng ta có thể đi tới Ngạc Châu.
Lý Tự Nghiệp thở dài một tiếng:
- Trời ơi, còn phải hai ngày! Xương cốt của ta cứng ngắt hết rồi!
Thân thể lập tức trầm xuống "Uống uống" hai tiếng đánh ra hai quyền, thuyền hoa quả nhiên run lên, hắn cả kinh không dám làm nữa.
Phạm Thức Đức oán trách nhìn qua Lý Tự Nghiệp, nói:
- Tiểu tử ngốc nghếch, bảo ngươi đừng làm loạn mà không nghe.
Lý Tự Nghiệp đưa mắt nhìn qua hắn vài lần, nói:
- Ta cũng không chấp nhất với gia hỏa đau bệnh này. Ta đi uống rượu ăn thịt.
Dứt lời hắn chui vào trong khoang thuyền, cầm một bầu rượu đưa lên miệng mà uống.
Tần Tiêu cười ha hả vài tiếng rồi quay lưng đi, hắn thưởng thức cảnh sắc Động Đình hồ, lại nghĩ tới: Động Đình hồ của ngàn năm sau thì có cảnh tượng gì? Thật sự là giật mình như mộng, giật mình như mộng! !
Phạm Thức Đức còn chưa phát giác Tần Tiêu có chút giật mình, đi đến bên người Tần Tiêu, sau nửa ngày mở miệng hỏi:
- Tần đại nhân, tại hạ có vấn đề canh cánh trong lòng, không biết Tần đại nhân có thể chỉ giáo?
Tần Tiêu quay đầu lại nhìn qua Phạm Thức Đức:
- Phạm tiên sinh không cần khách khí như thế, có chuyện không gì không ngại nói thẳng. Tần mỗ trẻ người non dạ tuy làm Khâm Sai đại nhân, nhưng có rất nhiều chuyện cần ngài dạy bảo.
- Đại nhân quá khiêm tốn.
Phạm Sĩ Đức nói ra,
- Tần đại nhân nhận lệnh đi Giang Nam đạo tuần tra nhưng lại không mang theo vệ đội, cải trang xuất hành, hơn nữa ven đường đi còn đi thẳng tới Ngạc Châu, từ trước Khâm Sai đều không phải như vậy. Trong lòng tại hạ nghi hoặc không biết Tần đại nhân làm ra hành động này có ý gì?
Tần Tiêu cười cười:
- Phạm đại nhân, ngươi nghĩ lại đi. Nếu chúng ta phô trương đi tới mục tiêu, đi vào Giang Nam, hao người tốn của không nói, nhưng thật sự có thu hoạch gì sao? Những quan viên phía dưới không phải ăn chay, trà trộn quan trường nhiều năm, ai không có có một số chiêu đối phó quan trên chứ. Chiến tích kém cỏi thì làm cho nó tốt hơn, hoặc bảo người giả cảnh phồn hoa phú quý cho Khâm Sai nhìn thấy, cảnh thái bình giả tạo làm bộ trung lương này là chiêu sở trường của không ít tham quan ô lại đấy.
Phạm Thức Đức bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu khen:
- Đại nhân cao kiến, thuộc hạ tuyệt đối không kịp, hổ thẹn, hổ thẹn!
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Khâm Sai đại nhân tuổi còn nhỏ, tâm tư kín đáo lão luyện thành thục, không làm việc theo lẽ thường...
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: cao kiến, cái gì cao kiến. Ta chỉ xem phim truyền hình nhiều hơn các người mà thôi.
Tần Tiêu nghĩ lại, cường long bất áp quá địa đầu xà, đến Giang Nam làm Khâm Sai ít nhất phải biết tình hình trước rồi nói sau, vì vậy nhìn Phạm Thức Đức nói ra:
- Phạm tiên sinh, ngươi kiến thức rộng rãi có thể nói cho vãn sinh vài câu, vân nhân lịch sử của Ngạc Châu là gì, xem như tiêu khiển cũng tốt.
Phạm Thức Đức cuống quít nói:
- Đại nhân không nên tự xưng là vãn sinh, chẳng phải chỉ là chuyện của lão hủ thôi, chuyện này vạn lần không được!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss