Quyển 2: Thế gia loạn.
Chương 117 : Khách đêm tuyết.
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Sắc trời đã hoàn toàn tối, mà tuyết vẫn rơi như trước, quán trọ tối mịt mà lạnh như băng, giống như bị tuyết lớn bao phủ mặt đất, không khí nặng nề.
Hàn Mạc cùng Hàn Thanh ngồi ở một cái bàn trong phòng lớn của quán trọ, nhìn xem đồ ăn trên bàn tới sững sờ.
Một đĩa rau cỏ lạnh như băng, hai con cá mặn, lại thêm một chén lớn thịt bò đã hơi tản ra vị chua, mặt khác là vài cái bánh bao còn cứng hơn đá, đây chính là “bữa tối phong phú” họ mất một lạng bạc mới có được.
Mặt hai người đều âm trầm.
Từ nhỏ đến lớn, không nói Hàn Mạc, ngay cả Hàn Thanh là hạ nhân, cũng không nếm qua thức ăn khiến người ta không muốn ăn như vậy.
- Hai vị thiếu gia, đây là món ngon quán trọ rất vất vả mới lưu lại được.
Nhị Hổ vóc dáng thấp cười hì hì nói:
- Hai ngài cũng biết, trời đông giá rét, ở chỗ hoang vu này, không dễ kiếm thức ăn, chúng ta cũng dốc sức làm ra vài món ăn này, hai ngài cố ăn, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ.
Hàn Thanh nắm tay, lạnh lùng nói:
- Cho dù đặt mấy món ăn này ở trong thành, chẳng qua cũng ba tiền bạc, hơn nữa của người khác còn nóng hổi, ngươi thu chúng ta một lạng bạc, cho chúng ta một đống rác rưởi như vậy? Này cho người ăn?
Nhị Hổ không nóng nảy, cười ha ha nói:
- Hai vị thiếu gia đừng nóng giận, hiện giờ không phải không có cách nào khác sao? Chúng ta cũng muốn làm nóng đồ ăn, chỉ là… chỉ là củi đều bị tuyết rơi phủ kín, lấy ra cũng không đốt được, chỗ này chỉ dùng vẻn vẹn bó củi sưởi ấm cho hai vị thiếu gia. Hai vị tha thứ một chút.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, lập tức liền nghe được một giọng nói thô kệch:
- Trong nhà có người không?
Nhị Hổ chắp tay với hai người Hàn Mạc, nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh liền truyền đến giọng nói cung kính của hắn:
- Các vị muốn ở trọ sao? Mau mời vào, có phòng thượng hạng đang chuẩn bị, còn có đồ ăn nóng hổi, ăn vào ấm cơ thể.
Hàn Mạc lắc đầu, cũng không biết là tên quỷ không may nào sẽ bị hãm hại.
Lại nghe giọng nói Nhị Hổ truyền tới:
- Các vị thiếu gia, các ngài tiến vào phòng trước, tôi đi cho mấy con ngựa ăn, các vị ăn uống, cũng không thể để tuấn mã thiệt thòi phải không?
Nghe được giọng nói thô kệch:
- Ta cùng ngươi đi cho ngựa ăn.
Dường như là lo lắng Nhị Hổ, cho nên đi theo giám thị.
Tên gầy lại chui ra giống như bóng ma, đứng trước cửa, kỳ quái nói:
- Mời các vị đến!
Hàn Mạc cau mày, nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy ba người từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, hai người phía trước đều mặc áo gấm bên trong, ngoài khoác áo lông cáo, trên đầu đội mũ lông, người phía trước áo lông màu trắng, người đằng sau màu nâu, nhìn qua đều cực kỳ đẹp đẽ quý gia. Người cuối cùng càng quỷ dị, toàn thân trên dưới áo bông dày đặc màu xám, mũ trên đầu cũng vừa dày vừa cao, hắn cúi thấp đầu, hơn nữa trong tiệm tối mờ, ai cũng không nhìn ra bộ dạng hắn.
Hàn Mạc thầm than trong lòng:
- Xem ra đều là đệ tử nhà phú quý, chỉ là bộ dáng như vậy, chắc hẳn đã bị những người trong tiệm này coi trọng.Nếu như quán trọ này thật sự là hắc điếm mà nói, như vậy mấy vị quý công tử này nhất định lành ít dữ nhiều.
…
- Trước dọn rượu và thức ăn.
Cậu ấm mặc áo lông cáo màu nâu đi ở giữa nói:
- Sau đó an bài phòng trọ, chỗ này của các ngươi có món gì ngon đều mang lên, chúng ta không thiếu bạc cho các ngươi.
Giọng nói người này vô cùng thanh thuý, Hàn Mạc nghe vào tai, thân thể nhịn không được mà chấn động, nhìn về phía Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng dùng một loại thần sắc kinh ngạc nhìn mình, rất hiển nhiên, hai người đều cảm giác được giọng nói này quen thuộc như vậy.
Trong ánh mắt Hàn Mạc lộ ra vẻ nghi vấn, dường như hỏi thăm Hàn Thanh có nghe ra là ai hay không, Hàn Thanh lắc đầu, trong mắt cũng lộ ra vẻ thăm hỏi, Hàn Mạc cũng lắc đầu.
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng dù hai người rất thông minh, nhất thời cũng không nhớ nổi đến tột cùng là ai, càng không nhớ nổi nghe qua ở nơi nào.
Ba vị khách cũng chọn cái bàn khác trong phòng lớn ngồi xuống, hới cách Hàn Mạc bên này, cậu ấm mặc áo nâu ngồi xuống, nhìn bốn phía, thấy hai người Hàn Mạc, sửng sốt một chút, dán lại gần nói vài câu gì đó với cậu ấm áo lông trắn, công tử áo lông trắng khẽ gật đầu, cũng không nhìn Hàn Mạc bên này.
Cũng không lâu lắm, một người lại từ bên ngoài đi vào, thân hình cao lớn, mặc áo da, trên đầu đội mũ da, để lộ ra chòm râu dầy trên mặt, chỉ có điều ngọn đèn trong tiệm tối mờ, lại xem không rõ ràng lắm. Hắn nhìn xung quanh, lúc này mới đi về phía đồng bạn, chẳng qua đối với sự tồn tại của hai người Hàn Mạc, dường như cũng rất kỳ quái, vừa đi vừa đánh giá.
Bên ngoài gió lạnh vẫn gào thét như cũ, trong trời đất hiu quạnh, giống như có vô số oan hồn đang khóc lóc.
Bên này Hàn Mạc không nói lời nào, bên công tử áo lông trắng cũng không ai nói chuyện, trong phòng quạnh quẽ khác thường, không khí nặng nề.
Rất nhanh tên gầy liền đưa rượu và thức ăn tới, chứng kiến thức ăn bốc hơi nóng, cái mũi Hàn Thanh tức muốn lệch, còn Hàn Mạc, lại hứng thú nhìn qua.
Tên gầy đưa rượu và thức ăn lên, so với rượu và thức ăn của hai người Hàn mạc, lại cao hơn vài cấp bậc.
Có hai con gà nướng thơm ngào ngạt, hai chén thịt bò lớn, thậm chí còn có thịt viên, tuy những thứ này trong mắt Hàn Mạc và Hàn Thanh chưa phải thứ gì ngon, nhưng ở quán trọ nơi hoang dã này, trong trời đông giá rét tuyết bay, lúc này có thể đưa lên đồ ăn ngon như vậy, quả là khiến người ta thèm thuồng.
Yết hầu Hàn Thanh đã phập phòng cao thấp, ngửi thấy mùi thơm này, hắn gần như muốn đứng dậy chất vấn, lại bị Hàn Mạc dùng ánh mắt lãnh đạm ngăn cản.
- Phần thưởng cho ngươi.
Rượu và thức ăn đạt lên bàn, công tử áo nâu liền ném ra một thỏi bạc, nói thế nào cũng có bốn năm lạng, tên gầy cũng không khách khí, thu vào.
- Các vị có mang nhiều bạc không?
Tên gầy đột nhiên hỏi.
Ngoài trừ tên mặc áo bông xám quỷ dị vẫn cúi đầu, ba người khác đều nhìn về phía tên gầy, công tử áo xám ngạc nhiên nói:
- Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?
Tên gầy nhàn nhạt hỏi:
- Các ngài thích đánh bạc không?
Đại án mặc áo da cười nói:
- Chẳng lẽ chỗ này của các ngươi còn có sòng bạc?
Tên gầy nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa, chỉ chậm rãi lui ra, để lại mọi người kinh ngạc.
Công tử áo nâu ngạc nhiên nói:
- Người này hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh chủ ý tới bạc của chúng ta?
Hắn đứng dậy, đi về phía đại hán đang buồn ngủ chỗ quầy hàng kêu lên:
- Thiếu gia ta mặc kệ các ngươi có phải hắc điếm hay không, nếu các ngươi muốn đánh chủ ý tới chúng ta, cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
Giọng nói hắn thanh thuý, lời này vốn là đe doạ trải qua miệng hắn, lại không có một chút khí thế.
Công tử áo lông trắng một mực chưa mở miệng nói chuyện nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo công tử áo lông nâu ngồi xuống, dường như công tử áo lông nâu rất kính sợ công tử áo lông trắng, thấy hắn ý bảo, cũng không dám nhiều lời, ngồi xuống.
Công tử áo lông trắng ngẩng đầu, nhìn qua cửa chính quán trọ, mà mấy người khác thấy hắn nhìn về phía cửa chính, ngoại trừ người áo bông xám một mực không để ý bên ngoài, cũng đều kìm lòng không được nhìn qua.
- Đã vứt bỏ được hắn hay chưa?
Đại hắn áo da thấp giọng nói, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía người áo bông xám.
Nghe ý tứ của hắn, dường như tránh né người nào đó theo dõi.
Người áo bông xám cũng không trả lời, trầm mặc không nói, công tử áo nâu nhịn không được góp lời thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ còn chưa vứt bỏ được hắn? Tên kia giống như quỷ vậy, cuối cùng hắn muốn làm gì?
- Ta muốn lột da của hắn!
Đại hán nắm chặt hai đấm, giận không kiềm chế được nói, đôi mi dày của hắn nhăn lại, trở nên vừa dày vừa thô, nhìn qua có chút uy mãnh.
Cuối cùng người áo bông xám mở miệng nói:
- Chúng ta không phải đối thủ của hắn!
Giọng nói của hắn trầm thấp mà khan khan, khiến người ta nghe hơi không thoải mái.
Đại hán nắm chặt nắm đấm, dường như cũng thừa nhận sự thật này, thở dài một tiếng, có vẻ rất là bất đắc dĩ.
Hàn Thanh thấp giọng nói:
- Thiếu gia, xem ra mấy tên này bị người đuổi theo.
Hàn Mạc gật đầu, bốn người đối phương, bỏ qua hai gã công tử một bên không đề cập tới, chỉ nói vị đại hán cùng người áo bông xám, xem qua biết không phải hạng người thông thường, nghe ý của bọn họ, dường như là bị một người đuổi theo, hơn nữa bốn người hiển nhiên có phần sợ hãi người đó, người đuổi theo phía sau nhất định cũng là nhân vật lợi hại.
Công tử áo lông trắng trầm ngâm, nhìn chung quanh hắn, ánh mặt chợt dừng lại bên Hàn Mạc, thu hồi ánh mắt, hắn khẽ nói vài câu gì đó bên tai công tử áo nâu.
Công tử áo nâu xoay đầu nhìn lại, liếc bên Hàn Mạc, đột nhiên bưng một chén thịt bò lớn cùng một con gà nướng trên bàn, chậm rãi đi tới.
Hàn Mạc cùng Hàn Thanh liếc nhau, nhất thời không rõ đối phương muốn làm gì, chẳng lẽ thấy đồ ăn bên mình quá kém, động lòng trắc ẩn, muốn qua đưa chút đồ ăn tới?
Hàn Mạc mới không tin thế giới này có nhiều người tốt bụng như vậy.
- Đây là phần thưởng của công tử nhà ta cho các ngươi.
Công tử áo nâu cười hì hì nói:
- Đi ra ngoài đều không dễ dàng, mọi người kết giao bạn bè nhé.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Trong bốn biển đều là anh em, công tử ngược lại là người nghĩa khí!
Hắn đứng dậy, người khác khách khí như vậy, ta đây cũng không thể quá lãnh đạm.
Công tử áo lông nâu đặt đồ ăn lên bàn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, đang muốn nói chuyện, trong nháy mắt, khuôn mặt hắn ngây ra, đôi mắt sang ngời nhìn chằm chằm Hàn Mạc, có vẻ rất là khiếp sợ.
Hàn Mạc trông thấy khuôn mặt vị công tử này, thấy làn da hắn trắng nõn, lông mày xanh đôi mắt đẹp, lập tức cũng sửng sốt.
- …. Là ngươi!
Trong lúc hai người khẽ giật mình, cùng nói, đều kinh ngạc vạn phần.
Quyển 2: Thế gia loạn.
Chương 118 : Không có ý tốt.
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Hàn Mạc kinh ngạc nhìn công tử áo nâu trước mắt này, lúc trước hắn cũng cảm thấy giọng nói của người này cực kỳ quen thuộc, chỉ là nghĩ mãi không ra đã gặp nhau ở nơi nào, lúc này thấy được gương mặt của người này, trong lúc đầu óc quay tít, bỗng nhiên nhớ tới, vị công tử này dĩ nhiên là Tiểu Quân nửa năm trước gặp ở trong mưa.
Ngày ấy sau khi đánh một trận ở Rừng Đen, Hàn mạc cùng Chu Tiểu Ngôn binh chia hai đường, hắn mang Hàn Thanh về thành Đông Hải theo con đường rừng Bạch Dương, giữa đường mưa to, gặp được hai cô gái mặc đồ nam nhân, lúc đó còn thương hương tiếc ngọc đưa một cái ô, ngoại trừ cô gái áo trắng lạnh lùng cao quý ra, người khách chính là nha hoàn Tiểu Quân này.
Ngày đông đều mặc dầy đặc, nhìn không ra thân hình, nhất thời cũng không có nhận ra, lúc này Tiểu Quân gần ngay trước mặt, dung mạo rõ ràng, Hàn Mạc thoáng cái đã nhận ra được.
Mà Tiểu Quân hiển nhiên cũng khắc sâu Hàn Mạc trong trí nhớ, trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, lập tức nhớ tới, hai người đều không kìm lòng được kêu thành tiếng.
Tiếng kêu kinh ngạc của hai người, Hàn Thanh còn tưởng xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên đứng lên, nắm đấm lại, đám người công tử áo trắng bên kia cũng đứng lên, đại hán kia còn muốn xông lại.
Tiểu Quân vội vàng quay đầu lại nói:
- Là người một nhà!
Hàn Mạc sững sờ, lập tức không khỏi mỉm cười, hắn lại chẳng biết trở thành người một nhà với đám người này lúc nào, tiểu nha đầu xinh đẹp này thật sự cũng không sợ người lạ.
Công tử áo trắng nhíu mày, Tiểu Quân đã giải thích:
- Tiểu… Công tử, này… cái ô… tên tặng cái ô!
Lời nàng nói không giải thích được, những người khác chưa hẳn hiểu, nhưng công tử áo trắng “A” một tiếng, dường như nhớ ra cái gì đó.
Hàn Mạc lập tức rõ ràng, công tử áo lông trắng này chắc hẳn chính là tiểu thư áo trắng cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, từ biệt nửa năm, lại gặp các nàng ở chỗ này.
- Đời người nơi nào không gặp lại!
Hàn Mạc chắp tay với công tử lông trắng bên kia:
- Ngày đó tặng ô, hôm nay các hạ đưa thức ăn, ta và ngươi coi như thanh toán xong.
Tiểu Quân nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, chợt lộ ra sắc mặt giận dữ.
Trong mắt nàng, cho rằng có thêm sự trợ giúp, không thể tưởng công tử anh tuấn này không ngờ lạnh lùng, nhìn xem khuôn mặt cười nhẹ nhàng, nhưng một câu “thanh toán xong”, bỏ quan hệ qua một bên.
Hàn Mạc biết rõ đằng sau mấy người này còn có nhân vật lợi hại đang tìm bọn họ phiền toái, hắn không muốn xem vào đó, ai biết người đằng sau là loại người gì, cũng không nên thật sự gây rắc rối cho mình.
Công tử áo trắng lệnh Tiểu Quân đưa thức ăn, ngay từ đầu cũng không biết mình là ai, rộng rãi tặng đồ như vậy, chẳng qua là muốn lôi kéo hai người Hàn Mạc, hợp lực đối phí người theo đằng sau, điểm này Hàn Mạc rõ ràng, hắn không hề muốn bản thân bị người khác lợi dụng.
Chân mày công tử áo trắng cau lại, lập tức thản nhiên nói:
- Tiểu Quân, người này chúng ta không biết, trở về ăn cơm.
Công tử áo trắng ngồi xuống, trên mặt lạnh lùng hờ hững.
Nàng là người thông minh, ý tứ những lời này của Hàn Mạc, hiển nhiên là không muốn có quá nhiều liên luỵ với bọn họ, nàng tự nhiên sẽ không cưỡng cầu Hàn Mạc trợ giúp.
Tiểu Quân hung hăng trừng Hàn Mạc, dậm chân một cái, trở lại chỗ ngồi của mình, quệt miệng thấp giọng nói:
- Đàn ông không có nghĩa khí, trở về làm cho tên đằng sau hù chết hắn.
Đại hán áo da thấp giọng nói:
- Hai người này dám ở lại trong quán trọ nơi hoang dã này, xem ra cũng không phải người thường.
- Tần Sơn, ngươi quá nhiều lời.
Công tử áo trắng thản nhiên nói.
Đại hán áo da Tần Sơn cúi đầu xuống, không dám nói thêm nữa.
Hai người Hàn Mạc có đồ ăn đưa tới, cũng không khách khí, chỉ một lát, đã tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn, lúc này mới vỗ bụng đi về phòng mình, cũng không để ý tới đám người công tử áo trắng.
Tiểu Quân oán hận nhìn chằm chằm hai người Hàn Mạc thản nhiên lên lầu, trong miệng lại lầm bầm hai câu, có vẻ rất là tức giận.
…
Trong phòng trọ cực kỳ lạnh lẽo, Hàn Thanh đành phải gọi tên gầy tới, dùng năm mươi văn tiền lấy chiếc lò lửa, gian phòng mới bắt đầu ấm lên.
Hàn Mạc tựa trên giường cũng không tính sạch sẽ, dường như đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thét ngoài phòng, loại âm thanh gió lạnh giống quỷ khóc này khiến trong lòng người ta thật sự rất khó yên tĩnh.
- Ngươi nói trong này có sòng bạc?
Hàn Mạc trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Hàn Thanh đang dựa lên bàn buồn ngủ, mấy ngày nay một đường bôn ba, thân thể mệt mỏi, vốn định tìm một chỗ nghỉ tạm, lại không thể tưởng được đụng phải một chỗ không may như vậy, hắn đang một bụng phẫn nộ, nghe được câu hỏi của thiếu gia, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, mới nói:
- Thiếu gia, có muốn ta ra ngoài tìm hiểu một chút hay không? Nhưng… Ta nhớ rằng ngài cũng không thích bài bạc.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Ta có nói qua ta muốn đánh bạc sao?
Hàn Thanh đi đến bên giường, cười hì hì nói:
- Thiếu gia, đêm dài đằng đẵng, có muốn ta đi tìm cô gái kia đến làm ấm giường cho ngài? Ta nghĩ bạc của chúng ta cũng đủ khiến nàng cởi y phục của nàng.
- Nữ nhân?
Hàn Mạc sững sờ, lập tức cười hắc hắc nói:
- Ngươi nói Diễm nương kia?
- Đúng vậy.
Hàn Thanh cảm khái nói:
- Trong đầu ta bây giờ còn bóng dáng cô nàng lẳng lơ kia, nhưng không biết nàng chạy đi đâu.
Hàn Mạc vỗ đầu Hàn Thanh, mắng:
- Không thể tưởng được sắc tâm của tiểu tử thối ngươi không nhỏ. Bà chủ Diễm tự xưng là bà chủ nơi này, nàng dám mở quán trọ ở nơi này, lá gan không nhỏ, công phu của thuộc hạ tự nhiên cũng không yếu. Ngươi có chú ý tới hay không, móng tay bà chủ Diễm vừa nhọn vừa dài, giống như gai sắc mọc trên ngón tay, ta hoài nghi móc tay nàng không phải dùng để trang trí, mà dùng để giết người.
Hàn Thanh nghĩ nghĩ, thở dài:
- Xem ra quả thật không thể đánh chủ ý tới nàng.
Hàn Thanh dừng một chút, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia, ngài nói tại sao hai cô gái mặc đồ nam cũng chạy tới đây? Cuối cùng các nàng là ai? Ai đuổi theo phía sau bọn họ?
- Những điều này có quan hệ gì với chúng ta?
Hàn Mạc thản nhiên nói, hai tay gối đầu, nhắm mắt lại nói:
- Ngủ đi, nơi này không phải chỗ gì tốt, trời vừa sang chúng ta sẽ đi, chỉ sợ Chu Tiểu Ngôn đã tới khe Lê Cốc.
Hàn Thanh gật đ ầunói:
- Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi trước, ta gác đêm, xem bọn họ có thể giở thủ đoạn gì.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thật sự giở thủ đoạn, thủ cũng không thủ được. Chẳng qua người quán trọ thật sự muốn ra tay, ta nghĩ sẽ xuống tay với mấy ngươi kia trước, trong mắt bọn họ, có lẽ chúng ta còn chưa đủ tư cách để bọn họ ra tay.
Chợt nghe ngoài hành lang truyền đến một hồi bước chân, lại nghe giọng nói tên gầy truyền đến:
- Nơi này chính là phòng trọ các vị muốn, đều là gian phòng tốt nhất.
Tất nhiên là hắn mang theo mấy người tiểu thư áo trắng lên lầu dừng chân.
Vốn Hàn Thanh tưởng mấy tên kia trông thấy thảm trạng phòng trọ, chắc chắn sẽ lớn tiếng la lắng, chỉ là chờ một lát, lại không nghe thấy âm thanh bất mãn truyền đến.
- Người khác đã có thể ăn đồ ngon, phòng trọ tất nhiên sẽ tốt hơn chúng ta nhiều lắm.
Dường như Hàn Mạc biết rõ tâm tư của Hàn Thanh, thản nhiên nói.
Chỉ có điều như vậy cũng tốt, tuy điều kiện kém một chút, nhưng dường như cho thấy quán trọ cũng không có hứng thú gì với mình, sự hứng thú của quán trọ, chắc hẳn đều đặt trên người mấy người công tử áo trắng kia.
Hàn Mạc còn chưa tiến vào giấc ngủ, đã bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, hắn mở to mắt, nhìn về phía Hàn Thanh, chỉ thấy Hàn Thanh cũng đang nhìn về phía mình.
- Ai?
Hàn Thanh trầm giọng hỏi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng Tần Sơn:
- Ta ở cách vách các ngươi, không biết có tiện tới quấy rầy hay không?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đêm dài yên tĩnh, thân thể mệt mỏi, có chuyện gì nói rõ ràng đi.
Tần Sơn bên ngoài nói:
- Chẳng lẽ hai vị cho rằng ta là người xấu phải không? Ta quả thật có chuyện quan trọng muốn nói một câu với hai vị, có lẽ sẽ có lợi cho hai vị.
Hàn Mạc nhíu này, cuối cùng chép miệng, ý bảo Hàn Thanh đi mở cửa.
Hàn Thanh mở cửa, đại hán khôi ngô Tần Sơn mặc quần áo da lập tức đi tới, ôm quyền, nói:
- Quấy rầy, quấy rầu, kính xin hai vị đừng nên trách tội!
Chờ hắn tiến vào, Hàn Thanh lập tức đóng cửa phòng, canh giữ ở bên cửa phòng.
Hàn Mạc ngồi dậy, nhìn xem Tần Sơn, mỉm cười nói:
- Không biết chuyện quan trọng theo như lời các hạ là chuyện gì?
Tần Sơn tới gần, thấp giọng nói thẳng vào vấn đề:
- Chẳng lẽ hai vị không cảm thấy quán trọ này có chút vấn đề? Trong vòng ba mươi dặm vuông chỗ này không thấy bóng người, quan trọ này trơ trọi nơi này, người qua đường rất thưa thớt, vì sao bọn họ lại chọn chỗ này?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Tần huynh có gì chỉ giáo?
Tần Sơn thấp giọng nói:
- Vừa rồi ta đi ra ngoài dạo một vòng. Chắc hẳn hai vị biết rõ, quán trọ này là ba căn nhà gỗ liền một chỗ, lúc ta đi qua toà nhà bên trái, lại nghe bên trong truyền tới âm thanh cực kỳ cổ quái, giống như có người gọi, nhưng âm thanh rất nhỏ, nghe không rõ ràng, hơn nữa trong phòng không có đốt đèn…!
Hắn lộ ra thần sắc quái dị, hơn nữa gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, bầu không khí thật đúng là nặng nề quỷ dị.
- Tần huynh đang nói chuyện quỷ?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ta nghe, trên người hơi sởn gai ốc đó.
Tần Sơn cười cười, biểu lộ hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói:
- Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm. Kỳ thật ta cảm thấy, trong tiệm này không hề có người khác xuất hiện, chắc hẳn không ít người trong tối, có lẽ tối nay bọn họ sẽ gây bất lợi với chúng ta.
- Chúng ta chỉ là khách tìm nơi ngủ trọ, giao tiền ở trọ, không gây chuyện thị phim, vì sao bọn họ phải bất lợi với chúng ta?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Huống chi trên người chúng ta cũng không có bạc, gây chuyện với chúng ta, cũng không có chỗ tốt!
Tần Sơn lắc đầu, thở dài:
- Chỉ sợ tiểu huynh đệ không hay ra khỏi nhà đúng không? Lòng người khó lường, xem ra cậu vẫn không hiểu đó.
- Xin chỉ giáo!
Hàn Mạc mỉm cười chân thành nói.
Tần Sơn một bộ đàn anh nói:
- Có lẽ tiểu huynh đệ không biết, có một số hắc điếm, bọn họ không nhất định muốn cướp tiền, mà giết người, sau đó dùng thịt người làm thành bánh bao bán, hơn nữa còn chọn những người da mịn thịt mềm…!
Tần Sơn chỉ Hàn Mạc nói:
- Giống như tiểu huynh đệ vậy, dù không có bạc, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ ra tay.
Hàn Mạc cố ý làm ra bộ hoảng sợ nói:
- Chuyện đó là thật?
Nhìn thầy Hàn Mạc lộ vẻ hoảng sợ, trong mắt Tần Sơn xẹt qua ý cười, nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc nói:
- Tuyệt đối không nói sai. Tiểu huynh đệ, ta xem hai người làm người trung hậu, rời nhà cũng không dễ dàng, cho nên mới mở miệng nhắc nhở, cũng đừng trách ta lắm miệng đó.
- Không dám không dám.
Hàn Mạc liên tục nói:
- Như vậy xem ra, thật đúng là nguy hiểm, ta thân ở cảnh ngộ nguy hiểm cũng không tự biết, nhờ có Tần huynh nhắc nhở. Tần huynh, theo ý kiến của huynh, cần phải làm thế nào?
Tần Sơn hơi trầm ngâm, mới nói:
- Vốn định để hai vị tiểu huynh đệ liên thủ cùng chúng ta đối phó đám người này, chẳng qua… chẳng qua thế cục không rõ, chúng ta chưa hẳn là đối thủ của bọn họ. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là hai vị tiểu huynh đệ nhân lúc ban đêm rời đi thì tốt… Chỉ là đêm đông giá rét, trời đất lạnh lẽo, quần áo của hai vị tiểu huynh đệ chưa hẳn có thể chống đỡ được hơi lạnh.
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng, đại khái hiểu rõ tâm tư người, trên mặt vẫn là bộ dạng khiêm tốn:
- Đúng vậy, quần áo này rời đi trong đêm, chỉ sợ cũng bị đông chết, còn không bằng đấu một trận với người trong quán trọ!
- Công tử nhà ta cảm động và nhớ nhung ân tình tiểu huynh đệ tặng ô, cho nên chuẩn bị tặng áo lông cho hai vị, hai vị mặc áo lông, đang đêm rời iđ, chắc hẳn chó thể chống được cái lạnh.
Trong mắt Tần Sơn loé ra ánh sáng khác thường:
- Nếu hai vị đồng ý, ta sẽ đi lấy quần áo.
Hàn Mạc trầm ngâm, đột nhiên cười nói:
- Cũng là ý kiến hay. Chỉ có điều bên ngoài tối mịt, chúng ta nên đi hướng nào?
- Hướng Đông Nam.
Hàn Sơn lập tức nói:
- Phía tây bắc hiện giờ sắp có chiến tranh, không đi được. Hai vị một đường đi hướng đông nam, tự nhiên không có chuyện gì.
Phía đông nam, cũng chính là phía Yên kinh, chẳng khắc nào để Hàn Mạc đi ngược trở về.
- Ý kiến hay.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Hỏi lại Tần huynh một câu, chủ ý này là tự huynh nghĩ ra, hay là vị công tử áo trắn của các huynh phân phó huynh làm?
Tần Sơn sững sờ, chợt nhíu mày, sắc mặt trầm xuống:
- Tiểu huynh đệ, lời này của cậu có ý gì?
Hàn Mạc mang nụ cười quái dị trên mặt, thản nhiên nói:
- Ta nghe nói dường như mấy vị có chút phiền toái, có người truy đuổi mấy vị, không biết có việc này không?
Trên mặt Tần Sơn càng âm trầm, trong con mắt hiện lên sát khí.
Lúc bọn họ nói chuyện dưới lầu, âm thanh không lớn, không thể tưởng được người trẻ tuổi này lại nghe được.
- Hai người chúng ta mặc áo lông, nửa đêm rời đi, đi về phía đông nam, nếu thuận lợi thì thôi, nếu không thuận lợi… Ai, nếu đụng phải người truy đuổi mấy người, đêm hôm khuya khoắt, hắn không thấy rõ bộ dáng chúng ta, chỉ thấy áo lông trên người chúng ta, huynh nói hắn có thể cho rằng chúng ta chính là hai vị công tử nhà huynh? Huynh nói hắn có thể tiếp tục đuổi theo chúng ta?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tần huynh dường như là muốn để chúng ta thay mấy người dẫn người theo dõi kia rời đi phải không?
Sắc mặt Tần Sơn thay đổi, lui về phía sau một bước, có vẻ rất là khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng mấy người trẻ tuổi ra đời không lâu, sẽ không hiểu quỷ kế trong đó, ai biết tâm tư của mình, lại bị người trẻ tuổi kia hời hợt vạch trần, hắn như nào không khiếp sợ.
Đang lúc này, Hàn Mạc chợt nghe một âm thanh kỳ quái từ ngoài cửa sổ truyền tới.
Đó là âm thanh cây sáo, thổi theo nhạc, trong gió lạnh gào thét truyền lại, tuy chưa hẳn rất rõ ràng, nhưng có thể xuyên qua gió lạnh gào thét bên ngoài truyền vào trong phòng, người thổi sáo tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
Nghe được tiếng sáo kia, cơ mặt Tần Sơn run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, xoay mạnh người, kéo cửa phòng, liền xông ra ngoài.
Quyển 2: Thế gia loạn.
Chương 119: Một nhánh tuyết..
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Trong phòng trọ thứ tư bên trái phòng Hàn Mạc, bố trí trong phòng so với phòng Hàn Mạc cách biệt một trời một vực, trong này có chăn ấm áp mà sạch sẽ, có cái bàn trạm trổ lau sạch sẽ sáng bóng, thậm chí còn có bàn trang điểm, trong phòng còn có hai lò than đang cháy hồng, cả phòng ấm áp như mùa xuân.
Công tử áo lông trắng đã cởi bỏ áo khoác, gỡ mũ xuống, lộ ra một bộ áo gấm cùng tóc dài mềm mại, khuôn mặt nàng trắng nõn mà không tỳ vết, ngũ quan tinh tế khiến người ta sợ hãi, nhưng khuôn mặt thanh tú cao quý lại quá lạnh lùng, lạnh lùng giống như không ăn khói lửa nhân gian.
Nàng đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn qua tuyết đêm bên ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng Tiểu Quân truyền vào:
- Công tử, ta là Tiểu Quân!
- Vào đi!
Tiểu thư áo lông trắng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
- Cửa không khoá!
Tiểu quân đẩy cửa tiến vào, lập tức đóng cửa lại, đi đến bên người tiểu thư áo trắng, nói khẽ:
- Tiểu thư, ngài còn đang lo lắng người kia sẽ đuổi theo?
Tiểu thư áo trắng thở dài yếu ớt, nói:
- Có lẽ hắn là người đáng sợ nhất mà ta gặp phải đời này, nhưng đến hiện giờ ta cũng không biết hắn là địch hay bạn. Nếu nói là bạn bè, vì sao hắn phải trêu chúng ta ven đường, nếu là địch, vì sao hắn không ra tay? Dùng bản lãnh của hắn, chúng ta căn bản không phải đối thủ.
- Tiểu thư, ngài thông minh như vậy, có đoán ra lai lịch của hắn?
Tiểu Quân trừng hai mắt hỏi:
- Trong vòng ba chiêu hắn có thể đánh bại Truy Phong, bản lĩnh này là công phu ta thấy lợi hại nhất.
Tiểu thư áo trắng nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta không biết. Tiểu Quân, ngươi biết không, từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ ta có loại cảm giác bất đắc dĩ này, ta cảm thấy, cảm thấy giống như chúng ta ở trong mắt hắn vậy, chuyện gì hắn đều rõ ràng.
Tiểu Quân nhíu mày, bỗng nhiên nói:
- Tiểu thư, Truy Phong vừa mới nghĩ một biện pháp tránh đi tên kỳ quái kia.
- Biện pháp gì?
Tiểu thư áo trắng xoay người lại, khuôn mặt mờ ảo mang theo nghi hoặc, cặp mày liễu chau lại.
Tiểu Quân thở dài, mới nói:
- Hắn muốn để hai tên kia dẫn tên kỳ quái kia giúp chúng ta. Tần Sơn đã dựa theo hắn phân phó, tới gian phòng của người kia, cũng không biết có thể hoàn thành hay không?
Tiểu Quân lập tức nói ra phương pháp cụ thể.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng nói:
- Bản lĩnh theo dõi của Truy Phong không kém, nhưng bản lĩnh bày mưu tính kế, lại xa xa không bằng thuật theo dõi của hắn.
Tiểu Quân khẽ giật mình, hỏi:
- Tiểu thư, ngài là nói, biện pháp này không được?
- Đương nhiên không được,
Tiểu thư áo trắng thản nhiên nói:
- Các ngươi thật sự cho rằng hai vị kia dễ dàng rời đi như vậy? Lúc dùng cơm dưới lầu, bọn họ biết rõ chúng ta có phiền toái, lập tức từ bỏ quan hệ với chúng ta, đây là chuyện người ngu xuẩn có thể làm?
Tiểu Quân hơi thất vọng nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Không dẫn tên kỳ quái kia rời đi, sớm muộn sẽ đuổi theo.
- Có lẽ chúng ta không thể thoát khỏi mắt hắn.
Tiểu thư áo trắng kẽ thở dài:
- Dù hai vị này ngốc đến nỗi bị một chút thủ đoạn của mấy người lừa, thật sự mặc quần áo chúng ta rời đi, chẳng lẽ các ngươi cho rằng tên kỳ quái kia sẽ rút lui? Trên đường Truy Phong không ít lần muốn phản truy tung, còn không phải bị tên kỳ quái kia dễ dàng theo sau.
- Hắn… cuối cùng hắn muốn làm gì?
Tiểu Quân dậm chân, khóc nức nở nói.
- Biết rõ người khác muốn gì, vậy không phải sợ rồi.
Tiểu thư áo trắng nhẹ nhàng nói.
Tiểu Quân quở trách nói:
- Tên Truy Phong kia, sắp đặt lung tung, nếu thất bại, hai vị này sẽ càng không cùng một chỗ với chúng ta. Nếu không có cơ hội lôi kéo bọn họ, nếu bọn họ biết rõ chúng ta lợi dụng bọn họ, chắc sẽ càng không giúp chúng ta.
Tiểu thư áo trắng trầm ngâm một lát, mới nói:
- Dù sao bọn họ cũng đã giúp chúng ta, chúng ta không nên để bọn họ liên luỵ.
Tiểu Quân còn muốn nói gì nữa, chợt nghe tiếng địch từ ngoài cửa sổ truyền tới, mặt hoa biến sắc, trong con mắt tràn đầy hoảng sợ:
- Tiểu thư, không… không tốt, hắn đuổi tới!
Tiểu thư áo trắng nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào.
Chợt nghe hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lại nghe tiếng Tần Sơn nổi giận đùng đùng nói:
- Ta đi liều mạng với hắn.
Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng rời đi.
- Tên Tần Sơn này.
Tiểu Quân dậm chân, vội la lên:
- Chỉ biết khoe tài.
Nàng tới mở cửa, chỉ thấy Truy Phong một bộ áo lông xám đầu cột bông băng dày đứng trước cửa, một đôi mắt như đao mang theo bất đắc dĩ.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Tiểu Quân cùng Truy Phong nhìn về cửa lầu, còn tưởng là Tần Sơn trở về, đã thấy tên gầy trong khách sạn, chậm rãi đi tới, đến trước mặt hai người, dừng bước hỏi:
- Có phải mấy vị có phiền toái hay không?
Tiểu Quân cùng Truy Phong liếc nhau, sau đó rất kỳ quái nhìn xem tên gầy.
Tên gầy thản nhiên nói:
- Đã đến quán trọ của chúng ta, là khách của chúng ta, cho dù kẻ nào cũng không thể làm gì các vị. Nhưng… rời khỏi quán trọ này, chúng ta không dám bảo đảm cái gì.
Tiểu Quân ngạc nhiên nói:
- Các ngươi sẽ bảo vệ chúng ta?
Tên gầy cười quái dị:
- Chúng ta chỉ làm cho khách của chúng ta nghỉ ngơi thoải mái. Đúng rồi, dường như có một người bạn của các vị rời khỏi quán trọ, nếu như hy vọng hắn cũng có thể ngủ ngon giấc, ta đề nghị các vị vẫn nên nhanh chóng tìm hắn trở về.
Hắn nói xong câu đó, xoay người liên đi, đi vài bước, bỗng nhiên nói:
- Thật ra các vị chỉ muốn thoát khỏi người kia, cũng không phải không có biện pháp, chí ít có một cơ hội!
Lúc này tiểu thư áo trắng đi ra, mắt dừng ở tên gầy, hỏi:
- Biện pháp gì?
- Đánh bạc.
Tên gầy cười, chậm rãi rời đi, giọng nói lưu lại:
- Nếu các vị muốn đánh bạc, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.
Mấy người vẻ mặt nghi hoặc, không biết tránh tên tên quái thổi sáo có quan hệ gì với đánh bạc.
Truy Phong khẽ khom người, lập tức biến đi như là u linh, Tiểu Quân vội vàng nói:
- Ta theo ngươi.
Tiểu Quân cùng đi theo xuống lầu.
…
- Xem ra phiền phức của ngươi thật không nhỏ.
Tiểu thư áo trắng đang nhíu mày suy nghĩ, sau lưng truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, nàng quay đầu lại, thấy được Hàn Mạc hai tay khoanh trước ngực đứng ở phía sau không xa.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng thốt:
- Tốt nhất ngươi không nên rước hoạ vào thân.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tuy con người ta rất chán ghét rước hoạ vào thân, nhưng có một số người lại muốn đổ tai hoạ lên người ta.
Hắn dừng trước mặt cô gái thanh tú tuyệ luân này, lạnh lùng hỏi:
- Thật ra ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
- Chủ ý ngu xuẩn kia, bộ hạ của ngươi tự cho là thông minh, hay là ngươi phân phó bọn họ làm như vậy?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chẳng quan tâm cảm thấy được cô gái cao quý như ngươi chưa chắc sẽ nghĩ ra chủ ý xấu xa như vậy, nhưng con người ta từ trước đến nay không biết là người cao quý sẽ không làm ra chuyện xấu xa. Hay là nói, trí tuệ của cô có nghĩ ra chủ ý cấp thấp như vậy hay không?
Tuy khuôn mặt tiểu thư áo trắng lạnh lùng như băng, nhưng khuôn mặt mờ áo lại hiện ra một chút tức giận:
- Là chủ ý của ai, chẳng lẽ có gì khác nhau?
- Đương nhiên là có.
Hàn Mạc không khách khí:
- Nếu như là tên bộ hạ ngu xuẩn của ngươi tự nghĩ ra, ít nhất nói rõ bọn họ rất trung thành với ngươi, nghĩ tất cả mọi biện pháp bảo vệ ngươi, tuy ta rất không thích, nhưng cũng thưởng thức sự trung thành của bọn họ. Nhưng nếu như do cô gái xinh đẹp nhìn như thông minh ngươi nghĩ ra được, ta chỉ có thể tiếc nuối nói, ngươi là rắn rết mỹ nhân không có đầu óc nhất mà ta trông thấy.
- Ngươi… !
Tiểu thư áo trắng cắn răng ngà, oán hận nhìn Hàn Mạc, cuối cùng xoay người, không để ý tới, đi xuống dưới lầu.
Hàn Mạc nhìn tư thế đi đường ưu nhã của nàng, lẩm bẩm nói:
- Không phải thì không phải thôi, cần gì tức giận như vậy, không phải ta hỏi một chút sao?
Hàn Mạc nâng cằm lên, hứng thú nhìn dáng đi rất dễ nhìn của tiểu thư áo lông trắng.
Chỉ là hắn còn chưa đánh giá tinh tuý trong đó, trong phòng đã truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Hàn Thanh:
- Thiếu gia, mau tới!
Hàn Mạc còn tưởng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng trở về giống nhưu báo đi săn, tiến vào giang phòng, chỉ thấy Hàn Thanh đứng bên cửa sổ, xoay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi, ngón tay chỉ ngoài cửa sổ.
Hàn Mạc nhíu mày, đi đến bên cửa sổ, nhìn theo ngón tay Hàn Thanh, liền thấy được cây hoè lớn trước cửa quán trọ.
Cây hoè già vẫn mạnh mẽ, ngạo nghễ đứng thẳng trong gió tuyết.
Chỉ là trên cành cây lúc này, lại treo một người, hai tay bị trói, một sợi dây thừng thắt trên chạc cây vừa cao vừa thô, người nọ bị treo trên bầu trời, đung đưa tới lui trên không trung giống như đu dây vậy. Càng khiến người ta kinh hãi chính là, người bị treo lại để trần thân trên, trong đêm đông trời đất lạnh lẽo này, chỉ sợ không bao lâu sẽ ợ ra rắm rồi.
Hàn Mạc híp mắt, một màn quỷ dị trước mắt, dù lòng hắn yên tĩnh như băng, thật sự cũng rất giật mình.
- Treo lên khi nào vậy?
Hàn Mạc nhẹ giọng nói.
Hàn Thanh nói:
- Lúc thiếu gia đi ra ngoài còn chưa có, vừa rồi ta tuỳ ý nhìn ra bên ngoài, liền thấy được một màn này.
Lông mày hắn cũng nhíu lại, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, nơi này thật sự ngày càng quỷ dị.
- Dường như kịch hay cũng sắp lên sân khấu.
Khoé miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười quái dị:
- Chỉ có điều dường như ta và cậu không có bao nhiêu đất diễn trong vở kịch này.
Hắn tập trung nhìn ra xa, xem người bị trói kia, ngọn đèn dầu trong hành lang quán trọ chiếu rọi ra ngoài, thêm tuyết trắng trói mắt mới thấy được rõ ràng, chỉ có điều nhìn kỹ, lại phát hiện thân hình nọ cực kỳ quen thuộc, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống:
- Đó là Tần Sơn!
Hàn Thanh sững sờ, cũng cẩn thận nhìn lại, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, là Tần Sơn kia.
Nghe được tiếng đạp tuyết vang lên, Tuy Phong và Tiểu Quân đã chạy ra quán trọ, dừng lại cách cây lớn vài bước, nhìn Tần Sơn bị treo trên không, đều cực kỳ kinh hãi.
Tuy quần áo Truy Phong dày đặc, nhưng động tác của hắn lại cực kỳ linh hoạt, giống như quỷ mị, hai bước nhảy tới gốc cây, phi thân lên, nắm lấy một chạc cây, sau đó leo lên, chuẩn bị cứu Tần Sơn.
Thân hình hắn linh hoạt, mắt thấy sẽ léo tới chỗ chạc cây có dây thừng kia, một cái bóng từ ngọn cây phóng tới, là một nhánh cây nhỏ, giống như một mũi tên từ phía trên bay thẳng tới Truy Phong.
Truy Phong muốn tránh, nào ngờ một nhánh cây vô cùng đơn giản này, tốc độ lại cực kỳ nhanh, hắn vừa kịp phản ứng, nhánh cây kia liền đánh vào lồng ngực hắn, “phốc” một tiếng, thân thể Truy Phong giống như một tảng đá, xã xuống từ trên trạc cây, nặng nề rơi trên mặt đất.
- Trên ngọn cây có người!
Hàn Mạc nhìn qua ngọn cây hoè lớn, chậm rãi nói.
Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngọn cây hoè trơ trọi, thật sự có một người ngồi trên chạc cây, áo trắng hơn tuyết, gần như dung hợp với tuyết rơi cùng một chỗ, trách không được nhìn không thấy.
Quyển 2: Thế gia loạn.
Chương 120: Đoạn sáo Dạ Lang...
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Trời đất hiu quạnh, trời đông giá rét như dao, mặt đất như thớt, mọi sinh linh chỉ là thịt cá trên thớt.
Miệng Tần Sơn bị nhét vải, mắt trợn tròn xoe, nhưng nói không ra lời, người áo trắng ngồi trên chạc cây nhìn chăm chú tiểu thư áo trắng từ trong quán trọ chậm rãi đi ra, giống như ngây dại, mắt cũng không chớp.
Tiểu thư áo trắng đi đến dưới cây, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người áo trắng phía trên.
Quần áo người áo trắng này cũng không dày, thậm chí hơi đơn bạc, bên trong là áo lót màu xám, bên ngoài áo vải màu trắng, một cái dây lưng màu lam bên hông, dưới chân đi một đôi giày vải, toàn bộ quần áo rất không cân đối, giống như chắp vá lung tung.
Hắn dùng một sợi tơ buộc tóc lên, một mái tóc dài phía sau ót.
Người áo trắng không hề chú ý ăn mặc, có một khuôn mặt rất nho nhã thanh tú, chỉ có điều quỷ dị chính là, chỗ lông mày trái của hắn, có một vết sẹo ngắn ngủi, giống như bị dao nhỏ chém thấy rất rõ, hơn nữa trán hắn đã có nếp nhăn, nhìn qua tuổi đã không nhỏ.
Tiểu thư áo trắng thở dài, nói:
- Tiền bối, cuối cùng ngài muốn làm gì? Chúng ta có thứ ngài cần sao?
- Cô đã tới rồi.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Kỳ thật đi ra hít thở không khí, sẽ thoải mái hơn so với trốn ở trong phòng tối, cô nói có đúng không?
- Tiền bối, ngài trêu chúng ta trên đường thì thôi. Chỉ là trời đất lạnh lẽo, nếu ngài không thả hắn, chỉ sợ tính mạng hắn sẽ không còn, ngài có thể thả hắn trước hay không?
Tiểu thư áo trắng thản nhiên nói.
- Cô cũng thấy đấy, trên đường đi đều là hắn ức hiếp ta.
Người áo trắng thở dài:
- Chỉ có điều cô muốn ta thả hắn xuống, ta liền nghe lời cô.
Tay trái hắn vừa động, một luồng ánh sáng bay về phía dây thừng buộc Tần Sơn, “phốc” một tiếng, một con dao găm cắt đứt dây thừng, Tần Sơn lập tức rơi xuống.
Tiểu Quân bên kia nâng Truy Phong dậy lập tức cởi bỏ áo khoác trên người, tiến lên cởi dây từng trói tay Tần Sơn, phủ áo cho hắn, lúc này mới nhổ mảnh vải trong miệng hắn.
Tần Sơn bò lên, đang muốn mắng chửi, thấy đôi mắt tiểu thư áo trắng nhìn qua lạnh lùng như băng, không khỏi nuốt câu mắng chửi trở về bụng, nhưng lại trợn mắt nhìn người áo trắng.
Tiểu thư áo trắng ngẩng đầu nhìn người áo trắng, thản nhiên nói:
- Cảm ơn!
Nàng muốn xoay người trở về phòng, lại nghe người áo trắng kêu lên:
- Cô… hiện giờ cô muốn trở về sao?
Tiểu thư áo trắng dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Tiền bối còn có chuyện gì?
Dường như người áo trắng hơi ngại ngùng, nói:
- Cô có thể nghe ta thổi khúc nhạc hay không? Ta vừa mới làm ra một khúc nhạc mới, rất thích hợp với cô.
- Dọc theo con đường này, nhạc của tiền bối ta đã nghe nhiều rồi.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng như tuyết.
Người áo trắng thở dài:
- Nhưng cô một mực không cẩn thận nghe xong một khúc.
Tiểu thư áo trắng xoay người, ngẩng đầu nhìn người áo trắng, hỏi:
- Tiền bối, có phải ta nghe xong khúc nhạc này của ngài, ngài sẽ không dây dưa chúng ta nữa?
- Dây dưa?
Trong giọng nói người áo trắng mang theo sự bi thương:
- Chẳng lẽ trong mắt cô, ta đang dây dưa các cô trên đường?
Người áo trắng trầm ngâm, ngơ ngác ngồi trên ngọn cây, không nói gì.
…
- Thiếu gia, như thế nào ta cảm thấy người kia giống một tên háo sắc.
Hàn Thanh nhịn không được thấp giọng nói:
- Có phải hắn coi trọng cô gái này? Dùng bản lãnh của hắn, muốn đoạt được cô gái này, còn dễ dàng hơn so với việc hắn leo lên cái cây kia.
Hàn Mạc nâng cằm lên, cũng nghi hoặc khó hiểu.
Chỉ xem tình cảnh trước mắt, dường như người áo trắng kia thật sự đến vì tiểu thư áo trắng, giống như Hàn Thanh nói, nếu như người áo trắng muốn đoạt được thân thể tiểu thư áo trắng, dùng bản lãnh của hắn, đó là chuyện rất dễ dàng, nhưng hắn lại không làm vậy, trái lại có vẻ nhu tình chân thành, rất dịu dàng đối với tiểu thư áo trắng.
Chẳng lẽ đây chỉ là một trò chơi của người áo trắng, hay là… có tính toán khác?
Tiểu thư áo trắng thở dài, nói:
- Nhã hứng của tiền bối, ta nghe ở nơi này là được.
Nàng nhắm mắt lại, dường như thật sự chờ người áo trắng thổi địch.
Nàng giống như tượng băng sừng sững trong mưa gió, xinh đẹp, lại khiến người ta không dám sinh ra lòng khinh nhờn.
Người áo trắng bay từ trên chạc cây xuống đất, đi đến trước mặt tiểu thư áo trắng, chăm chú nhìn khuôn mắt xinh đẹp tuyệt luân của nàng, trong mắt hiện ra ánh sáng quái dị, vươn tay, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt tiểu thư áo trắng.
- Dừng tay!
Truy Phong cùng Tần Sơn cùng quát, tuy chật vật, biết chắc không phải địch thủ của người áo trắng, nhưng mắt thấy tiểu thư nhà mình được coi giống tiên tử sắp bị khinh nhờn, không chút do dự nhào về phía người áo trắng.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng nói:
- Không thể vọng động!
Truy Phong cùng Tần Sơn lập tức dừng bước, mặc dù bọn họ có dũng khí hiến ra tính mạng của mình cho tiểu thư, nhưng lại không dám chống đối mệnh lệnh của tiểu thư, hai người nắm chặt tay, đều trợn mắt nhìn người áo trắng, ánh mắt kia, giống nhưu muốn xé người áo trắng thành mảnh vụn.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Bọn họ không hiểu chuyện, ta không trách bọn họ.
Người áo trắng thu tay lại, lấy ra một cây sáo từ bên hông.
Cây sáo này màu xanh biếc, hiện ánh sáng yếu ớt, ánh xánh rờn khiến người ta rất dễ nhìn, nhưng khiến người ta kỳ quái chính là, đây là một đoạn sáo, một phần năm bị gọt bỏ, chỉ để lại hơn nửa đoạn.
Người áo trắng đặt cây sáo lên miệng, đứng trước mặt tiểu thư áo trắng, biểu lộ ôn hoà, giống như đang nhìn người yêu của mình, tiếng sáo thản nhiên vang lên, trong đêm tuyết, thong thả tràn ngập không khí.
…
Lúc này, mấy tiểu nhị trong quán trọ đều đứng trước cửa quán, Nhị Hổ, tên gầy cùng với người đàn ông cường tráng thoạt nhìn uể oải không phấn chấn, xếp thành một hàng đứng trước cửa, trầm mặc không nói.
Thổi xong một khúc, người áo trắng cười nói:
- Cô nghe có thích không?
Tiểu thư áo trắng thở dài:
- Ngài thổi rất khá, ta… !
Nàng đang muốn chiều ý nói “thích nghe”, đột nhiên nghĩ tới, nếu nói thích nghe nhạc của người này, hắn có thể tiếp tục lôi kéo mình nghe tiếp hay không? Mặc dù tiếng sáo của người này không khó nghe, nhưng khiến tất cả mọi người đứng trong tuyết nghe một mình hắn say mê thổi sáo, việc này khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
- Cô làm sao vậy?
Người áo trắng vội hỏi.
- Chỉ có điều gần đây ta không có hứng thú gì với âm luật.
Tiểu thư áo trắng bình tĩnh nói:
- Tiền bối, ta đã nghe xong khúc này, có thể trở về chưa?
Người áo trắng thần sắc ảm đạm, cúi đầu, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, hỏi:
- Vậy cô thích gì? Thích thư pháp sao? Hay là vẽ tranh?
- Cô mệt mỏi?
Người áo trắng thì thào tự nói:
- Ta cho rằng nghe được khúc nhạc của ta, cô sẽ khó ngủ suốt đêm. Xem ra ta sai rồi, nhưng… nhưng ta thật sự không biết cô thích gì, thì không cách nào làm vừa lòng cô.
- Tiền bối, vì sao ngài muốn ta vừa lòng?
Tiểu thư áo trắng chau mày liễu:
- Cuối cùng tiền bối muốn như thế nào?
Người áo trắng lắc đầu, cũng không nói lời nào, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thoáng ba gã tiểu nhị đứng trước cửa, khẽ nhíu mày, nói:
- Các ngươi chính là mấy đứa trẻ thủ hạ của hồ ly Diễm Tuyết Cơ kia?
Trán hắn có nếp nhăn, nhìn qua cũng không còn quá trẻ tuổi, nhưng da hắn rất bóng cũng rất trắng nõn, ít nhất nhìn từ bên ngoài, có vẻ trẻ tuổi hơn so với ba người kia, lại gọi ba người là “đứa trẻ”, thật sự khiến người ta có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Nào ngờ Nhị Hổ lại khom người, cung kính nói:
- Hoá ra Dạ Lang đại nhân còn nhớ rõ chúng ta, chúng ta thật sự vạn phần vinh hạnh.
Tên gầy cùng đại hán cũng khom người, có vẻ kính cẩn khác thường, cùng kêu lên:
- Gặp qua Dạ Lang đại nhân!
- Ta vẫn nhớ các ngươi.
Người áo trắng được xưng là Dạ Lang đại nhân thản nhiên nói:
- Đã nhiều năm không thấy, ta nhớ thủ hạ của Diễm hồ ly có bốn người, như nào chỉ thấy ba người các ngươi? Còn một kẻ đã chết rồi sao?
- Không chết, hắn còn sống rất tốt.
Nhị Hổ cười ha ha nói:
- Hắn đang ở cùng một chỗ với bà chủ Diễm, Dạ Lang đại nhân muốn gặp hắn sao? Tiểu nhân đi tìm cho ngài.
Dạ Lang khoát tay nói:
- Ta không có hứng thú gặp hồ ly kia, gặp nàng rồi, ta sẽ mơ ác mộng.
Dạ Lang đánh giá quán trọ một phen, nói:
- Diễm hồ ly như nào lại đến đây?
- Bà chủ Diễm thích yên lặng, không muốn có quá nhiều thị thị phi phi trong cuộc sống, cho nên tới nơi này.
Nhị Hổ trả lời:
- Chúng ta cũng không nghĩ xa cách bốn năm, lại có thể nhìn thấy Dạ Lang đại nhân ở nơi này. Chỉ có đều Dạ Lang đại nhân cũng phải biết, bà chủ Diễm thích yên tĩnh, không thích bị người quầy rầy, mấy người này đều là khách tìm nơi ngủ trọ, cũng chính là khách của bà chủ Diễm, Dạ Lang đại nhân vẫn nên giơ cao đánh khẽ, tạm thời buông tha bọn họ.
Nhị Hổ nói chuyện hơi có chút không khách khí, tất cả mọi người cho rằng Dạ Lang chắc chắn sẽ tức giận, ai biết Dạ Lang chỉ nhíu mày suy nghĩ, mới nói:
- Ta không thích có liên quan tới Diễm hồ ly, không muốn có ân, càng không muốn có hận.
Dạ Lang nhìn xem tiểu thư áo trắng lần nữa, nói khẽ:
- Cô yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra sở thích của cô, cô sẽ không phải một mực ở địa phương quái đản này!
Hắn thu cây sáo, xoay người liền muốn đi, lại nghe một giọng nói quyến rũ đến tận xương vang lên:
- Đây không phải Dạ Lang đại ca sao? Cố nhân gặp lại, như nào hỏi thăm cũng không nói, cứ đi như vậy? Chẳng lẽ huynh tuyệt đối không thích tiểu muội, chán ghét tiểu muội như vậy sao?
Vừa nói, bà chủ Diễm nắm khăn tay hoa lắc lắc eo thon đi tới, trên khuôn mặt quyến rũ phong tình vô hạn, cười khanh khách.
Hàn Mạc cùng Hàn Thanh trên lầu liếc nhau, Hàn Thanh nói khẽ:
- Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại bà cô này.
Hàn Mạc thở dài, khẽ nói:
- Ta lại tình nguyện không nhìn thấy nàng nữa, nàng đi ra, có thể sẽ phiền toái hơn nhiều.
Hắn chăm chú nhìn Diễm Tuyết Cơ dưới chân lầu đi tới, đột nhiên, thấy con mắt quyến rũ đến tận xương của Diễm Tuyết Cơ nhìn qua cửa sổ, dường như cố ý lại như vô tình, khuôn mặt cười quyến rũ, làm rung động lòng người.
Quyển 2: Thế gia loạn.
Chương 121: Ngoạ hổ tàng long..
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Diễm Tuyết Cơ lắc eo đi tới, nhìn qua Dạ Lang đang muốn rời khỏi, cười ha ha nói:
- Dạ Lang đại ca, bốn năm không gặp, gần đây vẫn tốt chứ?
Truy Phong nhìn thấy Diễm Tuyết Cơ quyến rũ đến cực điểm, lập tức nhắm mắt lại, không nhìn nữa, mà Tần Sơn nhìn Diễm Tuyết Cơ, hai mắt sững sờ, không hề nháy mắt, đúng là bị phong tình vô hạn của Diễm Tuyết Cơ hấp dẫn rất sâu.
Tiểu thư áo trắng thấy Diễm Tuyết Cơ tới, nhìn thấy bộ dáng lẳng lơ quyến rũ của nàng, không khỏi chau mày ngài.
Chỉ nhìn Diễm Tuyết Cơ phong tình lẳng lơ, tiểu thư áo trắng liền cảm thấy người phụ nữ ngày không khỏi thương tổn phong tục và giáo hoá quá mức, nhưng sự lẳng lơ và quyến rũ trên người Diễm Tuyết Cơ tràn tới, cũng không khỏi làm khuôn mặt tuyết trắng của nàng hơi nóng lên.
Dạ Lang quay đầu lại, thở dài, nói:
- Ta chỉ đi ngang qua mà thôi.
- Huynh lại đang trêu đùa tiểu muội…
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, đánh giá tiểu thư áo trắng một phen, mới cười nói:
- Vài năm không gặp, hứng thú của Dạ Lang đại ca còn chưa thay đổi, huynh chơi trò chơi này nhiều năm như vậy, còn chưa chán sao?
Dạ Lang thản nhiên nói:
- Yêu thích của cô chắc không thay đổi?
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ nói:
- Đương nhiên không thay đổi, Dạ Lang đại ca, huynh muốn tới thử một lần hay không?
Nàng nói xong, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, gợi cảm mà lẳng lơ.
Điều này khiến mọi người đều cực kỳ hoài nghi đối với “sự yêu thích” của nàng, chẳng lẽ nàng thích đúng là ở trên giường?
Loại hấp dẫn này, không những không khiến Dạ Lang hưng phấn, trái lại khiến trên mặt hắn lộ ra một chút kinh hoảng, hắn lùi ra sau hai bước, dường như muốn rời khỏi, nhưng đôi mắt quyến rũ tràn lan kia của Diễm Tuyết Cơ chăm chú trên người hắn, chớp mắt cũng không.
- Bạch Dạ Lang, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Lúc mọi người ở đây nghĩ rằng Diễm Tuyết Cơ đang câu dẫn Dạ Lang, bỗng nhiên Diễm Tuyết Cơ chống vòng eo mảnh mai, mày liễu dựng thẳng giống như người phụ nữ chanh chua, khuôn mặt câu hồn thiên kiều bá mị lẳng lơ vô hạn lập tức nghiêm túc, cười lạnh nói:
- Hôm nay nếu ngươi tới đây, nếu bà đây cho ngươi rời đi dễ dàng như vậy, sau này bà đây chính là người của ngươi.
Không ngờ trán Bạch Dạ Lang đổ ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói:
- Tuyết Cơ, tính tình của cô vẫn không đổi.
Diễm Tuyết Cơ chỉ vào Bạch Dạ Lang cười lạnh nói:
- Nhiều năm như vậy, không phải ngươi cũng không đổi sao? Giả bộ ra vẻ đạo mạo nho nhã thâm tình, trò chơi cướp lấy lòng con gái kia, ngươi vui không chán. Tự cho là tài tử, nhưng ngươi lại không nhìn nếp nhăn trên trán ngươi, năm tháng giục người già, ngươi đã là ngươi hơn bốn mươi tuổi, nửa chân đã bước vào mộ, còn tự mê luyến bản thân như vậy, ngươi không biết là rất buồn cười sao?
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết cuối cùng Diễm Tuyết Cơ và Bạch Dạ Lang có ân oán gì, càng không biết vì sao Diễm Tuyết Cơ giễu cợt Bạch Dạ Lang trực tiếp như vậy.
Bạch Dạ Lang không những không phẫn nộ, trái lại càng thêm xấu hổ, cười khổ nói:
- Tuyết Cơ, cô… Chẳng lẽ cô cảm thấy ta đã rất già sao?
- Hay là ngươi còn tưởng rằng bản thân rất trẻ tuổi?
Loại phong tình lẳng lơ mê người này của Diễm Tuyết Cơ hoàn toàn biến mất, mà thay vào là một loại khinh thường:
- Hiện giờ lại coi trọng cô bé này? Năm đó vì cô nàng nước Nam Phong kia, ngươi quấn quýt lấy nàng giống như da chó, mất thời gian ba năm, mới tự cho là nắm được lòng nàng, hiện giờ cô bé này, ngươi chuẩn bị tốn mấy năm?
Bạch Dạ Lang vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu, khe khẽ thở dài, cũng không nói lời nào.
- Nếu không phải ngươi đi theo cô bé này tới đây, có phải ngươi đã quên ta hay không?
Trong đôi mắt đẹp của Diễm Tuyết Cơ mang theo một chút giận dỗi, lạnh lùng nói.
Bạch Dạ Lang ngẩng đầu, nói:
- Tuyết Cơ, cô là bằng hữu duy nhất của Bạch Dạ Lang ta, ta… ta sao có thể quên cô? Cô cũng thấy đấy, sau khi ta thấy mấy tiểu tử thủ hạ của cô, cũng không có lập tức rời khỏi, thật ra… thật ra là ta muốn gặp cô.
- Thối lắm!
Diễm Tuyết Cơ không e dè chút nào, chống eo lưng nói:
- Ngươi là biết chạy cũng không chạy được, cho nên mới ngoan ngoãn mà chờ bà đây đi ra. Ngươi biết rõ bản lĩnh của bà đây, muốn nói thuật truy tung, ngươi không phải đối thủ của bà đây. Bốn năm trước, ngươi chạy từ nam đến bắc ba tháng, còn không phải đi loanh quanh trong mắt bà đây, sau đó bà đây thật sự không muốn dây dưa với đồ vô sỉ nhà ngươi, cho nên mới thả ngươi đi tự nhiên, lúc này là tự ngươi chủ động tới cửa.
Truy Phong nghi hoặc mà nhìn Diễm Tuyết Cơ, chẳng lẽ cô nàng diễm lệ này là cao thủ thuật truy tung? Chẳng lẽ là tiền bối? Nhưng xem bề ngoài của nàng, chẳng qua hai lăm hai sáu tuổi, xấp xỉ mình, chẳng lẽ thật sự trải qua huấn luyện nghiêm khắc hơn mình?
Hắn biết đến công phu của Bạch Dạ Lang này, dọc đường đi nhiều lần chơi thuật phản truy tung, lại đều bị Bạch Dạ Lang nhẹ nhàng khéo léo nhìn thấu, điều này nói lên thuật truy tung của Bạch Dạ Lang tuyệt đối không kém, ít nhất mạnh hơn mình rất nhiều. Hiện giờ Diễm Tuyết Cơ này đuổi theo Bạch Dạ Lang ba tháng, Bạch Dạ Lang cũng không thể thoát khỏi, nếu không phải Diễm Tuyết Cơ nói mạnh miệng, như vậy chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung thuật truy tung của nàng.
Bạch Dạ Lang vẻ mặt sầu khổ nói:
- Cô muốn thế nào? Lại đuổi ta ba tháng?
- Bà đây không rảnh.
Diễm Tuyết Cơ cười lạnh, nhìn về phía tiểu thư áo trắng, nói:
- Cô nương, cô đừng để bề ngoài của tên vô sỉ này lừa. Cô xem hắn dường như rất nho nhã, rất dịu dàng, tất cả đều là hắn giả dạng, xấu xa trong lòng hắn phải dựa vào mặt ngoài hắn tự xưng là tài tử che dấu. Cô nhìn dáng vẻ của hắn, có phải cảm thấy hắn rất đa tình hay không? Ta nói cho cô, sở thích lớn nhất của người này, chính là sau khi coi trọng một cô gái, sẽ trăm phương nghìn kế khiến cô gái chú ý hắn, sau đó hắn ra vẻ tài tử, lừa gạt lòng dạ cô gái, lúc khiến cô thật sự yêu hắn, ta cam đoan cô sẽ không còn được gặp hắn, hắn trốn tránh cô giống như quỷ, khiến cô vĩnh viễn hận hắn! Hắn là người bạc tình bạc nghĩa nhất thiên hạ.
Diễm Tuyết Cơ cắn bờ môi đỏ hồng, trong đôi mắt đẹp tràn đẩy oán hận.
Bạch Dạ Lang nghẹn đỏ mặt, nhưng dường như hắn thật sự không dám giận Diễm Tuyết Cơ, giống như một đứa bé bị oan ức, ngơ ngác đứng trên mặt đất tuyết, nghe Diễm Tuyết Cơ vạch trần khuyết điểm của hắn không lưu lại chút thể diện nào.
…
Hàn Mạc trên lầu gần như muốn bật cười, hắn không phải người ngu, ít nhiều nhìn ra chút lề lối, trong mắt hắn, Diễm Tuyết Cơ phẫn nộ Bạch Dạ Lang, trái lại lộ ra giữa hai người chắc chắn có một đoạn chuyện xưa, nói không chừng Diễm Tuyết Cơ chính là một trong các cô gái bị Bạch Dạ Lang trêu đùa.
Lúc trước hắn tràn đầy tò mò kính sợ đối với Bạch Dạ Lang thần bí, dù sao công phu Bạch Dạ Lang bày ra, chứng minh hắn hoàn toàn xứng đáng là cao thủ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Dạ Lang giống như con cháu ngoan ngoãn chịu Diễm Tuyết Cơ trách cứ mà không dám biểu hiện ra bất mãn, Hàn Mạc mới cảm thấy Bạch Dạ Lang thần bí này không những không khủng bố như mình tưởng tượng, trái lại có thêm vài phần đáng yêu.
Trong quán trọ kỳ quái ở vùng đồng bằng hoang này, thấy đám người kỳ quái này, thật ra Hàn Mạc cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Nếu dẫn Chu Tiểu Ngôn và Phong Kỵ đi qua vù vù, sẽ không thấy trò hay khó gặp này.
Bạch Dạ Lang hơi ngẩn đầu, thấy Diễm Tuyết Cơ vẫn nhìn hắn như cười như không, khuôn mặt vốn trắng nõn nghẹn càng hồng, ngượng ngùng nói:
- Tuyết Cơ, cô… cô muốn ta thế nào?
Diếm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn hắn, lại đánh giá tiểu thư áo trắng, bước nhẹ nhàng, thướt tha đi đến bên người tiểu thư áo trắng, lộ ra nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói:
- Tiểu muội muội, trách không được tên khốn khiếp này coi trọng muội. Tuy hắn không phải thứ gì tốt, nhưng thật ra có ánh mắt lựa chọn con gái. Con gái được hắn coi trọng, không ai không phải đại mỹ nhân thế gian ít có, bộ dáng muội thanh tú non nớt, là hắn thích nhất.
Bạch Dạ Lang lúng túng nói:
- Tuyết Cơ, cô đừng làm tổn thương nàng.
- Hừ, còn chưa làm gì, ngươi đã thương hương tiếc ngọc rồi à.
Diễm Tuyết Cơ cười nhạo nói:
- Như nào, sợ ta vẽ lên khuôn mặt bóng loáng xinh đẹp của nàng, hay là lo lắng ta muốn mạng nàng?
Tiểu Quân một bên lập tức kêu lên:
- Ngươi… ngươi dám tổn thương tiểu thư nhà ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!
Nếu đối phương đã nhìn ra tiểu thư áo trắng là con gái, cũng không cần lừa mình dối người mà xưng hô là “công tử” nữa.
Truy Phong và Tần Sơn cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Bạch Dạ Lang thở dài, khinh thường mà liếc ba gã bộ hạ của công tử áo trắng, thản nhiên nói:
- Các ngươi chớ chọc nàng thì tốt.
Đôi mắt đẹp của Diễm Tuyết Cơ chuyển động, liếc mắt qua ba người, quay đầu dịu dàng nói với Nhị Hổ:
- Nhị Hổ, mời ba vị khách đi về nghỉ tạm trước đi, bên ngoài này gió tuyết lớn, đừng để bọn họ lạnh cóng.
Nhị Hổ cười ha ha nói:
- Các vị, mọi người đi nghỉ tạm trước đi.
Tiểu Quân trách mắng:
- Các ngươi… Các ngươi to gan lớn mật, biết tiểu thư nhà chúng ta là ai chẳng? Nếu lão gia nhà chúng ta biết các ngươi…!
Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe tiểu thư áo trắng lạnh lùng thốt:
- Tiểu Quân, ba người các ngươi đi về trước.
- Tiểu thư, chúng ta không trở về.
Tiểu Quân kiên định nói:
- Nếu bọn họ dám tổn thương một sợi lông của ngài, ta liền liều mạng với bọn họ.
- Tiểu muội muội, chẳng lẽ muội không biết câu, có đôi khi muốn liều mạng, cũng cần có tiền vốn.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, nàng thay đổi thất thường, khi nóng khi lạnh, khi lạnh như băng sương, khi nóng lên lại lẳng lơ vô hạn, thật sự khiến người ta không thể nắm bắt.
Tần Sơn cả giận nói:
- Không có tiền vốn, cũng phải liều.
Hắn nắm tay lại, vẻ mặt oán giận.
Ngày xưa, hắn coi như là một kẻ mạnh khiến người ta kính sợ, chịu thiệt không nhiều, nhưng lần này ra khỏi Yến Kinh, sau khi bị Bạch Dạ Lang truy đuổi, ăn vô số đau khổ trên đường, lại không có chút biện pháp với đối phương, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng phần lớn là phẫn nộ.
Hắn coi trọng mặt mũi, ngày thường cũng tự xưng là một người đàn ông, nhưng hiện giờ trước mắt Bạch Dạ Lang này, mình căn bản không có tư cách kêu gào gì, tối nay trước mặt mọi người bị Bạch Dạ Lang lột quần áo treo ở trên cây, điều này vô cùng nhục nhã, hắn cũng định ra ý niệm trong đầu, đã biết không cần tính mạng này, cũng phải bảo vệ tiểu thư nhà mình.
Áo lông cừu của Tiểu Quân ở trên thân thể cường tráng của hắn, chẳng qua che được một bộ phận, mặt hắn bị rét lạnh hơi tái xanh.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Không thể tưởng tượng được bên dưới tiểu muội muội còn có mấy người tôi tớ trung thành và tận tâm, xem ra thân phận không thấp.
Cổ tay ngọc của nàng thoáng động, cực kỳ nhanh chóng, tốc độ ánh sáng, đã nắm được yếu hầu tiểu thư áo trắng.
Tần Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, bước một bước dài xông lên, nhấc nắm tay, muốn đánh qua Diễm Tuyết Cơ, đã thấy bóng người chợt loé bên cạnh, cẳng chân mình co rút một trận, đùi phải tê dại, nhất thời không chống đỡ được, ngã xuống đất.
Người bên ngoài lại nhìn thấy rõ ràng, đó là Nhị Hổ cầm gậy đột nhiên ra tay, mặt gậy đập vào chỗ cẳng chân Tần Sơn, tốc độ như điện, chỉ một kích này, liền đánh bại Tần Sơn.
Truy Phong muốn động thủ, bên tai hắn bỗng nhiên truyền tới một giọng nói:
- Động một cái, ngươi sẽ chết!
Là tên gầy trong nháy mắt dán ở sau lưng hắn giống như âm hồn, như hình với bóng.
Trên lầu Hàn Mạc chau mày, thấy được thủ đoạn của Nhị Hổ và tên gầy, hắn chỉ biết, thân thủ hai vị này cũng thật lợi hại, cho dù dùng thuật cách đấu của mình ra đánh, chỉ sợ không chắc có thể đánh bại một trong hai người đó.