Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 52: Thế khó
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Lý Tiểu Miêu thè lưỡi ra, khẽ nói:
- Đây chẳng phải lấy việc công để trả thù tư sao? Ông muốn cưa bác sĩ Mã, cũng không cần phải nhằm vào Diệp Thanh như vậy đâu.
Diệp Thanh nghĩ bụng: Ông muốn mượn cớ này để lên mặt với tôi chứ gì, thích thì cứ nói thẳng đi, làm như vậy thật ghê tởm, khiến người khác nổi hết da gà, diễn xuất cao siêu như vậy của ông, sao mà không đi tham dự giải Oscar đi.
- Chủ nhiệm Hà, mọi chuyện không phải như ông nghĩ đâu, đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Diệp Thanh cố để không nói to tiếng, nói với ông ấy đừng nên nghe một hướng mà nói bừa.
Chuyên gia khoa xương Trịnh Thường Mẫn cũng đã đến, quan hệ giữa ông và Diệp Thanh rất tốt, cũng biết với tính cách của Diệp Thanh thì không bao giờ làm những việc như vậy cả, thấy cậu bị người khác xỉ nhục như vậy mà thần thái vẫn bình thản như vậy, không khỏi thầm khen: Được lắm, tuổi trẻ mà khí thế cũng rất vững vàng, cho dù núi Thái sơn có đổ trước mặt cũng không sợ, được đấy, thật giống thời trẻ của mình.
Hà Phẩm Dật mắng:
- Hiều lầm gì chứ, ý cậu là bệnh nhân cố ý nói xấu cậu sao? Tôi không muốn nghe cậu giải thích, cậu đi ngay cho tôi, bệnh viện này chính thức khai trừ cậu.
Thiếu phụ bĩu môi cười khểnh, giây lát sau lại tỏ ra rất tức giận như là bị hãm hại ghê gớm lắm không bằng.
Mã Tiểu Linh mở miệng nói:
- Chủ nhiệm Hà, sự việc quả thật không như mọi người nghĩ đâu, hoàn toàn là hiểu lầm. Có thể do tôi đột nhiên tới đây thôi, tôi quấy rấy Diệp Thanh làm việc, do tôi không đúng, ông muốn trách mắng thì trách mắng tôi ý, nếu quả thật khai trừ Diệp Thanh, thì cũng xin khai trừ luôn tôi đi.
Nghe xong lời này, Hà Phẩm Dật liền nổi giận, cái mợ này, lúc này là lúc nào còn nói đỡ chó Diệp Thanh chứ, lại còn cùng hắn tiến thoái nữa chứ. Mẹ kiếp, như vậy còn coi ông mày là gì nữa chứ, làm sao mà không tức giận được.
Ánh mắt Hà Phẩm Dật lạnh lùng khác thường, cố ghìm nén tức giận, trầm giọng nói:
- Tiểu Linh, cô cần gì phải đỡ cho hạng người này chứ? Càng không cần thiết phải đêm trách nhiệm gánh lên mình, mọi người đều thấy rồi, chuyện này không hề liên quan gì tới cô cả, ai phạm sai lầm người đó phải chịu trách nhiệm, thân là một thằng đàn ông, nếu ngay cả việc này cũng không dám chịu, thì sau này còn làm được việc lớn gì nữa chứ?
Nói xong, rồi liếc nhìn Diệp Thanh.
Mã Tiểu Linh cố chấp nói lớn:
- Chủ nhiệm Hà, tôi chỉ nói đúng sự thật, cũng mong mọi người tin tưởng Diệp Thanh.
Lập tức, có không ít người tán đồng.
- Đúng đấy, tôi tin Tiểu Diệp không làm những việc như vậy đâu.
- Tuyệt đối là hiểu lầm, xin lỗi cái là xong thôi.
- Đúng đó, cần gì phải nghiêm khắc thế, nhân vô thập toàn mà, ai chẳng có lúc hiểu lầm.
...
Lúc này, thiếu phụ không vui chút nào, cao giọng nói:
- Các người nói tôi hãm hại hắn sao? Bệnh viện này là gì thế? Dâm đãng với bệnh nhân còn một mực bảo vệ hắn, các người phải làm sáng tỏ, tôi mới chính là người bị hại. Tôi không chỉ là người bị hại mà còn là người bỏ tiền ra để khám chữa bệnh, nếu các người không làm ra nhẽ tôi sẽ làm ầm lên mặt báo, lên đài truyền hình, lại còn lên mạng phát ngôn nữa, để xem tiếng tăm bệnh viện các người thế nào. Hừ, muốn cùng hội ức hiếp tôi sao? Không dễ gì đâu.
Mọi người bị những lời của mụ làm phát khiếp, chỉ có Hà Phẩm Dật là tỏ ra bình thản.
Chuyên gia khoa xương Trịnh Thường Mẫn chạy tới khuyên:
- Cô gái à, đừng kích động quá, có gì từ từ nói mà. Bác sĩ Diệp Thanh ở bệnh viện chúng tôi tài đức vọn toàn, tuyệt đối không làm những việc như thế đâu. Đương nhiên, chúng tôi cũng không nói là chị cố ý hãm hại cậu ấy, chắc trong chuyện này có sự hiểu lầm rồi, mọi người cứ nghĩ thoáng ra một chút là ổn thôi mà, cần gì mà làm nghiêm trọng như vậy, đôi bên cùng lui một bước, thì mọi chuyện lại êm đẹp ngay.
- Tôi không cần biết, dâm đãng là dẫm đãng, hắn làm vậy với tôi thử hỏi xem có chịu được không? Kiện lên tào án cao nhất tôi cũng không sợ.
Người thiếu phụ này bĩu môi, nói với Hà Phẩm Dật:
- Ông chính là chủ nhiệm Hà phải không? Rốt cục ông có khả năng đuổi việc hắn không? Nếu không được thì tôi sẽ tìm viện trưởng của các người, hôm nay tôi phải đòi lấy sự công bằng mới được.
- Cái này...
Hà Phẩm Dật thấy mất mặt quá, do dự một lát, rồi đồng ý:
- Vậy được thôi, đi tìm viện trưởng, nhưng chỉ có Diệp Thanh và cô đi thôi còn những người khác ai làm việc người ấy đi.
Mã Tiểu Linh ưỡn ngực nói:
- Tôi cũng phải đi, tôi cũng là một trong những người liên quan mà, ít nhất lúc đó tôi cũng ở đó, cũng biết nguyên nhân của sự việc.
Người thiếu phụ liền trừng mắt nhìn Mã Tiểu Linh, nếu không phải cô xông tới, thì làm sao có chuyện này chứ?
Hà Phẩm Dật nói:
- Cô đi cũng được, nhưng viện trưởng Trương hôm nay không có ở đây, chỉ có thể đi tìm viện phó.
Lời hắn nói có vẻ không hài lòng lắm.
Một mặt, hắn không lay chuyển được đám người này, tuy nói hắn có ý muốn khai trừ Diệp Thanh, nhưng quyết định đó không phải do hắn quyết là được, mặt khác, Diệp Thanh được đích thân viện trưởng Trương mời đến, Diệp Thanh mà không đi, hắn cũng không làm gì được.
- Cũng may là, viện trưởng Trương không có ở bệnh viện, tham gia giao lưu học thuật tại Pháp vẫn chưa về. Quan hệ giữa viện phó Dư Chính Khí và mình rất tốt, tới lúc đó khéo ra hiệu chút, không sợ viện phó Dư khôn giúp mình, quan trọng nhất là, nếu viện phó Dư đưa ra quyết định, cho dù viện trưởng Trương trở về, cũng không làm gì được nữa rồi, dù gì, ông ấy cũng phải nể mặt viện phó Dư chứ.
Hà Phẩm Dật dẫn những người liên quan đến phòng làm việc của viện phó Dư, trong lòng như mở hội vậy, đang nghĩ làm thế nào để ra hiệu cho viện phó Dư.
......
- Ố? Cậu chính là Diệp Thanh sao?
Trong phòng làm việc của viện phó Dư, Dư Chính Khí nghe xong Hà Phẩm Dật nói đầu đuôi câu chuyện, rối nhìn Diệp Thanh, dưới ánh mắt của ông thì Diệp Thanh chỉ đẹp trai và thật thà ra chẳng có gì đáng đẻ ý cả.
Dư Chính Khí tuổi đã ngoài năm mươi, mặt thì đen như hạt vừng, mũi gãy, bường thường rất ghé những gã đẹp trai.
Mấy ngày trước, có người bạn làm ăn với hắn gọi điện cho hắn, muốn hắn khai trừ bác sĩ thực tập tên Diệp Thanh, nhưng mấy ngày qua công việc bận quá không để ý đến việc riêng tư, cũng không có thời gian kiểm tra hồ sơ của Diệp Thanh, hiện tại thấy vậy nên hắn có vẻ rất vui.
- Nghĩ ngay ra lời của người bạn làm ăn nhờ vả chính là Diệp Thanh, đúng lúc có cơ hội này, đá cậu đi luôn, lại đỡ tốn bày trò.
Dư Chính Khí gần đây rất được người khác nể trọng, tuy hắn là viện phó, nhưng để đuổi việc cấp dưới, cũng phải tìm một lý do chính đáng chứ.
- Viện phó Dư, tôi là Diệp Thanh, đến bệnh viện này đã lâu mà hôm nay mới gặp mặt ông lần đâu.
Diệp Thanh rất hữu hảo, mỉm cười nói. Dù gì, người này cũng có quyền giữ hay đuổi mình, không khách khí không được.
Bây giờ viện trưởng Trương không có ở viện, chỉ có lời của viện phó Dư nói là được rồi. Nếu biểu hiện không được tốt, bị khai trừ, thì cho dù viện trưởng Trương trở về cũng không làm gì được. Người ta đường đường cũng là một viện phó, cũng có quyền hành trong tay, nếu Trương Hạo Bác lại mời cậu trở lại viện, thì còn coi viện phó Dư ra gì nữa, thế chẳng phải hai người họ sẽ trở mặt với nhau sao.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 53: Trở về đúng lúc
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Ánh mắt khinh miệt của Dư Chính Khí lướt qua, rồi lại đổi ngay bộ dạng từ thiện cười ha hả.
Hắn cầm tay Diệp Thanh vui vẻ nói:
- Ai dà, cậu chính là Diệp Thanh đấy à, viện trưởng Trương đã nhắc tới cậu với tôi vài lần rồi, nói cậu rất tài năng, y thuật lại rất cao nữa, là một nhân tài hiếm có. Tôi luôn muốn gặp cậu, nhưng không có cơ hội, hôm nay đã có cơ hội gặp một nhân tài như cậu rồi.
Vừa nghe thấy lời này, Hà Phẩm Dật thấy khác khác, lẽ nào viện phó Dư chưa hiểu được hàm ý mình nói sao? Vừa nghĩ tới đây, Hà Phẩm Dật đứng phía sau cố ra hiệu, nhưng tiếc là đều không có tác dụng gì, Dư Chính Khí không thèm để ý, còn không thèm nhìn luôn.
Thực ra, làm sao Dư Chính Khí lại không hiểu ý Hà Phẩm Dật chứ, chỉ có điều hắn vốn là viện phó, cũng có cách hành sử riêng của hắn. Hon nữa, ông chỉ là một tên phó chủ nhiệm khoa nhỏ nhoi, lại còn chỉ huy tôi nữa chứ. Quả là không biết chừng mực.
- Xem ra tên tiểu tử này đắc tội không ít người đâu nhỉ.
Dư Chính Khí cười ha hả nhìn Diệp Thanh, bụng nghĩ.
Người thiếu phụ kia không đủ kiên hẫn, bỗng kêu lên:
- Ông chính là viện phó Dư sao? Bác sĩ bệnh viện các ông, à đúng rồi chính là tên Diệp Thanh này, lợi dụng khám bệnh để sàm sỡ người khác.
- Cái này...
Dư Chính Khí tỏ ra vẻ khó xử nói:
- Bác sĩ Diệp Thanh từ trước tới giờ biểu hiện rất tốt, là thành phần ưu tú của bệnh viện...
Thiếu phụ nói:
- Biểu hiện tố là không thể phạm sai lầm sao? Biết người biết mặt nhưng không biết được tim đen đâu, các người làm sao biết hắn không làm những điều dơ bẩn chứ.
Nghe thấy lời này, Mã Tiểu Linh liền nghĩ ngay đến kiểu sinh hoạt không giờ giấc của Diệp Thanh, nhưng, chuyện này chính cô thấy, biết Diệp Thanh hoàn toàn bị oan, liền đứng dậy nói:
- Viện phó Dư, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, lúc đó tôi không biết trong phòng kiểm tra của phụ khoa có người, nên tự tiện xông vào, ảnh hưởng đến công việc của Diệp Thanh, tôi thấy việc làm của tôi sai nên có lời xin lỗi người bệnh.
Nói xong liền cúi người xin lỗi thiếu phụ.
Lúc này Diệp Thanh thấy rất cảm động.
Thế nào gọi là chính trực chứ? Người như bác sĩ Mã mới gọi là chính trực, tuy thường ngày không thích gặp mình, cũng không tỏ ra có gì gì với mình, nhưng những lúc quan trọng nhất, vẫn lấy đại sự làm trọng, cũng không hề thối lui trách nhiệm, không như tên Hà Phẩm Dật kia, lợi dụng cơ hội để hãm hại người khác, quả là tiểu nhân.
Thấy Mã Tiểu Linh xin lỗi, Diệp Thanh cũng lập tức tiến tới cúi người xin lỗi thiếu phụ nói:
- Chị à, quả thật rất xin lỗi, nếu trong việc khám chữa có gì không phải xin chị bỏ quá cho, chị xem, tôi cũng không có ý làm chị đau, lúc đó quả thực là...
- Hừ, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì chứ? Lời xin lỗi này đáng bao nhiêu tiền chứ? Nếu vậy tôi cắt một đao vào người cậu rồi nói lời xin lỗi, tôi nói với cậu biết, nếu tôi kiểm tra ra có bệnh gì hay có di chứng gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, đó đều la do cậu hại. Tôi không cần biết, các người xem mà giải quyết đi, không có câu trả lời thích đáng, tôi sẽ không đi đâu hết.
Thiếu phụ bĩu môi, hay tay chống hông ngồi dưới ghế, nói.
- Viện phó Dư, đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Diệp Thanh vội vàng nói.
Dư Chính Khí khẽ ra hiệu cho Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đừng chen vào, rồi nói với thiếu phụ:
- Như thế này đi, tôi đại diện cho bệnh viện Ngô Đồng thành thật xin lỗi chị, còn tặng chị một cái thẻ Vip trị giá 5000 tệ, chị xem thế nào?
- Hừ, lấy 5000 tệ là có thể mua được tôi sao?
Thiếu phụ nói.
- Vậy... mười ngàn tệ nhé? Đây đã là mức cuối cùng tôi có thể làm được rồi đấy. Hơn nữa, chị cũng không bị tổn hại gì lắm đúng không?
Dư Chính Khí trầm giọng hỏi. Thiếu phụ lập tức nổi giận nói:
- Ông nói gì thế? Cái gì mà không bị tổn hại gì nhiều? Vết thương trong lòng tôi là nghiêm trọng nhất, có ai biết điều đó không? Cái đó không thể dùng tiền bạc so bì được, tôi đã nói từ trước rồi, nếu các người không khai trừ tên họ Diệp kia thì tôi nhất định không bỏ qua đâu, các người cứ đợi mà lên truyền hình đi, để toàn bộ dân chúng thành phố này biết, bộ mặt thật của bệnh viện Ngô Đồng các người. Hừ, tức chết đi được.
Diệp Thanh có chút nổi giận, cái người phụ nữ này, quả thật khó chơi, xin lỗi thì đã xin lỗi rồi, bồi thường thì cũng đã bồi thường, còn muốn gì nữa đây? Nhưng lúc này, cậu cũng chẳng thèm xem vào nữa, để Dư Chính Khí nói.
Dư Chính Khí ngồi trên ghế vẻ trầm ngâm không nói gì, nét mặt rất nghiêm nghị dường như đang rất khó xử, nhưng trong lòng đang cười thầm: Ha ha, gì thì gì cũng rất thuận lợi, tên họ Diệp này, cậu cũng đừng trách tôi phủi tay nhé, muốn trách thì hãy trách cậu tại sao đắc tội nhiều người như vậy nhé, khiến rất nhiều người muốn chơi cậu đấy.
Trong giây lát, Dư Chính Khí ngẩng đầu lên, dường như ra vẻ hy sinh lớn lao, nói với Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp à, cậu xem, khách hàng là thượng đế, thượng đế không hài lòng, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện, tôi cũng không có cách nào nữa rồi, chỉ đành khai trừ cậu thôi, mong cậu hiểu và thông cảm cho tôi.
- Tôi...
Diệp Thanh trầm ngâm, đây là chuyện gì vậy, đúng là họa từ đâu tới, đang làm việc đàng hoàng, sao lại mang tới cái họa này chứ? Ý, mình lại thất nghiệp rồi sao, lần này về nhà thì sẽ nói với mọi người ra sao đây. Người chị dâu kia lại có những thái độ gì với mình nữa đây.
Thái độ của Diệp Thanh bỗng trở lên trầm mặc, một hồi lâu sau, mới bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, viện phó Dư, tôi lập tức sẽ...
Đúng lúc này, cửa ngoài phòng làm việc bỗng được đẩy vào, người bước vào mặc bộ véc rất lịch lãm, phong độ khác thường, đeo kính, rất có dánh học giả.
- Viện trưởng Trương!
Diệp Thanh bỗng vui mừng hẳn lên. Hóa ra người này chính là viện trưởng bệnh viện Ngô Đồng Trương Hạo Bác, không biết vì sao mà trở về đột ngột vậy.
Những người khác đều chạy tới chào hỏi.
- Chào viện trưởng Trương.
- Viện trưởng Trương, ông đã về rồi à.
- Lão Trương, mấy giờ về tới đây vậy, sao không gọi điện trước, để tôi ra đón.
Dư Chính Khí ha ha cười nói, nhưng trong lòng có chút buồn bực. Trương Hạo Bác rất coi trọng Diệp Thanh, dường như sẽ đứng về phía hắn, nhưng cũng không phải lo, hê hê, tôi xem làm sao ông đối phó với mụ đàn bà chanh chua kia chứ.
Trương Hạo Bác nhìn mọi người trong phòng, mỉm cười nói:
- Những điều xảy ra tôi đã nghe rồi, cô gái này, phiền cô đến phòng tôi một chút, chúng ta nói chuyện riêng với nhau, có gì cùng thương lượng.
- Hừ, được thôi, nếu ông không làm tôi vừa lòng, thì tôi không để yên đâu.
Thiếu phụ bĩu môi nói.
Sau đó, viện trưởng Trương dẫn thiếu phụ đi ra, Diệp Thanh và mọi người đứng sững sờ ra.
Chừng năm phút sau, cô thiếu phụ kia vẻ mặt rất thảo mãn đi ra từ phòng viện trưởng Trương, không biết viện trưởng Trương đã nói vì với cô ấy nữa.
- Thôi đi, nể viện trưởng của các người biết điều, tôi tha cho cậu đấy.
Thiếu phụ trừng mắt nhìn Diệp Thanh, rồi uốn éo rời đi.
- Cái này...
Diệp Thanh định vẫy tay gọi thiếu phụ lại, nhưng đang định nói thì cố nhịn lại.
Chẹp, cái kia vẫn còn trong âm đạo của thiếu phụ mà, hình như vẫn chưa được lấy ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 54: Có người đẹp đang đợi
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Cậu làm gì thế?
- Mã Tiểu Linh hiếu kỳ hỏi.
- Không, không có gì.
Mặt Diệp Thanh có chút ửng đỏ, rất ngượng ngùng, chuyện đó không nói vẫn hơn, nếu nói ra thì khó xử lắm.
- Không hiểu ra sao cả.
Mã Tiểu Linh khẽ nói, rồi bỗng nghĩ ra cái gì đó, giống như Diệp Thanh, tự nhiên ửng đỏ mặt, trong bụng nghĩ vừa tức vừa buồn cười, đưa mắt nhìn Diệp Thanh rồi quay người rời đi.
Diệp Thanh bỗng ngẩn người ra: mình cũng đâu có lỗi gì chứ, đều là do công việc thôi mà.
- Hừ, tên tiện nhân, sao cô ấy lại nhìn hắn với ánh mắt quyến rũ như vậy chứ.
Bên kia, Hà Phẩm Dật tức chết đi được, phủi tay dậm chân mà đi.
Người đẹp vẫn là người đẹp à, cứ nháy mắt thoải mái với ai đó, cũng gây ra mâu thuẫn giữa hai tình địch. Cổ nhân đã từng nói, hồng nhân là mối họa bên người, quả không sai chút nào.
- Bác sĩ Mã, đợi tôi chút, đi nhanh vậy làm gì chứ.
Diệp Thanh vội chạy theo, lúc tới cửa khoa cấp cứu mới đuổi kịp Mã Tiểu Linh, rồi hai người sóng vai bước vào.
Vừa bước vào, rồi bị mọi người vây lại.
- Tiểu Diệp à, sự việc giải quyết thế nào rồi? Không bị khai trừ chứ?
- Đúng đấy, Tiểu Diệp, viện phó Dư nói gì thế?
- Diệp Thanh, bác sĩ Mã, chúng tôi đang tụ tập để đến phòng viện phó Dư để nói đỡ cho hai người.
- Chị Tiểu Linh, rốt cuộc là thế nào? Nói gì đi chứ, bọn tôi cũng đang lắng nghe mà.
- Diệp Thanh, nếu cậu bị khai trừ, tôi cũng không làm ở đây nữa.
Lý Tiểu Miêu mắt đỏ lòe, khẽ nói.
...
Trong lầu cấp cứu, Lão Trịnh, bác sĩ Cao, Lý Tiểu Miêu, còn rất nhiều y tá, bệnh nhân đều vây quanh hai người họ hỏi han rốt cuộc thế nào.
Diệp Thanh nhìn những khuôn mặt quen thuộc, nghe thấy những lời quan tâm tới mình, suýt nữa thì ứa nước mắt ra, quả thật rất cảm động.
Không ngờ làm nghề này cũng dễ bị hiểu lầm quá.
Lý Tiểu Miêu nói:
- Thế nào rồi, Diệp Thanh? Cậu đừng khóc nữa, viện phó Dư quả thật sẽ khai trừ cậu khỏi bệnh viện sao?
Lão Trịnh khua tay, kiên quyết nói:
- Như vậy không được, chúng ta cùng đến phòng viện phó Dư để nói lí lẽ nào.
Bác sĩ Cao nói:
- Đúng đó, bệnh viện sao lại làm thế chứ, không biết trắng đen tốt xấu thế nào mà tự tiện khai trừ người khác vậy.
- Mẹ kiếp, cái mụ thiếu phụ kia quả cũng lằm trò cơ, đã đuối lí còn không chịu buông tha người khác, khiến bác sĩ Tiểu Diệp của chúng ta phải mất việc.
Một bệnh nhân đứng một bên nói lớn lên, không chỉ người trong cuộc thấy vô lí ngay cả người ngoài cuộc còn thấy khó chịu thay.
- Bác sĩ Diệp, đừng lo lắng quá, nếu không thể làm việc tiếp nữa, có thể làm ở bệnh viện khác mà, những người tài như cậu, đi đến đâu mà không tìm được việc chứ.
Một bệnh nhân hơn ba mươi tuổi an ủi nói.
Diệp Thanh đang định nói, mình tài năng như này thì đến đâu chẳng tìm được việc.
Thấy đám người đang định đi tìm viện phó Dư để nói lí lẽ, trong lòng Mã Tiểu Linh thấy vui vui, thầm nghĩ: thật không ngờ, tên Diệp Thanh này, xem ra cũng nhiều người quý mến ra phết, xảy ra chuyện này mà ai nấy đều đứng về phía cậu cả, thật là đáng quý.
- Ha ha, mọi người không phải lo lắng nữa, Diệp Thanh không sao rồi.
Mã Tiểu Linh thấy Diệp Thanh khóc mắt đỏ lòe, chắc không nói được lên lời nên cười và giải thích với mọi người:
- Vốn dĩ, viện phó Dư muốn giải hòa với thiếu phụ kia nên dự định khai trừ Diệp Thanh khỏi bệnh viện, nhưng đúng lúc quan trọng nhất, thì vị viện trưởng yêu quý của chúng ta xuất hiện, đã nói cho thiếu phụ kia phục và hóa giải nỗi oan ức cho Diệp Thanh rồi.
- Á, vậy thì tốt quá rồi. Vậy bác sĩ Mã có biết viện trưởng Trương làm thế nào để thuyết phục thiếu phụ kia không?
Một bệnh nhân đứng bên cạnh rất hiếu kỳ hỏi.
Mã Tiểu Linh lắc đầu nói:
- Cái này tôi không rõ lắm, hình như viện trưởng Trương gọi cô ấy đến phòng làm việc, nói với cô ấy vài phút rồi đi ra, sau đó thiếu phụ đó rất hài lòng rồi rời khỏi bệnh viện.
- Viện trưởng Trương của các người quả lợi hại, chỉ nói vài câu đã thuyết phục được mụ đan bà chanh chua kia rồi, quả thật là cao nhân.
Một vài người bên cạnh nghe vậy đồng loạt tán thưởng viện trưởng Trương.
Chuyên gia khoa xương Trịnh Thường Mẫn khua tay nói:
- Vậy thì tốt rồi, mọi người không phải lo lắng cho Diệp Thanh nữa, thôi trở về làm việc đi, những người bệnh cũng xin mời về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi. Giải tán nào.
Diệp Thanh cúi chào đám người đó, rất cảm kích nói:
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.
Một bệnh nhân quay đầu lại nói:
- Không phải khách khí đâu, bác sĩ Tiểu Diệp, chỉ cần sau này cậu quan tâm chăm sóc chúng tôi nhiều hơn là được rồi.
- Đúng đấy, bác sĩ Tiểu Diệp là người tốt, nên không sao là phải rồi. Bây giờ lấy đâu ra những người giỏi như bác sĩ Tiểu Diệp nữa chứ.
Nghe thấy những lời tán thưởng của mọi người, khiến Diệp Thanh càng ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu, Trịnh Thường Mẫn và Cao Lệ Bình đều vui thay cho Diệp Thanh.
Chỉ có Phương Xạ Lỗi và Mai Song Song đứng một góc xa xa quan sát là tức muốn chết thôi, Mai Song Song tức giận nói:
- Những người này là ai chứ? Đều là đồ tiện nhân, sao lại tốt với tên Diệp Thanh kia thế chứ. Thật không hiểu sao cả, hai người đều là bác sĩ thưc tập, hơn nữa bằng cấp của anh còn cao hơn, có gì mà không bì được với tên Diệp Thanh kia chứ. Hừ, lại còn con mụ Lý Tiểu Miêu kia nữa, nhìn thấy mà ghét.
......
Đêm hôm đó, kênh thời sự đài truyền hình thành phố Phù Liễu đồng loạt phát tin.
“ Hôm qua cơ quan công an thành phố đã bắt được một số lượng lớn ma túy tổng hợp, bắt được tám nghi phạm, 21 viên ma túy tổng hợp, 568g hererroin, đó là một sự kiện lớn nhất trong mười năm gần đây ở thành phố Phù Liễu này.
Theo lời giới thiệu của đội trưởng đội cảnh sát Đông Hồ Vương Binh, ngày 23 tháng 4 đội cảnh sát hình sự nhận được manh mối, có một người đàn ông họ Lôi đến một vũ trường trong thành phố giao dịch ma túy. Đêm đó, các cảnh sát hình sự đều cải trang mặc thường phục, trà trộn vào trong vũ trường, sau một thời gian chờ đợi gian khổ, cuối cùng đã tóm gọn được tên tội phạm tên Lôi Nghĩa Bình, Mai Hồng Bân và đồng bạn.
9 giờ tới, biên tập viên xinh đẹp Lý Giai Giai, với giọng đọc truyền cảm, đọc bản tin nóng hổi đó.
Nhưng, trong tin tức đó không đề cập đến việc, sau khi tóm gọn Lôi Nghĩa Bình, Mai Hồng Bân và đồng bọn xong, nên đã điều tra mở rộng và phát hiện canh sát hình sự Lưu Hùng Quân là người bao kê cho bọn họ, bởi vì Lưu Hùng Quân là cảnh sát nên nếu tin tức được phát đi thì hình ảnh người công an sẽ bị ảnh hưởng nên được cắt lược đi.
Đương nhiên, đối với bối cảnh của nhà họ Điền, trong bản tin cũng không hề nhắc tới tên vũ trường đó, nhưng, những người làm chứng ở đó rất nhiều, ngay lập tức có người đã lên mạng truyền thông tin này đi rồi, trên trang mạng đó còn đưa lên hình ảnh những người đẹp trong vũ trường, lại còn hình ảnh Diệp Thanh và đám người đánh lộn nữa, và cảnh công an bắt người nữa.
May mắn là, đối phương dùng điện thoại quay, mà lúc đó ánh đèn ở vũ trường thì tối nên chất lượng hình ảnh không được rõ nét lắm, khó mà nhận ra ai được, nếu chú ý xem thì mới phát hiện ra được.
Cái tin tức đó vừa phát đi, chưa đầy nửa tiếng đã là chủ đề nóng nhất khắp thành phố này rồi, việc kinh doanh của vũ trường đó cũng bị tụt dốc không phanh, vô cùng vắng vẻ lạnh tanh, điều này khiến quản lý Phạm của vũ trường rất căm tức, lại càng uất hận Diệp Thanh hơn.
- Mẹ kiếp, cái thằng nhãi ranh bác sĩ kia, đừng để bố mày nhìn thấy, không thì chết với bố mày đấy...
- Đã lâu không đi dạo phố, cảnh tượng ngoài này thật náo nhiệt.
Tối hôm nay, Diệp Thanh không vào trong Bạch Ngọc bảo tháp để tu luyện y thuật, mà đi dạo ở quảng trường lớn nhất thành phố Phù Liễu, đi dạo vòng vòng, mua vài bộ quần áo nữa.
Tuy cái plaza này quy mô rất hoành tráng, những thứ như điện máy, đồ gia dụng, phục trang, túi xách, giày dép... cái gì cũng có, nhưng giá cả có chút cao hơn, với túi tiền của Diệp Thanh thì cố lắm mới mua được một hai bộ, hơn nữa, mình đã đi làm rồi thì cũng phải ăn mặc cho ra dáng một chút, nhất là, mỗi ngày đều gặp những người đẹp nữa, cũng cần phải tỏ ra phong độ một chút.
Diệp Thanh nhanh chóng đi dạo được một vòng, sau đó đi ra, vì chủ quán những cửa hàng đó đều là những cô gái xinh đẹp lại nhiệt tình nữa, cậu vừa bước vào, vẫn chưa xem được gì, đối phương đã hỏi cậu có muốn thử không, rồi lại giới thiệu hết cái này đến cái khác cho cậu, cửa hàng nào cũng vậy, khiến Diệp Thanh không thích chút nào.
- Những người này thật lộm cộm, không để cho mình tự chọn bộ đồ mình thích mà cứ liến thoắng giới thiệu này giới thiệu kia, bực cả mình.
Diệp Thanh đi ra than thở.
Vừa đi tới cửa một buiding, bỗng có người gọi cậu lại.
- Diệp Thanh, sao bây giờ cậu mới tới thế/ người ta đợi cậu đã lâu lắm rồi đấy.
Giọng nói này rất ngọt ngào uyển chuyển như chim hót vậy, nói như kiểu người tình của Diệp Thanh đang đợi cậu vậy, sao lại có người đẹp đợi mình nhỉ? Liền quay đầu lại nhìn, lập tức Diệp Thanh ngẩn người ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 55: Giỏi đấy
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Đó là một người con gái diện mạo rất sáng sủa thanh lịch, làn da trắng ngần, đôi chân dài thon, mặc bộ váy liền thân màu trắng thuần khiết, mặc thêm một chiếc áo ngoài màu đen nữa, tóc đen nhánh bồng bềnh phấp phới, rất mượt mà.
Đẹp quá à.
Người đẹp này tiến về phái Diệp Thanh, khiến cậu thấy có một không khí rất lãng mạn đâu đó. Người con gái này có vẻ quen quen, hình như mấy ngày trước tới tìm mình nhờ xem hộ điện tâm đồ, bởi vì cô ấy bị cơ tim thiếu máu nhẹ nên thường bị đau đầu, hình như tên là Ninh Não Nhi, trên sổ bệnh án viết như vậy.
Người đẹp vẫn là người đẹp, trời sinh ra là để cho người khác nhìn và chiêm ngưỡng mà, nên khó mà quên nổi, hơn nữa, tên của cô ấy cũng rất lạ nên có ấn tượng hơn.
- Diệp Thanh, đã hẹn bảy rưỡi rồi mà, cậu xem xem bây giờ đã 8h19 phút rồi, sau này không được đến muộn như này nữa đâu nhé.
Ninh Não Nhi nhí nhảnh chạy tới, rất thân thiết vỗ vào cánh tay Diệp Thanh, trách yêu.
- Cái này là thế nào vậy, cô hẹn tôi lúc nào vậy? Nhưng, kỳ lạ quá nha. Chạy tới đây rồi nháy mắt với tôi làm chi vậy? Mà cái lông mi này cũng dài thật đấy.
Diệp Thanh có vẻ rất ngờ hoặc, cậu không hiểu, mình có gì mà khiến một người đẹp như nàng chủ động nói chuyện với mình chứ.
Cái này là không thể rồi, có đánh chết tôi tôi cũng không tin.
Quả nhiên, lúc đó bên tai vang lên tiếng của một người đàn ông, lúc này cậu mới nhận ra, không ngờ mình lại nhận vơ rồi, người ta gọi bạn trai họ chứ gọi gì mình.
- Cô Ninh, cậu ấy là bạn trai của cô sao?
Thân hình của chàng trai đó rất vạm vỡ cao to, khẽ mỉm cười, nét mặt có vẻ khinh khỉnh không tin, cứ nghĩ bông hoa đẹp cắm phải bãi *** trâu vậy.
Điều này, làm tổn thương lòng tự trọng của Diệp Thanh rồi. Cậu liền nổi giận, trợn mắt nhìn chàng trai kia.
Tinh tướng gì chứ, mày mới là bãi *** trâu ý, cả nhà mày đều là bãi *** trâu. Mày có gì tài giỏi mà nói cái giọng đó chứ? Lại còn có cái kiểu nhìn khinh khỉnh người khác nữa chứ, ông mày có kém nhưng cũng chẳng kém mi là mấy đâu.
- Đúng, Ninh Não Nhi chính là bạn gái của tôi, chúng tôi yêu nhau đã lâu rồi, hi vọng sau này cậu đừng làm phiền cô ấy nữa.
Diệp Thanh nhìn chàng trai kia, lạnh lùng nói, trong lời nói còn mang chút tự cao nữa, dường như bản thân là người chiến thắng vậy, đứng trước mặt người khác tuyên bố vậy, có nghĩa là mình đã bứt bông hoa xanh tươi này rồi.
Chàng trai không chút biến sắc cười lên, nhưng, Diệp Thanh cũng chú ý thấy, môi của chàng trai đó cũng đã khẽ run run, hiển nhiên trong bụng không giống như biểu hiện bên ngoài.
- Cô Ninh, cậu ấy nói thật hay đùa vậy?
Chàng trai vẻ nghi ngờ hỏi lại.
Ninh Não Nhi thấy Diệp Thanh gọi cả tên mình nên có phần kinh ngạc, ánh mắt khẽ liếc Diệp Thanh một cái, trong ánh mắt tràn trề những màu sắc mà còn buồn cười nữa, cũng rất phối hợp với Diệp Thanh nên dựa đầu vào vai Diệp Thanh, nhẹ nhàng nói:
- Thịnh công tử, quả thật ngại quá, tôi có người yêu thật rồi mà.
Chàng trai này lập tức nhíu máy lên, ánh mắt như hai con dao như muốn băm vằm Diệp Thanh vậy.
Làn gió thoảng qua, những mùi hương ập vào mũi Diệp Thanh, rất mê đắm lòng người, Diệp Thanh thấy cậu nhỏ của mình bắt đầu vun vút lên, khiến toàn thân mềm nhũn ra, mẹ kiếp, thằng cu của mình nó lên thẳng tắp rồi.
Đang lúc Diệp Thanh mơ hồ và cũng chuẩn bị, tưởng chàng trai kia manh động, nhưng bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên.
Chàng trai lấy ra xem, không nhận điện thoại luôn mà cười khổ não nhìn Ninh Não Nhi gật đầu nói:
- Để ngày khác anh đến tìm em.
Sau đó, nghênh ngang rời đi, còn chẳng thèm nhìn Diệp Thanh một cái.
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này, láo phết, không coi anh mày ra gì.
Diệp Thanh có chút tức giận lẩm bẩm, nhưng thấy đối phương đi tới góc đường, liền có một chiếc xe bóng loáng chạy tới đón hắn, lại còn có vệ sĩ ra mở cửa nữa chứ, thật là khoa trương.
Những dạng công tử nhà giàu, phá gia chi tử, chỉ dựa hơi bố mẹ mà thôi, thảo nào mắt mọc lên đầu, những loại người này không đáng để mình so đo làm gì.
Ninh Não Nhi nhìn Diệp Thanh, cười hi hí nói:
- Đừng xem thường anh ấy, anh ấy không phải con nhà tầm thường đâu.
Lại nữa, người con gái này cũng lợi hại ghê ta, mình mới chỉ đưa ánh mắt nhìn hắn rồi đánh giá chút mà cô ấy đã đoán được trong lòng mình nghĩ gì mới sợ chứ, rồi hỏi cô:
- Vậy cậu ấy là ai chứ?
- Anh ấy à, không phải đơn giản đâu, là một công tử có tiếng ở thành phố Phù Liễu này đấy, tên là Thịnh Tuấn Phong, là chủ tịch tập đoàn buôn bán Thịnh gia đó, cũng có tiếng tăm ở cả tỉnh Giang Nam này nữa cơ.
- Hừ, chưa nghe qua bao giờ.
Diệp Thanh bĩu môi, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, người này hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải, mặt rất quen, chỉ có điều lúc này chưa nghĩ ra.
- Ha ha, cũng may hôm nay gặp được cậu, anh chàng đẹp trai, cảm ơn cậu nhé.
Ninh Não Nhi đưa tay vuốt mái tóc suôn mượt, rồi cười nói với Diệp Thanh.
- Không cần khách khí thế, cũng chỉ đóng thế thôi mà.
Có thể giúp được gì cho người đẹp là điều mà Diệp Thanh nhà ta thích nhất, những điều đó luôn có trong lòng nhưng vẫn chưa có cơ hội, bình thường gặp người đẹp cậu rất ngượng ngùng, không biết sao hôm nay cậu nói có vẻ tự nhiên quá.
- Tối nay cậu làm gì không? Nếu không, tôi mời cậu một ly cà phê nhé?
Vừa nhờ vả được người ta, nên cũng ngại không dám bỏ đi luôn, Ninh Não Nhi đành cười rồi nói.
- Cái này, thôi khỏi đi, tôi còn có chút việc nữa.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói.
Sao lại ngốc thế chứ, ngốc quá.
Thời đại học, có một người đẹp từng nói, buổi tối không có nơi ở, hãy tìm Diệp Thanh, Diệp Thanh sẽ dẫn cô ấy thuê ngay một phòng trong khách sạn, sau đó... sau đó cậu ấy sẽ chạy mất dép, để người đẹp một mình ngủ lại ở đó.
Sau đó... rồi cũng chẳng có sau đó nữa.
Lại có một lần, trong lớp tự học, cậu lấy hết dũng khí đưa mẩu giấy cho một người con gái mà mình đã để ý từ lâu, bên trong viết: tôi rất thích bạn.
Người con gái đó cầm tờ giấy lên xem, quay đầu liếc nhìn Diệp Thanh một cái, rồi lập tức đứng dậy dọn sách cho vào ba lô, đi qua chỗ Diệp Thanh, nói:
- Bây giờ tôi phải đi rồi, cậu có muốn đi cùng tôi không?
Diệp Thanh ngốc nghếch nói:
- Tôi còn vài chương chưa chép xong, bạn cứ đi trước đi.
Sau đó... đương nhiên là không có sau đó nữa rồi.
Lần này, dường như Diệp Thanh còn có tiến bộ một chút, còn có “ sau này...” nữa.
Chỉ thấy Ninh Não Nhi cười hi hí nói:
- Có việc gì thế? Không có thời gian uống ly cà phê sao?
- Ồ, tôi phải đi mua ít quần áo.
Diệp Thanh đành nói thật, thời gian của cậu có hạn, mỗi ngày ngoài công việc, sau đó là vào trong Bạch Ngọc bảo tháp luyện tập y thuật, không thể ngày nào cũng đi dạo được, hôm nay nhất định phải hoàn thành mục tiêu đề ra từ trước. Nếu không, bộ quần áo này sẽ mặc liên tục, không có gì mới mẻ trước mặt Mã Tiểu Linh thì mất mặt quá.
Ninh Não Nhi nhìn cậu từ trên xuống dưới, gật đầu nói:
- Ừ, nhìn cậu quê quá, nhưng không sao, uống xong ly cà phê, tôi sẽ giúp cậu chọn quần áo, bảo đảm cậu mặc vào sẽ bảnh bao hơn nữa, sẽ không thua kém gì những công tử ở bệnh viện cậu đâu.
Diệp Thanh lau mồ hôi, cô này là ai mà hay vậy, mới gặp mình có một lần mà biết mình đi mua quần áo để thu hút ánh mắt của những người đẹp trong bệnh viện.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 56: Có người đẹp đi cùng cũng khác
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Thịnh Tuấn Phong bước vào xe, vẻ mặt tức giận bỗng tiêu tan, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ sở thầm nghĩ: Cái cô nàng này càng ngày càng thú vị đấy, dám tự ý tìm một cái bình phong để trốn mình, nhưng, càng phưu lưu bản thiếu gia càng thấy hứng thú, hê hê, kiểu con gái này bản thiếu gia chưa gặp bao giờ đấy.
Thịnh Tuấn Phong mỉm cười, rồi không thèm để ý gì, liền hỏi vệ sĩ bên cạnh:
- Vừa nãy gọi điện cho tôi có chuyện gì thế?
- Phong thiếu gia, kết quả thống kê đã có rồi, lần này chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng, rất nhiều những khách hàng trên mạng đã hủy rồi, những thành viên ra nhập rất ít, những công việc trước kia bị đứt đoạn rất nhiều, nếu không phải do phó chủ tịch thành phố Thịnh điều chỉnh, e rằng tổn thất còn lớn hơn nữa, tên Vương Binh này quả là độc ác.
Tên vệ sĩ này đầu tóc và râu rối bời, không giống vệ sĩ chút nào cả, trái lại còn có khí chất của những nghệ sĩ hơn, tên là Tần Hưu, tên thường gọi là Cầm Thú, là tên thủ hạ tin cậy nhất của Thịnh Tuấn Phong, vừa là vệ sĩ vừa là trợ lý, đi với Thịnh Tuấn Phong như hình với bóng.
- He he!
Thịnh Tuấn Phong cười lạnh lùng, ánh mắt hiện lên sát khí.
Tần Hưu gãi gãi cổ nói:
- Hay là khử luôn tên Vương Binh đi cho rồi?
- Không cần, chỉ là vặt vãnh thôi, xem hắn trụ được bao lâu.
Thịnh Tuấn Phong khua tay, nói:
- Chỉ cần hắn không điều tra thân phận của tôi là ổn.
Tần Hưu cười nói:
- Vậy thì cậu cứ yên tâm đi, những kẻ bị bắt đều là những nhân viên quèn nhất, làm sao mà điều tra ra thân phận cả cậu được chứ. Cho dù cảnh sát có bức cung thế nào, thì cũng không dám lôi cậu vào cuộc đâu.
- Vậy thì tốt!
Thịnh Tuấn Phong gật đầu, lại nói tiếp:
- Phái thêm vài tên thân cận, theo dõi Vương Binh, tốt nhất phải nắm được thóp của hắn, để dằn mặt hắn. Ngoài ra, tên vừa nãy được Ninh Não Nhi lợi dụng, phái người đi thăm dò xem sao.
- Dạ!
Tần Hưu trả lời, rồi móc điện thoại gọi điện, đem những lời của ông chủ phân phó cho đàn em làm, chiếc xe thể thao gầm rú rồi vụt mất.
...
- Bên kia có một shop thời trang cũng được đấy, quần áo đều nhập từ bên ngoài về, giá cũng không đắt lắm, tôi dẫn cậu đi xem xem.
Uống xong cà phê, Ninh Não Nhi giới thiệu với Diệp Thanh một shop thời trang, Diệp Thanh tất nhiên là vui rồi, đồng thời cũng cảm thấy thảo mãn và tự hào, một người đẹp như vậy, một người con gái sang trọng đưa mình đi mua quần áo như vậy, thật khiến người khác phải ghe tị.
Lúc uống cà phê, Diệp Thanh cũng rất ngại ngùng, người ta mời mình uống cà phê nhưng...
Nhưng cốc cà phê này cũng rất đắt, chọn cốc nào thì giá cũng bảy tám mươi tệ rồi, lại thêm đĩa hạt dưa nhấm nháp và chút bánh đã hơn hai trăm tệ rồi. Với kinh tế của Diệp Thanh mà nói, làm sao mà mời lại người ta chứ? Vốn dĩ, cậu cũng định tỏ ra ga lăng, nhưng lúc tính tiến Ninh Não Nhi kiên quyết tự mình mời cậu, khiến Diệp Thanh đỏ bừng mặt lên.
- Chẹp, đàn ông không có tiền thật đáng thương!
Diệp Thanh lại cảm thán.
...
- Ồ, chính cửa hàng này rồi, thế nào, cách bài trí cũng đẹp đấy chứ?
Ninh Não Nhi chỉ tay về bên đường một cửa hàng thời trang tên là Mao nhi phụ trang, rồi lôi cậu bước vào đó.
- Hí hí, chị Não Nhi, chị lại đến ạ, bộ váy chị mặc đẹp đấy, rất hợp với dáng chị.
Chủ cửa hàng là một cô gái chỉ hai mốt hai hai tuổi, tính cách rất lăng động hoạt bát, vừa thấy Ninh Não Nhi và Diệp Thanh bước vào, liền bước ra đón, rồi tiện mồm khen luôn bộ váy cô đang mặc, hiển nhiên Ninh Não Nhi là khách quen của cửa hàng này.
- Ừ, qua đây xem chút, chọn một bộ cho chú em này với.
- Ố? Chẵng nhẽ đây là bạn trai của chị Não Nhi sao?
Chủ cửa hàng nhìn Diệp Thanh từ trên xuống dưới, ròi nói đùa.
Diệp Thanh nghĩ, tôi mong như thế lắm chứ, nếu thật như thế thì còn gì bằng nữa.
Quả nhiên, Ninh Não Nhi cười mắng:
- Đừng nói bừa chứ, đây là chú em tôi mới quen thôi mà, tính tình hướng nội rất hay thẹn thùng, em làm cậu ấy sợ đó.
Diệp Thanh ...
Mình chẳng nhẽ kém vậy sao? Yếu đuối vậy sao? Không tin thì đến thử xem.
- Hóa ra là vậy à, chiều cao cũng không tồi đâu, chỉ có điều hơi gày một chút, cửa hàng em mới có mấy mẫu mới về, rất hợp với dáng anh ấy. Chị Não Nhi đến chọn đi.
Chủ cửa hàng dẫn hai người đến chỗ giá quần áo nam, rồi giới thiệu.
Ninh Não Nhi đảo mắt nhìn quanh, rồi thấy một bộ rất hợp với Diệp Thanh nên cầm xuống, đây là chiếc áo sowmi dài tay, làm bằng chất liệu rất mềm mại, cỡ nào cũng mặc vừa, trên cầu vai được thiết kế rất tinh xảo, trước ngực có cái túi rất xinh xắn, bộ áo trắng điển hình, kiểu dánh cũng không phải khoa trương lắm.
- Lấy bộ này đi, Diệp Thanh cậu thử xem sao.
Ninh Não Nhi cầm lấy chiếc áo rồi xem kỹ càng, rồi ướm vào người Diệp Thanh, cảm thấy sizi rất hợp với cậu nên bảo cậu thử mặc vào xem.
- Được.
Diệp Thanh cầm lấy chiếc áo rồi vào phòng thay đồ.
Chủ cửa hàng cười ngăn lại:
- Thật ngại quá, đèn trong phòng thay đồ vừa hỏng mất rồi, hay là anh đứng ngoài này thử cũng được, con trai mà, có sao đâu.
Diệp Thanh liền cởi áo ngoài ra, vẫn để chiếc áo sơ mi cũ rồi mặc chiếc sơ mi mới vào.
Ninh Não Nhi nói:
- Thế này không được rồi, xem ra không có hiệu quả lắm, cởi hết áo ra rồi mặc áo mới thôi.
Diệp Thanh bỗng đỏ mặt, cửa hết áo ra trước hai người phụ nữ thế nào, ngại chết đi được.
Ninh Não Nhi cười rộ lên:
- Ha ha, vui quá, sao cậu lại dễ đỏ mặt thế chứ.
Chủ cửa hàng cũng che miệng cười.
Diệp Thanh tức giận, rồi cởi hết áo ra nghĩ bụng: cởi thì cởi, ai sợ ai chứ, chỉ là cởi áo chứ đâu phải cởi quần đâu mà sợ. Sau đó mặc chiếc áo mới vào, quả khác hẳn, nhìn bảnh bao hơn nhiều rồi.
- Òa!
Ánh mắt hai người sáng bừng lên, tên tiểu tử này, đẹp trai ra phết, quả là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà, chỉ cần mặc bộ áo mới vào đã thay đổi thế kia rồi.
Diệp Thanh cũng thấy mình rất đẹp trai, đứng trước gương soi đi soi lại. Cái áo này không chỉ tao nhã mà còn rất hợp với cậu nữa.
Ninh Não Nhi cười nói:
- Được rồi, soi lắm thế, đẹp trai lắm rồi, ngay cả chị còn thấy động lòng rồi đấy, nào, thử luôn chiếc quần bò này xem thế nào.
Ninh Não Nhi nói:
- Cậu chưa thử, làm sao mà biết hợp hay không hợp chứ. Quần áo phải thử mới biết được chứ, yên tâm đi, chẳng nhẽ không tin tưởng ánh mắt của chị sao? Đảm bảo cậu sẽ hài lòng.
Diệp Thanh đàng miễn cưỡng đồng ý nói:
- Vậy tôi cứ thử xem thế nào vậy.
- Ha ha, thử đi, cậu để cửa hờ một chút, nếu không thì tối lắm, yên tâm đi, chị không nhìn trộm đâu mà lo.
Diệp Thanh cầm chiếc quần bò vào phòng thay đồ, nghĩ: nếu cô thật sự muốn nhìn trộm thì anh cũng đồng ý thôi. Hé hé.
Nhưng, Ninh Não Nhi sẽ không nhìn trộm cậu đâu, chỉ đứng ngoài nói cười với chủ cửa hàng, nói về những phong cách thời trang hiện tại, dường như không hề để ý gì tới cậu đang ở trong phòng thay đồ, khiến Diệp Thanh có chút thất vọng.
Một phút sau, Diệp Thanh bước ra, lần nữa khiến hai người kinh ngạc.
- Oa, chị Não Nhi, chị thật biết cách chọn đồ đấy, từ trước em đều nghĩ rằng anh ấy không thể mặc những phong cách như vậy được, không ngờ mặc vào lại tôn dáng lên thế này, chuẩn quá! Mặc cùng chiếc áo sơ mi màu trắng này thì quá tuyệt rồi.
Chủ quần cười cười và giơ ngón cái lên tỏ vẻ tán thưởng Ninh Não Nhi.
- Chuyện!.
Ninh Não Nhi cười duyên dáng, tỏ vẻ mình lọc lõi về thời trang lắm ý, nhìn Diệp Thanh như biến thành người khác vậy, nên cũng rất hài lòng về phong cách thời trang mình chọn cho cậu ấy, rồi vẫy tay nói:
- Diệp Thanh, tới gương mà soi nè.
Chiếc quần bò đó thoạt nhìn thì thấy rất chật, nhưng mặc vào thì thấy rất thoải mái, không có cảm giác chật chật gì cả, hơn nữa càng tôn lên những cơ bắp mông má của cậu nữa, những chỗ cần nhô cần hóp vào đều rất chuẩn, so với phong cách ăn mặc trước kia của cậu thì khác một trời một vực.
Ừ, đơn giản mà nói, Diệp Thanh nhà ta cũng rất hài lòng, lúc đó cũng chẳng buồn trả giá nữa, trực tiếp trả tiền. Sau đó Ninh Não Nhi và Diệp Thanh chào chủ cửa hàng rồi đi ra.
- Chị Ninh Não, hôm nay quả thật rất cảm ơn chị, nếu không, tôi sẽ không mua được bộ quần áo thích hợp thế này.
Đi dạo trên con đường thênh thang, nhìn ánh đèn tỏa xuống màn đêm, Diệp Thanh thành thực nói.
- Không phải khách khí, vừa nãy cũng nhờ cậu mà tôi giải nguy được một phen, nếu nói cảm ơn phải là tôi mới phải chứ. Đi nào, tôi tiễn cậu về nhà.
Những làn gió mùa xuân thổi từng cơn nhẹ làm chiếc váy của Ninh Não Nhi bay rất hút hồn, nhưng, do có chút lành lạnh, Ninh Não Nhi liền khoanh tay trước ngực vẻ co do.
Diệp Thanh vốn định cởi chiếc áo ngoài cho cô ấy mặc, nhưng lại sợ cô ấy không đồng ý, liền cười nói:
- Như vậy sao được chứ, tôi phải đưa cô về chứ.
Đàn ông mà, phải tỏ ra chút phong độ chứ.
- Cậu có xe sao?
Ninh Não Nhi quay đầu nhìn cậu, có chút giao hoạt và cười tủm.
- Cái này, tôi không có...
Diệp Thanh bỗng đỏ bừng mặt, ngại quá. Trong lòng lại lần nữa thấy hổ thẹn, đàn ông không có tiền thật đáng thương.
- Ha ha, đùa cậu cho vui thôi, sao cậu dễ đỏ mặt thế chứ, sau này làm sao mà cưa được người đẹp chứ?
Giọng của Ninh Não Nhi rất dễ nghe, hàm răng trắng bóc, được đi cùng cô ấy đoạn đường này như đang hưởng thụ cái gì đó.
Nghĩ vậy mặt Diệp Thanh lại ửng đỏ lên, nghĩ kỹ thì cũng đúng là như vậy, dường như mình chưa cưa đổ một người con gái nào thì phải.
- Hí hí, tiểu đệ, cậu thật đáng yêu. Thôi đi nào, xe của tôi đỗ ở bên kia.
Ninh Não Nhi có chút lạnh, kéo tay Diệp Thanh chạy vài bước, tới bãi đỗ xe, rồi đi tới một chiếc xe màu đỏ, lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện Ngô Đồng.
Mới đi được một lúc, Ninh Não Nhi đột nhiên hai tay ôm đầu, lông mày nhíu lại, răng cắn môi, dường như đau đầu lại tái phát rồi.
Xe bị mất lái, loạng choạng hướng về phía trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius