Phong Sa trấn, là nơi không ai quản ở biên cảnh của Biên Hoang đế quốc với Thần Chân đế quốc. Diện tích rất nhỏ, cư dân đều là những thương dân ít tiền tạm ở đây. Bởi vì nơi này hoang vu, lại có bão cát to, vì thế ngày thường rất có ít người đi lại. Do đó tiểu trấn rất ảm đạm!
Gần đây, Thần Châu đại lục lại tiếp nhận một tin tức mới nóng hổi. Bát Dát tộc, trước đó luôn kính sợ với các quốc gia ở đại lục, đột nhiên tiến vào, đụng chạm với Đông Du đế quốc. Thế công mãnh liệt, không thể ngăn cản, lại thêm có một loại ám khí có khả năng phát ra độc khí, khiến cho Đông Du đế quốc thảm bại kinh hoàng, tình hình nguy cấp, đành phải phái sứ giả đến sáu nước còn lại để cầu cứu!
Đông Du đế quốc trong bảy nước tại Thần Châu đại lục có thực lực nhất định có thể xếp thứ ba. Bây giờ Đông Du bị Bát Dát tộc đánh cho đến tình trạng như vậy. Bảy nước tại đại lục tất cả đều cảm thấy tính nghiêm trọng trong tình huống này, không dám khinh thị địch nhân. Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Bắc Du, Biên Hoang, năm nước trước sau đều tỏ ra muốn phái binh giúp Đông Du, còn Thần Châu đế quốc từng bị sáu nước tấn công, cũng phát ra ý tứ muốn trợ giúp!
Mặt trời đã ngã về hướng tây, ánh nắng hoàng hôn như hòa chói chanh chiếu khắp nơi. Trên con đường chính của Phong Sa trấn ít người qua lại, hôm nay đã phá lệ, nghênh tiếp đến sáu cánh nhân mã, hơn nữa lại rất trang trọng, trông như là hoàng tộc của Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Bắc Du, Biên Hương, Đông Du.
Trang phục của sáu nước rất khác nhau. Có một lượng lớn hộ vệ theo kiệu lớn, đứng thành một vòng quanh gian tửu quán tại trung tâm của tiểu trấn. Sau đó sáu trung niên nam tử trong bộ thương nhân bình thường của sáu nước, trước sau rời khỏi kiệu, tiến vào tửu quán.
“Mạnh huynh, Đạt Lợi huynh, Đoạn huynh, Hô Duyên huynh, Mã huynh, hôm nay năm vị huynh đệ có thể chịu khó tới đây bàn luận viện trợ, ta Da Luật Minh cơ thật sự là cảm kích vô cùng!”
Thân mặc một bộ trang phục của Đông Du thương nhân, trung niên tướng mạo uy nghiêm đầu tiên tiến vào tửu quán, cũng là đương kim đại đế của Đông Du đế quốc, Da Luật Minh Cơ, đứng ở trong sảnh chắp tay hướng với năm người còn lại tiến vào mà cảm tạ!
Có thế có được lễ đãi người của Da Luật Minh Cơ, tự nhiên là năm vị có cùng đế vị ở Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Bắc Du, Biên Hoang. Lần này Da Luật Minh Cơ cùng sáu quốc vương còn lại thương thảo, có thể nói là phí rất nhiều khổ tâm. Và chỉ có thể chọn Phong Sa trấn, nơi ít có người tụ tập, cũng như không thuộc quốc gia nào.
Nếu không như thế, y muốn hội họp tại trong đế quốc của y, các đế vương còn lại chưa chắc đều tham gia. Dù sao lòng phòng người cũng là tất cả. Tại trong quốc gia của y, nếu y động thủ, các đế vương còn lại cũng chỉ chờ cái chết!
“Da Luật huynh quá khách khí rồi. Chúng ta cùng nhau liên minh, hôm nay đế quốc Đông Du của huynh gặp nan, chúng ta sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?!” Nam Man - Mạnh Đạt, Tây Sa - Đạt Lợi Long, Bách Cổ - Đoạn Hoành, Bắc Du - Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang - Mã Vô Cực, năm vị đế vương bất đồng khí thế, trước sau đều chắp tay nói lời khách sáo với Da Luật Minh Cơ!
‘Hừ, nếu không phải Bát Dát tộc đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, đám hỗn đản các ngươi không hỗ trợ trẫm mới là lạ!’ Da Luật Minh Cơ nghe các vị đế vương nói xong, trong lòng cảm thấy khó chịu thầm mắng, còn mặt thì mỉm cười bảo mấy vị ấy cùng ngồi, sau đó nhìn xem sắc trời bên ngoài, cố ý ngạc nhiên nói: “Đã đến giờ để hội họp, như thế nào lại còn chưa thấy người của Thần Châu đế quốc vậy?”
“Người ta là đại quốc Thần Châu đế quốc, thực lực hùng hậu, đương nhiên là không thể so sánh với tiểu quốc chúng ta. Loại đùa giỡn này cũng là rất bình thường!” Tây Sa đế vương Đạt Lợi Long, trong lời nói kèm theo một cái cười lạnh. Tên gia hỏa này vẫn nhất rõ kỹ việc Thần Châu đế quốc giết chết nguyên soái và đệ nhất dũng sĩ của y!
“Di, như thế nào lại có người dùng sức mạnh của quốc gia để đùa giỡn vậy? Ta sao lại không biết? Chư vị, các người đến quá chậm rồi. Ta ở đây đã đợi hơi lâu đó!”
Khi Đạt Lợi Long vừa dứt lời, năm vị đế vương còn lại muốn mở miệng nói tiếp, Diệp Phong thân vận bộ Thần Châu trường bào màu vàng, dẫn theo vong linh vu sư Ba Nhĩ và thái giám Tiểu Thuận Tử, đi tơi cái thang ở lầu hai, nhìn sáu vị đế vương, mỉm cười, bước xuống.
“Ha ha ha, nguyên lai Chu huynh đệ đã đến từ sớm. Như vậy bảy người chúng ta đã đủ rồi. Đến đây, Chu huynh đệ mời ngồi!” Da Luật Minh Cơ thấy Diệp Phong từ lầu hai bước xuống, trong mắt hiện lên một tia thần sắc giật mình, lập tức mỉm cười khách sáo, mời Diệp Phong ngồi xuống. Cái tửu quán này đã bị Da Luật Minh Cơ bao hết, và đã âm thầm phái người cảnh giới. Diệp Phong có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở lầu hai, đã làm cho Da Luật Minh Cơ không thể không giật mình!
‘Xem ra Chu Ngọc Long có một thân võ công siêu việt như lời đồn đãi quả nhiên không sai!’ Sáu vị đế vương đến trước, không ai không phải là cao thủ tập võ từ nhỏ. Diệp Phong có thể vô thanh vô thức xuất hiện ở lầu hai, mà không bị bọn họ phát hiện. Cái này cũng đủ để bọn họ càng ngày càng kinh hãi hơn!
“Vị này có thể là Đạt Lợi huynh của Tây Sa đế quốc phải không? Chẳng biết huynh vừa nói ai đang đùa giỡn vậy?” Lưu manh hoàng đến không lập tức ngồi xuống, nghiêng đầu, nhả khói, nhìn Tây Sa – Đạt Lợi Long, mỉm cười hỏi.
Đạt Lợi Long nghe vậy, trong lòng hận không giết được Diệp Phong, nhưng cố kỵ sự cường mạnh của Thần Châu đế quốc hiện giờ, chỉ phải hừ nhẹ một tiếng, nhẫn nhịn mà không lên tiếng trả lời.
Thương thảo hôm nay đối với Đông Du đế quốc của Da Luật Minh Cơ là quan trọng nhất. Y thấy lưu manh hoàng đế đầu tiên là nói xiên xỏ Đạt Lợi Long, vội vàng chuyển đề tài, nói: “Chư vị, hôm nay bảy người chúng ta có thể tụ cùng một chỗ, tuyệt đối là việc ngàn năm khó gặp. Ta nghĩ mọi người hay là mau chóng thượng nghị chuyện quan trọng đối phó với Bát Dát tộc đi. Nói thật không sợ các người cho là đùa, Đông Du đế quốc của ta, mỗi khắc đều có người dân chết thảm dưới sự tàn nhẫn và ám khí của bọn chúng!”
“Da Luật huynh nói không sai. Bây giờ địch nhân của Thần Châu đại lục chúng ta là cái Bát Dát tộc đột nhiên cường mạnh. Mọi người nên đồng tâm hợp lực mới đúng!” Nam Man đế vương Mạnh Đạt mở miệng nói tiếp: “Tin rằng mọi người đã từ mạng lưới tình báo riêng, biết được tình hình hiện giờ của Bát Dát tộc. Ta nghĩ không cần Da Luật huynh lãng phí thời gian trình bày lại. Trực tiếp đi vào chánh đề, mọi người có kế sách gì để diệt địch, đều cứ đem ra thượng nghị đi!”
‘Hừ, tôn tử Nam Man bọn ngươi, lần trước tấn công cửa nhà của lão tử là do ngươi dẫn đầu, bây giờ lại nhân cơ hội làm người tốt ư. Có cơ hội lão tử nhất định sẽ giết ngươi!’ Diệp Phong nhìn Nam Man – Mạnh Đạt, trong lòng khó chịu thầm mắng.
“Quy giả quân đội của Bát Dát tộc, mặc dù hung tàn dũng mãnh, tâm lý thì biến thái không ngại sanh tử, nhưng cái này cũng không phải là cái đáng sợ nhất. Hiện tại bọn chúng hầu hết dùng côn trùng có khả năng phóng khí độc mà người ta cố kỵ. Điểm này khiến người khác thật đau đồi. Binh tướng nào chỉ cần hút phải khí độc, không đầy một canh giờ, khẳng định chỉ còn một vũng nước hôi thối!” Da Luật Minh Cơ nhíu mày nói, quan sát Bách Cổ đế vương Đoạn Hoàng, khách khí hỏi: “Bách Cổ quốc của Đoạn huynh, có rất nhiều cao thủ dùng độc. Chẳng biết huynh đối với loại độc này của Bát Dát tộc, có cái nhận xét như thế nào?”
“Ách… cái này…. Nói thật cũng rất là tà môn đó. Độc trùng này của Bát Dát tộc đều là loại cũ hết. Nhưng cách dùng và chứng trạng sau khi bị trúng độc, ta đều chưa từng thấy qua!” Đoạn Hoành trên mặt kèm theo một sự khó hiểu, cảm khái trả lời.
“A, Đoạn huynh có biện pháp đối phó với độc trùng hay là phương thức chữa trị hữu hiệu với loại độc đó không?” Da Luật Minh Cơ hy vọng, hỏi tiếp. Đoạn Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Loại độc trùng này thật sự quá tà môn, cho dù chết đều xuất hiện độc khi do tự bạo. Ta căn bản không có kế sách để đối phó. Còn về phương thức chữa trị, cũng phải cần một thời gian nhiều để ta nghiên cứu một chút!”
“Nói như vậy, độc trùng này là vấn đề khó đối phó rồi!” Bắc Du đế vương Hô Duyên Hạo Nhật trầm tư ca thán, nhìn thấy Diệp Phong bên cạnh không lo lắng gì, chỉ nhả khói thuốc, tò mò hỏi: “Chẳng biết Chu huynh đệ về việc này có cái nhìn gì?”
Diệp Phong nhìn Hô Duyên Hạo Nhật, mỉm cười nói: “Cái nhìn thì không dám nhận, chỉ là ta nghĩ rằng việc này có chút kỳ lạ!”
“Ồ? Kỳ lạ ở đâu?” Lưu manh vừa nói ra, thì các vị đế vương, ngoài trừ Đạt Lợi Long, tất cả đều tò mò lên tiếng hỏi.
“Tất cả mọi người đều có mật thám tại Quy Bổn đại lục. Cái việc này chúng ta tâm cũng hiểu được không cần nói ra. Nhưng chẳng biết các người có nghĩ tới hay không, Bát Dát tộc làm sao có loại độc trùng như vậy? Bọn chúng là từ đâu có được đảm lượng như thế, dám xâm phạm Thần Châu đại lục? Cho dù độc trùng có lợi hại đi, bọn chúng cũng nên biết nếu bảy nước liên minh với nhau, cho dù tổn thất sẽ lớn, nhưng đều có thể tiêu diệt hết toàn bộ binh lực của bọn chúng. Ta bây giờ cảm thấy kỳ lạ về động cơ của bọn chúng tấn công Thần Châu đại lục, mà không phải về cái loại độc trùng này!” Diệp Phong mỉm cười nói.
“Tê….” Biên Hoang đế vương Mã Vô Cực nghe Diệp Phong nói xong, hít một hơi dài, nhìn Diệp Phong nhíu mày nói: “Ý tứ của Chu huynh đệ là, có người đang âm thầm giúp đỡ Bát Dát tộc tấn công Thần Châu đại lục?”
“Đúng vậy!” Diệp Phong gật đầu trả lời.
“Nếu là như vậy, thì việc bọn chúng đột nhiên lớn mật hành động như thế, có thể đã được giải thích rõ ràng. Nhưng mà ai có dã tâm đó, có thể khiến Bát Dát tộc liều mạng tấn công chúng ta?” Nam Man đế vương Mạnh Đạt trầm tư nói tiếp.
Diệp Phong nói: “Cái này chỉ khi nào chủ mưu sau lưng của đám rác rưởi kia xuất hiện, chúng ta mới có thể biết được. Quy giả và độc trùng cũng không phải là thứ đáng sợ nhất. Bây giờ chúng ta, việc cần làm là nên cẩn thận đế phòng động tác của tên chủ mưu kia!”
“Chu huynh đệ, ngươi nói độc trùng tịnh không hề đáng sợ. Nhưng chúng ta bây giờ không có biện pháp đối phó với chúng nó!” Da Luật Minh Cơ nói. Bây giờ là quốc gia của y bị độc trùng xâm phạm. Người khác không sợ, còn y thì sợ.
“Da Luật huynh không cần lo lắng. Ngươi có nghĩ tới việc, nếu đám độc trùng này khi chết còn có thể thả ra độc khí, chúng ta có thể dùng biện pháp đặc biệt đối phó chúng nói, ví dụ như là dùng băng tuyết đống băng lại!” Diệp Phong a a cười to.
‘Ách…. Chiêu này có thể có hữu dụng. Xem ra tên Chu Ngọc Long này là có chuẩn bị mà đến, cố ý tại trước mặt chúng ta lộ ra thân thủ!’ Da Luật Minh Cơ nghe vậy mừng rỡ thầm nghĩ, đồng thời cũng kinh hãi cẩn trọng. Năm vị đế vương còn lại cũng không phải ngốc, Da Luật Minh Cơ nghĩ đến, bọn họ cũng tự nhiên nghĩ được.
“Thật là anh hùng xuất thiếu niên. Không tưởng là sáu lão gì chúng ta, cộng lại đều không có biện pháp hữu dụng như của Chu huynh đệ!” Da Luật Minh Cơ, Mạnh Đạt, Đạt Lợi Long, Hô Duyên Hạo Nhậ, Mã Vô Cực, Đoạn Hoành, sáu người trước sau mở miệng khách sáo.
Tuy nhiên sáu đại đế vương này thật sự có phải là không có biện pháp đối phó với độc trùng không, phải nhờ đến sự nhắc nhở của Diệp Phong mới tỉnh ngộ. Điều này ai mà biết được. Dù sao bọn họ thân mình là một đế vương vĩ đại, thủ hạ đều giỏi văn giỏi võ…
Bầu trời trong xanh sáng sủa, những con gió mùa thu thổi nhẹ, Khoa Nhĩ Thiết thảo nguyên có khoảng cách gần nhất với bờ biển, cũng chính là chiến trường giằng co giữa Đông Du và Bát Dát tộc. Một trận chém giết lớn máu chảy thành sông lại tái diễn. Binh tướng hai bên đều coi đối phương như cừu địch không đội trời chung, luôn xuống tay rất tàn nhẫn!
So với trận chiến trước đó có khác biệt, giờ đây, bộ đội Đông Du đế quốc đã dùng nhiều biện pháp đặc biệt đối phó với độc trùng, ví dụ như là dùng băng kính của giang hồ cao thủ, kỵ binh lực lưỡng thì cầm một khối băng hay thuốc mê. Tất cả mọi thứ công cụ, chỉ cần có thể chống lại không để độc khí xâm nhập là được. Hơn nữa những cái để khiêng vác, binh tướng Đông Du cơ hồ đều chuẩn bị kỹ.
Trải qua cuộc gặp gỡ của bảy vị hoàng đế, bảy nước ở Thần Châu bề ngoài đã đạt được hiệp nghị liên minh trừ địch. Thể theo đề nghị của Da Luật Minh Cơ, và lưu manh hoàng đế có hưng thú ngắm cảnh bãi biển, Nam Man đế vương Mạnh Đạt, Tây Sa đế vương Đạt Lợi Long, Bách Cổ đế vương Đoạn Hoành, Bắc Du đế vương Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang đế vương Mã Vô Cực, năm vị quốc quân tất cả đều bí mật đến Khoa Nhĩ Thiết thảo nguyên để quan sát chiến cuộc.
Dĩ nhiên, trên đường tiến đến, Bắc Du đế quốc và Biên Hoang đế quốc phân biệt phát ra một vạn kỵ binh để làm hộ vệ cho bảy vị đế vương. Thật sự, hộ vệ chỉ là công việc bề ngoài mà thôi, ngoài trừ Diệp Phong ra, năm vị đế vương còn lại đều sợ Da Luật Minh Cơ sẽ gây bất lợi cho bọn họ ở trên đường. Cho nên có binh tướng đi theo của Bắc Du và Biên Hoang, ít nhất có thể đảm bảo an toàn. Nếu như có phát sinh ngoài ý muốn, việc đầu tiên là giết hoặc bắt sống Da Luật Minh Cơ.
‘Lôi Ân…Lôi Ân…. Lôi Ân…. Lôi Ân thân ái…… Đông hải lão bà của ngài có việc tìm ngài!’ Đứng ở trên cột quan sát trong quân doanh của Đông Du, Diệp Phong đang rất hứng thú quan sát Đông Du kỵ binh đang tiến công, trong đầu lại đột nhiên truyền đến âm thanh của Thánh Ma.
‘Có chuyện gì vậy?’
‘Người giang hồ gì đó ở quốc gia mới của ngài, hình như lại tổ chức cái võ lâm đại hội gì đó. Đông phương lão bà giúp ngài giải quyết chính vụ của ngài, nhận được tin tức liền nhờ ta chuyển lại cho ngài, gọi ngài trở về!’
‘Lại là đại hội võ lâm. Cái đám hỗn đãn này, mẹ nó, không thể dừng được sao, luôn gây phiền hà dưới chân lão tử. Nếu các ngươi muốn chết, lão tự sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi. Nói cho Nhược Yên biết, ta lập tức trở về!’
Thông qua tinh thần câu thông, Diệp Phong đã biết nguyên nhân của vấn đề, trong lòng không vui, nói một tiếng với Thánh Ma, rồi lại nói với sáu vị đế vương khác: “Các vị, thật là xấu hổ. Ta đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt. Nơi này tiếng la lớn quá, ta nghĩ ta phải trở về nghỉ ngơi một chút!”
“Ồ? Thân thể của Chu huynh đệ nhiễm bệnh ư? Có cần ta truyền ngự y đến xem bện cho ngài không?” Da Luật Minh Cơ lộ ra biểu thái quan tâm. Y có lẽ không muốn Thần Châu hoàng đế gặp tai nạn tại quốc thổ của y. Nếu không, sẽ lọt vào giáp công hai mặt, cái đó y có thể chịu được ư?
“Ta không sao, chỉ có một chút vấn đề nhỏ mà thôi. Đại khái là tối qua uống quá nhiều, chơi hơi lâu, ngủ không đủ, mới gây ra như vậy. Trở về ngủ một giấc sẽ tốt lại thôi!” Diệp Phong ngáp một cái rồi mỉm cười nói, đưa tay cho Tiểu Thuận Tử đỡ hắn, phản hồi đại trướng mà Da Luật Minh Cơ đã an bài cho hắn!
“Ha ha ha, Da Luật huynh, xem ra cô nương của Đông Du các người có kỹ thuật không tệ a. Không tưởng lại có thể khiến tiểu tử háo sắc có thực lực không rõ này mệt mỏi như vậy!” Tây Sa đế vương Đạt Lợi Long, khi Diệp Phong đã rời đi, liền ha ha cười to.
Năm vị đế vương còn lại nghĩ đến buổi yến tiệc tối hôm qua, cái hình ảnh Diệp Phong háo sắc ôm ấp đám mỹ nhân Đông Du, tất cả đều không nhịn được mỉm cười.
“Thiếu gia, có việc gì vậy? Người thật không thoải mái ư?” Vừa tiến vào trong trướng, vong linh vu sư Ba Nhĩ hiểu rất rõ thiếu gia, lập tức tò mò hỏi.
“Ân, đám hỗn đãn giang hồ ở Thần Châu lại tổ chức đại hội võ lâm nữa. Dám ở bên cạnh lão tử lập ra cái loại minh chủ thống nhất võ lâm gì đó. Dẹp cái mộng lớn của mẹ hắn đi!” Diệp Phong vừa nói vừa mắng, rồi ra lệnh cho Ba Nhĩ ở lại trong trướng không cho phép ai vào, còn mình thì thả ra Truyện Tống Trận, dẫn Tiểu Thuận Tử về Thần Châu đế đô.
“Hoàng thượng, chàng chuẩn bị đối phó ra sao với đám người giang hồ muốn tuyển minh chủ này?” Trong Hành cung, Liễu Nhược Yên nhìn lưu manh hoàng đế mà tò mò hỏi.
“Đơn giản! Thu phục, giải tán, giết chết!” Diệp Phong trả lời đơn giản rõ ràng, phân phó Tiểu Thuận Tử truyền lệnh cho Hoàng vệ quân và Long Ưng, bạch điêu, Liệt Diễm, đại địa, lôi đình, hỏa thương, hỏa pháo bảy đại binh đoàn của Tư Lược đoàn, toàn bộ tập hợp, thông qua Truyện Tống Trận chạy tới núi Thương Long!
Trên núi Thương Long lúc này, Cửu U tà giáo, Diệt Thế ma cung, Thiên Cơ cung cầm đầu ba đạo quần hùng, tập trung lại một lần nữa, để tổ chức đại hội võ lâm. Mục đích thứ nhất là tuyển minh chủ, thứ hai là tìm ra Vô Danh sát thủ, để báo thù cho sỉ nhục của lần trước!
“Sở cung chủ, ngài cho rằng Vô Danh sát thủ lần này còn có thể quay lại nữa chăng?” Lưu Vũ Phỉ trong bộ y phục mê người, nhìn những người mới đang tỷ thí trong sân, quay đầu hỏi Thiên Cơ lão nhân Sở Thần Phong cách bên phải không xa.
“Cái này, thật là một ẩn số. Lão phu sao có thể biết được đây?” Thiên Cơ lão nhân mỉm cười đáp lại. Mộ Dung Vô Cực nói tiếp: “Lần trước để hắn chạy thoát. Lần này chúng ta không thể lại để hắn thoát được. Nếu không chúng ta cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa!”
“Mộ Dung cung chủ quá cố chấp vậy!” Thiên Cơ lão nhân lắc đầu cảm khác, hai mắt rời khỏi Mộ Dung Vô Cực và Lưu Vũ Phỉ, chăm chú nhìn người mới luận võ ở trong sân.
“Hống!!... Hống!!...”
Đám người trong giang hồ xem luận võ trông rất chăm chú, thì một trận tiếng long ngâm đột nhiên vang lên làm rung động cả trời đất. Diệp Phong chân đứng trên song đầu Thánh Ma, cùng với Băng Sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, bạch điêu xạ thủ Kiệt Nã Tư, dẫn đầu long ưng kỵ sĩ và bạch điêu xạ thủ của Tư Lược đoàn, rất nhanh đã xuất hiện. giống như một mảng mây đen lớn, vây quanh trên bầu trời đám quần hùng Thần Châu!
“Cái này? Đây là quái vật gì đây? Long đầu ưng thân ( đầu rồng, mình chim ưng)? Lại còn có một con hai đầu ư? Sao lại có nhiều người ngồi trên đám quái vật đó?” Quần hùng Thần Châu ở phía dưới, lần đầu nhìn thấy cự long hai đầu và long ưng, bạch điêu của Tây phương, căn bảng không biết gì.
Ở đây trong đám quần hùng, chỉ có ma cung từ tham dự vào cuộc tạo phản ở đế đô, các cao thủ của tà giáo và Thiên Cơ cung, nhìn thấy Diệp Phong thì biết rằng hoàng đế đã tới. Còn sự cường hãn đám long ưng kỵ sĩ và bạch điêu xạ thủ trên bên trời, cũng chỉ có Lưu Vũ Phỉ và mấy người thủ lĩnh của tà giáo là biết rõ.
Diệp Phong đứng ở trên lưng rồng, phía sau là đám thủ hạ, nhìn Sở Thần Phong, nhíu mày nói: “Sở cung chủ, Thiên Cơ cung các ngươi luôn được cho là nhân sĩ chánh phái, chẳng lẽ không biết rằng triều đình không cho phép người giang hồ lập bè kết đảng, tổ chức cái loại đề cử minh chủ ư?”
“Cái này…” Sở Thần Phong bị hoàng đế hỏi, không biết nên trả lời như thế nào. Triều đình Thần Châu quả thật có điều lệ này, nhưng từ lúc sáng lập đến giờ, không có mấy ai trong giang hồ tuần thủ cả. Vả lại người của triều đình cũng không truy cứu, càng ngày, cơ hồ tất cả giang hồ nhân sĩ đều bỏ qua loại điều lệ này!
“Uy, tiểu tử ngươi, con mẹ nó, là ai. Dẫn đám quái vật và người đến đại hội võ lâm của chúng ta là muốn gì?!” Đại nhân vật biết rõ thân phận của Diệp Phong, không lên tiếng, nhưng tiểu nhân vật tính tình nóng nảy, lại không biết trời cao đất rộng mà mở miệng mắng chửi.
“To gan, đám lỗ mãng các ngươi chẳng biết chết sống. Dám mắng thiên tử Thần Châu. Lên, bao vây bọn chúng cho tay. Một tên đều không được thoát!” Tiếng mắng chửi từ trong sân phát ra không ngừng, viên chỉ huy đám binh tướng vây quanh bên ngoài, Cơ Thanh Phong, nghe thấy, nổi giận đùng đùng, suất lĩnh Hoàng vệ quân mau chóng phóng tới bên ngoài đám đông, phẫn nộ hét to. Tên gia hỏa này có độ trung thành rất cao đối với hoàng thất của Thần Châu, hoàn toàn có thể dụng từ ‘ngu trung’ để hình dung!
Liệt Diễm kỵ sĩ, đại địa kỵ sĩ, lôi đình đao khác, hỏa thương xạ thủ, hỏa pháo xạ thủ cũng lần lượt dưới sự dẫn đầu của đoàn trưởng, theo sau Hoàng vệ quân. Vũ khí, hỏa khí đều nhất nhất ngắm chuẩn vào đám quần hùng Thần Châu!
“Hắn, hắn là hoàng thượng?!”
Quần hùng bị bao vây trùng trùng điệp điệp, nghe tiếng quát của Cơ Thanh Phong, quan sát cục diện hiện tại, đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong, lộ ra thần sắc khiếp sợ. Chúng không thể tưởng tượng được rằng, hoàng thượng lại đến đại hội võ lâm của bọn chúng!
“Bọn người giang hồ các ngươi quả thực chẳng biết sống chết. Đã thấy hoàng thượng còn không mau quỳ xuống!” Cơ Thanh Phong mắt thấy quần hùng không có thi lễ với hoàng thượng, trong lòng càng thêm phẫn nộ, rút bội kiếm bên hông ra, chỉ vào quần hùng rồi lại quát to.
Quỳ gối trước hoàng thượng, là việc rất bình thường tại Thần Châu đế quốc, căn bản không phải là mất mặt mũi gì. Quần hùng ở đây nghe Cơ Thanh Phong quát, đa số lập tức quỳ xuống, chỉ còn số ít nhìn đám binh tướng xung quanh, rồi cũng quỳ xuống trong thế gượng ép. Cả ba vị thủ lĩnh của bao đạo Thiên Cơ lão nhân, Mộ Dung Vô Cực, Lưu Vũ Phỉ cũng không ngoại lệ.
“Mộ Dung Vô Cực, mạng của ngươi thật lớn a. Bị trẫm đánh trọng thương lại còn chưa chết, cũng tiếp tục tham gia cái đại hội võ lâm này. Xem ra ngươi thật không để trẫm trong mắt!” Diệp Phong nhìn Mộ Dung Vô Cực đang quỳ nhưng không phải là tình nguyện, mở miệng cười nhàn nhạt.
“Hừ, lúc trước ngươi hôn dung vô năng, khiến cho dân chúng của Thần Châu chịu khổ. Mỗi người đều muốn phản. Nếu luận về đại tội trong thiên hạ, Chu Ngọc Long ngươi cũng có thể xem như là tàn bạo!” Mộ Dung Vô Cực ỷ mình có tài, nên cả gan, thấy hoàng đế nhắc tới món nợ cũ, trong lòng biết hôm nay sợ ràng không dễ dàng thoát được, lúc này không hề khách khí, đứng dậy nhìn hoàng đế mà cười lạnh.
“Ha ha ha, có chuẩn bị. Mộ Dung Vô Cực, ngươi thật sự có chuẩn bị!” Diệp Phong cúi đầu nhìn Mộ Dung Vô Cực lớn tiếng cười lạnh, quan sát đám quần hùng còn lại, chánh sắc nói: “Hôm nay, trẫm trên còn có quốc vụ phải xử lý, không có thời gian rảnh lãng phái ở đây. Đại hội võ lâm của các ngươi là vi phạm pháp luật. Từ nay về sau, nếu còn có người tham dự loại đại hội như vậy, theo lựa tru di cửu tộc. Có ai không phục, cứ thử xem công phu các ngươi lợi hại, hay là đại quân của trẫm mạnh mẽ!!”
“Hôn quân, ngươi rõ ràng là sợ chúng ta đề cử võ lâm minh chủ, đoạt ngôi hoàng đế của ngươi. Ngươi muốn chúng ta không tổ chức đại hội, lão tử là người thứ nhất không phục. Xem thương!” Trung tâm hội trường, một đại hán ngông cuồng ở phía dưới Diệp Phong, phẫn nỗ rống lên. Tay phải nắm chặt trường thương, mang theo kình phong và sự tự tin, đánh thẳng lên đầu Diệp Phong.
“Chẳng biết sống chết!” Diệp Phong khinh thường hừ lạnh, tay phóng ra chín đạo long khí màu tím, đánh nát trường thương, làm nổ toanh tên đại hán. Tiếp đó hắn trừng mắt quần hùng phía dưới, đôi mắt đầy khí phách lẫn sát khí, phẫn nộ quát: “Còn ai không, mau đứng ra!”
Đại hán vừa mới bị giết, là một cao thủ nhất lưu nổi danh trong giang hồ, tuyệt đối vớ thể liệt vào trong trăm người mạnh. Hoàng đế chỉ nhẹ nhàng hóa giải công kích, giết chết tên đại hán, lập tức khiến quần hùng khiếp sợ. Đối mặt với hoàng đế cường hãn như thế và thiêu quân vạn mã, quần hùng ở đây mặc dùng không ít người trong lòng không phục, nhưng cũng không dám coi thường vọng động!
“Tốt, thật tốt. Nếu không có ai phản đối, vậy từ hôm nay, trẫm sẽ đưa ra mấy luật lệ cho người giang hồ các ngươi. Mộ Dung Vô Cực, thấy ngươi rất có can đảm, trẫm hôm nay tạm thời không giết ngươi!” Diệp Phong thấy quần hùng không có lên tiếng phản khánh, rồi đưa ánh mắt ra hiệu cho Cơ Thanh Phong ở phía dưới, cưỡi rồng bay về hướng Truyện Tống Trận ở bên kia. Đồng thời, một cái kế hoạch nham hiểm đối phó với giang hồ nhân sĩ, đã có sẵn trong đầu của hắn.
Cơ Thanh Phong thấy hoàng thượng đưa mắt ra hiệu cho hắn, trong lòng hiểu ý, xua tan toàn bộ giang hồ nhân sĩ bên hồ, lại phái số lớn binh tướng bám theo giám sát, không để những người này đi rồi lại đến, sau đó vội vã đi về phía hoàng thượng bẩm báo!
Xây dựng lại hoàng cung cần nhiều nhân lực, vật lực và thời gian, hiện tại nơi gặp tai họa ở Thần Châu rất nhiều. Diệp Phong nghe đề nghị của Liễu Nhược Yên, trong lúc phát chẩn cho tai dân, không có phô trương lãng phí để nhanh chóng xây dựng hoàng cung. Bởi vậy hoàng cung trước mắt sẽ chưa hoàn công, Diệp Phong và chư nữ đều nghỉ đêm tại Tây hải.
“Con bà nó, tên tiểu hỗn đản Lôi Ân, thật là hay đùa, lại có thể dùng loại Truyện Tống Trận này điều binh khiển tướng!”
Đêm xuống, lão thần tiên khinh người Chu Trường Minh theo Cơ Thanh Phong quay về đế đô, một đường đi theo Cơ Thanh Phong đi vào căn phòng nhỏ có Truyện Tống Trận thông đến Tây hải hoàng cung, sau khi chính mắt nhìn Cơ Thanh Phong tiến vào, lắc đầu than một tiếng, rồi cũng cất bước đi vào.
Lưu manh hoàng đế đang cùng chư nữ dùng cơm chiều, nghe Tiểu Thuận Tử nói Cơ Thanh Phong đến báo, nghĩ đến quy củ hắn đặt ra cho người giang hồ, cười gian không ngớt, trực tiếp đi đến thư phòng gặp Cơ Thanh Phong.
“Tham kiến hoàng thượng, thần đã xua tan toàn bộ giang hồ thảo mãng trong Thương Long sơn, và phái người giám sát bọn chúng rời đi!” Sau khi Diệp Phong ngồi xuống, Cơ Thanh Phong lập tức quỳ xuống bẩm báo.
“Ừ, khanh làm rất tốt!” Diệp Phong gật đầu tán thưởng, mỉm cười nói: “Trẫm vừa nghĩ đến một vài kế hoạch, khanh dẫn người theo đó mà làm ...”
“Hoàng thượng thánh minh, vi thần nguyện đem toàn lực làm tốt chuyện này!!” Cơ Thanh Phong nghe kế hoạch của hoàng thượng, cảm giác rất là mới lạ, vội khấu đầu nhận lệnh.
“Cơ ái khanh, Cơ thị các khanh đều là đời sau xuất nhân tài, chức vụ nguyên soái cũng từng giao vào gia tộc khanh. Hôm nay ta lại cho Cơ thị các người huy hoàng như ngày xưa!” Diệp Phong nghiêm chỉnh nói, phất tay đưa nghuyên soái lệnh bằng vàng cho Cơ Thanh Phong. Nói: “Bắt đầu từ hôm nay, khanh chính là tân nhiệm nguyên soái của Thần Châu đế quốc. Phải cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình, không để cho tổ tiên khanh mất mặt, khiến trẫm thất vọng!”
“Cơ Thanh Phong tạ chủ long ân, thần nhất định sẽ không phụ kì vọng của hoàng thượng!” Cơ Thanh Phong tiếp nhận Nguyên soái lẹnh. Khấu đầu tạ ơn cực kì kích động, có thể vì Cơ thị trọng chấn uy vọng của tướng soái danh môn, chính là giấc mộ cả đời của tiều tử này.
“Được rồi, Cơ ái khanh, ngươi đi làm việc đi!” Diệp Phong nhẹ giọng nói, sau khi Cơ Thnanh Phong rời khỏi, nhìn trên trần của thư phòng, cười lạnh nói: “Cao nhân phương nào đang rình rập trên nóc phòng. Không bằng xuống đây trò chuyện xem sao?”
“Ha ha, tiểu quỷ, công phu của ngươi lại có tiến bộ. Có thể phát hiện lão nhân gia ta tại nóc phòng!” Chu Trường Minh trên nóc nhà, nghe Diệp Phong nói, hóa thành một đạo bạch quang, trong nháy mắt đã xuất hiện đối diện Diệp Phong.
“Ách? Là lão? Làm sao mà thần tiên hiện tại lại thích làm lương thượng quân tử(quẩn tử ôm xà nhà) vậy? Hay là muốn hỏi bí mật của ta vậy?”
“Không, không, không, lão nhân gia không có hứng thú với bí mật rắm chó của ngươi. Thiên đế cũng nghe lời khuyên của Phong thần, không tiếp tục trao đổi với ngươi nữa!” Chu Trường Minh lắc đầu nói: “Ta lần này đến, là muốn nhờ ngươi tìm giúp ta một thứ. Đương nhiên, lão nhân gia sẽ không để ngươi hỗ trợ suông, sẽ có thứ tốt cấp cho ngươi!”
“Ách ...? Đây hình như là có ý trao đổi!” Diệp Phong nghe vậy hai con mắt xoay chuyển láo liên, nhìn Chu Trường Minh nói: “Ta muốn xem trước thứ mà lão sẽ cho ta!”
“Cái gì? Lại có người như ngươi. Loại sự tình này thì ngươi nên hỏi trước ta muốn người làm việc gì chứ?!” Chu Trường Minh bị tên Diệp Phong tham lam thành tính này chọc tức đến mức thổi râu trợn mắt.
Tên gia hỏa Diệp Phong lại làm ra vẻ mặt bất cần. Lấy một điều thuốc rồi nghiêng đầu nói: “Không cho ta xem thứ đó thì mọi việc miễn bàn!”
“Được, được. Trước hết cho ngươi xem thứ đó, con mẹ nó không biết bà nào lợi hại như vậy, có thể sinh ra thứ người như ngươi!” Chu Trường Minh rất bực mình lẩm bẩm vài tiếng, quay đầu đi ra thư phòng: “Đến đây, thứ ta muốn cho ngươi rất lớn, không thể đặt vừa trong hoàng cung của ngươi!”
“Sao? Hoàng cung của ta chứa không nổi? Lão già của ta, lão cho ta cái thứ to như vậy, sẽ có tác dụng gì?” Diệp Phong nhấc chân chạy theo ra ngoài, tò mò chất vấn.
“Hừ hừ, hãy chờ xem!” Chu Trường Minh trừng mắt nhìn Diệp Phong một cái, hai người một đường đi khỏi thư phòng, đi tới hoa viên ngoài tẩm cung, Chu Trường Minh lấy từ Càn khôn đại lý trong người ra một một tấm nhỏ bằng kim loại, ném lên không trung, thoáng chốc, vật kim loại bắt đầu biến lớn điên cuồng, nháy mắt thể tích đã có thể che phủ cả hoàng cung, khiến tất cả thị tòng cung nữ trong cung đều khiếp sợ, sinh ra hoảng loạn.
“Trời ạ, lão đầu, lão sẽ không cho ta cái khối đại gia hỏa bằng sắt này chứ?” Diệp Phong không hảo ý lạnh lùng nhìn Chu Trường Minh.
“Kháo, tiểu quỷ vô tri, đừng nghĩ rằng khối như ý bình thai này vô tác dụng!” Chu Trường Minh trừng mắt nhìn Diệp Phong, nghiêm chỉnh nói: “Ngươi cứ nghĩ một chút, nếu đem hoàng cung bị phá hỏng tại Đông hải của ngươi, kiến tạo lại trên bề mặt của nó, mỗi ngày ở tại không trung, sẽ là cảm giác gì? Hơn nữa thứ này cũng giống pháp bảo có thể dùng để phi hành đó!”
“A, đề nghị này thật không sai, làm một hoa viên tại không trung có thể phi hành ...” Diệp Phong nghe nói lại có suy nghĩ riêng khẽ lẩm bẩm, nhìn Chu Trường Minh nói: “Được rồi, nói cho ta biết lão muốn ta làm việc gì!”
“Rất đơn giản, đến Thần châu long mạch lấy khối lưỡng nghi huyền thạch đến đây cho ta!” Chu Trường Minh mỉm cười nói, trong mắt mang theo thần sắc mười phần tham lam.
“Lưỡng nghi huyền thạch? Chưa nghe nói qua, là thứ gì?” Diệp Phong tò mò hỏi, ngẫm nghĩ lại cười gian: “Lão đầu, Thần châu long mạch ở địa phương nào, lão nếu biết tảng đá tại đó, tại sao không tự mình đếnn, ngược lại dùng thứ này trao đổi với ta?”
Chu Trường Minh nói: “Thần châu long mạch nằm tại chân của ngọn chủ phong (ngọn núi chính) của Thương Long sơn. Nơi đó có mười bốn con đế long cường hãn bá đạo, ngoài trừ vương giả có tướng đế vương, còn lại bất luận là thần, ma, quỷ, quái, tiến vào đều bị công kích. Lão nhân gia ta thành tiên chưa lâu, không nghĩ đến việc đi trêu chọc mười bốn con rồng biến thái đó!”
“Chết tiệt, thần ma quỷ quái đều không dám đến địa phương đó, lão để ta đi? Nhìn ta giống ngu lắm à? Hơn nữa, lão nhìn ta có tướng đế vương à?!” Diệp Phong bực bội trừng mắt nhìn Chu Trường Minh khinh bỉ.
“Nói nhảm, ngươi bây giờ chiếm cứ thân thể của Ngọc Long, là vương giả của Thần Châu đế quốc, đương nhiên có tướng đế vương. Mặt dù linh hồn là của một tên tiểu lưu manh bậy bạ, bất quá ngươi có Thiên tử kiếm có thể hiệu lệnh cho mười bốn con rồng biến thái, cho nên ngươi đi khẳng định không có vấn đề!” Chu Trường Minh ngoài mặt nghiêm chỉnh trả lời, trong lòng lại cười thầm, kì thật DIệp Phong đi có xảy ra chuyện gì không, lão cũng không dám khẳng định, bất quá lưỡng nghi huyền thạch với tu luyện của lão có chỗ tốt vô cùng, cho nên lão nhất định phải có được.
“Thế nào, ngươi không muốn đi? Nếu người không đi thì cũng được, ta đi tìm vương giả của lục quốc còn lại thương lượng. Bất quá ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, nếu như bị người trong số bọn họ đuổi đi mười bốn con đế long, thì quốc vận của lục quốc bên ngoài sẽ suy kiệt, trong vòng nửa năm, lúc đó bị người khác tiêu diệt thì đừng trách ta!”
“Ồ, một nước làm sai sáu nước suy vong?” Diệp Phong nghe xong những lời này của Chu Trường Minh, ngẫm nghĩ rồi cười hắc hắc, tiến lên quàng lấy bả vai của Chu Trường Minh, cười bỉ ổi nói: “Lão đầu, nể tình lão và ta đều cùng là loại người bậy bạ, chuyện giúp đỡ này làm ta bận rộn rồi, mau dạy ta phương pháp sử dụng như ý bình thai!”
“Ai, ai, đừng nghĩ đến chủ ý quỷ quái để tiếp cận lão nhân gia ta!” Chu Trường Minh hất tay Diệp Phong ra, thu hồi như ý bình thai trên không trung, ném cho Diệp Phong, nói: “Sử dụng rất đơn giản, giống như Càn khôn đại.” Thứ này là như ý bình thai gì chứ, chỉ là phế phẩm trong lúc Chu Trường Minh tu luyện tiên khí, cái thứ này đối với tiên nhân mà nói chính là rác rưởi!
Diệp Phong không biết giá trị của thứ “như ý bình thai” này trong mắt tiên nhân, chỉ biết là thứ đồ chơi này cho hắn vài chỗ tốt, cười hì hì thử dùng càng lúc cảm thấy càng thuận tay, lúc này vỗ vỗ bả vai Chu Trường Minh, nói: “Rất tốt, lão đầu, lão cuối cùng cũng làm một việc có lợi hàng đầu cho hoàng triều Chu thị các ngươi. Yên tâm, vài ngày tới ta sẽ đến long mạch lấy tảng đá lão cần!”
“Hừ, có cái gì để lo chứ, lão nhân gia ta còn không sợ tiểu tử ngươi phản hối. Lão bà của ngươi đến, ta đi trước đây!” Chu Trường Minh nghiêng đầu nói, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang biến mất đột ngột.
“Hê, lão tử này luôn luôn thích biến thành ánh sáng, thể hiện cái gì chứ, lão nghĩ lão rất tiêu sái à?!” Diệp Phong hé miệng lẩm bẩm.
“Lôi Ân, xảy ra việc gì, mới rồi là cái gì che phủ hoàng cung?” Tĩnh Hương chư nữ chạy đến hoa viên, nhìn Diệp Phong tò mò hỏi.
“Hắc hắc, các nàng nhìn xem sẽ biết, trẫm vừa mới có được một bảo bối!” Diệp Phong cười hắc hắc nói, phất tay ném như ý bình thai lên không trung, khiến nó biến đền mức lớn nhất, ước chừng gấp đôi diện tích hoàng cung.
“Oa, một khối sắt thật lớn a, đem thứ này đến chiến trường đập địch nhân, khẳng định rất có lực sát thương!” U Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn bình thai cười nói.
“Ân, đúng vậy, đề nghị này của Nguyệt Nhi rất hay nha!” Chư nữ còn lại đếu đồng ý lời nói của U Nguyệt Nhi.
“Ách ...? Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Cứ vậy mà tính, tác dụng của cái thứ này thật không nhỏ a!” Diệp Phong cũng là nghe thế ngạc nhiên, bất quá tên gia hỏa này nhìn chư nữ, lập tức cười nói: “Vậy các nàng muốn thứ này dùng trên chiến trường hay là chỉ dùng để kiến tạo một tòa hoàng cung có thể tùy ý phi hành tại Đông hải vậy?”
“Hoàng cung có thể tùy ý phi hành tại Đông hải? Nếu có thứ này, chẳng phải chúng ta có thể dừng lại du ngoạn tại bất cứ nơi đâu tại Đông hải, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất ...” Chư nữ nghe xong Diệp Phong nói, đều nhìn nhau, tất cả đều lộ ra thần sắc kinh hỉ.
“Chúng ta muốn xây phi hành hoàng cung!” Chư nữ cùng lên tiếng đáp lại Diệp Phong
“Ách, gần đây ta đang chuẩn bị đánh trận, thứ đồ chơi cày có thể đưa đi sử dụng, hay là không xây phi hành hoàng cung nữa!” Diệp Phong cố ý đùa giỡn.
“Chàng đi chết mặc chàng, đem thứ này giao cho chúng thiếp!” Liên Na không đồng ý đánh cho Diệp Phong một quyền, nắm lấy áo hắn uy hiếp như muốn đòi lấy như ý bình thai, chư nữ còn lại vì hoàng cung di động cũng đều tiến lên uy hiếp, chỉ còn Lộ Lộ đứng tại chỗ mỉm cười nhìn thiếu gia bị chúng nữ quần ẩu.
Sáng sớm, phía trước trận của đại quân Bát Dát tộc tại Khoa Nhĩ Thiết thảo nguyên, lục quân đại tướng Tùng Đảo Nhất Lang thân mặc chiến bào của Đại Quy Bổn đế quốc, cưỡi trên một con ban lan mãnh hổ, nhìn Đông Du đế quốc hoàng đế Da Luật Minh Cơ, cao giọng quát: “Da Luật bệ hạ, độc trùng của Đại Quy Bổn đế quốc cường đại thế nào, ngươi đã kiến thức qua, tin rằng ngươi không phải là một quân vương vô tri, mau bỏ qua thứ chiến đấu vô vị này, buông khí giới đầu hàng đi, Tùng Đảo Nhất Lang ta cam đoan, chỉ cần ngươi hiệp trợ Đại Quy Bổn đế quốc, thành tựu tương lai của ngươi so với hiện tại sẽ càng cao hơn!”
“Ha ha ha, Tùng Đảo Nhất Lang, một lục quân đại tướng của một Quy đảo tiểu quốc nho nhỏ, thế mà lại dám xuất khẩu cuồng ngôn bắt trẫm đầu hàng. Không cần phải si tâm vọng tưởng nữa, ra tay sẽ biết cao thấp ngay!”
Đông Du kỵ binh trận tiền, Đông Du hoàng đế Gia Luật Minh Cơ cầm thương mặc giáp, nhìn Tùng Đảo Nhất Lang khinh thường cười lạnh. Đã vài ngày y dựa vào biện pháp của Diệp Phong để ngăn cản quân đội Bát Dát tộc, quả thật đã vãn hồi không ít bại thế, nhưng độc trùng của Bát Dát tộc giống như dùng không hết, diệt một đám, chúng lại cho ra hai đám, thật sự khiến Da Luật Minh Cơ đau đầu!
“Da Luật bệ hạ, ngươi nhanh như thế thật không thông minh, nghĩ lại binh lính của ngươi đi, bọn họ đều có người nhà, chẳng lã ngươi muốn làm thê tử của họ mất đi trượng phu, phụ mẫu mất đi nhi tử sao?” Tùng Đảo Nhất Lang rất kiên nhẫn tiếp tục khuyên bảo.
“Ta khinh, ngươi con mẹ nó thứ rác rưởi Quy đảo, bớt phóng rắm chó một chút. Đông Du chúng ta không có chiến sĩ sợ chết. Hoàng thượng, hạ lệnh tiến công đi!!” Tiếng khuyên bảo của Tùng Đảo Nhất Lang vừa dứt, Da Luật Minh Cơ chưa kịp lên tiếng, Đông Du kỵ binh phía sau y đều mặc kệ, đồng loạt lên tiếng chửi mắng Tùng Đảo Nhất Lang.
Da Luật Minh Cơ đối với biểu hiện không sợ sinh tử của tướng sĩ nước mình, cảm giác cao hứng phi thường, không đáp lạ thỉnh cầu của bọn tướng sĩ, cũng không để ý đến lời khuyên của Tùng Đảo Nhất Lang. Vị hoàng đế bệ hạ này, xoay người giục ngựa chạy tới trong trận doanh, xuống ngựa đối mặt với sáu vị đế vương khác đang âm thầm quan sát chiến địa, nói: “Chư vị, tình thế hôm nay, các vị đều thấy được. Không phải Đông Du kỵ binh của ta sợ chết, thật sự là độc trùng của địch quân quá lợi hại, hơn nữa số lượng quá nhiều. Tin rằng nếu quân Đông Du của ta bại, chư vị đối mặt với loại Quy giả không sợ chết cùng độc trùng của chúng, cũng sẽ rất đau đầu đó?”
Da Luật Minh Cơ là trong lời có ý, y đang âm thầm nhắc nhở Diệp Phong và sáu vị đế vương mau chóng phái binh đến tăng viện giáp công, không nên cố ý chậm trễ tốc độ chi viện, nếu không Đông Du binh bại, bọn họ cũng không có hậu quả tốt!
Nam Man Mạnh Đạt, Tây Sa Đạt Lợi Long, Bách Cổ Đoạn Hoành, Bắc Du Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang Mã Vô Cực, nghe Da Luật Minh Cơ nói xong đều thấy yết hầu chạy lên xuống, lên tiếng nói: “Da Luật huynh đừng gấp, chúng ta lập tức phái người đến thúc giục, nhất định khiến bộ đội đến trợ giúp nhanh nhất có thể!”
‘Cáp, xem bọn người kia câu tâm đấu giác, trong lòng muốn để cho Đông Du bị hại sau đó lại chiếm tiện nghi, màn biểu diễn này thật thú vị! Diễn kịch đến đây cũng nên dừng, tiếp tục sẽ bất lợi cho đại cục!’ Diệp Phong nhìn năm vị đế vương trong lòng cười thầm. Quay về Da Luật Minh Cơ nói: “Da Luật huyh không cần lo lắng, kì thật bộ đội của huynh đệ chúng ta, đã bí mật trong đêm qua đi đến phía sau địch quân, bây giờ chỉ cần ngươi hạ lệnh cho Dông Du kị binh xung kích, đại quân của Thần Châu đế quốc chúng ta, nhất định có thể phối hợp với ngươi trước sau giáp công. Một lần đánh bại bọn rác rưởi hải ngoại này!”
“Ồ? Đại quân của Chu huynh đệ đã đến phía sau địch quân? Nhanh như vậy sao? Chu huynh đệ sẽ không nói giỡn chứ?” Da Luật Minh Cơ cùng năm vị quân vương còn lại nghe vậy đều kinh ngạc nhìn Diệp Phong. Sáu người bọn họ đều âm thầm bố trí không ít mật thám tại đây, không lý do gì mà Thần Châu đế quốc điều động địa quân đến phía sau mà họ lại không biết. Phải biết rằng, loại sự tình này cho dù không có mật thám, cũng đã là rất khó giấu diếm.
“Sáu vị không cần nghi ngờ, Da Luật chỉ cần hạ lệnh tiến công. Ta cam đoan sẽ có địa quân xuất hiện phối hợp!” Diệp Phong nói tự tin, cơ hồ vỗ ngực cam đoan.
Da Luật Minh Cơ thấy tình huống này cảm giác càng thêm nghi hoặc, nhưng bây giờ cho dù không có viện binh phối hợp giáp công thì trận này y vẫn nhất định phải đánh như thế, vì vậy chỉ đành trả lời khách khí, tiến đến kị binh trận tiền, cao giọng ra lệnh cho Đông Du kị binh, triển khai ba đường trái phải giữa xung kích vào địch quân.
“Hoàng đế ngu xuẩn vô tri, hế lại vẫn chấp mê bất ngộ, Vu Thần vĩ đại sẽ trừng phạt các ngươi!” Tùng Đảo Nhất Lang mắt thấy địch quân lại triển khai xung kích, miệng hung hăng nói một câum phất tay ra lênh Quy giả đại quân, mang theo độc trùng, toàn quân nghênh địch.
Đông Du kị binh trước giờ tốc độ và lực xung kích rất nổi tiếng, trước kia đối chiến cùng các nước, cho dù gặp phải binh chủng tương khắc, cũng se không gặp thiệt hại quá lớn, đang tiếc hôm nay gặp phải quy giả cầm võ sĩ đoa cùng phi tiêu, độc trùng, lại có vẻ thua sút mười phần, hai uân chạm mặt, Đông Du kị binh bắt đầu thiệt hại!
“Ai ..” Da Luật Minh Cơ dừng ngựa tại trận tiền, nhìn ình huống kị binh của phía mình, tự vị trong lòng mười phần khó chịu, quay đầu nhìn Diệp Phong, cất tiếng thở dài.
Song, ngay lúc này, Diệp Phong nở một nụ cười tự tin với y, trong giây lát, một loạt tiếng nổ vang lên, thì thấy trên không phía sau hậu phương Bát Dát tộc, đột nhiên bay tới vô số đạn pháo màu đen, giống như mưa rợi xuống nổ giữa đám quân của chúng, khiến những Quy giả này bị nổ đến kinh hoảng thất thố, kêu la thảm thiết!
“Hỏa pháo thật là lợi hại, lần trước hắn nhờ vào thứ này cùng bộ đội ở hải ngoại, đã vãn hồi nguy cơ. Phải tìm biện pháp mang loại hỏa pháo này về nước ngiên cứu, tìm kế sách ứng phó!” Nam Man đế vương Mạnh Đạt, cùng củng với năm vụ đế vương có quân đội từng bị tổn hại bởi hỏa pháo, thấy pháo đạn màu đen xuất hiện vừa bất ngờ khi quân đội Thần Châu đế quốc thật sự đã đến hậu phương của địch nhân, ngoài ra còn lo lắng chính mình sau này sẽ ứng phó thế nào với loại hỏa pháo uy lực cường hãn này của Thần Châu đế quốc!
“Giết!!!”
Sáu vị đế vương đang kinh hãi, phía sau Bát dát tộc, Băng sương long kị sĩ Lạp Phỉ Nhĩ cùng bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư, dẫn theo Long ưng kị sĩ đoàn và Bạch điêu kị sĩ đoàn, từ trên không bất ngờ đánh úp Bát dát tộc. Cùng lúc đó, Ai Đức cùng tướng lĩnh Tư lược đoàn, cũng dẫn đầu các lộ đia quân của Thần Châu, triển khai tập kích địch quân!
“Tướng quân, quân ta phía sau bị địch quân không rõ lai lịch tấn công bất ngờ!” Truyền lệnh binh gấp gáp tránh né oanh tạc của hỏa pháo, chạy đến bên cạnh Tùng Đảo Nhất Lang, thở hào hển bẩm báo!
Trong lúc này, không cần bẩm báo Tùng Đảo Nhất Lang cũng biết sau lưng mình bị tập kích, “Hỗn đàn, không nghĩ đến bọn người Thần Châu này cũng thật sự âm hiểm, lại có thể vô thanh vô tức đều khiển đại quân đến phía sau quân ta!”
“Tường quân, tình huống nguy cấp, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Quy giả tướng lĩnh vừa mới dâng cao sĩ khí, bây giờ bị oanh tạc và giáp công đều náo loạn khẩn trương không ngớt.
“Lần này chúng ta nhận được tử mệnh lênh phải hạ được Đông Du đế quốc, bây giờ đường lui dạ bị ngăn chặn, chúng ta chỉ có thể xuất ra một chiêu tối hậu, giết chết Đông Du hoàng đế, để báo ân điển của Thiên Quy bệ hạ, cùng quyến luyến của Vu thần đại nhân!!” Tùng Đảo Nhất Lang rút ra võ sĩ đoa bên hông vung lên cao quát lớn.
“Thề báo đáp Thiên Quy bệ hạ cùng Vu Thần đại nhân!” tất cả Quy giả tướng lĩnh đều rút đao trả lời.
“Kì quái, bọn quan quân Bát Dát tộc làm cái gì mà ồn ào thế?” Bắc Du đế vương Hô Duyên Hạo Nhật, nhìn hành động của tướng lĩnh Bát Dát tộc, nhịn không được nghi hoặc lẩm nhẩm. Năm vị đế vương còn lại cũng đầu óc mờ mịt.
“Chờ một lát xem hành động tiếp theo của chúng thì sẽ biết!” Diệp Phong cũng rất tò mò, rất hứng thú nhìn trò chơi của tướng lĩnh Bát Dát tộc khẽ mỉm cười.
Lời Diệp Phong vừa dứt, sáu vị quân vương còn lại chưa lên tiếng, đã thấy Tùng Đảo Nhất Lang dẫn đầu tướng lĩnh Bát Dát tộc, đột nhiên mở miệng hét lớn, niệm liên tiếp một tràng chú ngữ, thoáng chốc, tất cả độc trùng quanh bọn chúng, đều giống như nổi điên liên tiếp tự bạo, đem toàn bộ độc khí phát tán ra!
“Không xong, mau, mau lui, lũ tạp chủng này toàn là lũ điên!” Khải Đặc và Ai Đức dẫn quân chạy phía trước tiên, thấy hành vi tự sát của đối phương, khiến cho độc khí lan tràn, trong lòng kinh hãi, vội vàng ra lệnh bộ hạ toàn lực lui về phía sau!
Đông Du kị binh, Thần Châu đại quân, cùng với bọn người Lạp Phỉ Nhĩ trên không trung, thấy thế cũng đều kinh sợ tránh né. Không thể tưởng tượng đối phương lại dùng loại chiêu thức này.
“Trời ơi, đây là loại bộ đội gì? Có thể thấy tình thế không ổn thì dùng đấu pháp tự sát? Có tệ hơn thì bọn chúng vẫn có thể rút lui một nửa binh lực, bây gờ không có tướng lĩnh, quy giả còn lại không phải để mặc cho chúng ta tùy ý chém giết sao?” Bách Cổ đế vương Đoạn Hoành, nhìn độc khí trên chiến trường, cực kì khó hiểu lắc đầu cảm khái.
“Không đúng, bọn quy giả của Bát dát tộc sao lại không tránh độc khí, ngược lại còn lao vào bên trong? Bọn chúng đều điên rồi sao?” Da Luật Minh Cơ chỉ vào đám quy giả Bát Dát tộc đang lao về phía độc khí, nói vẻ khó hiểu.
“Ách ... Đanh trận kiểu này, có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ, lão tử muốn nhìn lũ tạp toái này có thể làm ra trò biến thái gì!” Diệp Phong nghiêng đầu nhìn chiến trường, trong lòng cười thầm.
Lúc bộ đội của Đông Du và Thần Châu toàn bộ rút khỏi phạm vi độc khí, cả chiến trường cơ hồ bị độc khí màu đen bao phủ, tất cả quy giả của Bát Dát tộc đều ở bên trong, mọi người ở bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng tiếng keu rên thê lương của quy giả phát ra từ bên trong.
“Đây là hành động gì, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?” Sự khó hiểu và mờ mịt lan ra trong tim mọi người bên ngoài, hành động này của đại quân Bát Dát tộc, thật sự vượt xa khỏi suy nghĩ thường tình.
“A a ... Thiên Quy bệ hạ vạn tuế, Vu Thần vĩ đại vô địch!” Một trận tiếng kêu gào cổ quái rin rít vang lên, trung ương chiến trường đột nhiên xuất hiện hấp lực cường đại, liên tục hấp thu toàn bộ độc khí hiện có. Hiện ra trước mặt mọi người ở bên ngoài, tình cảnh khiến bọn họ hết sức chấn động.
“Thiên nột, đây là yêu thuật gì vậy, đây, đây có còn là bọn người Bát Dát tộc vừa rồi không?”
“Không có khả năng, trên đời sao lại có sự tình thế này, chỉ tốn một chút công phu, vài mươi vạn đại quân tốt đẹp đã biến thành cái thứ này?”
Tiếng nghị luận không thể tin lan truyền trong quân đội của hai bên Đông Du đế quốc và Thần Châu đế quốc. Vô luận là quan chức lớn nhỏ, tất cả mọi người đều bị tình cảnh trước mặt làm cho rung động!
“Nha nha liễu cá phi đích, bọn tạp toái này thật sự còn chiêu này, với loại hình thái này trên chiến trường, binh chủng nào có thể là đối thủ của bọn chúng?” Tình huống trước mặt khiến ngay cả Diệp đại lưu mnah trước nay hống hách cũng cảm thấy rất là đau đầu.
Cả một vạt cỏ xanh giữa chiến trường trung ương, vốn đã bị đám nhân mã đạp bằng từng cọng cỏ, lại thêm độc khí hoành hành, hoàn toàn tàn úa. Mà phần lớn binh tướng của Bát Dát tộc cũng vì độc khí này mà mất mạng, chỉ còn lại được có vài vạn ác tâm quái vật toàn thân xơ xác đang phát ra độc khí, người không ra người, ma không ra ma!
"Tiêu diệt đám heo Thần Châu này, vì lòng trung thành với Thiên Quy bệ hạ và vu thần đại nhân, giết …"
Tùng Đảo Nhất Lang áo quần cả người rách nát, chỉ còn lại có một thân chiến bào là có thể chứng minh thân phận, giơ cao võ sĩ đao trong tay hét lên với đám quái vật binh tướng Bát Dát tộc quanh mình, thúc giục đám thủ hạ lúc này cũng như những mãnh hổ hình dạng quỷ dị không giống bất cứ thứ gì, dẫn chúng nhằm hướng Đông Du kị binh vọt tới, mục tiêu là Đông Du hoàng đế Da Luật Minh Cơ!
"Giết…Giết…" Phần đông binh tướng quái vật, nghe đại tướng hiệu lệnh xong, lập tức vung đao hét lớn, nhằm về phía Đông Du kỵ binh, cơ hồ điên cuồng triển khai đợt tấn công quỷ dị!
"Chu huynh đệ, đám quái vật này trên người tất cả đều là độc khí, sợ rằng so với độc trùng kia của ta còn lợi hại hơn. Ta xem chỉ có hỏa pháo của ngươi mới có khả năng đối phó bọn họ!" Da Luật Minh Cơ mắt thấy đám quái vật bên địch triển khai tấn công, vội vàng quay đầu nói với Diệp Phong, ý tứ rất rõ ràng, là muốn cho hỏa pháo bộ đội của Diệp Phong đối phó đám quái vật này!
"Quan sát độc khí, độc lực của đám quái vật này rất mạnh, sợ rằng phải hơn độc trùng lúc trước mấy chục lần. Đông Du kỵ binh nếu phải đương đầu với đợt tấn công này, tất toàn bộ sẽ bị tiêu diệt. Chu huynh đệ, lần này mọi người chỉ còn biết trông cậy vào ngươi rồi!" Bách Cổ - Đoạn Hoành đế vương cau mày nói giúp cho Da Luật Minh Cơ!
Diệp Phong nghe hai vị hoàng đế nói xong, xem tốc độ xông lên của địch quái, so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn vượt qua bố cục của Đông Du kỵ binh. Hai mắt đảo qua, thoáng chút tà ý cười ha ha nói với Da Luật Minh Cơ: "Hai vị yên tâm, mọi người là minh hữu. Ngọc Long tự nhiên sẽ không để tặc tử biến thái này làm càn. Da Luật huynh, mau ra lệnh cho kỵ binh của huynh lui về phía sau, để cho hỏa pháo bộ đội của ta đến đối phó bọn họ!"
Da Luật Minh Cơ chỉ sợ Diệp Phong không chịu hỗ trợ, bây giờ vừa nghe Diệp Phong nói thế, tự nhiên không có chút suy nghĩ khách khí trong đầu, vội hô to lệnh cho toàn quân lui lại. Năm vị đế vương còn lại cũng theo Đông Du kỵ binh bãi giá lui về phía sau. Chỉ có Diệp Phong là quay lại chỉ huy hỏa pháo bộ đội, tổ hợp thành một vòng tròn, không có theo chân bọn họ thoái lui!
"Mẹ nó, đám tạp chủng Bát Dát tộc đang làm cái quái gì vậy, làm sao mà vừa hút độc khí không lâu đã biến thành hình dạng hùng hổ như vậy. Uy. Ai Đức, ngươi có thể hiểu được chút nào không?" Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc thống lĩnh Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn lui ra phía sau cánh phải của chiến trường, nhìn địch quái xông về phía Đông Du kỵ binh chém giết, trong lòng cố kị độc khí trên người địch quái, vô cùng buồn bực ca cẩm với Ai Đức!
"Nói nhảm. Từ nhỏ đến lớn, ngươi đã từng thấy có lúc nào những vấn đề ngươi không hiểu mà ta hiểu được hay không?" Ai Đức mồm như bốc khói, trợn trắng mắt tức giận nhìn Khải Đặc.
"Ân...? Hình như là chưa, ta thông minh như vậy còn không hiểu, loại xuẩn trư như ngươi làm sao mà hiểu được!" Khải Đặc tỉnh ngộ gật đầu cười mỉa. Cơn giận của Ai Đức bốc lên đến đỉnh đầu, xem bộ gã xúc động đến sắp xông tới, bất quá lúc này thanh âm của Diệp Phong vang lên bên tai bọn họ:
"Mẹ nó, hai thằng chó các ngươi, đây là chỗ nào mà còn lời qua tiếng lại. Tất cả câm miệng lại hết cho lão tử!"
Lời dứt người đến, thân ảnh Diệp Phong đã như quỷ mỵ xuất hiện trước mặt hai người, trợn mắt nhìn bọn họ. Hắn ngẩng đầu nhìn Lạp Phỉ Nhĩ và Kiệt Nã Tư trên trời nói: "Dẫn bộ đội của các ngươi, từ trên trời oanh kích xuống, , chú ý không cần phải giết đám quái vật này nhanh quá!"
"Rõ!" Lạp Phỉ Nhĩ hòa Kiệt Nã Tư lúc đầu mới nghe liền sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được lưu manh hoàng đế chính là muốn cho Đông Du bị tổn thất nặng nề, liền lập tức lĩnh mệnh dẫn người bay về phía địch quái.
"Lôi Ân, lúc này là cơ hội rất tốt để diệt trừ sáu vị hoàng đế còn lại, không bằng chúng ta nhân thời cơ thuận lợi này, tiện tay tiêu diệt đám bọn họ được không?" Phỉ Phỉ thống lĩnh hỏa thương xạ thủ đoàn, thân mật kéo tay Diệp Phong, cười nói.
"Không vội, sáu tên đó mà chết đi, đất nước của bọn họ nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó cho dù chúng ta có chiếm được, cũng rất là phiền phức, phải mất thời gian rất là dài mới khôi phục được. Đối phó với sáu tên này, ta đã có diệu kế!" Diệp Phong bình thản trả lời, ra lệnh cho hỏa pháo bộ đội ngắm chính xác địch quái, thong thả mà oanh tạc, cố ý cho địch quái cơ hội đuổi theo Đông Du kỵ binh!
Pháo đạn bắn ra, tiếng nổ rung trời, Nam Man đế vương Mạnh Đạt, cùng với năm hoàng đế còn lại giục ngựa lui lại, rồi quay đầu lại nhìn hỏa lực hùng mạnh của Thần Châu đế quốc, nhíu mày nói: "Chư vị, ta xem sáu nước chúng ta nếu như không muốn diệt vong, sợ rằng lại phải liên minh một lần nữa. Nếu không với dã tâm của Chu Ngọc Long, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta!"
"Đúng vậy, nếu mọi người chúng ta mà không đồng tâm hiệp lực, sợ rằng sau khi đuổi được Bát Dát tộc đi rồi, sẽ là lúc Chu Ngọc Long hắn động thủ với chúng ta đó!" Tây Sa Đạt Lợi Long, Bách Cổ Đoạn Hoành, Bắc Du Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang Mã Vô Cực, bốn vị hoàng đế đều phụ họa.
Chỉ có Da Luật Minh Cơ nhìn đám Đông Du kỵ binh phía sau không ngừng bị địch quái độc tàn sát, chém giết, vô cùng đau lòng nói: "Chư vị, chuyện sau này hay là để ngày sau hẵng bàn lại. Nếu để hắn biết chuyện chúng ta bây giờ đang tìm cách liên minh chống lại hắn, sợ là tất cả chúng ta hôm nay đều phải chết đó!"
Năm vị hoàng đế còn lại vừa nghe Da Luật nói đều hiểu tên này bây giờ đang lo lắng mất đi sự trợ giúp của Chu Ngọc Long, không dám đắc tội với Chu Ngọc Long, bởi vậy bất đắc dĩ cũng không dám nhiều lời.
Đám tàn quân Đông Du kị binh đang rút lui đánh với binh tướng Bát Dát tộc đã bị độc khí cải tạo, thực lực cao thấp thực là quá chênh lệch, lại thêm Diệp Phong cố ý làm tiêu hao Đông Du kỵ binh. Truy kích chém giết như vậy không đến ba thời thần, Đông Du kỵ binh đã bị độc giết hơn phân nửa, mà biến dị binh tướng của Bát Dát tộc, vẫn còn hơn một vạn quân. Bọn họ cho dù bị pháo bắn đứt lìa hai chân, vẫn không thể ngăn cản bọn họ tiếp tục xông lên truy kích Đông Du kỵ binh.
Da Luật Minh Cơ đối mặt loại tình huống này, mặc dù rất lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào cả. Trận chiến này chấm dứt, Đông Du đế quốc của hắn nhất định trở thành thế lực yếu nhất trong bảy nước ở Thần Châu!
Trận chiến truy đuổi này vẫn tiếp tục cho đến khi Diệp Phong cảm giác được Đông Du kỵ binh đã hoàn toàn tan tác, mới ra chiêu kết thúc. Tư Lược đoàn hỏa pháo bộ đội và không quân bắt đầu điên cuồng oanh tạc địch!
"Lũ heo Thần Châu đáng chết, ta phải biến các ngươi toàn bộ thành những vong hồn dưới gậy của vu thần bệ hạ!!"
Tùng Đảo Nhất Lang thấy quân địc điên cuồng oanh tạc, giận giữ gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, bắt đầu lẩm nhẩm niệm một tràng chú ngữ cổ quái. Trong thoáng chốc, chỉ thấy mây đen che kín bầu trời, nườm nượp kéo về, một cỗ khí tức quỷ dị hôi thối, như thủy triều mạnh mẽ dâng lên, thiên hôn địa ám, tình cảnh rất là cổ quái!
"Ách? Chú ngữ này có thể làm thay đổi bầu trời sao? Thủ đoạn không ít a!" Diệp Phong ngẩng đầu nhìn dị biến phía chân trời, lẩm nhẩm đầy hứng thú!
"Đại Quy Bổn đế quốc lục quân đại tướng, Tùng Đảo Nhất Lang, cung thỉnh vu thần vĩ đại hàng lâm, trừng trì đám heo Thần Châu vô tri này …"
Tùng Đảo Nhất Lang giơ cao võ sĩ đao, hét lớn một tiếng, chỉ thấy đám khí tanh hôi nhanh chóng tụ lại trên đầu hắn, từ từ tan biến hiện ra mộ kẻ mặc pháp bào màu xám, cầm trong tay khô lâu quyền trượng, tóc xõa tung bay, là một người ở dạng khí nhìn không rõ dung mạo!
"Tham kiến vu thần, tham kiến vu thần..." Ngay khi người trong dạng khí cao như tòa tháp mười tầng xuất hiện, đám binh tướng biến dị của Bát Dát tộc còn sống sót lập tức làm theo Tùng Đảo Nhất Lang, quỳ xuống tham bái. Mọi người ở đây nhìn thấy đều kinh ngạc và tò mò, không nghĩ ra đối phương dùng pháp thuật gì, có thể lấy khí tạo thành người!
“Không ngờ chúng ta phải gặp nhau nhanh như vậy, bá chủ của Đông Tây nhị hải!" Người dạng khí cao cao tại thượng, không thèm nhìn Tùng Đảo Nhất Lang và đám quái vật còn đang quỳ lạy, cũng chẳng lý đến đám người còn lại còn đang sững sờ, cúi đầu nhìn Diệp Phong, lộ ra một nụ cười quỷ dị!
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn người bằng khí, nở nụ cười rất thú vị: "Có ý tứ, thật có ý tứ, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Vu Ma ở Nam Hải?"
"Đúng vậy, ta chính là Vu Ma ở Nam Hải, bị tứ phương chư thần xếp vào hàng nhân vật nguy hiểm nhất đứng trên ngươi!!" Vu Ma dạng khí, hưng phấn vung tay hét lớn, nhìn Diệp Phong nói: "Ta phải xưng hô với ngươi như thế nào đây? Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, hay là Chu Ngọc Long?"
"Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, ngươi muốn gọi gì cũng được!" Diệp Phong nhẹ nhàng ung dung gật đầu, nhìn về phía vu ma nói: "Đông Hải lợi dụng Bát Dát tộc làm tiên phong. Vậy Tây Hải xúi dục địa tinh và lưỡng tê nhân làm loạn, đều là do ngươi bày trò đúng không?"
"Đúng vậy, đó là còn chưa kể đến những việc nhỏ nhặt khác đã bị ngươi xử lí, đều là ván cờ do ta bày ra!" Vu Ma cười trả lời "Lôi Ân, ta rất khâm phục suy nghĩ và thực lực của ngươi, tin rằng nếu ngươi quy thuận ta, không đến năm mươi năm nữa, thực lực ta và ngươi đạt đến một cảnh giới cao hơn. Tất cả mọi giới trong trời đất này, sẽ là thiên hạ của chúng ta. Đến lúc đó thần cũng chỉ là nô bộc cho cho chúng ta. Ngươi không phải rất thích nữ nhân sao? Thử nghĩ tình cảnh khi chúng ta chinh phục thế giới này, tất cả nữ thần đều nằm dưới chân ngươi rên rỉ sẽ như thế nào!!!"
"Ách…? Tất cả nữ thần đều nằm dưới chân ta rên rỉ, không phải rất sảng oai sao? Nghe cũng rất hấp dẫn… đáng để ta suy nghĩ một chút…" Diệp Phong nghe Vu Ma nói xong, trên mặt hiện ra một nụ cười dâm dật. Nghe thế mọi người ở đây đều kinh hãi, không ngờ được Vu Ma lại mua chuộc như vậy.
"Lôi Ân, chàng điên rồi, những lời như vậy chàng cũng dám nói…" Phỉ Phỉ kéo tay áo Diệp Phong, giọng nhẹ nhàng pha chút tức giận: "Chàng không được đáp ứng quy thuận tên đáng chết này đó!"
"Thế nào Lôi Ân, quy thuận ta đi, chỉ cần ngươi chịu quy thuận ta, tương lai không xa, tất cả nữ nhân của thế giới này, đều là vật cho ngươi đùa giỡn dưới chân a!" Vu ma lại mở miệng nói.
"Ai, thật không biết ngươi làm sao lại có thể trở thành Nam Hải bá chủ. Ngươi thật là vô tri, hay là quá tự tin vậy? Sao lại có thể vọng tưởng lão tử sẽ quy thuận ngươi?" Diệp Phong lắc đầu cảm khái, đột nhiên mở mồm mắng to: "Khốn kiếp, ngươi con mẹ nó là thứ rác rưởi người không ra người, quỷ không giống quỷ, mau đái một bãi rồi soi bản mặt của ngươi vào đó xem thử nhé."
"Nga nga nga … không hổ là lão Đại, như thế nào có thể đầu hàng cái loại tạp chủng này được, lão Đại vạn tuế!" Khải Đặc và Ai Đức phụ họa theo tiếng mắng của Diệp Phong, nói cười ầm ĩ.
"Ha ha ha…ha ha ha…hay…rất hay… Lôi Ân, ngươi có gan lắm. Hôm nay ta không có tâm tình đùa với ngươi, ngươi lo mà cẩn thận khổ luyện, chờ đợi thời khắc huy hoàng bổn ma huyết tẩy Thần Châu đi!!" Vu Ma không giận mà cười, cánh tay phải vung lên, mang theo tất cả các chiến sĩ đã hi sinh trên chiến trường, cùng với Tùng Đảo Nhất Lang và linh hồn của đám quái vật đã chết, trong nháy mắt biến mất ngay trước mắt mọi người. Còn lại đám Da Luật Minh Cơ lục đại đế vương đều kinh ngạc, trong đầu không ngừng lập đi lập lại lời Vu Ma nói sẽ huyết tẩy Thần Châu.