Thay mặt Phong Nguyệt huynh và toàn thể nhóm dịch Hi Du xin tặng Darkyunie đệ chương dịch này trong ngày sinh nhật của đệ. Chúc đệ luôn vui khỏe, và thành đạt.
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây màu hồng làm đỏ rực cả một góc trời, mang theo vẻ diễm lệ của nắng chiều…Lưu Phong hôm nay có chút uể oải, đã sớm quay trở về Di Hồng viện
Tiểu Linh nhi nghe thấy vậy lập tức mặt mày hớn hở : “Được…được… ca ca nói lời nhất định phải giữ lấy lời nhé, ta rất muốn được nghe câu chuyện vịt con xấu xí.”
Lưu Phong khẽ ho lên một tiếng, hồi tưởng lại nội dung một chút rồi bắt đầu kể: “Một buổi chiều mùa mùa hè kia, năm con vịt con vừa mới được sinh ra, trong đó có bốn con vịt con màu vàng còn con thứ năm thì có một nhúm lông nhung màu trắng trên đầu, không giống với lông trên đầu của bốn con vịt vàng kia. Hơn nữa, tiếng kêu của nó cũng không giống đồng bọn. Mấy con vịt nhỏ liền vây quanh, la hét, nói nó và chúng không giống nhau, nó thật là xấu xí… Sau đó bọn bốn con vịt kia cùng vịt mẹ lên đường, bỏ rơi con vịt con xấu xí lại. Đáng thương con vịt con xấu xí không hiểu rõ tại sao ai cũng đều không thích nó, nó chạy trốn vào trong rừng sâu, ẩn núp ở đó… Một con thiên nga xinh đẹp đi ngang qua, nó sử dụng đôi cánh trắng khẽ vuốt ve vịt con, giải thích rằng con không phải là con vịt xấu xí con là một tiểu thiên nga… Sẽ có một ngày con sẽ trở thành chủ nhân của dòng sông này…
Tiểu Linh nhi nghe xong, khẽ ngước đầu lên vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi Lưu Phong : “Đại ca ca, người nói xem Linh nhi là vịt con xấu xí hay tiểu thiên nga xinh đẹp?”
Lưu Phong mỉm cười “Linh nhi của chúng ta đương nhiên là tiểu thiên nga xinh đẹp rồi”
“Hì… ta cũng nghĩ là như vậy” Tiểu Linh nhi ngẩng đầu tự hào, giả làm mặt quỷ dọa mẹ nói: “Mẹ, người nghe thấy đại ca ca nói chưa? Đại ca ca nói rằng Linh nhi là tiểu thiên nga xinh đẹp… sau này không cho người gọi Linh nhi là tiểu mao nữa”
Liễu Thanh Nghi khóc dở khóc dỏ cười, liền cười hướng về phía Lưu Phong nói: “Công tử gia, Linh nhi còn nhỏ, người không thể chiều nó quá được”
“À, được rồi, Linh nhi vốn rất thông minh, nó sẽ phân biệt được thế nào là tốt, thế nào là xấu mà” Lưu Phong hai tay xoa quanh đầu nó, giống như lần đầu thấy tiểu hài xinh xắn này. Nếu như ở xã hội hiện đại gặp được Linh nhi thông minh và thiên phú như vậy, Lưu Phong nghĩ việc bồi dưỡng nó trở thành thiên tài thần đồng là hoàn toàn khả thi. Ba bốn tuổi chính là giai đoạn lý tưởng để tiếp nhận nền giáo dục, qua mấy ngày này Lưu Phong định chờ một thời gian sẽ vì Linh nhi mà định ra một kế hoạch học tập. Tuy nhiên tại thời đại này thì nữ tử chỉ được dạy đức hạnh. Lưu Phong thì không nghĩ như vậy. Hắn định dạy Linh Nhi kiến thức xã hội hiện đại như là tri thức, tự nhiên, toán học, khoa học… ( ngoại trừ ngoại ngữ và chính trị ) ̣là những thứ mà khóa đầu tiên của một hài tử ở kiếp trước cũng không hề thiếu.
Sau bữa tối, Lưu Phong tỏ ý với Liễu Thanh Nghi là mau mau cho Linh nhi ngủ, ý nói là có quà tặng cho nàng. Liễu Thanh Nghi mặc dù không biết trong đầu của công tử gia đang nghĩ gì, nhưng vẫn theo lời hắn, dỗ tiểu Linh nhi ngủ.
Đi vào phòng, Lưu Phong tay cầm một bộ nội y của thời kỳ hiện đại, hắn thấy Liễu Thanh Nghi đi đến, vội vàng bắt chuyện nói: “Thanh Nghi, nàng đến rồi à, ta đã chuẩn bị quà cho nàng rồi đây, nàng xem đi?”
Liễu Thanh Nghi chầm chậm đi tới, cặp mông tròn trịa khẽ lắc lư , nhận lấy món quà, mở ra xem , khuôn mặt bỗng lập tức hồng lựng lên .Trong hộp quà đúng là một kiểu nội y mới do công tử gia mấy ngày nay thiết kế, Liễu Thanh Nghi tưởng rằng Lưu Phong chỉ nhất thời hưng phấn, không ngờ là mới có vài ngày ngắn ngủi , hắn đã làm xong rồi…
“Thanh Nghi, trước tiên nàng hãy mặc thử vào xem sao? Ta làm kiểu này không có đo đạc, ta chỉ ước lượng vóc người của nàng, nghĩ bên trong mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mắt, nên đã giữ lại cho nàng” Lưu Phong nghiêm trang nói.
“Người tốt quá” Liễu Thanh nghi thấy Lưu Phong cao thượng như vậy, muốn mặc bộ đồ lót gợi cảm này đứng trước Lưu Phong, một nam nhân tốt như vậy thì cái gì cũng đều có thể cho hắn, không có gì là đáng tiếc cả .
“Công tử , ta đi thử trước đây, đợi lát sẽ hầu hạ người xoa bóp chân nhé ”
Đưa mắt nhìn Liễu Thanh Nghi đi vào trong nhà, Lưu Phong trong lòng rúng động, nghĩ thầm muốn lén xem Liễu Thanhh Nghi thay quần áo. Vị thiếu phụ thành thục này phong vận và vóc dáng thật mê người, tâm tư của Lưu Phong cũng đã một vài lần muốn nhìn lén rồi, những loại y phục bình thường thì không có gì thích hợp để nhìn, nhưng hôm nay phong cảnh như thế này, kết hợp với kiểu đồ lót lại hiện đại, Lưu Phong đoán chắc ràng sẽ hấp dẫn vô cùng…
“Công tử gia…?”
Ngay khi Lưu Phong quyết định nhìn lén, Liễu Thanh Nghi đã đi ra với vẻ mặt đỏ lựng. Nhìn thấy thế, phỏng chừng đã đoán ngay ra nguyên nhân, hơn nữa Lưu Phong có đôi chút hoài nghi , với kiểu đồ như thế này, không biết nàng ta có biết cách mặc hay không nhỉ …
Có cơ hội rồi , Lưu Phong liền cười hắc hắc nói : “Thanh Nghi, ngươi thật sự không biết mặc cái kia sao ? Đúng không ? Cởi áo ngoài ra đi, ta sẽ chỉ ngươi cách mặt. Nàng có thể yên tâm ta hoàn toàn không có ý xấu, ta hoàn toàn trong sáng, ý ta là ta chỉ muốn hướng dẫn nàng một chút thôi” Lưu Phong hai mắt chằm chặp nhìn chăm chú vào bộ ngực Liễu Thanh Nghi, phảng phất như muốn xuyên qua quần áo để nhìn thấu vào bên trong , bất chợt hắn thấy được ngực Thanh Nghi phập phồng…
“Công tử gia… ngươi làm sao vậy? Thanh Nghi có thể tự làm được mà , ta mặc vào thấy thoải mái lắm…” Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong không rời mắt khỏi bộ ngực của mình, tim đập liên hồi , trống ngực vỗ mãi không thôi, nhịn không được kêu lên một tiếng …
Lưu Phong lúc này mới quay đầu lại, cười hắc hắc nói “Thanh Nghi, mấy ngày qua đúng là nàng đã lo nghĩ quá sức, xem nàng mấy hôm nay khuôn mặt xanh xao quá , người cũng gầy đi rất nhiều”
Liễu Thanh Nghi cúi đầu, hé miệng cười trộm nghĩ , công tử gia trợn tròn mắt nói dối , bản lĩnh thật sự càng ngày càng lợi hại, hắn rõ ràng chính là nhìn ngực người ta, mà còn cố ý nói này nói nọ…
Last edited by Phong Nguyệt Tà; 07-12-2008 at 08:29 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của NhatDaiTinhThanh
Thay mặt Phong Nguyệt huynh và toàn thể nhóm dịch Hi Du xin tặng Darkyunie đệ chương dịch này trong ngày sinh nhật của đệ. Chúc đệ luôn vui khỏe, và thành đạt.
Lưu Phong nhìn thấy, trong lòng kinh hoàng, vật ở giữa hai chân không kiềm chế được, trồi lên… không cần thận thì chỉ chút xíu nữa là đụng vào miệng của Thanh Nghi…
“Công tử gia…!?” Liễu Thanh nghi đầu tiên la một tiếng, muốn xuất ngôn hỏi, rồi lại hiểu được… lúc này xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nói nữa, yên lặng xoa bóp cho Lưu Phong…
“Dọa người…dọa người… thật sự là dọa người mà… Lưu Phong nghĩ, hiểu được hạ thể mình thật không nể mặt mũi mình tí nào, chỉ là một đường viền cùng nhũ câu đã hớp hồn như thế rồi, nghĩ đến bộ dáng thì còn kích động như thế nào nữa đây ???
Bất quá , không nói lời nào đã thấy qua nội y hiện đại bên trong hấp dẫn như vậy, cảm giác kích thích mãnh liệt thực sự không phải là tầm thường. Đương nhiên cũng từ mặt này có thể thấy rõ tầm quan trọng của nội y phụ nữ. Lưu Phong tin chắc, biện pháp kích tình của Túy Xuân lâu mai sau này tuyệt đối sẽ rất táo bạo, có lẽ chính mình cũng không nghĩ ra là điều này sẽ viết nên một trang sử hoành tráng trong ngành giải trí…
“Thanh Nghi, xin lỗi, ta thay nó xin lỗi ngươi, tiểu huynh đệ này gần đây không có như vậy, nhưng thấy ngươi cười…nó…nó …” Lưu Phong xấu hổ nói , chẳng ngại mặt dày …
Liễu Thanh Nghi cũng là người từng trải, đương nhiên biết Lưu Phong nói đến “nó” là cái gì, hiểu được công tử gia nói chuyện thú vị, cũng cố ý không tỏ vẻ thẹn thùng, phì cười một cái…
Cười thì không quan trọng, nhưng bởi vì thân hình rung động, thân thể mềm mại lại va đụng đến điểm nhạy cảm của Lưu Phong, hương thơm từ cơ thể dâng lên, kích thích tình dục mãnh liệt… vật nọ của Lưu Phong, hung hăng tiến lên… đụng phần thượng của Liễu Thanh Nghi, làm cho Lưu Phong một phen xấu hổ, trốn lên trời cũng không được, trốn xuống đất cũng không xong…
Để đạt tới hiệu quả mong muốn, Lưu Phong hạ lệnh yêu cầu lão bảo ra lệnh cho các kiều nữ trong thanh lâu tuyên truyền rộng rãi. Kết quả thật ngoài tưởng tượng, sau khi nghe xong lời truyền tin của các cô gái, không một ai ngoại lê ̣, tất cả đều rất kích động, tràn đầy hứng thú…
Lão bảo liền hồi báo sự quan tâm của khách làng chơi cho Lưu phong, Lưu Phong nhận ra rằng chính mình đã đánh giá thấp sức mạnh của biểu diễn kích dục, đại sảnh của Túy Xuân lâu không cách nào dung nạp được số lượng khách đông đảo , vì thế Lưu Phong mô phỏng cách thức diễn xướng hiện đại bằng cách bán vé vào cửa. Bởi vì lần đầu tiên diễn xuất, cho nên giá vé không thể cao lắm , sau khi tổng hợp số liệu khách đến xem biểu diễn kích dục, Lưu Phong quyết định giá vé là mười hai lượng bạc, lầu bao sương (tức vé bàn VIP trên lầu) giá là năm trăm hai mươi lượng bạc.
Thật ra, Lưu Phong nghĩ, trên lầu ngoại trừ thanh tĩnh một chút, ngoài ra, đứng góc độ địa thế tuyệt thể không bằng với đại sảnh. Đương nhiên người khác có thể không nghĩ thế, nên hắn không quan tâm đến sự tình này.
Căn cứ năng lực của đại sảnh cùng khu vực VIP trên lầu, ước lượng sẽ có năm trăm vé, vé VIP là mười lăm, để ngăn chặn vé giả, Lưu Phong đã làm kí hiệu riêng cho mặt sau của mỗi vé , hắn sử dụng thỏi than vẽ một bức họa là một khối tam giác bên trong là hình một mảnh đồ lót. Trong tam giác có hình đồ lót dành cho vé VIP, hắn còn thêm cả chữ ký của mình vào.
Làm hơn năm trăm vé, Lưu Phong có gặp chút rắt rối là vẽ một cái tam giác có một cái hình đồ lót bên trong phải mất đến một ngày, hơn nữa phải sử dụng hơn mười khối than mới hoàn thành.
Vé bắt đầu được lên kế hoạch để bán. Khách dự kiến mua là những người có tiền, hoặc là những người dâm đãng, nhưng không ngờ tin truyền miệng như vũ bão cuồng phong, ngay cả những người có công danh, quan chức, văn nhân tài tử cũng đến Túy Xuân lâu mà mua ve ́ , làm cho hiện trường bán vé đến đông đúc đến 3 tầng ra vào nườm nượp , nhộn nhịp mãi không thôi…
Lưu Phong thấy cảnh này, cùng Bạch Thiên hành thương thảo một chút, mỗi vé lúc trước mười hai lượng giờ điều chỉnh tăng đến ba mươi hai lượng, vé VIP tăng vọt lên trời đến một ngàn hai trăm lượng.
Kết quả cuối cùng thật bất ngờ , loại dâm đãng thật là nhiệt tình , không thể tưởng tượng được là năm trăm vé không đầy một canh giờ đã bán hết sạch…
Last edited by Phong Nguyệt Tà; 07-12-2008 at 08:30 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của NhatDaiTinhThanh
Thay mặt Phong Nguyệt huynh và toàn thể nhóm dịch Hi Du xin tặng Darkyunie đệ chương dịch này trong ngày sinh nhật của đệ. Chúc đệ luôn vui khỏe, và thành đạt.
Bạch Thiên Hành nhìn thấy việc bán vé thu về ba mươi hai vạn lượng bạc thì âm thầm tiếc nuối, khoản tiền này đối với Bạch gia hắn là cả một sản nghiệp vĩ đại cho đến bây giờ cũng chưa từng có nhiều như vậy, trong thâm tâm nghĩ Lưu Phong đích thị là một kỳ tài về buôn bán.
Bởi vì gia đình có việc, Vương Bảo Nhi không thể đến mua vé được, tìm thấy Lưu Phong đang tính đi ở cửa sau liền chộp chặt lấy hắn. Lưu Phong khí sắc nghiêm nghị, vẻ mặt chính khí trách “Vương huynh, không phải là ta không nể mặt ngươi, nhưng ngươi cũng biết không gian đại sảnh của Túy Xuân lâu là có hạn, năm trăm người hơn nữa còn có nhân viên, đã đạt đến cực hạn, thêm nữa có thể gây ra án mạng đó. Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn lao cả , trước sau vẫn còn ba ngày, ngươi đợi đợt sau đi nhé”
Vương Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở nói “đại ca, van ngươi mà, chuyện này ngươi nhất định giúp ta nhé, tốt xấu gì ta cũng là nhân vật có số có má tại Giang Nam, nếu bỏ qua kích tình diễn xuất, trong lòng tiếc nuối thì không nói, nhưng còn bị người ta cười chê… ngươi coi như nể mặt muội muội ta mà giúp ta đi nha…
Ta tin vào lý do của ngươi ? Ta dựa vào cái gì vì muội muội ngươi mà bỏ ba mươi hai lượng bạc ? Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, lạnh nhạt nói “Vương huynh, chuyện này thật không dễ giải quyết, như vậy đi, ta sẽ sẽ về nghĩ để tìm cách giúp ngươi nhé”.
Đột nhiên, đúng lúc đó xuất hiện một người trẻ tuổi, có vẻ lén lút, thập thò nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói với Vương Bảo Nhi “Vì huynh đệ này, ta có vé, ngươi có muốn không?”
Vương Bảo Nhi trợn mắt lên nói “Ngươi có vé thật à , có thể nhượng lại cho ta không?”
Nam tử trẻ tuổi cảnh giác nhìn bốn phía thoáng qua, mới cúi đầu nói “Không dối gạt huynh đệ, ta đang chuẩn bị nhượng lại, nhưng mà không nhượng với giá thấp đâu nhé ” Nói xong, nam tử trẻ tuổi lấy từ trong ngực ra một tấm vé, hướng ánh mắt Vương Bảo Nhi lung lay một chút, không đợi Vương Bảo Nhi thấy rõ hắn đã thu về.
Nam tử trẻ tuổi do dự một chút, cắn răng chỉ một đầu ngón tay nói “Một giá, một trăm hai mươi lượng, không trả giá nữa”
“Một trăm hai mươi lượng?” Vương Bảo Nhi bất mãn nói “Người ta tại Túy Xuân Lâu bán với giá ba mươi hai lượng? Ngươi cũng quá hắc ám đi?”
Nam tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, thanh âm lạnh lùng nói “Túy Xuân lâu bán giá rẻ, có bản lãnh thì ngươi đi mà mua đi”
“Ta đi mua ?...” Vương Bảo Nhi không khỏi tức giận nói “Ta đi mua à, Túy Xuân Lâu hiện giờ làm gì còn vé nào mà mua?”
“Thì đúng rồi, Túy Xuân lâu bây giờ mà còn vé, ta cũng sẽ không bán với giá này, ngươi có muốn mua hay không thì quyết định nhanh lên , ngươi không mua ta còn đi tìm người khác bán, ở đây làm chi cho mất thời gian” Nam nhân trẻ tuổi giả bộ định bỏ đi.
Vương Bảo Nhi nóng nảy, một tay giữ chặt nam tử trẻ tuổi nói : “Thôi…được… 120 lượng ta mua , ta mua , được chưa?”
“Đầu cơ vé, vé chợ đen ! ” Lưu Phong hơi kinh hãi, hắn chỉ nghĩ đến vé giả, thật ra chưa nghĩ đến vấn đề đầu cơ vé, không nghĩ rằng tại thế giới này cũng có thị trường chợ đen, bất kể nơi nào cũng có sự suy đồi , thật giả lẫn lộn …
Trong khi đó, Vương Bảo Nhi đã đưa ra ngân phiếu 120 lượng, Nam tử trẻ tuổi nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng cầm lấy, đưa cho Vương Bảo Nhi tấm vé , tiếp nhận ngân phiếu nhét vội vào , rồi vội vàng bỏ đi thật nhanh .
“Ha ha ..đại ca, ngươi xem , đây là cái gì !” Vương Bảo Nhi đắc ý hướng Lưu Phong vẫy vẫy tấm vé trong tay.
“Chờ một chút đã , không đúng rồi!” Lưu Phong tựa hồ đã phát hiện ra cái gì, vội vã hỏi “Ngươi mau đưa vé để ta xem!”
Vương Bảo Nhi cũng không biết Lưu Phong muốn làm cái gì, xem vẻ mặt hắn đích thị không hài lòng, vội vàng đưa tấm vé ra.
“Giả… cái này đích thị là giả… dấu hiệu nội y này chính là dùng bút lông mà vẻ. Lưu Phong bắt đầu đưa vé lên ánh sáng và nói “ Mẹ nó, đây là vé giả, ngươi đã bị lừa rồi!”
Vương Bảo Nhi trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi tới “Đại ca, ngươi đừng gạt ta, vé ta đã thấy qua, chính là nó mà ”
Lưu Phong giải thích “Ký hiệu ở mặt trên của vé, ta dùng một loại bút đặc biệt để viết lên nhưng cái trong tay ngươi là dùng tế mao bút bình thường để viết lên, ngươi ngửi mực trên mặt trên xem, có đúng không ? Lưu Phong lúc trước sử dụng thỏi than, bởi vì không có ai dùng nó, vậy nên nếu là bị người bắt chước làm cũng không dễ dàng. Hôm nay xem ra, hiệu quả thật không sai. Chính mình liếc mắt một cái, cũng biết thật giả.
“Đúng rồi, quả nhiên là bút lông ” Vương Bảo Nhi căm hận nói “Mẹ nó, ta đã nghĩ qua, tên bán vé này có chỗ cổ quái, nguyên lai là vé giả, đại ca, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ, Lưu Phong không khỏi tức giận nhìn qua Vương bảo Nhi, trong lòng có chút oán giận, nếu không phải vì hắn mua bán nhanh quá thì chính mình đã bắt được tên bán vé giả rồi . Bây giờ muốn biết cũng đã muộn, tên kia không biết đã chạy trốn nơi nào rồi…
“Nếu là vé giả, đương nhiên không thể đi vào” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Vương Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở, nghiêm túc nhìn Lưu Phong nói “Đại ca, ngươi phải nghĩ cách giúp ta chứ?”
Nhớ tới chuyện vé giả vừa rồi, bụng Lưu Phong như chứa đầy oán khí, mẹ nó , ta vì đề phòng vé giả, tốn nửa ngày công phu , cổ tay đều cứng ngắc lại , con mẹ nó lại dám giả mạo, thật đáng chết, xem ta như thế nào xử trị các ngươi đây.
“Vương huynh, ngươi bị người khác lừa, chẳng lẽ lại không biết tức giận là gì sao?” Lưu Phong hướng ánh mắt chuyển sang Vương Bảo Nhi hỏi.
“Tức giận à, như thế nào lại không tức giận, mẹ nó, tiền của Vương gia cũng là máu huyết, một trăm hai, mua một tờ giấy vụn” . Lưu Phong không nói Vương bảo Nhi hoàn toàn không có chút tức giận , nhưng nghe được lời Lưu Phong vừa nói, Vương Bảo Nhi liền nghĩ lại, tức hộc máu. Bình thường cũng đều là hắn lừa người khác, không ngờ hôm nay lại bị người khác lừa.
“Vương huynh, ta có một đề nghị, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện, ta cam đoan ngươi có cách xem kích tình diễn xuất” Lưu Phong tiến từng bước một, dẫn dụ hắn.
“Không vấn đề, đừng nói một điều kiện, cho dù mười điều kiện, ta cũng đều chấp thuận” Vương Bảo Nhi vỗ ngực nói.
Lưu Phong lạnh nhạt nói “Một điều kiện này, hơn nữa chuyện này đối với ngươi mà nói, thật ra cũng là chuyện tốt”
“Đại ca, ngươi đừng nói vòng vo mãi, cuối cùng là chuyện gì, ngươi nói một tiếng là được”
“Tấn công đạo bản” Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Vương Bảo Nhi đương nhiên không rõ ý tứ, vội vàng thỉnh giáo “Đại ca, tấn công đạo bản là ý gì”
Lưu Phong một trận buồn bực, chính mình cố ý tính toán kế rồi, nhưng lại quên hiện tại là Vương Bảo Nhi không hiểu.
“Tấn công đạo bản…?” Lưu Phong suy nghĩ một chút, dùng một ngôn từ đơn giản để nói cho Vương Bảo Nhi hiểu “Đơn giản mà nói chính là trừng trị những kẻ như vừa rồi, lừa gạt ngươi, bán đồ giả ” Khoảng cách chính thức đến ngày khai diễn còn có 2 ngày thời gian, ta phỏng chừng hai ngày này, bên trong chắc chắn có rất nhiều tên đầu to, nhiều tiền bị lừa giống như ngươi vậy…”
Last edited by Phong Nguyệt Tà; 07-12-2008 at 08:30 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của NhatDaiTinhThanh
Thay mặt Phong Nguyệt huynh và toàn thể nhóm dịch Hi Du xin tặng Darkyunie đệ chương dịch này trong ngày sinh nhật của đệ. Chúc đệ luôn vui khỏe, và thành đạt.
“Thật đáng ghét, bọn hỗn đản này ” Vương Bảo Nhi nghe Lưu Phong nói chính mình là một trong số những tên đầu to đó , trong lòng không khỏi giận dữ, hận này không trả không được, phải bắt bọn chúng, bằm thây vạn đoạn mới được.
“Đại ca, ta hiểu ý ngươi rồi. Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta lo, hai ngày này ta sẽ phái người làm bộ mua phiếu, gặp bọn lừa gạt này sẽ tiêu diệt cả nhà hắn luôn” Vương Bảo Nhi căn bản cũng không muốn về nhà, cuối cùng cũng hiểu được ý của Lưu Phong.
“Tiêu diệt cả nhà ?” Quá độc ác? Tại thế giới này, mạng người không đáng giá gì cả, bán vé giả là sai, nhưng không phải là tội chết, Lưu Phong vội nói “Vương huynh, người ta bán vé giả, ngươi diệt cả nhà người ta, tựa hồ có chút quá đáng không? Làm như vậy tựa hồ vô pháp vô thiên sao?”
Vương Bảo Nhi trong lòng cười lạnh, quốc gia pháp chế, tại Giang Nam, hắn giết người còn ai quản được. Hơn nữa lừa gạt bán vé giả sẽ không là đồ tốt, giết hết bọn họ cũng là xứng đáng.
“Vương huynh, ta biết ngươi không xem mạng người ra gì, nhưng mà huynh nên nghe ta, bọn lừa gạt sau khi bắt được, trừng trị sơ qua là được, ngàn vạn lần không thể gây thương tổn tánh mạng bọn họ” Là người hiện đại, Lưu Phong có chút không chịu được việc không coi tánh mạng ra gì này.
“Được rồi, nể mặt đại ca đích thân lên tiếng, ta tựu tha mạng chó cho bọn hỗn trướng đó. Nhưng mà , đại ca, ngày mốt diễn xuất ngươi nhất định phải giúp ta nhé ” Vương Bảo Nhi trong lòng vì chuyện diễn xuất kích tình, so với nhân mạng đích thị là quan trọng hơn.
Sự thật chứng minh lời nói của Lưu Phong là không sai, Vương Bảo Nhi, trong hai ngày này, bắt được kẻ lừa đảo làm phiếu giả tổng cộng hai mươi người. Theo nguyên tắc hình phạt Lưu Phong đề ra, Vương Bảo Nhi đem bọn lừa đảo ra đánh cho đến rách thịt , rách da, thâm tím toàn thân .
Vương Bảo Nhi mặc dù đang trừng trị bọn làm vé giả rất nặng nhưng Lưu Phong biết việc này không có biện pháp nào có thể triệt tận gốc. Đừng nói đến ở đây chính là xã hội phong kiến, pháp chế hỗn loạn, cho dù là mấy trăm năm sau, mấy ngàn năm, cũng không có cách nào ngăn chặn triệt để.
Hai ngày sau, diễn xuất kích tình lần đầu tiên diễn ra tại Túy Xuân Lâu đã thu được thành công mỹ mãn, hiệu quả quả thật ngoài sức mong đợi của Lưu Phong.
Show diễn thứ hai, theo dự định của Lưu Phong, sẽ được diễn ra ba ngày sau. Vé được bán với giá gấp đôi, số lượng cũng như lần trước, điều đó đã khiến cho Lưu Phong một lần nữa lại phải thở dài trước sức mạnh của tình dục…
Danh tiếng Túy Xuân Lâu, sau buổi tối hôm nay, đã càng thêm vang dội khắp bốn phương .
Dưới sự nổi tiếng , khách hàng bị hấp dẫn như bị dòng lũ cuốn, tiền cũng tự động chảy vào như nước …
Để đạt được hiệu quả cao hơn nữa, Lưu Phong động não, hồi tưởng lại những đêm vũ hội, ca múa, diễn xuất kích dục tại kiếp trước, vì những cô gái sắp xếp các tiết mục khác nhau.
Vài ngày sau, màn biểu diễn kích dục tại Túy Xuân Lâu không những được truyền tại khắp Giang Nam, hơn nữa các châu quận lân cận, thậm chí kinh đô cũng có những dâm nhân tới. Mặc kệ, bất kể ban ngày, hay ban đêm, Túy Xuân Lâu cũng là xa thủy mã long, người đi người đến nườm nượp , cường độ lui tới nối liền không dứt.
Ban đêm, ở ngoài thành Giang Nam, trước cửa lạc môn, có một trung niên, người này cao ngất, mặt một kiện trường bào màu xanh nhạt, bên hông thủ sẳn một cái đai lưng bạch ngọc, tóc dài không buộc, chỉ ở định đầu kết 1 cái, thoạt nhìn rất hào hiệp và tiêu sái.
Đứng trước cửa một chút, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái . Sau khi chờ đợi một lúc , một nam tử trẻ, dáng vẻ thanh tú, mặc áo xanh bước ra, lộ một nụ cười, thấp giọng nói “Xin hỏi tiên sinh…”
Nam tử trung niên cười nói “Nói với lão gia gia của ngươi có người ở kinh đô đến bái phỏng”
Thư đồng áo xanh phi thường thông minh linh tuệ, nghe vậy không hề hỏi thêm, xoay người lại vào nhà thông báo.
Một lát sau, một vị nam tử áo xám, tuổi khoảng ba mươi, tướng mạo thanh nhã, mi thanh mục lãng, vẻ mặt thân thiện, đôi mắt đen nhánh, hai tròng mắt nhìn thẳng phía trước, những vẫn không giấu được vẻ thông minh ẩn giấu phía trong.
Hắn đi đến trước cửa, đầu tiên là liếc mắt nhìn một cái, lập tức kinh hãi nói “Thuộc hạ xin ra mắt đại nhân. Đại nhân sao lại tự thân đến ạ?”
Trung niên nam tử vội nói “… vào nhà trước rồi nói tiếp…”
Dứt lời, lập tức lắc mình đi vào, nam tử áo xám vội vàng dặn dò thư đồng áo xanh trông coi cửa, rồi chính mình dẫn trung niên nam tử vào phòng.
“Đại nhân, Giang Nam ở đây có chuyện gì trọng yếu khiến người tự mình xuất thân đên đây ạ. Người không ở kinh đô chờ đợi tin tình báo sao?
Trung niên nam tử mỉm cười, lạnh nhạt nói “Chuyện Kinh đô bây giờ do bệ hạ tự mình xử lý, tin tình báo sự vụ hằng ngày có Tần Kiếm Phi chủ trì. Bệ hạ đối với Giang Nam lần này thập phần trọng thị, cho ta một mình đến trước, để điều tra thế lực bí mật tại Giang Nam. Được rồi, ngươi gần đây có phát hiện gì mới không?”
Nam tử áo xám ánh mắt thâm thúy, hiện một tia sáng kỳ dị, cẩn thận suy nghĩ một chút nói “Yến vương tại Giang Nam thế lực cực kỳ bí ẩn, theo tin tình báo dò xét trước đó vài ngày, trước mắt cũng không có tiến triển gì mới. Bất quá, thuộc hạ vẫn không khám phá được tin gì mới.
“Ồ!” Trung niên nam tử vội hỏi “Nói rõ một chút, chuyện gì xảy ra”
“Đại nhân, ta phát hiện đệ tử Ma giáo” Trung niên áo xám trầm giọng nói.
“Ma giáo?” Trung niên nam tử tựa hồ có chút giật mình, chính sắc nói “Ma giáo không phải việc đùa, ngươi thật sự xác định Giang Nam thật có đệ tử ma giáo”
Nam tử áo xám nghiêm nghị, chính sắc, thành thật gật đầu nói “Đại nhân, tuyệt đối không sai được. Giang nam địa giới quả thật xuất hiện giáo đồ ma giáo. Bất quá, bây giờ không còn cách nào xác định địa điểm ẩn thân của bọn họ và thế lực của chúng. Người xem chuyện này có nên bẩm báo với bệ hạ hay không?”
Trung niên nam tử ánh mắt do dự, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói “Tạm thời… đừng nói cho bệ hạ vội… chúng ta cứ triển khai điều tra trước, đợi khi có thêm chi tiết, chúng ta sẽ hồi báo”
“Thuộc hạ hiểu được”
Lúc này, thư đồng áo xanh bưng tới hai chén trà.
Nam tử áo xám tiếp nhận một chén đưa cho trung niên nam tử, sau đó chính mình cũng bưng một chén, hé miệng uống một ngụm, nhíu mày, cảm giác hơi cảm giá bất thường.
Trung niên nam tử cầm tách trà, khẽ hít nhẹ, rồi mới uống một chút, trong suy nghĩ của hắn, tựa hồ như đang thưởng thức mỹ vị.
“Đại nhân, người phong thái anh hùng năm đó của người cũng không giảm bớt”
Trung niên nam tử nhàn nhạt nói “Hoàng liên trà này, quả thật mùi vị thật tuyệt, đúng rồi Bạch Thọ, ba năm trước đây ta nói qua, khi nào ngươi có thể uống loại trà mỹ vị này, ta sẽ tấu xin hoàng thượng thăng chức cho ngươi làm cẩm vệ phó, chỉ huy sứ, bây giờ xem ra ngươi cũng khá lịch lãm”
Nam tử áo xám vội nói “Đại nhân giáo huấn chí phải, thuộc hạ nhất định cố gắng”
“Hoàng Liên trà tuy đắng, nhưng nó lại có thể giúp tĩnh thần, an khí, … ta muốn các ngươi uống nó chính là muốn các ngươi thời khắc nào cũng duy trì thanh tĩnh. Quên đi, hôm nay không nói chuyện này nữa. Ban ngày trên đường cái, nghe nói Túy Xuân Lâu phát sinh kích tình, đó là chuyện gì vậy? Trung niên nam tử thấy nam tử áo xám thái độ nghiêm kính, trực tiếp chuyển đề tài.
Last edited by Phong Nguyệt Tà; 07-12-2008 at 08:31 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của NhatDaiTinhThanh
Thay mặt Phong Nguyệt huynh và toàn thể nhóm dịch Hi Du xin tặng Darkyunie đệ chương dịch này trong ngày sinh nhật của đệ. Chúc đệ luôn vui khỏe, và thành đạt.
“Đại nhân, chuyện về Túy Xuân lâu cho dù người không hỏi thì tiểu nhân cũng đang định nói. Đại nhân không thể tưởng tượng được đâu. Kỳ tài đó đã nghĩ ra một loại trang phục mới. Nữ nhân mặc loại trang phục này vào tức thì liền trở nên xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều lần…càng thêm kiều mị, quyến rũ vô cùng. Thuộc hạ đối với nữ nhân luôn thờ ơ thế nhưng khi nhìn thấy các nữ nhân trong trang phục này cũng tự nhiên hỏa dục bốc lên…” Nói xong nam tử áo xám cười không ngớt.
Trung niên nam tử nghe vậy cả kinh hỏi:
- Bạch Thọ, những điều ngươi nói, ngươi….
Nam tử áo xám tự hào trả lời:
- Chính là như vậy, đại nhân, tối qua thuộc hạ liên tục quần thảo với hai nữ nhân, quả thực là thống khoái….
“Ha ha, nguyên lai là như thế, thảo nào hôm nay gặp ngươi đã thấy khí sắc của ngươi rất tốt thì ra là đã trọng chấn lại được hùng phong.” Thật ra những Cẩm y vệ như Bạch Thọ từ năm này sang năm khác phải liên tục hoạt động trong trạng thái thần kinh căng thẳng vì công tác tình báo rất quan trọng. Do đó hầu hết khi chưa tới ba mươi tuổi đều thờ ơ với chuyện chăn gối. Chuyện này cũng là tâm bệnh của trung niên nam tử, hôm nay nghe Bạch Thọ nói một mình có thể đấu lại hai nàng, trong lòng trung niên nam tử cảm thấy rất cao hứng.
“Đại nhân, ngày mai tại Túy Xuân lâu vẫn còn biểu diễn Vũ thoát y, người cũng nên đến đó xem một lần cho biết.” Nam tử áo xám dò hỏi.
Trung niên nam tử trong mắt lộ ra ánh mắt thích thú, nhẹ giọng nói:
- Ngươi an bài cho ta?
……………….
Cảnh tượng hoàng hôn lúc này thật đẹp. Từng cụm mây hồng từ phía chân trời, mang theo những tia nắng cuối cùng, nhè nhẹ trôi lững lờ làm đỏ rực cả một góc trời.
Lưu Phong ăn cơm tối xong, dặn dò Liễu Thanh Nghi đêm nay không cần massage chân. Đóng cửa phòng, hắn lập tức thay một bộ y phục dạ hành, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Đợi cho đến lúc mặt trời hoàn toàn khuất hẳn, Lưu Phong lúc này mới mở cửa sổ phi thân ra ngoài. Chìm vào trong đêm tối.
Đêm nay Lưu Phong muốn tự mình muốn chứng thực chuyện hôn nhân của mình. Hắn muốn đến phủ Tổng đốc chứng thực xem Ân Tố Tố có phải là ‘thạch nữ’ (phụ nữ bất thường, không thể xxx hoặc sinh đẻ) hay không.
Về phương pháp để nhận biết xem nàng có phải là thạch nữ hay không thì kỳ thật Lưu Phong cũng không nắm chắc lắm. Dựa theo suy nghĩ của hắn thì chỉ cần quan sát xem cơ thể của nàng bình thường, cơ quan sinh dục của nàng cũng bình thường như bao người con gái khác là được. Có lỗ ắt sẽ đút vào được.(thèng này suy luận hay thật)
Màn đêm buông xuống. Phủ Tổng đốc được canh phòng cẩn mật. Cứ năm thước lại có một chòi canh, mười lăm thước lại có một đội quân đi tuần, khắp nơi treo đầy đèn lồng, ánh sáng phát ra sang như ban ngày. Bất quá, đối với dạng cao thủ tu chân như Lưu Phong thì những thứ này chẳng có gì là đáng kể.
Uy hiếp một nha hoàn, Lưu Phong liền có thể dễ dàng biết được nơi ở của Ân Tố Tố.
Cẩn thận dán chặt người trên mái nhà, Lưu Phong lập tức mở một mảnh ngói lên, vừa nhìn xuống dưới, tức thì một cảnh tượng dụ hoặc đập ngay vào mắt hắn. Thì ra là một mỹ nhân đang tắm.
Do góc độ nhìn từ trên xuống, Lưu Phong cũng không có cách nào có thể xác định đó có phải là Ân Tố Tố hay không, nhưng đây chính là phòng của Ân Tố Tố. Xác định như vậy, Lưu Phong thoải mái quan sát, dù sao thì ngắm nhìn thân thể vị hôn thê của mình cũng không có gì là quá đáng.
Đáng thương cho giai nhân trong phòng không hề biết bên trên có một cặp mắt dâm tà đang quan sát, thoải mái rút thắt lưng, xiêm y rớt xuống mặt đất để lộ ra đóa tuyết lê trắng muốt.
Bàn tay thon thả nhẹ nhàng gỡ búi tóc xõa ra, thân thể khẽ lắc lư, một mùi hương thơm nhè nhẹ bay lên.
“Nhanh một chút đi, mẹ nó, lão tử không có thời gian.” Hoàng thượng đương nhiên không vội, còn thái giám dĩ nhiên là phải vội vàng. Thiếu nữ tắm không vội, đại sắc lang dĩ nhiên là phải nóng nảy rồi.
Nhìn mỹ nhân nọ, mọi động tác đều từ từ, không chút gì vội vã, Lưu Phong hận lúc này không thể nhảy vào, giúp nàng cởi bỏ cho lẹ.
Rốt cuộc cũng tới màn kết thúc, mỹ nhân hai tay bỏ đi chiếc yếm, hai đầu vú hồng hồng từ từ lộ ra, bộ ngực sữa không còn bị bó buộc, lập tức đong đưa nhún nhảy theo từng chuyển động của cơ thể.
Lưu Phong thậm chí còn ngửi thấy mùi ‘đậu hũ non’, mỹ nhân này, so với tứ sư tôn thì nhũ hoa có nhỏ hơn một chút, nhưng lại vươn cao không hề rũ xuống, ấn tượng nhất chính là hai trái hạnh nhân hồng hồng, bóng láng, đây mới chính là kiệt tác của thượng đế. Lưu Phong bất giác nuốt nước bọt, chỉ ước được ngậm, cắn vào trái hạnh nhân một cái.
“Đúng, cứ như vậy, cởi…nhanh lên một chút nữa…” nhìn ngắm chán chê thân thượng của mỹ nhân, Lưu Phong trong lòng thầm hối thúc mỹ nhân tiếp tục thoát y phần dưới.
Nhẹ nhàng cởi bỏ thứ cuối cùng trên người ra, một đôi chân thon thả lồ lộ hiện ra trước mắt Lưu Phong, hơi thở hắn tạm thời đình trệ, trong lòng khẽ cảm thán, nhìn cặp đùi đẹp như thế này mới biết tất cả những chân dài mà hắn từng được xem trên TV kiếp trước chỉ là đồ bỏ đi.
Mỹ nhân dường như đối với thân thể của mình cũng hết sức hài lòng. Thoát y xong, nàng chưa vội tiến vào bồn tắm mà thân thể uốn éo, lắc lư cặp mông trắng mịn, đưa về phía trước, ngắm nhìn trong gương đồng một hồi lâu. Đại sắc lang Lưu Phong lại được thêm một phen mãn nhãn. Đáng tiếc là cho đến nãy giờ hắn vẫn chưa thấy được mặt mũi của nàng.
“Ta có đẹp không nhỉ? Ta rất đẹp.”
Lầm bầm mấy câu trong miệng, mỹ nhân lấy những cánh hoa hồng rải vào bồn tắm, sau đó từ từ trầm mình xuống nước, từ cổ trở xuống đều nhúng trong làn nước trong xanh. Hơi nước bốc lên bao bọc lấy thân thể của nàng. Mỹ nhân khẽ rên lên sảng khoái.
Âm thanh rên rỉ đó không ngờ lại tác động mạnh mẽ đến Lưu Phong. Hạ thể của hắn từ từ nhúc nhích dựng lên.
Hơi nước mang theo mùi hương thoang thoảng từ từ bốc lên không trung, thậm chí còn lan truyền đến mũi của Lưu Phong
“Ách xì!”
Mùi hoa hồng nồng nồng trong hơi nước khiến cho Lưu Phong không nhịn được hắt hơi một cái. Đang ngâm mình trong chậu tắm, mỹ nhân thất kinh kêu lên:
“Người đâu, mau đến, người đâu mau đến.”
Mỹ nhân quả nhiên là cơ trí nhanh nhẹn, nghe tiếng hắt hơi nàng đoán biết trong phòng có người ẩn náu, lập tức kêu to lên.
Lưu Phong cảm thấy vô cùng buồn bực, hận không thể tự tay đấm vào mũi mình 1 quyền. Một chuyện hảo sự như thế này cuối cùng vì một tiếng hắt hơi mà bị phá hủy. Mà ả này cũng dữ thật. Liếc mắt một cái mà đã kêu la ỏm tỏi lên, sao không kêu nhỏ nhỏ một chút chứ!
Bên ngoài căn phòng là mấy ả nha hoàn, vừa nghe tiểu thư kêu lên sợ hãi, đã nhanh chóng xông vào, thấy tiểu thư vẫn bình an vô sự, cả đám nhất thời thở phào an tâm.
“Trong phòng có người.” Mỹ nhân nói xong vội vàng trầm mình xuống nước tránh để cho ác tặc nhìn thấy thân thể của mình.
Trong phủ Tổng đốc lúc này thị vệ và Ân Nguyên Đạo cũng ùn ùn chạy đến bao vây căn phòng. Lưu Phong thầm kêu không hay, vội vàng rời khỏi. Ai ngờ sắp nhảy qua tường viện của phủ Tổng đốc thì phía trước hắn bị chặn lại bởi một người, cũng may khi nãy hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đối phương tuyệt không thể có khả năng nhận biết được mình. Vốn là toàn thân Lưu Phong được y phục dạ hành bịt kín, chỉ có hai mắt là lộ ra ngoài.
“Ác tặc phương nào? Ngang nhiên dám đột nhập vào phủ Tổng đốc, còn không mau cúi đầu nhận tội?” Người ngăn cản Lưu Phong lại chính là một đạo nhân trẻ tuổi, lưng đeo một thanh Tùng Mộc phù kiếm, tay phải cầm một ngọn phất trần, đầu đội mũ Nhật Nguyệt, toàn thân mặc thanh y đạo bào, tỏa ra bên người một loại khí chất nhẹ nhàng ung dung, kết hợp cùng trang phục và vũ khí hình thành một phong thái tiên phong đạo cốt, thật khiến người ngưỡng mộ.
Last edited by Phong Nguyệt Tà; 07-12-2008 at 08:31 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của NhatDaiTinhThanh