Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 51: Người cuối cùng.
Nhóm dịch: Nữ hiệp
Nguồn: Mê truyện
Trước khi đấu hai bên đã sớm ký cam kết, giấy trắng mực đen rõ ràng, người Thổ Phiên chỉ có thể chịu thua đánh cuộc mới có đường để đi, Hồng Ba Vệ tự mình xuất mã đi kiểm kê toàn bộ tài sản gã thương nhân béo mập để lại trong nhà trọ, đáng giá nhất là hàng hóa thương đội này mang theo bên mình, còn chưa kịp mua đặc sản đồ ăn Nam Lý, lần này Tống Dương thắng được đều là bạc trắng.
Trong tiếng cười vang của dân chúng Thanh Dương, người Thổ Phiên không có gì, kể cả quần áo đồ đạc, chỉ còn quần đùi che thân, xấu hổ và giận dữ muốn chết lao đầu chạy trốn, trước khi đi gã thủ lĩnh béo còn muốn mang theo người câm, lại bị Tống Dương ngăn lại:
- Toàn bộ đồ đạc, không hiểu sao? Nô lệ là của ta.
Gã mập cắn răng quay đầu lại mang người đi, người câm đã sớm được đào lên, ăn thuốc trị thương rồi cũng đã tỉnh lại, thấy được tất cả, biết từ nay về sau mình đã có chủ nhân mới, yếu ớt gật đầu với Tống Dương.
Tống Dương cười, đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
- Ngươi bị thương không nhẹ, tuy nhiên yên tâm đi, có thể đứng lên rất nhanh.
Người câm nghe hiểu được tiếng Hán gật đầu, nhắm mắt ngủ.
Đợi đám người Thổ bỏ đi rồi, Công chúa điện hạ cũng không khen Tống Dương được hai câu, theo như Nhâm Tiểu Bộ nhìn thấy, đại thắng Tống Dương đoạt được dường như vốn phải thế, tuy nhiên nàng cũng không rõ sự tin tưởng của mình dành cho hắn đến từ đâu.
Nhưng đối với hai vợ chồng Khúc thị, Nhâm Tiểu Bộ lại thực lòng khen một hồi:
- Có tài năng bậc này, lúc trước lên đài hiến nghệ nên thể hiện thêm mới đúng, hai người các ngwoi cũng không cần xuống đài nữa, trúng tuyển, vào ngồi đi.
Hai vợ chồng vừa mừng vừa sợ, vội không ngừng quỳ xuống tạ ơn.
Tần Trùy ở tây quan mười mấy năm, trong lòng đã sớm hận người Thổ Phiên đến cùng cực, mắt thấy đối phương mặt mày xám xịt chạy trốn, người đàn ông xấu xí đầu tiên cười phá lên ha ha, sau đó lại cắn răng lầm bầm lầu bầu:
- Cầu cho năm nay tuyết trên cao nguyên có thể lớn hơn, chôn chết đám phiên tử này đi!
Tuy chỉ là rủa cho hả giận, nhưng lời Tần Trùy nói cũng không phải vô căn cứ, trong vài năm gần đây, mùa đông ở cao nguyên Thổ Phiên thực sự càng ngày càng lạnh, năm sau càng khó chịu đựng hơn năm trước.
Người Thổ Phiên làm loạn trận này khiến hội Tuyển hiền thú vị hơn nhiều, nhưng cũng chậm trễ không ít thời gian, hiện nay trời đã tối rồi, cũng nên tan cuộc chờ ngày mai tuyển tiếp.
Tuy nhiên người báo danh tham tuyển cũng không còn mấy, chỉ ít ỏi mấy chục người, Nhâm Tiểu Bộ không chờ thêm ngày nữa, truyền xuống bắt những người sau đó tiếp tục lên đài, đêm nay sẽ phải thi hết toàn bộ. Dân chúng dưới đài tất cả đều bị những biến cố liên tiếp trên đài châm ngòi hứng trí, ai cũng không muốn cứ như thế mà tan, thấy Công chúa ra lệnh như vậy đương nhiên ầm ầm hoan hô.
Tuy nhiên những lượt hiến nghệ sau đó không còn chỗ kỳ lạ nào nữa, từng người nối nhau trượt tuyển. Không lâu sau, tiểu lại một lần nữa gọi to:
- Người cuối cùng, Trần Phản, Cửu Xã nhân sĩ Thanh Dương châu tuổi, hoa giáp, trình diễn tài nghệ…. Võ nghệ!
Người cuối cùng vẫn là người luyện võ, ba ngày này lên đài nhiều nhất chính là người luyện võ, nhưng cũng không phấn khích bằng hai người đối chiến vừa rồi, tâm tư dân chúng vẫn còn đắm chìm trong trận rèn sắt vừa rồi, không khỏi có chút thất vọng, không ít người chuẩn bị bỏ đi.
Theo tiếng kêu, một lão hán áo vải bình thường cất bước lên đài, nhưng mới bước lên một bước, dân chúng dưới đài tất cả đều đồng thanh chán nản thở dài một tiếng.
Bước thứ hai, bước thứ ba…. Khi bước lên bậc thứ ba, tiếng thở dài não nề biến thành tiếng kinh hô rầm rầm!
Lão già áo vải Trần Phản lên đài, từng bước từng bước dẫm nát bậc thang, cầu thang hơn mười bước lên rất nhanh, nhưng vẫn chưa lên cao được nửa tấc… Đài cao như thế không ngờ sập xuống ngang mặt đất.
Trần Phản leo lên thang, mỗi bước đều giẫm cho đài cao thấp xuống. Phải biết rắng bạc thang mặc dù nối với đài cao nhưng cũng chỉ là do thợ mộc bình thường làm, dựa vào mộng và đinh cố định, Trần Phản không chỉ giẫm nát bậc thang, kình lực dưới chân có thể xuyên thấu qua cả tòa đài cao, giẫm nát xuống đất, đây là bản lĩnh bậc nào.
Nhất phẩm Thiên can, Giáp đỉnh tông sư.
Chớ nói đến nhất phẩm Giáp tự, kể cả là Ất tự tông sư cũng phần lớn là lánh đời không xuất thế, trong số các cao thủ Nam Lý hơn trăm năm nay trước kia khi gặp chuyện không may cũng chỉ có một vị đại gia Ất tự, đột nhiên xuất hiện lão giả áo vải này khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ đến ngây ngốc.
Nhất phẩm tông sư, muốn gì không phải đều dễ như trở bàn tay sao, sao còn muốn tuyển hiền?
Ai mà ngờ được, tuyển hiền Thanh Dương tới phút cuối cùng lại có thể có được nhân vật tuyệt đỉnh thực sự.
Trần Phản lên đài, không thi lễ cũng không đáp lời, hai tay bắt sau lưng hờ hững đứng.
Không thấy lão có bất luận động tác gì, nhưng bao gồm cả Tống Dương, mọi người học võ trong đài đều công nhận, hoảng hốt nhận ra một cảm giác: giống như người đến chân núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao vời vợi kia, một tòa núi lớn choán đầy ánh mắt, dường như áp lực luôn ập vào mặt… Xung quanh hết thảy đều điên cuồng lớn chỉ có riêng mình không ngừng nhỏ lại, nhỏ lại, nhỏ lại….
Nhỏ bé và vô lực, như bị ác mộng nhấn chìm không thể tự kiềm chế.
Trần Phản đích xác không độngthủ, nhưng khí thế vô cùng, rõ ràng vô hình lại như có thực, lúc này bùng nổ quanh lão, không chút kiềm chế.
Hòa vào xung quanh, hóa thành khí thế, quét khắp đài cao, nhưng cũng chỉ có người luyện võ mới có thể nhận thấy, Tư Mã đại nhân trên đài, Nhị ngốc và những người không rành võ công thì không có cảm giác gì.
Tất cả Hồng Ba vệ đều bị áp chế nặng nề, ai nấy đều không thoải mãi, nhưng bọn họ có trách nhiệm hộ vệ, không thể lui nửa bước, Tần Trùy nặng nề hít khí, mở miệng:
- Tiền bối…. Xin… dừng lại.
Chỉ năm tiếng ngắn ngủi lại phải dừng hai lần mới nói hết.Gã vừa nói xong, mọi người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, áp lực đè nặng đã tiêu tan không còn. Trần Trùy nhẹ nhàng thở ra, làm một thủ thế ra hiệu những người khác cẩn thận bảo vệ Công chúa, còn mình bước lên một bước, thi lễ với Trần Phản, còn không đợi gã nói gì bỗng nhiên một tiếng thống khổ vang lên từ sau lưng gã…. Tống Dương.
Tần Trùy nghe thấy tiếng đồng bạn, nhìn lại mà giật mình. Tống Dương vốn ngồi ở chỗ của mình không biết từ khi nào đã đứng lên, hai mắt nhắm nghiền trán đầm đìa mồ hôi, cánh tay phải giơ cao lên, nắm nửa thanh đao gãy vung lên bảo vệ mình, cả người như run rẩy.
Ánh mắt lão giả Trần Phản cũng chăm chăm nhìn Tống Dương, trong ánh mắt cũng không có địch ý, chỉ mang theo chút kinh ngạc.
Chuyện này không giống như Tần Trùy nghĩ… Tuy hắn đã lên tiếng xin đối phương có chừng có mực, nhưng lão giả Trần Phản vẫn chưa kiềm chế khí thế của mình, sở dĩ Tần Trùy và phần đông Hồng Y Vệ cảm thấy áp lực quanh mình nhẹ hơn là vì áp lực tràn trề vô hình của nhất phẩm tông sư đều bị một mình Tống Dương dẫn xuống đất.
Điểm này chẳng những Tần Trùy, ngay cả hai người trước đó cũng không ngờ tới.
Vưu thái y truyền xuống Long tước chi đạo, bề ngoài thì mạnh mẽ bên trong lại dũng mãnh, nếu so với thần thú thì như con thú đang trừng mắt, táo bạo cương liệt, hiếu sát hiếu chiến.
Thời gian Tống dương tu Long tước tuy không dài, nhưng tiến bộ thần tốc, tới lúc nay cũng mơ hồ đã có uy phong.
Khi lão giả Trần Phản thể hiện khí thế, quét qua mọi người, Long tước lập tức có phản ứng, mặc dù mạnh yếu tương hỗ như trời đất, cỗ kình lực ngang ngược này trong cơ thể Tống Dương cũng không chút do dự, toàn bộ không chịu khống chế cuốn lên phản công lại.
Lão giả sớm đã nhận ra Tống Dương kháng lực, ban đầu trong lòng Trần Phản cũng không thèm để ý, vừa rồi thấy Tống Dương ra tay, trong lòng cố nhiên kinh ngạc người này còn trẻ vậy đã có thực lực Thiên Can Binh tự, nhưng Tống Dương vẫn còn kém lão quá xa… Từ Bính đến Giáp chỉ cách nhau hai bậc, nhưng cảnh giới võ học càng lên cao khoảng cách càng lớn, chớ nói tới Tống Dương hiện tại, ngay cả khi Vưu Thái y còn sống, chiến lực Ất tự tông sư, trước mặt Trần Phản cũng không chắc có thể thắng.
Nhưng bị Tống Dương chống lại, uy thế tản ra từ lão giả như bị chọc giận, không đợi chủ nhân ra lệnh, mặc kệ người khác dồn khí thế hung mãnh đánh về phía Tống Dương!
Không phải “Khí thế” khi thành tinh sẽ không nghe lời chủ nhận, nguyên nhân rất đơn giản, từ trong tiềm thức lão giả cảm thấy Tống Dương là một uy hiếp. Mặc dù lão không phản ứng lại, nhưng uy thế của lão đã thay đổi dũng mãnh tấn công Tống Dương.
Khí phách chi tranh chân chính không liên quan đến sức mạnh, cũng không giết người.
Khí thế khi tu luyện nội công tự nhiên như trời đất, khi đem ra tiếp xúc với người khác mặc dù có hùng mạnh đến thế nào cũng không đủ trí mạng, đây chỉ là một phần uy phong, một phần uy hiếp hoặc có thể nói là một loại răn đe.
Trần Phản tươi cười, tâm niệm lưu chuyển thu lại tinh khí, lại quay về thành một lão Hán áo vải bình thường, gật gật đầu với Tống Dương:
- Công pháp rất có ý tứ, bé con, sư phụ ngươi tên là gì?
Rầm một tiếng, Tống Dương gần như bị quăng trở lại chỗ ngồi của mình, thở hồng hộc mấy hơi, thuận miệng nói tên thầy của mình:
- Trương Ngọc Thạch
Mà lúc này, trên đài công chúa, màn che được vén lên, Nhâm Tiểu Bộ một thân phục trang đầu đội lụa mỏng che mặt đi ra, hoàn toàn không để ý đến thân phận tôn quý của mình, dùng lễ vãn bối trong giân gian, hành lễ với Trần Phản:
- Nhâm Tiểu Phất ra mắt tiền bối!
Trần Phản không để ý tới Tống Dương, cũng không còn quá nhiều ngạo khí nhưng nói chuyện rất gọn gàng dứt khoát:
- Không dám nhận, xin hỏi Công chúa lão Hán trúng tuyển sao?
Nhâm Tiểu Phất gật gật đầu:
- Thần kỹ của tiền bối, đồng ý đến sâm tuyển là cái phúc của Nam Lý ta, đương nhiên trúng tuyển. – Không cho người luyện võ trong dân gian đi tới đại yến htam gia nhất phẩm chi lôi là chuyện đã sớm thống nhất trong nội bộ, nhưng cũng không có nghĩa từ nay về sau Nam Lý sẽ không tiếp tục lôi kéo người luyện võ cao thâm. Nhâm Tiểu Bộ lây thân phận Huyền Cơ Công chúa tự mình ra mặt, cũng đủ thấy.
Đến tận lúc này Thanh Dương tuyển hiền cuối cùng đã kết thúc. Trong ba ngày hiến nghệ trên đài, hai ngày đầu tiên không thu hoạch được gì, ai cũng chỉ thường thường, ai cũng không nghĩ tới trong nửa ngày cuối cùng lại liên tiếp có trò hay lên đài, xem ngựa, tuần điểu, Công chúa xử án, Thiếu Niên cường, uống rượu thi hát, đun nước sôi cộng thêm một hồi ác đấu kinh hồn, cuối cùng là một đại tông sư giẫm nát bét đài cao thành bùn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 52: Cố Chiêu Quân tặng quà.
Nhóm dịch: Nữ hiệp
Nguồn: Mê truyện
Tống Dương, Nhị ngốc, Tiêu Kỳ và những người trúng tuyển sau khi tan cuộc đã sớm được chuẩn bị một dịch quán xa hoa, mỗi người một phòng lớn thoải mái, phòng khách, phòng ngủ thậm chí cả phòng bếp phòng tắm cũng có, có cả tôi tớ sai bảo, bên ngoài có lính gác. Đãi ngộ quả thực cao đến tận trời, việc này cũng không khó lý giải, hiện giờ những người này đều trở thành lương đống của Nam Lý, cho dù không thể trúng "nhất phẩm", tương lai cũng sẽ có lúc thi triển tài năng, tận lực vì nước, triều đình đương nhiên phải hậu đãi bọn họ.
Trên đường tới dịch quán, Tống Dương tìm được viên quan phụ trách tiếp đón bọn họ, hy vọng bọn họ có thể an bài cho người câm ở lại trong dịch quán, tiểu lại vui vẻ đáp ứng.
Tới nơi, trước hết Tống Dương dùng châm cứu và thuốc chữa cho người câm, sau đó cùng bạn bè ăn một bữa thịnh sọan, hắn thấy cũng không tồi, nhưng Tiêu Kỳ, Nhị ngốc và vợ chồng Khúc thị vui vẻ dị thường, hào hứng chúc tụng một phen rồi mới quay về phòng.
Trong phòng sớm đã có tôi tớ chuẩn bị xong bồn tắm, Tống Dương cũng không khách khí, thoải mái ngâm vào một thùng, từ cuối ngọ bị Cao Trừơng Sử làm khó dễ mãi cho đến cuối ngày toàn lực đối kháng Trần Phản, hết hơi mỏi tay mỏi miệng mỏi cả tinh thần, hiện giờ cũng hơi mệt, ngâm mình trong nước ấm suýt ngủ quên, cho tới tận khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tống Dương mới giật mình tỉnh dậy, qua loa thay xong bộ quần áo chuẩn bị từ trước mới ra mở cửa.
Là quan quân phụ trách cảnh vệ dịch quán gõ cửa, thi lễ báo:
- Bên ngoài có một nữ tử tự xưng là tỳ nữ của Tống tiên sinh, muốn gặp tiên sinh.
Tống Dương hơi ngơ ngác, nhíu mày lắc đầu, quan quân lại nhắc:
- Nàng nói mình họ Cố.
Nhắc đến họ Cố, Tống Dương bừng tỉnh đai ngộ, gật đầu cười:
- Biết rồi, cho nàng ta lên đi.
Một lát sau lại có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tuy nhiên lần này không đợi Tống Dương ra mở cửa, đối phương đã đẩy cửa vào phòng.
Đúng là thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi bón cơm cho Cố Chiêu Quân lần trước gặp. Trong tay nàng cầm một cái hộp gỗ dài, đi đến trước mặt Tống Dương duyên dáng thi lễ:
- Nô tỳ bái kiến công tử.
Sau đó mở cái hộp trên tay ra:
- Cố tiên sinh nói, công tử hôm nay đột nhiên nổi tiếng, xứng với chuôi đao “Sơ vũ” này. Còn thanh đao rỉ cũ kia thì cũng không càn bận tâm, bỏ đi là xong.
Đao là đao tốt, so với con đao trước đó lại càng tốt hơn, Tống Dương rất thích “Sơ vũ”:
- Mỗi cây đao ông ta đưa tới ta đều làm hỏng, mỗi lần làm hỏng ông ấy lại đưa cho ta một cây đao khác. Ân tình ta nợ ông ấy càng ngày càng nhiều.
Thiếu nữ đứng dậy, cười ngọt ngào:
- Cố tiên sinh nói, đao hỏng thì có thể làm lại, nhưng công tử, làm đại sự phải bảo trọng thân thể.
Tống Dương cười, đổi đề tài:
- Người Thổ Phiên gây rối ở hội trường là lão Cố an bài à?
Thiếu nữ kinh ngạc:
- Sao ngươi biết?
Chuyện không khó đoán, thương nhân Thổ Phiên tuy ương ngạnh, nhưng biết rõ khâm sai ở đây còn dám lên đài gây chuyện, không khỏi có chút không thích hợp.
Huống chi nơi này khâm sai là con gái của Trấn Tây Vương, quanh đài cao vương kỳ nổi bật, Hồng Ba Phủ là đội quân hung mãnh nhất Nam Lý, thêm nữa bọn họ hận Thổ Phiên nhất, bình thường dân buôn Thổ Phiên thấy cũng đi vòng qua, nào có ai ngại mệnh dài chủ động đi lên tìm rắc rối.
Nhưng thực khéo léo, thương nhân Thổ Phiên sớm không nháo muộn không nháo, nhằm đúng lúc Tống Dương vừa thi qua vòng, chưa xuống đài đã lên làm khó dễ… Tống Dương lúc ấy cũng rất hiểu, đám người này hô khẩu hiệu “Xem thường tuyển hiền” thực ra cũng là vì hắn, ngoại trừ Cố Chiêu Quân, hắn thật cũng không nghĩ ra ai sẽ làm chuyện này.
Ít nhất là cho đến hịên giờ họ Cố không có ác ý, trò khôi hài trên đài này hẳn có mang một phần thâm ý muốn giúp đỡ Tống Dương. Lúc đó Tống Dương thống khoái tiếp chiêu, đấu võ ác liệt, tuy không nghĩ ra đến tột cùng thì thâm ý của Cố Chiêu Quân là gì, nhưng cũng không ngại tiếp tục diễn vở này, càng náo nhiệt, càng chấn động, hẳn mới càng có lợi.
- Chuyện này Cố tiên sinh cũng có tính toán.
Nàng tiếp tục cười nói:
- Ông nói công tử làm rất tốt, đánh rất hay, không uổng phí một phần khổ tâm của ông. Còn vì sao lại an bài như thế… Ông chưa nói.
Tống Dương không muốn tiếp tục đôi co với nàng, hỏi thẳng:
- Lão Cố đang ở Thanh Dương thành sao? Ta muốn tự mình tới thăm ông ấy. Ngoài ra ta còn muốn nhờ ông giúp một chuyện, có một dược vi hiếm thấy, muốn hỏi xem ông còn không.
Nàng lắc đầu:
- Cố tiên sinh đã đi rồi, ta cũng không liên lạc, tuy nhiên, nô tỳ cảm thấy, hẳn là không lâu sau ông sẽ chủ động tới tìm công tử, nếu không phải cần dùng gấp, tới lúc đó có thể nói với ông ấy, nô tỳ cũng sẽ nhớ giúp công tử việc này.
Tống Dương không truy cứu tung tích Cố Chiêu Quân nữa, mà đã phát hịên ra một chút kỳ lạ trong lời nói của đối phương:
- Ngươi gọi lão Cố, không phải nên gọi là “chủ nhân của ta” hoặc “lão gia” sao? Sao nghe cách ngươi gọi Cố tiên sinh, cảm giác có chút kỳ lạ.
Nàng lại lắc lắc đầu:
- Vốn là Gia chủ, nhưng hiện giờ nữ tỳ đã là người của công tử, cách gọi này cũng không thể dùng.
Lần trước khi gặp mặt Cố Chiêu Quân có nói, chỉ cần Tống Dương có thể trổ hết tài năng ở hội tuyển hiền Thanh Dương thành, sẽ đưa nha hoàn này cho hắn, họ Cố không nuốt lời, ngay trong đêm Tống Dương trúng tuyển, đã gửi cả người cả đao đến.
Tống Dương khụ một tiếng xua tay:
- Đao ta nhận, người ta không dám. Mặc kệ nói thế nào, vẫn phải cám ơn chủ nhân của ngươi.
Nghe vậy nàng hơi nhíu mày, như đang nghĩ về cái gì, một lúc lâu sau mới cười:
- Nô tỳ đã biết, đã quấy rầy công tử nghỉ ngơi.
Nói xong xoay người đi ra ngoài cửa. Nàng đi rất chậm, như còn muốn đợi Tống Dương hồi tâm chuyển ý gọi nàng quay lại.
Tống Dương không để ý, nhưng ngay khi bóng dáng nàng biến mất, thân hình hắn khẽ động, lẵng lẽ đuổi theo.
Thân pháp của hắn cho tới giờ vẫn luôn oanh oanh lịêt liệt chỉ sợ người khác không biết, nhưng hiên giờ thân thủ của Tống Dương đã khá hơn, cho dù không dùng nội công, thân pháp cũng có thể đi lại không gây một tiếng động, người thường không thể phát hiện ra. Tống Dương muốn gặp Cố Chiêu Quân, xin ông một loại thuốc, cần dùng gấp. Đi theo thiếu nữ đó là cách đơn giản nhất để tìm ra Cố Chiêu Quân.
Đuổi theo vài dặm, bóng dáng nàng thủy chung vẫn gọn trong tầm mắt của Tống Dương, đi đến một nơi hoang vắng, nàng đột nhiên dừng bước, đầu tiên là quay về hướng Đông Nam duyên dáng cúi đầu, sau đó lại cúi đầu về hướng dịch quán, nhờ vào ánh trăng sáng có thể thấy được nước mắt nàng hai bên gò má.
Ngay sau đó, nàng cắn răng.
Một bên mặt nhẹ nhàng động, vẻ mặt này đáng yêu vô cùng, nhưng Tống Dương lại giật mình, cúi đầu quát lên:
- Không thể!
Sau đó toàn lực vọt tới bên cạnh nàng, một quyền đánh tới.
Nắm tay còn cứng hơn nham thạch đấm trúng vào bụng, thiếu nữ oa một tiếng nôn ra, sau đó tay trái Tống Dương che mấy đại huyệt của nàng, tay phải vận châm như gió.. Giải độc.
Bên trong có giấu thuốc độc, nàng vừa cắn chính là thuốc độc.
May mà so với tài dụng độc của Tống Dương ba năm trước, bản lĩnh giải độc cũng được nâng lên, lại thêm lần này đi xa nhà dược liệu tùy thân mang theo cũng đầy đủ, mà nàng cũng chưa nuốt hoàn toàn kịch độc đã bị đánh cho nôn mửa, toàn lực cứu chữa, rất nhanh đã trừ hết độc. Cuối cùng đã không còn nguy hiểm. Tống Dương nhẹ nhàng thở ra, cười khổ hỏi:
- Đang yên đang lành uống thuốc độc làm gì?
Nàng vẫn chưa mất ý thức, ngước mắt lên:
- Giống như cây đao của ngươi, Cố tiên sinh đã cho cái gì thì sẽ không nhận lại, nếu ông đã tặng ta cho ngươi, ta sẽ không quay về được…
Nói tới đây, nàng khóc cần ta!
Tống Dương vừa bực mình vừa buồn cười:
- Cho nên phải chết?
Hắn duỗi chân ngồi cạnh nàng:
- Tính mạng không đáng giá như vậy sao? Cho dù có không thể quay về, thế gian này sao chẳng có chỗ dung thân.
Nàng dừng tiếng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào:
- Ta không có võ công, không biết kiếm tiền thế nào, chưa bao giờ một mình đi đâu cả, từ nhỏ tới lớn ta chỉ có một bản lĩnh: chăm sóc người khác. Dựa vào bản lĩnh này, thì đến thanh lâu hay tìm một viên ngoại nào đó làm tiểu thiếp thứ chín sao? Thà chết còn hơn.
Hai nàng nước mắt lại chảy dài:
- Ta biết vì sao ngươi không chịu giữ lại ta, nhưng ngươi đã hiểu lầm. Cố tiên sinh vô cùng tốt, ngươi bảo ta dò hỏi bí mật của ông…. Đừng nói ta không biết gì cả, cho dù biết cũng tuyệt sẽ không nói ra một lời; ngược lại cũng thế, ông tặng ta cho ngươi, ta sẽ mang họ Tống, ông bảo ta dò hỏi ngươi, ta thề với cha mẹ trên trời có linh thiêng, cũng tuyệt sẽ không nói một câu.
Nói xong, nàng nhìn hắn, vẻ mặt bi ai, ánh mắt lại tràn đầy chờ đợi:
- Ngươi.. tin chứ?
Tống Dương lắc đầu:
- Không tin. Tuy nhiên…
Ánh mắt nàng vốn đã ảm đạm đột nhiên sáng lên:
- Tuy nhiên làm sao?
Tống Dương mỉm cười:
- Thực ra cũng muốn thử một chút, cơm của cô nưong xinh đẹp này có phải sẽ thơm ngọt hơn không.
Dứt lời, hắn học bộ dáng của Cố Chiêu Quân, đút hai tay vào ống tay áo.
Làm sao nàng không nghe ra ý tứ trong lời hắn, tiếng hoan hô vừa chực cất lên bỗng òa thành tiếng khóc, chuyện bỏ đi không nói, chỉ riêng một chuyến đi thăm Quỷ Môn Quan một vòng kia thôi cũng đủ ủy khuất rồi.
Hoặc chỉ đơn giản theo như lời của nàng, thà chết cũng không muốn rời khỏi dịch quán, không muốn để cho chủ nhân phải thêm phiền toái; hoặc nàng tâm kế thâm trầm đến đáng sợ, đoán được Tống Dương theo dõi đằng sau, dùng cả tính mạng của mình đánh cuộc với hắn, đánh cuộc một lần nữa sẽ được đón đi. Tống Dương cũng không phân biệt được, cũng lười phân biệt.
Bí mất lớn nhất của mình là thân phận Cố Chiêu Quân cũng biết, ít nhất cho đến bây giờ Tống Dương cũng không sợ ông biết, nếu đã vậy thì cũng không cần so đo, ít nhất, có một nha hoàn xinh đẹp đi theo bên người, cảm giác hẳn cũng không tệ lắm.
Tống Dương vỗ vỗ mông đứng lên cười:
- Đi thôi. Quay về dịch quán!
Thiếu nữ vội vàng đứng lên, đáp:
- Nô tỳ tuân mệnh.
Chân bước nhanh hơn đuổi theo Tống Dương, đi được vài bước, đột nhiên reo lên một tiếng, không để ý đến tôn ti chủ tớ, đưa tay ôm lấy tay hắn, nhảy chân sáo cười vui:
- Cám ơn công tử.
Nụ cười tươi còn mang theo chút nước mắt.
Thân thể thiếu nữ mềm mại, cánh tay Tống Dương bị nàng ôm vào ngực, tâm thần cũng rung động.
Tống Dương không phải lão phu tử, nếu cảm thấy thoải mái sẽ hưởng thụ cái ôm của nàng, quay đầu nhìn nàng cười, gật đầu cười:
- Chà, quả nhiên là một nha hoàn xinh đẹp. Lần này lão Cố thiệt to rồi.. A?
Nhờ ánh trăng sáng, Tống Dương lại đánh giá nàng, cuối cùng phát hịên một chút không thích hợp.
Thiếu nữ lanh lợi, hiểu được hắn đang nghi hoặc cái gì, tươi cười càng rạng rỡ hơn:
- Cố tiên sinh nói công tử nhà ta nhãn lực rất cao, ta xem… ít nhất ánh mắt nhìn nữ nhân cũng không tốt lắm.
Nói xong, nàng kết luận:
- Đây là chuyện tốt!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 53: Ngươi có nhận ra ta.
Nhóm dịch: Nữ hiệp
Nguồn: Mê truyện
Thiếu nữ trước mắt và thị nữ nấu cơm cho Cố Chiêu Quân kia dịên mạo cũng không khác gì, nhưng khí chất lại có chút khác nhau. Trước đây khi nhìn thấy nàng, trong cái nhăn mặt, trong nụ cười đã có vài phần quyến rũ, vài phần lẳng lơ, so với nữ tử trước mắt này, qua một lần suýt chết, khóc cười vài lần, thanh thuần có hơn nhưng quyến rũ không thấy.
Thật sự rất giống, nhưng là hai người.
Tống Dương hỏi thử:
- Là tỷ muội song sinh?
Thiếu nữ vui vẻ khen:
- Công tử quả nhiên tinh mắt! Ở bên cạnh Cố tiên sinh là tỷ tỷ của ta. Cố tiên sinh muốn ta nói với công tử, lần này đổi người không phải có ác ý gì, nhưng ông cảm thấy, tỷ tỷ chăm sóc ông, mặc dù cũng không phải ngọc nát, nhưng vẫn sợ trong lòng ngươi không thoải mái, cho nên đưa ta tới thay thế. Tuy nói vậy, nhưng ta cảm thấy là ông tiếc tỷ tỷ của ta.
Kể lại rồi, nàng vẫn không quên bổ sung:
- Từ nhỏ ta cũng đã có học mấy thứ với vài vị thẩm thẩm, nhưng chưa từng dùng tới, chưa bao giờ thực sự chăm sóc ai.
Tống Dương hỏi:
- Lão Cố cho ngươi đi theo ta, ngươi không cảm thấy buồn bực chứ?
- Ban đầu có chút không vui.
Nàng đáp khẽ:
- Nhưng hôm nay ở dưới đài nhìn ngài… Lại thấy vui.
Tống Dương cười ha hả, nhắc tới chuyện hôm nay trên đài chính hắn cũng khá đắc ý, lại hỏi:
- Ngươi tên gì?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nàng lại nhíu mày cắn môi:
- Tỷ muội chúng ta sinh vào dịp Trùng Dương, nên tên của tỷ tỷ có một chữ Trùng, tên ta chỉ một chữ Dương, nhưng hiện giờ đi theo công tử, họ cũng đổi thành Tống, nên…
Tống Dương bật cười:
- Thì ra ngươi cũng tên Tống Dương?
Nàng cúi đầu le lưỡi, cười bướng bỉnh:
- Không thể được, ta cũng không dám dùng chung tên với công tử. Mong công tử cho cái tên khác.
Tống Dương gãi gãi đầu:
- Thực ra trùng tên cũng không sao cả, nhưng cả ngày gọi nàng Tống Dương, Tống Dương, thực sự là không thích hợp.
Ý của hắn là, nàng cũng không cần đổi tên, sau này gọi Tiểu Dương, hay A Dương cũng được, nhưng nàng không đồng ý, kiên quyết không chịu mang tên giống chủ nhân.
Cuối cùng vẫn là nàng tự chọn cho mình một cái tên mới:
- Trùng Dương là ngày mồng chín tháng chín, ta gọi là Tiểu Cửu là được.
Không riêng gì nàng, tên của tỷ tỷ nàng cũng chọn xong:
- Nếu một ngày Cố tiên sinh đưa tỷ tỷ tới, sẽ gọi là Đại Cửu.
Tiểu Cửu vui vẻ tự tính cho mình, Tống Dương cũng không phản đối, chủ tớ hai người cười nói quay về dịch quán, nhưng thực không ngờ, Thái thú Thanh Dương Lưu đại nhân tới chơi đã chờ trong phòng đã lâu. Tiểu Cửu vội vàng chào, làm đúng bổn phận nha hoàn châm trà mời khách, quả nhiên tay nhân nhanh nhẹn lễ nghĩa chu đáo, toàn bộ không cần Tống Dương nói nửa câu.
Tiểu Cửu dễ thương đáng yêu, lại thông minh lanh lợi không phải nói, đáng giá nhất là hai tay của nàng đẹp vô cùng, mềm mại trắng nõn như phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thật là “tay như ngọc” vậy, mà mười ngón thon dài, mềm mại không xương, dài thêm một tí sẽ quá dài mà ngắn đi một tí sẽ bị quá ngắn, bưng trà rót nước, đôi tay như thế nhẹ nhàng thoăn thoắt, làm cho ánh mắt người ta lưu luyến không rời được.
Tống Dương cân nhắc, đôi bàn tay như thế mà chải đầu đấm bóp cho mình… Mi mắt híp lại cười.
Hai bên ngồi xuống, Tiểu Cửu lặng lẽ cáo lui.
Trên đài cao Tống Dương từng giải vây cho y, Lưu đại nhân đặc biệc đến nhà tạ ơn. Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra chiều nay đều nằm trong tính toán của Hồng Ba phủ, mặc kệ Tống Dương có giúp đỡ hay không, Lưu Thái Thú đều không có việc gì. Tuy nhiên Thái Thú đại nhân có suy nghĩ của mình. Làm quan nhiều năm, một chút nhãn lực cũng phải có, Lưu thái thú nhìn ra được Tống Dương có quan hệ thâm sâu với Hồng Ba phủ, hôm nay trên đài hắn biểu hịên cũng không tầm thường, phỏng chừng không bao lâu, người này có thể thăng chức rất nhanh.
Lần này xử án Cao Trường Sử, ngược lại lại trở thành cơ hội cho hai người kết giao, cho nên Lưu Thái thú chuẩn bị một phần trọng lễ, tự mình đến tận nhà cảm tạ.
Ngoại trừ lễ vật mang theo bên mình, Thái thú còn chuẩn bị một phần tâm ý khác: ở ngoài cổng dịch quán còn một đôi tỷ muội nổi danh Thanh Dương đang chờ. Nhìn thấy Tiểu Cửu, Thái Thú lại cảm thấy lễ vật của mình có chút không cần thiết, cũng không đưa ra.
Hàn huyên một hồi, Thái thú cáo từ, Tống Dương đứng dậy tiễn khách, lại nghĩ đến một chuyện khác, mở miệng hỏi:
- Lưu đại nhân cũng biết tiểu nhân xuất thân Yến Tử Bình, là một trấn nhỏ cạnh rừng núi, thường bị man nhân quấy rầy, may mà chư vị sai dịch trên trấn tận hết chức trách, mới có thể bảo vệ nói đó bình an…
Không đợi hắn nói xong, Thái thú đã hiểu, gật đầu:
- Nhân tài như vậy đương nhiên phải thưởng thật cao, công tử yên tâm, ta sẽ bắt tay vào làm.
Tống Dương gật đầu cười:
- Làm phiền đại nhân.
Lại khách khí vài câu, tiễn bước thái thú.
Lưu Thái thú vừa mới đi, không tới thời gian uống một chén trà, tiếng đập cửa lại vang lên, lại có khách đến thăm…
Đầu đội tiêu dao khăn, thân mặc áo thư sinh, lưng đeo một khối bảo thạch bằng ngọc, trong tay còn cầm một chiếc quạt, một thiếu nữ xinh đẹp thân cải nam trang bước chân thong thả loạng choạng vào trong.
Hai hàng lông mày như nước, môi đỏ răng trắng, trong đôi mắt sáng trong mỗi cái nháy mắt đều mang đến những tia nắng nhảy múa trong phòng, tuy mặc nam trang nhưng chưa cải trang, ai cũng có thể nhìn ra được sự tươi đẹp của nàng.
“Nữ thư sinh” đi tới trước mặt Tống Dương, chỉ cười không nói gì. Nét tươi cười càng bước càng tươi, trên khuôn mặt lại lặng lẽ xuất hiện hai quả lê đỏ mọng, làm cho người ta hận không thể vươn tay ra mà bẹo.
Nàng cười:
- Ta không nói gì, xem ngươi có nhận ra không.
- Còn phải nghe? Vừa ngửi đã thấy!
Công chúa địên hạ đỏ mặt lên:
- Không tin!
Nàng đã sớm thay đổi hương phấn trên người, mùi hương ngọt ngào trên người và Tiểu bộ khoái ba năm trước là một trời một vực.
Tống Dương cười ha ha:
- Cô đã đổi mùi hương phấn, nhưng Tần Đại ca không đổi, cô tới cửa ta đã nhận ra… Được hắn hộ tống, ngoài cô còn có ai.
Nhâm Tiểu Bộ ngạc nhiên, tiếng cười của Tần Tùy ở ngoài cửa cũng vang lên, Tống Dương cao giọng mời hắn vào, Tần Tùy lắc đầu:
- Không cần, ta ở bên ngoài thì hơn, ngươi không cần quan tâm đến ta.
Tống Dương cũng không khách khí, chỉ vào đôi mắt của Nhâm Tiểu Bộ:
- Ánh mắt này cũng không đổi, không cần nghe ta cũng nhận ra được cô.
Dứt lời, hắn đứng dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, tiếp tục cười nói:
- Tuy nhiên, thực không nghĩ tới Nhâm Tiểu Bộ lại là một cô nương xinh đẹp.
Hai người có thể coi như là hoạn nạn chi giao, tuy thân phận khác biệt thật lớn, nhưng khi ở cùng nhau, nói chuyện cũng không để ý lắm. Nhâm Tiêu Bộ cuối cùng cũng bày ra diện mạo thật với Tống Dương, nghe hắn tán dương trong lòng cũng vui khấp khởi, ngồi xuống ghế hỏi thẳng vào chuyện mình muốn biết nhất:
- Võ công của ngươi làm thế nào tiến bộ nhanh như thế? Ăn được thần dược gì hả? Đưa đây một nửa!
Tống Dương xua tay cười khổ:
- Nào có thần dược! Cô chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, không thấy được kẻ trộm bị đánh!
Võ công tiến bộ đương nhiên đáng hâm mộ, nhưng ngâm rượu thuốc thống khổ thế nào thực sự không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Nhâm Tiểu Bộ khó hiểu, đang muốn hỏi, bỗng nhiên có tiếng kêu leng keng, Tiểu Cửu bước vào dâng trà.
Không ngờ trong phòng hắn còn có nữ tử khác, nàng giật mình quay lại nhìn:
- Sao lại thế này?
Tống Dương đáp:
- Đây là Tiểu Cửu, là nha hoàn hôm nay mới tìm được.
Tiểu Cửu ngọt ngào mỉm cười, chỉnh lại trang phục thi lễ với Nhâm Tiểu Bộ. Nữ nhân nhìn nữ nhân, ấn tượng đầu tiên đều là thật xinh đẹp, Nhâm Tiểu Bộ nhảy xuống khỏi ghế, bắt lấy cổ tay Tiểu Cửu, chậc chậc khen:
- Tay thật là đẹp.
Lại sờ sờ nâng cằm nàng lên, nhìn Tống Dương như khiêu khích:
- Ta thích nàng. Ta đổi với ngươi.
Lại nói to hơn:
- Dùng người hầu tốt nhất của ta để đổi.
- Người hầu của cô? Vương Công Công, Trương Công Công hay Lý Công Công?
Tống Dương cười phất tay:
- Nằm mơ đi!
Nhâm Tiểu Bộ bĩu môi, đang muốn nói gì, bên ngoài đã có tiếng cười nhẹ:
- Tiểu Phất, sao có thể vừa thấy mặt đã cướp cái tốt của người khác. Không được càn quấy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 54: Thừa Hợp.
Nhóm dịch: Nữ hiệp
Nguồn: Mê truyện
Nhâm Tiểu Bộ cười hì hì buông Tiểu Cửu ra, cũng không làm loạn nữa, một đường chậm chậm quay ra cửa, kéo một nữ tử từ bên ngoài vào, giới thiệu với Tống Dương:
- Đây là Tam tỷ của ta, là Quận chúa Hoàng đế tự thân sắc phong.
Tống Dương ngửi được mùi của Tần Trùy ngoài cửa, đương nhiên cũng có thể ngửi thấy bên ngoài còn có nữ nhân khác, tuy nhiên, đối phương không lên tiếng, hắn cũng không vạch trần. Trước đó quận chúa chưa bước vào đến cửa, vì chiều theo Nhâm Tiểu Bộ, để cho nàng có cơ hội nói chuyện riêng.
Thừa Hợp quận chúa đương nhiên không cải nam trang càn quấy như Nhâm Tiểu Bộ, một thân váy dài màu tím, nhìn qua cũng không có gìđặc biệt, nhưng theo dáng đi của nàng mà lấp lánh biến đổi, ánh sáng chiếc váy tím thoắt ẩn hiện trong tầng tầng gấm hoa, cũng thể hiện thân phận của người mặc chiếc váy dài này.
Nhâm Tiểu Bộ dường như cảm thấy cái hào quang “Quận chúa” cũng không dọa được Tống Dương, lại nhìn hắn tiếp tục nói:
- Tam tỷ nhà ta tài danh vang xa, văn võ cả triều ai nấy đều phải phục, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất tài nữ Nam Lý, đồ khôn vặt nhà ngươi so với tam tỷ ta còn kém xa.
Nhâm Tiểu Bộ bằng tuổi Tống Dương, cùng mười tám tuổi, theo như tập tục ở đây, nữ tử tới tuổi này rồi vẫn chưa xuất giá cũng coi như muộn, tuy nhiên tốt xấu vẫn chưa quá hai mươi, xem như cũng được. Nhưng Thừa Hợp quận chúa tuổi đã hai mươi hai, vẫn chưa gả cho ai, thủy chung vẫn ở bên cạnh Trấn Tây Vương, cũng được cho là nổi bật trong giới quý tộc.
Đương nhiên không phải là gả không được, mà là Thừa Hợp tình nguyện không lấy chồng, ở bên cạnh phụ thân, giúp ông xử lý chuyện trong Hồng Ba Phủ từ trên xuống dưới. Trấn Tây Vương thường xuyên mặc giáp trụ ra trận xa tít tận tây tuyến đốc chiến, cũng là vì trong nhà có một vị Thừa Hợp quận chúa gánh vác trọng trách, giúp ông đỡ phải lo chuyện nhà.
Sắc mặt Thừa Hợp thoải mái vui vẻ, không khó chịu cũng không cao ngạo, giống như nhìn thấy bằng hữu vậy, lắc đầu nhìn Tống Dương cười:
- Cái gì mà Tài nữ, đều là người ngoài gọi loạn, Tiểu Phất khoác lác lung tung, đã khiến Tống tiên sinh chê cười rồi.
Ngồi xuống, Thừa Hợp vẫn khách khí:
- Giữa đêm khuya mạo muội đến hỏi thăm, quấy rầy Tống tiên sinh.
Không đợi Tống Dương nói chuyện, Nhâm Tiểu Bộ phất tay nói tiếp:
- Không ngại gì, cũng không phải khách khí với hắn như thế, ân tình hắn nợ muội có nhảy xuống biển đông cũng rửa không sạch!
Nhắc lại chuyện cũ, hai gò má nàng lại ửng hồng.
Quận chúa cười lườm nàng một cái, lại nhìn Tống Dương:
- Thất muội và Tống tiên sinh là chỗ quen biết cũ, cũng chính là vì vậy mà chúng ta mới đến đây quấy rầy, cũng chỉ có một chuyện.
Nàng đứng lên duyên dáng thi lễ với hắn
– Nhâm Sơ Dung thay mặt phụ vương, thay mặt Hồng Ba phủ tạ ơn Tống tiên sinh.
Nam nữ khác biệt, thân phận khác nhau, Tống Dương không thể đưa tay nâng nàng dậy, chỉ có thể đứng dậy đáp lễ, đồng thời nói:
- Quận chúa quá lời rồi, ta chưa làm gì cả.
Nhâm Sơ Dung lắc đầu cười:
- Trước mặt dân chúng Nam Dương, dương oai cho Hồng Ba vệ, dương oai cho vô số tướng sĩ tây quân… Tây tuyến vẫn chiến tranh, nhưng đất nước thái bình đã lâu, không ít người đã quên binh sĩ dưới trướng Trấn Tây Vương. Bọn họ phải được hưởng sự vinh quang và kính trọng này. Phần ân tình này của tiên sinh, Hồng Ba phủ sẽ ghi nhớ không quên.
Sau đó nàng lấy ra một danh sách đưa cho hắn:
- Đây là kê biên tài sản thương đội Thổ Phiên để lại, ta đã kiểm tra qua, Tống tiên sinh xin yên tâm.
Tống Dương xem lướt qua một chút, nhìn luôn tổng giá trị, nhướn lông mày:
- Mười ba ngàn lượng bạc? Nhiều vậy sao? Người Thổ Phiên quả nhiên có tiền.
Nhâm Sơ Dong tiếp tục nói:
- Ngày mai ta sẽ đổi chỗ ngân lượng này thành hoàng kim, còn chuyện sau đó sẽ gửi vào trong ngân hàng hay trực tiếp đưa đến gia hương hoặc để tiên sinh mang theo bên người đều nghe theo tiên sinh sắp đặt.
Tống Dương chọn ra chỗ ngân phiếu đổi ra tiền, Nhậm Sơ Dong mỉm cười gật đầu, nói như vô ý:
- Đám người Thổ Phiên này sớm không chọn muộn không chọn cố tính nhằm lúc Tống tiên sinh lên đài mà vội vàng đến tìm phiền toái, nhìn qua thì như ý trời định sẵn, nhất định hôm nay bọn họ phải lên làm bậy, thật sự là vô cùng khéo léo.
Bốn tiếng cuối cùng, giọng nàng vô tình tăng thêm một chút.
Tống Dương cười ha hả hai tiếng cũng không nói tiếp câu chuyện của nàng, trong lòng làm sao không rõ, người hiểu chuyện bên cạnh Nhâm Tiểu Bộ chính là vị tam tỷ quận chúa này.
Thừa Hợp quận chúa cười hiểu chuyện, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện thương nhân Thổ Phiên nữa, lại thuận miệng nói thêm chút chuyện phiếm, cũng không có chủ đề gì, nhưng ngôn ngữ thong dong từ ngữ khéo léo, khác hẳn Nhâm Tiểu Bộ ngay thẳng nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn khác, không giống tỷ muội thân sinh chút nào.
Tướng mạo quận chúa không bằng Nhâm Tiểu Bộ, cũng chỉ coi như là thanh tú, chưa tới mức xinh đẹp, chỉ duy có đôi mắt khi cười cong cong như trăng lưỡi liềm, lại có vẻ vui mừng động lòng người, nhưng nhìn kỹ một chút trong đó lại sáng lên chút khôn khéo… Trong khi nói linh tinh, quận chúa thuận miệng hỏi:
- Nghe Tiểu Phất nói, võ công của tiên sinh không ngừng tịnh tiến, thông minh sáng lạn, lại tinh thông châm cứu, ngỗ tác, nhiều kinh nghiệm tra án, sư phụ tiên sinh nhất định là cao nhân ẩn thế.
Tống Dương cẩn thận đáp:
- Không có sư phụ, người dạy ta là một người thân, là bề trên, nửa năm trước đã mất.
Nhâm Tiểu Bộ ngồi bên cạnh không yên lòng, không kìm nổi liếc khóe mắt về hướng Tiểu Cửu đang thối lui, nghe thấy câu trả lời của hắn hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại:
- Là Vưu ngỗ tác? Ông, ông ấy đã mất?
- Trước khi đi, ông đã hát “Tương tiến tửu” rất to.
Hắn cũng không nói nhiều, cười cười.
Nhâm Tiểu Bộ bắt đầu nói sang những chuyện thú vị trong mấy ngày tuyển hiền này, vừa nói vừa cười khanh khách. Nàng là có ý tốt, không muốn hắn tiếp tục buồn bực, nhưng đổi chủ đề quá đột ngột, cũng quá lộ liễu… Tống Dương gật gật đầu với nàng, lời “Cám ơn” không nhất thiết lúc nào cũng phải nói ra miệng.
Ở bên cạnh Thừa Hợp quận chúa không có cảm giác đau khổ khơi mào câu chuyện, khen Tống Dương vài câu, sau đó cười nói:
- Nếu phụ vương nhìn thấy ngươi nhất định sẽ kinh hỷ lắm, cả ngày ông nói nữ nhân không nên gần, muốn thu đệ tử tốt kế thừa bản lĩnh đánh giặc của mình.
Nhâm Tiểu Bộ chớp chớp mắt, lòng buồn bực nhủ thầm: Phụ vương nói chúng ta không nên gần sao?
Tống Dương từ chối cho ý kiến, cười đổi đề tài.
Nói một hồi nữa, hai vị nữ nhân của Vương gia cáo lui, Nhâm Tiểu Bộ lôi kéo tay tỷ tỷ vô cùng cao hứng đi ra, ra ngoài còn quay đầu lại liếc Tống Dương một cái, đồng thời cũng không quên quét mắt qua phòng Tiểu Cửu.
Không lâu sau, Tiểu Cửu co vai đi ra, nhỏ giọng nói với Tống Dương:
- Trước đó ta cũng không biết nàng là Công chúa điện hạ. – Nàng làm mặt quỷ - Ta nhìn ra được, Công chúa điện hạ thích công tử nhà ta.
Nói xong, Tiểu Cửu dùng đôi bàn tay nhỏ bé kia bưng lên cho hắn một chén trà, ánh mắt lại lấp lánh:
- Công tử có thích nàng không?
Tống Dương phất tay cười:
- Đừng nói nhiều thế, giờ là lúc nào?
- Vừa qua giờ tý.
Hắn gật gật đầu:
- Ta muốn ra ngoài, ngươi cứ ngủ trước đi, không cần chờ ta.
Tiểu Cửu ồ một tiếng, tủm tỉm cười nhìn hắn đi ra.
Lúc này Nhâm Tiểu Bộ và tam tỷ đang ngồi trên xe ngựa, chạy về chỗ ở xe ngựa của Công chúa.
Ngồi trong xe, Nhâm Tiểu Bộ bĩu môi:
- Vừa mới trúng tuyển đã tìm nha hoàn xinh đẹp như thế, nhanh như thế… Trúng tuyển rất giỏi sao?
Nói xong dỗi hờn ném khăn tay.
Nhâm Sơ Dung để ý muội muội:
- Sớm muộn cũng sẽ có thôi.
Nhâm Tiểu Bộ nhíu mày:
- Cái gì mà sớm muộn cũng có?
Nhâm Sơ Dung tươi cười bình tĩnh:
- Người như Tống Dương, võ công, tâm tư, thủ đoạn mọi thứ đều có, chỉ cần hắn muốn, sớm muộn gì cũng sẽ cá vượt vũ môn, nha hoàn xinh đẹp sớm muộn cũng sẽ có, hơn nữa còn có rất nhiều… Không chỉ nha hoàn, còn có thiếp phòng.
Nhâm Sơ Dung im lặng không nói, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.
Tống Dương vẫn chưa ra khỏi dịch quán, hắn chỉ xuống lầu, đi tới một phòng ở của người trúng tuyển khác, giơ tay gõ gõ cửa.
Giọng nói già nua và bình tĩnh truyền ra từ trong phòng:
- Cửa chưa khóa, vào đi.
Trần Phản đang ngồi trước bức tranh.
Không màu, tranh thủy mặc, tranh đang vẽ “Thái dương”.
Bên cạnh bàn, trên mặt đất còn lung tung lộn xộn không ít bức họa đã hoàn thành cuộn tròn, bình minh, giữa trưa, hoàng hôn… Đủ các khoảnh khắc của mặt trời.
Tống Dương cười khen:
- Tiền bối thực cao hứng.
Trần Phản cũng không ngẩng đầu:
- Ngồi đi, tôi tớ chướng mắt ta đã đuổi đi rồi, muốn uống trà tự đun nước, tự mình hãm trà.
Tống Dương không khách khí, xoay người đi vào trong bếp, bận rộn một hồi, nước đã đun sôi, mà Trần Phản vẫn chưa từng liếc hắn một cái, vẫn tập trung vẽ tranh.
Tống Dương rót nước vào hai chén trà thơm rồi bưng ra, đặt một chén lên tay Trần Phản:
- Trà rất ngon, tiền bối có thể nếm thử.
Trần Phản không chút quý trọng bức tranh của mình, tiện tay ném bút lên bức tranh vẫn chưa vẽ xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Dương, đột ngột hỏi:
- Ta có cừu oán gì với ngươi sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 55: Dâng trà
Nhóm dịch: Nữ hiệp
Nguồn: Mê truyện
Tống Dương lắc đầu.
Trần Phản lại hỏi:
- Vậy ngươi cũng biết, tới cảnh giới hiện tại của ta, muốn độc chết ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
Câu hỏi của lão già không hiểu ra sao cả, mà câu trả lời của Tống Dương cũng nói chuyện không đâu.
- Dụng độc không ngoài hai điều, một là chế độc, hai là hạ độc. Muốn độc chết đại tông sư cái khó là điều thứ hai. Đại tông sư ngũ quan linh mẫn, đối với hương vị cảm giác và quan sát đều mẫn cảm.
Tống Dương cười cười:
- Đơn giản nhất, ta sẽ hạ độc vào trong trà, nếu chỉ ngửi qua xác định sẽ không chính xác, không uống trà, sẽ không thể trúng độc…
Trần Phản liếc mắt, nhìn hắn:
- Cho nên?
Thái độ Tống Dương vẫn tự nhiên:
- Cho nên ta có độc chết tiền bối, cũng sẽ không dùng cách dâng trà ngu như thế. Lại càng sẽ không chủ động chạy tới nấu nước pha trà cho ngươi. Hơn nữa… Căn bản không cần hạ độc, dùng đao sẽ đơn giản hơn nhiều lắm.
Lão chính là thượng phẩm võ sĩ, hơn nữa còn có tu vi phi thường, không ngờ hắn nói ra “Có thể trực tiếp chém giết đạo tông sư” kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng như vậy. Nhưng vẻ mặt của Trần Phản cũng không có chút phẫn nộ, mà rõ ràng giật mình kinh hãi:
- Vì sao ngươi biết?
Tống Dương cũng không giấu diếm:
- Ta luyện võ công, ta sẽ hạ độc, ta hiểu dược và châm cứu, còn có một cái mũi trời ban, khi tiền bối lên đài ta đã ngửi được có chút mùi cổ quái. – Nói xong, hắn vươn tay, nói mấy câu:
- Đề Tiền Tử, Thiên Diệp Duẩn, Mộc Độc Cái, Trư Nhĩ Hồng…. Mặc kệ là cái nào cũng đều quý hiếm vô cùng. Thật may trước kia ta đã thấy một pương thuốc, chính là trộn lẫn nhưng phương thuốc này, tác dụng của nó là: kích thích kinh mạch, đề cao tu vi.
Trần Phản là dựa vào thuốc mà đề cao tu vi. Từ khi lão lên đài tới giờ, đã hai canh giờ trôi qua, thuốc đã hết tác dụng, sức mạnh cũng giảm theo, cho nên Tống Dương mói nói “Dùng đao sẽ đơn giản hơn”.
Nói xong, hắn im lặng một lát, lại tiếp tục nói:
- Tu vi có thể dựa vào thuốc để kích thích, nhưng khí thế tông sư thì không thể làm giả, vãn bối đã được lĩnh giáo, vui lòng chịu phục. Tiền bối đích thực là Đại tông sư, đáng tiếc không biết đã gặp phải sai lầm gì mà tu vi đột nhiên dừng lại.
Trần Phản vẫn chưa đáp lại, mà đưa tay chỉ chén trà trước mặt mình. Tu vi của lão bị tổn thương cực lớn, nhưng ngũ quan vẫn nhạy bén như trước, sau khi Tống Dương châm trà, nếu Tống Dương thử thả vài thứ dược liệu vào trong chén trà của lão, Trần Phản sẽ phát hiện dễ dàng, bởi vậy khi Tống Dương vừa mới bưng trà lên, lão mới đặt ra câu hỏi như vậy.
Tống Dương giọng điệu vẫn bình thản:
- Tiền bối dùng dược liệu này, mặc dù có hiệu quả nhanh chóng nhưng lại quá mạnh, hết tác dụng cũng sẽ gây ra hậu quả khôn lường, chén trà này của ta không giúp được điều gì cho tiền bối, nhưng có thể giảm đau đớn một chút, khiến thân thể thư thái một chút. Thực ra ta cũng chỉ muốn xem xem có giúp được gì không.
- Nói vậy ngươi cho ta uống chính là một ly trà tốt sao?
Sau khi bị vạch trần bí mật, ngược lại Trần Phản lại càng thả lỏng, mỉm cười đánh giá Tống Dương:
- Ta cũng biết một vị thầy thuốc, y thuật của nàng khẳng định còn hơn ngươi. Ngay cả nàng còn không thể giúp ta, phỏng chừng ngươi cũng không có hy vọng gì, tóm lại, tâm ý tốt ta xin nhận.
Tống Dương lại lắc lắc đầu:
- Vấn đề thực sự không phải ở y thuật như thế nào, mà là dược liệu.
- Hồ điệp lam.
Tống Dương vừa dứt lời, Trần Phản lại kinh ngạc, lập tức gật đầu:
- Ngươi biết hồ điệp lam?
Người thầy thuốc bằng hữu của Trần Phản cũng đã từng nói qua, y muốn khôi phục tu vi, thế nào cũng phải có vị thuốc này. Nhưng Hồ điệp lam thiên hạ khó tìm, so với Thánh tuyết liên, Thiên niên quế còn ít hơn.
Tống Dương không tham công:
- Ta cũng ngẫu nhiên biết được, Hồ điệp lam có tác dụng hồi sinh kinh mạch, nâng lại tu vi rất kỳ diệu.
Vưu Thái Y trước khi qua đời, Tống Dương từng tìm ra trong đống y kinh ông cất giữ một phương thuốc cũ, soạn ra chuyên để chữa kinh mạch bị tổn thương, tu vi hạ thấp.
Phương thuốc chia làm hai phần trên dưới, dược liệu cần đến cực kỳ quý hiếm, trong đó một phần là trị tận gốc, nhưng cần phải có được Hồ điệp lam, thứ đó không thể tìm ra ở đâu, cho nên không có tác dụng thực tế; phần thuốc tiếp theo là biện pháp chữa trị phần ngọn, cần Đề Tiền tử, Thiên Diệp duẩn, Mộc Độc căn, Trư Nhĩ hồng, và nhiều dược liệu khác tuy cũng quý báu nhưng ít ra còn có thể cầu được, tuy nhiên đây chỉ là biện pháp uống rượu độc giải khát, không phải kế lâu dài.
Cũng là bởi vì Tống Dương đã gặp qua hai phần phương thuốc này, lại ngửi ra thứ thuốc trên người Trần Phản chính là phương thuốc sau, cho nên mới có thể một câu nói ra lời mấu chốt “Hồ điệp lam”.
Trước đó Tống Dương hỏi Tiểu Cửu về tung tích Cố Chiêu Quân cũng là muốn hỏi ông một chút xem có vị thuốc này không.
Tống Dương đại khái giải thích tại sao mình biết phương thuốc này, mà sắc mặt Trần Phản lại càng cổ quái hơn.
Tống Dương uống cạn chén trà của mình, cũng không rót thêm, liền nói tiếp:
- Theo như ta đoán chừng, trừ phi tìm được kỳ dược, nếu không bệnh của tiền bối hơn nửa ta không trị được, tuy nhiên nếu không cẩn thận chẩn đoán một lần, luôn luôn có chút không cam lòng.
Trần Phản không phải không hiểu, đưa cổ tay qua cho hắn bắt mạch, đồng thời còn nói chuyện phiếm, nội dung cũng chỉ là cảm thấy hứng thú với y thuật của Tống Dương, muốn hỏi vài câu.
Tất cả tinh thần của Tống Dương đều tập trung vào mạch tượng của Trần Phản, một lúc lại hỏi nguyên nhân bệnh của y.
Trần Phản tập võ từ nhỏ, thiên tư khác người lại được gặp danh sư, tiến cảnh rất mau, thẳng đến khi đạt tới cảnh giới Ất Tự tông sư thì tất cả đều thật sự thuận lợi. Nhưng lão lại đột phá thêm một bước, lên đến đỉnh cao nhất của võ học, sau khi trở thành Giáp Tự Đại Tông sư, đột nhiên thân thể rất tệ, không có chút dấu hiệu mà kinh mạch héo rút đi, tu vi đột nhiên dừng… Vì nguyên nhân này, lão có tiên thiên ẩn bệnh không thể nói ra, khi tu vi còn thấp thì không thể hiện ra, chỉ khi đạt tới cảnh giới Giáp Đỉnh Đại Tông sư căn bệnh khó nói ấy sẽ bùng phát.
Nói trắng ra chính là, vốn sinh ra đã yếu ớt, ông trời ban cho lão thân cốt này, không đủ để chịu đựng tu vi Giáp Đỉnh Tông sư. Mà bằng hữu thầy thuốc mà lão nhắc đến kia quả thật y thuật rất cao, lúc trước Trần Phản đột phá đến đỉnh, kinh mạch không thể ngăn cản mà co rút lại, sớm muộn tu vi sẽ biến mất hết trở thành phế nhân, nhưng vị thầy thuốc này đã giúp lão dừng sự xuống dốc đó, giúp lão miễn cưỡng bảo vệ sức võ sĩ thượng phẩm, lại lấy ra kỳ phương kia, có thể tạm thời khôi phục tu vi Đại Tông sư.
“Hậu thiên khả y tiên thiên nan trị”, bất luận là thời nào đây đều là đạo lý tất cả thầy thuốc đều hiểu. Y thuật của Tống Dương mặc dù tốt nhưng cũng không thể tới mức nghịch thiên, nói nguyên nhân bệnh cho Trần Phản xong, hắn xác định mạch tượng, rất nhanh liền nhụt chí, vẫn là câu nói kia, trừ phi tìm được linh thảo Hồ điệp lam nếu không không thể được.
Trần Phản lại không vấn đề, chỉ tò mò hỏi:
- Ngươi tới cửa tự tiến cử phải xem bệnh cho ta, rốt cuộc là vì cái gì?
Tống Dương trả lời:
- Vì ngươi là Đại Tông sư.
Trần Phản cười ha ha:
- Câu nói rất thật lòng. Nói thử xem, cụ thể muốn ta làm gì?
Tống Dương lắc lắc đầu:
- Cũng không có tính toán gì cụ thể, hiện giờ chỉ mong ngươi có thể chỉ điểm cho ta một chút về võ học.
Trần Phản tuy đột nhiên bị biến thành Hổ giấy, nhưng ánh mắt, kiến thức của ông rất cao, được ông chỉ điểm một hai câu có thể hơn cả vài năm khổ tu. Trái lại, bản thân Tống Dương, từ khi Vưu thái y qua đời, việc tu luyện của hắn gần như là người mù xem voi, không có danh sư chỉ điểm, tập võ tốn rất nhiều công sức.
Mà quan trọng hơn, Đoan Ngọ sang năm, hắn sẽ phải rời khỏi Yến Quốc đuổi theo tìm kẻ thù giết Vưu Thái y, có trời mới biết sẽ phải đánh bao nhiêu trận ác liệt, chỉ bằng tu vi hiện giờ của hắn, căn bản là không đủ dùng.
- Muốn ta chỉ điểm? Sư phụ ngươi đâu?
Trần Phản có vẻ hơi tò mò:
- Ngươi còn trẻ vậy đã có đạo hạnh vượt quá Thiên Can, không có khả năng không có danh sư.
Thấy hắn lắc đầu không đáp, Trần Phản cũng lơ đi, tiếp tục hỏi:
- Ngươi thu xếp chữa bệnh cho ta, tìm kiếm kỳ dược, là vì mấy câu chỉ điểm của ta sao?
Nói xong, lão cười cười khó hiểu:
- Muốn chỉ điểm thì dễ thôi, hiện giờ ta sẽ chỉ ngươi làm thế nào để trở thành Đại Tông sư.
Sắc mặt đối phương cổ quái, đề tài lại trở nên không lường được, Tống Dương nhíu mày không lên tiếng.
- Muốn trở thành Đại Tông sư, mấu chốt nhất là: không thể có cảm xúc.
Giọng nói của lão nhẹ nhàng thoải mái.
……
Muốn trở thành Đại Tông sư, sẽ không thể có cảm xúc?
Đối với suy nghĩ này, đầu tiên Tống Dương sửng sốt, lập tức chậm rãi lắc đầu, còn hỏi lại:
- Tiền bối nói quá lời, đừng dọa người như thế!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina