Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 9 – Phần 1: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Rượu vào lời ra, cho dù là tiệc rượu của tầng lớp quý tộc đi nữa cũng vậy, làm biến dạng những cử chỉ nhã nhặn, thanh cao giả tạo, lột trần ra bộ mặt thật của mọi thứ.
Lạc Tranh đi vào một góc khuất để tiếp điện thoại, là Ôn Húc Khiên gọi tới, cô ra ngoài cả ngày hôm nay cũng khó tránh làm anh lo lắng.
Xoa xoa thái dương hơi đau nhức, cô nhẹ giọng trả lời,” Húc Khiên, không cần lo lắng cho em, em đang cố làm xong chuyện hợp tác này, xong sẽ về khách sạn liền.”
Điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Ôn Húc Khiên:
“Tranh Tranh, em không cần vất vã như vậy, Thương Nghiêu hắn cũng tốt lắm, chúng ta không nên khẩn trương quá, anh tin hắn nhất định hợp tác với chúng ta, em đang ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, em tự…”
Lạc Tranh chưa kịp nói hết câu, thì phía sau có một cánh tay vươn đến đoạt lấy điện thoại của cô, giọng nói trầm thấp, rõ ràng vang lên:
“Húc Khiên, Lạc tiểu thư đang đi cùng tôi, anh yên tâm đi.”
Lạc Tranh bị hắn làm bất ngờ, hoảng hốt, sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô quay đầu lại, hai mắt mở to nhìn người đàn ông mang theo nụ cười khẽ bên môi trước mắt mà như thể gặp quỷ.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói tao nhã của Húc Khiên: “Thương Nghiêu, là anh à, à, ồ được, Tranh Tranh đi cùng anh thì tôi yên tâm rồi.”
Thương Nghiêu lười biếng tựa vào thành cửa, ánh mắt càng tà mị hơn, vừa tiếp điện thoại vừa đưa mắt không chút giấu giếm quan sát vẻ mặt của cô, sau đó chậm rãi di chuyển, từ khuôn mặt xinh đẹp tinh tế như pha lê, chiếc cằm thon thả cùng những đường nét thanh tú, xuống đến chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, xinh đẹp tuyệt trần, lại tiếp tục xuống đến xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở đôi gò bồng đào cao ngất, tròn trịa kia.
Lạc Tranh cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, cặp mắt như mang theo tia lửa điện dò xét ấy làm cô sợ hãi, rồi lại mang đến cảm giác hưng phấn không hiểu nổi, cô cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại như vậy.
Chỉ biết rằng, ánh mắt của người đàn ông quá sắc bén, quá thâm sâu!
Đôi môi quyến rũ, ma mị trả lời:
“Húc Khiên, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Lạc tiểu thư thật chu đáo, hơn nữa sẽ còn tự mình đưa cô ấy về khách sạn!”, giọng nói thong thả, nhẹ nhàng như một thiên sứ.
Nhưng Lạc Tranh có thể thấy được khi hắn nói đến hai từ “chăm sóc” và “tự mình” thì lại lia mắt về phía cô mang theo mang theo luồng nhiệt cực nóng.
Cô không phải là con nít , đương nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy mang hàm ý gì.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Thương Nghiêu cầm lấy tay cô, môi nở nụ cười, nhìn cô chằm chằm mà không nói câu nào.
“Bỏ tay tôi ra” Lạc Tranh gắng gượng nói.
Thương Nghiêu lui lại một chút, đem chìa khóa xe đặt vào tay cô.
“Cô đi lấy xe đưa tôi về.” Hắn nói giọng nửa đùa cợt nửa như mệnh lệnh không thể làm trái.
Lạc Tranh sửng sốt nhìn chìa khóa trong tay, rồi lại nhìn hắn, phải nhượng bộ hắn thôi, cô cố gắng đem bực tức trong lòng đè xuống, thản nhiên nói:
“Thương Nghiêu tiên sinh, nếu tôi nghe không lầm thì chính anh mới là người nói muốn đưa tôi về khách sạn.”
Thương Nghiêu sẵn tiện đem điện thoại của Lạc Tranh bỏ vào quần của mình, hai tay khoanh lại trước ngực thong dong trả lời: “Vì sự an toàn của mọi người, tôi uống rượu không lái xe được.”
Lạc Tranh hít một hơi thật sâu! Nhẫn nại, phải nhẫn nại! Nếu không sẽ uổng phí công sức.
Đang cố nặn ra nụ cười gượng gạo thì đã thấy một tiểu minh tinh đi ra, dào dạt nhiệt tình mà dính cứng lấy Thương Nghiêu, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ, “Chúng ta có thể đi rồi sao?”
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 9 – Phần 2: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Thương Nghiêu vòng cánh tay tráng kiện qua ôm lấy cái eo thon nhỏ làm tiểu minh tinh kia hết sức hưng phấn, ngay cả ánh mắt cũng lộ rõ ý nôn nóng không đợi được, cả người cô ta như làn nước muốn hòa tan ngay vào lồng ngực rắn chắc của Thương Nghiêu.
Nhưng hắn lại không ngó ngàng gì đến người đang ôm trong lòng, nụ cười tà mị bên môi càng hằn sâu hơn, hắn đem ánh mắt cực nóng ấy hướng về Lạc Tranh vẻ dò xét—
“Lạc tiểu thư, có ngại không nếu chúng ta đổi tài xế?”
“Không ngại.” Lạc tranh hít sâu một hơi, trước sau vẫn bày ra bộ dạng lễ độ cùng nụ cười với hai má lúm đồng tiền trến má, nhưng trong lòng cô lại đang nghiến răng nghiến lợi chửi rủa hắn.
Cái tên đàn ông chết tiệt này lại còn dám sai bảo cô? Ít nhiều cô cũng là một luật sư danh tiếng, vậy mà trong mắt hắn lại biến thành tiếp viên hầu rượu, rồi lại là tài xế! Ngậm đắng nuốt cay mà phục vụ hắn thì chẳng nói làm gì, đằng này lại còn muốn cô hầu hạ tiểu minh tinh kia?
Có lầm hay không! Vừa nhìn qua đã biểt tiểu minh tinh kia chủ yếu là ham tiền và địa vị của hắn thôi, kẻ ngốc cũng nhìn thấy được, hơn nữa trên mặt cô ta hiện ra đầy đủ vẻ phong tình, phóng đãng, nhìn bộ dáng lẳng lơ đó, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay cô ta đang mưu đồ gì đó. Vậy mà cái tên đàn ông này lại không nhìn thấy sao?
Nén suy nghĩ bực bội ấy lại, Lạc Tranh nắm chặt chìa khóa xe, bắt đầu chạy xe.
Ai bảo cô có việc cần hắn làm chi, vì nhẫn nại muốn biển êm sóng lặng, nhất định phải nhường một bước, thế gian này cô đã gặp qua nhiều kiểu đàn ông, không thể chỉ vì chút việc nhỏ nhặn đó mà làm mất đi tính kiên nhẫn.
~~~~~ Vficland.info ~~~~~
Xe lao đi như xé rách màn đêm, hai bên đường yên tĩnh, chỉ có cây cối đung đưa xào xạc, trong xe còn có giọng nói nũng nịu của người đẹp.
“Thương Nghiêu tiên sinh thật xấu quá đi. Ồ”
“Thương Nghiêu tiên sinh, người ta..,không nên mà.”
“Thương Nghiêu tiên sinh, người ta… yêu anh chết đi được.”
Đôi mắt linh động của Lạc Tranh hờ hững liếc qua kính chiếu hậu, nhìn ghế ngồi đằng sau, ánh mắt nhất thời có chút chấn động, nhưng lại nhanh chóng lập tức trở lại bình thường, chuyên chú nhìn đường đi.
Ngay sau khi ngồi vào chiếc xe hơi rộng rãi, tiểu minh tinh kia đã khẩn cấp, nhanh chóng trưng bày thân hình nóng bỏng với Thương Nghiêu, váy áo mỏng manh, hở hang, cũng đã tuột xuống tận ngực toàn bộ thân thể đều ngồi khóa trên cặp đùi rắn chắc của Thương Nghiêu, bàn tay nhiệt tình như lửa nóng lần mò vào trong áo sơ mi của hắn, vừa chạm đến vòm ngực rắn chắc của hắn, cô ta đã kinh hãi kêu lên —-
“Thương Nghiêu tiên sinh, anh thật khỏe quá đi…ồ…”
Thương Nghiêu dường như rất quen thuộc với những tình huống như thế này, chỉ có điều khác biệt chính là thấy Lạc Tranh ở phía trước chỉ im lặng lái xe mà không có phản ứng nào khác, hắn cười cười, bàn tay to vỗ vào cặp mông tròn trịa đang vểnh ra của nữ minh tinh, khiến cô ta kêu lên một tiếng thở gấp.
“Nôn nóng vậy sao? Còn chưa tới khách sạn mà.”
Người đẹp nghe vậy, lửa nhiệt tình càng cháy mạnh hơn, đem toàn thân thể hòa tan trong lòng Thương Nghiêu, đôi môi nóng bỏng hôn hít khắp nơi trong ngực hắn, hôn lên cổ, lên cằm, giọng nói ngọt ngào, êm ái: “Thương Nghiêu tiên sinh, anh thật xấu… ồ, anh muốn hành hạ người ta thế nào đây?”
“Em nghĩ sao?” Hắn trả lời, “Được” vừa lãnh đạm, vừa như mang theo hàm ý xâu xa như mê dược, chỉ cần phụ nữ nghe xong tâm tình sẽ bay bổng không thôi.
Vẻ khát vọng trên mặt người đẹp lại càng rõ ràng hơn, nhanh chóng áp sát vào người hắn, cảm nhận được khí lực khiến người ta phải động tâm của hắn, nhu tình như nước rên rỉ: “Thương Nghiêu tiên sinh, người ta thích anh, anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi.”
Đang lái xe, Lạc Tranh nghe xong, khẽ nhếch miệng cười châm chọc, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã gặp qua nhiều phụ nữ, ngu ngốc có, khờ dại có, nhưng chưa từng thấy ai ngu như cô ta, chẳng lẽ cô ta không biết đàn ông thích cảm giác chinh phục sao?
Quả nhiên, khi tiểu minh tinh kia vừa định diễn lại vẻ phong tình vạn chủng, thì Lạc Tranh liền nghe thấy giọng nói bình thản, trầm thấp của hắn truyền đến: “Dừng xe!”
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 6 – Phần 3: Tôi muốn thấy thành ý của cô.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Câu lạc bộ Kali Ci.
Sau khi màn đêm phủ xuống, Paris tỏa ra vẻ mê người, giống như một người phụ nữ lộng lẫy, trong yên tĩnh rực rỡ lan tỏa từng luồng hương nước hoa, nơi này là một vùng đất xa hoa, bởi vậy, khắp nơi đều hiển hiện không khí xa hoa.
Câu lạc bộ ở trên cao nhìn xuống, bên ngoài cửa kính trong suốt là phong cảnh sông Seine mỹ lệ, giữa dòng sông là các tàu thuyền sáng ánh đèn, xa hơn chính là tòa tháp Eiffel bằng sắt. Đưa tầm mắt kéo về Ngọn đồi Montparnasse và Tu viện Sacré Coeur, tu viện Sacré Coeur này có hơn 300 bậc cầu thang đặc biệt tráng lệ.
Phía dưới câu lạc bộ chính là quảng trường hình ngôi sao, là điểm giao nhau của 12 con đường, cùng với cảnh đẹp Khải Hoàn Môn và đại lộ Champs Elysees, ban đêm ngồi ở nơi đây thưởng thức cảnh đêm đỉnh cao của thế giới, quả thực là sự hưởng thụ không tệ.
Lúc Lạc Tranh đi vào câu lạc bộ, liền nhìn thấy Thương Nghiêu đang ngồi bên cửa sổ sát sàn uống rượu vang đỏ, bộ dạng hắn dường như rất có khẩu vị, một bàn thức ăn ngon, dĩ nhiên, phải kể đến món trứng cá muối Beluga thơm ngon và đắt đỏ, chỉ có điều, thơm ngon cũng chỉ là để trang trí mà thôi.
Cả câu lạc bộ rất yrn tĩnh, chắc là hắn đã bao toàn bộ rồi, thì mới không có những khách khác quấy rầy như vậy.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tao nhã bước từng bước tiến lên.
Không có bất kỳ sự ngăn cản, cũng không có những trở ngại khó có thể đến gần nào như trong tưởng tượng!
“Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài dùng cơm.” Cô mở miệng, giọng nói lễ phép đúng mực và êm dịu.
Đối với cuộc viếng thăm bất ngờ của Lạc Tranh, Thương Nghiêu hình như cũng không kinh ngạc, chỉ là đặt ly rượu xuống, sau đó đưa tay lên “Lạc Tiểu thư, mời ngồi.”
Lạc Tranh liền giật mình một chút, nhưng nhanh chóng liền bình tĩnh lại, sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trước mặt là một bộ đồ ăn và một ly rượu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cô ngước mắt lên nhìn hắn ——
“Thương Nghiêu tiên sinh hình như đã sớm đoán trước là tôi sẽ tới.”
“Lạc tiểu thư là luật sư tiếng tăm lừng lẫy, muốn tra ra hành tung của một người cũng không khó.” Thương Nghiêu nhếch môi cầm lấy chai rượu, tự mình chậm rãi rót cho cô một ly rượu vang đỏ, “Huống hồ theo như tính cách của Lạc tiểu thư, nếu không sớm bàn bạc xong xuôi chuyện hợp tác, làm sao lại an tâm ngủ được đây?”
Chiếc ly thủy tinh trong suốt tỏa ra trận trận hương rượu vang thơm nồng tinh khiết, lượn lờ vào trong lòng Lạc Tranh, sau khi nghe vậy, môi cô nhếch lên, ý tán thưởng, “Thương Nghiêu tiên sinh quả nhiên am hiểu rất rõ lòng người.”
“Lạc tiểu thư không phải cũng đáng khen sao?” Thương Nghiêu đặt chai rượu xuống, ngước mắt nhìn cô một cái, sắc bén mang theo một tia cười, “Có thể nghe được ra ngầm ý của tôi thì quả thực là không đơn giản! Chỉ là tốc độ tìm đến của Lạc tiểu thư so với tôi tưởng tượng thì chậm hơn một chút, chai rượu vang đỏ này đã mở được hai giờ rồi.”
Lạc Tranh nghe ra ý nói bóng gió trong câu nói của hắn, hơi nhếch miệng, “Rượu vang Chateau Pétrus năm 1961, sau khi mở hơn hai giờ thì hương vị càng nồng đậm hơn mới phải.”
“Ồ?” Lông mày của Thương Nghiêu nhướng lên, vẻ hứng thú dạt dào tà mị cũng lan sang tận đuôi mày, đáy mắt mang theo khen ngợi, “Nhìn dáng dấp của Lạc tiểu thư chắc hẳn là cao thủ rượu vang, thậm chí không cần uống thử cũng có thể kết luận đây là một chai rượu vang Chateau Pétrus năm 1961.”
“Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, chẳng qua là hiểu sơ qua một hai điều thôi. Rượu vang Chateau Pétrus năm 1961 mùi vị nồng đậm, đưa ly lên cao, ngay cả mủi rượu cũng đã tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào, tôi chỉ là trùng hợp hiểu rõ một chút về loại rượu vang lâu năm này thôi, không may mắn được thưởng thức giống như Thương Nghiêu tiên sinh, dù sao chai rượu vang này không đơn thuần chỉ là giá trị cao quý đơn giản như vậy mà là số lượng khan hiếm của nó.” Giọng nói dịu dàng của Lạc Tranh lộ ra sự hiểu biết, không chỉ khôi phục lại mặt mũi cho bản thân, mà còn nâng cao đối phương.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 9 – Phần 4: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Lạc Tranh biết hắn cố ý trêu đùa, có trốn cũng không thoát liền nói thẳng: “Nếu cô ta thông minh một chút, biết thả sợi chỉ dài câu con cá to. Nếu cô ta không nóng lòng “âu yếm”, thì giờ đây hẳn là đang nằm trong lòng anh rồi, không có bị đuổi xuống như vậy đâu.”
“Sao không có khả năng khác là tôi không thích cô ta?” Thương Nghiêu không giận mà ngược lại còn cười.
Nụ cười châm chọc bên môi Lạc Tranh như ẩn như hiện, lần này cô nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của hắn, ánh mắt mang theo tia thấu hiểu: “Tâm lý đàn ông thích “tìm hoa hỏi liễu”, thường thì đàn ông chỉ hứng thú với cơ thể phụ nữ thôi.”
“Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ chính họ mà thôi nhất là—– những người đàn ông thích “trêu hoa ghẹo nguyệt.” Lạc Tranh vén mái tóc khẽ cười, “Loại đàn ông như vậy chỉ thích theo đuổi cảm giác chinh phục mà thôi, họ muốn cuồng nhiệt một giờ, một đêm, rồi ngày hôm sau đường ai nấy đi, không ai nợ ai. Nghĩ mà xem, kiểu đàn ông này làm sao tiếp nhận được tình yêu của phụ nữ, tình yêu này đối với họ mà nói là một loại gánh nặng, chứ không phải là hạnh phúc.”
Nét cười bên môi Thương Nghiêu càng đậm, một lúc sau ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc mềm mại của cô, đầu ngón tay thoang thoảng nhuốm mùi hương tóc thơm ngát, vừa vuốt ve đùa giỡn.
“Không lẽ, trong mắt Lạc tiểu thư, tôi thuộc loại đàn ông này?”
“Thương Nghiêu tiên sinh là ai không sao cả, chỉ cần anh nhớ kỹ lời anh đã nói là được.” Lạc Tranh thản nhiên xoay đầu làm những lọn tóc từ đầu ngón tay Thương Nghiêu chảy xuống, trong đôi mắt sáng ánh lên nụ cười lễ phép.
“Tôi đã nói gì sao?”
“Vâng” Lạc Tranh rất nghiêm túc nhìn hắn, “Thương Nghiêu tiên sinh muốn thấy thành ý của người hợp tác, vậy qua đêm nay chắc anh cũng đã thấy được thành ý của chúng tôi rồi chứ?”
“Chúng tôi?” Thương Nghiêu tiến lại gần hơn, gần đến nỗi có thể chạm vào đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của cô, cười cười tà ác, “Cô nói “chúng tôi” là chỉ cô và Húc Khiên sao?”
“Đúng vậy!”
“Lạc tiểu thư vì một người đàn ông mà hối hả ngược xuôi, có đáng không?” Thương Nghiêu chống tay lên cửa xe đằng sau Lạc Tranh, hoàn toàn vây cô lại trong phạm vi kiểm soát của mình, ánh mắt nhìn về phía cô mang ý vị khó hiểu.
Con tim cô dường như đang bay lơ lửng khi hắn tới gần, cố gắng chống lại đôi mắt sâu như biển hồ kia, ánh mắt bối rối, lảng tránh, cô cất lời hết sức rõ ràng, “Người anh vừa nói là Húc Khiên bạn tốt của anh đó.”
Cô không tin cái tên đàn ông này “đói lòng sung chát cũng ăn”(*cái gì cũng ăn được, không cần chọn lựa) mà đến trêu chọc cô, dù gì cô cũng là người yêu của bạn hắn! Nhưng tính khí hắn thất thường, ý đồ mờ ám làm cô cũng bất an.
“Cô cho rằng tôi không đáng để yêu sao?” Đôi mắt Thương Nghiêu lóe lên tia u ám.
Lạc Tranh cố điều chỉnh lại hơi thở, nhẹ giọng trả lời: “Thương Nghiêu tiên sinh hẳn rất hiểu rõ bản thân mình, tính anh vốn thích đi săn, đương nhiên khi có người chủ động nhung nhớ, yêu thương, thì sẽ làm anh mất hứng với con mồi ấy! Nếu có người phụ nữ nào yêu anh, không phải là một chuyện không đáng, mà là một việc hết sức nguy hiểm, thậm chí là một đại kiếp nạn!Người phụ nữ nào yêu anh, sẽ chỉ có một kết cục, đó chính là vạn kiếp bất phục (*muôn đời muôn kiếp không quay lại được).”
“Thật sao?” Thương Nghiêu nhìn cô không chớp mắt, cứ như là báo đen đang chăm chăm dòm con mồi, “Có lẽ còn có một kết cục khác!”
Mắt Lạc tranh lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn cười, cười đến ám muội, nhưng lại lộ ra ra hàm ý tà mị trời sinh, nửa thật nửa giả…
“Nếu đã được tôi để mắt, tôi sẽ khiến cô ấy trở thành ———- người phụ nữ hạnh phúc nhất!”
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 9 – Phần 5: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Một lúc sau, nụ cười bên môi bất giác xuất hiện một nét cười khổ, thật là buồn cười, thoáng chốc cô đã nghĩ rằng hắn thật sự nghiêm túc.
“Cô cho rằng tôi đang nói đùa sao?” Thương Nghiêu hỏi lại, giọng có chút nặng nề trầm túy.
Lạc Tranh giật mình, vội thu ánh mắt lại, suýt chút nữa cô đã quên mất, tên đàn ông này có cặp mắt sắc bén như chim ưng, tất nhiên mọi biểu tình dù nhỏ nhất của cô đều bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Cô nhẹ nhàng cong miệng, cười cười, “Tôi không có quyền gì để phủ nhận chuyện tình cảm của Thương Nghiêu tiên sinh, đây là vấn đề riêng của anh, người ngoài tin hay không, căn bản là không quan trọng.”
Thương Nghiêu chăm chú nhìn cô không chớp mắt với vẻ bí hiểm, làm cho người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Một lúc sau hắn mới mở miệng:
“Tốt lắm, đã như vậy, hay là nói chuyện đời sống tình cảm của Lạc tiểu thư đi.”
“Tôi?” Lạc Tranh giật mình nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một chút nghi hoặc, đương không lại nói về vấn đề tình cảm của cô làm gì? Cô và hắn rất thân thiết hay sao?
“Lạc tiểu thư rất hiểu rõ đàn ông, chắc hẳn phải biết đàn ông thích kiểu phụ nữ nào.” Đôi mắt u ám của Thương Nghiêu chợt hiện lên một tia thâm thúy, ám muội rực sáng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt nồng đậm trên người hắn hòa với hỗn hợp rượu thơm mát thoang thoảng trong xe tạo nên một tình cảnh hết sức mờ ám, một cảm giác không diễn tả được.
“Một người phụ nữ quá mạnh mẽ thường làm đàn ông chùn bước đồng thời sinh ra ỷ lại.”
Lạc Tranh khẽ nhíu mày, “Tôi không hiểu Thương Nghiêu tiên sinh muốn nói gì?”
“Cô thông minh như vậy sao lại không hiểu? Tôi đây còn hiểu rõ hơn cô…” Thương Nghiêu cúi đầu xuống, cánh mũi cương nghị nhẹ nhàng hôn qua mái tóc cô, giọng thì thầm bên tai Lạc Tranh, “Tôi sẽ không để người phụ nữ của mình phải hối hả ngược xuôi.”
Hơi thở nam tính nóng bỏng của hắn lướt nhanh qua khướu giác nhạy cảm của cô, thiếu chút nữa đã thiêu đốt lòng cô, Lạc Tranh có chút bất ngờ, chi bằng phòng ngự trước, trong lúc nhất thời không biết nên đẩy hắn ra hay cứ để mùi hương ấy mặc sức mà xâm chiếm lấy cô.
Thương Nghiêu hơi cúi thấp xuống, nhìn vẻ mặt biến sắc của người phụ nữ đang ở trong lòng mình, chiếc cổ thiên nga xinh xắn đang cứng ngắc kia, thật dễ dàng nhận ra được trong lòng cô đang cực kỳ cảnh giác đối với hắn, bờ vai thon gầy, tròn trịa thơm mát, trang phục ôm sát lấy eo lưng mảnh khảnh, mềm mại, đôi bầu nhũ hoa tròn trịa, căng đầy, phập phồng lên xuống, phối hợp cùng những đường nét thanh tao trên khuôn mặt, khiến lí trí trong đầu người khác như bay bổng lên.
Hương thơm ngọt ngào quyến rũ phát ra từ cơ thể cô thật khác hẳn với mùi hương do son phấn hay nước hoa tạo ra. Bộ váy công sở cô đang mặc trên người khiến tư thế ngồi của cô có chút dựa ra sau, càng làm lộ ra đôi chân dài. Cô có một đôi chân dài cân xứng, thẳng tắp, đường nét mềm mại mà rất tròn.
“Em rất đẹp, thật sự rất đẹp” Hắn thốt lên, giọng nói trầm trầm thoang thoảng mang theo hương thuần làm người ta say đắm, lời khen tặng êm tai vừa nói xong, câu tiếp theo lại trực tiếp trở thành vũ khí nguy hiểm nhất.
“Vẽ đẹp của em sẽ khiến đàn ông không muốn cũng phải phạm tội.”
“Anh…” Lạc Tranh quả thật hoảng sợ, cố gắng tựa đầu sát vào cửa kính để tránh hắn càng lúc càng áp sát lại gần hơn.
“Không cần phải hoảng sợ như vậy, tôi chỉ muốn diễn đạt cảm xúc trong lòng thôi.” Thương Nghiêu nở một nụ cười tỏa ra tia quỷ dị, như ma vương của bóng đêm vậy.
“Phụ nữ quá mỹ lệ sẽ như một cành hồng có gai đâm vào lòng bàn tay, sẽ khiến kẻ khác không kiềm chế được muốn— giày xéo và chiếm đoạt!