Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 25-05-2008, 05:23 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 6

Ngộ Quái Nhân, Ban Kỳ Thư Bảo Vật




Trở lại Chu Má»™ng Châu, quái nhân hình nhÆ° xÆ°Æ¡ng khô kẹp chàng nhẹ ngÆ°á»i Ä‘i xuống vá»±c núi nhÆ° không, tại má»™t má»m đã nhô ra lÆ°ng chừng vách núi, quái nhân dừng lại đặt chàng trên má»m đá, rồi giúp chàng Ä‘iá»u khí hoạt huyết.
Sau má»™t hồi, Chu Má»™ng Châu từ từ tỉnh lại, chàng rên khe khẽ, cả ngÆ°á»i cảm giác vừa lạnh vừa Ä‘au, tợ hồ nhÆ° có trăm nghìn mÅ©i lạnh kiếm đâm vào. Cuối cùng chàng cảm giác má»™t mÅ©i kiếm đâm thẳng vào ngá»±c, Ä‘au không chịu nổi, thét lá»›n má»™t tiếng, lúc ấy má»›i thật sá»± tỉnh hẳn.
Vừa tỉnh lại, thì chuyện đầu tiên chàng nhá»› nhÆ° in trong đầu là còn đánh tiếp má»™t chưởng vá»›i Khảm Ly Tá»­. Khi ấy trÆ°á»›c mắt thấy loáng thoáng có bóng ngÆ°á»i, cứ ngỡ là lão ta, liá»n vung tay phất chưởng, miệng cố thét lá»›n:
- Xem ... chưởng!
NhÆ°ng cả ngÆ°á»i đã run bắn lên, má»™t cá»— hàn khí áp tá»›i khiến chàng phát khiếp, lúc ấy thần trí má»›i thật sá»± tỉnh lại, chợt nhận ra ngÆ°á»i ngồi bên cạnh là ai, khiếp hoảng đến hồn tiêu phách tán. TrÆ°á»›c mặt Chu Má»™ng Châu chẳng phải là Khảm Ly Tá»­, mà là má»™t quái nhân hình nhÆ° bá»™ xÆ°Æ¡ng khô, hai hố mắt sau thẳm phát ra hai tia hàn quanh xanh lè, đến mái tóc bạc khô chừng nhÆ° cÅ©ng pha sắc xanh. Quái nhân chính đáng nhe răng cÆ°á»i, hai hằm răng đánh vào nhau, nhÆ°ng không nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng.
Chu Má»™ng Châu, sau má»™t hồi run sợ má»›i lấy lại bình tÄ©nh, nghÄ© quái nhân đằng nào cÅ©ng là ngÆ°á»i chứ không thể là quá»·, ta sợ gì chứ?
NghÄ© vậy bèn đánh bạo há»i:
- NgÆ°Æ¡i là ai? Làm hình quá»· dá»a ngÆ°á»i Æ°? Ta không sợ!
Chỉ thấy quái nhân chớp chớp mắt nhìn chàng, không đáp tiếng nào.
Chu Má»™ng Châu lần nữa Ä‘oán định quái nhân không phải là quá»·, tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ, nhÆ°ng thấy quái nhân im lặng, được nÆ°á»›c đánh bạo há»i dồn.
Lần này thì quái nhân trả lá»i:
- Thì ra trên thế gian này chẳng có lấy má»™t ngÆ°á»i tốt, đến thằng nhãi nhÆ° ngÆ°Æ¡i cÅ©ng buông lá»i hung hăng nhÆ° vậy!
Chu Má»™ng Châu bị trách má»™t câu thì ngá»› cả ngÆ°á»i, thầm nghÄ©:
- Quái, nhìn tÆ°á»›ng mạo lão ta Ä‘anh ác nhÆ° vậy, mà nói lá»i nghe rất hòa khí, tợ nhÆ° trong lòng có ẩn khuất gì!
Quái nhân thấy Chu Mộng Châu im bặt không nói gì thêm, bèn tiếp:
- Hảo hài nhi, có phải vì ngươi nhận làm chuyện sai trái, trong lòng mới áy náy?
Chu Má»™ng Châu ngá»› ngÆ°á»i há»i lại:
- Tôi làm chuyện gì sai trái chứ?
Quái nhân bỗng thở dài một hơi nói:
- Ài! Có lẽ ngÆ°Æ¡i cho rằng ta là ngÆ°á»i đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i, cho nên vừa tỉnh lại chẳng nhận ra trắng Ä‘en, liá»n đánh ta má»™t chưởng. Nên biết rằng tiểu mệnh của ngÆ°Æ¡i nếu nhÆ° không gặp ta thì coi nhÆ° xong rồi. Tiểu vật nhÆ° ngÆ°Æ¡i chỉ biết vong ân há»™i nghÄ©a, lấy oán báo ân, hắc hắc . ... lấy oán ... báo ... ân . ... hắc hắc!
Mấy tiếng cÆ°á»i cuối cùng của quái nhân chấn Ä‘á»™ng tuyệt cốc, khiến Chu Má»™ng Châu cảm thấy ngÆ°á»i sởn gai ốc.
Sau trận cÆ°á»i, quái nhân buông tiếng than dài:
- Thực ra ngươi xem còn hơn đám đồ đệ kia của ta, cho nên ta vừa trách vấn ngươi mấy câu ngươi đã thấy hổ thẹn lúng túng. Một chưởng vừa rồi của ngươi, kình lực không đủ đánh chết con ruồi, thế nhưng ngươi nên hiểu, ngươi định nhằm vào ân nhân cứu mạng của ngươi?
Chu Mộng Châu đỠmặt ấp úng nói:
- Lão nhân gia, tiểu bối biết sai!
- Hảo! Hảo! Ngươi biết sai thì thôi ta không trách nữa!
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy vách núi cheo leo nói:
- Tiểu bối chỉ muốn tìm lão tặc kia thí một chưởng!
Nói rồi, chàng liá»n vùng đứng lên, nhÆ°ng hàn phong lÆ°á»›t qua ngÆ°á»i, lão quái nhân chắn trÆ°á»›c mặt chàng, lạnh giá»ng nói:
- Lão phu đã bốn mÆ°Æ¡i năm nay không thấy bóng ngÆ°á»i, lần này cứu ngÆ°Æ¡i kể nhÆ° hữu duyên, nhÆ°ng đến má»™t tiếng cảm tạ cÅ©ng không có. Nói Ä‘i là Ä‘i, dá»… dàng vậy há»­?
Tay vung lên, chỉ thấy má»™t chiếc vòng sáng trắng bay tá»›i. Chu Má»™ng Châu hốt hoảng né tránh, thấy chiếc vòng trắng lÆ°á»›t qua rồi, chàng nhẹ ngÆ°á»i dừng chân. Nào ngá», chiếc vòng bá»—ng quay ngược trở lại, “bá»™p " má»™t tiếng, tách ra làm hai ná»­a, rồi vòng kín lấy cổ Chu Má»™ng Châu.
Quái nhân cÆ°á»i lên ha hả:
- Tuyệt! Tuyệt! Tiểu bạch hoàn nháy mắt bắt được tên vong ân bội nghĩa, ngươi tưởng chạy nổi sao?
Chu Má»™ng Châu bị chiếc vòng dính chặt trên cổ, vừa tức vừa khẩn trÆ°Æ¡ng, hai tay Ä‘Æ°a lên nắm chiếc vòng mà kéo ra. Thấy chiếc vòng rất má»m, nhÆ°ng kéo thế nào cÅ©ng không bứt ra được. Ngược lại chiếc vòng tợ nhÆ° càng lúc càng siết chặt.
Quái nhân thấy thế vá»— tay cÆ°á»i lá»›n:
- Ha ha ... Tuyệt! Tuyệt! NgÆ°Æ¡i ở lại đây vá»›i ta năm mÆ°á»i năm, chừng nào ta hết hứng sẽ thả ngÆ°Æ¡i ra. NgÆ°Æ¡i theo ta há»c võ nghệ hai mÆ°Æ¡i năm, trÆ°á»›c khi bá» Ä‘i lại bá» ta má»™t mình nÆ¡i tá»­ cốc này, còn hạ Ä‘á»™c ta, nhÆ°ng ta chẳng cần để tâm, chỉ cần ngÆ°Æ¡i ở đây vá»›i ta là được.
Ha ha ...
Chu Mộng Châu nghe lão quái nhân nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, trong lòng chẳng hiểu sự thể thế nào, bèn la lớn:
- Lão nhân gia! Lão nhá»› lầm rồi, tôi chÆ°a từng há»c võ vá»›i lão.
Quái nhân "a" lên má»™t tiếng, ngừng bặt tiếng cÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn kỹ lại Chu Má»™ng Châu, tá» vẻ thất vá»ng:
- À! Thì ra là tiểu hài nhi ngươi, lão phu cứ ngỡ là bắt lại được tên ngoan đồ kia. Hảo!
Ta thả ngươi!
Quái nhân chỉ vẫy tay má»™t cái, chẳng biết làm thế nào mà chiếc vòng vuá»™t ra khá»i cổ Chu Má»™ng Châu má»™t cách dá»… dàng, bay trở lại nằm gá»n trong tay lão ta. Chu Má»™ng Châu trong lòng đã thấy khiếp phục công lá»±c của lão quái nhân, nhất thá»i im lặng chẳng nói gì.
Qua má»™t lúc, ánh mắt lão quái nhân có chút ngÆ¡ ngác há»i:
- Ta cứu ngươi, đúng chứ?
Chu Mộng Châu gật đầu đáp:
- Äúng vậy!
- Ừm ừm ... Ta cứu ngươi, đáp tạ ta thế nào đây?
Chu Má»™ng Châu ngá»› ngÆ°á»i, rồi nói:
- Tùy lão nhân gia!
Quái nhân nghiêng đầu nhìn chàng há»i lại:
- Thực vậy chứ?
Chu Mộng Châu khẳng khái đáp:
- Äại trượng phu không nói hai lá»i!
Quái nhân bá»—ng ngá»­a cổ cÆ°á»i dài:
- Ha ha ... ha ha . ... tiểu hài nhi, ngươi mắc lừa rồi!
Nói xong lại là má»™t tràng cÆ°á»i vẻ đắc ý, thân hình lão ta rung lên khiến cả trăm khá»›p xÆ°Æ¡ng nhÆ° phát ra thành tiếng nghe đến rợn ngÆ°á»i. Chu Má»™ng Châu thụt lùi má»™t bÆ°á»›c, sững sá» há»i:
- Lão muốn tôi đáp tạ thế nào chứ?
- Hà hà . ... ngươi phải ở lại đây với ta!
Vừa nghe vậy, Chu Mộng Châu hoảng lên:
- Không được, tôi có chuyện gấp phải làm Sắc mặt lão quái nhân trầm lại:
- Không được cũng phải được!
Vừa nói lão vừa rung tay, Chu Má»™ng Châu đã nếm mùi lợi hại của nhiếc vòng, lúc ấy vừa thấy vậy liá»n co giò phóng chạy. NhÆ°ng chÆ°a được mấy bÆ°á»›c đã thấy cổ mình lạnh lạnh, Ä‘Æ°a tay sá» liá»n nhận ra chiếc vòng dính kín cổ, giá»ng lão quái nhân cÆ°á»i lá»›n:
- Hắc hắc . ... tiểu hài nhi, ngươi lại muốn chạy ư?
Chu Má»™ng Châu khá»±ng ngÆ°á»i đứng lại, thá»±c ra chàng có chạy cÅ©ng vô ích, trên má»m đá này chạy đâu cho thoát chứ? Mà dù ở bình địa chăng nữa, cÅ©ng không làm sao thoát nổi tay nhân vật cao thủ thượng thừa nhÆ° thế này được.
Lão quái nhân nhảy đến cắp lấy Chu Má»™ng Châu nhẹ nhàng lÆ°á»›t Ä‘i. Lát sau cả hai vào má»™t thạch Ä‘á»™ng sáng sủa có má»™t bàn đá và má»™t sạp đá, trên bàn có má»™t bồn hoa tÆ°Æ¡i, đồ đạc tuy Ä‘Æ¡n giản, nhÆ°ng sắp xếp gá»n gàng tá» chỉnh. Chu Má»™ng Châu lúc này trong lòng dấy lên ná»—i niá»m khó tả, lão quái nhân tuy nói năng lúc nào cÅ©ng ôn hòa, thế nhÆ°ng xuất thủ Ä‘iểm ma huyệt của chàng cho nên không sao kháng cá»± lại được.
Lão quái nhân đặt chàng xuống, chẳng nói tiếng nào liá»n bá» ra ngoài, lát sau quay trở lại vá»›i má»™t số loại quả kỳ lạ trÆ°á»›c đây chàng chÆ°a há» nhìn thấy. Lão Ä‘Æ°a đến trÆ°á»›c mặt Chu Má»™ng Châu nói:
- Hài nhi, ăn đi. Chỉ cần ngươi ở với ta, hàng ngày ta sẽ hái quả cho ngươi ăn!
Lão quái nhân xem ra đối xá»­ vá»›i Chu Má»™ng Châu rất tốt, thế nhÆ°ng chàng hậm há»±c trong lòng, quay đầu chẳng để ý đến lá»i lão.
Lão quái nhân nói đến mấy lần, vẫn thấy Chu Má»™ng Châu quay đầu chẳng thèm nhìn mình, tá»± nhiên lão phát giận, Ä‘á»™t ngá»™t Ä‘Æ°a cánh tay nhìn thấy xÆ°Æ¡ng của mình, chá»™p lấy cằm của chàng rá»—i bóp miệng, tay kia lấy mấy quả rừng nhét vào mồm. Lão cÆ°á»i gằn nói:
- Nuốt! Xem ngươi có ăn hay không?
Äá»™t nhiên, lão quái nhân tung ngÆ°á»i nhảy ra cá»­a Ä‘á»™ng, lát sau lại trở vào.
Chu Má»™ng Châu thấy lão ta Ä‘ang ép mình ăn, bá»—ng chạy ra ngoài chẳng biết ý gì, bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn theo lão, chỉ thấy lão cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Một con thỠtrên núi mò xuống đây, định hại lão phu, bị ngũ trảo của lão phu bóp chết rồi! Hắc hắc . ...
Chu Má»™ng Châu nghÄ© lão quái nhân công lá»±c thật ghê gá»›m, có Ä‘iá»u tính khí vui buồn thất thÆ°á»ng, ở má»™t mình nÆ¡i tá»­ cốc này buồn bã, cho nên bắt mình ở đây làm bạn vá»›i lão, nếu không nghÄ© cách thoát khá»i đây, thì biết đến lúc nào má»›i hoàn thành sứ mệnh sÆ° phụ giao phó?
NghÄ© ngợi má»™t lúc, thấy tốt nhân kiến cÆ¡ hành sá»±, lúc ấy chàng liá»n nuốt những quả táo lão quái nhân đã nhét vào mồm mình.
Lão quái nhân thấy vậy thì cao hứng cÆ°á»i ha hả:
- Thế nào? Ngon chứ?
Chu Mộng Châu gượng gật đầu. Lão quái nhân hài lòng, nói:
- Äược, chá» má»™t lát ta sẽ đút cho ngÆ°Æ¡i vài quả nữa.
Dứt lá»i, chỉ thấy thân hình lão lay Ä‘á»™ng nhẹ là đã biến mất ngoài cá»­a Ä‘á»™ng, chàng nhìn không kịp nhận ra lão thi triển thân pháp thế nào, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Chớp mắt lại thấy lão lướt trở vào, đặt đống trái cây rừng lên bàn đá, giải khai huyệt đạo cho Chu Mộng Châu.
Lần này thì đã quyết định phÆ°Æ¡ng thức hành Ä‘á»™ng, Chu Má»™ng Châu Ä‘Æ°a tay tá»± Ä‘á»™ng lấy trái cây rừng lên ăn, nhoáng cái đã ăn hết đống trái cây. Lão quái nhân Ä‘Æ°a mắt nhìn chàng, thấy Chu Má»™ng Châu nhíu mày nhìn mình bèn há»i:
- Hài nhi, ngươi sao vậy?
Chu Má»™ng Châu cÆ°á»i nói.
- Không đợi lão nói, tôi cÅ©ng Ä‘oán ra lão phải là má»™t võ lâm tiá»n bối võ công cái thế!
Lão quái nhân ngÆ°á»i hÆ¡i lay Ä‘á»™ng, ngạo nghá»… nói:
- Bạch Cốt Ma Quân ta hùng bá vũ nội, xưa nay chưa từng có đối thủ, xưng là Thiên hạ đệ nhất nhân.
Chu Mộng Châu nghe vậy thầm nghĩ:
- Kỳ quái! Sao trên Ä‘á»i này lắm ngÆ°á»i thích trở thành thiên hạ đệ nhất chứ?
Bấy giỠchàng nói:
- Nói vậy, lão tiá»n bối nhất định trong giang hồ ...
Bạch Cốt Ma Quân cắt ngang:
- Ta lạc bÆ°á»›c giang hồ chỉ vá»n vẹn ba năm, thế nhÆ°ng bốn chữ Bạch Cốt Ma Quân khiến ngÆ°á»i nghe phải rùng mình tán đởm!
- Dám há»i bình sinh lão tiá»n bối coi trá»ng gì nhất?
Bạch Cốt Ma Quân suy ngẫm giây lát đáp:
- Chỉ hai chữ tín - nghĩa mà thôi!
Chu Mộng Châu nhíu chặt đôi mày nói:
- Không ngoa vá»›i lão tiá»n bối, tiểu bối tuy tuổi còn nhá», lại chÆ°a chính thức hành cÆ°á»›c giang hồ, thế nhÆ°ng cÅ©ng coi trá»ng hai chữ này!
Bạch.Cốt Ma Quân chừng nhÆ° hiểu ra Ä‘iá»u gì, lại nói:
- Hài nhi, ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi!
Chu Mộng Châu không giấu giếm nói ra ngay:
- TrÆ°á»›c khi lão tiá»n bối cứu tiểu bối, tiểu bối bị má»™t lão già gá»i là Khảm Ly Tá»­ đánh bị thÆ°Æ¡ng, tôi vá»›i lão ta Æ°á»›c định đánh nhau ba chưởng, nhÆ°ng chỉ má»›i tiếp hai chưởng còn thiếu má»™t chưởng. Bởi vậy tiểu bối nhất định tìm lão ta ...
Bạch Cốt Ma Quân chẳng đợi chàng nói hết câu, tiếp lá»i ngay:
- Cái gì Khảm Ly với không Khảm Ly, ta chẳng nhớ trên giang hồ có nhân vật nào danh hiệu như vậy, vừa rồi trên núi ta chỉ thấy một tên áo đỠnhư lửa, gặp ta thất kinh hoa chân múa tay, bị ta cho một chưởng vỠtây thiên rồi.
- Hả? Lão ta đã bị đánh chết?
- Äúng, chỉ là cái đánh nhẹ nhÆ° đập ruồi mà thôi.
Chu Mộng Châu nghe vậy thì hơi tiếc, thở dài nói:
- NhÆ° lão ta đã chết, thì chuyện thiếu má»™t chưởng giữa tôi vá»›i lão ta coi nhÆ° xong. Thế nhÆ°ng còn má»™t chuyện quan trá»ng sÆ° phụ tôi giao phó không thể không làm.
Bạch Cốt Ma Quân hơi nộ:
- Nói bậy! NgÆ°Æ¡i mà có sÆ° phụ, chẳng lẽ hắn dạy cho ngÆ°Æ¡i ít bản lÄ©nh hay sao lại cho xuống núi? NgÆ°Æ¡i chá»› kiếm cá»›, phải ở đây vá»›i ta, ta dạy võ nghệ cho ngÆ°Æ¡i. Có Ä‘iá»u, ngÆ°Æ¡i không nên há»c thói vong ân bá»™i nghÄ©a của sÆ° huynh ngÆ°Æ¡i, há»c xong nghiệp nghệ quay lại hãm hại sÆ° phụ mình.
Chu Mộng Châu vội vàng nói:
- Tôi đã bái sư, không tin lão xem cái này.
Vừa nói chàng vừa đưa tay lấy pho tượng La Hán trong ngực áo ra. Bạch Cốt Ma Quân vừa nhìn thấy, chộp lấy pho tượng quẳng mạnh ra ngoài động.
Chu Mộng Châu đinh cản lại, nhưng lập tức bị một cổ kình khí vô hình đẩy bật lại. Lúc ấy nghĩ mình phí tận tâm cơ định đối với lão ta, nhưng chỉ bỠcông không. Chẳng ngỠBạch Cốt Ma Quân nhìn thấy pho tượng La Hán, đã không chút tôn kính, còn ném nó ra cửa động.
Chu Mộng Châu vừa tức giận vừa lo sợ pho tượng bị hư, thét lớn:
- Sao lão chẳng nhìn cho kỹ, lại ném mất đồ vật của tôi?
Bạch Cốt Ma Quân hÆ¡i ngá»› ngÆ°á»i, chợt gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, đồ đệ của ta năm xưa cũng nói như vậy, xem ra ta có lẽ không đúng.
Tiểu hài nhi, ngươi chớ giận, ta sẽ đi nhặt cho ngươi!
Vừa dứt lá»i, thân hình lão nhÆ° làn khói vút ra cá»­a Ä‘á»™ng, nháy mắt đã trở vào vá»›i pho tượng trên tay, Ä‘Æ°a cho Chu Má»™ng Châu. Chàng cầm lấy pho tượng xem xét, nói:
- May mà pho tượng không hư vỡ, nếu không để xem tôi có nói cho sư phụ biết, tìm lão thanh toán không?
Bạch Cốt Ma Quân như vẫn còn chưa tin:
- Ngươi mà có sư phụ thật sao?
- Tôi chẳng nói với lão rồi sao?
- Ài, ngÆ°Æ¡i bái nhầm ngÆ°á»i mà thôi, hắn có thể dạy gì cho ngÆ°Æ¡i chứ?
- Loạn ngôn? Sư phụ ta danh đầu rất lớn đấy!
- Hắc hắc ... chỉ sợ không tiếp nổi ta ba chiêu!
Chu Mộng Châu nghe vậy thì tức giận, chẳng kể gì hậm hực nói:
- Äừng nói sá»± phụ ta, ta cÅ©ng có thể tiếp ngÆ°Æ¡i ba chưởng!
Bạch Cốt Ma Quần cÆ°á»i lên ngất ngưởng, nhÆ°ng Ä‘á»™t ngá»™t lại chuyển qua khóc lên hu hu nhÆ° đứa trẻ ...
Chu Má»™ng Châu vẫn biết con ngÆ°á»i lão quái nhân há»· ná»™ thất thÆ°á»ng, thế nhÆ°ng lúc này cÅ©ng bị bất ngá», đứng khá»±ng ngÆ°á»i nhìn lão há hốc mồm miệng.
Bạch Cốt Ma Quân khóc một trận mới nói:
- Sư phụ ngươi thật có phước hơn ta, có được một đồ đệ hiếu để như vậy. Thôi, ngươi đi đi.
Chu Mộng Châu thật không ngỠtình hình chuyển hóa hình như vậy, khi ấy sợ chần chừ một lúc lão ta đổi ý thì nguy, bèn chấp tay thi lễ:
- Äa tạ lão tiá»n bối, sau khi tôi làm xong chuyện cho sÆ° phụ, nhất định tìm đến ở chÆ¡i vá»›i tiá»n bối má»™t thá»i gian!
Bạch Cốt Ma Quân cúi đầu tợ như rất bi thương, phất cánh tay khẳng khiu nói:
- Äi Ä‘i! Äi Ä‘i!
Chu Mộng Châu chẳng biết thế nào, tự nhiên đối với Bạch Cốt Ma Quân khởi lòng kính phục, khi ấy thi lễ cung kính rồi từ từ bước ra cửa.
Ra khá»i cá»­a Ä‘á»™ng, Chu Má»™ng Châu nhẹ nhàng bÆ°á»›c Ä‘i, nhÆ°ng chÆ°a được mấy bÆ°á»›c, bá»—ng chàng quay ngÆ°á»i lại má»™t cách rất tá»± nhiên, Bạch Cốt Ma Quân chẳng biết từ lúc nào cÅ©ng đã đứng sau lÆ°ng chàng rồi. Má»™t tình cảnh khó nói khởi lên trong lòng khiến chàng cứ đứng nhìn trân lão già. Bạch Cốt Ma Quân ngạc nhiên há»i:
- Ngươi còn chưa đi?
- Tiểu bối có hai Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo lão nhân gia!
- Tiểu nha đầu ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nhiá»u chuyện đấy, há»i Ä‘i!
- Lão tiá»n bối bảo đồ đệ của ngÆ°á»i phản phúc, ngÆ°á»i rất hận hắn?
Bạch Cốt Ma Quân cả ngÆ°á»i rung lên, bất giác hai ánh mắt nhÆ° hàn quang bức nhìn Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu bị nhìn chăm chăm thì trong lòng phát hoảng, cảm thấy hối hận, khi đó muốn rá»i khá»i đây e khó khăn. NhÆ°ng chàng không bá» chạy, vì biết bá» chạy cÅ©ng vô ích.
Ãnh mắt của Bạch Cốt Ma Quân má»™t lúc dịu lại, cuối cùng thì nhắm mắt lại, cảm khái thốt lên:
- Ài! Ta không hận hắn, chỉ hy vá»ng hắn tá»± hối quay đầu, ta còn mấy chiêu tuyệt thủ chÆ°a kịp truyá»n cho hắn!
Chu Má»™ng Châu trù trừ chÆ°a quyết, chẳng biết nên há»i tiếp vấn Ä‘á» thứ hai, hay là nên nhanh bá» Ä‘i khá»i đây.
Chẳng ngỠBạch Cốt Ma Quân đã giục:
- Vấn đỠthứ hay là gì?
Chu Má»™ng Châu lúc ấy má»›i mạnh dạn há»i:
- Nếu đồ đệ của lão tiá»n bối không chịu quay lại, lão tiá»n bối có Ä‘i tìm hắn ta không?
Bạch Cốt Ma Quân không chút suy nghĩ đáp ngay:
- Không, ta đã thá» chung thân chá» hắn trở lại. Tá»­ cốc này bốn bá» không có thông lá»™, chung quanh chỉ là vách núi vá»±c thẳm nghìn trượng. Ban đầu khi hắn lừa ta đến đây, cứ nghÄ© ta vÄ©nh viá»…n không lên được, nhÆ°ng hiện tại thì ta lên xuống tá»± do. NhÆ°ng ta đã thá» rồi, ta ở đây đợi hắn mãi mãi, không bao giá» ra khá»i tá»­ cốc này.
Bạch Cốt Ma Quân nói đến đó hơi dừng lại, rồi thở dài tiếp:
- Ta cứu ngươi, xem ra tổn chân khí không ít nhưng chỉ cần ngươi báo tin cho hắn, coi như cũng đã là báo đáp ta rồi đó.
Chu Mộng Châu nghe vậy, khẳng khái nói:
- Lão tiá»n bối xin cứ cho biết danh tánh dung mạo đồ đệ của ngÆ°á»i, trên Ä‘Æ°á»ng hành sá»± cho sÆ° phụ, tôi qua rất nhiá»u địa phÆ°Æ¡ng, không chừng gặp được hắn ta, tôi nhất định chuyển lá»i cho lão tiá»n bối.
Bạch Cốt Ma Quân nghe đến thế thì nhảy cao lên đến ngÆ°á»i đụng cá»­a Ä‘á»™ng, sung sÆ°á»›ng reo lên:
- Hay lắm! Nếu gặp được hắn, ngÆ°Æ¡i cứ bảo là Bạnh Cốt Ma Quân ta sắp chầu trá»i rồi, nhÆ°ng vì còn nhá»› mấy chiêu tuyệt thủ chÆ°a truyá»n cho hắn, nên cố sống chá» hắn trở lại.
Chu Mộng Châu gật đầu.
Bạch Cốt Ma Quân nói tiếp.
- Thế nhưng, tên đồ đệ của ta tính tình ích kỷ đố kỵ, ngươi gặp hắn chẳng nói thì thôi, hễ nhắc đến ta chỉ sợ hắn hại đến tính mạng của ngươi!
Chu Mộng Châu ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hay là chá» khi bản lÄ©nh của tôi cao cÆ°á»ng, sẽ Ä‘i tìm hắn ta?
- Ài, không được! Hắn tuy chỉ má»›i há»c có bảy thành công phu, thế nhÆ°ng chỉ sợ trên giang hồ đã chẳng tìm ra được đối thủ.
Nói đến đó lão dừng lại, hai ánh mắt lại phát ra hàn quang xanh lè bức nhìn vào mặt Chu Má»™ng Châu, hồi lâu trầm giá»ng nói:
- Có một cách, chẳng biết ngươi thuận hay không?
- Vậy lão tiá»n bối thá»­ nói xem, chúng ta sẽ thÆ°Æ¡ng lượng!
Bạch Cốt Ma Quân nhìn chăm vào mắt Chu Mộng Châu, buông rõ từng tiếng:
- Ta truyá»n cho ngÆ°Æ¡i mấy chiêu võ công chuyên dụng khắc chế võ công của hắn, chỉ cần hắn có thái Ä‘á»™ bất lợi vá»›i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sẽ có cách khống chế hắn.
Nghe đến chuyện lÆ°u lại đây há»c võ nghệ là chu Má»™ng Châu không muốn rồi, chàng cứ sợ nhỡ việc của sÆ° phụ, định lên tiếng từ chối.
Thế nhưng hai ánh mắt bỗng bắt gặp hai ánh mắt lạnh như quỷ sứ của Bạch Cốt Ma Quân thì lòng chành run lên, vội đổi ý gật đầu đáp:
- Äược được cứ nhÆ° thế!
Bạch Cốt Ma Quân thở dài, lẩm bẩm:
- Thằng nhóc, ngÆ°Æ¡i gặp vận đấy, chỉ cần chần chừ chút nữa, ta nhất định giữ ngÆ°Æ¡i lại đây mÆ°Æ¡i năm, công phu cÅ©ng truyá»n, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i nghÄ© chuyện rá»i khá»i đây thì e chá» ta chết.
Chu Mộng Châu chấn động trong lòng thầm la lên:
- Thật hiểm!
- Ài, ta biết ngÆ°Æ¡i nôn nóng làm cho xong chuyện sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i, ta chẳng làm khó ngÆ°Æ¡i đâu. Ta trÆ°á»›c sau dạy cho ngÆ°Æ¡i hai ngón bản lÄ©nh, truyá»n cho ngÆ°Æ¡i má»™t thủ thuật Ä‘á»™c môn ám khí, chừng nào ngÆ°Æ¡i luyện thành thì chừng đó ngÆ°Æ¡i ra khá»i tá»­ cốc này. Hảo! Theo lão phu, ta sẽ truyá»n cho ngÆ°Æ¡i ngay bây giá»!
Nói rồi lão quay ngÆ°á»i thong thả bÆ°á»›c vào thạch Ä‘á»™ng.
Chu Má»™ng Châu lững thững bÆ°á»›c theo, đã đến nÆ°á»›c này đành cố chuyên tâm mà há»c, chỉ mong chóng được rá»i khá»i chốn thâm sÆ¡n cùng cốc này.
Vào đến trong động, Bạch Cốt Ma Quân chẳng nói chẳng rằng, lấy một miếng vải bịt lên hai mắt chàng, rồi nói:
- Tốt, giỠthì ngươi bắt ta đi!
Chu Má»™ng Châu ngạc nhiên há»i:
- Làm gì vậy chứ?
- Hà! Luyện công phu!
- Công phu mà có cách luyện thế này ư?
Bạch Cốt Ma Quân hừ một tiếng:
- Tiểu quá»·! Ta muốn ngÆ°Æ¡i làm thế nào, ngÆ°Æ¡i làm thế ấy, chá»› lá»™n xá»™n nhiá»u lá»i!
Chu Má»™ng Châu chẳng nói gì thêm, vá»t ngÆ°á»i vá» phía lão chá»™p tá»›i.
Nào ngá», cả ngÆ°á»i bổ vào khoảng không chúi nhủi, may không dập đầu xuống đất, nghe tiếng Bạch Cốt Ma Quân ngay sau lÆ°ng cÆ°á»i ha hả, nói:
- Tiểu oa đầu, lão ở đây!
Chu Má»™ng Châu hÆ¡i thẹn, định thần tụ khí, rồi Ä‘á»™t nhiên thi triển Lý ngÆ° đảo quyên ba lá»™n nhào ngÆ°á»i ngược lui sau, hai tay chá»™p tá»›i. NhÆ°ng chỉ nghe giá»ng cÆ°á»i của Bạch Cốt Ma Quân bên trái. Chu Má»™ng Châu lại chá»™p sang trái, thì nghe lão cÆ°á»i ở bên.phải, lại chá»™p sang phải. Mấy lần nghiên cứu Ä‘á»u không chá»™p trúng, Chu Má»™ng Châu tức giận Ä‘Æ°a tay lên gỡ mảnh vải.
Bạch Cốt Ma Quân nhất thá»i ngá»› ngÆ°á»i, nhÆ°ng rồi gật gù nói:
- Cũng được, trước hết ngươi cứ mở mắt mà bắt ta!
Chu Má»™ng Châu tức giận, thi triển khinh công thân pháp phóng Ä‘uổi, nhÆ°ng thân hình Bạch Cốt Ma Quân tợ ma ảnh loang loáng hÆ° hÆ° thá»±c thá»±c, chung quy chàng tay không chạm nổi tà áo của lão ta. Bạch Cốt Ma Quân ngược lại chừng nhÆ° trêu chá»c chàng, chốc chốc lại tát nhẹ vào má Chu Má»™ng Châu, khiến chàng càng thêm tức. Phóng Ä‘uổi má»™t hồi, vẫn chỉ bổ ngÆ°á»i vào khoảng không, tiếng cÆ°á»i của Bạch Cốt Ma Quân bên tai nghe càng thêm tức, Chu Má»™ng Châu đứng lại, quát lá»›n:
- Lừa ngÆ°á»i ta, ta không Ä‘uổi nữa?
Bạch Cốt Ma Quân cÅ©ng dừng thân hình, ngá»› ngÆ°á»i há»i:
- Ngươi không muốn luyện công phu?
Chu Má»™ng Châu vốn chỉ thấy bá»n há» tợ nhÆ° chÆ¡i trò mèo vá»n chuá»™t cho nên hậm há»±c nói:
- Lão nói nghe xem luyện công phu gì đây chứ?
- Ài dà! Äấy gá»i là công phu Tùy phong xúc ảnh, môn công phu này gần mÆ°á»i năm nay ta má»›i nghÄ© ra, mục đích là để khống chế môn công phu ta từng dạy cho tên đồ đệ mất dạy kia, Hoa di ảnh Ä‘á»™ng.
Chu Má»™ng Châu Ä‘Æ°a mắt nhìn lão vẻ nghi ngá», chỉ nghe lão ta nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i chá»› nên nghi ngá», để ta thi triển Hoa di ảnh Ä‘á»™ng cho ngÆ°Æ¡i xem!
Dứt lá»i, lão thoái bảy bÆ°á»›c, má»™t chân chấm đất má»™t chân giÆ¡ thẳng lên trá»i, cả ngÆ°á»i nhÆ° bị treo bởi má»™t sợi dây, thân trên Ä‘ong Ä‘Æ°a nhÆ° chiếc lá trÆ°á»›c gió.
Bạch Cốt Ma Quân thét má»™t tiếng, Ä‘á»™t nhiên thân hình di Ä‘á»™ng nhanh, khi cao khi thấp, khi thoái ra trÆ°á»›c, khi ngã vá» phía sau, khi nghiêng sang trái khi bổ bên phải, lúc lại nằm ngá»­a xuống, lúc lại ngồi trên má»™t chân. Chu Má»™ng Châu nhìn đến hoa cả mắt, thế nhÆ°ng thân hình Bạch Cốt Ma Quân chung thủy vẫn cố định trên má»™t chân, tợ nhÆ° chÆ°a há» rá»i khá»i Ä‘á»™ ná»­a bÆ°á»›c.
Bấy giá», nhÆ° thi triển đã đủ, Bạch Cốt Ma Quân lại thét má»™t tiếng, toàn thân vá»t lên không trung, rồi tợ nhÆ° chiếc vụ quay tròn rÆ¡i xuống đất. NhÆ°ng ngÆ°á»i chÆ°a kịp chạm đất thì thân hình lão xoay tít, chừng nhÆ° chiếc lá trong cÆ¡n lốc, quay quanh ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu.
Chàng có nhìn theo cÅ©ng không kịp, chỉ nhận ra khắp nÆ¡i trong gian thạch Ä‘á»™ng đâu đâu cÅ©ng có bóng lão, căn bản không phận định nổi đâu là hÆ° ảnh đâu là thá»±c ảnh. Nhìn má»™t lúc mắt hoa lên đầu choáng váng, Chu Má»™ng Châu phát khiếp liá»n nhắm kín mắt lại.
Chu Mộng Châu vốn nhắm mắt lại vì sợ nhìn một lúc thì mắt hoa và đầu choáng váng, chẳng ngỠnhắm mắt lại chẳng nhìn thấy hình bóng của Bạch Cốt Ma Quân đâu nữa, nhưng ngược lại định thần thì chàng đã nghe rõ tiếng áo lướt gió ở phương vị nào.
Chu Má»™ng Châu nhÆ° Ä‘ai ngá»™, hiểu ra mục loạn, nhÄ© bất loạn. Khi ấy vừa nghe tiếng lÆ°á»›t gió bên tai, phán Ä‘oán Bạch Cốt Ma Quân lÆ°á»›t bên trái, chàng liá»n thi triển khinh công bổ tá»›i, hai tay Ä‘Æ°a ra chá»™p, chẳng ngá» chá»™p vào khoảng không. Bạch Cốt Ma Quân lúc ấy dừng thân hình lại cÆ°á»i lá»›n:
- Ha ha ... xem ra ngÆ°á»i đã hiểu, nghỉ má»™t lát ta sẽ dạy cho ngÆ°Æ¡i thân pháp Tùy phong xúc ảnh.
Chu Má»™ng Châu lúc này mở mắt ra nhìn thấy lão thần thái an nhiên tá»± tại, chừng nhÆ° không biết mệt má»i sau má»™t hồi thi triển công phu. Thầm nghÄ© lần này gặp phải kỳ nhân dị sÄ©, thật là hiếm có, bất giác lòng khi ấy má»›i vui lên. Nghỉ chÆ°a qua tuần trà, Chu Má»™ng Châu không nhẫn nại trÆ°á»›c, thúc giục:
- Lão tiá»n bối, chúng ta luyện Ä‘i.
Bạch Cốt Ma Quân cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Tiểu oa đầu ngươi tính tình thực nôn nóng!
Nói thế, nhưng lão bắt đầu đem nguyên lý thi triển thân pháp Hoa di ảnh động giảng giải cho Chu Mộng Châu nghe, sau đó mới giảng vỠyêu pháp và diệu dụng của thủ phá pháp Tùy phong xúc ảnh.
Bạnh Cốt Ma Quân võ công đạt đến cảnh giá»›i xuất thần nhập hóa, cho nên má»—i Ä‘iá»u giảng giá»›i Ä‘á»u thuá»™c vá» nguyên lý căn bản, lấy gốc xả ngá»n, không rÆ°á»m rà tiểu tiết. Chu Má»™ng Châu thiên bẩm thông minh, nên nói má»™t biết mÆ°á»i, tợ hồ nhÆ° mÆ°á»i phần nắm hết tám chín những Ä‘iá»u Bạch Cốt Ma Quân giảng.
Bạch Cốt Ma Quân thấy vậy thì rất mừng, hai ngÆ°á»i bắt đầu thá»±c tế đối luyện. NhÆ°ng chẳng ngá», má»›i luyện má»™t lượt Chu Má»™ng Châu đã bị Bạch Cốt Ma Quân chá»­i ầm Ä©.
Nguyên là những lá»i Bạch Cốt Ma Quân giảng giải xem ra hữu dụng, nhÆ°ng Ä‘i vào luyện thá»±c tế thì chẳng Ä‘Æ¡n giản nhÆ° vậy. Chu Má»™ng Châu bổ bắt bóng lão, lúc thì hụt bên phải lúc thì hụt bên trái, có lúc đã thấy ở trÆ°á»›c mắt nhÆ°ng Ä‘inh thần thì lại ở sau lÆ°ng.
Bạch Cốt Ma Quân la toáng lên:
- Con lừa, ta chưa thấy ai đần độn như ngươi!
Chu Má»™ng Châu đứng khá»±ng ngÆ°á»i nghÄ© mãi không hiểu nổi mình sai ở chá»— nào, rõ ràng là đã làm theo những lá»i lão ta chỉ dạy, khi ấy hậm há»±c nói:
- Ai biết lão có ý đồ gì, lão không dạy tôi cÅ©ng không thèm há»c!
Bạch Cốt Ma Quân vốn giận lắm, nhÆ°ng khi nghe Chu Má»™ng Châu dứt khoát không thèm há»c nữa thì giá»ng dịu lại:
- Tiểu oa đầu, cứ luyện lại lần nữa xem sai ở chỗ nào?
Chu Mộng Châu đã nắm bắt được tính khí kỳ quái của Bạch Cốt Ma Quân, hễ dứt khoát không luyện là lão ta ép luyện bằng được, khi ấy nói:
- Thôi được! Chúng ta luyện lại!
Nói thì nói thế, thá»±c ra Chu Má»™ng Châu lòng rất mong muốn luyện được kỳ môn này, có Ä‘iá»u thầm hiểu công phu càng uyên thâm thì luyện càng khó thành.
Bạch Cốt Ma Quân thấy Chu Má»™ng Châu đã đồng ý luyện lại, cÆ°á»i ha hả:
- Tiểu oa đầu, hảo ... đến đây!
Nói rồi, lão lay Ä‘á»™ng thân hình, tung ngÆ°á»i lÆ°á»›t lên nhÆ° cánh hồ Ä‘iệp lượn lá» chung quanh thạch Ä‘á»™ng.
Chu Má»™ng Châu lần này không vá»™i nhảy tá»›i Ä‘uổi bắt, đứng nguyên vị ngÆ°ng thần tụ khí, đầu nhá»› lại những lá»i lão chỉ giảng, hai mắt không rá»i thân hình của lão. Bạch Cốt Ma Quân lượn mấy vòng thì tốc Ä‘á»™ gia tăng, thân hình từ má»™t hóa hai, hai hoá bốn . ... phút chốc hóa trăm hóa nghìn nhân ảnh.
Chu Má»™ng Châu liá»n nhắm mắt lại, dùng tai nghe tiếng gió, phân biệt phÆ°Æ¡ng vị, qua má»™t lúc Ä‘oán chuẩn vị trí của lão ta, liá»n tung ngÆ°á»i nhảy bổ tá»›i, hai tay chá»™p vào Bạch Cốt Ma Quân, nhÆ°ng lại bổ vào khoảng không.
Bạch Cốt Ma Quân tức giận chửi đổng:
- Thằng đần, ngươi chộp gì thế?
Chu Má»™ng Châu bị chá»­i thì rất tức, nhÆ°ng nghÄ© lại Ä‘ang luyện công phu, bèn nén giận, theo đúng lá»i Bạch Cốt Ma Quân giảng giải, phóng ngÆ°á»i truy Ä‘uổi.
NhÆ°ng tình hình vẫn nhÆ° trÆ°á»›c, càng luyện càng cảm thấy có gì không ổn, chung quy vẫn bổ vào khoảng không trÆ°á»›c mặt. Chu Má»™ng Châu trong lòng tá»± nhiên khởi lên nghi ngá», chàng vốn có luyện thân pháp, nhÆ°ng chÆ°a từng thấy luyện phÆ°Æ¡ng pháp kỳ lạ thế này, chẳng biết luyện thế có đúng hay không?
Bạch Cốt Ma Quân càng lúc càng tức tối, cuối cùng dừng chân thét lớn:
- Con lừa, ta không dạy ngươi nữa?
Nói rồi, thân hình lão như bóng ma lướt biến mất ra cửa.
Chu Má»™ng Châu còn lại má»™t mình trong thạch Ä‘á»™ng, vừa giận vừa thẹn, giận vì đã làm đúng lá»i lão nhÆ°ng vẫn không bắt được lão, thẹn vì bị lão chá»­i đến cụp đầu. Khi ấy chàng đứng nhÆ° trá»i trồng suy nghÄ© những tình tiết vừa diá»…n qua, chẳng hiểu nguyên do đâu khiến lão ta tức giận, rồi bá»—ng quyết định tìm Bạnh Cốt Ma Quân há»i cho ra lẽ.
NghÄ© rồi, chàng liá»n Ä‘i ra cá»­a Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh chỉ thấy má»m núi vắng tanh.
Chu Má»™ng Châu Ä‘i dá»c theo vách núi, được chừng mÆ°Æ¡i trượng, thấy vách núi dá»±ng đứng phẳng lì, có nÆ¡i rêu phủ đầy, mây khói vá»n vá»n, trông thật hiểm trở. Thật sá»±, đừng nói ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, mà ngÆ°á»i công lá»±c còn non kém chá»› nghÄ© đến chuyện vượt nổi vách núi đá này.
Chu Má»™ng Châu Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh lần nữa, chẳng thấy bóng dáng Bạch Cốt Ma Quân đâu. Thầm nghÄ© vách đá này thật khó có thể vượt qua được, duy nhất là men theo má»m đá này mà Ä‘i thôi, chàng liá»n bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c.
Qua thêm chừng mÆ°Æ¡i trượng nữa, bá»—ng chàng phát hiện phía trÆ°á»›c có má»™t bóng Ä‘en lù lù, Ä‘i đến gần má»›i hay là má»™t xác ngÆ°á»i nằm sấp. Chu Má»™ng Châu đến giở ngÆ°á»i kia lên nhìn, thì thấy chính là má»™t trong ba gã hắc y hán tá»­ gặp trên Ä‘Æ°á»ng. Trong đầu chàng bá»—ng gợi nhá»› lại má»i chuyện, rồi thầm nghÄ©:
- Bá»n chúng Ä‘i mang xác chết ở trÆ°á»›c Cá»­u U Äịa Phủ sao giá» lại ở đây?
Há»i rồi chàng lại cảm thấy mÆ¡ hồ, không hiểu hiện tại mình Ä‘ang ở nÆ¡i nào, vốn quên chẳng kịp há»i Bạch Cốt Ma Quân. Chàng chỉ nhá»› mình trúng má»™t chưởng của Khảm Ly Tá»­ trÆ°á»›c hậu Ä‘á»™ng khẩu của Cá»­u U Äia Phủ, rồi khi thức dậy thì thấy nằm trong thạch Ä‘á»™ng của Bạch Cốt Ma Quân.
Chính Bạch Cốt Ma Quân nói cho chàng biết là lão ta đã cứu chàng vỠđây, nhÆ°ng không biết rõ đây cách Cá»­u U Äịa Phủ bao xa? Tuy vậy chỉ nhìn hắc y hán tá»­ chết tại đây, đủ thấy Cá»­u U Äịa Phủ cÅ©ng chỉ lân cận đâu đây mà thôi.
NghÄ© rồi, chàng quyết Ä‘inh đứng lên Ä‘i tìm Cá»­u U Äia Phủ, không để tâm đến Bạch Cốt Ma Quân nữa. Men theo vách núi được má»™t lúc nữa, vân vụ má» mịt, căn bản không thể biết được từ đây xuống đến đáy vá»±c sâu chừng nào, thế nhÆ°ng nhìn thấy thế núi hiểm trở thế này, cÅ©ng đủ biết chỉ cần sÆ¡ xuất rÆ¡i xuống thì khó sống nổi. Äi thêm được má»™t lúc, chợt trong làn mây khói má» má» phảng phất má»™t mùi hôi tanh khó chịu, Chu Má»™ng Châu nín thở mà Ä‘i, chẳng ngá» càng lúc mùi hôi càng nồng nặc, không còn chịu nổi nữa. Chính là lúc Ä‘ang nghÄ© bá» Ä‘i lui, thì nghe thấy tiếng của Bạch Cốt Ma Quân gắt lên:
- Ngươi đến đây làm gì?
Chu Mộng Châu ngước đầu định thần nhìn mới nhận ra lão ta ngồi xếp bằng thẳng góc với vách đá dựng đứng, tợ hồ như đôi mông của lão dính chặt vào đá.
Chu Mộng Châu giật mình, thầm nghĩ:
- Không biết lão ta luyện môn công phu gì mà có thể ngồi dính vào vách đá như vậy?
Äồng thá»i nói chuyện nhÆ° không, tợ hồ nhÆ° chẳng có chút Ä‘á» khí vận kình lá»±c.
Trong lòng chàng bấy giỠcàng bội phục lão ta, bèn cung kính nói:
- Võ công lão tiá»n bối quả thật huyá»n diệu vô cùng, tiểu bối ngu dốt không hấp thụ được nổi kỳ môn Tùy phong xúc ảnh, thế nhÆ°ng lão tiá»n bối nói còn dạy cho tiểu bối thêm má»™t môn võ công khắc?
Bạch Cốt Ma Quân hứ một tiếng lạnh lùng, nói:
- Không sai, ta vốn định dạy cho ngÆ°Æ¡i môn Tùy phong xúc ảnh là chuyên trị môn Hoa di ảnh Ä‘á»™ng của tên súc sinh đồ đệ của ta. Ngoài ra còn dạy cho ngÆ°Æ¡i má»™t pho chưởng và má»™t Ä‘á»™c môn ám khí, đây Ä‘á»u là những môn công phu mấy mÆ°Æ¡i năm ta Ä‘á»™c cÆ° thâm cốc này khổ tâm sáng tạo. Thá»±c tình mà chẳng nói khoa ngôn chút nào, nếu ngÆ°Æ¡i mà chịu luyện thành ba môn võ này của ta, thì trên giang hồ chỉ e khó có ngÆ°á»i đối địch. Thế nhÆ°ng, so vá»›i tên gian đồ kia của ta thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng làm gì nổi hắn. Hiện ta nghÄ© lại, dẫu dạy cho ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ vô dụng, chỉ vì ngÆ°Æ¡i gặp lại hắn chẳng những không làm gì hắn, mà chỉ nguy đến tính mạng của ngÆ°Æ¡i thôi. Cho nên ngÆ°Æ¡i không muốn há»c thì đừng há»c nữa.
Chu Má»™ng Châu đã biết tính khí cổ quái của lão ta, lại nhận ra lão ta võ công xuất thần nhập hóa, có Ä‘iá»u những lá»i lão giảng dạy vá» Tùy phong xúc ảnh nghe thì dá»… hiểu vì giảng toàn nguyên lý căn bản. NhÆ°ng khi thá»±c hành thì quả không Ä‘Æ¡n giản tí nào. Thật sá»± nếu không có lòng tin mạnh mẽ để chuyên tâm mà khổ luyện thì khó thành.
Khi ấy chàng bèn nói:
- Chỉ cần lão tiá»n bối không phiá»n lòng chỉ dạy, vãn bối nguyện theo há»c!
Bạch Cốt Ma Quân toét miệng cÆ°á»i nhÆ° vui vẻ, nhÆ°ng lát sau sa sầm lại, lắc đầu thở dài:
- Không được, những môn võ công của ta, ta phải mất đến mấy mÆ°Æ¡i năm chuyên tâm nghiên cứu mà thành, cho dù tiên đồng ngá»c nữ giáng thế cÅ©ng không thể trong chốc lát hấp thụ được. Huống gì ngÆ°Æ¡i lòng nóng nhÆ° lá»­a, chỉ tại muốn Ä‘i, thá»­ há»i làm sao luyện được chá»›?
Nói đến đó lão dừng lá»i, nhìn thấy Chu Má»™ng Châu đồng nhìn mình vẻ thành khẩn, lão nhắm mắt lại định thần, hồi lâu mở mắt ra nhìn chàng, há»i:
- Ngươi quyết rồi chớ?
Chỉ thấy Chu Mộng Châu gật đầu, lão nói:
- Äược vậy theo ta?
Nói rồi lão thả ngÆ°á»i rÆ¡i nhẹ trên ná»n đá nhÆ° chiếc lá khô, sãi chân bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c.
Trong làn vân vụ mùi hôi càng nồng nặc, thế nhÆ°ng Chu Má»™ng Châu vẫn không dám hé ná»­a lá»i, chỉ chịu khó tập quen vá»›i mùi hôi thối, bÆ°á»›c chân theo lão, trong lòng tá»± há»i chẳng hiểu lão Ä‘Æ°a Ä‘i đâu?
Qua một lúc, Chu Mộng Châu thấy Bạch Cốt Ma Quân dừng chân lại trước một miệng hang đen ngòm, quay đầu nói:
- Trong hang này có má»™t bầy dÆ¡i Ä‘á»™c sống, chúng rất tinh ranh nhanh nhẹn, mà ná»c Ä‘á»™c nguy hiểm, cắn trúng là chết ngay. Nếu ngÆ°Æ¡i bắt được má»™t con, thì lúc ấy trở ra đây gặp ta.
Chu Má»™ng Châu giá» má»›i biết mùi hồi tanh kia chính từ trong hang Ä‘á»™ng này bốc ra. Lại nghe lão ta nói vậy, thầm nhá»› lại lúc còn ở trong Hồ gia trang, chàng cÅ©ng đã từng Ä‘i bắt dÆ¡i lúc chập choạng tối Ä‘em chÆ¡i. Chuyện bắt dÆ¡i không phải là khó, thế nhÆ°ng nghe nói loài dÆ¡i có Ä‘á»™c cắn chết ngÆ°á»i thì lòng hÆ¡i run, chần chừ chÆ°a quyết.
Bạch Cốt Ma Quân nhìn thấy bộ dạng của chàng, thì hiểu ra ngay, nói:
- Ngươi sợ gì? Nên biết được ta thâu nhận truyện võ nghệ là phúc lớn cho ngươi đấy.
Nếu nhÆ° trÆ°á»›c đây bốn mÆ°Æ¡i năm, thái Ä‘á»™ của ngÆ°Æ¡i có thể ta đã ghi dấu trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i, rồi Ä‘uổi xuống núi từ lâu rồi!
Chu Má»™ng Châu chẳng nói gì, bị coi thÆ°á»ng, bất giác ngạo khí trổi lên, liá»n nhún chân phóng thẳng vào Ä‘á»™ng. Chẳng ngá» má»™t cổ kình khí nhẹ nhàng kéo chàng đứng lại. Chu Má»™ng Châu bất giác quay đầu, thấy Bạch Cốt Ma Quân nắm vật gì trong tay nói:
- Tính khí ấu trÄ© nóng nảy của ngÆ°Æ¡i, tÆ°Æ¡ng lai chỉ làm khổ ngÆ°Æ¡i, đây là linh dược ta đặc chế chuyên trị bách Ä‘á»™c. Linh dược này có thể phân dùng ba lần. Nếu ngÆ°Æ¡i bị dÆ¡i Ä‘á»™c cắn trúng ba lần, bất luận là bắt được con nào hay không, cÅ©ng phải nhanh ra khá»i Ä‘á»™ng. Ta phải có lá»i nói trÆ°á»›c, tránh ngÆ°Æ¡i cho rằng ta muốn hại ngÆ°Æ¡i.
Chu Má»™ng Châu đã biết tính khí của lão ta chẳng những há»· ná»™ bất thÆ°á»ng, mà yêu ghét cÅ©ng chóng thay đổi, khi ấy Ä‘Æ°a tay đón lấy viên linh dược giải Ä‘á»™c cho vào áo, rồi lặng lẽ Ä‘i vào hÆ°á»›ng Ä‘á»™ng.
Vừa đặt chân vào động đã nghe thấy những tiếng đập cánh phần phật, Chu Mộng Châu không vội vào sâu, đứng lại định thần để cho mắt quen dần với bóng tối, lúc ấy mới từng bước tiến sâu vào.
Tiếng vỗ cánh vừa rồi bỗng chốc im bặt, trong đông không khí ẩm thấp xú uế. Chu Mộng Châu hơi lấy làm lạ, nhưng chỉ cẩn thận từng bước tiến thẳng tới trước.
Càng lúc bóng tối càng dày đặc, mấy lần Chu Mộng Châu suýt va vào vách đá, cố vận nhãn lực nhưng vẫn chẳng nhận rõ ra gì với gì?
Bất giác chàng khá»±ng ngÆ°á»i dừng lại.
Bá»—ng ngay lúc ấy, nghe tiếng Bạch Cốt Ma Quân vá»ng bên tai:
- Äi thêm chừng hai mÆ°Æ¡i trượng nữa má»›i đến tổ của chúng.
Chu Mộng Châu giật mình, nghĩ chẳng ngỠlão theo chân mình, nhưng quay đầu nhìn chỉ thấy xa tít tắp một tia sáng mỠnhạt chung quy lão ta không hỠbám theo chàng. Nhưng Bạch Cốt Ma Quân có thể nhìn thấy chàng dừng lại sao? Không thể, vì vừa xa vừa tối, lại đoạn khuất đoạn ngoặc thì làm sao thấy được? Hay là lão luyện tới thông thiên nhĩ, xa ngoài mấy mươi trượng phân rõ tiếng bước chân? Chàng suy nghĩ một hồi, chỉ thấy lão ta quả là Ma vương, võ công phi phàm, khi ấy tiếp tục đi sâu vào trong.
Chu Má»™ng Châu lần mò thêm má»™t lúc, Æ°á»›c chừng vào thêm được mÆ°á»i trượng bấy giá» nghe tiếng vu vu bên tai, chợt má»™t cá»— kình phong ập tá»›i ngÆ°á»i. Chu Má»™ng Châu thấp ngÆ°á»i xuống theo bản năng, kình phong lÆ°á»›t nhanh qua đầu biến mất.
Chu Má»™ng Châu đã kịp hiểu ra má»™t con dÆ¡i to lá»›n dị thÆ°á»ng vừa tấn công. Chàng phán Ä‘oán có lẽ đã vào tá»›i sào huyệt của chúng, bèn ngÆ°ng thần vận công phòng bị. Chu Má»™ng Châu trÆ°á»›c đây tuy từng bắt dÆ¡i, nhÆ°ng chỉ là loại dÆ¡i nhá» bình tÆ°á»ng, vừa rồi má»™t cánh dÆ¡i lao tá»›i vá»— cánh phát ra kình phong mạnh nhÆ° thế, đủ thấy là loài dÆ¡i to lá»›n khác thÆ°á»ng. Äến má»™t con dÆ¡i mà đã thấy kinh, huống gì chúng có cả trăm cả nghìn con cùng tấn công thì dá»… gì đánh Ä‘uổi chúng nổi? NghÄ© đến đó đã thấy hÆ¡i lo, may mà nhá»› lại viên linh dược giải Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i má»›i có chút yên tâm Chu Má»™ng Châu đứng chần chừ chÆ°a biết có nên đánh Ä‘á»™ng lÅ© dÆ¡i hay là lén chá»™p má»™t con nào đó, rồi tìm cách trở ra? Äang suy nghÄ©, bá»—ng má»™t tràng cÆ°á»i từ hang núi dá»™i vào chấn Ä‘á»™ng cả thạch Ä‘á»™ng.
Trong thạch Ä‘á»™ng, lập tức muôn tiếng kêu kỳ dị, tiếng lÆ°á»›t gió ào ào, má»™t mùi hôi tanh khó tả xông lên. Chu Má»™ng Châu kịp hiểu Bạch Cốt Ma Quân cố tình dùng công lá»±c phát ra tiếng cÆ°á»i đánh Ä‘á»™ng lÅ© dÆ¡i, nghÄ© nhÆ° vậy cÅ©ng tốt, đỡ nhá»c công mình xua Ä‘uổi chúng.
Äám dÆ¡i Ä‘á»™c tuy hung hãn, nhÆ°ng phát hiện thấy ngÆ°á»i chúng càng hoảng thêm, lại thêm tiếng cÆ°á»i quái dị khiến chúng ùa nhau thả ngÆ°á»i bay lượn ào ào rồi tìm Ä‘Æ°á»ng vá»t ra ngoài. NhÆ°ng cả đàn Ä‘en nghịt vừa ra đến cá»­a Ä‘á»™ng, thấy ánh sáng chói lòa chúng lại ùn ùn bay vào.
Chu Má»™ng Châu nép ngÆ°á»i gần vách đá, khi tránh cho lÅ© dÆ¡i vá»t ra, lòng đã khấp khởi mừng, chẳng ngá» thấy chúng kéo nhau ào ào bay trở vào, liá»n đứng tá»±a ngÆ°á»i vào vách đá Ä‘á» phòng.
Nào ngá», nÆ¡i Chu Má»™ng Châu đứng chẳng khéo che lấp mấy ổ dÆ¡i, lúc lÅ© dÆ¡i kéo nhau bay trở vào có mấy con lao vào ngÆ°á»i chàng, chừng nhÆ° chỉ theo quán tính vỠổ. Chu Má»™ng Châu nghe tiếng lÆ°á»›t gió ập vào ngÆ°á»i mình thì nghÄ© lÅ© dÆ¡i tấn công, liá»n phóng chưởng đánh ra, mấy con trúng chưởng kêu lên "chít chítâ€.
Äám dÆ¡i vốn có má»™t số đã yên tÄ©nh nÆ¡i ổ của chúng, lúc này nghe thấy tiếng đồng bá»n bị nguy, lập tức thả ngÆ°á»i bay loạn xạ lên.
Không phát chưởng thì thôi, khi phát chưởng đánh thÆ°Æ¡ng mấy con, cả đàn kêu lên chí chóe bay ập đến ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu tấn công.
Chu Má»™ng Châu thì hai tay phát loạn chưởng. quyết không để chúng cắn trúng. Thế là vô hình trung chá»c giận đàn dÆ¡i Ä‘á»™c, chúng nhÆ° ong vở tổ nhào ngÆ°á»i vào, lá»›p này trúng chưởng rÆ¡i xuống là đám khác xông vào. Chu Má»™ng Châu phải hai tay liên hồi đánh ra má»›i cản lại được chúng.
Äánh nhau má»™t lúc, đàn dÆ¡i chừng nhÆ° khiếp sợ không dám phóng thẳng vào ngÆ°á»i chàng nữa, thế nhÆ°ng chúng cứ bay lượn trÆ°á»›c mặt chàng kêu lên những tiếng kỳ quái.
Những chiếc cánh sải lớn phất gió đến rát cả mặt.
Chu Má»™ng Châu vốn chỉ mong tóm được má»™t hai con là rá»i khá»i đây, lúc này thấy chúng bay lượn Ä‘en kịt trÆ°á»›c mặt, che khuất chút ánh sáng le lói từ bên ngoại rá»i vào, căn bản không kịp nhận ra từng con má»™t. Lúc ấy quyết định ra tay, chàng bèn nhào ngÆ°á»i tá»›i chá»™p mạnh. Cả lÅ© dÆ¡i bay né tránh, nhÆ°ng vì quá nhiá»u nên hai tay Chu Má»™ng Châu cÅ©ng đã kịp nắm chặt hai con.
Hai con dÆ¡i trong hai tay Chu Má»™ng Châu bị chá»™p cứng, chúng ré lên, rồi quay đầu cắn vào mu bàn tay của chàng. Chu Má»™ng Châu lập tức thấy hai cánh tay ê ê, chàng biết đã bị chúng cắn trúng, nhÆ°ng nghÄ© chỉ cần nhanh ra khá»i đây, má»i chuyện tính sau, khi ấy lập tức tung ngÆ°á»i phóng chạy. Chẳng ngá» lÅ© dÆ¡i nghe tiếng kêu cứu của đồng bá»n liá»n ào ào nhÆ° thác đổ lÆ°á»›t Ä‘uổi theo, đã có mấy con bám ngÆ°á»i vào vai chàng mà cắn, những hàm răng trắng nhá»n trông dá»… sợ. Chu Má»™ng Châu tay nắm hai con dÆ¡i vung lên đánh Ä‘uổi.
Thế nhưng đàn dơi như lũ đỉa đói bể bám theo rất cứng, hai chân cũng có, lưng cũng có, Chu Mông Châu đã phát hoảng, vốn định thả hai con dơi trong tay ra chạy lấy mạng, nhưng như thế thì uổng công vào đây, bèn nghiến răng mà chạy.
Quả là chạy cố mạng, trên lÆ°ng cÅ©ng đã thấy tê dại, cá»­a Ä‘á»™ng đã gần ká», ánh sáng thấy rõ, nhÆ°ng đàn dÆ¡i còn nghe thấy tiếng kêu cứu của đồng bá»n trong tay Chu Má»™ng Châu, nên không buông tha.
Chu Má»™ng Châu trở ngÆ°á»i, vung tay đánh “bốp bốp" rÆ¡i mấy con dÆ¡i, rồi tiếp tục cắm đầu phóng vá»t ra cá»­a, đàn dÆ¡i chẳng kể ánh sáng ùa ra nhÆ° đàn kiến Ä‘en nghịt. Chu Má»™ng Châu thân hình đã thấy vô lá»±c, ngã ngÆ°á»i trên đất, vốn còn tỉnh nhá»› lấy viên linh dược giải Ä‘á»™c. Thế nhÆ°ng buông tay thả con dÆ¡i thì lại thất bại, nên nghiến răng la lá»›n:
- Lão tiá»n ... bối ...
Nào ngỠchẳng nhìn thấy bóng lão quái nhân đâu, Chu Mộng Châu nghiến răng vùng đứng lên phóng chạy vỠhướng thạch động của Bạch Cốt Ma Quân ...
NhÆ°ng chẳng biết chạy được bao lâu, chỉ thấy đầu óc tối sầm cuối cùng thì ngã ngÆ°á»i chết giấc.
Khi Chu Mộng Châu tỉnh lại thì thấy đã nằm trong thạch động của Bạch Cốt Ma Quân.
Lão ngồi bên giÆ°á»ng đá đầu đẫm mồ hôi. Chu Má»™ng Châu định thần trí, nhá»› lại má»i chuyện đã xảy ra, nhìn lão gá»i lên:
- Lão tiá»n bối . ...
Bạch Cốt Ma Quân đưa tay cản lại nói:
- Chuyện này trách ta, chỉ vì chút tham bần, nhân lúc bá»n dÆ¡i Ä‘á»™c ùa hết ra ngoài Ä‘uổi theo ngÆ°Æ¡i, ta vào trong hốt phân chúng để luyện Dạ minh sa khiến ngÆ°Æ¡i thân thá» trá»ng Ä‘á»™c.
Thế nhÆ°ng cÅ©ng chỉ vì ngÆ°Æ¡i quá quật cÆ°á»ng, không chịu buông thả mấy cÆ¡n dÆ¡i ra lấy giải dược uống ngay. Hày! NhÆ°ng không sao, giá» thì ta đã dụng toàn công lá»±c giúp đẩy Ä‘á»™c tính theo thất khiếu của ngÆ°Æ¡i ra ngoài hết rồi. Lần này giúp ngÆ°Æ¡i đẩy Ä‘á»™c, ngược lại vá»›i bản thân ngÆ°Æ¡i càng thêm có lợi sau này ngÆ°Æ¡i sẽ biết.
Chu Má»™ng Châu nghe mà không biết lão ta nói có lợi gì cho mình, lúc ấy định chống tay ngồi dậy, nhÆ°ng liá»n bị lão Ä‘iểm má»™t cái, ngÆ°á»i thấy nặng ná», mí mắt sụp xuống rồi ngủ thiếp Ä‘i.
hết: Hồi 6, xem tiếp: Hồi 7
Tài sản của danangcity

  #7  
Old 25-05-2008, 05:25 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 7

Rá»i Tá»­ Cốc, Bắc Thiên SÆ¡n Cứu Bạn Lữ




Không biết ngủ thêm bao nhiêu lâu, lúc thức dậy Chu Má»™ng Châu thấy ánh nắng rá»i vào tràn ngập thạch Ä‘á»™ng. Chu Má»™ng Châu hít thở Ä‘iá»u hòa mấy hÆ¡i, thấy khí huyết không chút trở ngại, thậm chí có phần thông suốt hÆ¡n trÆ°á»›c, ngẫm nghÄ© có thể nguyên do Bạch Cốt Ma Quân trợ giúp mình.
Chu Má»™ng Châu vá»t ngÆ°á»i đứng lên, cảm thấy khác lạ, thân hình nhẹ nhõm hÆ¡n trÆ°á»›c rất nhiá»u, hÆ¡i có chút ngạc nhiên trong lòng, nhÆ°ng chẳng mấy để tâm, chạy vá»t ra cá»­a Ä‘á»™ng.
Äến ngoài cá»­a Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, Chu Má»™ng Châu cao hứng nhÆ° muốn reo lên.
Vốn hôm qua vân vụ má» mịt nên chẳng nhìn thấy gì, hôm nay trá»i nắng lên, mây mù tan hết, phóng mắt có thể nhìn thấy xa mấy mÆ°Æ¡i dặm.
Chỉ thấy chung quanh vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu xanh thẳm, phóng mắt nhìn chỉ thấy núi rừng trùng điệp thấp lè tè dưới chân, đủ thấy đỉnh núi này cao thế nào rồi.
Thạch động của Bạch Cốt Ma Quân nằm lơ lửng trên vách núi, chẳng biết bên trên cao đến đâu, nhưng nhìn lên cũng chỉ là một màu xanh xanh.
Chu Má»™ng Châu Ä‘ang tần ngần ngắm cảnh, bá»—ng giá»ng Bạch Cốt Ma Quân vá»ng xuống:
- Tiểu oa nhi, đến đây!
Chu Mộng Châu dõi mắt nhìn, mới hay lão đứng nghiêng với vách đá, thấy chàng nhìn lên, lão từ từ bước xuống cứ như đi trên bình địa.
Cứ nhìn thấy Bạch Cốt Ma Quân Ä‘i trên vách đá cÅ©ng đủ khiến ngÆ°á»i ta lạnh khiếp.
NhÆ°ng Chu Má»™ng Châu hôm qua đã nhìn thấy lão ngồi trên vách đá nhÆ° ngồi trên giÆ°á»ng rồi, cho nên chẳng lấy làm lạ gì nữa. Lúc ấy bÆ°á»›c đến chân vách đón lão ta.
Bạch Cốt Ma Quân xuống đến mõm đá, chẳng nói gì, hai ánh nhãn quan xanh lạnh cứ chăm chăm nhìn chàng, hồi lâu bỗng buông tiếng thở dài.
Chu Má»™ng Châu ngạc nhiên há»i:
- Lão tiá»n bối ...
Bạch Cốt Ma Quên chợt phát nộ, gắt lên:
- Hừ ... lão tiá»n bối? Ai là lão tiá»n bối của ngÆ°Æ¡i? Chỉ cần ra khá»i tá»­ cốc này ba bÆ°á»›c là ngÆ°Æ¡i quên ta ngay!
Chu Mộng Châu vội nói:
- Không, tuyệt đối không, tiểu bối chẳng những không quên lão tiá»n bối mà còn nhất định tìm đồ đệ của tiá»n bối vá».
Bạch Cốt Ma Quân nghe xong nhíu mày nghĩ ngợi, gật đầu nói:
- Nghe ngươi nói tợ như hạng tốt đấy, được, theo lão phu!
Nói xong lão nhún mình đã vá»t ra ngoài mÆ°á»i trượng, thân hình lay nhẹ, lại vá»t thêm bảy tám trượng nữa. Chỉ bằng hai cái lắc ngÆ°á»i đã phóng xa gần mÆ°á»i trượng đủ làm kinh ngÆ°á»i. Chu Má»™ng Châu nghÄ© cÅ©ng không nên để lão gia coi thÆ°á»ng, lúc ấy nhún ngÆ°á»i thi triển thân pháp vá»t theo được chừng ba trượng, bất giác tá»± lấy làm kinh ngạc, lại tung ngÆ°á»i vá»t thêm non ba trượng. So vá»›i hôm qua rõ ràng thân pháp đã vượt xa đến má»™t trượng, buá»™t miệng " ái" lên má»™t tiếng ngạc nhiên.
Phóng chạy được ná»­a Ä‘Æ°á»ng đã thấy Bạch Cốt Ma Quân quay trở lại vá»›i vật gì thắt ở lÆ°ng.
Chu Má»™ng Châu gặp lại Bạch Cốt Ma Quân không nói lấy ná»­a lá»i, nhìn chăm vào chàng má»™t hồi, lão bá»—ng cúi xuống nhặt lên má»™t viên đá, hai ngón tay bóp vụn ra thành bá»™t bấy giá» má»›i nói:
- Ngươi thử xem có được không?
Thủ pháp bóp đá thành bá»™t này chỉ có những ngÆ°á»i luyện ná»™i công đạt đến há»a hầu căn cÆ¡ má»›i thá»±c hiện được. Chu Má»™ng Châu ba năm qua đã tu tập vá»›i Äạo An pháp sÆ°, tuy không chuyên tâm truyá»n thụ ná»™i công, mà chủ yếu truyá»n thụ má»™t pho kiếm pháp, lúc ở vá»›i Nhẫn đại sÆ° thì lại hấp thu Phật Gia Tâm Pháp, cho nên ná»™i lá»±c không phải là không có căn cÆ¡, khi ấy nghe Bạch Cốt Ma Quân nói vậy thì cÅ©ng hứng chí, muốn thá»­ xem công lá»±c của mình thế nào.
NghÄ© rồi chàng cÅ©ng nhặt lên má»™t viên sá»i, quả nhiên cÅ©ng bóp được vỡ nát.
Chu Má»™ng Châu bóp vỡ viên sá»i tròn mắt ngá»› ngÆ°á»i trong sung sÆ°á»›ng, thật chẳng ngá» mình cÅ©ng thi triển được thủ pháp “Niết thạch thành phấn.†Bạch Cốt Ma Quân chẳng hiểu sao lại bật cÆ°á»i nói:
- Tốt, thằng ngốc, chớ ngớ ngẩn như vậy. Ngươi cho rằng là có thể bóp nát viên đá cứng như sắt thép chứ gì? Ngươi thử nhặt một viên nữa thử xem!
Chu Má»™ng Châu Ä‘ang chìm trong cÆ¡n sung sÆ°á»›ng, cho nên căn bản không nghe thấy Ä‘oạn đầu câu nói, chỉ nghe Ä‘oạn cuối bảo chàng thá»­ thêm viên nữa. Khi ấy cúi xuống nhặt tiếp má»™t viên sá»i, dùng hai ngón tay bóp má»™t cái, viên sá»i cÅ©ng lập tức nát thành cám.
Bạch Cốt Ma Quân chẳng chút biểu hiện nào trên sắc mặt, tự tay nhặt lên một viên đá, rồi vê vê nhẹ trong hai ngón tay của mình, cuối cùng trao cho Chu Mộng Châu:
- GiỠthì ngươi thử viên này.
Chu Má»™ng Châu không chút do dá»±, đón lấy viên đá, nào ngá» lần này bóp vào chỉ thấy hòn đá cứng trÆ¡ nhÆ° thép, dùng tận lá»±c mà bóp, hòn đá vẫn không chút suy suyển. Ná»—i vui mừng vừa rồi lập tức biến mất, đứng khá»±ng ngÆ°á»i nhìn viên đá trong tay.
Bạnh Cốt Ma Quân nói.
- Công phu không phải là chuyện má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà có được, lão phu cÅ©ng phải mất mấy mÆ°Æ¡i năm khổ luyện cùng vá»›i nhiá»u lần kỳ ngá»™ hạnh vận má»›i đạt đến công phu "Tụ sa thành thạch, niết thạch thành phấn". Cứ nhìn những viên đá này tợ nhÆ° rất cứng, kỳ thá»±c qua năm này tháng ná» bị mÆ°a nắng xâm thá»±c, phong hóa, nên chỉ bóp nhẹ là vụn, ngÆ°Æ¡i mừng rỡ gì chứ?
Chu Mộng Châu cứ ngỡ mình gặp phải kỳ ngộ, công lực đột nhiên tăng tiến mà mừng khấp khởi, chẳng ngỠbị Bạch Cốt Ma Quân nói thẳng như dội nước lạnh vào mặt, lúc ấy thẹn đỠchín cả mặt mày. Thế nhưng chàng vẫn không tin, nắm viên đá trong tay giơ lên nói:
- Thế nhưng viên đá này rất cứng, sao bảo là bị xâm thực, phong hóa, bóp là vụn ngay được?
- Hà ... đó là do lão phu đã ngầm vận công tụ lực vào nó trước khi đưa cho ngươi, nếu không tin ngươi nhặt thử viên khác mà xem.
Chu Mộng Châu chẳng tin, lập tức cúi xuống nhặt lên một viên khắc, quả nhiên chỉ bóp nhẹ đã thấy vỡ vụn. Chàng lại nhặt thêm viên nữa, cũng bóp vụn dễ dàng, bất giác buộc miệng nói:
- Äã biết dá»… bóp vụn, lão còn bảo tôi thá»­ làm gì kia chứ?
Bạch Cốt Ma Quân chẳng trả lá»i, nhặt lên má»™t viên đá bóp nhẹ vụn nhÆ° phấn, lại chìa tay ra trÆ°á»›c mặt chàng nói:
- NgÆ°á»i xem thật kỹ!
Chu Má»™ng Châu Ä‘Æ°a mắt nhìn kỹ, má»›i thấy rõ những vụn đá tá»± bao giá» nhÆ° kết dính lại vá»›i nhau thành má»™t viên thạch châu tròn nhẵn. Chu Má»™ng Châu nhìn mà không khá»i kinh ngạc, thầm cảm phục Bạch Cốt Ma Quân công lá»±c đã đạt đến cảnh giá»›i siêu phàm, khi ấy trầm lặng chẳng nói được gì.
Bạnh Cốt Ma Quân bá»—ng lấy từ trong ngÆ°á»i ra má»™t viên hắc trân châu lá»›n cỡ mắt rồng Ä‘en bóng, trên sắc mặt lÆ°á»›t qua má»™t vẻ khác thÆ°á»ng, nói:
- Äây là Cá»­u Dao Châu, môn ám khí Ä‘á»™c nhất trở thành khắc tinh của Bạch Cốt Ma công của lão phu. Lúc dụng nó cÅ©ng nhÆ° dụng những loại ám khí bình thÆ°á»ng khác, chá»— Ä‘á»™c đáo của Cá»­u Dao Châu mà năm xÆ°a TrÆ°á»ng Bạch đạo trưởng lấy nó thành danh giang hồ, là lúc bắn ra dùng chút xảo lá»±c, lập tức tầng ngoài hắc châu mở khai, bên trong bốn mÆ°Æ¡i chín ngá»n châm tẩm Ä‘á»™c bay ra. NgÆ°Æ¡i há»c không xong môn “Tùy Phong xúc ảnhâ€, lão phu muốn truyá»n môn Cá»­u Dao Châu này cho ngÆ°Æ¡i để khống chế tên môn đồ vô lại của ta, thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải thá» vá»›i ta má»™t Ä‘iá»u, nếu không gặp phải hoàn cảnh cá»±c kỳ nguy cấp, tuyệt đối không được dụng đến.
Bạch Cốt Ma Quân nói cuối câu rất nghiêm túc, Chu Mộng Châu thầm nghĩ:
- Vá»›i võ công thâm hậu nhÆ° lão ta, đến má»™t viên hắc châu chẳng đáng này mà cÅ©ng coi trá»ng, đủ thấy không phải là vật tầm thÆ°á»ng.
Nghĩ vậy, bèn đưa hai tay đón nhận một cách cung kính.
Bạnh Cốt Ma Quân nói tiếp:
- Äây chỉ là viên Cá»­u Dao Châu giả, lão phu chỉ mô phá»ng mà chế tạo ra thôi, chỉ không có bốn mÆ°Æ¡i chín cây mao châm tẩm Ä‘á»™c chứa bên trong, ngoài ra hoàn toàn giống vá»›i Cá»­u Dao Châu thật. Lúc rãnh rá»—i ngÆ°Æ¡i có thể dùng nó để luyện cho tay có kình lá»±c, thủ pháp phải luyện đến mức thành thục, có thể lâm trận sá»­ dụng chẳng thất thủ.
Chu Mộng Châu mân mê viên hắc châu trong tay, thấy trơn bóng như mỡ lòng rất vui.
Nhưng Bạch Cốt Ma Quân nói:
- Ngươi cất vào đi lúc nào rãnh rỗi hãy tập, công phu không phải ngày một ngày hai mà luyện thành.
Bạch Cốt Ma Quân lúc ấy bỗng cởi chiếc túi vải mang bên hông ra, nói tiếp:
- Trong chiếc túi này có hai mÆ°Æ¡i bốn viên Cá»­u Dao Châu, lão phu mang theo bên ngÆ°á»i nghÄ© cÅ©ng vô dụng, giá» cho tiểu oa đầu ngÆ°Æ¡i đây.
Chu Má»™ng Châu tiếp lấy chiếc túi cÆ°á»i cÆ°á»i, nói:
- Lão tiá»n bối chẳng lẽ không sợ ...
Chàng má»i nói đến đó, bá»—ng thấy Bạch Cốt Ma Quân trừng mắt lạnh lùng, cánh tay quá»· vÆ°Æ¡n ra chá»™p giật lại chiếc túi, hai mắt không rá»i khá»i mắt chàng. Chu Má»™ng Châu trong lòng phát hoảng, nhÆ°ng câu nói đã bá» lá»­ng, chàng cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc trÆ°á»›c lão quái nhận tính tình thất thÆ°á»ng này.
Chu Má»™ng Châu trong lòng cảm thấy không phục lão ta, nhÆ°ng ngẫm nghÄ© kỹ thì lão ta nói cÅ©ng chẳng sai, bản thân chàng đã chẳng há»c nổi những môn công phu lão truyá»n thụ.
Vả lại chàng cÅ©ng chẳng tâm huyết nào mà ở lại đây lâu để há»c võ nghệ vá»›i lão ta, khi ấy chỉ cúi đầu chẳng nói gì.
Bạch Cốt Ma Quân chẳng hiểu nghÄ© gì, nhÆ°ng chỉ thấy đôi môi mấp máy nhÆ° muốn nói gì, nhÆ°ng rồi lại thôi. Chu Má»™ng Châu cÅ©ng không lên tiếng, thành ra bá»n há» song phÆ°Æ¡ng nhìn nhau im lặng.
Qua một lúc, Bạch Cốt Ma Quân đột nhiên quay phắt mặt đi nơi khác, nói dứt khoát:
- NgÆ°Æ¡i là con lừa đần Ä‘á»™n, dạy công phu gì cho ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng hấp thụ được, xem ra ngÆ°Æ¡i ngạo khí thì lá»›n mà bản lÄ©nh thì nhá». Ài! Ta chẳng muốn dạy công phu gì cho ngÆ°Æ¡i nữa, cÅ©ng chẳng thiết giữ ngÆ°Æ¡i lại đây thêm giây phút nào nữa, ngÆ°Æ¡i cút Ä‘i cho khuất mắt ta.
Chu Má»™ng Châu thừa hiểu lão ta há»· ná»™ thất thÆ°á»ng, nghÄ© ở lại làm bạn vá»›i lão ta chỉ e phúc ít há»a nhiá»u. Tuy rằng lão ta võ công siêu phàm, ở lại đây vá»›i hôm vài tháng, thậm chỉ vài năm thì có thể hấp thụ ít nhiá»u bản lÄ©nh. NhÆ°ng lại nghÄ© trá»… nãi công việc của sÆ° phụ, chàng dứt quyết rá»i khá»i đây, bèn nói:
- Lão tiá»n bối nhÆ° đã nói vậy, tiểu bối nên Ä‘i sá»›m ...
Bạch Cốt Ma Quân đã xua tay như xua tà, quát lớn:
- Cút! Ngươi cút ngay!
Chu Má»™ng Châu chẳng nói gì thêm, quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i. NhÆ°ng má»›i Ä‘i được vài bÆ°á»›c, chàng dừng lại quay đầu nói:
- À, còn má»™t chuyện tôi quên há»i lão tiá»n bối, vị đồ đệ của lão tiá»n bối danh tính là gì?
Bạch Cốt Ma Quân “a" lên mặt tiếng đáp:
- Hắn là tên Ä‘a nghi, nên ban ngày ít khi xuất hiện, đến dung mạo hắn cÅ©ng thÆ°á»ng thay đổi, nói ra vá»›i ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vô ích!
Chu Mộng Châu lúng túng nói:
- Vậy tôi làm sao nhận ra hắn?
Bạch Cốt Ma Quân trầm ngâm suy nghĩ một lúc gại gù nói:
- Ta có một biện pháp rất tuyệt diệu chẳng cần ngươi tìm đến hắn, thì hắn cũng tự tìm đến ngươi!
Vừa nói Bạch Cốt Ma Quân vừa lấy trong ngá»±c ra má»™t xúc vải má»m nhÆ° tÆ¡ mà chẳng phải tÆ¡, óng nhÆ° lụa mà không phải lụa, trên ná»n Ä‘en in nhiá»u hình hoa văn sắc trắng. Lão rÅ© má»™t cái, thấy xúc vải thá»ng xuống, lúc này má»›i nhận ra là má»™t tấm áo choàng phủ thân, lão nói tiếp:
- Äây vật kỳ bảo năm xÆ°a ta hành cÆ°á»›c giang hồ chẳng giây phút nào rá»i khá»i ngÆ°á»i, cÅ©ng là di vật của vị võ lâm nhất đại kỳ nhân Thiên Lãng Tá»­. Nó được làm bằng tÆ¡ trá»i, dai bá»n chắc chắn, có thể chống đỡ được chưởng lá»±c, chỉ lá»±c và ám khí các loại. Hình đầu lâu trên ngá»±c áo là sau này ta gia thêm, cho nên má»›i có biệt danh Bạch Cốt Ma Quân, sau khi ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i đây, chỉ cần vận chiếc Bạch Cốt y này vào ở chá»— đông ngÆ°á»i, chừng ba lần tá»± nhiên sẽ có ngÆ°á»i tìm đến ngÆ°Æ¡i ...
Nói đến đó, chợt nhÆ° nhá»› ra Ä‘iá»u gì, lão liá»n vá»t ngÆ°á»i trở vào Ä‘á»™ng, lát sau trở ra vá»›i hai dải lụa trong trên tay trao cho Chu Má»™ng Châu, rồi trao luôn cả chiếc túi vái Ä‘á»±ng Cá»­u Dao Châu, nói:
- Ta chợt nhá»› ra, khi ngÆ°Æ¡i vận chiếc Bạch Cốt y này lên ngÆ°á»i, chẳng những có thể dẫn dụ tên đồ đệ của ta đến, mà còn có vài đối địch năm xÆ°a của ta tá»± nhiên cÅ©ng tìm tá»›i. NgÆ°Æ¡i vá»›i vài miếng bản lÄ©nh trong ngÆ°á»i, quyết chẳng phải là đối thủ của chúng. NgÆ°Æ¡i cầm lấy hai dải lụa này, bên trên ký tải mấy môn võ công bản môn của ta Ä‘á»u rất dá»… luyện, chừng nào ngÆ°Æ¡i luyện thành công, lúc ấy má»›i giúp làm việc của ta, nhá»› chứ?
Chu Mộng Châu nhẳng phải ngạc nhiên sự thay đổi chủ ý đột ngột của lão, khi ấy đón nhận cung kính:
- Äa tạ tiá»n bối ban tứ!
Bạch Cốt Ma Quân phất tay, lạnh giá»ng:
- Chẳng cần!
Chu Má»™ng Châu tuy ở vá»›i lão ta hai ngày, thế nhÆ°ng thấy giữa bá»n há» có sợi dây tình cảm khó nói. Lão Ä‘Æ¡n thân nÆ¡i tá»­ cốc này, nghÄ© thấy thÆ°Æ¡ng, khi ấy chàng buá»™t miệng nói:
- Lão tiá»n bối ở đây má»™t mình thật cô quạnh lạnh lẽo tiểu bối thá»±c muốn ở lại cùng lão tiá»n bối má»™t thá»i gian!
Bạch Cốt Ma Quân trợn mắt quát:
- Nói bậy! Lão phu ẩn cÆ° thế ngá»a, lấy trăng làm bạn, lấy hạc làm ngÆ°á»i thân, Ä‘i mây vá» gió, há cần thứ chÆ°a ráo máu đầu ngÆ°Æ¡i ở lại đánh bạn!
Nói rồi, lão vung cánh tay khẳng khiu chộp lấy tay Chu Mộng Châu, sãi bước chạy ngược vách đã mà lên tợ như chạy trên đất bằng. Chu Mộng Châu nhắm mắt không dám nhìn, chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù, đủ thấy tốc độ nhanh chừng nào rồi.
Thá»i gian chÆ°a qua tuân trà, Bạch Cốt Ma Quân dừng chân lại, buông tay chàng ra. Chu Má»™ng Châu mở mắt nhìn má»›i biết đã lên tá»›i Ä‘á»™ng hậu khẩu, nÆ¡i chàng mấy hôm trÆ°á»›c bị trúng chưởng bất tỉnh nhân sá»±. Bạch Cốt Ma Quân đẩy nhẹ má»™t chưởng, cả ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu ngã nhào vá» trÆ°á»›c mấy trượng, buông giá»ng:
- Äi!
Chu Má»™ng Châu giữ được ngÆ°á»i lại khi ấy quay đầu nhìn, nhÆ°ng bóng Bạch Cốt Ma Quân đã biến đâu mất dạng.
Chu Má»™ng Châu má»™t mình đứng tần ngần trÆ°á»›c Ä‘á»™ng hậu khẩu, hồi tưởng lại tất cả những chuyện chỉ vừa xảy ra cách đây hai hôm, mà cứ nhÆ° đã lâu lắm rồi. Thá»±c tình nhiá»u Ä‘iá»u xảy ra hết sức Ä‘á»™t ngá»™t mà bất ngá», khiến chàng mÆ¡ hồ tợ nhÆ° vừa tỉnh lại sau má»™t giấc chiêm bao.
Chính lúc chàng bần thần trong dòng suy nghÄ©, sau lÆ°ng bá»—ng có tiếng áo xé gió. Chu Má»™ng Châu giật mình quay phắt lại, kịp nhận ra hai gã đại hán má»™t cao mặt thấp, gã cao mặt có vết theo dài, chính là gã hắc y hắn tá»­ hôm trÆ°á»›c muốn bắt ngÆ°á»i.
Hai gã đại hán gặp lại Chu Má»™ng Châu thì đứng há hốc mồm miệng, chân nhÆ° trồng xuống đất, nhất thá»i chÆ°a thốt lên được lá»i nào. Chu Má»™ng Châu lúc bám theo chân bá»n há» chỉ cốt truy cứu ná»™i tình, đồng thá»i cứu ngÆ°á»i. NhÆ°ng lúc này ngoài hai gã ra, chẳng còn thấy bóng ma nào, nên chÆ°a biết phải há»i chúng thế nào, cứ đứng Ä‘Æ°a mắt nhìn chúng.
Gã mặt thẹo là Kiá»u Phàm tính nóng nảy, khi ấy y phát ná»™ há»i trÆ°á»›c.
- Thằng nhóc, nhìn gì chứ? Ta há»i ngÆ°Æ¡i làm sao ngÆ°Æ¡i vào đây?
Chu Mộng Châu nhíu mày, vặn lại:
- Ã! Má»›i là chuyện lạ chứ, ngÆ°Æ¡i không nhìn ta làm sao biết ta Ä‘ang nhìn ngÆ°Æ¡i?
Kiá»u Phàm phát giận, gắt lên:
- Hắc hắc ... Thằng nhãi, ngươi cứng đầu lắm, để ông thâu nhận ngươi!
Nguyên là Kiá»u Phàm và Hầu Tam ở trên này chỠđợi Hoàng DÆ°Æ¡ng xuống dò thám dÆ°á»›i vá»±c cả ngày trá»i chẳng thấy trở lên, bá»n há» cả hai trong lòng nôn nóng lẫn lo lắng, tuy không biết tình hình thá»±c hÆ° thế nào, nhÆ°ng Ä‘oán Hoàng DÆ°Æ¡ng gặp dữ nhiá»u lành ít.
Nếu biết bá»n há» ba ngÆ°á»i không đồng há», nhÆ°ng kết nghÄ©a đệ huynh, mÆ°á»i mấy năm nay cÆ° xá»­ vá»›i nhau tình nhÆ° thủ túc. Lúc ấy quá sốt ruá»™t Kiá»u Phàm cÆ°Æ¡ng quyết xuống vá»±c xem tình hình Hoàng DÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào. NhÆ°ng Hầu Tam tính toán lợi hại, thấy có xuống cÅ©ng chỉ nguy đến tính mạng, chi bằng ở lại trên này chá» tá»›i lúc thuận tiện sẽ xuống xem.
Vả lại lúc này Ä‘ang cần ngÆ°á»i để chăm sóc bảo vệ cho trang chủ Ä‘ang thụ Ä‘á»™c thÆ°Æ¡ng.
Khuyên năm lần bảy lượt lúc ấy Kiá»u Phàm má»›i chịu thôi.
Cả hai trở lại ná»™i Ä‘á»™ng hầu thi hai bên Thụ Tinh trang chủ Chung Nghi. Chung Nghị vẫn ngồi dá»±a vào vách đá, ngá»±c thở nhẹ, mắt tợ nhÆ° thất thần, chung quy không thấy chút tiến triển nào khá hÆ¡n. Bá»n Kiá»u Phàm bấy giá» mang xác của Khảm Ly Tá»­ vứt ra ngoài rồi trở lại bên ngÆ°á»i Chung Nghị qua má»™t đêm.
Sáng lại, sau má»™t hồi bàn bạc, Kiá»u Phàm nhận thấy cứ ở lại bên trang chủ không phải là thượng sách, liá»n Ä‘á» nghị Ä‘i tìm má»™t bậc cao nhân võ công siêu phàm, cầu khẩn vá» liệu thÆ°Æ¡ng cho trang chủ, thì may ra có hy vá»ng. Quyết định nhÆ° thế, cả hai ra ngoài Ä‘i tìm cao nhân, thật ra cÅ©ng chỉ là chuyện cầu may. Suốt má»™t ngày chẳng có kết quả, bá»n há» quay vá» thì gặp Chu Má»™ng Châu ở đây.
Hôm trÆ°á»›c rõ ràng Kiá»u Phàm nhìn thấy má»™t lão quái nhân ngÆ°á»i nhÆ° xÆ°Æ¡ng khô kẹp Chu Má»™ng Châu bên nách Ä‘i xuống vá»±c. Hai ngày nay chàng tá»± nhiên trở lên được đây, trá»ng thÆ°Æ¡ng trong ngÆ°á»i cÅ©ng hồi phục, thá»±c nghÄ© không khá»i kinh ngạc. Thế nhÆ°ng Kiá»u Phàm tính thô lá»— nên nóng giận là Ä‘á»™ng thủ. Hầu Tam ngược lại nhận ra vấn Ä‘á», bèn cản tay đại ca.
Kiá»u Phàm đẩy Hầu Tam ra ngoài, la lá»›n:
- Tam đệ, chuyện này không cần đệ nhúng tay vào!
Hầu Tam vá»™i nháy mắt vá»›i Kiá»u Phàm. Kiá»u Phàm thÆ°á»ng ngày vẫn phục tam đệ thông minh trí huệ, khi ấy má»›i nén giận "hừ" má»™t tiếng thoái lui.
Hầu Tam bÆ°á»›c lên chấp tay thi lá»… cùng Chu Má»™ng Châu, và há»i:
- Tôn tính đại danh tiểu huynh đệ là gì?
Chu Má»™ng Châu hÆ¡i ngá»› ngÆ°á»i trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ nhã nhặn của Hầu Tam, liếc mắt vá» phía Kiá»u Phàm há»i lại:
- Vị kia còn muốn thâu nhận ta chứ?
Kiá»u Phàm trừng mắt định lên tiếng, nhÆ°ng Hầu Tam nhanh chóng cÆ°á»i gượng nói:
- Tiểu huynh đệ bất tất Ä‘a nghi, tại hạ muốn há»i thăm má»™t chuyện.
Chu Má»™ng Châu trố mắt ngạc nhiên há»i lại:
- Muốn há»i tôi má»™t chuyện?
- Äúng thế!
Chu Mộng Châu trong đầu nghĩ nhanh một ý bèn nói:
- Äược chỉ cần tôi biết gì, tất sẽ đáp. Thế nhÆ°ng tôi cÅ©ng muốn há»i các vị má»™t chuyện, chúng ta coi nhÆ° trao đổi nhau chứ?
Kiá»u Phàm và Hầu Tam nghe vậy thi Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau. Hầu Tam im lặng chỠđợi Kiá»u Phàm quyết định. Sau má»™t hồi trầm ngâm suy nghÄ©, Kiá»u Phàm gật đầu ý thị chấp nhận. Hầu Tam má»›i nói:
- Äược chúng ta quyết định nhÆ° thế. Chúng ta có má»™t vị huynh đệ từng Ä‘i xuống vá»±c, không biết tiểu huynh đệ có nhìn thấy hay không?
Chu Má»™ng Châu há»i:
- Có phải là vị lão huynh mắt trắng, ngÆ°á»i cao, tÆ°á»›ng mạo nho nhã hôm trÆ°á»›c cùng vá»›i nhị vị gặp tôi lúc vào đây?
Kiá»u Phàm và Hầu Tam đồng thanh đáp ngay:
- Äúng rồi!
Chu Má»™ng Châu đáp gá»n:
- Äã chết!
Kiá»u Phàm và Hầu Tam vừa nghe vậy Ä‘á»u chấn Ä‘á»™ng, Kiá»u Phàm sấn lên má»™t bÆ°á»›c, thất thanh há»i dồn:
- Lá»i ngÆ°Æ¡i chắc chứ?
- Ta lừa các ngÆ°Æ¡i để làm gì chứ, vị ấy trên ngÆ°á»i không có chút thÆ°Æ¡ng tích, nhÆ°ng trên đầu thì thấy năm lá»— hổng nhá», mà lại không có vết máu chảy ra.
Kiá»u Phàm rống lên má»™t tiếng thống thiết xông chạy vá» hÆ°á»›ng Ä‘á»™ng khẩu, thế nhÆ°ng Hầu Tam đã nhanh chân phóng tá»›i cản lại, nói:
- Äại ca. Xin hãy nén ná»—i bi thống, nhị ca chết cÅ©ng là nằm trong dá»± liệu của chúng ta, mà tính mệnh của trang chủ cÅ©ng chÆ°a đến ná»—i tuyệt vá»ng. Äại ca nếu không bình tÄ©nh để làm việc, thì rất nguy đến tính mệnh Trang chủ. Xin đại ca suy nghÄ© cho kỹ.
Kiá»u Phàm dừng chân lại ở Ä‘á»™ng khẩu, nÆ°á»›c mắt nhÆ° mÆ°a. Hầu Tam kéo tay Kiá»u Phàm đến trÆ°á»›c mặt Chu Má»™ng Châu, nói tiếp:
- Tiểu huynh đệ, tại hạ muốn há»i thêm má»™t chuyện nữa!
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
- Äược thì được, thế nhÆ°ng chúng ta đã thÆ°Æ¡ng lượng nhau từ đầu, giỠđến lượt tại hạ há»i má»™t chuyện, sau khi đáp xong, các hạ có thể tiếp tục há»i.
Hầu Tam chẳng biết làm cách nào, đành nói:
- Äược ngÆ°Æ¡i há»i Ä‘i!
- Khi ở ngoài rừng các ngÆ°Æ¡i bắt ai? NgÆ°á»i đó hiện tại đâu rồi?
Nghe Chu Má»™ng Chầu há»i liên tục vá» chuyện này. Hầu Tam chÆ°a đáp được, thần sắc đã thấy khác thÆ°á»ng. Chu Má»™ng Chân lanh trí liá»n chặn trÆ°á»›c:
- E ... ngươi không được đáp dối!
Hầu Tam ho khan một tiếng, gật đầu đáp:
- Là má»™t thằng bé chừng mÆ°á»i ba mÆ°á»i bốn tuổi, cÅ©ng không biết tính danh hắn là gì, hai hôm trÆ°á»›c được ngÆ°á»i ta cứu mất rồi!
Chu Má»™ng Châu vẻ không an tâm, vặn há»i:
- Các ngÆ°á»i không giết hắn Æ°?
Hầu Tam lắc đầu nói:
- Không!
- Vậy thì tốt, các ngÆ°Æ¡i giá» muốn há»i gì há»i nhanh Ä‘i, ta còn chuyện cần Ä‘i gấp!
Hầu Tam nhìn ra hÆ°á»›ng ngoài vá»±c núi, há»i:
- Tiểu huynh đệ hôm trÆ°á»›c nằm tại đây thân trúng trá»ng thÆ°Æ¡ng, vậy mà chỉ hai hôm là hồi phục hoàn toàn, đại ca ta từng nhìn thấy má»™t lão quái nhân hình nhÆ° cốt khô bế ngÆ°Æ¡i xuống vá»±c có phải chính ngÆ°á»i đó trị thÆ°Æ¡ng cho tiểu huynh đệ? Vị ấy danh tánh là gì?
Chu Mộng Châu gật đầu đáp:
- Äúng, là lão ta ...
NhÆ°ng vừa thốt lên được mấy tiếng, bá»—ng cá»­a thạch Ä‘á»™ng sầm lại, Bạch Cốt Ma Quân xuất hiện khiến cả bá»n Kiá»u Phàm và Hầu Tam giật thót mình thoái lui. Chu Má»™ng Châu đứng yên tại chá»— nhÆ°ng không nói thêm được.
Bạch Cốt Ma Quân đảo nhanh đôi nhãn châu trong hố mắt chiếu lên mặt Chu Má»™ng Châu, lạnh giá»ng nói:
- Lão phu quên dặn ngÆ°Æ¡i là danh tính của lão phu tuyệt đối không được nói vá»›i ngÆ°á»i khác, đồng thá»i cÅ©ng không được nói ra nÆ¡i lão phu ẩn cÆ°.
Nói đến đó, lão chuyển ánh mắt lạnh nhÆ° băng chiếu lên mặt bá»n Kiá»u Phàm và Hầu Tam:
- Các ngÆ°Æ¡i há»i danh tánh lão phu để làm gì há»­?
Hầu Tam đã có chủ ý trong lòng, khi ấy cung kính chấp tay nói:
- Không giấu gì tiá»n bối, tệ trang chủ Chung Nghị hiện Ä‘ang ẩn cÆ° liệu thÆ°Æ¡ng tại đây, chẳng ngá» bị cừu nhân tìm đến, nhân lúc chúng Cái Bang không ở bên cạnh bảo vệ, đã ra tay khiến tệ trang chủ thụ trùng thÆ°Æ¡ng. Chúng vãn bối hôm trÆ°á»›c vô tình mà phát hiện được hành tung của tiá»n bối, nên má»›i há»i thăm vị tiểu huynh đệ này, ý nguyện khẩn cầu tiá»n bối ra tay cứu trị thÆ°Æ¡ng tích cho tệ trang chủ.
Bạch Cốt Ma Quân lạnh giá»ng nói:
- Hừ! Trang chủ Tụ Tinh trang Chung Nghị của các ngÆ°Æ¡i có phải là má»™t lão gù từ mÆ°á»i năm trÆ°á»›c đến ẩn thân ở đây, má»—i năm phải hấp huyết tinh của mÆ°á»i tám mạng ngÆ°á»i để trị thÆ°Æ¡ng thế không?
Kiá»u Phàm và Hầu Tam đồng thanh đáp:
- Äúng vậy ạ!
Banh Cốt Ma Quân nói:
- Lão phu vốn cÅ©ng không muốn nhúng tay vào chuyện này, thế nhÆ°ng kỳ Ä‘á»™c trên ngÆ°á»i hắn trong thiên hạ duy nhất chỉ có lão phu má»›i biết được. NhÆ°ng lão phu vá»›i hắn bình sinh không ân oán, sao có thể hạ Ä‘á»™c hắn được, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại tám phần chính là tên môn đồ vô lại của ta hạ sÆ¡n tác ngược, hiện tại ta dùng ná»™i công đẩy kỳ Ä‘á»™c kia ra, chỉ ná»™i trong má»™t ngày thì có thể hồi phục!
Kiá»u Phàm và Hầu Tam nghe ra lão quái nhân là sÆ° phụ của cừu nhân của trang chủ, ngÆ°á»i đã dụng Ä‘á»™c đả thÆ°Æ¡ng trang chủ, nhất thá»i chấn Ä‘á»™ng kinh hoảng. Kiá»u Phàm tính thô lá»— nóng nảy, liá»n thét lá»›n:
- Lão quái, trang chủ chúng ta trúng độc của ngươi, giỠlại còn nói giúp trị độc, ta thí mạng với ngươi!
Vừa nói gã vừa vung song chưởng xông tá»›i tấn công. Gã phẫn hận trong lòng nên khi xuất chưởng là dốc thập thành công lá»±c, uy thế nhÆ° vÅ© bão. Chẳng ngá» chỉ thấy Bạch Cốt Ma Quân cÆ°á»i nhạt phất tay nhẹ má»™t cái, cả ngÆ°á»i Kiá»u Phàm văng ngược vá» sau mÆ°á»i mấy bá»™, kình phong chưởng lá»±c của gã tiêu tan đâu mất, gã rÆ¡i trên ná»n đá “huỵch" má»™t tiếng, miệng thấy há»™c máu tÆ°Æ¡i.
Chu Má»™ng Châu thầm biết Bạch Cốt Ma Quân thân tàng ná»™i công siêu chúng, thế nhÆ°ng đáo để uyên thâm chừng nào thì chÆ°a biết được, lúc này nhìn thấy chỉ má»™t cái phất tay của lão ta đã đánh bật ngÆ°á»i có công lá»±c chẳng phải tầm thÆ°á»ng nhÆ° Kiá»u Phàm dá»… nhÆ° trở bàn tay. Trong lòng chàng hâm má»™ lẫn kính phục rất nhiá»u.
Hầu Tam chạy đến bên ngÆ°á»i Kiá»u Phàm đỡ đại ca dậy, thấy thÆ°Æ¡ng thế đại ca chẳng nhẹ tí nào, trong lòng căm hận chỉ muốn liá»u mạng má»™t phen. Thế nhÆ°ng nghÄ© lại đối đầu vá»›i lão quái nhân công lá»±c siêu phàm nhÆ° vậy thì chỉ uổng tá»­, chẳng những không làm được gì lão ta, ngược lại còn mất má»™t cÆ¡ há»™i cứu sống trang chủ. NghÄ© đến đó, gã tá»± nhiên nén cÆ¡n phẫn hận trong lòng, chỉ chăm sóc thÆ°Æ¡ng thế cho Kiá»u Phàm.
Bạch Cốt Ma Quan nhìn Chu Mộng Châu xua tay, nói:
- Ngươi đứng chết ở đó làm gì, còn chưa nhanh đi làm chuyện của ngươi đi!
Chu Má»™ng Châu thấy chuyện của song phÆ°Æ¡ng thật không liên can gì đến mình, huống gì Bạch Cốt Ma Quân có Æ¡n cứu mạng cho mình, giá» lão đã nói vậy, chàng phải thêm nhiá»u lá»i làm gì. NghÄ© vậy bèn quay ngÆ°á»i Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Ä‘á»™ng hậu khẩu. BÆ°á»›c chân vào thạch Ä‘á»™ng, trÆ°á»›c mắt là những lối rẽ bất tận, chàng biết đã bắt đầu vào Cá»­u U Äịa Phủ. Khi ấy theo tẩu pháp “Tả nhất hữu nhi, tiá»n tam hậu tứ†mà Ä‘i. Ban đầu thì không chắc chắn là có thể Ä‘i đúng, thế nhÆ°ng sau mấy vòng thá»±c hiện tẩu pháp nhÆ° vậy thì phía cuối thạch đạo đã thấy có ánh sáng chói lòa, biết mình đã Ä‘i đúng.
Thì ra trước đây chàng cũng thực hiện đúng tẩu pháp như thế, nhưng khi ấy không phải đứng ở vị trí xuất phát cho nên mới bị lệch lối đi.
Cuối thạch đạo mấyi khối đá lá»›n chắn lối, ánh sáng chỉ là theo khe hở chiếu vào. Chu Má»™ng Châu dùng hai tay vận sức xê dịch phiến đá, nhÆ°ng không chút dịch chuyển. Lúc ấy nghÄ© hẳn phải có cÆ¡ quan Ä‘iá»u khiển Ä‘á»™ng môn.
Chu Má»™ng Chân ngÆ°ng mục nhìn quanh má»™t lúc quả nhiên thấy trên vách đả bên trái có má»™t vòng đồng, liá»n nhảy lên nắm vòng đồng mà kéo má»™t cái. Phiến đá dịch chuyển quay nữa vòng để lá»™ Ä‘á»™ng khẩu, chàng nhún chân nhảy ngÆ°á»i ta ngoài.
Ra khá»i thạch Ä‘á»™ng, Chu Má»™ng Châu liá»n nhắm theo hÆ°á»›ng Bắc Thiên SÆ¡n mà Ä‘i.
Ba hôm sau, chàng đã Ä‘i lên hÆ°Æ¡ng Bắc được hÆ¡n trăm dặm, nhÆ°ng không biết Bắc Thiên SÆ¡n đích xác nằm ở đâu, vốn muốn tìm gặp ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng để há»i thăm, nhÆ°ng cả má»™t vùng núi phía bắc rá»™ng lá»›n mênh mông này, ngoài hoang thú Ä‘á»™c xà ra, chẳng thấy có bá»—ng ngÆ°á»i nào.
Äi thêm ná»­a ngày nữa, thì rừng thÆ°a dần, trÆ°á»›c mắt lại là má»™t sa mạc cát trắng mông mênh vô bá» bến. Chu Má»™ng Châu nghÄ© đây hẳn đã tận cuối Bắc Thiên SÆ¡n, cần phải quay lại. NghÄ© rồi chàng Ä‘i ngược lại, nhÆ°ng lần này không theo Ä‘Æ°á»ng cÅ© mà men theo các chân núi Ä‘i.
Vừa vượt qua má»™t sÆ¡n cÆ°á»›c đầu tiên, chàng bắt gặp má»™t bếp giả tạm gác bằng nhiá»u cây củi nhÆ° chàng vẫn thÆ°á»ng làm khi nÆ°á»›ng chim thỠđể ăn. Bếp chỉ còn lại tro nguá»™i lạnh.
Theo nhÆ° dấu tro còn má»›i, chàng Ä‘oán định quanh đây tất có ngÆ°á»i.
Chu Má»™ng Châu đã nhiá»u ngày không gặp bóng ngÆ°á»i, giá» nghÄ© vậy thì trong lòng phấn chấn liá»n chạy quanh tìm kiếm.
Tìm kiếm hồi lâu, chẳng thấy bóng ngÆ°á»i nào, thế nhÆ°ng ở má»™t khu rừng chàng phát hiện ra trên má»™t vạt đất trống có nhiá»u dấu chân tạp loạn. Chàng nhíu mày quan sát, phát hiện dấu chân tạp loạn lá»›n bé không giống nhau, chí ít cÅ©ng phải có đến bốn ngÆ°á»i. Trong đó có má»™t giấu giầy thon dài chừng ba bốn thốn, tợ nhÆ° dấu chân nữ nhân.
Chu Má»™ng Châu tìm kiếm thêm quanh đó, lại phát biện ra thêm má»™t Ä‘iá»u, có má»™t hố sâu, chân lún hẳn xuống đất có đến cả vài phân, có dấu chân thậm chí lún sâu đến cả thốn. Xem tình hình chừng nhÆ° ở đây vừa xảy ra má»™t trận ẩu đả kịch liệt.
Äang còn trầm ngâm suy nghÄ©, bá»—ng trong tiếng gió Ä‘Æ°a cành lá xào xạc, Chu Má»™ng Châu nghe thấy có tiếng ngÆ°á»i rên rỉ. Chàng nhất thá»i giật mình, nhÆ°ng rồi liá»n phóng chân chạy vá» hÆ°á»›ng đó. Chạy chừng năm trượng, sau má»™t gốc cây Ä‘ai thụ, Chu Má»™ng Châu phát hiện ra má»™t nam nhân nằm sấp mặt xuống đất, chàng vá»™i chạy đến trở ngÆ°á»i kia lại. NgÆ°á»i kia bê bết máu, thÆ°Æ¡ng tích xem ra rất trầm trá»ng, mặt trắng dã, mắt đã thấy vô thần, nhìn Chu Má»™ng Châu mà đôi môi mấp máy nhÆ° muốn nói gì, thế nhÆ°ng không thốt lên được thành tiếng.
Chu Má»™ng Châu chẳng biết chút gì vá» trị liệu thÆ°Æ¡ng thế, lúc này lòng muốn cứu ngÆ°á»i, nhÆ°ng đành thúc thủ tròn mắt nhìn đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang hấp hối.
NgÆ°á»i kia nằm dÆ°á»›i đất qua má»™t hồi mắt má»›i chá»›p Ä‘á»™ng, tợ nhÆ° có phản hồi quanh tỉnh trí, định thần nhìn Chu Má»™ng Châu gượng nói:
- Bá»n chúng ... Ä‘i vỠđông ...
Chỉ trối đến đó, thở hắt ra một hơi, đầu ngoẹo sang một bên, hai mắt đứng tròng, tuyệt khí tử mệnh.
Chu má»™ng châu chỉ còn biết vuốt mắt ngÆ°á»i chết, làm việc có thể làm là chôn tạm xác ngÆ°á»i kia. Trong đầu cứ nghÄ© vá» câu trối của ngÆ°á»i đã chết, cuối cùng quyết tâm Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông xem chuyện gì xảy ra.
Chu Má»™ng Châu đã có chủ ý, nên chạy rất nhanh. Vượt qua hai nhá»n núi, bá»—ng phía dÆ°á»›i chân núi nhìn thấy hai bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t nhanh. Chu Má»™ng Châu hÆ¡i chậm chân thầm nghÄ© nếu Ä‘oán không sai phải ba ngÆ°á»i, sao lúc này chỉ có hai. Thế nhÆ°ng, đã phát hiện có bóng ngÆ°á»i, thì cứ truy theo rồi hẳn tính. NghÄ© thế liá»n chuyển hÆ°á»›ng phóng nhÆ° bay truy theo hai bóng ngÆ°á»i kia.
Hai ngÆ°á»i chạy đằng trÆ°á»›c tốc Ä‘á»™ không nhanh lắm, cho nên chẳng mấy chốc Chu Má»™ng Châu đã kéo gần khoảng cạch, lúc chỉ còn chừng hai mÆ°Æ¡i trượng chàng kịp phát hiện ra trên vai ngÆ°á»i cao lá»›n còn có thêm má»™t ngÆ°á»i nữa, thảo nào mà ở xa chàng chỉ nhận ra có hai ngÆ°á»i.
Thấy cá»± ly đã gần, Chu Má»™ng Châu giảm tốc Ä‘á»™ đành theo chôn bá»n há» xem há» hành Ä‘á»™ng tốt xấu thế nào.
Vừa nghÄ© vậy, bá»—ng thấy hai ngÆ°á»i chạy đằng trÆ°á»›c nghiêng đầu nói gì vá»›i nhau, rồi ngÆ°á»i chạy không quay đầu nhìn lại, Chu Má»™ng Châu thấy vậy vá»™i vàng nhảy né ngÆ°á»i sang gốc cây lẩn trốn. NhÆ°ng xem ra đã không kịp chỉ nghe gã kia "a" lên mặt tiếng bá»—ng cả hai cùng dừng chân đứng lại.
Chu Má»™ng Châu biết mình đã bi bại lá»™, giá» mà nấp tiếp thì thật chẳng ra gì, Ä‘Æ°Æ¡ng khi phân vân liá»n nghe đằng kia có tiếng nói:
- Lý huynh, tiểu đệ nhìn không nhầm, chỉ là một thằng nhãi con, xem ra hắn không chịu yên thân mà dám theo gót chúng ta, để tiểu đệ lượm hắn trước!
Gã được xÆ°ng là Lý huynh, giá»ng ồm ồm nói:
- Bất tất, cứ chỠđến đây há»i rõ nguyên do rồi hãy tính!
Nói rồi, gã quay ngÆ°á»i lá»›n giá»ng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi còn nấp đến bao giỠchứ, anh hùng thì mau đến đây nói chuyện?
Chu Má»™ng Châu vốn cÅ©ng nghÄ© không để đối phÆ°Æ¡ng xem thÆ°á»ng, khi ấy nghe vậy liá»n khẳng khái bÆ°á»›c ra, thản nhiên Ä‘i đến trÆ°á»›c mặt bá»n há» cách chừng ba trượng thì dừng lại.
Việc đầu tiên là chàng nhìn lÆ°á»›t nhanh hai gã đại hán, chỉ thấy ngÆ°á»i gã không nhá», gầy, mặt Ä‘en, thân vận kình trang tay cá»™c. Gã còn lại cao lá»›n, mắt hổ, mày hùm, áo phanh ngá»±c để lá»™ lông ngá»±c trông nhÆ° báo hùm. Cuối cùng mắt chàng ngÆ°ng lại ngÆ°á»i trên vai hắn. Bất chợt giật thót mình, suýt nữa thì buá»™c miệng la lên. Chỉ thấy ngÆ°á»i này Ä‘i giầy cá» mÅ©i cong, áo quần trắng tuốt, tuy lúc này đầu bị che khuất sau lÆ°ng gã cao lá»›n, nhÆ°ng nhìn qua tÆ°á»›ng hình xem ra rất giống vá»›i thiếu nữ mà lần trÆ°á»›c lúc chàng vừa xuống khá»i Di Äà tá»± thì gặp trong tiểu trấn.
Äang lúc sững ngÆ°á»i, bá»—ng nghe gã cao lá»›n há» Lý cất giá»ng ồm ồm há»i:
- Tiểu huynh đệ, ngươi thật lớn gan, sao dám theo chân Lý đại gia hử?
Chu Má»™ng Châu vốn chỉ nghÄ© theo chân bá»n chúng xem tình hình hÆ° thá»±c thế nào chứ không hẳn định nhúng tay vào chuyện bá»n há». Thế nhÆ°ng lúc này thấy thiếu nữ mà hắn vác trên vai nhìn càng giống vá»›i "cô ấy", cho nên lòng quyết truy há»i cho ra lẽ má»›i thôi.
Khi ấy bèn nói:
- Tại hạ chỉ muốn tìm má»™t ngÆ°á»i?
Gã mặt Ä‘en cÆ°á»›p lá»i há»i:
- Tìm ai chứ?
Chu Mộng Châu lập ý trong đầu, đáp ngay:
- Một vị bằng hữu!
Gã mặt đen nhíu mày nói.
- NgÆ°Æ¡i tìm bằng hữu thì mặc ngÆ°Æ¡i, có gì theo chân bá»n ông?
Chu Má»™ng Châu chẳng còn vòng vo, chỉ tay vào ngÆ°á»i nữ nhìn trên vai gã há» Lý, nói:
- Dám há»i vị kia là ai? Quan hệ gì vá»›i các vị?
Gã mặt Ä‘en chÆ°a kịp đáp gã há» Lý liá»n lá»›n giá»ng nói - Vị này là bằng hữu của chúng ta, vì trong ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng nên chúng ta mang Ä‘i tìm chá»— trị thÆ°Æ¡ng, quan hệ gì đến ngÆ°Æ¡i mà há»i chứ?
Chu Má»™ng Châu nghe vậy bán tín bán nghi, vì thần thái hai gã đại hán này láo liên giảo hoạt rất đáng nghi ngá», khi ấy thầm nghÄ©:
- Chỉ cần ta nhìn mặt thiếu nữ này, nếu như không phải là cô ấy thì thôi, nhưng nếu đúng là cô ấy thì ta cần phải can thiệp đến cùng. Chí ít cũng đến khi cô ta hồi phục, đằng nào thì cô ấy cũng từng cứu ta mấy lần!
Trong lòng quyết ý nhÆ° vậy, chàng liá»n nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tại hạ chẳng xen vào chuyện nhị vị rồi, thế nhÆ°ng tại hạ thấy vị bằng hữu này của nhị vị lại rất giống vị bằng hữu của tại hạ, cho nên ...
Vừa nghe đến đó, gã mặt đen sấn lên một bước gắt:
- Thằng nhãi, ngÆ°Æ¡i không định kiếm chuyện vá»›i bá»n ông đấy chứ?
Chu Mộng Châu uyển chuyển nói:
- Tại hạ thật chẳng rảnh để kiếm chuyện, nhÆ°ng sá»± tình thật là ngÆ°á»i, biết đâu bằng hữu của nhị vị cÅ©ng là bằng hữu của tại hạ. Nếu đúng vậy tại hạ nguyện giúp nhị vị má»™t tay trị thÆ°Æ¡ng cho cô ta!
Gã hỠLý này biết tiểu tử này muốn kiếm chuyện, khi ấy nói:
- Tiểu huynh đệ, bằng hữu của ta thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng, cần nhanh chóng Ä‘Æ°a Ä‘i tìm danh y Ä‘iá»u trị ngÆ°Æ¡i chá»› nên cản Ä‘Æ°á»ng làm trá»… nải công chuyện của chúng ta.
Chu Mộng Châu nhún vai nói:
- Chỉ nhìn mặt má»™t cái, không đến ná»—i tốn quá nhiá»u thá»i gian trá»… nải chuyện trị thÆ°Æ¡ng cho cô ấy!
Gã mặt đen lại sấn tới thêm bước nữa, quát:
- Thằng nhãi, ông không cho xem thì sao hử?
Chu Mộng Châu lòng đã cương quyết:
- Tại hạ ngược lại không thể không xem.
Gã mặt Ä‘en cÆ°á»i lên hắc hắc thấy tiếng:
- Hảo, hảo! Muốn xem cÅ©ng dá»… thôi, nhÆ°ng phải há»i qua Quách nhị gia ta!
Vừa nói gã vừa chống nạnh hai tay án ngang trước mặt Chu Mộng Châu vẻ thách thức.
Chu Má»™ng Châu nhìn tình hình này biết nếu muốn đạt được chủ ý của mình tất không tránh khá»i Ä‘á»™ng thủ vá»›i bá»n ngÆ°á»i này.
Chàng thật tình chÆ°a lượng được võ công của mình đã đạt đến mức nào, tuy vậy mấy lần gặp phải hiểm cảnh, may mắn ngẫu nhiên mà vượt qua được, cho nên trÆ°á»›c bá»n lục lâm thảo khấu này chàng chẳng thấy sợ. Äến nhÆ° Khảm Ly Tá»­ lão đại ma đầu uy danh chấn võ lâm, mà chàng cÅ©ng còn dám tiếp ba chưởng, há có thể khiếp hãi trÆ°á»›c bá»n ngÆ°á»i này.
Lúc ấy chỉ hơi trầm mặc giây lát, rồi nói dứt khoát:
- Tại hạ nhắc lại, bất loạn thế nào tại hạ cÅ©ng phải xem mặt ngÆ°á»i kia!
Gã mặt Ä‘en tá»± xÆ°ng Quách nhị gia nghe thế gằn má»™t tiếng rồi lập tức nhảy ngÆ°á»i tá»›i vung hữu chưởng đánh thẳng vào ngá»±c Chu Má»™ng Châu.
Thần thái vô cùng tá»± tin, Chu Má»™ng Châu đã ngầm vận công lá»±c chỠđợi, lúc ấy song chưởng tá» phát, chưởng thức chính là má»™t trong những tuyệt chiêu của Phiên Thiên chưởng - “Dã há»a mạng thiênâ€.
Gã há» Quách vốn tá»± cao tá»± đại, khi phát ra má»™t chưởng cuồng dã, chỉ muốn sá»›m lấy mạng Chu Má»™ng Châu, nên vận tám thành công lá»±c. Gã trong lòng vốn coi thÆ°á»ng Chu Má»™ng Châu, nào ngá» lúc này trÆ°á»›c mặt chỉ thấy kình lá»±c cuồn cuá»™n, thế chưởng kỳ diệu, biết gặp phái kỳ môn dị phái, định thâu chưởng nhảy ngÆ°á»i né tránh. NhÆ°ng gã phát chưởng đầu tốc Ä‘á»™ nhanh, lúc này Chu Má»™ng Châu ra chưởng nghênh tiếp cÅ©ng lẹ nên căn bản không còn né kịp.
“Bình" má»™t tiếng, Chu Má»™ng Châu ngÆ°á»i dao hoảng má»™t lát, nhÆ°ng không há» di Ä‘á»™ng thân hình. Ngược lại gã há» Quách "há»±" lên má»™t tiếng, ngÆ°á»i văng ra xa cả trượng kèm theo vòi máu tÆ°Æ¡i há»™c ra ở miệng.
Gã há» Lý đứng bên ngoài nên rõ má»i chuyện, há mồm trợn mắt không ngá» thiếu niên dụng đắc chưởng pháp uy mãnh nhÆ° vậy. Äến bản thân Chu Má»™ng Châu sau chưởng này cÅ©ng không khá»i kinh ngạc, chàng vốn hy vá»ng phát hết thập thành công lá»±c để bình thủ vá»›i gã đại hán kia. NhÆ° đã tính trong đầu, chỉ cần bình thủ, nếu chiêu chưởng khí thế uy mãnh, thì cÅ©ng nhất thá»i khiến bá»n chúng chùn tay.
Nào ngá», má»™t chưởng đánh gục gã đại hán tợ hồ nhÆ° kình lá»±c đã vượt xa so vá»›i má»™t chưởng lần trÆ°á»›c đấu vá»›i Khảm Ly Tá»­.
Thật vậy, từ sau khi chàng hai lần được Bạch Cốt Ma Quân trị thÆ°Æ¡ng, dụng ná»™i lá»±c truyá»n vào đẩy Ä‘á»™c của loài dÆ¡i kia ra, thì công lá»±c lÆ°u tổn, giúp cho ná»™i lá»±c của chàng gia tăng lên rất nhiá»u. Có Ä‘iá»u nhất thá»i chàng chÆ°a nhận ra mà thôi, khi nãy ngẩn ngÆ°á»i nghÄ© lại nguyên do, chàng má»›i nhá»› lại câu nói của Bạch Cốt Ma Quân:
- Chẳng những đẩy hết Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i ra, mà còn giúp cho ná»™i công của ngÆ°Æ¡i tăng tiến, sau này ngÆ°Æ¡i sẽ biết rõ!
Chàng trong lòng cảm kích, thầm cám ơn lão ta.
Lại nói, gã há» Lý sau giây phút kinh Ä‘á»™ng, đã nhìn võ công của gã vá»›i há» Quách không hÆ¡n không kém nhau là bao, vậy mà thiếu niên chỉ má»™t chưởng đủ hạ gục há» Quách, tá»± biết bản thân gã không phải là đối thủ của thiếu niên. NhÆ°ng lúc này hạ giá»ng rút lui thi xấu hổ, khi ấy bấm bụng làm bạo, hét lên:
- Tiểu tá»­, ngÆ°Æ¡i dám đả thÆ°Æ¡ng Quách hiá»n đệ của ta!
Chu Mộng Châu lúc nãy còn đang ngạc nhiên trước công lực của mình đột nhiên tăng tiến, nhìn thấy hỠLý thần thái trầm tịnh, tợ hồ như võ công nội lực rất cao, trong lòng nghĩ không dám chắc động thủ đã thắng gã, bèn chỉ tay nói:
- Vị này ra tay trước mà.
Há» Lý chẳng ngá» thiếu niên giá»ng hòa hoãn nhÆ° vậy, khi ấy lên nÆ°á»›c, hằn há»c nói:
- Quách hiá»n đệ nhất thá»i sÆ¡ ý bị ngÆ°Æ¡i đả thÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i có giá»i thì đứng đó, đợi ta xem xét thÆ°Æ¡ng thế của Quách hiá»n đệ, rối sẽ thanh toán vá»›i ngÆ°Æ¡i!
Trong đầu gã có chủ ý, vừa nói vừa đặt thiếu nữ trên ngÆ°á»i xuống đất trong tÆ° thế nằm sấp mặt, Ä‘oạn sãi bÆ°á»›c Ä‘i nhanh đến phía gã há» Quách nằm.
Há» Quách thÆ°Æ¡ng thế vẻ trầm trá»ng, nằm bên vÅ©ng máu chẳng thấy Ä‘á»™ng đậy tí nào.
HỠLý đến bên ngồi xuống, hai tay sỠsỠnắn nắn như đang xem xét, trị liệu thương tích.
Thật ra, há» Lý chỉ làm Ä‘á»™ng tác giả cố kéo dài thá»i gian, má»™t là mong sau má»™t lúc há» Quách có thể tỉnh lại, hai là còn ngầm có mÆ°u đồ khác, cho nên tay thì sá» nắn ngÆ°á»i há» Quách, nhÆ°ng ánh mắt thỉnh thoảng liếc vá» phía Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu lúc này chỉ để mắt đến thiếu nữ nằm trên đất tuy nằm sấp nhÆ°ng trông càng lúc càng giống nàng, thấy há» Lý Ä‘ang bận chăm sóc cho há» Quách, chàng liá»n bÆ°á»›c đến bên ngÆ°á»i thiếu nữ định xem xét cho rõ ràng thá»±c có đúng là cô ấy hay không?
HỠLý nhân lượng sức động thủ chẳng thắng nổi Chu Mộng Châu, nên mới dụng độc kế.
Bấy giỠthấy Chu Mộng Châu đã ngồi xuống bên canh thiếu nữ, thì lòng mừng khấp khởi, tay phải từ lúc nào đã chuẩn bị sẵn Mê hồn hương chỠcơ hội ra tay.
Chu Má»™ng Châu không để tâm Ä‘á» phòng, lúc ấy thần tình chỉ nghÄ© Ä‘á»n thiếu nữ, liá»n Ä‘Æ°a tay lật ngÆ°á»i thiếu nữ nằm ngá»­a ra xem mặt, Ä‘á»™t nhiên thót ngÆ°á»i buá»™c miệng "á" lên mặt tiếng. Äúng là nàng.
Há» Lý chá»›p thá»i cÆ¡ thiếu niên sững ngÆ°á»i vì nhận ra ngÆ°á»i quen, cÆ°á»i gằn:
- Thằng nhãi nằm xuống cho ông!
Nhanh như chớp tay gã vung lên định búng mê hồn hương ra. Nhưng tay chỉ kịp đưa cao bỗng khựng lại nửa chừng.
Chu Má»™ng Châu biết mắc kế, nhào lá»™n ngÆ°á»i ngÆ°á»i má»™t vòng theo bản năng ngồi dậy trên hai gối, quát há»i:
- Ngươi định làm gì hử?
NhÆ°ng chỉ thấy cả ngÆ°á»i há» Lý nhÆ° ngây nhÆ° dại chẳng đáp lá»i.
Chu Má»™ng Châu thấy vậy thì rất ngạc nhiên quát há»i thêm mấy lần nữa, nhÆ°ng gã ta vẫn trÆ¡ ngÆ°á»i nhÆ° gá»—, chẳng Æ° chẳng há»­ tiếng nào.
Chu Má»™ng Châu chẳng hiểu nguyên cá»› vì sao gã lại nhÆ° vậy, nhÆ°ng lúc này cÅ©ng kịp hiểu ra gã ta định nhân lúc chàng sững ngÆ°á»i vì nhận ra ngÆ°á»i quen, liá»n ra tay hạ Ä‘á»™c thủ.
Chàng tức giận bÆ°á»›c đến tung cÆ°á»›c đá má»™t cái vào tiểu phúc gã, gã không chút kháng cá»±, ngã ngÆ°á»i trên đất.
Äá xong, Chu Má»™ng Châu chẳng để tâm truy cứu vì sao hắn ta tá»± nhiên Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhÆ° gá»— đá, chạy đến bên ngÆ°á»i thiếu nữ xem xét thÆ°Æ¡ng thế của cô ta. Qua má»™t lúc kiểm tra, thấy cô ta không há» bị thÆ°Æ¡ng tích nào, thậm chí thần sắc trầm tỉnh, không má»™t chút Ä‘au Ä‘á»›n, chỉ là mê man bất tỉnh, chẳng rõ nguyên nhân do đâu.
Chu Má»™ng Châu lúc này trong lòng vui mừng vì xác định thiếu nữ chính là ngÆ°á»i mà trong lòng chàng từng mong gặp lại, chẳng ngá» lần này lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Thế nhưng, lòng lại hoảng lên, không biết làm cách nào để cho cô ta tỉnh lại, nên phân vân lo lắng vô cùng.
hết: Hồi 7, xem tiếp: Hồi 8
Tài sản của danangcity

  #8  
Old 25-05-2008, 05:27 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 8

Thiên SÆ¡n Bách Dặm Lần Tìm Äệ Äệ




Chu Má»™ng Châu đúng lúc phân vân chÆ°a biết tính sao, bá»—ng nhiên nghe thiếu nữ rên khẽ. Chàng giật mình cúi đầu nhìn, quả nhiên thiếu nữ trở ngÆ°á»i cá»­ Ä‘á»™ng, qua thêm má»™t lúc thì thấy cô ta mở mắt tỉnh lại. Chu Má»™ng Châu sung sÆ°á»›ng reo lên:
- Cô tỉnh rồi!
Thiếu nữ vừa mở mắt ra nhìn thấy bóng đàn ông, thét lên má»™t tiếng rồi tung ngÆ°á»i nhổm dậy, nhÆ°ng đầu óc nhÆ° choáng váng lảo đảo ngã nhào lại trên đất.
Chu Má»™ng Châu không biết nguyên nhân do đâu, thấy nàng lảo đảo sợ ngã, thì chạy đến định Ä‘Æ°a tay đỡ lấy ngÆ°á»i nàng.
Thiếu nữ đột nhiên chống tay thoát tránh ra ngoài, miệng thét tay vung. Chu Mộng Châu bị tát bất ngỠkhông kịp tránh nhận đủ một cái tát bên má trái. Mặt mày ngơ ngác la lên:
- Cô nương, tôi đây mà!
Thiếu nữ tròn mắt nhìn chằm Chu Má»™ng Châu, vẻ phẫn ná»™ dần dần biến mất, thay vào đó là sá»± kinh ngạc, hồi lâu má»›i há»i được:
- Sao ... sao ngươi cũng ở đây?
Chu Má»™ng Châu không đáp mà há»i ngược lại:
- Cô nương làm sao lại đến Thiên Sơn này?
Thiếu nữ bấy giá» má»›i Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, thấy khung cảnh khác vá»›i trÆ°á»›c lúc ngất Ä‘i, lại nhìn thấy bá»n há» Lý và há» Quách nằm hai đống hai nÆ¡i, Ä‘á»™t nhiên tức giận đứng lên, nhảy đến đá thốc má»™t tên mấy cái, chá»­i đổng:
- Quân súc sanh bại loại, dám nhân lúc cô nương bận tay đánh nhau với tên mặt trắng kia, các ngươi ra tay lén dùng mê dược hại ta! Ta phải trừng trị các ngươi đích đáng ...
Nói rồi lại nhắm hỠLý đá tiếp thêm mấy cái nữa, còn hỠQuách chừng như thấy nằm trong vũng máu me, mặt trắng bệt, có thể đã tắt tử, nên thôi không đá nữa.
Chu Má»™ng Châu khi ấy chạy đến ngạc nhiên há»i:
- Ã! Chẳng phải bá»n há» là bằng hữu của cô nÆ°Æ¡ng?
Thiếu nữ trợn mắt:
- Ai là bằng hữu vá»›i bá»n vô liêm sỉ này chá»›? Chính bá»n hắn hèn hạ dụng mê được đánh gục ta trong lúc ta đánh nhau vá»›i tên mặt trắng!
Chu Má»™ng Châu à lên má»™t tiếng nhÆ° hiểu ra vấn Ä‘á», há»i tiếp:
- Tên mặt trắng mà cô nÆ°Æ¡ng nhắc đến có phải vận trÆ°á»ng bào xanh, tay dụng nhuyá»…n kiếm?
- Äúng là hắn. Sao? NgÆ°Æ¡i gặp hắn à?
Chu Má»™ng Châu gật đầu đáp gá»n:
- Hắn chết rồi!
- Chết? Vì sao?
Chu Mộng Châu lắc đầu đáp:
- Không biết!
Rồi khi ấy bắt đầu kể lại mình bắt gặp ngÆ°á»i kia Ä‘ang hấp hối nhÆ° thế nào, nhá» câu trối cuối cùng mà truy theo bá»n há» Lý, há» Quách đến đây, sau đó má»›i cứu được cô ta nhÆ° thế nào, nhất nhất kể lại.
Thiếu nữ nghe xong, nhíu mày liá»…u ngạc nhiên lẩm bẩm nhÆ° tá»± há»i:
- Quái! Chẳng lẽ bá»n chúng không phải là đồng bá»n?
Nói rồi, cô ta nhìn hỠLý nằm dưới đất, nói tiếp:
- Ta phải há»i cho ra lẽ má»›i được!
Dứt lá»i, nàng chạy đến lôi cổ gã bá» Lý dậy, giải khai á huyệt cho hắn, trầm giá»ng thét há»i:
- Nói đi! Ngươi là ai? Vì sao lại hại ta? Ngươi với tên mặt trắng kia có quan hệ gì không?
Lại nói, gã đại hán há» Lý vốn định ngầm ra tay hạ thủ vá»›i Chu Má»™ng Châu, chẳng ngá» chÆ°a kịp ra tay, thì bá»—ng bị mấy kình chỉ lá»±c cách không Ä‘iểm chỉ phóng đến, phong bế toàn bá»™ huyệt đạo trên ngÆ°á»i, đến nghÄ© né tránh cÅ©ng không kịp. Lúc này thần trí hồi tỉnh, miệng đã nói được, nhÆ°ng tay chân vẫn tê dại chÆ°a cá»­ Ä‘á»™ng được, trong đầu gã vốn chỉ nghÄ© Chu Má»™ng Châu tuổi trẻ cao cÆ°á»ng, chẳng những ra tay hại mình, mà còn giải mê dược cho thiếu nữ. Bởi vậy vừa nghe thiếu nữ truy há»i, nhìn thấy Chu Má»™ng Châu đứng má»™t bên, thì không dám quanh co, cúi đầu đáp:
- Thiếu hiệp, cô nương xin tha mạng. Tiểu nhận hỠLý tên Ngao, vốn cùng với vị huynh đệ này tên là Quách Tín thoát nạn chạy đến đây. Lúc ấy thấy cô nương đang đánh nhau với tên mặt trắng. Quách Tín xưa nay bẩm tính tham dục dâm loạn, nên khi nhìn thấy có nương xinh đẹp trong lòng khởi ...
"Bốp", thiếu nữ chỉ nghe đến đó đã nóng mặt, tức giận tát một tái tai, thét lớn:
- Äủ rồi, không cần nói tiếp. Ta há»i, ngÆ°Æ¡i vá»›i tên mặt trắng có quan hệ gì vá»›i nhau không?
Lý Ngao mặt đau rát, nhưng chẳng rên la, thiểu não nói:
- Không ạ!
- Vậy sau khi ta hôn mê, tại sao hắn trúng thương mà chết?
Lý Ngao run giá»ng đáp:
- Cũng chỉ vì để chiếm ... Xin cô nương tha tội, tiểu nhân không dám nói hết ...
Thiếu nữ nén tức giận, giục:
- Nói đi!
- Dạ, chỉ vì để chiếm Ä‘oạt cô nÆ°Æ¡ng, tiểu nhân cùng lão đệ đã đánh nhau vá»›i tên mắt trắng, hắn tuy võ công cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng trúng phải Ä‘á»™c châm của tiểu nhân mà bại thủ.
- Thì ra vậy.
Thiếu nữ nhìn lý Ngao còn tức giận, nhÆ° muốn cho hắn má»™t trận, nếu vừa rồi Chu Má»™ng Châu không kịp cứu, thì có thể bị bá»n chúng làm nhục. NghÄ© đến đó, nàng liếc vá» phía Chu Má»™ng Châu, hai má bất giác Ä‘á» bừng lên vì thẹn.
Chu Má»™ng Châu nghe ra đã hiểu hết má»i chuyện, bấy giá» chen vào há»i Lý Ngao:
- Ngươi bảo chạy thoát nạn đến đây ư? Vậy ngươi thoát nạn gì?
Lý Ngao đáp:
- Có má»™t bá»n ngÆ°á»i áo Ä‘en, gần đây lùng soát bắt rất nhiá»u ngÆ°á»i, mà xem ra Ä‘á»u là những ngÆ°á»i trong làng hắc đạo, thuá»™c hạng lục lâm thảo khấu nhÆ° tiểu nhân!
Gã đáp câu này vẻ thành thực lẫn hối cải.
Thiếu nữ vừa nghe nói thế, bá»—ng mắt long lên kỳ lạ, sấn tá»›i bức há»i:
- NgÆ°Æ¡i nói là bá»n ngÆ°á»i áo Ä‘en, chúng bắt ngÆ°á»i làm gì?
Lý Ngao lắc đầu đáp:
- Äiá»u này thì không biết!
Chu Mộng Châu chen vào nói:
- Bá»n áo Ä‘en bắt ngÆ°á»i, chẳng lẽ là ngÆ°á»i của Tụ Tinh trang?
Lý Ngao chợt gật đầu như đồng tình.
- Có lý, có lý. Tuy không biết chính xác mục đích của chúng, thế nhÆ°ng theo sá»± hiểu biết của tiểu nhân thì ở Thiên SÆ¡n này chín mÆ°á»i năm nay tá»± dÆ°ng xuất hiện má»™t bá»n áo Ä‘en.
Äồng thá»i, quanh vùng cÅ©ng từ đó hằng năm có nhiá»u vụ ngÆ°á»i bị mất tích, mà Ä‘á»u là ngÆ°á»i trong làng hắc đạo, nghe đâu bá»n ngÆ°á»i này Ä‘á»u là cao thủ của Tụ Tinh trang, trang chủ là Chung Nghi.
Chu Má»™ng Châu há»i lại:
- Chung Nghi có phải là Chung Äà Tá»­ không?
Lý Ngao ngẫm nghĩ giây lát, nói:
- Äúng hay không thì tôi không rõ, thế nhÆ°ng Chung Nghi trang chủ Tụ Tinh trang thì quả thá»±c có cục gù trên lÆ°ng, có Ä‘iá»u vì lão ta võ công cao cÆ°á»ng, thế lá»±c hùng mạnh cho nên ngÆ°á»i trên giang hồ chẳng ai dám gá»i lão ta nhÆ° vậy.
Chu Mộng Châu nói:
- Ta biết có má»™t lão già thân vận áo trÆ°á»ng bào Ä‘á» nhÆ° lá»­a, ngÆ°á»i lùn mập, cứ gá»i Chung Nghị là Chung Äà Tá»­.
Vừa nghe nhắc đến lão già áo Ä‘á», Lý Ngao mặt biến sắc, lắp bắp nói:
- Vị lão nhân áo Ä‘á» chính là Khảm tiá»n bối, ngÆ°á»i đã cứu chúng tôi thoát khá»i tay bá»n ngÆ°á»i áo Ä‘en.
Lý Ngao trong lòng còn úy sợ lẫn kinh ngạc tột độ, gã vốn muốn không tin, nhưng thực tế không tin cũng không được, một thiếu niên nhỠtuổi như Chu Mộng Châu sao lại có duyên với những nhân vật danh đầu đại đỉnh như Khảm Ly Tử?
Thiếu nữ ngược lại từ nãy giá» lắng nghe lòng đã nôn nóng lắm rồi, lúc ấy há»i Lý Ngao:
- Vậy ngÆ°Æ¡i có nhìn thấy thằng bé nào tuổi khoảng mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm bị bá»n áo Ä‘en bắt vá» không?
Chu Má»™ng Chậu vừa nghe cô ta há»i thế, má»›i sá»±c nhá»› ra cô ta còn có má»™t vị đệ đệ, buá»™t miệng há»i:
- Cô nương, vị tiểu đệ chẳng lẽ ...
Thiếu nữ không đợi Chu Má»™ng Châu há»i xong gật đầu đáp:
- Trên Ä‘Æ°á»ng đến Thiên SÆ¡n, ta có việc riêng Ä‘i má»™t lát, bảo nó ngồi nghỉ bên Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng ta trở lại thì nó bị thất lạc đâu mất.
Nói xong cô quay nhìn Lý Ngao giục?
- Sao? Ngươi thấy không chứ?
Lý Ngao gật đầu:
- Có, có, má»™t cậu bé mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm tuổi còn nằm trong tay bá»n áo Ä‘en.
Thực ra thì Lý Ngao cũng chẳng nhìn thấy cậu bé nào nhưng lúc này nhìn thấy thiếu nữ lòng nôn nóng cứu tiểu đệ của mình, nên đáp hùa một câu, chỉ thầm mong sao được cô ta tha mạng.
Thiếu nữ ngược lại nghe thế thì hoảng lên há»i dồn:
- Có phải thằng bé vận áo xanh Ä‘en, tay trái Ä‘eo nhiá»u vòng ngá»c?
Lý Ngao đã nói dối đành dối luôn, chỉ sợ lộ đuôi bèn gặt đầu đáp.
- Không sai, đích xác là bận áo quần xanh Ä‘en, thế nhÆ°ng có mang vòng ngá»c không thì tiểu nhân không nhìn thấy rõ.
Thiếu nữ phát hoảng giậm chân la lên:
- Ài dà! Äúng là tiểu đệ ta rồi, mau nói cho ta biết bá»n ngÆ°á»i đó ở đâu?
Lý Ngao vội đáp:
- Lúc bị bắt vào thì bịt kín mắt, khi được cứu thoát thì hốt hoảng bỠchạy, cho nên chung quy tiểu nhân chẳng để ý đến nơi nào, thật không rõ ràng.
Lần này thì Lý Ngao đáp thật, thiếu nữ lại há»i:
- Nhưng ít ra ngươi cũng biết đại khái là phương hướng nào chứ?
Lý Ngao thuận tay chỉ vỠphía trước mặt nói:
- Chừng như là hướng này.
Chu Má»™ng Châu vốn đã nghe bá»n huynh đệ Kiá»u Phàm nói chuyện vá»›i nhau vá» cậu bé, thế nhÆ°ng chẳng biết đích xác đúng là tiểu đệ của thiếu nữ hay không. Lúc ấy thấy cô ta nôn nóng tìm kiếm tiểu đệ của mình, bèn nói:
- Tôi biết nơi ẩn cư của chúng?
Thiếu nữ nghe vậy y thì vui khôn tả, nói ngay:
- Vậy dẫn ta đến đó.
Chu Mộng Châu nói:
- Bá»n áo Ä‘en nói vá»›i tôi là cậu bé kia đã bị ngÆ°á»i cứu ra, nhÆ°ng không biết chúng nói thật hay không. Có Ä‘iá»u lúc ấy tôi không biết cậu bé kia là ai.
Thiếu nữ trong lòng tìm kiếm tiểu đệ của mình, bấy giỠgiục nói:
- Phiá»n ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a ta đến nÆ¡i ở của bá»n áo Ä‘en, đằng nào ở đây cÅ©ng không thể biết được thá»±c hÆ°.
Chu Mộng Châu gật đầu, cả hai vừa định đi thì Lý Ngao lên tiếng cầu khẩn:
- Cô nương, thiếu hiệp, xin giúp tôi giải khai huyệt đạo!
Thiếu nữ khi ấy má»›i nhảy tá»›i Ä‘iểm vào ngÆ°á»i gã mấy cái, gã má»›i hoàn toàn giải khai hết huyệt đạo cảm Æ¡n rối rít.
Thiếu nữ không để ý, chỉ giục Chu Mộng Châu đi nhanh.
Dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i thiếu nữ nói:
- Chẳng ngá» chỉ cách má»™t Ä‘oạn thá»i gian mà ngÆ°Æ¡i võ công tăng triển nhanh nhÆ° vậy.
Cô ta vốn muốn nói đến việc Chu Má»™ng Châu ra tay vá»›i bá»n Lý Ngao, hẳn cứ nghÄ© chính Chu Má»™ng Châu đã Ä‘iểm huyệt Lý Ngao.
Chu Má»™ng Châu ngược lại nghÄ© cô ta muốn nói mình đánh bại Quách Tín, nên chỉ cÆ°á»i cám Æ¡n lá»i khen.
Chu Má»™ng Châu trí nhá»› rất tốt, nhắm đúng hÆ°á»›ng Cá»­u U Äịa Phủ mà Ä‘i, thiếu nữ chỉ lẳng lặng theo chân. Äến trÆ°a ngày hôm sau thì bá»n hỠđã đến trÆ°á»›c cá»­a huyệt Ä‘á»™ng.
Chu Má»™ng Châu chỉ tay vào bá»ng cây lá»›n, nói:
- Bá»n chúng chính ẩn cÆ° trong huyệt Ä‘á»™ng.
Thiếu nữ vừa nghe vậy, lập tức nắm lấy tay Chu Mộng Châu nhảy lùi vỠsau. Chu Mộng Châu chẳng hiểu chuyện gì, chỉ phóng chân theo.
Ra xa chừng mÆ°á»i dặm, thiếu nữ má»›i dừng chân nÆ¡i má»™t lùm cây lá»›n, thì thầm nói:
- Chúng ta Ä‘i liên tục ngày đêm hao tổn chân lá»±c, cần nghỉ ngÆ¡i đã, không chừng vào trong có thể Ä‘á»™ng thủ vá»›i bá»n chúng.
Chu Mộng Châu không cảm thấy mệt tí nào, thế nhưng nhìn thiếu nữ mồ hôi râm rấp, quả thực thấm mệt, bấy giỠchỉ im lặng ngồi một góc chẳng đánh động cô ta.
Qua thá»i gian chừng bữa cÆ¡m, sắc mặt thiếu nữ đã trở lại hồng nhuận bình thÆ°á»ng, từ từ mở mắt ra nói:
- GiỠchúng ta đi.
Vừa nói cô ta ta đứng lên, lại lấy từ trong ngÆ°á»i ra hai thanh Ä‘oản Ä‘ao hoàn toàn giống nhau, má»™t thanh trao cho Chu Má»™ng Châu nói tiếp:
- Thanh đoản đao này hợp dùng với ngươi chứ?
Chu Mộng Châu không quen dụng binh khí, từ chối:
- Hay là cô nương cứ cất mà dùng vậy.
Thiếu nữ nói:
- Nếu bá»n ngÆ°á»i áo Ä‘en này đúng là ngÆ°á»i Tụ Tinh trang, nhất định võ công cao cÆ°á»ng, có thanh Ä‘ao nhá» trong tay vẫn hÆ¡n không, ngÆ°Æ¡i nên cầm lấy phòng thân.
Chu Má»™ng Châu thấy thiếu nữ cÆ°Æ¡ng quyết nhÆ° vậy, không từ chối nữa, cầm thanh Ä‘oản Ä‘ao giắt vào ngÆ°á»i bắt đầu đến trÆ°á»›c cá»­a Ä‘á»™ng, Ä‘iá»u khiển cÆ¡ quan mở cá»­a Ä‘á»™ng.
Chu Má»™ng Châu đã vào ra Cá»­u U Äịa Phủ má»™t lần, cho nên lần này Ä‘i vào chẳng chút bỡ ngỡ, nhanh nhẹn nhÆ° thuá»™c Ä‘Æ°á»ng chỉ trong lòng bàn tay. Thiếu nữ ngược lai vừa Ä‘i vừa cảnh giác, trong lòng thấy kinh ngạc.
Ra đến hậu Ä‘á»™ng khẩu, Chu Má»™ng Châu Ä‘á»™t nhiên dừng bÆ°á»›c, thiếu nữ khẩn trÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, ghé miệng thấp giá»ng há»i:
- Bá»n chúng ở đâu?
Chu Mộng Châu hơi lúng túng, cũng nhìn quanh rồi đáp lấp lửng:
- Tôi chỉ biết bá»n chúng ở trong mật Ä‘á»™ng này, đồng thá»i còn nghe tiếng của Chung Äà Tá»­, thế nhÆ°ng chính xác là nÆ¡i nào thì không biết.
Thiếu nữ nhíu này, nói vẻ phán đoán:
- Mật động thiết kế tinh xảo thế này, nhất định còn có những mật thất khác đâu đây.
Chúng ta lục xét cẩn thận xem.
Chu Mộng Châu nói:
- Khi nghe tiếng của Chung Äà Tá»­, tợ hồ nhÆ° từ trên vá»ng xuống.
Thiếu nữ "a" lên má»™t tiếng, bá»—ng quay ngÆ°á»i Ä‘i trở lại Ä‘Æ°á»ng đã Ä‘i qua, hai ánh mắt ngÆ°á»›c quan sát lên tÆ°á»ng đá hai bên. Chu Má»™ng Châu cÅ©ng liá»n theo chân cô ta, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, thế nhÆ°ng cả hai tìm má»™t lượt khắp các tÆ°á»ng đá, chẳng nÆ¡i nào đáng khả nghi.
Trở ra lại hậu Ä‘á»™ng khẩu, thiếu nữ vẻ thất vá»ng bÆ°á»›c đến bên bá» vá»±c nhìn xuống, chỉ thấy vá»±c sâu thăm thẳm, vá»›i vân du mịt má» thì lắc đầu thở dài. Khi quay đầu trở lại, bá»—ng ánh mắt nhìn lên hÆ°á»›ng vách đá, trong lòng thoáng Ä‘á»™ng má»™t ý nghÄ©, cả ngÆ°á»i liá»n tung lên, hai tay hai chân bám vào vách đá thi triển Du long thuật từ từ bò lên cao.
Lên cao chừng mÆ°á»i trượng, Ä‘á»™t nhiên cô ta dừng lại, rồi thả ngÆ°á»i tuá»™t nhanh xuống, hổn hển nói vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng:
- Bên trên có huyệt động khác, không biết có phải chúng ở trong đó hay không?
Chu Mộng Châu nghe nói vậy thì hơi bất ngỠ“á" lên một tiếng, nói nhanh:
- Thật sao? Chúng ta lên đó xem!
Vừa nói ra đi tới vách đá.
Thiếu nữ bỗng thét lên:
- NgÆ°Æ¡i ...
Chu Má»™ng Châu ngạc nhiên há»i:
- Tôi sao chứ?
- Nhân vật trong Tụ Tinh trang Ä‘á»u cao cÆ°á»ng chẳng dá»… đối đầu. NgÆ°Æ¡i và ta Ä‘á»u chẳng phải là đối thủ của bá»n chúng, ta nghÄ© chỉ nên thám xét má»™t chuyến xem có đúng tiểu đệ bị bắt hay không, sau đó xuống rồi sẽ tính.
Chu Má»™ng Châu nhận thấy cô ta khẩn trÆ°Æ¡ng tìm tiểu đệ, cho nên chỉ cắm đầu chạy trÆ°á»›c dẫn cô ta đến đây, mà chÆ°a nói qua tình hình ở đây, khi ấy má»›i Ä‘em chuyện mÆ°á»i bảy cái xác bá»n ngÆ°Æ¡i áo Ä‘en kể lại cho cô ta nghe, cuối cùng nói:
- Má»™t tên lại bị chết ở dÆ°á»›i, nếu tôi Ä‘oán không nhầm bá»n áo Ä‘en chỉ còn lại hai tên.
Thiếu nữ nghe xong vui mừng khôn tả:
- Nếu thá»±c đúng thế thì chúng ta có thể chống chá»i, tránh lãng phí nhiá»u sức lá»±c.
Chuyện của tiểu đệ làm phiá»n ngÆ°Æ¡i không ít sau này có lúc bái tạ.
Chu Má»™ng Châu cÆ°á»i gượng nói:
- So vá»›i ân cứu mạng mấy lần trÆ°á»›c đây, tôi chỉ báo đáp chút công nhá», đáng gì mà cô nÆ°Æ¡ng nói chuyện tạ Æ¡n?
Thiếu nữ không nói gì thêm, chỉ giục:
- GiỠchúng ta phân làm hai cánh tả hữu leo lên!
Chẳng ngỠđến khi đến trước vách đá dựng đứng, Chu Mộng Châu "í" lên một tiếng, mặt đổ gay ngượng ngùng nói:
- Thẹn thật! Ta chẳng biết thuật du tÆ°á»ng, làm sao lên được?
Thiếu nữ nghe hÆ¡i bất ngá», chợt nói:
- Vậy ta lên trước, ngươi ở dưới này cảnh giác tiếp ứng.
Nói rồi thân hình thon thả của thiếu nữ nhanh nhẹn bám vách núi leo lên như con thạch sùng. Chu Mộng Châu chỉ biết đứng dưới chân vách đá ngước mắt nhìn theo bóng hình thiếu nữ, chốc lát thiếu nữ khuất dạng, hẳn là đã âm nhập vào huyệt động. Chu Mộng Châu trong lòng cảm thấy khẩn trương lo lắng cho thiếu nữ chỉ muốn xông lên đó, thế nhưng vách đá trơn nhẵn dựng đứng đã cản chân chàng lại.
Vừa lúc này, từ trên kia nghe tiếng thiếu nữ "ái " lên một tiếng.
Chu Má»™ng Châu phán Ä‘oán cô ta phát hiện ra Ä‘iá»u gì bất ngá». Chàng định lên tiếng há»i, thế nhÆ°ng nghÄ© lại sợ đánh Ä‘á»™ng bá»n ngÆ°á»i Tụ Tinh trang nên lại thôi.
Lát sau đã thấy thiếu nữ từ trên nhảy xuống.
Chu Má»™ng Châu quan tâm há»i ngay:
- Äệ đệ cô nÆ°Æ¡ng có trên đấy không?
Thiếu nữ mắt còn hiện nét ngạc nhiên nói:
- Bên trên đúng là má»™t gian thạch thất, xem ra có ngÆ°á»i đã ở đó. NhÆ°ng vừa rồi thì không thấy ai cả, tiểu đệ cÅ©ng không có ở đó.
Chu Mộng Châu nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Chẳng lẽ đúng nhÆ° bá»n áo Ä‘en đã nói vá»›i tôi, cậu bé kia đã được ngÆ°á»i ta cứu Ä‘i rồi sao?
Thiếu nữ nghe thấy thế cũng có suy nghĩ như chàng, bèn nói:
- Có thể đúng là tiểu đệ đã bị bá»n áo Ä‘en bắt vỠđây cùng vá»›i bá»n Lý Ngao, nhÆ°ng được ngÆ°á»i cứu Ä‘i có Ä‘iá»u không biết Ä‘i đâu?
Chu Mộng Châu gợi ý:
- Tiểu đệ biết cô nương tất lo lắng đi tìm, thiết nghĩ cậu ta chỉ đi quanh quẩn gần đây mà thôi chứ chẳng đi xa đâu. Hay là chúng ta trở ra ngoài chia nhau đi tìm xem?
Thấy Ä‘á» nghị của Chu Má»™ng Châu là hay, khi ấy thiếu nữ gật đầu đồng ý. Cả hai theo chân nhau trở ra khá»i Cá»­u U Äịa Phủ chia nhau Ä‘i tìm quanh đây, hẹn đến chiá»u tối gặp lại.
Chu Má»™ng Châu Ä‘i liá»n qua mấy quả núi, đến bên bá» suối chàng má»›i dừng chân.
Trong đầu chàng vừa tìm kiếm vừa suy nghĩ vỠthiếu nữ. Chàng vốn chỉ mong nhanh chóng đi làm chuyện sư phụ, thế nhưng thấy thiếu nữ khẩn thiết tìm tiểu đệ, chàng không đành lòng mà không giúp cô ta. Huống gì trong lòng chàng gợi lên một chút tình cảm khó tả với thiếu nữ, cho nên quyết tâm giúp cô ta tìm vị đệ đệ mới được.
Hết cả buổi tìm kiếm vẫn không có kết quả gì, ngÆ°á»›c nhìn sắc trá»i thấy đã bàng bạc tối, Chu Má»™ng Châu lập tức quay đầu chạy trở vá» nÆ¡i hẹn trÆ°á»›c vá»›i thiếu nữ. Khi còn cách chừng ná»­a dặm, chàng đã ngá»­i thấy mùi thịt nÆ°á»›ng thÆ¡m phức, nhìn vá» phía trÆ°á»›c thấy có ánh lá»­a và khói bốc lên, thầm nghÄ©:
- Chà! Thơm thật! Bụng mình cả ngày nay không có gì, giỠcó gà nướng sẵn đánh chén một bụng thì tuyệt!
Chỉ nghĩ đến ăn là bụng thấy cồn cào dữ dội, lập tức phóng chân chạy như bay.
Chá»›p mắt đã đến dÆ°á»›i lùm cây, thấy thiếu nữ đã ngồi bên bếp lá»­a hồng, trên bếp là hai con thá» rừng Ä‘ang nÆ°á»›ng chín tá»›i, mùi bay sá»±c nức. Chu Má»™ng Châu cả tuần nay chỉ ăn toàn chim thá» nÆ°á»›ng qua ngày, tuy vậy chàng vụng làm cho nên chung quy chỉ nhét đầy bụng cốt no là chính, chứ không có lúc nào nÆ°á»›ng đầy đủ hÆ°Æ¡ng vị thÆ¡m nhÆ° thế này, khi ấy trong miệng nÆ°á»›c bá»t cứ ứa ra liên tục, chỉ mong nhảy vào ăn ngay.
Thiếu nữ nghe có tiếng chân ngÆ°á»›c đầu lên thấy Chu Má»™ng Châu, há»i ngay:
- Ngươi vỠrồi à? Có phát hiện ra tung tích gì không?
Chu Mộng Châu đi lại gần, lắc đầu đáp:
- Tôi tìm suốt cả buổi, cơm nước gì cũng không, nhưng chẳng thấy đến một dấu chân ngựa.
Thiếu nữ nhìn chăm vào mặt Chu Mộng Châu nói:
- Chị em ta sống vá»›i nhau từ nhá» tình vô cùng thân thiết, cho nên khi tiểu đệ mất tích, ta thật đêm ngày không làm sao yên tâm được, má»›i nôn nóng Ä‘i tìm là vậy. NhÆ°ng vừa rồi ta chợt nhá»› lại má»™t chuyện, lúc tiểu đệ má»›i lên ba có má»™t vị cao tăng xem tÆ°á»›ng nó, bảo sau này lá»›n chừng mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm tuổi, nhất định gặp phải má»™t tiểu nạn. Thế nhÆ°ng, kết quả nhân há»a lại gặp phúc, mà chuyện sẽ xảy ra ở tại phÆ°Æ¡ng bắc. Tiểu đệ năm nay đã mÆ°á»i bốn tuổi, đây lại là Bắc Thiên SÆ¡n, xem ra hai chuyện hoàn toàn trùng hợp cho nên ta nghÄ© lá»i dá»± Ä‘oán của cao tăng kia là ứng nghiệm.
Chu Mộng Châu vừa nghe xong đã gật đầu nói:
- Nếu đã là lá»i cao tăng, nhất định không sai.
Thiếu nữ há»i lại; - Tại sao ngÆ°Æ¡i biết lá»i cao tăng không sai?
Chu Mộng Châu lúc ấy đã ngồi xuống bên bếp lửa, mũi cứ ngửi ngửi mùi thịt nướng trong không khí, chẳng nghĩ ngợi gì đáp:
- Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ là vì sư phụ tôi cũng là một hòa thượng.
Thiếu nữ mỉm cÆ°á»i, tay nhanh nhẹn trở hai con thá» trên lá»­a, mỡ chảy ra cháy kêu xèo xèo, mùi thÆ¡m càng thêm lừng.
Chu Mộng Châu mắt cứ đăm đăm nhìn vào hai con thỠquay, tay xoa xoa vào nhau, nói:
- Ăn được chứ?
Thiếu nữ cÆ°á»i đáp:
- Chẳng lẽ nướng ra để nhìn?
Chu Má»™ng Châu vừa nghe nói vậy liá»n thò tay vào bếp lá»­a định bốc nguyên má»™t con thá».
Nhưng thiếu nữ đã trừng mắt gắt lên:
- Nhìn kìa, tay ngươi cả đất bụi, đến tay cũng chẳng rữa, mặt cũng chẳng lau, ăn vậy sao được chứ?
Chu Mộng Châu khựng tay, ngước mắt nhìn thiếu nữ ngơ ngác.
Thiếu nữ mặt ửng hồng, ré lên:
- NgÆ°Æ¡i sao vậy? Nhìn ngÆ°á»i ta làm gì?
Chu Mộng Châu đội nhiên cảm thấy mắt cay cay, nói:
- Tôi bá»—ng nhá»› lại mẹ tôi, nhá»› má»—i lần ăn bà cÅ©ng thÆ°á»ng rầy tôi chuyện này.
Thiếu nữ nhấp nháy đôi mắt tú lệ nhìn Chu Mộng Châu, thở dài nói:
- Phía sau này có má»™t khe nÆ°á»›c nhá», ngÆ°Æ¡i nhanh tá»›i rá»­a tay rá»­a mặt cho sạch sẽ, ta chá» ngÆ°Æ¡i trở lại cùng ăn.
Chu Má»™ng Châu chẳng hiểu thế nào lại ngoan ngoãn đứng lên quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i, kịp giấu hai hàng nÆ°á»›c mắt chảy dài trên má. Chàng không phải hổ thẹn vì bị rầy la, mà câu rầy la của thiếu nữ bá»—ng gợi lại trong lòng chàng tình cảm thá»i thÆ¡ ấu mẹ chàng đã giành cho chàng, nên tủi lòng mà rÆ¡i lệ.
Khi Chu Má»™ng Châu quay trở lại vá»›i ngÆ°á»i sạch sẽ thì thiếu nữ đã cắt thịt thá» ra thành từng miếng dá»n trên mấy chiếc lá lá»›n. Thấy Chu Má»™ng Châu bên cạnh, trong lòng cảm thấy vui mừng lên ấm áp, liá»n đến bên nàng ngồi xuống nhẹ nhàng.
Thiếu nữ nhìn chàng cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i chá»› trách ta quen chăm sóc vá»›i tiểu đệ nhÆ° vậy nên nhất thá»i không để ý má»›i trách cứ ngÆ°Æ¡i. Thôi! Thịt đã cắt sẵn rồi, chúng ta ăn Ä‘i kẻo nguá»™i!
Chu Má»™ng Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ bốc thịt thá» trÆ°á»›c mặt mà ăn, nhoáng cái đã thấy hết hÆ¡n nữa con thá», chàng bá»—ng ngừng lại, Ä‘Æ°a mắt nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ không đợi chàng lên tiếng, đã nói:
- Ta đã biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ngươi cứ ăn đi, thong thả ta sẽ nói hết cho ngươi nghe.
Chu Mộng Châu trống ngực phập phồng thầm nghĩ:
- Quái! Cô ta đâu phải là con trùng trong bụng ta, mà ta nghĩ gì cô ta cũng biết chứ?
Thiếu nữ thấy ánh mắt hồ nghi của Chu Má»™ng Châu, cÆ°á»i cÆ°á»i há»i:
- Ngươi không tin ư?
Chu Má»™ng Châu nhai miếng thịt trắng má»m chÆ°a xong, gật đầu hàm hồ đáp:
- Tôi tin! Tôi tin!
Thiếu nữ nhai hết miếng thịt trong miệng, thâu liá»…m nụ cÆ°á»i trên mặt, từ từ nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngÆ°Æ¡i biết ta há» Bạch, còn vá» thân thế của ta tạm thá»i giữ kín chÆ°a tiện nói cho ngÆ°Æ¡i biết. Äến nhÆ° chuyện ta há» Bạch, ngÆ°Æ¡i tuyệt đối cÅ©ng không được nói cho ngÆ°á»i khác biết.
Chu Mộng Châu buột miệng nói:
- Nếu thế sau này tá»™i sẽ gá»i cô là tá»· tá»·, để tránh lỡ lá»i gá»i há» của cô ra.
Thiếu nữ hơi trầm ngâm, đoạn nói:
- So tuổi tác thì ngÆ°Æ¡i gá»i ta bằng tá»· tá»·, đệ đệ thÆ°á»ng gá»i ta là Vân tá»·, nếu ngÆ°Æ¡i thuận lòng thì sau này chỉ cần gá»i ta là Vân tá»·.
Chu Mộng Châu chớp mắt, xúc động nói:
- Tá»· tá»· thích tôi gá»i bằng Vân tá»· chứ?
- Tùy ngươi. Có lẽ ngươi cũng muốn biết vì sao ta lại đến Thiên Sơn này?
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
- Äúng thế, ban đầu đệ có há»i Ä‘iá»u này.
Thiếu nữ trên mặt lộ nét sầu tư:
- Ta vốn truy ra cừu nhân năm xÆ°a sát hại song thân của ta là ai, nhÆ°ng hắn võ công quá cao cÆ°á»ng, không thể tùy tiện xung Ä‘á»™t. Do đó lần này ta quyết định Ä‘Æ°a đệ đệ đến Thiên SÆ¡n tìm má»™t vị thế bá, gá»­i đệ đệ theo ngÆ°á»i há»c võ vài năm, sau này nghiệp thành nghệ tá»±u má»›i mÆ°u báo thù cho song thân.
Chu Mộng Châu reo lên:
- á»’, vậy thì thật khéo. Tiểu đệ cÅ©ng chính đến Thiên SÆ¡n tìm má»™t ngÆ°á»i, không biết vị thế bá kia của Vân tá»· là ai?
- Ài, vị thế bá này đã thoái xuất giang hồ hÆ¡n mÆ°á»i năm nay, ngÆ°á»i không muốn ai nhắc đến danh hiệu của mình, cho nên nói ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không biết.
Chu Má»™ng Châu không há»i nữa, trầm ngâm giây lát chợt nhá»› má»™t chuyện, bèn há»i:
- TrÆ°á»›c đây Vân tá»· từng nói nhiá»u việc của tiểu đệ, thế nhÆ°ng làm sao tá»· biết được chứ?
Thiếu nữ ngÆ°á»›c mắt nhìn chàng há»i:
- NgÆ°Æ¡i còn nhá»› Äạo An pháp sÆ° chá»›?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhá»›!
- Äệ đệ chính là đệ tá»­ ký danh của Äạo An phÆ°Æ¡ng trượng.
Chu Mộng Châu "a" lên một tiếng nói:
- Thì ra là vậy, vậy ngày mai tiếp tục đến Thiên SÆ¡n tìm ngÆ°á»i, tôi nhất định tìm đệ đệ bằng được.
Thiếu nữ nghe nhắc đến đệ đệ của mình, thở dài thốt lên:
- Chỉ mong sao sớm tìm lại được đệ đệ.
Äêm đó ăn uống xong, bá»n há» phân ra hai góc hai bên đống lá»­a mà nghỉ.
Sáng hôm sau, Bạch Vân dậy sá»›m nhóm bếp lá»­a, nÆ°á»›ng lại ná»­a con thá» hồi đêm ăn không hết, Ä‘Æ°a cho Chu Má»™ng Châu cÆ°á»i nói:
- Ăn đi, hôm nay không để ngươi đói như hôm qua đâu!
Chu Mộng Châu thấy cô ta chăm sóc mình chu đáo thì lòng rất cảm kích, đưa tay cầm lấy nửa con thỠăn ngon lành.
Sau đó bá»n há» bàn bạc vá»›i nhau phÆ°Æ¡ng án Ä‘i tìm những nÆ¡i hôm qua còn để sót, hẹn đến chiá»u tối lại gặp nhau tại đây.
Chu Má»™ng Châu chạy vá» má»™t hÆ°á»›ng, trong lòng chàng hôm ấy thÆ° thá»›i hÆ°ng khởi, chàng đón nhận được tình cảm của Bạch Vân, cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i mình ấm áp hÆ¡n, không còn cô Ä‘á»™c lạnh lẽo nhÆ° trÆ°á»›c đây.
Suốt má»™t ngày tìm ráo riết không biết mệt má»i, nhÆ°ng cuối cùng cÅ©ng không tìm thấy được Ä‘iá»u gì.
Lần này thiếu nữ cũng vỠtrước, đã thấy trên bếp lửa cột con hươu con nướng vàng.
Thấy Chu Má»™ng Châu trở vá», chỉ nhìn dáng Ä‘iệu cÅ©ng biết là chẳng phát hiện ra gì, thiếu nữ chẳng buồn há»i má»™t câu.
Chu Má»™ng Châu biết cô ta quá lo lắng cho đệ đệ nên rầu rầu không vui, cÅ©ng chẳng đánh Ä‘á»™ng. Hai ngÆ°á»i ngồi ăn lặng lẽ bên bếp lá»­a, chẳng vui vẻ nhÆ° tối qua.
Ăn gần xong, Chu Mộng Châu lên tiếng gợi ý:
- Chẳng lẽ chúng ta đành bá» cuá»™c tìm kiếm đệ đệ? Hay là ngày mai chúng ta dá»i Ä‘i xa hÆ¡n để thăm dò tin tức đệ đệ?
Thiếu nữ ngước mắt nhìn chàng, uể oải đáp:
- Có lẽ đành phải thế?
Chỉ nói vá»›i nhau đôi ba câu lấy lệ, rồi bá»n há» thu xếp nghỉ nhÆ° tối qua.
Äêm ấy thá»i gian nhÆ° trôi thật chậm.
Chu Má»™ng Châu trằn trá»c mãi vá» chuyện tìm không ra đệ đệ của Bạch Vân thì mình cÅ©ng có trách nhiệm. Giá nhÆ° lúc trÆ°á»›c ở Cá»­u U Äịa Phủ chàng không bÆ°á»›ng bỉnh tìm Khảm Ly Tá»­, mà để tìm cứu ngÆ°á»i, không chừng cậu bé kia có thể chẳng đến ná»—i giá» này thất lạc tăm tích.
Äã mấy lần cố gắng ngủ, nhÆ°ng làm sao cÅ©ng chẳng ngủ được, trở ngÆ°á»i qua thì thấy Bạch Vân nhÆ° đã ngủ say từ lâu, chàng nhẹ nhàng ngồi dậy rồi khẽ bÆ°á»›c ra ngoài hít thở khí trá»i cho nhẹ lòng.
NgÆ°á»›c mắt nhìn sao trá»i dầy đặc, đầu óc suy nghÄ© mồng lung. Bá»—ng nhiên bên tai chàng nghe có tiếng thở dài, Chu Má»™ng Châu giật mình, nghÄ© là Bạch Vân, bèn quay đầu lại nhìn. NhÆ°ng chỉ thấy Bạch Vân nằm im bất Ä‘á»™ng tợ hồ nhÆ° không há» thức dậy.
Chu Má»™ng Châu sợ đánh Ä‘á»™ng cô ta, bèn bÆ°á»›c ra ngoài xa thêm chừng hai trượng nữa, đứng ngắm sao trá»i. Bá»—ng lại má»™t tiếng thở dài bên tai, lần này nghe rõ hÆ¡n, nhÆ°ng không phải phát ra từ phía Bạch Vân. Chu Má»™ng Châu kinh ngạc, nghÄ© chẳng lẽ nÆ¡i này còn có ngÆ°á»i thứ ba? Chàng liá»n lần theo hÆ°á»›ng phát ra tiếng thở dài, nhÆ°ng không phát hiện thấy gì. Chu Má»™ng Châu nhíu mày, rõ rằng là chàng không nghe nhầm, tiếng thở dài nghe rất gần, tại sao lại tìm không thấy ngÆ°á»i chứ?
Chu Má»™ng Châu lại nghÄ©, ngÆ°á»i này ngẫu nhiên cÅ©ng nghỉ đêm tại đây, nếu chàng Ä‘i quanh đánh Ä‘á»™ng, nhất định há» sẽ tá»± Ä‘á»™ng bá» Ä‘i nÆ¡i khác, còn nếu ngÆ°á»i này đến đây có chủ ý, nhất định sẽ xuất hiện. NghÄ© vậy lại Ä‘i quanh thêm má»™t vòng nữa, quay lại nÆ¡i cÅ©, chàng nhìn thấy Vạch Vân vẫn yên ngủ. Chẳng muốn đánh Ä‘á»™ng nàng, chỉ đứng lắng tai nghe ngóng.
Chẳng mấy giây, tiếng thở dài thứ ba vang lên, lần này đã có chuẩn bị sẵn, nên vừa nghe đúng hÆ°á»›ng phát ra tiếng thở dài, cả ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu vá»t nhanh vá» phía đó.
NhÆ°ng chÆ°a được bao xa, chàng liá»n nhảy né sang má»™t bên ẩn thân.
Nguyên là vừa rồi Ä‘i tìm sÆ¡ ý nên không nhìn thấy, lúc nãy đã nhận rõ trên má»™t khối sÆ¡n thạch má»™t nữ nhân áo phá»›t hồng ngồi yên bất Ä‘á»™ng. Chu Má»™ng Châu lần ngÆ°á»i cố nhìn rõ mặt, nhÆ°ng quá xa không thấy rõ lắm, tuy vậy khuôn mặt tÆ¡ hồ nhÆ° rất quen. Bất giấc trong lòng chàng kinh ngạc, kìm không nổi bèn buá»™c miệng la lên:
- Là cô!
Nữ nhân kia nghe có tiếng ngÆ°á»i từ từ quay đầu lại, đôi ánh mắt lanh lùng xa lạ nhìn chằm Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu khi la lên cÅ©ng đã bÆ°á»›c đến gần, lúc này nhìn trá»±c diện má»›i ngá»› cả ngÆ°á»i. Nguyên chàng cứ ngỡ ngÆ°á»i này là Câu Hồn Diá»…m Sứ Äằng Anh, cho nên má»›i buá»™t miệng gá»i lên. Nào ngá» lúc này nhìn rõ là không phải. Nữ nhân thoạt trông rất giống Câu Hồn Diá»…m Sứ Äằng Anh, thế nhÆ°ng trẻ hÆ¡n rất nhiá»u, chỉ chừng mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm tuổi.
Chu Mộng Châu lúng túng nói:
- Xin lá»—i, tôi nhìn nhầm ngÆ°á»i!
Thiếu nữ trầm mặc ngÆ°ng mắt nhìn chàng chẳng nói tiếng nào. Chu Má»™ng Châu trong lòng sinh nghi, bèn há»i:
- Cô nương ở gần đây sao? Hai ngày nay tôi lùng khắp vùng này tìm vị tiểu đệ, sao chẳng gặp cô nương? Cô nương một mình ở đây đêm hôm chẳng lẽ không sợ?
Thiếu nữ sắc mặt lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Chuyện mình còn lo chÆ°a xong, đến há»i chuyện ngÆ°á»i khác!
Chu Má»™ng Châu trong lòng thấy kỳ, bèn há»i:
- Sao cô nương biết chuyện tôi lo chưa xong? Cô nương nói thế có ý gì chớ?
Thiếu nữ đứng lên nhảy xuống đất bỠđi thẳng vào hướng rừng, vừa đi ra nói:
- Ngươi hẳn trong lòng thấy kỳ lạ?
Chu Má»™ng Châu nhìn theo thiếu nữ, gật đầu đáp gá»n:
- Äúng!
Thiếu nữ lắc đầu nói.
- Ta không hiểu.
Chu Má»™ng Châu bÆ°á»›c theo chân cô ta má»™t cách vô ý thức nhíu mày há»i:
- Cồ nương không hiểu cái gì?
- Chẳng phải chuyện của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i nhiá»u lá»i làm gì há»­?
Chu Má»™ng Châu ngá»› ngÆ°á»i, lắp bắp:
- Ã! Cô ...
Äá»™t nhiên chính lúc ấy sau lÆ°ng nghe có tiếng lÆ°á»›t gió, quay đầu nhìn lại thì chính là Bạch Vân phi đến, Chu Má»™ng Châu reo lên:
- Vân tỷ thức rồi sao?
Äúng lúc ấy, sau lÆ°ng lại vang lên tiếng cÆ°á»i nhạt. Chu Má»™ng Châu quay đầu lại thì thiếu nữ chẳng biết biến đâu mất rồi.
Bạch Vân đến bên chàng, nhíu mày liá»…u há»i:
- Cô ta là ai? Mau đuổi theo!
Dứt lá»i, cả ngÆ°á»i vá»t lên lÆ°á»›t qua ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu, Ä‘uổi theo hÆ°á»›ng thiếu nữ lạ mặt kia vừa biến mất.
Chu Má»™ng Châu còn sững ngÆ°á»i trÆ°á»›c chuyện xảy ra Ä‘á»™t ngá»™t lẫn kỳ lạ thế này, nhÆ°ng thấy Bạch Vân truy Ä‘uổi theo đối phÆ°Æ¡ng sợ nàng sÆ¡ thất nguy hiểm nên cÅ©ng liá»n phóng chân chạy theo.
Äược má»™t Ä‘oạn, thấy Bạch Vân đứng thừ ngÆ°á»i nhìn đông nhìn tây, bóng hình thiếu nữ kia thì chẳng thấy đâu, chàng cÅ©ng sững ngÆ°á»i. Bạch Vân từ từ quay đầu lại há»i giá»ng còn ngạc nhiên:
- Cô ta là ai? Ngươi quen sao?
Chu Mộng Châu lắc đầu:
- Tôi không biết, thế nhÆ°ng cô ta tÆ°á»›ng mạo rất giống vá»›i má»™t ngÆ°á»i quen của tôi, có Ä‘iá»u tuổi còn nhá» hÆ¡n nhiá»u.
Bạch Vân nghiêng đầu nhìn chàng há»i tiếp:
- Cô ta giống ai?
Chu Mộng Châu không giấu giếm đáp:
- Giống Câu Hồn Diá»…m Sứ Äằng Anh.
Bạch Vân nghe vậy hơi chấn động, nhíu mày liễu nói:
- À ... ra vậy? Chẳng ngỠngươi còn nhỠtuổi mà phùng ngộ toàn nhưng nhân vật danh đầu không nhỠtrong võ lâm.
Chu Má»™ng Châu bất ngá» "a" lên má»™t tiếng, há»i lại:
- Thật ư?
Bạch Vân gật đầu nói tiếp:
- Cứ lấy việc ngÆ°Æ¡i vào Thiên SÆ¡n gặp qua những nhân vật mà nói, Chung Äà Tá»­ tên là Chung Nghị, thân thế Trang chủ Tụ Tinh trang danh nổi thiên hạ, sánh vai vá»›i Bảo chủ Quy Hồn Bảo Äằng Thận, Ä‘á»u là những nhân vật danh tiếng khắp giang hồ chẳng ai không biết. Những gã hắc y hán tá»­ Ä‘á»u là đệ tá»­ trung tín của Chung Äà Tá»­, võ công tuy kém hÆ¡n trang chủ, thế nhÆ°ng cÅ©ng thuá»™c hàng võ lâm nhị lÆ°u.
Chu Mộng Châu lắc đầu nói thật lòng:
- Äiá»u này thì đệ không tin lắm.
Nói rồi chàng kể lại tình hình lúc cùng vá»›i Kiá»u Phàm đấu qua má»™t chưởng trong Cá»­u U Äịa Phủ kể cho Bạch Vân nghe. Bạch Vân trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc, nói:
- NgÆ°Æ¡i không nên lấy làm lạ, ngÆ°Æ¡i nên biết ba năm tu luyện vá»›i Äạo An phÆ°Æ¡ng trượng trên Khai Nguyên Tá»±, pháp sÆ° dốc toàn tâm lá»±c truyá»n thụ cho ngÆ°Æ¡i, tá»± nhiên võ công của ngÆ°Æ¡i chẳng phải tầm thÆ°á»ng đâu. Ài ...
Nói đến đó, cô ta ngừng lại thở dài, đoạn tiếp:
- Äệ đệ chỉ vì duyên má»ng phận bạc, nên ta mấy lần quỳ trÆ°á»›c Äạo An pháp sÆ° cầu khấn ngÆ°á»i nhận đệ đệ làm môn đồ để hấp thụ võ công nhÆ°ng ngÆ°á»i không nhận. Cuối cùng vì ta khẩn thiết quá cho nên ngÆ°á»i chỉ nhận đệ đệ làm ký danh đệ tá»­, chẳng truyá»n võ công cho.
Chu Mộng Châu giỠmới hiểu ra vấn đỠnhưng lắc đầu nói tiếp:
- Äạo An pháp sÆ° chỉ truyá»n thụ cho tôi má»™t pho kiếm pháp, nhÆ°ng căn dặn không được tùy ý dụng đến. Ngoài ra thì ngồi thiá»n, Ä‘á»c sách chứ chẳng truyá»n thụ võ công gì nhiá»u đâu.
Bạch Vân thở dài một hơi, nói:
- Ài. NgÆ°Æ¡i thật hồ đồ. Cái mà ngÆ°á»i truyá»n cho ngÆ°Æ¡i thì ngÆ°á»i trên giang hồ má»™ng cÅ©ng chẳng được. NgÆ°á»i luyện võ công cần thiết nhất chính là ná»™i công tâm pháp, nếu không có má»™t căn bản vá» ná»™i công tâm pháp, thì suốt Ä‘á»i có luyện cÅ©ng không đạt đến cảnh giá»›i thặng thừa.
Chu Má»™ng Châu từ há»c nhá» tuổi đã má»™ng chí lá»›n, tuy là tÆ° tưởng manh nha ấu trÄ©. Thế nhÆ°ng đã từng nghÄ© sau này luyện thành võ công chí tôn, chấn hÆ°ng lại uy danh của Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm của cha mình. Bởi thế suốt những năm tháng ở trong cảnh cÆ°u mang của Hồ gia bảo, mặc dù chẳng ai truyá»n thụ má»™t ngón võ hay má»™t chiêu kiếm nào, nhÆ°ng Chu Má»™ng Châu hằng ngày luôn cầm trong tay má»™t thanh củi thay kiếm múa may luôn tay. Từ những hành Ä‘á»™ng ấu trÄ© vô thức đó khiến cho lòng chàng luôn thấy sảng khoái thích thú mà chẳng để tâm nhiá»u đến thân phận của mình. Thế nhÆ°ng từ sau khi bại má»™t kiếm của Liêu Thứ, và những tiếng cÆ°á»i châm chá»c của Hồ Vân ThÆ°á»ng, khiến cho trái tim chàng tổn thÆ°Æ¡ng rất lá»›n.
Chính từ cái ngày chàng quyết định rá»i khá»i Hồ gia bảo, Æ°á»›c má»™ng trở thành Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm càng thêm lá»›n và tha thiết. Chàng gặp được Kim La Hán hòa thượng nhÆ° là má»™t duyên cÆ¡ thiên định, bái ông làm sÆ° phụ má»™t cách hết sức vô tâm, để rồi cuối cùng nhận lấy sứ mệnh của sÆ° phụ dấn thân giang hồ, Ä‘i khắp đông tây hấp thụ võ há»c.
Äạo An pháp sÆ° truyá»n thụ cho chàng má»™t pho Äạt Ma kiếm pháp. Nhẫn đại sÆ° truyá»n thụ Phật môn tâm pháp và pho Phiên Thiên chưởng tam thập lục thức. Chu Má»™ng Châu vốn không nhận ra hết sá»± uyên thâm Ä‘á»™c đáo của nó, thế nhÆ°ng Bạch Vân ngược lại nhận ra Chu Má»™ng Châu gặp duyên kỳ ngá»™ má»›i được những bậc cao nhân trong võ lâm truyá»n thụ võ công, mà Ä‘á»u là những Ä‘á»™c môn thần kỳ. Giả sá»­ chàng làm đúng lá»i Kim La Hán hòa thượng Ä‘i khắp hết mÆ°á»i nÆ¡i trong danh thiếp, hấp thụ hết tinh hoa võ há»c của mÆ°á»i vị cao tăng, nhất định chàng sẽ đạt được võ lâm cái thế chá»› chẳng nghi!
Bạch Vân thấy Chu Mộng Châu trầm tư bất ngữ, thì nói:
- Có lẽ trong lòng ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a tin. Äúng không?
Chu Mộng Châu trầm ngâm thêm một lúc nữa mới đáp:
- Äúng rồi! Bây giá» thì tôi đã hiểu hết ra. Äạo An pháp sÆ° cÅ©ng từng dạy ngÆ°á»i luyện võ công quan trá»ng nhất là căn cÆ¡ ổn định, căn cÆ¡ không ổn định thì có luyện gì thì cÅ©ng bằng không.
Bạch Vân gật đầu nói:
- Chu đệ nói chẳng sai, ngu tỷ nghĩ cũng chỉ như đệ vừa nghĩ mà thôi.
Chu Mộng Châu thành thật nói:
- Nếu trong mÆ°á»i nÆ¡i tiểu đệ đến theo lá»i sÆ° phụ Ä‘á»u là những cao nhân trong võ lâm, đến khi nào tìm được đệ đệ, nhất định sẽ tìm cho đệ đệ má»™t vị sÆ° phụ.
Bạch Vân thở dài nói:
- Chủ ý của ngÆ°Æ¡i rất hay, thế nhÆ°ng má»—i ngÆ°á»i có duyên có phận riêng, không phải muốn mà được. Cứ nhÆ° Äạo An pháp sÆ° vá»›i gia đình ta giao hảo rất tốt, thế nhÆ°ng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà ngÆ°á»i quyết không thu nhận đệ đệ làm đệ tá»­ truyá»n y bát.
Chu Mộng Châu nghĩ ngợi mấy giây, nói.
- Không sao, sÆ° phụ tôi rất đôn hậu hòa nhã, chá» sau khi tôi hoàn thành công việc ngÆ°á»i giao, sẽ cầu xin cho đệ đệ má»™t lần, hy vá»ng sẽ được.
Bạch Vân lại thở dài:
- Chuyện gì cũng đành phải chỠđến sau khi tìm lại được đệ đệ rồi nói!
Bấy giá» hai ngÆ°á»i trở lại chá»— cÅ©.
Thiếu nữ thần mật kia xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất, chẳng thấy xuất hiện nữa.
Sau chuyện phát sinh vừa rồi, Bạch Vân chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, Chu Má»™ng Châu càng không muốn nghỉ. Hai ngÆ°á»i đốt lá»­a lên ngồi nói chuyện, chẳng mấy chốc đã thấy sắc trá»i bàng bạc sáng.
Hôm ấy bá»n há» không chia nhau Ä‘i tìm, mà cùng nhau Ä‘i quanh má»™t vùng núi chẳng có mục đích, tợ hồ nhÆ° chỉ Ä‘i cầu may mà thôi.
Cuối cùng cả hai thÆ°Æ¡ng lượng, Chu Má»™ng Châu gợi ý trÆ°á»›c hết cứ lên vùng sa mạc tìm gặp Thiên Lãng Tá»­. Bạch Vân lúc này thật nhàn rá»—i, tìm đệ đệ thì chẳng biết tìm nÆ¡i nào, lại nghe Thiên Lãng Tá»­ là bậc kỳ nhân dị sÄ© võ há»c thâm uyên, nên lòng ngưỡng má»™ cÅ©ng muốn bái kiến má»™t lần. Nếu duyên hạnh được lão chỉ bảo cho vài Ä‘iá»u biết đâu cÅ©ng hữu ích cho sở há»c của mình. NghÄ© vậy nên đồng ý cùng Chu Má»™ng Châu tìm đến gặp Thiên Lãng Tá»­.
Hành trình của Chu Má»™ng Châu thật ra trÆ°á»›c tiên phải tìm đến bái kiến Thiên SÄ© Thượng Nhân, sau đó má»›i đến gặp Thiên Lăng Tá»­. NhÆ°ng chàng nghÄ© tiện Ä‘Æ°á»ng cứ đến đó gặp Thiên Lãng Tá»­ trÆ°á»›c, sau đó quay trở lại Thiên SÆ¡n tìm gặp Thiên SÄ© Thượng Nhân, tiện thể tìm lại đệ đệ của Bạch Vân.
Chiá»u hôm ấy hai ngÆ°á»i vào má»™t tiểu trấn dÆ°á»›i chân núi, xa xa đã nhìn thấy sa mạc cát trắng mênh má»™ng. Hai ngÆ°á»i tìm vào má»™t tiểu Ä‘iếm nghỉ chân, Chu Má»™ng Châu thuê phòng, rồi gá»i vài món ăn.
Khi tiểu nhị mang thức ăn đặt trên bàn, chàng há»i thăm:
- Tiểu nhị ca, ở vùng sa mạc này, có biết một vị ngoại hiệu là Thiên Lãng Tử không?
Tiểu nhị bồi má»™t nụ cÆ°á»i, lắc đầu nói:
- Nghe ngoại hiệu tợ hồ nhÆ° ngÆ°á»i giang hồ, thế nhÆ°ng vùng này Ä‘á»u là dân du mục, chừng nhÆ° tôi chÆ°a từng nghe qua danh hiệu này.
Chu Má»™ng Châu chỉ gặt đầu cảm Æ¡n, rồi không há»i gì thêm.
Chính lúc ấy bá»—ng nhiên ở cá»­a xuất hiện má»™t lão mục đầu râu tóc bạc trắng, trên vai mang túi da, dáng ngÆ°á»i phong trần, vào quán chẳng nói tiếng nào, bÆ°á»›c thẳng đến ngồi xuống bên má»™t chiếc bàn, túi da vứt lên bàn.
Tiểu nhị chừng nhÆ° nhận ra khách quen, vồn vã chạy lên chào há»i:
- Là lão nhân lâu ngây không gặp, tiểu điếm vừa cất được hủ rượu tuyệt hảo, còn chưa khui nắp.
Lão già chừng nhÆ° quá quen, chẳng nói chẳng rằng chỉ móc ra má»™t nén bạc đặt trên bàn, hai mắt nhắm há», thần thái du nhiên tá»± tại vô cùng.
hết: Hồi 8, xem tiếp: Hồi 9
Tài sản của danangcity

  #9  
Old 25-05-2008, 05:29 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 9

Bắc Sa Mạc Phùng Kỳ Nhân Dị Sĩ




Chu Mộng Châu và Bạch Vân bấy giỠđang ăn thấy lão mục đầu vào quán đã để ý, nhưng không mấy bận tâm nên tiếp tục ăn uống.
Gã tiểu nhị nhận lấy nén bạc, chạy vội vào trong, chẳng mấy chốc hai tay khệ nệ bưng ra một hũ rượu nút kín đến đặt bên chân lão già.
Lão già chẳng nói lá»i nào, đón lấy hÅ© rượu bằng má»™t tay, đặt lên bàn, mở nút ra.
Mùi rượu bay lên thơm phức, chỉ cần ngửi cũng biết là hũ rượu thượng phẩm. Lão chẳng dùng chén, cứ cầm lấy hũ rượu đưa lên cổ tu dài một hơi.
Tiểu nhị đã bá» Ä‘i, chẳng biết nhá»› ra Ä‘iá»u gì “a†má»™t tiếng rồi bÆ°á»›c nhanh lại bên bàn Chu Má»™ng Châu, xoa tay nói:
- Vừa rồi thiếu hiệp có phải há»i thăm má»™t vị gá»i là ... Thiên ... Thiên ... Thiên gì nhỉ?
Chu Má»™ng Châu nghÄ© gã chợt nhá»› ra, vui mừng tiếp lá»i:
- Thiên Lãng Tử, lão ca nhớ ra rồi chứ?
Tiểu nhị lắc đầu nói:
- Càng ngày càng đần Ä‘á»™n, nhá»› trÆ°á»›c quên sau, không thể nhất thá»i nhá»› ra nổi.
Vừa nói gã vừa chỉ tay vá» phía lão nhân. Cả Chu Má»™ng Châu vả Bạch Vân Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn lão già, chỉ thấy lão uống rượu rồi chống cằm, đôi mắt cứ nhìn ra ngoài cá»­a sổ, xa xa ngoài kia là sa mạc cát trắng.
Chu Má»™ng Châu liá»n đẩy ghế đứng dậy, bÆ°á»›c đến bên bàn lão nhân, chấp tay thi lá»…:
- Xin há»i lão nhân gia có phải là Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối không?
Lão nhân chính Ä‘ang trầm tÆ° suy nghÄ© Ä‘iá»u gì, chợt nghe có ngÆ°á»i đả Ä‘á»™ng từ từ quay đầu nhìn lại. Chỉ nhận ra là má»™t thiếu niên khôi ngô tuấn tú, ăn vận phục trắng, ngÆ°á»i Hán thì hÆ¡i ngạc nhiên. Nhân vì cả má»™t vùng sa mạc phÆ°Æ¡ng Bắc này đại Ä‘a số là ngÆ°á»i dân tá»™c, ít thấy ngÆ°á»i Hán xuất hiện. Bởi vậy chỉ cần nhìn là nhận ra ngay thiếu niên từ phÆ°Æ¡ng Nam đến.
Chu Má»™ng Châu thấy lão nhân cứ Ä‘Æ°a mắt nhìn mình, chẳng nói lá»i nào, nghÄ© có lẽ là lão nhân chÆ°a nghe rõ, nên cao giá»ng há»i:
- Dám há»i lão nhân gia có phải là Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối?
Lão nhân chỉ "a" lên một tiếng khe khẽ.
Tiểu nhị đứng gần đây biết Chu Mộng Châu hiểu nhầm, bèn chen vào nói:
- La lão đầu! Có nhị vị từ phÆ°Æ¡ng xa đến há»i thăm má»™t ngÆ°á»i gá»i là Thiên Lãng Tá»­. La lão sống ở đây từ nhỠđến lá»›n, chẳng hay có biết ngÆ°á»i đó không?
Lão nhân bá»—ng nhiên nhắm kín mắt lại nhÆ° nghÄ© ngợi Ä‘iá»u gì, rồi Ä‘á»™t ngá»™t mở trừng mắt há»i.
- Các ngươi tìm lão ta có chuyện gì?
Chu Má»™ng Châu cÅ©ng biết vừa rồi mình hiểu nhầm ý tiểu nhị, nhÆ°ng ngược lại cứ nghe lão nhân há»i lại nhÆ° vậy, nghÄ©a là lão ta nhất định biết Thiên Lãng Tá»­, bất giác vui mừng nói:
- SÆ° phụ tôi có má»™t vật muốn tôi Ä‘Æ°a đến cho Thiên lão tiá»n bối xem qua.
Lão nhân "a" lên một tiếng, đoạn khỠkhà nói:
- Là sư phụ ngươi phái đến ư? Các ngươi từ đâu đến?
Chu Mộng Châu đáp:
- TrÆ°á»ng An.
Lão nhân thản nhiên nói:
- Từ TrÆ°á»ng An đến à? Lá»™ trình cả hàng nghìn dặm, nhất định vật đó phải là má»™t bảo bối.
Chu Mộng Châu không giấu giếm nói:
- Äúng vậy, là má»™t bảo bối. Trên Ä‘Æ°á»ng đến đây có không ít ngÆ°á»i dòm ngó tá»›i.
Lão nhân giá»ng bá»—ng trở nên vô hạn cảm khái:
- Thật đáng liếc, lão ta đã không còn duyên hạnh để tận mắt nhìn thấy bảo bối nữa rồi!
Bạch Vân ở bên cạnh vá»™i xen vào há»i:
- à lão trượng nói là mắt của Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối bị mù?
Lão nhân lắc đầu:
- Ồ! Không, không, lão ta đã chết?
Chu Má»™ng Châu ngá»› ngÆ°á»i. Bạch Vân ngược lại trong lòng không tin há»i lại:
- Lão trượng bảo là Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối đã tạ thế?
Lão nhân thở dài:
- Ài! Äã chết mÆ°á»i mấy năm, chính tay ta chôn cất!
Chu Má»™ng Châu không ngá» chuyện xảy ra bất ngá» nhÆ° vậy, nhất thá»i lặng ngÆ°á»i không biết nên làm gì đây.
Lúc này tiểu nhị cũng đã rót đầy rượu vào chiếc túi da trên bàn của lão nhân. Lão ta thấy vậy đứng lên chẳng nói với ai câu gì nữa, lững thững bước ra cửa.
Tiểu nhị thấy thần thái Chu Mộng Châu u buồn, bèn an ủi.
- Cây già lá trút vá» cá»™i, ngÆ°á»i hưởng hết tuổi trá»i thì phải quy tiên, âu cÅ©ng là quy luật, thiếu hiệp chá»› quá Ä‘au buồn. Chỉ cần Thiên Lãng Tá»­ dÆ°á»›i cá»­u tuyá»n biết được thiếu hiệp từ nghìn dặm tìm đến cÅ©ng cảm kích lắm rồi. Nếu thiếu hiệp cảm niệm ngÆ°á»i quá cố cô Ä‘Æ¡n lạnh lẽo, thì mua ít hÆ°Æ¡ng đèn vàng mã đốt cho há» là được.
Chu Mộng Châu nghĩ phải, nói:
- Vậy thì má»i chuyện nhá» lão ca, lát nữa tính tiá»n tôi sẽ trả thêm vật dụng đã mua.
Tiểu nhị gật đầu đáp mấy tiếng, quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i. NhÆ°ng chợt nhÆ° nhá»› ra Ä‘iá»u gì vá»™i chạy trở vào nói:
- Suýt nữa thì quên! Thiếu hiệp nhÆ° muốn cúng nhang đèn vàng mã cho Thiên Lãng Tá»­, thì nhanh chân theo La lão đầu vừa rồi. Vì chỉ có lão ta là ngÆ°á»i duy nhất má»›i biết được phần má»™ của Thiên Lãng Tá»­ ở đâu, nếu chậm chân lão ta là hÆ¡n ná»­a tháng má»›i trở lại, chỉ e há»ng việc của thiếu hiệp.
Chu Mộng Châu gật đầu nói ngay:
- Äã vậy, lão ca nhanh chân mua sắm nhang đến cho!
Nháy mắt đã thấy tiểu nhị mang nhang đèn vàng mã trở lại. Chu Má»™ng Châu thanh toán hết má»i khoảng Ä‘oạn lập tức cÅ©ng Bạch Vân lên Ä‘Æ°á»ng nhắm hÆ°á»›ng sa mạc mà Ä‘i.
Ban đầu há» còn Ä‘i chậm, nhÆ°ng đến khi ra khá»i đầu trấn, cả hai liá»n thi triển khinh công mà chạy.
Trong đầu bá»n Chu Má»™ng Châu và Bạch Vân vốn nghÄ© má»™t lão mục đầu già nua, trên lÆ°ng mang túi rượu đầy, thì chẳng thể nào Ä‘i nhanh được, chỉ cần thi triển khinh công phóng chạy má»™t hồi là có thể theo kịp.
Chẳng ngỠphóng chạy ngoài mấy dặm rồi mà không thấy bóng dáng lão già đâu.
Bạch Vân đưa mắt nhìn chung quanh bốn phía cát trắng mênh mông, nhíu mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng.
Chu Má»™ng Châu cÅ©ng nghÄ© thế, bèn há»a theo:
- Nếu không thì chúng ta nhất định đã vượt qua rồi.
Äúng lúc ấy, trong tầm mắt của Bạch Vân nhận ra má»™t làn bụi vàng má» má» rất xa.
Nàng reo lên vui sướng:
- Chu đệ nhìn kìa! Chẳng phải là có bụi bay lên sao?
Chu Má»™ng Châu nhìn theo tay Bạch Vân thì cÅ©ng nhận ra má»™t đấm bụi má» nhạt, nhÆ°ng rất xa nên không nhận được bóng ngÆ°á»i.
- Äúng thế. Chúng ta nên tuổi theo, nếu đúng là lão già kia thì chẳng uổng công, nhÆ°ng nếu không phải là lão ta, thì chúng ta cÅ©ng có thể há»i thăm má»™t phen!
Hai ngÆ°á»i quyết định rồi liá»n thi triển khinh công phóng theo. Chu Má»™ng Châu trong lòng nôn nóng nên lần này thi triển hết sở há»c, chỉ nghe tiếng gió bên tai vù vù, chẳng mấy chốc đã bá» xa Bạch Vân phía sau.
TrÆ°á»›c mắt bóng ngÆ°á»i kia cÅ©ng rõ dần, khi chì còn cách chừng hai dặm thì đã nhìn thấy bóng lão già vá»›i chiếc túi da trên vai, chàng vui vẻ phóng chân càng nhanh hÆ¡n.
Chu Mộng Châu lướt đến với tốc độ quá nhanh, tiếng áo xé gió ào ào khiến lão già như bị giật mình khựng chân đứng lại, khi nhận ra là thiếu niên gặp trong quán lão mới hơi yên tâm, mắt cứ nhìn chàng vẻ rất kinh ngạc.
Chu Má»™ng Châu đến nói chẳng kịp thở, há»i ngay:
- Tiểu sinh muốn há»i thăm má»™ phần của Thiên Lãng Tá»­ tiá»n bối ở đâu, lão trượng xin chỉ giúp cho!
Lão già chẳng nói gì, bước thêm mấy bước nữa, lẩm nhẩm nói:
- Xa lắm! Xa lắm! Äi cả ná»­a tháng má»›i đến!
Chu Mộng Châu chau mày:
- Sao lại xa thế?
Lúc này Bạch Vân cũng vừa đến nơi.
Chu Má»™ng Châu Liá»n Ä‘em mấy lá»i vừa nói chuyện vá»›i lão nhân kể lại cho nàng nghe.
Bạch Vân mặt mấy không vui. Bạch Vân là nữ phái nên việc gì cũng tính chu đáo, nghe nói phải đi đến nữa tháng, chỉ nghĩ trong hoang mạc kia cái ăn cái uống cực khó, mà vừa rồi vì đi gấp lại không nghĩ đến tình huống này cho nên mới lo lắng như vậy.
Bấy giỠđã nghe lão già Ỡà nói:
- Các ngÆ°Æ¡i trẻ tuổi nóng tính, vừa rồi tiểu huynh đệ ngÆ°Æ¡i chạy đến vù vù nhÆ° gió, khiến ta giật thót cả ngÆ°á»i. Ta chẳng thể nào Ä‘i nhanh nhÆ° các ngÆ°Æ¡i được đâu.
Chu Má»™ng Châu không để ý thần sắc của Bạch Vân, nghe lão già nguyện ý dẫn Ä‘Æ°á»ng thì khấp khởi trong lòng, nói ngay:
- Äể tôi mang giúp túi rượu cho lão trượng!
Lão già chẳng có chút biểu lá»™ nào, cÅ©ng chẳng khách khí, cứ Ä‘Æ°a túi rượu cho Chu Má»™ng Châu mang rồi lững thững bÆ°á»›c Ä‘i không má»™t lá»i. Thế nhÆ°ng lần này lão Ä‘i xem ra tốc Ä‘á»™ còn chậm hÆ¡n lúc vừa rồi.
Chu Mộng Châu trong lòng nôn nóng, nghĩ đi như thế này biết năm nào tháng nào mới đến nơi?
Khi ấy nghĩ:
- Chi bằng cứ để Vân tỷ mang túi rượu, ta có cõng lão già thi triển khinh công mà chạy, có thể mới nhanh được!
NghÄ© rồi liá»n Ä‘em ý mình bàn bạc vá»›i Bạch Vân. Bạch Vân thấy cÅ©ng hay, đồng ý theo cách ấy.
Lão già khi nghe Chu Má»™ng Châu Ä‘á» nghị nhÆ° vậy, cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Ta biết tuổi trẻ các ngÆ°Æ¡i hay nôn nóng, chê lão già chậm chạp. Thôi được, các ngÆ°á»i đã gấp thì cứ theo cách ấy vậy!
Chu Má»™ng Châu nghe lão già đã đồng ý liá»n trao túi rượu cho Bạch Vân, đến trÆ°á»›c mặt lão già khom ngÆ°á»i xuống, để lão già trèo lên lÆ°ng mình. Lão già hai tay bám chặt vai chàng, chân kẹp vào hông nhÆ° sợ té ngã.
Chu Mộng Châu chưa kịp bước, lão lại nói:
- Tiểu huynh đệ, ta có má»™t tính kỳ quái phải nói vá»›i trÆ°á»›c vá»›i ngÆ°Æ¡i. Äôi chân ta tuy Ä‘i chậm chạp, nhÆ°ng Ä‘i liá»n mÆ°Æ¡i ngày ná»­a tháng không nghỉ cÅ©ng chẳng biết mệt. Thế nhÆ°ng há»… nghỉ ngá»±a má»™t ngày, thì phải nghỉ đến hai ngày, ngÆ°Æ¡i thì ta tuy chÆ°a cưỡi qua, có Ä‘iá»u ta nghÄ© cÅ©ng nhÆ° cỡi súc vật, ngÆ°Æ¡i đã chấp nhận cõng ta thì cõng cho đến nÆ¡i đến chốn, chá»› nên ná»­a Ä‘Æ°á»ng cho lão già ta nặng ná» mà không cõng nữa, khi ấy ta chá»­i thì chá»› trách nhé.
Chu Má»™ng Châu thấy lão già ngồi lên lÆ°ng mình chẳng nặng tí nào, nghÄ© có cõng liá»n năm ba ngày không thành vấn Ä‘á», mạnh dạn nói:
- Lão trượng yên tâm, tôi chẳng những có thể cõng lão đến đó, mà còn cõng lão trở lại.
Lão già chỉ ậm ừ, chẳng nói gì.
Bạch Vân mang túi rượu Ä‘i trÆ°á»›c, nhÆ°ng không Ä‘i quá nhanh, vì nghÄ© Chu Má»™ng Châu giá» trên dÆ°ng cõng thêm má»™t ngÆ°á»i sợ chàng Ä‘i quá nhanh chóng mệt.
Äi được chừng ná»­a canh giá», lão già bá»—ng gá»i lá»›n:
- Cô nương dừng bước, ta khát cháy cả cổ rồi, nhấp ngụm rượu cho mát cổ!
Bạch Vân dừng chân quay lại mở túi ượu cho lão nhấp một ngụm. Lúc này nhìn thấy mặt Chu Mộng Châu đỠgay, trên trán ồ hôi đổ râm rấp, bất giác chau mày ngạc nhiên.
Mấy hôm nay Ä‘i cùng vá»›i Chu Má»™ng Châu, Bạch Vân biết chàng võ công tuy chÆ°a cao, thế nhÆ°ng ná»™i công há»a hầu thì đã đạt mức căn cÆ¡. Lão già gầy ốm chẳng thể nặng quá năm mÆ°Æ¡i cân, vá»›i ná»™i công nhÆ° Chu Má»™ng Châu cõng lão ta liá»n vài ngày cùng có thể nổi, sao chỉ má»›i ná»­a canh giá» mà đã lá»™ vẻ thấm mệt nhÆ° thế được?
Lão già uống xong liá»n giục:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta đi tiếp?
Chu Mộng Châu chẳng nói tiếng nào, chỉ cắm đầu mà đi.
Bạch Vân lần này đi bên cạnh chàng, thấy Chu Mộng Châu tốc độ chậm dần, sắc diện lộ vẻ miễn cưỡng mà cõng, trong lòng Bạch Vân khởi nghi hoặc, chẳng hiểu nguyên nhân tại sao?
Lại Ä‘i thêm chừng được mÆ°á»i dặm, trên trán Chu Má»™ng Châu mồ hôi thành giá»t lá»›n đổ ra liên tục. Bạch Vân thấy lo trong lòng, bèn nghÄ© ra má»™t ý, thấp giá»ng nói:
- Chu đệ, chúng ta đi chậm một tý, túi rượu nặng quá, ta mang ê cả vai.
Chu Má»™ng Châu ngỡ thật, nên Ä‘i càng chậm hÆ¡n, thá»±c chất thì chàng đã mệt đến nhấc chân nghe khó khăn lắm rồi. Äi thêm chừng hÆ¡n hai dặm nữa, lão nhân bá»—ng lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ, nghỉ một lát, phải nhét một chút gì vào bụng mới được!
Bạch Vân chỉ nghe thế là lập tức ném túi rượu xuống cát, thở ra một hơi nói:
- Bụng đói thật!
Chu Má»™ng Châu từ từ đặt lão già ngồi xuống. chỉ muốn thở hắt ra, thế nhÆ°ng trÆ°á»›c mặt lão già chỉ sợ lão ta coi thÆ°á»ng, nên vá»™i quay Ä‘i nÆ¡i khác ngầm hít thật sâu xua Ä‘i cÆ¡n mệt đến đứt hÆ¡i.
Lão già mở túi lấy lÆ°Æ¡ng khô ra ngồi ăn tỉnh bÆ¡, đến nhìn bá»n Chu Má»™ng Châu má»™t cái cÅ©ng không, đừng nói đến chuyện má»i há» cùng ăn. Bạch Vân thì chỉ để tâm đến lo cho Chu Má»™ng Châu, khi ấy cÅ©ng không ghé mắt nhìn lão già.
Lão già ăn no uống đủ, nằm ngá»­a ngÆ°á»i ra trên cát mắt lim dim mà ngủ, không Æ° há»­ lấy ná»­a tiếng.
Bạch Vân khi ấy đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu ra hiệu, rồi tự mình bước nhanh ra ngoài xa. Chu Mộng Châu hai chân như tê dại, chẳng buồn bước theo phần nào, nhưng lúc này nhận được ánh mắt của Bạch Vân chừng như cô ta có gì muốn nói, bèn miễn cưỡng bước theo.
Bạch Vân cẩn thận đi ra xa đến hơn hai mươi trượng chỠChu Mộng Chu đến bên cạnh.
má»›i thấp giá»ng quan tâm há»i:
- Chu đệ, ngươi mệt lắm phải chăng?
Chu Mộng Châu vốn thẹn nên định lắc đầu, nhưng nhìn qua ánh mắt quan hoài lo lắng của Bạch Vân, thì gật đầu đáp lí nhí trong miệng:
- Äúng vậy!
Bạch Vân há»i tiếp:
- Ngươi có thấy chuyện kỳ quái không chứ?
Chu Má»™ng Châu không hiểu há»i lại:
- Chuyện gì kỳ quái?
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© xem, lão già chẳng nặng lắm, vá»›i những ngÆ°á»i có ná»™i công nhÆ° chúng ta thì chuyện cõng lão chẳng thành vấn Ä‘á», huống gì chúng ta Ä‘i rất chậm. Thế nhÆ°ng, ta thấy má»›i Ä‘i má»™t Ä‘oạn, ngÆ°Æ¡i đã ra vẻ nhÆ° cõng không nổi, đến lúc này thì thật sá»± ta rất hoài nghi, nhÆ°ng phải cố nén đến bây giá».
Chu Mộng Châu thở hắt một hơi, nói:
- Vân tá»· hoài nghi Ä‘iá»u gì, cứ việc nói ra.
Bạch Vân trầm tư một lúc, nói:
- NgÆ°Æ¡i thá»­ kể lại Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng vừa qua ngÆ°Æ¡i cõng lão già thế nào?
Chu Mộng Châu chậm rãi đáp:
- Lúc má»›i cõng lão ta, tiểu đệ thấy rất nhẹ, nghÄ© Ä‘i trăm dặm chẳng có vấn Ä‘á» gì. Thế nhÆ°ng má»›i Ä‘i được vài dặm, thì lão già càng lúc càng nặng hÆ¡n. Ban đầu đệ nghÄ© có lẽ vì chạy nhanh, nhÆ°ng sau này khi Ä‘i chậm lại, thì thân hình lão vẫn càng lúc càng nặng thêm, đến ná»—i có lúc đệ nghÄ© không cõng nổi nữa. NhÆ°ng vì đã nói vá»›i lão ta từ đầu nên đệ chẳng dám tùy ý dừng lại nghỉ, sợ lão ta cÆ°á»i. May mà vừa rồi lão kêu dừng chân nghỉ mệt, nếu không thì có lẽ đã khuỵu.
Bạch Vân nghe chừng nào gật đầu chừng nấy, khi chàng nói xong liá»n tiếp lá»i:
- Nếu ta đoán không sai, thì lão già này phải là một giang hồ kỳ nhân.
Chu Mộng Châu không nghĩ thế nên lắc đầu nói:
- Lão ta đến đi còn không nổi, làm sao có thể là giang hồ kỳ nhân?
Bạch Vân nói.
- Ta chỉ Ä‘oán vậy thôi, sá»± thật thế nào thì còn chÆ°a Ä‘oán chắc. Thế nhÆ°ng cứ theo nhÆ° tình hình ngÆ°Æ¡i vừa kể, thì thật khiến ngÆ°á»i ta rất khả nghi. Vả lại, nếu lão ta chỉ là má»™t lão đầu mục bình thÆ°á»ng, làm sao có thể giao du thâm tình vá»›i Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối được?
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn lão già nằm đằng xa, nhíu mày vẻ cũng hồ nghi. Bạch Vân nói tiếp:
- Chu đệ, ngÆ°Æ¡i nên nhân lúc này lão ta ngủ, ngồi xuống Ä‘iá»u hòa chân khí, trÆ°á»›c khi chÆ°a làm rõ vấn Ä‘á» nên cố nhịn vậy.
Chu Má»™ng Châu thần sắc đã thấy tÆ°Æ¡ng đối hồi phục. Bạch Vân lúc ấy bÆ°á»›c Ä‘i vá» phía lão già, vô tình quay đầu nhìn lại thấy sắc mặt Chu Má»™ng Châu có gì hÆ¡i khác thÆ°á»ng, liá»n tung ngÆ°á»i chạy lại, vá»™i vả há»i:
- Chu đệ ngÆ°Æ¡i thấy trong ngÆ°á»i thế nào?
Chu Má»™ng Châu gượng cÆ°á»i nói.
- Vân tỷ, đệ tin tưởng chịu được mà.
Bạch Vân mấy hôm nay coi nhÆ° vị tá»· tá»· chăm sóc cho Chu Má»™ng Châu, lên lúc này lo lắng mà buá»™c chàng phải ngồi xuống Ä‘iá»u hòa chân khí. Chu Má»™ng Châu tuy không muốn, nhÆ°ng sợ phật ý cô ta nên chẳng dám trái lá»i. Chẳng ngá», chàng vừa ngồi xuống thì bá»—ng nghe lão già ho khan mấy tiếng Ä‘Æ°a mắt nhìn thấy lão đã trở ngÆ°á»i tỉnh lại.
Còn chÆ°a ngồi dậy lão đã vá»›i giá»ng ngái ngủ:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta đi tiếp chứ?
Bạch Vân nhíu mày thầm nghÄ© lão già chết tiệt này thật kỳ quái, đúng lúc Chu Má»™ng Châu chuẩn bị Ä‘iá»u hòa chân khí thì tỉnh lại, mà không phải sá»›m hÆ¡n hay muá»™n hÆ¡n. Trong lòng cô ta tá»± nhiên càng thêm sinh nghi.
Chu Má»™ng Châu tung mình đứng lên, nói giá»ng hÆ¡i bá»±c tức:
- Äược, Ä‘i thì Ä‘i!
Bạch Vân buá»™c miệng gá»i to lên má»™t tiếng:
- Chu đệ!
Giá»ng của cô ta lạnh lùng nghe vô cùng quan tâm tha thiết.
Chu Mộng Châu quay đầu nhìn Bạch Vân, nói:
- Vân tỷ, yên tâm, đệ chịu được mà!
Lão già đã tự ngồi dậy, Chu Mộng Châu tiếp tục cõng lão ta trên lưng mà đi.
Bạch Vân đi bên cạnh chàng, mắt tuy nhìn tới trước, thế nhưng chốc chốc lại liếc nhìn Chu Mộng Châu theo dõi thần thái.
Chu Mộng Châu lúc này chẳng phải là cõng lão già mà tợ như cõng một pho tượng đồng nặng nghìn cân, đi rất vất vả, sau chừng nửa canh giỠlà đã thấy mồ hôi ra nhễ nhại.
Thế nhưng lần này so với lần trước có phần khá hơn.
Ãnh mắt Bạch Vân liếc nhìn lão già, chẳng ngá» lão ta mặt cÅ©ng đầy mồ hôi, xem ra có vẻ cật lá»±c tốn sức hÆ¡n cả Chu Má»™ng Châu. Bạch Vân thấy tình hình nhÆ° thế, đã ngá»™ hiểu ra vấn Ä‘á», chứng tá» lá»i nàng phán Ä‘oán là không sai, lão già nhất định là cao thủ ẩn thế, nhân lợi thế được Chu Má»™ng Châu cõng, đã thi triển La Hán Thung hoặc Thiên cân trụy để thá»­ sức thiếu niên.
Bạch Vân tuy đã hiểu ra nguyên nhân khiến Chu Má»™ng Châu cõng lão già cật lá»±c nhÆ° vậy, tuy nhiên vẫn còn nhiá»u nghi vấn trong lòng.
Lão già này là ai? Tại sao có ý hành hạ Chu Má»™ng Châu nhÆ° vậy? Chu Má»™ng Châu không phải là ngÆ°á»i chịu thiệt, kiên nhẫn, vì sao chấp nhận để lão già ngầm hành hạ mình chứ?
Bóng chiá»u đã đổ dài, chẳng mấy chốc thì trá»i tối hẳn, ba ngÆ°á»i tìm đến được má»™t cụm rừng nhá». Lão già nhÆ° đã thấm mệt má»›i bảo chàng dừng lại nghỉ qua đêm.
Thấy lão già ăn uống no say vật ngÆ°á»i nằm ngủ, Bạch Vân má»›i kéo Chu Má»™ng Châu ra mồi góc xa, nói:
- Chu đệ, chuyện chẳng còn Ä‘Æ¡n giản nữa rồi, lão già này xuất thân thế nào, sao lại cố ý làm khó ngÆ°Æ¡i chứ? Ta vì nhìn thấy ngÆ°Æ¡i chiá»u nay vẫn chịu Ä‘á»±ng nổi, cho nên má»›i chÆ°a nói toát ra, thế nhÆ°ng chúng ta cÅ©ng cần nghÄ© cách đối phó, không nên để lão ta khi hiếp.
Chu Má»™ng Châu mệt thì mệt, nhÆ°ng thần sắc so ra tÆ°Æ¡i tỉnh hÆ¡n lúc đầu rất nhiá»u, cÆ°á»i nói:
- Äệ đã có cách. Thế nhÆ°ng, trÆ°á»›c khi chúng ta chÆ°a tìm đến được má»™ phần của Thiên Lãng Tá»­, tốt nhất không nên đắc tá»™i vá»›i lão ta.
Sáng ngày hôm sau, vẫn y như hôm qua, Chu Mộng Châu tiếp tục cõng lão già mà đi.
Lão già làm như không có chút biểu hiện gì, ngồi trên lưng Chu Mộng Châu vẻ thản nhiên vô sự.
Chu Má»™ng Châu cõng lão trên lÆ°ng vẫn nặng trịch nhÆ° hôm qua, nhÆ°ng qua má»™t đêm Ä‘iá»u khí dưỡng thần lại, đã tìm ra đối pháp.
Cho nên cõng lão đi một hơi đến trưa, mãi khi lão tự động bảo dừng lại nghỉ, chàng mới thả lão xuống đất.
Lão già ngầm hít thở mấy hơi dài, lúc ấy gật đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, ta coi nhÆ° phục ngÆ°Æ¡i đấy, thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i muốn gặp Thiên Lãng Tá»­ cần phải đáp ứng vá»›i ta mấy Ä‘iá»u kiện.
Chu Má»™ng Châu nghe vậy thì mừng rỡ, nhất thá»i không để ý, nói ngay:
- Lão trượng nói đi!
NhÆ°ng Bạch Vân nhíu mày vặn há»i lại ngay:
- Ài! Lão nói gì chứ? Chẳng phải chính miệng lão đã nói là Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối đã qua Ä‘á»i rồi hay sao chứ? Giá» lại bảo có thể gặp được lão ta?
Lão già nhìn Bạch Vân nói:
- Ta chỉ muốn đùa vá»›i các ngÆ°Æ¡i má»™t chút thôi, Thiên Lãng Tá»­ võ công thông huyá»n đạt hóa, sao có thể chết được?
Chu Má»™ng Châu và Bạch Vân nghe lão ta nói vậy thì vừa kinh Ä‘á»™ng vừa nghi hoặc, không biết lá»i lão là thật hay giả.
Chu Má»™ng Châu tính khí vốn cÆ°Æ¡ng trá»±c nóng nảy, nhÆ°ng ba năm tu luyện vá»›i Äạo An pháp sÆ°, rồi mấy tháng ở vá»›i Nhẫn đại sÆ°, nên tánh tình có trầm ổn. Từ hôm qua đến nay thầm biết bị lão già chÆ¡i khâm nhÆ°ng chàng cam nguyện chịu Ä‘á»±ng, thứ nhất là để đạt được mục đích của mình tá»± tìm đến viếng má»™ phần của Thiên Lãng Tá»­. Sau này dá»… ăn nói vá»›i sÆ° phụ, thứ hai chàng bá»—ng kiên định thá»­ xem sức chịu Ä‘á»±ng của mình thế nào, chẳng ngá» khốn trong lại hay, vừa Ä‘i vừa vận hành hÆ¡i thở, Ä‘iá»u hòa khí huyết, cho nên mãi cả buổi sáng nay không há» thấy mệt mấy. Chính vì thế mà lúc này nghe lão nói vậy, không chút tức giận.
Lại nói lão già há» La, tên Nhất Ba, vốn chẳng phải là hạng tầm thÆ°á»ng, mà là má»™t cao thủ thân mang tuyệt há»c. Ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c lúc má»›i hành cÆ°á»›c giang hồ, hùng tâm rất lá»›n, muốn lấy tuyệt há»c nhất thân của mình hùng bá thiên hạ. Ná»™i trong ba năm, lão hạ không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, thế nhÆ°ng cuối cùng gặp phải Thiên Si Thượng Nhân, lão nhận đủ ba chưởng, và má»™t cÆ°á»›c ngã gục.
Thiên Si Thượng Nhân trÆ°á»›c lúc đấu vá»›i La Nhất Ba, thầm hiểu hùng tâm dã chí của lão ta, thế nhÆ°ng cÅ©ng phục chí lá»›n và võ há»c của lão. Cho nên, trÆ°á»›c lúc đấu đã giao Æ°á»›c vá»›i nhau, chỉ cần La Nhất Ba thắng thì muốn làm gì lão cÅ©ng được, nhÆ°ng La Nhất Ba thua thì phải khấu đầu bái Thiên Si Thượng Nhân làm sÆ° phụ. Chẳng ngá» phần thua thuá»™c vá» La Nhất Ba, lão vừa thẹn vừa hận cúi đầu bái sÆ°, rồi lui vá» sa mạc ẩn thân.
La Nhất Ba từ đó đến giá» chỉ quanh quẩn má»™t vùng sa mạc này, mÆ°Æ¡i ngày ná»­a tháng lão tìm đến thị trấn Ä‘ong rượu má»™t lần. Cho nên ngÆ°á»i từ trên nhỠđến trên lá»›n, ở vùng sa mạc này ai ai cÅ©ng biết tên lão.
Hôm qua, cÅ©ng là ngày lão vào trấn Ä‘ong rượu, chẳng ngá» gặp phải bá»n Chu Má»™ng Châu. Vừa nhìn là lão đã biết khách giang hồ Trung Nguyên tìm lên, hùng tâm ai xÆ°ng bá giang hồ năm xÆ°a trong thâm tâm lão chừng nhÆ° chÆ°a dứt. Lão chỉ muốn nhân có ngÆ°á»i giang hồ, thá»­ xem võ công của mình đến đâu, cho nên má»›i bày ra màn kịch này.
Thật khéo, ngÆ°á»i mà Chu Má»™ng Châu muốn tìm gặp lại chính là Thiên Lãng Tá»­, sÆ° phu chính thức của La Nhất Ba. Äồng thá»i cÅ©ng là oan gia đối đầu vá»›i vị sÆ° phụ bất đắc dÄ© của lão là Thiên Si Thượng Nhân.
Ban đầu, khi lên ngồi trên lÆ°ng Chu Má»™ng Châu, lão chỉ thi triển ba thành công lá»±c cÅ©ng đủ khiến chàng cõng đến bở hÆ¡i tai. Nào ngá» từ chiá»u hôm qua, Chu Má»™ng Chu trong khốn sinh cÆ¡, tìm ra được phÆ°Æ¡ng pháp hoán tức Ä‘iá»u khí ngay trong lúc Ä‘i, cho nên má»›i Ä‘Æ°Æ¡ng nổi La Nhất Ba thi triển Thiên cân trụy.
La Nhất Ba càng lúc càng thấy kỳ lạ, càng cố vận hết công lá»±c áp xuống lÆ°ng thiếu niên, thế nhÆ°ng lão đã dốc hết mÆ°á»i thành công lá»±c thi triển Thiên trụy cân mà thiếu niên vẫn chịu nổi, thậm chí càng lúc càng thấy khá hÆ¡n trÆ°á»›c. Cuối cùng thì lão không thể không phục thiếu niên kỳ tài, huống gì công lá»±c của lão cÅ©ng thất tán nhiá»u trong suốt thá»i gian thi triển Thiên trụy cân.
Trở lại lúc này, La Nhất Ba nghe Bạch Vân há»i nhÆ° vậy, gật đầu cÆ°á»i đáp:
- Không sai. Thiên Lãng Tá»­ tiá»n bối còn tại thế. Thế nhÆ°ng, các ngÆ°Æ¡i muốn diện kiến lão nhân gia thì phải thá» vá»›i trá»i đất là trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i, tuyệt đối không được nói đến chuyện giữa ta vá»›i các ngÆ°á»i vừa rồi.
Chu Má»™ng Châu cứ ngỡ Ä‘iá»u kiện gì khó khăn, chẳng ngá» lại dá»… dàng nhÆ° vậy, gật đầu nói:
- Lão yên tâm, nửa chữ tôi cũng không nói.
La Nhất Ba như vẫn chưa tin lắm, răn đe nói:
- Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi lừa ta, La Nhất Ba này chẳng chịu để yên cho ngươi đâu.
Chu Má»™ng Châu vẻ không vui, há»i vặn:
- Vậy làm thế nào để lão tin chứ?
La Nhất Ba hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta sống già chừng này tuổi đầu chẳng lẽ không nhận ra ánh mắt láo liên của ngÆ°Æ¡i khi ngÆ°Æ¡i đáp lá»i hả?
Bạch Vân ngồi bên cạnh, thấy bá»n hỠđấu khẩu tranh chấp, bèn chen vào nói.
- Vị tiểu huynh đệ của tôi xưa nay không hỠnói dối, đã hứa với ai chuyện gì là làm đến cùng, lão trượng yên tâm.
La Nhất Ba chẳng nói thêm tiếng nào, ăn hết lÆ°Æ¡ng khô, không ngủ mà ngồi vận khí Ä‘iá»u tức.
Bá»n Chu Má»™ng Châu và Bạch Vân ánh mắt nhìn nhau cÆ°á»i hữu ý, rồi cÅ©ng tìm chá»— ngồi nghỉ ngÆ¡i.
Chiá»u hôm đó, ba ngÆ°á»i phóng chạy nhÆ° bay. Chu Má»™ng Châu lần này chẳng phải cõng lão già trên lÆ°ng, nên ngÆ°á»i nhẹ tâng tâng, Ä‘i mà nhÆ° không.
Chặp chiá»u thì bá»n hỠđến bên má»™t bá» suối nhá», nÆ°á»›c cạn trong nhìn thấy đáy, ở vùng hoang mạc này mà tìm ra má»™t nguồn nÆ°á»›c nhÆ° vậy thì không phải là chuyện dá»…, bên bá» nam con suối là má»™t lá»u tăng vải hình nấm, chính là má»™t căn nhà kiểu du mục của ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng bắc quen sống, trÆ°á»›c mặt nhà có má»™t ngÆ°á»i ngồi quay lÆ°ng ra ngoài.
Ba ngÆ°á»i vừa đến trÆ°á»›c nhà, đã nghe ngÆ°á»i kia lên tiếng há»i:
- Nhất Ba, ai theo ngươi vỠvậy?
La Nhất Ba sãi bÆ°á»›c Ä‘i nhanh đến trÆ°á»›c, giá»ng cung kính đáp:
- Äể tá»­ dẫn vá» hai vị tiểu khách.
NgÆ°á»i kia "a" lên má»™t tiếng nói:
- Lão phu ba mÆ°Æ¡i năm tay không đặt chân vào Trung Nguyên, chẳng ngá» có ngÆ°á»i còn nhá»› đến ta. Ha ha ... Có lẽ đến tìm chuyện phiá»n hà?
Chu Má»™ng Châu nghe La Nhất Ba tá»± xÆ°ng là để tá»­ thì đã thấy làm kỳ, lúc này nghe ngÆ°á»i kia nói vậy, tợ nhÆ° chính là bản thân Thiên Lãng Tá»­, bèn nói:
- Vãn bối phụng mệnh gia sÆ° tìm đến yết kiến lão tiá»n bối.
NgÆ°á»i kia đầu vẫn không quay lại há»i - SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i là ai?
Chu Má»™ng Châu liá»n thô tay vào trong áo lấy ra pho tượng Kim La Hán rồi bÆ°á»›c đến bên ngÆ°á»i đó, nói:
- Lão nhân gia xin xem qua cái này thì biết!
NgÆ°á»i kia từ từ quay đầu lại nhìn lên vật trên tay Chu Má»™ng Châu, "á" lên má»™t tiếng, lẩm bẩm:
- Chẳng ngỠlà lão ta. Xem ra ta sống chẳng vô vị. Hảo, ngươi lại đây!
Äúng ngÆ°á»i này là Thiên Lãng Tá»­. Lão thân hình gầy ốm, nhÆ°ng mắt sắc hữu thần, râu dài quá rá»n, thần thái phiêu dật phóng khoáng.
Chu Má»™ng Châu bấy giá» nghe thế bÆ°á»›c đến hai bÆ°á»›c. Thiên Lãng Tá»­ liá»n vung tay nhanh nhÆ° chá»›p chá»™p lấy cổ tay của chàng đặt các ngón tay vào thốn mạch, mắt lim dim định thần. Chu Má»™ng Châu ngÆ°á»i nhÆ° không đứng vững, hÆ¡i ngã vá» sau. Thiên Lãng Tá»­ tay trái Ä‘Æ°a ra đỡ nhẹ thân chàng.
Chu Má»™ng Châu chẳng biết lão ta muốn làm gì, thế nhÆ°ng lão ta má»™t tay chá»™p cổ tay chàng má»™t tay đặt sau lÆ°ng, chàng có muốn vùng vẫy cÅ©ng không được, cả ngÆ°á»i nhÆ° vô lá»±c Ä‘á» kháng.
Bạch Vân ngược lại hiểu Thiên Lãng Tá»­ làm vậy có dụng ý gì, cho nên đứng yên bất Ä‘á»™ng. Qua má»™t lúc, Thiên Lãng Tá»­ buông lá»ng tay, má»™t cổ kình khí theo tay lão đẩy nhẹ ra, Chu Má»™ng Châu ngÆ°á»i tung bổng lên không tầm má»™t trượng, rồi từ từ rÆ¡i đáp xuống đất.
Thiên Lãng Tử gật đầu nói:
- Căn đế không tồi, có Ä‘iá»u thân pháp còn cứng nhắc, sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i chÆ°a truyá»n gì cho ngÆ°Æ¡i mà đã thả lạc giang hồ sao?
Chu Mộng Châu không dám giấu giếm, đem chuyện của sư phụ giao cho mình ra kể hết.
Thiên Lãng Tử nghe xong, gật đầu nói:
- Như thế cũng chẳng trách ngươi. La Nhất Ba, ngươi lên đỉnh Tuyết Sơn tuyệt phong kiếm vỠcho ta mấy đoạn băng đàm.
La Nhất Ba từ đầu đến giỠnhìn hành cử của sư phụ thì đã trố mắt kinh ngạc, lúc này nghe nói vậy la lên:
- Lão tiá»n bối, tiểu đồ theo hầu ngÆ°á»i đã ba mÆ°Æ¡i năm, tổng cá»™ng cÅ©ng chỉ há»c được vài loại ngoại môn công phu. Tiểu tá»­ này chỉ má»›i bái kiến ngÆ°á»i má»™t lần, vậy mà ngÆ°á»i đã quyết định dạy cho nó võ công, há không thấy nhÆ° vậy uất khuất.
Thiên Lãng Tá»­ mày bạc nhÆ°á»›ng lên, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giá»ng nói:
- Ai bảo ngươi lại bái Thiên Si Thượng Nhân lão đầu làm sư phụ chứ?
La Nhất Ba cứng há»ng, thật tình chuyện xảy ra cÅ©ng chỉ bất đắc dÄ©, năm xÆ°a vì trÆ°á»›c khi giao đấu vá»›i Thiên Si Thượng Nhân đã có lá»i giao Æ°á»›c trÆ°á»›c, lão bại thủ đành phải bái Thiên Si Thượng Nhân làm sÆ° phụ. Thật chất thì có má»™t ngày há»c võ công nào đâu?
Bấy giỠbị Thiên Lãng Tử nói vậy, La Nhất Ba chỉ im lặng cúi đầu.
Thiên Lãng Tá»­ quay nhìn Bạch Vân há»i:
- Ngươi là ai?
Bạch Vân cung kính nói:
- Vãn bối là Bạch Vân.
Chu Má»™ng Châu nhanh nhẹn tiếp lá»i:
- Bạch Vân là nghĩa tỷ của vãn bối?
Thiên Lãng Tử thẳng thắn nói:
- Ta cÅ©ng không truy cứu cô nÆ°Æ¡ng này là ai, đằng nào thì chỉ có mình ngÆ°Æ¡i được sÆ° phụ phái đến đây, ta chỉ Ä‘em bản lÄ©nh truyá»n thụ má»™t mình ngÆ°Æ¡i.
Bạch Vân nói:
- Há»a phúc má»—i ngÆ°á»i chỉ bằng nhân duyên mà có, vãn bối nào dám mong cầu. Lúc tiá»n bối truyá»n thụ võ công cho Chu đệ, vãn bối sẽ lánh mặt Ä‘i nÆ¡i khác.
Thiên Lãng Tá»­ thấy thiếu nữ khí khái nhÆ° vậy, cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i không lánh mặt cÅ©ng được, thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i chỉ được nhìn ghi nhá»› chứ không được diá»…n luyện. Sau này rá»i khá»i đây, nhá»› được chừng nào thì luyện chừng đó, coi nhÆ° cÅ©ng là vận khí của ngÆ°Æ¡i rồi đó.
Bạch Vân nghe thì trong lòng rất sung sướng, vôi vàng khấu tạ.
Thiên Lãng Tá»­ bảo bá»n há» chuẩn bị Ä‘i nghỉ sá»›m, sáng ngày mai bắt đầu luyện tập.
Sáng sớm hôm sau, La Nhất Ba từ biệt Thiên Lãng Tử đi Tuyết Sơn tuyệt phong lấy băng đàm. Thiên Lãng Tử đợi cho đến khi La Nhất Ba đi thật lâu rồi mới yên tâm bắt đầu dạy võ công cho Chu Mộng Châu.
Äầu tiên lão bảo chàng dụng kiếm múa pho Äạt Ma kiếm pháp mà chàng há»c được ở Äạo An pháp sÆ° cho lão xem. Chu Má»™ng Chân vâng lá»i múa kiếm từng chiêu từng thức rất chú tâm không để sÆ¡ xuất má»™t chá»— nào. Thiên Lãng Tá»­ đứng ngoài nhìn rất cẩn thận. Lão cứ để cho chàng luyện, khi nào thấy có chá»— còn thÆ°a được chuẩn xác má»›i chen vào nhắc nhở vài câu.
Luyện xong kiếm pháp, lão lại bảo chàng thi triển pho Phiên Thiên chưởng hấp thu được ở Nhẫn đại sư. Chu Mộng Châu cùng chuyên chú thi triển một lượt. Thiên Lãng Tử đứng xem gật đầu hài lòng, đợi khi chàng múa xong lão cảm khái, nói:
- Ài! Chẳng ngá» lão trá»c này cÅ©ng nghÄ© ra những chiêu thức cổ dị thế này. NgÆ°Æ¡i luyện thành hai pho kiếm và chưởng này, nếu nhÆ° khổ công luyện đến mức thành thục, trong giang hồ những kẻ hÆ¡i non kém má»™t chút, chỉ e không địch nổi vá»›i ngÆ°Æ¡i đâu.
Chu Má»™ng Châu nghe vậy thì lòng đại há»·, chẳng ngá» hai pho võ công chàng luyện cÅ©ng đủ ngang dá»c giang hồ, quả nhiên lá»i Bạch Vân lần trÆ°á»›c nói chẳng sai. Tá»± nhiên trong lòng chàng hồ hởi vô cùng, thế nhÆ°ng nghÄ© lại lần này đã đến đây để há»c võ công vá»›i Thiên Lãng Tá»­, lão nói vậy chẳng lẽ thấy chàng đã đủ mà không tiếp tục truyá»n võ công hay sao. NghÄ© thế cảm thấy hÆ¡i lo lo.
Thiên Lãng Tá»­ chừng nhÆ° nhìn ra tâm ý của chàng, cÆ°á»i nói:
- Lão phu chỉ cần giữ ngÆ°á»i lại đây má»™t năm chỉ Ä‘iểm thêm vài pho công phu, tuy không dám nói nhiếp phục thiên võ lâm, thế nhÆ°ng muốn thắng được ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải là hàng võ công thặng thừa má»›i đạt được chuyện đó.
Chu Mộng Châu vội cung kính nói:
- Äa tạ tiá»n bối dốc tâm truyá»n thụ. Chu Má»™ng Châu này tất tận lá»±c khổ luyện, để không phụ lòng ngÆ°á»i.
Thiên Lãng Tử trầm mặc một lúc, bỗng chỉ sang bên kia suối, nói:
- Bên kia suối thỉnh thoảng xuất hiện một lão đầu tử điên khùng, các ngươi nếu gặp lão ta thì chớ để tâm đến hắn.
Chu Mộng Châu nghe thì biết vậy, thực chất thì chàng từ đó chỉ chuyên tâm khổ luyện công phu với Thiên Lãng Tử mà thôi.
Bạch Vân thì đứng bên ngoài chăm chú quan sát, mặc nhiên ghi nhận, thế nhÆ°ng những Ä‘iá»u thầm há»c được từ võ công của Thiên Lãng Tá»­ cÅ©ng đủ làm cho cô ta sung sÆ°á»›ng lắm rồi.
La Nhất Ba cứ má»—i tháng quay vá» má»™t lần, má»—i lần nhÆ° vậy thÆ°á»ng mang vá» má»™t đóa băng đàm nhÆ° Liên bồng trong suốt nhÆ° pha lê. Thiên Lãng Tá»­ Ä‘em cho Chu Má»™ng Châu nhai nuốt, rồi lại sai La Nhất Ba tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng. Cứ má»—i lần La Nhất Ba vá» má»™t hai hôm, thì Thiên Lãng Tá»­ ngừng việc truyá»n thụ võ công cho Chu Má»™ng Châu, đợi đến khi lão ta Ä‘i hẳn rồi má»›i liếp tục.
Chu Má»™ng Châu nhận ra mối quan hệ thầy trò giữa há» có gì cổ quái không bình thÆ°á»ng, thế nhÆ°ng chàng không dám há»i han nhiá»u lá»i.
Ná»­a năm chá»›p mắt trôi qua, Chu Má»™ng Châu vốn căn cÆ¡ ná»™i lá»±c rất vững, cho nên dÆ°á»›i sá»± truyá»n thụ của Thiên Lãng Tá»­ chàng tăng tiến cá»±c nhanh.
Sáng hôm ấy chàng chÆ°a xuống giÆ°á»ng đã nghe thấy nhiá»u tiếng súc vật kêu vang, chàng ngạc nhiên chạy ra xem thì thấy bên kia bá» má»™t đàn cừu Ä‘ang gặm cá» xuân mÆ¡n mởn.
Dưới một gốc cây lớn, một lão già tướng mao to lớn, ăn vận lối mục đồng, dung mạo hồng nhuận quắc thước, nhìn thấy Chu Mộng Châu lão đưa tay ngoắc ngoắc.
Chu Má»™ng Châu nhún ngÆ°á»i đến gần bá», cao giá»ng há»i vá»ng sang:
- Lão nhân gia gá»i tôi có chuyện gì?
Lão già gật đầu nói.
- Ngươi sang đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Chu Mộng Châu còn đang tần ngấn không biết có nên sang bên đó hay không, đột nhiên sau lưng nghe tiếng Thiên Lãng Tử:
- Mặc lão ta, ta chẳng đã từng nói với ngươi vỠlão già điên ấy sao?
Lão già cÆ°á»i lên ha hả:
- Thiên Lãng, tiểu tá»­ này chẳng quản nghìn dặm đến đây tìm ngÆ°Æ¡i, đủ thấy thành tâm cầu há»c võ nghệ thế nào rồi. Cứ nhìn thần thái, cá»­ chỉ của hắn thì rõ ràng võ công căn cÆ¡ chẳng kém tí nào. Lão già chăn cừu ta muốn nói chuyện vá»›i hắn vài câu, ngÆ°Æ¡i lo gì chứ?
Thiên Lãng Tử tự bao giỠvô thanh vô sắc đến bên Chu Mộng Châu, thoáng chút trầm ngâm nói:
- Äược, nhÆ°ng ta ngồi đây giám sát tránh ngÆ°Æ¡i buông những lá»i sàm mê hoặc trẻ con.
Lão già chẳng nói gì, Chu Mộng Châu nghe vậy biết Thiên Lãng Tử đã không phản đối nữa, khi ấy nhún mình lướt tới chừng trượng, hai tay giang ra bình ổn bằng một thế “Binh sa lạc nhạn†đáp nhẹ nhàng xuống đất.
Bằng một thế này chàng cảm thấy rất tự hào, chẳng ngỠlão già ngồi bên kia lắc đầu nói:
- Võ công của ngươi luyện xem ra cũng khá đấy, thế nhưng trong mắt ta thì chẳng ra cái quái gì.
Thiên Lãng Tử nghe vậy thì hơi giận:
- Mộng Châu, ngươi trở lại đây.
Chu Má»™ng Châu vâng lá»i quay lại trÆ°á»›c mặt lão già, lão nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i chá»› để mất mặt ta, lão già kia Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng, thế nhÆ°ng võ công rất cao cÆ°á»ng. Giá» ngÆ°Æ¡i thi triển thân pháp “Lăng ba hÆ° độ†ta vừa dạy ngÆ°Æ¡i mấy ngày trÆ°á»›c ta xem.
Chu Mộng Châu nghe vậy thì hơi lúng túng.
Nguyên là thân pháp Lăng ba hÆ° Ä‘á»™ chàng chỉ má»›i luyện được vài ngày, nếu thi triển thành công thì nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ vượt qua được bốn năm trượng là cùng. Thế nhÆ°ng dòng suối này rá»™ng có đến mÆ°á»i trượng. Chu Má»™ng Châu biết mình khó có thể vượt qua được cho nên má»›i tá» ra lúng túng khó xá»­.
Thiên Lãng Tá»­ trong lòng đã có suy tính nên cÆ°á»i nói:
- Äi Ä‘i! Lấy lại thể diện cho ta chứ, chá»› để lão Ä‘iên bên kia bá» cÆ°á»i ngÆ°Æ¡i, cÅ©ng là cÆ°á»i ta nữa đấy.
Chu Mộng Châu ngược lại thầm rủa:
- Lát nữa thì cÆ°á»i càng tệ hại hÆ¡n nữa đấy.
Tuy nghÄ© bi quan nhÆ° vậy, nhÆ°ng chàng cÅ©ng vâng lá»i Thiên Lãng Tá»­, bÆ°á»›c đến bên bá», thóp bụng nâng ngá»±c, Ä‘á» khí ngÆ°ng thần, rồi tung ngÆ°á»i lÆ°á»›t tá»›i, thi triển Lăng ba hÆ° Ä‘á»™, thân pháp vừa há»c được.
Thi triển Lăng ba hÆ° Ä‘á»™ thân pháp vốn chỉ nhảy bằng má»™t lần Ä‘á» tụ chân khí. Chu Má»™ng Châu tung mình lÆ°á»›t tá»›i thấy đã được năm trượng, thân hình tá»± nhiên rÆ¡i xuống đất, chân khí tan dần. Chàng biết mình đã làm những gì có thể làm được, nhÆ°ng rõ ràng là sắp mất mặt Thiên Lãng Tá»­. Äá»™t nhiên trong lòng nảy lên má»™t ý, khi thân hình càng lúc càng thấy trầm nặng xuống chàng liá»n vận dụng phÆ°Æ¡ng pháp hoán khí Ä‘iá»u tức giống nhÆ° khí phải cõng La Nhất Ba nặng cả nghìn cân trên lÆ°ng chẳng biết có hữu hiệu hay không, nhÆ°ng cÅ©ng lập tức vận dụng.
Thiên Lãng Tá»­ lúc ấy ngược lại thấy Chu Má»™ng Châu cả ngÆ°á»i từ từ rÆ¡i xuống mặt nÆ°á»›c thì ngấm ngầm Ä‘Æ°a tay định đẩy má»™t cá»— kình lá»±c giúp chàng vượt sang bên kia bá». Chẳng ngá» chÆ°a kịp ra chưởng, bá»—ng lão khá»±ng ngÆ°á»i thâu kình lá»±c lại.
Nguyên là cả ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu Ä‘ang từ từ rÆ¡i xuống, bá»—ng chân nhÆ° chạm mặt nÆ°á»›c rồi vá»t lên trên không phóng tiếp tá»›i trÆ°á»›c xa chừng hai trượng.
Thiên Lãng Tử "á" lên một tiếng, lão già bên kia suối cũng trố mắt há miệng ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
Chu Má»™ng Châu chẳng ngá» thành công, cả ngÆ°á»i hoán khi lập tức nhẹ nhÆ° bông, chân chạm mặt nÆ°á»›c mượn lá»±c tung ngÆ°á»i, lòng khấp khởi sung sÆ°á»›ng, chợt thấy cảm Æ¡n trò chÆ¡i khăm của La Nhất Ba. Lòng suối rá»™ng mÆ°á»i mấy trượng, nháy mắt chàng đã vượt qua má»™t cách dá»… dàng.
Thiên Lãng Tá»­ cÆ°á»i toét miệng, chỉ tay mãn ý nói.
- Sao chứ? Lão Ä‘iên, nếu ngÆ°Æ¡i mắt không hoa thì nhìn hắn rõ chỉ bằng má»™t hÆ¡i vượt suối đấy chứ, mặc dù không đẹp mắt cho lắm. Mà tuyệt nhất vẫn là pháp hoán khí Ä‘iá»u tức của hắn má»›i uyên thâm trác tuyệt. NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© xem, má»™t chân tài trăm năm hiếm thấy, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i nhẫn tâm chôn vùi hắn nÆ¡i hoang mạc này?
Lão già cÅ©ng hiện má»™t nụ cÆ°á»i vui vẻ:
- NgÆ°Æ¡i sợ gì chứ? Ta ba mÆ°Æ¡i năm nay, cứ ná»­a năm ta đến đây vừa thưởng ngoạn phong cảnh vừa du thuyết tên môn đồ bảo bối kia, nhÆ°ng không có hiệu quả. Tiểu tá»­ này thành tâm thành ý định há»c võ nghệ xem ra còn vượt xa hắn, so vá»›i hắn chẳng những thiên chân bẩm tính trá»™i nhiá»u mà còn sở nguyện kiên cÆ°á»ng. NgÆ°Æ¡i còn lo lắng gì chứ?
Thiên Lãng Tử quay sang nói với Chu Mộng Châu:
- Má»™ng Châu, ngày mai ta sẽ truyá»n cho ngÆ°Æ¡i má»™t pho kiếm pháp phòng thân. Ta chẳng dám khoa ngôn, thế nhÆ°ng trong thiên hạ hiện thì tìm ra ngÆ°á»i có thể giải được pho kiếm này thì chỉ e nổ cả mắt đấy.
Nói rồi lão ngồi xuống quỳ trên hai gối.
Chu Má»™ng Châu bÆ°á»›c đến bên lão già, lão chỉ tay vá» phía Thiên Lãng Tá»­ há»i:
- Hắn từng nói cho ngươi biết tính danh của lão phu chưa?
Chu Mộng Châu chỉ nghe Thiên Lãng Tử từng nói bên kia bỠcó một lão già điên, nhưng chẳng hiếu danh tánh là gì, lắc đầu đáp:
- Không!
Lão già nói - Hắn đã không nói, thì ta nói. Lão phu phúc tính Äông PhÆ°Æ¡ng, tên Äai Bạch khi chÆ°a đến vừng bắc hoang mạc này cÅ©ng từng có chút danh khí, ngÆ°á»i thÆ°á»ng xÆ°ng ta là Thiên Si Thượng Nhân.
Chu Mộng Châu tròn mắt, buộc miệng "a" lên một tiếng kinh ngạc.
Thiên Si Thượng Nhân cũng ngạc nhiên nhướng đôi mày bạc nói:
- Ngươi còn nhỠtuổi thế này mà cũng biết danh tánh lão phu ư?
Chu Mộng Châu lắc đầu nói:
- Vãn bối muốn phụng mệnh gia sÆ° đến tìm lão tiá»n bối ở Bắc Thiên SÆ¡n, nhÆ°ng vì lá»™ trình thuận tiện nên vãn bối trÆ°á»›c hết đến tìm gặp Thiên Lãng Tá»­ lão tiá»n bối, dá»± định sau khi rá»i khá»i đây sẽ đến bái kiến lão tiá»n bối.
Thiên Lãng Tá»­ ở bá» bên kia cÆ°á»i lên ha hả:
- Äây không phải là ý trá»i sao? Nếu nhÆ° tiểu tá»­ này chẳng thuận Ä‘Æ°á»ng mà đến đây tìm gặp lão Ä‘iên trÆ°á»›c thì chuyện đã khác rồi!
Thiên Si ThÆ°Æ¡ng Nhân kinh ngạc vô cùng, trố mắt há»i Chu Má»™ng Châu:
- Sư phụ ngươi là ai? Lão ta muốn tìm ta có việc gì?
Chu Mộng Châu chưa đáp thì Thiên Lãng Tử đã lên tiếng:
- Sư phụ hắn chính là Kim La Hán!
Thiên Si Thượng Nhân vừa nghe vậy mặt hÆ¡i biến sắc, nụ cÆ°á»i tiêu mất, trầm mặc má»™t lúc lão nói:
- Ngươi ngồi xuống, trước hết nghe ta kể một câu chuyện.
Chu Mộng Châu linh cảm câu chuyện lão ta sắp kể có liên quan đến sư phụ của mình, khi ấy ngồi xuống bên lão im lặng lắng nghe.
Thiên Si Thượng Nhân hắng giá»ng kể:
- Rất lâu trÆ°á»›c đây, trên giang hồ có năm nhân vật võ lâm cái thế, nhân vì bá»n há» ai cÅ©ng tá»± xÆ°ng là Thiên Hạ Äệ Nhất cao thủ, chẳng ai phục ai, nên định chá»n má»™t cÆ¡ há»™i sẽ tổ chức tá»· đấu phân cao hạ, nhÆ°ng chung quy vẫn chÆ°a tìm được má»™t cÆ¡ há»™i tốt ...
Lúc này, trên giang hồ bá»—ng dÆ°ng xuất hiệu má»™t ngÆ°á»i võ công chẳng những thông huyá»n đạt hóa, mà còn thấu suốt nhân tình thế thái, biết giang hồ dậy sóng, tạo ra huyết trÆ°á»ng xÆ°a nay cÅ©ng chỉ vì tranh nhau chút địa vị hÆ° danh, nghe nói năm cao thủ đệ nhất quyết đấu liá»n lập tức bôn tẩu tứ phÆ°Æ¡ng, hy vá»ng thuyết phục bá»n há» từ bỠý định tá»· đấu, nhÆ°ng kết quá chẳng má»™t ngÆ°á»i nào chịu nghe ...
Ông ta thất vá»ng nhÆ°ng không phải là tuyệt vá»ng, chẳng lâu sau nghÄ© ra má»™t diệu pháp, đã dùng nhất thân võ công Ä‘á»™c đáo, phân đấu bại từng ngÆ°á»i trong năm cao thủ này.
Chu Mộng Châu nghe đến đó bất giác "a" lên một tiếng, lòng thầm nghĩ:
- NhÆ° thế chẳng phải là ngÆ°á»i này đã trở thành Thiên Hạ Äệ Nhất cao thủ sao?
Thiên Si Thượng Nhân dừng lại giây lát kể tiếp:
- Trong năm ngÆ°á»i này có hai ngÆ°á»i bại thủ hổ thẹn mà tá»± tuyệt, má»™t ngÆ°á»i thì xuất gia đầu Phật làm hòa thượng, hai ngÆ°á»i còn lại má»™t ngÆ°á»i thì mai danh ẩn tích nÆ¡i nào không ai hay biết, còn lại má»™t ngÆ°á»i thì ẩn náu trong đại sa mạc này khổ luyện công phu. Hai ngÆ°á»i này, má»™t ngÆ°á»i ngoại hiệu Bạch Cốt Ma Quân, còn má»™t ngÆ°á»i chính là Thiên Lãng Tá»­.
Chu Má»™ng Châu hết sức bất ngá» lại kê u lên má»™t tiếng, mắt bất giác Ä‘Æ°a nhìn vá» phía Thiá»n Lãng Tá»­.
Thiên Lãng Tá»­ mắt thấy phẫn hận hừ lên má»™t tiếng, tuy nghe rất nhá», nhÆ°ng kình lá»±c xoáy vào tai khiến ngÆ°á»i ta Ä‘au nhức cả màng nhỉ.
Thiên Si Thượng Nhân như chẳng để ý đến lão ta, tiếp lục nói:
- NgÆ°á»i này tuy võ công cái thế, chế phục được năm đại cao thủ trong võ lâm, vốn nghÄ© tiêu trừ há»a kiếp giang hồ, nào ngá» lại gây ra không ít phiá»n hà. Nguyên môn đồ hậu duệ của hai ngÆ°á»i tá»± tuyệt thống hận trÆ°á»›c cái chết cá»­a sÆ° phụ mình, đã thá» quyết tìm ngÆ°á»i này để báo thù rá»­a hận, đến cả Bạch Cốt Ma Quân và Thiên Lãng Tá»­ trong lòng lúc nào cÅ©ng nung nấu ý báo thú rá»­a nhục. NgÆ°á»i này không muôn gây thêm thù hận, nhÆ°ng nhiá»u năm liá»n bị truy nã đến cùng, chung cuá»™c cảm thấy không thể yên thân, nên quyết định chạy lên mạn bắc ẩn thân nÆ¡i hoang mạc, chăn cữu mÆ°u sinh, từ đó hoàn toàn không bàn đến chuyện giang hồ, chẳng màng chuyện võ há»c, há»… thấy ai ôm má»™ng luyện võ cầu danh là ra sức khuyên giải.
Chu Má»™ng Châu nghe đến đó chừng nhÆ° hiểu ra hết vấn Ä‘á», ngÆ°ng mục nhìn lão ta buá»™t miệng há»i.
- Thì ra ngÆ°á»i đó chính là bản thân lão tiá»n bối?
Thiên Si Thượng Nhân gục gặc đầu khẽ đáp:
- Không sai, chính là kẻ chăn cừu này đây. TrÆ°á»›c đây ta khuyên ngÆ°á»i, tất dốc lòng dụng hết đạo lý mà nói, thế nhÆ°ng hiện tại thì ta đã thấu hiểu ra, nhiá»u lá»i phí sức cÅ©ng chỉ vô ích. NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© xem, cho dù ngÆ°Æ¡i luyện thành võ công cái thế, đệ nhất thiên hạ thì suốt Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không thoát ra bao nhiêu khổ hận. Chẳng bằng há»c theo lão phu, chăm má»™t đàn cừu, đói ăn khát uống, bạn cùng trá»i đất, vui vá»›i trăng thanh gió mát, Ä‘i vá» an nhàn tá»± tại.
Chu Má»™ng Châu bất giác nhìn vá» phía đàn cừu có con ăn no khuỵu trên hai chân trÆ°á»›c lim dim ngủ, có con thì nghểnh cổ hứng gió xuân phất qua, tung lên những chòm lông dài mượt, thỉnh thoảng kêu lên những tiếng vui tai, chừng nhÆ° chúng rất an bình thá»a thích.
Chu Má»™ng Châu ngÆ°ng mắt nhìn đàn cừu đến say mê, phút chốc tính trẻ con trong ngÆ°á»i chàng khởi lên, chừng nhÆ° muốn chạy ra nô đùa cùng chúng.
Nghe những lá»i Thiên Si Thượng Nhân rất có đạo lý, Chu Má»™ng Châu cứ ngây ngất suy diá»…n, nhÆ°ng lúc ấy bên tai bá»—ng giá»ng Thiên Lãng Tá»­ rõ mồn má»™t:
- Chá»› nghe những lá»i giảng sàm của lão Ä‘iên, ngÆ°Æ¡i tá»± nghÄ© xem, đã luyện thành võ công, chẳng hành cÆ°á»›c kinh banh tế thế, lại tá»± giam mình trong hoang mạc vá»›i đàn cừu ngu đần, chẳng phải là Ä‘iên Æ°?
Chu Mộng Chịu giật mình chấn động, hùng tâm trỗi dậy, vội quay đầu nói với Thiên Si Thượng Nhân:
- Vãn bối còn nhiá»u chuyện phải làm, không thể ở đây chăn cừu cùng lão tiá»n bối được.
Thiên Si Thượng Nhân hú dài vẻ tiếc rẻ, nhÆ°ng Thiên Lãng Tá»­ thì cÆ°á»i phá lên đắc chí.
Thiên Si Thượng Nhân trầm lặng giây lát nói:
- Ta sá»›m nhận ra ngÆ°á»i không bao giỠở lại đây chăn cừu cùng ta, ngÆ°Æ¡i còn trẻ nên ta chẳng trách. NgÆ°Æ¡i vá» nói vá»›i sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i, ở đây ta thiếu bạn chăn cừu, nếu lão muốn thì đến đây ở vá»›i ta. Còn ngÆ°Æ¡i, sau này đừng đến gặp ta nữa!
Chu Mộng Châu nói:
- Lão tiá»n bối yên tâm, vãn bối nhất định chuyển lá»i!
Thiên Si Thượng Nhân nhắm nghiá»n mắt lại, lÆ°ng tá»±a vào gốc cây chẳng nói thêm tiếng nào.
Chu Má»™ng Châu đứng lên nhún mình trở lại bên bá» bên kia, chẳng biết Thiên Lãng Tá»­ tá»± lúc nào trong tay đã cầm thêm má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm.
Thấy Chu Má»™ng Châu trở lại, lão cÆ°á»i, nói:
- Mộng Châu, ngươi thật ngoan ngoãn. GiỠta sẽ dạy ngươi một pho kiếm phòng thân.
Chu Má»™ng Châu từ đó tiếp tục khổ luyện vá»›i Thiên Lãng Tá»­, nhÆ°ng lúc nào chàng cÅ©ng nhá»› tá»›i những lá»i của Thiên Si Thượng Nhân.
Trong thá»i gian còn lại này, thỉnh thoảng Thiên Lãng Tá»­ nói cho chàng nghe nhiá»u chuyện vá» sÆ° phụ chàng. Chu Má»™ng Châu bây giá» má»›i biết má»™t trong năm cao thủ xÆ°a bại dÆ°á»›i tay Thiên Si Thượng Nhân sau đó xuất gia làm hòa thượng, chính là sÆ° phụ của chàng - Kim La Hán. Äồng thá»i chàng còn biết được tên những nÆ¡i chàng đến được sÆ° phụ sắp đặt có ý đồ sẵn, những nÆ¡i chàng trÆ°á»›c đây đã đến là những nÆ¡i chàng sẽ hấp thụ được võ công.
NhÆ°ng những trạm tiếp theo sau này Ä‘á»u là những nÆ¡i từng có thâm cừu vá»›i sÆ° phụ chàng.
Chu Má»™ng Châu thầm hiểu sau này những nÆ¡i chàng đặt chân đến, tất khó tránh những trÆ°á»ng hợp xung Ä‘á»™t, mà bá»n há» Ä‘á»u là những nhân vật danh đầu võ công chẳng nhá» trong giang hồ.
hết: Hồi 9, xem tiếp: Hồi 10
Tài sản của danangcity

  #10  
Old 25-05-2008, 05:30 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 10

Sơ Xuất Thiếu Niên Thi Triển Oai Lực




Trên sa mạc, một đôi thanh niên nam nữ phóng chạy bên nhau.
Nam là má»™t trang thanh niên khôi ngô tuấn tú, tuổi chừng mÆ°á»i tám, mÆ°á»i chín, thân vận kình trang, trên vai chếch chếch má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm. Äôi mắt nhÆ° tinh quang quét nhìn tứ phía, chốc chốc lại nghiêng đầu nói chuyện vá»›i nữ nhân bên cạnh, tuy phong trần phủ trên ngÆ°á»i trên mặt, nhÆ°ng uy thái vẫn không bị khuất má».
Nữ nhân thân vận bạch y, mặt ngá»c mày ngài, môi hạnh mắt loan, kiá»u diá»…m chín mùi ở Ä‘á»™ tuổi hai ba hai bốn. Bá»n há» chính là Chu Má»™ng Châu và Bạch Vân.
Sáng hôm sau cả hai tạ từ Thiên Lãng Tử sau một năm ở cùng lão khổ luyện công phu.
Tuy danh không phải là sư đồ, nhưng tình thâm chẳng khác gì thầy trò sâu đậm, đến Thiên Lãng Tử cũng quyến luyến vô cùng khi phải chia tay với đôi thanh niên nam nữ này.
Khi đến đây hành trình hỠngược lên hương bắc, giỠhỠđi ngược xuống phương nam, qua mấy trăm dặm núi non là có thể đặt chân vào lại Ttrung Nguyên.
Qua chừng má»™t canh giá», bá»n hỠđã vào đến cánh rừng đầu tiên, nhÆ° đã có Æ°á»›c định trÆ°á»›c, chỉ thấy Bạch Vân dừng chân lại gá»i khẽ:
- Chu đệ!
Chu Mộng Châu dừng lại nhìn ngã ba trước mặt chàng hiểu. Chẳng đợi nàng nói, Chu Mộng Châu lên tiếng:
- Vân tá»·, tá»· tá»· cứ Ä‘i Ä‘i! Chá»› lo nhiá»u cho tiểu đệ!
Bạch Vân từ sáng đến giá» lòng nặng Æ°u tÆ°, nàng thật không muốn rá»i Chu Má»™ng Châu, nhiá»u suy nghÄ© trong đầu không thể không nói ra:
- Thật tình nếu chúng ta đi cùng nhau, dù gặp phải cao thủ giang hồ cũng không đánh ngại lắm. Nhưng chúng ta ai có việc nấy, phương hướng lại chẳng trùng nhau, đành chia tay tại đây. Ài ...
Chu Mộng Châu trong lòng cũng quyến luyến vô hạn, ngập ngừng nói:
- Tôi rá»i sÆ° phụ đã bốn năm năm nay, giá» còn phải đến sáu bảy nÆ¡i nữa, thật sá»± không biết còn mất bao lâu má»›i xong việc. Vân tá»· thì phải lÆ°u lại vùng Bắc Thiên SÆ¡n này tìm tung tích đệ đệ, hy vá»ng tìm gặp nó, ngày sao có dịp cứ đến Từ Vân tá»± ở thành TrÆ°á»ng An tìm tôi.
Bạch vân gật đầu, ánh mắt ươn ướt nhìn Chu Mộng Châu nói:
- Chúng ta đành chia tay, sau này nhất định bằng má»i giá ta sẽ tìm đến đó thăm Chu đệ!
Hai ngÆ°á»i đứng lặng nhìn nhau, tá»± nhiên há» Ä‘á»c được tình cảm của đối phÆ°Æ¡ng trong ánh mắt. Bạch Vân nhìn chàng hồi lâu rồi vá»™i quay đầu bÆ°á»›c ngá»c di chuyển, chừng nhÆ° cố giấu đôi hàng lệ chá»±c trào trên mắt.
Chu Má»™ng Châu lặng ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt tiá»…n chân Bạch Vân dần dần khuất vá» hÆ°á»›ng tây, đến khi bóng nàng khuất dạng hẳn, chàng cảm thầy lòng trống trải cô Ä‘Æ¡n vô cùng. Nhá»› lại má»™t năm vừa qua, Bạch Vân đối vá»›i chàng chăm sóc rất chu đáo, nhÆ° má»™t vị tá»· tá»· chăm sóc hiá»n đệ của mình.
Chu Má»™ng Châu mồ côi từ nhá», nên những tình cảm chân thành ấm áp đó khiến chàng cảm xúc vô hạn.
Hai năm lại đây, suy nghÄ© của Chu Má»™ng Châu lá»›n dần theo nhiá»u sá»± kiện xảy ra vá»›i chàng, khiến chàng dần dần để tâm đến nhiá»u vấn Ä‘á». NhÆ° chuyện phụ thân chàng là Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm tại sao bị chết Ä‘á»™t ngá»™t? Nguyên nhân do đâu? Mẫu thân chàng vì sao mất tích? Hồ đại thúc xem ra là ngÆ°á»i thân cận nhất vá»›i chàng, tại sao ông chÆ°a từng nói rõ cho chàng biết Ä‘iá»u này? Nguyên nhân tại sao? ... và tại sao?
Chàng cứ nhìn theo hÆ°á»›ng Bạch Vân vừa mất dạng, lặng ngÆ°á»i vá»›i bao niá»m cảm xúc.
Chính lúc định quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i bá»—ng trong tầm nhìn của chàng kịp phát hiện ra má»™t đám bụi vàng, đám bụi cứ lÆ°á»›t dần đúng hÆ°á»›ng Bạch Vân vừa Ä‘i.
Chu Má»™ng Châu nhíu mày suy nghÄ©, Thiên Lãng Tá»­ đã chia tay vá»›i há», không thể nào Ä‘uổi theo làm gì. La Nhất Ba trong lòng tuy chẳng phục, nhÆ°ng nếu vì tức giận Ä‘uổi theo chặn Ä‘Æ°á»ng, thì khinh công của lão giỠđây cÅ©ng không thể truy kịp Bạch Vân.
Trong vùng hoang mạc phía bắc này ngoài Thiên Lãng Tá»­ và La Nhất Ba ra, còn ngÆ°á»i thứ ba nào võ công cao thâm, có thể truy Ä‘uổi theo Bạch Vân được.
Càng nghÄ© linh tính chàng càng bảo không có Ä‘iá»u chẳng lành vá»›i Bạch Vân, thá»±c chất có lẽ chỉ vì lòng hoài niệm và lo lắng cho nàng mà thôi. Cuối cùng chàng quyết định Ä‘uổi theo xem hÆ° thá»±c thế nào.
NghÄ© rồi, chàng liá»n thi triển môn khinh công “Phù quang việt ảnh†của Thiên Lãng Tá»­ truyá»n thụ, lÆ°á»›t ngÆ°á»i Ä‘i nhanh nhÆ° làn khói. Nháy mắt đã phóng ra ngoài xa mấy mÆ°Æ¡i trượng.
Từ khi Chu Má»™ng Châu luyện thành thân pháp Phù quang việt ảnh đây là lần đầu tiên chàng thi triển toàn lá»±c, ngÆ°á»i lÆ°á»›t nhẹ nhÆ° lÆ°u thủy hành vân, chân tợ hồ chẳng chạm đất, bất giác trong lòng sung sÆ°Æ¡ng vô cùng.
Chẳng mấy chốc chàng đã nhìn thấy bóng Bạch Vân, nhÆ°ng đám bụi kia cÅ©ng thấy đã đến gần bên nàng. Bạch Vân nhÆ° đã phát hiện có ngÆ°á»i truy Ä‘uổi, không chạy nữa mà Ä‘á»™t nhiên dừng chân đứng đối mặt vá»›i đám ngÆ°á»i vừa chạy đến, lúc này thì đã nhận rõ không phải là má»™t ngÆ°á»i mã là ba ngÆ°á»i, hai nam má»™t nữ.
Song phương vừa chạm mặt nhau, tợ hồ như chẳng nói lấy một câu não, lập tức động thủ.
Chu Má»™ng Châu thấy vậy thì càng hoảng, gia tăng cÆ°á»›c lá»±c, ngÆ°á»i phóng chạy càng nhanh.
ChÆ°a đầy tuần trà chàng đã đến gần, chỉ thấy ba ngÆ°á»i kia vây lại tấn công Bạch Vân.
Hai gã kia dụng má»—i ngÆ°á»i má»™t ngá»n Ä‘oản tiên thô cứng, nữ nhân thì dụng thanh trÆ°á»ng kiếm.
Bạch Vân bị vây đánh, lấy má»™t chá»i ba, nên chỉ công làm chính, thân pháp linh hoạt tránh những chiêu hiểm của đối phÆ°Æ¡ng.
Chu Mộng Châu sau phút quan sát đã thấy nữ nhân võ công có vẻ uyên thâm hơn hai gã kia, khi ấy phóng đến, miệng la lớn:
- Vân tỷ, chớ hoảng!
Ba ngÆ°á»i kia nghe có tiếng ngÆ°á»i, lại thấy bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t vào cuá»™c chiến, nữ nhân lập tức phóng ra cản Ä‘Æ°á»ng Chu Má»™ng Châu bằng má»™t chiêu Thu phong tảo diệp.
Bạch Vân thấy Chu Mộng Châu xuất hiện thì rất mừng, phấn chấn la lớn:
- Chu đệ, diệt hết bá»n chúng, đừng để tên nào chạy thoát.
Chu Má»™ng Châu chẳng hiểu bá»n há» có thù oán gì vá»›i nhau, nhÆ°ng thấy Bạch Vân bị vây đánh thì nhảy vào tham chiến há»— trợ.
Chiêu kiếm của thiếu nữ rất hiểm, chàng đành nhảy tránh thoái chiêu, rồi liá»n rút thanh trÆ°á»ng kiếm trên lÆ°ng ra chống trả.
Phút chốc bá»n há» tạo thành hai trận đấu song song.
Má»™t gã hán tá»­ Ä‘ang đánh nhau vá»›i Bạch Vân cÆ°á»i gằn nói:
- Hắc hắc ... Tiện tỳ, ngÆ°Æ¡i chá»› nằm má»™ng. Chuyện ngÆ°Æ¡i lạc cÆ°á»›c bắc sa mạc này, bổn Bắc chủ đã biết từ lâu, nhÆ°ng vì còn có chuyện khác, nên chÆ°a ra tay bắt ngÆ°Æ¡i mà thôi, ngÆ°Æ¡i chở tưởng thoát khá»i tay chúng ta. Biết Ä‘iá»u thì thúc thủ để huynh đệ Triệu Long, Triệu Hổ chúng ta bắt, bằng không lát nữa phó bảo chủ chúng ta đến đây, khi ấy ngÆ°Æ¡i sẽ biết mùi lợi hại!
Bạch Vân nghe vậy phát kiếm chém một nhát, miệng la lên:
- Chu đệ, tốc chiến tốc thắng, đừng để chúng kéo dài thá»i gian.
Gã hán tử vừa nói chính là Triệu Long, thấy Bạch Vân phóng kiếm thì thâu tiên cải công thành thủ, thét chửi:
- Con nha đầu kia! Mẹ kiếp, chẳng ngá» ngÆ°Æ¡i cứng đầu thật đấy! Äể ông cho ngÆ°Æ¡i nếm mùi thâu hồn tiên pháp nhà há» Triệu.
Vừa nói xong gã thét lá»›n ra hiệu cho lão đệ là Triệu Hổ phát chiêu tấn công, cặp tiên trong tay huynh đệ bá»n há» hiệp công khí thế rất dÅ©ng mãnh khác trÆ°á»›c nhiá»u.
Bạch Vân múa thanh kiếm trong phát nhiá»u chiêu kỳ diệu, thân pháp thì lại nhẹ nhàng uyển chuyển, chung quy bá»n há» Triệu hợp lá»±c tấn công, nhÆ°ng hai ba mÆ°Æ¡i chiêu vẫn chỉ thấy bình thủ, chÆ°a phân thắng bại.
Bên này Chu Má»™ng Châu đấu nhau vá»›i thiếu nữ, ban đầu chàng phát chiêu hÆ¡i vụng vá» và có phần lúng túng. Nên biết rằng đây là lần đầu tiên chàng thật sá»± sá»­ dụng kiếm đánh nhau, thế nhÆ°ng chỉ sau chừng năm chiêu đã nhận ra kiếm pháp thiếu nữ kỳ ảo, song vẫn không làm gì được mình, trong lòng phấn chấn, bấy giỠổn định thế đánh, má»›i từng chiêu phát công trong pho Äạt Ma kiếm pháp, chiêu này tiếp chiêu khác liên miên bật tận.
Äạt Ma kiếm pháp vốn lấy công vi thủ, Chu Má»™ng Châu má»›i dụng lần đầu tiên nên còn chÆ°a thấy hết chá»— uyên ảo của nó cho nên kiếm pháp tuy uyên thâm kỳ diệu, nhÆ°ng chàng cÅ©ng chỉ má»™t thi triển được năm phần uy lá»±c.
Tuy thế qua hÆ¡n mÆ°á»i chiêu, Chu Má»™ng Châu đã nắm phần thượng phong. Vừa đánh Chu Má»™ng Châu vừa để mắt đến Bạch Vân bên kia, lúc này thấy huynh đệ há» Triệu càng đánh cành hung hãng, tấn công tá»›i tấp. Bạch Vân chừng nhÆ° hÆ¡i túng thế.
Chàng quyết định trợ thủ cho Bạch Vân, liá»n nhân thế phát kiếm ra má»™t chiêu tuyệt luân “Äạt ma Ä‘iện kiếm†đánh bật kiếm đối phÆ°Æ¡ng ra ngoài. Nữ nhân không kịp trở tay, đã thấy kiếm lÆ°á»›t tá»›i nhất thá»i khá»±ng ngÆ°á»i chẳng né tránh kịp.
Thế nhÆ°ng Chu Má»™ng Châu bá»—ng thâu kiếm, phóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t nhanh vá» phía Bạch Vân, nữ nhân kia ngá»› ngÆ°á»i kinh ngạc vô cùng.
Bạch Vân đứng đấu lưng với Chu Mộng Châu, phân đầu một mình với Triệu Long, nói:
- Ba tên này là tay chân của cừu nhân ta, không biết làm sao chúng biết được hành tung của ta. Cứ nhÆ° chúng nói thì phó bảo chủ của chúng cÅ©ng đã đến Mạc bắc này, nếu chúng ta không nhanh thoát chân, tất phiá»n hà không ít đâu!
Chu Mộng Châu nói:
- Vân tỷ khinh công hẳn hơn chúng, thoát thân đầu phải khó khăn gì.
Bạch Vân vung kiếm hóa giải một chiêu tiên của Triệu Long, đáp:
- Chạy không phải là thượng sách, nhân lúc chi viện của chúng chÆ°a tá»›i kịp, ta nhanh hạ hết bá»n chúng, không để má»™t tên sống sót.
Vừa rồi Chu Má»™ng Châu tha nữ nhân kia má»™t chiêu kiếm, chính là vì chàng vá»›i há» vốn không thù không oán, cho nên khó có thể mạnh dạn ra tay. Huống gì xÆ°a nay Chu Má»™ng Châu chÆ°a từng hạ thủ giết oan má»™t ngÆ°á»i nào.
Cho nên lúc này nghe Bạch Vân nói vậy, chàng còn trì nghi chÆ°a ra quyết định. Bạch Vân lòng nhÆ° đã quyết hạ đối phÆ°Æ¡ng, tung ngÆ°á»i nhảy tá»›i, thét lá»›n má»™t tiếng, thanh Thất chủy Ä‘ao hoa lên, tạo thành má»™t màn Ä‘ao ảnh chá»›p đến ngÆ°á»i Triệu Hổ.
Huynh đệ há» Triệu vừa rồi liên thủ tấn công Bạch Vân có phần thắng thế thì mừng khấp khởi, chẳng ngá» Chu Má»™ng Châu nhảy vào vòng chiến phân chúng ra làm hai Ä‘Æ°á»ng, nên nhất thá»i lúng túng.
Triệu Hổ thấy màn Ä‘ao ảnh loang loáng thì vá»™i vung ngá»n Ä‘oản tiên lên chống đỡ, nhÆ°ng ngá»n tiên chỉ rÆ¡i vào khoảng không. Gã biết trúng hÆ° chiêu, "ái" lên má»™t tiếng, quay ngÆ°á»i nhảy lùi sau, nhÆ°ng lÆ°ng bá»—ng thấy lạnh buốt, ngá»n Thất chủy Ä‘ao cắm phập từ sau ra trÆ°á»›c.
Nguyên là Bạch Vân trong thá»i gian ở cùng vá»›i Chu Má»™ng Châu trong nhà Thiên Lãng Tá»­, tuy không được chính thức luyện tập, nhÆ°ng má»—i lần Chu Má»™ng Châu tập luyện thì đứng bên ngoài chăm chú quan sát rồi ghi nhá»› trong đầu. Äến đêm khuya nàng má»›i má»™t mình lẻn ra ngoài tập luyên những Ä‘iá»u kịp nhá»› trong ngày, bởi thế những gì Chu Má»™ng châu há»c được, nàng cÅ©ng hấp thụ ít nhiá»u.
Vừa rồi chiêu đao vốn là chiêu kiếm Thiên tinh xạ chiếu, hư trung hữu thực, thực trung hữu hư, phối hợp với thân pháp làm hoa mắt đối phương mà hạ thủ, Bạch Vân đã dụng đao thay kiếm, thế nhưng hiệu quả cũng rất cao.
Chu Mộng Châu nghe tiếng rên ở sau, quay đầu nhìn mới nhận ra Triệu Hổ tử mệnh.
Triệu Long tức giận thét lớn:
- Con nha đầu, trả mạng tiểu đệ của ta.
Gã rống má»™t tiếng nhÆ° Ä‘iên cuồng phát tiên tấn công Bạch Vân. Bạch Vân thấy đối phÆ°Æ¡ng ra tay cuồng mãnh, nhất thá»i thoái nÆ°á»›c, chỉ lợi dụng khinh công thân pháp né tránh, cho nên Triệu Long đã phát liá»n mấy chiêu tuyết há»c, vẫn không làm vì được nàng, gã càng tức lên lồng lá»™n.
Nữ nhân kia, lúc này thấy đồng bá»n bị sát hại cÅ©ng đã vung kiếm nhảy vào đấu. Chu Má»™ng Châu lập tức ra kiếm cản địa, tá»± nhiên bá»n há» tiếp tục đấu vá»›i nhau. Tuy thế, má»™t kiếm vừa rồi đủ khiến nữ nhân khiếp hồn, nên lúc này đánh nhau vá»›i Chu Má»™ng Châu chỉ có tính cầm chừng mà thôi, tá»± ả nhận ra mình quyết không phải là đối thủ của Chu Má»™ng Châu.
Bạch Vân sau má»™t hồi tránh nhuệ khí của đối phÆ°Æ¡ng linh xảo dụng chiêu, phát ngá»n Thất chùy Ä‘ao tiếp cận đâm trúng gã mấy nhát. Triệu Long nhÆ° con hổ lồng lá»™n, nhÆ°ng phút chốc cÅ©ng đã nhụt khí, gã vừa đánh vừa tính kế. Khi ấy bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn sang nữ nhân Ä‘ang đánh nhau vá»›i Chu Má»™ng châu, thầm hy vá»ng ả hạ được thiếu niên kia, sẽ đến trợ thủ cho mình.
Chẳng nhìn thì thôi, khi nhìn thấy nữ nhân không những không thắng nổi thiếu niên, mà ngược lại như bị hãm vào màn kiếm của đối phương lúc ấy mới thầm hiểu mình đánh giá thấp vỠđối phương.
Äầu nghÄ© nhanh, gã liá»n thò tay trái vào trong áo lấy ra má»™t chiếc báo hiệu tạc đạn, cÆ°á»i khùng khục nói:
- Hai ngÆ°Æ¡i có phép thăng thiên tiá»m địa cÅ©ng không thoát nổi đôi Thiết chưởng của phó bảo chủ chúng ta đâu. Nha đầu ngÆ°Æ¡i xem!
“Bá»™p†má»™t tiếng, gã ném mạnh tạc đạn xuống đất nổ bốp má»™t tiếng, má»™t vệt sáng xanh lập tức vá»t thừng lên trá»i, khi cao chừng mÆ°á»i mấy trượng lại nổ "bùm" má»™t tiếng nữa, ba đốm sáng tá»a ra ba nÆ¡i.
Bạch Vân vừa thấy vậy mặt biến sắc, tay vung mạnh lên, "phụp phụp" mấy chiếc ám khí vá»t khá»i tay bay nhanh vào ngÆ°á»i Triệu Long.
Triệu Long Ä‘ang khi phát tín hiệu, thần thái đắc ý nên không phòng kịp, đến lúc nhận ra ám khí thì đã muá»™n, đầu, cổ, vai Ä‘á»u trúng những mÅ©i kim châm. Bạch Vân không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, phóng Ä‘ao thoát khá»i tay, chỉ nghe Triệu Long kịp "khục" lên má»™t tiếng, ngá»n Ä‘oản Ä‘ao sáng loáng cắm phập vào há»ng, gã ngã ngÆ°á»i trên vÅ©ng máu.
Bạch Vân đến rút ngá»n Ä‘ao, nhảy nhanh vá» phía Chu Má»™ng Châu, la lá»›n:
- Chu đệ ... nhanh hạ nó!
Chu Mộng Châu thấy Bạch Vân hai lần ha thủ, nhưng chàng vẫn không sao có lòng ra tay giết nữ nhân này. Khi ấy chàng thấy Bạch Vân phóng tới thần thái vừa rất gấp vừa tức giận, đao loang loáng xông vào tấn công nữ nhân.
Nữ nhân kia đánh nhau với Chu Mộng Châu đã núng thế, giỠthấy thêm Bạch Vân nhảy vào tấn công thì chỉ chống đỡ phòng thủ, không dám phản công sợ sơ hở thì nguy.
Bạch Vân một chiêu chưa đắc thủ thúc giục:
- Chu đệ, bá»n chi viện của chúng sắp đến, nhanh hạ yêu nữ này!
Chu Mộng Châu tuy phát kiếm, nhưng cũng chưa quyết định ra tay.
Äá»™t nhiên trên đầu nghe tiếng nổ "bùm" má»™t tiếng, lại ba vệt sáng xanh xuất hiện.
Nữ nhân vừa nhận ra tín hiệu, trong lòng phấn chấn kiếm hoa lên hữu lá»±c, lòng thầm tính chỉ cần cầm cá»± ít phút nữa tất có ngÆ°á»i đến chi viện.
Bạch Vân ngược lại nhìn thấy tín hiệu thì biến sắc càng tức giận hơn, thét lớn:
- Bá»n chúng đã đến, nhanh hạ nó!
Dứt lá»i, tay trái vung lên, mấy ngá»n phi tiêu bay vào ngÆ°á»i nữ nhân. Nữ nhân định nhảy tránh, nhìn lại vừa lúc chiêu kiếm Chu Má»™ng Châu phóng đến, nên biết nhảy tránh khó thoát, bèn thụp ngÆ°á»i xuống thấp, tiện chân tung ngá»­a ra ngoài, cuá»™n tròn lăn mấy vòng má»›i thoát hiểm.
Äúng lúc này đã nghe thấy có tiếng lào xào ngoài xa, Bạch Vân chẳng đợi nữ nhân kịp kêu lên má»™t tiếng.
Chu Mộng Châu nhảy đến bên Bạch Vân, nói vội:
- Vân tá»·, chúng ta nhanh thoát khá»i đây.
Bạch Vân quay đầu quét mắt nhìn má»™t lượt cÆ°á»i nói:
- Quá muá»™n rồi, bá»n chúng đã nhìn thấy chúng ta!
Chu Mộng Châu nói:
- Bắc Thiên SÆ¡n cách đây không xa chúng ta cứ bá» chạy, nếu nhÆ° bá»n chúng vẫn truy kịp, cứ để tôi má»™t mình chống trả chút. Vân tá»· chạy trÆ°á»›c Ä‘i!
Bạch Vân cắn răng nói:
- Hôm nay duy nhân má»™t kế khả thi là tận lá»±c quyết đấu vá»›i chúng, chỉ hy vá»ng chúng không đông lắm.
Nói đến đó, trong cánh rừng đã thấy má»™t đám ngÆ°á»i xuất hiện. Chu Má»™ng Châu không cần há»i đám ngÆ°á»i kia là ai, nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘oán ra phải là đồng bá»n vá»›i ba ngÆ°á»i vừa rồi, cÅ©ng là cừu nhân vá»›i Bạch Vân. Kiếm vẫn nắm trong tay, chàng đứng bên cạnh Bạch Vân chỠđợi.
Bá»n ngÆ°á»i cả thẩy bốn ngÆ°á»i, chạy đầu là má»™t gã Trung Nguyên trạc tuổi trên dÆ°á»›i ba mÆ°Æ¡i, thân mặc nho phục, nhÆ°ng thoát lên má»™t uy lá»±c ngạo nghá»….
Tiếp theo chân gã là má»™t lão nhân Ä‘á»™c nhãn, con mắt Ä‘á»™c nhất chá»›p mở phát ra hàn quang, đủ thấy công lá»±c chẳng tầm thÆ°á»ng. Cuối cùng là hai Trung Nguyên trung hán tuổi trên dÆ°á»›i bốn mÆ°Æ¡i, thân vận kình phục.
Bốn ngÆ°á»i phóng tá»›i rất nhanh, khi còn cách bá»n Chu Má»™ng Châu chừng mÆ°á»i trượng thì tá»± Ä‘á»™ng dừng lại. Nho phục Trung Nguyên đứng chính diện, hai gã tráng hán thì phân làm tả hữu, còn lão nhân Ä‘á»™c nhãn thì lÆ°á»›t vòng sang bên kia, tạo thành thế bao vây lấy bá»n Chu Má»™ng Châu và Bạch Vân.
Nho phục Trung Nguyên quét mắt nhìn ba xác chết trên đất, má»™t thoáng biến sắc, rồi nhìn bá»n Chu Má»™ng Châu, hiện nụ cÆ°á»i lạnh lùng:
- Các hạ kiếm thuật quả cao cÆ°á»ng, chỉ tiếc Cổ Thất NÆ°Æ¡ng và nhị vị hÆ°Æ¡ng chủ võ công còn kém, nên táng mệnh dÆ°á»›i kiếm các hạ. Thế nhÆ°ng Khang má»— có mặt tại đây, nhất địch đòi mạng lại cho há». Hừ!
Thì ra nữ nhân vừa bị Bạch Vân giết danh là Cổ Thất NÆ°Æ¡ng, hai gã há» Triệu kia lại là hai vị hÆ°Æ¡ng chủ, Ä‘á»u là thuá»™c hạ của ngÆ°á»i này.
Bạch Vân bấy giỠghé sát tai Chu Mộng Châu thầm thì:
- Lát nữa đánh nhau, ngươi ứng phó ba tên kia, hỠKhang này để ta.
Chu Má»™ng Châu thầm lượng võ công Bạch Vân chẳng bằng mình, mà gã Trung Nguyên nho sinh này xem ra võ công vượt hẳn ba ngÆ°á»i kia, khi nghe Bạch Vân nói vậy thì chừng nhÆ° không thuận ý.
Nho sinh Trung Nguyên thấy bá»n há» nói gì vá»›i nhau, nhÆ°ng chung quy không thể nghe rõ, vì Bạch Vân nói rất nhá», gã chỉ hÆ¡i nhíu mày khó chịu.
Thế nhưng độc nhãn lão nhân thì chợt gắt lên:
- Các ngÆ°Æ¡i nên hiểu rõ, có mặc phó bảo chủ Thiết Chưởng Khang Äiá»n và Äá»™c nhãn tiên Chung Mỵ KhÆ°Æ¡ng ta ở đây, thì chá»› hòng tính kế sinh mÆ°u!
Nho sinh Trung Nguyên tên là Khang Äiá»n, quyết định nhanh trong đầu, nhìn hai gã tránh hán tả hữu ra lệnh:
- Chúc, Từ nhị vị hương chủ! Nha đầu này giành hai ngươi. Tên tiểu tử kia võ công cũng khá đấy, để ta và Khương lão thâu thập hắn!
Bạch Vân vốn cÅ©ng tính kế, nghÄ© bá»n há» bốn ngÆ°á»i võ công kém nhất tất là hai trung hán há» Chúc và há» Từ này, nên tính để Chu Má»™ng Châu đấu vá»›i bá»n chúng, tất nhanh chóng hạ chúng. Khi ấy sẽ tiếp tục trợ giúp mình phân đấu vá»›i Khang Äiá»n và Äá»™c nhãn tiên.
Chẳng ngá» Khang Äiá»n cÅ©ng là lão luyện giang hồ, nhìn ra được thiếu niên này võ công cao cÆ°á»ng hÆ¡n Bạch Vân. Lại nói hắn cÅ©ng nghÄ© Chu Má»™ng Châu là tiểu đệ của Bạch Vân, chính là mục tiêu truy bắt của bảo chủ, cho nên quyết định tập trung Æ°u lá»±c vào đấu vá»›i thiếu niên, cho nên má»›i hạ lệnh hai vị hÆ°Æ¡ng chủ đấu vá»›i Bạch Vân.
Bạch Vân thấy kế đấu không thành, liá»n nghÄ© “Tiên xuất thủ vi cÆ°á»ngâ€, lập tức lÆ°á»›t ngÆ°á»i tá»›i phóng kiếm tấn công vào Khanh Äiá»n. NhÆ°ng Khang Äiá»n đã có chủ ý, nhún nhẹ ngÆ°á»i nhảy thoái lui, gần nhÆ° cùng lúc, tả hữu hai gã tráng hán nhảy vào cản Ä‘Æ°á»ng Bích Vân.
Bạch Vân má»™t kiếm không đắc thủ, bị hai gã tráng hán cản trở, tức giận phóng kiếm đánh nhau vá»›i chúng. Hai gã tráng hán nhận được mệnh lệnh, nên ra tay uy mãnh, chẳng để cho Bạch Vân còn có Ä‘Æ°á»ng rút lui.
Khang Äiá»n nhìn bá»n hỠđánh nhau, bấy giá» lÆ°á»›t tá»›i trÆ°á»›c mặt Chu Má»™ng Châu định Ä‘á»™ng thủ, nhÆ°ng Äá»™c nhãn tiên đã cản lại:
- Phó bảo chủ xin tạm thá»i đứng bên xem đấu, tiểu tá»­ này cứ để má»™t mình lão phu thâu thập!
Vừa nói lão vừa rút cặp hổ đầu chùy ở thắt lưng ra, hai tay rung nhẹ, hai đầu hổ quay tít phát ra tiếng rít chỉ cần nghe cũng đã rùng mình.
Chu Má»™ng Châu mày kiếm nhíu lại, biết trÆ°á»›c mặt là cao thủ võ lâm không thể coi thÆ°á»ng, khi ấy ngầm vận công lá»±c vào kiếm, quyết dung ná»™i công thân pháp chú vào kiếm để đấu.
Äá»™c Nhãn Tiên thét lá»›n má»™t tiếng, cặp hổ đầu chùy phân tả hữu phóng tá»›i bổ xuống hai vai Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu xoay ná»­a ngÆ°á»i lÆ°á»›t kiếm đánh bật má»™t chiếc hổ đầu chùy bên phải nhÆ°ng chÆ°a kịp tấn chiêu phản đòn thì tả chùy đã thấy tá»›i bên, chàng đành lòng thâu kiếm thoái ngÆ°á»i chống đỡ.
Äá»™c Nhãn Tiên dụng cặp chùy thật lợi hại, chẳng đợi kiếm chạm chùy đã thâu tả thế Ä‘Æ°a vá» há»™ ngá»±c, đồng thá»i hữu chùy phóng ra quét vào hạ bàn đối phÆ°Æ¡ng. Chá»›p mắt đã thấy mÆ°á»i chiêu chùy liên hoàn, nhất tấn nhất thoái, nhất tả nhất hữu, nhất thượng nhất hạ, khiến Chu Má»™ng Châu chống đỡ khá vất vả.
Chu Má»™ng Châu đã mấy lần định thi triển Äạt Ma kiếm pháp tấn chiêu phản công, thế nhÆ°ng không sao ra chiêu được, chung quy là bị đối phÆ°Æ¡ng khóa chặt trong cặp chùy.
Tình thế trận đấu trÆ°á»›c mặt đã thấy Äá»™c Nhãn Tiên chiếm thế thượng phong.
Khang Äiá»n phó bảo chủ đứng ngoài chắp tay sau lÆ°ng quan sát hai trận đấu, vẻ rất khả quan.
Lại nói Bạch Vân đấu vá»›i hai gã tráng hán, chỉ bằng ngá»n thất chùy Ä‘oản Ä‘ao, đấu vá»›i hai cao thủ thật vất vả. Công cÅ©ng không xong mà thủ cÅ©ng thấy khó, thỉnh thoảng phải dùng ám khí ở tay trái để đỡ thế hiểm.
Khang Äiá»n nhìn thấy thế bèn cÆ°á»i khẩy, nói:
- Äừng đả thÆ°Æ¡ng hắn, chỉ bắt sống thôi!
Bạch Vân tức giận chửi đổng một tiếng rồi vung đoản đao tấn công gã tráng hán mặt đen bằng một chiêu hiểm ác.
Chu Má»™ng Châu sau má»™t hồi thúc thủ, lúc này đã thay đổi kiếm pháp, không thi triển Äạt Ma kiếm pháp mà giở pho kiếm phòng thân Thiên Lãng Tá»­ truyá»n thụ. Quả nhiên. Äá»™c Nhãn Tiên lần này vẫn chiếm thế công, nhÆ°ng không còn gây nguy hiểm gì được vá»›i màn kiếm bảo vệ chung quanh ngÆ°á»i chàng.
Äấu qua hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i hiệp, thế trận có nghiêng vá» bá»n ngÆ°á»i kia thế nhÆ°ng xem ra hạ được bá»n Chu Má»™ng Châu vã Bạch Vân thì còn khá vất vả. Khang Äiá»n đứng ngoài có vẻ hÆ¡i sốt ruá»™t, bèn nói:
- Bá»n chúng nhÆ° chó khốn cắn càn, nhị vị hÆ°Æ¡ng chủ cẩn thận, không nên để hắn lợi dụng thế yếu mà nguy hiểm. Nếu cần cứ nặng tay vá»›i hắn!
Hai gã tráng hán vây công Bạch Vân từ đầu đến giá» vốn chỉ bằng tay không, lúc này nghe nói vậy liá»n rút binh khí ra bao vây tấn công. Gã bên trái Bạch Vân há» Từ tên Liệt, mặt Ä‘en mày rậm, dụng thanh đại Ä‘ao răng cÆ°a, mệnh danh là Cá»± Ä‘ao Ä‘oạt hồn. Gã còn lại há» Chúc tên Kế, ngược lại dụng ngá»n nhuyá»…n tiên chín Ä‘oạn, ở đầu có móc câu, mệnh danh là Cầu tiên cấu phách.
Từ Liệt dụng binh khí ngắn lợi thế tiếp cận tấn công, cÆ°Æ¡ng mãnh sở trÆ°á»ng. Chúc Kế dụng cá»­u tiết câu tiên, lợi thế viá»…n công, dùng nhu khắc cÆ°Æ¡ng làm sở trÆ°á»ng. Bá»n há» lúc này nhất cÆ°Æ¡ng nhất nhu, phân tả hữu tấn công, khiến Bạch Vân chống đỡ vô cùng khó khăn.
Nàng mấy lần định phát ám khí tập kích, nhÆ°ng liá»n bị ngá»n câu tiên của Chúc Kế phóng tá»›i cản địa, lúc này chỉ lấy thủ và thoái là chính.
Từ Liệt thế đao lợi hại, lúc này được lệnh Phó bảo chủ, nên không cần chùng tay, mấy lần tiếp cận Bạch Vân với thế đao hiểm, tấn công tới tấp.
Trong thế bí, Bạch Vân tá»± nhiên Ä‘Æ°a mắt định cầu cứu Chu Má»™ng Châu, thế nhÆ°ng cÅ©ng thấy Chu Má»™ng Châu không dụng Äạt Ma kiếm pháp mà chỉ thi triển pho phòng thân kiếm pháp lấy thủ làm chính. Trong lòng nàng không hiểu duyên cá»› do đâu, bất giác chút phiá»n muá»™n trá»—i lên.
Chính trong lúc phân tâm ấy, vừa kịp tránh Ä‘ao của Từ Liệt, thì tiếng xé gió rát lÆ°ng, nàng nhảy ngÆ°á»i né tránh theo bản năng, nhÆ°ng “soạt" má»™t tiếng, chiếc móc câu nhỠđầu ngá»n tiên kịp móc vào tay áo, xé toạc má»™t mảnh nhá». Bạch Vân buá»™c miệng kêu "oái " lên má»™t tiếng.
Chu Mộng Châu đang đấu bên kia, nghe tiếng la của Bạch Vân đưa mắt liếc nhìn, cứ ngỡ nàng trúng thương, nhưng thỉ thấy áo rách mà không thấy máu, bấy giỠmới yên tâm.
Lại nói Khang Äiá»n nhìn trận đấu giữa Äá»™c Nhãn Tiên và Chu Má»™ng Châu, mặc dù thấy lão già chiếm thượng phong, nhÆ°ng chung quy không phá nổi pho kiếm kỳ diệu kia.
Trong đầu Khang Äiá»n sinh kế, bèn nhảy tá»›i quát lá»›n:
- Khương lão xin tạm nghỉ tay, để Khang mỗ tiếp tiểu tử này vài chiêu!
Äá»™c Nhãn Tiên đấu vá»›i Chu Má»™ng Châu đã ngoài năm mÆ°Æ¡i hiệp, không phá nổi những chiêu kiếm phòng thủ của chàng, thì trong lòng vừa thẹn vừa nôn nóng, lúc ấy vừa nghe Khang Äiá»n nói thế, nhÆ° nÆ°á»›c gỡ bí, liá»n thâu cặp hổ đầu chùy " ko ...ong " má»™t tiếng, cặp chùy hợp vào nhau, cả ngÆ°á»i lão tung mạnh ra ngoài hÆ¡n trượng.
Khang Äiá»n bÆ°á»›c tá»›i nói lá»›n:
- Tiểu tá»­, ta thấy ngÆ°Æ¡i thúc thủ chịu thua là hÆ¡n, ngÆ°Æ¡i chá»› á»· vào pho kiếm phòng thân, mà tưởng ngÆ°á»i ta không phá nổi.
Chu Mộng Châu chỉ lo cho Bạch Vân, bèn thét lớn:
- Chá»› nhiá»u lá»i, ngÆ°Æ¡i và ta cứ bằng võ công nói chuyện!
Khang Äiá»n mặt lạnh lại, quát lên:
- Ngươi đã không biết cát hung, vậy chớ trách Khang mỗ độc ác. Vào đi, tại hạ tay không tiếp ngươi vài chiêu!
Chu Má»™ng Châu nghe vậy liá»n thâu kiếm vào vá», cÅ©ng hai tay không, nói ngang nhiên:
- Ngươi đã không rút binh khí, vậy trước hết ta cũng tay không tiếp ngươi.
Khang Äiá»n mắt lá»™ hàn quang, trong lòng thì khấp khởi nói:
- Tại hạ danh là Thiết Chưởng, ngÆ°á»i trên giang hồ chẳng ai không biết đến, tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i chá»› nên cuồng mạn, nhanh rút binh khí ra.
Thật ra, Khang Äiá»n mãi vẫn cứ ngỡ Chu Má»™ng Châu là đệ đệ của Bạch Vân nên chung quy coi thÆ°á»ng đối phÆ°Æ¡ng. Vừa rồi thấy Chu Má»™ng Châu thi triển pho kiếm pháp phòng thân quá cẩn mật Ä‘iêu luyện khiến Äá»™c Nhãn Tiên không làm gì nổi, Khang Äiá»n nhảy vào trận cÅ©ng chÆ°a nghÄ© ra cách phá chiêu kiếm, nhÆ°ng ý khinh địch vẫn in trong đầu, cho nên má»›i cuồng ngạo nhÆ° vậy.
Nhưng rồi gã chợt nghĩ mục đích của mình lần này là bắt sống tiểu tử này, bèn nói:
- Hắc! Äược, đã vậy xem ngÆ°Æ¡i có hạng, vào chiêu Ä‘i!
Chu Má»™ng Châu vốn định dụng Phiên Thiên chưởng phát chiêu đấu vá»›i Khang Äiá»n, nhÆ°ng lúc ấy liếc nhìn thấy Bạch Vân Ä‘ang ở thế nguy, trong lòng chấn Ä‘á»™ng, nghÄ© nhanh má»™t kế, chân lÆ°á»›t tá»›i má»™t bÆ°á»›c chỉ Ä‘Æ°a Ä‘Æ¡n chưởng ra chiêu.
Khang Äiá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, hữu chưởng cÅ©ng giÆ¡ lên trá»±c tiếp nghênh chưởng.
Chưởng phong chÆ°a chạm nhau đã nghe "vù" má»™t tiếng, cả ngÆ°á»i Chu Má»™ng Châu phần hậu bắn ngÆ°á»i vá» sau mấy trượng.
Khang Äiá»n đứng ngá»› ngÆ°á»i, chừng nhÆ° sá»± việc xảy ra quá bất ngá».
Chu Má»™ng Châu đã tính toán trong đầu, tiến chậm nhÆ°ng thoái thì cá»±c nhanh, nhắm chuẩn phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng bắn ngược ngÆ°á»i trở lại hÆ°á»›ng Bạch Vân Ä‘ang đấu thét lá»›n má»™t tiếng, đồng thá»i song chưởng cùng xuất phân tả hữu tấn công tập hậu hai gã tráng hán.
Thì ra Chu Má»™ng Châu thấy Bạch Vân nguy cấp trong đầu sinh kế, chiêu chưởng phát ra chỉ là hÆ° chiêu, rồi mượn kình lá»±c đối phÆ°Æ¡ng đẩy bật ngÆ°á»i vá»t nhanh vá» sau, xuất thần bất ý tấn công hai gã tráng hán Ä‘ang mãi tấn công Bạch Vân, chiếm lấy tiên cÆ¡.
Khang Äiá»n ngược lại chẳng để ý khi ra chiêu phát đến bảy thành công lá»±c, chẳng ngỠđánh vào hÆ° chiêu, đối phÆ°Æ¡ng mượn lá»±c vá»t ngÆ°á»i vá» sau, cả lúc khá»±ng ngÆ°á»i má»›i hiểu mình bị lừa, trong lòng rủa lên:
- Thằng nhãi này thật không đơn giản. Mẹ kiếp!
Từ Liệt và Chúc Kế công lá»±c vốn đã chẳng bằng Chu Má»™ng Châu, lúc này lại chú tâm vây đấu vá»›i Bạch Vân, nên khi nghe tiếng thét, thấy chưởng phong nhÆ° Thái SÆ¡n áp đến, trở ngÆ°á»i không kịp Ä‘á» tụ hết khí lá»±c, đành Ä‘Æ°a tả chưởng lên chống đỡ. Chỉ nghe “bình bình" liá»n hai tiếng, cả hai thân hình hai gã bắn ra hai bên đến bảy tám bÆ°á»›c má»›i trụ ngÆ°á»i vững.
Tuy bá»n há» không đến nổi thụ trá»ng thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng khí đảo thần nghịch, nhất thá»i chÆ°a thể tiếp tục Ä‘á»™ng thủ.
Khang Äiá»n tròn mắt tợ nhÆ° không thể tin nổi Chu Má»™ng Châu có má»™t công lá»±c ghê gá»›m nhÆ° vậy, vá»™i vàng phóng ngÆ°á»i theo phát phưởng, miệng thét lá»›n:
- Tiểu tử, tiếp ta chiêu này!
Chu Má»™ng Châu nhân má»™t chưởng phát ra quyết cứu nguy cho Bạch Vân, nên chưởng lá»±c mạnh nhẹ thế. Lúc này giải nguy được cho Bạch Vân thì trong lòng sung sÆ°á»›ng tá»± đắc nhÆ°ng cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i bất ngá» trÆ°á»›c chưởng lá»±c cá»­a mình. Äang lúc đắc ý, bá»—ng nghe tiếng thét của Khang Äiá»n, tiếng chưởng phong đã thấy vù vÅ© công đến, Chu Má»™ng Châu tay nắm tay Bạch Vân nhún mình nhảy tránh ra ngoài.
Khang Äiá»n vốn chỉ sợ Chu Má»™ng Châu đắc thủ tiếp tục tấn công bá»n Từ Liệt và Chúc Kế, cho nên truy theo phát chưởng cản địa, bấy giá» thấy Chu Má»™ng Châu đã kéo Bạch Vân lánh ra ngoài má»›i yên tâm, đối mặt vá»›i Chu Má»™ng Châu gằn giá»ng:
- Tiểu tá»­, có giá»i thì đừng giở xảo trá, tiếp chưởng bổn nhân!
Chu Mộng Châu một tay vẫn nắm tay Bạch Vân, tay phải đưa lên ấn trước ngực, bình tĩnh nói:
- Các hạ, phát chưởng đi!
Khang Äiá»n cÆ°á»i gằn má»™t tiếng, buông giá»ng lạnh lùng:
- Khá lắm!
Nói rồi hắn vung tay phải phát chiêu “Thiết chưởng truy phong†nhưng chỉ vận năm thành công lực.
Chu Mông Châu hữu chưởng hoa ná»­a vòng, lÆ°á»›t từ dÆ°á»›i lên đẩy kinh lá»±c phát chiêu “Phiên Thiên tam thứcâ€. Hai chưởng chấn nhau. Khang Äiá»n vốn chỉ dụng năm thành công lá»±c vì nghÄ© Chu Má»™ng Châu ná»™i lá»±c có cao nhÆ°ng cÅ©ng không thể là đối thủ đấu ná»™i lá»±c vá»›i mình nổi.
Chẳng ngá» "bình" má»™t tiếng, Chu Má»™ng Châu chao đảo thoái má»™t bÆ°á»›c, nhÆ°ng Khang Äiá»n cÅ©ng không đứng vững, trượt ná»­a bá»™, gã giật mình cảm thấy Chu Má»™ng Châu không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° gã tưởng, bấy giỠý khinh địch má»›i tiêu tan.
Khanh Äiá»n tuy danh là Thiết Chưởng, luyện thành đôi chưởng rắn nhÆ° thép, thế nhÆ°ng công lá»±c cÅ©ng có hạn, chÆ°a phải thuá»™c hạng công lá»±c thượng thừa. Sau má»™t chưởng này chừng nhÆ° cÅ©ng đã lượng được sức mình.
Bấy giá» Bạch Vân rút tay khá»i tay Chu Má»™ng Châu, tay kia cầm chấc ngá»n Ä‘oản Ä‘ao, nói:
- Chu đệ, hắn công lá»±c rất cao, thân phận chẳng nhá», trÆ°á»›c hết chỉ cần khống chế hắn, thì ba tên kia tá»± nhiên thúc thủ mà thôi.
Chu Má»™ng Châu cÅ©ng nhận ra Ä‘iá»u này, khi ấy nói:
- Các hạ tiếp chưởng này!
Dứt lá»i chàng thi triển chiêu “Phiên Thiên lưỡng dá»±c†vận năm thành công lá»±c đánh ra.
Khanh Äiá»n lần trÆ°á»›c chỉ vận năm thành công lá»±c nên thất thủ, lần này vừa thấy đối phÆ°Æ¡ng ra chiêu, lập tức vận hết mÆ°á»i thành công lá»±c đánh tá»›i nghênh chiêu Chu Má»™ng Châu, chá» khi gần chạm chưởng đối phÆ°Æ¡ng lập tức vận công Ä‘iá»u gia thêm ba thành chân lá»±c nữa.
“Bình†má»™t tiếng, Chu Má»™ng Châu dao Ä‘á»™ng ngÆ°á»i thoát lui má»™t bá»™. Thế nhÆ°ng cả ngÆ°á»i Khang Äiá»n văng lùi ra sau đến cả trượng, khí huyết đảo lá»™n. Gã trợn tròn mắt, giá» thì tin chắc công lá»±c thiếu niên này thâm hậu vượt xa mình.
Nên biết Phiên Thiên chưởng uy lá»±c vốn đã ghê gá»›m, đã thế Chu Má»™ng Châu lại có ná»™i công hấp thụ từ những nhân vật ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c danh chấn giang hồ nhÆ° Thiên Lãng Tá»­, Nhẫn đại sÆ°, cho đến Bạch Cốt Ma Quân cÅ©ng dùng ná»™i công trị thÆ°Æ¡ng cho chàng, ít nhiá»u cÅ©ng hữu ích cho ná»™i công chàng tăng tiến. Tá»± nhiên khi vận hành công lá»±c, ná»™i công trong ngÆ°á»i phát khởi nhÆ° những đợt sóng cuá»™n theo nhau mà ra má»™t cách tá»± nhiên. Äến nay bản thân Chu Mông Châu cÅ©ng bị bất ngá» không ít.
Chu Mộng Châu thấy mặt đối phương tái nhợt, thì trong lòng phấn chấn, bước đến ngạo nghễ nói:
- Các hạ có cần nghỉ một lát rồi đánh tiếp không?
Khang Äiá»n bình thÆ°á»ng kiệu ngạo tá»± phụ, lúc này trÆ°á»›c mặt thuá»™c hạ bị má»™t thiếu niên đánh bại thảm thì vừa thẹn vừa phẫn hận, quát lá»›n:
- Thối mồm, xem Thiết Chưởng của ta!
Quát rồi hai tay gã múa má»™t vòng, tá»± nhiên hai bàn tay rần rần xám Ä‘en. Chu Má»™ng Châu tuy chÆ°a biết Thiết Chưởng lợi hai thế nào, nhÆ°ng thấy đối phÆ°Æ¡ng quyết tá»± đấu thì cÅ©ng hÆ¡i chùng dạ. Khi ấy thấy đối phÆ°Æ¡ng đánh đến, chàng không trá»±c tiếp nghênh chiêu, mà thi triển thân pháp “Phù quang việt ảnhâ€, vù má»™t cái đã thấy sau lÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng nhận má»™t chưởng tuyệt thủ của Phiên Thiên chưởng đánh ra tá»›i tam thành công lá»±c.
Khang Äiá»n nằm má»™ng cÅ©ng không thể ngỠđối phÆ°Æ¡ng chẳng những ná»™i công thâm hậu, mà thân pháp lại kỳ ảo nhÆ° vậy, chỉ nghe tiếng chưởng kình ập đến sau lÆ°ng, song chưởng của gã đã đánh tá»›i hết đà, khi ấy biết chậm chân là chết chẳng nghi, bèn nhào ngÆ°á»i luôn tá»›i trÆ°á»›c, ngã ngÆ°á»i trên đất, hai tay án ngá»± trÆ°á»›c ngá»±c, công lá»±c tá»± nhiên cÅ©ng bị tán giảm Ä‘i rất nhiá»u.
Chu Má»™ng Châu chẳng thâu chưởng, tiếp tục đánh tá»›i, chỉ nghe Khang Äiá»n há»± lên má»™t tiếng cả ngÆ°á»i nhÆ° chiếc vụ lăn nhào ra ngoài đến cả mÆ°Æ¡i vòng. Trong miệng cảm thấy dá»n dợn rồi há»™c ra máu tÆ°Æ¡i, sắc mặt trắng bệch.
Bá»n Từ Liệt, Chúc Kế hốt hoảng vá»™i chạy đến bên chủ bảo vệ.
Chu Má»™ng Châu chẳng nói thêm tiếng nào, trong lòng đã quyết hạ đối phÆ°Æ¡ng hai tay hoa lên phát tiếp hai chưởng nhắm đúng bá»n Từ Liệt và Chúc Kế.
Từ Liệt và Chúc Kế chức phận chỉ là hÆ°Æ¡ng chủ, võ há»c chỉ hạng tam lÆ°u, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tá»± hiểu không đáng là đối thủ má»™t chiêu của Chu Má»™ng Châu. Äến nhÆ° phó bảo chủ võ công nhất nhì trong Bảo mã vẫn không đối đầu nổi vá»›i thiếu niên này, huống gì là bá»n há».
Bấy giá» thấy chưởng kình cuồn cuá»™n ập đến, cả hai định tung ngÆ°á»i né tránh ra ngoài, nhÆ°ng lại lo cho phó bảo chủ Ä‘ang ở sau lÆ°ng. Chỉ chần chừ mấy giây đã thấy chưởng phong đến trÆ°á»›c ngá»±c, cả hai nghiến răng giÆ¡ chưởng lên chống đỡ. " Binh, binh" hai tiếng, cả hai thân hình bắn ra hai nÆ¡i nằm trên đất, miệng trào máu tÆ°Æ¡i.
Chính đúng lúc này, sau lưng Chu Mộng Châu bỗng nghe một tiếng rú dài thảm thiết của Bạch Vân, chàng hốt hoảng quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vân tay trái ôm vai phải, từ các ngón tay đã thấy máu rỉ ra.
Chu Má»™ng Châu phóng đến bên Bạch Vân quan tâm há»i:
- Vân tỷ, sao vậy?
Bạch Vân hiện nụ cÆ°á»i khổ sở, nói:
- Ta trúng ám khí của lão một mắt.
Chu Má»™ng Châu Ä‘Æ°a mắt nhìn thì thấy Äá»™c Nhãn Tiên trong tay hoa lên vật gì nhá» Ä‘en, cÆ°á»i gằn vẻ Ä‘á»™c ý. Chàng trong mắt nổ lữa, nhún ngÆ°á»i vá» phía Äá»™c Nhãn Tiên.
Äá»™c Nhãn Tiên nhún ngÆ°á»i nhảy mấy cái tránh ra ngoài, cÆ°á»i nhạt nói:
- Tiểu tử nghe đây, nha đầu kia trúng phải “Phê sương châm†của ta, vài canh giỠlà táng mạng, nếu có bản lĩnh thì cứ đến đây mà lấy viên thuốc giải độc này!
Vừa nói lão vừa nhét viên giải dược ngậm giữa hai hàm răng, rồi nghênh ngang Ä‘i lại hÆ°á»›ng bá»n Khang Äiá»n Ä‘ang nằm.
Lúc này sắc mặt Bạch Vân đã thấy tái xám lại, rõ ràng là trong ám khí có độc chẳng sai.
Chu Mộng Châu trong lòng lo lắng cho Bạch Vân, bèn thương lượng:
- Nếu ngươi trao giải dược, thì ta sẽ tha chết cho ba tên này!
Bạch Vân giá»ng nghe đã yếu dần:
- Chu đệ, đừng để mắc lừa hắn!
Äá»™c Nhãn Tiên cÆ°á»i gằn:
- Nha đầu, ngÆ°Æ¡i thật ngoan cÆ°á»ng!
Chu Má»™ng Châu thấy giải dược đối phÆ°Æ¡ng đã ngậm trong miệng thật khó lấy được khi ấy Ä‘i lại bên ngÆ°á»i Bạch Vân lo lắng há»i:
- Vân tá»· thấy trong ngÆ°á»i thế nào?
Bạch Vân mặt mày tím lại, khổ sở nói:
- Ãm khí hắn quả tẩm kịch Ä‘á»™c, thế nhÆ°ng Chu đệ chá»› nên mắc mÆ°u hắn, bá»n chúng chẳng bao giá» tha cho chúng ta đâu!
Chu Má»™ng Châu cúi xuống xem xét, bất giác thuận tay nhặt lên hai viên sá»i bên cạnh nàng, trong đầu tinh toán nhanh.
Äá»™c Nhãn Tiên cÆ°á»i hắc hắc, nói:
- Muốn lấy giải dược cÅ©ng được, thế nhÆ°ng trÆ°á»›c hết phải tuân thủ Ä‘iá»u kiện của ta!
Chu má»™ng Châu từ từ quay ngÆ°á»i há»i:
- Äiá»u kiện gì?
Äá»™c Nhãn Tiên đứng chỉ cách Chu Má»™ng Châu chừng ba trượng, giá»ng hÆ¡i trở ngại vì viên giải dược trong miệng:
- Hai ngươi phải thúc thủ theo ta vỠBảo.
Lão nói chÆ°a dứt, Chu Má»™ng Châu bất thần vung tay, hai viên sá»i nhanh nhÆ° Ä‘iện xẹt phi tá»›i, má»™t viên trúng miệng lão, má»™t viên trúng yết hầu. Äá»™c Nhãn Tiên chẳng ngá» Chu Má»™ng Châu ra tay nhanh nhÆ° vậy, vả lại lão á»· y giải Ä‘á»™c trong miệng mình, đối phÆ°Æ¡ng vô phÆ°Æ¡ng lấy được, nên má»›i chủ quan.
Khi nghe “bá»™p bá»™p" hai tiếng, Äá»™c Nhãn Tiên ngã ngÆ°á»i đồng thá»i viên giải dược tá»± nhiên chạy tuốt xuống há»ng, lão nuốt chá»­ng.
Chu Mộng Châu cầm kiếm nhảy phắt tới thét lên:
- Ngươi nuốt rồi, ta mổ bụng ngươi lấy giải dược.
Äá»™c Nhãn Tiên vừa rồi nhìn thấy Chu Má»™ng Châu chỉ ba chưởng đánh bại Phó bảo chủ và hai tên thuá»™c hạ, tá»± hiểu không phải là đối thủ của thiếu niên, nên má»›i bày ra hạ sách này.
Lão nuốt giải dược vào bụng, tá»± nhiên cÅ©ng có ý quyết trí mệnh má»™t phen, khi ấy nhảy ra ngoài tránh kiếm, cÆ°á»i gằn nói:
- Giải dược vào bụng ta thì tiêu tán ngươi nằm mộng sao chứ?
Chu Má»™ng Châu biết đối phÆ°Æ¡ng giảo trá, nếu nghe theo Ä‘iá»u kiện của hắn, chẳng thà giết phứt hắn Ä‘i rồi tính sau. NghÄ© vậy, chàng bèn nhảy tá»›i vung kiếm tấn công tiếp.
Äá»™c Nhãn Tiên để mất tiên cÆ¡, khi này đành gượng giÆ¡ cặp hổ đầu chùy chống đỡ, nhÆ°ng Chu Má»™ng Châu đã phát huy được pho Äạt Ma kiếm pháp kiếm chiêu liên tu bất tận, nhÆ° nÆ°á»›c chảy đầu nguồn chẳng lúc nào dứt Ä‘oạn.
Chỉ sau năm chiêu, cả ngÆ°á»i của Äá»™c Nhãn Tiên bị trùm bởi má»™t màn kiếm ảnh. Lão vất vả chống đỡ, nhÆ°ng trong má»™t chiêu “Bát Ä‘á»™ cuồng sinh†thế kiếm của Chu Má»™ng Châu đánh bật tai quả thiết chùy. Má»™t kiếm phản hồi lÆ°á»›t tá»›i, chỉ nghe Äá»™c Nhãn Tiên rú dài má»™t tiếng xé tan không gian, ngÆ°á»i lão ngã trên đất, giãy đành đạch mấy cái nữa rồi nằm im bất Ä‘á»™ng bên vÅ©ng máu.
Äúng lúc ấy Bạch Vân thét lên mấy tiếng:
- Chu đệ ... đệ ...
Chu Má»™ng Châu hốt hoảng chạy lại phía Bạch Vân, thì thấy nàng đã ngã ngất trên đất, mặt tím Ä‘en đáng sợ. Chu Má»™ng Châu tay chân quýnh quýnh chÆ°a biết nên làm thế nào, chợt nghÄ© biết đâu trong ngÆ°á»i lão má»™t mắt còn có thêm giải dược.
NghÄ© thế chàng liá»n chạy đến bên xác lão ta, dụng kiếm rạch má»™t Ä‘Æ°á»ng áo toạt ra.
Chàng lục được má»™t chiếc tui da nhá», dốc ra má»›i thấy bên trong mấy chiếc lá» nhỠđủ màu, nhÆ°ng không biết cái nào là thuốc giải. Chu Má»™ng Châu nắm hết chạy đến trÆ°á»›c mặt Khang Äiá»n, gắt há»i:
- Ngươi biết trong số lỠnày cái nào là thuộc giải độc cho Vân tỷ của ta không?
Khang Äiá»n thÆ°Æ¡ng thế xem ra khá nặng, lúc này Ä‘ang ngồi Ä‘iá»u khí trị thÆ°Æ¡ng, nghe há»i Ä‘Æ°a mắt nhìn tay chàng rồi lắc đầu, Ä‘oạn nhắm nghiá»n mắt lại.
Chu Má»™ng Châu tức giận ném hết mấy chiếc lá» vào mặt gã, nhảy ngÆ°á»i trở lại bên Bạch Vân, trong lòng vô cùng lo lắng khẩn trÆ°Æ¡ng.
Bạch Vân nằm mê man bất tỉnh. Chu Mộng Châu sỠtay lên trán nàng chỉ thấy nóng như lửa đốt, sắc mặt ngược lại càng lúc càng tím đen.
Chu Má»™ng Châu nhá»› lại Thiên Lãnh Tá»­ có truyá»n cho phép vận công trị ná»™i thÆ°Æ¡ng, khi ấy thầm nghÄ©:
- Như đã không có giải dược, ta đưa Vân tỷ đến nơi nào yên tĩnh vận nội công trị liệu thử xem.
NghÄ© rồi, hai tay bế ngÆ°á»i Bạch Vân lên bá» chạy vá» hÆ°á»›ng Thiên SÆ¡n.
Sau chừng ná»­a canh giá» chàng tìm được má»™t hang Ä‘á»™ng nhá», Ä‘Æ°a Bạch Vân vào Ä‘á»™ng đặt nằm ngay ngắn, rồi vận công bắt đầu trị thÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c, trong lòng vừa hồi há»™p vừa phấn chấn.
Sau chừng bữa cÆ¡m, thấy rõ chân khí của mình truyá»n qua ngÆ°á»i Bạch Vân vận hành mấy vòng. Thế nhÆ°ng Bạch Vân vẫn nằm bất tỉnh nhân sá»± xem ra chẳng có chuyển biến nào.
Chu Má»™ng Châu trầm mặc suy nghÄ©, có lẽ do ná»™i lá»±c mình không đủ nên má»›i nhÆ° vậy, bèn làm lại lần thứ hai, lần này vận công lâu hÆ¡n. Sau lần này cả ngÆ°á»i chàng đã thấy nóng lên, trán đổ mồ hôi, rõ ràng là hao tổn chân khí không ít. Thế nhÆ°ng Bạch Vân vẫn nhÆ° cÅ©, không thấy có chút nào khá hÆ¡n, Chu Má»™ng Châu trong lòng rất phiá»n muá»™n.
Chàng bá» ra ngoài Ä‘á»™ng hít thở không khí trong lành, nhÆ°ng Æ°u phiá»n trong lòng vẫn không tiêu tan, phải má»™t hồi sau thÆ° giãn, đầu óc bá»›t căng thẳng má»›i nghÄ© cạch nào để giải cứu Bạch Vân.
Chàng sá»±c nhá»› lại lần trÆ°á»›c cứu Câu Hồn Diá»…m Sứ là nhá» cô ta tá»± ra phÆ°Æ¡ng Ä‘Æ¡n giải dược, lần thứ hai khi trong Cá»­u U Äịa Phủ chàng được Bạch Cốt Ma Quân dùng ná»™i công đẩy kịch Ä‘á»™c của loài dÆ¡i ra ngoài.
Vừa nghÄ© đến đó, bất chợt nhá»› ra Ä‘iểu gì, bên tai chàng tợ nhÆ° còn nghe lá»i Bạch Cốt Ma Quân:
- Linh dược có thể giải được bách độc!
Chu Mộøng Châu sung sÆ°á»›ng suýt nữa reo lên, liá»n thò tay vào trong áo, quả nhiên viên linh Ä‘Æ¡n vẫn còn.
Thì ra, khi còn ở trong tá»­ cốc, trÆ°á»›c lúc chàng vào hang dÆ¡i Ä‘á»™c, Bạch Cốt Ma Quân Ä‘Æ°a cho chàng má»™t viên linh Ä‘Æ¡n, từng nói là có công hiệu giải Ä‘á»™c, mà dụng được ba lần. Chàng phấn chấn cầm viên linh Ä‘Æ¡n chạy vào Ä‘á»™ng. NhÆ°ng đến khi nhìn thấy Bạch Vân nằm cả ngÆ°á»i tím tái, biết Ä‘á»™c đã phát tán đến hồi mạnh nhất, chàng lo lắng không biết vì để đã lâu, có thể giải nổi Ä‘á»™c tính hay không.
Chu Má»™ng Châu cẩn thận bổ hai viên linh dược, dùng má»™t ná»­a nghiá»n vụn rồi ná»­a vào trong mồm Bạch Vân, Ä‘oạn kiếm chút nÆ°á»›c trong hốc đá nhá» vào mồm nàng.
Chu Mộng Châu phải dùng lực mới đẩy được thuốc xuống cổ Bạch Vân, trong lòng vừa khấp khởi vui vừa băn khoăn lo lắng. Nghĩ lần này mà không được thì e Bạch Vân nguy đến tính mạng, vì từ đây mà tìm cho ra lang y giải độc e không kịp.
Chàng ngồi bên Bạch Vân ngưng mục theo dõi chỠđợi.
Qua chừng một tuần trà, sắc mặt Bạch Vân đã thấy thoáng có chợt chuyển biến, từ tím đen dần dần nhạt đi, rồi phút chốc đã thấy có sắc huyết, chàng vui mừng reo lên sung sướng.
Qua thêm má»™t lúc nữa, Bạch Vân rên khẽ mấy tiếng, trở ngÆ°á»i tỉnh lại.
Chu Mộng Châu chẳng ngỠlinh dược của Bạch Cốt Ma Quân thần diệu như vậy, trong lòng thầm cảm ơn lão ta.
Chàng thấy Bạch Vân tỉnh lại sung sÆ°á»›ng gá»i:
- Vân tỷ!
Bạch Vân mở hé mắt ra, thấy có bóng ngÆ°á»i khẽ rên má»™t tiếng, nhá»m ngÆ°á»i định ngồi dậy.
Chu Mộng Châu vội cản lại nói:
- Vân tỷ, sao vậy?
Bạch Vân bất thần nhá»m ngÆ°á»i, đầu óc hoa lên, liá»n ngã trở xuống nhÆ°ng đã nhận ra Chu Má»™ng Châu, bèn há»i:
- Bá»n chúng ...?
Chu Mộng Châu nói:
- Lão má»™t mắt đã bị tôi giết chết, ba tên còn lại Ä‘á»u trúng thÆ°Æ¡ng.
Bạch Vân hít sâu mấy hơi, đầu óc hơi tỉnh táo nói:
- Không được, không được! Phải giết hết bá»n chúng diệt khẩu!
Chu Má»™ng Châu nghe vậy thì ngá»› ngÆ°á»i, lá»™ vẻ hÆ¡i lúng túng.
Bạch Vân nhìn thấy thở dài nói:
- Ta hiểu ngÆ°Æ¡i vá»›i bá»n há» không thù không oán nên chẳng nỡ hạ Ä‘á»™c thủ. Thế nhÆ°ng bá»n chúng vá»›i ta có thâm cừu huyết hận, hôm nay nếu ta không giết chúng, ngày sau nếu rÆ¡i vào tay chúng, nhất định ta chẳng toàn mạng.
Chu Má»™ng Châu nhá»› lại hai lần được Bạch Vân ra tay cứu, nếu nhÆ° lần ấy không có nàng, chÆ°a biết chừng pho tượng La Hán bị cÆ°á»›p mất, mà tính mạng cÅ©ng khó bảo toàn. Giá» bá»n ngÆ°á»i này vá»›i Bạch Vân có thâm cừu đại hận, nếu mình không diệt chúng, tất lÆ°u lại hậu hoạn sau này cho Bạch Vân. Äến lúc ấy, chẳng phải là ôm hận hay sao? Huống gì hÆ¡n cả năm nay chàng vá»›i Bạch Vân tình nhÆ° tá»· đệ, thân thiết nhÆ° ruá»™t thịt, lẽ nào lại để di há»a cho ngÆ°á»i thân?
Nghĩ đến đó, chàng hạ quyết tâm kiên nghị nói:
- Äược Vân tá»· tạm ở đây, đệ Ä‘i thanh toán hết bá»n chúng.
Bạch Vân thoáng chút bất ngá», há»i lại:
- NgÆ°Æ¡i thật sá»± nghe lá»i ta, Ä‘i giết hết bá»n chúng Æ°?
Chu Má»™ng Châu vốn đã quyết tâm nhÆ° vậy nhÆ°ng nghe câu há»i này chẳng hiểu vì sao lại trở nên do dá»±, khó đáp được, ngÆ°á»›c mắt nhìn bất chợt bắt gặp ánh mắt của Bạch Vân, chàng vá»™i lãng Ä‘i nÆ¡i khác.
Bạch Vân thở dài há»i:
- NgÆ°Æ¡i có biết bá»n ngÆ°á»i kia thuá»™c môn phái nào không?
Chu Mộng Châu lắc đầu đáp:
- Không biết!
- Ta nói cho ngÆ°Æ¡i biết cÅ©ng không sao, bá»n chúng Ä‘á»u là ngÆ°á»i của Quy Hồn Bảo.
Chu Má»™ng Châu khá»±ng ngÆ°á»i khi nghe đến ba tiếng Quy Hồn Bảo, trong đầu chàng lập tức nhá»› lại lần ngá»™ kiến Cầu Hổn Diá»…m Sứ Äằng Anh trong cổ miếu dÆ°á»›i chân Lục Bàn SÆ¡n.
Tuy giữa chàng vá»›i Câu Hồn Diá»…m Sứ có chút duyên vá»›i nhau, nhÆ°ng thá»i gian vừa qua ở vá»›i Thiên Lăng Tá»­, chàng má»›i hay trong số cừu nhân của sÆ° phụ mình thì có tên Quy Hổn Bảo.
Bấy giỠmiệng chàng cứ lắp bắp:
- Quy Hồn Bảo? Câu Hồn ...Diá»…m ... Sứ Bạch Vân thấy Chu Má»™ng Châu thần thái không tá»± chủ nhÆ° vậy, miệng lại lắp bắp nói ra tên Câu Hồn Diá»…m Sứ Äằng Anh, tá»± nhiên trong lòng khởi lên má»™t cảm giác khó chịu vô cùng, giá»ng the thé nói:
- Chu đệ, ngươi làm sao thế?
Chu Má»™ng Châu giật mình sá»±c tỉnh, chẳng nói thêm câu nào, xách kiếm phóng ra cá»­a Ä‘á»™ng nhắm đúng hÆ°á»›ng chạy trở lại đấu trÆ°á»ng vừa rồi.
Äến nÆ¡i, vết máu vẫn còn Ä‘á»ng rõ ràng, thế nhÆ°ng bá»n Khang Äiá»n, Từ Liệt, Chúc Kế chẳng thấy tăm dạng đâu. Äến bốn xác chết của bá»n Cổ Thất NÆ°Æ¡ng, Äá»™c Nhãn Tiên, huynh đệ há» Triệu cÅ©ng biến đâu mất. Chu Má»™ng Châu chạy quanh má»™t vòng rồi đứng ngá»› ngÆ°á»i ra.
Sau phút sững ngÆ°á»i, chàng chợt nghÄ© có thể đồng bá»n đã đến tiếp cứu và Ä‘em xác chúng Ä‘i, bấy giá» má»›i phóng chân chạy nhanh vá» Ä‘á»™ng.
Không ngỠvào động thì Bạch Vân cũng chẳng còn thấy đâu nữa.
hết: Hồi 10, xem tiếp: Hồi 11
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàðàíò, àíàñòàñèÿ, ác thủ tiểu tá»­, êîìñîìîëåö, èðêóòñê, ñàìñóíã, ñíîóáîðä



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™