Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 31: Quan hệ nam nữ.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Thanh Thanh có chút không biết phải nói cái gì, cậu em này rõ ràng là trợn mắt chém gió. Coi như năng lực học tập của hắn có mạnh như thế nào chăng nữa thì cũng không thể học nhanhh như thế a.
- Sau này chị đây sẽ tìm cậu để tính sổ.
Đường Thanh Thanh hừ một tiếng:
- Đi thôi, để chị chỉ đường cho cậu.
Sau một lát, khi Đường Kim lái xe chở nàng đi ở trên đường thì lúc này Đường Thanh Thanh mới lại càng thêm xác nhận suy đoán của mình là đúng, cậu em này tuyệt đối là lừa nàng.
ng,uồn 4,vn by H,ùng Bá
Điều này làm cho Đường Thanh Thanh có chút không biết nói gì. Biểu hiện trước đó của Đường Kim đã khiến cho nàng xác định được bản thân nàng đã lừa được một bảo bối, nhưng mà nàng phát hiện ra lừa được tên tiểu đệ bất lương có ý đồ với nàng này lại là một chuyện không hay cho lắm. Hiển nhiên là bên ngoài của hắn tuy là hơi khờ một chút nhưng bản chất hắn lại chính là một tiểu sắc làng, chẳng phải sau này nàng sẽ cùng múa với một tên sắc lang như Đường Kim sao?
Khoảng mười mấy phút sau, dưới sự chỉ đường của Đường Thanh Thanh thì Đường Kim cũng đã chở nàng tới trước đồn cảnh sát của thành phố Ninh Sơn.
Tuy rằng lúc này đã hơn 8h tối nhưng mà trong cục cảnh sát vẫn có không ít người. Dọc theo đường đi thì Đường Thanh Thanh gặp được không ít người, dường như mỗi người thấy Đường Thanh Thanh thì liền chào hỏi với nàng. Thấy được diểm này thì Đường Kim nhìn ra ở trong này nhân duyên của Đường Thanh Thanh với mọi người cung quả thật không tệ.
Kỳ thật thì điều này cũng bình thường thôi, dù sao thì Đường Thanh Thanh cũng là một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đương nhiên không phải là nàng có nhân duyên tốt, cũng không phải là nàng xinh đẹp mà là bởi vì cha nàng, Đường Hạo Nhiên.
Đường Hạo Nhiên là một cảnh sát tốt nhất của đội hình cảnh ở trong thành phố Ninh Sơn này, đáng tiếc là mười mấy năm trước lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến cho hai chân ông bị liệt. Từ đó về sau thì Đường Hạo Nhiên chỉ có thể làm bạn với chiếc xe lăn, mà Đường Thanh Thanh lại là con gái duy nhất của Đường Hạo Nhiên, sau khi nàng tốt nghiệp học viện cảnh sát thì liền được điều đến cục cảnh sát Ninh Sơn này làm việc. Sau đó nàng cũng bị không ít người chăm sóc, người đứng đầu của cục cảnh sát này từng là người đi theo Đường Hạo Nhiên mà đại đội trưởng hình cảnh Hà Vĩ Minh lại chính là đồ đệ của Đường Hạo Nhiên trước đây.
nguồn 4v,n b,y H,ùng Bá
Có một ít quan hệ ở bên trong như vậy, hơn nữa hiện tại Đường Thanh Thanh lại là hoa khôi trong cục cảnh sát này cho nên mặc dù năng lực phá án của Đường Thanh Thanh thật sự không được tốt cho lắm nhưng mà nàng vẫn được những người trong cục cảnh sát này hoan nghênh.
Vừa mới đến được cục cảnh sát, thấy được Đường Thanh Thanh được hoan nghênh đến như vậy thì Đường Kim cũng bắt đầu tin tưởng vào năng lực của nàng nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện được sự tình cũng không có đơn giản như vậy.
Sau khi đi vào cục cảnh sát khoảng mười phút thì một lần nữa Đường Kim lại ngồi ở trong phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn này thì trừ Đường Kim hắn ra thì còn có hai cảnh sát, một người cảnh sát là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, còn một cảnh sát còn lại là một nữ cảnh sát trẻ tuổi đang làm nhiệm vụ ghi biên bản.
- Tên cậu là gì?
Lúc này, tên cảnh sát trung niên bắt đầu mở miệng hỏi nhưng mà giọng nói tỏ ra rất hòa khí.
- Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim trả lời.
nguồ,n 4,vn by Hùng Bá
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Tên cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi.
- Mười sáu tuổi.
Đường Kim cũng tiếp tục trả lời.
- Còn đi học sao?
Tên cảnh sát trung niên khẽ nhíu mày lại, dường như hắn không ngờ rằng Đường Kim lại nhỏ tuổi đến như vậy.
- Mới vừa lên lớp 10.
Đường Kim ngáp một cái, mấy vấn đề này thật sự là rất nhàm chán a.
- Học ở trường nào?
Tên cảnh sát trung niên vẫn như cũ, vẫn hỏi những vấn đề không quan trọng này.
- Trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim lại ngáp một cái, làm ghi chép thực nhàm chán a.
Tên cảnh sát trung niên này liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, dường như cảm thấy có chút ý muốn. Hắn ngừng lại khoảng hai giây rồi tiếp tục hỏi thêm:
- Cậu và Đường Thanh Thanh có quan hệ như thế nào?
- Quan hệ chị em.
Đường Kim lời ít mà ý nhiều.
nguồn 4v,n by Hù,ng B,á
- Chị em ruột à?
Cảnh sát trung niên khẽ nhíu mày lại.
- Không phải, nàng là chị kết nghĩa của tôi.
Đường Kim bắt đầu cảm thấy việc này có chút không đúng, không phải là hắn đang làm nhân chứng sao? Thấy thế nào mà dường như tình cảnh của hắn lại giống với tình cảnh đêm qua a?
- Trừ việc này ra thì hai người còn còn có quan hệ gì khác không?
Cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi Đường Kim.
- Uhm, để tôi suy nghĩ lại.
Đường Kim làm ra một bộ dạng lo lắng, sau đó gật gật đầu:
- Còn.
- Cái gì?
Cảnh sát trung niên hỏi một câu.
nguồ,n 4v,n by H,ùng Bá
- Quan hệ nam nữ.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Trong mắt của cảnh sát trung niên hiện lên một tia vui mừng:
- Hai người là tình nhân sao?
- Không phải.
Đường Kim lại lắc lắc đầu.
- Không phải cậu vừa nói quan hệ giữa cậu và Đường Thanh Thanh là quan hệ nam nữ sao?
Giọng nói của cảnh sát trung niên này tỏ ra hơi giận.
- Tôi là nam, chị ta là nữ, không phải là quan hệ nam nữ sao?
Đường Kim nghiêm trang nói, hắn liếc mắt nhìn qua nữ cảnh sát đang ghi biên bản ở bên cạnh:
- Ông xem đi, ông là nam còn cô ta là nữ, cho nên quan hệ giữa hai người, kỳ thật thì cũng là quan hệ nam nữ.
nguồn 4vn by Hù,ng ,Bá
- Rầm!
Cảnh sát trung niên liền vỗ bàn:
- Nói hươu nói vượn, cậu hãy thành thật đi.
- Tôi chỉ biết là lúc này lại xảy ra vấn đề.
Đường Kim không khỏi thở dài, hắn đây gọi là số phận đen đủi a. Lần đầu tiên đến cục cảnh sát, vốn là để ghi chép, thế mà kết quả lại bị người ta xem bản thân mình là phạm nhân. Đêm nay, đây là lần thứ hai hắn vào cục cảnh sát, vốn hắn làm nhân chứng, nhưng mà hiện tại xem ra thì rõ ràng mọi chuyện cũng không hẳn là như thế.
- Đường Kim, cậu đã sinh sự đánh nhau, kết quả là một người trọng thương, hai người hôn mê, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tôi khuyên cậu nên thành thật một chút.
Giọng nói của tên cảnh sát trung niên này tỏ ra vô cùng nghiêm khắc hơn nữa sắc mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên âm trầm:
- Thành thật thì sẽ được khoan hồng, kháng cự lại thì sẽ bị trừng trị. Cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên cho nên nếu cậu bị người ta xui khiến thì chỉ cậu cậu nói ra người xui khiến cậu làm ra những hành động như vậy thì cậu sẽ được giảm án.
nguồn 4,vn by Hù,ng Bá
- Tôi nói cho ông biết nha, cái tên mập mạp chết tiệt kia bị mang đi như thế nào lại trở nên phối hợp như vậy? Thì ra là sớm có hậu chiêm a.
Đường Kim thì thào tự nhủ, đột nhiên hắn ý thức là có thể Đường Thanh Thanh đang gặp đại phiền toái.
- Cậu đang nói thầm thì cái gì đó? Mau mau thành thật khai báo đi.
Tên cảnh sát trung niên lại vỗ bàn một lần nữa.
- Tôi muốn gặp Đường Thanh Thanh.
Đường Kim thản nhiên nói.
- Đợi sau khi cậu khai báo rõ ràng rồi thì dĩ nhiên là cậu có thể thấy nàng.
Tên cảnh sát trung niên lạnh lùng nói.
- Xem ra thì quả nhiên chị Thanh đã gặp phiền toái a.
Đường Kim lại nói lầm bầm sau đó hắn đứng lên.
- Làm cái gì đó? Mau mau ngồi xuống cho tôi?
Tên cảnh sát trung niên thấy Đường Kim đứng dậy thì hắn vội vàng đứng lên mà nữ nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ ghi biên bản kia cũng tỏ ra cảnh giác, nhìn vào Đường Kim.
- Các người bị bệnh, tôi đi tìm bác sỹ chữa bệnh cho các người.
Đường Kim không chút hoang mang nói, vừa nói hắn vừa đi ra cửa phòng thẩm vấn.
nguồ.n 4vn b.y Hùng Bá
- Nói hươu nói vượn, ai nói chúng ta bị bệnh, đứng lại cho ta…
Tên cảnh sát trung niên nổi giận quát lên một tiếng, nhưng mà đúng lúc này đột nhiên hắn cảm thấy được trời đất đang xoay chuyển, rồi đột nhiên trước mặt của hắn trở nên tối sầm, hắn vô lực ngồi xuống sau đó liền ngã sấp xuống bàn trong phòng thẩm vấn, hắn đã hôn mê rồi.
Mà dường như trong cùng một lúc nữ nhân viên làm nhiệm vụ ghi chép kia cũng gục ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự.
- Tôi đã nói rằng các người bị bệnh mà.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu:
- Giấu bệnh sợ thầy thuốc thật sự là không đúng a.
Vừa nói thì Đường Kim vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
nguồn 4vn by Hùng Bá
Trong văn phòng của đại đội trưởng đội hình cảnh, Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt của nàng tỏ ra khó tin.
- Đội trưởng, anh nói cái gì? Các anh muốn thả Tả Tiểu Long ra hơn nữa còn muốn bắt Đường Kim sao? Như vậy làm sao được?
Đường Thanh Thanh tức giận nói.
- Thanh Thanh, hiện tại chúng ta đã có đầy đủ chứng cớ cho thấy rõ ràng là Đường Kim động thủ đánh người trước, gây ra thương tích với Tả Tiểu Long. Hơn nữa hai tên thủ hạ của Tả Tiểu Long vẫn còn hôn mê bất tỉnh đến giờ, đây quả thực là một tội nghiêm trọng. Tôi biết hắn là người mà cô mới nhận làm em trai kết nghĩa của mình, tôi cũng muốn giúp cô nhưng mà chứng cớ đã có đầy đủ, cho nên tôi cũng bất lực, không thể giúp cô được.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 32: Đường Thanh Thanh thất vọng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Chứng cớ vô cùng chính xác sao?
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra không thể tin tưởng nổi nhìn vào Hà Vĩ Minh:
- Đội trưởng, trên thực tế rõ ràng là Tả Tiểu Long đã chủ động công kích tôi, Đường Kim chỉ là ra tay phòng vệ chính đáng hơn nữa hắn còn thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, hắn đã cứu tôi. Hiện tại, làm sao có thể nói là do hắn động thủ đánh người được? Lại còn nói cái gì là chứng cớ chính xác nữa? Cái này căn bản là đổi trắng thay đen mà.
- Thanh Thanh, cô đừng nên kích động.
Giọng nói của Hà Vĩ Minh có chút ôn hòa, kiên nhẫn giải thích cho Đường Thanh Thanh hiểu:
- Đối với cảnh sát chúng ta mà nói thì kỳ thật quan trọng nhất không phải là sự thật, mà đó chính là chứng cớ. Chúng ta nhận định một vụ án thì chỉ có thể dùng chứng cớ mà nói, có người có thể chứng minh rõ ràng là Đường Kim ra tay động thủ trước với Tả Tiểu Long. Mà Đường Kim thì không thể tìm thấy nhân chứng nào chứng minh hắn vô tội, hơn nữa vết thương trên người của Tả Tiểu Long cũng không phải là giả mà Đường Kim lại không hao tổn một sợi long tóc nào. Điều này rõ ràng chứng mình Đường Kim người đáng nghi nhất, mọi chứng cớ để chứng minh hắn có tội.
- Người làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long nhất định là do anh nói láo.
Đường Thanh Thanh căm giân nói, nhưng lập tức nàng phát hiện có diều không thích hợp:
- Đội trưởng, mới vừa đưa Tả Tiểu Long đến cục cảnh sát này chưa đến mười phút, thế nào lại có nhân chứng nhanh đến như vậy?
nguồ,n 4v,n by H,ùng Bá
- Thanh Thanh, cô có điều không biết, cho dù hiện tại Tả Tiểu Long không có nhân chứng nhưng mà hắn nhất định có thể tìm được nhân chứng đến đây. Mà Đường Kim kia, cho dù hắn có thể tìm nhân chứng tới đây để chứng minh hắn vô tội thì cuối cùng nhân chứng kia cũng nhất định sẽ biến mất. Đây là bổn sự của Tả Tiểu Long, cũng bởi vì như thế mà mấy năm nay Tả Tiểu Long hết những chuyện xấu cũng vẫn bình yên vô sự như vậy là bởi vì chúng ta vẫn thủy chung không tìm được chứng cớ để chứng minh hắn có tội.
Hà Vĩ Minh thở dài:
- Thanh Thanh, tôi biết là cô không tin lời của tôi nhưng mà đêm nay thì thật sự cô đã quá xúc động. Tôi biết cô làm cảnh sát làm muốn báo thù cho cha của cô, nhưng mà nếu như Tả Tiểu Long dễ dàng bị bắt như vậy thì chúng tôi đã sớm bắt hắn rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?
- Đội trưởng, tôi có thể làm nhân chứng cho Đường Kim.
Đường Thanh Thanh cắn răng nói:
- Tôi thể để cho hắn bị người khác vu oan được.
- Thanh Thanh, quả thật cô thì cô nên làm nhân chứng bất quá không phải là làm nhân chứng cho Đường Kim mà làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long.
Hà Vĩ Minh lại thở dài:
- Đây là điều kiện của Tả Tiểu Long, nếu như cô vì hắn mà làm nhân chứng, chứng minh là do Đường Kim động thủ đánh người trước thì hắn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng mà nếu như cô không làm nhân chứng cho hắn thì cô sẽ giống như Đường Kim, cô sẽ trở thành người phạm tội….
- Cái gì ?
Lúc này Đường Thanh Thanh quả thật cho rằng mình đã nghe lầm.
ng,uồn 4v,n by H,ùng Bá
- Thanh Thanh, tôi biết cô sẽ khó chấp nhận sự thật này nhưng mà cô cũng cần phải bảo vệ lấy bản thân mình. Cô nhất định cần phải làm như vậy, dù sao thì Đường Kim cũng không phải là em trai ruột của cô, cô hãy vứt bỏ hắn mà tự bảo vệ lấy chính mình đi. Hiện tại thì đây chính là cơ hội tốt nhất của cô.
Bộ dạng của Hà Vĩ Minh tỏ ra bất đắc dĩ:
- Nếu cô không làm như vậy thì chẳng những cô không thể làm cảnh sát nữa, thậm chí cô có thể bị ngồi tù. Tiền đồ của cô cứ như thế mà bị hủy diệt rồi.
- Không có khả năng.
Đường Thanh Thanh liền cự tuyệt:
- Chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy thì Đường Thanh Thanh tôi sẽ không làm.
- Thanh Thanh, tôi hy vọng cô nên lo lắng về chuyện này. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì cha của cô sẽ do ai chăm sóc đây?
Hà Vĩ Minh khuyên nhủ Đường Thanh Thanh.
- Đội trưởng, anh không cần phải nói thêm những lời nào nữa. Tôi không tin rằg trên đời này sẽ không có nơi này không biết lý lẽ, tôi sẽ không khuất phục.
Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kiên quyết:
- Đường Kim vì tôi mà mới làm chuyện này cho nên tôi càng không có khả năng phản bội lại cậu ta.
- Đường Thanh Thanh, cô đừng nên xúc động như thế. Sự việc nếu làm ra lớn thì đối với cô cũng không có chỗ tốt nào, chỉ cần cô có thể đứng ra chứng minh là Đường Kim động thủ đánh Tả Tiểu Long trước thì cô sẽ giống như trước đây, vẫn làm một người cảnh sát. Mọi chuyện cũng chưa từng hề xảy ra.
Hà Vĩ Minh tiếp tục tận tình khuyên bảo Đường Thanh Thanh.
ngu,ồn 4,vn b,y Hù,ng Bá
Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trên mặt của nàng lộ ra tia cổ quát, sau một lát, đột nhiên nàng mở miệng nói:
- Đội trưởng, kỳ thật thì sau khi tôi gọi điện thoại cho anh thì tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt xong xuôi rồi phải không?
- Thanh Thanh, cô đang nói cái gì đó?
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh hơi đổi.
- Đội trưởng, bản thân tôi không phải là một người cảnh sát vĩ đại nhưng mà tôi cũng không phải là một kẻ ngu. Có rất nhiều chuyện mà tôi đã sớm nhìn ra rồi nhưng mà chẳng qua tôi không muốn nói mà thôi.
Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh có chút cổ quái:
- Lúc vừa mới bước vào cục cảnh sát thì thật sự tôi đã nghĩ đến là anh chăm sóc tôi nguyên nhân là bởi vì cha của tô. Nhưng mà dần dần thì tôi càng phát hiện được những điều xảy ra ở cục cảnh sát này đều là giả dối cả, ngay cả việc tôi được hoan nghênh ở cục cảnh sát này cũng là giả hết. Nhiều lần tôi yêu cầu điều tra Tả Tiểu Long thì các anh đều đáp ứng nhưng mà các anh còn chưa bắt tay vào làm. Mà tối hôm nay khi tôi bắt được Tả Tiểu Long, đem hắn giải về cục cảnh sát thì đột nhiên Tả Tiểu Long kẻ là tội phạm đột nhiên trở thành người bị hại. Tôi tin tưởng là căn bản Tả Tiểu Long sẽ không được đưa vào sở cảnh sát, ở trên đường, các anh đã đem hắn thả ra rồi, có đúng không?
nguồ,n 4v,n b,y Hùng Bá
- Thanh Thanh, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hà Vĩ Minh cười một cách ảm đạm:
- Tôi vừa mới nói qua cho cô rồi, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, hết thảy khi làm việc gì đó cũng cần phải có chứng cớ, cho nên chúng ta mới không có cơ hội bắt Tả Tiểu Long.
- Tôi tin tưởng, hiện tại khi tôi gọi điện đến bệnh viện để thăm hỏi thì nhất định có thể tra được ở đó có một người bệnh tên là Tả Tiểu Long.
Đường Thanh Thanh lấy điện thoại di động của mình ra, làm ra bộ dạng dường như muốn gọi điện.
- Thanh Thanh, mặc dù là phạm nhân đã bị thương nhưng mà hắn cũng cần đi đến bệnh viện để điều trị vết thương trước.
Sắc mặt Hà Vĩ Minh bình tĩnh, hiển nhiên là hắn đã thừa nhận sự thật lúc này Tả Tiểu Long đang ở bệnh viện.
nguồn 4vn ,by Hùn,g B,á
Trong mắt của Đường Thanh Thanh xuất hiện một tia thất vọng, mặc dù là Hà Vĩ Minh vẫn chưa thừa nhận những chuyện nàng nói là sự thật nhưng mà nàng cũng hiểu được, có một số việc thì cũng giống như với suy đoán của nàng.
- Tôi sẽ cứu Đường Kim ra.
Đường Thanh Thanh xoay người, nàng muốn rời khỏi văn phòng này. Nàng phát hiện được bản thân của mình quả thực là một chuyên nực cười, nói cái gì là bảo vệ an toàn cho Đường Kim nhưng cuối cùng hắn lại cứu nàng, hơn nữa vì nàng mà hắn còn mang tội danh mà mình không nên có.
- Thanh Thanh, cô có thể đi bất quá cô cần phải để lại súng lục cùng thẻ công tác của mình.
Giọng nói của Hà Vĩ Minh vang lên từ đằng sau lưng, truyền đến tai của Đường Thanh Thanh.
- Cái gì?
Nghe được Hà Vĩ Minh nói như thế thì Đường Thanh Thanh liền quay đầu lại nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt nàng không thể tưởng tượng được.
- Thanh Thanh, tạm thời thì cô đã bị cách chức.
Hà Vĩ Minh thản nhiên nói.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, còn có tức giận.
Vẻ mặt của Hà Vĩ Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đối với sự tức giận của Đường Thanh Thanh thì hắn cũng không nhìn thấy.
nguồn 4vn by Hùng Bá
Cuối cùng thì Đường Thanh Thanh cũng sờ vào bên hông của mình, nàng chuẩn bị lấy bao súng của mình ra. Hiện giờ nàng đã hoàn toàn hiểu được, nàng không nên đem mọi hy vọng gởi vào trên người của tên Hà Vĩ Minh này. Trong cục cảnh sát này cũng không có một ai gọi là nguyện ý giúp đỡ nàng, nếu như bọn hắn nguyện ý giúp đỡ nàng thì căn bản nàng cũng không cần làm cảnh sát nữa, mà Tả Tiểu Long cũng sẽ không có bình yên vô sự cho đến bây giờ.
- Chị Thanh, tại sao chị vẫn chưa về nhà?
Đột nhiên một giọng nói từ sau lưng của Đường Thanh Thanh truyền đến.
Đường Thanh Thanh vốn là ngẩn ngơ, sau đó nàng bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt tỏ ra vui mừng:
- Tiểu đệ, cậu…cậu, cậu không có xảy ra việc gì sao?
- Chị Thanh, lời này của chị có chút kỳ quái a, làm sao mà em lại có thể xay ra chuyện được?
Đường Kim làm ra một bộ dạng buồn bực:
- Em mới vừa làm xong ghi chép với bọn họ, bọn họ đã để em ra ngoài a.
Nhìn vào Đường Thanh Thanh còn đang sững sờ đứng ngay tại đó thì Đường Kim lại bước lên nắm lấy cánh tay của nàng rồi kéo nàng bước đi:
- Chị Thanh, đi thôi, đã muộn rồi, em còn muốn về ngủ nữa.
nguồn 4vn by Hùng Bá
Đường Thanh Thanh mơ mơ màng màng bị Đường Kim nắm lấy cánh tay lôi ra khỏi văn phòng của Hà Vĩ Minh, nàng tỏ ra mê hoặc, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, ngay tại lúc Đường Kim nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh kéo đi thì lại nghe được một tiếng quát:
- Đứng lại đó.
Mai ta ra đi vì đồng tiền xương máu, bơm trước 1c cho anh em vậy, tầm 3-4 ngày nữa ta quay lại sẽ boom tưng bừng bù
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 33: Chó không có răng nanh.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Người lên tiếng quát Đường Kim và Đường Thanh Thanh dừng lại chính là Hà Vĩ Minh. Hiện tại thì hắn không biết vì sao Đường Kim lại thoát ra khỏi phòng thẩm vấn nhưng mà hắn biết rằng, nếu một khi Đường Kim cứ như vậy mà rời khỏi nơi này thì kế hoạch kia của hắn liền bỏ đi.
- Wey, sao lại có tiếng chó sủa vậy?
Đường Kim không thèm quay đầu lại mà có chút ngạc nhiên nhìn vào Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh lại ngẩn người, tiểu đệ này đang làm gì đấy?
- Đường Kim, ai cho cậu ra khỏi phòng thẩm vấn hả?
Hà Vĩ Minh quát lên.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng xoay người lại khi thấy được trước mặt là Hà Vĩ Minh thì liền ngạc nhiên:
- Ồh, thì ra là anh đang ở đây kêu a.
- Cậu nói cái gì đó hả?
Hà Vĩ Minh tỏ ra tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Kim.
Ng,uồn 4,vn b,y Hùng Bá
- Heo thì phải có giác ngộ của của heo. Tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia không có giác ngộ làm heo cho nên tôi đã chặt đứt một cái móng heo của hắn, đồng dạng làm chó phải có giác ngộ của chó, không nên tùy tiện cắn người. Nếu không thì sẽ bị nhổ răng nanh ra đó.
Đường Kim nhìn vào Hà Vĩ Minh, giọng nói không nhanh không chậm:
- Tôi biết anh đang chơi cái gì, bất quá tôi cũng là một con người khiêm tốn cho nên tôi cũng không muốn làm lớn việc này lên. Cho nên, nếu anh có giác ngộ tốt thì để cho tôi và chị Thanh cứ như vậy mà rời khỏi đây, tôi sẽ coi là không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng mà nếu anh cứ khăng khăng đòi giữ tôi và chị Thanh ở lại đây thì tôi sẽ khiến cho anh hiểu thế nào là chó không có răng, từ nay về sau sẽ không thể cắn người nữa.
- Đường Kim, tôi thật sự rất bội phục cậu, tôi làm cảnh sát được mười mấy năm rồi mà không có ai dám đứng trước mặt mắng tôi cũng không có ai dám uy hiếp tôi.
Hà Vĩ Minh lãnh lãnh nhìn vào Đường Kim, thân thể của hắn khẽ run lên nhè nhẹ hiển nhiên là lúc này hắn vô cùng tức giận nhưng mà hắn vẫn như cũ, thân thể vẫn tỏ ra trấn định. Không thể không nói, tố chất tâm lý của Hà Vĩ Minh thật là mạnh.
- Tiểu đệ, rốt cuộc thì đã phát sinh chuyện gì vậy? Bọn hắn không phải là muốn cố ý đổ tội cho cậu sao? Như thế nào mà cậu lại có thể ra khỏi phòng thẩm vấn được?
Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nàng liền nhỏ giọng hỏi Đường Kim.
Đường Kim còn chưa kịp mở miệng trả lời câu hỏi của Đường Thanh Thanh thì đột nhiên vào lúc này một người cảnh sát vội vội vàng vàng chạy vào đây, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Hà Vĩ Minh rồi nói:
- Đội trưởng, hai người bọn họ ở phòng thẩm vấn đã hôn mê.
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh liền biến đổi:
- Mau goi xe cứu thương.
- Vâng, đội trưởng!
Cảnh sát kia lên tiếng sau đó đi gọi điện.
Nguồ,n 4vn by Hùn,g B,á
Lúc này Hà Vĩ Minh lại nhìn vào Đường Kim, hừ lạnh một tiếng:
- Đường Kim, đây là cậu muốn bỏ trốn sao?
- Xem ra thì anh cũng có bệnh.
Đường Kim ngáp một cái rồi nói:
- Nếu đã như thế thì tôi cũng không có tâm tình mà tính toán với một bệnh nhân nữa, hay là trước tiên anh nên đi chữa bệnh đi đã.
Hắn vừa dứt lớt thì đột nhiên Hà Vĩ Minh liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đường Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, chuyện này…đây là chuyện gì đây?
- Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, năm em lên ba tuổi thì đã được sư phụ bày cách hạ thuốc xổ rồi.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn liền nắm lấy bàn tay mềm mại của Đường Thanh Thanh rồi xoay người, không chút hoang mang mà đi về phía trước.
- Tiểu đệ, rốt cuộc là tại sao lại thế này a?
Đường Thanh Thanh không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- Chị Thanh, em cũng không biết a.
Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội.
- Người đâu, mau tới đây, đội trưởng té xỉu rồi.
Sau lưng của Đường Kim và Đường Thanh Thanh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, tiếng bước chân vang lên. Mà Đường Kim cùng Đường Thanh Thanh cũng tỏ ra tỉnh bơ, tiếp tục hướng về phía bên ngoài đi tới.
Ra khỏi cục cảnh sát rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng lại không nhịn được mà hỏi Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu mau nói cho chị biết, rốt cuộc là ở trong phòng thẩm vấn thì bọn họ đã hỏi cậu những gì?
Đường Kim cũng không giấu diếm Đường Thanh Thanh, hắn đem những vấn đề cùng câu trả lời nói ra cho Đường Thanh Thanh biết.
- Bọn hắn lại có thể bắt cậu nói ra cái gọi là kẻ xúi giục sao? Điều này không phải là đang muốn nói đến chị xúi giục cậu sao?
Sắc mặt Đường Thanh Thanh tỏ ra tức giận, hàm răng cắn chặt lại vào nhau:
- Rốt cuộc thì chị đã hiểu rõ, Hà Vĩ Minh nói là vị muốn tốt cho chị trên thực tế thì mục tiêu vẫn là chị. Cho dù chúng ta có nói cái gì thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là chúng ta sẽ phải ngồi tù. Căn bản là Hà Vĩ Minh sẽ không chó chúng ta có cơ hội xoay người.
- Chị Thanh, chị hiểu được điểm này là tốt rồi.
Kỳ thật thì Đường Kim cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Thanh Thanh và Hà Vĩ Minh, hắn thở dài:
- Haizz, em còn trông cậy vào chị để bảo vệ em, đáng tiếc a, chị Thanh, sau này vẫn là em bảo vệ chị.
Nguồ,n 4,vn by H,ùng Bá
- Tên Hà Vĩ Minh chết tiệt kia nhất định là sớm bị Tả Tiểu Long mua chuộc rồi.
Đường Thanh Thanh căm giận nói, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy mà rời khỏi cục cảnh sát, sẽ không phải trở thành tù trốn trại chứ?
- Chị Thanh, em muốn hỏi chị, tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia có thể thu mua tất cả mọi người trong cục cảnh sát sao?
Đường Kim hỏi.
- Điều này cũng không hẳn là đúng, với mà mà nói thì chỉ cần thu mua được Hà Vĩ Minh một tên đại đội trưởng đội hình cảnh thì như vậy cũng đủ rồi.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vậu là được rồi, hiện tại Hà Vĩ Minh đã hôn mê, dĩ nhiên là chúng ta sẽ không có việc gì rồi.
Đường Kim hờ hừng nói.
- Vậy thì đến lúc hắn tỉnh lại, sẽ không tìm chúng ta để gây phiền toái sao?
Đường Thanh Thanh vẫn lo lắng như cũ.
- Tin tưởng em đi, tạm thời thì hắn sẽ không có cách nào để tỉnh lại được. Mà đợi sau khi hắn tỉnh lại thì chức đại đội trưởng của đội hình cảnh cũng là của người khác, không có chức này thì chẳng khác hắn bị nhổ khỏi răng nanh, sẽ không gây việc gì to tát cả.
Đường Kim thở dài một hơi:
- Sư phụ của em từng nói rằng, bản thân em cần phải khiêm tốn một chút. Cho nên lần này em chỉ nhổ răng nanh của hắn mà thôi, nếu như hắn muốn chết thì em sẽ đem hắn biến thành một con chó chết.
Nguồn 4v,n by H,ùng Bá
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra kỳ quái nhìn vào Đường Kim, trong đôi mắt của nàng dường như còn có vài phần mê mang. Đột nhiên vào lúc này thì bản thân nàng phát hiện được mình hoàn toàn nhìn không thấu tên tiểu đệ lừa đến tay này.
Sau một lúc lâu, Đường Thanh Thanh mới mở miệng hỏi Đường Kim lần nữa:
- Tiểu đệ, cậu là nói, chúng ta cứ làm như vậy, vậy mọi chuyện cũng sẽ chưa xảy ra sao?
- Đúng vậy.
Đường Kim cười hì hì:
- Lại nói, em vốn là không muốn làm những chuyện này thôi.
Dừng một chút thì Đường Kim lại nói thêm:
- Chị Thanh, em cũng nên trở lại trường học. Được rồi, chị đọc số điện thoại cho em biết đi, ngày mai em sẽ gọi điện cho chị.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó rồi nói số điện thoại của mình cho Đường Kim biết. Hiện tại thì nàng chỉ muốn trở về nhà thật nhanh.
Xe cứu thương chạy đến trước cổng của cục cảnh sát mà Đường Thanh Thanh và Đường Kim thì lại ai về nhà nấy.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Lúc Đường Kim trở lại ký túc xá của Ninh Sơn Nhị Trung thì cũng đã hơn chín giờ tối, bất quá lúc này so với hắn mà nói thì kỳ thật vẫn còn sớm.
- Ngày thứ hai ở đây ở đây ta phát hiện được rằng ta càng thích ở nơi này.
Đường Kim nằm ở trên giường rồi nhìn vào trần nhà, lầm bầm lầu bầu nói:
- Lừa được một người chị hơn nữa lại còn được một Tiên Thiên độc thể.
Thở nhẹ một hơi, Đường Kim từ trên giường ngồi dậy rồi nhìn vào cổ tay trái của mình. Đột nhiên ở nơi đó xuất hiện một chiếc vòng ngọc, hơn nữa lại là một chiếc vòng ngọc màu đen.
- Bộ dạng của ta đẹp trai như vậy, vận khí lại tốt như vậy, nhất định là có thể tìm được cha mẹ.
Đường Kim thì thào tự nói, hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc màu đen trên tay kia, ánh mắt lại xuất hiện vài phần mờ mịt:
- Cha mẹ, các người có còn sống hay không?
Cha mẹ trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ hắn tháy được rõ ràng. Từ lúc một tuổi thì hắn đã ở bên cạnh sư phụ của mình, cha mẹ của hắn để lại cho hắn vô số bảo vật vô giá nhưng mà lại chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Từ lúc còn nhỏ cho tới này thì hắn chỉ có một nguyện vọng đó chính là tìm được cha mẹ của mình.
Mai ta ra đi vì đồng tiền xương máu, bơm trước 2c cho anh em vậy, tầm 3-4 ngày nữa ta quay lại sẽ boom tưng bừng bù
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 34: Anh Đường Tinh.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Ta nhất định tìm được họ.
Một giây sau, Đường Kim liền trở nên vô cùng tự tin, vẻ mờ mịt trong mắt của hắn đã biến mất. Hắn tin tưởng rằng bản thân nhất định sẽ làm được điều này.
Từ trên giường nhảy xuống, Đường Kim đi vào phòng sách rồi mở máy vi tính lên, vào diễn đàn của trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Ngu,ồn 4vn b,y H,ùng Bá
Vừa đăng nhập xong, hình đại diện một cô gái sáng lên, tài khoản của cô gái này ở trên diễn đàn tên là Tiểu Đậu Nha, cô gái này đã để lại lời nhắn cho hắn.
- Anh Đường Tinh, anh đang ở đâu.
- Anh Đường Tinh, em đang ở lớp 10/9, anh đọc được tin nhắn thì tới tìm em được không?
- Anh Đường Tinh, anh ở ký túc xá nào thế? Em và các bạn trong lớp của anh đến tìm anh, bọn họ nói anh không có ở đó, cũng không biết là anh đang ở chỗ nào.
…
Tài khoản của Đường Kim trong diễn đàn là Đường Tinh, mà chữ ký của hắn lại là: đừng nên mê luyến ca, tuy rằng ca rất ngọt nhưng ăn vào thì sẽ khổ hơn.
Bạn bè trong diễn đàn của Đường Kim không đến mười người, mà những người này đều là những người hắn quen biết trong cuộc sống thực, Tiểu Đậu Nha này vốn là một người bạn khi còn học ở trường cấp hai với hắn.
Đường Kim nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn của Tiểu Đậu Nha:
- Mấy ngày nữa anh sẽ đến tìm em.
Nguồn 4v,n by Hù,ng Bá
Tiểu Đậu Nha không trả lời, hiển nhiên là hiện tại thì nàng không online. Đường Kim không để ý, hắn bắt đầu xem những chủ đề trên diễn đàn, sau đó hắn liếc mắt một cái thì nhìn thấy một chủ đề do Trương Tiểu Bàn tạo ra. Tiêu đề của chủ đề này là “ Báo danh”.
Vừa nhìn vào chủ đề thì Đường Kim liền cảm khái một câu, tên Trương Tiểu Bàn thật đúng là một nhân tài, là một tên gian thương chân chính a.
Tên gia hỏa này đã đăng danh sách những người báo danh khiêu chiến Đường Kim, hơn nữa ở bên cạnh lại là phí báo banh của người đó. Hắn được mọi người gọi là công chính công bình công khai. Có thể trên thức tế, đến cuối cùng Trương Tiểu Bàncòn bổ sung một câu, phí báo danh có thể tăng thêm, nói đến cùng là hắn cũng muốn mọi người giao thêm tiền.
Đến lúc này, đám gia hỏa muốn đi ăn tối cùng với Tần Thủy Dao dĩ nhiên là sẽ bỏ thêm tiền. Trương Tiểu Bàn tự nhiên là sẽ thu thêm được một số tiền nữa, đương nhiên là Đường Kim cũng thế, cũng kiếm thêm được một số tiền. Cho nên Đường Kim rất vui khi nhìn biết tình hình.
Đường Kim không biết, lúc này ở trong một biệt thự xa hoa, một cô gái xinh đẹp cũng đang xem chủ đề này, vừa xem nàng vừa mắng:
- Tên Đường Kim chết tiệt, không biết xấu hổ, lại lấy ta kiếm tiền coi như xong, còn vô sỉ như vậy.
Cô gái này không phải ai khác, đúng là Tần Thủy Dao, lúc này tâm tình của nàng không được tốt cho lắm. Vốn là nàng vô cùng hứng thú khi về nhà, nàng muốn đem ảnh chụp Đường Kim ôm Đường Thanh Thanh ở chung một chỗ cho mẹ của nàng là Tần Khinh Vũ xem, nàng vốn tưởng rằng mẹ của nàng sẽ đáp ứng yêu cầu từ hôn của nàng. Nào biết rằng, thái độ của Tần Khinh Vũ vẫn kiên quyết như cũ, vẫn không muốn thoái hôn.
Nguồn 4vn b,y Hùng B,á
- Hừ hừ, tên Đường Kim chết tiệt, hiện tại đã có mấy trăm người báo danh, ngươi cứ ở đó mà chờ bị tra tấn đi.
Thấy danh sách khổng lồ kia thì lập tức Tần Thủy Dao liền cao hứng trở lại. Tên hỗn đản Đường Kim chết tiệt này thật sự là khiến nàng mất mặt mà, nàng cũng không muốn để hắn yên như vậy.
Đến 23h thì Đường Kim tắt máy vi tính, rồi đi vào phòng ngủ, hắn không lên giường ngủ mà ngồi dưới đất, bắt đầu luyện công.
Khép hờ hai mắt lại, chân khí trong người hắn cứ như vậy mà vận chuyển. Trong không khí, một hơi thở mát mẻ liền lao vào trong cơ thể của hắn để dung hợp với chân khí bản thân, cùng lúc đó, ở cổ tay trái của hắn thì từng luồng chân khí dày đặc lao vào thân thể hắn cùng họi tụ với chân khí trong cơ thể hắn, sau mỗi vòng chân khí luân chuyển mà chân khí trong cơ thể hắn càng mạnh mẽ hơn.
Ngu,ồn 4vn b,y Hùn,g Bá
Hiện tại toàn bộ võ công của Đường Kim đều là là học từ sư phụ của hắn. Nhưng mà nội công hắn đang tu luyện đây lại là một ngoại lệ, theo như lời của sư phụ của hắn thì một thân nội công này của hắn là từ khi hắn một tuổi thì đã tu luyện rồi. Hắn vẫn không biết rốt cuộc đây là loại nội công gì nhưng mà hắn biết được uy lực của nó vô cùng cường đại. Tuy rằng không có tâm pháp cụ thể nhưng mà hắn vẫn sớm biết rõ đường đi của chân khí trong cơ thể hắn, giống như môn nội công này trời sinh ra là để cho hắn tập luyện vậy. Mà mỗi lần luyện công thì chiếc vòng ngọc màu đen trên tay của hắn lại trợ giúp cho hắn rất nhiều, cho nên khi hiểu được việc này thì hắn không bao giờ tháo chiếc vòng ngọc màu đen ra trong khi tập luyện nội công. Chiếc vòng ngọc này quả thật là một bảo vật vô giá với hắn.
Sư phụ của hắn từng nói cho hắn biết bất luận là vòng ngọc này của hắn hay hắn sinh ra đã biết môn nội công này, còn có cái ngọc bội và chiếc vòng cổ có chìa khóa màu vàng kỳ dị kia đều đồ mà cha mẹ của hắn lưu lại. Ngay khi sư phụ hắn tìm thấy hắn thì những vật này đã nằm trên người của hắn, tuy rằng sư phụ hắn không biết lai lịch của những món đồ này nhưng mà hắn có thể xác định những thứ này đều là những bảo vật vô cùng trân quý a.
Nguồn 4,vn by H,ùng Bá
Nội công cường đại thì hắn đã được thể nghiệm, vòng tay này đối với tu luyện của hắn có sự trợ giúp thì hắn đã rõ ràng. Còn về phần cái ngọc bội thì đó là chỗ ở của Hoa Hoa, cái duy nhất mà hắn không hiểu rõ công hiệu lắm, chính là chiếc chìa khóa vàng kia. Hắn từng hy vọng đây là cái chìa khóa vạn năng, có thể mở được toàn bộ những cánh cửa trên thế giới này nhưng mà đáng tiếc cho hắn là hắn đã thử mở rất nhiều thứ nhưng cuối cùng không mở được gì.
Bất quá, Đường Kim tin chắc rằng một ngày nào đó hắn sẽ biết hết thảy mọi việc.
Một đêm nay, cũng giống như những đêm khác trong mấy năm qua, Đường Kim cứ ngồi dưới sàn luyện công như thế, mãi cho đến khi tia nắng ban mai đầu tiên lóe lên thì hắn mới mở mắt ra.
Cả đêm luyện công nhưng hắn cũng không thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, ngược lại, trông hắn có vẻ tỉnh táo, tinh thần sáng láng hơn.
Đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, rời khỏi nhà.
Đường Kim không đến căng tin của trường mà hắn đi ra ngoài ăn sáng. Lúc này đây là hắn đang ăn trứng hồn đồn (Không hiểu món gì chắc là món ăn ở bên ấy). Hắn phát hiện được thịt ở trong trứng hồn đồn này cũng tương đốt nhiều, nhưng mà ăn hết năm bát trứng hồn đồn rồi mà hắn vẫn còn thấy có chút không đủ, cuối cùng thì hắn vẫn quyết định mua một con vịt quay nhét vào trong bụng.
Nguồn 4v,n by Hùn,g Bá
Đợi sau khi Đường Kim tiêu diệt xong bữa sáng của mình thì cũng đã hết tiết đầu tiên.
- Anh bạn, sao giờ này mới thấy cậu đến đây?
Thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn có chút ngạc nhiên.
- Vì sao tôi không thể đi đến đây vào lúc này?
Đường Kim lại hỏi ngược lại.
- Tôi thấy cậu là người thích học Hóa, thế mà tiết thứ nhất là tiết Hóa mà cậu lại không lên học. Ngược lại, tiết thứ hai này chính là tiết Anh văn, thế mà cậu lại chạy đến đây. Điều này chẳng lẽ không kỳ quái sao?
Hiển nhiên là Trương Tiểu Bàn nghĩ không ra.
Ng,uồn 4vn by H,ùng Bá
Đường Kim ngơ ngác như con chú nai vàng, hỏi:
- Chẳng lẽ sau tiết này chính là tiết Anh văn sao?
- Chẳng lẽ ngay cả thời khóa biểu mà cậu cũng chưa xem qua sao?
Trương Tiểu Bàn có chút hết chỗ nói.
Hiển nhiên là Đường Kim chưa xem qua thời khóa biểu rồi, lúc này hắn đang nghĩ là có nên bùng tiết Anh văn không? Nhưng mà hắn chưa kịp hành động thì bên ngoài hành lang đã truyền đến những tiếng bước chân quen thuộc. Sau đó là tiếng chuông vào tiết học vang lên, giáo viên mỹ nữ, xinh đẹp Tô Vân Phỉ đã đi vào lớp học, lúc này nàng đã đứng ở trên bục giảng.
- Class begin!
Sau khi tiếng chuông vang xong thì giọng nói của Tô Vân Phỉ cũng vang lên.
Đường Kim cũng giống như mọi người, hắn liền dứng dậy nhưng mà đồng thời cũng nói thầm một câu:
- Xem ra là cô giáo của chúng ta đang tính tìm bạn trai rồi.
Nguồn 4vn by Hùng Bá
Sau khi mọi người ngồi xuống thì ít nhất là có hơn nửa số người trong lớp đều không nhịn được mà nhìn sang Đường Kim. Người thật thật sự là rất bá đạo a, toàn sửa những lời dạo đầu mới vào lớp của giáo viên, quả thật là một nhân tài mà.
- Hôm nay chính ta sẽ không học bài mới, tôi sẽ kiểm tra mọi người một chút.
Những lời nói kế tiếp của Tô Vân Phỉ liền khiến cho các bạn học nhất thời khẩn trương lên, kiểm tra sao? Nhanh như vậy đã kiểm tra à?
Chào mừng ca đã trở lại
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 35: Viết văn làm cho giáo viên Anh văn tức chết.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Tôi phát hiện trình độ Anh văn của mọi người rất kém, tôi hy vọng có thể qua kiểm tra để hiểu rõ được các bạn, nắm rõ trình độ Anh văn của từng người. Lần kiểm tra này thì tôi chưa chuẩn bị đề nhưng mà mỗi bạn có thể viết một bài văn bằng tiếng Anh, mặc kệ các bạn viết cái gì miễn sao là tiếng Anh là được. Hiện tại các bạn hãy bắt đầu viết đi, trước khi hết tiết thì tôi sẽ thu lại.
Tô Vân Phỉ nói thêm.
Nghe Tô Vân Phỉ nói như thế thì mọi người thở phào một hơi, thì ra thì đây cũng không phải là một bài kiểm tra.
Đường Kim thì có chút buồn bực, viết văn bằng tiếng Anh? Chuyện khó như vậy thì tại sao hắn lại đụng phải đây? Sớm biết là kiểm tra thì trốn học cho rồi, như thế có tốt không a.
- Trương Tiểu Bàn, trình độ Anh văn của cậu như thế nào? Giúp tôi làm bài kiểm tra này đi.
Lúc này đây, Đường Kim lập tức bắt đầu đánh chủ ý lên người của Trương Tiểu Bàn.
- Anh bạn, bản thân tôi còn chưa viết được vài chữ nữa là, làm hộ sao được.
Trương Tiểu Bàn lộ vẻ mặt như quả mướp đắng.
- Haiz, xem ra thì phải tự lực cánh sinh a.
Đường Kim suy nghĩ một lát, hai mắt của hắn xoay động, đột nhiên có một chủ ý, hắn nhanh chóng lấy sách Anh văn ra rồi tìm kiếm một lát, cuối cùng thì rốt cuộc hắn cũng tìm được một câu, sau đó hắn liền bắt đầu viết vào bài làm của mình.
Năm phút sau.
Đường Kim giơ tay lên:
- Thưa cô, em viết xong rồi.
Nghe Đường Kim nói thế thì tất cả bạn học liền dừng bút, mấy chục ánh mắt kinh ngạc liền nhìn về phía Đường Kim, chẳng lẽ tên tiểu tử này lại là một thiên tài Anh văn sao? Nhưng mà nghĩ lại một chút thì mọi người không cho là đúng, thiên tài Anh văn mà có thể làm bài được 0 điểm sao?
Tô Vân Phỉ cũng có chút kinh ngạc, nàng chủ động đi xuống bục giảng, đi tới trước mặt Đường Kim:
- Đưa cho tôi xem thử.
Đường Kim liền đưa bài làm của mình cho Tô Vân Phỉ xem, Tô Vân Phỉ cầm lấy bài làm của Đường Kim rồi nhìn thoáng qua, nhất thời vẻ mặt của nàng liền tràn đầy hắc tuyến, nhìn kỹ vào nội dung bài làm thì hai mắt của nàng lại phún lửa.
“Bộp”
Tô Vân Phỉ đem bài làm của Đường Kim đập xuống bàn, rồi nói:
- Viết lại.
Đường Kim buồn bực, hắn cảm giác mình viết rất tốt a.
Ba phút sau.
Đường Kim lại giơ tay lên:
- Thưa cô Tô, em viết xong rồi.
Khuôn mặt của Tô Vân Phỉ đen lên, nàng lại bước tới trước mặt của Đường Kim, trực tiếp cầm bài làm của Đường Kim lên nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt của nàng liền trở nên hơi hồng.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ vào Đường Kim:
- Đi ra ngoài, sau này em không cần vào tiết tôi dạy nữa.
- Cảm ơn cô, chào cô, hẹn gặp lại.
Đường Kim rất nghe lời, hắn liền đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng học.
Tô Vân Phỉ hung hăng đập bài làm của Đường Kim lên bàn sau đó nàng cũng bước ra khỏi phòng học, hiển nhiên là lúc này nàng cũng tức giận không nhẹ.
- Không biết là rốt cuộc anh bạn này đã viết cái gì đây?
Trương Tiểu Bàn lầm bầm lầu bầu sau đó liền nhìn thoáng qua bài làm của Đường Kim, nhất thời thì hắn liền bội phục Đường Kim, hắn đứng lên nói:
- Nhân tài a, Đường Kim thật con mja nó, cậu quả thật là một nhân tài mà.
- Ủa? Trương Tiểu Bàn, rốt cuộc thì Đường Kim đã viết những gì?
Tô Vân Phỉ đi ra khỏi lớp thì những người khác cũng rất tò mò, hỏi thăm Trương Tiểu Bàn.
- Tớ sẽ chụp ảnh lại rồi post lên mạng, tuyệt đối là một tin hot a.
Trương Tiểu Bàn lấy điện thoại ra rồi chụp lấy bài làm của Đường Kim, sau đó hắn liền đưa cho tên vừa hỏi nhìn xem:
- Này, cậu tự nhìn xem đi.
Người nọ vừa nhìn vào thì cũng lập tức cảm thán rồi đứng lên:
- Ta kháo, tên tiểu tử này quả thật là một hàng khủng mà.
- Cho tớ xem với.
- Tớ cũng muốn xem.
….
Rất nhanh, bài làm của Đường Kim cũng bắt đầu được truyền bá rộng rãi ra trong lớp học, mà lúc này đây Trương Tiểu Bàn cũng đã bắt đầu đem hình ảnh mà mình chụp được bằng điện thoại đi động post lên diễn đàn, hơn nữa tiêu đề của chủ đề này lại là:
- Hai bài văn khiến cho giáo viên dạy Anh văn tức chết.
Ba mươi phút sau.
Trong lớp 10/1.
Tiếng chuông hết tiết học vang lên, Trương Ny liền giật giật tay áo của Tần Thủy Dao, rồi nàng liền đưa chiếc điện thoại di động của mình đến trước mặt Tần Thủy Dao:
- Tần Thủy Dao, cậu mau nhìn này.
- Hai bài văn khiến cho giáo viên dạy Anh văn tức chết sao?
Tần Thủy Dao xem hết phần đầu tiên, sau đó liền thì thầm một câu:
- Tớ cũng muốn cho giáo viên dạy Anh văn tức chết a. Hả, nhưng mà đây không phải là bài văn được viết bằng tiếng Anh mà dường như nó được viết bằng tiếng Trung a.
Quả thật là bài văn này dường như là được viết bằng toàn bộ tiếng Trung, chỉ có hai câu mở đầu là viết bằng tiếng Anh mà thôi còn toàn bộ là được viết bằng tiếng Trung. Đây là một đoạn hội thoại giữa một giao viên mà một học sinh, câu nói đầu tiên là:
- Can you speak Chineses?
Sau đó giáo viên liền trả lời:
- Yes!
Trừ 2 câu mở đầu này được viết bằng tiếng Anh ra thì toàn bộ những câu kế tiếp là cuộc đối thoại được viết bằng tiếng Trung.
- Thưa cô, cô có bạn trai chưa?
- Vẫn chưa có.
- Thưa cô, nếu em làm bạn trai của cô thì sau này em có thể không đến lớp học Anh văn được không?
- Được.
….
Phần sau của đoạn văn này cũng còn không ít nhưng mà đều là một loạt vấn đền lung tung xà bần. Thậm chí cũng có câu hỏi về số đo ba vòng của giáo viên này nữa, Tần Thủy Dao nhận thấy thì bài văn này sẽ chọc giận giáo viên dạy Anh văn mà, nếu mà nàng tức chết cũng không phải là chuyện lạ.
- Cho nên nói, lão công của cậu thật là đỉnh a.
Trương Ny trộm cười lên một tiếng rồi nói:
- Bất quá cậu có thấy không? Dường như lão công của cậu có ý đồ bất lương với giáo viên đó nha.
- Cái gì, bài văn này là do tên Đường Kim khốn kiếp kia viết sao?
Tần Thủy Dao liền sửng sốt.
- Đúng vậy, cậu cứ xem phần thứ hai đi, cũng là do lão công của cậu viết đó.
Trương Ny cười hì hì:
- Không thể không nói, lão công của cậu đúng là một tên lưu manh a, không hổ là Đường lưu manh mà.
Tần Thủy Dao vội vàng nhìn sang bài viết thứ hai, bài này toàn viết được bằng chữ tiếng Anh nhưng mà nội dung rất ít, tổng cộng chỉ có 6 câu.
- Hi.
- Hi.
- I Love you.
- I Love you too.
- F**k you.
- F**k me.
Xem hết bài viết này thì Tần Thủy Dao lập tức đứng dậy, mắng lên:
- Phi, tên hỗn đản Đường Kim này thật là một tên lưu manh mà. Tớ nhất quyết phải từ hôn với hắn.
- Ây za, nếu không thì cậu hãy đem bài văn này cho mẹ cậu nhìn qua đi?
Trương Ny vội đề nghị Tần Thủy Dao.
- Tớ thấy phân nửa là vô dụng thôi, ngày hôm qua tớ đã đưa ảnh chụp tên Đường Kim khốn kiếp kia thân mật cùng với một nữ nhân. Thế mà mẹ tớ lại không đồng ý để cho tớ từ hôn hơn nữa mẹ còn bảo tớ rằng tờ phải giám sát chặt chẽ tên hỗn đản kia, nói với tớ rằng đừng để cho người khác cướp hắn đi.
Tần Thủy Dao có chút nhụt chí rồi.
- Tớ cũng không biết là tên kia có điểm nào tốt, bộ dạng cũng không đẹp trai hơn nữa quan trọng hơn thì hắn chính là một tên lưu manh, đặc biệt hơn là hắn rất đáng giân.
- Kỳ thật thì tớ cũng thấy Đường Kim cũng không tệ lắm a.
Trương Ny cười hì hì:
- Nếu không thì cậu hãy đem hắn tặng lại cho tớ là được rồi.
- Cậu thích hắn thì cậu hãy theo đuổi hắn đi.
Tần Thủy Dao liếc cặp mắt trắng dã của mình nhìn vào Trương Ny một cái sau đó liền bắt đầu gục đầu lên bàn.
Cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn.
Văn phòng cục trưởng.
Đường Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh bàn, nàng nhìn vào nam nhân trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi đối diện với nàng, khuôn mặt của nàng hơi lộ ra vẻ khẩn trương.
Nam nhân này có khuôn mặt hình chữ Quốc, làm cho người khác có cảm giác không giận mà uy nghiêm mà hắn cũng không phải là ai khác, người này chính là nhân vật số một của cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn, cục trưởng Nhâm Chính Kiệt.
Ba tháng trước khi Đường Thanh Thanh mới chính thức đi làm tại cục cảnh sát, trong ba tháng qua thì Nhâm Chính Kiệt vẫn chăm sóc nàng, bất quá Đường Thanh Thanh luôn luôn có một loại cảm giác dường như Nhâm Chính Kiệt chăm sóc mình không đơn giản giống như ở bề ngoài vậy. Mà sau khi chuyện tối hôm qua phát sinh thì Đường Thanh Thanh không còn tin tưởng vào Nhâm Chính Kiệt như lúc nàng mới bước chân vào cục cánh sát nữa.
Cho nên lúc này thì Đường Thanh Thanh khẩn trương rất nhiều hơn nữa lại còn có một chút đề phòng.
- Tiểu Đường, chú có mấy vấn đề muốn hỏi cháu.
Rốt cuộc thì Nhâm Chính Kiệt cũng mở miệng, giọng nói vô cùng ôn hòa:
- Cháu không cần khẩn trưởng, chỉ cần ăn ngay nói thật là được.
- Vâng, cục trưởng.
Đường Thanh Thanh gật đầu lên tiếng.
- Được rồi, vậy thì chuyện tối hôm qua, trong cục cánh sát có ba vị đồng nghiệp đột nhiên hôn mê, vậy cháu có biết nguyên nhân xảy ra việc này không?
Nhâm Chính Kiệt thoáng trầm ngâm một chút rồi hỏi.
- Không biết.
Đường Thanh Thanh lắc lắc đầu.
- Tối hôm qua, có một học sinh tên là Đường Kim đã đến cục cảnh sát, cháu có biết người này không?
Nhâm Chính Kiệt lại hỏi.
Chào mừng ca đã trở lại
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá