Có bạn kia, hồi mới gặp lần đầu chỉ thấy đàn ông con trai gì mà nói chuyện đàn bà dữ chời, chuyện từ tám trăm năm trước tới giờ mà hở chút đem ra nhai như nhai bánh xe bò, lúc đó chỉ cảm thấy tính tình hơi kỳ, mà thiệt lòng là ko có ghét, tại có làm gì tới mình đâu mà mắc gì phải ghét, rồi sau đó cũng có nghe nhiều ng nhắc cái bạn này, mà toàn chửi ko à, cũng thấy nghi nghi rồi, sau này mình có việc phải tiếp xúc tới, trời ơi, nói câu 1 câu 2 là mình hiểu ngay cái lý do liền. Nói chuyện duyên quá mà, nói ngu cũng có vẻ hơi nhẹ nữa ý.
Hãi hùng.
Bởi vậy, lâu lâu gặp người như zậy thiệt muốn đốt phong long ghê.
Hôm nay đi khám bệnh, cả ng mệt lả, tay bị rút máu giờ cứ đơ đơ.
Cầm bịch thuốc uống trong 1 tháng mà hãi hùng...
---
Hôm nay bị doạ cho 1 trận, tự dưng suy nghĩ... mông lung quá...
---
Ôi máu O...
Trích:
O ghét sự xung đột. O thường cố gắng dùng lời lẽ và lý luận phân tích vấn đề trước khi xử lý bằng hành động mạnh.
Đôi khi, O rất thờ ơ với những thứ không liên quan đến mình. O có tinh thần tập thể cao nhưng không có nghĩa O luôn chạy theo số đông.
Đôi lúc, O ghét đám đông, O ghét sự ngột ngạt, O ghét sự náo nhiệt. Nó làm cho O cảm thấy choáng ngợp và không thoải mái. Tìm cho mình một góc không gian riêng, với một hoặc vài người bạn, đôi khi chỉ một mình, tận hưởng cảm giác tự do, và gần gũi bên bạn bè, đối với O, thế là đủ.
O sống linh hoạt và tạo cho người khác cảm giác thoải mái. Nhưng nếu bạn cố tình vi phạm vào những nguyên tắc sống O đã đề ra, thì O sẽ tự vệ, kiên quyết bảo vệ chính kiến của mình và rất có thể, xung đột sẽ nổ ra mãnh liệt đấy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina
Lại bệnh rồi, người ta nói bệnh thì nên ngủ sớm, nhưng với cái mũi hết nghẹt lại thò lò thế này thì bực bội lắm làm sao mà ngủ đây...
Lịch học ngày mai không bùng được... Thứ hai lại có cái hẹn, vậy là tuần này cô đơn một mình không về thăm tủ lạnh, à không, mẹ yêu dấu được rồi
Mẫu hậu ơi, mặc dù con còn hơi bị nhiều xiền, nhưng thiệt lòng con nhớ tủ lạnh đầy đồ ăn của mẫu hậu quá hà
Tuần nào về cũng toàn món con thích, nghe ba than thấy thảm, bình thường toàn bị cho ăn kho quẹt, vì cả nhà buôn bán ai cũng bận, thế mà con gái về là hết lẩu lại đến bò, còn cháo vịt, nhồi sâm, ốc... đủ thứ món... ôi thèm quá , con gái bệnh rồi, mẫu hậu đại nhân ở nhà có biết hơm , nhưng mà hem dám gọi về nói, kiểu gì cũng bị triệu tập về nhà
---
Có một số chuyện không muốn nói tới, chẳng phải còn nhớ nhung gì, mà chỉ vì mỗi lần nhớ là lại thấy buồn nôn, kinh tởm mà nôn ấy, khinh bỉ mà nôn ấy, đã không biết thì thôi, càng biết càng thấy khủng khiếp, đúng là đã muốn rồi thì gì cũng nói được, gì cũng làm được. Xong chuyện thì chắc chắn sẽ có một lý do hợp lý (theo lời người nói) để giải thích, vì thì mà là, nghe phát ngán, oải.