Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Trần Thiên Minh nghe tiếng châm chọc, quay đầu lại thì thấy chính là tên khốn Diệp Đại Vĩ.
Diệp Đại Vĩ hôm nay mặc đồ tây, đeo caravat, dẫn theo một cô gái bộ dáng không tệ, xem ra hôm nay hắn cùng mỹ nữ đi ăn cơm.
Mịe, sao tên cặn bã này lại có thể dẫn mỹ nữ đi ăn cơm nhỉ. Trong lòng hắn bất mãn. Tên khốn này đã có mỹ nữ lại còn khiêu khích mình. Diệp Đại Vĩ, mày tốt nhất đừng cho tao cơ hội, nếu không tao sẽ cho mày biết cảm giác nữ nhân của mình bị người khác cường bạo. Nhìn cô gái đi theo có thân hình đầy đặn, hắn liền nghĩ bậy.
“Có gì sao, khách sạn này là của anh à? Tôi không thể ở được sao?” Nhìn bộ dạng của tên khốn này hắn đã không vừa mắt, hiện tại hắn cũng không dễ bị chà đạp như xưa.
“Thằng nhóc nghèo xác xơ như mày mà cũng có tiền ăn ở đây sao?” Diệp Đại Vĩ nhìn hắn cũng vô cùng chướng mắt, hôm nay gặp ở đây, phải tiện thể làm xấu mặt hắn mới được.
“Tôi tuy nghèo, nhưng vẫn có thể ăn ở đây được” nhìn thấy phong cách của Diệp Đại Vĩ, hắn cũng vô cùng tức giận.
“Để ta nhìn xem mày ăn cái gì?” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa lại gần bàn của hắn, vừa cầm menu trên tay “ Haha, thì ra cũng chỉ là rau cỏ thế này, chưa tới một trăm đồng, thảo nào có thể trả được”.
Ném Menu xuống bàn, hắn khinh miệt cười với Hà Đào :“Cô Đào, nhìn thấy cô đi theo tên nghèo này, chỉ có thể trả bữa ăn một trăm đồng. Ôi, thật là đáng thương!” hắn nói to rồi cười ha hả.
Cảm thấy phi thường cao hứng, có thể làm cho tình địch mất mặt, thực sự là một chuyện vô cùng sảng khoái.
"Hừ!" Hà Đào tức giận lạnh lẽo liếc nhìn hắn một cái.
“Ông chủ Diệp, mấy ngày nay chúng tôi ăn nhiều đạm, nên hôm nay mới ăn chút đồ nhẹ này, có vấn đề gì cần ý kiến không?” Mặc dù vô cùng tức giận nhưng Trần Thiên Minh vẫn giữ phong độ của mình.
“Ha ha, thầy giáo nghèo, không có tiền cũng không cần phải nói phét như thế” Diệp Đại Vĩ vô cùng cao hứng, hắn đang định đi về phòng ăn cũng không đi nữa, gọi một bàn ngay bên cạnh Trần Thiên Minh, một hồi còn muốn tiếp tục chế giễu.
Trần Thiên Minh nhìn thấy dáng bộ đắc ý của hắn, tâm cơ chợt động, khóe miệng nở nụ cười.
“Ông chủ Diệp, nếu ông đã muốn chúng tôi ăn đồ đắt tiền thì tôi cũng có một yêu cầu, nếu tôi chọn món nào, ông liền chọn món đó, có được không?” hắn nhìn Diệp Đại Vĩ cười cười giống như là nhìn con mồi.
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh muốn đấu cùng Diệp Đại Vĩ, lo lắng giữ tay hắn lại, như muốn khuyên ngăn.
Hắn liền cười với nàng, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ ấy, có ý bảo hãy yên tâm, hết thảy mình đều có thể xử lý. Nắm tay nàng càng làm cho hắn thêm kiên định, quyết tâm cùng Hà Đào ăn một bữa thật tốt.
Thẹn thùng, nàng thật muốn rút tay ra nhưng rồi lại không nỡ.
“Tốt! Chẳng qua tao cũng có yêu cầu, mày bỏ qua mấy món rau đi, rẻ quá, tao ăn không quen” Diệp Đại Vỹ nghĩ hắn quá lắm cũng chỉ chọn món hai trăm đồng là cùng, cho nên không một chút lo lắng.
Thực ra lợi nhuận của việc mở khách sạn rất cao, càng sang trọng thì lợi nhuận càng nhiều. Tại khách sạn Không Thiên, phần cơm một ngàn đồng thì vốn cũng chỉ bốn, năm trăm. Vì thế hắn một chút cũng không lo, nếu Diệp Đại Vĩ gọi theo hắn, coi như giúp hắn kiếm tiền rồi, cho nên kêu hắn gọi những món đắt tiền đồng nghĩa với việc Diệp Đại Vĩ tự tay tiếp đãi hắn cùng Hà Đào.
Ôi! Trên thế giới này sao lại có việc tốt như vậy được, hắn thật muốn hát vang lên.
“Quý khách, tôi có thể giúp gì không?” Lâm Quốc xuất hiện với nụ cười. Vừa rồi tiếp viên đã báo cho hắn sự việc này nên hắn liền chạy xuống.
“Quản lý, tôi đang định tìm anh, đồ ăn lúc nãy tôi gọi hãy hủy bỏ, tôi muốn gọi lại lần nữa” Trần Thiên Minh liền nháy mắt với Lâm Quốc, hắn sợ Lâm Quốc làm mất con cá lớn này.
Hắn liền chọn nhanh một lượt đồ ăn trên memu, sau đó đưa cho Lâm Quốc:”Quản lý, đây là những thứ tôi chọn lại, phiền anh đem cho người ngồi ở bàn đối diện xem, để coi ông ta có dám yêu cầu giống tôi không”.
Lâm Quốc nhìn qua menu thầm kêu lên:”Má ơi, cua gái cũng không cần đến nhiều tiền như thế này chứ!” lần này Trần Thiên Minh đã sửa lại thành: tôm hùm, vây cá , bào ngư, huyết yến, canh nhĩ, rượu tình nhân.
Lâm Quốc nhẩm tính cũng có thể thấy lần này hơn trước ít nhất một trăm lần.
“Rượu tình nhân?” Diệp Đại Vĩ nhìn danh sách mà ngây ngốc, hắn biết những loại này đều là thức ăn đắt nhất ở đây, giá chắc chắn không vừa, đặc biết là rượu tình nhân, hắn cũng không hề biết là gì.
“Ông chủ Diệp, rượu tình nhân ngài chưa nghe qua sao? Đây là do khách sạn tự điều chế, nghe nói là pha vài loại danh dương,hồng tửu mới chế thành. Nam nhân dùng rồi lợi hại vô cùng,cái này không cần phải nói, nữ nhân dùng rồi cũng rất tốt, dùng nhiều không những cải thiện da dẻ mà còn giữ lại thanh xuân. Tôi thấy vị nữ nhân đi cùng hình như cũng là bạn gái cũng ngài? Chẳng lẽ ngài lại keo kiệt với người ta. Ngài xem, một tên giáo viên nghèo như tôi cũng có thể mua những thứ này cho bạn gái của mình, ông chủ lớn như ngài chẳng lẽ lại không thể sao” Trần Thiên Minh liền khiêu khích hắn.
Diệp Đại Vĩ vừa nghe thế thì chẳng cần suy nghĩ nữa, căm hận nói:”Quản lý, anh cũng cho ta một phần , tên giáo viên nghèo kia còn dám, chẳng lẽ ta lại không?”.
Hắn lúc này vô cùng tức giận, thật không ngờ tên giáo viên này lại có thể thách đố bữa cơm gần vạn đồng. Bất quá,cơn giận này hắn nuốt không trôi, bị thua một tên thầy giáo nghèo, sao có khả năng này chứ.
“Đào, em ở cùng anh đã lâu như thế, vất vả đã nhiều, hôm nay chúng mình cùng thử rượu tình nhân nhé!” Hắn liền rót cho nàng một ly, tình ý nồng đậm. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Diệp Đại Vĩ, chính nàng đã mượn mình diễn trò, hôm nay tới lượt mình rồi.
Hắn cố tình nói tiếp:"Rượu tình nhân này thật sự chỉ là cocktail, nhưng là loại vô cùng đắt, hợp thành bởi vài loại rượu nổi tiếng gần năm ngàn năm, hơn nữa bình này cũng không phải loại thường, do các nhà pha chế chuyên nghiệp làm ra, bình rượu này giá có thể đến tám ngàn đấy”.
"Cái gì, tám ngàn?" Hà Đào nhỏ giọng kêu lên.
"Cạch " Từ bàn Diệp Đại Vĩ chợt phát ra tiếng động.
"Đúng vậy, độ rượu cũng không cao, chỉ khoảng mười độ, có thể dành cho cả nữ nhân. Uống vào dưỡng thân, nhiều cũng không tổn hại sức khỏe, chỉ là trong lòng hình như có một loại men say không thể kể ra, phi thường thoải mái, cảm giác hình như tình nhân. Cho nên mới được gọi như thế” Trần Thiên Minh nói ra lai lịch rượu.
"Anh uống qua rồi sao?" Hà Đào hỏi.
"Không có, chỉ là nghe người bạn nói qua mà thôi."
“Bữa cơm này tốn hết bao nhiêu?”
“Hình như cũng hơi nhiều một chút, hơn một vạn, gần hai vạn” Trần Thiên Minh cười cười.
"Cạch " Hình như bàn của Diệp Đại Vĩ lại phát ra âm thanh.
"Anh đâu có nhiều tiền như vậy?" nàng có chút sợ hãi.
“Anh có, hôm nay dẫn theo bà xã, cũng mang tiền phòng hờ, không ngờ lại phải dùng sớm như vậy” Trần Thiên Minh cười nói. Rượu này có chút khác biệt, đặc biệt thêm một số chất để kích thích nữ nhân, không ngờ nổi hôm nay mình cũng dùng đến.
“Không nghiêm chỉnh tí nào” Nàng gắt lên, đôi bạch thỏ theo chủ nhân mà dậy sóng mãnh liệt, làm cho Trần Thiên Minh trong lòng trở nên rạo rực.
"Ha ha ha!" Trần Thiên Minh cười dâm.
Hôm nay thức ăn chọn lựa đủ cho bốn, năm người ăn, đúng là tên Diệp Đại Vĩ mời khách. Một hồi ăn không hết có thể gói về cho mẹ ăn. Tên tình địch này thật tốt, chẳng những mời mình, cả người nhà cũng mời một thể.
"Ha ha ha!" hắn lại cười to lần nữa.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
“Tóc xù, mày tra cho tao xem Trần Thiên Minh ngoài làm giáo viên ra còn làm gì nữa không?” Diệp Đại Vĩ tức giận tức giận đi tới đi lui trong phòng, bữa sáng với mỹ nữ tốn gần hai vạn cũng do Trần Thiên Minh hại.
Chẳng qua hắn cũng nghi ngờ tại sao một giáo viên nghèo như Trần Thiên Minh lại có nhiều tiền như vậy, phải tra xét hắn thật kỹ mới được.
“ Ông chủ, chúng ta có nên…” Tóc xù đặt tay lên cổ kéo ngang.
Diệp Đại Vĩ lắc đầu”Trước tiên thăm dò tin tức về hắn đã, không được lỗ mãng”.
**************
Sáng sớm, Trần Thiên Minh đã bị chị Yến kéo đi dạo phố.
Cùng phụ nữ đi dạo phố, luôn luôn là điều hắn sợ nhất. Có một lần nàng cùng hắn mua quần áo, cùng một loại, nàng đi tới tận ba cửa hàng. Vốn đã nói giá, nhưng nàng vẫn thấy đắt, liền không mua, tới một cửa hàng khác cẩn thận xem xét kĩ một hồi, rồi cuối cùng mới quay lại trả giá.
Ông chủ cũng không còn cách nào khác, đành giảm giá lần nữa.
Nhưng lúc này nàng lại không muốn, lại đi tới cửa hàng đối diện một hồi rồi mới quay lại tiếp tục trả giá. Hai chân hắn đi lại đã mỏi nhừ.
Lúc đó ông chủ đã tức giận tới bốc hỏa, thẳng thừng cự tuyệt bán hàng cho nàng, đến cả hắn cũng bị cấm cửa. Lần này cùng nàng đi quả thật hắn cũng có chút sợ nếu như không phải đêm qua đã hứa, hắn thực sự không muốn đi chút nào.
Nhớ tới đêm qua, hắn cũng không thể nào từ chối.
Nàng lại dùng bàn tay nhỏ của mình giúp hắn bay bổng, ngoại trừ quần nhỏ, tất cả đều cởi hết, vuốt ve nàng khiến hắn trong lòng vô cùng sảng khoái.
Cho nên trong lúc phún suất, cũng hào hứng đáp ứng nàng. Cũng chính là nhân quả, được cái này phải mất cái khác.
Hai tay hai túi, trên cổ còn một túi nhỏ, hiện giờ hắn đã đau khổ muốn chết. Không phải đau lòng mà là đau lưng, đau cổ, đau chân. Đã đi được hai tiếng rồi, sao mà không đau cho được chứ?
Đúng như một nhà triết gia từng nói nữ nhân sinh ra là để mua sắm.
Đã hai giờ rồi mà nàng vẫn hăng hái bừng bừng, bây giờ hắn chỉ mong có một cái ghế, một cái nhỏ thôi cũng tốt lắm rồi, để ngồi xuống.
"Thiên Minh!" thanh âm sau lưng hắn vang lên.
Vừa quay lại liền nhận ra chính là Hà Đào, hôm nay nàng bận một bộ áo liền quần trắng, ôm sát bộ ngực cao và vòng eo nhỏ, vô cùng chói sáng. Kết quả khiến hắn không thể mở hai mắt ra được, như một tên mù, dò dẫm.
“Hà Đào, hôm nay em cũng đi shopping à!” Một thân túi to túi nhỏ, hắn cười, nàng có thể chính là một trong số bạn gái của hắn cùng chị Yến và Lệ Linh.
Ba nàng đều có địa vị khác biệt nhau, đôi khi hắn vô cùng hi vọng đồng thời có được cả ba, nhưng thật sự không thể có khả năng đó. Ba nàng như ba món sơn hào hải vị, bỏ thì tiếc mà cho người khác lại càng tiếc hơn.
"Vâng! Cùng ba em đi dạo chơi!"
“Thầy Trần, anh khỏe chứ” một giọng nam vang lên sau lưng hắn.
“Sao giọng nói này lại quen thế nhỉ?” Hắn vừa quay lại vừa nghĩ.
“Thư ký Hà!” bất ngờ đó chính là Thư ký Ủy ban Hà Liên :”Hôm nay ông cũng đi mua sắm à?”.
Khoan đã, Hà Đào nói nàng cùng ba mình đi dạo phố, Thư ký Hà, Hà Đào? Càng lúc hắn càng trở nên rõ ràng.
“Nghĩ cái gì thế?” Hà Đào cười khanh khách, nàng vừa kéo cánh tay Thư ký Hà “Ba, đây chính là thầy Trần Thiên Minh của trường con”.
“Thư ký Hà là ba của em!” Hắn vỗ đầu, trách nào Hiệu trưởng Lý có chút sợ nàng, Diệp Đại Vĩ cũng không dám đắc tội… Kể cả, phó cục cũng vô cùng nghe lời nàng, chính nàng cũng cứu mình ở sở cảnh sát. Còn nữa, cái án kia ban đầu thư ký Hà cũng không ngó tới, Hà Đào bảo mình đi tìm ông ấy, ông ấy đã tới gặp mình trước.
Thì ra, bởi vì Hà Đào chính là con gái người ta.
Nếu không có sự trợ giúp sau lưng của nàng, sợ ràng sự việc của chị Yến cũng không thuận lợi như vậy.
"Thư ký Hà, Hà Đào, thay mặt chị của tôi cám ơn hai người!" Trần Thiên Minh chân thành cảm ơn hai cha con.
"Ha ha, không cần khách khí!" Thư ký Hà cười nói," Cái đó cũng là việc của chúng tôi".
Hà Đào cười "Có phải anh muốn mời ba con em đi ăn cơm không?" nàng đột nhiên nghĩ đến ngày đó hắn mời mình uống rượu tình nhân tám ngàn mà đỏ mặt.
"Ba già rồi, ăn cơm, đi dạo chỉ là việc của hai đứa thôi!" Hà Thư ký nhìn ra con gái mình cùng Trần Thiên Minh có chút khác thường, cười nói.
"Thiên Minh" Chị Yến từ một cửa hàng đi ra, thấy hắn đang cùng nói chuyện với người khác nên tới tiếp chuyện.
“Chị, đây chính là thư ký Hà người đã giải oan cho chị, còn đây là Hà Đào, con của ông, cũng là đồng nghiệp của em” hắn liền giới thiệu.
“Chào ông” nàng hướng tới Hà Thư ký cảm ơn, theo thói quen ôm lấy tay hắn.
"Chị ơi, chị đẹp quá!" Hà Đào nói nàng là chị của hắn, liền lấy lòng.
"Cô Hà, em mới thật sự là đẹp đó, mọi người trên đường ai cũng nhin, thật làm cho chị phải ghen đó" Chị Yến cũng bị nàng hấp dẫn, liền nghĩ nếu nàng làm bạn gái Trần Thiên Minh thì tốt biết bao.
"Ồ, tôi quên giới thiệu. Đây chị tôi, Lý Yến!" Trần Thiên Minh vừa nhớ ra là chưa giới thiệu nàng.
"Lý Yến? Chị họ Lý, anh họ Trần?" Hà Thư nghe ra sự khác lạ trong lời nói của hắn.
"Chị Yến là chị họ của tôi" hắn giải thích.
Nàng cũng cảm giác được gì đó, vội rút tay ra khỏi hắn, nhưng tất cả đã lọt vào mắt Hà Đào.
"Trần Thiên Minh, tôi còn tưởng đây là chị ruột của anh, thì ra là chị họ" Nàng thật sự giận hắn, giận hắn đã lừa dối mình, một người con trai đi đường sao có thể cung chị họ nắm tay thân thiết như thế chứ. Chẳng lẽ chỉ là chị họ bình thường thôi sao, chắc chắn là bị hắn lừa gạt tình cảm!
Nàng vừa rồi đã thấy ánh mắt nhìn nhau của hai người, nếu là chị em ruột thì còn bình thường, chứ là chị em họ, thì thật là vượt qua giới hạn.
“Anh, anh” Hắn ấp úng nói không nên lời.
"Ba, chúng ta đi." Hà Đào lôi kéo ba mình nổi giận đùng đùng rời đi.
"Thiên Minh, nhanh chạy theo giải thích cho cô ấy" Chị Yến vội thúc giục hắn.
"Chị, em có thể nói cái gì chứ?" nếu nói quan hệ của hắn và nàng trong sáng chỉ là chị em họ thì sau này chỉ có thể là chị em. Có thể làm như vậy được sau? Hắn tự hỏi chính mình.
"Mau đuổi theo cô ấy, chị, chị không sao đâu, không phải chị đã nói rồi sao? Chỉ cần em có bạn gái, chị sẽ rời khỏi " nàng thương tâm nói.
"Em thích Hà Đào, nhưng em cũng không muốn mất chị. Chị, em sẽ không cho chị rời em đâu" hắn kiên định nói.
"Thiên Minh" nàng kích động ôm hắn.
"Cái gì tới cũng phải tới thôi" hắn âu yếm ôm nàng, nhìn hình bóng đã đi xa của Hà Đào, trong lòng tiếc nuối.
Mà Hà Đào, cũng vì sự tình hôm nay, mà sau này nếm quả đắng …
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
“A Quốc, cậu cho vài người giám sát tên Diệp Đại Vĩ một chút nhá, chính là tên lần trước thách đấu với tôi trong bữa cơm ấy” Trần Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc nói :” Xem hắn đang suy tính những gì? Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối đầu với hắn thôi”.
Lâm Quốc gật đầu, tỏ vẻ thông hiểu.
“A Quốc, cô Hà Đào, đồng nghiệp của tôi, chính là con gái của thư ký Hà” hắn liền đem sự tình ngày hôm trước nói ra, chỉ dấu lại việc nàng nổi giận.
“Thảo nào, em luôn thấy có gì đó lạ lạ, tại sao thư ký Hà lại tìm chúng ta chứ, Đại ca, hay là ông ấy xem anh như con rể” Lâm Quốc liền chọc hắn.
“Cậu đi đi” hắn liền mắng Lâm Quốc “Tôi bây giờ đã đau đầu muốn chết rồi, không cần cậu nói nữa”.
**************
Trần Thiên Minh gõ cửa phòng của Hà Đào:” Hà Đào, có nhà không?”
“Không có” giọng nói tức giận của nàng từ trong vọng ra.
“Mở cửa cho anh đi, anh có việc muốn nói với em” Hắn lau mồ hôi trán, nữ nhân tức giận cũng không phải là một việc tốt.
“Anh muốn nói gì thì cứ đứng ngoài mà nói! Tôi đang nghe đây” nàng không chịu mở cửa. Điều này cũng không thể trách nàng, thấy bạn trai của mình cùng nữ nhân khách dạo phố, ai mà chẳng tức giận cho được.
“Hà Đào, bên ngoài này mọi người nhìn đó, em mở cửa ra đi” nhìn các giáo viên đứng ngoài, hắn nhận ra thi thoảng họ lại liếc nhìn không khỏi đỏ mặt lên.
Cửa chợt mở ra, nàng giận dữ đi thẳng vao trong, không nói một lời.
“Hà Đào, em nghe anh nói” lúc tới hắn tưởng nàng đã hết tức giận, ai dè bây giờ vẫn như thế thì thật không biết nói gì cho phải.
“Anh nói đi, tôi nghe” nàng nghiêm mặt nhìn hắn “Anh nói xem, anh và chị họ rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Anh, anh…” Hắn ngập ngừng, không nói nên lời.
"Trần Thiên Minh, tôi hi vọng anh không lừa gạt tôi" nàng xiết đôi bàn tay đến trắng bệch ra, tức giận đến nỗi bộ ngực cứ phập phồng liên tục.
Hắn khẽ nuốt nước bọt “Anh thích chị họ” vừa nói xong, trong lòng liền có chút hối hận, chẳng qua hắn cũng không muốn lừa gạt nàng, như thế thật vô đạo đức.
"Anh….” nàng tức giận đến nói không nên lời.
“Nhưng mà, anh cũng thích em nữa” hắn ngập ngừng nói ra.
"Trần tưởng bở, anh là đồ tồi".
Tên mình là Trần Thiên Minh, chứ có phải Trần tưởng bở đâu chứ, hắn thầm nghĩ.
“Anh biết như vậy là không tốt, nhưng không còn cách nào khác, anh thích cả hai người, nếu phải bỏ một thì không biết phải làm sao” hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ. Bàn tay là thịt, lòng bàn tay cũng là thịt, bỏ đi một thứ cũng không được, vô cùng tiếc nuối.
“Nếu cho anh chọn một, thì anh chọn ai?” nàng giống như sắp bật khóc, đau lòng đến độ tim như muốn ngừng đập.
“Anh, anh, cả hai, anh không muốn bỏ ai cả” Hắn bặm môi lại.
“Không như thế được” nàng lắc đầu ”Anh chỉ được chọn một mà thôi”.
Trần Thiên Minh cười khổ, đây là đề tài hắn không thể giải quyết. Chị Yến cùng hắn thanh mai trúc mã, luôn luôn quan tâm, vì hắn mà nỗ lực không cần hoàn lại, như thế càng làm cho hắn càng thêm khó giải quyết
Hà Đào xinh đẹp gợi cảm, cùng mình có tình cảm, nếu lấy được nàng thì quả là phúc ba đời.
Làm sao mà hắn chọn được chứ?
Hắn lắc đầu nói :”Hà Đào, anh biết như thế là vô trách nhiệm, nhưng mà quả thật, hai người, anh không muốn bỏ ai cả”.
Thấy không thể quyết định, nàng chợt nói: “Trần Thiên Minh, Hà Đào tôi không thể cùng người khác chia sẻ bạn trai được, không còn cách nào khác, tôi sẽ từ bỏ”.
"Không, anh không cho em đi đâu cả" vừa nghe nàng nói vậy, hắn vội níu tay nàng lại, không đồng ý nói.
“Trần Thiên Minh, anh có thấy là mình quá tham lam không? Anh muốn cả hai người, trên đời này làm gì có việc đó chứ? Cho dù có, thì cũng là người khác, không phải là tôi” Nàng tức giận, chỉ tay vào mặt hắn mà mắng.
“Anh, anh” Trần Thiên Minh bị mắng, nói không nên lời.
"Anh, anh buông tay ra" Hà Đào kéo tay lại, đẩy hắn ra " Trần Thiên Minh, anh ra ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy anh nữa" Vừa nói vừa đẩy hắn về phía cửa.
“Anh, anh…”
“Anh ra ngoài cho tôi” Nàng kéo cửa ra.
Cánh cửa mở ra, một người té vào phòng.
Trần Thiên Minh liền nhận ra đó là tên đầu heo Hiệu trưởng.
Hắn chắc chắn đang đứng ở ngoài nghe lén, nên khi nàng mở cửa liền ngã ra.
“Ông nhìn cái gì hả đầu heo” Hắn tức giận bốc khói, đang muốn phát tiết thì liền phát tiền liền hiện ra “một con chó”.
“Anh, anh dám chửi thôi” Lão chỉ về hắn rồi lại hướng về mình.
“Mắng ông thì sao? Ông có hiểu thế nào là tôn trọng người khác không? Người ta đang nói chuyện, ông nghe lén chẳng lẽ không được chửi ông sao?” Trần Thiên Minh vô cùng thống khoái.
"Các người ra ngoài hết đi" Hà Đào thấy Hiệu trưởng Lý ở ngoài nghe lén, càng tức giận, " Rầm” nàng ra sức đóng chặt cửa.
"Đầu heo, đều là tại ông" Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đóng cửa, lại đem tức giận đổ lên đầu Hiệu trưởng Lý.
"Anh, anh mắng ta đầu heo?" Lão cũng tức giận đến bốc khói, lão chưa từng bị cấp dưới chửi.
"Mắng ông thì sao? Đầu heo đáng chết, đầu heo thối. Mặt như một con heo" Trần Thiên Minh chỉ mặt lão chửi lớn, y như bộ dáng của Hà Đào lúc nãy.
“Ông tưởng tôi không biết ông thông đồng với tên mặt trắng Diệp Đại Vĩ hại tôi sao”.
"Tôi, Diệp Đại Vĩ?" Lão thầm kêu, việc này làm sao hắn lại biết chứ : ”Tôi, tôi, không có chuyện như vậy."
"Không có? Đầu heo, ông không nên vô lương tâm như thế chứ. Đầu heo chết dẫm" Hắn trái mắng đầu heo, phải lại mắng đầu heo, vô cùng thích chí.
"Anh, anh..." lão bị mắng không thốt nên lời”.
“Anh anh cái gì? Ông bình thường không biết làm việc gì có ích mà chỉ đi nghe lén chuyện riêng người khác thôi hả, đầu heo” Hắn vừa nói vừa tiến về phòng đóng cửa cái “rầm”.
"Trần Thiên Minh, tôi, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt" Hiệu trưởng Lý chỉ vào cánh của kêu to.
"Rầm", Trần Thiên Minh lại mở cửa ra, thở hổn hển đi tới.
"Đầu heo, tôi cũng nói cho ông biết, nếu ông dám hại tôi, tôi sẽ cho ông đẹp mặt. Ông đừng tưởng rằng Trần Thiên Minh tôi dễ bị khi dễ, cứ chờ đấy, lúc đó đừng trách tôi lòng dạ độc ác, ông sẽ thực sư trở thành đầu heo" Hắn lớn tiếng đe dọa lão.
"Anh, anh..." Lão không ngờ tên này bình thường ít nói lại có thể mắng nhiều như vậy.
"Ông đúng là đầu heo" Trần Thiên Minh lại đóng cửa một cái “rầm”.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Mấy ngày nay, Hà Đào luôn giữ thái độ lạnh lùng với Trần Thiên Minh, hắn hỏi nàng cái gì, nàng đều không trả lời.
“Thầy ơi “Tiểu Hồng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy Trần Thiên Minh đang ngủ trên giường, nên không gây thêm tiếng động khác, đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Hồng, em đến đây có việc gì?”Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng tiến vào, chậm rãi ngồi dậy.
Tiểu Hồng nhìn thấy sắc mặt của Trần Thiên Minh có chút tiều tụy, trong lòng cảm thấy đau nhói, vì Trần Thiên Minh trong lòng nàng chiếm một vị trí rất quan trọng, còn về việc vì sao, bây giờ nàng đã rõ. Không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu thích người thầy này, nhưng bởi vì nàng là học sinh, nên không dám biểu lộ tình cảm.
Nàng nhẹ nhàng cấm lấy một cái ly đi rót nước, sau đó nói : “Thầy ơi, có phải thầy có chuyện không vui không?”
“Không có!”Trần Thiên Minh lắc đầu, chuyện của mình với Hà Đào, sao có thể nói cho Tiểu Hồng nghe.
“Thầy không cần giấu em, mấy hôm nay, thầy đi dạy, biểu hiện rất bất thường. Thầy ơi, không phải ở trên lớp thầy thường nói là trên đời này không có việc gì khó khăn cả, chỉ cần chúng ta kiên trì cố gắng, chắc chắn sẽ vượt qua” Tiểu Hồng đưa ly nước cho hắn.
Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng, không thể tưởng được một đứa con gái mới mười sáu tuổi đã đem những lý lẽ của mình để vặn mình rằng : Sao còn đau khổ? Đúng vậy, trên đời này không có chuyện gì khó cả, chỉ cần cố gắng kiên trì, nhất định sẽ tìm được phương pháp giải quyết được.
“Tiểu Hồng, em thật sự là một đứa trẻ tốt, là em gái tốt của anh” Nhờ Tiểu Hồng khai sáng, tâm tình của hắn đột nhiên tốt trở lại, đối với Tiểu Hồng tràn ngập cảm kích.
“Đại ca, nhìn thấy anh vui là em cũng vui!”Tiểu Hồng vừa cười vừa nói.
Tiểu Hồng nói xong liền đi về hướng toilet. Bởi vì phòng của giáo viên không lớn lắm, cho nên trường học thu xếp chỗ tắm và wc ngay cùng một chổ.
“Đại ca, anh ở bẩn quá, quần áo không giặt để chất đống thế này!” Bên trong truyền ra tiếng nước, có lẽ Tiểu Hồng lại định đem quần áo của Trần Thiên Minh ra giặt.
“Tiểu Hồng, em toàn làm hư anh, sau này lỡ em lập gia đình rồi, anh biết tìm ai giặt đồ cho anh?” Trần Thiên Minh đi đến cửa phòng tắm, vừa cười vừa nói.
“Anh là một con quỷ lười, được rồi, em sẽ không lập gia đình nữa, sau này giặt quần áo cho anh” Tiểu Hồng càng nói càng nhỏ giọng, khuôn mặt ngày càng hồng, hiện tại bây giờ nàng cần có một cái lổ để chui xuống.
“Em … em không lập gia đình chỉ để giúp anh giặt đồ?” Trần Thiên Minh hoài nghi lổ tai của mình, lời này có ý tứ gì, hắn đương nhiên biết, nhưng nàng là học sinh của hắn, lại còn nhỏ nữa, sao lại có thể … Tiểu Hồng sao lại nói như vậy …
“Đúng vậy, em sẽ làm thuê cho anh, anh sợ không nuôi nổi em sao?” Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy, tưởng hắn không vui, vội vã trả lời.
“Ai nói, anh nuôi hai người như em cũng được” Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng trả lời thế, vội vã đáp lại, để Tiểu Hồng biết tâm ý của hắn. Có một mỹ nữ chịu làm người giúp việc cho hắn, sau đó nàng lớn lên, lúc mình rãnh rỗi hay buồn chán cũng có thể …
“Đây là lời anh nói đó nha!” Tiểu Hồng nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Thiên Minh, sau đó nghiêng người vào, nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm lại.
Tiểu nha đầu này thẹn thùng, lại còn đóng cửa lại nữa, thật là …
Trần Thiên Minh nhìn cửa đóng, trong lòng thở dài.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh nghe được bên trong truyền ra một tiếng nước chảy đặc biệt, rất khác so với tiếng nước chảy chảy ra từ vòi, bởi vì âm thanh không lớn lắm, nên có thể biết là nước chảy không mạnh, giống như là có người trong wc đang …
Có người đang … chẳng lẽ là Tiểu Hồng? Dâm ý trổi dậy, Trần Thiên Minh lùi lại vài bước … nhìn hay không nhìn? Nếu bên trong là chị Đình, hắn sẽ không do dự mà bước tới ngồi xổm xuống để nhìn cho no mắt.
Nhưng mà … nhưng mà bên trong là Tiểu Hồng, là học sinh của hắn … nhìn hay không nhìn? Trần Thiên Minh đang tự hỏi lòng.
Được rồi, chỉ nhìn một chút thôi, xem có phải là Tiểu Hồng đang … xem trước tính sau! Nghĩ như vậy, Trần Thiên Minh bước lại gần cửa, ngồi xổm xuống, nhìn vào cái lổ nhỏ trên cánh cửa.
Quả nhiên là không lầm, Tiểu Hồng quả thật đang … quần của nàng đã kéo xuống đùi, đáng tiếc là, cái chỗ mê người nhất lại bị bàn tay nàng che lại.
OMG!!! Không thể tưởng được chân của Tiểu Hồng lại trắng như vậy, không biết bên trong có trắng không? Dâm ý hiện giờ đã đầy đầu Trần Thiên Minh rồi. Bây giờ hắn đang chờ, chờ cái cơ hội giống như của Phạm Văn Đình lần trước vậy, cái cảnh đứng dậy kéo quần lên.
Nhìn một hồi lâu rồi mà Tiểu Hồng hình như vẫn còn chưa giải quyết xong nên chưa đứng dậy.
Một lát sau, Tiểu Hồng mới từ từ đứng dậy, rồi kéo quần lên rất nhanh. Nhưng mặc kệ là nhanh thế nào, hắn vẫn còn kịp thấy đằng sau bắp đùi trắng bóng kia là một khoảng không gian màu đen, tim của hắn đã bắt đầu nhảy điệu tango rồi.
Dù Tiểu Hồng không thể so sánh với những người trưởng thành như Hà Đào hay Phạm Văn Đình, nhưng lại có nét đặc thù riêng của con gái, làm cho Trần Thiên Minh không khỏi mở rộng tầm nhìn.
Nhìn thấy Tiểu Hồng kéo khóa quần, Trần Thiên Minh lập tức đứng dậy, sau đó trở về vị trí của mình, làm bộ như nãy giờ không biết gì.
“Cạch!” Một tiếng, cánh cửa mở ra, Tiểu Hồng đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ lại cảnh khi nãy của Tiểu Hồng, bây giờ nhìn mặt nhau, thằng em bên dưới lại giơ súng lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn, người ta giặt đồ mà cũng nhìn sao? Anh … anh đi làm việc của anh đi!”
Tiểu Hồng liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, rồi mới đóng cửa lại, bên trong lại tiếp tục truyền ra tiếng nước chảy.
Lúc này, Trần Thiên Minh biết chắc là Tiểu Hồng đang giặt quần áo, bởi vì tiếng nước này là tiếng chảy từ vòi ra.
“Hà Đào, Phạm Văn Đình, Tiểu Hồng” Trần Thiên Minh giơ ngón tay lên đếm, nói như vậy đã có ba người bị mình nhìn thấy phía dưới. Ôi, tiếc quá, chỉ được nhìn mà không được đụng vào. Còn có chị Yến nữa, lúc nào mới có thể sờ sờ đụng đụng được, sau đó giữ chặt luôn.
Khi chị Yến dùng tay trợ giúp, hắn đều cảm thấy không yên tâm. Còn nữa, sau khi đã được thoải mái, đột nhiên có cảm giác như Hương Ba Công lại tăng lên một bậc. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đại bá, ông chết ở đâu vậy? Tại sao không gọi điện cho tôi, nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vip.******
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac.net
Sáng hôm nay, Trần Thiên Minh bị mẹ nắm đầu lôi từ giường dậy, sau đó bảo hắn dẫn chi Yến trở về ăn cơm. Bởi vì hôm nay mẹ đột nhiên cao hứng, nên mua rất nhiều đồ ăn, mẹ còn nói, phải đưa chị Yến về nhà ăn cơm bằng bất cứ mọi giá, nếu chị Yến không tới, Trần Thiên Minh hắn cũng không được ăn cơm.
Trần Thiên Minh nhìn thấy mẹ mua rất nhiều đồ ăn về, nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ : “Ôi, thằng khốn nào nói thời này trọng nam khinh nữ vậy, mẹ kiếp, không đúng với thực tế một tí nào!”
Trần Thiên Minh lái xe đến bệnh viện nhân dân số ba, vừa rồi hắn gọi điện cho chị Yến, chị Yến nói vẫn còn đang trong ca trực, một hồi nữa sẽ tự về. Trần Thiên Minh nghe xong, vội vàng nói sẽ đưa nàng về. Nếu như để mẹ biết hắn không đi đón chị Yến, chắc chắn cái lỗ tai sẽ chịu tội.
“Chị!” Trần Thiên Minh vào phòng trực của bác sĩ, nhìn thấy nàng đang xem sổ bệnh, vì thế hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh.
“Thiên Minh? Em đến rồi “ Lý Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Thiên Minh đứng trước mặt, cao hứng cười nói. Nhưng đột nhiên nàng nhớ lại chuyện đêm đó, khuôn mặt xinh xắn chợt đỏ lên.
“Ừ, em đến để gặp chị” Trần Thiên Minh bị nụ cười diễm lệ của Lý Yến làm cho giật mình, làm cho mê đắm.
“Đồ quỷ, toàn dùng lời ngon tiếng ngọt, trong miệng như có dính đường vậy, chắc chắn mấy em gái nhỏ khác sẽ bị em lừa mất!” Lý Yến liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, mặc dù nói là nói vậy, nhưng nàng cũng rất vui.
“Chị Yến, sao chị lại nói em như vậy, em là thật tâm đến gặp chị mà … em … em “ Trần Thiên Minh xoay người nhìn bốn phía, không thấy bóng người, cúi thấp xuống lỗ tai của Lý Yến nói nhỏ : “Em còn muốn tối nay chị giúp em” Nói xong liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng.
“Hư quá, em càng ngày càng hư, em còn như vậy, chị sẽ không để ý đến em nữa” Lý Yến cũng vội vàng nhìn quanh, không thấy người nào nên mới yên lòng.
Nàng càng nghĩ càng thẹn thùng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh, nhưng lại thấy ánh mắt hả hê của hắn, thẹn quá hóa giận, nàng véo cho hắn một cái.
“Ây da, đau quá mẹ ơi!” Trần Thiên Minh thấy Lý Yến hình như có vẻ tức giận, vội vàng kêu lớn.
“Hừ, có gọi thì dì cũng không giúp em đâu!” Lý Yến thấy Trần Thiên Minh làm bộ đau đớn, vội vàng buông tay ra, trong lòng cũng thấy đau, muốn hỏi Trần Thiên Minh có sao không? Nhưng nàng lại nhớ đến những lời giễu cợt khi nãy của hắn, sao hắn dám đem những chuyện buổi tối hôm đó ra mà nói ở chỗ này … thiệt là …
“Đúng rồi, chị ơi …” Trần Thiên Minh nghe Lý Yến nhắc đến mẹ, chợt nhớ ra nhiệm vụ được giao “ Mẹ của em nói là khi nào chị hết ca trực thì mời chị về dùng cơm, hôm nay mẹ mua rất nhiều đồ ăn, còn dặn nhất định phải mời chị trở về dùng cơm chung”
“Chuyệ này …” Lý Yến vừa nói vừa nhìn đồng hồ :”Được, nhưng chị còn nửa giờ mới hết ca trực, em cứ về nhà trước đi, chị sẽ về sau”
“Em về trước? Trời, khi nãy mẹ nói, nếu em không mang chị về, mẹ sẽ không cho em vào nhà. Dù sao thì cũng chỉ có nửa giờ, em sẽ chờ chị ở đây” Trần Thiên Minh nói xong cầm lấy một cuốn tạp chí rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Yến.
“Thiên Minh, chị … chị muốn đi WC “ Lý Yến đứng dậy, ngượng ngùng nói.
“Chị muốn đi wc? Được, để em dẫn chị đi” Trần Thiên Minh cao hứng nói, không biết trong wc có cánh cửa nào giống cái cửa toilet nhà mình không, có một cái lỗ nhỏ?
“Ai … ai cho em đi theo … “ Lý Yến nghiêm mặt nói.
“Vậy chị nói với em làm gì?”
“Chị muốn nhờ em ở đây coi giùm một chút, vốn còn có hai bác sĩ khác, nhưng một người thì đang nghỉ phép, người kia thì không đến” Lý Yến nói.
“Ồ, em biết rồi” Trần Thiên Minh gật đầu.
“Em giúp chị một chút, nếu có người bệnh đến, kêu người ta chờ một chút, biết không?”
Lý Yến nói với Trần Thiên Minh.
“Biết rồi, em đâu phải kẻ ngu, nếu như không phải trường hợp khẩn cấp, em sẽ kêu đợi chị trở lại” Trần Thiên Minh cười nói.
“Chị đi đây” Lý Yến vừa nói vừa kéo ngăn tủ nhỏ lấy một bọc khăn giấy, rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh thấy Lý Yến đã đi nên cầm quyển tạp chí lên xem.
“Bác sĩ “ Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu.
“Chuyện gì?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, hai vú trước ngực cứ rung rinh lên.
“Tôi … tôi …. “ Cô gái xinh đẹp xoay xoay tay, bước vào, ấp a ấp úng không nói được lời nào.
“Có chuyện gì cứ nói, sợ cái gì?” Trần Thiên Minh ôn nhu mỉm cười, đối với một cô gái xinh đẹp thì mới được ưu đãi như vậy, còn là nam hả, kệ mẹ mày.
“Là thế này, bác sĩ, hai ngày nay ngực của tôi hơi đau, có khi cảm thấy nhức” Cô gái xinh đẹp nghe Trần Thiên Minh nói vậy, cũng không phải sợ hay ngượng ngùng nữa.
“Ngực cảm thấy đau?” Trần Thiên Minh nghe cô gái nói vậy, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi.
“Đúng vậy” Cô gái gật đầu.
“Cô xem, bộ ngực của cô lớn như vậy, hỏi sao không đau” Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực khổng lồ của cô gái … không biết bác sĩ xem bệnh, lúc kiểm tra có cởi đồ bệnh nhân ra hay không?
“Không, không phải, bác sĩ, tôi … tôi trước kia đã lớn như vậy, nhưng không có bị đau” Cô gái nghe Trần Thiên Minh nói vậy, bất chấp thẹn thùng, vội vàng giải thích.
“Trước kia cũng lớn thế này??” Trần Thiên Minh cứ nhìn chăm chú vào hai quả núi lửa ấy, đột nhiên thấy cô gái nhìn hắn, vội vàng quay đầu đi.
“Dạ”
Khi Trần Thiên Minh vừa muốn nói hắn không phải là bác sĩ, đột nhiên phát hiện ra dụng cụ đo nhịp tim của Lý Yến để lại, linh cơ vừa động, vội vàng quay lại nói : “Cô cởi quần áo ra, để tôi xem một chút”
“Cái gì? Phải cởi quần áo ra?” Cô gái xinh đẹp hoảng sợ nhỏ giọng nói.
“Cô sợ cái gì? Tôi là bác sĩ, tôi thấy những thứ này còn nhiều hơn cô nữa, thế mà cô lại sợ như vậy, thôi, khỏi cởi cũng được, để tôi kiểm tra một chút “Trần Thiên Minh nói xong, đeo hai cái ống nghe vào lỗ tai, cầm ống nghe lên.
“Được … được … “ Cô gái xinh đẹp ngẫm lại, nghe nói dạo này bác sĩ phụ khoa cũng có nam, chuyện này chắc không sao đâu.
“Cô nằm lên giường đi” Trần Thiên Minh chỉ vào một cái giường nhỏ.
“Dạ” Cô gái gật đầu, đi đến bên cạnh cái giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Trần Thiên Minh đang trong cơn kích động đem ống nghe chậm rãi hướng xuống bộ ngực của cô gái tìm kiếm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy