Thấy một quyền mang theo sức mạnh khủng khiếp càng ngày càng tiếp cận mình tinh thần Lâm Đĩnh liền bị đẩy lên mức cao chưa từng có, trái tim hắn như ngừng đập hẳn đi, thế giới xung quanh bỗng ngừng lại trong khoảnh khắc, chỉ có nắm đấm kinh khủng kia là vẫn tiến tới với một tốc độ thong thả, Lâm Đĩnh thậm chí có thể nhìn thấy bên trên nắm đấm còn lờ mờ hiện lên ánh sáng vàng, không khí khi tiếp xúc với nó liền như một tờ giấy mỏng bị xé rách một cách tàn bạo tạo ra những tiếng rít kì dị mà lỗ tai hắn nghe thấy, đột nhiên trong lồng ngực trái tim vốn đã ngừng đập trong khoảnh khắc của Lâm Đĩnh đột ngột bùng lên những tiếng kì dị như muốn phá tung lồng ngực của hắn mà lao ra vậy, thân thể hắn đột ngột trở nên linh hoạt, thông suốt chưa từng có, toàn thân trên dưới tràn ngập năng lượng, dậm mạnh chân trái một phát mượn phản lực Lâm Đĩnh liền lấy một tốc độ khó tin di động thân hình tránh thoát một đòn tất sát của Nguyễn Trường.
Nắm đấm của Nguyễn Trường mang theo một luồng lực lượng khủng bố lướt ngang qua mặt Lâm Đĩnh tạo ra một loại kình khí đẩy thân hình Lâm Đĩnh lùi lại vài bước , chỉ là hư lực thôi mà đã khủng khiếp như vậy rồi nếu bị dính đòn chính diện thì Lâm Đĩnh hắn cũng không chắc kết quả còn có thể tốt như hắn dự đoán là có thể nằm cáng mà ra không nữa, nghĩ lại mà mồ hôi trên dưới Lâm Đĩnh tuôn ra như suối.
Một quyền không trúng Nguyễn Trường liền cảm thấy thân thể hơi mất thăng bằng, hắn liền mạnh mẽ thu hồi lực lượng đình trụ thân mình, Nguyễn Trường liền quay phắt lại chuẩn bị tung ra một đòn nữa, lúc này hai bên chỉ cách nhau có vài bước chân mà thôi.
Lâm Đĩnh thật là bị thằng cha này dọa cho sợ rồi, nếu cứ để cho con hàng này thoải mái tung quyền thì sớm muộn gì hắn cũng phải nhập viện cấp tốc mà thôi “ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa”, Lâm Đĩnh không lùi mà tiến giành thế chủ động nhân lúc thần hình Nguyễn Trường còn chưa hoàn toàn ổn định liền tung ra một quyền về phía hắn.
Nguyễn Trường đang trong trạng thái tức giận làm gì để ý đến một quyền hời hợt này , mặc kệ tất cả không để ý đến bản thân mình cũng bị dính đòn liền giáng thẳng một quyền đáp trả vào cái bản mặt đáng ghét kia.
Lâm Đĩnh thấy thế trong lòng liền mừng thầm, khóe miệng khẽ nhếch lên một cách âm hiểm, hắn tung quyền chính là tay trái à nha, bàn tay vẫn luôn nắm chặt từ đầu đến giờ đó.
Ngay khi hai nắm đấm đều sắp đến đích thì quyền đầu của Lâm Đĩnh đột nhiên biến đổi thành chưởng , nhưng đó chưa phải là tất cả, từ lòng bàn tay vốn luôn giấu kín từ đầu đến giờ của Lâm Đĩnh đột ngột tuôn ra một đám cát bụi phóng thẳng về phía hai mắt Nguyễn Trường, Nguyễn Trường thấy thế thì trong lòng thầm hô không ổn tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại vội vàng đóng ngay hai mắt lại, chỉ là thằng khốn âm hiểm kia mưu đồ đã lâu ngay từ đầu chỉ tính toán canh me mỗi giờ khắc này, làm sao có thể để cho Nguyễn Trường có cơ hội trở mình cơ chứ.
Hai tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên.
Lâm Đĩnh và Nguyễn Trường đồng thời lùi lại vài bước.
Trên mặt Lâm Đĩnh lúc này một bên mắt đã tím tím xanh xanh biến thành gấu mèo, nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là buồn bã mà còn cười lên điên cuồng. “khục ….khục….hắc hắc…” thằng khốn thấy thế nào, dễ chịu chứ “hắc hắc hô hô!”
Nguyễn Trường ở phía đối diện tuy đánh trúng đối thú nhưng lại không có vẻ gì vui mừng, hai mắt nhắm chặt hai tay ôm lấy mặt chửi ầm cả lên.
-Đồ khốn ti bỉ, vô sỉ, lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này ám toán ta, còn gọi gì là anh hùng hảo hán, có ngon đường đường chính chính đánh một trận ta đây chấp ngươi dùng binh khí cũng được.
Lâm Đĩnh nghe thấy thế thì càng đắc chí cười to.
-Hô hô đạo hữu quá khen vô sỉ chính là bản tính của ông đây, còn về phần anh hùng hảo hán là cái chi chi? M* kiếp làm anh hùng có giúp ngươi giữ mạng được hay không? Có giúp ngươi mạnh lên được tí nào hay không? Có giúp ngươi chiến thắng hay không? có giúp ngươi kiếm được pháp bảo , tiền tài, nhà cao cửa rộng, gái đẹp…vv hay không?
-Hắc hắc theo ta được biết mấy tên tự xưng là anh hùng, kiêu hùng gì gì đó kết cục đều rất thảm à nha, không bị người ta chặt ra làm vài khúc thì cũng chết bất đắc kì tử ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó, đã có tấm gương rõ rành rành như thế mà ngươi còn cho rằng ông đây ngu đến nỗi lại đạp lên vết xe đổ của người đi trước sao?
Nguyễn Trường thấy đồ khốn này đổi trắng thay đen ngụy biện sảo trá thì tức giận gầm lên.
-Khốn kiếp….ngươi…..ngươi…bà nó quá vô sỉ mà...
Lâm Đĩnh.
-Được rồi không cần phải ca ngợi ta như thế, da mặt ta rất mỏng, dễ xấu hổ lắm à nha, hắc hắc ngươi cũng không cần phải kéo dài thời gian ông đây đã tính toán cả rồi, tốn nước bọt nói nhiều như vậy là được rồi chịu chết đi!
Nguyễn Trường khi biết mình mắc mưu thì đã hoàn toàn tỉnh táo lại khôi phục lại sự bình tĩnh lúc trước, đúng như lời Lâm Đĩnh nói là hắn đang cố kéo dài thời gian, thấy Lâm Đĩnh nhận ra kế sách của mình không hề vì đắc chí mà lơ là cảnh giác Nguyễn Trường thầm than “Không lẽ hôm nay Nguyễn Trường ta đây lại lật thuyền trong cống sao, không được không thể để cho thằng khốn này dễ dàng đạt được mục đích, ông đây sẽ tử chiến đến cùng.”
Thực ra tất cả cũng là do thực lực của Nguyễn Trường quá mức khủng bố làm cho Lâm Đĩnh sợ đến són đái ra quần nên tuy đối thủ đã trúng đòn vẫn không dám thiếu cảnh giác, nếu Nguyễn Trường không biểu lộ quá mức mạnh mẽ thì có lẽ giờ này thằng tiểu nhân kia vẫn đang vô cùng đắc ý và vênh váo mở tiệc ăn mừng ấy chứ.
Lâm Đĩnh sau khi dứt lời liền không chút nương tình lập tức lao đến tung quyền với vẻ hung thần ác sát, một quyền toàn lực lại như một cái chùy sắt nặng nề giáng đến.
Nghe thấy tiếng gió rít đến nhưng Nguyễn Trường lại không thể nào tránh được nên đành giơ hai cẳng tay tạo thành một tấm thuẫn thịt như Lâm Đĩnh lúc trước để bảo vệ bản thân, đúng là thế sự xoay vần, mới khoảnh khắc trước đây thôi Nguyễn Trường còn đang uy phong lẫm liệt đánh cho Lâm Đĩnh không có nổi một tý lực hoàn thủ nhưng sau vài phút lại đến lượt hắn bị người ta tẩm quất ngược lại, ức chế ở chỗ là rõ ràng có lực hoàn thủ thậm chí đánh cho đối thủ kêu cha gọi mẹ nhưng lại không tài nào sử dụng được .
“Bùng” “uỳnh” trúng một quyền của Lâm Đĩnh khiên Nguyễn Trường lui lại vài bước, không để cho hắn kịp ổn định thân hình thì một quyền nữa lại phá không bay đến, “bốp” lần này không được may mắn như lần trước quyền đầu của Lâm Đĩnh đã lợi dụng sơ hở giáng thắng vào mắt bên trái của Nguyễn Trường khiến nó tím tím xanh xanh sưng lên một cục.
Được thể lấn tới Lâm Đĩnh không hề nương tay chút nào lại một quyền đánh tới, Nguyễn Trường trong lòng vô cùng tức giận biết cho dù phòng thủ cũng là vô ích lập tức đoán định phương vị tung ra một quyền toàn lực không cầu chiến thắng chỉ cầu đồng quy vu tận mà thôi nhưng Lâm Đĩnh cũng đã đề phòng con hàng này chó cùng đường cắn càn, khi ra tay vẫn để lại vài phần dư lực à, nhìn thấy quyền đầu tràn đầy khí thế với tu vi Phàm cảnh tầng chính đánh ra, bình thường nếu để cho nó đập trúng người thì mấy thằng như Lâm Đĩnh cũng bẹp giường, nhưng điều kiện kiên quyết là phải đánh trúng mới được.
Lâm Đĩnh thầm mắng:
-Móa thằng khốn này đã đui rồi mà còn xung thế không dạy dỗ ngươi cần thận thì bố đây đổi họ.
Nghiêng người dễ dàng né qua một đòn liều mạng của Nguyễn Trương, Lâm Đĩnh thuận thế quai lại một đấm, lần này lại trúng ngay giữa mặt hai mũi Nguyễn Trường lập tức chảy máu ròng ròng thê thảm hết chỗ nói, nhưng con hàng kia sẽ vì đối thủ chảy máu mũi mà buông tha sao? đáp án là một chiêu đấm móc Lâm Đĩnh hâm mộ đã lâu mà chưa có cơ hội thi triển, tu sĩ Phàm cảnh tầng chín dù sao cũng là người mà thôi, ăn nguyên một quyền toàn lực vào huyệt khí hải thì có bao nhiêu mật xanh mật vàng gì cũng muốn nôn ra hết.
Nhưng ác mộng của Nguyễn Trường mới chỉ là bắt đầu mà thôi sau một cú đấm móc chính là đòn móc ngang chỉnh sửa thẩm mỹ miễn phí cho Nguyễn Trường, “phụt” thân hình Nguyễn Trường lảo đảo trời đất quay cuồng, mặt mũi bầm dập phun ra một búng máu, nhưng dù sao tốt xấu gì Nguyễn Trường cũng là tu sĩ tầng chín đỉnh cao chút thương tổn đó vẫn còn có thể cắn răng chịu được.
Vài phút sau đó khán giả dưới đài được chứng kiến chính là một màn “tẩm quất” nghiêng về một phía, Nguyễn Trường như một cái bao cát bị Lâm Đĩnh lấy ra làm đối tượng luyện tập.
Những người dưới đài tuy mắng thầm Lâm Đĩnh vô sỉ, nhưng cũng không ai cảm thấy hành động của Lâm Đĩnh có gì không ổn cả, chỉ là mọi người thường thường khi luận bàn không liên quan đến tính mệnh chẳng ai mặt dày đến nỗi chơi tiểu sảo trước hàng trăm con mắt mà thôi.
Có mặt mũi là chuyện tốt, nhưng cũng cần phải xem là trong hoàn cảnh nào đã à nha, loại tỉ thí đánh qua đánh lại không gây chết người này lại có một đám muội muội, tỷ tỷ dễ thương đứng ở một bên xem náo nhiệt thì đương nhiên là cần phải bảo trì phong độ thân sĩ rồi, thắng thì tốt thôi tài sắc kiêm thu, mà cho dù có thua thì cùng lắm bị người ta đánh một trận sau đó thuận thế nói ra mấy lời như “tài không bằng người tâm phục khẩu phục lần sau gặp lại gì gì đó” thuận thế xuống đài cũng không tổn thất bao nhiêu mặt mũi.
Người tu tiên cũng là người mà thôi tu sĩ cấp cao thì không biết nhưng những tu sĩ cấp thấp này thì ít ra ở chỗ đông người thì ai nấy sẽ khoác lên cái mặt nạ ngụy quân tử cái đã, còn nếu là sinh tử chiến thì xin lỗi “liêu âm thoái”, “bóp nãi long trảo thủ”, “đập gạch thần công”….vv vẫn chỉ là công phu nhập môn ít người dùng mà thôi, người tu tiên so với người phàm càng thêm sợ chết, càng thêm vô sỉ à nha, chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của họ đừng nói huynh đệ bằng hữu, cho đù có là người chí thân nhất có khi cũng bị bán đi như thường.
Quay lại trên đài nhìn Lâm Đĩnh đang có vẻ đánh đấm rất hăng say mười phần hăng hái nhưng có khổ thì chỉ trong lòng anh chàng mới biết được, đừng nhìn thằng cha Nguyễn Trường kia thân tàn ma dại phun ra không ít máu, nhưng những đòn công kích của Lâm Đĩnh vẫn không tài nào kết thúc được đối thủ, nếu đổi lại là một tu sĩ cùng cấp trúng từng ấy đòn đừng nói là đứng mà bò đi được đã là một kì tích rồi, tu sĩ nửa bước sơ nhập tiên đạo cũng không phải để nói chơi, tuy công kích của Lâm Đĩnh cũng gây ra rất nhiều tổn thương cho Nguyễn Trường nhưng chỉ cần Nguyễn Trường khôi phục lại năng lực nhận biết thì đó chính là ngày tàn của Lâm Đĩnh hắn rồi.
-Không được cứ tiếp tục thế này thì thằng khốn kia sẽ hồi phục lại mất, móa ta liều mạng vậy không thành công cũng thành thần.
Nghĩ là làm Lâm Đĩnh liền tụ lực ngấm ngầm phát động Bạo kích trong khi Nguyễn Trường ở phía đối diện vẫn ngấm ngầm vận công chịu đựng chờ đợi thời cơ phản kích, hai mắt Nguyễn Trường cũng đã lờ mờ hồi phục lại.
Liên tục ba quyền được tung ra nhưng đòn Bạo kích Lâm Đĩnh chờ mong vẫn chưa thấy đâu, trong khi Nguyễn Trường đã lờ mờ đón đỡ lộ tuyến công kích của hắn.
Quyền thứ tư đập xịt…..
Quyền thứ năm đập xịt tiếp….
Mồ hôi lạnh đã túa ra lấm tấm trên trán Lâm Đĩnh, lại nhìn thằng cha kia đã có thể chuẩn xác đỡ đòn của mình anh chàng sợ đến nhảy dựng lên, cứ nghĩ đến hậu quả khi thằng cha kia khôi phục hoàn toàn là Lâm Đĩnh lại thấy lành lạnh trong lòng, chỉ sợ đến lúc đó muốn chết cũng khó đó nha, càng nghĩ càng sợ anh chàng càng dốc sức liều mạng.
Quyền thứ sáu tiếp tục xịt….
Quyền thứ bảy lại xịt tiếp…..
Lúc này trong lòng Lâm Đĩnh đã lạnh quá nửa “Xong cmn rồi! trời ạ cái tỉ lệ ch* chết 1/10 xui xẻo nhất này cũng để ta gặp được, ta xxoo cả nhà nó.”
Dường như cái Lâm Đĩnh càng gấp thì Bạo Kích anh chàng mong chờ bấy lâu càng khó xuất hiện thì phải.
Quyền thứ chín vẫn………xịt.
Nguyễn Trường phút giây này gần như hai mắt đã hoàn toàn khôi phục, nhẫn nhục bấy lâu cuối cùng đã đến giờ phút báo thù đã đến, khẽ nhếch môi nở nụ cười dữ tợn, hai mắt Nguyễn Trường bầm dập vằn lên những tia máu nhìn về phía Lâm Đĩnh khiến hắn suýt tý thì sợ đến nỗi đứng tim lập tức quỳ xuống đầu hàng.
Sợ đến tuột cùng cũng có một chỗ tốt đó chính là thần kinh tê liệt tạm thời à nha, trong khoảnh khắc trong đầu Lâm Đĩnh trống rỗng, toàn thân trên dưới lực lượng như được thoát khỏi kìm nén theo bản năng đều điều động hết lên quyền đầu, một cảm giác tràn trề sức mạnh tràn ngập toàn thân Lâm Đĩnh.
Đột nhiên một tiếng "rít " “ít...” chói tai kéo dài bất chợt vang lên, nắm tay Lâm Đĩnh lấp lóe ánh sáng mờ mờ với một tốc độ khó tin đánh về đánh về phía Nguyễn Trường, nhanh đến nỗi cho dù Nguyễn Trường đã hoàn toàn khôi phục thị giác cũng chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, cơ thể theo bản năng lập tức vận công chống cự, sau đó chính là khung ngực của hắn lập tức lõm vào trong cả người như bị một ngọn núi đâp vào văng thẳng ra khỏi sàn đấu, “ầm” một tiếng bụi đất mù mịt vang lên, Nguyễn Trường lập tức phun ra một ngụm máu sau đó lập tức ngất đi.
Những người dưới đài tốt xấu gì cũng là kẻ tu hành vốn thấy tình thế biến chuyển, cứ tưởng lần này Lâm Đĩnh chết chắc rồi ai ngờ trong giây lát lại thấy được Nguyễn Trường như một bao cát bị người ta đánh văng ra khỏi đài bất tỉnh nhân sự, biến hóa nhanh đến mức khó mà tin được, cả đám dưới đài trong khoảnh khắc lạnh ngắt như tờ.
Trên đài chỉ còn lại mỗi thanh âm thở dốc liên hồi của Lâm Đĩnh là có thể nghe thấy rõ ràng, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đúng là những người dưới đài không ai có thể thấy được, ngay cả những tu sĩ phàm cảnh tầng chín cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được chút gì đó mà thôi.
Một mình Lâm Đĩnh đứng trên đài cao thở hồng hộc, sắc mặt thì tái xanh tái mét như thể bị táo bón kinh niên, đã thế toàn thân anh chàng thi thoảng còn khẽ run lên nhè nhẹ, hau hàm răng cũng theo đó mà vang lên canh cách.
“Nhìn con hàng không có tiền đồ này mà bổn tọa thật mất mặt!”
Tác giả:
-Con nhà nguời ta lên đài thua thì bỏ đi, nhưng đằng này là thắng đó, không mũi hếch lên trời trong mắt không nguời, tỏ rõ phong độ cao thủ bễ nghễ tứ phương thì cũng thôi đi, ít ra cũng phải uỡn ngực, vểnh mông, hào quang bạo phóng, ánh mắt lúng liếng đa tình, tài sắc kiêm thu đêm đêm hoan lạc chứ lậy!
-Sặc hình như nhầm cmn đề, e hèm! nói ngắn gọn là phải tỏ rõ uy phong của người chiến thắng, bà nội nó ngươi nhìn lại mình coi, có thấy khí thế của người chiến thắng đâu không? Ta nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy giống một tên bị trĩ kinh niên hơn, thật đúng là quá mất mặt mà!.
Lâm Đĩnh:
-ĐCM nó đúng là khinh người qúa đáng! Thằng thớt kia nguơi có biết là tức nuớc vỡ bờ không hả? con giun xéo lắm cũng quằn nha!
Lâm Đĩnh:
-Mịa kiếp cái gì mà trĩ kinh niên, có ngươi mới bị ấy, thật bức con m* nó xúc!
Lâm Đĩnh:
-Nói cho nhà ngươi biết bà nó! Ngươi thử tay bị trật khớp, cong queo mấy chỗ, lục phủ ngũ tạng cũng lung lay vài cái xem thế nào? Với lại bố đây đánh ngã thằng lại cái kia dễ dàng lắm chắc! móa nó! ăn một đấm từ lúc đầu bây giờ vẫn còn đau ê ẩm đây này, đã thế đánh người thì không cần dùng sức à? Chả phải Lão Tử binh pháp có câu “giết địch một ngàn tự tổn chín trăm” sao? Ông đây chưa lăn quay ra khóc rống lên đã là trâu lắm rồi, nguơi còn muốn thế mịa nào nữa?
Tác giả:
-Đậu xanh rau má, ta đây mới nghe Tôn Tử binh pháp chứ chưa thấy qua Lão tử binh pháp là cái dạng gì? đừng nói với ta là mấy chiêu “lão hán đẩy xe bò, kéo cày qua núi, thiếu nữ tọa thiền căn nhá....vv”
-Còn nữa, giết địch tổn thất chín thành thì còn làm ăn chó má gì nữa, có khá gì đồng quy vu tận đâu cơ chứ!
-Cuối cùng chính là bà nó! nguơi tỏ chút khí khái nam nhi đi có đuợc không hả?
-Là đàn ông thân cao mét tám, có thể đứng đái giữa đời, trên vai gánh cả bầu trời hào hùng biết bao!
-Nhưng, ta phi, ta phỉ nhổ, ngươi đái ra một bãi rồi tự nhìn lại mình xem, hơi tý là mở miệng kêu ca, xuớc da tý chút là lại gào lên như heo chọc tiết, thử hỏi trên thế gian nào có đấng nam nhi đại trượng phu nào như thế không!
Tác giả vừa rủa vừa tiếc “chỉ hận rèn sắt không thể thành thép.”
Bây giờ trong lòng Lâm Đĩnh nghẹn khuất gần chết oán thầm “Mịa kiếp, đúng là đứng nói không đau lưng mà, ngươi nói thì hay lắm sao không thử rơi vào tình trạng của ta đi mà tỏ rõ bản lãnh đàn ông.”
Dù sao Lâm Đĩnh cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng nhưng chả dám hó hé câu nào, bất đắc dĩ đành cam chịu số phận cho thằng thớt lên đời dạy bảo “Hài! ai bảo người ta là dao thớt còn mình là thịt cá cơ chứ, ta hận...ta hận.. a.!”
Mang theo khuôn mặt hơi tai tái nhưng vô cùng kiên định bước từng bước xuống đài, mọi người xung quanh không tự chủ được mà tách ra được một lối đi cho người chiến thắng.
Thấy Lâm Đĩnh “thắng không kiêu bại không nản”, rất có phong độ của một đời anh kiệt, ngay cả vinh quang chiến thắng cũng không nán lại trên đài một phút nào để hưởng thụ, những người ở đây không tự chủ được mà có chút ít tán thưởng, dù sao một tu sĩ tầng bảy chiến thắng một tu sĩ Phàm cảnh tầng chín cao hơn bản thân đến hai cấp, nếu bảo trong lòng không có chút đắc ý nào thì quả là quá dối trá rồi, ít ra phân nửa số người ở đây nếu có chiến tích như vậy ắt hẳn phải khoe khoang một hồi, mũi hếch hết cả lên trời thầm suy nghĩ “ông đây không phải đệ nhất thì đếch có thằng nào là đệ nhất cả.”
Thân hình Lâm Đĩnh lảo đảo nhưng vẫn vô cùng vững vàng tiến về phía trước, hai mắt sáng quắc như chim ưng, từ từ bước đến trước mặt một khuôn mặt vô cùng bỉ ổi, không nói hai lời lập tức túm cổ tên này gào lên.
-Hắc hắc ta thắng rồi, chú mày có phải là nên làm chút gì đó không.
Vừa nói hắn vừa móc từ trong người ra cái phiếu cá độ lúc đầu.
Tên mồm to bây giờ mặt mũi đã tái xanh tái mét chỉ hận không thể ra tay tru sát thằng cha trước mặt này ngay lập tức.
Lâm Đĩnh vừa nói xong thì người xung quanh lập tức như hóa đá, có người lập tức nói lên suy nghĩ trong lòng.
-Sặc! thằng cha này cũng bà m* nó cực phẩm à nha, thì ra là hám tiền, thể nào bị thương nặng thế mà vẫn cố lết được đến đây.
Mọi người xung quanh cũng lập tức ồn ào cảm thán hẳn lên.
-Tiền bạc có thể xui khiến được ma quỷ nha!
-Đâu chỉ có thế lần này tên kia thật là phát tài rồi, 3 khối đá Càn khôn hiện giờ chính là 30 viên đó, ngay cả ta cũng thèm rỏ rãi đây này, nói mới nhớ, trời ạ! tại sao lúc đầu ta lại không đặt tên kia thắng cơ chứ, tỷ lệ là 1 ăn mười đó! A... a... Đá Càn khôn của ta.!!
Những điều mọi người xung quanh nói đều lọt hết vào tai Lâm Đĩnh nhưng hắn lúc này hoàn toàn mặc kệ chỉ chăm chú túm cổ tên kia mà đòi nợ, trong lòng thì nghĩ thầm: Vinh quang chiến thắng là cái rắm chó gì, làm sao mà bằng được vàng thật bạc thật của ta, “tiền” có thể cứu mệnh, có thể xui ma khiển quỷ, quan trọng nhất có tiền là có thể kiếm gái à! chẹp, chẹp chảy cả nước miếng rồi đây này.”
Lâm Đĩnh càng nghĩ dâm ý càng tuôn trào, bất giác lại nắm cổ tên kia chặt thêm vài phần khiến hắn cho tên miệng rộng hết đường cục cựa.
Tên miệng rộng tâm trạng muốn chết bây giờ cũng đã có, thầm hận thằng cha trước mặt đến nghiến răng nghiến lợi.
Vốn tên miệng rộng định lẳng lặng chuồn đi sau đó trốn đi đâu một thời gian là xong, bây giờ thì hay rồi thằng khốn này lại tìm đến tận cửa, đã thế lại còn gào to lên như thể sợ thiên hạ không loạn, giờ mà có bản lĩnh phi thiên độn địa cũng không được nữa rồi, xung quanh tên miệng rộng lúc này có vô số ánh mắt bất thiện đang nhìn chằm chằm, nếu lúc này hắm mà dám quỵt nợ đảm bảo một lúc sau chỉ sợ trong người có cái gì cũng phải “phọt” hết ra.
Lâm Đĩnh thấy tên miệng rộng mồ hôi đổ như mưa, sắc mặt tái mét run rẩy thì quát lên.
-M* kiếp mau thanh toán cho đại gia đi còn đứng đần ra đấy làm gì.
Tên miệng rộng:
-Ngươi .....!!
Lâm Đĩnh:
-Ngươi cái gì mà ngươi, thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, đừng lảm nhảm nữa mau đưa đây hay để ta tự tay động thủ hả?
Tên miệng rộng lần này thật đúng là cùng đường mạt lộ rồi đành phải nín nhịn ngoan ngoãn tiếp lấy phiếu cược, sau đó run lẩy bẩy móc từ trong người ra một cái bọc nhỏ.
Lâm Đĩnh vừa nhìn hai mắt liền sáng lên, không đợi hắn đưa đến trước mặt đã trực tiếp giựt lấy mở ra đếm.
Tên miệng rộng thấy thế cơ thể gần như hư thoát, xém tý thì chết giấc ngay tại chỗ, trong lòng đau đớn như có ai đó lấy dao cắt từng miếng thịt của hắn ra vậy, tích cóp cả đời cuối cùng lại bị người ta giựt đi ngay trước mặt mình thử hỏi cái cảm giác đó nó ra sao?
Lâm Đĩnh vừa mở cái túi ra thì một luồn sáng nhẹ nhàng liền lập tức phóng lên cao, chỉ là điều đó cũng không thể cản trở được vô số ánh mắt vốn có thị lực vượt xa người thường.
-Một viên, hai viên, ba viên......31 viên.
Theo giọng đếm lẩm nhẩm của Lâm Đĩnh là từng tiếng thở dốc liên hồi vang lên, từng đạo ánh mắt nóng bỏng chỉ hận không thể một ngụm nuốt sạch cái túi trên tay hắn, chỉ là cho dù có thèm nhỏ rãi thì cũng không có ai to gan đến nỗi ra tay cướp đoạt giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này, vì vậy thèm thì cũng chỉ là thèm mà thôi.
Tất cả có ba mươi mốt viên Đá càn khôn như những viên bi tỏa sáng lập lánh, Lâm Đĩnh thò tay móc ra một viên đá Càn Khôn nhét vào tay tên miệng rộng đang thất hồn lạc phách rồi nói.
-Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, không cần thối lại làm gì!
Không nói thì thôi vừa nói thì tên miệng rộng lập tức phun ra một ngụm máu tươi ngất xỉu tại chỗ, xem tình trạng thương thế có vẻ còn ghê hơn cả bản thân Lâm Đĩnh hắn.
Lâm Đĩnh:
-Chậc chậc! sức chịu đựng kém thế à? không phải chỉ là ba mươi viên đá Càn không thôi sao? Việc gì phải thế.
Những người xung quanh nghe hắn nói thế hai mắt đều đỏ lên trong lòng thầm mắng “M* kiếp thằng khốn nói thì hay lắm, chỉ là ba mươi viên đá Càn Khôn thôi à? được tiện nghi rồi còn khoe mẽ.”
Đút cái bọc đựng chiến lợi phẩm vào người, Lâm Đĩnh chậm rãi bước đi rời khỏi cái Thí luyện trường này, mọi người xung quanh khẽ nhích người nhường ra một lối đi cho hắn, nói thật là Lâm Đĩnh cũng rất muốn chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi lộn xộn này, nhưng quả thật là hắn bị thương quá nặng rồi có muốn nhanh cũng không được, nếu không phải có tín niệm “phát tài kiếm gái” chống đỡ trong đầu thì anh chàng đã gục ngay tại chỗ từ thời tám hoánh nào rồi.
Lâm Đĩnh biết mình ngã xuống ở đây thì nhiều nhất chịu chút đau khổ mà thôi, sau đó nhất định sẽ có người chăm sóc đàng hoàng, nhưng số đá Càn Khôn trong người chỉ sợ là vô duyên với hắn, “Má ơi cứ nhìn mấy ánh mắt như lang, như sói ở hai bên như muốn lột trần cả người hắn ra ngay đến cái quần lót cũng không tha là cõi lòng Lâm Đĩnh đã lạnh toát cả rồi.”
Bước ra khỏi khu Thí luyện trường Lâm Đĩnh khẽ thở phào một hơi, sau đó cẩn thận khép nép tiến đến chỗ lão giả tiếp đón trả lại cái lệnh bài thí luyện, rồi liền nhanh chân tót về cái ổ chuột của mình chỉ sợ chậm chễ sinh biến cố gì thì hắn chỉ có khóc không ra nước mắt.
Thực ra Lâm Đĩnh cũng không cần phải cẩn thận như thế nơi này là núi Thông Thiên, cũng chả phải là hang ổ cường đạo trong truyền thuyết, ba mươi viên đá Càn khôn đối với hắn có vẻ rất lớn nhưng đối với những kẻ có thực lực thì chưa chắc đã để ý đến chút tài vật như vậy, trừ phi đời quá đen.
Khi về đến cái ổ chuột của mình hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cơ thể không thể chịu đựng được nữa nữa lập tức ngất đi.
Chỉ là Lâm Đĩnh cũng không biết tất cả hành động của hắn ngày hôm nay đã hoàn toàn rơi vào trong mắt của hai người.
Trên đỉnh Thông Thiên quanh năm mây mù bao phủ, trong một căn nhà cỏ rách nát có hai bóng người một già, một trẻ đang ngồi nhâm nhi cốc trà chiều, trước mặt một già một trẻ này chính là một cái vách tường, nhưng không hẳn là vách tường.
Thực ra trước mặt một già một trẻ này vẫn chỉ là cái vách đất bình thường, chỉ là trên đó được gia trì thêm một phép thần thông "Chiếu ảnh thuật".
Tác giả: Nói đơn giản là các ngươi cứ tượng tượng đang xem phim HD độ nét cao màn ảnh rộng vậy.
Nếu bây giờ anh Đĩnh của chúng ta ở đây đảm bảo sẽ chảy nước miếng ròng ròng, thử nghĩ mà xem nếu học được phép này thì làm gì có mỹ mữ tắm rửa nào có thể thoát khỏi đôi tặc nhãn của hắn ta cơ chứ, "chính là mình trần trùng trục ra trận mà lậy, ta đây cũng chảy nước miếng rồi!"
Lão già trong phòng sao khi xem song đoạn hình ảnh trên tường liền phất tay một cái, tức thì đoạn hình ảnh trên liền biến mất không chút dấu vết, như chưa tường xuất hiện qua vậy.
Làm xong chuyện này lão ta liền quay qua hỏi người thanh niên bên cạnh.
-Trung Cơ ngươi thấy thằng nhóc này thế nào?
Thì ra người thanh niên ngồi bên cạnh lão ta chính là Trịnh Trung Cơ người đã mang Lâm Đĩnh về núi Thông Thiên.
-Hắc hắc, con cảm thấy thằng nhóc này thân thể có chút mạnh mẽ thái qúa, trên người có lẽ có bí mật gì đó.
Lão già nghe thế thì khẽ trầm ngâm rồi nói.
-Bí mật? Người sống trên đời ai mà không có bí mật cơ chứ, chúng ta không nhất thiết phải tra đến cùng, việc gì làm quá cũng không tốt, cái ta cần biết chính là thằng nhóc này có thể là gian tế địch quốc không thôi, còn bí mật của cá nhân hắn ta không có hứng thú.
Trịnh Trung Cơ nghe thế thì dường như có điểm ngộ ra rồi nói.
-Con đã đích thân đi điều tra rồi, tuy thân phận của thằng nhóc này có điểm kì quặc nhưng có thể khẳng định nó không thể là gian tế của địch quốc được.
Lão già:
-Ngươi chắc chứ?
Trịnh Trung Cơ:
-Con chắc chắn!
Lão già:
-Tốt! vậy thì không cần có kị gì nữa, từ nay hắn chính là một thành viên ngoai vi của tộc ta, còn nữa, thằng nhóc đó cùng với mấy đứa nhỏ khác hình như đang tạo thành một đội, chuẩn bị làm cái nhiệm “Chiến Tranh Thí Luyện” sắp tới có phải không?
Trịnh Trung Cơ:
-Đúnh vậy cha à! Thế thì có vấn đề gì sao?
Lão già:
-Đương nhiên là có vấn đề rồi, thằng đầu đất này! tốt xấu gì người ta cũng đã cứu em của ngươi, lại không phải gian tế của địch quốc, chúng ta đương nhiên cũng không thể cứ thế mà làm ngơ chứ?
Trịnh Trung Cơ nghe thế liền hiểu ra.
-Àh! nghe cha nói con mới nhớ ra đó hề hề, đúng thật là xém tý quên mất, không khổ là cha già của ta suy nghĩ chu đáo thật!
Lão già nghe thế thì gân xanh đầy trán tức xì cả khói.
-Thằng lỏi con, lâu rồi không ăn đòn nên ngứa da à, cha ngươi còn đang tráng niên khỏe mạnh thế này già ở đâu mà già?
Vừa nói lão ta liền cốc một phát lên đầu Trịnh Trung Cơ bên cạnh, khiến anh chàng đau đến méo miệng nhưng không dám nói gì chỉ đành oán thầm trong lòng.
-Lão già chết bầm, ngươi tự kiếm gương soi lại mình coi, rõ ràng bộ dạng sắp xuống lỗ đến nơi rồi mà còn không cho người ta nói.
Lão già nói:
-Được rồi! Không nói nữa ngươi cầm lấy bộ pháp kì này mang đến chỗ thằng nhóc kia cho nó làm đồ bảo mệnh đi.
Nói rồi không biết lão ta móc từ đâu ra một bộ năm cây cờ, mỗi cây chỉ dài khoảng hai gang tay, cán cờ màu đen to bằng ngón út không biết là chất liệu gì đúc thành, lá cờ hình tam giác phân biệt chia làm năm màu, trên mỗi lá đều có khác những đồ hình kì lạ mang phong cách cổ xưa huyền ảo.
Vừa nhìn thấy bộ pháp kì này Trịnh Trung Cơ liền giật mình:
-Ngũ hành kì! Cha à người đúng là chịu chơi thật đó, bảo bối cỡ này mà cũng đành lòng đưa ra, nhớ năm đó ta năn nỉ xin ông gãy cả lưỡi mà cũng chả chịu cấp cho ta, lần này thì hay rồi một phát lấy ra đưa luôn cho thằng nhóc kia, đúng là quá bất công mà! Không biết thằng nhóc kia có phải con tư sinh của ông không nữa?
Lão già nghe thế thì cáu cả tiết:
-Lỏi con bảo ngươi đưa thì ngươi cứ đưa đi, dám ở đây nói xấu bố của mày hả, người ta cứu em của ngươi, đừng nói là một bộ lệnh kì nho nhỏ, nếu được ông đây còn muốn lấy tiên kinh trấn tộc cho thằng nhóc kia xem để tạ ơn nữa kìa!
Trịnh Trung Cơ nghe thế thì trong lòng thầm cảm động nhưng ngoài miệng lại lẩm nhẩm.
-Rõ ràng là trong lòng có tật giật mình thẹn quá hóa giận mà lại.
Lão già:
-Thằng lỏi con! ngưoi đứng lại cho ta!
Trịnh Trung Cơ vừa nói xong liền cảm thấy không ổn, nhanh tay vơ lấy bộ pháp kì chuồn mất dép, loáng cái đã mất hút bóng dáng chỉ còn lại một mình lão già đang nổi điên trong nhà cỏ.
Hai người trong nhà cỏ trên đương nhiên là lão tộc trưởng đáng khinh, cùng với thằng cha đô con Trịnh Trung Cơ lần trước dọa cho Lâm Đĩnh xém tý vãi đái ra rồi.
Những chuyện đó Lâm Đĩnh hoàn toàn không biết, giờ này anh chàng sau một giấc ngủ sâu liền bắt đầu tỉnh dậy vận công chữa thương, phải nói là lần trước tuy chiến thắng nhưng hắn cũng phải trả một cái giá nhất định, nếu lần đó không phải ở thí luyện trường mà là chiến đấu sinh tử không có gì cố kỵ thì Lâm Đĩnh hắn có lẽ đã chết đến không thể chết hơn rồi.
Từ đó cho thấy vượt cấp chiến đấu cũng không phải như trong tiểu thuyết dễ ăn như vậy, không trả cái giá thảm trọng là không được, tuy lần này bị thương rất nặng nhưng Lâm Đĩnh không phải không có thu hoạch, áp lực tu sĩ tầng chín đỉnh cao mang đến cho hắn vô cùng lớn, làm cho bình cảnh tăng tiến tu vi tầng tám khiến hắn đau đầu có chút buông lỏng, và càng làm cho hắn hiểu rõ chênh lệch giữa hai bên, lần sau có cho tiền cu cậu cũng không dám bí quá hóa liều như lần này nữa, gặp phải tu sĩ tầng chín từ xa biện pháp đối phó tốt nhất chính là xách dép mà chạy.
Ngoài ra chân khí trong cơ thể hắn cũng càng ngày càng cô đọng hơn, nguyên khí đặc dị nén ép từ khối Huyền Ngọc lần trước được hắn tinh luyện, cất chứa trong khí hải liên tục tràn ra tẩm bổ thân thể Lâm Đĩnh, cứ theo tiến độ này có lẽ việc tu vi Lâm Đĩnh đột phá Phàm cảnh tầng bảy lên tầng tám chỉ cần chút cơ duyên nữa thôi, tuy nguyên khí Huyền Ngọc chỉ nhỏ bằng hạt đậu lại liên tục trào ra, nhưng Lâm Đĩnh lại không hề cảm thấy nó vơi đi một chút nào cả dường như nguyên khí chứa trong đó là vô cùng vô tận vậy.
Liên tục vận công chữa thương, máu huyết trong người của hắn sôi trào lưu chuyển liên tục trong thân thể, phát ra những tiếng ầm ầm như có từng thác nước ẩn trong thân thể vậy, xương cốt hắn văng lên canh cách nghe rợn cả người, khó có thể tưởng tượng là thân thể hắn mạnh mẽ đến cỡ nào.
Toàn thân Lâm Đĩnh như bừng sáng, tỏa ra từng đợt quang điểm thần thánh, cứ kéo dài như vậy đại khái khoảng nửa ngày thì tất cả liền bình ổn lại, toàn bộ dị tượng đều biến mất Lâm Đĩnh liền chậm rãi mở mắt ra.
Thân thể hắn bây giờ đã không có gì đáng ngại nữa, có lẽ chỉ vài ngày nữa là sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, cũng do thể chất của Lâm Đĩnh đã được cải tạo vượt xa người thường, nếu không anh chàng cho dù có tiên kinh chữa thương mà bị thương nặng như vậy cũng phải liệt giường vài tháng.
Lâm Đĩnh cảm thấy thân thể mình đã tạm ổn liền đứng dậy đẩy cửa bước ra.
Chỉ là vừa đẩy cửa ra là anh chàng xém tý nữa va phải một người
Đang định mở mồm chửi ầm lên là tên nào không có mắt đứng chặn ngay cửa, nhưng khi nhìn rõ mặt người đến thì những lời đang định phun ra liền bị anh chàng nuốt ngược trở lại.
-Là ngươi!
-Phải chính là ta, hắc hắc Lâm Đĩnh đã lâu không gặp rồi nhỉ?
Thì ra người mà hắn suýt bị chửi văng máu chó chính là Trịnh Trung Cơ vừa từ trên chỗ lão già Trịnh Anh Thần kia đến.
Lâm Đĩnh vừa nhìn thấy tên này liền nhớ đến tao ngộ bi thảm lần trước của mình, da đầu liền khẽ run lên cẩn thận đối đáp.
-Phải, phải đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!
Trong lòng anh chàng hận không thể xông lên đạp vào cái bản mặt tên khốn này cho hả cơn giận trong lòng, chỉ là anh chàng vẫn còn tự biết mình biết người, thằng cha này cái khác không nói, đừng nhìn hắn ta tươi cươi hớn hở, bản mặt đôn hậu thật thà mà lầm, Lâm Đĩnh vẫn còn nhớ tên ác ma này lần trước gài cái gì mà “cổ trùng, cấm chế, độc dược mãn tính gì gì đó” lên người hắn, đến bây giờ nghĩ lại mà trong lòng anh chàng vẫn lạnh toát đây này.
Mà cho dù không có cái cổ trùng, cấm chế gì gì đó thì Lâm Đĩnh hắn cũng không dám loạn động, chỉ xét về tu vi sâu không lường được của tên khốn trước mặt này thì cũng đủ cho Lâm Đĩnh hắn vạn kiếp bất phục cả ngàn lần rồi, thế nên anh chàng vô cùng thành thật trước mặt Trịnh Trung Cơ.
Thấy thái độ của Lâm Đĩnh có vẻ không giống với lần trước gặp mặt lắm nhưng Trịnh Trung Cơ cũng không nghĩ nhiều liền nói.
-Lâm Đĩnh à lần trước gặp mặt vội vàng ta cũng chưa kịp cảm ơn ngươi đã cứu Cơ Cảnh, nghĩ lại thật là thất lễ quá, nhưng thôi muộn còn hơn không, nay ta đến đây đầu tiên là thật lòng tạ ơn ngươi đã chiếu cố Cơ Cảnh, hai là mong ngươi đừng chê nhận lấy bộ “Ngũ hành pháp kì” này coi như chút quà mọn của núi Thông Thiên ta.
Vốn lần trước gặp mặt thằng cha Trịnh Trung Cơ này không phải kỷ niệm tốt đẹp gì, Lâm Đĩnh đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ xem tai họa ập đến, nhưng đột nhiên lại bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập vào đầu khiến cu cậu choáng váng.
Cũng may anh chàng liền rất nhanh tỉnhtáo lại, mau tay chụp lấy bộ pháp kỳ này rồi nói.
-Không chê, không chê hê hê! sao ta có thể chê được cơ chứ, chà chà mấy cây cờnày thấp nhất cũng là tiên khí hay thần khí gì đó chứ hả? Có phải phất một cáinúi sông vỡ nát, nhật nguyệt ảm đạm, thần cản sát thần phật cản sát phật không?
Trịnh Trung Cơ nghe thế cơ mặt khẽ giật giật, vốn còn tưởng thằng cha này tínhtình có gì thay đổi, bây giờ chỉ sợ so với lần đầu gặp da mặt đã dày lên khôngít.
-Lâm Đĩnh ngươi khẩu vị cũng lớn quá đó, tiên khí, thần khí không có, năm cây cờnày chỉ là một bộ pháp khí đặc thù mà thôi!
Lâm Đĩnh vừa nghe thế thì có vẻ thất vọng, Chư Thiên dường như biết được tronglòng hắn đang nghĩ gì liền khẽ mỉm cười nói.
-Ha ha ngươi cũng không cần như thế, bộ Ngũ hành pháp kỳ này cũng không phải làloại pháp khí bình thường đâu, nếu biết cách dùng tốt thì có thể sánh ngang mộtkiện pháp bảo đấy.
Người tu luyện theo cảnh giới ngày càng nâng cao thì có thể sử dụng được nhữngpháp khí uy lực càng mạnh, như Sơ nhập tu giả thì có thể sử dụng Linh khí, Chântu luyện giả thì có thể sử dụng Pháp bảo, càng lên cao thì vũ khí sử dụng uy lựccàng mạnh mẽ, nhưng cũng cần cảnh giới tương ứng mới có thể thôi động, giốngnhư một đứa trẻ thì chỉ có thể sử dụng một thanh đao 3kg nhưng một người trưởngthành lại có thể sử dụng thanh đao 10kg vậy.
Thực ra trong lòng Lâm Đĩnh cũng biết Tiên khí, Thần khí gì gì đó có đặt trướcmặt thì hắn cũng không nhấc lên nổi, chứ đừng nói gì mang nó đi chém giết, ngaycả bộ pháp kỳ trước mặt này chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể nhìn mà thèm thôi chứ đừngmong sờ mó gì đến.
Đang lúc tâm trạng Lâm Đĩnh đã gần chìm xuống đáy cốc thì Chư Thiên lại lên tiếng.
-Ha ha có phải ngươi đang nghĩ bộ pháp kỳ này với cảnh giới hiện giờ của ngươithì không thể thôi động được có phải không?
Nghe thế thì Lâm Đĩnh khẽ giật mình, trong lòng lóe lên hy vọng hỏi dồn.
-Không lẽ có phương pháp nào có thể giúp ta khu động được nó sao?
Chư Thiên nghe thế liền gật đầu khiến hô hấp của Lâm Đĩnh trong phút chốc bỗngdồn dập cả lên, “trời ạ! thử nghĩ mà xem tu sĩ Phàm cảnh trong người chưa cópháp lực lại có thể sử dụng Pháp khí, giống như một người cầm súng và một ngườicầm đao chiến đấu với nhau vậy, nếu dùng tốt chính là miễu sát đó, trong cùng cấpchỉ sợ là không có đối thủ à nha.”
Thấy hô hấp Lâm Đĩnh ngày càng nặng nề, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng , khóemôi Trịnh Trung Cơ khẽ nhếch mở miệng nói.
-Như ta đã nói đây là một bộ pháp kỳ đặc thù, chỉ cần là tu sĩ đều có thể độngdụng được, đương nhiên là cần phải có một phương pháp xử lý đặc thù mới có thểđể cho tu sĩ Phàm cảnh khu sử .
Nhìn Lâm Đĩnh gấp đến độ luống cuống, nói năng lộn xộn, như kiến bò trong trảoTrịnh Trung Cơ liền phá lên cười rồi nói.
-Ha ha, ngươi cũng không cần như vậy, cờ đã đưa cho ngươi rồi chẳng lẽ ta còncó thể lấy lại hay sao? đừng gấp phương pháp sử dụng sẽ đưa cho ngươi ngay đây.
Vừa nói xong Trịnh Trung Cơ liền điểm một ngón tay lên trán Lâm Đĩnh, vô số tintức liền ập vào trong đầu hắn, phải mất một lúc sau Lâm Đĩnh mới có thể hồi tỉnhlại, đang định chắp tay thi lễ thì Trịnh Trung Cơ vốn đứng đó đã biến mất tựbào giờ, hơi ngẩn ra một chút rồi Lâm Đĩnh liền khẽ khom người vái một cái, sauđó quay người vào phòng đóng cửa bế quan.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đĩnh được sờ tận tay món đồ cao cấp như vậy, thế chonên bây giờ trong lòng Lâm Đĩnh vô cùng hưng phấn, vừa đóng cửa xong liền lập tứcmóc bộ Pháp kỳ ra xem.
Bộ pháp kì này không biết làm bằng vật liệu gì mà sờ lên cảm giác rất mượt mà,trơn bóng như da thịt thiết nữ khiến Lâm Đĩnh yêu thích không muốn buông tay.
Trên mỗi lá cờ đều được khắc họa từng bức đồ án huyền ảo, thi thoảng dường nhưcòn khẽ nhấp nháy như muốn sống lại, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật.
Càng nhìn Lâm Đĩnh càng ngứa ngáy chỉ hận không thể lập tức luyện hóa toàn bộ,bước đầu tiên chính là chích máu nhận chủ, sau đó chính là sử dụng chân khítrong cơ thể ân cần chăm sóc, tế luyện đến khi nào đạt được một tia liên hệ vớimột lá pháp kì trong đó, coi như là đã thành công một nửa, với thực lực của LâmĐĩnh hiện nay cho dù liều mạng dốc sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhập chủ mộtlá pháp kì trong đó mà thôi.
Đang lúc định bắt tay vào luyện hóa thì sách linh trong đầu hắn liền bất ngờlên tiếng.
-Này Lâm Đĩnh có phải ngươi muốn theo phương pháp kia luyện hóa pháp kì không?
Nghe được sách linh lên tiếng Lâm Đĩnh hơi giật mình, nhưng cũng biết con hàngnày nhất định không có việc thì không lên điện tam bảo, thế nên anh chàng vôcùng thành thật trả lời.
-Đúng vậy ta đang định luyện hóa chúng, chẳng lẽ ngươi cảm thấy phương pháp luyệnhóa có vấn đề gì à?
Sách Linh:
-Phương pháp luyện hóa thì không có vấn đề, chỉ là nếu ngươi làm như vậy thì chỉcó thể miễn cưỡng sử dụng một lá pháp kì, mà lại không thể phát huy đến uy lựccao nhất của chúng!
Lâm Đĩnh vừa nghe đến đây trong lòng khẽ động liền hỏi lại.
-Không lẽ ngươi có phương pháp khác có thể giúp ta khu động bộ pháp kì này?
Sách linh:
-Phương pháp thì đúng là có thật nhưng phải xem ngươi có muốn không cái đã, phảibiết có lợi tất có chỗ hại, chẳng có gì là hoàn mỹ đâu!
Lâm Đĩnh:
-Hừ, tình trạng của ta hiện giờ có lẽ ngươi đã rõ, cái tu tiên giới này cũng chảphải là nơi yên lành gì, mà thực lực của ta lại quá yếu, tùy tiện một tên tu sĩcó chút pháp lực trong người cũng đủ để cho ta chết cả vạn lần, nếu không may mắnđược mang đến núi Thông Thiên, nói xui xẻo một chút có lẽ giờ này đã bị ngườikhác giết chết hoặc vào bụng yêu thú từ lâu rồi.
-Nói cho cùng là cũng tại thực lực của ta quá yếu, nay có một lá bùa bảo mệnh ởtrước mắt ngươi bảo ta có thể không nắm lấy sao? Mà bùa bảo mệnh càng mạnh thìcơ hội sống sót của ta lại càng cao, cho nên ngươi có phương pháp gì có thể khusử bộ pháp kì này thì nói ra đi, uy lực càng mạnh càng tốt, cho dù phải trả giáđắt một chút cũng đáng, còn hơn là mất mạng.
Sách linh:
-Hắc hắc xem ra ta đã hơi xem thường ngươi rồi, ngươi có thể nhìn ra tình cảnhcủa mình coi như còn có chút đầu óc, muốn luyện hóa và phát huy uy lực của bộpháp kỳ này đến tận cùng thì có rất nhiều cách, chỉ là với thực lực của ngươibây giờ quả là quá yếu, cho dù luyện hóa hoàn toàn cũng chỉ miễn cưỡng phát huyra một phần trăm uy lực của nó mà thôi.
Lâm Đĩnh:
-Ta mặc kệ, một phần trăm thì một phần trăm, mau nói cho ta phương pháp luyệnhóa đi!
Sách linh:
-Đừng nóng, đầu tiên nếu ngươi muốn hoàn toàn sử dụng pháp kì, chỉ có một biệnpháp duy nhất là luyện hóa nó thành pháp khí bản mệnh, làm vậy chỗ tốt đươngnhiên là rất nhiều, có thể khu sử uy lực lớn nhất của pháp kỳ, nhưng chỗ dở lànếu để cho pháp kỳ bị tổn hại, nhẹ thì trọng thương, nặng thì ngươi cũng toiluôn!
Lâm Đĩnh nghe thế thì mặt có hơi tái nhưng suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.
-Sách linh với nhãn lực của ngươi thì bộ pháp kì này có thể chịu được công kíchcỡ nào?
Sách linh:
-Ta đã xem qua rồi, chất liệu bộ pháp kỳ này rất đặc biệt, ta cũng không thểhoàn toàn nhìn ra toàn bộ, nhưng chịu một kích toàn lực của Đại năng có lẽ khôngthành vấn đề.
Lâm Đĩnh nghe thế khẽ thở phào một hơi khẽ nói.
-Hừ! Đại năng à? Cũng không dễ gặp như vậy, với thực lực của ta bây giờ mà gặpphải cao thủ bậc đó có làm gì cũng vô dụng, ta cũng không tin số mình đen nhưchó mực, được rồi sách linh mau nói cho ta biết phương pháp luyện hóa đi.
Sách linh:
-Ngươi đã quyết tâm thì ta cũng không còn gì phải giấu nữa, còn nhớ Tâm LuyệnThuật lần trước ta dạy cho ngươi chứ, nó không những là bí pháp chế khí mà cònlà một môn tuyệt học luyện hóa pháp khí, nhưng như vậy là chưa đủ, để luyện hóahoàn toàn bộ pháp kỳ này, ngươi còn phải lấy tinh huyết bản thân làm vật dẫn,sau đó sử dụng Tâm Luyện Thuật khắc lên ấn ký của mình đạt đến tình trạng cộngminh với bảo vật, mới có thể thu vào trong cơ thể ân cần săn sóc, lúc cần thiếtcó thể lấy ra đối địch.
Lâm Đĩnh nghe sách linh nói xong liền không chút do dự làm theo, khẽ vung daolên cổ tay liền rách ra một đường lớn, máu huyết của Lâm Đĩnh liền phun ra nhưsuối ướt đẫm Ngũ Hành kỳ pháp khí, Lâm Đĩnh tuy đau muốn chết nhưng vẫn cắnrăng đề khởi tinh thần dụng tâm thi triển Tâm Luyện Thuật luyện hóa Ngũ Hành kỳ.
Sau một ngày một đêm cánh cửa phòng Lâm Đĩnh chầm chậm mở ra, một thân ảnh hưthoát, lung lay, với sắc mặt trắng bệch dọa người từ từ bước ra.
Lâm Đĩnh cũng không lường được là luyện hóa bộ Ngũ Hành kì kia lại khiến máuhuyết toàn thân của hắn tiêu hao mất một phần ba, nếu đổi lại là một người bìnhthường bị mất 1/3 máu huyết, thì có lẽ đã có nguy hiểm đến tính mạng rồi, cònmay Lâm Đĩnh hắn tu vi đã có chút thành tựu mới miễn cưỡng chịu được, nhưngcũng không phải dễ chịu gì, chỉ là trong lòng Lâm Đĩnh vẫn cảm thấy vô cùngđáng giá, thân thể hắn bây giờ yếu ớt đến mức tu sĩ Phàm cảnh tầng ba tầng bốncũng có thể dễ dàng đánh ngã, nhưng nếu là quyết đấu sinh tử thì chỉ sợ mườitên Nguyễn Trường chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Cố gắng ổn định thân hình Lâm Đĩnh liền gắng gượng đi gặp bọn Trương Bình Phàm.
Mới vài ngày không gặp, vừa nhìn thấy thân ảnh lung la, lung lay, da dẻ tái nhợt như người chết của Lâm Đĩnh bước đến, cả bọn liền vô cùng ngạc nhiện.
Trương Bình Phàm còn ác ý nghĩ thầm:
-Móa thằng này không phải từ khi chia tay đến giờ sáng, trưa, chiều, tối, ngày ba bữa thủ râm đều đều đó chứ!
Cũng may Vô Danh đầu óc cũng không đến mức đen tối như vậy, chỉ cho là con hàng này hành lạc quá độ mà thôi, thế nên khi Lâm Đĩnh bước đến hắn liền mở lời khuyên bảo trước.
-Hài! Lâm Đĩnh này, không phải ta nói ngươi, chú mày cũng thật là! Ta đây đương nhiên biết tuổi trẻ khí huyết phương cương, phong lưu khoái hoạt một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng cũng phải biết tiết chế à nha, phóng túng quá cũng không tốt đâu, ngươi tự xem lại mình đi, bây giờ là giữa trưa đó “bạch nhật tuyên râm” lâu lâu thử là được rồi đừng lạm dung quá!
Nghe được lời khuyên của Vô Danh khiến Lâm Đĩnh đột nhiên ngẩn cả ra, sau đó liền chửi um lên.
-Đậu xanh rau má, “bạch nhật tuyên dâm cái con khỉ”, ông đây là luyện công quá độ, lao tâm, lao lực nên mới thành thế này, tên khốn này, có phải muốn anh danh cả đời của ta trôi theo dòng nước hay không, hôm nay không nói rõ đừng trách Lâm Đĩnh ta trở mặt không nhận người thân!
Nghe Lâm Đĩnh gào thét thanh minh, bọn Vô Danh càng thêm tin tưởng phán đoán chính xác của mình, ngay cả Mộng Lan đứng thờ ở một bên cũng bĩu môi xem thường, đúng là càng bôi càng đen à.
Trương Bình Phàm đứng xem chỉ hận thiên hạ không loạn, ngứa miệng thêm dầu vào lửa:
-Hài! Ta hiểu, ta hiểu! luyện “song tu” đại pháp đương nhiên phải mệt rồi, quả là vất vả cho ngươi, đúng là lao tâm, lao lực quá độ, ngay cả chân cũng nhũn cả ra thế kia!
Lâm Đĩnh nghe thế thì nghẹn cả lại một cục, có khổ không nói nên lời, giơ tay chỉ mặt thằng béo kia khó khăn lắm mới phun được ra một câu.
-Ngươi….ng..ư…ơ….i thằng béo kia, ngươi ngậm máu phun người!
Vì tức quá nên khuôn mặt vốn trắng bệch dọa người của hắn lập tức đỏ ửng lên như gà chọc tiết, không nói hai lời lập tức đưa tay ra cho bọn kia bắt mạch để chứng minh sự trong sạch của bản thân “nói đi cũng phải nói lại, dù sao Lâm Đĩnh hắn cũng là người thuần khiết nha.”
Tác giả:
-Ọe ọe, ta phi, ta phỉ nhổ, “thuần khiết” cái con khỉ, nếu ngươi còn thân đồng tử, thì ông đây chính là xử nam ngây thơ mợ nó rồi, ta khinh bỉ ngươi thằng họ Lâm!
Lâm Đĩnh:
-Thằng tác giả kia ngươi thì hiểu cái quái gì, không nghe có câu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” sao? Thân ta tuy dạo chơi giữa vạn hoa, nhưng trái tim ta là một mảnh chân thành tha thiết, thế gian có mấy ai hiểu thấu được cõi lòng này cơ chứ, ngẳng mặt lên hỏi trời xanh “tình yêu của đời ta, em ới! em ở đâu?”
Tác giả:
-Ọc ọc, ọe ọe..................
Sau khi xem mạch xong Trương Bình Phàm liền nói:
-Hài! Thì ra là khí huyết thiếu hụt quá nhiều, thế mà không nói sớm, làm ta cứ tưởng chú mày trâu đến thế, ngày đêm chinh chiến chứ lậy, báo hại ông đây tự kỉ một hồi phí công!
Vô Danh cũng đồng cảm gật đầu nói:
-Ta đã bảo mà, nhìn tướng thằng này là biết yếu sinh lý, ngon lắm năm phút là phọt mịa nó ra rồi!
Nghe thế Lâm Đĩnh như hóa đá, càng nghẹn một cục ở trong lòng, nếu biết trước như thế có đánh chết anh chàng cũng không thanh minh làm gì, chỉ là có nói gì thì cũng đã muộn, dù sao năm phút có còn hơn không, nói nữa không khéo lại thành bất lực, vô sinh thì bỏ bu, đồn ra ngoài thì Lâm Đĩnh hắn làm sao còn có mặt mũi đi gặp người khác, nhất là ở đây còn một cô nàng xinh gái bên cạnh nữa chớ!
Lâm Đĩnh:
-Hừ! hừ! coi như ông đây sợ bọn bây đi.
Lâm Đĩnh với vẻ mặt hầm hừ không vui nói ra, nhưng sau đó dường như nghĩ đến cái gì trên mặt lại đột nhiên khẽ nở nụ cười, chỉ là nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng trông vô cùng đê tiện và bỉ ổi, khiến bọn Trương Bình Phàm đối diện chỉ muốn xông lên chỉnh sửa răng hàm mặt hội đồng cho thằng cha này.
Trương Bình nhìn con hàng này cười mà tự dưng thấy ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, càng nhìn càng đếch chịu được thế là anh chàng bắt buộc phải lên tiếng cảnh cáo.
-Ta nói Lâm Đĩnh này, không phải trúng gió đơ bà nó quai hàm rồi đó chứ, nhìn cái bản mặt của ngươi kìa, mụ nó thật là muốn đấm mà!
Bình thường anh Đĩnh nhà ta mà nghe thằng mập này ho lên một tiếng là đảm bảo sẽ co vòi rụt cổ lại ngay, chỉ là kẻ sĩ ba ngày chưa gặp sẽ khác xưa à nha, huống chi thằng này là tiểu nhân chính hãng mừ, có thù không báo hình như đếch phải là phong cách của Lâm Đĩnh hắn, nằm gai nếm mật đã lâu, nay sắp có cơ hội xả một ngụm ác khí, bảo sao anh chàng có thể bỏ qua cho được.
Lâm Đĩnh:
-Thằng mập béo ị kia, ai anh em gì với ngươi, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ, ta xem ngươi thật, con bà nó chán sống rồi, dám chỉ mặt Lâm Đĩnh ta mà mắng à, ông đây muốn quyết đấu với ngươi!
Trương Bình Phàm nghe thế liền ngẩn cả ra nghĩ thầm “Thằng này hôm nay không phải uống lộn thuốc đó chứ, hay là thần kinh có vấn đề chập mợ nó rồi.”
Chỉ là Trương Bình Phàm chưa kịp nói gì thì Vô Danh đã nhảy ra.
-Lâm Đĩnh à! Chú mày không bị lừa đá đó chứ? Hay tâm lý bị méo mó sinh hoang tưởng rồi, mỗi lần gặp mặt không ăn đòn là không chịu được à?
Lâm Đĩnh trợn trắng mắt chỉ thẳng mặt thằng cha Vô Danh mà mắng.
-Mẹ kiế* ngươi là cái thứ gì dám nhảy ra đây, cút qua một bên để người lớn nói chuyện, ngoan đi chỗ khác chơi không ông đánh cho sưng mông bây chừ.
Không để ý đến Vô Danh mặt mũi tái xanh tái mét ở một bên, tiện tay Lâm Đĩnh chỉ luôn Mộng Lan ở phía đối diện, mở cái mồm thối ra gào lên.
-Còn con đàn bà thích giả bộ thanh cao kia nữa, mặt lạnh như thế làm gì, cười lên cái coi cho đại gia coi coi nào e he he!
Vừa nói anh chàng vừa cười lên dâm tiện, bỏ mặc hai thằng đực rựa đang hầm hầm tức giận ở một bên.
Lần này Lâm Đĩnh quả thật đã chọc giận ba người Trương Bình Phàm, Mộng Lan và Vô Danh rồi, không nói hai lời Mộng Lan liền nghiến răng nghiến lợi nói ra.
-Xem ra mấy hôm không gặp lá gan nhà ngươi càng ngày càng lớn ra đấy nhỉ! Đến diễn võ trường xem bản lĩnh của ngươi có lớn được như lá gan không nào?
Chỉ đợi có thế Lâm Đình liền cười híp hết cả hai mắt lại, bộ dạng nôn nóng chỉ hận không lập tức phi ngay đến luyện võ trường.
-He! he! bản lĩnh có lớn hay không thì không phải lên đài là sẽ biết ngay sao! Yên tâm hôm nay đại gia ta đây tâm tình tốt sẽ nhẹ tay, chỉ đánh mông dạy dỗ các ngươi một chút thôi hô hô!
Mộng Lan nghe thế liền tức thở không ra hơi làm cho bộ ngực sữa run run, phập phồng lên xuống, làm ánh mắt ba tên quỷ háo sắc ở bên cạnh nhìn chăm chăm lập tức ngốc trệ, nhất là tên béo Trương Bình Phàm, khóe miệng thậm chí còn nhiễu cả nước dãi ra ngoài, dâm quang lóe lên, chỉ hận không thể tiến lên lột sạch em nó đại chiến 300 hiệp.
Mộng Lan đang vô cùng tức giận bất chợt nhận thấy ánh mắt ba con heo trước mặt đột nhiên có điểm không đúng, giật mình một chút lập tức liền nổi trận lôi đình, “Bốp”, “bốp”, “bốp, bốp”, “Á”, “Oái”, “Ái, ái con quỷ cái”.
Ba tiếng thét thảm thiết lập tức vang lên, sau đó mỗi tên đều tự lấy tay bưng lấy một bên má xoa lấy xoa để, riêng tên mập thì bị chiếu cố đặc biệt dính “đấp bồ kill” hai tay ôm hai má đau đến méo mặt.
Sau khi đánh xong Mộng Lan liền phi thân về phía diễn võ trường chỉ để lại một câu “Ba con heo háo sắc chết tiệt, nhớ kĩ cho bà, mong sao trong các ngươi đừng có tên nào rơi vào tay ta hừ hừ!”
Đến khi chắc chắn bóng dáng Mộng Lan đã đi xa tên mập mới nhảy dựng lên, hai tay vừa ôm mặt vừa chủi um lên.
-Oái oái, đúng là cái đồ quỷ cái, không phải chỉ là nhìn một chút thôi sao! hu hu đau quá! Hức hức, ngươi cứ chờ đấy, nếu rơi vào tay ông thì roi da, sáp nến…vv đảm bảo cho ngươi nếm đủ cả đời khó quên!
Nói xong Trương Bình Phàm lại không nhịn được khẽ xoa xoa hai bên má in dấu hai bàn tay nhỏ nhắn đỏ chót cực kì nổi bật của mình.
Vô Danh và Lâm Đĩnh tuy cũng dính chưởng, nhưng không vì vậy mà có thể quên đi niềm vui trên nỗi đau khổ của kẻ khác, ài! ai bảo ba chúng ta đều bị bạt tai nhưng chỉ có thằng mập kia là đặc biệt hơn người cơ chứ, một lần ăn hai cái tát trái phải đều có, đã thế lại còn cực kì đồng đều nữa chứ lậy, không cười hắn thì cười ai nữa đây!
Trương Bình Phàm vừa nhìn thấy vẻ hả hê của hai thằng cha kia lập tức chủi um lên.
-Nhìn cái gì mà nhìn? đánh là thương, mắng là yêu chưa nghe bao giờ hả? Móa đúng là hai thằng cù lần không có kiến thức, đến diễn võ trường thôi còn ngẩn ra đó làm gì.
Nói xong tên mập hầm hầm phi thân rời đi, chi còn hai người Lâm Đĩnh với Vô Danh, hai tên này cũng biết thằng mập kia thẹn quá hóa giận cho nên chỉ cười hắc hắc rồi cũng động thân chạy tới diễn võ trường.
Khi đến nơi thì Mộng Lan đã chờ sẵn ở nơi đó tự bao giờ, với dáng vẻ khinh vân đạm mạc lẳng lặng đứng dưới đài, bề ngoài thì nhìn có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng trong lòng thì đố ai biết được, có khi là khoảng lặng trước cơn bão cũng nên.
Không bao lâu sau thì Vô Danh và Lâm Đĩnh cũng đã chạy đến nơi, Lâm Đĩnh thấy thế thì cũng không nói nhảm gì nữa liền trực tiếp nhảy lên đài.
Khi đã ổn định thân hình anh chàng liền mở miệng nói.
-Hắc hắc ai lên trước đây? hôm nay ông đây bao hết có thủ đoạn gì cứ giở ra, không lại nói ta đây khi dễ các ngươi!
Nhìn con hàng kia đứng trên đài mặt hếch lên trời, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, bọn người Trương Bình Phàm chỉ hận không thể lập tức quai lên cái mặt kia vài đấm cho đã ghiền.
Chỉ là bọn hắn cũng biết con hàng này hôm nay dám mạnh miệng, nhất định phải có chỗ ỉ trượng nào đó, thế cho nên người này nhìn người kia không ai vội vã lên đài, dù sao cả đám đều thành tinh cả rồi ngu gì mà làm chim đầu đàn.
Trương Bình Phàm thì không nhanh không chậm quan sát phong cảnh, thảnh thơi hít thở không khí như sáng sớm đi dạo trong công viên vậy, còn Mộng Lan thì bộ dạng lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần, xem kiểu này chắc có đến tối cũng không tìm được người xuất chiến thế nên Vô Danh đành bất đắc dĩ mở lời.
-Ài ta nói này tên béo, nhìn thằng cha kia có vẻ nhơn nhơn tự đắc, trong mắt không người, ta thấy ngươi có lẽ ngươi nên thay mặt cả bọn lên đài dạy cho hắn một bài học nha!
Nghe thấy Vô Danh nói thế Trương Bình Phàm liền tủm tỉm cười trả lời.
-Ài ngươi nói cũng đúng đó, ta cũng muốn đập cho thằng cha kia một trận, xả bớt cục tức trong lòng, nhưng khổ nỗi ta đây cũng hữu tâm vô lực, ngươi xem, dạo này vất vả, lao tâm, lao lực làm công lực hao tổn nên người gầy đi cả khúc đây này, thế cho nên ta thấy hay là để ngươi đại diện cả bọn lên đài dạy dỗ con hàng kia có vẻ là thích hợp nhất!
Vô Danh vốn không giỏi ăn nói nghe thế liền nghẹn cả một cục trong họng, nghĩ thầm “thằng mập này con bà nó cũng quá vô sỉ đi, không gặp có mấy ngày ta thấy mặt mũi ngươi càng ngày càng hồng hào, béo tốt ra thì có, lao tâm, lao lực cái con khỉ, có chó nó tin.”
Biết chắc so sánh da mặt, mình chắc chắn không bằng cái thằng mặt nung núc mỡ kia, thế là Vô Dành đành ôm một tia hi vọng quay sang nhìn Mộng Lan, chỉ là Mộng Lan vẫn một bộ dáng lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần, khiến cho hi vọng mới nhen nhóm lên trong lòng anh chàng triệt để tắt ngúm, đối với thằng béo kia da mặt có cũng được, không có thì cũng chẳng sao, nhưng Vô Danh hắn thì vẫn cần cái da mặt này a, chẳng lẽ bây giờ đứng trước mặt gái lại thoái thác bảo người ta lên đài thay mình, con mợ nó vậy thì sau này có muốn sơ múi gì chỉ sợ khó!
Khẽ cắn răng Vô Danh liền mang theo một bộ dạng nghẹn khuất cực điểm, cắn răng cắn lợi xoay người nhảy lên đài, Trương Bình Phàm ở dưới liền tủm tỉm cười.
-Ài chú mày thật là, sớm tự giác như thế có phải tốt không, tội tình gì phải thế!
Hề hề dạo này có vẻ thiếu nhiều chương nên thành thật cáo lỗi với anh em, sẽ cố gắng bù lại trong thời gian sớm nhất có thể.