Đôi lúc muốn viết, muốn nói là rồi lại chợt lặng câm, chợt ngại ngùng.
Đôi lúc muốn yêu, muốn hận mà lại sợ răng tình yêu không đến tình bạn cũng chả xong.
Đôi lúc lạc bước trong cuộc sống mà nhận ra rằng mình bơ vơ.
Đôi lúc bạn bè bên cạnh mà chợt muốn sống một mình.
Đôi lúc mệt mỏi muốn làm lại mà chợt thấy ái ngại, chợt có gì níu kéo.
Cái gì là tương lai, cái gì thuộc về quá khứ, quá, cái gì là hiện tại
Chả biết.
Hận không thể yêu hết người mình yêu
Hận không thể cháy hết mình vì điều mình muốn
Hận vì bỏ qua thời gian một các vô ích.
Mới tí tuổi đầu mà nhìn cuộc sống chả ra sao cả.
Mềnh là mềnh vốn lạc quan nhưng sự thật éo ỡ ược.
Cái lạc quan phải đi kèm với cái nặng lực.
Hay có lẽ mình sống quá cầu toàn để rồi cái gì cũng tính với toán, cái gì cũng chi với li.
Bỏ đi, để suy nghĩ lại vậy.