Kiếm Minh lại đi tới cái sơn cốc kia. Lần này là hắn bị một tiếng kêu to gọi tới. Nghe thấy cái thanh âm đó, trước mắt hắn hiện lên bóng dáng động lòng của một người, người đó chính thị Lục y tiên tử cô nương bên trong cốc. Lúc hắn vừa đặt chân vào bên trong cốc, dù không có nhìn thấy người hô hoán hắn, nhưng nghe thấy có tiếng đả đấu. Trong lòng vừa sợ vừa lạ kỳ, địa phương này chẳng phải là không có ngoại nhân nào có thể vào tới sao. Như thế nào còn có người ở đây đánh nhau.
Phương Kiếm Minh thân hình lướt qua, chạy nhanh vào trong cốc, vòng qua vài cái sườn núi nhỏ, xuyên qua một rừng cây, hắn đi tới cái địa phương, nơi mà trong mấy năm chờ đợi, hắn thường xuyên đả toạ luyện công ở đó.
Giờ đây, mọi nơi vẫn là hình dáng trước kia. Hoa cỏ nơi đây vẫn bay loạn tứ phương, những cây đại thụ đã bị đổ vẫn còn đủ rễ. Hai bóng người cao gầy đang ở trong không trung bay lượn, tiếng đả đấu 'phách phách ba ba' vang lên không ngừng. Hai người nọ rất là kì quái, một người là một Mộc đầu nhân, cũng chính là Mộc đầu thúc thúc ở trong động. Động tác của hắn mặc dù có chút cứng nhắc, không quá khéo léo, nhưng mà hắn và người nọ đánh nhau, ẩn ước đã chiếm được thượng phong.
Người còn lại càng là kì quái, ngươi không thể nói hắn là người, bởi vì thân thể hắn cơ hồ trong suốt, hình dáng bồng bềnh, chỉ một làn gió nhẹ, tưởng như là có thể đem hắn thổi tới chín tầng mây. Phương Kiếm Minh thấy hắn nhờ có "khinh công" cao minh, như vậy mới không bị Mộc đầu thúc thúc đánh hạ xuống. Kì thật cái đó cũng không thể gọi là khinh công, khinh công gì mà lại tốt như vậy, đứng ở trên không trung cùng người đánh nhau, điều đó thực là quá xa vời.
Phương Kiếm Minh thấy bọn họ một cái nhấc tay, một cái vung chân, cây cối, hoa cỏ, dã thú, núi đá, dòng sông ở bên dưới đều bị liên liên luỵ tới. Trong lòng tức giận không thôi, lớn tiếng kêu lên: "Hai người các ngươi không được đánh nhau nữa, nếu cứ tiếp tục đánh nhau nơi này sẽ bị huỷ. Có nghe thấy hay không! Tất cả hãy dừng lại cho ta."
Mộc đầu thúc thúc nói: "Hảo tiểu tử, ngươi như thế nào lại đem người này thả vào đây thế."
Người nọ mắng: "Đánh rắm, đánh rắm. Cái gì mà thả vào, là lão phu xông vào đó chứ. Đây là cái địa phương quỷ quái gì, ngươi là Mộc đầu nhân mà còn có thể nói chuyện được, thực sự là làm ta cười chết mất."
Mộc đầu nhân cả giận: "Tiểu tử, nói thiệt cho ngươi biết, ta nhân vì gặp ngươi là chủ nhân đời thứ nhất của Thiên Thiền Đao, mới không hạ thủ tàn nhẫn, nếu không ta đã sớm một chưởng đem ngươi đánh cho tan thành mây khói, há có thể dung cho ngươi ở đây tự do càn rỡ."
Người nọ nghe xong, nói: "Lão phu một trăm năm mươi năm trước, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, ngươi là ai mà cũng dám tới giáo huấn lão phu."
Mộc đầu thúc thúc đột nhiên bổ ra một chưởng, nhằm ngay vào giữa ngực đối phương. Người nọ cười nói: "Ta không thể bị tách rời, ngươi như thế nào có thể....." nói còn chưa dứt lời, Mộc đầu thúc thúc cười nói: "Tiểu tử, ai nói là không thể tách rời. Phá cho ta....." Người nọ hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống. Mộc đầu thúc thúc vừa toe toét cười chửi rủa vừa đi trở vào động, cũng không thèm liếc mắt nhìn lại hắn.
Phương Kiếm Minh chạy tới, định nâng người nọ dậy, chợt nhận thấy người nọ đã bồng bềnh đứng lên, nhìn Phương Kiếm Minh nói: "Ngươi là cái tiểu tử kia phải không?"
Phương Kiếm Minh với giọng lạ lùng nói: "Cái gì tiểu tử?"
Người nọ ha ha cười nói: "Nguyên lai thật sự là ngươi, khá để cho ta tìm được ngươi. Tiểu tử ngươi biết không, từ lúc Thiên Thiền Đao nhận ngươi làm chủ nhân kế sau, ta đã muốn cùng ngươi gặp mặt vào lúc đó. Những ngày của ta ở đây thật buồn bực tù túng, chẳng biết làm gì khác hơn là phát tiết sự giận dữ. Chẳng biết một Mộc đầu nhân từ đâu chạy tới gặp mặt nói chuyện, võ công cao đến kỳ lạ, so với cái lão hoà thượng trước đây suýt đánh chết ta chẳng biết cao minh nhiều ít bao nhiêu. Muốn ta không được làm càn à, con bà nó, lão phu không phải đe doạ, còn có thể cùng hắn đấu vài trăm chiêu, cho hắn biết thế nào là nhường ta. Tốt lắm, ngươi đã đến rồi, vậy tốt lắm."
Phương Kiếm Minh nghe mà thấy hồ đồ, chẳng biết hắn tới cùng lại là nói cái gì, nói: "Ngươi thật ra là người nào? Như thế nào lại chạy đến nơi này? Ngươi là chủ nhân của Thiên Thiền Đao phải không?"
Người nọ rùng mình, thần sắc buồn bã, cứ như trên đời có bao nhiêu sự không may đều dồn hết vào hắn. Chỉ nghe hắn than vãn: "Lão phu là người của một trăm năm mươi năm trước. Ta vốn là một tiều phu, ở trong núi kiếm củi sinh nhai. Có một ngày ở trong núi, đột nhiên gặp được một vũ công cao thủ luyện công bị tẩu hoả nhập ma. Hắn muốn ta đi giúp hắn giết một người. Hắn đã đem Thiên Thiền Đao trong tay, bí kíp và một thân nội lực truyền cho ta. Ta không biết Thiên Thiền Đao là vật gì, chỉ thấy bên cạnh hắn có một cây đao rất thú vị. Ta nghe nói có thể có công phu rất là cao, liền đáp ứng hắn. Sau khi hắn đem nội công truyền hết cho ta, đã nói ra danh tự của cừu gia, dặn dò ta Thiên Thiền Đao này là bảo đao mà người trong võ lâm đều mong muốn có được, cần phải giữ gìn cho tốt, bảo ta sau khi luyện vài chục năm công phu, mới được đi giết chết cừu nhân của hắn.
Ta lúc ấy một mặt kiếm củi một mặt luyện đao, kiếm được càng ngày càng nhiều củi, đem bán được rất nhiều tiền. Về sau ta cũng hiểu được rất nhiều chuyện. Ta dựa vào nội lực thâm hậu và mười lăm chiêu Thiên Thiền Đao Pháp, đánh bại rất nhiều cao thủ. Về sau ta đã giết chết cừu gia của người đã truyền công cho ta lúc lâm chung. Lúc này chẳng biết như thế nào, lão già ta lại thích giết người Cũng chẳng biết là đã giết bao nhiêu người nữa, người ta đều gọi ta là Sát Thần. Điều đó đã đem một đám hoà thượng Thiếu Lâm Tự kéo tới. Bọn họ nói đao trong tay ta là bảo đao của Thiếu Lâm Tự bọn hắn, muốn thu hồi lại. Còn muốn ta xuất gia làm hoà thượng, không nên tiếp tục giết người nữa. Con bà nó, lão phu đương nhiên không chịu, cùng bọn chúng bắt đầu đánh nhau. Cái lão hoà thượng đầu lĩnh kia thực không phải là tầm thường, hắn cư nhiên cũng có một môn võ công đặc sắc, kêu cái gì A Nan Kiếm Pháp. Thời gian luyện công của ta không có nhiều bằng hắn, nên không phải là đối thủ của hắn. Sau khi làm ta trọng thương cũng bị ta đánh cho bị thương nhẹ. Ta trốn vào trong một cái sơn cốc, lại gặp phải sự tập kích của một con Ngân Giác Thú. Thấy sinh cơ đã đứt, ta tìm bên trong cốc một cái sơn động, đem Thiên Thiền Đao và bí kíp đặt ở bên trong. Kỳ thật bí kíp ấy ta chỉ học được mười lăm chiêu đao pháp, là có thể tung hoành giang hồ, còn có hai chiêu tối lợi hại không thể học được. Ta nghĩ, nếu ta chết đi, Thiên Thiền Đao này ta cũng không thể để cho ngoại nhân dễ dàng cầm đi được. Vì vậy ta bày bố tại động khẩu một tầng cương khí. Trừ phi công lực của hậu nhân cao hơn ta, nếu không đừng mơ tưởng tiến vào. Sau khi ta sử xuất toàn lực bày bố cương khí xong, chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, người bồng bềnh giống như là linh hồn thoát xác. Ta chỉ thấy được cái "thân thể" ta rời bỏ chân thân của ta càng ngày càng xa, 'đông' một tiếng, cũng chẳng biết tiếng đó phát ra ở địa phương nào, ta đã mất đi tri giác.
Về sau, ta lại bị tiếng của một trận đánh nhau làm cho giật mình bừng tỉnh. Ta vừa mở mắt, đã thấy một trung niên đại hán đang cùng Thiên Thiền Đao đánh nhau tưng bừng. Ta trong lòng kinh dị vạn phần, Thiên Thiền Đao thế nào lúc này lại giống phi đao, tự đi công kích người, thân thể ta động cũng không động, lại có thể đứng ở không trung như vậy. Cũng không biết bọn họ đánh nhiều ít bao nhiêu năm, đại khái khoảng hơn ba mươi năm. Có một tiểu tử xông vào, bị cái trung niên đại hán kia đuổi đi. Không bao lâu sau, người Thiếu Lâm Tự các ngươi lại tới. Sự việc về sau ngươi đều đã biết rồi, kỳ quái chính là trong lúc ngươi và Thiên Thiền Đao đang kiến diện, có một loại thần lực khó hiểu đem thanh âm của ta truyền tới trong thân thể ngươi, hỏi một câu "Là ngươi đấy à?" Khẩu âm tuy là của ta, nhưng người nói chuyện tịnh không phải là ta, quá là kì quái. Từ sau lúc Thiên Thiền Đao vào trong tay ngươi, ta đột nhiên bị cỗ thần lực khó hiểu nọ hút tới một địa phương tối mờ mờ, tiếp theo là đi tới trong cốc này.
Bây giờ ngươi đã biết rõ ta vì nguyên nhân nào mà đến nơi này."
Phương Kiếm Minh nghe được cứ tưởng như đang nghe Thiên Thư. Mặc dù biết vì sao Thiên Thiền Đao lại ở bên trong Thương Long Cốc, nhưng là cũng không biết cái lão gia hoả này vì sao lại không chết hoàn toàn, mà còn lưu lại một cái hồn phách tại nơi đây vật vờ qua lại. Phương Kiếm Minh hỏi: "Ngươi rốt cục là chết hay không?"
Người nọ nói: "Ta nghĩ là đã chết rồi, bất quá là không có chết hoàn toàn."
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy ngươi cũng không nên đem nơi này ra đùa cợt như vậy, nhìn xem ngươi đã làm cho những hoa hoa cỏ cỏ này tan nát hết, đại thụ cũng đổ nhiều như vậy, ngươi cũng thật sự thẹn vì là Sát Thần."
Sát Thần nét mặt hé ra vẻ khổ sở, đột nhiên phía sau Mộc đầu thúc thúc xuất hiện, vươn ngón tay xuất chỉ bắn thẳng vào đầu Sát Thần. Sát Thần cả giận nói: "Người nào, lão phu.....a, nguyên lai là ngươi." Mộc đầu thúc thúc thấy Phương Kiếm Minh muốn nói chuyện, lắc lắc tay, không cho hắn nói. Quay về phía Sát Thần nói: "Ngươi là không có chết hẳn, bây giờ ta sẽ siêu độ giúp ngươi thăng thiên. Ngươi phải đáp ứng với ta một việc, ta sẽ siêu độ giúp ngươi, có được không?"
Sát Thần cao hứng nói: "Chuyện gì ngươi nói đi, ta rốt cuộc không thể chờ đợi thêm như vậy được nữa rồi." Mộc đầu thúc thúc tại bên tai hắn nói nhỏ vài câu, Sát Thần đang cười hì hì sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, nói: "Hảo, cứ theo ngươi nói mà làm."
Phương Kiếm Minh đang cảm thấy kì quái, hỏi: "Mộc đầu thúc thúc, ta đang muốn tìm ngươi đây, tại sao người này lại tới nơi này? Thiên Thiền Đao vì sao lại nhận ta là chủ nhân? Người mượn thân thể của ta, mượn khẩu âm của hắn để nói chuyện lại là ai, ngươi biết không? Mộc đầu thúc thúc nói: "Tiểu tử, bây giờ ngươi đang đại nạn lâm đầu, việc này tương lai ngươi sẽ biết, bây giờ không thể nói cho ngươi được, ngươi mau trở về...." Tay mở hé ra, phát xuất một cỗ đại lực, đem Phương Kiếm Minh đưa trở về. Vừa mới tỉnh lại, đã bị một loại lực lượng chế trụ, thần trí cũng không được rõ ràng lắm, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, rốt cục nói chuyện gì cũng là không biết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Kiếm Minh bị tiếng nước chảy ầm ĩ làm cho giật mình tỉnh lại. Hắn mở mắt ra nhìn, thấy chính mình thân ở bên bờ một con sông nhỏ. Đao Thần nằm thẳng cẳng một bên, ngực miệng loang lổ vết máu, Đại Khảm Đao vẫn nắm chặt trong tay. Phương Kiếm Minh trong lòng thấy lạ, thầm nghĩ: Chúng ta không phải đang ở trong Tình Nhân Sơn Trang sao? Như thế nào lại chạy tới nơi này. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đúng là đã tới hoàng hôn. Chẳng lẽ đã qua một đêm, tới hoàng hôn của ngày thứ hai. Phương Kiếm Minh đầu óc phình to, không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Hết chương 40.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:10 PM.
Phương Kiếm Minh khởi thân bò dậy, đẩy Đao Thần một cái, kêu lên: "Đao đại thúc, dậy đi, chúng ta như thế nào lại tới nơi này vậy, người làm sao thế?"
Kêu đến nửa ngày, Đao Thần mới bị đánh thức. Đao Thần mở mắt nhìn, thấy Phương Kiếm Minh đang gọi mình, bất ngờ ngồi thẳng người lên, nói: "Đây là địa phương nào, Phương tiểu tử, ngươi có biết không?"
Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Đao đại thúc, người bày đặt ra trò đùa gì vậy, con như thế nào lại biết địa phương này. Chao ôi, chúng ta không phải đang ở trong Tình Nhân Sơn Trang sao? Như thế nào lại chạy tới nơi này? Con còn đang muốn hỏi Đao đại thúc là chuyện xảy ra như thế nào đây."
Đao Thần lúc này mới nhớ được sự tình đã xảy ra, thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nói: "Như thế nào đã tới hoàng hôn? Chẳng lẽ ta đêm qua đã chạy một ngày sao, như vậy thì thực sự là đã lạc đường rồi, ta như thế nào lại chạy tới được địa phương này?"
Phương Kiếm Minh nghe thấy hắn trong miệng lầm bầm nói chuyện, hỏi: "Đao đại thúc, tối hôm qua rốt cuộc là chuyện xảy ra như thế nào, sau lại như thế nào. Con chỉ nhớ được lúc chúng ta xông vào nhìn thấy có rất nhiều binh khí trên một cái sân rộng. Là người đem cái trận kia phá đi hả?"
Đao Thần cười khổ một tiếng, đem tình hình đêm qua nói một lần, sau đó nói: "Phương tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Thật sự có rất nhiều sự việc hi kì cổ quái như vậy đều phát sinh trên người ngươi, cũng chẳng biết là phúc hay là hoạ nữa?"
Phương Kiếm Minh nghe xong, âm thầm tặc lưỡi, nói: "Con không biết nha, về sau con không phải là ngủ sao? Người kia rốt cuộc là ai vậy, hắn lợi hại thật, nghe khẩu khí của hắn, hắn chính là chủ nhân đời thứ nhất của Thiên Thiền Đao. Đao đại thúc, về sau hắn đã biến mất rồi phải không?"
Đao Thần nói: "Không thể nào.... như vậy, võ công của hắn có thể nói là cực kỳ kinh khủng, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, hơn nữa hắn còn có Thiên Thiền Đao nơi tay. Cái Lão lão gia kia bị đánh cho mồ hôi lạnh chảy ròng. Xem ra trong chốn võ lâm này thật sự là tàng long ngoạ hổ. Người trên Thiên Bảng, Địa Bảng chúng ta cũng bất quá là cao thủ nhất thời thôi. Tối hôm qua hai người ấy, còn có Lão lão gia, võ công của hắn do có một trong Tứ Đại Tà Thư, lại lợi dụng công năng của Tẩy Tuỷ Kinh, trên thực tế so với Độc Cô Động Thiên còn muốn mạnh hơn ba phần."
Phương Kiếm Minh hỏi: "Cái gì là Tứ Đại Thánh Thư, cái gì lại là Tứ Đại Tà Thư. Đao đại thúc, người đều biết phải không?"
Đao Thần cười nói: "Ta đương nhiên biết, ngươi trước tiên hãy kéo ta dậy đã, a, được rồi. Ngươi tối hôm qua bị kích một chưởng, không việc gì chứ?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Con căn bản là không có việc gì. Con tỉnh lại, thấy mình đang nằm thẳng cẳng tại nơi đây, trên người không có đau đớn gì. Đao đại thúc, người không phải là trúng hai kích của cái Lão lão gia kia sao, người .... người hiện tại có chỗ nào khó chịu không?" Nói xong, nâng đỡ Đao Thần, đưa hắn đứng lên. Đao Thần đem Đại Khảm Đao trong tay treo lại vào bên hông.
Đao Thần nói: "Ta còn có thể đứng được, mặc dù lúc này không còn bao nhiêu khí lực, nhưng cũng không thể chết được. Đối phó một ít tiểu mao tặc còn là hữu dụng. Trời đã tối rồi, chúng ta đi ra ngoài, tìm một khách sạn trụ lại. Trên đường ta sẽ nói với ngươi sự việc của Tứ Đại Thánh Thư và Tứ Đại Tà Thư ấy."
Hai người bọn họ dọc theo con sông nhỏ, đi xuống hạ lưu. Đao Thần nói: "Tứ Đại Thánh Thư và Tứ Đại Tà Thư này, sự lợi hại của chúng nó cũng không thấp hơn thất tuyệt công phu của Thiếu Lâm Tự các ngươi. Trước tiên là nói về Tứ Đại Thánh Thư. Tứ Đại Thánh Thư này phân biệt kêu là 'Thiên Hà Bảo Lục', 'Thần Dị Kinh', Xuân Hạ Thu Đông Cấp', 'Phá Thiên Quyết'. Thiên Hà Bảo Lục đó cho đến nay không có ai thấy qua, chỉ là trong truyền thuyết gì đó, cũng không biết nó có công năng gì. Thần Dị Kinh là bảo vật trong Kiếm Cốc, một trong Tứ đại bí môn . Công năng của nó cùng Tẩy Tuỷ Kinh của Thiếu Lâm Tự các ngươi giống nhau. Luyện đến cuối tu vi cao thâm không lường được, vĩnh viễn không phải lo lắng tẩu hoả nhập ma. Mà Xuân Hạ Thu Đông Cấp lại kì quái nhất, nó là công phu tu hành của nữ đệ tử ưu tú nhất của 'Từ Hàng Hiên'. Võ công của môn Thánh Thư này nghe nói khi sử xuất ra có bốn loại biến hoá, chính là khí hậu tượng trưng của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, thực là kinh người. Phá Thiên Lục nọ nằm trong tay của Lịch đại trưởng môn Cái Bang. Nếu ai luyện được võ công của phần thượng, người đó sẽ có một cỗ khí phách, luyện được sâu hơn, khí phách cũng có thể giết người trong vô hình.
Tứ Đại Tà Thư này cũng chính là Thiên Ma Sách của Ma Giáo. Năm đó Độc Cô Động Thiên chính là luyện phần thượng 'Tiểu Thiên La Thần Công' mới ở ngôi vị đệ nhất Thiên Bảng. Còn có cái Lão lão gia kia tu luyện Bạch Cốt Địa Ngục Lục. Hai môn tà thư khác là 'Nghịch Thiên Điển' và 'Tử Thần Chi Lệ', hai môn tà thư này đã thật lâu không có xuất hiện trong chốn giang hồ, bây giờ người ta không biết là đồ vật gì, ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm.
Bạch Cốt Địa Ngục Lục một trăm năm trước từng xuất hiện giang hồ. Bị lão già của một tiểu hài tử bình thường học được. Lúc đó ta chưa đến ba mươi, cũng là một trong số đông nhân sĩ võ lâm vây giết người này. Trận chiến ấy thật sự là thảm thiết, cửu đại môn phái bị chết rất nhiều cao thủ, mới trừ khử được người đó. Nghe nói người kia đưa Bạch Cốt Địa Ngục Lục luyện đến tầng thứ chín, thật là lợi hại vô cùng. Môn tà công này nếu muốn luyện thành phải dùng bạch cốt của vạn người. Sau khi luyện thành, coi tu vi của người, mặc ý hấp thu nội lực người khác. Đêm qua may mắn người kia một đao đã bức hắn không có đường lui, nếu không hắn mà hút nội lực của ta, tưởng cũng có thể hút đi không ít.
Chỉ vì luyện Tứ Đại Tà Thư này, lúc phát công thường thường không để đường lui cho người, do đó mới bị gọi là Tà Thư, cùng Tứ Đại Thánh Thư nọ tề danh một nhóm. Người trong võ lâm chẳng biết có bao nhiêu người muốn chiếm đoạt làm của riêng. Tuỳ tiện một môn, luyện nó mười năm tám năm, tưởng tại chốn võ lâm hùng bá một phương cũng không phải việc khó."
Phương Kiếm Minh rất vui thích được nghe, kiến thức tăng thêm nhiều, nói: "Trong chốn võ lâm nhiều việc thật sự là kì quái, như thế nào mà đều muốn đi tranh đoạt bảo bối, mà bảo bối thì lại ít như vậy, muốn đem một món bảo bối đoạt được vào tay thật sự là vô cùng khó. Mà cho dù có tới tay, vạn nhất lại không thích hợp cho mình tu luyện, chẳng phải là uổng phí tâm tư sao."
Đao Thần nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đương nhiên không biết người trong võ lâm chúng ta muốn chính là cái gì. Chúng ta muốn chính là võ công đệ nhất thiên hạ, hùng bá một phương, danh khí tốt đẹp nhất. Mỗi người đều biết, đạt được điều đó là dựa vào cái gì? Chính là võ công, không có võ công cao cường, không thể đứng chân được trong chốn giang hồ."
Phương Kiếm Minh nói: "Nga, nguyên lai là như thế, chẳng trách bây giờ Thiếu Lâm Tự chúng ta bị người mặc ý khi phụ. Nguyên lai là Thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự chúng ta không có ở trong Chùa, người trong giang hồ ít nhiều không để chúng ta vào mắt." Đao Thần từ trong lòng xuất ra quyển Tẩy Tuỷ Kinh nọ, đưa cho Phương Kiếm Minh, nói: "Phương tiểu tử, bây giờ Thiếu Lâm Tự các ngươi có hai Tuyệt đã vào trong tay ngươi. Xem ra là muốn trên người ngươi mà phát dương quang đại. Tẩy Tuỷ Kinh này dù chỉ là một trong ba phần, nhưng Lão quái vật nọ luyện hơn một trăm năm cũng chỉ nghĩ thấu được một phần năm, có thể thấy được Tẩy Tuỷ Kinh này khó luyện tới cỡ nào. Ngươi cầm lấy đi."
Phương Kiếm Minh không tiếp nhận, đẩy ngược trở lại, nói: "Đao đại thúc, vì Thiếu Lâm Tự chúng ta, công lực của người tổn thất mất ba tầng, lần này lại là người phát hiện ra Tẩy Tuỷ Kinh. Con cầm cũng là vô dụng, người cứ giữ lấy mà tu luyện, nói không chừng có thể phục hồi công lực. Như quả có ngày người lĩnh hội hết, hoàn trả lại Thiếu Lâm Tự cũng không muộn. Chắc rằng Chưởng môn sư bá tổ sẽ không trách tội con đâu."
Đao Thần nghe hắn nói xong, ngây người kinh ngạc, chằm chằm nhìn Phương Kiếm Minh, nói: "Ngươi....không muốn nhìn Tẩy Tuỷ Kinh này viết cái gì ư?"
Phương Kiếm Minh từ trong lòng xuất ra Thiên Thiền Đao bí kíp, cười nói: "Con có cái này, con sớm đã bằng lòng rồi. Bí kíp này con đã xem một tờ, thật sự đã bắt con suy ngẫm cả vài ngày. Có thể thấy được đồ tốt là không thể nhiều. Không phải có một câu nói kêu 'tham đa tước bất lạn' sao (Tham nhiều nhai không nát. Cũng như câu: ăn nhiều khó tiêu - ND). Con biết Long Trảo Thủ, tương lai lại biết Thiên Thiền Đao Pháp, Phật chủ đối với con đã là quá từ bi rồi."
Nói xong, cầm tay Đao Thần đẩy trở về, chỉ vào một điểm hoả quang xa xa, kinh hãi nói: "Đao đại thúc, người xem, nơi đó có nhà kìa, chúng ta đi đến đó tá túc một đêm nhé, bụng con đã kêu 'cô cô' rồi."
Lôi kéo Đao Thần, nhanh nhẹn hướng vị trí hoả quang dưới chân núi bước tới. Đao Thần không khỏi cười khổ một tiếng, cũng chẳng biết tiểu gia hoả này định liệu như thế nào.
Đi tới dưới chân núi, thấy nơi này chỉ có vài hộ gia đình, đều là nhờ vào săn bắn mà kiếm sống. Đao Thần và Phương Kiếm Minh nói rõ mục đích đến đây, được một gia đình nhiệt tình đón tiếp vào nhà. Đao Thần hướng chủ nhân của gia đình nọ hỏi thăm đây là địa phương nào, người nọ nói đây là Nguyên Giang thuộc dải Vân Nam. Hai người nghe xong, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Đao Thần hoàn toàn không biết rằng hắn cư nhiên một đường từ Tứ Xuyên chạy thẳng vào bên trong đất Vân Nam này. Nghĩ đến làm cho người ta vì cước trình phi khoái của Đao Thần mà kinh khủng.
Đêm đó, hộ gia đình nọ chu đáo chiêu đãi hai người bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng có lỗi. Mặc dù chỉ là trà thô cơm nhạt, nhưng sự thuần phác của người miền quê làm hai người cảm động. Đao Thần tung hoành giang hồ nhiều năm, gặp phải loại việc này cũng là toát ra thần thái thường nhân.
Ngày thứ hai, sáng sớm, hai người bọn họ lặng lẽ rời giường, cầm một thỏi bạc đặt ở trên bàn bên cạnh giường, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ. Bọn họ không muốn gia đình phí tâm trách cứ, nên không cáo mà biệt. Đao Thần đêm qua đã hỏi được đường đi, cứ thẳng hướng Đông bước tới. Địa phương này cách Nguyên Giang Thành đại khái vào khoảng hơn một trăm dặm đường. Bọn họ không có dự định gì, cứ thấy địa phương náo nhiệt là ghé vào. Lúc bấy giờ, Nguyên Giang là một thành thị tương đối lớn của Vân Nam. Tương lai nơi đây sẽ không hề thiếu các nhân vật võ lâm.
Hết chương 41.
Dịch xong từ sáng hôm qua, nhưng không làm thế nào vào được để Post. Các Min, Mod lưu ý cải tạo lại.
Last edited by thaolakinh89; 14-11-2008 at 06:24 AM.
Vị trí địa lý của Nguyên Giang ở vào Trung Nam bộ của Vân Nam, do địa thế Nguyên Giang nằm ở Trung Thượng du của lưu vực sông Hồng Hà mà có tên.(Nguyên Giang có nghĩa là 'đầu sông'-ND) Nơi này dân tộc thiểu số chủ yếu nhất là Cáp Ni tộc, Di tộc, Thái tộc. Đương nhiên cũng có Hán nhân trú ở nơi đây, bất quá tỉ lệ không quá lớn.
Nguyên Giang từ lâu đã là tên của một toà huyện thành, cũng có thể là do ở vùng châu thổ. Lịch sử văn hoá nơi này đã rất lâu đời, cảnh tượng tự nhiên tuyệt đẹp, phong tục dân tộc đậm đà. Khoảng cách tới tỉnh thành Côn Minh của Vân Nam cũng bất quá hơn bốn trăm dặm lộ trình. Bởi sơn xuyên dục tú, vật hoa thiên bảo(Núi sông đẹp đẽ, vạn vật là kho báu của thiên nhiên-ND), nên xa xưa đã nổi danh "Điền nam hùng trấn".(Điền là tỉnh Điền, tên của Vân Nam. Có nghĩa là Tỉnh Vân Nam hùng trấn phía Nam. Có nhiều câu dịch ra không hay bằng để nguyên. Mọi người thông cảm-ND).
Phương Kiếm Minh và Đao Thần hai người mới sáng sớm đã lặng lẽ li khai gia đình thợ săn đó, trong lòng cảm kích sự tiếp đãi của cả nhà họ. Trên đường đi tiện thể tham quan phong cảnh, nhưng thật ra lại nhìn thấy không ít người mặc trang phục khác biệt rất nhiều với người Trung nguyên. Đao Thần đối với điều đó đương nhiên tịnh không cảm thấy quá kì lạ, còn Phương Kiếm Minh cứ một mình nói huyên thuyên cả nửa ngày, bất tri bất giác đã tới bên ngoài thành Nguyên Giang. Ở bên ngoài thành, Phương Kiếm Minh nhìn thấy người Hán dần dần tăng lên, hơn nữa cũng thấy được người trong giang hồ dắt đao đeo kiếm.
Bình thường mà nói, chỉ cần là nơi nào có người qua lại, thì nơi đó có người trong võ lâm lai vãng. Mặc kệ là do cái gì nguyên nhân, những người trong võ lâm đó vẫn có một đại bộ phận hỉ hoan du tẩu tứ phương, thứ nhất là có thể gặp gỡ hảo thủ thiên hạ, thứ hai là tăng thêm kiến thức cho mình, thứ ba là có thể nghe ngóng được lộ tin tức giang hồ mà người khác khó lòng biết được. Có một số người lại dựa vào đó để mà kiếm sống.
Đi ở trên quan đạo, Đao Thần thấy bên đường cách đó không xa có một cái nhà quán nhỏ, mặt trong bố trí tám bàn cho khách trú, nơi đó đang có một già một trẻ bán nước trà. Đao Thần thấy muốn vào thành, vốn là không nghĩ ở chỗ này lại dựng nên chỗ dừng chân. Bất quá hắn cẩn thận nhìn nhìn người bên trong đó, trong lòng đột nhiên ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Ôi chao! Hôm nay là cái ngày gì vậy, địa phương này cách xa Trung Nguyên, thế mà lại có nhiều người trong võ lâm phóng tới như thế, vừa lúc không có việc gì cứ tới nghe nghe ngóng ngóng một chút."
Nghĩ xong, kéo Phương Kiếm Minh đi vào nhà quán nhỏ, quay lại phía tiểu hoả tử kia nói: "Tiểu hoả kế, cho thúc điệt chúng ta hai chén nước trà, hôm nay thực sự là nóng a."
Tiểu hoả tử nọ hét lên một tiếng, kêu hai người bọn hắn tuỳ tiện tìm một chỗ trống, còn chính mình đi tới nơi cái Lão đầu kia đang đun nước trà, chậm rãi múc một hồ lớn nước trà (cái Hồ cũng như cái Bầu, Nậm-ND), cầm theo hai cái chén, rót hai chén nước trà, sau đó hỏi: "Hai vị khách nhân, chẳng biết còn dùng gì nữa không?"
Đao Thần thấy những người khác phần lớn đều yêu cầu một ít hoa quả tươi, dưa hấu đúng là món ăn nhẹ, liền nói: "Đem đến một chút dưa hấu nhé."
Chỉ chốc lát, Tiểu hoả tử nọ đã bưng tới một mâm dưa hấu, Phương Kiếm Minh gõ gõ quả dưa, đánh giá khắp nơi ở bên trong. Hắn không giống hình dạng âm thầm tra xét của Đao Thần, mà chỉ nhìn thoáng lướt qua là thông tỏ, những người bên trong bẩy bàn này là người ăn mặc theo kiểu cách của người giang hồ, trang phục trên người đều cứng nhắc, nam có nữ có, trong tay đều cầm binh khí. Không biết nhiều người giang hồ như vậy tụ tập tại bên ngoài Nguyên Giang thành này để làm cái gì, chẳng lẽ lại có võ lâm đại sự gì phát sinh sao?
Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa "đắc đắc đắc... " truyền đến. Đao Thần không cần nhìn, đã biết có năm thớt khoái mã đang tới, tiếng vó nọ tới cực nhanh, trong thời gian chớp mắt đã tới bên ngoài cái quán nhỏ, nghe thấy có người cười mắng: "Con bà nó, thời tiết cái ngày quỷ quái này thực không phải là cái nóng bình thường, đại ca, chúng ta ở đây uống một bát nước trà, rồi mới vào thành nha. Như vậy chúng ta khả dĩ cũng được nghỉ hơi một lát."
Đao Thần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy năm thớt ngựa lớn hùng dũng bên trên ngồi ngay ngắn năm đại hán. Đao Thần đã là thô hào với một tấm thân cao sáu thước, năm người này xoay người xuống ngựa, đứng nơi đó, tựa như năm toà thiết tháp, cư nhiên so với Đao Thần còn muốn cao hơn một cái đầu. Bọn họ năm người đem dây cương tuỳ ý buộc vào vài gốc cây đại thụ ven đường, năm người hướng vào bên trong nhà quán nhỏ đi tới. Chỉ nghe một đại hán mày rậm đi ở phía trước nói: "Tứ vị đệ đệ, lần này chúng ta vội đến trợ quyền cho Đồng lão gia tử, tạm thời không được đánh đánh giết giết. Năm đó Đồng lão gia tử cứu tính mạng huynh đệ chúng ta, lần này chính là đem tính mạng để tại đây, chúng ta phải xác định rõ như vậy."
Cái người nói chuyện lúc ban đầu là một hán tử trên mặt có một vết đao chém, chỉ nghe hắn nói tiếp: "Không sai, người trong giang hồ đâu có kẻ sợ chết. Đồng lão gia tử cứu chúng ta một mạng, phân ân tình này giống như cha mẹ tái sinh. Hôm nay Đồng lão gia tử gặp nạn, chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."
Nói xong, năm người đi vào, nhìn thấy trong quán cơ hồ toàn là người giang hồ, hán tử mặt mang vết đao kia ha ha cười nói: "Các vị, các vị đến hơi sớm a, không biết các vị là tới trợ quyền hay là đến xem nhiệt náo?"
Những người đang ngồi ở đó đều không trả lời, hán tử mặt sẹo lại cười nói: "Sợ quá, người nơi này quả thực không ít, Không Động phái, Côn Lôn phái, lại còn Thanh Thành phái, không thể tưởng được mọi người đều tới. Chúng ta là vài hán tử lưu lãng võ lâm danh nhỏ người ít tới đây, có vẻ thật sự là có chút dư thừa rồi."
Hoàn toàn không có một người đáp trả, có người thậm chí đứng lên, trả tiền ăn uống, nhìn cũng không nhìn năm người bọn họ lấy một cái đi ra quan đạo, hướng thành nội bước đi. Năm người bọn họ tìm được một cái bàn trống ngồi xuống, Tiểu hoả kế đặt xuống nước trà và một mâm lớn đồ ăn nhẹ, hán tử mặt sẹo nhìn mấy người đi ở phía xa, cười lạnh nói: "Người Không Động phái thật sự là những bằng hữu tầm thường, bọn họ cùng với Đồng lão gia tử qua lại giao hảo, hôm nay đại nạn lâm đầu, Không Động phái bọn họ mới phái một nhúm người nọ tới trợ quyền, uổng cho cái tên Cửu đại môn phái."
Đại ca "e hèm" một tiếng nói: "Tam đệ, mỗi người một chí, há có thể yêu cầu bọn họ tới xuất đầu đối phó với cái "Ma môn" thần bí kia, ngươi nên nói ít một chút đi."
Hán tử mặt sẹo nói: "Lão tử chính là không quen nhìn loại người không có nghĩa khí giang hồ này."
Mấy người nói xong một ít chuyện phiếm, xì xoạp vài cái uống cạn nước trà, cũng dùng hết đồ ăn nhẹ, ném xuống một thỏi bạc, ra tay thật là hào phóng, cũng không cần Tiểu hoả kế tìm tiền lẻ, phi thân ra khỏi quán, cởi dây cương, nhảy lên lưng ngựa, trong những tiếng "Cộp cộp" dần dần chạy ra xa.
Phương Kiếm Minh nghe được bọn họ nói cái gì Đồng lão gia tử, lại cái gì Ma Môn, trong lòng kỳ quái. Thấy bọn họ đi rồi, quay lại Đao Thần nói: "Đao đại thúc, người biết Đồng lão gia tử này là ai không? Cái Ma Môn kia là người lộ nào vậy?"
Đao Thần nói: "Đồng lão gia tử, ta không rõ ràng lắm, bất quá lúc ta còn chưa tiến vào Thương Long Cốc, ở trên giang hồ nghe thấy một dải Vân Nam, ngoại trừ một Đoàn gia, gia học sâu rộng ra, cũng từng nghe được có một người kêu Đồng Ngũ Châu, lúc ấy ấy khoảng bốn mươi tuổi. Người này trượng nghĩa giúp tiền của, đả phá sự bất công mà nổi danh. Võ công mặc dù không cao, nhưng rất có phong cách hiệp nghĩa của cổ nhân, đến hôm nay đã bị gọi là Đồng lão gia tử rồi. Còn như cái gì Ma Môn kia, kỳ quái? Ta là một chút cũng chưa từng nghe, chẳng lẽ là người của Ma giáo sao?"
Hắn vừa mới dứt lời, đã nghe có người truyền thanh tới, cười nói: "Vị đại hiệp này, ngươi đã vượt qua Thương Long Cốc rồi ư?"
Đao Thần và Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vị trí bên cạnh một thư sinh đang ngồi ngay ngắn, xem hình dáng bất quá hai mươi tuổi đầu, trên mặt có vẻ tươi cười nghịch ngợm, bộ dáng thật sự là nóng nảy, chỉ là cử động có chút ẻo lả, luôn luôn làm cho người ta cho rằng hắn là một vương tôn quý tộc bị suy tàn.
Đao Thần trong lòng âm thầm sợ hãi, hắn và Phương Kiếm Minh thấp giọng nói chuyện với nhau, cư nhiên để cho người này nghe được, võ công người này có thể không thấp. Đao Thần nói: "Thương Long Cốc cũng không phải cái gì đầm rồng hang hổ, lão phu chẳng lẽ lại không có khả năng tiến vào sao?"
Đao Thần một câu nói này nói ra đặc biệt lớn tiếng, người giang hồ đang ngồi ở đó đều lọt vào trong tai, nghe vậy trong lòng đều là cả kinh, vô số ánh mắt hướng phía này bắn tới. Thư sinh nọ thấy Đao Thần làm cho náo động lên như thế, hắn mỉm cười, nói: "Nghe nói bên trong Thương Long Cốc hung hiểm vạn phần, dã thú hoành hành, độc chưởng lan tràn, đầm lầy không chỗ nào không có, đại hiệp có thể bình yên mà trở về, chắc là anh hùng đỉnh đỉnh đại danh trong chốn võ lâm, chẳng biết có thể cho biết tính danh được không?"
Đao Thần ha ha cười, nói: "Rắm thối, chỉ ngươi là miêu tả bên trong Thương Long Cốc đó đáng sợ như vậy. Một số người tiến vào Thương Long Cốc mà không có trở về, là bởi vì bọn họ tham bảo, tự giết lẫn nhau mà chết. Bọn họ lại tự nhiên vô cớ tới trêu chọc dã thú nọ, đương nhiên là lọt vào công kích của chúng nó, như thế còn trách ai được đây?"
Thư sinh nói: "Không phải, không phải. Ta nghe nói độc chướng nơi đó lan tràn, người vừa vào tới là chết liền a."
Đao Thần nói: "Ngươi chỉ là nghe tin đồn nhảm, độc chưởng nọ ngươi nghĩ là trời mưa, nói đến là đến sao, nó đúng là xuất hiện không có quy luật thật, chỉ cần ngươi không xông vào đúng lúc nó xuất hiện, tự nhiên sẽ không trúng độc."
Thư sinh nọ "nga" một tiếng, nói: "Tiểu sinh lĩnh giáo rồi, thỉnh giáo tính danh của đại hiệp?"
Đao Thần cười nói: "Ta họ Đao, tên sớm đã quên rồi, là bằng hữu chỉ cần kêu một tiếng Đao lão ca, không phải là bằng hữu, kêu cái gì đều là rắm thối."
Thư sinh nọ nghe xong, trên mặt lập tức trở nên rất hưng phấn, nói: "Đao lão ca, tục ngữ có nói 'Tứ hải chi nội giai bằng hữu', hôm nay được cùng Đao lão ca gặp gỡ, thực là hạnh ngộ, đợi khi vào thành, không bằng do ta làm chủ, thỉnh Đao lão ca và vị Tiểu huynh đệ này cùng ăn một bữa cơm, chẳng biết có được không?"
Đao Thần nhìn nhìn Phương Kiếm Minh, ý tứ là thăm dò ý kiến của hắn, Phương Kiếm Minh đâu có không đồng ý, có cơ hội ăn không, hắn khẳng định là sẽ không buông tha, thấy thế vỗ tay nói: "Hảo nha, hảo nha. Không biết vị đại ca ca này là nhân sĩ nơi nào, mong rằng được cho biết?"
Hết chương 42.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:08 PM.
Thư sinh cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ là một đệ tử bị chối từ mà thôi, Tiểu sinh tên là Trần Cẩm Lam, nhân sĩ Giang Tây."
Đột nhiên, khắp nơi tiếng huyên náo nổi lên, rất nhiều người lần lượt đứng đậy, đều ngạc nhiên nói: "Ngươi chính là một trong Võ lâm Lục công tử 'Phiêu Bạt Thiên Hạ Hành, Coi Danh Như Phù Vân' Trình công tử." Trần Cẩm Lam nọ ha ha cười nói: "Các vị sĩ cử, ta họ Trần là họ Trần của Hán Vương Trần Hữu Lượng, tịnh không phải là họ Trình của 'Hỗn Thế Ma Vương' Trình Giảo Kim, các vị không nên hiểu lầm."
Chúng nhân hoan hỉ hão một hồi, trong lòng đều trách người này không có nói rõ ràng. Lúc này lại có vài đạo nhân mã ra khỏi quán trà, hướng vào bên trong thành bước đi, trong quán chỉ còn lại có sáu người. Trần Cẩm Lam nọ liếc mắt nhìn những người còn lại, thấy ba đại hán mặc võ phục, trong lòng sớm đã biết bọn họ là cùng một nhóm, thấy bọn họ lừng khừng không đi, tâm đầu nhất động, đột nhiên đứng dậy, hướng ba người đi tới, ba hán tử nọ nét mặt hơi biến đổi, chính thức chẳng biết nên như thế nào là tốt, Trần Cẩm Lam tới trước mặt ba người bọn họ, đứng đối diện với người ở giữa cười nói: "Vị đại ca này, chúng ta hình như đã gặp qua tại một nơi nào đó, tiểu sinh kính ngươi một chén nước trà, vạn lần chớ chối từ."
Nói xong, nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi đưa về phía trước, như muốn kính trà. Sắc mặt vị hán tử ở giữa kia đột nhiên chợt đỏ, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn ghế thối lui năm thước, thiếu chút nữa va vào một cái bàn khác, Trần Cẩm Lam cực kỳ cố gắng lao theo tới, không có làm tổn hại đồ đạc gì của chủ quán, nhưng cũng làm cho người đó bị thương.
Hai người nọ bên cạnh thốt nhiên biến sắc, từ trên bàn chộp vội lấy hai cây đại đao, 'bá' một tiếng đã rút đao ra khỏi vỏ, phẫn nộ quát: "Con bà nó, dám tìm ông nội ngươi gây sự, có phải là chán sống rồi không." Trần Cẩm Lam thấy bọn họ muốn động võ, nhếch mép mỉm cười, tiện tay ném chén trà trong tay ra, phi thân ra khỏi quán, xa xa hạ xuống mấy trựơng bên ngoài, vừa ngẩng đầu, đúng lúc đem chén trà đang rơi từ không trung xuống dùng miệng giữ lại, vừa ngữa đầu, nước trà đã bị uống cạn. Hai người nọ hợp cùng hán tử bị thương cầm vũ khí trong tay, cũng phi thân ra khỏi quán trà, hướng Trần Cẩm Lam từng bước từng bước tiến tới.
Trần Cẩm Lam há mồm phun ra, chén trà chớp lên hướng một hán tử kích tới. Hán tử kia đang cầm trong tay một thanh đao, Đao Thần thấy hắn xuất đao lực tay cực mạnh, không có hai mươi năm khắc khổ chuyên cần luyện tập, không thể có kỹ sảo ấy. Vậy mà chén trà nọ thật là điêu toa cổ quái, vừa quay vòng vòng, cư nhiên tránh khỏi đao phong sát bên thân, vòng tới đằng sau hán tử, không một tiếng động nhẹ nhàng điểm lên huyệt Kiên tỉnh của hán tử. Tiếng lách cách còn chưa dứt, nhân ảnh Trần Cẩm Lam nhoáng lên, đã tới trước mặt ba người, vừa xuất thủ đã đem hai người còn lại đánh bay ra mặt đất. Trần Cẩm Lam từ lúc phi thân ra khỏi quán trà, sau đó nhả chén điểm huyệt. đánh bay hai người, cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, ba hán tử đã bị hắn cho đo đất.
Bị điểm trúng huyệt đạo, đại đao trong tay người kia rơi xuống, sắc mặt đỏ bừng, cả giận nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại muốn tìm huynh đệ chúng ta gây rối?"
Trần Cẩm Lam vỗ vỗ tay, cười nói: "Tiểu sinh không phải nói rồi sao, tiểu sinh kêu Trần Cẩm Lam, nhân sĩ Giang Tây, cho nên ta vì cái gì muốn tìm các ngươi gây rối, các ngươi còn không biết sao?"
Người nọ nói: "Chúng ta làm sao biết được? Ngươi vữa tới đã xuất thủ, ai biết là vì sao?"
Sắc mặt Trần Cẩm Lam đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Còn không nói ra phải không? Ba người các ngươi làm người của Ma Môn ở đây tra xét người trong võ lâm, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt được ta. Nói..... Là ai phái các ngươi tới? Trong Ma Môn là những người nào?"
Sắc mặt ba người đại biến, cũng là không nói gì.
Thế nào? Các ngươi đau khổ vẫn còn chưa đủ sao?"
Rốt cuộc vị hán tử kia cười khổ một tiếng, nói: "Các hạ, thật không dám dối, ba chúng ta đích xác không biết Ma Môn này là cái gì, ba chúng ta bất quá là nhận của người ta vạn lượng ngân tử, thay bọn họ tra xét rốt cuộc có bao nhiêu người giang hồ đến trợ quyền cho Đồng lão gia tử, ngoài ra chẳng biết gì cả."
"Thật sự là không biết?"
"Hừ, ba chúng ta tuy không là cái gì anh hùng hảo hán, nhưng nói chuyện luôn luôn nói một không nói hai."
Trần Cẩm Lam thấy ba người không giống hình dáng nói dối, phất tay nói: "Các ngươi đi đi, lần sau không được vì tiền mà bán mạng cho loại người này. Đồng lão gia tử là một người cứng rắn không khoan nhượng, hiệp cốt nghĩa tràng thật là một người tốt, các ngươi làm như vậy, thật là quá sai rồi."
Ba người nhặt đại đao trên mặt đất lên, cúi gằm mặt xuống đất bước đi, nhưng chưa có đi quá xa, chỉ nghe ba bọn họ kêu thảm một tiếng, đột nhiên tung lên, bay lộn nhào nhiều lần trên không, rơi trên mặt đất . Trần Cẩm Lam chỉ thấy được ở xa xa có một nhân ảnh nhoáng lên, một bóng lụa màu trắng mang theo một quyền, đem ba người đánh bay, hắn với giọng giận dữ quát: "Tặc tử, chạy đi đâu?"
Đằng thân nhẩy lên, đã hướng người nọ bay tới. Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng là gia hoả thích quản việc người, lão nương hôm nay không có thời gian, lần sau nhất định cho ngươi biết lợi hại." Nói xong, đã dán sát bãi cỏ mà bay đi. Trần Cẩm Lam đâu lại dễ dàng buông tha cho nàng, thét dài một tiếng, vừa nhấc chân, đã là ba trượng dài, rõ ràng là triển khai võ lâm tuyệt đỉnh khinh công "Bát Bộ Cản Thiềm", hướng người nọ đuổi theo. Khinh công người nọ cũng cực kì quái dị, thân thể dán sát trên mặt đất, giống một con rắn bay, tốc độ cực nhanh, cũng không thấp hơn khinh công của Trần Cẩm Lam.
Đao Thần thấy bọn họ nháy mắt đã biến mất, trong lòng đối với bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên, tên hán tử kia ba câu sáu điều đều là "lão nương", khinh công vừa sử dụng không giống với khinh công của nhân sỹ Trung Nguyên, nghe khẩu khí của nàng, niên kỷ đã là không nhỏ, có tu vi như vậy, tưởng cũng là đương nhiên. Chỉ có điều khinh công quá mức quỷ dị, làm cho người ta tiếp thụ không được. Mà cái tên Trần Cẩm Lam kia bất quá hai mươi tuổi đầu, đã đem "Bát Bộ Cản Thiềm" luyện đến mức vừa nhấc chân đã là ba trượng, trong đám thanh niên đồng lứa thật sự là tài năng hiếm thấy, ngay cả lão đầu tử giang hồ bảy tám mươi tuổi, cũng vị tất đã sử ra được như thế.
Đao Thần không phải loại người thích quản chuyện không đâu ấy, hắn tự nhiên không phải ăn no rồi rỗi hơi, đuổi theo người kia. Hắn đang định vào trong thành để xem cái Đồng lão gia tử kia đối phó cái Ma Môn kia như thế nào. Hắn chộp lấy Phương Kiềm Minh kéo đi, ném xuống một thỏi bạc, nói: "Phương tiểu tử, đi, chúng ta vào thành, trong thành có một trường vui nhộn đang chờ chúng ta tới xem đó." Đao Thần bên hông đeo Đại Khảm Đao, Phương Kiếm Minh cầm Thiên Thiền Đao trong tay, bọn họ một già một trẻ đi tới chỗ thành môn, chỉ thấy không ít người ra ra vào vào, trong đó đa số là bổn địa lão bách tính mặc quần áo dân tộc thiểu số. Đương nhiên cũng có thể nhìn thấy số ít bộ phận nhân sĩ võ lâm, hình dáng bọn họ vừa nhìn đã biết ngay là người trong võ lâm. Đại danh vệ binh thủ ở cửa thành nọ chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, không có tra hỏi bọn họ gì cả, để cho bọn họ đi qua.
Đao Thần đang tự đắc ý, bỗng dưng có người lớn tiếng kêu lên: "Uy, ngươi, ngẩng đầu cao lên một chút, để cho ta nhìn một cái." Nguyên lai là một vệ binh chỉ vào một Hắc y nhân trên đầu mang một cái nón tre, Hắc y nhân nọ dùng cái nón chụp kín đầu, ai cũng nhìn không thấy diện mạo của hắn (nàng), cũng không biết là nam hay nữ. Phương Kiếm Minh nhìn thấy người này, cảm thấy phi thường kì quái.
Hắc y nhân nọ thấp giọng nói: "Trời nắng quá, chẳng lẽ không cho ta đội một cái gì sao?"
Vệ binh nói: "Ai quản ngươi đội hay không đội cái đó, ta kêu ngươi ngẩng đầu lên, là để xem rõ mặt. Mấy ngày nay có một giang hồ đại đạo muốn tới dải đất này, khiến chúng ta phải làm nhiệm vụ kiểm tra này thật là tốt một thời gian tránh bị hắn trà trộn tiến vào."
Người nọ đột nhiên cầm lấy cái nón tre trên đầu, hé lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, cười nói: "Thế nào? Ngươi xem ta giống giang dương đại đạo không hả?"
Vệ binh nọ liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ vào hắn nói: "Ngươi..... ngươi chẳng phải là cái....đạo tặc .... trên bức hoạ kia sao, ngươi .... thế nào....thế nào .... " Nói xong, đã cầm trường thương vào trong tay đi tới. Hắc y nhân nọ ha ha cười, phi thân nhảy lên, dẫm chân lên đầu người ta, bay qua trên đầu đám người đó, chớp mắt đã vào thành. Đến lúc này, mười vệ binh ở bên cạnh cửa thành căn bản không kịp tới đuổi theo, gấp đến độ mắng ầm ĩ trong đám người hỗn loạn: "Con bà nó, ngươi tránh ra cho ta, cản mẹ ngươi à.... kêu ngươi tránh ra, có nghe thấy không? Để cho Giang dương đại đạo trà trộn vào trong thành, lão tử sẽ bắt ngươi hỏi tội."
"Ba" một tiếng, chẳng biết là ai đã trúng phải một chưởng, âm thanh trong trẻo vang lên giữa những tiếng bước chân hỗn loạn nghe cực kì chói tai.
"Là ai đánh ta? Ta giữ...."
"Ba" lại một tiếng nữa vang lên, người nọ lại bị chịu một cú nữa, chỉ thấy trong đám người đang ầm ầm huyên náo, có người muốn vào thành, có người muốn ra khỏi thành, dồn đống thành một khối, mười vệ binh nọ mà muốn đi tóm lấy Giang dương đại đạo, quả thực là khó như đi lên trời.
Cái tên bị đánh hai chưởng kia chính thực là một người trong đám vệ binh, hắn trong miệng mặc kệ không hề chửi rủa, cũng không biết là đã đắc tội với võ lâm cao thủ phương nào, dù có cho hắn hai cái miệng, cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh là loại người nào, trong lúc đám người hỗn loạn sớm đã vào trong thành. Đao Thần xa xa thấy tên Hắc y nhân kia phiên thân nhảy vào một cái phòng của một nhà dân, biến mất không thấy đâu nữa, vừa đi vừa quay lại Phương Kiếm Minh cười nói: "Đạo tặc này làm việc rất lạ thường, quan binh không đến tìm hắn thì thôi, hắn ngược lại, lại tìm đến quan binh, hắc hắc, không biết Gia hoả này đang nghĩ cái gì nữa."
Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Đao đại thúc, người không có nhìn thấy hình dáng của hắn, còn con nhìn thấy hắn là một đại thúc có vẻ ngoài anh tuấn, loại người như thế cũng là đạo tặc sao?"
Đao Thần nói: "Trong chốn giang hồ không có điều lạ nào là không có, vẻ ngoài đẹp mắt không có thể làm được đạo tặc sao? Phương tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ta còn từng gặp qua hoà thượng lấy vợ kia.
Phương Kiếm Minh bật cười lớn, nói: "Làm gì có việc đó nha, hoà thượng như thế nào có thể lấy vợ, Đao đại thúc, người không phải nhìn lầm đấy chứ?"
Đao Thần nói: "Ta như thế nào lại nhìn lầm, ta nói với ngươi, bọn ta còn ngầm giúp cho lão đầu tử đó. Trên Thiên Bảng có một hoà thượng, danh tự của hắn kêu "Mỹ hoà thượng", hắn vốn xuất gia ở Sơn Tây Ngũ Thai Sơn, về sau tại trong chốn giang hồ gặp một "Đại mỹ nhân, cái "Đại mỹ nhân" đó thấy mặt hắn, liền sống chết quấn lấy hắn không tha, thẳng một mạch đuổi đến Ngũ Thai Sơn. Ngươi nghĩ hắn là hoà thượng, sao có thể lấy vợ, đành phải phụ người ta một mảnh chân tình. Vậy mà, cái "Đại mỹ nhân" kia bám chặt hắn không tha, khổ khổ sở sở chờ đợi hắn hơn ba mươi năm ròng, hắn đành phải chạy ra khỏi chùa miếu Ngũ Thai Sơn, tiếp đón chứ không hắt hủi, cùng Đại mỹ nhân thành thân, ta còn tặng đại lễ cho hắn nữa đó."
Phương Kiếm Minh nghe xong, thập phần kinh ngạc, hỏi: "Đại mỹ nhân này là ai vậy? Đao đại thúc, nàng như thế nào lại si tình như vậy?"
Đao Thần nói: "Nàng là người của Giang Nam Lôi Gia."
Phương Kiếm Minh nói: "Chuyện này đã xảy ra được bao nhiêu năm rồi?"
Đao Thần nói: "Để ta tính xem...... đúng rồi, ta nhớ rõ vào năm ta sáu mươi lăm tuổi, lúc ấy còn chưa có bình Thiên Bảng, Thiên Bảng, đó là chuyện của ba năm về sau, vào năm thành hôn hắn cũng chưa tới năm mươi, coi như là một Lão tân lang, hắn là người ít tuổi nhất trong Thiên Bảng, như quả còn sống, bây giờ cũng là một trăm mười mấy tuổi rồi."
Phương Kiếm Minh nghe xong, âm thầm tặc lưỡi, nói: "Nói như vậy, nếu vợ chồng bọn họ có con gái mà nói, không phải cũng đã sáu mươi tuổi rồi sao?"
Đao Thần cười, nói: "Ta như thế nào mà biết được điều đó? Ta nói còn chưa hết nha, cái "Mỹ hoà thượng" kia thành hôn năm năm sau, chính hắn cũng bị bầu làm một trong những nhân vật Thiên Bảng. Hai năm sau, đột nhiên Mỹ nhân lão bà đó cùng với hắn tiêu thất không thấy tăm tích, chẳng ai biết bọn họ đã đi đâu. Nghe nói người trong Giang Nam Lôi Gia đã phái người đi tìm bọn họ, cũng không tìm được. Ta nghĩ bọn họ đại khái là đã quy ẩn nơi rừng núi mất rồi."
Nói đến đó, Đao Thần ngẩng đầu nhìn thấy trên đường lớn, phía trước không xa có một toà tửu điếm quy mô hơi lớn, trên chiêu bài viết năm chữ "Nguyên Giang Đại Tửu Lâu". Đao Thần và Phương Kiếm Minh bước tới gần phía trước, chỉ thấy nơi đây lai lai vãng vãng duy nhất là người trong võ lâm. Đao Thần và Phương Kiếm Minh trong lòng kì quái, Đao Thần nhấc chân định đi vào bên trong, có một đại hán thủ tại bên cạnh cửa đưa tay cản lại, nói: "Vị bằng hữu này, ngươi đến là vì Đồng lão gia tử mà trợ quyền phải không?"
Hết chương 43.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:08 PM.
Đại hán cười nói: "Bằng hữu, hôm nay Lâu này không bán hàng, phiền ngươi tới một tửu lâu khác."
Đao Thần nói: "Oh, cái này lạ thường đó, tại sao lại không bán hàng, ngươi cho lão phu là một người mắt mở nhưng mù sao, nơi này đang ra ra vào vào không phải là người a?"
Đại hán cười nói: "Bằng hữu, nói thật cho ngươi biết, tửu lâu này hôm nay đã được Lão gia chúng ta bao toàn bộ rồi, chỉ chiêu đãi người đến đây trợ quyền thôi, bằng hữu hay là làm chút phương tiện, lánh đi nơi khác."
Đao Thần làm bộ sắc mặt giận dữ, nói: "Lão gia các ngươi là ai, mà mặt mũi lại lớn như vậy? Ta hôm nay muốn đến uống rượu trong tửu lâu này, ngươi không được ngăn cản ta."
Nói xong khăng khăng xông vào trong, đại hán nọ ngẩn người, đúng là tính tình rất tốt, không hề cáu bẳn, chỉ là ngăn cản ở phía trước, tầm vóc của hắn so với Đao Thần tịnh không nhỏ, hai đại hán đứng thành một khối, ai cũng chẳng nhường ai. Chính vào lúc đang ở thế bế tắc, bỗng dưng có người cười nói: "Vị bằng hữu này, chúng ta là tới vì Đồng lão gia tử trợ quyền, ngươi không nên làm khó lão ca đó của ta."
Đao Thần và Phương Kiếm Minh nghe thấy người này nói chuyện, không cần nhìn, đã biết người đó là ai, không biết hắn có đuổi theo được cái người của Ma Môn kia không?
Người nọ vừa nói xong, đã đi tới, chính là Trần Cẩm Lam mới vừa rồi đuổi theo người trong Ma Môn. Đại hán thấy là hắn, nhướng mày nói: "Ngươi là vị bằng hữu đó, thật sự là tới trợ quyền cho lão gia chúng ta?"
Trần Cẩm Lam cười nói: "Đương nhiên, ngươi không tin?"
Đại hán vội hỏi: "Đâu có, đâu có, Lão gia chúng ta đã phân phó qua, phàm là tới giúp Người trợ quyền, đều có thể được lên Tửu lâu này. Ba vị, xin mời. Vị lão huynh kia, mới vừa rồi đã đắc tội nhiều xin hãy tha thứ cho."
Đao Thần nói: "Đó cũng là chức trách ở đây của ngươi, lão phu như thế nào có thể trách ngươi, ta vừa rồi chỉ là đùa vui với ngươi một chút mà thôi, Đồng lão gia tử hiệp can nghĩa đảm, vượt qua Mạnh Thường, hắn hôm nay gặp nạn, lão phu há có thể khoanh tay đứng nhìn."
Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng kì quái, hắn thấy Đao Thần vừa rồi suýt chút nữa cùng đại hán xô sát, bây giờ lại nói muốn trợ quyền, không biết lão gia hoả này bị cái gì làm cho chú ý. Hắn cũng không nói ra, đi theo phía sau Đao Thần và Trần Cẩm Lam, tiến vào Tửu điếm. Tới lầu trên, tại đây ngồi trên tửu lâu, có thể thấy cách đó không xa có một con sông lớn, thì đã là lưu vực của Nguyên Giang, chảy qua trong thành phải là một con sông lớn.
Nước sông như một dải lụa quanh co, từ thượng du cuồn cuộn chảy xuống, thực có thế của vạn mã bôn đằng. Phương Kiếm Minh mững rỡ mãi không thôi, lôi kéo Đao Thần và Trần Cẩm Lam tìm một vị trí gần cửa sổ. Đao Thần sau khi lên lầu cẩn thận đánh giá khắp nơi một vòng, trong tửu điếm này nhân vật võ lâm thật sự là không ít, có hoà thượng, có đạo sĩ, còn có cả ni cô, già có trẻ có, xấu có đẹp có, cái gì cần có đều có. Đao Thần không sợ người khác nhận ra lai lịch của hắn, hắn nhiều năm như vậy không có xuất hiện tại giang hồ, hơn nữa, đây không còn là thời của bọn hắn nữa, còn ai nhớ được hình dạng lão gia hoả này của bọn hắn.
Không cần bọn họ phân phó, điểm tiểu nhị tự nhiên đã đem rượu và thức ăn đưa tới, hai người đích xác là có chút đói bụng, ăn ở ngoài thành chỉ là ăn nhẹ, đâu có làm no được cái dạ dầy.
Hai người mở lớn cái dạ dày ra, bắt đầu ăn uống. Trần Cẩm Lam cũng là thờ ơ nhìn bọn họ, lặng lẽ uống chén rượu buồn, cũng không có kể ra rốt cuộc có đuổi theo kịp người nọ hay không. Đao Thần uống một hớp rượu lớn, nhìn Trần Cẩm Lam cười nói: "Trần lão đệ, ngươi làm sao vậy? Ngươi không đuổi theo được người nọ, cũng không nên cúi đầu ủ dũ nha.... Vui lên, vui lên, lão phu và ngươi chạm với nhau một chén."
Trần Cẩm Lam nghe Đao Thần nói xong, mỉm cười nói: "Đao lão ca, ta không phải vì người nọ vừa rồi, vũ công khinh công của người đó, đích xác là giang hồ nhất tuyệt, nhưng là ta còn không có đặt ở trong lòng. Ta lo lắng chính là đêm nay bọn họ tới là cái dạng cao thủ gì. Ngươi xem xem những người này, có một đại bộ phận thật ra tới là để ăn để uống, nói đến trợ quyền, một điểm cũng không giúp được."
Phương Kiếm Minh nhìn lại, lúc này mới phát hiện người trên tửu lâu có một đại bộ phận đích xác là cách ăn cách uống rất bất nhã, xem hình dáng bọn chúng, hình như cũng không vì là người trợ quyền mà lo lắng, chẳng lẽ là tới chỉ để ăn để uống.
Đao Thần cười nói: "Như thế có là cái gì, tục ngữ có nói" Binh quý tại tinh nhi bất tại đa "(nhi có nghĩa là: mà - ND), nói khác đi là dù bọn họ tới mấy ngàn người, chỉ cần trên người chúng ta có chân công phu, còn sợ ai tới? Trần lão đệ, nói thật nha, lão phu còn không biết Đồng lão gia tử là như thế nào lại kết thù với Ma Môn, ta bây giờ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì, ngươi nói ra nghe thử."
Trần Cẩm Lam cười khổ nói: "Ta đâu biết gì. Ta cũng là nghe người ta nói. Có người nói, có một người tự xưng là người của Ma Môn, vào ba ngày trước hướng Đồng lão gia tử phát một cái thiếp, nói rõ ba ngày sau vào khoảng chiều muộn sẽ có người tìm đến hắn để tính cái gì 'Nợ Cũ', muốn đem đầu Đồng lão gia tử dứt ra. Điều đó làm cho các nhân vật võ lâm trong thành Nguyên Giang giận sôi lên. Đồng lão gia tử tại thành nội thực là một đại thiện nhân, hắn trượng nghĩa khinh tài, thường xuyên giúp đỡ người nghèo, nhiều năm như vậy không biết đã cứu trợ qua bao nhiêu nhân sĩ vũ lâm, từ đó trở thành bạn bè của hắn, hoặc giả là nhận qua ân huệ của hắn, không thể khoanh tay đứng nhìn, đều đến trợ quyền, để xem xem Ma Môn này là những nhân vật nào, cũng dám tìm Đồng lão gia tử gây phiền. Còn ta, hắc hắc, là rất không quen nhìn tà ma hoành hành, thế nên mới đuổi theo đến nơi này. Hai vị chẳng biết có phải là thực sự đến trợ quyền hay không?"
Đao Thần nói: "Thúc điệt chúng ta bất quá là tình cờ mà có mặt, nếu Đồng lão gia tử là một đại thiện nhân, người như thế há có thể để cho người ta hại, ta họ Đao chính nghĩa là bất dung từ, thật ra là muốn xem xem Ma Môn này là cái gì Tà ma ngoại đạo. Trần lão đệ, chẳng biết Ma Môn này cùng Ma giáo có thể có quan hệ không?"
Trần Cẩm Lam nói: "Ta đã tra qua, tịnh không có quan hệ gì, bọn họ thậm chí còn tuyên bố, năm năm sau sẽ đem Ma giáo thu phục, khẩu khí thực sự là rất kinh nhân."
Đao Thần nghe thế, đột nhiên 'ha ha ha' bật lên tiếng cười lớn, làm cho rất nhiều người hướng bên này kì quái lén nhìn tới, Đao Thần nén thấp thanh âm xuống nói: "Nói đùa, thật sự là nói đùa. Bọn họ nếu có thể thu phục được Ma giáo, họ Đao ta tình nguyện đem đầu cắt xuống, tặng cho bọn chúng để chúc mừng."
Trần Cẩm Lam thần sắc khẽ thay đổi, nói: "Đao lão ca, nói như vậy, ngươi đối với thực lực của Ma giáo rất có lòng tin, không biết ngươi và bọn họ liệu có quan hệ gì không?"
Đao Thần ha ha cười nói: "Ta cùng bọn chúng đâu có quan hệ gì. Ngươi hãy tưởng tượng, Ma giáo nọ đứng ở đỉnh cao giang hồ nhiều năm như vậy, thuỷ chung không có bị người khác đè ép xuống, có thể thấy thực lực của bọn họ là rất siêu cường, nghe nói công phu Ma Giáo bọn họ là một đại tuyệt học trong chốn võ lâm, tử đệ trong giáo các nơi trong toàn quốc đều có, nghĩ thu phục, quả thực là nằm mơ phải không?"
Phương Kiếm Minh nghe thấy thế, đột nhiên nhớ tới một người tại chuyến vượt qua sông Trường Giang độ nào chính là Ma giáo xà đàn sứ giả Giang Phong Lai. Ngày đó, Giang Phong Lai chỉ đùa bỡn mà đã hạ cái lão bà bà kia, võ công thật sự là cực kì cao minh. Hắn là một sứ giả trong Thập nhị đàn của Ma giáo, võ công đã cao như thế, vậy thực lực của Ma Giáo có thể tưởng tượng mà biết là lợi hại như thế nào.
Theo tiếng đồn nghe được, Ma Giáo ngoại trừ Giáo chủ Độc Cô Cửu Thiên, còn có một công chúa, thận phận địa vị đặc biệt độc lập, giáo chủ cũng không quản được nàng, sự tồn tại của nàng là vì để hạn chế sự lạm dụng quyền lực của Giáo chủ. Mặt khác Ma Giáo còn có nội ngoại lưỡng đường, tục xưng "nội bạch hổ" và "ngoại huyền vũ". Đường chủ đều là một đại cao thủ trong chốn võ lâm. Ma Giáo tổng đàn còn có Bát Đại trưởng lão, luận thân phận tối thiểu cũng là cùng Độc Cô Cửu Thiên ngang hàng, thậm chí có vài người còn ở trên Giáo chủ Độc Cô Cửu Thiên một đời, võ công cao thâm khó lường.
Ma Giáo tại ngoại đi lại bình thường nhất chính là Thập nhị đàn sứ giả, mười hai người này nắm trong tay đại quyền sinh sát đối với các đệ tử trong Giáo. Nếu ai phản bội Ma Giáo hoặc là làm việc gì sai với Giáo quy, mười hai người này có thể xử trí bọn họ, quyền thế lợi hại tương đương nhau. Hệ thống thống trị của Ma Giáo là như thế này, cao nhất chính là Giáo chủ và Công chúa, xuống tới là Bát đại trưởng lão, sau đó là Nội Ngoại lưỡng đường, tiếp theo là Thập nhị sứ giả. Từ đây về sau, chính là các Đàn chủ của các chi Đàn, dưới Đàn chủ lại phân thành các tiểu Môn, nhân số mỗi một Môn tối thiểu cũng có hơn một trăm người, mặc dù trong Môn có một đại bộ phận võ công rất là thấp kém, nhưng mà một Môn chủ đương nhiệm, thủ hạ có một trăm thậm chí còn nhiều hơn làm tiểu đệ, không thể nghi ngờ cuộc sống cũng là rất tiêu dao.
Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, ta tại Trường Giang trong khi vượt sông, từng gặp qua một trong Thập nhị đàn sứ giả bọn họ, hắn biết sử dụng một môn công phu cổ quái, người ta chộp không được hắn, thấy rất tức cười."
Trần Cẩm Lam cười nói: "Hắn có võ công như vậy chắc là có danh rất lớn a."
Đao Thần vừa nghe, hỏi: "Thế nào? Xà đàn sứ giả này đã đổi người rồi ư, ta nhớ rõ Xà đàn sứ giả trước kia võ công tịnh không như thế, nhiều nhất bất quá chỉ là nhị lưu cao thủ."
Trần Cẩm Lam ngẩn ra, nói: "Đao lão ca, ngươi nói chính là đã thừa nhận lời Phương tiếu ca nói phải không, nhiều người kháo kẻ vỗ mông ngựa Hoà Gia giầu nứt vách mới lên làm Xà đàn sứ giả, từ lúc Độc Cô Cửu Thiên thượng đài về sau, hết sức chỉnh đốn Ma Giáo, võ công của Xà đàn sứ giả hiện nhiệm thực là giang hồ nhất lưu cao thủ, ai còn dám xem nhẹ hắn?"
Đao Thần nói: "Oh, ngươi nói nghe thử, người đó là có địa vị gì?"
Hết chương 44.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:07 PM.