Hồi 16
TỠThi Quái Nhân
Triển Bạch cứ Ä‘uổi theo sau lão nhân cưỡi la được gần năm mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng, đến má»™t cánh rừng tòng ráºm rạp thì lão nhân cùng con la biến mất không để lại vết tÃch gì, tá»±a nhÆ° tan biến và o không khà váºy. Äiá»u quái lạ là lão nhân cùng con la biến mất nhÆ°ng Vô Tình bÃch kiếm lại được treo lÆ¡ lá»ng trên cà nh thông.
Triển Bạch cÆ¡ hồ không tin và o mắt mình nữa, thiên hạ là m gì có chuyện quái lại nhÆ° váºy. NhÆ°ng sá»± thá»±c hiển hiện trÆ°á»›c mắt nà o phải là má»™ng.
Ngẩn mặt nhìn lên, thanh kiếm được treo cao có đến bốn trượng. Nhá»› lại hôm trÆ°á»›c Phà Nhất Äồng giáºt lấy chiếc túi vải của chà ng, treo trên cao chừng ba trượng nhÆ°ng lúc ấy chà ng không sao nhảy lên để lấy được. NhÆ°ng lần nà y Triển Bạch không cần nghÄ© ngợ nhiá»u, Ä‘á» khà phóng má»™t cái quá bốn trượng, giÆ¡ tay chá»™p lấy thanh kiếm, sau đó đáp xuống.
- Hảo thân pháp !
Triển Bạch nóng lòng lấy lại kiếm, vốn không để ý rằng Ä‘á» tung thuáºt của mình vượt xa lúc trÆ°á»›c. Chừng nghe có ngÆ°á»i khen má»›i giáºt mình nhìn lại, đồng thá»i rút kiếm phòng thân.
Chá» khi định thần nhìn kỹ ngÆ°á»i vừa lên tiếng, chà ng không khá»i rùng mình á»›n lạnh.
Thì ra cách chà ng không đầy hai trượng xuất hiện hai quái nhân, mình mặc vải thô trắng toát, lưng cột dây rơm, tóc xõa quá vai, sắc mặt trắng nhợt như tỠthi, lại không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nà o, trông không khác gì hai cỗ tỠthi.
Dù giữa ban ngà y ban mặt, nhÆ°ng vì rừng ráºm vốn âm u, Ä‘á»™t ngá»™t xuất hiện hai cá»— tá» thi biết nói nhÆ° váºy khiến Triển Bạch không khá»i nổi gai óc rùng mình. Äặc biệt là hai quái nhân nà y từ sắc diện, thân hình, y phục thảy Ä‘á»u giống hệt nhau không má»™t Ä‘iểm dị biệt nà o dù là nhá» nhất. Cà ng khiến cảm giác thần bà gia tăng gấp bá»™i.
Má»™t trong hai quái nhân nhìn thần thái kinh hoà ng của Triển Bạch liá»n toét miệng cÆ°á»i. Có Ä‘iá»u hắn không cÆ°á»i còn khá, nụ cÆ°á»i của hắn cà ng khiến ngÆ°á»i ta rợn ngÆ°á»i. Nói là cÆ°á»i kỳ thá»±c hắn chỉ nhếch mép để lá»™ hai hà m răng trắng ởn, còn cả khuôn mặt không má»™t chút biến đổi.
Tên còn lại giÆ¡ tay ra, cất giá»ng âm u nói:
- ÄÆ°a đây ?
Triá»n Bạch thoái lui má»™t bÆ°á»›c váºn công phòng bị, trầm tÄ©nh nói:
- Tại hạ cùng hai vị vốn không quen biết, không biết hai vị muốn tại hạ phải Ä‘Æ°a váºt gì cho hai vị ?
Hai quái nhân đồng báºt cÆ°á»i khanh khách, giá»ng cÆ°á»i nghe âm âm nhÆ° ma trêu quỉ há»n.
Triển Bạch khẽ rùng mình, lại nghe một trong hai tên lên tiếng:
- Thứ nhất là đưa kiếm đây !
Tên thứ hai tiếp luôn:
- Thứ hai là đưa mạng đây ! Có Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘Æ°a cái nà o trÆ°á»›c cÅ©ng được.
Khẩu khà cá»±c kỳ cao ngạo nghe xong cảm giác á»›n lạnh trong ngÆ°á»i Triển Bạch liá»n biến mất, thay và o Ä‘o là ná»™ khÃ. Chà ng cÆ°á»i lạnh nói:
- Hừ ! Hai ngÆ°Æ¡i tháºt ngông cuồng ! Mau báo danh tánh, kiếm của Triển Bạch không giết kẻ vô danh ?
Hai quái nhân nghe chà ng báo danh tánh quay nhìn nhau má»™t cái, rồi đồng thanh há»i:
- Ngươi cũng hỠTriển ?
Triển Bạch ưỡn ngực nói:
- Danh tánh là thứ không thể giả được, không lẽ hai ngươi dùng tên hỠgiả hay sao mà không dám nói ?
Không ngá» lá»i nói của chà ng nhÆ° chạm phải ná»—i Ä‘au tiá»m ẩn của hai ngÆ°á»i, chỉ nghe má»™t trong hai ngÆ°á»i quát:
- Ta là Hoạt Tá» Nhân (ngÆ°á»i chết còn sống) !
NgÆ°á»i kia tiếp luôn:
- Ta là Tá»± Hoạt Nhân. (ngÆ°á»i sống đã chết) !
Xong cả hai đồng thanh:
- Hai ta là kẻ không tên không há», nhÆ°ng há»… danh hiệu đã nói ra thì cÅ©ng là lúc ngÆ°Æ¡i sắp chết rồi đó !
Dứt lá»i cả hai đồng vÆ°Æ¡n trảo má»—i ngÆ°á»i má»™t bên công tá»›i.
Triển Bạch siết chặt đốc kiếm, gạt đỡ tả hữu, sỠluôn năm, sáu kiếm liên hoà n mới tạm đẩy lui được hai quái nhân.
Thá»i gian gần đây,Triển Bạch liên tiếp gặp những võ lâm cao thủ, nhÆ°ng không ai có được những chiêu thức cổ quái nhÆ° hai quái nhân nà y.
Chiêu thức xuất ra thấy vô cùng cháºm chạp nhÆ°ng thoắt cái lại nhÆ° Ä‘iện xẹt tá»›i bên mình. Cứ đối phÆ°Æ¡ng công má»™t thế, Triển Bạch phải sá» luôn ba, bốn thức má»›i ngăn cản được.
Triển Bạch lúc nà y không còn trấn tỉnh được nhÆ° lúc đối mặt vá»›i Äá»™c cÆ°á»›c phi ma Lý Cá» nữa. Bởi chiêu thức của Lý Cá» tuy nhanh, nhÆ°ng còn có thể theo thế mà đoán tốc Ä‘á»™, bá»™ vị. Còn hai quái nhân nà y xuất chiêu hoà n toà n không giống vá»›i qui luáºt chung của võ há»c.
Võ công của Triển Bạch vốn rất há»—n tạp, mÆ°á»i năm đầu chà ng khổ luyện toà n những thứ võ công tầm thÆ°á»ng. Gần đây được luyện chÃnh tông tâm pháp trong Thiên Pháºt Quyển, ná»™i công đại tiến, nhÆ°ng nói vá» võ công chiêu số thì còn kém. Sau nữa nhá» giao đấu vá»›i mấy tay đại cao thủ, nhá» và o tÆ° chất mẫn tiệp nên má»›i ngá»™ được và i ba chiêu thức. Nay lại gặp phải hai tay quái nhân dụng toà n quái chiêu thì là m sao chống cá»± nổi ? Bởi váºy giao đấu chÆ°a được chục hiệp đã bị rÆ¡i và o thế hạ phong.
Bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng Ä‘á»u thấy chưởng chỉ phong vây kÃn. Kình phong vừa chạm và o ngÆ°á»i đã thấy tê buốt.
Triển Bạch cà ng đấu cà ng kinh hãi, vá»™i múa kiếm tạo thà nh má»™t bức tÆ°á»ng kiếm quang bảo vệ các nÆ¡i yếu huyệt.
Kiếm pháp của Triển Bạch tuy thuá»™c và o loại tầm thÆ°á»ng, nhÆ°ng được cái ná»™i lá»±c chà ng hùng háºu, kiếm lại. là Vô tình bÃch kiếm nên uy lá»±c cÅ©ng khá kinh nhân.
Hai quái nhân cÅ©ng kinh hãi không kém Triển Bạch, xÆ°a nay hai ngÆ°á»i liên thủ hiếm ai có thể chống đỡ nổi quá mÆ°á»i chiêu Thái Cá»±c Lưỡng Nghi ly hồn chưởng của hai lão. Váºy mà má»™t tên tiểu tốt không ra gì nà y lại có thể giao đấu chục hiệp mà chÆ°a bại.
Lại thêm năm, sáu chiêu nữa qua đi.
Hoạt Tá» Nhân tÃnh trầm tÄ©nh, vẫn cứ từng chiêu từng chiêu má»™t cháºm rãi ra đòn.
NhÆ°ng Tá» Hoạt Nhân tÃnh nóng nảy, thấy đã lâu mà không hạ được đối phÆ°Æ¡ng, tức giáºn gầm lên má»™t tiếng, tả chưởng quét ngang má»™t Ä‘Æ°á»ng, hữu chưởng dá»±ng đứng chém thẳng tá»›i, má»™t chiêu "âm dÆ°Æ¡ng dị lá»™" công và o mấy nÆ¡i yếu huyệt trÆ°á»›c mặt Triển Bạch.
Triển Bạch vốn đã bị hai quái nhân vây khốn đến tối tăm mặt mÅ©i không còn phân biệt chiêu thức của đối phÆ°Æ¡ng từ đâu tá»›i, đánh và o đâu. Chỉ cố sức huy Ä‘á»™ng trÆ°á»ng kiếm loang loáng không mong gì đả thÆ°Æ¡ng đối thủ, chỉ momg tá»± vệ mà thôi, nà o hay biết đối phÆ°Æ¡ng đã xuất sát chiêu.
NhÆ°ng Hoạt Tá» Nhân bá»—ng phát hiện chùm tua nÆ¡i chuôi kiếm của Triển Bạch có treo má»™t váºt bá»—ng chấn Ä‘á»™ng tâm hồn, vá»™i và ng xuất chiêu ngăn cản sát chiêu của Tá» Hoạt Nhân, đồng thá»i nhanh nhÆ° chá»›p chá»™p lấy váºt treo ở chuôi kiếm rồi tung ngÆ°á»i lùi lại.
Tá» Hoạt Nhân tuy không hiểu dụng ý của Hoạt Tá» Nhân, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i xuất chiêu xÆ°a nay đồng tiến đồng thoái. Thấy Hoạt Tá» Nhân thoái lui hắn cÅ©ng cố dằn lòng lui lại.
Triển Bạch thấy áp lá»±c bá»—ng biến mất, các bóng trắng xung quanh cÅ©ng không còn, liá»n thu thế hoà nh kiếm chỠđợi.
Thì ra váºt treo dÆ°á»›i chuôi kiếm của Triển Bạch là má»™t túi lụa nhá».
Hoạt TỠNhân mở chiếc túi ra, lôi từ bên trong ra một mảnh vải lụa không giống lụa, tơ không giông tơ, như được xé ra từ vạt áo.
Triển Bạch nhìn thấy mảnh vải, bất chợt máu nóng dồn lên mặt. Äó chÃnh là di váºt của tiên phụ lần trÆ°á»›c đã bị Phà Nhất Äồng vứt Ä‘i, không biết sao lại ở trong tay đối phÆ°Æ¡ng. Bởi lúc nãy chà ng không để ý tá»›i túi vải nà y được treo ở nÆ¡i chuôi kiếm, lại cÅ©ng không hay biết Hoạt Tá» Nhân giáºt lấy từ trên kiếm của chà ng.
Triển Bạch song mục ngầu đỠquát:
- Là m sao ngÆ°Æ¡i lại có váºt đó ? Trả cho ta !
Hoạt Tá» Nhân nhÃu mà y:
- Là m gì mà hung hãng váºy ? Trả thì trả, đồ rác rưởi có gì quà giá đâu !
Nói xong vứt vá» phÃa Triển Bạch. Xong lại từ trong túi lôi ra má»™t đồng tiên bằng đồng nhÆ° má»™t thứ ám khà cổ quái. Lần nà y thì thái Ä‘á»™ của hai quái nhân nhÆ° gặp phải rắn Ä‘á»™c, Hoạt Tá» Nhân ném túi vải xuống đất.
Cả hai nhìn nhau má»™t cái rồi ra tay nhÆ° Ä‘iện, má»—i ngÆ°á»i nắm chặt lấy má»™t cánh tay của Triển Bạch.
Triển Bạch trong lúc bất ngá», mà hai quái nhân lại ra tay quá thần tốc, nên hai tay chà ng đã bị đối phÆ°Æ¡ng nắm chặt. Chà ng cố sức vùng ra, miệng quát - Thả ta ra ! Thả ta ra !
Hoạt Tá» Nhân run giá»ng há»i - Äây có phải là Vô Tình BÃch kiếm ?
Triển Bạch hừ lạnh không trả lá»i.
Tá» Hoạt Nhân cÅ©ng run giá»ng há»i:
- NgÆ°Æ¡i là háºu nhân của Triển Vân Thiên, Triển đại hiệp ?
Triển Bạch nghe nhắc đến thân phụ, nhìn thấy các di váºt của ngÆ°á»i lại sắp bị ngÆ°á»i ta cÆ°á»›p mất, lòng không khá»i chua xót, bất giác lệ anh hùng tuôn rÆ¡i.
Hai quái nháºn Ä‘á»™t ngá»™t buông Triển Bạch ra, song song quì xuống ngẩng mặt lên trá»i. Hoạt Tá» Nhân cất giá»ng ai oán thốt:
- Trá»i xanh có mắt, ân nhân không tuyệt háºu.
TỠHoạt Nhân ai oán than:
- Không, trá»i xanh không có mắt. Mối thù của ân nháºn kiếp nà y không thể báo được !
Hoạt Tá» Nhân xòe tay nhìn đồng tiá»n, giá»ng ảo não:
- Chúng ta gượng sống đến ngà y nay cũng vì muốn tìm cho ra hung thủ báo thù cho ân công, nhưng giỠđã biết kẻ thù là ai, sức của huynh đệ ta không thể báo được.
Váºy còn sống trên thế gian nà y là m chi ?
Dứt lá»i, cả hai đồng ôm mặt khóc rÆ°ng rức trông rất thảm.
Triển Bạch không ngá» hai quái nhân trông âm trầm nhÆ° thây ma nà y lại có được nhiệt tâm dÆ°á»ng ấy. Äặc biệt lại là cố giao của tiên phụ, nên những ác cảm đối vá»›i hai ngÆ°á»i bá»—ng tan biến hết. Ngược lại còn cảm thấy vô cùng thân thiết. Thấy hai ngÆ°á»i quá ảo não, không ngăn được đến gần khuyên giải:
- Nhị vị không nên Ä‘au lòng, sách có câu quân tá» trả thù mÆ°á»i năm chÆ°a muá»™n.
Tấm lòng của nhị vị đừng nói Triển Bạch nà y mà cả tiên phụ mẫu nÆ¡i chÃn suối cÅ©ng cảm kÃch vô cùng.
Nà o ngá» Triển Bạch vừa nói xong, hai quái nháºn cà ng khóc lá»›n hÆ¡n, miệng nói:
- Tháºt hổ thẹn không dám gặp cố nhân dÆ°á»›i cá»u tuyá»n !
Dứt lá»i, cả hai đồng đâm đầu và o thân cổ tùng tá»± sát.
Triển Bạch muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi.
Bùng ! Bùng !
Rắc ! Rắc !
Ầm ! Ầm !
Hai cây cổ tùng to tà y ôm bị đụng gãy ngang. Hai quái nhân lại quay đầu tìm gốc tùng khác.
Chỉ thoáng sau cả má»™t khoảng rừng, cổ tùng lá»›p báºt gốc lá»›p gãy ngang mà hai quái nhân vẫn tá»± sát không thà nh. Cảnh tượng nà y khiến Triển Bạch không khá»i lắc đầu lè lưỡi.
Cuối cùng hai quái nhân nháºn ra không thể tá»± sát bằng cách nà y, liá»n bá» mặt Triển Bạch vừa khóc vừa chạy biến Ä‘i.
Triển Bạch đứng chôn chân tại chá»— nhìn theo bóng dáng hai quái nhân từ từ mất hút, tháºt lâu sau má»›i thu thần lại nghÄ© thầm:
- Xem ra hai ngÆ°á»i đã biết được kẻ giết phụ thân ...
NghÄ© đến đây bá»—ng chà ng giáºm chân kêu lên thà nh tiếng:
- Chết ! Mình quên há»i xem đó là ai ...
Vừa định phóng mình Ä‘uá»—i theo bá»—ng nghe sau lÆ°ng có tiếng ngÆ°á»i:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i là m gì mà lẩm bẩm má»™t mình ở đây váºy ?
Triển Bạch quay đầu nhìn lại thì ra là Lạt Thủ đồng tâm Phà Nhất Äồng, bất giác chau may. Thì ra lại gặp phải lão quái không biết phân biệt phải trái nà y, chắc là không thế ra Ä‘i má»™t cách êm thấm rồi.
Phà Nhất Äồng cÆ°á»i ha hả nói:
- Tiểu tỠngươi chán gặp lão phu lắm phải không ?
Lão nghiêng đầu ngắm Triển Bạch một lát, rồi tiếp:
- Nhưng chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, mà lại đúng và o chỗ cũ. Tiểu tỠngươi không thấy hai ta có duyên sao ?
Lúc nà y, Triển Bạch má»›i chợt nháºn ra đây chÃnh là nÆ¡i mà cách đây Ãt lâu Yến Vân NgÅ© Thiên Bá chặn Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›p tiêu.
Lại nghe Phà Nhất Äồng tiếp:
- Äã có duyên gặp mặt thôi thì Ä‘Æ°a đây !
Triển Bạch kêu khổ thầm, ngoà i mặt là m ra vẻ không hiểu:
- Lão tiá»n bối, lần trÆ°á»›c tiá»n bối lấy Ä‘á»™ của vãn bối ném mất hết còn chÆ°a đủ sao, giá» còn đòi lấy gì nữa ?
Phà Nhất Äồng hÃp mắt cÆ°á»i há»nh hệch:
- Lần nà y thì ta không cần mấy đồ rác rưởi đó nữa, ta chỉ muốn xem thỠthanh kiếm của ngươi một lát thôi.
Triển Bạch trừng mắt nhìn Phà Nhất Äồng.
- Võ khà vốn là tÃnh mạng của ngÆ°á»i luyện võ, lão tiá»n bối nói nhÆ° váºy không thấy quá đáng sao ?
Phà Nhất Äồng mặt bá»—ng lạnh nhÆ° tiá»n, trầm giá»ng:
- Lão phu chỉ há»i ngÆ°Æ¡i có Ä‘Æ°a hay là không ?
Triển Bạch cÆ°á»i lạnh:
- Váºy thì phải há»i thanh kiếm nà y coi nó có thuáºn ý hay không !
Song mục Phà Nhất Äồng thoáng hiện sát quang. Triển Bạch ngỡ lão sắp ra tay Ä‘oạt kiếm láºp tức ngầm váºn công phòng bị, bá»—ng thấy Phà Nhất Äồng đảo mắt nhìn hiện trÆ°á»ng thấy cây cối ngã đổ ngổn ngang, sắc diện lão trở nên hòa dịu, chỉ đám cây ngã há»i:
- Ở đây vừa xảy ra chuyện gì ? Cây cối sao lại lớp gãy ngang lớp trốc gốc thế kia ?
Triển Bạch tháºt muốn cÆ°á»i không cÆ°á»i nổi, muốn khóc, khóc chà ng xong. Không ngá» lão quái bá»—ng dÆ°ng chuyển mục tiêu chú ý sang mấy cây ngã. Chà ng tÃnh toán rất nhanh, lão quái nà y hà nh sá»± quái đản chẳng theo má»™t lá» lối nà o cả. Hà tất phải mất thì giá» vá»›i lão. NghÄ© xong, gãi gãi đầu nói:
- Việc nà y ... hay là tiá»n bối ở lại nghiên cứu thá». Vãn bối còn có việc gấp cần là m, cáo từ !
Dứt lá»i quay lÆ°ng định bá» Ä‘i, nà o ngá» nghe lão quái hừ lạnh má»™t tiếng, lão đã chắn trÆ°á»›c mặt Triển Bạch lạnh lùng:
- Tiểu tá» cả gan ! Äịnh tẩu thoát há» ?
Triển Bạch cũng bắt đầu nổi nóng:
- Váºy thì má»i tiá»n bối xuất chiêu Ä‘i ?
Phà Nhất Äồng trá» môi, chỉ và o mÅ©i mình giá»ng khinh khỉnh:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i dám Ä‘á»™ng thủ vá»›i ta ?
Triển Bạch ưỡn ngực nhìn đối phương:
- Ngà y hôm nay chắc khó tránh khá»i việc lãnh giáo cao chiêu vá»›i tiá»n bối.
Phà Nhất Äồng ngẩn ngÆ°á»i má»™t chút, sắc diện lúc vui lúc buồn liên tục thay đổi.
Triển Bạch biết lão quái nà y tuy bá» ngoà i Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng nhÆ°ng tâm địa ác Ä‘á»™c gian trá khôn lÆ°á»ng, chỉ sợ lão bất thần ám kÃch, bởi váºy chà ng đã sá»›m váºn công phòng bị NhÆ°ng Lạt Thủ đồng tâm Phà Nhất Äồng nà y quả là quái dị hết chá»— nói, khi song phÆ°Æ¡ng sẳp đến lúc Ä‘á»™ng thủ tá»›i nÆ¡i thì chỉ thấy lão chú mục và o má»™t nÆ¡i cách đó hai trượng dÆ°á»ng nhÆ° quên béng việc Ä‘á»™ng thủ, sắc diện lão lại tá» vẻ vô cùng kinh ngạc, rồi lão bất thần tiến vá» phÃa đó, miệng lẩm bẩm:
- Ủa, có ai viết cái gì ở dÆ°á»›i đất váºy kìa !
Phi Nhất Äồng cứ lúc dùng lúc thẳng nhÆ° váºy khiến tâm trà Triển Bạch cÅ©ng biến đổi theo. NhÆ°ng lần nà y chà ng quyết định không để ý đến lão nữa quay lÆ°ng bá» Ä‘i, đồng thá»i dặn lòng, nếu mà lão còn ngăn cản nữa chà ng sẽ ra tay trÆ°á»›c.
Nà o ngá» chà ng bá» Ä‘i được má»™t khoảng xa vẫn không thấy Phà Nhất Äồng Ä‘uổi theo, chỉ nghe lão Ä‘á»c đứt quãng không thà nh câu:
- Sát phụ cừu ... Bà n ... Kim Lảng ... thế lá»±c ... không được vá»ng Ä‘á»™ng ... La ...
Äảm ...
Triển Bạch không tự nhủ được dừng chân quay lại, chỉ thấy lão đang gõ gõ tay và o trán, lắc đầu:
- Không được ! Không thể được ! Äúng là đồ láo !
Lúc nà y Triá»n Bạch má»›i nhá»› ra, kêu thầm:
“Không lẽ chÃnh là lão nhân cưỡi la để lại chữ cung cấp tin tức vá» kẻ thù giết phụ thân ?†Chà ng láºp tức phóng ngÆ°á»i nhÆ° bay vá» phÃa Phà Nhất Äồng, nhÆ°ng đã trá»…, lão quái miệng la mắng, chân đạp lung tung, các chữ dÆ°á»›i đất Ä‘á»u bị xóa hết.
Triển Bạch hét lên:
- Lão tiá»n bối ! Äừng xóa !
Nhưng lão đã xóa sạch hết rồi, thấy Triển Bạch chạy tới, lão trợn mắt:
- Sao ? Chữ nà y là do ngÆ°Æ¡i viết à ? Tháºt hồ đồ !
Triển Bạch thấy lão đã xóa hết chữ, lòng tức giáºn, định thóa mạ mấy câu nhÆ°ng không biết phải nói thế nà o mặt mà y cứ Ä‘á» gay lên.
Phà Nhất Äồng nhìn dáng Ä‘iệu Triển Bạch hình nhÆ° đắc ý lắm, cứ nhảy cỡn lên vá»— tay cÆ°á»i lá»›n.
Triển Bạch thở dà i, nghĩ thầm:
"Lão nhân bán lụa treo kiếm lại viết chữ tức có lòng ám trợ mình, nội mấy chữ.
"sát phụ cừu", "bà n kim lăng" cÅ©ng đủ Ä‘oán cừu nhân ở Nam Kinh rồi. Váºy tốt hÆ¡n hết là đi Nam Kinh ngõ hầu tìm ra tung tÃch kẻ thù. HÆ¡i sức đâu ở đây dây dÆ°a vá»›i lão quái nà y.
NghÄ© xong qay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i.
NhÆ°ng Phà Nhân Äồng nà o để cho chà ng Ä‘i dá»… dà ng nhÆ° váºy, lão phóng má»™t cái chắn trÆ°á»›c mặt Triển Bạch, quát:
- Tiểu tỠmuốn đi để kiếm lại rồi đi !
Triển Bạch chẳng nói chẳng rằng rút soạt thanh kiếm. Má»™t chiêu "Kiếm chỉ thiên nam" nhắm "Mi tâm" huyệt của Phà Nhất Äồng đâm tá»›i.
Phà Nhất Äồng quát má»™t tiếng "hay lắm" Ä‘iểm chân tránh qua Ä‘Æ°á»ng kiếm, tả thủ má»™t chiêu "Äá»™c xà xuất Ä‘á»™ng" chá»™p vá» phÃa Mạch môn bên tay phải Triển Bạch, đồng thá»i hữu thủ vá»— má»™t chưởng nhằm ngá»±c trái Triển Bạch. Lạt Thủ đồng tâm quả không phải hÆ° danh, má»™t chiêu hai thức, không những nhanh nhẹn hiểm ác, mà kình đạo cÅ©ng dÅ©ng mãnh phi thÆ°á»ng.
Triển Bạch thất kinh, chà ng không sao ngỠđược Phà Nhất Äồng tay không đối kiếm chẳng những không lui mà còn lại tiến tá»›i công nhÆ° vÅ© bão. Chà ng xuất chiêu dùng lá»±c quá mạnh, muốn biến chiêu thì không còn kịp nữa. Chỉ kịp hạ thấp cổ tay phải xuống má»™t chút, nhÆ°ng cÅ©ng bị kình phong quét trúng, trÆ°á»ng kiếm vuá»™t khá»i tay bay ra. May mà tay phải còn chÆ°a bị nắm trúng, nhÆ°ng chưởng đánh tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c đã không còn tránh kịp, vá»™i váºn đủ kình lá»±c và o tả chưởng đẩy ra.
Bùng ! một tiếng chấn động không gian, cả hai đồng thoái lui ba bước.
Phà Nhất Äồng trợn tròn mắt nhìn Triển Bạch, tên tiểu tá» mà cách đây không đầy má»™t tháng lão từng chứng kiến ná»™i công không có giá» lại có thể đối chưởng bình thủ vá»›i lão.
Cà ng nghÄ© lão cà ng tức giáºn, quát lá»›n má»™t tiếng:
- Hảo tiếu tỠ! Tiếp lão phu một chưởng nữa !
Dứt lá»i váºn đủ tám thà nh công lá»±c, Ä‘á» chưởng ngang ngá»±c đẩy ra.
Chưởng phong rÃt gió à o à o, khà thế kinh nhân.
Triển Bạch thấy chưởng đầu mình đã bình thủ với lão quái, lần nà y tự tin hươn.
Thấy chưởng phong ép tá»›i, váºn dủ công lá»±c và o hữu chưởng, đối chưởng.
Bùng ! Song chưởng trá»±c đối, kình phong tứ tán, cát bụi mù trá»i.
Triển Phạch hÆ¡i đảo ngÆ°á»i má»™t chút, Phà Nhất Äồng thoái lui ba bốn bÆ°á»›c má»›i đứng vững được.
Lần nà y thì Phà Nhất Äồng kinh hãi tháºt sá»±. Bằng và o kinh nghiệm mấy mÆ°Æ¡i năm hà nh tẩu giang hồ của lão, lão chÆ°a từng thấy ai tuổi trẻ chừng nà y đã có được công lá»±c dÆ°á»ng ấy. HÆ¡n nữa, là m sao chỉ trong vòng má»™t tháng ai có thể luyện được ná»™i công vá»›i tiến bá»™ lá»›n nhÆ° váºy ?
Phà Nhất Äồng bá» ngoà i Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng nhÆ°ng bên trong lại là má»™t con ngÆ°á»i cá»±c kỳ tá»± phụ. Nếu việc lão bị má»™t thiếu niên quê mùa nhÆ° vầy đẩy lui mà truyá»n ra giang hồ thì từ nay lão là m sao đứng được trên giang hồ ?
Lại nghe lão quái quát lớn:
- Tiểu tỠ! Có gan thì tiếp thêm chưởng nữa !
Dứt lá»i bá»—ng thấy áo bà o lão phình to nhÆ° tang trông, tóc dá»±ng đứng cả lên trông lão chẳng khác hung thần ác sát, tiến lên mấy bÆ°á»›c, chưởng từ từ đẩy ra, các khá»›p xÆ°Æ¡ng lão phát ra những tiếng kêu lách cách nghe rợn ngÆ°á»i.
Triển Bạch bị câu nói của Phà Nhất Äồng khÃch, bản thân chà ng cÅ©ng muốn thá» xem công lá»±c của mình đến má»±c nà o. Liá»n váºn đủ mÆ°á»i thà nh công lá»±c đứng thà nh thế kỵ mã, Ä‘Æ¡n chưởng đẩy ra.
Triển Bạch có biết đâu dùng nội công đối chưởng là thể thức tỉ đấu rất hung hiểm, chỉ cần nội lực yếu hơn một chút là đủ mất mạng, không còn cơ hội để thỠlần thứ hai.
NhÆ°ng chà ng đã nháºn lá»i đối phÆ°Æ¡ng rồi.
Phà Nhất Äồng thấv đối phÆ°Æ¡ng nháºn lá»i đối chưởng lão không khá»i mừng thầm bởi vá»›i ná»™i công tu luyện mấy mÆ°Æ¡i năm, lão không tin thiếu niên nà y lại có thế thắng nổi lão.
Song chưởng từ từ chạm nhau hút chặt.
Chỉ thấy Phà Nhất Äồng mắt trợn tròn, tóc dá»±ng ngược, trÆ°á»ng bà o phình to nhÆ° tang trống, hai cánh tay ná»™i kình tạo nên từng đợt từng đợt sóng di Ä‘á»™ng dÆ°á»›i da trông rất ghê rợn.
Triển Bạch hai mắt nhắm nghiá»n nhÆ° nháºp định, trên gÆ°Æ¡ng mặt chà ng tá»a ra má»™t thứ ánh sáng huyá»n hoặc nhÆ° bảo ngá»c.
Hai ngÆ°á»i tỉ thà ná»™i công má»™t lúc lâu vẫn không ai hÆ¡n ai kém, trong khi Triển Bạch nóng lòng Ä‘i Nam Kinh dò la tông tÃch cừu nhân, nghÄ© không nên ở đây lâu để phà thá»i gian, liá»n váºn dụng khẩu quyết chữ "hấp" để thu ná»™i công lại rồi bá» Ä‘i. Bởi chà ng không hiểu biết nên má»›i có ý định chết ngÆ°á»i nhÆ° váºy.
Nên biết trong lúc tỉ đấu ná»™i lá»±c, má»—i bên Ä‘á»u dùng ná»™i lá»±c của mình để chống đối vá»›i ná»™i lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng. chỉ cần ná»™i lá»±c kém hÆ¡n dần dần sẽ bị ná»™i lá»±c đối phÆ°Æ¡ng áp đảo đến khi ná»™i lá»±c đối phÆ°Æ¡ng trà n qua phá nát ná»™i tạng mà chết, Ä‘Ã ng nà y chà ng lại tá»± thu ná»™i lá»±c để ná»™i lá»±c đối phÆ°Æ¡ng tá»± do trà n qua.
NhÆ°ng khi chà ng vừa váºn dụng khẩu quyết chữ "hấp" bá»—ng thấy ná»™i kình đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° nÆ°á»›c lÅ© vỡ bỠùn ùn kéo sang. Triển Bạch thất kinh hồn vÃa ...