18-10-2008, 11:31 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng Ba
Tôi ngồi xổm ngay cá»a nhà ăn, lùa xong suất cÆ¡m, má»™t bên tay kẹp cái cháºu ăn, vai kia vác chăn đệm, tôi vá» nhà ngủ táºp thể nÆ¡i tôi đã ở trÆ°á»›c kia, vất bịch chăn đệm lên sạp gÆ°á»ng:
- Ớ nà y, còn hai cáºu nữa đâu?
Nhìn hai sạp gÆ°á»ng trống trÆ¡n tôi há»i Chu Thụy Thà nh Ä‘ang ngồi xếp bằng tròn trên gÆ°á»ng. Thà nh có cái mồm chuá»™t chù nhÆ°ng mặt mÅ©i trông cÅ©ng thanh tú. Äang kéo nhị anh ta ngẩng đầu lên bảo:
- Láºp gia đình hết rồi, chỉ còn trÆ¡ lại mình cáºu Ä‘á»™c thân thôi đấy.
Anh ta nhếch mép cÆ°á»i có ý lấy lòng, nhÆ°ng lại cố tình tá» vẻ khiêm nhÆ°á»ng rất bá» trên. Chỉ có kẻ Ä‘á»™c mồm Ä‘á»™c miệng má»›i có kiểu cÆ°á»i ấy. Tôi Ä‘á»™p lại ngay:
- Vẫn cứ hơn anh đi: tôi thì không có vợ, còn anh thì có vợ mà chẳng được vỠvới vợ!
Anh ta im lặng, lại cúi đầu kéo khúc “LÆ°u DÆ°Æ¡ng Hà â€. Ngón nhị của anh ta khá mùi mẫn, tiếng nhạc buồn bã sâu lắng, nhÆ°ng anh chỉ chÆ¡i bà i “LÆ°u DÆ°Æ¡ng Hà †mà thôi, chÆ°a bao giá» chÆ¡i má»™t bà i nà o khác.
Anh là “váºt tÆ° dồi thừa†trong nhà tù, nguyên là trưởng phòng cung ứng của sÆ° Ä‘oà n xây dá»±ng nông trÆ°á»ng. Năm ấy để nhét đầy nhà tù, ngÆ°á»i ta lôi từ sÆ° Ä‘oà n bá»™ và nông trÆ°á»ng các trung Ä‘oà n vá» không biết là bao nhiêu là ma vÆ°Æ¡ng quá»· sứ. Chúng tôi đã từng bị giam chung má»™t chá»—. Vá» sau xoá bá» nhà tù, thì tất cả bá»n ma vÆ°Æ¡ng quá»· sứ Ä‘á»u trở vá» Ä‘Æ¡n vị cÅ©, có ngÆ°á»i được trở lại nguyên chức. Riêng có anh không được thả, vẫn ở dãy nhà độc thân của đại Ä‘á»™i nà y, cùng vá»›i cánh công nhân nông trÆ°á»ng không vợ con chúng tôi, đã được mấy năm rồi, mà chẳng ai biết thân pháºn anh ta là thế nà o..
Tiếng Ä‘Ã n vang vá»ng ráºp rá»n trong bốn bức tÆ°á»ng đất, tôi giải chăn đệm và ngả ngÆ°á»i xuống giÆ°á»ng, ngắm nhìn cái mồm chuá»™t chù và chòm râu nhá»n hoắt của anh ta. Trá»i tối dần, vóc dáng già nua của Thà nh cứ nhá» dần Ä‘i, cuối cùng chỉ là má»™t bóng Ä‘en. Chỉ có dòng nÆ°á»›c trong vắt của con sông LÆ°u DÆ°Æ¡ng rì rầm chảy, nhÆ° cố sức thoát ra khá»i căn nhà nhá» rách nát tiêu Ä‘iá»u nà y, qua các cá»a sổ và khe cá»a chÃnh mà róc rách tuôn chảy ra ngoà i. Căn phòng quạnh quẽ, không khà quạnh hiu, cả tiếng nhạc cÅ©ng tháºt cô quạnh.Tôi chợt hiểu tiếng Ä‘Ã n của anh “LÆ°u DÆ°Æ¡ng Hà †có phổ lá»i và o thì má»›i trở thà nh ca khúc ca ngợi lãnh tụ vÄ© đại, chứ riêng là n Ä‘iệu thì chỉ thuần túy là điệu dân ca Hồ Nam. Âm vá»±c vừa phải và cái quãng nhẩy tÆ°Æ¡ng đối hẹp ấy, thể hiện ra má»™t cách ná»n nã nuá»™t nà là n Ä‘iệu trữ tình Æ°u uất sầu tÆ°.
Tôi ngồi dáºy, ý tứ há»i anh ta bằng giá»ng của ngÆ°á»i có lá»—i:
- Nhớ nhà lắm phải không?
Trong bóng tối, chỉ thấy anh ta hai mắt thẫn thá», nhìn đăm đăm và o bản nhạc hay má»™t ngÆ°á»i, má»™t váºt nà o đó ở trÆ°á»›c mặt, mà mắt tôi không thể trông thấy được. Má»™t lát sau, anh má»›i tháºn trá»ng nhẹ nhà ng đặt cây nhị xuống, thở dà i não ruá»™t, nhÆ°ng lại trả lá»i khác hẳn:
- Có nhớ nhà đâu, chỉ vì công việc nặng quá nên là m mệt đấy thôi!
Anh chỉ dám lén lút gá»i chút tình cảm riêng tÆ° và o Ä‘iệu nhạc ca khúc cách mạng chẳng khác nà o tên buôn láºu, gá»i món hà ng trái phép của mình quá giang trên những chuyến tà u xe hợp pháp, để chuyên chở tá»›i nÆ¡i hắn cần đến. Giá mà anh dám bá»™c bạch những lá»i thổ lá»™ can trà ng, thì chúng tôi đã chuyện vãn được vá»›i nhau rồi. Anh đã tốt nghiệp má»™t há»c viện quân sá»± nà o đó của Quốc Dân đảng, vốn há»c thức khá sâu. NhÆ°ng anh chẳng chuyện trò tâm sá»± bao giá», thÆ°á»ng ngà y cÅ©ng Ãt nói Ãt cÆ°á»i. Có lần tôi gá»i đùa nhà ngủ táºp thể nà y là “ủy ban Ä‘á»™c thân†nghe váºy anh hãi hết cả hồn, tá»›i má»™t xó xỉnh hẻo lánh, anh má»›i tháºn trá»ng nhắc nhở tôi:
- Trá»i Æ¡i! Cáºu ChÆ°Æ¡ng, sao cáºu lại cả gan gá»i là ủy ban gì thế hả. Lãnh đạo há» chúa hay để ý tá»›i việc có tổ chức nà y nỠđấy, ngÆ°á»i ta mà nghe được thì nguy to chứ chẳng chÆ¡i!
Mà nà o anh có mắc bệnh tâm thần gì đâu. Anh thÆ°á»ng ngồi úp mặt và o tÆ°á»ng nắn nót viết Ä‘Æ¡n khiếu nại bằng nét chữ chân phÆ°Æ¡ng tháºt đẹp.
- Thế nà o? Vẫn chÆ°a có hồi âm Æ°? - Tiếng nhạc quạnh hiu khiến tôi thông cảm đồng tình vá»›i anh. Tôi lại há»i:
- Suốt mùa đông tôi ở trên núi, cứ tưởng anh được vá» nhà lâu rồi kia đấy. Té ra anh viết nhiá»u nhÆ° thế mà vẫn không ăn thua gì.
- Sao lại không ăn thua? - Anh nói nghiêm túc - Chỉ tại trên chÆ°a nháºn được đấy thôi. Chắc là bị ngÆ°á»i nà o ách lại ở đâu đó. Cáºu phải biết mình là ngÆ°á»i đã từng láºp công đấy.
- Anh đã láºp công Æ°? – Tôi tò mò há»i – Anh láºp được công gì thế? Hay là sau khởi nghÄ©a, anh còn tham gia chiến đấu trong Giải Phóng quân.
- Ôi cáºu đâu có biết – Anh chán chÆ°á»ng nằm xuống, dÆ°á»ng nhÆ° để nhá»› lại dÄ© vãng - “Äại cách mạng văn hoá†mở mà n, lúc ấy chúng tá»› táºp trung há»c táºp ở sÆ° Ä‘oà n bá»™, tà i liệu vá» quá khứ của rất nhiá»u ngÆ°á»i ở bá»™ Ä‘á»™i khởi nghÄ©a của chúng tá»› trÆ°á»›c kia, Ä‘á»u là do tá»› cung cấp…..
Nghe váºy là tôi hiểu ngay tất cả: những phần tá» Quốc Dân đảng trÆ°á»›c đây đã theo vá» vá»›i cách mạng bị anh tố giác cung cấp vá» quá khứ cho cấp trên, bây giá» không biết những ai đã được minh oan, khôi phục chức vụ ở ngà nh nông trÆ°á»ng. NgÆ°á»i đó đã ách lại giữa chừng những lá Ä‘Æ¡n khiếu nại của anh ta.
ChÃnh công lao tố giác của anh đã quay lại là m hại anh. NhÆ°ng bản thân anh là ngÆ°á»i trong cuá»™c lại chẳng biết gì.
- Tốt thôi anh cứ viết cho hay và o, cho nhiá»u và o. Thế nà o cÅ©ng có ngà y cấp trên nháºn Ä‘Æ°Æ¡c, dứt khoát đến ngà y anh được vá» - Tôi an ủi anh.
- Hừ! Hãy đợi đấy!
Tôi nhanh chóng tụt khá»i giÆ°á»ng Ä‘i ra ngoà i. Tôi đã gặp rất nhiá»u kẻ thÃch Ä‘i tố giác ngÆ°á»i khác. Chủ nhiệm ban doanh nghiệp chỉ là má»™t tên trong số đó thôi, và đây lại thêm má»™t tên nữa! NhÆ°ng bây giá» thì hình nhÆ° anh đã bá» nghá» tố giác rồi, chỉ chuyên viết Ä‘Æ¡n khiếu nại thôi. Lúc đầu thì Ä‘i vu cáo hãm hại ngÆ°á»i ta, vá» sau lại Ä‘i thanh minh khiếu nại cho mình. Äấy cÅ©ng là má»™t kiểu số pháºn của con ngÆ°á»i!
Trong đêm tối bỗng hôi nồng nặc mùi hố phân khăm khẳm.
Phải chăng sắp trở trá»i chăng?
Nhưng cũng phảng phất hương thơm thanh khiết mát lịm cả tâm can của hoa liễu quế huơng.
Äã cuối xuân rồi còn gì.
Trong nhà hỠlắp một bóng đèn to quá mức quy định, tôi bước và o mắt lim dim vì chói.
- Xin chà o các vị Ä‘ang là m gì đấy? Äánh cá» Ã ?
Cô ta ngẩng đầu lên, cÆ°á»i khúc khÃch.
- CỠbạc gì đâu, chẳng qua bà Mã nhỠtôi viết hộ lá đơn khiếu nại.
Hai ngÆ°á»i ngồi đối diện nhau, cùng cúi xuống má»™t chiếc rÆ°Æ¡ng gá»— cÅ© kỹ, trên rÆ°Æ¡ng là má»™t tá» giấy trắng. Lúc ấy tôi má»›i nhìn thấy tay cô Ä‘ang cầm cây bút.
Bà Mã bảo tôi:
- Cáºu ChÆ°Æ¡ng Æ¡i! Cáºu đã đến, tôi thấy phải nhá» cáºu viết há»™ thôi, cáºu văn hóa cao mà .
- Xin lỗi bà , tôi chưa hỠviết đơn khiếu nại hộ ai bao giỠ- Tôi bảo - Nếu bà viết đơn đăng ký kết hôn, thì tôi sẵn sà ng viết hộ ngay. Bảo đảm là trên sẽ phê chuẩn.
Bà Mã mắng ngay:
- Äồ quá»· sứ cái nhà cáºu nà y! Tôi mà kết hôn Æ°? Ai ngÆ°á»i ta lấy mà kết? Có mà hết hồn ấy chứ.
Tôi cÆ°á»i hì hì bảo:
- Kết hôn vá»›i Chu Thụy Thà nh ấy. Vợ lão ta bá» Ä‘i vá»›i ngÆ°á»i khác rồi, có lẽ lão ta chÆ°a biết đâu. Hai ngÆ°á»i đẹp đôi đấy, lão ta cÅ©ng Ä‘ang viết Ä‘Æ¡n khiếu nại mà .
Bà Mã cÅ©ng cÆ°á»i:
- Cái cáºu nà y, chẳng bao giá» nói chuyện cho nghiêm chỉnh cả. Cáºu em của tôi Æ¡i, cái Ä‘á»i cáºu chỉ khổ vì cái mồm thôi, cáºu em ạ!
- Tôi nói thế không đúng Æ°? – Tôi suồng sã ngồi lên giÆ°á»ng bà Mã, giÆ°á»ng bà đối diện vá»›i cô ta – TÃnh tôi xÆ°a nay rất nghiêm túc đứng đắn. Có Ä‘iá»u thá»i buổi nà y chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh ngÆ°á»i ta coi nhÆ° trò đùa, còn chuyện báºy bạ hoang Ä‘Æ°á»ng lại coi là đứng đắn - Vá»›i lại tôi trÆ°á»›c sau năm lần mắc tá»™i, có lần nà o mắc tá»™i vì lá»— miệng nói ra đâu, mà vì tay tôi viết đấy chứ! Bà xem, ngÆ°á»i nhÆ° tôi, bà còn nhá» viết Ä‘Æ¡n khiếu nại cho bà sao được? Biết đâu cà ng viết cà ng tồi tệ, rồi bà lại bị bắt giam mất thôi.
Bà Mã lên tám tuổi đã vá» là m con dâu nuôi dấm sẵn trong nhà địa chủ nhỠở SÆ¡n Äông, được tám năm thì quê bà được giải phóng. NgÆ°á»i chồng hÆ¡n bà mÆ°á»i tuổi trong chiến tranh loạn lạc, không biết chạy Ä‘i đâu mất. Äoà n trưởng bần nông ở quê bà , Ä‘em lòng yêu bà , nhÆ°ng cô dâu há» mÆ°á»i sáu tuổi đầu ấy lại dại dá»™t chối từ hạnh phúc. Ông Ä‘oà n trưởng bần nông tức quá hoá thù, chá» mãi tá»›i năm 58 “đại nhảy vá»t†má»›i kiếm được dịp tốt trả thù chụp cho bà cái mÅ© con nhà địa chủ. Bà đau khổ uất ức trốn đến cái nông trÆ°á»ng ở má»™t tỉnh xa xôi heo hút nà y, là m công nhân nông nghiệp.
Tá» lệnh truy nã Ä‘uổi sát sau lÆ°ng bà cho tá»›i năm 1963 trong phong trà o “giáo dục Xã Há»™i chủ nghÄ©a†ngÆ°á»i ta đã tìm ra bà , nông trÆ°á»ng bèn coi bà là địa chủ bá» trốn xá» bà ba năm tù. Tuy đã mãn hạn tù và đã được phóng thÃch từ lâu, nhÆ°ng đến nay bà vẫn là địa chủ. Bà viết Ä‘Æ¡n là để xin bá» cái mÅ© oan uổng ấy Ä‘i. NhÆ°ng chÃnh miệng bà đã kể vá»›i tôi, cái ông bà thÆ° Ä‘oà n trưởng bần nông ấy bây giá» là m bà thÆ° công xã ở quê bà .Việc đánh giá phân loại địa chủ tốt xấu, phải thông qua chÃnh quyá»n địa phÆ°Æ¡ng, thế thì có khác gì bá» Ä‘Æ¡n khiếu nại và o bồ giấy lá»™n mà thôi.
NgÆ°á»i ta sống là phải có hy vá»ng. Tôi không nỡ nhẫn tâm dáºp tắt niá»m hy vá»ng của bà , Ä‘Ã nh phải đùa tếu cho bà khuây khá»a phần nà o.
- Cáºu ChÆ°Æ¡ng nà y, cáºu cÅ©ng phải khiếu nại Ä‘i má»›i được. Cáºu xem ra cÅ©ng sắp bốn mÆ°Æ¡i rồi. Cáºu mà được minh oan, vẫn còn vá» trÆ°á»ng dạy há»c được đấy – Bà Mã nhìn tôi, nói rất chân thà nh.
NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng tưởng rằng cái gì mình thÃch ăn thì cái ấy là thứ ngon nhất trên Ä‘á»i, mong muốn ngÆ°á»i khác cÅ©ng nếm thá» xem.
Tôi móc túi lấy thuốc, mắt chăm chú nhìn mặt bà Mã. Äúng là má»™t khuôn mặt khác thÆ°á»ng! Bà chỉ hÆ¡n tôi bốn tuổi, dÆ°á»ng nhÆ° má»—i má»™t ngà y trôi qua, Ä‘á»u để lại trên mặt bà má»™t vết nhăn. Hèn nà o, cả ông cụ bảy mÆ°Æ¡i cÅ©ng gá»i bà là bà lão.
- Bà cứ vá» Ä‘i! Tôi nghÄ© bà cứ vá» quê hÆ°Æ¡ng bản quán của bà đi! Khuôn mặt bà chÃnh là lá Ä‘Æ¡n khiếu nại đầy đủ nhất. Äể cho lão Ä‘oà n trưởng bần nông ngà y xÆ°a, lão bà thÆ° công xã bây giỠấy, nhìn lại xem: “Anh còn có nháºn ra được ngÆ°á»i thiếu phụ xinh đẹp mà anh từng Ä‘eo Ä‘uổi không!?â€. Nếu nhÆ° lão còn đôi chút lÆ°Æ¡ng tâm, dứt khoát lão sẽ minh oan cho bà .
NhÆ°ng e rằng loại ngÆ°á»i ấy thì má»™t mi-li-gam lÆ°Æ¡ng tâm cÅ©ng chẳng còn đâu.
Song bà vẫn Ä‘ang hy vá»ng,không những bản thân mình ôm ấp hy vá»ng, mà còn chia sẻ hy vá»ng vá»›i ngÆ°á»i khác. Vẻ lÆ°Æ¡ng thiện ẩn dấu dÆ°á»›i những nếp nhăn chi chÃt ngang dá»c, khiến cho khuôn mặt bà vẫn le lói chút Ãt hồi quang của vẻ đẹp mÆ°á»i sáu xÆ°a kia.
- Bà khác tôi khác – Tôi châm thuốc nói vá»›i bà – Tôi thoạt đầu là phái hữu, rồi sau là thà nh phần phản cách mạng, tôi không biết phải khiếu nại việc nà o nữa. Bà mà cất bỠđược mÅ© địa chủ thì muôn sá»± tốt là nh! Bà nên viết Ä‘i, thế nà o cÅ©ng có ngà y má»i chuyện sẽ được là m rõ cho bà .
Tôi tháºt lòng cầu chúc cho bà .
- Ôi – Bà Mã cÆ°á»i thở dà i – Là m rõ được thì tốt quá. Cuá»™c sống Ä‘Ã y Ä‘á»a oan ức thế nà y, cá»±c nhục lắm! – Quay sang cô ta bà há»i – Chúng mình viết tá»›i đâu rồi nhỉ? Năm1963…..
- Thôi lát nữa hãy viết – Cô bá» bút xuống, ngả ngÆ°á»i tá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng – Có khách đến chÆ¡i, phải chuyện trò má»™t lát đã chứ bà .
- Phải rồi, phải rồi – Bà Mã rối rÃt xin lá»—i - Cáºu xem tôi cứ mụ mị cả lên vì lo cho mình. Cô cáºu ngồi chÆ¡i tôi Ä‘i kiếm chút má»±c đã.
Bà Mã cố tình lánh đi chỗ khác.
Äúng là má»™t bà già tinh tế, ý nhị.
Thế mà bà lại không nháºn biết được sá»± nâng đỡ cất nhắc của Ä‘oà n trưởng bần nông.
Kết quả là …..
Mùi hÆ°Æ¡ng hoa liá»…u quế hÆ°Æ¡ng cà ng Ä‘áºm Ä‘Ã hÆ¡n, hình nhÆ° sắp có mÆ°a bão, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ùa và o phòng qua cá»a sổ và khe cá»a chÃnh. Căn nhà nhá» kia má»i thứ bên trong Ä‘á»u muốn thoát ra, còn căn nhà nà y má»i thứ bên ngoà i Ä‘á»u muốn ùa cả và o.
Tôi há»i:
- Sao cô không viết đơn kêu oan cho mình?
- Dà o! Vá»› vẩn! – Cô cÆ°á»i lạnh lùng - Chuyện tình cảm ai dãi bà y cho ra lẽ được? Không tôi sai thì anh ta sai. Mà tôi và o lao cải rồi, thì còn bá»›i chuyện ra là m gì nữa! Vá»›i lại, dẫu có minh oan được cho tôi thì ba năm trá»i đã trôi Ä‘i qua ấy, là m sao tìm được để Ä‘á»n bù cho tôi nữa.
Tôi không biết nói gì hơn, cô nhìn vấn đỠcòn sâu hơn tôi.
Cô mặc sÆ¡ mi trắng, khuy cổ không cà i, cổ áo trá»… xuống, để lá»™ má»™t mảng ngá»±c hình tam giác, nÆ°á»›c da vẫn trắng ngà , chẳng phải sá» và o đó cÅ©ng cảm thấy là n da ấy vẫn ấm nóng mịn mà ng….Tôi mỉm cÆ°á»i.
- Anh nên là m Ä‘Æ¡n khiếu nại Ä‘i! – Cô nói – Anh phải lần lại từ đầu, từ cái chuyện phái hữu ấy. Những việc vá» sau nà y, kỳ thá»±c Ä‘á»u từ đấy gây ra cả thôi. Anh được minh oan, biết đâu chẳng đúng nhÆ° lá»i bà Mã, lại được Ä‘i dạy há»c…….
- Thôi thôi, cho qua thôi – Tôi xua tay gạt Ä‘i – ChÃnh vì phải lần lại từ cá»™i rá»…, cho nên giỠđây tôi má»›i không hÆ¡i đâu mà bá»›i ra nữa.
- Váºy chỠđến bao giá»?
Tôi rá»i mắt khá»i mảng ngá»±c hình tam giác, nghÄ© xem trả lá»i cô thế nà o.
- Chắc anh còn chÆ°a biết – Cô ngồi thẳng dáºy - Äặng Tiểu Bình được minh oan rồi đấy.
- Thế à ? – Äúng là má»™t cái tin khiến tôi sá»ng sốt và phấn khởi, thảo nà o mà bây giá» viết Ä‘Æ¡n khiếu nại đã thà nh cả má»™t phong trà o – Có tháºt thế không?
- Äúng là nhÆ° váºy, ngÆ°á»i ta đã ra là m việc rồi.
Cái Ä‘iá»u mà ban chiá»u cô bảo muốn nói vá»›i tôi có lẽ là việc nà y đây.
Việc nà y vốn phải tuyên truyá»n trên báo, trên Ä‘Ã i để má»i ngÆ°á»i đếu biết, đằng sau báo và đà i, chắc chắn còn phải có bao nhiêu là văn kiện viá»n Ä‘á» từ số hà ng Ä‘Æ¡n vị cho tá»›i táºn số hà ng trăm đấy chứ. NhÆ°ng ở khu công nhân nông trÆ°á»ng heo hút hoang vắng nà y, ở cái là ng nhỠđược thu gom lại bằng những thứ linh tinh tạp nhạp do gió trá»i tung đến má»™t cách vô ý thức, dÆ°á»›i con mắt má»™t ngÆ°á»i sống ở các là ng nhá» nà y nhÆ° tôi, thì công việc quốc gia đại sá»± được truyá»n đến đây, qua con Ä‘Æ°á»ng môi giá»›i trung gian, chẳng khác gì má»™t chuá»—i chữ tượng hình, má»™t chuá»—i dấu hiệu, là nó đấy, mà cÅ©ng chẳng phải là nó đâu. Phải qua những nét chữ gẫy khúc ngoằn ngoèo ấy mà tìm cho được con Ä‘Æ°á»ng đến vá»›i nó. NhÆ°ng các nét chữ gẫy khúc ngoằn ngoèo ấy đã tạo nên má»™t mê cung Mi-nôx tháºt sá»±, ngÆ°á»i ngoà i cuá»™c dứt khoát không thể nà o lý giải được. Bá»™ máy nhà nÆ°á»›c khổng lồ ở tầng cao nhất, thông qua không biết bao nhiêu tầng khởi Ä‘á»™ng dây chuyá»n, hết nấc nà y sang nấc khác truyá»n lá»±c của nó xuống dÆ°á»›i, đến được đất nà y, chẳng khác nà o hà nh trình của ánh sáng mặt trá»i phải qua sá»± phản xạ của mặt trăng để tá»›i trái đất. Äầu dây thần kinh của chúng tôi, chỉ có thể cảm nháºn mong manh cái rung Ä‘á»™ng khẽ khà ng ấy mà thôi.
Ở đây, từ cái việc lá»›n nhÆ° tăng giảm định lượng lÆ°Æ¡ng thá»±c, cho tá»›i cái việc bé nhÆ° hôm nay ông bà thÆ° chủ Ä‘á»™ng má»i tôi hút má»™t Ä‘iếu thuốc lá, anh hãy Ä‘i săn lùng những tin tức kỳ diệu sâu xa trong đó. Lý giải không nổi đâu, hoà n toà n phải nhá» và o cảm giác, cho nên má»i thứ Ä‘á»u trở nên thần bÃ; sao băng, Ä‘á»™ng đất, gà mái gáy, quái thai, hà i nhi lông lá cùng các hiện tượng tá»± nhiên ly kỳ quái gở, rồi Việt Nam đình chiến, Xi-Ha-Núc thăm Trung Hoa, văn chÆ°Æ¡ng đại cà sa của Diệu Văn Nguyên*, thứ tá»± sắp xếp há» tên trong các đại tiệc quốc gia, cùng má»i tin tức vỉa hè, thông tấn bá» bụi dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»u có ý nghÄ©a quan trá»ng ngang nhau đối vá»›i xã há»™i. Äây là thá»i đại thịnh hà nh há»c thuyết “thiên nhân hợp nhấtâ€, trá»i vá»›i ngÆ°á»i hợp thà nh là má»™t; chúng ta đã quay lại thá»i kỳ trung cổ.
Tôi gắng sức tìm hiểu qua chÃnh trị kinh tế há»c, và má»i Ä‘iá»u trong sách vở Ä‘á»u rõ rà ng minh bạch. Trên nét lá»›n tôi biết rõ xã há»™i phải Ä‘i theo phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng nà o. Sá»± lý giải đó không những là chá»— dá»±a cho tôi sống còn mà còn hoá thà nh những xúc tu trá»±c giác trong tâm hồn tôi. NhÆ°ng há»… chạm và o thá»±c tế, là láºp tức rối tung cả lên: tin tức truyá»n tá»›i hiện ra theo thứ tá»± phi tuyến tÃnh, hÆ¡n nữa mang tÃnh tùy tiện cá»±c đại. Chúng trà n ra khá»i má»i ná»n nếp thông thÆ°á»ng, và gây nhiá»…u cả trá»±c giác, chẳng khác nà o cÆ¡n mÆ°a kim loại do máy bay tung ra để là m nhiá»…u sóng raÄ‘a.
NhÆ°ng lần nà y tin tức khác hẳn má»i khi, trá»±c giác báo cho tôi hay rằng ở ngoà i kia tháºt sá»± đã có biến đổi. Má»™t cá»™t lá»a đã luồn qua ống khói; má»™t dòng máu nóng truyá»n khắp má»i huyết quản toà n thân tôi. CÅ©ng từ má»™t chiếc thuyá»n ngã xuống, kể gì ngÆ°á»i ngã xuống trÆ°á»›c, kẻ lăn xuống sau, giỠđây rút cuá»™c đã có má»™t ngÆ°á»i leo được lên thuyến, hÆ¡n nữa lại giữ chân thuyá»n trưởng, thì việc đầu tiên theo lẽ thÆ°á»ng là ông ta phải chỉ huy công việc cứu vá»›t. Còn nhÆ° sau nà y con thuyá»n ấy sẽ hÆ°á»›ng vỠđâu trên biển cả mênh mông, thì phải đợi cứu vá»›t cho hết những ngÆ°á»i bị nạn đã hẵng hay.
Cô nhìn tôi vá»›i ánh mắt dò há»i. Äôi mắt Ä‘Ã n bà không phải mắt cừu, nhÆ°ng lại giống hệt mắt cừu: dịu hiá»n, hoà i nghi, cảnh giác, do dá»±. GiỠđây tôi có thể nói gì vá»›i cô? Má»™t thứ cảm giác mông lung mÆ¡ mà ng không thể coi là sá»± lý giải, mà dẫu có lý giải được cÅ©ng khó mà lá»t và o được toà mê cung ấy. Tôi đâu có muốn đánh chìm con thuyá»n lá»›n ấy: tôi đã ngã xuống nÆ°á»›c rồi, thì tất cả Ä‘á»u phải ngã xuống hết Ä‘i! Con thuyá»n lá»›n ấy phải dà nh má»™t chá»— cho tôi! Tôi chỉ muốn trở vá» con thuyá»n lá»›n đó hong khô quần áo, liếm sạch vết thÆ°Æ¡ng trên mình, duá»—i bốn tay chân ra sưởi nắng và tá»± đáy lòng ấp ủ má»™t nguyện vá»ng thầm kÃn: tham gia vạch hÆ°á»›ng Ä‘i cho con thuyá»n. Kinh nghiệm mÆ°á»i mấy năm qua đã chứng minh: có thể do má»™t ngÆ°á»i cầm lái, nhÆ°ng không thể để cho ngÆ°á»i ấy thÃch lái thuyá»n đến đâu thì thuyá»n sẽ Ä‘i đến đó. CÆ¡ mà . liệu có thể nói những Ä‘iá»u ấy cho cô ta nghe được chăng?
Äèn Ä‘iện vẫn toả sáng trắng loá mắt, tôi không quen vá»›i thứ ánh sáng nà y nữa rồi Ở chuồng cừu nà y mấy tháng nay, chỉ đốt má»™t chiếc đèn dầu hoả nhÆ° ở thế ká»· trÆ°á»›c. Tôi yêu thÃch cái ấm áp trong bóng tối, tưởng tượng rằng những lá»i thá» thẻ rì rầm trong bóng tối, nhẹ nhà ng êm ái vuốt ve tâm hồn cô quạnh của tôi…. Và giỠđây trÆ°á»›c mặt tôi Ä‘ang ngồi là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt hẳn hoi, hÆ¡n nữa lại là cô ta! Cô Ä‘ang khuyên tôi, bằng má»™t giá»ng nói tha thiết du dÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng giá»ng nói ấy nghe ra cứ ỡm á» lÆ¡ lá»ng dÆ°á»ng nhÆ° có Ä‘iá»u ý tại ngôn ngoại. Tôi bá»—ng hiểu ra ý nghÄ©a dò há»i trong ánh mắt cô, căn buồng giỠđây có hai ta, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông không vợ vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà không chồng, lẽ nà o chỉ quanh quẩn khiếu nại vá»›i minh oan, ngoà i ra không còn chuyện gì nói nữa sao?
Ãnh mắt cô không những có vẻ thăm dò, do dá»±, mà luồng sáng long lanh trong mắt cô còn chứa Ä‘á»±ng cả sá»± chỠđợi, Æ°á»›c ao và hứa hẹn. DÆ°á»ng nhÆ° cô sẵn sà ng tÆ° thế, chỉ còn chá» tôi xông lên tiến công. NhÆ°ng chắc chắn là cô không chống trả, cô đã sẵn sà ng tan rã hoà n toà n trÆ°á»›c đòn tấn công của tôi rồi. Tôi ngồi trên giÆ°á»ng bên nà y, cô ngồi trên giÆ°á»ng bên kia, giữa là má»™t rẻo đất nâu sẫm, không đầy hai mét. Rẻo đất ấy đúng là con sông “Hán giá»›i Sở hà †trên bà n cá» tÆ°á»›ng, anh cho nó là thà nh cao hà o sâu thì nó là thà nh cao hà o sâu, còn anh cho nó là chẳng có gì đáng kể thì nó láºp tức biến Ä‘i, búng tay má»™t cái là hết nhẵn ngay.
Thá»i gian vẫn lặng lẽ trôi. Trên mặt trên môi cô thoáng hiện má»™t nét cÆ°á»i khó hiểu và thần bÃ, sá»± vẫy gá»i táo bạo và thầm lặng dồn dáºp nổi lên trong không khà tÄ©nh mịch. Cô vẫn mặc áo quần đấy, nhÆ°ng dÆ°á»›i lần quần áo má»ng tang hằn rõ những Ä‘Æ°á»ng cong tuyệt diệu. Má»™t cÆ¡ thể khoả thân trần nhÆ° nhá»™ng lại hiện rõ trÆ°á»›c mặt tôi, cái hăng say vá» chÃnh trị và cái rạo rá»±c vá» tình dục xem ra rất giống nhau, Ä‘á»u là kÃch thÃch tố ná»™i tiết trong cÆ¡ thể ngÆ°Æ¡i ta. Nó kÃch thÃch ngÆ°á»i ta lao mình và o: dÅ©ng cảm, kiên định, tiến thủ, chiếm hữu, để dà nh lấy sá»± thá»a mãn và niá»m vui sÆ°á»›ng của sá»± dâng hiến. Hôm nay là ngà y tốt là nh, má»i sá»± tốt là nh là m sao lại đổ dồn cả và o má»™t ngà y hôm nay thế nà y? Tháºt đáng ăn mừng lắm! Tôi nhÆ° đã được giải phóng má»™t ná»a rồi! Mặt tôi môi tôi cÅ©ng thoáng má»™t nụ cÆ°á»i khó hiểu và thần bÃ! Tôi nghÄ© là cô lý giải được, tôi nghÄ© là cô có thể biết tôi Ä‘ang nghÄ© gì, má»™t khi cô đã từng phân biệt được những ánh mắt khác nhau của những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông.
KÃch thÃch tố mà u và ng ấy cứ tăng dần lên mãi. Tôi đã ngà ngà say. Tôi đã cảm nháºn được má»™t niá»m hạnh phúc nÆ¡m ná»›p thấp thá»m, má»™t trạng thái căng thẳng cá»±c kỳ khoái lạc. Tôi lại cảm thấy miệng khô lưỡi bá»ng, y hệt nhÆ° giữa bãi lau lách năm nà o……
NhÆ°ng đúng và o lúc tôi toan nói má»™t câu, toan là m má»™t Ä‘iá»u gì đó, thì bà Mã đẩy cá»a bÆ°á»›c và o.
- Chà , Ä‘i khắp mà không kiếm được má»±c – Bà Mã Ä‘Æ°a ánh mắt nhÆ° tò mò dò há»i liếc nhìn tôi và cô ta – Cái số mình sao mà khổ thế, viết lá Ä‘Æ¡n khiếu nại mà cÅ©ng khó khăn trầy tráºt.
- Bà ra văn phòng mà xin – Cô xui bà - Chỗ kế toán có đấy.
- Ôi đâu dám thế! – Bà Mã giả bá»™ sợ sệt nói – Bà thÆ° Tà o lại há»i: chị viết gì? Chị chẳng có ai thân thÃch bạn bè, thì viết thÆ° cho ai? Chắc chắn lại viết Ä‘Æ¡n tố giác thôi!
Chúng tôi Ä‘á»u phá lên cÆ°á»i thoải mái. Khuôn mặt nhăn nheo của bà lại ánh lên nét ngây thÆ¡ hồn nhiên của tuổi muá»i sáu.
- Chỉ có cô cáºu là hay – Bà Mã nói - Cứ phá»›t lá» nó Ä‘i, là chẳng buồn phiá»n gì nữa – Bà lại ngồi xuống trÆ°á»›c chiếc rÆ°Æ¡ng gá»—, cầm lấy chiếc áo Ä‘ang khâu dở, giấu mặt và o áo, nói toạc móng heo ra - Tháºt đấy, tôi không nói chÆ¡i đâu, hai cô cáºu tháºt đẹp đôi lắm.
Cô không nói gì, chỉ mỉm miệng cÆ°á»i.
Bà Mã quả là tốt bụng nhưng khà nóng vội.
Tôi bảo:
- à bà bảo là , tôi không là m Ä‘Æ¡n khiếu nại và cô ấy cÅ©ng không là m Ä‘Æ¡n khiếu nại chứ gì. Váºy thì bà viết Ä‘Æ¡n, Chu Thụy Thà nh cÅ©ng viết Ä‘Æ¡n hai ngÆ°á»i cÅ©ng tháºt đẹp đôi đấy thôi!
- Cáºu lại tếu nữa rồi – Bà Mã gại kim lên da đầu – Tôi nói tháºt lòng đấy! Hai cô cáºu Ä‘á»u đã Ä‘i lao cải, chẳng ai còn chê ai nữa; tuổi cÅ©ng sà n sà n ngang nhau; cáºu có văn hoá thì văn hoá ngÆ°á»i ta cÅ©ng không thấp, há»c hết sÆ¡ trung rồi đấy! Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u vừa vỠđến nông trÆ°á»ng nà y má»™t cái, là tôi nghÄ© đến việc ấy rồi, chỉ còn chá» cáºu nữa thôi.
- Thôi, thôi, thôi! – Cô cÆ°á»i – Tôi không lấy chồng nữa đâu. Äá»i tôi lấy chồng nhÆ° thế là đủ lắm rổi.
- Ấy chết! – Bà Mã răn bảo cô – Là m sao lại không lấy chồng được cÆ¡ chứ? Äà n bà trá»i sinh ra là để ghép đôi vá»›i Ä‘Ã n ông – Bà lại thêm – Tôi chẳng có ai vá»i, có ngÆ°á»i vá»i là tôi cÅ©ng lấy chồng ngay! – Xem chừng bà Mã quyết tâm ra phết.
- Sao lại không ai vá»i – Tôi nói - NgÆ°á»i vá»i đầu tiên là ông Ä‘oà n trưởng bần nông nhá, nhÆ°ng bà có theo đâu.
- Không được đâu! – Bà nghiêm sắc mặt nói – Anh ta có vợ có con, giá mà anh ta chÆ°a có gia đình là tôi theo anh ta ngay. Anh ta khá đáo để, ngÆ°á»i cao to vạm vỡ, là m ăn giá»i giang, có tÆ°á»›ng là m quan nữa chứ! Anh ta chụp mÅ© cho tôi, chẳng qua là định là m cho tôi bá»›t kiêu kỳ Ä‘i, chứ chẳng có ý khác đâu.
Xem ra bà vẫn còn tiếc cái anh đoà n trưởng bần nông ấy. Nhưng anh ta thì đã là m hại bà khiến bà phải lìa bỠquê hương bản quán, đi lao cải ba năm.
- Váºy tại sao lúc đầu bà phải trốn Ä‘i? – Tôi bá»±c mình há»i.
- Thá»±c ra cÅ©ng không phải anh ta quá quắt đến má»±c tôi chịu không nổi đâu, tháºt ra ở quê nhà đói quá, bá» trốn Ä‘i, cÅ©ng không phải má»™t mình tôi, chúng tôi kéo nhau Ä‘i cả Ä‘oà n cả lÅ© đấy chứ…. NhÆ°ng chỉ có tôi là rủi ro.
- NhÆ°ng bà nghÄ© xem, tá» lệnh truy nã ấy vẫn là do ông Ä‘oà n trưởng phát Ä‘i kia mà – Tôi toan nói – bà đừng có si tình nhÆ° váºy nữa.
- Ôi! Anh ta chỉ muốn bắt tôi vá», vá» vá»›i anh ta. Ai ngá» gặp phải ngay cái phong trà o…
Äà nh chịu thôi! Äúng nhÆ° lá»i Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u: chuyện tình cảm ai mà giãi bà y cho minh bạch được? Tôi nhìn cô, thấy cô chỉ nhìn bà Mã mà cÆ°á»i. Cái cÆ°á»i ý nhị sâu xa, thông cảm đồng tình vá»›i bà chăng? Khinh rẻ bà chăng? Giá»…u cợt bà chăng? Hay là khÃch lệ bà , để bà lại nêu chuyện hai chúng tôi?…
Tôi rá»i nhà há» ra vá», trá»i đầy sao. Trong bóng tối Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng, cô gái thanh niên trà thức* ở Bắc Kinh vá» nông thôn lao Ä‘á»™ng thá»±c tế, cất tiếng khe khẽ hát theo Ä‘iệu dân ca Côdắc “Cho em má»™t bông hồngâ€.
Thân em giá chẳng cao đâu.
Tất ni-lông chỉ hai bao thôi mà .
Nếu anh cảm thấy chưa vừa.
Xin thêm một chiếc đồng hồ nghe anh.
- Ông anh Æ¡i – Cô đến bên tôi thầm thì - Äến nhà em ngồi chÆ¡i má»™t lát được không? Cả mùa đông ở trên núi kiếm đủ rồi, thế nà o chả dà nh dụm được bảy tám tỠđại Ä‘oà n kết*.
- Khuya rồi còn đến là m gì – Tôi bảo – Mai tôi đến nhé.
- Khuya mới dễ là m ăn chứ, anh ấy nhà tôi vỠBắc Kinh thăm bố mẹ rồi.
- Cô không sợ Äen vá» nó nện cho à ?
- Hừ! Anh ta ở ngoà i ấy cÅ©ng váºy thôi, kiếm tiá»n bằng hai ngón tay - Cặp mắt cô sáng lên nhÆ° mắt mèo, trong đêm Ä‘en nhÆ° má»±c – Lúc nà y ai còn quản ai nữa cÆ¡ chứ?!
- Vá» ngủ Ä‘i – Tôi bảo cô – Äen là bạn tôi, tôi mặt mÅ©i nà o là m nhÆ° váºy được.
Dòng nước nhỠvẫn rầm rì chảy, gặm dần, gặm dần tảng băng đông cứng ở trên.
Tôi ngá»a mặt lên trá»i, thở dà i: tôi suy ngẫm thế nà o cho thấu đáo vá» con ngÆ°á»i được đây ?...
Chú thÃch:
* Diệu Văn Nguyên nhân váºt trong Tứ nhân bang.
* Thá»i Mao, há»c sinh tốt nghiệp phổ thông bị đẩy vá» nông thôn Ä‘i lao Ä‘á»™ng, Ä‘á»u được gán cho danh hiệu là : thanh niên trà thức
* TỠgiấy bạc một đồng nhân dân tệ.
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:35 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Bốn
La Tông Kỳ cưỡi trên chiếc xà cái, buông thá»ng hai chân xuống. Gá»i là xà cái, nhÆ°ng chỉ là cây gá»— bằng cánh tay thôi. Anh Ä‘ang chái thêm gian bếp.
- Há» trị cáºu mÆ°á»i mấy năm rồi, mà sao cáºu vẫn ngây thÆ¡ thế nhỉ. Mình khuyên cáºu chá»› ôm ấp quá nhiá»u hy vá»ng – Anh đặt Ä‘inh và o đúng chá»— đã định sẵn, vung búa lên đóng – Äúng thế, mình cÅ©ng đã được minh oan rồi, mình cÅ©ng đã đảm nháºn công việc, tất nhiên là chức vụ bé hÆ¡n nhiá»u, nhÆ°ng cÅ©ng coi nhÆ° đứng đầu má»™t vùng. Có Ä‘iá»u mình cÅ©ng phải báo cho cáºu biết, mình liệu có thể xoay chuyển được trá»i đất nà y chăng?
Anh có vẻ bá»±c bá»™i, và dÆ°á»ng nhÆ° nhắc nhở tôi phải tỉnh táo. Tôi Ä‘i bá»™ suốt buổi sáng, từ trại trung Ä‘oà n chúng tôi đến trại trung Ä‘oà n anh, vừa đúng bốn mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng. Ãnh nắng trong trẻo lạ thÆ°á»ng, khiến tôi nhá»› tá»›i biển cả, tôi muốn đến chá»— anh dể há»c há»i anh vá» những chữ tượng hình ấy. Anh biết cách dắt tôi Ä‘i và o mê cung, nhÆ°ng anh vừa dẫn tôi đến hà nh lang thứ nhất, thì ánh mặt trá»i đã tối sầm.
Tôi cứ ngồi uống trà mãi không thôi. Trà ngon tuyệt! Lâu lắm rồi tôi má»›i lại được uống trà nà y. Nó sẽ là m tiêu hoá hết các món thịt tÆ°Æ¡i sống, má»™t chén trà có thể biến tôi từ má»™t Ä‘á»™ng váºt ăn thịt thà nh má»™t con ngÆ°á»i. Văn minh tháºt kỳ diệu! Trong căn phòng có buông mà nh trúc, vang lên tiếng băm lạch cạch. Chu Thục Quân Ä‘ang băm nhân bánh. Có thịt có bá»™t là được, cá»› sao cứ phải lấy bá»™t bá»c thịt thì ăn má»›i ngon cÆ¡? Tất cả những thứ đó tôi Ä‘á»u đã cảm thấy xa lạ lắm!
Còn cái sân nhá» nà y: giống quỳ đất Thục tuy chÆ°a trổ hoa, nhÆ°ng đã xanh tốt lắm rồi. Trên mảnh đất con vuông vắn bằng phẳng, cà chua, á»›t, cà pháo đã lên xanh. Äất và ng được cà o phẳng lỳ mượt mà xanh ngắt. trông chẳng khác gì má»™t tấm thảm. Hai chú bÆ°á»›m xám nhởn nhÆ¡ bay lượn, sát tÆ°á»ng còn có má»™t cây hạnh con con.
Cuá»™c sống của má»™t con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng là nhÆ° váºy đấy! Tôi có cảm giác nhÆ° được trở vá» nhà , mặc dầu tất cả những thứ đó đối vá»›i tôi Ä‘á»u vô cùng xa lạ. Tôi ngả ngÆ°á»i trên chiếc ghế dá»±a vải bạt, thiu thiu buồn ngủ, nhÆ°ng trong lòng lại rất nôn nao muốn tiếp tục câu chuyện
La Tông Kỳ nói tiếp:
- Mình là trại trưởng trung Ä‘oà n nà y, nhÆ°ng để cá»™ng tác và giúp việc mình, ngÆ°á»i ta giao đến đây cho mình má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?…. Mình chỉ nói ná»™i má»™t việc thôi là cáºu sẽ đủ hiểu. Bà nà y vốn là bà thÆ° nông trÆ°á»ng Tần Cừ “Äại cách mạng văn hoáâ€, dÄ© nhiên là gạt tuốt tuá»™t bà ta và o trong đó. Con gái bà viết thÆ° gởi đến chuồng bò cho bà : Mẹ Æ¡i, há» không cho con được gia nháºp Hồng vệ binh, mẹ con mình phải cắt đứt quan hệ thôi, dẫu rằng chỉ giả vá» cắt tạm Ãt lâu thôi cÅ©ng được. NhÆ°ng bà ta đã trả lá»i nhÆ° thế nà o? Bà ta thừa nháºn bà là “phần tá» tam phản†chÃnh cống trăm phần trăm, yêu cầu con gái tháºt sá»± chú ý – không phải giả vá» - cắt đứt quan hệ vá»›i bà , trong tÆ° tưởng triệt để phân rõ ranh giá»›i, không được tình cảm yếu Ä‘uối và yêu cầu con gái kiên quyết cách mạng đến cùng. Kết quả là con nhóc con mÆ°á»i bảy tuổi đầu ấy trở thà nh tên đầu sai hung dữ đánh ngÆ°á»i không ghê tay, nghe nói chÃnh tay nó đánh gẫy xÆ°Æ¡ng hai ông già địa chủ. Cáºu nghÄ© xem má»™t con ngÆ°á»i Ä‘ang tâm chối bá» cả mẹ đẻ ra mình, thì nó còn nể ai nữa? Chỉ có ngÆ°á»i mẹ bị ma quá»· cám dá»— má»›i nuôi dạy nên đứa con để ma quá»· cám dá»— nhÆ° váºy!
- Thế đấy! Má»™t bà nhÆ° váºy là m bà thÆ° đảng ủy cho mình. Mình bảo để anh chị em công nhân tá»± trồng lấy Ãt rau, đất hoang ở đây thiếu gì, lúc rá»—i rãi tranh thủ vỡ hoang má»™t tÃ, cải thiện Ä‘á»i sống cÅ©ng tốt. Rau vừa má»›i nẩy mầm, bà ta cho ngay máy kéo đến cầy trốc Ä‘i bằng hết. Mình bảo, trên chÃn triệu sáu trăm ngà n cây số vuông đất Ä‘ai Trung Quốc nà y, thì má»™t cây cà pháo, má»™t gốc dÆ°a chuá»™t, má»™t cây cà chua má»c lên Ä‘á»u là của cải Xã Há»™i chủ nghÄ©a cả thôi, sao không để há» trồng?
Bà ta bảo, của cải Xã Há»™i chủ nghÄ©a chỉ có thể do xà nghiệp quốc doanh sản xuất ra mà thôi, má»i sản xuất cá thể Ä‘á»u là TÆ° Bản chủ nghÄ©a tuốt tuồn tuá»™t. Bà ta lại còn tuôn ra hà ng trà ng Mao ngữ lục, mình tất nhiên nói không lại bà ta. Từ đấy, hai ngÆ°á»i gặp nhau chẳng ai nói vá»›i ai, bà ta Ä‘i Ä‘Æ°á»ng bà ta, mình Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mình. Cáºu ChÆ°Æ¡ng, cáºu nghÄ© xem, má»™t trại trưởng trung Ä‘oà n vá»›i má»™t bà thÆ° đảng ủy, quan hệ công tác nhÆ° váºy, thì là m ăn tốt cái quái nà o được? Äến con số trung bình cá»™ng giữa hai bên cÅ©ng chẳng mong đạt được, lá»±c lượng của hai bên chống đối nhau, triệt tiêu nhau thì cuối cùng chỉ là con số không mà thôi.
- Từ đấy mình suy ra Äặng Tiểu Bình – Bà nà y chà Ãt cÅ©ng không phải là kẻ đã trừng trị mình ngà y xÆ°a – còn Äặng Tiểu Bình thì lại phải cùng vá»›i những kẻ vừa má»›i đây thôi đã trừng trị mình, bây giá» lại cùng ngồi và o Trung Nam Hải, chèo lái má»™t con thuyá»n. Cáºu nghÄ© xem, để má»™t đám ngÆ°á»i chÆ°a hoà n hồn ngồi cùng thuyá»n vá»›i bầy sói đói khát, kết quả sẽ ra sao? HÆ¡n nữa. Chu thủ tÆ°á»›ng lại Ä‘ang ốm. Hừ!…. Theo mình thì, chỉ có thể lại tiếp tục là bi kịch thôi!
Anh ngừng tay búa, từ trên cao nhìn xuống phÃa tôi. Ãnh mắt ấy khiến tôi nghÄ© tá»›i con cừu già ốm yếu bi quan trong chuồng lâu nay. Tôi mỉm cÆ°á»i buồn bã:
- Chà – Tôi vÆ°Æ¡n vai - “Äại má»™ng thùy tiên giác, bình sinh ngã tá»± tri†( Giấc mÆ¡ lá»›n ai tỉnh trÆ°á»›c, cả Ä‘á»i ta tá»± hiểu ta )… Nà y cáºu La, mình cảm thấy là mà n bi kịch nà y đã kéo quá dà i, diá»…n suốt mÆ°á»i mấy năm trá»i rồi. Không biết cảm tưởng khán giả ra sao (?) chứ mình là diá»…n viên,mình thấy mệt má»i hết sức.
- Cả Trung Quốc nà y là m gì có ai là khán giả, tất cả Ä‘á»u là diá»…n viên tuốt! – Anh nói má»™t cách quả quyết - Má»™t số sắm vai kẻ Ä‘i trừng trị ngÆ°á»i, má»™t số khác lại sắm vai ngÆ°á»i bị trừng trị, cho tá»›i má»™t lúc nà o đó lại đổi vai cho nhau má»™t lát. Cáºu chỉ bị mệt má»i trong vai ngÆ°á»i bị trừng trị mà thôi. Thế nà o? Cáºu cÅ©ng muốn sắm vai kẻ Ä‘i trừng trị ngÆ°á»i khác sao?….
La Tông Kỳ dáng ngÆ°á»i cao cao thân hình gầy nhẳng, mặt dà i xÆ°Æ¡ng xÆ°Æ¡ng, giá đôi mắt nẩy lá»a của anh sâu má»™t tÃ, sống mÅ©i dá»c dừa của anh cao hÆ¡n má»™t tÃ, thì anh giống má»™t hiến binh Anh Quốc nhÆ° lá»™t. Năm 1970 chúng tôi đã ngồi tù cùng vá»›i nhau hai năm, đắp chung má»™t cái má»n bông của tôi, ăn chung má»™t cháºu Ä‘á»±ng cÆ¡m của tôi, vì ông bà thÆ° đại Ä‘á»™i trÆ°á»›c thá»i Tà o Há»c NghÄ©a tịch thu hết má»i thứ, đến ngay cả chiếc Ä‘Å©a Chu Thục Quân gá»i cÅ©ng không tha. Khi rét run bắn ngÆ°á»i ở trong chăn, tôi đã từng bảo anh Lâm BÆ°u dứt khoát là chết bất đắc kỳ tá» cho xem! Anh há»i tôi căn cứ ở đâu, tôi bảo chẳng căn cứ và o đâu hết chỉ cảm thấy lão ta trông giống ngÆ°á»i tù lao cải bị bắn chết mà tôi quen biết. NgÆ°á»i tù lao cải ấy có biệt hiệu là “bóng Ä‘iện bốn trăm oát†đầu cÅ©ng hói, Ä‘Æ°á»ng hằn pháp lệnh trên mặt và cằm của hai ngÆ°á»i rất giống nhau. CÆ°á»i thoải mái vá»›i nhau má»™t lúc là quên cả rét. Má»—i lần nháºn tá»™i, anh có má»™t tÆ° thế rất đặc biệt, đầu không cúi mà ngoẹo sang má»™t bên, nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang trầm tÆ° mặc tưởng.
Nghe những lá»i nháºn tá»™i dà i dòng của anh thì biết, năm 1942 ở Diên An anh đã bị chỉnh, năm 1957 che chở cho bá»n “hữu pháiâ€, năm 1959 bản thân anh trở thà nh “phần tá» cÆ¡ há»™i hữu khuynhâ€, năm 1966 thì bị khép và o “bá»™ tÆ° lệnh tÆ° sản LÆ°u Thiếu Kỳ - Äặng Tiểu Bìnhâ€. NhÆ°ng anh không há» biết “bá»™ tÆ° lệnh†ấy đặt ở đâu, đã chỉ huy chiến dịch nà o. Thế là là m cho “uá»· ban cách mạng nghị gáºt†kia nổi giáºn. Trong nhà tù ai cÅ©ng biết, giá mà anh không cõng trên lÆ°ng nhiá»u vấn Ä‘á» lịch sá» nhÆ° váºy, thì anh đã là cán bá»™ cấp cục, cấp bá»™ từ lâu rồi.
- Mình đã nhìn thấu suốt tất cả - Anh co chân lên, leo từ nóc nhà xuống, vừa leo vừa nói - GiỠđây tốt nhất là lo tá»± là m lấy gian chái bếp, sắm sá»a ba thứ dụng cụ gia đình thôi….. À, cáºu ChÆ°Æ¡ng nà y, sô pha mình tá»± là m bằng săm ô tô, tốt ra phết, chẳng kém gì lò xo nhá, cáºu và o nhà ngồi thá» xem.
Tuy anh mới ngoà i năm mươi, nhưng tay chân còn nhanh nhẹn linh lợi lắm.
- Mình chÆ°a phát phì chứ? – Anh đứng trên đất, vẻ phấn khởi đắc ý – Con ngÆ°á»i ta xem ra nên Ä‘i tù, má»™t là có lợi cho sức khoẻ, hai là có ngồi tù anh má»›i biết rằng ngÆ°á»i đồng chà thÆ°á»ng không phải là ngÆ°á»i ngồi cùng văn phòng vá»›i nhau, mà là ngÆ°á»i đã từng ngồi tù vá»›i nhau.
Chúng tôi vén mà nh bước và o nhà , ngồi và o sô pha tự tay anh đóng.Tôi bảo.
- Cáºu La ạ! Mình thấy bi kịch của bá»n mình không chỉ ở sá»± kiá»m chế kìm kẹp lẫn nhau giữa ngÆ°á»i và ngÆ°á»i, mà thá»±c ra là chế Ä‘á»™ của chúng mình có vấn Ä‘á».
- Äúng rồi. NhÆ°ng anh muốn cải cách chế Ä‘á»™, thì trÆ°á»›c hết phải Ä‘iá»u hoà quan hệ giữa ngÆ°á»i và ngÆ°á»i đã – Anh rót trà và nói - Bắt mình công tác vá»›i má»™t ngÆ°á»i nhÆ° bà ấy thì nói gì tá»›i cải cách chế Ä‘á»™ bất hợp lý, mà chỉ thông qua má»™t nghị quyết là m nhà vệ sinh công cá»™ng thôi cÅ©ng không xong nữa là .
- Còn vá» lý luáºn - Chất u-mua* chợt trá»—i dáºy trong tôi – Mình cảm thấy cái mà chúng ta Ä‘ang thá»±c hiện, hoà n toà n không phải là chủ nghÄ©a Mác, mà là chủ nghÄ©a Äuy-rin….., chủ nghÄ©a Bu-kha-rin, và chủ nghÄ©a Tu-rin nữa! - Tôi cÆ°á»i nói tiếp - Quốc Dân đảng thì thá»±c hiện cái gá»i là “chủ nghÄ©a tam dân†còn chúng ta Ä‘ang thá»±c hiện “chủ nghÄ©a tam–rinâ€!
- Thế là thế nà o? – Anh há hốc miệng há»i tôi.
- Thế mà còn chÆ°a rõ à ? Chủ nghÄ©a Äuy-rin, tức là duy ý chà luáºn, chủ nghÄ©a Bu-kha-rin: cáºu nghe đây xem Bu-kha-rin đã nói nhÆ° thế nà o nhé. Ông ta bảo, giai cấp vô sản muốn tiêu diệt má»™t cách máy móc kẻ thù tÆ° sản của mình thì dá»… dà ng đấy. NhÆ°ng giai cấp tÆ° sản sẽ dá»±a và o lá»±c lượng văn hoá mạnh gấp mấy lần giai cấp vô sản, phản công trở lại, và sẽ nuốt tÆ°Æ¡i giai cấp vô sản. Do đó, giai cấp vô sản sau khi đã già nh được chÃnh quyá»n rồi, muốn củng cố chÃnh quyá»n của mình, tất phải là m cách mạng văn hoá. Cáºu La ạ, hóa ra ngÆ°á»i phát minh ra cách mạng văn hoá, không phải là lãnh tụ vÄ© đại của chúng mình, mà chÃnh là Bu-kha-rin đã đăng ký bản quyá»n phát minh ấy ở phong trà o cá»™ng sản quốc tế từ lâu rồi. Còn nhÆ° chủ nghÄ©a Tu-rin, thì quá Æ° Ä‘Æ¡n giản, tức là sùng bái cá nhân.
- Thằng cha nà y! – Anh cÆ°á»i bảo - Thảo nà o cáºu cứ bị trị mãi không thôi, xếp cáºu phản cách mạng chẳng oan tà nà o.
Lúc ấy Chu Thục Quân đã bưng nồi bánh bao bốc hơi nghi ngút bước và o.
- Má»™t tên phản cách mạng và má»™t phần tá» hữu khuynh già đá»i, và o ăn cÆ¡m Ä‘i thôi! - Chị cÆ°á»i tÃt cả mắt, bảo – Anh ChÆ°Æ¡ng ạ, hÆ¡n má»™t năm nay, anh không đến chÆ¡i vá»›i chúng tôi rồi, hôm nay phải ăn cho nhiá»u và o đấy.
Chị vÆ°Æ¡n bá»™ ngá»±c nở nang, tay áo xắn lên, để lá»™ cánh tay máºp mạp. Con gái chị vén mà nh để chị bÆ°ng mâm và o. Căn nhà gạch sÆ¡ sà i, phút chốc trà n đầy không khà yến tiệc. Tôi hứng thú hẳn lên, đã lâu rồi không được trò chuyện dà dá»m trà tuệ nhÆ° thế nà y vá»›i ai cả, tuy rằng ngà y nà o tôi cÅ©ng nói chuyện vá»›i Ä‘Ã n cừu nhÆ° váºy.
- Còn vá» lý luáºn, bây giỠđây tháºt cá»±c kỳ há»—n loạn! – Tôi ngồi trong căn nhà gạch sÆ¡ sà i, cầm đôi Ä‘Å©a tre đã lên nÆ°á»›c Ä‘en bóng, ăn bánh bao nhân thịt, mà tưởng nhÆ° đã ngồi lên ghế chủ tịch Ä‘oà n Ä‘iá»u khiển há»™i nghị - Nhiệm vụ của chúng ta bây giá» là phải tháºt sá»± trở vá» vá»›i chủ nghÄ©a Mác chân chÃnh. Và dụ nhÆ° khi bà bà thÆ° ấy Ä‘á»c Mao ngữ lục cho cáºu nghe thì cáºu hoà n toà n có thể lấy lá»i của Lê-Nin mà phản kÃch lại. Lê-Nin từng nói: mÆ°u toan hoà n toà n hoặc cấm ngặt hoạt Ä‘á»™ng trao đổi phi quốc doanh của má»i tÆ° nhân bung ra, tức là sá»± bung ra của thÆ°Æ¡ng nghiệp, tức là sá»± phát triển TÆ° Bản chủ nghÄ©a, mÆ°u toan ấy là ngu xuẩn và chÃnh là tá»± sát. Äến ngay thÆ°Æ¡ng nghiệp TÆ° Bản chủ nghÄ©a tÆ° nhân, Lê-Nin còn không cấm, huống hồ là để công nhân nông trÆ°á»ng trồng thêm tà rau lúc nhà n rá»—i.
- Ừ thì toà n những Ä‘iá»u Lê-Nin đã nói từ xÆ°a cả chứ sao – La Tông Kỳ lẩm bẩm.
- Äúng đấy – Tôi mỉm cÆ°á»i – Thì hiện nay chúng ta chẳng phải Ä‘ang luẩn quẩn loanh quanh vá»›i những lá»i nói ngà y xÆ°a của lãnh tụ đó sao? Anh lấy câu của lãnh tụ nà y đối phó vá»›i tôi, thì tôi lấy câu của lãnh tụ kia đối phó lại vá»›i anh. Tháºt đúng nhÆ° lá»i Mác nói: ngÆ°á»i chết lại túm chặt lấy ngÆ°á»i sống. Biểu hiện của sá»± phát triển lý luáºn trong chúng ta giỠđây là lý luáºn không phát triển.
- Nếu chúng ta muốn phát triển trong tình trạng nghẹt thở nà y, tất phải tìm kiếm những câu ngữ lục có lợi cho sá»± phát triển. Thông minh tà i trà của chúng ta không được dùng và o việc sáng tạo,mà chỉ có thể dùng và o cho việc lá»±a chá»n. Äây chÃnh là bi kịch của lý luáºn của chúng ta: mà n cuối của nó là dắt tất cả chúng ta và o trong ngõ cụt.
La Tông Kỳ vừa nhai bánh, vừa chú ý lắng nghe. Anh ngoẹo đầu nhÆ° khi nháºn tá»™i bảo tôi:
- Váºy thì, theo ý cáºu, giỠđây chúng ta nên là m thế nà o đây?
- GiỠđây à ! GiỠđây thì không là m được gì nữa đâu. Chỉ có thể là m theo lá»i Lê-Nin: trong má»™t nÆ°á»›c mà ná»n kinh tế bị phá nát, thì nhiệm vụ đầu tiên là phải cứu vá»›t những ngÆ°á»i lao Ä‘á»™ng – Tôi nhá»› những công nhân nông trÆ°á»ng cùng đại Ä‘á»™i vá»›i tôi: chà ng Câm, bà Mã, Äen, Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng…- Phải để hỠđược sống là m ngÆ°á»i. Sau đó chúng ta má»›i cải cách chế Ä‘á»™ của chúng ta, mà ná»n tảng cải cách chế Ä‘á»™ thì ở trang mÆ°á»i tám “TÆ° Bản luáºn†táºp hai…..
- Hì, hì…. La Tông Kỳ cÆ°á»i mÅ©i bảo - Cáºu há»c thuá»™c tháºt đấy! Cáºu ChÆ°Æ¡ng Æ¡i, cáºu đã nghÄ© những Ä‘iá»u nà y bao giá» chÆ°a? – Anh nói nghiêm túc - Những Ä‘iá»u tâm đắc đã há»c được ấy cáºu viết thà nh luáºn văn Ä‘i, bây giá» chÆ°a dùng đến nhÆ°ng tÆ°Æ¡ng lai nhất định sẽ được việc đấy.
- Mình viết sao được – Tôi cÆ°á»i khổ sở - Cáºu còn nhá»› cái lão Chu Thụy Thà nh không? Bây giá» mình ở chung vá»›i lão ta má»™t buồng. Thằng cha nà y ngà y xÆ°a rất hay tháºm thụt Ä‘i tố cáo. Chỉ cần má»™t dòng chữ của mình lá»t và o tay há» thôi, mình sẽ chẳng còn được bao giỠđến đây ăn bánh bao nữa, không khéo há» còn má»i mình Ä‘i ăn kẹo lạc ba hà o sáu má»™t viên* chÆ°a biết chừng.
- Anh ChÆ°Æ¡ng nà y – Chu Thục Quân vẫn đứng cạnh chuyên giục chúng tôi gắp, lúc ấy nói chen và o – Anh cÅ©ng nên lấy vợ Ä‘i thôi. Có gia đình má»i cái Ä‘á»u tiện hÆ¡n nhiá»u…..
- Phải đấy! – La Tông Kỳ gõ ngang Ä‘Å©a xuống bà n - Tốt nhất là cáºu phải có gia đình, tá»± mình phải có phòng riêng, tá»± mình viết gì cÅ©ng chẳng ai biết? Lúc nà y tÆ°Æ¡ng đối lá»ng lẻo, có thể há» sẽ phê chuẩn…..
- Lấy vợ cốt để viết luáºn văn Æ°? – Tôi cÆ°á»i, con gái anh đứng bên cạnh cÅ©ng cÆ°á»i thầm má»™t mình.
- Không để là m gì cả, thì anh cũng phải lấy vợ chứ! – Chu Thục Quân nói - VỠkinh tế có gì khó khăn chúng tôi lo giúp anh.
- Kinh tế thì chẳng có gì khó khăn cả, khó khăn là không có ngÆ°á»i mà lấy.
Thá»±c ra tôi nghÄ© bụng: ngÆ°á»i để mà lấy cÅ©ng có rồi.
………..
Mây thoạt đầu bay là là sát Ä‘Æ°á»ng chân trá»i, rồi phút chốc nhanh chóng trùm kÃn núi non. Trên những thá»a ruá»™ng lúa mì xanh thẫm, từng bầy chim én lông Ä‘en chao qua lá»™n lại nhÆ° thoi Ä‘Æ°a, hót ầm Ä©, vẻ thảng thốt nôn nao. Không khà đã thẫm mùi đất tanh tao ẩm Æ°á»›t, lúa mì Ä‘á»u hà ng tăm tắp, thấp thá»m không yên, lao xao rì rà o đón mÆ°a rÆ¡i.
Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trá»i quang mây tạnh; trên Ä‘Æ°á»ng vá» mây Ä‘en mù trá»i. NhÆ°ng trong bầu không khà âm u nặng nỠấy có má»™t niá»m hÆ°ng phấn Ä‘ang trá»—i dáºy, có má»™t niá»m hy vá»ng Ä‘ang cá»±a mình. Bên dÆ°á»›i giai Ä‘iệu chủ đạo u buồn ảm đạm đã tìm thấy phức Ä‘iệu đối ứng sáng tÆ°Æ¡i.
Tôi sải chân bÆ°á»›c dà i trên cánh đồng. Lát sau hạt mÆ°a khá to nện xuống rồi. ÄÆ°á»ng đất bốc khói trắng: khói trắng cuồn cuá»™n chạy tá»›i dá»c theo con Ä‘Æ°á»ng đất, dÆ°á»ng nhÆ° đằng sau có con quái váºt nà o đấy Ä‘ang xua Ä‘uổi nó. Äất ven rừng và đất trồng mà u phút chốc hoà và o là m má»™t, những giá»t mÆ°a lạnh buốt Ä‘áºp và o mặt tôi, rồi tức khắc chảy ngay xuống dÆ°á»›i. Lúc ấy tôi má»›i cảm thấy mặt mình nóng bá»ng, đúng váºy trong giông tố tôi đã tìm thấy má»™t cái Ä‘á»™ng. Lá»i La Tông Kỳ dÆ°á»ng nhÆ° đã là m cái Ä‘á»™ng trú thân nà y cà ng sáng sủa hÆ¡n. Kết hôn, hai tiếng ấy tháºt khó tưởng tượng! Công việc ấy tháºt khó hình dung! Ngà y xÆ°a tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nhÆ°ng chÆ°a bao giá» nghÄ© rằng mình lại có thể kết hôn trong thân pháºn bị giam cầm nhÆ° thế nà y, lại kết hôn vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà cùng thân pháºn nhÆ° mình.
Tưởng tượng thì bao giá» cÅ©ng đẹp đẽ. DÆ°á»›i bầu trá»i trong xanh, chú rể là tôi Ä‘i bên cạnh cô dâu choà ng voan trắng…. và cô dâu lại là cô ta. Tháºt quá bất ngá» vá»›i tôi. Váºy thì, tôi có bao giá» từng nghÄ© xem vợ tôi phải là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o chÆ°a? ChÆ°a! Ngoà i bá»™ đồ cÆ°á»›i bằng voan trắng ấy ra, tôi chÆ°a bao giá» nghÄ© rằng cô ta có má»™t hình hà i cố định bất biến. Cô ta phải thay đổi theo vá»›i sá»± thay đổi các lá»›p lang thẩm mỹ của tôi, bởi váºy trà tưởng tượng tá»± do đã biến tôi trở thà nh má»™t kẻ háo sắc thá»±c sá»±. Còn khi áo cÆ°á»›i voan trắng đã biến thà nh áo tù Ä‘en ngòm rồi, thì trong giấc mÆ¡ ở trại giam, khái niệm vợ chỉ còn má»™t nghÄ©a Ä‘Ã n bà mà thôi; và ngược lại, thì bất cứ ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o cÅ©ng có thể là m vợ được cả.
Vì khi đã mất hết tá»± do, tôi đã không thể có cuá»™c sống bình thÆ°á»ng, nói chung của những con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, thì hà tất phải nhá»c lòng Ä‘i mÆ¡ tưởng cuá»™c sống hạnh phúc thông thÆ°á»ng? Không hy vá»ng thì sẽ không bao giá» thất vá»ng, còn miá»m hy vá»ng lá»›n nhất lại ẩn kÃn ở chá»— không có bất cứ má»™t hy vá»ng nà o khác.
Váºy là , cái mất ngược lại sẽ có cảm giác là cái được: má»™t hình phạt nhẹ vẫn có thể coi là điá»u may mắn to lá»›n, có thể khiến mình mừng rÆ¡n trÆ°á»›c những hình phạt liên tiếp giáng xuống đầu mình, coi má»i ná»—i khốn đốn lao Ä‘ao là sá»± phong phú Ä‘a dạng của cuá»™c Ä‘á»i, coi đói rét bÆ¡ vÆ¡ là sá»± tôi luyện thá» thách của trá»i trÆ°á»›c lúc giao cho ta trách nhiệm lá»›n, là m má»™t Äông Ky-sốt hiện đại nhìn ma quá»· thà nh cối xay gió ( chứ không phải nhìn cối xay gió thà nh ma quá»· ) má»›i có thể sống nốt quãng Ä‘á»i còn lại.
NhÆ°ng tháºt sá»± kết hôn rồi ( tức là kết hôn vá»›i cô ta ). Có nhà ( tức là gian buồng hiện nay tôi và Chu Thụy Thà nh hay bà Mã và cô ta Ä‘ang ở ). Có vợ ( tức là cô ta )… Váºy là tôi sẽ bị cá»™t chặt và o má»™t cái gì đó: cuá»™c sống hiện thá»±c cÆ¡m áo vặt vãnh, sẽ giống nhÆ° giá»t mÆ°a nặng hạt, lạnh buốt từ trên trá»i rÆ¡i xuống, gõ tháºt lá»±c và o cái đầu tôi, khiến tôi trở nên thá»±c tế hÆ¡n, mất hết bùa phép tá»± an ủi mình, tá»± say mê vá»›i chÃnh mình trong tưởng tượng. Tôi sẽ giống nhÆ° giá»t mÆ°a nặng hạt, lạnh buốt kia từ trên mây rÆ¡i xuống, lao thẳng và o lòng đất, nhanh chóng bị hút và o đất khô để cuối cùng biến thà nh bùn nhão
NhÆ°ng tấm thân loã lồ, má»m mại và trà n trá» sức sống ấy, trÆ°á»›c sau vẫn cuốn hút tôi, khiến tôi xúc Ä‘á»™ng và hÆ°ng phấn. Mặt tôi nóng bừng, toà n thân tôi nóng ran. Hạt mÆ°a lạnh giá rÆ¡i và o đấy, nhÆ° rÆ¡i và o tấm sắt nung, láºp tức bốc ngay lên má»™t là n khói trắng.
Vá»›i lại nhà cÅ©ng chÃnh là hang Ä‘á»™ng, đó là nÆ¡i nÆ°Æ¡ng náu nhất thiết phải có của con ngÆ°á»i thá»i tiá»n sá»; nhà cÅ©ng là sà o huyệt, nghe nói có há» Sà o thị, chÃnh nhá» phát minh ra nÆ¡i ăn chốn ở cho con ngÆ°á»i mà được tôn là m hoà ng đế. Còn vá»›i tôi – nhà – cÅ©ng có nghÄ©a là tôi cÅ©ng có má»™t mảnh đất trá»i rá»™ng mấy mét vuông trên đất nÆ°á»›c chÃn triệu sáu trăm nghìn cây số vuông nà y. La Tông Kỳ nói đúng lắm! Phải khoanh cho mình mấy mét vuông đất yên tÄ©nh trên chÃn trăm triệu sáu trăm nghìn cây số vuông Ä‘ang rối ren loạn lạc nà y. Thế là tôi được Ä‘á»™c láºp rồi. Tôi là chủ nhân vÆ°Æ¡ng quốc rá»™ng mấy mét vuông. Trong vÆ°Æ¡ng quốc Ä‘á»™c láºp ấy, cho tôi Ä‘Æ°Æ¡c chuyên tâm suy nghÄ© vá» viá»…n cảnh tiá»n đồ của chÃn triệu sáu trăm nghìn cây số vuông còn lại kia.
Bi kịch rồi đến ngà y sẽ kết thúc…….
Khi qua mÆ°Æ¡ng tiêu, giầy dÃnh chặt dÆ°á»›i bùn, rút thế nà o không lên. Mẹ kiếp! Vứt quách cho rồi!… Có thể rồi cô ta sẽ khâu cho mình má»™t đôi má»›i đây! Tôi nghÄ© váºy rồi bÆ°á»›c thấp bÆ°á»›c cao Ä‘i vá» khu nhà táºp thể.
- Ủa! Sao cáºu không tránh và o chá»— ven rừng má»™t lát? – Chu Thụy Thà nh ngẩng đầu lên khá»i trang giấy để trÆ°á»›c mặt. Anh ta lại Ä‘ang viết Ä‘Æ¡n khiếu nại. Anh cứ viết Ä‘i, viết nữa Ä‘i. Hừ! Äúng là bi kịch còn tiếp diá»…n…. - Cáºu nhìn xem, Æ°á»›t sÅ©ng từ đầu tá»›i chân rồi kìa.
Anh lại cÆ°á»i cái cÆ°á»i lấy lòng và ra vẻ khiêm nhÆ°á»ng của báºc trên. Hôm nay tôi thấy cái cÆ°á»i ấy sao mà đáng ghét lạ! Chung sống vá»›i loại ngÆ°á»i nà y tháºt cá»±c kỳ khó chịu.
- Mẹ kiếp! MÆ°a thế nà y ăn thua gì! Hồi chăn cừu, tá»› đã bị những tráºn mÆ°a to hÆ¡n nhiá»u!
- Ấy kìa! – Lát sau anh nhìn ra cá»a sổ, nụ cÆ°á»i biến thà nh sá»± giá»…u cợt hà há»ng trên Ä‘au khổ của ngÆ°á»i khác - Cáºu nhìn kìa, lại nắng rồi đấy!
Tháºt váºy, phÃa bên kia cá»a sổ, trên tÆ°á»ng sau của dẫy nhà phÃa trÆ°á»›c, đã xuất hiện ánh nắng và ng nhạt. Hoá ra chỉ là cÆ¡n mÆ°a bóng mây thôi.
- Mẹ kiếp! Trá»i cÅ©ng chÆ¡i khăm mình tháºt! – Tôi nằm co ngÆ°á»i trong chăn, miệng lẩm bẩm – Nà y cáºu Chu, cuá»™c sống nà y của bá»n mình đến Ä‘á»i thuở nà o má»›i chấm dứt nhỉ?!
Khuôn mặt gầy gò tiá»u tụy của lão ta, láºp tức hiện rõ vẻ sợ hãi nghi kỵ. Lão cho rằng tôi sắp phun ra những ngôn luáºn phản cách mạng. Äiá»u nà y sẽ gây phiá»n hà cho lão: báo cáo? Hay không báo cáo? Báo cáo nhÆ°ng tôi chối thì sao?
- Mình thấy chỉ có cách cÆ°á»›i vợ, thì cuá»™c sống nà y má»›i coi nhÆ° chấm dứt - Äể cho lão khá»i hoảng hồn tôi nói ngay ra những ý nghÄ© trong lòng mình.
Tôi nhìn đám rui mè ám khói trên nóc nhà , căn phòng nà y sẽ dá»n dẹp thế nà o đây?……
Chú thÃch:
*HÃ i hÆ°á»›c.
* Viên đạn
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:40 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Năm
- Cáºu Ä‘i chăn ngá»±a được không? – Tà o Há»c NghÄ©a cÆ°á»i há» há», há»i tôi.
Lão ta thấy tôi đồng ý, liá»n móc thuốc ra cho tôi má»™t Ä‘iếu.
- Chăn ngá»±a cÅ©ng gá»n nhẹ lắm, khoảng hai chục con thôi. Buổi sáng lùa Ä‘i, buổi chiá»u lùa vá». Chẳng cần Ä‘i đâu xa. Ca đêm để ngÆ°á»i khác cho ăn, cáºu không phải quản. – Là m nhÆ° lão đặc biệt chiếu cố đến tôi, để tôi là m công việc thoải mái nhất không bằng. Kỳ thá»±c tôi biết, cả đại Ä‘á»™i ngoà i tôi ra, chẳng còn ai biết chăn ngá»±a. Bây giá», chỉ là vạn bất đắc dÄ©, ngÆ°á»i ta má»›i cầm lấy cái xẻng, là m cho qua ngà y ở ngoà i đồng thôi, các kỹ năng lao Ä‘á»™ng khác có ai buồn há»c há»i gì đâu.
- Váºy thì, ai cùng Ä‘i chăn vá»›i tôi đây? – Tôi châm thuốc há»i.
- Cáºu xem ai là m được?
- Tôi thấy chà ng Câm chăn được.
Lão ta cÆ°á»i:
- Sao cáºu lại nhắm đúng thằng cha ấy nhỉ? Äiá»u hắn Ä‘i thì lấy ai chăn cừu?
- Thế ông cho ngÆ°á»i khác đến cùng là m vá»›i tôi, thì cÅ©ng Ä‘iá»u của đại Ä‘á»™i mất má»™t ngÆ°á»i chứ sao – Và o thá»i buổi ngÆ°á»i ta Æ°a to mồm to há»ng Ä‘ua nhau gà o thét vá»›i hô khẩu hiệu nà y, thì là m bạn vá»›i chà ng Câm là tốt nhất.
Lão ta suy nghĩ một lát rồi bảo:
- Thôi được, đại đội sẽ suy nghĩ.
Lúc đó chúng tôi ngồi xổm trên bá» ruá»™ng lúa mì, nhìn dòng nÆ°á»›c Ä‘ang róc rách chảy và o cá»a ruá»™ng, nÆ°á»›c vây quanh gốc lúa rồi bò lan ra mãi. Tráºn mÆ°a hôm trÆ°á»›c là m tôi Æ°á»›t nhÆ° chuá»™t lá»™t, nhÆ°ng chẳng đủ nÆ°á»›c cho lúa, chúng tôi vẫn phải dẫn nÆ°á»›c tÆ°á»›i đợt hai. Xuân năm nay lúa mì lên rất đẹp, những khóm ở ven bỠđã bắt đầu ôm đòng. Cây trồng có cái gá»i là ưu thế vùng ven, những khóm ở đầu bá» cuối rạch, nháºn được đủ ánh nắng không khà và nÆ°á»›c. NhÆ°ng con ngÆ°á»i tốt nhất là chen lẫn và o giữa đám đông.
Riêng tôi không sao chen lách và o được, mà cứ giÆ¡ đầu ra hứng chịu sóng gió của má»i phong trà o.
Thá» kết hôn xem sao? Chui và o hang Ä‘á»™ng sinh con đẻ cái nhÆ° má»i ngÆ°á»i, phải chăng có thể lẩn hẳn được và o đám đông? Hồi Ä‘i tù, nhân viên há»i cung chỉ thẳng và o mặt tôi bảo:
- ChÆ°Æ¡ng VÄ©nh Lân, mà y chẳng phải là tay vừa đâu! Ba mÆ°Æ¡i tuổi đầu rồi mà mà y vẫn chÆ°a thèm kết hôn, mà y còn chá» cái gì? Mà y còn chÆ°a chết thì còn lắm âm mÆ°u thủ Ä‘oạn lắm! Mà y chá» trá»i đất đổi thay rồi má»›i lấy vợ chứ gì!…..- Không kết hôn sẽ khiến ngÆ°á»i ta nghi ngá», mà nghi ngá» sẽ biến thà nh tá»™i trạng.
Loa phóng thanh vang lên. Trong không khà ẩm Æ°á»›t tiếng kim loại truyá»n Ä‘i rất xa. Äang buổi phát thanh bản tin trÆ°a: “….. Thông qua việc há»c táºp chủ nghÄ©a Mác – LêNin, tÆ° tưởng Mao Trạch Äông và tiến hà nh giáo dục giai cấp, dÆ°á»›i sá»± dẫn dắt của táºp thể tiên tiến, cá nhân tiên tiến, bá»™ mặt tinh thần của quảng đại công nhân viên chức má» Khai Loan, đã có đổi má»›i sâu sắc. Anh chị em đã gá»™t bỠý thức là m thuê, nâng cao tinh thần trách nhiệm là m chủ, tinh thần cá»™ng sản chủ nghÄ©a được phát huy rá»™ng rãi, ngÆ°á»i má»›i việc má»›i không ngừng xuất hiện. Anh chị em đã Ä‘áºp tan thuyết mệnh trá»i là thứ xiá»ng xÃch tinh thần mà giai cấp thống trị phản Ä‘á»™ng trÆ°á»›c giải phóng đã đè nặng lên ngÆ°á»i công nhân, tiến thêm má»™t bÆ°á»›c giải phóng tÆ° tưởng, thúc đẩy mạnh mẽ việc phát triển sản xuất và đổi má»›i kỹ thuáºt…..â€.
Tôi dá»ng tai lên nghe, nghe mãi, chỉ biết là công nhân má» Khai Loan không tin theo thuyết mệnh trá»i, ngoà i ra chẳng còn gì để nghe cả!
Bản tin nhÆ° váºy, thì ngồi bá» ruá»™ng tôi cÅ©ng viết được mÆ°á»i mấy bản.
Tà o Há»c NghÄ©a không hiểu sao cÅ©ng thở dà i, chá»i ngay loa phóng thanh má»™t câu “Ä. mẹ nó!†rồi đứng lên, bẻ má»™t cà nh liá»…u, vừa Ä‘i vừa vung vẩy, nhÆ° Ä‘á»™ng tác ruá»—i ngá»±a trong kinh Kịch.
Bà Mã lúc ấy má»›i chui ra khá»i đám ruá»™ng ven rừng đằng sau lÆ°ng tôi. Vai vác xẻng, bên nách bà cắp má»™t bó củi khô. Nữ công nhân Ä‘á»™c thân ở nông trÆ°á»ng không ăn ở bếp táºp thể. Há» vốn sở trÆ°á»ng nấu nÆ°á»›ng hÆ¡n nữa qua công việc bếp núc, há» tìm lại được niá»m vui của ngÆ°á»i phụ nữ.
- Cáºu ChÆ°Æ¡ng chÆ°a vá» cÆ¡ à ? Äà i nói rồi đấy. - Äiá»u thông tin mà bà nháºn được ở bản tin trÆ°a ở loa phóng thanh là đã tan tầm có thế thôi.
- Äám ruá»™ng nà y chÆ°a tÆ°á»›i xong, tôi còn nán lại má»™t lát nữa – Tôi cÆ°á»i há»i bà - Thế nà o rồi? - Thấy khuôn mặt bà lại bừng sáng lên vẻ đẹp tuổi mÆ°á»i sáu, là tôi Ä‘oán được gần hết.
- Cô ấy bảo tá»± cáºu phải đến nói cÆ¡! – Bà cÅ©ng ngồi xuống bên tôi.
- Chẳng khó gì đâu! - Giá»ng đầy tin tưởng - Cáºu đừng nghe lá»i cô ta, má»™t Ä‘iá»u không lấy chồng, hai Ä‘iá»u không lấy chồng, tháºt ra trong bụng thì chỉ mong có ngÆ°á»i đến vá»›i mình. Äà n bà thế cả thôi.
- Bà nói vá»›i cô ấy thế nà o? – Tôi xÃch lại gần bà hÆ¡n - Rồi cô ấy nói vá»›i bà ra sao? Bà bảo cô ấy là tôi nhá» bà nói phải không?
- DÄ© nhiên rồi, dÄ© nhiên là tôi bảo cáºu nhá» tôi Ä‘i nói chứ! Cô ấy chỉ bảo: “Bà để tá»± anh ấy nói, bà nhé!â€.
- Bà thấy có chắc ăn không? Là m thế nà o đừng để tôi mất mặt vá»›i má»i ngÆ°á»i.
- Thì tôi đã chẳng nói rồi là gì? Chẳng khó lắm đâu!
NÆ°á»›c sông Hoà ng Hà chảy và o đến ruá»™ng lúa mì là sủi bá»t trắng xoá, và vui sÆ°á»›ng réo lên ầm Ä©. Tôi thấy tâm lý sÄ© diện hão của mình được thoả mãn. Äối vá»›i tÆ°Æ¡ng lai tôi chẳng nghÄ© gì nhiá»u. May mắn nhất là bÆ°á»›c Ä‘i đầu tiên đã không bị trở ngại vấp váp. Äiá»u nà y mÆ°á»i mấy năm qua hầu nhÆ° chÆ°a từng có.
- Váºy thì khi nà o tôi nên đến nói?
- Còn khi nà o nữa! Hay là cáºu còn phải chá» chá»n giá» hoà ng đạo ngà y là nh tháng tốt má»›i được? – Bà mách nÆ°á»›c cho tôi – Ngay tối nay cáºu đến, cáºu vừa bÆ°á»›c và o là tôi chuồn ngay.
- Tôi nên mở đầu thế nà o nhỉ?
- Vẫn chÆ°a biết mở đầu nhÆ° thế nà o Æ°? Ôi cáºu là con ngÆ°á»i thông minh tà i trà lắm cÆ¡ mà ! Tôi đã khai mà o cho cáºu rồi còn gì! - Äược thì được, không được thì chuồn luôn. Mà nà y tôi cam Ä‘oan là thế nà o cÅ©ng xong.
- Sao bà biết là xong?
- Trá»i Æ¡i! Cái cáºu nà y! Há»i cái gì cÅ©ng há»i cho cùng kỳ lý! Tôi vá»›i cô ấy ở cùng nhà vá»›i nhau hai tháng nay rồi, còn gì mà tôi không biết nữa! Äã hai Ä‘á»i chồng nhÆ° cô ta, còn đòi há»i gì nữa cÆ¡ chứ? Muốn lấy chồng quan, thì quan chẳng lấy, đừng nghÄ© là cô ta đẹp thì lấy ai cÅ©ng được! Muốn lấy công nhân, há»™ khẩu không chuyển và o được thà nh phố. Lấy được cáºu, thì dù cô ta đẹp đến…..
Tôi thấy có phần kém vui. Bây giá» tôi chỉ mong ngÆ°á»i ta khen cô đủ Ä‘iá»u, chỉ muốn nghe ngÆ°á»i ta nói rằng còn khó mà lấy được cô ta…
Buổi tối tôi đến phòng hỠở. Khi đẩy cá»a tôi chợt cảm thấy, cÅ©ng chẳng cần đến dÅ©ng khÃ, cÅ©ng chẳng có gì là thần bÃ, hoà n toà n không có má»™t bầu không khà mà u hồng nà o nhÆ° trong các tiểu thuyết lãng mạn thÆ°á»ng mô tả.
Căn phòng trông giống má»™t cái hang, khác má»™t chút là có bóng đèn rá»±c sáng. Cung cách căn phòng hoà n toà n y hệt gian phòng của tôi và Chu Thụy Thà nh, có Ä‘iá»u sạch sẽ hÆ¡n, gá»n gà ng hÆ¡n thôi. Tất cả những căn phòng của nông trÆ°á»ng Ä‘á»u nhất loạt giống nhau kiểu chuồng thú. Sá»± phát triển của “Äại phê phán†mÆ°á»i năm nay là đã tÆ°á»›c bá» hết má»i phát triển của con ngÆ°á»i, đỉnh cao cÅ©ng chÃnh là điểm xuất phát. Thế là chúng ta cuối cùng lại quay trở vá» là m Ä‘Ã n ông và đà n bà đúng vá»›i cái nghÄ©a sinh lý há»c của nó, quay trở lại cái giây phút vượn vừa má»›i chuyển hoá thà nh ngÆ°á»i xÆ°a kia.
Má»i thứ tục lệ bắt cóc cô dâu, ăn cÆ°á»›p chà ng rể. cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nà o sÃnh lá»…, nà o tá»± ý Ä‘Ãnh hôn vượt quyá»n bố mẹ, cho tá»›i tá»± do yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, tất cả Ä‘á»u là việc vá» sau nà y. Chúng tôi thì chỉ vừa má»›i chuyển hoá thà nh ngÆ°á»i, nên vẫn còn mang tÃnh chất nguyên thủy của Ä‘á»™ng váºt thuá»™c bá»™ linh trưởng, váºy thì chúng tôi chỉ cần ngá»i hÃt đánh hÆ¡i nhau là đủ!
Quả nhiên bà Mã cÆ°á»i há»nh hệch tuế toái mấy câu, cầm luôn kim chỉ trên tay, cứ thế bá» ra ngoà i. Tôi không há» nghe thấy, chẳng biết bà nói gì.
- Anh đã đến, anh ngồi chÆ¡i – Cô bá» cuốn sách trên tay xuống, phủi qua giÆ°á»ng chiếu. Hình nhÆ° cô biết trÆ°á»›c tôi sắp đến, trên giÆ°á»ng má»›i thay tấm trải bằng vải ca-rô rất sạch sẽ.
- Äá»c sách gì thế?
Tôi cho rằng đã có chuyện để nói. Tôi cầm sách lên xem, hoá ra là ná»a quyển “Sổ tay thá»±c hà nh cho công nhân Ä‘iện â€, chÃnh tôi Ä‘á»c cÅ©ng không hiểu.
- Sách gì đâu! Bà Mã cắt kiểu giầy mà – Cô cÆ°á»i – Em thì còn xem được sách gì, há»c được mấy chữ, sắp rÆ¡i rụng hết rồi.
- Có thể tiếp tục há»c được đấy – Tôi nói má»™t câu vu vÆ¡ Ä‘Æ°a đẩy. Äặt quyển sách xuống, tôi định thừa thế ngồi ngay và o chá»— góc giÆ°á»ng, cô vừa phủi, nhÆ°ng nà o ngá» quyển sách lại để đúng ngay và o chá»— ngồi thÃch hợp nhất cho tôi mất rồi, thế là tôi Ä‘Ã nh ngồi và o giÆ°á»ng bà Mã.
Cô lại cầm quyển sách lên, láºt dở sá»™t soạt, cúi đầu xem tranh vẽ trong sách, ra vẻ rất chăm chú. Sách không có bức tranh nà o, chỉ có mấy cái sÆ¡ đồ dòng Ä‘iện.
Tôi lấy thuốc lá ra châm lá»a hút, lẳng lặng kéo mấy hÆ¡i liá»n. Tinh thần tôi hoang mang bất định, vì tất cả Ä‘á»u quá xa vá»›i những gì tôi đã tưởng tượng. Tôi tÃnh, hẳn phải là trong má»™t khung cảnh hoà n toà n khác vá»›i thế nà y chứ! Nà o thưởng hoa ngắm nguyệt, nà o chỉ non thá» biển, nà o chà ng Æ¡i nà ng hỡi, vịn liá»…u trao hoa, nà o khoé môi thầm lặng, nà o nhả ngá»c phun châu, nà o tình trong nhÆ° đã mặt ngoà i còn e……
Äây không phải là đà m phán, mà là sá»± hoà hợp của hai mảnh tâm hồn, và trong phản ứng hoá há»c láºp tức nẩy sinh má»™t chất kết tinh hoà n toà n má»›i mẻ. NhÆ°ng tình yêu ở đây thì sao? Ở đây có tình yêu không? Cút mẹ nó Ä‘i cho rồi, ở đây tình yêu đã hoà n toà n bị nhu cầu tình dục thay thế.
Trong giây lát, tôi ngá» rằng tôi đã chá»n lầm: tôi hoà n toà n không nên đặt bÆ°á»›c Ä‘i đầu tiên nà y má»™t chút nà o.Tôi chợt nẩy sinh má»™t ná»—i chán chÆ°á»ng bá»±c dá»c, trong lòng có cái gì đó Ä‘ang nổi lên chống lại chÃnh mình. Tôi bắt đầu tá»· mỉ quan sát cô, bằng ánh mắt bình tÄ©nh sắc lạnh của má»™t khách mua hà ng. Cô không phải là ngÆ°á»i đẹp lắm, nhÆ°ng khuôn mặt ấy, mái tóc Ä‘en bóng kia quả có đủ ma lá»±c quyến rÅ© của phái đẹp. Khác hẳn vá»›i bà Mã, trên khuôn mặt ấy không hỠđể lại chút dấu vết nà o của cuá»™c sống cô đã trải qua. Chỉ có những con ngÆ°á»i suốt ngà y ôm ấp những mÆ¡ tưởng hão huyá»n, và những con ngÆ°á»i suốt ngà y không há» báºn tâm suy nghÄ© má»›i giữ được tuổi xuân.
Váºy thì cô là loại ngÆ°á»i nà o? Khuôn mặt cô hiện rõ má»™t vẻ hồn nhiên trong trắng. Vẻ trong trắng hồn nhiên ấy rá»i chiếu trên khuôn mặt cô má»™t vầng sáng huyá»n diệu, thánh thiện, thoát tục siêu phà m. Thế nhÆ°ng nếu nhìn tháºt kỹ, thì dÆ°á»›i vầng sáng thánh thiện thoát tục siêu phà m ấy, hình nhÆ° đã lại ẩn giấu vẻ ngu xuẩn đần Ä‘á»™n của kẻ suốt ngà y chẳng há» báºn tâm suy nghÄ©. Thế là , khuôn mặt ấy trở nên hết sức Æ°a nhìn, ngÆ°á»i ta không tà i nà o Ä‘oán ra được. Váºy thì cô ngu xuẩn đần Ä‘á»™n hay là hồn nhiên ngây thÆ¡?
NhÆ°ng cô ngồi kia, ngồi ngay ngắn, dá»±a ngÆ°á»i và o tÆ°á»ng, dáng vẻ nhÆ° chú mèo lÆ°á»i nhác mệt má»i, dÆ°á»ng nhÆ° lúc nà o cÅ©ng chỠđợi má»™t đôi tay vuốt ve âu yếm, hoà n toà n khá»›p đúng vá»›i tưởng tượng của tôi trong tám năm qua. Má»™t ảo ảnh nhÆ°ng lại không phải là ảo ảnh.
Äôi vú nhu nhú cao, và cái bụng dÆ°á»›i nây nẩy chỉ nhìn thôi cÅ©ng đủ khiến ngÆ°á»i ta cảm giác Ä‘Ã n hồi má»m mại. Trên cÆ¡ thể cô, không có chá»— nà o má» nhạt, chá»— nà o cÅ©ng phÆ¡i phá»›i giá»›i tÃnh, dÆ°á»ng nhÆ° cả hÆ¡i thở cô cÅ©ng chứa chan hÆ¡i hÆ°á»›ng Ä‘Ã n bà , vì thế trà n trá» sức lôi cuốn mê hoặc Ä‘Ã n ông. Äiá»u phát hiện đó khiến trong lòng tôi chợt cảm thấy tiá»m ẩn má»™t thứ nguy cÆ¡, nhÆ°ng chịu không biết được có thể là thứ nguy cÆ¡ gì… NhÆ°ng rồi chÃnh cái cảm giác nguy cÆ¡ ấy đã kÃch thÃch tôi phải chồm lên phÃa trÆ°á»›c, phải thăm dò xem sao…..
- Bà Mã đã nói vá»›i cô rồi phải không? - Cuối cùng tôi đã báºt được ra.
- Vâng – Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi vá»›i cặp mắt cÆ°á»i cÆ°á»i – Bà ấy nói rồi.
- Thế nà o? - Giá»ng tôi nhÆ° muốn má»i cô Ä‘i dạo chÆ¡i.
- Sao anh lại phải nhá» bà ấy nói? Việc nà y tốt nhất là chúng mình tá»± bà n bạc vá»›i nhau – Nghe giá»ng cô, khác nà o nhÆ° thể trao đổi vá» việc tôi muốn vay tiá»n cô váºy.
- Chúng mình tự bà n bạc với nhau cũng được. Vì là , vì là ……- Tôi có phần đuối sức, nói hơi ngắc ngứ - Vì trước kia, trước kia tôi chưa bao giỠnói tới chuyện nà y. Cho nên tôi mới nhỠbà ấy…..
- Có tháºt trÆ°á»›c kia anh chÆ°a bao giá» nói tá»›i chuyện nà y không?
- Tháºt đấy – Tôi cam Ä‘oan vá»›i cô má»™t cách kiên quyết. Thá»±c tế thì hai tiếng “trÆ°á»›c kia†ở đây tôi chỉ tÃnh từ năm 1957, Quãng trÆ°á»›c năm 1957, thì ngay bản thân tôi cÅ©ng không còn coi là má»™t phần của Ä‘á»i mình nữa.
- Là m sao tin được? – Cô mỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng vẫn tá» vẻ nghi ngá».
- Cô nghÄ© xem, bắt đầu từ năm 1957, tôi liên tục là m váºn Ä‘á»™ng viên, tham gia hết cuá»™c váºn Ä‘á»™ng nà y, đến cuá»™c váºn Ä‘á»™ng khác – Quay sang chuyện nà y tôi lại ăn nói trôi chảy lÆ°u loát, tôi khai hết lý lịch của mình vá»›i cô rõ rà ng nhÆ° đếm bạc – Cô thấy đấy, tôi còn thá»i gian đâu mà tìm hiểu, mà nói chuyện yêu Ä‘Æ°Æ¡ng nữa.
- Ôi! – Cô khẽ lắc đầu – Tháºt khổ cho anh! – NhÆ°ng rồi cô lại cÆ°á»i ngay - Váºy thì để em dạy anh nhé?
Tôi nghệch mặt ra cÆ°á»i:
- Em dạy anh cũng được – Tôi cảm thấy chung sống với cô sẽ rất thoải mái.
- Nói thá»±c lòng – Cô bá»—ng trở nên nghiêm chỉnh - Äến cái tuổi nhÆ° chúng mình, lại đã trải qua bao nhiêu sá»± việc nhÆ° váºy, yêu Ä‘Æ°Æ¡ng gì thì cÅ©ng chẳng còn nữa. Cái chÃnh là láºp gia đình, rồi sinh sống nhÆ° tất cả má»i ngÆ°á»i thôi.
- Äiá»u nà y thì em cÅ©ng nghÄ© đúng nhÆ° anh – Tôi nói thế, nhÆ°ng trong lòng tôi lại nghÄ© khác, Ä‘iá»u chúng tôi suy nghÄ© không hoà n toà n giống nhau.
- Váºy thì, chúng mình đừng ai nói ai…..Việc đã qua rồi thì không nhắc lại nữa! – Cô bá»—ng nhìn nhÆ° xoáy và o tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi hiểu là cô Ä‘ang bảo vệ chá»— yếu của mình bằng thái Ä‘á»™ cứng rắn. Tôi cúi đầu hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, tôi nghÄ© xét vá» tình cảm, mình cÅ©ng chẳng còn trinh trắng bao nhiêu. Mình chẳng đã từng yêu ngÆ°á»i khác đó sao? Mà là yêu tháºt sá»± kia.
Tôi gáºt đầu:
- DÄ© nhiên rồi! Äã là , đã là …..
Hai chữ vợ chồng tôi không thể nà o nói ra được. Vừa không quen, vừa ngÆ°á»ng ngượng; vả lại ở giữa vẫn còn má»™t khoảng cách hai mét, rõ rà ng hệt nhÆ° cảnh mặc cả mua bán. Tôi chợt cảm thấy cả hai chúng tôi Ä‘á»u rất ná»±c cÆ°á»i, rất kỳ quái, rất lúng túng.
Cô dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng cảm thấy váºy. Cô đứng lên, lôi từ gầm giÆ°á»ng ra chiếc phÃch to vá» sắt mà u xanh, rồi lại lấy má»™t chiếc cốc thủy tinh ra, há»i tôi:
- Anh có uống trà không?
Tôi bảo “không †và cảm kÃch nhìn cô. Lúc ấy tôi má»›i phát hiện ra, gÆ°Æ¡ng mặt cô chứa chan vẻ trìu mến dịu dà ng. Tiếng nÆ°á»›c rót và o cốc vá»ng ra nhÆ° tiếng chuyện trò thủ thỉ. NÆ°á»›c vốn không có hình dáng, rót và o cốc, hoá thà nh hình cốc. Má»™t câu thÆ¡ tôi rất yêu thÃch, thoáng hiện lên trong ký ức.
Cô đặt cốc nÆ°á»›c lên trên chiếc rÆ°Æ¡ng gá»— trÆ°á»›c mặt tôi, rồi đứng lại và cùng vá»›i cốc nÆ°á»›c cô cúi ngÆ°á»i xuống chiếc rÆ°Æ¡ng. Chúng tôi đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Lúc ấy lẽ ra tôi nên là m những gì? Tôi chỉ Ä‘Æ°a tay ra là sá» và o được ngÆ°á»i cô. NhÆ°ng cô lại há»i tôi má»™t câu khiến ý định của tôi rụt ngay lại.
- Thế hiện nay anh có được bao nhiêu tiá»n? – Cô vén mái tóc xõa trÆ°á»›c trán, há»i tôi.
- Hiện anh có khoảng bảy tám chục đồng – Tôi nói – Nhưng anh có thể vay thêm – Tôi nghĩ đến La Tông Kỳ.
- Khá»i phải vay – Cô dẩu môi ra – Vay thì phải trả, dây dÆ°a tháng ná» sang tháng kia….. Sao anh dà nh dụm được Ãt thế? Má»™t thân má»™t mình ngần ấy năm trá»i.
Tôi lại cảm thấy toà n thân lạnh toát, tôi bưng cốc lên uống một hớp nước nóng
- Là m sao mà dà nh dụm được? Em cÅ©ng biết đấy: má»™t tháng hai mÆ°Æ¡i bảy đồng tiá»n công, phải ăn, phải mặc, phải hút thuốc, rồi khấu đầu trừ Ä‘uôi khoản nay khoản ná»â€¦â€¦. thôi thì để anh cai thuốc lá Ä‘i váºy – Tôi biết, tôi chẳng có quyết tâm ấy đâu, ở Ä‘á»™i lao cải khó khăn đến thế, mà tôi có cai được thuốc đâu. NhÆ°ng diá»…n biến vở kịch nà y đã quy định tôi phải nói câu ấy.
- Không cần cai thuốc – Cô bảo – Sau nà y tiết kiệm khoản khác cÅ©ng được. Em đã để dà nh được Ãt nhiá»u…..
Cô cúi đầu lấy ngón tay trá» vạch vạch lên thá»› gá»— nắp rÆ°Æ¡ng nhÆ° chá» tôi há»i. NhÆ°ng tôi không há»i. Thế là cô ngẩng mặt lên nhìn tôi nở má»™t nụ cÆ°á»i bà ẩn.
- Nhiá»u hÆ¡n anh nhiá»u!
Tôi cÅ©ng nhìn cô cÆ°á»i. Tôi nghÄ©, nhiá»u hÆ¡n cÅ©ng chẳng hÆ¡n được bao nhiêu! Phà m cánh tù lao cải lao giáo thả ra, nhất loạt hưởng tiá»n lÆ°Æ¡ng công nhân lao Ä‘á»™ng báºc má»™t – hai trăm bẩy mÆ°Æ¡i hà o! Là m sao mà dồi dà o được?
- Váºy thì được, sau nà y em là m chủ gia đình váºy nhé! – Tôi nói.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! – Cô cÆ°á»i vẻ đắc thắng.
Tất cả những Ä‘iá»u đó khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vốn dÄ© chỉ là má»™t ảo ảnh, tôi bảo là m cái gì, cô là m cái ấy. Tôi bảo nói câu gì, cô nói câu ấy. GiỠđây, trong tâm tưởng tôi, ảo ảnh ấy nổi bá»nh lên, nhảy tung ra, hoà n toà n tách rá»i khá»i tôi, và sau đó biến thà nh má»™t thá»±c thể Ä‘á»™c láºp đứng trÆ°á»›c mặt tôi, thì những Ä‘iá»u cô nói, những Ä‘iá»u cô là m, chẳng còn giống nhau tà nà o khi cô còn trong tâm tưởng tôi. Tôi vẫn tưởng mình rất Ä‘á»—i quen thuá»™c cô, nhÆ°ng giỠđây lại thấy cô rất Ä‘á»—i xa lạ.
NhÆ°ng so vá»›i khi còn ở trong tâm tưởng tôi, thì cô sống Ä‘á»™ng hÆ¡n, đầy cảm giác hình khối và xác thịt hÆ¡n. HÆ¡i thở cô ấm áp, phảng phất mùi hà nh, nhè nhẹ phả và o mặt tôi; bá»™ ngá»±c đầy căng, pháºp phồng theo nhịp thở. Äôi vai cô tròn lẳn, chắc nịch, hai Ä‘Æ°á»ng cong tuyệt mỹ chạy dà i xuống táºn hai cánh tay cô…. Váºy là cô hoà n toà n trùng hợp là m má»™t vá»›i cái ảo ảnh kia.
Xem ra chẳng còn gì bà n bạc tiếp nữa, chúng tôi chỠđợi nhau trong im lặng. Ngón tay cô khắc khoải loay hoay trên mặt rÆ°Æ¡ng; tôi ngồi trên giÆ°á»ng bà Mã cÅ©ng thấp thá»m hồi há»™p. NhÆ°ng hình nhÆ° cuá»™c trao đổi rất Ä‘á»—i thá»±c tế ấy, đã hủy hoại bầu không khà trong phòng, nén chặt tình cảm của chúng tôi khiến chúng tôi khó bá» Ä‘á»™t phá nổi cái ranh giá»›i má»ng manh có thể Ä‘á»™t phá trong giây lát ấy.
Lát sau cô lại ngẩng đầu lên há»i:
- Anh xem liệu cấp trên có phê chuẩn cho anh không? Hoà n cảnh anh bây giá»â€¦.
- Anh nghÄ© là có thể được – Tôi cÆ°á»i Ä‘au khổ - Em chả bảo là tình hình bây giá» khá hÆ¡n trÆ°á»›c đấy sao?
Cô cÅ©ng cÆ°á»i, nhÆ°ng là cái cÆ°á»i gượng ngạo, không có ná»™i dung, không có phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng. Cái cÆ°á»i ngáºm ngùi thÆ°Æ¡ng cảm, cái cÆ°á»i vẩn vÆ¡ phó mặc cho số pháºn.
- Ôi! Chúng mình vấp ngã ở đâu, thì phải bò dáºy ở đấy thôi - Giá»ng cô đầy thÆ°Æ¡ng cảm.
Tôi bá»—ng xúc Ä‘á»™ng lạ thÆ°á»ng. Hoá ra cái cá»™i rá»… gắn bó chúng tôi là ở đây! Lúc nà y cô má»›i tháºt sá»± phóng toả hết sức mạnh cuốn hút vẫn tiá»m tà ng trên mình cô. Tôi muốn nắm lấy bà n tay vẫn đặt trên mặt rÆ°Æ¡ng kia, se sẽ kéo cô và o lòng mình, nhÆ°ng chợt nghe Äen thình lình chá»i toáng lên ở ngoà i sân:
- Ông Ä‘i quá phép đấy, ông xem thằng cai đầu dà i nà o dám khấu tiá»n công của ông! Bây giá» là lúc nà o rồi, mà còn đè hầu bóp cổ ngÆ°á»i ta?! Bảo những thằng cai đầu dà i ấy lên Bắc Kinh mà ngó xem…..
Tiếp đây là tiếng Tà o Há»c NghÄ©a:
- Cái gì đấy hả Äen, mà y Ä‘iên à ? Ai bảo khấu tiá»n công của mà y?! – Lão ta hạ giá»ng đấu dịu – Thôi vá» Ä‘i, vá» Ä‘i! Mấy ngà y mà y Ä‘i quá phép, tao đã bảo vá»›i kế toán rồi, giải quyết nhÆ° Ä‘i công tác mua hà ng cho đại Ä‘á»™i……
Äây chÃnh là cung cách yêu Ä‘Æ°Æ¡ng và tá» tình của tôi chăng? Nằm trong chăn tôi trằn trá»c mãi mà không sao ngủ được, cứ cảm thấy việc ấy đến quá nhanh, hình nhÆ° quãng giữa còn thiếu má»™t số khâu nà o đó, vì thế những gì nắm được trong tay, vẫn còn có cảm giác chÆ°a đủ liá»u lượng. Niá»m phấn khởi sắp được nếm mùi cuá»™c sống má»›i, lại khiến tim tôi Ä‘áºp thình thịch rá»™n rà ng mãi. Ãnh trăng lạnh lẽo qua cá»a sổ trà n và o trong nhà , tôi đã ngủ say đâu mà vẫn rÆ¡i và o cõi má»™ng. Và má»™t khi cõi má»™ng hoá thà nh hiện thá»±c, thì hiện thá»±c lại dÆ°á»ng nhÆ° biến thà nh cõi má»™ng ảo huyá»n. Thá»±c tại và tiá»n đồ của đất nÆ°á»›c và cá nhân, Ä‘á»u đã trở thà nh má»™t cái gì đó không nắm chắc được nữa. Cái gì đó thần bà khôn lÆ°á»ng, bởi thế chỉ Ä‘Ã nh quy tất cả và o số kiếp váºn mệnh mà thôi.
Tiếng loa phóng thanh nghe được ban sáng lại vẳng lên bên tai: “… HỠđã Ä‘áºp tan được xiá»ng xÃch tinh thần là thuyết mệnh trá»i mà giai cấp thống trị phản Ä‘á»™ng trÆ°á»›c ngà y giải phóng đã cá»™t và o mình ngÆ°á»i công nhân..†vân vân và vân vân. HỠđã Ä‘áºp nát nhÆ° thế nà o nhỉ? Ma quá»· tháºt! Mình gắn bó vá»›i cô ấy hình nhÆ° đúng là mệnh trá»i! Số kiếp và váºn mệnh quả là nghệ nhân ảo thuáºt vÅ© trụ, bao giá» cÅ©ng trổ tà i diá»…n nhiá»u cảnh trá»› trêu đúng và o lúc ngÆ°á»i ta hoà n toà n không thể ngá» tá»›i. Nó tạo ra tưởng tượng, tạo ra hy vá»ng, rồi khiến má»i thứ Ä‘á»u hụt hẫng. Nó gây ra thất vá»ng, gây ra ảo tưởng, rồi sau đó lại Ä‘em tá»›i cho má»i ngÆ°á»i hy vá»ng và ước mÆ¡.
Tôi lần lượt hồi tưởng lại tình yêu trÆ°á»›c kia, vá»›i ngÆ°á»i mình yêu Ä‘Æ°Æ¡ng say đắm nhất, thì không được kết hôn; kết hôn được vá»›i tôi thì lại chỉ là má»™t xác thịt trong hy vá»ng, trong ảo tưởng; cái lý tưởng thì không được gắn bó cùng, còn cái gắn bó được vá»›i tôi lại thà nh lý tưởng của tôi - Chuyện nà y rốt cục nên nói nhÆ° thế nà o cho phải? Có ngÆ°á»i bảo tình yêu là cho Ä‘i, nhÆ°ng tôi có thể cho cô ta những gì nhỉ? Chẳng có gì cả! Ở đây không có tình yêu, chỉ có nhu cầu tình dục. Hôn nhân hoá ra không phải kết quả của tình yêu, mà là kết quả của duyên số. Ôi! Thì ra nhà thÆ¡ nà o đó đã nói đúng: - Nà ng Æ¡i, ta vá»›i nà ng Ä‘á»u không biết tình yêu là gì?…..
- Cáºu Chu Æ¡i! Cáºu Chu Æ¡i! – Tôi Ä‘á»™t nhiên gà o to lên, tôi muốn gá»i bất cứ ngÆ°á»i nà o đó đến chuyện trò chốc lát.
Chu Thụy Thà nh giáºt mình tỉnh ngay tức khắc:
- Gì thế? Có chuyện gì thế?
- À! chẳng có chuyện gì đâu – Tình cảm của tôi phút chốc lắng xuống – Có diêm không?…… Mình hút điếu thuốc.
- Ngủ Ä‘i, thôi ngủ Ä‘i! – Anh ta bá»±c bá»™i trở mình má»™t cái - Cáºu biết đấy thôi, mình không hút thuốc là m gì có diêm?!
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:45 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
PHẦN THỨ BA
ChÆ°Æ¡ng Má»™t
Tôi không thể nà o ká»m chế được mình, cứ phải Ä‘Æ°a mắt nhìn lên tá» báo trên tÆ°á»ng. Trên tá» báo có má»™t bức ảnh: “Giặc Mỹ xâm lược gây ra thảm sát dã man ở Mỹ Lai â€. Tấm ảnh rất nhá» lá» má» không rõ lắm, nhÆ°ng vẫn có thể nháºn ra má»™t đống xác ngÆ°á»i nằm ngổn ngang chồng chéo lên nhau.
Căn buồng má»›i đã được dán má»™t tá» báo, tấm ảnh nà y lại ở đúng chÃnh diện, là m tôi rất khó chịu. NhÆ°ng tôi cÅ©ng không gỡ xuống thay tá» khác.
Lại còn chiếc chăn hoa nữa, vá» chăn thêu hai cá»— máy kéo, mang theo cả lưỡi cà y. Sao mà nặng ná»! Mình và cô ấy sẽ phải nằm ngủ dÆ°á»›i đống máy móc khổng lồ ấy Æ°?
Vách buồng được Äen giúp dán giấy. Lúc ấy anh ta vui vẻ hồ hởi ôm ở văn phòng đại Ä‘á»™i bá»™ vá» má»™t cuá»™n báo, quẳng xuống đất, xắn tay áo lên bảo:
- NgÆ°á»i anh em, nhìn tá»› đây! Vách đất nà y chẳng cách nà o quét vôi trắng được, dán phủ báo lên cÅ©ng thế thôi! Cáºu không thấy bên Mỹ ngÆ°á»i ta còn lấy báo là m nhà lầu cÆ¡ đấy!
Anh ta rút trong cuá»™n báo ra má»™t táºp, quẳng lên mặt giÆ°á»ng lò* tôi Ä‘ang trát bùn, nói thêm:
- Nà y, mình biết cáºu thÃch xem bản tin tham khảo, nên cố tình lấy trá»™m má»™t Ãt. NhÆ°ng xem cái đồ ma nà y có Ãch gì đâu? Bây giá» ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i lại quay sang há»c táºp chúng mình. Chẳng là , lại có đảng cá»™ng sản ( Mác-Lê ) nà o đó khen ngợi “đưá»ng lối 57 †của chúng mình. Äúng là no cÆ¡m rá»ng mỡ. Cứ bắt chúng nó Ä‘i xuống nông thôn thá» xem!….
Tôi xem báo, anh dán vách. Thế là trên vách hiện ra đống xác ngÆ°á»i ngổn ngang chồng chéo ấy.
Vá» chăn là quà tặng táºp thể của những ngÆ°á»i đã lao cải, lao giáo*, quần chuyên*, đã ngồi tù ở đại Ä‘á»™i chúng tôi. Chỉ có nhà nữ triết há»c chân to, là không thuá»™c và o cái Ä‘á»™i ngÅ© nà y thôi. Má»—i nhà bá» ra năm hà o, ở cái xóm nhá» chÆ°a đầy trăm há»™ nà y, đã góp nhặt được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i đồng. Má»™t con số to lá»›n biết bao và cÅ©ng là má»™t con số nhá» bé biết bao!
- Tôi Ä‘i xếp hà ng mãi má»›i mua được đấy – Bà Mã phải Ä‘i ba mÆ°Æ¡i cây số vá» bảo – Toà n mà u xấu cả, chỉ có cái mà u nà y là nhất, Ä‘á» chót, chúc mừng cô cáºu, sang năm đẻ lấy thằng cu tháºt kháu nhá!
Thế là chiếc máy kéo mang theo lưỡi cà y chạy thẳng đến trên giÆ°á»ng lò chúng tôi.
Tất cả như trong một giấc mơ!
Hơn nữa giấc mơ ấy còn tiếp diễn, và sẽ còn kéo dà i nữa.
Con Ä‘Æ°á»ng mà thế giá»›i nà y quy định cho má»—i con ngÆ°á»i tháºt vô cùng hạn hẹp. Há»… đã đặt bÆ°á»›c chân đầu tiên trên con Ä‘Æ°á»ng đó rồi, là bắt buá»™c phải cứ thế mà đi tiếp. Con ngÆ°á»i chỉ có thể chá»n lá»±a trÆ°á»›c khi đặt bÆ°á»›c chân đầu tiên thôi. Má»™t khi đã chá»n lá»±a xong, thì con ngÆ°á»i láºp tức biến thà nh con rối. Không phải là đang tá»± mình Ä‘i, mà là tÆ°á»ng cao hai bên Ä‘ang dồn ép con ngÆ°á»i Ä‘i lên phÃa trÆ°á»›c.
Hôm ấy tôi đến thăm Äen. Vừa và o nhà Äen đã oang oang:
- Tốt lắm! Nghe Lệ PhÆ°Æ¡ng bảo cáºu sắp kết hôn vá»›i Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u phải không? Hai đứa chúng mà y tháºt là đẹp đôi - Má»™t cặp vợ chồng má»›i, hai món đồ cÅ©!….
Hà Lệ Phương bảo:
- Anh đừng có nói báºy. Anh ChÆ°Æ¡ng đây đâu phải đồ cÅ©, chÆ°a “hé nụ†đâu nhá! – Nói xong, cô ta đứng sau lÆ°ng Äen, nháy mắt vá»›i tôi lia lịa.
- Cô thì biết gì! – Äen phát và o mông vợ má»™t cái – Con trai không gá»i là “hé nụâ€, mà gá»i là giai tân. Äược đấy, cáºu ChÆ°Æ¡ng nà y, cáºu thì cái đếch gì cÅ©ng chÃnh hiệu cả, đến cái “của quý†ấy cÅ©ng còn nguyên xi chÆ°a bóc tem! Nói Ä‘i, cáºu cần gì tá»› bao cho tất.
Không rà o đón gì, tôi nói hết má»i dá»± định của tôi vá»›i anh ta.
- Sợ đếch gì! – Anh vá»— và o ngá»±c mình - Tá»› Ä‘i tìm Tà o Há»c NghÄ©a, nếu lão ta không phê chuẩn, tá»› cho lão nếm đòn của cánh anh chị Bắc Kinh toà n nông trÆ°á»ng!
- Mấy lão cai ấy còn chÆ°a biết, ở Bắc Kinh ngay cả bá»n tá»™i phạm chiến tranh ngà y xÆ°a cÅ©ng đã được tha cả rồi! – Anh lại Ä‘Æ°a tay ra bÆ°ng lấy miệng nói - Mẹ kiếp! Lần nà y mình vá» cúng hắn không Ãt đâu, riêng rượu trắng đã hai chai…..
- Lại còn một hộp kẹo sữa, để vỗ béo mụ vợ xấu xà của lão! – Hà Lệ Phương ngồi cạnh bổ xung thêm.
- Phải rồi! Nà o nhanh lên, Lệ PhÆ°Æ¡ng, cho tá» giấy đây, viết ngay thôi……Äược, tá» nà y được rồi. Mẹ kiếp! Tá» nà y là giấy viết thÆ° mình mua ở cá»a hà ng Tây ÄÆ¡n cÆ¡ đấy!… Nà y bút đây, cáºu vẽ vá»i Ä‘i, xem có má»±c chÆ°a? Viết thế nà y nhé: Phần tá» phản cách mạng ChÆ°Æ¡ng VÄ©nh Lân, cùng tù lao cải được phóng thÃch Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u, tá»± nguyện kết thà nh táºp Ä‘oà n phản cách mạng…..
Chúng tôi cùng cÆ°á»i phá lên.
Tôi bắt đầu viết lá Ä‘Æ¡n nghiêm chỉnh cả Ä‘á»i tôi chÆ°a từng viết bao giá», trong bầu không khà đùa bỡn, vá»›i má»™t tâm trạng đùa bỡn nhÆ° váºy. Tôi đón lấy giấy – hoá ra có phải là giấy viết thÆ° gì đâu, mà là giấy để khách hà ng góp ý của cá»a hà ng Tây ÄÆ¡n - láºt mặt trái lên, cầm lấy bút, trầm ngâm má»™t lát.
- Nà y Äen Æ¡i – Tôi bảo, - Mình thấy, phải viết má»™t dòng ngữ lục trÆ°á»›c đã chứ.
- Viết ngữ lục gì! – Äen Ä‘áºp bà n - Cáºu mà viết rằng “Phải chuyên chÃnh vá»›i giai cấp tÆ° sản â€, e suốt Ä‘á»i cáºu cứ mồ côi vợ mãi thôi! NgÆ°á»i ta sẽ bảo, mẹ kiếp, mà y cứ tháºt thà chịu khó cải tạo thì cÅ©ng hết Ä‘á»i, còn kết hôn cái con mẹ gì nữa? Bá»n “trà thức thối tha†chúng mà y, chỉ biết vá»› lấy roi của kẻ khác để quất mình thôi!
- Äừng nói thế. Chúng mình cÅ©ng biết hưởng theo nhu cầu, lấy cái mình cần cho mình dùng chứ.- Tôi nói – Có rồi cáºu đừng quấy đảo nữa.
Thế là tôi cầm bút viết:
Ngữ lục Mao chủ tịch.
Äiá»u Ä‘á»™ng hết thảy má»i nhân tố tÃch cá»±c, Ä‘oà n kết vá»›i tất cả những ngÆ°á»i Ä‘oà n kết được, và gắng hết sức biến nhân tố tiêu cá»±c thà nh nhân tố tÃch cá»±c, để phục vụ cho sá»± nghiệp vÄ© đại xây dá»±ng Xã Há»™i Chủ NghÄ©a nà y.
ÄÆ¡n xin phép.
Nay có công nhân nông trÆ°á»ng đại Ä‘á»™i ba ChÆ°Æ¡ng VÄ©nh Lân, nam, ba mÆ°Æ¡i chÃn tuổi ( tình trạng hôn nhân: chÆ°a từng kết hôn ), cùng vá»›i công nhân nông trÆ°á»ng Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u, nữ, ba mÆ°Æ¡i mốt tuổi ( tình trạng hôn nhân: ly hôn ) xin đăng ký kết hôn. Hai bên Ä‘á»u tá»± nguyện. Bảo đảm sau khi kết hôn tiếp tục cải tạo, tiếp thụ giám sát, dÆ°á»›i sá»± lãnh đạo của chi bá»™ và sá»± giáo dục lại của bần nông, trung nông lá»›p dÆ°á»›i, góp phần nhá» bé xây dá»±ng Xã Há»™i Chủ NghÄ©a. Mong chi bá»™ đảng đại Ä‘á»™i nghiên cứu phê chuẩn, xin Ä‘á»™i Æ¡n.
KÃnh chà o.
Chương Vĩnh Lân.
Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u.
Tháng 4 năm 1975.
- Hừ! – Chà ng Äen cầm lấy tá» giấy khách hà ng góp ý của cá»a hà ng Tây ÄÆ¡n lên, là m nhÆ° ngắm nghÃa má»™t bức hoà nh phi do má»™t cây bút tà i hoa Ä‘á» chữ - Mẹ kiếp, tháºt hay hết chá»— nói! Lại còn “đội Æ¡n†nữa chứ! Ngữ lục thuá»™c là u nhÆ° cháo chẩy, mẹ kiếp, cáºu là m được bà thÆ° đảng uá»· đấy! Chỉ nguyên cái chữ viết đẹp thế nà y, thì lão cai cÅ©ng phải phê duyệt thôi! ChỠđấy tá»› Ä‘i tìm lão ta.
- Thế còn buồng ở thì sao? – Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng túm lấy anh ta - Chuyện buồng ở cÅ©ng phải giao hẹn rà nh mạch vá»›i Tà o Há»c NghÄ©a.
Äen cân nhắc má»™t lát:
- Nhà ở ấy mà , tá»› thấy các cáºu đừng đụng đến bà Mã, cÅ©ng đừng đụng đến Chu Thụy Thà nh. Mẹ kiếp! Há» cÅ©ng tá»™i nghiệp lắm cÆ¡.
- Em thấy, bảo hai ngÆ°á»i ấy dá»n và o ở chung vá»›i nhau là xong! – Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói chen và o.
- Thôi, thôi! Cứ để mặc ngÆ°á»i ta! – Äen bảo – Mình thấy bá»n ta phải tìm cách khác…….. À, phải rồi! Cánh ta xin lão, hai gian nhà kho xÆ°a nay vẫn để nông cụ ấy.
Äen Ä‘i rồi, Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng tủm tỉm cÆ°á»i bảo tôi:
- Anh Chương ạ! Em nói cái nà y nhé, nếu cô ấy không sinh đẻ, anh đừng ruồng bỠcô ấy nhá.
- Là m sao cô biết, cô ấy không sinh đẻ?
- Hà hà ! Chuyện Ä‘Ã n bà , còn có gì em không biết cÆ¡ chứ! – Cô miết hai ngón tay báºt đánh tách má»™t cái trÆ°á»›c mặt tôi – Tri thức vá» chuyện nà y còn lá»›n hÆ¡n cả há»c vấn trong sách vở của anh nhiá»u.
- Không biết đẻ cà ng hay, tôi Ä‘ang cần ngÆ°á»i không biết đẻ đây.
Tôi trả lá»i lạnh lùng.
- À, à ? – Hà Lệ Phương nhìn tôi kinh ngạc.
GiỠđây nói nhÆ° lá»i Äen, thì tất thảy Ä‘á»u đã xong!.
Tôi bỗng nhiên có nhà .
Mà lại là nhà hai buồng hẳn hoi, so vá»›i nhà ở của gia đình nông dân nông trÆ°á»ng bình thÆ°á»ng, thì còn dôi ra ná»a gian. Tuy là hai gian nhà kho dá»™t nát, nhÆ°ng vẫn cứ là có phòng trong phòng ngoà i. CÅ©ng chẳng hiểu Äen đã thuyết phục Tà o Há»c NghÄ©a nhÆ° thế nà o mà được thế.
Cô đã trổ tà i sắp xếp bố trà nhà ở, khiến tôi phải kinh ngạc: chá»— nà o đóng giá» tre Ä‘á»±ng Ä‘Å©a, chá»— nà o gắn miếng gá»— để xà phòng, chá»— nà o xây bệ đất; rÆ°Æ¡ng kê là m sao trở thà nh tủ đầu giÆ°á»ng, bà n thá»›t kê liá»n bệ lò, để khi kéo dà i bà n thá»›t, thì đồng thá»i cÅ©ng mở rá»™ng bệ lò, nồi niêu, gáo cháºu, bát Ä‘Ä©a… nên để chá»— nà o, để nhÆ° thế nà o, vừa bảo đảm an toà n vệ sinh vừa Ãt choán chá»—; cháºu rá»a mặt, cháºu rá»a chân, khi dùng thì đặt ở đâu, dùng xong cất chá»— nà o, cô chỉ bảo rõ rà ng cho tôi trÆ°á»›c, và tôi tháºt sá»± thấy chỉ có kê đặt nhÆ° váºy má»›i gá»n gà ng được; trên tÆ°á»ng phải đóng Ä‘inh và o chá»— nà o, dây phÆ¡i khăn mặt căng ra sao, dây phÆ¡i quần áo căng nhÆ° thế nà o; phÃa trên và phÃa dÆ°á»›i giá treo mÅ© áo, cô chá»n ra hai tá» giấy bóng trắng tinh dán lên, váºy là quần áo treo lên giá, vừa không cá» và o tÆ°á»ng đất,mà phÃa trên lại có cái che phủ, công năng của hai tá» giấy bóng chẳng kém gì má»™t chiếc tủ lá»›n gắn và o vách.
Cô còn bảo tôi tháo cánh cá»a ngăn giữa hai gian xuống, mượn cÆ°a vá», cÆ°a trá»™m đúng quãng giữa để thà nh hai tấm. Má»™t tấm kê dÆ°á»›i cá»a sổ, bên trên phủ má»™t mảnh vải kẻ ca-rô, bà y lên đấy lá» kem xoa mặt và tà i sản duy nhất có thể khoe ra của tôi - má»™t chồng tác phẩm Mác-Ä‚ngghen đóng bìa cứng ( chỉ có sách nà y má»›i dám bà y công khai ra ngoà i ). Thế là , sau mÆ°á»i sáu năm trá»i đằng đẵng, tôi lại có má»™t chiếc bà n Ä‘á»c sách nghiêm chỉnh. Trên chÃn triệu sáu trăm ngà n cây số vuông đất Ä‘ai, tôi đã tháºt sá»± chiếm hữu cho mình má»™t mét vuông! Mấy lá» kem thoa mặt kia, cÅ©ng không là m cho bà n Ä‘á»c sách nhiá»…m không khà phấn sáp, tầm thÆ°á»ng, ngược lại còn tăng thêm vẻ thanh nhã là khác, vì lúc ấy nhãn hiệu hà ng hoá hết sức nghiêm chỉnh.
Còn ná»a cánh cá»a kia, cô là m nhÆ° thế nà y: cô chặt vá» bốn Ä‘oạn gá»— to bằng nhau, má»™t đầu vót nhá»n, đóng chặt xuống ná»n đất gian nhà ngoà i, để bốn đầu phÃa trên cao ngang nhau kê ná»a tấm cánh cá»a lên trên, rồi phủ lên đó ná»a vuông vải kẻ ca-rô, nghiá»…m nhiên thà nh ra má»™t chiếc bà n ăn tháºt đẹp. Trong phòng chỉ cần má»™t chiếc bà n ăn thôi, láºp tức nổi ngay lên không khà gia đình. Cả nông trÆ°á»ng nà y, đây là chiếc bà n Ä‘á»™c nhất, không có chiếc thứ hai!
Cô còn chỉ huy tôi, giÆ°á»ng lò và lò phải xây tách ra ở từng gian má»™t, buồng trong xây giÆ°á»ng lò, buồng ngoà i xây lò, nhÆ°ng hai thứ phải thông nhau. Cách xây nhÆ° váºy, tôi chÆ°a nghe nói bao giá» mặc dù tôi là tay chuyên nghá» nà y. NhÆ°ng sau khi đã xây theo ý cô, má»›i thấy là , chẳng khó khăn vá» kỹ thuáºt cả, chỉ có Ä‘iá»u vì ở giữa có bức tÆ°á»ng ngăn, đòi há»i phải tăng thêm Ä‘á»™ dà i cho ống khói mà thôi. ÄÆ¡n giản nhÆ° váºy, mà sao ngÆ°á»i ta không nghÄ© ra nhỉ.
- Xây nhÆ° váºy – Cô bảo – Chúng ta sẽ dùng buồng ngoà i là m nhà bếp, phòng ăn. Buồng trong là nÆ¡i ngủ và nÆ¡i anh Ä‘á»c sách, tro bụi chá»c lò không bay được và o buồng trong. Chúng mình phải giữ gìn cho căn phòng lúc nà o cÅ©ng sạch sẽ gá»n gà ng.
Quả nhiên, phòng ngủ và đá»c sách của chúng tôi không bao giá» vÆ°Æ¡ng chút bụi bẩn nà o.
Cánh cá»a ở giữa gỡ Ä‘i rồi nhÆ°ng cÅ©ng chẳng há» gì. Cô treo lên đó má»™t tấm khăn trải giÆ°á»ng trắng tinh sạch sẽ là m mà n cá»a, hoá ra đẹp hÆ¡n tấm ván cá»a dán đầy biểu ngữ.
Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng Ä‘em cho chúng tôi, cả bình lẫn hoa nhá»±a mà cô ta đã bầy hai năm rồi. Bó hoa ở phòng Äen suốt ngà y mặt ủ mà y chau, chết dở sống dở, xÆ°a nay ai chú ý đến nó đâu. Cô chỉ lấy nÆ°á»›c xà phòng rá»a qua má»™t luợt, láºp tức tÆ°Æ¡i tắn lên ngay, sắc mà u rá»±c rỡ chói lá»i lung linh đẹp mắt. Chúng lồ lá»™ trÆ°á»›c bà n ăn của chúng tôi, Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng hầu nhÆ° không còn nháºn ra được là hoa của nhà mình nữa.
- Trá»i Æ¡i!…. Nà y! Mẹ kiếp sao mà cô khéo tay thế? – Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng tròn xoe mắt bảo – Và o đến tay cô, những thứ héo quắt héo queo cÅ©ng Ä‘á»u tÆ°Æ¡i tắn và đẹp xinh trở lại.
- Nà ng dâu khéo muối, dÆ°a héo cÅ©ng ngon – Bà Mã nói – Mùa đông năm nay tôi không có rau ăn, là phải đến đây tìm cô cáºu đấy!
Chu Thụy Thà nh Ä‘ang nhai kẹo, ngồi lặng yên trên ghế đẩu. Má»i ngÆ°á»i bảo anh kéo má»™t bà i nhị, anh vá»™i vã xua tay bảo:
- Không thÃch hợp, không thÃch hợp.
- Có gì mà không thÃch hợp? - Tất cả Ä‘á»u thấy kỳ lạ.
Äiá»u đó chỉ có mình tôi hiểu.
Bà thÆ° Tà o Há»c NghÄ©a cÅ©ng đến và o lúc Ä‘ang vui vẻ ồn à o.
- á»’! Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u, cô tháo vát tháºt! – Ông ta nhìn cô toét miệng cÆ°á»i – Hai gian nhà nát nà y, qua tay cô thu dá»n sá»a sang thà nh Ä‘Ã ng hoà ng ra phết!
Äen rút má»™t Ä‘iếu thuốc trên chiếc bà n ăn xinh xắn.
- Äồng chà bà thÆ°, đồng chà phải hút Ä‘iếu thuốc nà y. Äồng chà xem, dÆ°á»›i sá»± lãnh đạo anh minh của đồng chÃ, ngÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u muốn cắm rá»… ở biên cÆ°Æ¡ng, coi nông trÆ°á»ng là nhà rồi.
- Hôm nay sao cáºu văn minh hẳn lên thế nhỉ? – Tà o Há»c NghÄ©a cÆ°á»i bảo – DÄ© nhiên là tôi vui lòng hút Ä‘iếu thuốc nà y rồi, ngà y vui của Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u mà lại. ChÃnh tôi xin cô ấy vỠđây đấy……
Hoà ng HÆ°Æ¡ng Cá»u tuy đã Ä‘i lao cải nhÆ°ng không có mÅ©; tôi phải lao cải, lại thêm có mÅ©, là thân pháºn má»™t cổ hai tròng. Trong trÆ°á»ng hợp nà y bà thÆ° phân biệt rà nh mạch, nên chỉ chúc mừng cô thôi.
Còn cô thì đứng bên chiếc rèm cá»a bằng vải trắng tinh mà cÆ°á»i thôi.
CÆ°á»i rất đẹp.
GiỠđây, tất cả những gì báºn bịu rá»™n rà ng và ồn à o náo nhiệt đếu đã qua Ä‘i.
Tôi ngồi trên giÆ°á»ng lò hút thuốc, cô ở nhà ngoà i dá»n dẹp hạt dÆ°a và bánh kẹo còn thừa lại. Chốc chốc lại vá»ng và o tiếng va chạm lách cách khe khẽ, âm thanh ấy vô cùng xa xôi. Má»™t cõi má»™ng xa xăm và xa xăm nhÆ° cõi má»™ng, đây chÃnh là âm thanh của “ngÆ°á»i vợ â€. Phải rồi âm thanh ấy, chỉ có thể thuá»™c vá» ngÆ°á»i vợ mà thôi, không thể phát ra từ bà n tay ngÆ°á»i nà o khác được.
Äà n bà không Ä‘Æ¡n thuần chỉ để nói vá» má»™t loại ngÆ°á»i khác vá»›i giá»›i tÃnh Ä‘Ã n ông, mà còn có âm thanh Ä‘Ã n bà , linh khà đà n bà , từ trÆ°á»ng Ä‘Ã n bà , hÆ¡i thở Ä‘Ã n bà , mùi vị Ä‘Ã n bà ……Äà n bà có thể để lại những thứ ấy ở nÆ¡i hỠđã đụng chạm tá»›i, trên đồ đạc mà hỠđã sá» và o. Dẫu cho há» không có mặt, thì nÆ¡i ấy, những đồ đạc ấy, Ä‘á»u có ma lá»±c của há» bám và o, nó bao vây chặt lấy anh. Cô có mặt ở má»i nÆ¡i, quan tâm đến má»i Ä‘iá»u, nhúng tay và o má»i việc.
Tất cả má»i thứ trong cái nhà nà y, trừ tấm ảnh đáng ghét trên tÆ°á»ng kia, đếu là cuá»™c sống do cô sáng tạo nên. Cuá»™c sống chÃnh là do từng tÃ, từng tà ấy, cái giÆ°á»ng lò nà y, tấm chăn bông kia, rồi chiếc bà n Ä‘á»c sách là m bằng cánh cá»a, tá» giấy bóng trên giá treo mÅ© áo, lá» kem xoa mặt….tạo nên. Cuá»™c sống do cô sáng tạo ra Ä‘ang bao vây chặt lấy tôi, tôi bá»—ng chốc đánh mất bản thân mình, và bắt đầu thay thế mình bằng cô ta. Cô xen và o cuá»™c sống của tôi, chẳng khác nà o khi cÆ°a ngang tấm gá»—, cô đã chặt phăng ngang lÆ°ng cái quá khứ của tôi rồi. Quá khứ không biết đã để lại nÆ¡i đâu?
Chú thÃch:
* GiÆ°á»ng lò: vùng nông thôn Trung Quốc lò sưởi kết hợp giÆ°á»ng nằm cho ấm và o mùa đông.
* Lao giáo: cải huấn bằng lao động.
* Quần chuyên: (quần chúng chuyên chÃnh) chịu sá»± chuyên chÃnh của quần chúng. Tất cả Ä‘á»u là hình thức giam giữ trong Cách mạng văn hoá.
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:48 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng Hai
Cô giáºt tắt đèn phòng ngoà i, vén chiếc rèm cá»a bằng vải trắng bÆ°á»›c và o.
- Buồn ngủ chÆ°a? – Cô cÆ°á»i há»i tôi, cô có vẻ nhÆ° sống vá»›i tôi đã mấy năm nay rồi.
- ChÆ°a buồn ngủ - Tôi trả lá»i – Em buồn ngủ chÆ°a? Anh trải giÆ°á»ng cho nhé.
- Äừng là m thế, ai lại để Ä‘Ã n ông trải giÆ°á»ng – Cô leo lên giÆ°á»ng lò, thà nh thạo trải chăn ra – Anh ra rá»a Ä‘i, nÆ°á»›c đã lấy sẵn cho anh rồi đấy.
Thế là tôi đã biết: má»™t là từ nay vá» sau, tôi không phải trải giÆ°á»ng, gấp chăn nữa; hai là cô ta bảo “ rá»a â€, thì chắc chắn đây là trình tá»± bắt buá»™c phải là m.
Rá»a ráy xong xuôi, tôi bÆ°á»›c và o, cô đã ngủ ở trên giÆ°á»ng rồi. Nhanh tháºt!
Tôi không biết giỠđây mình phải là m gì. Trên giÆ°á»ng chỉ có má»™t tấm chăn, mà lại đặt hai cái gối. Tháºt là kỳ quái, ở đâu đã thình lình hiện ra má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà thế nà y; cô ta không phải là đà n ông, cô ta là đà n bà ! Mà ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ấy lại ngủ bên cạnh tôi. Bất cứ ai cÅ©ng không được can thiệp và o, chẳng có ngÆ°á»i nà o lại cảm thấy kỳ quái nhÆ° tôi……Có Ä‘iá»u, còn phải có những trình tá»± nà o đó nữa, tôi nghÄ© thế. Tôi châm má»™t Ä‘iếu thuốc.
- Anh lại còn hút thuốc à ? – NhÆ°ng trong giá»ng nói không có ý trách.
- ChÆ°a muốn ngủ - Tôi cÆ°á»i nhÆ° xin lá»—i – Anh hÆ°ng phấn quá.
Có lẽ cô cÅ©ng cÆ°á»i, nhÆ°ng là cÆ°á»i thầm trong chăn.
- HÆ°Æ¡ng Cá»u, sao em lại kết hôn vá»›i anh? – Tôi ngồi lên mép giÆ°á»ng, há»i cô.
Cô nhìn lên mái nhà , lặng im má»™t lát, rồi há»i lại tôi.
- Váºy thì, vì sao anh kết hôn vá»›i em nà o?
- Em còn nhớ tám năm vỠtrước không? Trong bãi lau lách….
Cô cÆ°á»i, cái chăn rung rung.
- Ôi, anh còn nhớ kia ư?
- Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là anh nhớ chứ! Anh cứ nghĩ rằng….
- Em quên lâu rồi! – Cô ngắt lá»i tôi, giá»ng rất dứt khoát.
Cô quên rồi! Lòng tôi lắng xuống. Nhưng tôi nghĩ cô không thể quên được.
- Không, em không thể quên được. Bằng không, là m sao vừa gặp mặt em đã nháºn ra anh?
- Ngủ đi, thôi ngủ đi – Cô ôn tồn tỠý đã sốt ruột - Nhắc những chuyện ấy là m gì nữa? Bây giỠđã ăn ở cùng nhau, thì phải nghĩ xem sau nà y sinh sống như thế nà o chứ.
- Sinh sống thế nà o nhỉ? – Tôi thẹn thùng lÃu rÃu há»i, và từ từ cởi quần áo. Lẽ ra tôi còn có rất nhiá»u chuyện để nói, tôi cÅ©ng có thể nói ra rất nhiá»u chuyện, nhiá»u chuyện rất hay, nhÆ°ng giỠđây tôi chỉ nói được theo nếp suy nghÄ© của cô ta.
- Sinh sống nhÆ° thế nà o đây? – Cô nằm ngá»a ngÆ°á»i thẳng Ä‘uá»—n – Hai đứa chúng mình sống vá»›i nhau, lÆ°Æ¡ng tuy chẳng cao, nhÆ°ng không vÆ°á»›ng vÃu báºn bịu gì, dứt khoát phải khá hÆ¡n há»! Những con mẹ ấy, nói cứ nhÆ° rồng leo, biết là m cái gì đâu? Hừ! Em khinh tất….
Giá»ng cô Ä‘á»™t nhiên trở nên rất bá»±c bá»™i, lá»™ vẻ khinh bỉ đối vá»›i “ những con mẹ ấy â€. DÆ°á»ng nhÆ° tất cả mục Ä‘Ãch cuá»™c sống sau nà y của cô, là chạy Ä‘ua cuá»™c sống vá»›i “ những con mẹ ấy â€, và sẽ áp đảo há» trong cuá»™c chạy Ä‘ua nà y.
Ôi Ä‘Ã n bà , Ä‘Ã n bà ! Tôi phải là m quen dần từng bÆ°á»›c vá»›i cô. Tôi cởi áo ngoà i, quần dà i, ngồi dá»±a và o tÆ°á»ng bên ngÆ°á»i cô. Tôi phải hút hết Ä‘iếu thuốc. Tôi muốn kéo dà i thêm những giây phút nhÆ° thế nà y. Những giây phút nhÆ° thế nà y đáng được táºn hưởng. Niá»m vui nà y phải được hưởng trá»n vẹn. Cô nằm ở đây ngay bên chân tôi. Là n tóc Ä‘en nhánh má»m mại buông xõa ra trên tấm khăn phủ gối trắng trẻo mịn mà ng. Cặp mắt sáng long lanh nhìn đăm đăm và o má»™t khoảng không gian nhá» hẹp. Trong khoảng không gian ấy, có thể có rất nhiá»u bức tranh tuyệt diệu, cặp mắt Ä‘en láy ấy chan chứa má»™ng mÆ¡, Æ°á»›c mong và khao khát, lại cả tÃnh toán, chỠđợi và sá»± căng thẳng trÆ°á»›c khi và o tráºn.
Tấm chăn má»ng dÃnh đã không che kÃn cÆ¡ thể kiá»u diá»…m của cô. Cá»— máy kéo theo bá»™ lưỡi cà y sáng loáng kia cà ng là m nổi báºt bá»™ ngá»±c đầy căng và khuôn bụng dÆ°á»›i má»m mại vá»›i những Ä‘Æ°á»ng cong uốn lượn mê hồn. Cô chịu nổi cá»— máy kéo nặng ná» nhÆ° váºy, chứng tá» cô có sức báºt dẻo dai vô bá» bến. Ảo ảnh đã biến thà nh hiện thá»±c, đã mất Ä‘i vẻ mỹ miá»u huyá»n diệu không tà i nà o nắm bắt được. NhÆ°ng trái lại, hiện thá»±c còn say đắm lòng ngÆ°á»i hÆ¡n cả ảo ảnh.
- Và o Ä‘i – Cô gá»i tôi.
Tôi vén chăn, hoá ra lúc nà y đây, cô đã hoà n toà n giống hệt như tôi đã thấy trong bãi lau năm xưa……
- Có thể là anh đã hưng phấn quá – Tôi nói.
Nhưng tôi nói câu nà y chẳng qua chỉ là để che dấu nỗi hổ thẹn, bồn chồn và chán ngán của mình thôi.
Äây là má»™t bãi lầy nóng bá»ng, tôi lăn lá»™n trong đám bãi lầy ấy; đây là má»™t ngá»n núi lá»a sục sôi nham thạch, vừa đẹp đẽ hoà nh tráng vừa ghê sợ khủng khiếp; đây là má»™t con ốc Anh VÅ© xinh đẹp, Ä‘á»™t nhiên thò cái vòi thịt nần nẫn dÃnh nhÆ¡n nhá»›t từ trong vách buồng ra, ra sức quấn chặt lấy tôi mà lôi xuống dÆ°á»›i đáy biển; đây là khối bá»t biển mà u sắc rá»±c rỡ bám chặt và o tảng san hô trắng, nó liá»u mạng toan hút kiệt đến giá»t nÆ°á»›c cuối cùng trong cÆ¡ thể tôi, đến ná»—i tôi cÆ¡ hồ ngất lịm Ä‘i nhÆ° má»™t cÆ¡n choáng; đây là ảo giác thà nh phố lâu Ä‘Ã i; đây là vÆ°á»n hoa của ngÆ°á»i khổng lồ trong đồng thoại; đây là má»™t chuyện đồng thoại xa xÆ°a nhất, mà chuyện đồng thoại xa xÆ°a nhất lại là chuyện má»›i mẻ nhất, xa vá»i hÆ° ảo nhất…..
Cuá»™c giao đấu sá»›m nhất của nhân loại không phải cuá»™c giao đấu giữa ngÆ°á»i vá»›i ngÆ°á»i, giữa ngÆ°á»i vá»›i con thú, mà là cuá»™c giao đấu giữa Ä‘Ã n ông vá»›i Ä‘Ã n bà . Cuá»™c giao đấu nà y không bao giá» ngừng nghỉ, cuá»™c giao đấu nà y không những phải dá»±a và o sức lá»±c, dá»±a và o dÅ©ng khÃ, mà còn phải dá»±a và o tình cảm, dá»±a và o sức mạnh trong linh hồn, dá»±a và o trá»±c giác nghệ thuáºt bẩm sinh….Chỉ trong cuá»™c giao đấu đối láºp ấy má»›i có thể đạt tá»›i cân bằng, đạt tá»›i hoà bình, đạt tá»›i thống nhất, đạt tá»›i sá»± hoà n mỹ trá»n vẹn, mà lại giữ được đặc tÃnh của bản thân má»—i bên, sá»± Ä‘á»™c láºp của bản thân má»—i bên….
NhÆ°ng tôi đã thất bại trong keo giao đấu ấy! Tôi đã đánh mất đặc tÃnh của mình, đánh mất sá»± Ä‘á»™c láºp của mình rồi.
Toà n thân tôi mồ hôi đầm đìa, nhÆ° vừa ra khá»i bồn tắm, mà gan bà n chân lại lạnh ngắt. Thở dốc má»™t hồi, tôi khẽ nhá»m ngÆ°á»i dáºy, hổn hển bảo.
- Cho anh uống nước.
Cô xoay nghiêng ngÆ°á»i tung chăn ngồi dáºy.
- Anh há»ng quá! Còn chÆ°a đâu và o đâu cả!
Cô tuy nói thế, nhÆ°ng vẫn rá»i khá»i giÆ°á»ng rót cho tôi cốc nÆ°á»›c. Tiếng nÆ°á»›c chảy và o cốc nghe lanh tanh.
- NÆ°á»›c đây! – Cô Ä‘Æ°a nÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt tôi. Trong bóng tối tôi sá» và o cốc, đồng thá»i nắm lấy tay cô.
- Xin lỗi em nhé! – Tôi nói, tôi muốn kéo cô ngồi xuống cạnh tôi.
Cô hất tay tôi ra, rồi lại trèo lên giÆ°á»ng chui và o chăn.
- Có gì mà xin lỗi với chả không xin lỗi. Lần sau lại thỠmột keo nữa xem.
Tôi không nhìn được biểu hiện trên nét mặt cô, nhÆ°ng nghe giá»ng nói tỉnh khô.
Chúng tôi đã sống yên ổn được mấy ngà y.
Tôi muốn ráng sức cảm nháºn lấy từng li từng tà niá»m hạnh phúc trong những ngà y ấy. Äầu tiên là đã có ngÆ°á»i nấu cÆ¡m cho tôi ăn. Nhà ăn táºp thể gắn bó ngót chục năm nay cuối cùng đã chia tay vá»›i tôi. Äi là m vá» lùa ngá»±a và o chuồng xong, vá» tá»›i căn nhà kho hai gian dá»™t nát kia, thì trên chiếc bà n ăn xinh xắn nhất định là đã có mâm cÆ¡m Ä‘ang đợi tôi, và bữa nà o cÅ©ng khiến tôi phải tấm tắc không thôi. LÆ°Æ¡ng thá»±c và thá»±c phẩm chẳng khác gì ở nhà ăn táºp thể, nhÆ°ng qua bà n tay cô, chúng lại Ä‘áºm Ä‘Ã mùi vị và mà u sắc kỳ diệu. Cô bảo:
- Ä‚n nhÆ° anh thế nà y, thì định lượng của chúng mình sẽ không đủ được! – NhÆ°ng tôi vẫn cho câu nói ấy là lá»i khuyến khÃch Ä‘á»™ng viên tôi.
Thứ hai là phÃa trÆ°á»›c nhà kho, tôi lấy xẻng và đầm đá, đầm cho phẳng má»™t khoảng sân nhá». Giữa bãi hoang ba bỠđầy cá», mảnh đất bằng phẳng ấy lấp lánh phản chiếu ánh nắng, ánh ráng chiá»u và ánh trăng, chẳng khác nà o má»™t khoảng sân và ng quý giá. CÆ¡m chiá»u xong, tôi có thể ngồi trên vuông đất bằng ấy mà mÆ¡ mà ng suy tưởng.
Äúng ngà y kết hôn, có má»™t ngÆ°á»i ở An Huy bán vịt con, Ä‘i xe đạp đến là ng chúng tôi. Cô mua bốn con, hai tay nâng niu những sinh mạng bé xÃu và ng nuá»™t nhÆ° nhung.
- Giá được vịt cái cả thì tốt – Cô nói.
Hôm ấy cô rất phấn khởi, nhà nữ triết há»c chân to thì bảo:
- Chá»— cô cáºu ở là nhà kho, chuá»™t chắc chắn là nhiá»u đấy. - Thế là đem luôn cho chúng tôi má»™t chú mèo con vừa má»›i thôi bú, lông xám khoang vằn trắng, trông sắc sảo ra phết. Thế là cái gia đình nhá» vừa má»›i xây dá»±ng nên của chúng tôi, đã có hẳn má»™t bầy đông đúc. Vịt con kêu chÃp chÃp, mèo thì meo meo cả ngà y, ăn uống đùa giỡn trên sân vuông nhá» mà tôi đã tạo ra. Thá»±c tế thì tôi cÅ©ng nhÆ° chúng thôi, cÅ©ng vừa là m quen vá»›i môi trÆ°á»ng sống má»›i mẻ nà y.
NhÆ°ng sắc mặt âm thầm ủ dá»™t và nụ cÆ°á»i gượng gạo của cô, cùng vá»›i ná»—i xót thÆ°Æ¡ng dấu kÃn sau vẻ ân cần dịu dà ng, đã phá tan cảm giác hạnh phúc của tôi. Má»™t mặc cảm tá»± ty rất khó hình dung đã nẩy sinh trong tôi, khiến tôi thấy giữa chúng tôi có má»™t sá»± bất bình đẳng rất tế nhị. Äấy chÃnh là hạnh phúc Æ°? Hạnh phúc lẽ nà o chỉ vẻn vẹn là nâng cao chất lượng ăn và ở? Tôi chẳng còn lòng dạ nà o để Ä‘á»c sách nữa. Tôi mất luôn tâm thế yên ổn trong cô Ä‘Æ¡n. Cảnh mặt trá»i lặn buổi hoà ng hôn, cảnh ráng chiá»u dần tắt, Ä‘Ã n cừu ốm yếu khẳng khiu xù lông trong gió chiá»u lúc trá»i chạng vạng, đám bụi đất lÆ¡ lá»ng là là trên Ä‘Æ°á»ng cái, lÅ© bò ngá»±a mệt nhá»c rệu rã, trụi lông rách da dÆ°á»›i cà ng xe và dây cÆ°Æ¡ng, tất cả vẫn phổ thà nh bản giao hưởng êm ái cháºm rãi lê thê, khÆ¡i dáºy trong lòng tôi không chỉ niá»m thÆ°Æ¡ng cảm trầm uất xÆ°a kia và còn thấm đẫm thêm trong đó má»™t tâm tÆ° khắc khoải bồn chồn.
Ngà y ngà y cô diá»…u qua diá»…u lại bên tôi. Cô vốn cao ngạo kiêu kỳ. Cô là con thú cái cÆ°á»ng tráng được Ä‘Æ°a và o đấu trÆ°á»ng, Ä‘ang chỠđợi tôi đến chinh phục. NhÆ°ng ngay đêm đầu tiên, tôi đã cảm giác thấy, phát hiện ra, và nháºn thức rõ rà ng chÃnh xác không chút lầm lẫn, rằng tôi đã đánh mất khả năng ấy rồi.
Có thể do không khà tạo ra chăng? CÅ©ng có thể do trở ngại vá» tâm lý nà o đó chăng? Nhân lúc cô không ở nhà , tôi đã lấy má»™t tá» báo khác dán đè lên những xác ngÆ°á»i ngổn ngang chồng đống ấy; lấy cá»› đắp chăn má»›i nóng tôi bảo cô thay má»™t tấm chăn khác má»ng hÆ¡n. Xác chết và máy kéo khuân Ä‘i rồi, thì không còn gì nữa chứ? Äầu óc u ám nặng ná» tôi khắc khoải chỠđợi lần sau…..
Và o má»™t đêm sau đó mấy hôm, được bà n tay cô là m hoa tiêu dẫn lối, tay tôi chẳng khác nà o má»™t chiếc thuyá»n cá»n con, lênh đênh trên khắp lãnh hải cÆ¡ thể cô, trong giông tố hãi hùng tối Ä‘en nhÆ° má»±c, sóng cồn nhấp nhô. Biển cả ấm áp mênh mông. Từng cÆ¡n rung chuyển liên tiếp truyá»n ra từ khoảng sâu đáy biển, địa cầu dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng báºp bá»nh trôi Ä‘i dÆ°á»›i chân tôi. NhÆ°ng tôi run rẩy hãi hùng phát hiện ra: có núi cao má» mịt mÆ°a mù, có tân đại lục không khà ẩm Æ°á»›t, có ngá»n thác từ trá»i cao đổ xuống, có bÆ°á»›m mà u rá»±c rỡ tung cánh dáºp dá»n trong ý thức tôi.
Ở đây không có khái niệm nà o biểu hiện ra bằng ngôn ngữ cả. Ở đây là trạng thái hồn hoang há»—n Ä‘á»™n nhất. Hai khối nguyên sinh chất không có hình thù rõ rà ng cố định. Hai con sâu cá» nÆ°á»›c ngá» nguáºy nhún nhẩy toà n thân chi chÃt tiêm mao. Tất cả Ä‘á»u phát ra từ chùm thần kinh thái dÆ°Æ¡ng. Từ chùm thần kinh thái dÆ°Æ¡ng là n sóng Ä‘iện phát Ä‘i truyá»n tá»›i má»i Ä‘iểm trên cÆ¡ thể….
Ôi! Äầu tôi sao mà đau nhức ê ẩm.
Cô nhẹ nhà ng đẩy tôi ra.
- Anh có bệnh phải không? – Cô thở dà i há»i tôi.
- Anh không biết….. – Tôi day day huyệt thái dÆ°Æ¡ng Ä‘ang giáºt lên dữ dá»™i, ấp úng bảo - TrÆ°á»›c kia…., anh không biết……
- TrÆ°á»›c kia tháºt là anh chÆ°a bao giá»?
- ChÆ°a – Tôi thở dà i não ruá»™t - Tháºt sá»± chÆ°a bao giá».
Cô vặn mình uốn ngÆ°á»i mấy cái, tung chăn ra, trong chăn nóng hầm háºp nhÆ° trong nhà tắm hÆ¡i nÆ°á»›c, lúc ấy má»›i mát dịu Ä‘i. Tôi thấy dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u
- Có phải trÆ°á»›c kia vì anh có bệnh là m không được, nên trÆ°á»›c kia má»›i chÆ°a bao giá»â€¦
- Không phải – Tôi tá»± biện há»™ cho mình, chẳng khác gì kẻ bị tình nghi phạm tá»™i – Không phải, vì là , vì không có Ä‘iá»u kiện, không có dịp nà o…
- Váºy thì – Cô do dá»± má»™t lát - Chuyện nà y em muốn không nhắc lại, váºy thì, cái lần tám năm vá» trÆ°á»›c ấy thì sao?
Tám năm vỠtrước?
Tôi không có cách nà o giải thÃch được. Tôi không sao táºp trung được tÆ° tưởng. Mà cho dù có táºp trung tÆ° tưởng được thì cÅ©ng không có cách nà o giải thÃch, bởi vì bản thân tôi cÅ©ng không hoà n toà n hiểu hết.
Tôi cá»±a mình ngồi dáºy, vá»›i tay lấy thuốc lá trên nắp rÆ°Æ¡ng.
- Cho em một điếu với – Cô bỗng nhiên xin thuốc lá.
Trong bóng tối loé lên má»™t chùm tia lá»a sáng chói. Rồi tắt ngay. NhÆ°ng đã có hai đốm lá»a láºp loè trong im lặng.
Hút hết ná»a Ä‘iếu thuốc, tôi má»›i cháºm rãi nói:
- Anh nghĩ rằng, nguyên nhân có lẽ là vì anh ức chế lâu ngà y quá.
- Ức chế? Ức chế là gì váºy?
Cô rÃt lấy rÃt để mấy hÆ¡i liá»n, rồi hảo hển nhả khói ra liên tiếp.
- Ức chế có nghĩa là ….. có nghĩa là nhịn ấy mà .
Cô báºt cÆ°á»i lên khanh khách.
- Anh đến là lắm từ ngữ!
- Tháºt thế - Tôi vẫn mải Ä‘uổi theo dòng suy nghÄ© của mình - Ở Ä‘á»™i lao cải em biết đấy, tối lại má»i ngÆ°á»i vô công rá»—i nghá» toà n nói những chuyện tà o lao. Còn anh, anh cố nhịn, không tÆ¡ tưởng gì đến những chuyện nhÆ° váºy, cố nghÄ© sang chuyện khác. Ở khu nhà độc thân cÅ©ng váºy, má»i ngÆ°á»i Ä‘ua nhau tán chuyện báºy bạ, riêng anh cứ bịt tai lại Ä‘á»c sách và nghiá»n ngẫm…. Nhịn mãi, nhịn hoà i, lâu ngà y quá, nên cái khả năng ấy mất Ä‘i – Và tôi còn vá»›t vát thêm má»™t câu không lấy gì là m chắc chắn – Có thể sau nà y sẽ dần dần khá lên chăng?
- Váºy thì anh nghiá»n ngẫm nhÆ° thế để là m gì? Anh Ä‘á»c sách nhÆ° thế vì cái gì? Äá»c sách Æ°, nghiá»n ngẫm Æ°, anh được cái gì nà o? - Con ngÆ°á»i đã sinh ra có bá»™ óc thì phải suy nghÄ© nghiá»n ngẫm: chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục sống mãi nhÆ° thế nà y sao? Chẳng lẽ đất nÆ°á»›c chúng ta cứ tiếp tục là má»™t nhà tù khổng lồ mãi nhÆ° thế nà y sao?
- Thôi đủ rồi! Anh chẳng có tà i cán gì, chỉ được cái món võ mồm! – Cô ném luôn cái đầu mẩu thuốc lá còn khá dà i và o xó nhà ,vạch má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng Ä‘á» loè trong bóng đêm - NgÆ°á»i ta cÅ©ng khối ngÆ°á»i nghiá»n ngẫm, cÅ©ng khối ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, thế mà có ai nhÆ° anh đâu! Em nghe nói, các sÆ° cụ tụng kinh niệm Pháºt già ná»a Ä‘á»i ngÆ°á»i, chÆ°a bao giỠđụng chạm đến da thịt Ä‘Ã n bà con gái, váºy mà đến lúc đó vẫn là m được đấy. NgÆ°á»i ta bảo: “ Tam tháºp nhÆ° lang, tứ tháºp nhÆ° hổ â€, trai ba mÆ°Æ¡i nhÆ° chó sói, trai bốn mÆ°Æ¡i nhÆ° hổ đói. Anh Ä‘ang Ä‘á»™ tuổi ấy, váºy mà anh vẫn không ăn thua gì, thì dứt khoát anh có táºt bẩm sinh rồi.
- Vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y, tất nhiên là em có kinh nghiệm hÆ¡n anh – Tôi chợt nảy sinh ý nghÄ© đối địch vá»›i cô. Äã không thắng nổi cô, thì cả cô lẫn bản thân tôi Ä‘á»u trở thà nh kẻ địch của tôi – Tám năm trÆ°á»›c, ở Ä‘á»™i lao cải em đã muốn “ ấy †vá»›i ngÆ°á»i ta rồi cÆ¡!
- á»’! Sao anh lại nhắc tá»›i chuyện cÅ© thế nhỉ? Anh chỉ là đồ phế thải ý mà . Anh chỉ có ná»a phần ngÆ°á»i thôi! - Lá»i tôi đã trót xúc phạm cô, cô cà ng nổi cÆ¡n tam bà nh lên – Tám năm vá» trÆ°á»›c…. Hừ! Hôm đó nếu anh mà xông tá»›i, thì tôi đã túm cổ anh ná»™p cho Ä‘á»™i trưởng VÆ°Æ¡ng, để ông ta trừng trị anh chứ! Hồi đó tôi còn máu láºp công mà ! Anh cứ tưởng tôi mê anh, tôi yêu anh đấy Æ°? Anh hãy đái ra má»™t bãi mà soi mình và o đó thá» xem.
Cái bóng hoà n toà n tách rá»i vá»›i xác thịt.
Tà i sản của ngudoc