QUYỂN 1 : ÁM SƯ XUẤT THẾ
CHƯƠNG 20 : NGHI HOẶC CỦA NGẢ TUYẾT
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
“ Lẽ nào đây là trận pháp?” Ngả Tuyết sắc mặt tái nhợt trầm tư nói.
“ Trận pháp? Cái gì là trận pháp?” Tử Long có chút hiếu kỳ hỏi.
“ Ta cũng không quá rõ ràng, chỉ là nhìn thấy trong một ít sách cổ, đồ hình của trận pháp hấp thu thiên địa linh khí, trận pháp bất đồng không cùng tác dụng, có thể công, có thể thủ, có thể nhiếp tâm thần, có thể làm cho người sinh ảo giác. Ta chỉ biết như vậy.” Ngả Tuyết vừa nhớ vừa kể lại.
“ Nguyên lai còn có chuyện thần kỳ như thế, khả năng ở đây có một trận pháp, có tác dụng thu nhiếp tâm thần người.” Hoa Nạp Đức kinh ngạc nói.
“ Chúng ta cẩn thận một chút, ta vẫn nghĩ ở đây không bình thường, trước tiên tìm xem còn con đường nào khác để đi không.” Tử Long gật đầu nói.
“ Ta cũng có cảm giác như vậy, tìm chung quanh xem, ở đây lớn như vây, khả năng sẽ có một ít bộ phận then chốt.” Hoa Nạp Đức nhìn bốn phía trầm giọng nói.
Ngả Tuyết cảm giác đã khôi phục được một ít, hoàn toàn có thể tự mình đi, nhìn thoáng qua Tử Long, không khỏi ngượng ngùng nói: “ Cảm tạ ngươi, ta có thể tự đi được.”
Tử Long lúc này mới phát hiện, thời gian đi từ nãy giờ mình vẫn luôn dìu Ngả Tuyết, nhịn không được xấu hổ nói: “ Vậy ngươi cẩn thận.” Nói xong cũng tự mình tách ra.
Ngả Tuyết nhìn vẻ mộc mạc của Tử Long trong lòng nghĩ, hắn vốn là thế này hay đang muốn che giấu điều gì, vì sao một người như vậy, lại phát sinh những chuyện không hợp với thân phận hắn?
Tử Long ở trong đại điện tìm kiếm chung quanh, toàn bộ đại điện làm cho người ta có loại cảm giác băng lãnh mà trống trải, bốn vách tường cũng không có địa phương gì đặc biệt, bảy cây băng trụ hoàn toàn trơn tuột, không có chút lồi lõm, chỉ có bảy con thần long trên vách là hiển lộ ra duy nhất mà thôi.
“ Mau tới đây, ở đây hình như là một cánh cửa.” Hoa Nạp Đức thanh âm có chút hưng phấn hô lên.
“ Ở đây hình như cũng là một cánh cửa.” Ngả Tuyết ở đối diện Hoa Nạp Đức cũng kêu lên.
Tử Long bước nhanh tới chỗ Hoa Nạp Đức, chỉ hấy ở trước mặt hắn phía đại điện bên trái chỗ vách tường gần bức họa, có một vết tích cánh cửa thật nhỏ, mà phía dưới, viết hai chữ “ sinh tử” chỉ là chữ “ sinh” lớn hơn, viết như rồng bay phượng múa, mà chữ “ tử” cũng được kéo dài ra từ chữ “ sinh”, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quan sát một lúc lại đi tới chỗ Ngả Tuyết.
Nơi này giống như đúc bên kia, nhưng khác ở chỗ bên dưới khắc chữ “ tử” mà trong chữ “ tử” cũng có một chữ “ sinh” mơ hồ, điều này làm cho ba người nhìn không ra nguyên cớ.
“ Chúng ta phải đi cửa nào? Nếu như đi nhầm, ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ chết ở bên trong.” Ngả Tuyết cau mày nhìn Tử Long cùng Hoa Nạp Đức nói.
“ Cả hai bên đều khắc chữ là ý tứ gì, một bên “ sinh”, một bên “ tử”, lẽ nào đây là nói cho chúng ta biết sinh môn chính là tử môn, vậy chúng ta hẳn là nên đi bên kia thì đúng hơn.” Hoa Nạp Đức nhìn chữ khắc trên vách nói.
“ Ta nghĩ chúng ta hẳn là nên đi ở chỗ này.” Tử Long trầm tư một lúc, nhìn thoáng qua chữ “ tử “ nói.
“ Vì sao ngươi tuyển con đường này?” Ngả Tuyết không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.
“ Cảm giác, ta có một loại cảm giác, chỉ có con đường này mới đi thông, chữ hai bên có thể giải thích, “ sinh đến cùng là phải chết, chết rồi lại sinh”, đi đường này nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng hẳn là sẽ không sai.”
Hoa Nạp Đức gật đầu, đồng ý nói: “ Lão đại, ngươi nói đúng, chúng ta đi con đường này thôi!”
Ngả Tuyết cũng đồng ý cách nhìn của Tử Long, ba người triển khai bình tế, đương nhiên, Tử Long còn chưa có động tác thì Hoa Nạp Đức đã thi triển tinh hoa bình tế cho hắn, hắn cũng chưa nói gì, cẩn thận đặt hai tay lên vách, chậm rãi đẩy vào trong, trên vách, cánh cửa chậm rãi thụt vào, khoảng chừng nửa thước, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, cửa đá tự động lùi sang bên phải, mà trên vách chỉ còn lại một cái động khẩu tối đen.
Tử Long nhìn hai người liếc mắt gật đầu, Hoa Nạp Đức làm một thủ thế, một hỏa cầu huyền phù trên không trung, chiếu sáng đường đi phía trước, ba người theo hỏa cầu chậm rãi hướng bên trong đi đến. Khi mọi người đều đi vào động, cửa đá phía sau “ oanh” một tiếng đóng lại, Tử Long âm thầm nghĩ, cứ như vậy, mặc kệ thế nào cũng chỉ có thể đi về phía trước.
Hỏa cầu rọi sáng tất cả trong động, phía trên vách động, đồng dạng điêu khắc một ít bích họa, hình ảnh khắc lên những sự việc cực kỳ kinh khủng, mỗi một khoảng cách sẽ điêu khắc bức họa ác ma, có cả người đẫm máu, có há to miệng máu, máu từ trong miệng chảy ra, có hai tay cầm thân thể nhân loại bị xé đôi, thậm chí còn có trong miệng đang ngậm nuốt trẻ con.
Ngả Tuyết nhìn một vài bức họa kinh khủng, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt, dạ dày cũng nhộn nhạo, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không dám nhìn.
Không biết vì sao Tử Long cảm giác càng đi thì độ nóng càng cao, lẽ nào bên trong tuyết sơn còn có dung nham sao? Một khắc đi qua, khi ba người đi ra khỏi thạch động chật hẹp, hình ảnh trước mắt chứng thực là hắn đúng, chỉ thấy trước mặt chỉ có một con đường hẹp dài chừng năm mươi thước chỉ cho phép một người đi qua bắt ngang một dòng nham thạch nóng chảy, dòng nham thạch giống như con rắn lửa thỉnh thoảng phun ra, ở trên con đường, không ngừng có lôi điện màu xanh kích xuống, lôi điện ẩn hàm uy lực làm cho cảm thấy vô cùng sợ hãi, bọn họ tin tưởng, chỉ cần bị lôi điện bắn trúng, coi như là đế cấp cao thủ, cũng khó chạy thoát.
“ Tiên thiên linh hỏa!” Tử Long nhìn ngọn lửa phun ra từ dòng nham thạch nóng chảy cau mày nói.
“ Cái gì? Không ngờ là tiên thiên linh hỏa!” Nghe Tử Long nói, Ngả Tuyết không khỏi kinh ngạc kêu lên. Bất luận kẻ nào cũng biết, tiên thiên linh hỏa, nóng cháy không tầm thường, hòa tan được thiên hạ vạn vật, nếu để linh hỏa dính vào người, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tro bụi.
“ Chúng ta làm sao đi qua đây?” Hoa Nạp Đức cũng lo lắng nói.
Đột nhiên cảm giác trong lòng Tử Long càng ngày càng mãnh liệt, loại cảm giác quen thuộc này lần thứ hai nảy lên trong lòng, phảng phất luôn có một tiếng nhỏ nhẹ phát lên bên tai: “ Qua đi! Hài tử!”
Trong lòng Tử Long quyết định, nói: “ Ta đi trước, các ngươi ở đây chờ.” Nói xong cũng không chờ hai người phản ứng liền đi tới, Hoa Nạp Đức vừa thấy, sốt ruột muốn kéo hắn, nhưng trên đường Tử Long đi qua đột nhiên một ngọn lửa phun ra, Tử Long cả kinh, nhảy vọt về phía trước, né qua, ngay khi Tử Long vừa rơi xuống đất, một đạo thiểm điện màu xanh kích xuống, thẳng tắp kích ngay trên người hắn, một trận quang mang chói mắt phát sinh, quang mang cường liệt làm Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết phải dời mắt, quang mang chợt lóe rồi tắt, khi hai người quay đầu lại thì Tử Long đã hoàn toàn biến mất.
“ A! Tử Long!” Ngả Tuyết vừa thấy Tử Long tiêu thất trên đường không khỏi thất thanh kêu to.
“ Lão đại!” Hoa Nạp Đức tâm thần chấn động, bất chấp cái khác, thẳng tắp chạy về phía trước, Ngả Tuyết vừa thấy Hoa Nạp Đức cũng chạy tới, không khỏi sốt ruột kéo áo hắn, ai biết Hoa Nạp Đức lại cố sức chạy nhanh nên kéo luôn nàng chạy tới hai bước, dưới chân Ngả Tuyết vừa trợt, trực tiếp rơi vào trong nham thạch nóng chảy, Hoa Nạp Đức nhìn lại thì đã không còn kịp nữa, thân ảnh Ngả Tuyết ở trong mắt càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong dòng nham thạch, chỉ thấy một đạo ngọn lửa phun ra, nhất thời bao phủ quanh Hoa Nạp Đức, Hoa Nạp Đức chỉ cảm thấy nóng cháy kéo tới, trước mắt tối sầm không còn biết gì nữa.
Trong sơn động băng tuyết trong suốt, một đạo quang mang lóng lánh, thân ảnh Tử Long trong nháy mắt xuất hiện, sau đó hai đạo quang mang lóe ra, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết xuất hiện ngay trước người Tử Long. Tử Long quan sát bốn phía một chút, nơi này là một sơn động nhỏ hơn nhiều so với đại điện vừa rồi, vách động đều là băng nham hình thành, tản ra hàn khí dày đặc, độ ấm thấp tới cực điểm, phảng phất không khí cũng muốn bị đông lại, Tử Long phải vận nguyên linh bao bọc quanh thân, mới cảm giác tốt hơn một chút.
Trong băng động trống trải không có đồ vật gì, ở trước mắt có một thông đạo dẫn tới phía trước, hơn nữa Tử Long phát hiện, trong băng động không có vật gì phát sáng, nhưng không biết vì sao, nơi này lại sáng sủa như ban ngày, hơn nữa góc cạnh băng nham phản xạ, có thể làm cho bên trong băng động sặc sỡ lóa mắt, lượng lệ phi phàm.
Khung cảnh mỹ lệ cũng làm cho Hoa Nạp Đức ngây dại, nhưng khí tức băng hàn khiến cho hắn liên tục lạnh run: “ Đây là…địa phương quỷ gì, thế nhưng lại lạnh như thế, chúng ta…không có chết sao? Thế nào lại…đến nơi đây?”
“ Chúng ta còn sống, đây là năm viên Hỏa tinh hoa Linh Tố Thạch, nếu như dùng xong, ta nghĩ hiện tại không chết cũng không sống được bao lâu.” Tử Long đưa cho Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết mỗi người hai viên Hỏa tinh hoa linh tố thạch nói.
Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết bắt đầu dùng linh tố thạch đặt trong lòng mới cảm thấy đỡ hơn, lại nhìn quanh bốn phía một chút, Hoa Nạp Đức không khỏi suy tư nói: “ Chúng ta rõ ràng là bị nham thạch nóng chảy nuốt hết, thế nào lại đi tới đây?”
“ Ta xem vừa rồi nhất định là một trận pháp mê huyễn, chúng ta nhìn thấy tất cả vốn không có tồn tại, mà là để mê hoặc chúng ta, nếu như không có dũng khí đi qua, ta nghĩ, chúng ta thực sự sẽ chết ở chỗ này.” Ngả Tuyết dùng tay nắm Hỏa tinh hoa linh tố thạch đưa lên mặt sưởi ấm, nhàn nhạt nói.
“ Nếu như thật là mê ảo trận, như vậy trận pháp này thật là đáng sợ, cảm giác như là thật, thế nào ở đây lại gặp nhiều trận pháp như vậy, chúng ta hiện tại nên làm sao bây giờ?” Hoa Nạp Đức dẫm hai chân lạnh giá nói.
“ Chúng ta muốn lui cũng không thể lui, đi về phía trước thôi! Nhưng thật không biết phía trước còn gì đang đợi chúng ta, tất cả phải cẩn thận.” Tử Long nhìn thông đạo không thấy cuối kiên định nói.
“ Tử Long, ngươi không lạnh sao?” Ngả Tuyết nhìn Tử Long đột nhiên hỏi.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 1 : THÔNG ĐẠO TẬN CÙNG
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Tử Long đang suy nghĩ con đường phía trước, bị nàng hỏi đột nhiên giật mình, đây hình như là lần đầu tiên Ngả Tuyết trực tiếp hỏi tên hắn: “ Ân?...A, hoàn hảo, ta không sao.”
“ Nga!” Trên mặt Ngả Tuyết hiện ra một loại thần sắc dị dạng, vị nam tử này vì sao lại thần bí như thế, vũ kỹ thấp kém lại được Hoa Nạp Đức tin tưởng như vậy, ở tình huống lạnh giá lại không cần dùng Hỏa tinh hoa linh tố thạch cũng không hề cảm giác có gì không khỏe, chẳng lẽ hắn thâm tàng bất lộ? Hay là hắn có địa phương đặc thù gì, ý nghĩ như vậy làm cho Ngả Tuyết càng ngày càng mê hoặc, càng ngày càng hiếu kỳ về Tử Long.
“ Chúng ta đi thôi! Tất cả nhất định phải cẩn thận!” Tử Long không chú ý tới thần tình của Ngả Tuyết, chỉ nhắc nhở hai người một câu lại dẫn đầu đi vào thông đạo không nhìn thấy cuối không biết có gì đang chờ đợi bọn họ.
Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cũng không nói gì, chỉ theo Tử Long đi về phía trước.
Bên trong thông đạo này không khắc hình vẽ như bên ngoài, nhìn toàn bộ trống trải, không có vật gì trang trí, đi tới không phát hiện ra có gì biến hóa, điều này làm cho Tử Long bọn họ không biết đi đã bao lâu nhưng lại cảm giác như vẫn đứng một chỗ, phía trước vẫn là một mảnh bông tuyết trắng xóa, mà quay đầu nhìn lại, cửa vào đã biến mất trong tầm nhìn, nhìn tới nhìn lui, vẫn là một mảnh bông tuyết trắng xóa.
“ Địa phương thật quỷ quái, nơi nơi đều như nhau, nếu như là ta, nhất định đã sớm điên rồi.” Hành trình đơn điệu mà khô khan làm Hoa Nạp Đức bực tức.
“ Đúng vậy, ở đây làm ta cảm giác có một loại cô độc, tịch mịch. Nếu như một người, ở thời gian dài sinh tồn trong hoàn cảnh này, ta nghĩ ta cũng sẽ tinh thần thất thường.” Ngả Tuyết cũng đồng ý lời Hoa Nạp Đức, mở miệng nói.
“ A Đức, chúng ta đi con đường này đúng không?” Tử Long cũng có loại cảm giác này, hắn biết nếu bọn họ không nói gì để phân tán lực chú ý, theo thời gian trôi qua, tinh thần sẽ càng ngày càng khẩn trương, đến cuối cùng sẽ bị thất thường.
“ Không sai, tinh thạch cảm ứng sẽ không sai.” Hoa Nạp Đức nắm chặt tinh thạch trong tay gật đầu nói.
“ Vậy là tốt rồi.” Tử Long nhàn nhạt cười, giảm bớt một chút áp lực gây cho bọn họ. Điều này làm cho Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cảm giác khá hơn.
Nụ cười của Tử Long không tránh được đôi mắt nhạy cảm của Ngả Tuyết, trong lòng nàng thất kinh, tại sao lại như vậy? Một lần mỉm cười nhàn nhạt của hắn mà có thể ảnh hưởng tâm trí của nàng sao?
Nhưng nàng không biết chính là, trong lúc Tử Long mỉm cười, một cỗ sát khí yếu ớt song song bao phủ hai người, chính là sát khí ôn nhu của Tử Long, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng có thể làm cho tâm tình bọn họ tự giác dễ dàng hơn, nhưng cứ như vậy, Tử Long ở trong mắt Ngả Tuyết, lại càng khó suy đoán hơn. Ngả Tuyết cùng Hoa Nạp Đức liếc mắt nhìn nhau, xem ra, Hoa Nạp Đức cũng có cảm thụ đồng dạng.
Hai người không lên tiếng theo sát phía sau Tử Long, lòng mang tâm sự bước đi, chỉ là Ngả Tuyết luôn luôn dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Tử Long.
Đột nhiên, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cảm giác khí tức của Tử Long trong nháy mắt biến hóa, một cỗ lực lượng không gì sánh kịp tràn ra, đó là lực lượng như thế nào? Phá núi nát đá, hủy thiên diệt địa, ở trong lòng hai người xác định có loại cảm giác như vậy, nhưng loại khí thế này vừa phóng đã thu, mà ở phía trước Tử Long cũng trầm mặc xuống, vẫn có vẻ mộc mạc như cũ. Cho dù trong lòng hai người Hoa Nạp Đức có kinh ngạc, nhưng nhìn thấy thân ảnh yên lặng của Tử Long, cũng giống như thần minh lại nhảy lên trong lòng họ, cũng không dám mở miệng nói gì.
Lúc này Tử Long lại cảm thụ được nguyên linh trong cơ thể biến hóa, vừa rồi hắn cảm giác được nguyên linh trong cơ thể không ngừng tuần hoàn chống lại hàn khí, một cỗ khí tức tinh hoa yếu ớt chậm rãi thẩm thấu bên ngoài thân hắn, qua Ám Ảnh Cuồng Sát chuyển hoán, hình thành nguyên linh, dung nhập vào linh hạch trong bụng, mà loại tinh hoa khí tức này đối với Tử Long vô cùng xa lạ, cho nên hắn dùng thần thức điều tra, mới biết được, tinh hoa khí tức xa lạ không ngờ là Băng tinh hoa, thời gian bình thường Tử Long không tiếp xúc được Băng tinh hoa, Tường Vân đại lục ngoại trừ Bắc Phương Tuyết Nguyên, chưa từng rơi tuyết, độ lạnh chưa từng qua mười độ, mà ở địa phương này Băng tinh hoa dị thường dư thừa, cho nên trong lúc Tử Long vận chuyển Ám Ảnh Cuồng Sát, Băng tinh hoa cũng theo đó mà chuyển hóa thành nguyên linh, chỉ là phi thường thong thả.
Loại tình huống này rất bình thường, thế nhưng Tử Long lại cảm giác được linh hạch trong cơ thể chậm rãi giảm nhỏ, tuy rằng cảm giác rất chậm, Tử Long cũng xác định biến hóa như vậy cũng không phải do nguyên linh tiêu hao mà đến, mà là mật độ của linh hạch đang từ từ gia tăng, chỉ là rất yếu ớt mà thôi. Không chỉ như thế, nguyên linh tuần hoàn khắp kinh mạch trong cơ thể dĩ nhiên lại bắt đầu lưu động nơi hình rồng trên ngực, tuần hoàn một lần lại một lần rồi quay về tiến nhập vào linh hạch.
Mà đi ở phía sau, Hoa Nạp Đức cùng Ngả Tuyết cũng càng ngày càng mê hoặc, bởi vì trong mắt bọn họ, cảm giác Tử Long mang đến càng ngày càng hài hòa, phảng phất như từng chút từng chút dung hợp cùng hoàn cảnh chung quanh, khí tức hài hòa cũng làm cho bọn họ nhìn bóng lưng Tử Long ngày càng trầm mê, đó là một loại không vui không lo, không muốn không cầu, trong lòng một mảnh thanh minh, như yên lặng ngủ say, không có bất luận sự vật gì, không có bất luận tiếng động gì, không còn ký ức nào khác.
Trong bất tri bất giác, Tử Long rốt cuộc thấy được một địa phương không tầm thường trong thông đạo, đó là ở phía trước không xa xuất hiện một ngã rẽ bốn mươi lăm độ, Tử Long dừng bước quay đầu lại, đột nhiên bị đụng phải, “ A!” thanh âm một nam một nữ song song vang lên phía sau Tử Long.
“ Hai người các ngươi làm gì? Bước đi sau không nhìn kỹ, nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần như thế?” Tử Long quay đầu lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của hai người hỏi.
Hoa Nạp Đức liếc mắt nhìn Ngả Tuyết, có chút mê man nói: “ Tử Long, vừa rồi ngươi làm sao vậy?”
“ Ta làm sao? Ta thế nào a! Chính là hai người làm sao mới đúng, thấy ta dừng lại còn đụng trúng.” Tử Long không khỏi nghi hoặc nhìn hai người.
“ A! Vừa rồi ta có một loại cảm giác, thật giống như lúc đi vào đại điện nhìn thấy người đứng trên đầu thần long, đã đột nhiên thất thần.” Ngả Tuyết cau mày, nhìn Hoa Nạp Đức trầm giọng nói.
“ Đúng vậy! Ta cũng như vậy, Tử Long, ngươi rốt cuộc là làm cái gì?” Hoa Nạp Đức nhìn Tử Long hiếu kỳ nói.
Tử Long giật mình, âm thầm nghĩ: “ Chẳng lẽ vừa rồi nguyên linh dung hợp Băng tinh hoa nguyên tố, nhưng vì sao gặp phải tình huống này, thần long ấn? Lẽ nào người trên đầu thần long có quan hệ gì sao?” Tử Long nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, trái lại khiến cho hắn ngày càng nghi hoặc.
Liếc mắt nhìn Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết, đều đang chăm chú theo dõi hắn, đang chờ hắn trả lời, Tử Long cười khổ một chút nói: “ Ta có thể làm gì, xem là hai người còn chưa hoàn toàn giải thoát khỏi trận pháp kia đó!”
Ngả Tuyết như có thâm ý nhìn thoáng qua Tử Long, ngược lại nhẹ giọng nói: “ Có thể là như vậy!”
Hoa Nạp Đức cũng trầm tư, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Tử Long, ngươi dừng lại làm gì, sao không đi nữa?”
“ Chúng ta hình như đi lâu lắm rồi! Phía trước có ngã rẽ, không bằng chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!” Tử Long thở dài một hơi nói.
“ Chúng ta đi quá lâu, ta cảm thấy như đã vài ngày vậy, nếu ngươi không nói, ta không cảm giác mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi!” Hoa Nạp Đức lấy ra Hỏa tinh hoa linh tố thạch chà xát trong tay nói.
Kỳ thật Tử Long căn bản không cần nghỉ ngơi, nguyên linh trong cơ thể không ngừng vận chuyển, đã làm hắn không còn cảm giác uể oải, mà Băng tinh hoa chuyển hoán thành nguyên linh, càng làm cho Tử Long tinh thần gấp trăm lần, nhưng Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết thì khác, bọn họ đều là khống tố sư, thể lực vốn kém, ở khoảng thời gian này, cũng không biết đã đi bao lâu, thể lực đã tiêu hao nhiều, lại bất tri bất giác mơ hồ đi theo Tử Long, lúc này hai người tỉnh táo lại, đã là uể oải không chịu nổi.
Ba người nghỉ ngơi một hồi, ăn một ít đồ ăn lại uống nước, Hoa Nạp Đức bởi vì sốt ruột cứu người, cũng không nghỉ ngơi lâu, ba người lại đi tiếp. Qua ngã rẽ phía trước, sau mấy tiếng đồng hồ, ba người rốt cuộc đi tới tận cùng thông đạo.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 2 : NGỰ THÚ SƯ THẦN BÍ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Bất đồng với những gì ba người nhìn thấy chính là, đầu cùng của thông đạo là một tòa thạch thất hoàn toàn do thông đạo cấu thành, chỉ là nham thạch lại tản ra hàn khí dày đặc. Trong thạch thất có đầy đủ bàn đá ghế đá, trên thạch bích trơn tuột không hề có vết tích điêu khắc gì, ở giữa thạch thất có một cánh cửa đá có thể cho hai người cùng đi qua, ngay cửa có hai tượng đá uy nghiêm đứng thẳng hai bên.
Nhưng ngay thời gian bước chân bọn họ vừa bước lên thạch thất, hai tượng đá bỗng nhiên động lên, nham thạch cứng rắn từ dưới bắt đầu chậm rãi bóc ra, hiện tại hiện ra hai khuôn mặt, ngay địa phương hai tượng đá đứng xuất hiện hai võ giả thân mặc khôi giáp, biểu tình hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Tử Long không chớp mắt.
Tử Long chớp mắt, trong lòng âm thầm tự nhủ, thoạt nhìn hai người kia khẳng định là người thủ hộ ở đây, đối với những người xông vào nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ là không biết sức chiến đấu của họ ra sao, ra tay trước vẫn là tốt hơn.
Nghĩ đến đây Tử Long nháy mắt ra hiệu với Hoa Nạp Đức cùng Ngả Tuyết, ý bảo bọn họ lập tức rat ay, hai người hiểu ý gật đầu, sau đó liền làm ra những thủ thế liên tiếp, chỉ thấy trước người Ngả Tuyết một Thủy tinh hoa binh sĩ chậm rãi xuất hiện, chỉ là chuyện không tưởng được lại xảy ra, sau khi Thủy tinh hoa binh sĩ xuất hiện lại bởi vì độ lạnh quá cao, bắt đầu chậm rãi kết thành bông tuyết, cuối cùng lại hình thành một tòa băng tượng, Ngả Tuyết bất đắc dĩ nhìn Tử Long trong mắt như muốn nói: “ Thoạt nhìn, nó không động đậy được rồi.”
Hoa Nạp Đức cười khổ, nhún vai nói với Tử Long: “ Cũng là ngươi lên đi, ta cũng không được.”
Mà lúc này hai tượng đá biến thành người thủ hộ đã bắt đầu động, hai người bàn tay trần, hướng ba người Tử Long xông tới: “ Oanh” một tiếng, Thủy tinh hoa binh sĩ biến thành tượng băng đã bị đánh trúng nát bấy, khối băng hình thành cũng thuận thế bay về phía ba người Tử Long, Hoa Nạp Đức rất nhanh vì ba người thi triển tinh hoa bình tế, khối băng đánh vào bình tế hình thành từng đạo sóng gợn.
Tử Long đưa tay chụp lấy hai phiến băng, rót nguyên linh vào, bàn tay nổi lên lam quang lấp lánh, tay phải vung lên, khối băng lóe ra quang mang trong suốt nhanh chóng hướng hai người thủ hộ phóng đi, người thủ hộ song quyền cùng xuất hiện, vừa lúc bắn trúng khối băng, trên bàn tay hình thành băng phấn phóng bay, đã có một đạo nguyên linh làm người ta khó thể cảm nhận ra tiến nhập vào trong cơ thể hai người thủ hộ.
Trong giây lát, Tử Long nhanh chóng hướng hai người thủ hộ phóng tới, tay trái tản ra quang mang nhàn nhạt, “ Phá Không Chưởng” mang theo tiếng xé gió chói tai đánh úp về phía hai người thủ hộ, nhưng bọn họ cũng không phải dễ dàng đối phó, nhìn thấy uy thế hung mãnh của Tử Long, cũng không vội chống đối, lại cấp tốc hướng bên cạnh né qua, khó khăn lắm mới tránh thoát một chưởng của Tử Long, nhưng người thủ hộ phía sau lưng hắn lại không được may mắn, người phía trước tránh thoát một chưởng thì cũng đem thân hình đồng bạn bại lộ dưới chưởng của Tử Long, chỉ nghe “ bình” một tiếng, Phá Không Chưởng bổ vào trên đầu người phía sau, chỉ thấy thân thể người kia từ trên xuống dưới bắt đầu xuất hiện vết rách thật rõ ràng, ngay sau đó vết rách từ từ khuếch tán, cuối cùng người nọ hóa thành một tượng đá ầm ầm ngã xuống đất, những phiến đá bị nghiền nát rơi lả tả khắp nơi.
Tử Long không đợi người thủ hộ còn lại kịp phản ứng, trở tay bổ tới, bổ thẳng tới ngực hắn, nguyên linh cấp tốc chạy ào vào trong cơ thể người nọ, nhưng làm cho ngoài ý muốn chính là, người kia vẫn đứng yên, không có bất luận phản ứng gì, cũng không nhìn thấy bất cứ động tác nào.
“ Lão đại, được chưa a, còn dùng thêm chiêu thức đánh hắn làm gì, ngươi xem hắn hiện tại chưa từng phản ứng.” Hoa Nạp Đức chỉ vào người thủ hộ lớn tiếng nói với Tử Long.
Tử Long chắp tay đứng, đưa lưng về phía người thủ hộ, chỉ là cười cười, không nói gì thêm, đột nhiên, người thủ hộ chợt động, hai chân mạnh mẽ hướng Tử Long nhảy tới, chân trái đá ngang người Tử Long.
“ Cẩn thận a!” Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết nhìn thấy Tử Long không chú ý không khỏi lo lắng hô to.
Nhưng tràng diện đẫm máu mà hai người dự liệu cũng không có phát sinh, chỉ thấy trong tích tắc người thủ hộ tiếp cận cơ thể Tử Long, đột nhiên dừng lại, thân thể bắt đầu xuất hiện từng vết tích rạn nứt, tùy theo “ oanh” một tiếng, lại một đống đá vụn rơi lả tả, Tử Long nhìn hai người đang lo lắng cho mình, nhún vai, vượt qua đống đá vụn xoay người hướng cửa đá đi đến.
Hoa Nạp Đức thở ra một hơi, cũng đi theo sau Tử Long, chỉ là Ngả Tuyết nhìn theo bóng lưng Tử Long, phảng phất như một loại cảm giác kỳ dị mà hoảng hốt đang nổi lên từng chút một trong lòng, vừa rồi vì sao lại lo lắng cho hắn? Nghĩ đến đây trong tim chợt rung động, thân ảnh quê mùa mà mộc mạc đột nhiên trở nên thập phần thân thiết, đôi mắt thâm thúy, thân hình cao to không ngừng thoáng hiện trong đầu, đây là một loại tình cảm ấm áp như thế nào a?
Ba người tiếp tục đi tới, nhưng không có chú ý tới hai đạo gió xoáy nhỏ bé ở ngay hai bên cửa đá chậm rãi hình thành, chỉ thấy người thủ hộ bị Tử Long đánh nát thành đống đá vụn, bắt đầu từng khối hướng trung tâm gió xoáy bay đi, dần dần từ đầu cho đến chân lại hình thành hai tượng đá, giống y như lúc ban đầu, phảng phất không hề động qua, sừng sững như trước.
Xuất hiện dị động như vậy, Tử Long nhanh chóng lôi kéo Hoa Nạp Đức nhảy đến trước người Ngả Tuyết, nhìn tượng đá biến hóa, Tử Long phát hiện có cỗ lực lượng thật lớn ở trong tượng đá đang hình thành, theo tượng đá dần dần hoàn chỉnh, cỗ lực lượng này cũng chậm rãi cường đại, Tử Long chau mày: “ Cỗ lực lượng này thật bá đạo!”
Nhưng tương đối may mắn chính là, hai tòa tượng đá sau khi hình thành cũng không nhúc nhích, Tử Long thở phào một cái, nếu như hai tòa tượng đá lại sống lại, thì mạng nhỏ của bọn họ khả năng sẽ biến mất ở chỗ này, nhưng Tử Long vẫn tự tin ít nhất mình vẫn đủ khả năng yểm hộ Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết an toàn rời khỏi đây.
“ Chúng ta đi thôi!” Tử Long không quay đầu lại, nhàn nhạt nói liền hướng cửa đá đi đến, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cũng không nói chuyện, không biết vì sao, trong lòng hai người loáng thoáng cảm giác được có chút sai lầm, nhưng cũng không biết sai ở đâu, nên đi theo Tử Long tới trước cửa đá, Tử Long vươn tay đẩy ra cửa đá, cửa đá ma xát với mặt đất rin rít kêu lên, một thềm đá đi lần xuống bên dưới xuất hiện ngay trước mặt ba người, Tử Long không chút do dự đi xuống dưới, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết đương nhiên đi theo ngay sau đó.
Thềm đá đưa ba người đi xuống phía dưới, trong lòng Tử Long tính toán đại khái đi xuống hơn mười thước, rốt cuộc đã đi tới tận cùng. Hiện ra trước mắt ba người là một thạch thất chừng hơn trăm thước vuông, cùng một cỡ như đại điện nhìn thấy lúc vừa tiến nhập sơn môn, vẫn là bảy cây trụ chống đỡ thạch thất thật lớn. Khác với đại điện chính là, trong thạch thất tràn ngập khí tức ấm áp, làm ai cũng nghĩ không ra, ở Bắc Phương Tuyết Nguyên băng lãnh thần bí bên trong, lại tồn tại một địa phương ấm áp như xuân.
Đang lúc ba người nhìn bốn phía chung quanh, một thanh âm có vẻ hưng phấn trầm thấp lại không thể phân biệt là nam hay nữ quanh quẩn bên trong thạch thất: “ Hoan nghênh các ngươi đi tới thế giới băng tuyết, nguyện các ngươi chơi đùa hài lòng, các bằng hữu của ta.”
Theo thanh âm phát ra, một tiếng huýt gió cao vút trống rỗng vang lên, làm thạch thất hơi chấn động. Ở giữa thạch thất chậm rãi hiện ra hai quái thú, hai quái thú này có tướng mạo giống Tuyết Sư Thú, nhưng toàn thân lại có màu sắc như lửa đỏ, tản ra khí tức hỏa diễm ngùn ngụt. Sau khi hai quái thú xuất hiện, độ ấm trong thạch thất rõ ràng tăng lên, Tử Long suy nghĩ nhìn hai quái thú có hỏa thuộc tính làm thế nào lại có thể sinh tồn bên trong tuyết sơn băng lãnh.
“ Hỏa Diễm Sư Tử!” Hoa Nạp Đức nhìn chằm chằm hai quái thú không khỏi kinh hô.
“ A Đức, ngươi gặp qua quái thú này rồi?” Tử Long liếc mắt hỏi Hoa Nạp Đức.
“ Không có gặp qua, chỉ là nhìn thấy trong sách, loại quái thú này sinh ra đã hàm chứa Hỏa tinh hoa rất lớn, là hành gia khống hỏa, hơn nữa bẩm sinh là vương cấp thú, có người nói loại quái thú này chỉ xuất hiện ở mấy ngàn năm trước trên đại lục, sau này cũng không còn tin tức gì, cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.” Hoa Nạp Đức chăm chú nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Sư Tử không dám thả lỏng cảnh giác nói.
“ Vị bằng hữu này, ngươi rất thông minh, chỉ cần các ngươi đánh thắng đồng bọn của ta sẽ nhìn thấy ta, mà vị tiểu công chúa nũng nịu kia ta cũng sẽ trả lại cho các ngươi, nhưng ta thật sự có điểm luyến tiếc, ha ha! Đã lâu không ai chơi với ta rồi, ta đã chờ các ngươi quá lâu, nỗ lực lên, các bằng hữu.” Thanh âm kia lại mang theo tâm tình vui vẻ vang lên.
“ Ngươi làm gì công chúa?” Ngả Tuyết có chút phẫn nộ, thần thức nhìn quanh bốn phía không hề phát hiện ra thanh âm thần bí rốt cuộc xuất hiện ở địa phương nào.
“ Tiểu thư mỹ lệ, ngươi yên tâm, tiểu công chúa vẫn tốt, chỉ cần các ngươi chơi với ta vui vẻ, các ngươi nhất định sẽ gặp được nàng, nhưng các ngươi cần phải cẩn thận, tính tình đồng bọn của ta có điểm không tốt, a ha…Chúng ta hiện tại bắt đầu đi!” Thanh âm kia vừa cười vừa nói.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 3 : BÍ MẬT CỦA A ĐỨC
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Theo thanh âm kết thúc, hai Hỏa Diễm Sư Tử song song phát sinh một tiếng gầm cao vút, rất nhanh đi tới trước mặt ba người, Tử Long nhất thời cảm giác được một cỗ nóng cháy đập vào mặt mà đến, phải vận nguyên linh chống lại, mà Ngả Tuyết và Hoa Nạp Đức thì không được như vậy, không hẹn mà cùng lui nhanh về phía sau mấy bước mới thấy đỡ hơn một chút.
Mà lúc này trong lòng Ngả Tuyết đang tìm cách, đẳng cấp của loài thú mặc dù phân chia cùng nhân loại không khác biệt mấy, nhưng về trí tuệ sợ rằng không bằng một phần nhỏ trong ngàn vạn lần của loài người, trong tranh đấu cũng chỉ xuất phát từ bản năng chiến đấu, căn bản sẽ không suy nghĩ gì, nhưng cho dù như vậy trên thực lực có sự chênh lệch có ảnh hưởng rất lớn, nàng tuy rằng là thứ vương cấp bậc, thế nhưng Thủy thuộc tính tinh hoa của nàng là khắc tinh của hỏa, hơn nữa kỹ xảo khống chế cũng rất tốt, đối phó một con Hỏa Diễm Sư Tử hẳn là có thể chống đối một trận. Tử Long thoạt nhìn cũng tựa nhất lưu cấp bậc, Hỏa Diễm Sư Tử căn bản có thể uy hiếp, mà Hoa Nạp Đức thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu thực lực, chỉ là mơ hồ cảm giác được một điểm hỏa tinh hoa mà thôi, đại khái cũng chỉ có cấp bậc nhất lưu, nếu như chỉ có như vậy, ba người bọn họ khả năng sẽ thất bại ở chỗ này, ngay cả tính mạng cũng đều mất.
Ngả Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai bên trái phải trực tiếp hướng về phía trước, trong lòng âm thầm quyết định, nếu như thực sự có nguy hiểm, có thể cũng chỉ đành làm như vậy.
Sắc mặt Hoa Nạp Đức trầm thấp, cắn răng nắm chặt nắm tay, phảng phất như trong lòng đang đau khổ tranh đấu điều gì, Tử Long đồng dạng nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Sư Tử trước mắt không nói lời nào, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Nạp Đức, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, có thể, cần phải dùng thực lực mới có thể qua được cửa này.
Ba người đều lòng mang tâm sự đứng nơi đó, đề phòng nhìn Hỏa Diễm Sư Tử chằm chằm, chỉ nghe một tiếng gầm lên điên cuồng, hai luồng hỏa diễm rất nhanh từ hai hướng thẳng tới Tử Long đang đứng gần nhất đánh tới. Sóng nhiệt kéo đến, hai mắt Tử Long híp lại, tỉ mỉ nhìn chăm chú mỗi một động tác của hai hỏa diễm quái thú, mà lúc này hắn đột nhiên cảm giác được ở phía sau có gió mát thổi qua, chỉ thấy hai quả bóng nước phân biệt bay về phía hai Hỏa Diễm Sư Tử, nhưng làm thất vọng chính là không đợi hai quả bóng nước đến gần, đã hóa thành hơi nước bốc lên tan mất.
Tử Long quay đầu lại nhìn, nhìn Ngả Tuyết hai tay còn đang lơ lửng giữa không trung mà mỉm cười cảm kích, thân hình nhoáng lên, mãnh liệt nhảy về phía trước, mà lúc này Hỏa Diễm Sư Tử cũng đã rớt xuống vị trí hắn vừa mới đứng vừa rồi. Một trận khói bụi mịt mù bay lên, phiến đá cứng rắn bị Hỏa Diễm Sư Tử dẫm trúng nát bấy, Tử Long ở giữa không trung phất tay nắm một nắm đá vụn, rót nguyên linh, thân thể ở giữa không trung hoành chuyển một vòng, vô số đá vụn trực tiếp đảo về, giống như mưa đá bay về phía Hỏa Diễm Sư Tử.
Ma hai Hỏa Diễm quái thú hơi ngẩng đầu, mãnh rống một tiếng, hỏa diễm toàn thân nhất thời trướng lên, đá vụn cũng giống như bóng nước của Ngả Tuyết, còn chưa chạm vào thân thể quái thú thì đã bốc cháy lên, nguyên linh Tử Long rót vào cũng bị đốt cháy rụi.
Tử Long nhẹ nhàng rơi xuống trước người Hoa Nạp Đức, nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, thoạt nhìn vương cấp hỏa diễm thú thật sự là khó đối phó. Hắn sửa sang lại cái mũ trên đầu, nguyên linh quanh thân không ngừng tuần hoàn.
Hoa Nạp Đức đứng phía sau hắn, vẫn cau mày, hình như trong lòng đang giằng co dữ dội, hai nắm tay nắm chặt đến trắng bệch, một loại tinh hoa nguyên tố thần mật từ khắp bốn phía từ từ sinh động đứng lên.
Đúng lúc này, hai Hỏa Diễm Sư Tử lại một lần nữa hướng Tử Long nhào tới, Tử Long hai tay nắm chặt, hai chân hơi nhún, nhắm mắt lại hít thật sâu một ngụm không khí nóng cháy, do dự một chút, vừa định toàn lực xuất kích, đã thấy hai đạo hắc quang thoáng hiện, từ bên cạnh hắn thoáng qua, đánh thẳng vào hai Hỏa Diễm Sư Tử, vừa lúc trúng ngay mục tiêu hai quái thú, bộ vị bị bắn trúng làm hỏa diễm nhất thời tối sầm lại, nhưng cũng chưa tạo thành thương thế trí mạng. Chỉ một kích này, Hỏa Diễm Sư Tử không ngờ lại dừng lại công kích, phảng phất như e ngại cái gì, kinh ngạc đứng yên nơi đó.
Tử Long nghiêng người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Nạp Đức, một đạo tinh hoa bình tế màu đen đang bao phủ toàn thân hắn, bên ngoài bình tế tản ra từng trận hắc quang, hai tay hắn mở ra, hai đạo hỏa diễm màu đen chợt lóe toát ra, lúc này Hoa Nạp Đức giống như bị đêm tối bao trùm, dù là ánh sáng trong thạch thất rực sáng như ban ngày, cũng chiếu không được thân thể hắn, có vẻ âm u vô cùng.
“ Di? Không ngờ là Ám Dạ tinh hoa, thật không ngờ, trên thế giới này không ngờ còn có người có khả năng khống chế Ám Dạ tinh hoa nguyên tố, hắc hắc, thực sự là càng ngày đùa càng vui.” Thanh âm thần bí lại lần nữa vang lên.
Tử Long và Ngả Tuyết kinh ngạc nhìn Hoa Nạp Đức, bọn họ chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của Ám Dạ tinh hoa, càng thật không ngờ Hoa Nạp Đức lại có thể khống chế Ám Dạ tinh hoa, hôm nay khống tố sư trên Tường Vân đại lục đã rất ít, tu luyện khống tố thuật không chỉ xem thiên phú, còn có thể xem có thể cảm thụ được thuộc tính tinh hoa nào trong đó hay không, còn phải dùng thời gian dài minh tưởng và rèn đúc tinh thần lực, nhưng phải cần đại lượng tiền tài để mua linh tố thạch, để có thể khống chế tinh hoa nguyên tố tốt hơn, cho nên đại đa số khống tố sư đều phải là kẻ có tiền hoặc là quý tộc.
Mà tinh hoa nguyên tố cũng có vài loại, đại đa số là hỏa, thủy, thổ, mộc, phong…nhưng nguyên tố phổ biến, mà có người nói có một ít tinh hoa nguyên tố thần bí đã được loài người nắm giữ, thế nhưng chuyện này đều rất ít ghi lại, cho nên cũng từ từ bị người bỏ qua. Nhưng nguyên tố càng thần bí thì càng khó thể nắm trong tay, mà hôm nay Hoa Nạp Đức có thể sử dụng ám tinh hoa nguyên tố thì không có người nào biết, nên có thể nghĩ được uy lực của Ám Dạ tinh hoa nguyên tố là như thế nào.
Hoa Nạp Đức bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Tử Long và Ngả Tuyết giải thích: “ Chuyện khác sau này hãy nói, hiện tại chính yếu là đánh bại hai con Hỏa Diễm quái thú này.”
Tử Long mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm, mà Ngả Tuyết như có đăm chiêu suy nghĩ, cũng không có nói.
Lúc này Hỏa Diễm sư tử cũng khôi phục lại, quái thú vẫn là quái thú, xuất phát từ bản năng chiến đấu, chúng nó cũng không hề e ngại, cho dù đối mặt với Ám Dạ tinh hoa cũng là như nhau, hai luồng lửa nóng từ hai quái thú phun ra, thẳng tới Tử Long va Hoa Nạp Đức, có thể bởi vì trên người Ngả Tuyết tản ra Thủy tinh hoa nguyên tố, cho nên chúng nó cũng không chủ động công kích Ngả Tuyết.
Tử Long chợt lóe, hỏa diễm lướt qua sát bên người, Hoa Nạp Đức hai mắt trừng lớn, một đạo bóng đen bay ra, tiếp đón luồng hỏa diễm “ Bình” một tiếng, hỏa diễm hóa thành một chút ánh huỳnh quang, theo gió phiêu tán.
Hoa Nạp Đức hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “ Đến đây đi, cho ngươi chứng kiến một chút uy lực của Ám Dạ tinh hoa – Hủy Diệt.”
Đang khi nói chuyện, thân thể Hoa Nạp Đức khắp chung quanh nổi lên một tầng hắc sắc vụ khí, theo tay hắn vụ khí ngày càng đậm hơn, cuối cùng hoàn toàn bao phủ hắn, nhìn không thấy chút thân ảnh, một lúc sau, hắc vụ như vật còn sống bay khỏi thân thể Hoa Nạp Đức, trực tiếp phóng thẳng tới hai Hỏa Diễm sư tử.
Mà hai Hỏa Diễm sư tử không biết vì sao, không ngờ như sợ hãi đứng yên nơi đó không làm ra bất cứ động tác gì, chỉ là kinh ngạc nhìn chằm chằm vụ khí bay tới, hỏa diễm trên người lúc sáng lúc tối, như tiểu động vật lạnh run, hoàn toàn không còn hình dạng kiêu ngạo uy mãnh như vừa rồi.
Hắc giao phi tới, nhẹ nhàng bao bọc hai Hỏa Diễm Sư Tử, nhất thời một cỗ khí tức huyết tinh truyền tới, trong chớp mắt hắc sắc vụ khí cũng đã nuốt sống hai Hỏa Diễm sư tử, không một chút thanh âm, chỉ còn là sương khói một mảnh.
Không khí đậm vẻ tử tịch, Tử Long và Ngả Tuyết như ngừng thở nhìn hắc vụ đang dần dần tán đi, lưu lại, chỉ còn là hai bộ xương trắng, lẳng lặng đứng đó, nhưng không bởi vì mất đi huyết nhục mà tán ra.
Cảnh tượng quỷ dị kinh khủng làm Ngả Tuyết rùng mình, Tử Long cũng đồng cảm, chỉ là hắn không có chú ý tới, có một tia hắc vụ, trong lơ đãng chui vào trong cơ thể hắn, hắn nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn, nhìn thoáng qua Hoa Nạp Đức đang đứng yên, có một loại cảm giác khó hiểu nói không nên lời, hình như ở trên người A Đức không còn một tia hơi thở của nhân loại, hắc sắc quang mang bao quanh người hắn, giống như là tử thần.
Chỉ chốc lát, thân hình Hoa Nạp Đức lảo đảo, khí tức hắc sắc thoáng qua tiêu thất, hiện ra sắc mặt tái nhợt của hắn, cùng thân thể đang lảo đảo. Tử Long nhíu mày, thân hình chợt lóe, bị bám một trận cuồng phong, đã bay tới bên cạnh Hoa Nạp Đức đỡ lấy hắn.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 4 : TRIỆU HOÁN THUẬT THẦN KỲ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Hoa Nạp Đức ngẩng đầu nhìn Tử Long cười cười, trong ánh mắt toát ra sự buồn bã khó thể nói rõ, Tử Long chỉ cảm thấy thân thể Hoa Nạp Đức trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, A Đức đã hôn mê đi, Tử Long vội dùng thần thức điều tra, không có vấn đề gì lớn, lúc này mới thở nhẹ một hơi. Hắn vội vã nhìn về phía Ngả Tuyết, mà Ngả Tuyết cũng vừa tỉnh táo lại trong cảnh tượng quỷ dị, đi tới bên cạnh Hoa Nạp Đức chuẩn bị sử dụng thuật trị liệu.
Nhưng đúng lúc này, thạch thất thật lớn bắt đầu run lên, mặt tường ngay trước mặt ba người chậm rãi ly khai mặt đất hướng về phía trước thăng lên, tùy theo mà đến chính là một cỗ khí thế cường đại đem ba người bao phủ, loại khí thế này như mãnh hổ nuốt núi, như liệp ưng chụp mồi, hung mãnh như vậy, làm cho nhất thời cảm giác như có ngọn núi nhỏ đang chậm rãi đè xuống, làm cho không thở nổi.
Tử Long đem thần thức phóng ra ngoài, song song bao trùm Ngả Tuyết và Hoa Nạp Đức, nhất thời toàn thân ba người hoãn lại, dễ dàng không ít. Theo toàn bộ mặt tường bay lên đến đỉnh, toàn bộ diện tích thạch thất lập tức mở rộng gấp đôi, ở trước mặt bọn họ hiện tại, vẫn là trang trí đơn giản như trước, chỉ là ở đầu thạch thất, một tòa đài cao đặt một chiếc ghế đá, một người vững vàng ngồi ở bên trên.
Tử Long và Ngả Tuyết cùng sửng sốt, bên trên không ngờ chỉ là một nữ lang nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, toàn thân mặc y phục màu lam, thân thể kiều diễm động lòng người, dung mạo cũng không hề kém với Ngả Tuyết, chỉ là trên gương mặt nàng vẫn mang theo tia mỉm cười, đó là một loại tươi cười làm cho người ta vĩnh viễn khó quên, như dương quang mùa xuân ấm áp, như gió nhẹ phất qua khuôn mặt.
Ánh mắt của nàng đảo qua Tử Long, Hoa Nạp Đức, khi nàng nhìn thấy Ngả Tuyết, đã có một tia linh quang hiện lên, như nhìn thấy con mồi nhìn Ngả Tuyết từ trên xuống dưới, vẻ cười trên mặt càng thêm nồng đậm.
Hoan nghênh các ngươi, ta là Tư Cách Lặc Nhĩ, nữ lang mỹ lệ, nói cho tỷ tỷ, ngươi tên là gì?” Tư Cách Lặc Nhĩ mỉm cười nhìn chằm chằm Ngả Tuyết chậm rãi nói.
“ Hừ! Theo như lời ngươi, chúng ta đã đánh bại Hỏa Diễm Sư Tử, thỉnh thực hiện lời hứa của ngươi, mau thả công chúa.” Sắc mặt Ngả Tuyết trong trẻo lạnh lùng, nói thẳng.
“ Ha ha, có cá tính, ta thích, ta không phải nói phải chơi cho ta hài lòng sao? Nếu như, tiểu thư mỹ lệ ngươi nguyện ý thay thế vị công chúa xinh đẹp, thì ta có thể suy nghĩ một chút.” Tư Cách Lặc Nhĩ cười dùng tay phải nhẹ vuốt chiếc cằm tinh mỹ, nếu như nàng ta là một nam nhân, Tử Long nhất định cho rằng, đây là một sắc lang không hơn không kém.
Tử Long nhìn Ngả Tuyết đang cắn răng lạnh lùng nhìn nàng ta không nói gì, mà ánh mắt Tư Cách Lặc Nhĩ lại không ngừng đánh giá Ngả Tuyết từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lóe ra quang mang tham lam. Trong lòng Tử Long muốn bật cười, nguyên lai nàng ta có loại ham thích này, thoạt nhìn muốn cô ta thả công chúa, khả năng có điểm trắc trở.
“ Thế nào, tiểu mỹ nhân của ta, vóc người của ngươi thật là đẹp, ta nghĩ nhất định so với tiểu công chúa sờ vào còn tuyệt hơn, ha ha.” Tư Cách Lặc Nhĩ chậm rãi đứng lên hướng Ngả Tuyết đi tới.
Ngả Tuyết chưa từng gặp qua kiểu này, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm gì mới đúng, gương mặt nàng ửng đỏ, mất đi biểu tình băng lãnh ngày xưa, nhìn qua càng xinh đẹp, làm cho Tư Cách Lặc Nhĩ càng tươi cười sáng lạn.
Ngả Tuyết lui một bước, tay phải vung lên, một đạo thủy quang thoáng hiện, trực tiếp bay thẳng tới Tư Cách Lặc Nhĩ đã bước xuống đài, mà Tư Cách Lặc Nhĩ lại mỉm cười đứng thẳng bất động, phảng phất như không hề quan tâm. Chỉ thấy thủy quang phi tới trước người nàng ta một thước thì đột nhiên bất động, dường như đụng vào một vách tường vô hình, thủy quang rơi xuống đất, làm cho ngoài ý muốn chính là, rơi xuống mặt đất đã hóa thành băng phấn.
Ngả Tuyết sửng sốt, đây là vì sao, như thế nào Thủy Linh Ba lại mất đi hiệu lực, còn có người có thể phá giải dễ dàng như vậy, tất cả đều làm cho nàng không cách lý giải, nàng nhớ kỹ lúc trước nàng vô ý dùng chiêu Thủy Linh Ba, kết quả, toàn bộ vùng sân tựa như bị đánh vỡ toàn bộ sụp xuống, từ ngày đó nàng cũng không dùng Thủy Linh Ba lần nào nữa. Nhưng lúc này, dù nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu được, nàng vốn tin tưởng chiêu thức này rất mạnh nhưng bây giờ lại không có tác dụng nào.
“ Ngả Tuyết, trước tiên để a Đức khôi phục ý thức mới quan trọng hơn, bình tĩnh a.” Tử Long đỡ Hoa Nạp Đức nhìn chằm chằm Tư Cách Lặc Nhĩ như suy nghĩ, sau đó nói với Ngả Tuyết.
Ngả Tuyết nghe vậy gật đầu, một đạo thủy quang lướt lên người Hoa Nạp Đức, Tử Long có thể cảm giác được trong thủy quang tản ra sinh mệnh khí tức cường liệt, điều này không khỏi làm cho mắt hắn sáng ngời, trong đầu hiện lên một đạo quang mang. Rất nhanh Hoa Nạp Đức liền có phản ứng, hắn đã tỉnh lại, chỉ còn có chút ít suy yếu mà thôi.
“ Tiểu thư mỹ lệ, nguyên lai ngươi kêu Ngả Tuyết, a! Một cái tên êm tai mỹ lệ, thực sự làm cho người ta say sưa, ngươi muốn cứu vị tiểu công chúa xinh đẹp kia sao? Vậy ngươi phải làm cho tỷ tỷ hài lòng a, thời gian tắm còn chưa tới, không nên phóng nước ra lung tung mới tốt, ha ha…” Tư Cách Lặc Nhĩ uốn éo dáng người quyến rũ cười nói với Ngả Tuyết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngả Tuyết đỏ lên, cũng không biết nên phản bác điều gì, chỉ là tức giận đến hô hấp dồn dập, nắm tay nắm chặt, nếu không phải đã biết có công kích cũng vô ích, đã sớm cuồng oanh loạn tạc thẳng đi.
“ Là ngươi bắt đi muội muội ta, ngươi làm gì nàng, mau thả nàng ra.” Vừa tỉnh lại vẻ mặt Hoa Nạp Đức đột nhiên hung hăng tức giận nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ nói.
Tử Long giật mình, quay đầu nhìn Hoa Nạp Đức, bừng tỉnh hiểu ra: “ Thì ra là thế!”
“ Nga? Vương tử điện hạ, nguyên lai là ngươi đến tìm muội muội, ha ha, nhưng loại tình huống này, ngươi có thể cứu ra muội muội hay sao?” Tư Cách Lặc Nhĩ hứng thú nhìn Hoa Nạp Đức nói.
“ Hừ! Ngươi vui vẻ quá sớm rồi đó!” Hoa Nạp Đức hừ lạnh một tiếng, theo thanh âm hắn cất lên, chuyện tình thần quái xảy ra, hai bộ xương Hỏa Diễm Sư Tử vừa đứng ngay giữa thạch thất đột nhiên cử động, “ oanh” một tiếng toàn thân tản mát ra một cỗ hắc sắc hỏa diễm mãnh liệt, một loại cảm giác kinh khủng làm kẻ khác không rét mà run lan tràn từng góc trong thạch thất, phảng phất tiếng gầm rú truyền đến từ địa ngục, làm cho người ta kinh hãi.
“ Ha ha, tiểu đệ sao lại nóng ruột như thế vậy? Tỷ tỷ còn chưa có nói sẽ không tha cho tiểu công chúa, ngươi thật nhẫn tâm hạ thủ với tỷ tỷ sao?” Tư Cách Lặc Nhĩ cười duyên nhìn Hoa Nạp Đức nói.
“ Lời lôi thôi không cần nói, ngươi mau thả muội muội ta!” Hoa Nạp Đức không có vẻ mặt vui cười như trước, vẻ mặt âm trầm mà lờ mờ làm Tử Long cảm giác được có chút xa lạ.
“ Đã lâu không ai nói chuyện với ta như thế, tiểu đệ đệ ngươi thật sự rất ý tứ, vậy nhường cho tỷ tỷ nhìn thấy sự lợi hại của Ám Dạ khống tố sư đi!” Tư Cách Lặc Nhĩ cũng không vì sự vô lý của Hoa Nạp Đức mà cảm thấy tức giận, vẻ tươi cười trên mặt vẫn còn ngọt ngào đến cực điểm.
Theo lời nói tràn ngập từ tính khuếch tán trong thạch thất, tay trái Tư Cách Lặc Nhĩ xuất ra một đoản trượng có hai đầu khảm một hỏa hồng một băng lam linh tố thạch, lam quang khởi lên, theo tay phải làm ra một loạt động tác phức tạp, thanh âm cao vút vang vọng cả gian thạch thất: “ Với tên ta Tư Cách Lặc Nhĩ triệu hoán bằng hữu trung thành nhất của ta, cánh cửa dị giới mở rộng cho ngươi, không gian ràng buộc giải trừ cho ngươi, đến đây đi! Bằng hữu của ta – Băng Phượng Hoàng.”
Đột nhiên độ ấm trong thạch thất toàn bộ giảm xuống, ở trước mặt nàng dần hiện ra một lỗ ống kính hình tròn, bên trong ống kính thoáng hiện những phù văn phức tạp mà xa lạ lúc sáng lúc tối, chậm rãi hiện ra một đầu chim, một chút một chút hướng phía trước hiện ra, chỉ chốc lát, toàn bộ thân thể xuất hiện ngay giữa khoảng không, một con chim to toàn thân màu lam nâng chiếc đuôi dài mỹ lệ không gì sánh được ở giữa không trung vỗ cánh bay lượn.
“ Băng Phượng Hoàng! Triệu hoán thuật!” Ngả Tuyết trừng mắt nhìn sinh vật kia kinh hô.
Tử Long đẩy kính mắt trên mũi, nhìn kỹ sinh vật mỹ lệ mà thần kỳ trước mắt, trong lòng âm thầm tính toán: “ Thoạt nhìn thứ thời thượng cổ cũng không phải hoàn toàn trống rỗng mà tưởng tượng, quả thật có loại sinh vật phượng hoàng này, ghi chép về thượng cổ thời đại đại thể đều là hỏa phượng, nữ nhân này không ngờ có thể dùng triệu hoán thuật gọi ra một con Băng Phượng Hoàng, “ trò chơi” lần này thực sự là càng ngày càng có ý tứ nga.”
Hoa Nạp Đức hừ lạnh một tiếng, hai tay cực nhanh đánh ra mấy động tác, hai bộ xương sư tử phát ra hỏa quang màu đen phảng phất như nhận được chỉ thị, thả người nhảy lên, nhanh chóng nhằm Băng Phượng Hoàng đang bay giữa không trung đánh tới. Trong hỏa diễm màu đen ẩn chứa khí tức tử vong cường đại, năng lượng thiêu đốt linh hồn làm cho Băng Phượng Hoàng rõ ràng có điều cố kỵ, chỉ thấy hai cánh nó vỗ mạnh, hai đạo băng kiếm cứng rắn như sắt thép bay ra, đánh thẳng tới hỏa diễm màu đen.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy