Tên mập tạm thời dừng lại động tác, phẫn nộ đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn người phía trước.
Tên cao gầy đi đến bên người tên mập lùn, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi là ai?”
Nam tử thần bí không nhìn bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Vi đang nằm trên mặt đất. Lâm Hiểu Vi lanh trí vội kéo tấm chăn che lên người, gắt gao bao lấy thân thể chính mình.
Tên mập lùn giận dữ hét: “ Mẹ nó, ngươi không muốn sống chăng? Có biết chúng ta là ai không?”
Tên cao gầy âm thanh lạnh lùng nói: “ Ngươi tiếp tục làm chuyện của ngươi, giao hắn cho ta.”
Tên mập lùng nhìn Lâm Hiểu Vi đã ngồi dậy, hồi phục tiếng cười dâm vừa rồi: “ Ngươi giải quyết nhanh lên.”
Nam tử thần bí hướng Lâm Hiểu Vi khẽ gật đầu, cười cười, lại chuyển mắt nhìn hai người kia, cười lạnh nói: “ Một con chim, một con rắn, chẳng qua là hai yêu quái cấp thấp mà thôi.”
Tên cao gầy cùng tên mập lùn đồng thời ngây ra, liếc nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy sự bất an trong mắt đối phương.
Đối phương chỉ một lời đã khám phá ra nguyên thân của bọn họ, hơn nữa còn tỏ vẻ không hề sợ họ, người như vậy bọn họ thật sự không thể tưởng được là còn có ai. Phải biết rằng ở trên thế giới này dù là người tu chân hay yêu quái trừ phi có được chiếu yêu kính, nếu không tuyệt không có khả năng ở ánh mắt đầu tiên có thể nhìn ra được nguyên thân của bọn chúng. Nếu thực sự có người như vậy, thì thực lực của người này khẳng định phải vượt hơn đối phương rất nhiều, có thể đã đạt tới cảnh giới bán tiên. Nhìn nam tử trước mắt, thấy thế nào cũng không giống là người có thực lực sâu không lường được, trong tay hắn lại không có chiếu yêu kính, hắn làm sao nhìn ra được chân thân của chính mình?
Trong lúc hai người còn đang giao chiến sợ hãi trong lòng thì Lâm Hiểu Vi cũng khiếp sợ không thôi.
“ Yêu quái? Bọn họ chính là yêu quái trong truyền thuyết? Khó trách vừa rồi bọn họ biết bay. Nếu bọn họ là yêu quái, vậy vị bạch mã vương tử này lại là ai? Vì sao hắn không sợ yêu quái? Hắn làm sao biết bọn họ là yêu quái chứ?...” Những vấn đề liên tiếp không câu giải đáp, Lâm Hiểu Vi chỉ đành đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng bạch mã vương tử trong lòng mình.
Lúc này tên cao gầy cùng tên mập lùn tựa hồ cũng đã có chủ ý, bọn họ nhìn nhau cùng gật nhẹ đầu.
“ Nha!” Hai tên cùng hét lớn một tiếng đồng thời hướng hai bên nam tử thần bí phóng đi. Tốc độ quá nhanh, mau đến mức Lâm Hiểu Vi còn chưa có phản ứng thì bọn họ cũng đã xuất hiện ngay bên người nam tử thần bí.
Tên mập lùn lộ ra nụ cười âm ngoan, bàn tay chộp tới hướng nam tử thần bí. Tên cao gầy cũng liền phối hợp, há to miệng lộ ra răng nanh thật dài từ bên kia hướng cổ nam tử táp tới.
Nam tử kia thong dong cười, dùng tốc độ cực nhanh lấy tay làm đao trong khoảng khắc đã xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ ngay tại chỗ đứng.
Thời gian, đã dừng lại ở giờ khắc này.
Nam tử thần bí, tên mập lùn, tên cao gầy, Lâm Hiểu Vi tất cả đều không cử động, không phát ra một chút thanh âm.
Tên mập cùng tên cao há to miệng, trừng lớn ánh mắt, hình dáng như khó có thể tin nổi.
Một lát sau, cả hai tên đồng thời kêu to: “ Không!”
Từ trong hai thân thể liền bắn ra mấy đạo kim quang, kim quang càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Tên mập không cam lòng hô to: “ Ngươi rốt cục là ai?”
Nam tử thần bí thở dài, có chút nhắm lại hai mắt, dùng ngữ khí bi ai đáp: “ Một người vốn đã từng chết đi.”
Kim quang đã hoàn toàn bao trụ hai người kia, trong khoảnh khắc cả kim quang lẫn hai người cùng tiêu tán vào trong thiên địa.
Nam tử thần bí lại thở dài, đi tới bên người Lâm Hiểu Vi quan thiết hỏi: “ Cô không sao chứ?”
Nam tử thần bí lộ ra một nụ cười, nói: “ Nên là tôi cảm ơn cô.”
Lâm Hiểu Vi ngây người, hỏi: “ Cảm ơn tôi?”
Nam tử thần bí ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu Vi, nói: “ Cảm ơn cô đã hoán tỉnh tôi từ trong lời nguyền rủa triền miên.”
“ Tôi? Nguyền rủa?” Lâm Hiểu Vi hoàn toàn hồ đồ.
Nam tử gật đầu cười nói: “ Trước kia tôi không cẩn thận trúng phải quỷ kế của một gã đạo sĩ, rơi vào trong tay hắn. Tuy hắn không thể giết được tôi, nhưng dùng hết phương pháp làm cho tôi hôn mê không dậy nổi...”
“ Khoan khoan.” Lâm Hiểu Vi dùng sức nhu nhu huyệt thái dương, cảm giác đầu thật đau, lại hỏi: “ Cái gì đạo sĩ? Cái gì hôn mê? Vì sao lại không giết được anh? Anh rốt cục là ai? Đúng rồi, trước tiên anh nói cho tôi biết anh tên gì?”
“ Tên?” Nam tử ngửa đầu nhìn ánh trăng, lộ ra một tia cười khổ, nói: “ Tôi không biết.”
“ Anh không biết? Vì sao ngay cả tên của mình mà anh cũng không biết? Anh mất trí nhớ?”
“ A, tôi đã chết qua một lần, tên trước kia cũng đã theo tôi chôn vùi trong lòng đất.”
“ Vậy trước kia tên anh là gì?...” Lâm Hiểu Vi đột nhiên trợn to ánh mắt kêu to: “ Chôn vùi lòng đất?”
Nam tử thần bí tựa hồ sớm biết biểu tình của Lâm Hiểu Vi, thong dong cười nói: “ Tên trước kia của tôi, gọi Liệt Viêm.”
“ Liệt Viêm? Ân, cái tên thật kỳ quái, về sau tôi kêu anh là Liệt Viêm được không?”
Liệt Viêm khẽ cười, nói: “ Tùy cô thôi.”
“ Tốt lắm, Liệt Viêm, nói lại chuyện khi nãy.” Lâm Hiểu Vi nghiêm mặt nói: “ Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, anh là ai? Cái gì đạo sĩ? Vì sao anh nói hắn giết anh không chết?”
Liệt Viêm bật cười nói: “ Sao cô không chút ngạc nhiên nào? Cô không sợ tôi sao?”
Lâm Hiểu Vi lắc đầu nói: “ Không biết vì sao, tôi không hề có chút cảm giác sợ hãi anh, ngồi bên cạnh anh tôi còn có cảm giác an toàn.”
“ Cảm ơn cô tin tưởng tôi.”
Lâm Hiểu Vi khẽ đỏ mặt, thay đổi đề tài thúc giục nói: “ Mau trả lời vấn đề của tôi.”
Liệt Viêm ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, một hồi lâu lại thở dài nói: “ Tôi từng có một đối thủ rất lợi hại, chúng tôi đấu nhau nhiều năm cũng không phân thắng bại, cuối cùng chúng ta ước hẹn một trận sinh tử quyết đấu tại một nơi mộ địa, không chết không ngớt. Không nghĩ tới khi chúng ta đấu nhau đến trọng thương, có một đám đạo sĩ đột nhiên đánh ra, ta cùng hắn tuy đã liều chết chống cự, nhưng hai người chúng ta bởi vì vừa mới đánh nhau chết sống, thể lực đã sớm cạn kiệt, trên người cũng đã đầy vết thương, cuối cùng đã rơi vào trong tay đám đạo sĩ này. Lúc ấy đám đạo sĩ dùng hết biện pháp cũng không giết được chúng tôi, cuối cùng có một đạo sĩ xuất ra một chủ ý, lấy một thanh Đinh Hồn Toa bằng bạc đóng vào trái tim chúng ta, sau đó tìm một chỗ không người chôn xuống...”
“ A!” Lâm Hiểu Vi biểu tình vô cùng sợ hãi hét lên, nghe đến đó nàng đã biết người trước mắt là ai. Hắn chính là cụ thây khô.
Liệt Viêm lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “ Cô đoán đúng rồi, tôi chính là cụ thây khô kia.”
Lâm Hiểu Vi thống khổ dùng hai tay ôm lấy đầu, nhịn không được toàn thân run rẩy.
Liệt Viêm ôn nhu an ủi: “ Cô đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu.”
Cũng không biết Lâm Hiểu Vi có nghe thấy hay không, toàn thân vẫn đang phát run, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, hiển nhiên nàng rất khó chấp nhận chuyện này. Bạch mã vương tử trong mắt thế nhưng lại biến thành một cụ thây khô ghê tởm, làm sao nàng chấp nhận được? Nàng thật sự không thể xem cụ thây khô cùng vị Liệt Viêm trước mắt này chính là một người.
Liệt Viêm biết nàng còn đang tranh đấu trong đáy lòng, nên cũng không quấy rầy nàng. Chỉ im lặng ngồi ở một bên, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn bầu trời.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“ Ách…” Lâm Hiểu Vi nghĩ nghĩ, giải thích: “ Tựa như là chuyện xưa vậy đó.”
Liệt Viêm bật cười nói: “ Nguyên lai như thế. Không khác lắm, hai người vừa rồi chính là yêu quái trong chuyện xưa dân gian.”
Lâm Hiểu Vi trong lơ đãng cũng nhích người ra xa Liệt Viêm một chút, lại hỏi: “ Trên đời này thật có yêu quái?”
Liệt Viêm gật đầu nói: “ Yêu ma cùng loài người từ xưa đã cùng cộng tồn trong nhân gian, chỉ là do bọn họ tu luyện có thành nên có bề ngoài không khác gì loài người, theo bề ngoài sẽ nhìn không ra là người hay là yêu.”
Lâm Hiểu Vi kinh hãi nói: “ Vậy cương thi là gì?”
Sắc mặt Liệt Viêm có chút mờ mịt, lắc đầu cười khổ nói: “ Cương thi trước kia cũng là người, chính là sau khi chết bị nguyên nhân nào đó, linh hồn bị nhốt trong cơ thể, sau đó trở thành một loại tồn tại dị biến. Tựa như trong miệng những kẻ trộm mộ của loài người gọi là “ tống tử” chính là chỉ cương thi, chẳng qua đó là cương thi cấp thấp nhất, cương thi này tồn tại là do địa phương chôn cất không tốt, người chết không được an bình khiến cho thi thể dị biến sinh ra cương thi. Hoặc là người chết không bỏ lại được người còn sống hay là vật phẩm nào đó, bởi vậy lưu lại bảo hộ vật phẩm chôn cùng cũng biến thành cương thi hoặc là âm hồn.”
Lâm Hiểu Vi giống như đang nghe kể chuyện xưa giữa đêm, nghe xong Liệt Viêm giải thích về lịch sử cương thi sinh ra, nàng nhu nhu huyệt thái dương có chút đau đớn hỏi: “ Biến thành cương thi thì sẽ không chết sao?”
Liệt Viêm lắc đầu nói: “ Chúng ta không giống như loài người các cô, cương thi cùng yêu quái đều là tồn tại dị biến thể. Loài người chết rồi còn có linh hồn tồn tại, nhưng dị biến thể chết đi chỉ có tan thành mây khói. Tựa như hai tiểu yêu vừa rồi, sau khi bọn họ chết đi liền hóa thành tro bụi, dù là thi thể cũng không tồn tại.”
Lâm Hiểu Vi tò mò hỏi: “ Vừa rồi anh còn nói đạo sĩ không giết được anh mà?”
Liệt Viêm cười cười, giải thích: “ Đó là bởi vì tu vi bọn họ quá thấp, căn bản không thương tổn được tôi. Tựa như hiện tại tôi đứng ở trong này, dù cô lấy bất cứ vũ khí gì đến giết tôi, cô cũng không giết chết tôi được, đây là sự khác biệt vì tu vi cấp bậc khác nhau. Lúc trước nếu không phải lúc đó tôi đã bị thương nặng, bằng vào vài tên tiểu miêu tiểu cẩu như họ, dù là cái bóng của tôi cũng đừng mong đụng đến chứ đừng nói gì là bắt được tôi.” Nói đến tiểu miêu tiểu cẩu thì Liệt Viêm rõ ràng lộ ra ngữ khí khinh thường.
Lâm Hiểu Vi thống khổ ôm đầu, hết thảy phát sinh trong đêm nay đều vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của nàng, nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng hỏi: “ Hôm trước phó sở trưởng là anh giết sao?”
“ Phải.”
“ Hai cảnh sát ngày hôm qua cũng là anh giết?”
“ Không phải, bọn họ là bị ba yêu quái cấp thấp đi điều tra manh mối giết chết.”
“ Vì sao anh không cứu bọn họ?”
Liệt Viêm cười khổ nói: “ Lúc ấy tôi còn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cho dù muốn cứu cũng không có năng lực đó.”
Trầm ngâm một lát, Lâm Hiểu Vi lại đột nhiên hỏi: “ Anh là người của thời đại nào?”
Liệt Viêm thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Lâm Hiểu Vi, cười nói: “ Tôi là người thời Đường.”
Lâm Hiểu Vi gắt gao giương mắt nhìn hắn, hỏi: “ Anh mới chết hơn một ngàn năm thôi sao?”
Lâm Hiểu Vi ngạc nhiên nói: “ Vì sao kết quả xét nghiệm lại biểu hiện anh có ba vạn năm lịch sử?”
“ Ba vạn năm sao?” Liệt Viêm ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, ngoài miệng thì thào như tự nói gì đó, nhưng Lâm Hiểu Vi lại không nghe được thanh âm gì. Sau một lúc lâu, Liệt Viêm mới quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Vi, như nhớ lại: “ Năm đó tôi cũng là một người tu chân, chính vì tu vi thấp kém, nên bị người ta không coi ra gì. Thẳng đến có một ngày, tôi rơi vào một địa huyệt, ở đây tôi tìm được một món thượng cổ pháp bảo. Tôi không biết đó là pháp bảo thời đại gì, chỉ biết nó có pháp lực rất mạnh, lúc sau tôi nhờ pháp bảo này cũng xông ra được thanh danh không nhỏ trong tu chân giới.” Dừng một chút, Liệt Viêm lộ ra biểu tình thống khổ nói tiếp: “ Sau đó trong tu chân giới biết tôi có được pháp bảo này, tất cả đều muốn giết tôi để cướp nó. Sau đó tôi ở một lần cùng người đấu pháp đã bị giết chết.”
“ A.” Lâm Hiểu Vi khẩn trương che miệng, thất thanh kêu lên.
Liệt Viêm cảm kích nhìn nàng, lại tiếp tục nói: “ Nhưng bọn họ không nghĩ tới pháp bảo đã bị tôi luyện hóa, đã cùng tôi dung làm một thể, cho nên bọn họ đem tôi an táng liền thất vọng bỏ đi.”
Liệt Viêm nhắm mắt lại, nắm chặt tay thở mạnh vài hơi, qua hồi lâu mới nói tiếp: “ Bọn họ nghĩ tôi đã chết, tôi cũng cho rằng như vậy. Nhưng bọn họ đều sai lầm, bọn họ đã xem nhẹ kiện pháp bảo kia. Sau khi tôi chết, kiện pháp bảo kia tự động giam cầm linh hồn tôi, đem linh hồn mạnh mẽ giam lại trong thi thể cũng đã thay đổi luôn cho tôi một thân thể mới. Cũng không biết tôi đã ngủ được bao lâu, thẳng đến có một ngày tôi đột nhiên tỉnh lại, tôi ngạc nhiên phát hiện mình lại không chết, chẳng những không chết, tôi đã biến thành một cương thi.” Nói đến đây, ngữ khí của Liệt Viêm đã bắt đầu có chút phát run.
Lâm Hiểu Vi nhẹ giọng an ủi: “ Đều do bọn họ không tốt, anh không cần để trong lòng.”
Liệt Viêm cười khổ lắc đầu: “ Cô không cần an ủi tôi, đã nhiều năm như vậy, tôi đã hiểu ra.”
Lâm Hiểu Vi lại hỏi: “ Sau đó thế nào? Vì sao anh lại bị đạo sĩ bắt được?”
“ Sau đó…” Liệt Viêm lại lâm vào trầm tư, nhớ lại: “ Sau khi tôi tỉnh lại thì bi phẫn không thôi, thề phải cho đám người tu chân trả giá thật đắt, vì thế tôi bắt đầu báo thù. Hừ, chính là không nghĩ tới một lần ngủ tôi đã ngủ suốt ba trăm năm, khi đó Đại Đường đã không còn tồn tại, lúc ấy thiên hạ chia làm mấy tiểu quốc, mà tôi tỉnh lại thì vừa lúc gặp phải Triệu Khuông Dẫn xưng đế thành lập nhà Tống, thiên hạ đại loạn. Mà năm đó người tu chân tham dự đuổi giết tôi đã có rất nhiều người đã chết, lúc ấy tôi nóng lòng báo thù, cũng không suy nghĩ kỹ, chỉ cần là gặp người tu chân liền giết chết họ. Cũng chính vì thủ đoạn này của tôi, khiến cho tu chân giới đại loạn, càng không dự đoán được bởi vậy dẫn xuất ra người để ý đến pháp bảo trên người tôi, hơn nữa còn là một lão yêu quái đã tu luyện ngàn năm. Lúc ấy tôi đã đại công thành tựu, không xem người trong thiên hạ vào mắt, nhưng lão yêu quái ngàn năm kia có tu vi thật sự quá mức cao thâm, tuy hắn không làm gì được tôi, nhưng tôi cũng không làm gì được hắn. Tôi cứ như vậy cùng hắn đánh nhau chết sống suốt mấy chục năm. Cuối cùng hai người đều phát giác như vậy không phải biện pháp, liền ước hẹn ở một khu mộ địa tiến hành một lần tỷ thí cuối cùng, hắn nói nếu còn không thắng được ta, thì sau này cũng sẽ không đến phiền ta nữa. Chuyện sau đó cô đã biết, hai chúng ta cũng không ai thắng, thắng chính là đám tu chân đạo sĩ đáng chết, cuối cùng một đạo sĩ Mao Sơn phái nói muốn đem chúng ta phong ấn, vì thế chúng ta bị chôn sống dưới lòng đất không còn thấy ánh mặt trời. Tôi coi như may mắn, được cô hoán tỉnh, cũng không biết lão yêu quái kia thế nào.”
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Lâm Hiểu Vi thật cẩn thận đánh gãy sự trầm tư của Liệt Viêm, nhẹ giọng hỏi: “ Vậy có liên hệ gì với ba vạn năm kia?”
Liệt Viêm cười cười, nói: “ Tôi nghĩ pháp bảo kia có lẽ là đồ vật của ba vạn năm trước, sau khi tôi chết thân thể bị nó cải tạo, khẳng định cũng hấp thu vật chất nào đó, cho nên tôi đoán năm tháng các vị tra ra là đến từ chỗ nó.”
Lâm Hiểu Vi gật đầu, thầm nghĩ nếu như vậy mới hợp tình hợp lý.
“ Tốt lắm.” Liệt Viêm vỗ vỗ tay nói: “ Chuyện xưa nói xong, chúng ta cũng nên đi rồi.”
Lâm Hiểu Vi thoáng sửng sốt: “ Đi?”
Lúc này Liệt Viêm đi đến bên cạnh Lâm Hiểu Vi, ôm nàng trong tay. Lâm Hiểu Vi run rẩy, huyết mạch toàn thân sôi sục, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường, run giọng nói: “ Anh muốn làm gì?”
Liệt Viêm mỉm cười, cũng không trả lời, hai chân khẽ nhún bay lên.
Lâm Hiểu Vi chỉ cảm thấy tiếng gió rít bên tai, khi nàng có phản ứng thì Liệt Viêm đã ôm nàng bay lên giữa không trung.
“ Bồng.” Liệt Viêm ôm Lâm Hiểu Vi rất nhanh lăng không bay đi, cảnh vật hai bên lui ngược về phía sau thật nhanh.
Lâm Hiểu Vi cảm thấy buồn cười, lúc nàng đến toàn thân bị quấn trong chăn, bị người vác trên vai.
Chỉ là người đưa nàng tới nơi này cùng người đưa nàng trở về lại là thay đổi mà thôi, hơn nữa tâm cảnh lúc này cùng với lúc bị bắt đi cũng không giống nhau. Lúc nàng đi tới thì thật sợ hãi, một mực suy tư làm sao bỏ trốn, mà giờ phút này lại hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại còn có hứng trí ngắm thưởng phong cảnh xung quanh.
Cho tới bây giờ Lâm Hiểu Vi chưa từng được ngắm phong cảnh từ trên không trung, cho dù có ngồi trên phi cơ, nhưng khoảng cách lại quá xa mặt đất, chỉ nhìn xuống xa xa, còn đồi núi thì nhỏ như chậu rửa mặt, mà những tòa lầu cao tầng thì càng khỏi nói, quả thật chẳng khác gì côn trùng nhỏ xíu. Phi hành khoảng cách thấp như vậy, nàng chưa bao giờ được thử qua, giờ phút này đang tựa vào bờ vai rộng rãi của Liệt Viêm dùng vẻ mặt tò mò nhìn khắp nơi.
Tốc độ phi hành của Liệt Viêm rất nhanh, so với hai yêu quái kia phải nhanh hơn rất nhiều. Chỉ chốc lát đã đi tới bên ngoài cửa sổ phòng của Lâm Hiểu Vi, Liệt Viêm trực tiếp đi thẳng vào trong cánh cửa sổ mở toang, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấp giọng nói: “ Cô an toàn rồi.”
Lâm Hiểu Vi dùng thanh âm nhẹ không thể nhẹ hơn “ ân” một tiếng.
Liệt Viêm khẽ cười, đứng thẳng lên nói: “ Tôi nên đi rồi.”
“ Vậy…anh còn đến nữa không?”
“ Sẽ.” Liệt Viêm gật đầu hứa hẹn: “ Tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô, yên tâm, có tôi ở đây sẽ không ai thương tổn được cô đâu.”
Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: “ Hai người vừa rồi…Ân, hai yêu quái kia vì sao phải muốn bắt tôi?”
“ Không biết.” Liệt Viêm lắc đầu nói: “ Tôi giúp cô đi tìm hiểu xem, có tin tức sẽ đến nói cho cô biết.”
Lâm Hiểu Vi ngạc nhiên nói: “ Bọn họ đều bị anh giết không còn thi thể, anh làm sao tra xét?” Nói đến thi cốt, Lâm Hiểu Vi nghĩ đến Liệt Viêm cũng là một cụ cương thi, tuy đối với hắn có chút hảo cảm, nhưng tưởng tượng đến hắn từng là cụ thây khô nằm trong phòng thí nghiệm, trong lòng nàng lại có chút cảm giác khó chịu.
Liệt Viêm hỏi: “ Có nghe nói qua yêu quái liên minh hay không?”
Lâm Hiểu Vi lắc lắc đầu.
Liệt Viêm giải thích: “ Kỳ thật yêu quái liên minh đã tồn tại từ xưa, đó là do yêu quái trên thế gian này cùng nhau tạo thành, muốn điều tra tin tức thì đó là địa phương tốt nhất.”
Lâm Hiểu Vi quan tâm hỏi: “ Vậy có nguy hiểm hay không?”
Liệt Viêm ngạo nghễ cười nói: “ Tôi là cương thi bất tử, người tu chân cũng không có biện pháp giết chết tôi, huống chi là những yêu quái đẳng cấp thấp kia.”
Lâm Hiểu Vi nhắc nhở: “ Nhưng bên trong yêu quái cũng có yêu quái cường đại chứ?”
Liệt Viêm sửng sốt, lập tức gật đầu: “ Cô nói cũng đúng, nhưng bọn họ cũng giết không được tôi đâu.”
“ Yên tâm đi.” Không đợi Lâm Hiểu Vi lên tiếng, Liệt Viêm nói trước: “ Tôi không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, Liệt Viêm liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Vi thật sâu, lập tức xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lâm Hiểu Vi ngơ ngác nhìn ra ngoài khung cửa sổ mở rộng, qua hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lúc này đã là rạng sáng bốn giờ năm mươi phút.
“ Lại một ngày không ngủ.” Lâm Hiểu Vi bất đắc dĩ cười cười, cũng may mấy ngày nay phát sinh quá nhiều sự tình, nhân viên của sở nghiên cứu đều được nghỉ tạm vài ngày, bằng không với sức lực hiện giờ của nàng mà đi làm, khẳng định lại bị mắng.
Mặc quần áo, Lâm Hiểu Vi đi đến bên cửa sổ, khẽ thở dài, xem ra ngày mai phải mua tấm kính mới.
Cảm thấy có chút đói bụng, Lâm Hiểu Vi đi vào phòng bếp nấu đồ ăn, quay đầu suy nghĩ, ngoài cửa còn có một nam hài, lập tức lại làm thêm một bát.
Lâm Hiểu Vi bưng bát thức ăn bước nhẹ ra ngoài cửa chính, nhẹ nhàng mở cửa, nam hài kia còn đang gục trên mặt đất lim dim ngủ, trên người trùm kín tấm chăn, lại nhìn những quả táo và bánh bích quy nàng để tối hôm qua, Lâm Hiểu Vi bật cười.
Nguyên lai mấy quả táo đã bị nam hài ăn sạch sẽ luôn cả hạt, chỉ để lại một ít vỏ, mà bao nhựa bọc bên ngoài bánh bích quy lại bị hắn xé loạn, y như bị chuột cắn, có thể do dùng sức xé mạnh, bánh bên trong bị vỡ hơn phân nửa, rơi vãi khắp nơi.
Lâm Hiểu Vi đặt bát thức ăn bên cạnh nam hài, lúc này hắn vừa tỉnh lại, thấy nàng liền nhoẻn miệng cười.
Lâm Hiểu Vi kinh hãi lui ra sau mấy bước, bàn tay nắm chặt cửa phòng, chỉ cần nam hài có hành động khác thường, nàng lập tức không do dự đóng ngay cánh cửa.
Nam hài không có đứng lên, chỉ là cầm bát thức ăn đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó ném chiếc muỗng sang bên, thò tay bốc thức ăn nhét vào miệng. Ba tức ba tức, ăn thật ngon lành.
Nhìn thấy bàn tay dơ bẩn của nam hài bốc thức ăn, trong lòng Lâm Hiểu Vi cảm thấy ngán ngẩm. Vậy cũng chưa nói, chuyện tiếp theo làm cho nàng càng trợn mắt há hốc mồm. Nam hài thò tay khoắng trong bát thức ăn, phát hiện thức ăn đã bị hắn ăn sạch, vì thế há miệng uống sạch nước bên trong bát. Đợi uống hết, hắn còn thò bàn tay lên miệng liếm láp, tiếp theo lau thẳng vào tấm chăn.
Lâm Hiểu Vi xót xa nhìn tấm chăn hoen bẩn, không biết nên nói gì.
Nam hài bưng chiếc bát nghiên cứu thật lâu, thè lưỡi liếm bát thêm vài cái, sau đó lại há miệng muốn cắn cả chiếc bát.
Lâm Hiểu Vi bị dọa đến kêu lên quái dị, nam hài có chút ngây ra, trong lúc hắn vừa ngẩn ra, chiếc bát trong tay nam hài đã bị Lâm Hiểu Vi giật lại, nhìn nhìn chiếc bát còn chưa bị cắn vỡ, lúc này nàng mới yên lòng.
Lâm Hiểu Vi chỉ vào chiếc bát nói: “ Thứ này không thể ăn được.”
Nam hài vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng.
Lâm Hiểu Vi thở dài, hiện tại nàng có thể khẳng định trí lực của nam hài này có vấn đề, nếu không sẽ không ai ngốc nghếch tới nỗi ăn luôn cả một cái bát.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Lâm Hiểu Vi đứng lên thở dài nói: “ Được rồi, cậu vào đi, cứ ở mãi ngoài này sẽ lạnh chết đó. Chẳng qua khi vào nhà không được tôi đồng ý, không cho cậu làm lộn xộn đồ đạc trong nhà.”
Nam hài không trả lời, chỉ dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.
Lâm Hiểu Vi bất đắc dĩ đưa tay ra chỉ, chỉ vào trong phòng, thấy nam hài cũng không hiểu, chỉ đành đi vào phòng hướng hắn ngoắc ngón tay ra dấu.
Nam hài thoáng nghiêng đầu, trừng mắt nhìn, lại gãi gãi đầu, lúc này mới đứng dậy chậm rãi đi vào phòng khách. Đi đến cạnh cửa thì tò mò gõ gõ cửa, lại sờ sờ, sau đó thò đầu vào nhìn trái rồi lại nhìn phải khắp phòng.
Lâm Hiểu Vi vừa tức giận vừa buồn cười, biểu hiện của hắn hoàn toàn y như một đứa trẻ con, xem hắn có vẻ vô cùng tò mò đối với đồ đạc trong phòng, giống như cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua.
Thấy Lâm Hiểu Vi cười cười đứng nhìn mình, nam hài gãi gãi đầu, xấu hổ đứng ngay cửa.
Lâm Hiểu Vi chỉ chỉ sô pha, ý bảo nam hài đi tới ngồi xuống. Nam hài không hiểu, Lâm Hiểu Vi liền biểu diễn một phen, dùng sức nhún lên sô pha vài cái rồi đứng lên hướng nam hài ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ chỉ xuống sô pha.
Nam hài tựa hồ xem hiểu được, thật cẩn thận đi qua, dùng tay nhẹ nhàng ấn lên sô pha. Mềm vậy? Nam hài vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Hiểu Vi.
Lâm Hiểu Vi cười cười, lại dùng sức ngồi lên sô pha nhún vài cái, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn. Nam hài cũng học theo y hệt ngồi xuống sô pha, cả mông nhất thời bị lún xuống. Hắn hoảng sợ nhảy dựng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn xuống sô pha.
Lâm Hiểu Vi cười cười, chẳng lẽ ngay cả sô pha mà hắn cũng chưa từng gặp qua sao? Lập tức dùng sức vỗ vỗ lên sô pha, tiếp theo lại ngồi nhún mạnh.
Nam hài nhìn thấy bộ dáng của Lâm Hiểu Vi, lúc này mới thật cẩn thận ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng ấn ấn, lại xoay người chậm rãi ngồi hẳn xuống.
Sô pha mềm mại lún xuống, nam hài cảm giác rất thoải mái, liền nhìn Lâm Hiểu Vi nhếch miệng cười.
Lâm Hiểu Vi liền hỏi: “ Cậu tên là gì?”
Nam hài ngây ngốc nhìn Lâm Hiểu Vi, có lẽ không hiểu nàng đang nói gì.
Lâm Hiểu Vi lắc lắc đầu, âm thầm than thở, nam hài này có lẽ vừa điếc lại câm còn bị kém trí, cho nên thân nhân hắn mới không cần hắn, đem hắn bỏ lại trên đường một mình.
Khẽ thở dài, Lâm Hiểu Vi chỉ chỉ vào mũi mình nói: “ Tôi gọi là Lâm Hiểu Vi.”
Nam hài tò mò thò ngón tay ra, muốn ấn ấn vào mũi của nàng.
Lâm Hiểu Vi vội ngửa đầu ra sau, đẩy tay nam hài ra, nói: “ Tôi đang nói tên cho cậu biết, không phải bảo cậu sờ mũi tôi.”
Nam hài nghiêng đầu, nháy mắt nhìn nàng.
Lâm Hiểu Vi bật cười, nam hài này thật sự là đáng yêu. Đành bất đắc dĩ chỉ vào ngực mình, nói: “ Tôi gọi là…” Chuyển niệm vừa nghĩ, không được, vừa rồi nàng chỉ vào mũi mình thì nam hài muốn sờ mũi nàng, hiện tại lại chỉ vào ngực, vậy không phải sẽ để cho hắn sờ vào ngực mình sao? Nghĩ vậy, nàng vội thay đổi địa phương, chỉ vào…chỉ vào địa phương nào mới được đây? Hình như chỉ vào chỗ nào cũng là có hại cả. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng bất đắc dĩ chỉ vào mũi mình nói: “ Tôi gọi là Lâm Hiểu Vi, nghe rõ không? Lâm Hiểu Vi.”
Nam hài trừng mắt nhìn, có chút giật giật miệng, nhưng động hồi lâu cũng không phát ra được chút thanh âm.
Lâm Hiểu Vi thất vọng thầm nghĩ: nguyên lai thật sự là một người câm điếc.
Lúc này, nam hài đột nhiên đã chỉnh được, dùng ngữ khí non nớt phát ra một thanh âm kéo dài: “ Vi…”
Lâm Hiểu Vi hoảng sợ, sửng sốt một lát lập tức chụp tay nam hài, vui mừng kêu lên: “ Nguyên lai cậu biết nói chuyện.”
Nam hài nhìn nàng buồn bực trừng mắt nhìn.
Lâm Hiểu Vi chỉ vào mũi mình nói: “ Lâm Hiểu Vi.”
Lần này nam hài tựa hồ dễ gọi hơn một chút, nhưng thanh âm vẫn còn vài phần non nớt: “ Vi…”
Lâm Hiểu Vi vui mừng gật đầu, lại chỉ vào mũi nam hài hỏi: “ Cậu tên gì?”
Nam hài nhìn nàng, nói: “ Vi…”
“ Không đúng, không đúng.” Lâm Hiểu Vi lắc lắc đầu nói: “ Tôi mới gọi là Vi, cậu tên gì?”
“ Vi…”
“…” Vẻ mặt Lâm Hiểu Vi buồn bực nhìn hắn, thật sự đúng là ngốc nghếch không dạy nổi. Đến cuối cùng nàng chỉ có thể tuyên bố một câu buông tha, đứng lên nói: “ Bỏ đi, sau này hãy nói tên của cậu cũng được. Hiện tại cậu đi tắm rửa, sau đó đi ngủ một giấc được chứ?”
Nam hài vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng.
Lâm Hiểu Vi buồn rầu sờ sờ lên trán, chỉ chỉ quần áo nam hài, lại làm ra động tác cởi quần áo.
Nam hài nhìn nhìn nàng, cúi đầu nhìn nhìn quần áo của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn nàng, cuối cùng đứng lên cởi áo của mình đưa qua.
“ Nha!” Lâm Hiểu Vi kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng. Nguyên lai ngoài chiếc áo rộng thùng thình của nam hài, bên trong hắn không mặc gì cả, cởi ra chiếc áo rộng duy nhất này, hắn liền trần truồng đứng ngay trước mặt nàng.
Lâm Hiểu Vi nhắm chặt mắt, lắc tay quẫn nói: “ Mau mặc vào đi, mau mặc vào đi.”
Qua sau hồi lâu, nàng mới khe khẽ hé mắt, quay đầu hướng nam hài nhìn lại, chỉ thấy hắn vẫn trần truồng đứng yên nơi đó, trong tay cầm chiếc áo đưa cho nàng, vẻ mặt mê hoặc.
Lâm Hiểu Vi bị dọa đến cuống quýt nhắm mắt lại, sau đó ý thức được trí lực nam hài này có vấn đề, trong lúc nhất thời chẳng biết làm sao đứng nơi đó không biết phải làm gì.
Lại qua hồi lâu, Lâm Hiểu Vi cắn răng, tự an ủi mình: “ Bỏ đi, hai ngày nay đã nhìn qua vài lần thứ đó của đàn ông rồi, lại nhìn thêm một lần thì đã sao đâu.” Vỗ vỗ ngực, tựa hồ tăng lên một chút can đảm, lúc này mới mở to mắt khẩn trương nhìn mặt nam hài. Nàng không dám nhìn xuống phía dưới, chỉ có thể dùng ánh mắt tận lực nhìn chăm chú lên nửa người trên của hắn.
Đi ra sau lưng hắn, đẩy hắn tiến vào phòng tắm, Lâm Hiểu Vi mở vòi nước nói: “ Cậu tắm rửa trước…bỏ đi, dù sao cậu cũng nghe không hiểu tôi đang nói gì.” Vặn lại chút độ nóng của nước, xịt lên thân thể dơ bẩn của hắn, hắn vội vàng nhảy ra sau, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vòi sen đang phun ra dòng nước ấm.
Lâm Hiểu Vi hoảng sợ, vội vàng hỏi: “ Nóng lắm sao?” Đưa tay sờ vào trong bồn nước, ngạc nhiên nói: “ Không có nóng nha, vừa ấm thôi mà.”
Nam hài nhìn nhìn Lâm Hiểu Vi, thấy nàng đưa bàn tay nhúng vào trong nước, hắn cũng học theo chậm rãi đưa bàn tay nhúng xuống, nhẹ nhàng sờ vào dòng nước ấm, lập tức lại rút tay về.
Lâm Hiểu Vi vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn, chẳng lẽ cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy nước hay sao?
Nam hài chậm rãi khua nước trong bồn tắm, cảm giác thật thoải mái, nhìn Lâm Hiểu Vi toét miệng cười.
“ Xích!” Lâm Hiểu Vi nhịn không được bật cười ra tiếng: “ Sao cả nước mà cậu cũng sợ vậy?”
Nam hài giống như nghe không hiểu nàng nói gì, nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng.
“ Đến đây, tắm rửa nào.” Lâm Hiểu Vi kéo cánh tay hắn, một tay cầm vòi phun, chậm rãi xịt lên người hắn, hắn nhắm mắt lại, bộ dáng như đang hưởng thụ.
Lâm Hiểu Vi cười mắng: “ Cậu thật là thoải mái, lại làm khó cho tôi còn phải làm bảo mẫu, cầm đi, tự mình tắm.” Nói xong liền đưa vòi phun nhét vào tay hắn, tiếp theo lại lấy ra xà phòng, dạy cho hắn làm sao sử dụng. Làm thêm một lát những động tác chỉ dẫn hồi lâu, cũng không quản hắn có xem hiểu hay không, nàng trực tiếp đưa cho hắn, xoay người đi ra ngoài, lưu lại một mình hắn trong phòng tắm, cũng không biết hắn có đang tắm rửa hay không.
Qua thật lâu, nam hài mới từ trong phòng tắm trần truồng đi ra, toàn thân trên dưới ướt sũng đứng ngay trước mặt Lâm Hiểu Vi. Giờ phút này hắn đã tắm thật sạch sẽ, trên mặt những nơi dơ bẩn đã được rửa sạch, cả người nhìn thật sảng khoái, bộ dáng cùng với vừa rồi như trời với đất, lúc này nhìn hắn thập phần tú khí, ánh mắt linh động cũng làm cho người ta vô cùng yêu thích.
Gương mặt Lâm Hiểu Vi lại có chút đỏ lên, vội vàng lục tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ của mình đưa cho hắn, nói: “ Mặc đỡ quần áo của tôi đi, chờ một lát tôi ra ngoài mua quần áo thích hợp cho cậu mặc.”
Hắn cũng không lạ lẫm đối với chiếc áo, thoáng cái đã mặc xong áo, nhưng áo đối với hắn nhỏ hơn nhiều, không cách nào cài nút được. Còn quần thì làm gì? Hắn cầm quần nhìn tới nhìn lui, nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được nên làm gì.
Trong sự trợ giúp đầy xấu hổ của Lâm Hiểu Vi, cuối cùng hắn cũng mặc được quần, một người đàn ông mặc quần áo ngủ của phụ nữ đi tới đi lui trong nhà, thật có cảm giác không thể nào diễn tả.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cố hết sức mang hết những gói to gói nhỏ đồ vật cá nhân của đàn ông đi lên được tới lầu năm, Lâm Hiểu Vi lau mồ hôi, nhìn những gói to gói nhỏ trên tay, nàng tự giễu: “ Thật sự thích làm người tốt.”
“ Bang đang!” Đột nhiên truyền đến thanh âm vỡ tan của thủy tinh làm nàng hoảng sợ, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, thanh âm kia đúng là từ trong nhà nàng truyền ra.
Lâm Hiểu Vi hít sâu một hơi, trong nhà có trộm? Chuyển niệm lại nghĩ, không đúng, nam hài ngốc nghếch kia còn trong nhà, không có ăn trộm nào lại chọn lúc trong nhà có người mà xuống tay chứ? Chẳng lẽ…
“ Bang đang! Phanh! Đinh đang!...” Những âm thanh vỡ nát trong phòng vang lên bên tai không dứt, Lâm Hiểu Vi vội vàng lấy ra chìa khóa mở cửa, vừa mở ra, nàng ngốc.
Trong phòng có hai người đang chơi trò lão ưng tróc gà con, nam hài đang mặc đồ ngủ của phụ nữ đang chạy loạn trong phòng, nhìn qua chật vật không chịu nổi. Ở sau lưng hắn là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mũi cao vút, miệng nhỏ nhắn, đôi mắt thật sâu, dáng người bốc lửa. Nhìn qua cảm thấy rất có hương vị dị vực, nhìn kỹ vài lần mới phát hiện nàng cũng là người Trung Quốc, chẳng qua là người Trung Quốc có nhiễm khí chất dị vực, vẻ xinh đẹp của cô gái kia dù là mỹ nhân như Lâm Hiểu Vi nhìn thấy cũng phải động tâm.
Giờ phút này cô gái đang cầm cây chổi lông gà đuổi theo nam hài, cái bàn, cái ghế trong phòng đều bị ném đi, chén trà, chén bát, tạp chí văng khắp nơi, cả phòng khách một mảnh hoang tàn, thảm không sao nói nổi.
Lại nhìn hai tên tội nhân đang chiến đấu, cuộc chiến kịch liệt. Tuyệt sắc mỹ nữ đang cầm chổi lông gà thẳng truy sau lưng nam hài, thỉnh thoảng lại đánh trúng mông của hắn một cái, nam hài đau đến kêu lên “ ngao ngao” nhảy dựng, chạy loạn chung quanh, nhưng vị tuyệt sắc mỹ nữ cứ như con đỉa đeo bám làm sao cũng không bỏ rơi được. Trong lúc nhất thời trong phòng khách gà bay chó nhảy, gà chó không yên, gà bay trứng vỡ, lông gà bay tung…
Lâm Hiểu Vi vẻ mặt đau lòng nhìn vật dụng trong nhà bị tàn phá, cau mày kêu lên: “ Dừng!”
Hai người đang chơi trò rượt đuổi có chút ngây người, “ sưu” một tiếng nam hài đã xuất hiện sau lưng Lâm Hiểu Vi, thò ra nửa đầu vẻ mặt đề phòng nhìn tuyệt sắc mỹ nữ, thò ra đầu lưỡi không ngừng thở hổn hển.
Lâm Hiểu Vi duyên dáng gọi to nói: “ Tử Nặc, bạn đang làm gì nha?”
Tử Nặc vẻ mặt phẫn phẫn nói: “ Bạn hỏi tên sắc lang kia.”
“ Sắc lang?” Lâm Hiểu Vi quay đầu nhìn nam hài, nam hài nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Tử Nặc, lộ ra biểu tình mê hoặc khó hiểu.
Lâm Hiểu Vi giải thích: “ Hắn không biết cái gì đâu.”
“ Không biết?” Tử Nặc chỉ vào một vũng nước nhỏ trên sàn kêu lên: “ Không biết mà lại mặc đồ ngủ của phụ nữ chạy khắp nơi? Không biết mà vừa nhìn thấy mình liền chảy nước miếng không ngừng? Không biết lại giả vờ ngốc? Nói với hắn lời gì hắn cũng làm như không nghe?”
Lâm Hiểu Vi chỉ vào đầu mình cười nói: “ Trong này của hắn đích thực là có vấn đề.”
“ Thiết.” Tử Nặc kéo Lâm Hiểu Vi đến bên người mình, khuyên nhủ: “ Hiểu Vi, bạn thật quá tin người. Hiện tại sắc lang vì muốn đến gần bạn, sự tình gì cũng có thể làm ra, giả điên giả ngốc đều là chuyện bình thường, bạn đừng bị hắn lừa.”
“ Sẽ không đâu.” Lâm Hiểu Vi nhẹ vỗ cánh tay Tử Nặc, nói: “ Hắn rất đáng thương, không biết nói chuyện, hơn nữa trí lực cũng có vấn đề, bị người nhà bỏ rơi cô linh linh không cơm ăn cũng không chỗ ở…”
Tử Nặc trừng lớn đôi mắt kêu lên: “ Vì vậy bạn dẫn hắn về nhà?”
Lâm Hiểu Vi vẻ mặt khẩn cầu nói: “ Tử Nặc, thu lưu hắn đi, bằng không hắn sẽ chết đói bên ngoài đó. Mình thề, mình sẽ không cho hắn quấy rầy bạn đâu.”
Tử Nặc nhìn Lâm Hiểu Vi hồi lâu như nhìn quái vật, thở dài nói: “ Tùy bạn, dù sao mình cũng không ở lâu nơi này. Chẳng qua…” Tử Nặc hung hăng trừng mắt nhìn nam hài, nam hài hoảng sợ rụt đầu ra sau lưng Hiểu Vi, Tử Nặc tức giận nói: “ Không cho hắn vào phòng mình.”
Lâm Hiểu Vi vội vàng giơ lên tay phải thề: “ Bạn yên tâm, mình sẽ chặt chẽ trông chừng hắn, sẽ không cho hắn động vào thứ gì của bạn.”
Tử Nặc bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Người tốt khờ khạo.” Lại cũng không quay đầu đi thẳng về phòng mình.
Lâm Hiểu Vi quay nhìn nam hài, nói: “ Cậu…về sau đừng chọc giận Tử Nặc tỷ tỷ, biết không? Nha!” Nàng tựa hồ ôm miệng, Tử Nặc cầm một vật trên tay đi ra khỏi phòng, hỏi: “ Đây là cái gì?”
Lâm Hiểu Vi giống như một đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu nhẹ giọng nói: “ Mình không dám nói với bạn, đành phải viết giấy bỏ vào phòng bạn thôi.”
Tử Nặc vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Lâm Hiểu Vi, khẽ cười nói: “ Cũng không phải thứ gì quý trọng, bạn sợ đến như vậy làm gì?”
Lâm Hiểu Vi ngẩng đầu lên hỏi: “ Vậy hai bức tượng đá kia không phải cổ vật hay sao?”
Tử Nặc bật cười: “ Cái gì cổ vật, đó là hai thần tượng được khai quang thôi.”
Lâm Hiểu Vi ngạc nhiên nói: “ Ăn trộm thần tượng để làm chi?”
Tử Nặc tùy tý nhún nhún vai nói: “ Mình làm sao biết, có thể chỉ là thuận tay mang đi thôi.” Đang nói, Tử Nặc bỗng nhiên duyên dáng gọi to: “ Sắc lang, cậu còn dùng bộ dáng háo sắc đó nhìn tôi, tôi móc mắt cậu ra đó.”
Lâm Hiểu Vi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam hài kia đang gắt gao giương mắt nhìn Tử Nặc, nước miếng chảy ngoài miệng không ngừng. Không khỏi lắc đầu, xem ra lực sát thương của Tử Nặc đối với nam nhân thật sự quá lớn, vừa rồi nàng chỉ tùy ý nhún vai làm cho bộ ngực rung động, đừng nói là hắn, dù là một đại mỹ nữ như Lâm Hiểu Vi cũng cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
Cười cười, Lâm Hiểu Vi đổi đề tài nói: “ Nhưng vì sao ăn trộm không lấy tiền cũng chẳng lấy trang sức, lại trộm đi thần tượng để làm chi?”
Tử Nặc còn đang căm tức nam hài nghe vậy sửng sốt hỏi: “ Ăn trộm chỉ lấy thần tượng của mình thôi sao?”
Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng gật đầu.
Tử Nặc lại hỏi: “ Gần đây trong nhà có phát sinh chuyện gì hay không?”
Lâm Hiểu Vi mấp máy môi định nói chuyện, nhưng nghĩ lại tình cảnh xấu hổ của mình, rồi lại không biết làm sao mở miệng, cuối cùng dùng thanh âm nhỏ xíu nói: “ Cửa sổ phòng mình bị vỡ.”
Tử Nặc nhíu mày, xoay người đi vào phòng lấy ra một gói to màu vàng, cầm tay Lâm Hiểu Vi nói: “ Đưa mình vào phòng bạn xem thử.”
Cũng may chiến trường vừa rồi chỉ vây quanh phòng khách cùng phòng bếp, không khuếch trương đến phòng ngủ, phòng ngủ của Lâm Hiểu Vi vẫn thật sạch sẽ, ngoại trừ cánh cửa sổ không có kiếng kia.
Tử Nặc lấy ra một la bàn rất giống chỉ nam châm, ở trong phòng ngủ xoay vài vòng. Chuyển một lát, Tử Nặc nói: “ Ân, quả nhiên có yêu khí rất nặng. Mấy ngày nay có thứ gì vào qua phải không?”
Lâm Hiểu Vi không trả lời, Tử Nặc tò mò quay đầu, thấy nàng đang đỏ mặt đứng vò vạt áo.
Tử Nặc hét lớn: “ Có phải bạn bị bọn họ làm cái kia?”
Lâm Hiểu Vi quẫn nói: “ Không có.”
“ Không có sao?” Tử Nặc híp mắt cười cười nói: “ Mèo gặp cá mà không ăn?”
Lâm Hiểu Vi gấp đến mức dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng sẵng giọng: “ Là có người đã cứu mình thôi.”
“ Nga, có người. Khó trách nhìn hình dáng của bạn như đã động lòng xuân, nguyên lai là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lâm Hiểu Vi giận dỗi xoay đầu không để ý tới nàng.
Tử Nặc cười cười, từ trong lấy ra một lá bùa, một cây bút lông cùng một hộp chu sa, ngoài miệng nói: “ Bạn không sao thì tốt. Hiện tại mình vẽ vài đạo phù trấn áp trong này, ngàn vạn lần bạn đừng xé xuống biết không?”
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê