Nghe thấy Lý Lỗi nói những lời này, Mễ Tuyêt không khỏi lộ ra vẻ cười yếu ớt.
Trên Đại Lục Long Chi, nếu nói về trí nhớ, Hạ Ngôn nói mình thứ hai thì có người nào dám nói mình thứ nhất chứ?
Hạ Ngôn chẳng qua là nhìn đám người Vương Anh thi triển qua võ kỹ một lần thì có thể nhớ kỹ toàn bộ, hơn nữa còn có thể gần như hoàn toàn có thể diễn luyện ra. Sau đó đưa ra phương pháp phá giải.
Tất cả chẳng qua trong một buổi tối mà thôi!
Mà hiện tại, Lỗ Hạng Chi này không ngờ nói với mình có chút hiểu biết võ kỹ của mấy người Học Viện Sơn Phong.
- Đa tạ ý tốt của mấy vị, tuy nhiên ta nghĩ chúng ta cũng không cần. Hạ Ngôn cười nói không thèm quan tâm tới biểu tình của Lỗ Hạng Chi.
Đối với võ kỹ của ba người Cao Xung của Học Viện Sơn Phong, Hạ Ngôn cũng thấy qua. Trong tám học viện cấp một, ngoại trừ võ kỹ của ba người Học Viện Hồng Hà, Hạ Ngôn cũng không thể hoàn toàn trõng thấy tỉ mỉ, võ kỹ của gần hai mươi gã học viên, Hạ Ngôn đều nhìn qua tỉ mỉ.
Bởi vì khi Học Viện Hồng Hà tỷ đấu, Học Viện Tử Diệp cũng đang tiến hành tỷ đấu. Cho nên, Hạ Ngôn không thể trông thấy võ kỹ của ba người Lỗ Hạng Chi của Học Viện Hồng Hà.
-Hả?
Lỗ Hạng Chi ngẩn ra.
Trước khi đến, Lỗ Hạng Chi đã nghĩ tới đây là lợi thế, tới lấy lòng của Mễ Tuyết, sau đó lại mưu đồ tiến thêm một bước phát triển. Nhưng hiện tại, Hạ Ngôn này cũng không cảm kích.
- Mễ Tuyết tiểu thư! Cô cũng cảm thấy không cần sao?
Lỗ Hạng Chi cười cười, lại dời ánh mắt chờ mong nhìn về phía Mễ Tuyết.
Phải biết rằng, bởi vì thục lực giữa học viên của các học viện tương đương nhau. Nếu như có thể chắc chắn hiểu rõ võ kỹ của đối phương trước, như vậy trong tỷ đấu tự nhiên có thể chiếm được chỗ tốt lớn hơn.
- Hạ Ngôn nói không cần, đó chính là không cần. Mễ Tuyết nói với vẻ hiển nhiên.
Lỗ Hạng Chi và Lý Lỗi cũng biến đổi sắc mặt.
Mà Tiêu Tử Ngọc đứng ở bên cạnh, lại nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.
"Đáng ghét! Mễ Tuyết này cái gì cùng nghe Hạ Ngôn". Vẻ mặt Lỗ Hạng Chi âm trầm, trong lòng phẫn nộ nói.
- Ha ha! Ba vị không bằng ngồi xuống tâm sự, như thế nào?
Lúc này, Vương Thiên Hà đồng dạng không nói chuyện, đột nhiên mở miệng cười nói.
Giọng điệu Vương Thiên Hà nói với Lỗ Hạng Chi rất khách khí. Vừa rồi Lỗ Hạng Chi nói ra lời nói như vậy trước mặt bọn họ, Vương Thiên Hà này dường như vẫn không vì thế mà tức giận.
Mễ Tuyết trừng mắt, giận dữ liếc nhìn Vương Thiên Hà, rất bất mãn với thái độ của Vương Thiên Hà. Vương Thiên Hà cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của Mễ Tuyết, nhưng lại coi như không thấy.
- Hạ Ngôn! Ngươi không cảm kích, đến lúc đó Học Viện Tử Diệp bị bại bởi Học Viện Sơn Phong, cũng đừng hối hận.
Lỗ Hạng Chi liếc mắt nhìn Vương Thiên Hà, vẫn chưa để ý đến hắn, lại nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
- Mặc dù thua, cũng do thục lực của chúng ta không đủ, tự nhiên không hối hận như vừa
nói.
Hạ Ngôn khoát tay nói một cách tự nhiên.
"Lỗ Hạng Chi dường như có ý với Mễ Tuyết. Biểu hiện vừa rồi của hắn, hình như cũng có liên quan với Mễ Tuyết. Khi nói chuyện với Mễ Tuyết, Lỗ Hạng Chi vẫn có ý lấy lòng. Mễ Tuyết chỉ cần nói chuyện với ta hoặc là nói giúp ta, sắc mặt Lỗ Hạng Chi rất kém".
Hạ Ngôn trầm tư trong lòng, đại khái đoán được ý đồ đến đây của mấy người Lỗ Hạng Chi.
"Lý Lỗi này và Lỗ Hạng Chi là cá mè một lứa. mà Tiêu Tử Ngọc này dường như sinh ra là chính khí. Hắn đến Địch Xuân Uyển, e rằng cũng là vì không thể cự tuyệt yêu cầu của Lỗ Hạng Chi đấy?"
Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Tiêu Tử Ngọc với diện mạo trắng trẻo. -Ha ha!
- Hạ Ngôn! Ngươi không coi trọng tiền đồ của Học Viện Tử Diệp sao! Hiện tại rõ ràng có cơ hội cho Học Viện Tử Diệp các ngươi thắng Học Viện Sơn Phong, mà ngươi cũng không quý trọng. Chà chà...
Lỗ Hạng Chi nói với vẻ tiếc hận.
- Không phái ta khinh thường Học Viện Tử Diệp của ngươi, lấy thực lực của ba người các ngươi. Hừ! giao thủ với Học Viện Sơn Phong sao? Phải thua không thể nghi ngờ.
Tiếp đó Lỗ Hạng Chi lại lắc đầu thờ dài.
- Lỗ Hạng Chi! Ngươi đừng quá phận. Mễ Tuyết quát.
Hành động của Lỗ Hạng Chi này quá phận rồi. Không ngờ ở trước mặt ba người Hạ Ngôn, lộ ra dáng vẻ khinh thường thực lực ba người. Đây quả thực là không nể mặt!
Hạ Ngôn cũng là người thanh niên, tu dưỡng cho dù tốt, cơn giận cũng không nhỏ.
Nghe được những lời này của Lỗ Hạng Chi, cơn giận của Hạ Ngôn cũng dâng lên một chút. Từ khi Lỗ Hạng Chi này xuất hiện, trong lời nói ẩn chứa nhiều vẻ khinh thường với Học Viện Tử Diệp, Hạ Ngôn luôn luôn ẩn nhẫn, nhưng hiện tại Lỗ Hạng Chi này có được một tất thì liền lấn tới một bước.
Đối phó người như thế, sẽ không thể có tư thế thấp! Càng khách khí, hắn liền càng lên mặt!
- Lỗ Hạng Chi! Nếu Học Viện Tử Diệp thắng Học Viện Sơn Phong thì khi đó như thế nào?
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong đôi mắt Hạ Ngôn, dừng trên mặt Lỗ Hạng Chi.
Lý Lỗi kia lúc này vừa muốn mở miệng nói.
- Lý Lỗi! Khi ta đang nói chuyện với Lỗ Hạng Chi, ngươi tốt nhất nên câm miệng! Giọng nói Hạ Ngôn như hàn băng vang bên tai Lý Lỗi, Lý Lỗi kia không ngờ cả người
run run một cái.
- Ngươi...
Lý Lỗi đưa tay chỉ, trừng to mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Ta cái gì?
Âm thanh trầm thấp của Hạ Ngôn mạnh mẽ phát ra.
âm thanh Lý Lỗi quả nhiên tắt nghẽn mà ngừng lại, dáng vẻ bệ vệ lập tức bị áp chế. Nơi yết hầu, chỉ phát ra hai âm thanh trống rỗng.
-Ha ha!
Lỗ Hạng Chi vươn tay phất tay áo với Lý Lỗi, Lý Lỗi vội lui từng bước về phía sau. Lúc này, khuôn mặt mập mạp giống như gan heo.
- Học Viện Tử Diệp thắng Học Viện Sơn Phong? Giọng nói quái dị của Lỗ Hạng Chi.
- Thật sự là đáng cười!
- Hạ Ngôn! Ta có thể đánh cá với ngươi. Lỗ Hạng Chi cười lạnh nói.
- Đánh cá?
Vẻ mặt Hạ Ngôn ngẩn ra.
- Đánh cá cái gì?
Học Viện Tử Diệp có thể thắng Học Viện Sơn Phong hay không, bản thân Hạ Ngôn cũng không nắm chắc thắng. Tuy nhiên, đối với võ kỹ của ba gã học viên của Học Viện Sơn Phong đều hiểu. Chỉ có Cao Xung vừa mới bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, còn hai người kia, Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đều có thể đọ sức. Chỉ cần Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà có thể thắng hai trận, vậy Học Viện Tử Diệp gần như có thể nói là thắng.
Hạ Ngôn cố ý muốn dạy Lỗ Hạng Chi một chút.
- Đánh cuộc cái gì?
Mày Lỗ Hạng Chi càu lại, trầm ngâm lập lại một lần.
"Gia tộc của Hạ Ngôn này chẳng qua là một gia tộc của quận thành nhỏ, nghĩ đến Hạ Ngôn cũng không có bao nhiêu kim tệ có thể chi ra. Không bằng, ta cược kim tệ với hắn, cho hắn thua trả tiền không nổi, đến lúc đó, ta có thể có lý do".
Đôi mắt Lỗ Hạng Chi nheo lại, trong lòng suy nghĩ.
Lấy thực lực gia tộc của một quận thành, cho dù toàn bộ gia tộc duy trì toàn lực, trăm vạn kim tệ cũng khó lấy ra. Huống chi, gia tộc như vậy thực sự sau khi xuất ra trăm vạn kim tệ, như vậy gia sản gia tộc cũng hoàn toàn trống không rồi.
Lỗ Hạng Chi đắc ý cười cười:
- Chúng ta cược chút ít tiền đi, một trăm vạn kim tệ như thế nào? Học Viện Tử Diệp thắng, ta thua ngươi một trăm vạn kim tệ. Nếu như Học Viện Tử Diệp thua. Ha ha! Vậy ngươi liền đưa ta một trăm vạn kim tệ. Đương nhiên, nếu như ngươi tra không nổi, chúng ta cũng chỉ có thể cược nhỏ hơn một chút.
Lỗ Hạng Chi lo Hạ Ngôn cự tuyệt, cho nên cuối cùng lại cố ý nói như vậy, muốn khích tướng Hạ Ngôn.
Một trăm vạn kim tệ, cũng không phải một con số nhỏ.
Nghe vậy, thân hình Hạ Ngôn cũng chấn động. Nếu đổi lại vào nửa tháng trước, vậy Hạ Ngôn với khoảng hơn hai trăm vạn kim tệ. Mà hiện tại, Hạ Ngôn ngay cả hai ngàn kim tệ cũng không có. Không chỉ có như thế, Hạ Ngôn là vì mua Hồi Hồn Đan, còn thiếu sư phụ khoảng năm mươi vạn kim tệ.
Nếu như lúc này có thể thắng Lỗ Hạng Chi một trăm vạn kim tệ, vậy có thể hóa giải bớt tình hình thiếu tiền của Hạ Ngôn.
Thấy Hạ Ngôn trầm ngâm, Lỗ Hạng Chi lại cười lạnh nói:
- Hạ Ngôn! Chỉ có một trăm vạn, ngươi sợ sao? Ha ha! Vừa rồi, không phải rất tin tưởng vạn trượng sao?
Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đều nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Được! Cứ như vậy đi. Tuy nhiên, chúng ta phải lập chứng từ. Hạ Ngôn một câu đáp ứng.
- Lập chứng từ sao? Được!
Lỗ Hạng Chi còn đang lo Hạ Ngôn quỵt nợ.
- Hạ Ngôn...
Lợi dụng lúc này, Mễ Tuyết có chút lo lắng, muốn nhắc nhở Hạ Ngôn.
- Không sao!
Hạ Ngôn thấp giọng cười nói.
Một trăm vạn kim tệ, nhưng là một con sổ khổng lồ. Toàn bộ tài sản của một gia tộc cấp hai có thể có khoảng một trăm vạn kim tệ. Thương nhân bình thường, trong nhà chỉ có mấy chục vạn kim tệ, đó cùng là nổi tiếng rồi.
Giống như gia tộc Hạ Ngôn, ở trên Đại Lục Chi Long, đại khái có thể coi là gia tộc cấp hai, tài sản cũng chỉ là hai trăm vạn kim tệ. Mà giống như gia tộc Tống gia và Lục gia ở thành Tử Diệp, được cho là gia tộc cấp hai trên đại lục. Tài sản của một gia tộc cấp một, ít nhất cùng phải có hai ngàn vạn kim tệ, thậm chí nhiều hơn.
Về phần mấy siêu cấp gia tộc ở Thánh địa, tài sản của họ khiển cho người ta căn bản không thể đoán được. Tích lũy mấy ngàn năm, người bình thường căn bản không thể tường tượng rốt cục chính là con số khổng lồ cỡ nào.
Hai người lập chứng từ với nhau, sau khi song phương ký tên, mỗi người cất kỹ một phần.
"Hạ Ngôn! Ngươi sẽ hối hận! Ha ha! Một trăm vạn kim tệ, nhìn ngươi đến lúc đó như thế nào lấy ra."
Lỗ Hạng Chi suy nghĩ đắc ý trong lòng.
Sau khi thu chứng từ lại, Lỗ Hạng Chi chuyển tẩm mắt lên trên người Mễ Tuyết. Hôm nay hắn đến đây, chỉ vì Mễ Tuyết, sờ dĩ làm ra việc này, cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Mễ Tuyết. Nhưng hiện tại xem ra, dường như hiệu quả cũng không khả quan lắm.
Tuy nhiên, Lỗ Hạng Chi cũng không tức giận. Nếu như lập tức lấy lòng được, vậy cùng không còn có ý nghĩa rồi. Từ từ sẽ đến, cuối cùng mới chiếm vào tay, vậy mới có cảm giác thành tựu.
- Một khi đã như vậy, Mễ Tuyết tiểu thư, chúng ta sẽ không quấy rầy. Ha ha! Một trăm vạn kim tệ, với ta mà nói, hoàn toàn nhỏ bé. Ta cũng chân thành hy vọng Học Viện Tử Diệp có thể thắng, đến lúc đó một trăm vạn kim tệ kia, coi như lễ vật chúc mừng của ta.
Tâm và lời nói của Lỗ Hạng Chi không giống nhau.
- Hừ!
Mễ Tuyết căn bản không muốn phản ứng với Lỗ Hạng Chi.
- Cáo từ! Chúng ta đi.
Lỗ Hạng Chi quay người lại, bước nhanh đi ra ngoài cửa. Lý Lỗi cùng theo sát sau.
Cuối cùng Tiêu Tử Ngọc lại có chút do dự, dường như nói ra suy nghĩ của mình, hắn nhìn Hạ Ngôn. cuối cùng lại không nói ra, thở dài xoay người rời đi.
- Hạ Ngôn này quá kiêu ngạo rồi Lỗ đại ca! Huynh và hắn đánh cược một trăm vạn kim tệ, thật sự là tốt. Hạ Ngôn kia thua lấy tiền đâu ra mà trả, nhìn xem lúc đó hắn làm sao bây giờ.
Lý Lỗi vừa mới bị Hạ Ngôn quát lớn, trong lòng tức giận, không thể lập tức làm xấu mặt Hạ Ngôn.
- Hừ! Chỉ xuất thân từ một gia tộc hạng hai, cũng muốn đánh cuộc với ta.
Lỗ Hạng Chi cười một tiếng, đắc ý quay trở lại nhìn thoáng qua Địch Xuân Uyển.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nghe thấy Lý Lỗi nói những lời này, Mễ Tuyêt không khỏi lộ ra vẻ cười yếu ớt.
Trên Đại Lục Long Chi, nếu nói về trí nhớ, Hạ Ngôn nói mình thứ hai thì có người nào dám nói mình thứ nhất chứ?
Hạ Ngôn chẳng qua là nhìn đám người Vương Anh thi triển qua võ kỹ một lần thì có thể nhớ kỹ toàn bộ, hơn nữa còn có thể gần như hoàn toàn có thể diễn luyện ra. Sau đó đưa ra phương pháp phá giải.
Tất cả chẳng qua trong một buổi tối mà thôi!
Mà hiện tại, Lỗ Hạng Chi này không ngờ nói với mình có chút hiểu biết võ kỹ của mấy người Học Viện Sơn Phong.
- Đa tạ ý tốt của mấy vị, tuy nhiên ta nghĩ chúng ta cũng không cần. Hạ Ngôn cười nói không thèm quan tâm tới biểu tình của Lỗ Hạng Chi.
Đối với võ kỹ của ba người Cao Xung của Học Viện Sơn Phong, Hạ Ngôn cũng thấy qua. Trong tám học viện cấp một, ngoại trừ võ kỹ của ba người Học Viện Hồng Hà, Hạ Ngôn cũng không thể hoàn toàn trõng thấy tỉ mỉ, võ kỹ của gần hai mươi gã học viên, Hạ Ngôn đều nhìn qua tỉ mỉ.
Bởi vì khi Học Viện Hồng Hà tỷ đấu, Học Viện Tử Diệp cũng đang tiến hành tỷ đấu. Cho nên, Hạ Ngôn không thể trông thấy võ kỹ của ba người Lỗ Hạng Chi của Học Viện Hồng Hà.
-Hả?
Lỗ Hạng Chi ngẩn ra.
Trước khi đến, Lỗ Hạng Chi đã nghĩ tới đây là lợi thế, tới lấy lòng của Mễ Tuyết, sau đó lại mưu đồ tiến thêm một bước phát triển. Nhưng hiện tại, Hạ Ngôn này cũng không cảm kích.
- Mễ Tuyết tiểu thư! Cô cũng cảm thấy không cần sao?
Lỗ Hạng Chi cười cười, lại dời ánh mắt chờ mong nhìn về phía Mễ Tuyết.
Phải biết rằng, bởi vì thục lực giữa học viên của các học viện tương đương nhau. Nếu như có thể chắc chắn hiểu rõ võ kỹ của đối phương trước, như vậy trong tỷ đấu tự nhiên có thể chiếm được chỗ tốt lớn hơn.
- Hạ Ngôn nói không cần, đó chính là không cần. Mễ Tuyết nói với vẻ hiển nhiên.
Lỗ Hạng Chi và Lý Lỗi cũng biến đổi sắc mặt.
Mà Tiêu Tử Ngọc đứng ở bên cạnh, lại nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.
"Đáng ghét! Mễ Tuyết này cái gì cùng nghe Hạ Ngôn". Vẻ mặt Lỗ Hạng Chi âm trầm, trong lòng phẫn nộ nói.
- Ha ha! Ba vị không bằng ngồi xuống tâm sự, như thế nào?
Lúc này, Vương Thiên Hà đồng dạng không nói chuyện, đột nhiên mở miệng cười nói.
Giọng điệu Vương Thiên Hà nói với Lỗ Hạng Chi rất khách khí. Vừa rồi Lỗ Hạng Chi nói ra lời nói như vậy trước mặt bọn họ, Vương Thiên Hà này dường như vẫn không vì thế mà tức giận.
Mễ Tuyết trừng mắt, giận dữ liếc nhìn Vương Thiên Hà, rất bất mãn với thái độ của Vương Thiên Hà. Vương Thiên Hà cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của Mễ Tuyết, nhưng lại coi như không thấy.
- Hạ Ngôn! Ngươi không cảm kích, đến lúc đó Học Viện Tử Diệp bị bại bởi Học Viện Sơn Phong, cũng đừng hối hận.
Lỗ Hạng Chi liếc mắt nhìn Vương Thiên Hà, vẫn chưa để ý đến hắn, lại nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
- Mặc dù thua, cũng do thục lực của chúng ta không đủ, tự nhiên không hối hận như vừa
nói.
Hạ Ngôn khoát tay nói một cách tự nhiên.
"Lỗ Hạng Chi dường như có ý với Mễ Tuyết. Biểu hiện vừa rồi của hắn, hình như cũng có liên quan với Mễ Tuyết. Khi nói chuyện với Mễ Tuyết, Lỗ Hạng Chi vẫn có ý lấy lòng. Mễ Tuyết chỉ cần nói chuyện với ta hoặc là nói giúp ta, sắc mặt Lỗ Hạng Chi rất kém".
Hạ Ngôn trầm tư trong lòng, đại khái đoán được ý đồ đến đây của mấy người Lỗ Hạng Chi.
"Lý Lỗi này và Lỗ Hạng Chi là cá mè một lứa. mà Tiêu Tử Ngọc này dường như sinh ra là chính khí. Hắn đến Địch Xuân Uyển, e rằng cũng là vì không thể cự tuyệt yêu cầu của Lỗ Hạng Chi đấy?"
Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Tiêu Tử Ngọc với diện mạo trắng trẻo. -Ha ha!
- Hạ Ngôn! Ngươi không coi trọng tiền đồ của Học Viện Tử Diệp sao! Hiện tại rõ ràng có cơ hội cho Học Viện Tử Diệp các ngươi thắng Học Viện Sơn Phong, mà ngươi cũng không quý trọng. Chà chà...
Lỗ Hạng Chi nói với vẻ tiếc hận.
- Không phái ta khinh thường Học Viện Tử Diệp của ngươi, lấy thực lực của ba người các ngươi. Hừ! giao thủ với Học Viện Sơn Phong sao? Phải thua không thể nghi ngờ.
Tiếp đó Lỗ Hạng Chi lại lắc đầu thờ dài.
- Lỗ Hạng Chi! Ngươi đừng quá phận. Mễ Tuyết quát.
Hành động của Lỗ Hạng Chi này quá phận rồi. Không ngờ ở trước mặt ba người Hạ Ngôn, lộ ra dáng vẻ khinh thường thực lực ba người. Đây quả thực là không nể mặt!
Hạ Ngôn cũng là người thanh niên, tu dưỡng cho dù tốt, cơn giận cũng không nhỏ.
Nghe được những lời này của Lỗ Hạng Chi, cơn giận của Hạ Ngôn cũng dâng lên một chút. Từ khi Lỗ Hạng Chi này xuất hiện, trong lời nói ẩn chứa nhiều vẻ khinh thường với Học Viện Tử Diệp, Hạ Ngôn luôn luôn ẩn nhẫn, nhưng hiện tại Lỗ Hạng Chi này có được một tất thì liền lấn tới một bước.
Đối phó người như thế, sẽ không thể có tư thế thấp! Càng khách khí, hắn liền càng lên mặt!
- Lỗ Hạng Chi! Nếu Học Viện Tử Diệp thắng Học Viện Sơn Phong thì khi đó như thế nào?
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong đôi mắt Hạ Ngôn, dừng trên mặt Lỗ Hạng Chi.
Lý Lỗi kia lúc này vừa muốn mở miệng nói.
- Lý Lỗi! Khi ta đang nói chuyện với Lỗ Hạng Chi, ngươi tốt nhất nên câm miệng! Giọng nói Hạ Ngôn như hàn băng vang bên tai Lý Lỗi, Lý Lỗi kia không ngờ cả người
run run một cái.
- Ngươi...
Lý Lỗi đưa tay chỉ, trừng to mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Ta cái gì?
Âm thanh trầm thấp của Hạ Ngôn mạnh mẽ phát ra.
âm thanh Lý Lỗi quả nhiên tắt nghẽn mà ngừng lại, dáng vẻ bệ vệ lập tức bị áp chế. Nơi yết hầu, chỉ phát ra hai âm thanh trống rỗng.
-Ha ha!
Lỗ Hạng Chi vươn tay phất tay áo với Lý Lỗi, Lý Lỗi vội lui từng bước về phía sau. Lúc này, khuôn mặt mập mạp giống như gan heo.
- Học Viện Tử Diệp thắng Học Viện Sơn Phong? Giọng nói quái dị của Lỗ Hạng Chi.
- Thật sự là đáng cười!
- Hạ Ngôn! Ta có thể đánh cá với ngươi. Lỗ Hạng Chi cười lạnh nói.
- Đánh cá?
Vẻ mặt Hạ Ngôn ngẩn ra.
- Đánh cá cái gì?
Học Viện Tử Diệp có thể thắng Học Viện Sơn Phong hay không, bản thân Hạ Ngôn cũng không nắm chắc thắng. Tuy nhiên, đối với võ kỹ của ba gã học viên của Học Viện Sơn Phong đều hiểu. Chỉ có Cao Xung vừa mới bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, còn hai người kia, Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đều có thể đọ sức. Chỉ cần Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà có thể thắng hai trận, vậy Học Viện Tử Diệp gần như có thể nói là thắng.
Hạ Ngôn cố ý muốn dạy Lỗ Hạng Chi một chút.
- Đánh cuộc cái gì?
Mày Lỗ Hạng Chi càu lại, trầm ngâm lập lại một lần.
"Gia tộc của Hạ Ngôn này chẳng qua là một gia tộc của quận thành nhỏ, nghĩ đến Hạ Ngôn cũng không có bao nhiêu kim tệ có thể chi ra. Không bằng, ta cược kim tệ với hắn, cho hắn thua trả tiền không nổi, đến lúc đó, ta có thể có lý do".
Đôi mắt Lỗ Hạng Chi nheo lại, trong lòng suy nghĩ.
Lấy thực lực gia tộc của một quận thành, cho dù toàn bộ gia tộc duy trì toàn lực, trăm vạn kim tệ cũng khó lấy ra. Huống chi, gia tộc như vậy thực sự sau khi xuất ra trăm vạn kim tệ, như vậy gia sản gia tộc cũng hoàn toàn trống không rồi.
Lỗ Hạng Chi đắc ý cười cười:
- Chúng ta cược chút ít tiền đi, một trăm vạn kim tệ như thế nào? Học Viện Tử Diệp thắng, ta thua ngươi một trăm vạn kim tệ. Nếu như Học Viện Tử Diệp thua. Ha ha! Vậy ngươi liền đưa ta một trăm vạn kim tệ. Đương nhiên, nếu như ngươi tra không nổi, chúng ta cũng chỉ có thể cược nhỏ hơn một chút.
Lỗ Hạng Chi lo Hạ Ngôn cự tuyệt, cho nên cuối cùng lại cố ý nói như vậy, muốn khích tướng Hạ Ngôn.
Một trăm vạn kim tệ, cũng không phải một con số nhỏ.
Nghe vậy, thân hình Hạ Ngôn cũng chấn động. Nếu đổi lại vào nửa tháng trước, vậy Hạ Ngôn với khoảng hơn hai trăm vạn kim tệ. Mà hiện tại, Hạ Ngôn ngay cả hai ngàn kim tệ cũng không có. Không chỉ có như thế, Hạ Ngôn là vì mua Hồi Hồn Đan, còn thiếu sư phụ khoảng năm mươi vạn kim tệ.
Nếu như lúc này có thể thắng Lỗ Hạng Chi một trăm vạn kim tệ, vậy có thể hóa giải bớt tình hình thiếu tiền của Hạ Ngôn.
Thấy Hạ Ngôn trầm ngâm, Lỗ Hạng Chi lại cười lạnh nói:
- Hạ Ngôn! Chỉ có một trăm vạn, ngươi sợ sao? Ha ha! Vừa rồi, không phải rất tin tưởng vạn trượng sao?
Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đều nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Được! Cứ như vậy đi. Tuy nhiên, chúng ta phải lập chứng từ. Hạ Ngôn một câu đáp ứng.
- Lập chứng từ sao? Được!
Lỗ Hạng Chi còn đang lo Hạ Ngôn quỵt nợ.
- Hạ Ngôn...
Lợi dụng lúc này, Mễ Tuyết có chút lo lắng, muốn nhắc nhở Hạ Ngôn.
- Không sao!
Hạ Ngôn thấp giọng cười nói.
Một trăm vạn kim tệ, nhưng là một con sổ khổng lồ. Toàn bộ tài sản của một gia tộc cấp hai có thể có khoảng một trăm vạn kim tệ. Thương nhân bình thường, trong nhà chỉ có mấy chục vạn kim tệ, đó cùng là nổi tiếng rồi.
Giống như gia tộc Hạ Ngôn, ở trên Đại Lục Chi Long, đại khái có thể coi là gia tộc cấp hai, tài sản cũng chỉ là hai trăm vạn kim tệ. Mà giống như gia tộc Tống gia và Lục gia ở thành Tử Diệp, được cho là gia tộc cấp hai trên đại lục. Tài sản của một gia tộc cấp một, ít nhất cùng phải có hai ngàn vạn kim tệ, thậm chí nhiều hơn.
Về phần mấy siêu cấp gia tộc ở Thánh địa, tài sản của họ khiển cho người ta căn bản không thể đoán được. Tích lũy mấy ngàn năm, người bình thường căn bản không thể tường tượng rốt cục chính là con số khổng lồ cỡ nào.
Hai người lập chứng từ với nhau, sau khi song phương ký tên, mỗi người cất kỹ một phần.
"Hạ Ngôn! Ngươi sẽ hối hận! Ha ha! Một trăm vạn kim tệ, nhìn ngươi đến lúc đó như thế nào lấy ra."
Lỗ Hạng Chi suy nghĩ đắc ý trong lòng.
Sau khi thu chứng từ lại, Lỗ Hạng Chi chuyển tẩm mắt lên trên người Mễ Tuyết. Hôm nay hắn đến đây, chỉ vì Mễ Tuyết, sờ dĩ làm ra việc này, cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Mễ Tuyết. Nhưng hiện tại xem ra, dường như hiệu quả cũng không khả quan lắm.
Tuy nhiên, Lỗ Hạng Chi cũng không tức giận. Nếu như lập tức lấy lòng được, vậy cùng không còn có ý nghĩa rồi. Từ từ sẽ đến, cuối cùng mới chiếm vào tay, vậy mới có cảm giác thành tựu.
- Một khi đã như vậy, Mễ Tuyết tiểu thư, chúng ta sẽ không quấy rầy. Ha ha! Một trăm vạn kim tệ, với ta mà nói, hoàn toàn nhỏ bé. Ta cũng chân thành hy vọng Học Viện Tử Diệp có thể thắng, đến lúc đó một trăm vạn kim tệ kia, coi như lễ vật chúc mừng của ta.
Tâm và lời nói của Lỗ Hạng Chi không giống nhau.
- Hừ!
Mễ Tuyết căn bản không muốn phản ứng với Lỗ Hạng Chi.
- Cáo từ! Chúng ta đi.
Lỗ Hạng Chi quay người lại, bước nhanh đi ra ngoài cửa. Lý Lỗi cùng theo sát sau.
Cuối cùng Tiêu Tử Ngọc lại có chút do dự, dường như nói ra suy nghĩ của mình, hắn nhìn Hạ Ngôn. cuối cùng lại không nói ra, thở dài xoay người rời đi.
- Hạ Ngôn này quá kiêu ngạo rồi Lỗ đại ca! Huynh và hắn đánh cược một trăm vạn kim tệ, thật sự là tốt. Hạ Ngôn kia thua lấy tiền đâu ra mà trả, nhìn xem lúc đó hắn làm sao bây giờ.
Lý Lỗi vừa mới bị Hạ Ngôn quát lớn, trong lòng tức giận, không thể lập tức làm xấu mặt Hạ Ngôn.
- Hừ! Chỉ xuất thân từ một gia tộc hạng hai, cũng muốn đánh cuộc với ta.
Lỗ Hạng Chi cười một tiếng, đắc ý quay trở lại nhìn thoáng qua Địch Xuân Uyển.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tại Địch Xuân Uyển, sau khi đám người Lỗ Hạng Chi rời đi.
- Hạ Ngôn! Thế lực sau lưng của Lỗ Hạng Chi kia to lớn.
Lúc này Vương Thiên Hà mới ngưng giọng mở miệng nói với Hạ Ngôn.
Hắn biết thân phận của Lỗ Hạng Chi, càng biết năng lực của thế lực đứng sau lưng Lỗ Hạng Chi. Sở dĩ Lỗ Hạng Chi có thể được viện trưởng Đổng Hoa của Học Viện Hồng Hà làm đệ tử, có liên hệ trực tiếp với thế lực sau lưng hắn.
Trước đây Vương Thiên Hà nhìn thấy tên của Lỗ Hạng Chi trên tư liệu, liền có chút hoài nghi, sau đó hắn đặc biệt xác minh một hồi, phát hiện Lỗ Hạng Chi này quả nhiên là công tử của Lỗ gia. Tuy nhiên lúc đó hắn giữ chuyện này trong lòng, cũng không nhiều lời.
-Hả?
Hạ Ngôn dời ánh mắt nhìn về phía Vương Thiên Hà.
- Thế lực sau lưng Lỗ Hạng Chi rất lớn, không phải chúng ta có thể đắc tội.
- Hạ Ngôn! Đệ tốt nhất không nên làm cho chuyện trở nên xấu đi. Vương Thiên Hà thoạt nhìn có chút thành khẩn.
- Hừ! Hắn lại có thể làm nhục Học Viện Tử Diệp của chúng ta ngươi còn nói giúp hắn sao?
Vẻ cười giảm trên mặt Mễ Tuyết, trợn trừng mắt nhìn Vương Thiên Hà.
Hạ Ngôn cau mày, xem thái độ của Vương Thiên Hà, Lỗ Hạng Chi kia có thể thực sự không đơn giản như vậy. Thật ra học viên có thể tới tham gia Hội Giao Lưu học viện, phần lớn thân phận đều không đơn giản.
Trong hơn hai mươi người, ít nhất có một nửa người đều là con cháu đại gia tộc.
-Không phải.
Vương Thiên Hà có chút lo lắng nhìn Mễ Tuyết nói.
- Vương Thiên Hà băn khoăn cũng đúng.
Lúc này, Liễu Vân lại từ trong phòng đi ra. Vừa rồi Hạ Ngôn và đám người Lỗ Hạng Chi đối thoại, Liễu Vân cũng nghe rất rõ, tuy nhiên, ông cùng không lên tiếng.
- Hạ Ngôn, Mễ Tuyết! Các con hẳn là nghe qua Thương hội Bác Vũ chứ? Liễu Vân hỏi.
- Thương hội Bác Vũ?
Mễ Tuyết thấp giọng kinh hô.
Hạ Ngôn lại cau mày. Thương hội Bác Vũ này dường như nghe rất quen tai. Tuy nhiên, trong lúc nhất thời, hắn cũng nghĩ không ra mình đã từng nghe ở đâu. Tuy nhiên, đó khẳng định là một Thương hội rất nổi danh.
- Đúng vậy! Hội trưởng của Thương hội Bác Vũ chính là phụ thân của Lỗ Hạng Chi này. Thương Hội Bác Vũ là Thương hội lớn nhất Đại Lực Long Chi, tạo thành từ bảy thương hội. Thương hội của phụ thân Lỗ Hạng Chi này là Thương hội mạnh nhất trong bảy Thương hội.
Liễu Vân hơi hơi hít vào một hơi, ánh mắt lóe lên giải thích.
Hạ Ngôn ngẩn ra!
Khó trách, Vương Thiên Hà vừa rồi khách khí với Lỗ Hạng Chi như vậy. Hiển nhiên, Vương Thiên Hà đã sớm biết thân phận của Lỗ Hạng Chi, cho nên không muốn đắc tội với Lỗ Hạng Chi. Bản thân Lỗ Hạng Chi tuy rằng không là gì, nhiều nhất chỉ chẳng qua là Đại Linh Sư sơ kỹ. Nhưng phụ thân của hắn là Thương hội Bác Vũ, thế lực kinh người.
Thương Hội giống như vậy, liên quan đến các mặt lợi ích, không chỉ đơn giản là thương nhân như vậy.
- Hạ Ngôn! Con có nắm chắc không? Ha ha! Một trăm vạn đánh cược với Lỗ Hạng Chi, đây cũng không phái con số nhỏ đâu. Cho dù Lỗ Hạng Chi kia nghĩ muốn lấy ra một trăm vạn kim tệ, cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn thì có thể chuẩn bị được tốt. Tuy nhiên, với thực lực của Lỗ gia hắn, xuất ra một trăm vạn kim tệ, cũng không coi đó là gì.
Liễu Vân cười nói.
Đối với đánh cuộc của Hạ Ngôn và Lỗ Hạng Chi, Liễu Vân cũng không phản đối. Hạ Ngôn trầm ngâm một chút, mới cười lạnh nói.
- Lỗ Hạng Chi này có dáng vẻ quá kiêu ngạo, nên dạy cho hắn. Hừ! Cho dù là Thương hội Bác Vũ, ta cũng không sợ.
Chuyện này là do Lỗ Hạng Chi khơi mào trước, vậy Lỗ gia chung quy không thể gây chiến với Hạ Ngôn như vậy. Cho nên, hiện tại biết được thế lực sau lưng Lỗ Hạng Chi, Hạ Ngôn cũng không có một chút hối hận. Lại nói, Lỗ Hạng Chi kia kêu ngạo như thế, trong lời nói mang đao, Hạ Ngôn không phải là người ngốc, làm sao không tức giận chứ?
- Lỗ Hạng Chi này, luận thiên phú, hắn căn bản không có khả năng nhanh như vậy bước vào cảnh giới Đại Linh Sư. Lỗ Hạng Chi có thể bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, hoàn toàn là dựa vào một lượng lớn đám đan dược Tụ Linh Đan. Lỗ gia vì bồi dưỡng Lỗ Hạng Chi, không biết đã trả giá lớn như thế nào. Mà ngay cả viện trưởng Đổng Hoa của Học Viện Hồng Hà, cùng thu được chỗ tốt rất lớn từ Lỗ gia. Đôi mắt Liễu Vân nheo lại nói.
Người giống như Đổng Hoa, những thứ như kim tệ, rất khó đả động. Nhưng nếu có một số thứ đặc thù, vậy thì khó nói. Tỷ như nói khoáng thạch đặc thù, dược liệu đặc thù, đan dược đặc thù, còn có những thứ dị thường hiếm thấy.
Đại Lục Long Chi to lớn như thể, vật kỹ lạ hiếm có vốn nhiều vô số.
Chỉ có những thứ này mới có thể đả động đến người giống như Đổng Hoa. Đương nhiên, nếu như kim tệ lớn đến trình độ nhất định, vậy có thể Đổng Hoa cũng sẽ động tâm.
Trên đại lục, kim tệ cùng có thể làm được rất nhiều chuyện, mua được hầu hết các vật phẩm.
- Nguyên lai là như thế! Hạ Ngôn gật gật đầu.
Lỗ Hạng Chi này là dựa vào các loại đan dược trợ giúp tu luyện mới có thể bước vào cảnh giới Đại Linh Sư.
- Hạ Ngôn! Con và Lỗ Hạng Chi có đánh cuộc, vậy hãy chuẩn bị đi. Ngày mai tỷ đấu cùng với Học Viện Sơn Phong, cũng không nhẹ nhàng gì.
Liễu Vân gật đầu, rồi sau đó bước từ chỗ đó đi ra Địch Xuân Uyển.
Sau khi Liễu Vân rời đi, người hầu ở bên ngoài đóng cửa phòng lại.
- Hạ Ngôn.
Ánh mắt Mễ Tuyết nhìn Hạ Ngôn.
- Không sao! Vương đại ca! Mễ Tuyết tỷ! Hiện tại chúng ta bắt đầu nói về võ kỹ của ba gã học viên của Học Viện Sơn Phong. Trong ba người này, thực lực mạnh nhất là Cao Xung, đã bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, hai người tỷ đấu với hắn, cho dù là biết võ kỹ và công kích của hắn, căn bản cũng không phải đối thủ của hắn. Cho nên, hai người cần phải tận lực chiến thắng Quách Minh Hiên và Khưu Hòa.
Hạ Ngôn chậm rãi nói với hai người.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, gặt gù như gà mổ thóc.
Tại Địch Xuân Uyển, Hạ Ngôn bắt đấu diễn luyện võ kỹ của Quách Minh Hiên và Khưu Hòa. Thực lực của Quách Minh Hiên hơn Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết một chút. Mà thực lực Khưu Hòa cùng không khác Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết lắm.
Dưới tình huống biết trước võ kỹ của hai người, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết chiến thắng Khưu Hòa của Học Viện Sơn Phong cùng không gặp khó khăn lớn.
Thời gian ba người nghiên cứu võ kỹ qua đi thực sự nhanh.
Từ giữa trưa đến chập tối, từ chập tối đến đêm khuya.
Bởi vì ngày hôm qua, ba người gần như không được nghỉ ngơi cho tốt, cho nên sau đêm hôm nay, ba người Hạ Ngôn đều tự trở về nghỉ ngơi.
Sau khi Hạ Ngôn quay lại phòng, cũng không lập tức ngủ. Hiện tại mỗi ngày Hạ Ngôn chỉ cần ngủ một canh giờ. Cho nên, sau khi Hạ Ngôn trở về phòng ngồi xếp bằng ở trên giường, nhanh chóng vận chuyển tâm pháp hấp thu linh lực. Linh lực trong thiên địa vô cùng tận, người tu luyện cần chuyển hóa những linh lực này thành lực lượng của mình.
Từng chút linh lực từ ngoài da Hạ Ngôn tiến vào trong cơ thể, rồi sau đó chảy vào Tụ Linh Huyệt.
Hạ Ngôn cũng không chậm rãi một khắc tu luyện. Thực lực là dựa vào tích lũy năm tháng, không thể vì tiến triển mà thong thả buông lòng.
Như vậy mặc dù tiến bộ một chút cùng không có.
Quảng trường Trung Tâm Giao Lưu.
Hôm nay, sắc trời cũng không sáng chói giống như hai ngày trước, bầu trời u ám giống như muốn mưa.
Tuy nhiên, người xem đã sớm đi vào Trung Tâm Giao Lưu, nhìn qua cũng không ít hơn hai ngày trước.
Hiện tại khi đám người Lưu tiên sinh xuất hiện ở Trung Tâm Giao Lưu, cũng không cảm thấy bất ngờ. Đây đã là ngày thứ ba của Hội Giao Lưu, người xem không ngờ có dấu hiệu càng ngày càng nhiều hơn.
- Mục điện chủ! Có nên phái ra thêm một chút hộ vệ để duy trì trật tự không? Lưu tiên sinh cười nói với Mục điện chủ ở bên cạnh.
Nơi xa so với từng đám người xem chi chít, số lượng hộ vệ của Thánh điện có vẻ rất mỏng manh. Hộ vệ Thánh điện cố gắng ngăn cách người xem, tuy rằng bọn họ đôi khi thậm chí còn sử dụng nội lực, nhưng bắt đắc dĩ, số lượng người xem thật sự quá nhiều.
Nghe Lưu tiên sinh nói như vậy, chân mày Mục điện chủ nhíu lại, cũng hiểu được chắc hẳn nên phái thêm nhân thủ.
- Tần đội trưởng!
Ánh mắt Mục điện chủ nhìn lướt qua, rồi sau đó dừng trên người một gã, kêu lên.
Gã hộ vệ kia nghe được tiếng kêu, vội vàng xoay người, thấy điện chủ cách đó không xa, vội vàng chạy tới rất nhanh, lên tiếng nói:
- Điện chủ!
Tần đội trưởng mặc áo giáp trên người, cung kính thi lễ.
- Tần đội trưởng! Có nên triệu tập thêm một số nhân thủ đến đây hay không? Mục điện chủ dò hỏi.
Tần đội trường trịnh trọng vội nói:
- Điện chủ! Hiện tại người xem ở Trung Tâm Hội Giao Lưu tuy rằng hơn ngày hôm qua một phần ba. tuy nhiên ta vẫn có thể ứng phó được, cũng không cần phái thêm nhân thủ.
Nếu như phái thêm nhân thủ, thì năng lực hắn có vẻ không đủ.
- Hơn một phần ba so với ngày trước sao? Lưu tiên sinh lộ ra biểu tình kinh ngạc.
- Hồi bẩm đại nhân, đúng vậy. Căn cứ theo công tác thống kê đại khái của chúng ta, số lượng người xem ngày hôm qua ngang với hôm trước, nhưng hôm nay, người xem ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua một phần ba.
Tần đội trưởng nói ra từng chút.
Thật ra, điều này cũng bình thường.
Hôm nay là ngày Học Viện Tử Diệp khiêu chiến với Học Viện Sơn Phong.
Rất nhiều người đều muốn nhìn xem, Học Viện Tử Diệp rốt cuộc có thể chiến thắng Học Viện Sơn Phong hay không? So với Hội Giao Lưu Học Viện trước kia, Hội Giao Lưu Học Viện lần này hiển nhiên kích thích hơn.
Hôm nay nếu không phải thời tiết không tốt, người xem có thể tới đây xem so đấu càng nhiều hơn. Một số người dân bình thường ơ thành Tử Nguyệt, cũng đều tới rồi, nghĩ muốn xem đến cuối cùng, bọn họ xem náo nhiệt.
Tuy rằng những người dân này chưa tu luyện qua võ kỹ, căn bản là xem không hiểu. Nhưng bọn họ lại biết ai thắng ai thua. Hơn nữa, khi so đấu, loại cảnh tượng này khiến cho người ta kinh ngạc, cũng hấp dẫn bọn họ thật sâu.
- Nếu không cần triệu tập nhân thủ, như vậy đi, Tần đội trường! Một khi có bất ngờ, lập tức chuẩn bị khẩn cấp.
Mục điện chủ nói với biểu tình nghiêm túc.
-Dạ!
Tần đội trưởng lên tiếng, lại xoay người rất nhanh trở về vị trí cũ.
- Ha ha! Viện trưởng Liễu Vân!
Lưu tiên sinh xoay người cười, nhìn thấy Liễu Vân mang ba người Hạ Ngôn đi tới, ôm quyền nói.
- Chào Lưu tiên sinh!
Liễu Vân cùng cười chào hỏi.
- Hôm nay, Học Viện Tử Diệp của các vị có nắm chắc chiến thắng Học Viện Sơn Phong không? Học Viện Sơn Phong, rất mạnh đó.
Lưu tiên sinh cười nói, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
Nếu Học Viện Tử Diệp không có Hạ Ngôn, vậy đãy là một hồi tỷ đấu không thể trì hoãn. Nhưng Hạ Ngôn ờ đây, Lưu tiên sinh cũng không thể đoán được kết quả cuối cùng.
- Mặc kệ thắng lợi hay là thất bại, cố hết sức thì không tiếc nuối. Liễu Vân cũng xoay người nhìn Hạ Ngôn, cười nói.
- Viện trưởng Liễu Vân nói đúng lắm. Đi thôi, chúng ta lên khán đài. Nói xong, mọi người đi lên phía khán đài.
Viện trưởng và học viên của các học viện khác, cũng trước sau đi vào Trung Tâm Hội Giao Lưu, đi về phía khán đài.
Lỗ Hạng Chi của Học Viện Tử Diệp kia, mang theo vẻ cười dối trá chào hỏi ba người Hạ Ngôn.
- Các vị Học Viện Tử Diệp! Các ngươi cần phái cố lên đấy, ngàn vạn lần không nên thua trận. Ha ha!
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cao Xung ở bên cạnh viện trưởng Đinh Hướng Cảnh của Học Viện Sơn Phong, Quách Minh Hiên và Khưu Hòa đang thấp giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt luôn nhìn về phía ba người Hạ Ngôn.
- Viện trưởng nói, thực lực của gã Hạ Ngôn này còn mạnh hơn ta nữa.
Cao Xung khẽ nói với hai người, thật ra tuy rằng viện trưởng nói như vậy, nhưng trong lòng Cao Xung cũng không phục. Hắn cho rằng thực lực Hạ Ngôn không mạnh hơn mình.
Thậm chí Cao Xung còn tự nhủ trong lòng
"Khi tỷ đấu thì sẽ biết rõ chân tướng. Viện trưởng nói Hạ Ngôn mạnh hơn ta, vậy đến lúc đó cho hắn thấy rốt cuộc ai mạnh hơn ai!"
Sau ngày Học Viện Sơn Phong đến Tử Nguyệt tửu lâu, viện trưởng Đinh Hướng Cảnh và ba người Cao Xung, cũng nói chuyện với nhau một hồi.
Bởi vì hôm nay Học Viện Tử Diệp sẽ khiêu chiến đám Học Viện Sơn Phong, bọn họ không thể không trịnh trọng đối phó. Nếu Học Viện Sơn Phong bị đánh bại, vậy là trở thành xếp thứ tư trong các học viện hạng nhất.
Trải qua năm sáu mươi năm, Học Viện Sơn Phong chưa bao giờ bị văng ra khỏi Tốp 3. Nếu như Hội Giao Lưu Học Viện lần này bị rơi xuống thứ tư, vậy Đinh Hướng Cảnh ở thành Phong Sơn, ở Thánh địa, đều phải mất mặt. Lúc này tuy rằng Đinh Hướng Cảnh không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong khẳng định cùng rất sầu lo.
Ngày hôm qua Hạ Ngôn chỉ xuất thủ một lần, hơn nữa thoái mái đánh bại đối thủ, căn bản không cho Đinh Hướng Cảnh bao nhiêu cơ hội nghiên cứu võ kỹ của Hạ Ngôn. Không biết võ kỹ của Hạ Ngôn như thế nào, chỉ có thể đoán đại khái. Đinh Hướng Cảnh cảm thấy được Hạ Ngôn hắn là có thực lực mạnh hơn Cao Xung.
Nói cách khác, gần như có thể nói chắc chắn, Hạ Ngôn sẽ giành thắng lợi ba trận trong chín trận.
Cho nên, Học Viện Sơn Phong phái giành thắng lợi năm trận trong sáu trận còn lại. Tỷ đấu với Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, nhiều nhất chỉ có thể thất bại một trận.
Điều này đối với Quách Minh Hiên và Khưu Hòa mà nói, áp lực rất lớn!
Bởi vì Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết ngày hôm qua đã từng chiến thắng qua Vương Anh và Tương Khánh Hợp. Thực lực của Vương Anh và Tương Khánh Hợp, mấy gã học viên của Học Viện Sơn Phong cũng biết. Khi Học Viện Sơn Phong tranh đoạt vị trí thứ ba, chính là tiến hành tỷ đấu với Học Viện Càn Khôn.
- Ôi! Hiện tại cũng chỉ có thể xem thiên ý. Các con chỉ cần cố hết sức là tốt rồi!
Ngày hôm qua Đinh Hướng Cảnh nói chuyện cuối cùng với mọi người, cũng không trách được. T
- Chúng ta nhất định thắng! Quách Minh Hiên nắm chặt tay.
- Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể thua.
Khưu Hòa cũng ngưng trọng nói với giọng điệu trầm thấp.
Mặc dù bọn họ đang gào thét trong lòng, nhưng cũng biết, tỷ đấu hôm nay cùng không giống người ngoài thấy thoải mái như vậy.
- Viện trưởng Liễu Vân, viện trưởng Đinh Hướng Cảnh! Thời gian không còn sớm lắm, tỷ đấu hôm nay, hiện tại nên bắt đấu đi!
Lưu tiên sinh đứng lên, cười nói vói hai vị viện trưởng.
Liễu Vân và Đinh Hướng Cảnh đều gật đầu. Sáu gã học viên đi vào trong sân.
- Học Viện Tử Diệp tất thắng!
- Học Viện Sơn Phong tất thắng.
Tiếng la chung quanh, nổi lên trên bầu trởi cả quảng trường.
Toàn bộ tỷ đấu, giằng co hơn nửa canh giờ, Vương Thiên Hà thắng một trận, Mễ Tuyết thắng hai trận, Hạ Ngôn thắng hai trận!
Kết quả tỷ đấu, Học Viện Tử Diệp lấy thắng lợi mà chấm dứt. Học Viện Sơn Phong, từ vị trí thứ ba rơi xuống thứ bốn, Học Viện Tử Diệp lại được thăng lên vị trí thứ ba.
Sau khi có kết quả tỷ đấu, cả quảng trường lập tức đều yên tĩnh. Đại khái có 70% số người, đều không thể trong lúc nhất thời chấp nhận sự thật như vậy.
Học Viện Sơn Phong không ngờ bại bởi Học Viện Tử Diệp, khiến người ta không thể chấp nhận chính là, Cao Xung của Học Viện Sơn Phong không ngờ bị bại bởi Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp. Hơn nữa, chỉ trong vòng ba chiêu, Cao Xung liền bị bại, bị bại dễ dàng như vậy, khiến hầu hết người chung quanh cùng không phản ứng được. Qua một lúc lâu, người ủng hộ của Hạ Ngôn mới bỗng bộc phát ra tiếng hoan hô chân động. Ở trong ba ngày này, Hạ Ngôn tổng cộng xuất trường năm lần, năm trận toàn thắng.
Trong bốn trận trước, đối thủ của Hạ Ngôn cũng không phải cường giả có cảnh giới Đại Linh Sư. Nhưng trận đấu thứ năm này, đối thủ của Hạ Ngôn là một gã Đại Linh Sư, vốn tưởng rằng đây chính là một hồi đọ sức có năng lực ngang nhau. Nhưng sau khi Cao Xung lên đài, qua ba chiêu đã bị Hạ Ngôn đánh bại.
Chiến thắng cường giả Linh Sư đỉnh so với chiến thắng cường giả Đại Linh Sư, có ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Ba người Lỗ Hạng Chi trên đài cao gần đó, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm, ngay cả cằm gần như đều rơi xuống. Trong mắt Lý Lỗi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hôm nay, mọi người mới thật sự ý thức được thực lực của Hạ Ngôn, cũng không đơn giản như mới vừa bước vào cảnh giới Đại Linh Sư.
"Uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn này không ngờ còn mạnh hơn Cao Xung nhiều. Từ trên lực lượng hắn vừa mới sử dụng vói Cao Xung mà xem, hắn hẳn là lập tức bước vào cảnh giới Đại Linh Sư trung kỳ".
Lưu tiên sinh thầm nghĩ trong lòng.
"Hạ Ngôn này quả nhiên lợi hại."
Đôi mắt Lưu tiên sinh đột nhiên sáng ngời, nhìn lại, nhìn xem Hạ Ngôn này mạnh như thế nào. Lần này đề cử danh ngạch, có một vị trí thuộc về Hạ Ngôn rồi.
Đề cử danh ngạch, tự nhiên là danh ngạch khảo hạch tiến vào Thiên Cung.
Giữa thành viên Lưu tiên sinh để cử, đại khái có một phần ba người được để cử, cuối cùng có thể đi vào Thiên Cung. Tuy nhiên, chỉ cần có thể được một cơ hội khảo hạch Thiên Cung, thông qua khảo hạch, liền có thể chân chính tiến vào Thiên Cung tu luyện, trở thành thành viên của Thiên Cung.
Trong Thiên Cung, thậm chí có thể được chính Thánh Hoàng chỉ điểm!
Không nói ai khác, mà nói ngay viện trưởng Học Viện Tử Diệp, Liễu Vân sư phụ của Hạ Ngôn.
Thật ra, Liễu Vân cũng không ngờ Hạ Ngôn có thể nhẹ nhàng đánh bại Cao Xung, ông vốn cũng nghĩ đến, mặc dù Hạ Ngôn có thể chiến thắng Cao Xung, cũng chỉ là một hồi khổ chiến, nhưng kết quá này...
Khi Liễu Vân nhìn về phía Hạ Ngôn, trong mắt lại có một chút hào quang sáng khác thường.
- Điều này...
- Điều này sao có thể chứ?
Lỗ Hạng Chi nhanh chóng quay đầu lại, nói với thần tình không tin.
Đột nhiên, sắc mặt hắn lại trở nên có chút dữ tợn, khóe miệng hơi hơi co giặt, Học Viện Tử Diệp không ngờ lại thắng!
- Lỗ đại ca! Huynh... Huynh thua một trăm vạn kim tệ. Lý Lỗi thấp giọng nói một câu, hắn có chút lo lắng.
- Một trăm vạn kim tệ!
Lỗ Hạng Chi lập lại một lần.
Một trăm vạn kim tệ, thật ra hắn không cần, nhưng Hạ Ngôn lại thắng Cao Xung, khiến trong lòng hắn thật giống như có một khối đá lớn đè vào chỗ đó, không thể thở được.
- Thực lực Hạ Ngôn mạnh hơn so với dự đoán của chúng ta.
Tiêu Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía sáu người từ quảng trường đi tới, chậm rãi nói.
"Ta đánh bại Cao Xung trong ba chiêu, Lưu tiên sinh đến từ Thánh địa kia, hẳn là càng thêm chú ý ta chứ?"
Hạ Ngôn đi về phía đài cao, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lưu tiên sinh.
Lúc này Lưu tiên sinh cùng đang nhìn chằm chằm hắn, bốn mắt nhìn nhau, Lưu tiên sinh có chút gật đầu cười với Hạ Ngôn.
Sỡ dĩ Hạ Ngôn phát huy ra thực lực đánh bại Cao Xung, tự nhiên chính là hy vọng có thể khiến cho Lưu tiên sinh chú ý hơn nữa. Thật ra, lấy năng lực của Hạ Ngôn, cũng có thể đánh bại Cao Xung bằng một chiêu. Nhưng như thế không khỏi kinh thế hãi tục.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, cuối cùng Hạ Ngôn vẫn phải chọn sách lược ôn hòa, dùng ba chiêu đánh bại Cao Xung.
Mặc dù như vậy, chấn động tạo ra, cũng có chút vượt qua dự đoán trước của Hạ Ngôn. Người xem chung quanh gần như đều muốn phát cuồng, một số người còn phát ra tiếng thét chói tai tên của Hạ Ngôn.
Rất nhiều người tu luyện cũng không quá hiểu, Hạ Ngôn chỉ có mười lăm tuổi, rốt cuộc làm sao có thể tu luyện để có thực lực cho tới ngày hôm nay. Điều này khiến cho người ta hoàn toàn không thể lý giải.
Đại đa số người, mỗi ngày vất vả tu luyện, cũng chưa bao giờ lơi lỏng, nhưng cuối cùng ngay cả cảnh giới Linh Sư cũng không thể đạt tới.
Mà Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, lại sớm bước vào cảnh giới Đại Linh Sư.
Người với người đặt cùng nhau, chênh lệch quá thật khiển cho người ta có chút không thể chấp nhận.
Ba người Cao Xung đi theo Hạ Ngôn, đi theo sau người, cầm vũ khí bản thân. Đôi mắt Cao Xung có chút thất thần vừa rồi hắn bị Hạ Ngôn đánh bại, lập tức tâm thần không thể khống chế.
Lúc này, vẫn là Quách Minh Hiên đang giúp đỡ hắn, bằng không một mình hắn không thể đi tới đài cao.
Nhiều năm như vậy, Cao Xung chua bao giờ bị đả kích qua như vậy. Hôm trước, cuối cùng hắn bị bại cho Lỗ Hạng Chi của Học Viện Hồng Hà, nhưng Lỗ Hạng Chi đánh bại hắn cũng không dễ dàng. Hơn nữa Cao Xung cũng biết, Lỗ Hạng Chi dùng một lượng lớn đan dược mới có thực lực như ngày hôm nay. Cho nên Cao Xung vẫn chưa cảm thấy kết quả thất bại của mình không thể chấp nhận. Theo nhìn nhận của hắn, tương lai mình nhất định đánh bại Lỗ Hạng Chi.
Nhưng trận thất bại hôm nay...
- Xem ra, ngày mai Hội Giao Lưu vẫn cần tiếp tục chứ! Lưu tiên sinh vô cùng vui mừng nói.
Khải tiên sinh dời ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú lên trên người Hạ Ngôn. Ngày đầu tiên, ông có ý mượn sức của Hạ Ngôn, mà hôm nay, loại ý đồ này đã biến thành quyết tâm trong tình thế bắt buộc.
"Mặc kệ giá phải trả là bao nhiêu, đều phải kéo Hạ Ngôn về phía Hà gia!" Khải tiên sinh ngầm hạ quyết tâm trong lòng. Giá trị Hạ Ngôn đang có, khiến ông cảm giác có thể không tiếc trả giá hết thảy.
Lần Hội Giao Lưu Học Viện này, nếu ông thật sự không đến, vậy làm sao biết trước sự tồn tại của Hạ Ngôn?
Thật ra, khi trong lòng Khải tiên sinh hạ quyết định này. Mấy thế lực to lớn khác ở Thánh địa, cũng đều phóng tâm trên người Hạ Ngôn.
Ngoại trừ Khải tiên sinh, trong năm thế lực lớn trong Thánh địa, còn có hai thế lực cũng có người đến xem Hội Giao Lưu. Hai người kia đồng dạng ngồi bên cạnh Lưu tiên sinh.
- Hôm nay, ngay cả Học Viện Sơn Phong cũng đánh bại, ngày mai là Học Viện Lang Tà rồi!
Lưu tiên sinh nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía viện trưởng Trần Hải Duyên của Học Viện Lang Tà. Trần Hải Duyên để chòm râu dài ngắn, lời nói cũng không nhiều.
Mấy tên học viên của Học Viện Lang Tà, cũng đều nói không nhiều lắm. Tuy nhiên, bọn họ không giống Học Viện Hồng Hà tràn ngập ngạo khí như vậy, mà rất cúi thấp. Khi cùng người khác trao đổi, luôn mỉm cười nghe.
- Liễu Vân! Không thể tưởng được học viện của chúng ta cũng có ngày chạm trán nhỉ! Trần Hải Duyên cười nói.
Quan hệ giữa Trần Hải Duyên và Liễu Vân dường như rất tốt, nói chuyện cùng rất tùy ý. Liễu Vân cũng cười nói:
- Ta chỉ biết sẽ có một ngày như vậy. Ha ha! Hải Duyên! Ngày mai Học Viện Tử Diệp của ta sẽ không khách khí với Học Viện Lang Tà ngươi. Hôm nay, sau khi trở về, ngươi nên chuẩn bị tốt một chút.
Hai vị viện trưởng, đồng thời nở nụ cười. Trương Đức Sơn của Học Viện Vọng Long, trợn to đôi mắt như chuông đồng, ngay cả râu bên dưới cũng dường như bị thổi lên.
Lão nghĩ không ra, vì sao Học Viện Tử Diệp lập tức trở nên lợi hại như vậy. Mà ngay cả hai người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyét dường như cũng cường đại hơn lúc trước rất nhiều.
Vốn tỷ đấu không thể thắng, hai người cũng có thể có được thắng lợi.
Đến tột cùng là vì sao?
- Thua thì thua, các con đang có chuyện gì chứ?
Viện trưởng Đinh Hướng Cảnh của Học Viện Sơn Phong, nói khẽ với ba người Cao Xung:
- Sau ba năm, Học Viện Sơn Phong chúng ta còn có thể đến đây mà.
Nói là ba năm sau còn có thể đến đây, nhưng trong ba người Cao Xung, chỉ có Quách Minh Hiên còn có thể có cơ hội tham gia Hội Giao Lưu học viện tiếp theo. Cao Xung và Khưu Hòa, ba năm sau đều đã vượt qua tuổi ba mươi.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hạ Ngôn tại phần lớn đại nhân vật đứng dậy quét mắt nhìn vê phía Lỗ Hạng Chi, khẽ cười một tiếng.
- Lỗ Hạng Chi tiên sinh! Không biết ngươi chuẩn bị sẵn một trăm vạn kim tệ chưa? Giọng nói Hạ Ngôn cũng khiến cho người chung quanh đều nghe được rỗ.
Mọi người nghe Hạ Ngôn lên tiếng nói một trăm vạn kim tệ, ánh mắt không khỏi đều nhìn về phía hắn.
Lời nói của Hạ Ngôn với Lỗ Hạng Chi, là kêu Lỗ Hạng Chi chuẩn bị sẵn một trăm vạn kim tệ.
Phù!
Nghe thấy những lời này, Lỗ Hạng Chi hít mạnh một chút, đôi mắt sắc bén dị thường trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.
"Đáng chết! Gã Hạ Ngôn này không ngờ đòi tiền ta ở nơi này! Rất đáng chết!" Lỗ Hạng Chi thật sự tức giận.
Ngày hôm qua hai người đánh cược một trăm vạn kim tệ! Nếu như Hạ Ngôn thua, Lỗ Hạng Chi tự nhiên không thèm quan tâm vẻ mặt mọi người mà nhắc tới chuyện này. Nhưng hiện tại lại là hắn thua.
Ở trước mặt nhiều người, hắn thật sự bị mất mặt.
- Lỗ Hạng Chi tiên sinh! Làm sao ngươi không nói lời nào nhỉ? Hay là ngươi vẫn chưa chuẩn bị sẵn một trăm vạn kim tệ chứ? Không sao! Ta có thể chờ hai ngày.
Khuôn mặt Hạ Ngôn vẫn mang vẻ tươi cười, nhìn sắc mặt Lỗ Hạng Chi càng ngày càng đen.
Sở dĩ lúc này Hạ Ngôn nhắc tới chuyện này, thứ nhất là muốn cố ý làm Lỗ hạng Chi mất mặt, thứ hai là có chút lo Lỗ Hạng Chi quỵt nợ. Cho nên mới chọn cách cố ý nhắc chuyện này trước mặt nhiều đại nhân vật. Dù sao, Hạ Ngôn cũng không qua lại với Lỗ Hạng Chi này.
Thân hình Lỗ Hạng Chi cũng tức giận không ngừng run rẩy.
- Hạ Ngôn! Ngươi nói một trăm vạn kim tệ gì đó? Lưu tiên sinh nhíu mày tò mò hỏi.
- Một trăm vạn kim tệ cũng không phải là một món tiền nhỏ. Nghe được ý tứ của Hạ Ngôn, dường như Lỗ Hạng Chi thiếu Hạ Ngôn một trăm vạn kim tệ. Nhưng Lỗ Hạng Chi làm sao có thể thiếu ngươi tiền chứ?
Người ở đây phần lớn đều biết thân phận của Lỗ Hạng Chi, biết hắn là thiếu chủ của Thương hội Bác Vũ. Hội trưởng hiện tại của Thương hội Bác Vũ chính là phụ thân của hắn, tên là Lỗ Tây Chi!
Lấy thực lực kinh tế của gia đình hắn, làm sao thiếu người khác tiền chứ?
Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nghi hoặc nhìn về phía Lỗ Hạng Chi. Lỗ Hạng Chi lúc này không phản bác Hạ Ngôn, thoạt nhìn hình như là thực sự thiếu Hạ Ngôn một trăm vạn kim tệ.
Liễu Vân cũng cười như không cười. nói.
- Lưu tiên sinh! Chuyện là như này, Lỗ Hạng Chi tiên sinh ngày hôm qua đánh cược với ta, cược kim tệ là một trăm vạn. Trưa ngày hôm qua, Lỗ Hạng Chi tiên sinh đến Địch Uyển Xuân luôn miệng nói Học Viện Tử Diệp không phải là đối thủ của Học Viện Sơn Phong, suy nghĩ của ta đúng lúc trái ngược với Lỗ Hạng Chi. Cho nên, hai người chúng ta liền đánh cược một chút tiền tại chỗ, thật ra, cũng chỉ là hành động nhàm chán thôi.
Giọng nói của Hạ Ngôn nói ra đánh cược hôm qua một cách rõ ràng.
Mọi người nghe vậy, đều giật mình hiểu được. Nguyên lai là Lỗ Hạng Chi đánh cuộc thua Hạ Ngôn.
- Ha ha! Tiền cược của các ngươi cũng không nhỏ đấy. Một trăm vạn kim tệ, ngay cả ta đều không có. Đám thanh niên các ngươi thật sự quyết đoán.
Lưu tiên sinh cảm khái nói, vừa lắc đầu vừa nói.
- Hạ Ngôn! Một trăm vạn kim tệ, trước trời tối ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi. Lỗ Hạng Chi nói với vẻ nổi giận đùng đùng.
- Vậy đa tạ sự khẳng khái của Lỗ Hạng Chi tiên sinh rồi! Hạ Ngôn ôm quyền cười nói.
Mễ Tuyết ở bên cạnh, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ tươi cười mơ hồ. Mà Vương Thiên Hà thì lại có chút lo lắng.
"Ngày hôm qua ta cũng nói qua, kêu hắn không nên đắc tội với Lỗ Hạng Chi. Hiện tại xem ra, Hạ Ngôn căn bản là không để ở trong lòng rồi. Quên đi! Nêu hắn không nghe ta khuyên bảo, đến lúc xảy ra chuyện cũng chỉ có thể tự mình hắn gánh thôi." Vương Thiên Hà suy nghĩ trong lòng.
Tử Nguyệt tửu lâu, Địch Xuân Uyển!
Liễu Vân và ba người Hạ Ngôn nếm xong cơm chiều, mọi người ngồi trong phòng khách, nói chuyện phiếm vài câu.
Buổi chiều Hạ Ngôn đã diễn luyện một lần võ kỹ của ba gã học viên của Học Viện Lang Tà cho Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết. Chỉnh thể thực lực của ba gã học viên của Học Viện Lang Tà vẫn không bằng Học Viện Sơn Phong. Cho nên, ngày mai tỷ đấu với Học Viện Lang Tà, ba người Hạ Ngôn tin tưởng mười phần.
Đương nhiên, ba người cũng không lơ là.
Trong loại tỷ đấu này, nếu như hơi chút sơ ý, vậy rất có thể bị đánh bại.
- Lỗ Hạng Chi này thật đúng là phái người đưa tới kim phiếu một trăm vạn kim tệ. Hạ Ngôn nhìn một xấp kim phiếu thật dày trên bàn, lắc đầu cười nói.
Đương nhiên, người đưa tiền đến cũng lấy bản chứng từ do chính Lỗ Hạng Chi kí tên thu
về.
Một trăm vạn kim tệ kiếm được rất dễ dàng. Đương nhiên, nếu như Hạ Ngôn thua cuộc, vậy không chỉ không chiếm được một trăm vạn, còn phải lấy ra một trăm vạn.
Một thu vào một nộp ra, hơn kém hai trăm vạn.
- Đánh bạc, kiếm tiền thật sự nhanh chóng nhỉ! Không kỳ quái là nhiều người trong thiên hạ si mê đi đánh bạc.
Hạ Ngôn lắc đầu cảm thán nói.
Khi ở thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn đã nhiều lần đặt cược trong Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Tuy nhiên khi đó mức đặt cược, ít hơn nhiều so với bây giờ.
Nhớ tới Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến ở thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn không khỏi trong lòng có chút dao động.
Vương Thiên Hà nhìn thấy một đống kim phiếu thật dày, trong lòng cùng khó thể bình tĩnh. Nhiều kim tệ như vậy khiến cho người ta không thể không động tâm. Sự óng ánh của kim tiền chỉ sợ trong thiên hạ không ai không thích thứ ánh vàng rục rỡ này.
Mà ngay cả Mễ Tuyết, đều trợn đôi mắt to đẹp nhìn thẳng. Đương nhiên, Mễ Tuyết còn khiếp sợ nhiều hơn. Nàng lớn như vậy thật sự chưa bao giờ thấy qua nhiều kim phiếu như vậy.
- Vương đại ca, Mễ Tuyết tỷ!
Hạ Ngôn nhìn biểu tình hai người, trầm ngâm, rồi sau đó không khỏi lên tiếng kêu:
- Nhiều tiền thắng được như vậy, cũng do ba người chúng ta xuất lực, chúng ta chia đều đi nha?
Hạ Ngôn thấy ánh mắt hai người dừng trên kim phiếu, liền nói như thế. Mễ Tuyết vội đưa bàn tay như bạch ngọc lên, nói:
- Không! Hạ Ngôn! Điều này không thể được. Kim phiếu này là do người đánh cược thắng Lỗ Hạng Chi, chúng ta làm sao có thể chia chứ?
Mễ Tuyết nói như trảm đinh chặt sắt. Nàng và Vương Thiên Hà quả thật không thể chia tiền này. Nếu Hạ Ngôn thua, vậy có lẽ một mình Hạ Ngôn lấy một trăm vạn kim tệ bồi thường cho Lỗ Hạng Chi. Nói trắng ra là, kỳ thật kim phiếu này, không có chút quan hệ với bọn họ, Hạ Ngôn nói như vậy, là khách khí.
Thấy Mễ Tuyết liên tục xua tay, da mặt Vương Thiên Hà dày hơn nữa cũng không thể nói muốn chia kim phiếu này. Hắn cũng vội vàng cũng cự tuyệt Mễ Tuyết.
Hạ Ngôn thấy hai người như thế, cười cười, cũng không nói gì nữa.
Hắn vừa rồi nói như vậy, kỳ thật cũng là khách khí một chút thôi. Đương nhiên, nếu như Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà thật sự muốn chia, Hạ Ngôn cũng thật sự sẽ chia cho bọn họ. Tuy nhiên, hai người này nếu thực lấy kim phiếu, tâm tư Hạ Ngôn sẽ không giống như vậy nữa.
- Ừ! Đệ sẽ thu kim phiếu lại. Lúc này Lỗ Hạng Chi tổn thất trăm vạn kim tệ, e rằng sẽ không cam tâm.
Hạ Ngôn thu lầy kim phiếu, thầm nói trong miệng.
Chính như lời Hạ Ngôn nói. Lúc này trong phòng mình, Lỗ Hạng Chi gần như hủy đi toàn bộ thứ trong phòng. Tất cả những thứ dễ vỡ đều bị đập nát hết.
Lỗ Hạng Chi thật giống như một con gà chọi, đôi mắt đỏ thẫm, điên cuồng phát tiết trong phòng.
Không ít vật phẩm vô giá, cũng chưa thể tránh được một kiếp này. Đương nhiên, hắn đập nát vật phẩm trong tửu lâu, đều phải bồi thường theo quy định.
Người hầu bên ngoài cửa, tuy rằng nghe được động tĩnh bên trong, cũng không đi vào ngăn cản. Bởi vì ngay cả Lý Lỗi và Tiêu Tử Ngọc, cũng không đi vào ngăn cản.
Người quen thuộc Lỗ Hạng Chi đều biết, lúc này phải cho Lỗ Hạng Chi hoàn toàn giải phóng phẫn nộ trong lòng. Nếu như lúc này ai ngăn cản, đó chính là dẫn lửa vào thân.
- Khốn nạn, ác độc.
- Lấy của ta một trăm vạn kim tệ, quá đáng giận! Hạ Ngôn! Ta muốn cho ngươi lấy ra những lợi ích vốn có.
Ở trong phòng, âm thanh tàn nhẫn của Lỗ Hạng Chi rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của Lý Lỗi và Tiêu Tử Ngọc. Viện trưởng Đổng Hoa của Học Viện Hổng Hà cũng có thể nghe rõ ở trong phòng mình. Tuy nhiên, lão cùng không có ý gì ngăn cản.
Mà trái lại, trong lòng lão chính là hy vọng Lỗ Hạng Cho ép Hạ Ngôn. Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, Đổng Hoa cảm thấy mắt mặt trước nhiều người như vậy. Điều này khiến cho mặt lão cũng không sáng lắm. Do đó lão cùng có rất nhiều bất mãn với Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Dù sao đệ cũng phải cẩn thận Lỗ Hạng Chi. Trong Địch Xuân Uyển, Vương Thiên Hà ngưng giọng nói.
Hạ Ngôn gật gật đầu.
- Ừ! Đệ sẽ cẩn thận.
Tuy rằng Hạ Ngôn tiếp xúc với Lỗ Hạng Chi chỉ có hai ngày, tuy nhiên cũng đại khái biết được. Lúc đó Lỗ Hạng Chi bất quá chịu thua, hắn khẳng định có thể có một chút hành động về phía mình.
Tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không quá lo lắng. Lấy thực lực của Lỗ Hạng Chi có thể hành động gì chứ? Cho dù viện trưởng của Học Viện Hồng Hà giúp hắn, chung quy không thể tự mình ra tay đối phó mình!
Thời gian lên đèn, Hạ Ngôn đi vào phòng Liễu Vân, lấy một xấp kim phiếu năm mươi vạn đặt trước mặt sư phụ.
Khi mua Hồi Hồn Đan, Hạ Ngôn chỉ có hai trăm năm mươi vạn kim tệ, thiếu năm mươi vạn là Liễu Vân ứng ra. Hiện tại thắng Lỗ Hạng Chi một trăm vạn kim tệ, đúng lúc trả lại tiền cho sư phụ.
Tuy rằng Liễu Vân là sư phụ của mình, Liễu Vân cùng sẽ không quan tâm năm mươi vạn, bất quá Hạ Ngôn không thể không trả, đây là vấn đề nguyên tắc làm người.
Nếu như Liễu Vân không thu, Hạ Ngôn cùng sẽ không khách khí với sư phụ Liễu Vân. Nhưng chủ động vẫn là thái độ trước tiên.
Thấy Hạ Ngôn đặt kim phiếu trên bàn, Liều Vân nỡ nụ cười.
- Hạ Ngôn! Con còn khách khí với su phụ sao? Hơn nữa, năm mươi vạn kim tệ với ta mà nói vẫn không ảnh hưởng gì hết.
Liễu Vân cười nói.
Tuy rằng Liễu Vân không thể lấy ra quá nhiều tiền mặt nhưng Liễu Vân có một số vật phẩm, giá trị đó rất khó nói.
- Con đã đặt tại đây, vậy thì để đó đi. Liễu Vân lại nói tiếp.
Hạ Ngôn nghe sư phụ Liễu Vân nói câu đầu tiên, vốn định cầm kim phiếu lại, nhưng câu thứ hai của Liễu Vân khiến hắn lại không thể bỏ qua ý niệm thu hồi kim phiếu trong đầu, chỉ có thể sờ sờ mũi cười.
- Hạ Ngôn! Thực lực của con rốt cục mạnh như thế nào? Đột nhiên sắc mặt Liễu Vân nghiêm nghị, hỏi.
Hôm nay từ Trung Tâm Hội Giao Lưu trở về, Liễu Vân vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.
Ông thân là sư phụ của Hạ Ngôn, lại không biết đệ tử mình mạnh như thế nào. Trong lòng Liễu Vân cũng không thể thích ứng trong thời gian dài.
Hôm nay Hạ Ngôn biểu hiện ra thực lực của mình, rất khó dùng Đại Linh Sư sơ kỳ để hình dung. Ba chiêu đánh bại Cao Xung, đây cũng không phải Đại Linh Sư sơ kỳ có thể làm được.
Hạ Ngôn sử dụng ra uy lực võ kỹ ra ở nơi này, đại khái có vẻ bốn ngàn độ, gần như tới giới hạn của cảnh giới Đại Linh Sư trung kỳ. Đại Linh Sư trung kỳ nếu như không có thêm uy lực võ kỳ mà bản thân tu luyện, chỉ cần dựa vào linh lực trong cơ thể, vậy cũng có thể phát ra uy lực võ kỹ năm ngàn độ.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius