Cái lạnh như thấm vào tận bên trong cơ thể, thẩm thấu vào từng tấc từng tấc da thịt, giông như muôn ngàn lưỡi băng nhỏ sắc lẻm trôi nổi trong người, lạnh lẽo mà đau đớn.
Trong cái đau đớn đó, thần trí Lý Phàm dần dần tỉnh lại. Hai mắt hắn khó nhọc mở ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Đây là một đỉnh núi! Hơn nữa còn là một đỉnh núi rất cao.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lý Phàm. Lúc này hắn đưa mắt ra xa là có thể nhìn thấy được mây trắng bồng bềnh, sương mù dày đặc, cảnh vật phía dưới lấy thị lực của hắn cũng không thể nào nhìn được rõ rang, vì vậy bản thân chắc hẳn đang nằm tại trên một đỉnh núi cao không sai.
Mà bên người Lý Phàm là vô số tuyết trắng, đem đến cho hắn cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Những thứ tuyết này đều đã tồn tại qua vố số năm tháng chưa hề tan chảy, vì vậy lạnh tới mức nào cũng có thể biết.
Lý Phàm thấy vậy khẽ cắn răng chống người ngồi dậy, dù sao cũng không thể nằm mãi tại nơi này được. Nếu còn tiếp tục bản thân e rằng sẽ bị đông cứng mà chết.
Hít...!
Nhưng hắn vừa cử động, một cơn đau đến mức thấu xương bất ngờ ập tới, làm Lý Phàm không tự chủ được mà phải hít vào một ngụm khí lạnh, theo sau vô lực nằm xuống.
Cả người hắn lúc này, từng trận từng trận đau nhức lan tỏa, giống như cơ thể đang bị người ta dùng dao cắt xẻ thành mấy mảnh một cách chậm rãi. Điều này làm Lý Phàm ngoài việc nằm yên mà chịu đựng, cũng không còn chút hơi sức nào mà có thể cử động.
Bất chợt, một cảm giác ấm áp, dính dính truyền vào má làm Lý Phàm giật mình. Hắn quay đầu qua, thấy được tiểu Bạch đang ngòi bên cạnh mình, dùng cái lưỡi đỏ hồng của nó mà liếm liếm má hắn.
"Tiểu tử ngươi không có việc gì sao? Thực sự tốt a...!"
Lý Phàm khó nhọc vươn tay ra xoa nhẹ lên đầu tiểu Bạch, thở dài nói.
Đồng hành với tiểu tử này một thời gian, làm trong lòng hắn có một tình cảm rất nặng với nó. Nếu như tiểu tử này mà bị làm sao, Lý Phàm thực sự cũng rất buồn.
"Hả? Đây là cái gì?"
Bàn tay đang xoa nhẹ đầu tiểu Bạch, bỗng chốc Lý Phàm a lên một tiếng ngạc nhiên. Tại trên mu bàn tay hắn, không biết từ bao giờ một ấn ký hình tiểu tháp đã lẳng lặng hiện ra tại đó, giống như đã tồn tại trên tay hắn từ rất lâu rồi.
Ấn ký này là hình một tiểu tháp cao một thốn (3,33cm), toàn thân được làm bằng đá, dường như có rất nhiều tầng. Mà tại trước cửa tháp, có thể mơ hồ thấy được bên trên khắc lên hai chữ rất nhỏ:
Càn Khôn!
"Cái này, cái này... là bộ dáng của Càn Khôn Tháp mà? Không sai, thực sự là y hệt Càn Khôn Tháp. Nhưng sao trên tay ta lại có ấn ký này?"
Lý Phàm miệng há to vì kinh ngạc, theo sau không nhịn được phải dùng tay còn lại đưa lên vuốt vuốt án ký hình tiểu tháp, lẩm bẩm nói.
Mà ngay lúc hắn vừa vuốt, phía trên ân ký tiểu tháp bỗng chốc bộc phát ra một trận kim quang nhàn nhạt, từ bên trong một giọng nói cổ lão tang thương chậm rãi vọng ra:
"Đây thực sự là Càn Khôn Tháp. Còn về sao tiểu tử ngươi lại có được nó, vậy hãy để lão phu giải thích đi."
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt Lý Phàm kim quang lóe lên, một bóng người đã mờ ảo hiện ra từ khi nào.
Người này là một lão nhân dáng lưng hơi còng, râu tóc bạc trắng, trên mặt là vô số nếp nhăn dấu vết do thời gian để lại. Trên người lão khoác một bộ trường bào hoàng kim vàng rực, bên trên thêu vô số đồ án giống như mai rùa bình thường. Lão già đứng đó, hai tay chắp sau lưng lẳng lặng nhìn Lý Phàm, giống như đang quan sát một sự vật lạ thường nào đó.
"Lão là ai?"
Lý Phàm khẽ quay đầu sang kinh ngạc hỏi. Hắn thế nào cũng không cảm giác được tại đỉnh núi này ngoài mình ra còn có một người khác. Hơn nữa người này làm sao xuất hiện, bản thân cũng không thể quan sát được.
Mà tiểu Bạch bên cạnh Lý Phàm khi vừa nhìn thấy lão nhân này không khỏi kêu lên một tiếng bất an, theo sau vội vàng chui cả người vào trong ngực Lý Phàm, cái đầu nho nhỏ thò ra ngoài, nhìn lão nhân bằng ánh mắt sợ hãi.
"Ta là ai? Câu hỏi này cũng thực sự rất lâu rồi không còn ai hỏi qua lão phu a..."
Lão già nghe vậy khẽ thở dài, hai mắt ánh lên một tia hồi tưởng. Từ người lão nhân, một cỗ ý cảnh mục nát mà vĩnh hằng lan tỏa, giống như bản thân đã trải qua ngàn kiếp, sống tại ngàn đời, thấm đẫm nhân sinh thế thái.
Hồi lâu sau lão nhân mới khẽ lắc lắc đầu, nhìn về Lý Phàm bình thản nói:
"Ngươi có thể gọi ta là Quy Kim lão nhân."
"Ra vậy! Vậy xin hỏi Quy lão tiền bối, ngài vừa mới nói hiện tại Càn Khôn Tháp đang ở trên tay tiểu tử là ý gì? Hơn nữa đây là nơi nào mong tiền bối cho tiểu tử được biết."
Lý Phàm khẽ cung kính đáp một câu, theo sau từ từ hỏi.
"Hiện tại chúng ta đang ở trên đỉnh núi cao nhất của dãy Hy Mã Lạp Sơn. Còn về phần tại sao Càn Khôn Tháp lại nằm tại trên tay ngươi, trước tiên ta cần nói với tiểu tử ngươi vài điều đã."
Quy lão thản nhiên đáp, cuối cùng quay sang hỏi ngược lại Lý Phàm:
"Thứ tiểu tử ngươi tu luyện, có phải gọi là Táng Thiên Thánh Pháp?"
"Cái gì?"
Lý Phàm sắc mặt khẽ biến. Táng Thiên Thánh Pháp là bí mật lớn nhất của hắn, làm sao lão nhân trước mặt này lại có thể biết đến?
Nhưng chưa đợi Lý Phàm nghĩ nhiều, giọng nói của Quy lão lại bình thản vang lên:
"Ngươi không cần chối bỏ, ta cũng không có ý gì xấu với ngươi. Hơn nữa nói ra, ta đối với Táng Thiên Thánh Pháp này ngược lại còn quen thuộc hơn tiểu tử ngươi nhiều."
Lý Phàm nghe vậy khẽ ngây ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lão nhân, sau khi cảm thấy người này thực sự không có ý đồ bất lợi với mình, hắn mới cắn răng gật đầu nói:
"Tiểu tử tu luyện quả thật là Táng Thiên Thánh Pháp."
"Rất tốt, ta lại hỏi ngươi một câu nữa. Ngươi có phải là người của Lý gia?"
Quy lão hài lòng gật đầu, hỏi tiếp.
"Cái này, tiểu tử tên là Lý Phàm, thực sự... là người của Lý gia."
Lý Phàm do dự một chút, cuối cùng cũng không phủ nhận.
Mà Quy lão sau khi nghe Lý Phàm đáp, không khỏi nhớ đến điều gì đó lại một lần nữa lâm vào trầm tư. Nếu như Lý Phàm lúc này đến gần, có thể nghe thấy được khóe miệng lão nhân này đang lẩm bẩm rất nhỏ.
"Lại là Lý gia, tiểu tử kia cũng là người của Lý gia. Ai...!"
Một lúc lâu sau Quy lão mới ngẩng đầu lên, nhưng lần này lão không hỏi ngay mà nhìn Lý Phàm một cách hết sức chăm chú, theo sau mới mở miệng, giọng nói hết sức uy nghiêm, không còn chút gì của vẻ hời hợt lúc trước:
"Câu hỏi cuối cùng. Lão phu muốn hỏi ngươi, ngươi tu đạo rốt cuộc là để làm gì?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Câu hỏi này, trong thoáng chốc như chuông cổ ngân vang trong đầu Lý Phàm. Trong một khắc này, dường như rất nhiều những kí ức xa xưa từ trong đầu hắn ùa về.
Một Lý gia vắng vẻ neo người, một người đàn ông nắm tay một đứa bé ba tuổi, ngẩng đầu nhìn trăng mà buồn bã thở dài.
Một đứa bé năm tuổi lao vào đánh nhau với một đám trẻ con cùng thôn, vì chúng nói nó là con hoang không có mẹ.
Một đêm tuyết rơi đầy trời, một đứa bé bảy tuổi được phụ thân dắt tới Băng gia. Cuối cùng ngơ ngác nhìn bóng lưng phụ thân bỏ đi mà nước mắt chảy dài.
Một thằng bé tám chín tuổi dắt tay một cô bé nhỏ hơn một chút, lao đi trong rừng tre mà cười vang lanh lảnh.
Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi miệt mài luyện võ thâu đêm để nghênh đón Băng gia gia tộc tỷ võ sáng ngày mai, vì hắn không muốn làm nàng phải thất vọng.
Mưa gió đầy trời, một thiếu niên mười sáu tuổi hướng tới thiếu nữ đối diện mà gào lên bi phẫn:
"Vì sao, vì sao làm như vậy với ta?"
Một thiếu niên hai hốc mắt trống rỗng, máu tươi chảy đầy mặt nằm trên nền đất lạnh giá, trái tim dường như đang tan ra từng mảnh.
Một thanh niên mười tám mười chín tuổi cả người đầy máu, cắn răng không để mình quỳ xuống trước mặt một nam tử đầu đội kim quan.
Tất cả, tất cả! Từ những ký ức thời niên thiếu tới những việc mới xảy ra cứ giống như từng bức tranh dần dần hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Hắn chậm rãi đi ra cạnh mép núi, cúi đầu nhìn xuống khoảng không vô tận phía dưới, hai mắt ánh lên những tâm tình vô cùng phức tạp.
Có bi thương.
Có phẫn hận.
Nhưng càng nhiều nhất là không cam lòng.
Lý Phàm khẽ hít một hơi thật sâu, theo sau chậm rãi mở miệng:
"Ta tu đạo, là để dưới gầm trời này không còn kẻ nào có thể đạp lên đầu mình mà bước."
"Ta tu đạo, là để đạp phá tất cả những trở ngại trên con đường mình đi."
"Ta tu đạo, là để báo đáp khoái ý ân cừu, nhân sinh ân oán. Để có thể ngửa mặt lên trời mà cười to thống khoái."
"Ta tu đạo, là để thế nhân này biết Lý Phàm ta không phải là một kẻ nhu nhược, không phải một tên phế vật. Ta là một nam tử hán đội trời đạp đất. Ta sẽ dừng đôi bàn tay của mình mà chứng minh cho bọn chúng, những kẻ khinh thường nhục mạ ta biết:
Động tới Lý Phàm ta, chỉ có một kết cục.. chết!"
Lý Phàm càng nói càng lớn, tới cuối cùng gần như là ngẩng đầu nhìn trời mà gầm lên vang dội. Tiếng nói của hắn, như xuyên qua tầng tầng gió lạnh trên cao mà vang vọng trong không gian nơi này, mãi không tiêu tan.
Quy lão đứng đằng sau lẳng lặng nhìn bóng lưng thanh niên trước mặt, trong mắt ánh lên một tia thất vọng rất nhỏ nhưng cũng không hề lên tiếng, để mặc cho Lý Phàm tận tình phát tiết.
Một lúc lâu sau, Lý Phàm mới từ từ quay người lại, nhìn lão nhân đối diện mình chầm chậm mở miệng:
"Tiểu tử đã trả lời ba câu hỏi của tiền bối rồi. Hiện giờ đến phiên ta hỏi ngài được chứ?"
"Ngươi hỏi đi!"
Quy lão khẽ gật đầu, phất tay đáp.
"Thứ nhất, tại sao tiểu tử lại ở đây? Thứ hai, vì sao Càn Khôn Tháp này lại ở trên tay ta? Thứ ba, tiểu tử vẫn nhớ khi đó vốn bị tên Đồng Thánh kia giết chết rồi, là tiền bối đã cứu ta sao? Và cuối cùng cũng là quan trọng nhất, tiền bối rốt cuộc là ai?"
Lý Phàm nhìn chăm chăm lão nhân một lúc, theo sau tràm giọng hỏi. Bản thân hắn đến hiện tại đối với những điều trên còn rất nhiều nghi hoặc.
Quy lão nghe Lý Phàm hỏi cũng không vội vã trả lời. Lão đi đi lại lại một lúc, dường như đang suy nghĩ cẩn thận về những vấn đề này, cuối cùng mới từ từ mở miệng:
"Điều đầu tiên, ngươi ở tại đây là do ta sử dụng sức mạnh của Càn Khôn Tháp truyền tống đến. Thứ hai, Càn Khôn Tháp ở trên tay ngươi lý do rất đơn giản, vì ngươi hiện tại đã là chủ nhân của nó."
"Cái gì?"
Lý Phàm nghe đến đây không khỏi khiếp sợ. Càn Khôn Tháp là bảo vật thần kì bậc nào, hắn từng ở bên trong nó nên biết rất rõ ràng. Chưa nói tới còn có công dụng gì khác, chỉ tính riêng việc tạo ra được chín mươi chín giới trong suy nghĩ cũng đã là siêu việt bảo vật cấp bậc nguyên bảo rồi. Mà hiện tại lại nghe được tin tức chính mình mơ mơ màng màng đã trở thành chủ nhân của nó, làm hắn nhất thời lâm vào cảm giác giống như đang nằm mơ a!
"Không cần phải ngạc nhiên như vậy. Tiểu tử ngươi chiếm được Hưng Đạo Di Thư, vì vậy chắc cũng đã biết trong người mình có một chút huyết mạch của Việt Tộc?"
Quy lão khẽ mỉm cười, hứng thú hỏi lại Lý Phàm.
"Ân."
Lý Phàm gật gật đầu cũng không phủ nhận. Đối với lão nhân thần bí trước mặt làm sao biết được điều này, hắn cũng không quá nghi hoặc. Một người có bản lĩnh đưa mình truyền tống đi xa như vậy, hơn nữa còn bình yên thoát khỏi tay Đồng Thánh, sao có thể là một người bình thường được. Hắn lúc này còn có chút hoài nghi, lão nhân trước mặt này không phải là chủ nhân của Càn Khôn Tháp chứ? Vậy tại sao hiện giờ lại nói Càn Khôn Tháp đã là của mình?
Nhưng không đợi Lý Phàm suy nghĩ nhiều, Quy lão đã tiếp tục nói:
"Ha ha! Nếu như ngươi chỉ có huyết mạch Việt Tộc, vậy cũng chưa thể nhận chủ được bảo vật như Càn Khôn Tháp này. Nhưng mà công pháp tiểu tử ngươi tu luyện lại là Táng Thiên Thánh Pháp, điều này làm cho ngươi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu nhận chủ của Càn Khôn Tháp, vì vậy đã thành công nhận chủ nó. Thực ra ngay từ lúc ngươi bước vào Càn Khôn Tháp là đã thành công nhận chủ bảo vật này rồi."
"Nhưng vì sao việc tiểu tử tu luyện Táng Thiên Thánh Pháp lại có thể nhận chủ được Càn Khôn Tháp?"
Lý Phàm nghi hoặc hỏi. Đối với điều này hắn vẫn chưa rõ ràng. Hơn nữa hắn còn một việc chưa dám hỏi là tại sao bản thân lại tự dưng có được Táng Thiên Thánh Pháp.
Quy lão hai mắt nhìn chăm chú Lý Phàm, giống như có thể đoán được suy nghĩ của hắn lúc này vì vậy cười cười nói:
"Vấn đề này hiện tại ngươi không cần biết, bởi vì nó quá xa vời với ngươi. Cả việc ngươi có được Táng Thiên Thánh Pháp cũng vậy, tương lai khi ngươi có tu vi cao hơn tất nhiên sẽ tự biết được, còn hiện tại đối với một người chưa đạt tới Tinh Thần Biến như ngươi thì dù ta có giải thích thì cũng chỉ là mộng ảo không không mà thôi, đối với ngươi không những không có tác dụng mà còn có hại."
Lý Phàm nghe vậy cũng đành bất đắc dĩ gật gật đầu, tuy hắn còn nhiều điều chưa hiểu rõ về vấn đề này nhưng cũng đành nuốt lại vào bụng mà thôi.
"Vậy còn về tên Đồng Thánh kia thì sao? Làm sao tiền bối lại cứu được ta thoát ra ngoài? Còn nữa rốt cuộc tiền bối là ai?"
Lý Phàm tiếp tục hỏi. Nếu không hỏi về Táng Thiên Thánh Pháp thì ít nhất cũng phải biết được trong thời gian mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.
"Cái gì đồng thánh mà ngươi nói là tên tiểu tử Tinh Thần Biến đỉnh phong kia sao? Hừ! Thực sự là một tên tuổi trẻ càn rỡ, muốn dựa vào sức mình mà phá hủy Càn Khôn Tháp đoạt lấy bảo vật ở ba tầng cuối cùng, thật sự không biết lượng sức mình."
Quy lão khẽ hừ một tiếng, bộ dáng giống như rất khinh thường kẻ kia. Lão trầm trầm nói:
"Tên tiểu tử kia muốn hủy tháp đoạt bảo, bị ta sử dụng sức mạnh của Càn Khôn Tháp phản kích lại, đem bọn hắn đánh bay ra ngoài. Chỉ là Càn Khôn Tháp trước kia chưa có người nhận chủ, linh lực tích tụ được do tự thân hấp thu thiên địa nguyên khí là không nhiều, chỉ có thể đủ vận hành chín mươi chín giới trong tháp mà thôi. Vì vậy khi ta dùng tháp tấn công kẻ kia, cũng chỉ còn sót lại năng lượng đưa ngươi truyền tống đến đây. Mà tên kia tuy nói tu vi không ra gì nhưng dù sao cũng tiếp cận Hóa Thiên Biến, mà lúc đó Càn Khôn Tháp lại không có chủ nhân, uy năng giảm mạnh. Vì vậy cần phí rất nhiều linh lực mới có thể đem hắn đánh bay. Tới hiện giờ sau khi được ngươi nhận chủ Càn Khôn Tháp đã triệt để mất sạch linh lực, đành gắn trên bàn tay phải ngươi, từ từ khôi phục lại."
Quy lão chậm rãi nói một hồi, đem hết tình cảnh lúc đó diễn giải lại một lần.
"A! Hóa ra là như vậy a. Vậy ngài là... Hà! Chẳng nhẽ ngài là..."
Lý Phàm khẽ gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Nhưng bỗng nhiên hắn dường như nhớ tới điều gì đó, không khỏi thất thanh hô lên.
"Ngươi đoán đúng, lão phu không phải là chủ nhân trước kia của tháp mà là thứ mà các ngươi vẫn nói chỉ tồn tại trong truyền thuyết... Lão phu là khí linh của Càn Khôn Tháp."
Quy lão khẽ cười cười, nói ra một đáp án làm Lý Phàm trợn mắt há mồm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Nghe đồn trong truyền thuyết, những bảo vật, binh khí cực mạnh bên trong thường có linh hồn của riêng mình gọi là khí linh.
Khí linh không những có thể tự thân vận động điều khiển bảo vật, hơn nữa còn khiến cho uy lực bảo vật gia tăng rất nhiều. Nhưng không phải bảo vật nào cũng có thể có được khí linh.
Giống như Lý Phàm trước kia đã từng đọc trong cổ thư, bảo vật hiện tại chia làm ba cái cấp bậc: nguyên bảo, linh bảo, tiên bảo. Mà bảo vật đẳng cấp nguyên bảo là hoàn toàn không có khả năng sở hữu được khí linh. Dù là linh bảo cũng rất ít kiện bên trong tồn tại khí linh, chỉ có tiên bảo, bảo vật do tiên nhân trong truyền thuyết sử dụng mới chắc chắn sở hữu khí linh bên trong.
Vậy mà Càn Khôn Tháp trước mắt, lại có một khí linh như vị Quy lão trước mắt này, chẳng lẽ là ít nhất cũng là bảo vật cấp bậc linh bảo, có khí còn là Tiên bảo?
Nếu thực sự như vậy, cũng quá mức tưởng tượng rồi!
"Cái này... tiền bối thực sự là khí linh của Càn Khôn Tháp?"
Lý Phàm không khỏi hỏi lại một câu. Hắn dường như vẫn chưa thể tin tưởng điều trước mắt này là thật.
"Đúng vậy, nhưng cũng có chút khác biệt."
Quy lão khẽ gật đầu khẳng định, nói tiếp:
"Bình thường bảo vật có khí linh là do tồn tại qua nhiều năm tháng, đoạt được cơ duyên mà tự mở ra linh trí. Nhưng mà ta lại không phải linh trí của Càn Khôn Tháp biến thành mà là một đạo tàn hồn tình nguyện tiến nhập tháp làm khí linh."
"Là tiền bối tự nguyện tiến vào tháp làm khí linh?"
Lý Phàm kinh ngạc hỏi.
"Ừ! Vì ta có nghĩa vụ phải làm vậy."
Quy lão đáp, theo sau cũng không giải thích thêm điều gì nữa mà nhìn Lý Phàm bình tĩnh hỏi:
"Hiện tại ngươi có dự định gì tiếp theo chưa?"
"Ta...!"
Lý Phàm vốn đang nghĩ về chuyện Càn Khôn Tháp, nghe vậy không khỏi khẽ ngẩn ra. Hắn do dự một chút, cuối cùng mở miệng:
"Ta muốn tiến ra Đông Hải đi lên Kim Sa đảo, tiến vào Thiên Ngân Học Viện."
"Nga?"
Quy lão nghe vậy hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
"Theo ta biết đám người lúc trước, còn có cả tên nam tử đầu đội kim quan kia dường như đều đến từ Thiên Ngân học viện. Ngươi hiện tại xảy ra ân oán với hắn, tiến tới Thiên Ngân học viện không sợ lại gặp phải tao ngộ như lần này nữa sao?"
Lý Phàm trầm mặc một lúc, cũng không trả lời.
"Theo ta thấy hiện tại ngươi mới chưa tới hai mươi tuổi, hơn nữa tu vi cũng không cao, không bằng tìm một địa điểm khác rèn luyện thêm đi. Trên đại lục này cũng không thiếu nơi có thể so được với Thiên Ngân học viện."
"Không được! Ta có oán thù với một nữ nhân, trước kia đã lập ra lời thề nhất định phải tiến tới Thiên Ngân học viện chém giết nàng. Hiện tại nếu như vì sợ hãi trước mắt mà trốn tới một nơi khác tu luyện, làm trái lời thề, bản tâm sợ hãi cường địch thì liệu còn có thể tu thành cái gì cao thủ chứ. Chẳng bằng đến trước mặt Đồng Thánh để hắn giết chết cho xong."
Lý Phàm nghe xong không chút do dự lắc đầu. Việc hắn đã muốn làm, từ trước tới giờ chưa hề thay đổi. Dù biết Đồng Thánh ở tại Thiên Ngân học viện thì sao? Dù biết bản thân có thể gặp phải nguy hiểm sinh tử một lần nữa thì thế nào? Hắn một đường tới giờ luôn luôn kiền trì theo bản tâm mà tiến. Dù có bị nhiều người cho là ngu ngốc chăng nữa cũng không hề dao động.
Quy lão nhìn thanh niên trước mặt trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Hành vi của hắn, xác thực là vô cùng ngu ngốc. Chưa mạnh bằng kẻ địch lại không tránh đi tu luyện chờ ngày trả thù, lại còn đường đường chính chính tiến tới đó, thực sự không phải hành động của một kẻ trí giả nên làm. Nhưng hành động này tuy ngu ngốc, nhưng phần quả cảm, kiên quyết trung thành với bản tâm trong đó, sự bình tĩnh không màng sinh tử đó, có mấy ai lại có thể làm được chứ.
Hiện giờ thế đạo hỗn mang, kiêu hùng rất nhiều, nhưng anh hùng thì lại không hề có.
Khẽ lắc lắc đầu, theo sau Quy lão nhìn Lý Phàm trầm trầm nói:
"Hiện tại ngươi muốn tiến tới Thiên Ngân học viện không phải cũng không được."
"Sao, tiền bối có cao kiến gì à?"
Lý Phàm nghe vậy vui mừng hỏi một câu. Nếu có cách nào khác để tiến vào học viện, sau đó từ từ tu luyện mà không làm kinh động tới Đồng Thánh thì thực sự hắn cầu còn chưa được. Tuy hắn kiên trì làm theo bản tâm, nhưng cũng không phải là một tên điên một lòng muốn chết.
"Ta sẽ thi triển một loại bí thuật gọi là Hoán Đổi Càn Khôn, sẽ thay đổi dung mạo của ngươi cho giống hệt một kẻ khác. Bí pháp này sẽ khiến dung mạo của ngươi trong một thời gian dài hoàn toàn biến thành kẻ đó, không có một điểm gì khác biệt."
Quy lão vuốt vuốt râu chậm rãi nói, theo sau còn một bộ đắc ý bổ sung thêm"
"Hơn nữa bí thuật này trong trời đất hiện nay, ngoại trừ vài tên lão quái vật đứng đầu đại lục ra, sẽ không có bất kì kẻ nào phát hiện ra dược. Vì vậy ngươi hoàn toàn có thể yên tâm mà tiến vào Thiên Ngân Học Viện."
"Vậy... tiểu tử xin đa tạ tiền bối.:
Lý Phàm nghe vậy trong lòng một mảnh vui mừng, vội vàng hướng tới Quy lão cúi người vái thật sâu.
Quy lão điềm nhiên nhận một lạy này rồi mở miệng nói tiếp:
"Hiện tại chúng ta nên rời khỏi đây sau đó sẽ tiến vào thế tục giới tìm một người thích hợp chọn lấy gương mặt của hắn. Chọn người ở thế tục giới là thích hợp nhất, sẽ không lo lắng bị phát hiện. Những kẻ tu đạo tâm cao khí ngạo, sẽ không để tâm tới dung mạo của một phàm nhân a."
"Vậy cứ làm theo lời tiền bối nói. Bây giờ chúng ta dựa vào Càn Khôn Tháp truyền tống xuống dưới có phải không?"
Lý Phàm gật gật đầu đồng ý, theo sau nhìn xuống cảnh vật mênh mông phía dưới không khỏi hỏi một câu.
Nhưng lúc này Quy Lão đứng cạnh hắn lại nở một nụ cười quỷ dị, giọng nói có chút hài hước vang lên:
"Mơ sao! Càn Khôn Tháp hiện tại đã mất sạch năng lượng tiến vào trạng thái ngủ say. Muốn xuống dưới, cũng chỉ có thể dựa vào hai chân của ngươi thôi."
"Cái gì...!"
Lý Phàm nghe vậy sửng sốt, không khỏi thất thanh la lên. Chợt hắn quay sang Quy lão buồn bực nói:
"Nếu đã vậy tại sao lúc đầu tiền bối còn truyền tống chúng ta đến đây làm gì? Nơi này cách bên dưới cũng phải mấy nghìn trượng a!"
"Cái này thật ra cũng không có gì, chỉ là lão phu ở trong Càn Khôn Tháp một thời gian dài, nay được ra ngoài nên muốn tới thăm cảnh cũ một chút vậy thôi."
Quy lão một bộ điềm nhiên như không, không nhanh không chậm nói.
"..."
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 54: Bí Mật Trong Càn Khôn Tháp. Nguồn:http://4vn.eu
Hai ngày sau, tại một trấn nhỏ nằm cách Hội An quận thành hai mươi dặm, một thanh niên mặc áo vải thô, tóc để xõa vai lẳng lặng bước đi. Trên vai hắn là một con tiểu lang màu trắng. Gương mặt thanh niên anh tuấn bất phầm nhưng phía trên mắt trái lại có một vết sẹo dài vắt ngang qua, làm cho khí chất cả người hắn thêm vài phần lăng lệ.
Người này, tất nhiên chính là Lý Phàm sau khi thay đổi dung mạo.
Lý Phàm đưa tay sờ sờ lên vết sẹo nơi mắt trái, trong lòng không khỏi than thở, bí pháp thần diệu bậc này bình sinh trước giờ hắn mới thấy qua lần đầu.
Một ngày trước hắn mang theo tiểu Bạch tiến tới nơi này, sau khi tìm tòi, cuối cùng cũng chọn lấy dung mạo của một nam tử vừa chết đi. Lúc này Quy lão từ bên trong Càn Khôn Tháp hiện thân, thi triển bí thuật Hoán Đổi Càn Khôn làm cho gương mặt Lý Phàm biến hóa giống hệt với người vừa chết đi giống như đúc. Loại biến hóa này, không phải ảo thuật lừa gạt che mắt người mà hoàn toàn là da thịt gương mặt biến thành một hình dạng khác hoàn toàn. Có thể nói, so với gương mặt người bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt (cái này tương đương với giải phẫu thẩm mĩ thời hiện đại đó a).
Đến hôm nay sau khi đại công cáo thành, Lý Phàm mang theo tiểu Bạch đi dạo quanh trấn nhỏ này mua sắm một số vật tư lương thực cần thiết, chuẩn bị hành trình tiến tới Đông Hải. Hắn trước giờ chưa từng ra biển, nhưng cũng nghe đồn qua biển lớn mênh mông, nếu không có chuẩn bị gì mà đi thì chẳng khác gì tự sát.
Đúng lúc này, bên trong thức hải Lý Phàm một tiếng nói già nua vang lên:
"Tiểu tử, hiện tại ngươi nên tiến tới An Định Quận Thành, sau đó tìm cách thuê hoặc đóng thuyền tiến ra Đông Hải."
"Thuyền sao?"
Lý Phàm lẩm bẩm đáp lại.
"Ừ! Nhưng ta khuyên ngươi nên tự đóng thuyền. Kim Sa Đảo kia là nơi Thiên Ngân học viện tồn tại, phàm nhân căn bản không biết được. Vì vậy ngươi muốn tiến vào đó, cũng chỉ có thể đóng thuyền tự đi mà thôi."
Quy lão chậm rãi nói, giải thích một lượt cho Lý Phàm.
"Cái này, vậy cũng đúng. Nhưng mà tiểu tử không hề biết vị trí của Kim Sa đảo. Nhỡ may tiến ra biển rồi bị lạc thì sao a?"
Lý Phàm gật gật đầu, theo sau hơi buồn bực nói.
"Hừ! Cái này ta đã sớm đoán được, một tên tiểu tử thân cô thế cô như ngươi mà biết được vị trí của Kim Sa đảo mới lạ đó. Nhưng cũng không sao, trong ký ức của ta thì Thiên Ngân học viện này mỗi năm năm lại tuyển học viên một lần, mà lượt hiện tại cũng chỉ còn hai tháng nữa. Ngươi cứ tiến tới An Định quận thành sau đó thăm dò một chút, chắc chắn sẽ gặp được những thế gia công tử khác trên đường tiến tới học viện. Đến lúc đó chúng ta tìm cơ hội đi theo bọn họ là được."
Quy lão hừ một tiếng, trầm trầm nói. Tên tiểu tử này quả thật là một tên đầu đá, chỉ biết làm việc như trâu húc mả chẳng hề suy nghĩ gì. Nếu lão không xuất hiện mà để mình tên này tiến ra Đông Hải, chỉ sợ chưa nhìn thấy bóng Kim Sa đảo ở đâu đã phải làm mồi cho cá rồi a.
"Hắc hắc! Vẫn là tiền bối cao kiến a."
Lý Phàm xấu hổ gãi gãi đầu, cười cười nói. Theo sau dường như hắn nhớ ra điều gì đó, vì vậy tò mò hỏi tiếp:
"À còn một điều này, tiểu tử vẫn luôn muốn thỉnh giáo tiền bối một chút."
"Việc gì?"
"Là thế này, ta vẫn nghi hoặc không rõ vì sao trong Càn Khôn tháp tiền bối lại bày ra các thử thách như vậy? Mục đích là để làm gì? Theo như ta thấy dù là đám người Tinh Thần Biến cảnh giới cũng không có cách nào tiến tới tầng chín mươi chín của Càn Khôn Tháp, ta và đám người chưa đạt tới Tinh Thần Biến kia tiến vào Càn Khôn Tháp không phải là nắm chắc cái chết a?"
Lý Phàm thận trọng hỏi. Đối với việc sàng lọc tàn nhẫn trong Càn Khôn Tháp, hắn là vẫn chưa thể quên được đấy.
"Ha ha! Cái này tiểu tử ngươi nói đúng một điểm. Càn Khôn Tháp, là không ai có thể tiến tới tầng thứ chín mươi chín được."
Quy lão nhàn nhạt cười đáp.
"Vậy tại sao còn bày ra thử thách như vậy làm gì?"
Lý Phàm đối với điều này đã sớm đoán được một hai phần, cũng không quá ngạc nhiên vì vậy hỏi tiếp.
"Điều này phải nói từ đầu..."
Quy lão chậm rãi nói, theo sau dùng giọng trầm trầm kể lại.
"Trước kia Càn Khôn Tháp từng bị hủy hoại một lần. Ta thân là khí linh của nó cũng lâm vào ngủ say. Đến mấy tháng trước thì ta thức tỉnh, vì vậy gây ra thiên tượng cuối cùng kéo đám người kia đến tìm bảo vật. Mà ta từ khi thức tỉnh, cũng đã phát hiện ra nghĩa vụ của mình là phải tìm được người kế thừa Càn Khôn Tháp, vì vậy ta mới khai mở Càn Khôn Tháp ra để đám người kia tiến vào hòng chọn ra người thích hợp. Nhưng như ngươi cũng đã biết, điều kiện nhận chủ của Càn Khôn Tháp khá khó khăn, vì vậy ta cũng không hy vọng trong thời gian ngắn tìm được người thích hợp, hoặc có thể nói là vô vọng, dù sao Việt Tộc tuyệt tích đã quá lâu rồi. Thế nên ta mới dùng Càn Khôn tháp bày ra thử thách các tầng để tìm những người có tiềm lực, hơn nữa còn nói phải đi đủ chín chín tầng tháp mới có thể thành công, nếu không là chết. Điều này chính là để khảo nghiệm đảm lược. Nếu một người dù thiên phú tu luyện có tốt đến đâu mà ngay cả gan tiến vào Càn Khôn Tháp còn không có, vậy tương lai cũng chỉ là đồ vô dụng, vì vậy sẽ bị loại ngay ngoài cửa."
Quy lão từ từ giải thích. Trầm ngâm một lúc mới tiếp tục nói:
"Thứ hai, bày ra các khảo nghiệm trong Càn Khôn tháp chính là để thử nghiệm bản lĩnh. Một người dù có đảm lược ngang trời mà bản lĩnh yếu kém thì cũng không được, cũng sẽ bị đào thải, từ đó chọn ra những người ưu tú nhất. Giả dụ nếu như ngươi không xuất hiện, thì đến một lúc nào đó mà ta cảm thấy những người được chọn đã tới cực hạn, ta cũng sẽ dừng việc khảo nghiệm lại, qua đó hiện thân mang bọn họ đi."
"Thì ra là vậy!"
Lý Phàm lúc này mới hiểu ra gật gật đầu. Nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi tiếp:
"Vậy còn đám người Tinh Thần Biến kia thì sao? Dựa theo bản lĩnh của bọn họ cũng đủ tiến tới tầng hơn chín mươi a."
"Bọn họ, hừ! Bọn họ chắc chắn sẽ không được chọn. Ngươi biết vì sao ta chỉ chọn võ giả dưới Tinh Thần Biến không? Là vì bọn họ chưa gia nhập bất cứ môn phái nào cả, đạo tâm nguyên thủy, thích hợp với việc kế thừa đạo thống của chủ nhân Càn Khôn Tháp. Mà đám người Tinh Thần Biến kia tất cả đều là người nằm trong danh môn đại phái, đạo tâm chắc chắn không ít thì nhiều đã bị ảnh hưởng, không thích hợp với đạo của tộc ta. Vì vậy bọn họ sẽ không thể nào tiến tới tầng cuối cùng của Càn Khôn Tháp được. Dù là tên tiểu tử gọi là Đồng Thánh kia tuy khá mạnh, nhưng muốn dựa vào sức mạnh mà đột phá ba tầng cuối cùng, cũng là người si nối mộng mà thôi."
Quy lão khẽ hừ lạnh, lạnh lùng giải thích cho Lý Phàm.
Mà Lý Phàm lúc này nghe xong cũng không lên tiếng nữa, dường như trong thời gian ngắn còn đang tiêu hóa những lời này.
Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
"Tiền bối, hiện tại chúng ta nên lên đường thôi. Ta muốn nhanh chóng tiến vào Thiên Ngân học viện."
"Được! Lại nói tiểu tử ngươi tu vi hiện giờ tuy là tiên thiên cường giả, nhưng nếu vào trong Thiên Ngân học viện cũng chỉ là tầng lớp tạp dịch đệ tử thấp kém nhất, vậy cũng không ổn. Ta muốn trong thời gian mấy tháng tới khi đi trên biển làm cho ngươi tăng lên tới Thần Lực hoặc có thể là cả Cương Nhu cảnh, như vậy khi tiến vào học viện mới có thể có một chút địa vị. Ít ra sẽ không vì phải làm mấy cái tạp dịch nhiệm vụ linh tinh mà trễ nải tu luyện."
Quy lão ừ một tiếng, theo sau trầm trầm nói.
"Vậy cứ theo lời tiền bối là được."
Lý Phàm cũng không phản đối gì gật đầu đáp ứng. Dứt lời hắn cũng không nân ná thêm, dưới chân khẽ điểm cả người đã hóa thành một đạo hắc ảnh lao ra phía ngoài trấn. Những người đi đường xung quanh chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, cũng không phát hiện thấy bất cứ điểm gì.
An Định quận thành là một quận thành thuộc vùng duyên hải trung bộ, dân số hơn bảy tám mươi vạn người, vô cùng sầm uất. Nơi này ngư nghiệp phát triển, dân cư phần lớn làm nghề chài lưới, ngoài ra do nằm gần biển nên hàng năm có rất nhiều du khác tới lui, vì vậy nhà trọ tửu điếm nơi đây làm ăn cũng rất phát đạt.
Trong một tửu điếm tên là Phong Hải lâu, trên tầng hai bên một chiếc bàn kê sát cửa sổ, một thanh niên mặc hắc y, trên mắt trái có một vết sẹo đang lẳng lặng ngồi đó, hai mắt chăm chú nhìn xuống đường phố bên dưới.
Mà bên cạnh thanh niên, một con tiểu lang màu trắng thì lại một bộ hùng hổ càn quét các đĩa thức ăn trên bàn, dáng vẻ hoàn toàn không chút để ý tới vị chủ nhân bên cạnh.
Thanh niên dường như cũng không để ý, chỉ lẳng lặng uống rượu. Một lúc lâu sau, hai mắt thanh niên chợt sáng lên, khóe miệng lẩm bẩm rất nhỏ, như nói với bản thân, lại như đang nói với một người vô hình nào đó:
"Cuối cùng cũng đến rồi, không uổng công ta trờ đợi hơn một tuần trời a."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 55: Thế nào mới là nam nhân? Nguồn:http://4vn.eu
Trước cổng thành Hội An Thành, một nhóm ba người đang lặng lẽ bước vào, đi hai bên trái phải là hai lão già râu tóc trắng xóa, trên mình khoác bạch y, phía trên thêu hình hồng hạc phiên vân. Ở giữa hai lão già là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt tuấn lãng, khí độ bất phàm. Trên người thiếu niên mặc một kiện trường bào màu xanh, trong lúc hắn bước đi cử chỉ nhẹ nhàng khoan thai, giống như một trận gió nhẹ thổi qua, thanh mát mà phiêu dật.
Ba người vừa đi vào thành, thiếu niên không nhịn được hai mắt tỏa sáng nhìn ngó khắp nơi, một bộ vô cùng hiếu kì.
"Ài! Xem ra đại ca nói không sai a, thế tục giới thực sự là có nhiều thứ để chơi."
Tiện tay cầm lấy một chuôi thịt nướng bán ven đường, thiếu niên dè dặt cắn một miếng, theo sau thích chí than thở nói.
Hai lão già tóc trắng trong đó một người vươn tay trả tiền xâu thịt, người còn lại thì đến sát thiếu niên nhẹ giọng nói:
"Tam thiếu, hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ chân trước đã. Nếu tam thiếu muốn vui chơi, vậy ngày mai lão nô dẫn tam thiếu đi là được."
Thiếu niên nghe vậy ánh mắt luyến tiếc nhìn những quầy hàng đang người tới ta đi náo nhiệt xung quanh, theo sau cũng không dây dưa thêm quay qua lão già gật dầu cười nói"
"Vậy chúng ta đi thôi Lê bá."
Lão già nghe vậy khẽ cười, ánh mắt ánh lên một tia yêu thương. Tam thiếu gia này được bọn họ chăm sóc từ bé tới lớn, tuy thân phận hiển hách nhưng tính cách lại rất hiền hòa, cũng không bao giờ bày ra bộ dáng công tử thế gia gì cả, là một đứa trẻ ngoan a.
Ba người chủ ý đã quyết, bèn đi loanh quanh thêm một lúc, theo sau vị Lê Bá kia nhìn thấy một tửu lâu bộ dạng rất tốt, bèn dẫn mọi người tiến vào. Nơi này chính là một trong những tửu lâu lớn nhất nơi đây - Phong Hải Lâu.
Khi ba người tiến vào, đại sảnh lầu một đã đầy người, Lê bá khẽ nhíu mày, dẫn theo hai người lên lầu hai. Nhưng không biết có phải số bọn họ hôm nay khá đen hay không, lầu hai cư nhiên cũng đã hết chỗ.
"Chúng ta đi tìm tửu lâu khác thôi."
Lê bá quay sang vị lão già bên cạnh khẽ nói.
Lão già này khẽ gật đầu, đang định nói gì đó chợt ngẩn ra, theo sau lắc đầu cười khổ:
"Vốn tưởng ra ngoài tiểu tử này sẽ an phận một chút, không ngờ tính nết vẫn không chút thay đổi a."
Lê bá nghe vậy cũng ngạc nhiên, chợt nhìn theo thì đã thấy vị "Tam Thiếu" kia bộ dạng ung dung đi tới chiếc bàn của một thanh niên hắc y đang ngồi cạnh cửa sổ, tự nhiên như ruồi ngồi xuống, còn đang hướng tới hai người mình bên này vẫy vẫy tay, bộ dáng đắc ý giống như đứa trẻ làm được chuyện hữu ích đang vui mừng kể công.
Bộ dạng này, thực sự giống y như đúc.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ hướng tới bên đó đi đến.
Khi hai người tới nơi, bèn cẩn thận quan sát thanh niên đang ngồi đối diện với tam thiếu gia này.
Đây là một nam tử khá anh tuấn, nhưng trên mắt trái lại có một vết sẹo dài làm khí chất của hắn trở nên hung lệ vài phần. Người này đang lẳng lặng ngồi uống rượu, đối với bộ dáng huyên thuyên của tam thiếu gia nhà mình bên cạnh dường như không hề để ý tới. Mà đặc biệt nhất là trên vai người này, một con tiểu lang toàn thân tuyết trắng đang nằm cuộn tròn, thỉnh thoảng đôi tiểu trảo lại xoa xoa cái bụng căng tròn, theo sau ợ ra vài tiếng.
Thiếu niên mặc thanh bào sau khi ra hiệu cho hai lão già ngồi xuống, bèn hướng tới thanh niên hắc y buồn bực nói:
"Ta nói vị đại ca này! Chúng ta hôm nay có thể gặp nhau ở đây, lại được cùng ngồi một bàn thực sự là vô cùng có duyên a. Đại ca ngươi cớ chi lại chỉ một mình uống rượu không chịu nói chuyện như vậy!"
Thanh niên hắc y nghe lời này, rốt cuộc khóe miệng cũng khẽ mỉm cười, nhàn nhạt trả lời:
"Ta chỉ nói chuyện với nam nhân, không nói chuyện với nam hài."
"Cái gì? Đại ca nói như vậy chẳng lẽ bảo ta chưa phải là nam nhân ư?"
Thiếu niên thanh bào nghe vậy tức giận nói.
Thanh niên hắc y cũng không trả lời, lại tiếp tục một mình uống rượu.
"Này này vị đại ca này, vậy theo ngươi thế nào mới là nam nhân?"
Thiếu niên thanh bào đợi một lúc mà không thấy người kia lên tiếng, rốt cuộc không chịu nổi phải mở miệng.
"Điều này thực ra rất đơn giản. Có thể uống rượu là nam nhân, không thể uống thì chính là nam hài."
Thanh niên hắc y tiện tay nâng chén rượu uống cạn, bình tĩnh nói.
"Hả! Cái này... Hừ, uống thì uống. Cũng chỉ là uống rượu mà thôi, có cái gì đặc biệt chứ. Bản thiếu gia cũng có thể uống được a."
Mà hai lão già tóc trắng ngồi cạnh nghe lời này thì lại khẽ rùng mình, vội vàng ngăn cản:
"Thiếu gia, cái này không được, tuyệt đối không được. Người không thể uống được rượu a."
"Cái gì không thể uống được. Trước kia ta cũng đã từng uống qua, cũng không có cái gì đặc biệt a. Bổn thiếu gia giờ đã mười lăm tuổi, ta muốn làm nam nhân, không muốn làm nam hài."
Thiếu niên khoát khoát tay thản nhiên nói với hai lão già rồi quay sang cầm lấy chén rượu không trên bàn, tiện tay rót đầy, hướng tới thanh niên hắc y giơ lên, một hơi uống cạn, hắc hác cười nói:
"Vị đại ca này, giờ ta đây có thể là nam nhân được rồi chứ?"
"Có thể rồi!"
Thanh niên hắc y cười cười đáp. Người này, tất nhiên chính là Lý Phàm. Hắn nguyên bản không biết đường tới Kim Sa Đảo, vì vậy ngồi tại nơi này chờ người của thế gia vọng tộc đi qua. Đối với những thế gia tu đạo lâu đời này, tất nhiên sẽ biết đường đi, đến lúc đó hắn chỉ cần đi theo hay từ tay bọn họ lấy được một phần bản đồ hải trình là được.
Mà lúc ba người thiếu niên thanh bào này bước vào thành, Lý Phàm đã phát hiện ra bọn họ. Nguyên nhân rất đơn giản, thế gia vọng tộc thường có tiêu kí riêng trên trang phục, điều này hắn đã tìm hiểu qua. Mà vị thiếu niên này tuy trên áo không có hình thù gì đặc biệt, nhưng hai lão già đi bên cạnh trang phục lại thêu hình hồng hạc phiên vân. Theo như Lý Phàm biết, cái này chính là đại biểu cho Hạc Vân Tông, một tông môn tu đạo hạng ba. Tuy nói chỉ là hạng ba, nhưng với những võ giả còn chưa chính thức được coi là người tu đạo, Hạc Vân Tông này cũng đủ cường đại rồi. Mà hai lão già này đều là Thần Kết cao thủ tu vi rất mạnh, thiếu niên kia được hộ tống ở giữa càng là nhân vật cực kì quan trọng. Hơn nữa thiếu niên này tuy chỉ mười lăm mười sáu tuổi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, đã đủ điều kiện gia nhập Thiên Ngân học viện.
Vì vậy Lý Phàm khi thấy ba người tiến vào, bèn tìm cơ hội tiếp cận, sau đó nhân cơ hội có được bản đồ. Nhưng sự đời biến ảo khó lường, hắn còn chưa ra tay, người ta đã hướng chính mình tìm tới, thực sự không còn biết nói gì a.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân