Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 4: Vân Nam bạch dược cũng có thể giúp yêu quái cầm máu
Nguồn: MT
Nhâm Hiểu Nguyệt cả người rét run. Trước ánh mắt của Lý Vân nàng không tài nào thở nổi. Lúc này giọng nói lạnh băng của Lý Vân làm cho nàng run sợ.
Nhưng mà nghĩ tới an nguy của cha mình, nàng vẫn cố gắng kiên trì tiếp.
Nhâm Hiểu Nguyệt quật cường nói:
- Tớ không đi!
Lý Vân sững sờ lại, đột nhiên cảm giác mình vô cùng thất bại. Trước ánh mắt giọng điệu hiện tại đều là muốn uy hiếp Nhâm Hiểu Nguyệt để cho nàng đừng có làm điều không đúng
Ai ngờ nha đầu này ngang bướng tựa như cây củ cải trắng vậy.
Lý Vân nhếch miệng cười:
- Hiện tại trời cũng đã tối, tớ cần nghỉ ngơi…trước đây tớ đã nói với cậu một câu cậu nhớ rõ chứ “cô nam quả nữ ở chung một phòng”.
Nhâm Hiểu Nguyệt thấy điệu cười của hắn là biết hắn không có ý tốt gì rồi.
Lý Vân ác độc nói.
- Lớp trưởng cậu không phải định ở lại bồi tiếp trên giường với tớ chứ!
Nhâm Hiểu Nguyệt tức giận đến sắp ngất đi, nàng chưa thấy người vô sỉ như vậy bao giờ.
Nhâm Hiểu Nguyệt run giọng hỏi:
- Cậu muốn làm cái gì…Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Tớ phải làm thế nào thì cậu mới đáp ứng lời của tớ...lẽ nào cậu nhất định muốn tớ bồi tiếp cậu trên giường? Được rồi, chỉ cần cậu chịu giúp cha tớ, làm cái gì tớ cũng nguyện ý.
Nói xong Nhâm Hiểu Nguyệt liền cởi chiếc áo lông, áo lông màu hồng cùng chiếc quần đen bó sát tôn lên dáng người lả lướt của nàng. Lý Vân tấm tắc tán thưởng.
Nói thật, hắn có chút động tâm.
Nếu như lão hòa thượng không nói, hắn cũng không ngại ăn mặn. Huống hồ đây là đối phương tự nguyện, hắn cũng không có ép buộc nàng.
- Cậu đi đi, tớ đáp ứng…Nhớ kỹ, sau này không có việc gì thì đừng tới đây tìm tớ.
Lý Vân dặn dò.
Nhâm Hiểu Nguyệt thật sự dự định hiến thân, đúng lúc này thì đối phương cự tuyệt, nàng đột nhiên nghĩ đến nữ chủ nhà quyến rũ mê người kia, nàng ác ý đoán có khả năng Lý Vân đã cùng cái cô thục nữ kia làm chuyện xấu. Chẳng lẽ hắn thích mẫu người thục nữ sao?
Nghĩ đến đây Nhâm Hiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, thầm hô nguy hiểm thật.
…
…
Nhâm Hiểu Nguyệt vừa rời đi, Lý Vân liền đi tìm Tần Suất trên tầng cao nhất. Liên tiếp vài ngày không có sinh ý làm cho tên linh yêu này có vẻ rất buồn chán, hắn đối với giá trị sống của bản thân bắt đầu nghi hoặc. Trong đầu hắn có ký ức của vạn năm trước và ký ức của kiếp này. Mỗi khi đem ký ức hai đoạn này tiến hành so sánh, hắn lại có cảm giác mình thật thất bại.
Chính xác mà nói, hắn tại thế giới này vô cùng thất bại.
So sánh với một vạn năm trước, thế giới này đã thiếu linh khí đến mức giận sôi lên, mà ngay cả linh thể đều rất khó gặp, mấy ngày nhàn rỗi hắn có nói chuyện phiếm với quỷ vật thế nhưng kết quả lại không có. Cả một cái tỉnh thành to như này tìm không được một linh khí để nói chuyện. Đại bộ phận quỷ vật đều là không có ý thức, tất cả đều là du hồn.
- Phanh.
Ngay thời điểm Tần Suất đang rất buồn chán, Lý Vân một cước đá văng cửa phòng của hắn đi tới nói:
- Tần Suất…có việc để hoạt động, bên Nhâm Cường lại xảy ra vấn đề, có khả năng có người âm thầm sai quỷ vật tập kích hắn, ngươi đi nói chuyện với quỷ vật có thể hay không tìm ra ít đầu mối. Ta sẽ đi ngay bây giờ, chờ tin tốt của ngươi.
- Ngươi đi đâu?
Nghe được có chuyện để làm, tinh thần Tần Suất rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
- Không đi đâu cả.
Lý Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Đêm nay ta rất buồn ngủ, ta muốn ngủ, nhớ kỹ, đây chính là cơ hội ngươi đi kiếm phí sinh hoạt tốt nhất, nhanh chân lên một chút, có tình huống gì ngày mai nói cho ta biết.
Trước khi ra cửa, Lý Vân nói thêm:
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, ta xem trọng ngươi, hi vọng không để cho ta thất vọng.
- Trận đầu của ta, ta nhất định phải thắng!
Tần Suất đứng nghiêm chào, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, linh yêu đã ra tay sự tình gì trong thiên hạ cũng sẽ được giải quyết hết.
Buổi tối, Vương Trân Trân ngủ rất ngon. Bởi vì nàng tận mắt thấy Nhâm Hiểu Nguyệt đi ra từ cổng chính.
…
…
Sáng sớm tinh mơ, bầu trời tỉnh thành lần thứ hai rơi tuyết, thời điểm gió lạnh thổi lất phất hoa tuyết thì tỉnh thành lại chìm vào một mảnh trắng xóa.
Trong đêm đen một bóng người lắc lư trên mặt đường. Nhìn ra được tâm tình của hắn có chút khẩn trương. Khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ lộ ra vẻ sợ hãi.
Phương hướng hắn di chuyển chính là một thôn trọ nhỏ cách trung tâm tỉnh không xa. Khi bóng hắn bước vào trong xóm trọ một khắc này, trong lúc ngủ mơ Lý Vân ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm. Hắn vô ý thức giật mình tỉnh giấc. Không biết tại sao tâm tình hắn có chút phiền toái, thậm chí bất an.
Lý Vân cảm giác có chuyện sắp xảy ra.
Hít sâu một hơi, hắn ngồi xếp bằng tại trên giường, bắt đầu tụng kinh văn mà lão hòa thượng truyền cho hắn. Không lâu sau, từ trong đan điền của hắn bay lên một cỗ khí tức lạnh lẽo. Cỗ khí tức này đi khắp toàn thân. Phiền toái trong lòng dường như cũng tiêu tan hết.
Rất kỳ quái, một yêu quái lại có thể tụng niệm kinh văn Phật gia.
Đây là một việc không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại tồn tại chân thực.
Kỳ thực hai năm trước, Lý Vân đã có thể tụng niệm kinh văn, thậm chí ngay cả bảo điện Đại Hùng của chùa Bạch Mã hắn đều đã đi qua mà không có bất cứ bài xích nào.
Vì thế Lý Vân từng hoài nghi có thật mình là yêu quái không?
Có thể do lão hòa thượng năm lần bảy lượt nhấn mạnh hắn là yêu quái. Chẳng qua là do trải qua chín kiếp luân hồi đã tích lũy rất nhiều công đức nên đã tẩy đi được yêu khí cùng tội nghiệt, cho nên mới không bị Phật đạo tương khắc. Đồng dạng, khí tức Đạo gia Huyền Môn đối với yêu quái như hắn cũng không có tương khắc.
Trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, Lý Vân đang suy nghĩ, nếu như mình thực sự là yêu quái. Vậy cũng nhất định là một tên yêu quái vĩ đại, trước không có và sau này cũng không có loại yêu quái như hắn.
- Cứu ta…
Ngay lúc này, một bóng đen tiến đến gian phòng, thanh âm Tần Suất vang lên:
- Lý Vân, mau giúp ta cầm máu.
Mở đèn lên, Lý Vân thấy Tần Suất quần áo xộc xệch, vẻ mặt dơ bẩn, mắt cá chân trái chảy máu. Ngay sau đó ánh mắt Lý Vân hoa lên, Tần Suất đã ngã vào người mình.
Lúc trước hắn giật mình, cũng đã biết sắp có chuyện phát sinh. Một cước đem Tần Suất đá ra xa, Lý Vân bình tĩnh lấy ra một lọ Vân Nam bạch dược để trong giá sách, ở trong lọ pha chút yêu lực, đổ lên miệng vết thương của Tần Suất. Nhắc tới cũng kì lạ, miệng vết thương kia vậy mà lại ngừng chảy máu.
- Đây là loại linh đan diệu dược gì?
Tần Suất sững sờ một chút.
- Vân Nam bạch dược!
Lý Vân buông chai thuốc, con ngươi nhìn Tần Suất, hi vọng hắn có thể cho mình một lời giải thích hợp lý.
- Vân Nam bạch dược..
Tần Suất gãi đầu suy nghĩ, cuối cùng hắn phát hiện đan dược của tiên gia hay yêu gia công hiệu cũng đều tốt như nhau.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại:
- Ngươi nói là Vân Nam bạch dược…chính là tập đoàn Vân Nam bạch dược bao gồm công ty cổ phần cùng công ty hữu hạn chuyên sản xuất Vân Nam bạch dược?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 5: Khinh bỉ cái mũi của linh yêu
Nguồn: MT
- Ân!
Lý Vân gật đầu, thẳng thắn nói:
- Thứ trong tay ta cùng linh đan diệu dược không có gì khác nhau. Đối với người khác, nó chính là Vân Nam bạch dược.
Vật là như nhau, nhưng thiếu khuyết chính là yêu lực của Lý Vân, trong chuyện này khác biệt cũng rất lớn. Theo lời lão hòa thượng nói, Lý Vân tại chín kiếp trước tích lũy công đức quá lớn, cho nên trong cơ thể yêu lực đã sớm biến dị, trở thành phương pháp chữa thương cầm máu rất tốt.
Đương nhiên, nguyên nhân trong đó, cho dù là lão hòa thượng cũng không biết được.
- Trước không vội đi kinh ngạc. Nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ngươi?
Lý Vân vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Ta bảo ngươi đi chỗ ở Nhâm Cường thám thính, ngươi rốt cuộc có đi không?
- Tất nhiên có đi rồi!
Tần Suất nhất thời ủy khuất đứng lên:
- Nếu như ta không đi, ta làm sao phải ra bộ dạng như này? Con mẹ hắn, không biết là vật gì? Ta đã nói muốn lấy đức thu phục người, lấy thành thật đối đãi…quỷ. Thế nhưng những tên kia vừa đến đã đánh, căn bản không để cho ta cơ hội nói chuyện.
- Há…!
Một tiếng, Lý Vân nhất thời cười:
- Hóa ra ngươi là bị quỷ vật đánh?
- Không phải...!
Tần Suất đứng dậy ngồi ở trên mép giường, nghiêm mặt nói:
- Tốt xấu gì ta cũng là linh yêu, tương đương với Diêm La của địa phủ, Cửu U Quỷ vương cũng phải nể ta vài phần mặt mũi. Trên đời này nào có quỷ vật gì dám đối với ta hạ thủ.
- Cút, đừng khoe khoang nữa.
Lý Vân khinh thường nói:
- Hảo hán không đề cập tới thực lực năm đó, bớt sàm ngôn đi, ta hỏi ngươi, Nhâm Cường không có việc gì chứ?
- Không có việc gì...!
Tần đẹp trai thở phì phì nói:
- Vì an toàn của hắn, ta đã phải mang mạng già của mình ra đấy. Sau đó đại sư mang theo cảnh sát tới, tình thế trên cơ bản đã được dẹp loạn. Bất quá ta nghĩ sự tình không đơn giản như vậy, âm thầm điều khiển bọn quỷ vật này hẳn là Yêu tộc.
- Yêu tộc?
Lý Vân khẽ nhíu mày, lần thứ hai hỏi:
- Ngươi làm sao xác định được đối phương có Yêu tộc nhúng tay?
- Lỗ mũi của ta rất linh đó.
Tần Suất tự tin cười cười.
- Đúng không?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Vậy ngươi ngửi thử, ta là tộc gì?
Tần Suất nghe vậy, không ngờ đem mũi mình đi qua cẩn thận ngửi ngửi.
- Hán tộc hả?
Tần Suất xấu hổ cười cười.
Bà mẹ nó, lão tử khinh bỉ ngươi. Lại còn nói mũi mình thính, rõ ràng lão tử là yêu quái, hắn lại nói mình là Hán tộc. Lý Vân âm thầm khinh bỉ liếc mắt nhìn Tần Suất, đối với khứu giác của hắn cảm thấy hoài nghi sâu sắc.
Tần Suất tựa hồ cũng thấy có gì đó không đúng. Vội vàng vỗ bộ ngực nói:
- Lão đại, ngươi cũng đừng có hoài nghi lỗ mũi của ta, linh yêu bọn ta cũng không phải là dân ăn chay, ngửi ra đặc điểm từng loại yêu quái căn bản không thành vấn đề. Lẽ nào ngươi không phải Hán tộc, vậy ngươi là dân tộc Hồi rồi!
- Ngươi mới là dân tộc Hồi.
Lý Vân đột nhiên ý thức được Tần Suất tựa hồ không ngửi ra yêu khí trên người mình.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng, theo lời lão hòa thượng nói, trải qua chín kiếp luân hồi, yêu khí trên người hắn đã bị mất đi gần hết, hơn nữa linh yêu Tần Suất ngày hôm nay không giống ngày xưa, ngửi không được cũng là bình thường.
- Lão đại, vui đùa thôi mà. Lại nói đến… Ngươi phải báo thù cho ta a.
Tần đẹp trai thở phì phì nói:
- Tất cả mọi người đều là yêu quái, bọn họ quá khi dễ người khác, ngươi phải giúp ta lấy lại danh dự.
- Đó là sự tình của Yêu tộc các ngươi, ta không muốn nhúng tay vào.
Lý Vân cố ý nói:
- Ta là Hán tộc mà!
- Xin…lão đại mà, ngươi thế nào có thể nói ra những lời không có trách nhiệm như thế.
Tần đẹp trai tức giận mà giải thích:
- Đúng, ngươi không phải Yêu tộc, ta đây thừa nhận, nhưng ngươi bây giờ nói như thế nào cũng là lão Đại của ta? Ta đã theo ngươi lăn lộn, tiểu đệ bị khi dễ sỉ nhục, ngươi làm lão đại cũng không còn mặt mũi nữa. Quan trọng hơn là, khách hàng Nhâm Cường tính mạng cũng không có bảo đảm. Đã lấy tiền của người, thì phải thay người giải trừ hậu họa, bất kể là người hay là yêu, ta cảm thấy đó là đạo đức cơ bản nhất trong công việc chúng ta đang làm.
- Cút, ngươi trước đi chữa thương, tí nữa ta cùng lão hòa thượng nói chuyện một chút, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Lý Vân không nhịn được nói.
- Ừm.
Tần đẹp trai ứng với một tiếng, dự định trở lại tầng cao nhất, trở lại căn nhà nhỏ bé của mình để nghỉ ngơi chữa thương. Thời điểm ra đến cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, cẩn thận mà hỏi:
- Lão đại, ngươi cùng đại sư rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Thế nào ngươi xưng hô đối với hắn chưa từng tôn kính một chút nào?
- Lão tử là yêu…
Lý Vân tùy tiện nói ra chân tướng.
- Fuck!
Tần Suất giơ ngón tay giữa lên, một bộ dạng không tin nói:
- Ngươi hù ai đó? Nếu như ngươi thực sự là yêu, vì sao ta tại trên người của ngươi không ngửi được yêu khí đến. Lại nói, nếu như ngươi thực sự là yêu, ngươi lại dám tại trước mặt đại sư làm càn như vậy. Đương nhiên, nếu như là một vạn năm trước, ta cũng không thèm để ý đến hắn.
- Ai...!
Lý Vân âm thầm thở dài, đầu năm nay, nhiều người có tâm không tốt thật, thói đời là như vậy, nói thật ra cũng không ai tin.
- Không nói nữa, ta đi ngủ trước đây.
Tần đẹp trai vừa cười vừa nói:
- Bất kể nói thế nào, ngươi dám đối với đại sư bất kính, ta bội phục ngươi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Suất, Lý Vân ngầm cười khổ, thật sự đúng với câu nói kia, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại yêu quái a, càng ngày càng không nên thân. Một người tu phật thôi mà ở trong lòng hắn cũng có lực uy hiếp.
Lý Vân nào biết đâu rằng, một vạn năm Huyết Mạch truyền thừa, có thể bảo lưu lại cũng đã rất không tồi rồi. Về phần yêu lực yếu bớt, đây là sự tình rất tự nhiên. Hơn nữa, tính khí cũng hòa hoãn đi không ít.
Liên hệ điện thoại với lão hòa thượng không có kết quả, Lý Vân liền không gọi nữa.
Nếu như sự tình thật rất khó giải quyết, hắn tin tưởng lão hòa thượng sớm muộn sẽ chủ động liên hệ với mình.
…
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Lý Vân cũng không có đi tìm Tần Suất, hắn tin tưởng một chút vết thương nhỏ kia không làm khó được linh yêu. Sau khi xuống dưới tầng ăn sáng cùng nữ chủ nhà Vương Trân Trân, Lý Vân đi ô-tô chạy tới trường học.
Trong trường học rất yên tĩnh, lớp học cũng rất buồn chán.
Thế nhưng Lý Vân lại rất hưởng thụ loại buồn chán này.
Trong buồn chán mang theo một ít tầm thường.
Cho dù nhiều khi hắn đi học chỉ để ngủ, nhưng hắn cũng rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Buổi chiều không có lớp, buổi trưa hắn liền trở lại phòng cho thuê. Sau khi lên tới tầng cao nhất, bất ngờ chính là Tần Suất không có ở đó.
Vốn định điện thoại liên hệ với Tần Suất, đột nhiên phát hiện tiểu tử kia bây giờ chính là một tên nghèo trắng tay, ngay cả điện thoại cũng không có.
Sau khi trở lại tầng ba, trùng hợp thế nào lại đụng mặt với nữ chủ nhà Vương Trân Trân. Nàng nhìn thấy Lý Vân thì xấu hổ nói:
- Ngày hôm nay máy vi tính của ta lại bị hỏng. Cậu tới thay ta sửa một chút đươc không?
Lý Vân vô ý thức gật đầu, lập tức nhớ tới thời điểm lần đầu sửa máy vi tính rất mập mờ. Hắn ác ý mà đoán, lúc này sẽ không phải lại là lên trang web có chút không thuần khiết rồi bị nhiễm virus chứ?
- Ai…!
Lý Vân thở dài, trong lòng cũng có thể hiểu được Vương Trân Trân. Đêm động phòng thì chồng lại bị tai nạn, thương cảm đến nay vẫn còn độc thân. Bây giờ đã ba mươi tuổi, không phải là thời điểm nhu cầu lớn nhất sao? Làm khó nàng rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 6: Đối thủ rất cường đại
Nguồn: MT
Sau khi theo Vương Trân Trân đi tới gian phòng của nàng, Lý Vân vô ý thức tại bên trong quét vài lần. Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí có chút ấm áp. So với căn nhà nhỏ bé của hắn thì hơn rất nhiều.
Thử khởi động máy vi tính một chút, nhưng lại không cách nào khởi động được, đồng thời xuất hiện tiếng kêu khác lạ. Bằng trực giác, Lý Vân cho rằng bộ nhớ cứng đã xảy ra vấn đề.
Vương Trân Trân tìm được một cái tua vít, Lý Vân thành thạo mở cây máy, sau mấy lần rút ra đâm vào bộ nhớ cứng, máy móc đã khởi động như thường. Trục trặc cứ như vậy được giải quyết. Toàn bộ quá trình, Vương Trân Trân vẫn ghé mắt nhìn Lý Vân. Nàng phát hiện thời điểm người đàn ông này chăm chú làm việc, kỳ thực rất là quấn hút.
- Tiểu Lý, cảm ơn cậu a. Qua đây ngồi đi, ta đã giúp cậu pha một chén hồng trà rồi đó.
Vương Trân Trân nhiệt tình bắt chuyện, Lý Vân mỉm cười cũng không có nhiều lời tiến tới phòng khách tại trên ghế sa lon ngồi xuống.
Sau khi đem nước trà đưa cho Lý Vân, Vương Trân Trân thuận thế ngồi ở bên cạnh hắn. Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt nhất thời xông vào xoang mũi. Lý Vân nâng chén trà lên, khẽ nhấp một cái, lập tức hỏi:
- Trân tỷ, công ty dự định lúc nào khai trương vậy?
- Cũng sắp rồi.
Vương Trân Trân nhẹ nhàng cười, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lý, tối hôm qua cậu có nghe thấy tiếng động gì không?
Tiếng động? Lý Vân sững sờ một chút, âm thầm suy nghĩ, muốn nói động tĩnh hả? Trong cái sân này cho tới bây giờ chưa từng yên tĩnh. Thanh âm nam nữ hoan ái, âm thanh cãi nhau, thậm chí là thanh âm nấu cơm… Nhiều tiếng không dứt bên tai.
- Tối hôm qua không có ai đến tìm cậu à?
Vương Trân Trân hỏi.
- Không có...!
Lý Vân vội vàng phủ nhận. Ngược lại hắn lập tức hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ, không phải là Tần Suất tối hôm qua tiến vào bị nàng trông thấy chứ?
- Thật không có?
Vương Trân Trân vừa cười vừa nói:
- Không phải là bạn gái nhỏ của cậu đêm khuya qua đây chứ. Hắc hắc, đùa thôi mà. Cậu chớ để ý a!
Lý Vân nghe vậy, nhất thời buông lỏng một hơi. Nghe Vương Trân Trân nói như vậy, đã có thể loại bỏ khả năng Tần Suất bị thương bị nàng nhìn thấy. Ổn định một chút tâm tình, Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Trân tỷ, ta không có bạn gái thật mà, cô gái lần trước tới tìm ta, ta cùng nàng chỉ là có quan hệ bạn học thôi.
- Thật không có à.
Vương Trân Trân ý vị thâm trường nói:
- Đàn ông tốt như cậu, hẳn là phải có bạn gái mới đúng.
- Ha ha...!
Lý Vân cười khan một tiếng nói:
- Ta á không đẹp trai, lại không có tiền, cũng không biết theo đuổi con gái, làm sao có cô gái nào để ý ta chứ?
Tuy nói như vậy, nhưng Lý Vân cũng không cảm giác mình quá thất bại.
Bởi vì ở trong lòng hắn, vẫn cảm thấy chính mình cùng những cô gái có gì đó không giống nhau. Đạo bất đồng sinh ra tương khắc. Có cơ hội mà nói, tìm một nữ yêu quái xinh đẹp lại là một lựa chọn hay.
Đáng tiếc a, lâu như vậy, trừ gặp được linh yêu Tần Suất ra, hắn vẫn chưa thấy qua một đồng loại nào khác.
- Đó là do các nàng không biết nhìn hàng…Khái khái, ý ta là, các nàng không biết thưởng thức cậu.
Vương Trân Trân nghiêng đầu nhìn Lý Vân nói tiếp:
- Đàn ông giống như cậu, không thể chỉ xem bề ngoài, mà phải tỉ mỉ thưởng thức, càng thưởng thức càng có mùi… Như vậy đi, để ta làm bạn gái của cậu cho tốt.
Vương Trân Trân đột nhiên vui đùa nói.
Lý Vân sững sờ một chút, lập tức cười nói:
- Ta hằng ngày đều tắm a, như thế nào lại có mùi?
- Đi chết đi!
Vương Trân Trân giả bộ tức giận:
- Cái tên tiểu tử này, không có một điểm thú vị nào cả.
Lý Vân khẽ cười một tiếng, đột nhiên lớn mật hỏi:
- Trân tỷ, chị dường như thật không đem ta làm một người đàn ông a? Cô nam quả nữ, không sợ chính mình bị thiệt à.
- Thôi đi…cậu là cái loại có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, tin rằng cậu cũng không dám làm cái gì.
Vương Trân Trân khuôn mặt hơi đỏ lên.
Dừng một lát, nàng đem mặt tiếp cận qua, cặp mắt ngập nước nhìn Lý Vân, trên mặt một mảnh vui đùa:
- Tiểu Lý, cậu thấy Trân tỷ là người như thế nào?
Trong khoảng thời gian gần đây, nàng tựa hồ rất thích cùng Lý Vân vui đùa như vậy. Có chút ít mập mờ, nhưng lại không quá phận.
Lý Vân vẻ mặt thành khẩn nhìn chằm chằm nàng, sau đó vừa cười vừa nói:
- Là một người chủ cho thuê nhà rất nhiệt tâm!.
- Đi chết đi.!
Vương Trân Trân khẽ cáu một tiếng, tựa hồ đối với câu trả lời của Lý Vân không hài lòng cho lắm.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Vân đổ chuông, nghe nhạc chuông niệm kinh kia cũng biết là lão hòa thượng gọi qua đây. Tiếng chuông kia chính là hắn tự mình download từ trên mạng về điện thoại đi động của mình.
- Trân tỷ, ta có việc đi trước, khi nào có việc chị cứ việc gọi ta a.
Lý Vân xem chừng lão hòa thượng gọi điện thoại cho mình, hẳn là sự tình tối hôm qua.
Loại chuyện này cũng không dám để cho Vương Trân Trân biết.
…
…
Điện thoại quả nhiên là lão hòa thượng gọi tới, hắn tại trong điện thoại báo cho Lý Vân biết 10’ nữa hắn sẽ tới phòng. Để cho Lý Vân biết trước mà chuẩn bị một chén hồng trà.
Lý Vân vừa lúc không có nước sôi, liền từ phòng của nữ chủ nhà xách một bình.
Mấy phút đồng hồ sau, lão hòa thượng quả nhiên đúng hẹn tới. Xem thần sắc của hắn cũng biết sự tình tối hôm qua không nhỏ. Vấn đề hẳn là rất khó giải quyết.
Quả nhiên, sau khi đóng chặt cửa phòng lại, Trí Hoằng đại sư đặt mông ngồi trên mép giường, con ngươi dừng ở trên người Lý Vân, trầm giọng nói:
- Thế cục bất ổn, vấn đề khó giải quyết rồi đây.
Nhìn chiếc giường của mình đang đung đưa qua lại, Lý Vân trắng mắt liếc lão hòa thượng, nói:
- Ngươi có thể ăn kiêng một chút không? Ngươi nên giảm béo đi, không cái giường của ta sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi sức nặng của ngươi.
- Ân, trà tốt !
Lão hòa thượng tiện tay cầm lấy chén trà để trước mặt, khẽ nhấp một cái, nói sang chuyện khác, che dấu xấu hổ của bản thân. Đừng giỡn chứ, trong mấy năm nay, hắn đang ra sức giữ trọng lượng cơ thể mình sao cho bình ổn nhất. Lẽ ra đối với người tu phật như hắn, không thể xuất hiện chuyện như vậy. Có thể trên thực tế, trọng lượng cơ thể hắn xác thực đang tăng nhanh.
Trí Hoằng đại sư cũng không muốn tăng cân, để cho Phật tổ lão nhân gia biết thì lại mang tội.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng rượu thịt vẫn ăn đều đều. Rượu thịt mặc dù ăn nhiều, nhưng trong lòng vẫn có Phật.
Ánh đèn chiếu sáng lông mày Trí Hoằng đại sư, tất cả đều đã trắng muốt, giống như lông mi vốn trắng sẵn vậy. Lý Vân kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Trí Hoằng đại sư, ngữ khí trở nên nghiêm túc:
- Tần Suất trở về nói, có Yêu tộc tham gia? Là thật sao? Ngươi cũng đã biết đối phương là Yêu tộc?
- Ân, Tần Suất không có nói sai, thật có Yêu tộc tham dự, chi tiết về đối phương ta cũng không có điều tra rõ ràng, chỉ biết hắn rất lợi hại.
Trí Hoằng đại sư trầm giọng nói:
- Có thể là đối thủ của ngươi đấy.
Lời này vừa nói ra, trong phòng tựa hồ xuất hiện một cỗ áp lực vô hình, làm cho Lý Vân hô hấp có chút khó khăn.
Sau khi biết được lão hòa thượng, rồi cùng nhau xử lý rất nhiều sự kiện linh dị, đều là rất nhẹ nhàng. Chí ít, thái độ của lão hòa thượng chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Lão hòa thượng đã từng đánh giá hắn rất lợi hại.
Về phần lợi hại như thế nào, hắn cũng không biết.
Nhưng hôm nay, hắn lại đánh giá địch nhân rất lợi hại.
Bởi vậy có thể thấy được, đối thủ không tầm thường.
- Nếu vấn đề rất khó giải quyết, vì sao chùa Bạch Mã không đi xử lý…Cần phải tìm một yêu quái như ta?
Lý Vân bất mãn hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 7: Cho dù cùng tiên nữ trên giường cũng không việc gì
Nguồn: MT
- Cũng không thể nói như vậy được, mấy năm nay, chùa Bạch Mã cũng tốt, lão nạp cũng tốt, đối với ngươi không tệ chút nào đúng không?.
Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên tự giễu cười nói:
- Tiểu tử, kỳ thực việc này chùa Bạch Mã cũng không muốn quản, bởi vì trong nội bộ của chúng ta còn chưa hình thành một chỉnh thể thống nhất chung.
- Ý ngươi là, các ngươi còn chưa có quyết định có nên diệt trừ ma đạo hay không hả?
Lý Vân ngữ khí có chút không vui.
- Đúng vậy!
Trí Hoằng đại sư nhàn nhạt nói:
- Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã tiếp xúc vài tên Yêu tộc cùng Huyết Mạch Tiên tộc đã thức tỉnh. Bọn họ đều có một đặc điểm chung, đó là lực lượng rất yếu, mà ngay cả tính tình cũng bị mài dũa đi không ít. Nếu như có thể dẫn đạo một chút, bọn họ không hẳn không thể dung nhập với xã hội loài người.
Lời này vừa nói ra, gánh nặng trong lòng Lý Vân liền được giải khai, tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Cái tên Yêu tộc tập kích Nhâm Cường thì như thế nào? Hắn đã làm sai, dù sao cũng phải chấp nhận sự trừng phạt chứ?
- Trong loài người không có người bại hoại sao?
Trí Hoằng đại sư mày nhăn lại, tựa hồ thật không ngờ Lý Vân lại ghét ác như cừu như vậy, dù cho đối phương là đồng loại.
- Cũng có lý...!
Lý Vân nhún nhún vai, vừa cười vừa nói:
- Nói đi, bây giờ nên làm gì? Nói thật, chuyện này rất phiền phức, ta không thích cứ bị người khác nhìn chằm chằm.
- Ngươi đang nói đứa bé Nhâm Hiểu Nguyệt kia sao?
Lão hòa thượng vừa cười vừa nói:
- Một người con gái rất hiếu thuận, ta đang cân nhắc, có nên nhận nàng làm con gái nuôi không đây?
- Ngươi thôi đi.
Lý Vân tức giận nói:
- Hiện tại giới quan quyền thịnh hành nhận con nuôi, con gái nuôi…đều là lưu manh giả danh tri thức hết. Ngươi là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, nhận một cô con gái nuôi sẽ không sợ người khác đàm tiếu sao?
- Người khác đàm tiếu ta cũng không sợ, ta chỉ sợ ngươi phản đối thôi?
Nói đến đây, trên mặt lão hòa thượng hiện lên một bộ dạng tươi cười có chút mập mờ:
- Lý Vân. Cô bé Nhâm Hiểu Nguyệt kia chính là hoa hậu cấp giảng đường ở trường các ngươi. Hơn nữa gia thế lại tốt như vậy. Nói thật đi, ngươi sẽ không động tâm đấy chứ?
- Động tâm?
Lý Vân sững sờ một chút.
- Cút, ít cùng ta giả vờ đi.
Lão hòa thượng cười hỏi:
- Cũng đã trưởng thành rồi, không có ý định tìm bạn gái để tiêu sái hả?
- Đây là lời mà hòa thượng các ngươi nên nói sao?
Lý Vân tức giận khinh thường Trí Hoằng đại sư:
- Hay là ngươi không có cái gọi là lòng tốt. Tế công người ta ăn thịt chó xong, uống qua rượu, cũng không đi nhận con gái nuôi, càng không có đi gây tai họa cho phụ nữ.
- A di đà phật!
Trí Hoằng đại sư thấp giọng tuyên một tiếng Phật hiệu, lập tức nghiêm mặt, nói:
- Kỳ thực, ta cảm thấy con bé Hiểu Nguyệt kia rất thích hợp với ngươi…Đương nhiên, ta chỉ là nói trên phương diện tình yêu. Về phần phương diện khác, còn phải đợi ta tiến thêm một bước để nghiệm chứng, cho tới bây giờ ta còn không biết rõ ràng, yêu quái cùng người kết hợp sau đó sẽ gặp phải hậu quả gì?
- Ta biết...!
Lý Vân nhấc tay.
- Nói thử coi!
Lão hòa thượng hỏi.
- Yêu quái cùng người kết hợp hậu quả chính là Văn Khúc tinh.
Lý Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Xem phim truyền hình quá nhiều…
Trí Hoằng trắng mắt liếc Lý Vân, lập tức nghiêm túc nói:
- Tiểu tử, nói thật, tạm thời ngươi không nên cùng nữ nhân quan hệ, bình thường mà nói, Yêu tộc cùng nhân loại nữ tính quan hệ, nhân loại nữ tính sẽ chết. Bất quá tình huống của ngươi lại rất đặc thù, bởi vì ngươi đã không phải là yêu quái trên quan niệm bình thường, bất quá ta cũng không có chứng minh được điều đó là đúng, cho nên ngươi tốt nhất không nên dính vào.
- Ngươi nói ngươi trước đây biết ta. Vậy ta hỏi ngươi, mấy đời trước, ta thường làm như thế nào?
Lý Vân chỉ là nương theo sự tình quan hệ với nữ nhân.
- Đương nhiên biết.
Trí Hoằng nghiêm túc nói:
- Ta không chỉ một lần nói qua với ngươi, mấy đời trước, ngươi biết mình là ai? Ngươi cũng biết mục tiêu của mình. Lúc đó, ngươi ngoại trừ làm việc tốt thì cũng chỉ làm việc tốt, mấy thứ yêu đương sắc đẹp này, ngươi căn bản chưa từng suy nghĩ qua.
- Thật?
- Thật.
Lý Vân oan uổng kêu to, nếu đúng như lời lão hòa thượng nói, hắn chẳng phải là xử nam chín kiếp sao?.
Wow, thật con mẹ nó thiệt thòi chết mà. Lý Vân thở phì phì nói:
- Chín kiếp trước của ta thật là uổng phí. Ta muốn sống tiêu dao, ta muốn sống…cuộc sống của người giàu.
- Tùy ngươi, ngược lại ngươi kết giao cùng những phụ nữ bình thường, cũng không làm xấu đi công đức của ngươi.
Trí Hoằng đại sư không sao cả nói.
- Lão hòa thượng, ngươi nói nhảm với ta lâu như vậy, cuối cùng cũng không nói cho ta biết, ta hiện tại nên làm như nào? Tìm tên Yêu tộc kia tiêu diệt, hay là để cho Tần Suất lấy đức thu phục người, tiếp tục cùng người ta đàm phán. Nói chung, ý của ta chính là mau chóng kết thúc việc này.
Nói đến đây, Lý Vân khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Trí Hoằng đại sư, hỏi:
- Lão hòa thượng, ta hỏi ngươi, một vạn năm trước, Yêu tộc có xuất hiện nữ yêu quái nào xinh đẹp không?
Trí Hoằng đại sư trào phúng mà nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ngươi định tìm một nữ yêu tộc làm bạn gái sao?
Lý Vân trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng nói ra:
- Nhìn ý của ngươi, ta cần phải tìm tiên nữ mới được à?
Trí Hoằng đại sư lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi có vẻ thanh tịnh vô cùng, nhưng trong vẻ thanh tịnh đó lại mang theo một tia hèn mọn, mập mờ:
- Đương nhiên có thể.
Lập tức, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ, ngươi không phải một tên yêu quái bình thường, chín kiếp ngươi tích lũy công đức, cho dù cùng tiên nữ trên giường cũng không có việc gì. Ngươi hoàn toàn có tư cách này.
- Ha ha, ta xem hòa thượng ngươi cùng tiên nữ chắc chắn có cừu oán rồi.
Lý Vân vừa cười vừa nói.
Trí Hoằng đại sư ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Ta nói chính là sự thật. Tiểu tử, vui đùa cũng đủ rồi, bây giờ nói đến chính sự, sự tình lần này có lẽ sẽ có nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận.
Lý Vân cười cười, đáp:
- Không sao cả, ngược lại ta cũng đã lâu không có cảm thụ qua sự sợ hãi của tử vong, nói thật, chưa bao giờ bị thương, chưa bao giờ sinh bệnh, ta cảm giác mình như một quái vật. Nếu như đối phương có thể làm cho ta chảy máu, để cho ta bị thương, ta sẽ cảm tạ hắn.
- Nguơi là mẫu người điển hình cho việc tự ngược đãi!
Lão hòa thượng nói ra.
Dừng một chút, Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên thở dài nói:
- Ai, vốn ta hi vọng ngươi không nên cuốn vào bên trong bất cứ phiền phức gì, cố gắng mà trải qua kiếp cuối cùng này, đạt được vô lượng công đức, cũng không uổng ta và ngươi quen biết nhau lâu như vậy. Thế nhưng hôm nay, thế cục càng ngày càng loạn, ta và ngươi sợ cũng khó tránh khỏi can hệ, bo bo giữ mình mãi…
- Ngươi cùng đối phương giao thủ rồi sao?
Lý Vân đột nhiên hỏi.
- Ân...!
Trí Hoằng đại sư thành thật gật đầu.
- Nói rõ chi tiết coi.
Lý Vân vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
- A di đà phật...!
Trí Hoằng đại sư đột nhiên chắp tay trước ngực, thấp giọng tuyên một tiếng Phật hiệu, lập tức mắt nhắm lại, trong miệng yên lặng tụng kinh văn. Nhất thời, Tâm của Lý Vân như bị một cỗ lực lượng cường đại hung hăng đập ở trên mặt đất, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Hai tay bắt chéo nhau, vẻ mặt có chút thống khổ, mạnh mẽ chống đỡ.
Dừng một lát, hắn cực kỳ khó khăn nói:
- Trong hoàn cảnh này, đối phương xử lý như thế nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 8: Hóa ra là cô
Nguồn: MT
- So với ngươi vẫn kém một chút.
Trí Hoằng đại sư cúi đầu nói.
Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Xem ra phần thắng của ta khá lớn.
- Chưa chắc.
Trí Hoằng đại sư trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hắn có thể kiên trì, hoàn toàn dựa vào yêu lực, mà ngươi phải kiên trì, tiêu diệt yêu lực ở ngoài, càng nhiều nguyên nhân là ngươi đã không còn là yêu quái bình thường. Trên thực tế, cũng không thể so sánh như vậy.
Nghiêng đầu, Trí Hoằng đại sư giọng khàn khàn nói:
- Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, ngươi đi tuần tại nhà Nhâm Cường đi. Ta tin tưởng đối thủ còn có thể lần thứ hai hạ thủ. Tần Suất đối phó với quỷ vật coi như cũng tạm được, nhưng Yêu tộc với cường giả hắn kém xa, đêm nay ngươi đi thế cho hắn, để hắn trở về nghỉ ngơi đi.
…
…
Thời điểm Trí Hoằng hòa thượng rời khỏi phòng trọ của Lý Vân, đã là mười giờ tối.
Hắn xuống tầng, đi qua trước cửa nữ chủ nhà thì Vương Trân Trân không biết từ đâu đưa tay ra chặn hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, căn cứ vào cha nàng miêu tả, nàng kết luận người này chính là người đã nhiều lần lừa dối cha nàng để kiếm tiền.
Vương Trân Trân mắt thấy lão hòa thượng mặc toàn hàng hiệu, trong lòng càng thêm khẳng định đây là một tên thần côn chuyên lừa gạt tiền, giả thần giả quỷ.
Lão hòa thượng bị Vương Trân Trân ngăn cản, tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Rơi vào đường cùng, chỉ còn cách hướng tầng trên kêu lớn, mong Lý Vân xuống cứu.
- Hô cái gì, để yên cho mọi người ngủ.
Vương Trân Trân bất mãn mà trừng mắt với lão hòa thượng, ngữ khí bất thiện nói:
- Nhìn ngươi mặc toàn hàng hiệu cũng biết nhất định là cái tên giả hòa thượng, trước đây mỗi lần đến đều lừa gạt tiền của cha ta.
Trí Hoằng nghe vậy, sững sờ một chút, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ này cùng lão chủ nhà thật có chút giống nhau. Chẳng qua người con gái này nhìn thuận mắt hơn nhiều, vừa nhìn thì biết mình mặc là hàng hiệu. Không giống như lão nhân kia, toàn nói hàng hiệu mình mặc là mua từ hàng vỉa hè.
- Khuê nữ…Cô nương… Cô gái…Cô gái xinh đẹp, ta là hòa thượng thật, cô đừng có hiểu lầm ta.
Lão hòa thượng thừa dịp Lý Vân đi xuống, lải nhải:
- Ta với loại giả thần đi lừa đảo làm sao giống nhau được, ta là hòa thượng chùa Bạch Mã, hơn nữa ta còn là nhân viên công vụ nhà nước… Ngày hôm nay ta không mang chứng minh thư. Tuy nhiên ta có quan hệ, chờ tên tiểu tử Lý Vân kia xuống sẽ chứng minh thân phận của ta.
- Hừ!
Vương Trân Trân lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nói rằng:
- Ta hỏi ngươi, ngươi chính là Trí Hoằng? Là ngươi nói cha ta có thể tại quê nhà tìm được ý trung nhân?
- Đúng vậy a...!
Lão hòa thượng thản nhiên thừa nhận:
- Cô gái, ta đã nói cô biết, những lời ta nói với cha cô đều là thật. . . . . Ba của cô bỏ tiền ra là có ích.
- Trân tỷ, hắn là bằng hữu của ta, cho hắn đi đi…
Đúng lúc này, Lý Vân xuống tới.
Vương Trân Trân thấy Lý Vân xuống tới, tựa hồ có chút không giải thích được. Chẳng qua người ta đã nói, nàng cũng không thể không nể mặt Lý Vân.
- Ta nể mặt tiểu Lý, tha cho ngươi, ngươi đi đi, lần sau đừng để cho ta nhìn nữa thấy ngươi nữa.
Vương Trân Trân hiển nhiên đối với Trí Hoằng vẫn còn có chút oán giận. Lừa gạt tiền cũng đừng nói. Nàng tức giận nhất chính là vì lão hòa thượng cứng rắn nói cha nàng tại quê nhà có thể tìm được bạn đời.
Làm cha nàng chết sống cũng không chịu quay về thành phố.
- Đợi một chút...!
Trí Hoằng lão hòa thượng cũng không biết tại sao, đột nhiên đưa mắt nhìn Vương Trân Trân, trên dưới chăm chú nhìn không ngừng.
Nếu như không phải hắn ánh mắt coi như trong sáng, phỏng chừng ngay cả Lý Vân đều nghĩ hắn có ý đồ.
- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à?
Vương Trân Trân thở phì phì chất vấn hỏi.
- Hóa ra là cô...!
Trí Hoằng lão hòa thượng tựa hồ nhìn ra mấy thứ gì đó, cười hắc hắc, ánh mắt chuyển hướng sang Lý Vân nói:
- Có chút ý tứ…
- Ngươi biết ta?
Vương Trân Trân vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Vân đoạt trước nói:
-Trân tỷ, đừng nghe hắn nói mò, lớn tuổi, toàn nói bậy. Hắn đúng là biết cha chị nhưng chị thì hắn không biết đâu.
Nói đến đây, Lý Vân vội vàng hướng lão hòa thượng nháy mắt. Trí Hoằng đại sư mỉm cười, lần thứ hai liếc mắt nhìn Vương Trân Trân, mới xoay người rời khỏi.
Trong nháy mắt hắn xoay người, lão hòa thượng cười rất hèn mọn, cười rất mập mờ.
…
…
Trên thế giới nhàm chán nhất là ngồi im để mai phục. Đây là kết luận sau khi Lý Vân liên tiếp ẩn núp ba ngày tại nhà Nhâm Cường.
Từ đêm cùng lão hòa thượng bàn bạc, Lý Vân đã ẩn núp được ba buổi tối. Trong lúc đó thậm chí còn chứng kiến được lớp trưởng Nhâm Hiểu Nguyệt mặc váy ngủ, cảnh xuân tươi tắn ngay trước mắt. Nhưng chỉ có điều lại không gặp sự xuất hiện của Yêu tộc.
Hôm nay là buổi tối thứ tư. Lý Vân mức kiên trì có hạn, hắn quyết định, qua đêm nay, hắn sẽ đổi vị trí cho Tần Suất. Trừ phi là có chuyện, bằng không, hắn sẽ không tiếp tục quản chuyện này.
Lão tử là yêu quái, cũng không phải đặc vụ, ẩn núp như vậy thật sự là không thú vị, rất buồn chán.
Trên ánh trăng đầu cành, Lý Vân lợi dụng tốc độ lần thứ hai thành công lẻn vào nhà Nhâm Cường. Vì để không bị xấu hổ, lúc này đây hắn lựa chọn phòng bếp để ẩn núp, mai phục.
Rất không may là, buổi tối lúc mười giờ, Nhâm Hiểu Nguyệt lần thứ hai ăn mặc váy ngủ hiện ra trong mắt hắn.Trong lúc nàng mở tủ lạnh lấy đồ uống, hắn tinh tường thấy được quần lót của nàng sau lớp váy ngủ. Rất gợi cảm, rất đáng xem xét.
Ngay lúc Lý Vân đang đánh giá vóc người của nàng thì ngoài cửa sổ bay tới một cỗ yêu khí nhàn nhạt. Hiển nhiên, đối phương đang cố gắng thu liễm yêu khí.
Thế nhưng đối với Lý Vân mà nói, thu liễm thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.
Lý Vân vốn định cảnh báo.
Nhưng sợ làm kinh động lớp trưởng. Nên đành yên lặng theo dõi kỳ biến.
Vài phút trôi qua, yêu khí càng lúc càng đậm, hiển nhiên đối thủ đã đi vào trong phòng. Lý Vân đang định hành động, lại không nghĩ phòng khách truyền đến tiếng hét của Nhâm Hiểu Nguyệt...
Không chút do dự, hắn quả quyết hiện thân xuất kích. Lấy tốc độ nhanh nhất có thể xuất hiện ở phòng khách, lúc này, một chùm sáng màu xanh hướng về phía Nhâm Hiểu Nguyệt đang tới gần. Lý Vân có thể tinh tường thấy giữa chùm sáng có một thân ảnh.
- Yêu nghiệt, chớ có làm càn...!
Lời này là Lý Vân học từ trên vô tuyến, mỗi lần làm việc tốt, hắn luôn luôn kêu lên một câu như thế, cảm giác rất hãnh diện.
Mắt thấy Lý Vân hiện thân, bất kể là Nhâm Hiểu Nguyệt hay là chùm ánh sáng kia, tất cả đều đem tầm mắt chuyển tới hướng hắn. Người trước thì như là vớ được phao cứu mạng, sắc mặt đang tái nhợt lúc này chuyển sang hồng nhuận, người sau thì vô cùng tức giân. Sau đó hắn phát tiếng rít gào, như là bất mãn Lý Vân cắt đứt chuyện tốt của mình.
- Ngươi là cái thứ gì?
Lý Vân ra vẻ rất có lễ phép hỏi một câu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius