Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 13: Mặc long thảo
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sùng Trọng không nhảy lên giận dữ như Tôn Lập nghĩ mà phất tay: "Ngươi trồng chết hết cũng không lạ, không có nửa phần điểm kia nhé."
Tôn Lập ra rồi còn thấy hạnh phúc đến bất ngờ, Sùng Trọng lại không phát tác?
Gã ngoái lại nhìn, trong giáo thất, Sùng Trọng cúi đầu đi đi lại lại, như con sói trên hoang nguyên...
Tôn Lập máy động: tựa hồ không ổn, Sùng Trọng quan sát việc gì?
Gã hoài nghi, nhưng không chú ý việc vô quan, về phòng liền chuẩn bị củng cố cảnh giới.
Gã vừa đột phá nên cần củng cố cảnh giới, vận chuyển và đại chu thiên “Phàm gian nhất thế thiên” đoạn dừng lại.
Vào nhà, chỉnh lý lại những thu hoạch trong thời gian qua.
Dù vì đột phá cảnh giới tổn hao nhiều linh thạch, nhưng Tôn Lập hiện tại vẫn khá giàu có, quý giá nhất là viên thượng cổ hỏa thiềm nội đơn và thiên vị công pháp “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”.
Chỉ là hai thứ đó tuy trân quý, Tôn Lập lại không biết cách xử lý.
Đem bán tất thu được nhiều linh thạch để tu luyện, nhưng thứ trân quý này bán đi thì tiếc lắm.
Đại đỉnh cũng rất trân quý, hiện tại tuy chưa dùng được nhưng tương lai luyện chế xong thì là pháp bảo phòng ngự cực phẩm.
Chỉnh đốn lại, gã tìm được trong trữ vật giới chỉ có một hạt giống.
Hạt giống này là Mặc ngọc thảo đổi từ điểm thưởng sau cùng trong kỳ đầu của nhập môn thất khảo, gã không biết có gì bất phàm, lúc đó La Hoàn bảo gã đổi về.
Hạt Mặc ngọc thảo do một đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mang về, cả đơn đạo đại sư Vọng Thanh đạo trưởng cũng không cách nào khiến nó mọc được, nên ném ở Thương Lan đường.
"Vọng Thanh không khiến nó nảy mầm được vì tên ngốc đó không biết cách trồng Mặc ngọc thảo." La Hoàn không hề khách khí.
Tôn Lập không tin: "Không phải chứ, Mặc ngọc thảo tuy tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp ngũ phẩm thượng, nhưng không phải phi thường trân quý, Vọng Thanh sao lại không biết trồng?"
La Hoàn hừ lạnh: "Ngươi còn tranh luận thì trong lòng ta chỉ còn ngang với tên ngốc Vọng Thanh."
Tôn Lập im lặng đợi La Hoàn giảng giải.
"Mặc ngọc thảo không quý, nhưng đấy là Mặc ngọc thảo bình thường. Hạt Mặc ngọc thảo có một phần vạn sẽ dị biến, hạt Ma ngục thảo đó trồng xuống không còn là hạt Mặc ngọc thảo nữa, mà là Mặc long thảo."
"Mặc long thảo, nghe chưa? Quả của Mặc long thảo chắc ngươi có nghe: Ngọc châu bạch ngân quả."
La Hoàn nói nhẹ tênh, Tôn Lập giật mình: "Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng nhị phẩm trung Ngọc châu bạch ngân quả!
La Hoàn hầm hừ: "Đương nhiên."
Ngọc châu bạch ngân quả chứa lượng thiên địa linh khí cực kỳ phong phú, một quả có thể giúp Hiền nhân cảnh đệ thất trọng điên phong cường giảphá quan, thành công đột phá đến Chân nhân cảnh!
Linh quả này tại “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng cực cao, chứng tỏ nó trân quý và bất phàm.
Tôn Lập cười hì hì: "Hắc hắc, La tổ, lão nhân gia nói thế thì tất biết cách trồng Mặc long thảo, mau dạy tiểu tử."
La Hoàn hừ lạnh: "Ngươi hoài nghi ta hả?"
"Đâu có, tên ngốc Vọng Thanh sao so với lão nhân gia được, tiểu tử không hoài nghi sự ngu xuẩn của y, tất nhiên càng không hoài nghi lão nhân gia anh minh thần vũ."
Võ Diệu nói: "Các ngươi nói đi, ta thổ xong sẽ quay lại."
La Hoàn được nịnh thì thoải mái: "Hừ, đồ mỏ nhọn lại ghen tị."
"Trồng Mặc long thảo rất phức tạp, phương pháp chính quy là dùng Tây cực hồng thổ, Âm mộc sa, Ngọc hương kim sa trộn lại, rồi cho chín mảnh lá Bạch chỉ thảo, sau chín chín tám mốt ngày mới trồng hạt vào, mỗi sáu canh giờ tưới Ngũ linh thảo trấp, sau mười ngày, Mặc long thảo sẽ mọc mầm."
Tôn Lập tặc lưỡi: "Phiền thế hả? Ngần ấy nguyên liệu thì mỗ tìm ở đâu?"
La Hoàn cố ý dừng lại đợi Tôn Lập nói xong: "Với ngươi không cần phiền hà thế, ngâm hạt Mặc long thảo vào Lôi thủy cam lâm ba canh giờ làđược..."
Tôn Lập: "Lão nhân gia nói luôn thế có hơn không !"
Tôn Lập còn lại một tấm Linh lộ phù nên kích phát để lấy Lôi thủy cam lâm, ngâm hạt vào.
Sau ba canh giờ lấy hạt giống ra thì đã khác: hạt vốn trơ khấc giờ có thêm màu cỏ xanh, sinh cơ rờ rỡ.
Ba canh giờ nay, Tôn Lập không làm gì mà chọn một chậu sứ, cải tạo trận pháp.
Gã hiện tại là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, linh nguyên nhiều hơn, nên La Hoàn tìm cho một trận pháp cao cấp hơn.
Trận pháp này cần khảm mười hai viên linh thạch, đương nhiên hiệu quả phụ trợ với linh dược hơn nhiều.
Gã cho hạt Mặc long thảo vào chậu sứ rồi chế tác một tấm Linh lộ phù đem tưới, đoạn đợi mọc mầm, tiếp theo sẽ có La Hoàn chỉ dẫn.
...
Sùng Trọng thu Thất tử thủ ô của mọi đệ tử về, lấy ngay của Điền Anh Đông ra xem, tức thì sầm mặt.
Không đủ bách niên!
Đừng nói bách niên, mười năm cũng chưa được.
Y thoáng thấy không ổn, ném năm nhánh của Điền Anh Đông qua bên, xem xét của Tần Thiên Trảm.
Vẫn không phải!
Sùng Trọng ngây ra: làm sao bây giờ? Y đã hứa với Vọng Thanh sư thúc, không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, đừng nói thành thân truyền đệ mà Vọng Thanh sẽ trả đũa y!
Vọng Thanh thế này, y hiểu rõ, tuyệt đối dám làm thế.
Sùng Trọng cuống lên, lấy Thất tử thủ ô của mười đệ tử đứng đầu ra xem, trừ của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm và của Tôn Lập không giao thì còn lại ba mươi lăm nhánh. Y kiểm tra kỹ nhưng không có nhánh nào trăm năm.
Y không cam lòng, kiểm tra lại của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm mà vẫn không có!
Sùng Trọng ngẩn ngơ: thật ra là sao?
Vọng Thanh không thể lầm, đấy là đơn đạo đại gia.
Bách niên Thất tử thủ ô khẳng định nằm trong mười nhánh đó nhưng lần thứ hai trồng lẽ ra phải tốt hơn, sao lại không có bách niên?
Nghĩ đến cảnh không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, sẽ bị Vọng Thanh trả đũa, Sùng Trọng nhũn người!
Y thật không biết nên làm gì.
Ngẩn ra cho đến trời sáng, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, quét qua gương mặt tiều tụy của y thì Sùng Trọng chợt lóe linh quang: còn một người!
Sau cả đêm y mới nhớ đến Tôn Lập.
Linh quang vừa lóe, Sùng Trọng lại phủ định: Tiểu tử đó? Không thể nào!
Thuần túy là phản ứng theo ý thức, nội tâm y gần như theo bản năng căm ghét Tôn Lập.
Đoạn Sùng Trọng nghiêm túc tính toán.
Tôn Lập là đệ tử tư chất bình thường, lúc nhập môn không nổi vật, ai nhắc đến gã cũng lập tức cho rằng gã là đồng hương của Điền Anh Đông, chỉthế thôi.
Lên lớp hay lơ đãng, gần như mọi giảng tập đều ghét y.
Ác đồ bảng đệ nhất nhân - thực tế thì Ác đồ bảng chỉ có mình Tôn Lập.
Trong gã kiểu gì cũng bất thành khí mà có thể trồng được Thất tử thủ ô lọt vào mười vị trí đứng đầu, tu hành một tháng cũng đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!
Sùng Trọng lâm vào đường cùng thì xem xét kỹ về Tôn Lập, tức thì đầm đìa mồ hôi lạnh!
Gã không có thiên tư, không có bối cảnh, không có nguồn lực thì sao làm được? Trước kia vì quan niệm nên không thấy gì, giờ nghĩ lại mới thấy là kỳ tích. Sùng Trọng tuyệt đối không làm được.
Người như thế vốn bị tất cả khinh thị thì thật không biết nói gì, nếu bách niên Thất tử thủ do Tôn Lập trồng... thì gã là yêu nghiệt nghịch thiên!
Sùng Trọng máy động động: Tôn Lập lần này không giao một nhánh Thất tử thủ ô nào, nói là chết rồi, thật ư? Có lẽ gã đã biết nên không chịu giao?
Sắc mặt y liền sầm xuống, lập tức cho rằng gã không nghe lời.
Đấy là phản ứng, tuy biết Tôn Lập bất phàm, nhưng có những mô thức tư duy cố hữu không dễ chuyển biến.
Đoạn y tỉnh ngộ: nếu y đoán không lầm thì những gì đã làm đã đắc tội Tôn Lập, gã hiện có chân nhân lão tổ che chở, đánh giết thì không được, tin tốt duy nhất là gã kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ. Không thì gã mà bay cao, y khó tránh tai ương.
Sùng Trọng tính toán, mặc kệ có phải Tôn Lập không thì cũng phải cải thiện quan hệ.
Tôn Lập hiện tại có chân nhân lão tổ sau lưng, gã chịu dẫn tiến thì dù không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, cũng không cần lo đến Vọng Thanh.
Nếu là gã... Sùng Trọng run lên, lập tức mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ đựng năm khối linh thạch, ngũ hành chi lực mỗi loại một khối, đẳng cấp cũng hơn linh thạch thông thường một chút. Y cầm hộp đến Vọng Sơn biệt viện.
Tôn Lập vừa xử lý xong Mặc long thảo, định đi tắm thì có giọng nói khách khí vang lên: "Tôn Lập có nhà không?"
Tôn Lập ngẩn người rồi nhận ra là giọng đơn đạo giảng tập Sùng Trọng, nhưng Sùng Trọng xưa nay cau có với gã, có bao giờ khách khí thế này? Khiến gã cũng hoài nghi.
Mở ra thì là Sùng Trọng đang cười: "Tôn Lập, ta đến thăm, Thất tử thủ ô tuy chết rồi, nhưng đừng nản."
Tôn Lập nghi hoặc: Chuyện gì đây? Không phải y vẫn ghét mình nhất sao?
Nhưng gã không thể thất lễ, để giảng tập đứng lại, nên khách khí mà lạnh lùng mời vào.
Sùng Trọng quan sát căn nhà: "Lại để ngươi sống ở đây, để ta bảo họ chuyển ngươi qua khu tây."
Tôn Lập vội ngăn: "Bất tất, học sinh ở đây cũng tốt."
Sùng Trọng trượng nghĩa: "Đừng khách khí, nơi này quá đơn giản."
Tôn Lập nheo mắt, không hiểu y giở trò gì nên nói thẳng: "Sùng Trọng giảng tập, thật ra có chuyện gì?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 14: Kỳ thi thứ hai
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sùng Trọng cười ngượng ngùng trước ánh mắt nghi ngờ của gã, lấy họp ra: "Tôn Lập, trước kia là ta không đúng, có mắt không tròng, mong ngươi không chấp, chút này không hẳn là kính ý, xin hãy nhận cho."
Tôn Lập vội chối: "Không nên..."
Sùng Trọng đặt xuống rồi đi: "Hổ thẹn quá, trước đây có gì đắc tội, mong được lượng thứ, không quấy nhiễu nữa, cáo từ."
Sùng Trọng đi ngay, thái độ hoàn toàn nghịch chuyển, Tôn Lập đợi y đi rồi mới hiểu là chuyện gì, mở hộp ra thì năm khối linh thạch hiện rõ, gã càng không hiểu.
"Mặc kệ, linh thạch là thật, đưa tới mà không nhận thì..." Võ Diệu nói.
...
Sùng Trọng nghiêm mặt rời Vọng Sơn biệt viện, đến chỗ vắng mới thở phào, lẩm bẩm: "Đúng là yêu nghiệt nghịch thiên!"
Phòng Tôn Lập kín bưng, Sùng Trọng là ngửi thấy mùi thuốc - do Tôn Lập luyện dược để lại – mùi thuốc này là Thất tử thủ ô vị, nhưng khác với Thất tử thủ ô mà Sùng Trọng biết, ngưng tụ hơn nhiều, y lập tức khẳng định là mùi bách niên Thất tử thủ ô!
Quả nhiên do gã trồng được!
Một tháng trồng được bách niên Thất tử thủ ô, cả tu chân giới cũng không mấy ai làm được!
Sùng Trọng cảm giác được tim đập thình thịch, Tôn Lập có chân nhân lão tổ chống lưng, y không dám làm gì gã.
Sùng Trọng chợt nghĩ: vì sao nhất định phải khống chế Tôn Lập? Tuyệt thế yêu nghiệt này không lâu nữa sẽ bay cao!
Trong một tháng trồng được bách niên linh dược, tiền đồ về đơn đạo vô cùng.
Vọng Thanh coi thường y, y hà tất đeo đuổi? Chi bằng theo Tôn Lập?
Một nội môn đệ tử mà theo một đệ tử mới nhập môn thì thật đáng cười nhưng Sùng Trọng lại nghiêm túc cân nhắc, dù thế nào cũng không thiệt, thu nhập cực kỳ khả quan!
Vấn đề duy nhất là trước đây đắc tội Tôn Lập quá đà.
Sùng Trọng không cho đó là vấn đề, có thể chịu nhồn cơ mà?
...
Tiếp theo là phù lục giảng tập Sùng Mạch.
Theo lý, Sùng Mạch đã giao cho tất cả chế tác linh phù cơ bản nhất là "Linh lộ phù" thì lấy hiệu quả đó cho điểm nhưng không hiểu vì sao, Sùng Mạch không chọn cách công bằng đó mà chọn cách nguyên thủy nhất: thi viết.
Tôn Lập tất nhiên làm rất tệ, gã chưa từng nghe giảng, nội dung La Hoàn và Võ Diệu giảng khác xa Sùng Mạch, gã không đứng bét thì ai?
Sau phù lục là chế khí, Tôn Lập thế nào cũng có kết quả tệ hại.
Tô Tiểu Mai cuống lên, ba môn đầu, môn nào Tôn Lập cũng bét. Giang Sĩ Ngọc lại thản nhiên: "Không cần lo, Tôn Lập cũng không lo thì tất có cách."
Sau ba môn còn đấu võ và tu hành. Lần trước đấu võ thi trước nhưng không hiểu vì sao lần này tu hành diễn ra trước.
Vẫn là thạch cầu pháp khí, chỉ là lần này thành tích đều tăng nhiều. Nhóm chữ Giáp đến hai phần ba đạt được vạch thứ mười của Phàm nhân cảnhđệ nhất trọng.
Bảy tháng sau còn muốn ở lại Tố Bão sơn, tất phải đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, họ trong hai tháng đột phá đệ nhất trọng, tính ra sáu tháng là đạt, có hi vọng ở lại.
Nhóm chữ Ất cũng có sáu người đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng. Nhóm chữ Bính có hai người cùng lúc đột phá đến đệ nhất trọng, còn nhóm chữ Đinh, trừ Tôn Lập thì chưa có ai.
Nhóm chữ Bính thở phào, vì có Tôn Lập mà họ bị nhóm chữ Đinh chèn ép, không lấy gì làm vui vẻ, giờ thì được rồi, có thể nở mặt. Tôn Lập đã kinh mạch ứ trệ, sau này không thể đột phá, nhóm chữ Bính sẽ càng lúc càng cách xa.
Nhóm chữ Đinh chỉ có thành tích bình quân sáu vạch, hơn chút cũng chỉ bay, tám vạch, bất ngờ là trong nhóm chữ Đinh trừ Tôn Lập thì thành tích tốt nhất là Giang Sĩ Ngọc, đã đạt vạch thứ chín, đột phá Phàm nhân cảnh là việc nay mai.
Nhóm chữ Giáp, nhóm chữ Ất, nhóm chữ Bính đều thấy nhóm chữ Đinh có thành tích tệ nhất là đương nhiên, chỉ có đệ tử nhóm chữ Đinh ấm ức. Nhưng thiên tư kém người, dù nỗ lực thì vẫn còn chướng ngại không vượt qua được, còn làm thế nào được?
Lần thi này từ đầu đã thấy mùi thuốc nổ.
Không phải đến từ nhóm cao cấp và thấp cấp, vì Tôn Lập trầm luân, nhóm chữ Đinh không thể cạnh tranh.
Mà đến từ Điền Anh Đông, Tần Thiên Trảm.
Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông đến từ sớm, mỗi lúc đến lượt lại nhường cho người khác, cùng lui tới cuối.
Khi mọi đệ tử thi xong, cả hai nhìn nhau, mắt đầy cao ngạo, cơ hồ tóe sấm sét.
Trước đó thành tích cao nhất là một đệ tử nhóm chữ Giáp đạt vạch thứ mười hai, thiếu chút nữa là đạt vạch thứ mười ba của Phàm nhân cảnh đệ nhịtrọng.
Lần trước, Tần Thiên Trảm đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, Điền Anh Đông cũng đạt mười hai vạch, cách biệt rất hữu hạn.
Lần đầu thi thì tính chất ngẫu nhiên rất cao, dù Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều coi kỳ thứ hai này mới là lúc thể hiện thực lực.
Điền Anh Đông mỉm cười, hơi cúi ngươi: "Không dám, mời Tần sư huynh."
Sùng Dần ngồi cạnh thạch cầu pháp khí, tay ấn lên quyển ghi lại thành tích của các đệ tử, y không ưa cả hai, chỉ là thói quen coi mọi đệ tử như nhau nên không biểu hiện ra.
Tần Thiên Trảm coi như Sùng Dần không tồn tại, cười vang bước lên: "Được, mỗ đến trước!"
Tần Thiên Trảm ấn tay lên thạch cầu pháp khí dồn linh nguyên.
Thạch cầu như được cánh tay hữu lực đỡ lấy, lăn cực nhanh qua vạch thứ mười mới chậm lại nhưng vẫn kiên định lăn qua vạch thứ mười ba rồi tiến lên vạch thứ mười bốn, mười lăm!
Các đệ tử hồi hộp, phe Tần Thiên Trảm kêu to cổ vũ: "Mười sáu, mười sáu!"
Thạch cầu quả nhiên không phụ lòng, dừng ở vạch thứ mười sáu!
"Hay quá!" Chúng nhân hoan hô.
"Tần sư huynh lợi hại!"
"Tần sư huynh vô địch!"
Sùng Dần gật đầu khen ngợi, vẩy bút lông ghi thành tích: "Không tệ, đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng!"
Tần Thiên Trảm nhìn Điền Anh Đông với vẻ thị uy rồi hành lễ với Sùng Dần đoạn hớn hở đi xuống.
Sùng Dần thở dài: Tần Thiên Trảm đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, khẳng định có thể ở lại Tố Bão sơn, thành thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân, sau này thân phận tôn quý, tất nhiên không coi giảng tập ra gì.
Phe Tần Thiên Trảm nhìn Điền Anh Đông chăm chú. Điền Anh Đông cười vang, vẩy áo đi lên.
Ai nấy chú ý Điền Anh Đông, Tô Tiểu Mai chợt kinh ngạc nhìn quanh: "Tôn Lập đâu mà sao không thấy."
Một đệ tử nhóm chữ Giáp cười lạnh: "Y kinh mạch ứ trệ, khẳng định dừng lại ở Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, thi làm gì nữa? Đợi sau bảy tháng cuốn gói là vừa!"
Tô Tiểu Mai càng lo cho Tôn Lập, không biết biện bác thế nào, méo miệng như sắp khóc.
Giang Sĩ Ngọc xuất hiện cạnh đó, khẽ lắc đầu: "Để chúng ngông cuồng một lúc, chưa đến cuối biết sao được? Tranh chấp có ý nghĩa gì?"
Giang Sĩ Ngọc vốn là người thông minh, lúc trước so kè với Túc Lan có phần gượng ép.
Giờ Túc Lan chết rồi, Giang Sĩ Ngọc chợt không còn đối tượng để ngầm so sánh, chợt thoáng đã hẳn, nhiều đạo lý cũng thông.
Nghe y an ủi, Tô Tiểu Mai hiểu. Cùng nhìn Điền Anh Đông.
Vị thiên tài tu hành này đã ấn tay lên thạch cầu pháp khí, linh nguyên cuồn cuộn, thạch cầu lăn đi.
Vạch thứ mười quả nhiên bị vượt qua dễ dàng.
Đến cực hạn lần trước của Điền Anh Đông: mười hai vạch, vẫn dễ dàng qua được.
Vạch thứ mười ba qua đi, chúng đệ tử xôn xao, cũng không bất ngờ, Điền Anh Đông với Bảo lưu tuệ căn, đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng không ngoài ý liệu. Hiện tại tất cả muốn xem y đạt mức nào, lần trước thua Tần Thiên Trảm, lần này có lấy lại?
Thạch cầu tiếp tục lăn, Điền Anh Đông tựa hồ dốc toàn lực, thạch cầu vượt qua vạch thứ mười thì không dừng, tiếp tục hướng đến vạch thứ mười lăm, Tần Thiên Trảm khẩn trương hẳn!
Qua được vạch thứ mười lăm, tiếp theo là thứ mười sáu!
"Mười sáu, mười sáu!" Phe Điền Anh Đông hô to, y thoáng đỏ mặt, thạch cầu lắc lắc nhưng vẫn qua được vạch thứ mười sáu.
"Được!" Tiếng hoan hô vang vọng, sắc mặt Tần Thiên Trảm xanh lét.
Điền Anh Đông không vượt nổi Tần Thiên Trảm. Nhưng lần trước y thua, lần này hòa, chứng tỏ trong tháng vừa rồi tốc độ tu hành của y hơn Tần Thiên Trảm.
Sùng Dần khẽ mỉm cười: "Không ngờ trong một tháng ngươi liên tục đột phá, đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng."
Điền Anh Đông ôm quyền cúi người: "Vì biết xấu hổ nên tháng này nỗ lực hơn."
Sùng Dần ghi lại thành tích, Điền Anh Đông lùi xuống. Sùng Dần nhìn quanh mong chờ, nếu lúc này ở đây còn ai nhớ đến Tôn Lập, khẳng định là Sùng Dần.
Kỳ thực từ đầu y đã lưu tâm, hi vọng thấy gã nhưng đến giờ gã vẫn chưa xuất hiện.
Gã không trách Tôn Lập, ai bị đả kích như thế đều chán nản, đến thì sao? Không phải vẫn mười vạch sao?
Gã thầm lắc đầu, thật lòng thấy đáng tiếc.
Các đệ tử chuẩn bị tản đi, phe Điền Anh Đông hào hứng còn phe Tần Thiên Trảm xìu đi nhiều.
Chợt một nhân ảnh từ Vọng Sơn biệt viện vội vàng chạy tới: "Giảng tập, thật xin lỗi, đệ tử đến muộn..."
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 15: Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Tôn Lập!"
"Hừ, ngươi đến làm gì, đằng nào cũng vạch thứ mười, thử cả đời cũng thế."
"Lần tới cả nhóm bọn ta sẽ vượt ngươi!"
"Ngươi hay lắm, nhân lúc vạch thứ mười còn hơn được một số mà đến tìm niềm vui? Thêm một thời gian nữa, ngươi sẽ xếp cuối, ha ha ha..."
Phùng Trung thấy Tôn Lập nhưng kiên định đứng cạnh Chu Chí Quốc. Một kẻ kinh mạch ứ trệ còn có tiền đồ gì?
Tôn Lập không nghe họ nói gì, vì gã củng cố cảnh giới, tu hành quên cả thời gian nên đến muội, không rườm rà bước lên thi ngay.
Tiếng cười nhạo vang vọng, Tôn Lập đã ấn tay lên trận pháp, linh nguyên cuồn cuộn, thạch cầu lăn đi qua vạch thứ mười, rồi lăn tiếp, nhanh chóng qua vạch thứ mười một, mười hai, mười ba!
Đoạn dừng lại.
Tiếng cười nhạo tắt hết, tất cả lặng ngắt, đệ tử nhóm chữ Giáp há hốc miệng.
Đệ tử các nhóm khác trừng mắt còn to hơn mắt trâu, phảng phất thấy việc khó tin nhất trên đời!
Thế là thế nào? Kinh mạch ứ trệ mà đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng?
Gã là người thứ ba trong lớp đệ tử này, sau Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông, đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cơ hồ hạ gục hết đệ tửnhóm chữ Giáp!
"Chuyện, chuyện này..."
"Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng! Tuyệt đối không thể nào!"
"Ta có nhìn nhầm không..."
Tô Tiểu Mai kích động đỏ mặt như táo chín, vung tay: "Tôn Lập tuyệt thật! Quả nhiên không khiến bọn ta thất vọng!"
Giang Sĩ Ngọc ngẩn ra rồi cảm thán, ban nãy còn khuyên Tô tiểu muội, không ngờ Tôn Lập nhanh chóng thực hiện.
Điền Anh Đông hòa Tần Thiên Trảm cùng kinh ngạc nhìn phế vật nhóm chữ Đinh này, lần đầu tiên cảm thụ được một kẻ không được coi trọng uy hiếp tới.
Phùng Trung ngẩn ngơ, không phải gã kinh mạch ứ trệ sao, sao lại đột phá? Trước đó y định theo Tôn Lập nhưng biết gã kinh mạch ứ trệ, nhận định gã không có tiền đồ, thì không muốn lãng phí thời gian, chuyển sang nịnh nọt Chu Chí Quốc. Y vạn lần không ngờ, tuyệt chứng của tu chân giới mà Tôn Lập dễ dàng qua được!
Y ngẩn người, tâm tư chuyển động, tìm cách nối lại quan hệ với Tôn Lập.
Y không thấy xấu hổ, người như y không bao giờ biết đến hổ thẹn.
Sùng Dần luôn cười với tất cả, không để lộ vui buồn bao giờ, nhưng lần này bút lông vung rất nhanh, ghi lại thành tích của Tôn Lập đoạn ném đi, kẹp quyển vào nách cười vang đi khỏi.
Đi chừng mười trượng, đột nhiên lấy ra một chiếc hồ lô rượu màu xanh cực lớn, mở nắp nốc mấy ngụm rồi cười vang.
- Hiển nhiên đắc ý quá độ.
Hồ rượu to bằng nửa Sùng Dần, Tôn Lập ngạc nhiên: Sùng Bá hóa ra nói đúng, Sùng Dần giảng quả là tửu quỷ!
...
"Tiểu tử đó đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng?!"
Sùng Bá không dám tin, Sùng Dần uể oải dựa vào ghế - cái ghế này lúc Tôn Lập vào lần trước không có, chỉ khi Sùng Dần xuất hiện tại đây thì mới có – tay cầm một hồ rượu lớn, uống từng ngụm: "Đương nhiên là thật, lẽ nào ta gạt ngươi?"
Sùng Bá gãi đầu: "Nhưng... y trị được kinh mạch ứ trệ là tốt lắm rồi."
Y ngồi xuống cạnh Sùng Dần, kéo đùi Sùng Dần lui ra rồi đặt mông.
Sùng Dần mắt lóe tinh mang: "Chữa khỏi?"
Sùng Bá còn không hiểu: "Sao hả?"
Sùng Dần ngồi lên: "Lần trước ngươi nói Tôn Lập bế quan thì từ cửa có bốc khói?"
Sùng Bá nghi hoặc: "Ngươi định nói gì?"
Sùng Dần nói không to: "Bốc khói - cảnh giới của y không thể chế khí, vậy thì là đun thuốc!"
Đột nhiên nổi sấm! Sùng Bá giật mình lắc đầu: "Không thể nào, y không thể luyện đơn, nếu nấu thuốc chỉ là bình thường, như thế mà có thể đả thông kinh mạch thì..."
"Hừ, thế là thế nào?"
"Lẽ nào chân nhân lão tổ xuất thủ?"
"Ngươi tưởng vì cứu linh hồn Chung Lâm, chân nhân lão tổ sẽ cho Tôn Lập Vạn niên đoạn tục? Dù muốn cho thì cũng phải có đã."
Sùng Bá không hiểu: "Ai, thật nghĩ không ra."
Sùng Dần lại làm một ngụm: "Đừng coi thường Tôn Lập, đừng quên với tư chất của y, có ai ngờ một tháng đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng?"
Sùng Bá gật đầu: "Quả không nhìn thấy tiểu tử này."
Cả Sùng Dần, nghĩ đến việc Tôn Lập dễ dàng giải quyết tuyệt chứng kinh mạch ứ trệ cũng dựng tóc gáy, tiểu tử này không ít bí mật!
...
Lúc thi đấu võ, Sùng Bá không ra tay, mặc các đệ tử song đấu, cũng như lần trước, Tôn Lập lại nhàn nhã.
Giang Sĩ Ngọc đi qua gã, nghiêm túc nói: "Ta muốn giúp ngươi nhưng chiến lực của người quá biến thái, ta không cần thành tích cũng không muốn ănđòn..."
Đoạn y ưỡn ngực, ra tay đánh đối thủ!
Tôn Lập thầm lắc đầu: Giang huynh, kỷ sở bất dục vật thi ư nhân, làm thế hiển nhiên không phải quân tử.
Sùng Dần cân nhắc rồi cho Tôn Lập đứng thứ năm.
Đệ tử xếp thứ năm bị đẩy xuống thì bất mãn, Sùng Bá nhe răng cười: "Không phục thì ta để Tôn Lập đấu với ngươi nhé?"
Y run lên, lắc đầu: "Thứ tự thôi mà, nhường Tôn sư huynh cũng được!"
Tô Tiểu Mai ôm bụng cười.
Tiếp đó thành tích các môn đều được công bố.
Không có gì bất ngờ khi Tôn Lập đứng chót về chế khí và phù lục.
Không ngờ là thành tích đơn đạo lại đứng thứ tư!
Thư viện xôn xao, Sùng Trọng khi đó đã nói rõ năm nhánh Thất tử thủ ô là một nửa thành tích, Tôn Lập trồng chết sạch, không bét là may, sao lại cònđứng thứ năm.
Các đệ tử không cam lòng, có người chất vấn Sùng Trọng, đơn đạo giảng tập nói ngay: "Thi thế nào là do ta, chấm điểm cũng do ta. Ta thích cho aiđiểm cao thì cho, không phục hả? Vô dụng!"
Ai cũng biết Sùng Trọng trước đây ghét Tôn Lập nhất, giờ thái độ siêu cấp đại nghịch chuyển, quả nhiên lạ lùng!
Các đệ tử giận nhưng không dám nói, đoán là vì y muốn có quan hệ với chân nhân lão tổ.
Phù lục giảng tập Sùng Mạch, chế khí giảng tập Sùng Kim đều hối hận, mắng mình ngu xuẩn, Tôn Lập đã chữa xong kinh mạch ứ trệ, lại là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, sau lưng có chân nhân lão tổ làm chỗ dựa, tiền đồ sáng sủa, sao bọn y còn giữ tư duy cũ, nhận định gã là kẻ tư chất tầm thường?
Thành tích? Thành tích là gì, tốt hay xấu chỉ do y.
Nhìn Sùng Trọng mà xem, công pháp mặt dày luyện đến đại viên mãn!
Muốn vươn lên, lấy Sùng Trọng làm ví dụ, nỗ lực để da mặt mình dày hơn!
...
"Tiểu tử này đã đả thông kinh mạch..." Chân nhân lão tổ mỉm cười ở động phủ.
Chung Lâm đã ngưng tụ thành âm thần, thân thể ngưng thực hơn trước nhiều.
"Thúc tổ..."
Chân nhân lão tổ khẽ xua tay: "Thúc công biết rồi, tiểu tử này qua được ải, đủ tư cách lọt vào pháp nhãn. Bất quá... cần quan sát đã."
"Nếu y phẩm tính đều tốt, dù tư chất soa kém thì thúc tổ cũng thu y làm môn hạ, tự thân chỉ dẫn!"
Chung Lâm đại hỉ: "Đa tạ thúc tổ!"
Chân nhân lão tổ khẽ mỉm cười.
Võ Diệu mà nghe thấy tất sầm mặt: Tôn Lập có lão tử và đồ ẻo lả dạy, còn cả Dạ Ma Thiên vạn năm im lặng kia, ngươi là cái thá gì? Tu vi rác rưởi mà dám tranh đồ đệ với bọn ta!
...
Thư viện lại yên tĩnh như cũ, Tôn Lập vẫn ngày lên lớp, tối tu hành, mặc cho Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đấu đến gà bay chó chạy, mặc cho Chu Chí Quốc tiểu nhân đắc chí, mặc cho các đệ tử khác làm gì thì làm.
Mục tiêu của Tôn Lập là đại đạo, hiện tại có linh thạch, có linh dược, không tranh thủ thời gian tu luyện, lẽ nào còn dính vào những việc vớ vẩn này?
La Hoàn cho gã công thức mới, lấy Thất tử thủ ô làm dược tài chủ yếu, linh dược của Vọng Kiếp làm phụ, nhưng không cần nấu mà nghiền nát, trộn theo tỷ lệ là được.
Mỗi bảy ngày, Võ Diệu chỉ dẫn Tôn Lập bố trí một trận pháp, ngưng tụ thiên địa linh khí để tu hành.
Trận pháp này không bằng lúc đột phá nhưng mỗi lần tiêu hao bảy viên linh thạch. Tôn Lập nhanh chóng giảm tài sản, mười bốn ngày sau thì chỉ còn lại mười tám khối.
Gã chợt nghĩ ra đấu võ xếp thứ năm, đơn đạo xếp thứ tư, còn cả mười ba điểm thưởng, nên hào hứng đến Thương Lan đường.
Đổi hết thành linh thạch, Tôn Lập lại có ba mươi mốt viên, đủ cho một thời gian, không cần tới Qua Lam phường thị đòi nợ, an tâm tu luyện tại Tố Bão sơn.
Dạo này gã nhận ra tu vi từ từ tăng tiến, gã không cần quá nhanh, cứ thong thả vững vãng tăng tiến cảnh giới là dủ.
Cách lần thi trước đã hai mươi tám ngày, Tôn Lập lại tiêu hao bảy viên linh thạch, linh dược cũng sắp hết.
Thất tử thủ ô vốn có sáu nhánh, gã bán một, một nhánh để luyện đơn dược thông kinh mạch. Bốn nhánh còn lại giờ chỉ còn nửa nhánh, linh dược phụ trợ hết sạch.
Ăn ba nhánh rưỡi lưỡng bách niên Thất tử thủ ô, hao phí hai mươi mốt viên linh thạch, mà vẫn là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, Tôn Lập ấm ức vô cùng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 16: Gặp mặt giai nhân
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
La Hoàn nói: "Tu hành vốn thế, ngươi tưởng có đơn dược nghịch thiên, uống vào sẽ phi thăng? Ngây thơ quá?"
Tôn Lập tất nhiên không kỳ vọng như thế.
Gã đã tu luyện đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, trong tháng này có thể đột phá đệ tam trọng.
Thò ra cửa, thấy đã đêm khuya, trời đêm Tố Bão sơn lơ lửng trăng bạc, gã linh xảo như khỉ vượn chui ra, bám vào mái trèo lên nóc.
Đã tháng chín nhưng trời còn nóng bức, trong núi hơi ẩm ướt, tối này gió mát mơn man, thổi tan phiền muộn.
Tôn Lập ngồi trên mái nhà nhìn trăng, chợt hiểu vì sao các đại hiệp đều thích uống rượu trên nóc nhà, quả nhiên sướng khoái, cảm giác không bị gò bó, thò tay là hái được trăng sao.
Chỉ là cảm đó với gã vẫn như thiếu gì đó.
Gã cắm đầu khổ tu, chợt thấy quanh mình lạnh lẽo như thiếu gì đó.
Do dự đoạn gã rời Vọng Sơn biệt viện, do dự nhưng kiên định đi về hậu sơn.
...
"Cốp! Cộc cộc..."
"Cốp! Cộc cộc..."
Đá đập vào vách đá, nảy lại nhảy lóc cóc, như tiếng hạt đào lăn.
Chu Diên Khánh mắt lóe hàn quang: y đang luyện chế linh văn trận trang đến lúc quan trọng, ai dám quấy nhiễu?!
Y định phát tác thì thấy Ám Vực ma chủ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đang xếp bằng chợt mở mắt, thần sắc hơi cổ quái, má hơi ửng lên.
"Đừng phân tâm, bản tọa ra ngoài." Dặn xong Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đứng lên, khí thế đượm vẻ ma đạo bá chủ.
Chu Diên Khánh cho là có gì đó không ổn nhưng y không biết đến tâm sự con gái, đành lắc đầu, chuyên tâm luyện chế linh văn trận trang.
…
Tôn Lập ngồi trên cành tùng. Cây tùng không biết đã bao nhiêu tuổi, to lớn vô cùng, cao bằng nửa vách đá, cành lá um tùm, như nhe nanh múa vuốt trong màn đêm.
Dưới mông Tôn Lập mọc ngang một cành khô, ở ngọn cây nên nhòn rõ khe nứt ở vách đá.
Gã cầm một nắm đá, đợi một chốc không thấy có ai ra thì lại ném một viên nữa.
Từ khe đá chợt đi ra một người, vừa cười vừa yêu kiều, không phải Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thì là ai?
Tôn Lập cuống lên: "Cẩn thận!"
Hòn đá nhắm thẳng vào mũi Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi.
Bàn tay nõn nà bắt lấy hòn đá. Tôn Lập thở phào. Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi qua dáng vẻ gã biết được niềm quan tâm, lòng ấm lại.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cầm đá, không ném lại mà mỉm cười nhìn Tôn Lập.
Tôn Lập ngồi trên cành cây, đảo hai chân lắc lư, thấy người thì hớn hở cười, không biết nói gì.
Gã nhận ra nụ cười của Tạ Vi Nhi có ý trêu cợt, lấy làm lạ thì ánh mắt nàng dạt đi, xuống đất.
Chỉ là khoảng đất đối diện Tôn Lập không rõ con khỉ tinh nghịch nào để lại một bãi phân.
Tôn Lập ngồi xuống cành cây với tư thế đó, đoạn đỏ mặt giải thích: "Không phải mỗ..."
"Ha ha ha..." Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cười vang, thân hình lướt tới cành cây nhưng như không thích thứ bên dưới, nắm tay Tôn Lập lăng không lướt di, bên tai ràn rạt gió, chưa quay lại đã tới một chỗ mây trắng mênh mông, gió mơn man thổi.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi xuất thân ma đạo, muốn cười là cười vang, điểm này rất hợp với Tôn Lập.
Gã cúi đầu, ở trên đỉnh núi vạn trượng, dưới chân là vách đá dựng đứng, thạch đài chỉ đủ cho ba, bốn người đứng.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi ngồi xuống, nhìn trời đêm sâu thẳm và vầng trăng, mùi hương thiếu nữ chui vào mũi Tôn Lập, gã mê đắm, cũng ngồi xuống, hai chân vẫn lắc lư.
Tạ Vi Nhi không nói, bình tĩnh điềm đạm nhìn về xa xăm, Tôn Lập nhìn nàng, muốn ghi bóng hình hoàn mỹ đó vào tim, nhưng chợt phát hiện, Tạ Vi Nhi khẽ lắc lư như cành lan trắng trong gió, mỗi động tác đều tạo thành cái bóng hoàn mỹ, lòng gã không đủ chứa...
Tạ Vi Nhi mỉm cười, biến mất đúng lúc mặt trời mọc. Tôn Lập nhìn quanh, núi cao vắng lặng, giai nhân đã đi. Chim sớm râm ran, ráng mây được nắng sớm chiếu vào như đám bông đủ màu.
Nàng đi mất, chỉ có cảnh đẹp thế này mới đủ tư cách đưa tiễn?
Tôn Lập thở dài: "Ta biết lại bị trêu cợt, cao thế này thì sao xuống được? Mỗi lần đều thế..."
Khẽ than thở đoạn gã dùng cả chân lẫn tay bò xuống.
Tôn Lập bò xuống núi cũng đã nửa canh giờ sau, dù gã gân cốt cường tráng cũng thở hồng hộc, e là đến thư viện chậm, vội vàng tới ngay.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đợi gã đi rồi mới từ một gốc cây đi ra.
Đỉnh núi cao thế này, nàng sao yên lòng để gã một mình đi xuống? Bất quá là tâm tư tiểu nữ hài trêu tình lang, kỳ thực vẫn ở cạnh xem, gã có gì nguy hiểm là xuất thủ tương trợ.
Tôn Lập đi rồi, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi qauy về liễu Tam văn địa hỏa hỏa huyệt, vẫn là Ám Vực ma chủ, ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.
Chu Diên Khánh cho là vị ma đạo bá chủ này hôm nay có vấn đề, bên ngoài là ai nhỉ? Lại dùng cách thô thiển là ném đá quấy nhiễu y, cách này có cao minh gì!
"Chuyên tâm tế luyện, đừng làm hỏng nguyên liệu."
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi lạnh băng băng, Chu Diên Khánh rũ bỏ tạp niệm, chuyên tâm tế luyện, vị này không phải thiện lương gì.
...
Hôm nay học về đơn đạo của Sùng Trọng, gã đến muộn nửa khắc, tưởng bị mắng nhưng không ngờ Sùng Trọng vẫn đợi.
Thấy gã vào là cười: "Được, Tôn Lập sư đệ đến rồi, chúng ta bắt đầu..."
Thái độ này suýt khiến Tôn Lập lắng nghe.
Đương nhiên, còn thiếu một chút.
Sùng Trọng vừa giảng, Tôn Lập đã thần du.
Lần này cả La Hoàn giảng mà gã cũng lơ đững, La Hoàn hỏi mấy câu mà gã không đáp. Y nổi giận: "Xú tiểu tử phát xuân rồi!"
Võ Diệu càng ác độc: "Rõ ràng là bị gái cưa..."
Tôn Lập thấy như sấm nổ: "Nói lung tung gì hả..."
Sùng Trọng giảng xong, Sùng Dần đã đợi một chốc ở ngoài, gọi Tôn Lập: "Theo ta."
Sùng Trọng bất lực, tối qua Vọng Thanh đạo nhân phái người đến tìm, tuy nói là trò chuyện nhưng y sao không hiểu ý? Lúc cáo từ đã cắn răng nói là có manh mối về bách niên Thất tử thủ ô.
Y định hết giờ sẽ lấy lòng Tôn Lập, không ngờ Sùng Dần gọi gã đi.
Tại thư viện, Sùng Dần và Sùng Bá địa vị tối cao, y không dám nói gì.
"Cùng bọn ta đến Huyền Vũ đại điện, chưởng giáo chân nhân triệu kiến."
Tôn Lập ngẩn người: chưởng giáo chân nhân tìm gã làm gì?
Lần trước Vọng Hư đạo trưởng và Vọng Minh định để gã gánh tội, kết quả trộm gà không thành mất cả gạo, tất hận gã lắm, còn tìm làm gì?
Tôn Lập thầm cảnh giác.
Đến ngoài Huyền Vũ đại điện, đệ tử canh gác biết sau lưng gã là chân nhân lão tổ nên không dám chậm chễ, vào báo ngay, đoạn mời gã sang gian diện ngách, có điều ngăn Sùng Dần lại.
Vào điện, quả nhiên Vọng Hư và Vọng Minh đều có mặt, cả hai tựa hồ quên hết việc trước đó, cười cười: "Tôn Lập đến rồi, bất tất giữ kẽ, ngồi đi."
Tôn Lập giữ đạo đệ tử, đến cuối hàng mới hơi ghé mông – về tiểu tiết tuyệt đối không để các ngươi thấy không đúng.
Vọng Hư và Vọng Minh nhìn nhau, thầm cảnh giác, tiểu tử này không dễ đối phó.
"Tôn Lập." Vọng Hư đạo trưởng lên tiếng: "Lần trước bọn ta hiểu lầm, bất quá chân nhân lão tổ đã giáo huấn quá, bọn ta biết ngươi oan uổng, mong ngươi đừng để ý."
Tôn Lập cúi đầu: "Đệ tử không dám."
"Tìm ngươi đến lần này đúng là có chuyện liên quan."
Tôn Lập ngầm cảnh giác.
"Bản tọa và Vọng Minh sư thúc chuẩn bị đến Đại Lương thành, ngươi là người duy nhất còn sống trong lần trước nên chắc hiểu được tình hình, bọn ta muốn đưa ngươi đi cùng, thế nào?"
Đại Lương thành? Tôn Lập thầm lấy làm lạ, Đại Lương thành đã là phế khư, hai vị này vì sao còn tới? Lẽ nào định tìm nguyên nhân Vọng Kiếp chết? Nhưng xem ra hai vị đều không phải người nhiệt tình đến mức "để sư đệ chết nhắm mắt".
"Tôn Lập, không cần lo lắng, lần này không chỉ có bản tọa và Vọng Minh sư thúc của ngươi, lão tổ cũng sẽ pháp giá Đại Lương thành, an toàn tuyệtđối không thành vấn đề."
Chân nhân lão tổ cũng đi? Tôn Lập càng không hiểu.
Bất quá như Vọng Kiếp nói, chân nhân lão tổ cũng xuất động, Tôn Lập không phải lo gì đến an toàn.
Gã gật đầu: "Được, cẩn tuân chưởng giáo pháp chỉ."
Vọng Hư và Vọng Minh mỉm cười.
...
Tôn Lập quay về, thầm nghĩ vì sao họ lại đến Đại Lương thành? Lẽ nào nghe phong thanh về hỏa thiềm nội đơn và “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”?
Một bộ địa vị công pháp, Vọng Hư coi như bảo bối, hà huống là thiên vị công pháp? Thêm hỏa thiềm nội đơn, đủ khiến bọn Vọng Hư liều mạng.
Tôn Lập về phòng chuẩn bị, tuy có chân nhân lão tổ đi cùng nhưng phi thường khẳng định bọn Vọng Hư không tốt lành gì.
Gã tranh thủ thời gian chế tác mười tấm Linh lộ phù, Võ Diệu chợt nói: "La Hoàn, dạy y ‘Binh hỏa phù’ được đơn giản hóa đi."
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 17: Lại đến Đại Lương thành
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
La Hoàn hỏi: "Ngươi định luyện chế phù khí?"
"Không sai, trảo Hỏa khôi là nguyên liệu tốt để chế tác phù khí, tuy chỉ là cấp thấp nhất nhưng Binh hỏa phù và Hỏa khôi có thể điệp gia, sẽ cho ai đó niềm vui bất ngờ!"
La Hoàn hiểu ra: "Được, ta truyền cho."
Binh hỏa phù phức tạp hơn nhiều Linh lộ phù, của La Hoàn thì phù khí rác rưởi của tu chân giới không thể so, dù được đơn giản hóa cũng vẫn uy lực vô cùng.
Việc học vẫn như trước, La Hoàn giảng giải rồi cho gã “mượn” cảm giác. Tôn Lập lại thử mấy lần trên giấy vàng mới miễn cưỡng xong một tấm Binh hỏa phù, còn cách xa mức chế tác phù khí.
Cả đêm luyện tập, Tôn Lập chỉ miễn cưỡng chế xong một tấm Binh hỏa phù tạm sử dụng được.
Thời gian không kịp, La Hoàn đành dạy nhanh rồi cho gã mượn cảm giác, chỉ làm một tấn Binh hỏa phù.
Phù khí là linh phù và pháp khí kết hợp lại, thật ra là một môn rất thâm ảo, Tôn Lập hiện tại chế tác phù khí là loại đơn giản nhất: khắc linh phù lên binh khí.
Y dùng Hỏa khôi lợi trảo để chứa linh phù.
Binh hỏa phù và Hỏa khôi lợi trảo có thuộc tính tương hợp, phát huy uy lực hơn hẳn.
Làm xong phù khí, trời đã sáng, Tôn Lập thu thập qua loa rồi đến Huyền Vũ đại điện.
Ngoài điện, Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh đạo nhân đã đợi sẵn, vì chân nhân lão tổ xuất động, cả hai phải đến sớm.
Tôn Lập đứng sau lưng.
Cả bãi đá chỉ có ba người, đệ tử canh gác cũng được cử đi, xem ra chuyến này chỉ có bốn người bọn họ.
- Có lẽ chân nhân lão tổ sẽ đưa theo Chung Lâm.
Không đợi lâu, chân nhân lão tổ từ trong sương núi đi ra, mặc thanh bố trường bào, ăn vận mười phần tùy ý.
Tựa hồ chân nhân lão tổ không muốn nhiều người biết họ đi, gật đầu: "Xuất phát."
Vọng Minh đạo nhân hiểu ý, khẽ vỗ tay, lấy pháp bảo ra.
Pháp bảo đó rất đặc biệt, là con thuyền điêu khắc trên lá trúc, to lên nhanh chóng trong linh quang rồi đáp xuống.
"Sư thúc, mời!"
Vọng Minh cúi người, chân nhân lão tổ lên thuyền trước rồi đến lượt Vọng Hư, Vọng Minh, Tôn Lập lên sau cùng.
Lên thuyền, Tôn Lập phát hiện pháp bảo này quả do lá trúc tổ thành, nhưng rất vững chãi, bất giác lấy làm lạ.
Trước mặt chân nhân lão tổ, Vọng Minh không dám giở trò, điều khiển pháp quyết cho phi chu rời Tố Bão sơn. Tuần sơn đệ tử đều biết là "Thiên trúc phi chu" của Vọng Minh sư thúc nên không dám chặn, mở sơn môn cấm chế ra.
Vọng Minh tu vi khá cao, đã đạt Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, hơn xa Vọng Kiếp. Thiên trúc phi chu là phi độn pháp khí, vì thế tốc độ cực nhanh. Vọng Minh đến trước mặt chân nhân lão tổ, cúi người bẩm cáo: "Sư thúc, chừng nửa ngày là đến Đại Lương thành."
Chân nhân lão tổ gật đầu: "Được, chuyên tâm điều khiển pháp bảo."
Vọng Minh lui xuống.
Chân nhân lão tổ xếp bằng trên khoang, vẫy tay với Tôn Lập: "Tôn Lập đến đây."
Tôn Lập bước lên hành lễ: "Lão tổ."
Lão tổ móc ra một giới chỉ từ ngực áo: "Món đồ chơi này gần đây ta luyện thành, dù cảnh giới nào cũng chỉ cần dồn linh nguyên vào là được, có thểhình thành một đạo linh quang hộ tráo, chặn đòn toàn lực của Hiền nhân cảnh cường giả."
Pháp bảo kiểu này khó tìm, hà huống là phẩm cấp gì cũng sử dụng được? Tôn Lập đón lấy: "Đa tạ lão tổ!"
Chân nhân lão tổ khẽ mỉm cười, nhắm mắt không nói gì, Tôn Lập ngoan ngoãn lui sang bên.
Sắc mặt Vọng Hư và Vọng Minh khó coi hẳn, lão tổ ban thưởng pháp khí phòng ngự trước mặt cả hai, cố ý minh nói là chống được đòn của Hiền nhân cảnh cường giả, hàm ý cảnh cáo quá rõ. Cả hai nhìn nhau, ý định thừa cơ trừ Tôn Lập càng kiên định.
...
Quả nhiên sau nửa ngày, Quỷ sơn đã ở trước mặt. Vọng Minh không chần chừ, điều khiển pháp khí tiến vào Quỷ sơn, không hề e ngại gì.
Buổi chiều là tới Đại Lương thành ngoại.
Đại Lương thành vẫn là phế khư, không khác gì lần trước Tôn Lập đến, chỉ là màn sương đen dày hơn.
Tôn Lập không hiểu vì sao họ còn quay lại, Vọng Minh dùng Thiên trúc phi chu đưa họ lượn vòng trên Đại Lương thành phế khư, quan sát rõ tình hình, Võ Diệu khinh miệt: "Hừ, hóa ra là Dạ La tộc."
Trong Thiên trúc phi chu, chân nhân lão tổ biến sắc: "Quả nhiên là Dạ La tộc!"
Đã xác nhận, Vọng Minh để Thiên trúc phi chu đáp xuống phế khư, bốn người đi ra.
"Sư thúc, có thấy manh mối gì không?"
Chân nhân lão tổ lắc đầu: "Quá lâu rồi, lại trải qua nhiều lần thay đổi... Thế này đi, chúng ta chia ra tìm xem có chỗ nào khả nghi. Tôn Lập theo ta."
"Vâng."
Vọng Hư và Vọng Minh nhìn nhau, tách ra tìm.
Tìm đến trưa, bốn người không phát hiện chỗ nào khả nghi. Trời tối dần, sương đen trong Quỷ sơn dày đặc, thoáng có tiếng sấm, chân nhân lão tổ gọi bọn Vọng Hư về, tìm một tảng đá lớn, phát ngọc diệp bao lấy tất cả.
"Hôm nay nghỉ đã, mai tìm tiếp."
...
Đến nửa đêm, trong sương đen cuồn cuộn chợt lóe một tia sét, sấm động ầm ầm, thoáng sau mưa trút xuống.
Quỷ sơn cơ hồ không có cây cối, hình thành một cơn lũ quét đáng sợ từ tứ bốn phương tám hướng tụ vào sơn cốc Đại Lương thành tọa lạc.
Tiếng nước ầm ầm nuốt chửng bọn Tôn Lập.
Nhưng bốn người bất động, dù núi lở mỗi lúc một lớn, ngọc diệp linh quang vẫn che chở được.
Núi lở mấy trượng, ngọc diệp linh quang vẫn ở đáy nước.
Mưa gió sấm sét không ngớt, thinh không như bị xé một góc, mây đen sà xuống thấp, phảng phất thế giới đến ngày tàn.
Trên đỉnh núi cạnh sơn cốc có hai người.
Mây đen như ngay trên đỉnh đầu, sấm sét liên miên bất tuyệt đến gần hai người thì tránh đi đầy quỷ dị.
Cả hai đều là trung niên, cao thấp béo gầy như nhau, chỉ là người bên trái có đôi thú đồng đáng sợ, trong bóng đêm rực hoàng quang lạnh lẽo. Người bên phải mi thanh mục tú, nhưng tay, cổ, mặt ở ngoài y phục đều bị văn độc xà quỷ dị bao kín! Trông còn đáng sợ hơn thú đồng nhân.
"Nơi này là Uy viễn yếu tái của Dạ La tộc?" Xà thân nhân tùy ý hỏi.
Thú đồng nhân mắt lóe linh quang, dù trong bóng đêm thì y vẫn nhìn rõ được: "Chắc không sai, ta tìm mười mấy năm rồi, nơi này có khả năng nhất."
Xà thân nhân tỏ vẻ mong chờ: "Uy viễn yếu tái, ha ha, nghe nói ở thời đỉnh cao từng tập trung ba phần chiến lực của Dạ La tộc."
"Lời đồn này không biết thật giả thế nào, nhưng trước khi Uy viễn yếu tái hoang phế từng có một phần mười chiến lực của cả Dạ La tộc."
Xà thân nhân hiếu kỳ: "Nơi này năm xưa đề phòng ai? Dạ La tộc tựa hồ không cần nơi phòng ngự cỡ này."
Thú đồng nhân không công nhân: "Nếu là vô địch sao lại đột nhiên diệt vong? Bất quá không liên quan đến chúng ta, chỉ cần mở được Thông thiên chi môn, dù trong đó là Dạ La võ khố, Binh hồn chi hải, hay Hắc ám thạch long mạch cung cấp năng lượng cho cả Uy viễn yếu tái cũng là của chúng ta!"
Nói về ba người này nét tham lam trong mắt thú đồng nhân sáng lên, cả xà thân nhân đang uể oải cũng hưng phấn.
Nhìn xuống sơn cốc đang bị núi lở, nhưng trong một góc, dưới làn nước đục còn linh quang lắc lư.
"Người chính đạo?"
"Đợi xem đã, nếu ngày mai chúng không đi thì diệt luôn."
...
Sau đêm mưa to núi lở, bạo phát mấy dòng bùn đất mênh mông, may mà sơn cốc có Đại Lương thành rất rộng, dòng bùn đất chỉ vùi mất một phần nhỏ phế khư.
Dù thế, Vọng Hư và Vọng Minh cũng nhíu mày, vốn tưởng tìm ra manh mối rất khó, lần này càng không có hi vọng.
Tìm thêm nửa ngày vẫn công cốc, Vọng Hư và Vọng Minh phiền não, chân nhân lão tổ thản nhiên: "Thôi vậy, chúng ta vô duyên với bảo tàng, theo ta về, lần tới chuẩn bị kỹ thì lại tới."
Vọng Hư và Vọng Minh ngạc nhiên: "Sư thúc..."
Đến với dã tâm rờ rỡ nhưng không tìm được gì đã phải đi, Vọng Hư và Vọng Minh sao cam tâm?
Lần sau quay lại, nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tất khiến bọn Vọng Khê nghi ngờ, muốn cắt đuôi không dễ.
Nhưng chân nhân lão tổ không cho họ cãi, linh quang cuốn lên: "Bản tọa đã quyết định, không lắm lời!"
Linh quang đằng không nhưng mới bay lên thì trên đỉnh núi lóe hoàng quang quỷ dị như mưa rào vào chân nhân lão tổ.
Trong mỗi đạo hoàng quang đều có một thú nhãn như hạt đậu! Con ngươi màu vàng, cực kỳ đáng sợ.
Thú đồng mở ra, mỗi thú đồng phun ra thú cốt tiểu kiếm cỡ ngón tay.
Chân nhân lão tổ quát to, lòng tay ngửa ra, thái cực bát quái kính nhỏ xíu xuất hiện trong lòng tay, bắn ra bạch quang, như thuẫn bài khổng lồ.
"Bốp, bốp, bốp..."
Vô số thú cốt tiểu kiếm giáng vào bạch quang khiến màn sáng rung lên, chân nhân lão tổ tê tay quát: "Tôn giá cũng là cao nhân, hà tất giấu đầu giấuđuôi ám toán bản tọa!"
Trên đỉnh núi vang tiếng cười: "Ngươi không chạy ta cũng không xuất thủ. Không ngờ một Chân nhân cảnh đệ tam trọng mà nhận ra hành tung của bọn ta, nơi tồi tàn như Đại Tùy mà có nhân tài như thế thật quá lạ lùng."
Bọn Tôn Lập hiểu lão tổ vì sao bảo đi ngay, hóa ra biết có cường địch mai phục!
Tuy gã lùi nhanh nhưng người ta không ngốc, chặn lại.
Võ Diệu thở dài: "Tiểu tử, ngươi đúng là xui xẻo, ta và đồ ẻo lả nghĩ cách đưa ngươi thoát kiếp nạn, nhưng xem ra kiếp số khó tránh..."
Tôn Lập cả kinh: "Kiếp nạn gì?"
Võ Diệu chưa đáp thì trên đỉnh núi, thú đồng nhân ngạo nghễ đứng, mắt phải rực quang mang, vô cùng vô tận thú hình thành mây đên chụp xuống chân nhân lão tổ.
Thú nhãn trong mây đen mở ra, phun ra vô số kim hoàng sắc hỏa diễm!
Xà thân nhân cũng hiện thân, tựa hồ đang vận công pháp làm nóng người, vằn độc xà trên mình như sống lại, bay múa tưng bừng!
"Đều là Chân nhân cảnh cường giả!" Vọng Hư giật mình.
Chân nhân lão tổ biến sắc: "Không ngờ, lưỡng vị hộ pháp Thú Mục, Xà Ẩm của Thiên Hạ hội trong ma đạo tam đại thế lực cũng thâm nhập Đại Tùy!"
"Thiên Hạ hội!" Vọng Hư và Vọng Minh nhợt nhạt mặt mày, chỉ danh tiếng của ma đạo tam đại thế lực đủ khiến cả hai mất vía, nói gì sau lưng Thiên Hạ hội là một trong thập đại ma đầu: Ám Vực ma chủ!
Thú Mục, Xà Ẩm đều là Chân nhân cảnh cường giả, Thú Mục đã đạt Chân nhân cảnh đệ lục trọng, Xà Ẩm là đệ thất trọng, thiếu một chút là đạt Chí nhân cảnh!
Hai người này xuất hiện, cơ hồ khiến Vọng Hư và Vọng Minh tuyệt vọng.
Kim hoàng sắc ma hỏa trong thú đồng bốc cháy, chân nhân lão tổ không dám chậm chễ, gầm vang vận linh nguyên lên mức cao nhất, sau lưng dấy lên vầng trăng, hai tay lật lại, pháp quyết cổ kính không ngừng bay ra, nguyệt thanh sắc ngọc phủ phảng phất xé hư không phun ra thanh quang, va vào ma hỏa vô cùng vô tận.
"Ầm!"
Quang mang tỏa khắp, tiếng nổ động trời, núi non quanh đó lắc lư, những đỉnh núi đã nứt sập xuống.
Chân nhân lão tổ học lên lùi liền mấy chục trượng, linh quang bao bọc bọn Tôn Lập bị phá vỡ, Tôn Lập rớt phịch xuống.
"Ha ha ha!" Xà Ẩm cười vang, hai tay rực hắc khí, vô số ác xà yêu linh cuồn cuộn. Y đẩy hắc khí , thoáng sau đã ập tới chân nhân lão tổ.
Chân nhân lão tổ chật vật, vầng trăng sau lưng dốc sức đấu với hắc khí rồi tan, hắc khí bạo phát, ác xà yêu linh tung hoành, chân nhân lão tổ gầm vang nhưng không thoát được.
Thú Mục nháy con mắt trái vốn chưa từng máy động, thú đồng biến thành trùng đồng!
Vô biên vô tận hắc sắc cổ trùng từ mắt trái y bay ra! Hung uy này dù Vọng Hư và Vọng Minh không dám chống cự mà chạy ngay.
Trong óc Tôn Lập, Võ Diệu quát: "Đọc theo ta!"
"Cái gì!"
Võ Diệu không có thời gian hồi đáp, pháp chú cổ xưa vang lên trong óc Tôn Lập, gã không nghĩ gì đọc lại ngay.
Di tích Đại Lương thành rung lên, tựa hồ có thứ gì đó tan tành, sức mạnh thương mang cổ kính lan tràn...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius