Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 15: Họa Quyển Chứa Bảo Vật
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tòa lầu của Chiêm Hưng Hiền tuy là chỗ linh khí tụ lại nhưng ở Kim Phong Tế Vũ lâu không thiêu nơi như thế, mười lăm viên Tam hoàn đơn giá trị hơn nhiều.
Bọn Sùng Bá lúc đó mới nhẹ lòng, Sùng Dần trách: "Ngươi lấy Tam hoàn đơn là được rồi, còn chọc giận y làm gì."
Tôn Lập mỉm cười, không phản bác.
Chiêm Hưng Hiền quay về tìm kỹ từng góc, linh thức quét qua từng viên ngói mà không thấy gì lạ, hồ nghi: "Đích xác không có gì, tiểu tử đó cần lầu của bản tọa làm gì?
Y ở đó bốn mươi năm, nếu có bảo vật ẩn tàng thì sao lại không phát hiện?
Nếu không phải bảo vật, thì là vì sao.
Chiêm Hưng Hiền kiểm tra từng tầng, đến đỉnh nhìn xuống thì thấy từ đây sẽ thấy gian Quý tân lâu mà Đặng Văn Ngạn ở, thậm chí nhìn rõ cả mấy gian phòng.
Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Hóa ra vậy."
Y quay về Quý tân lâu.
Tôn Lập trò chuyện với bọn Giang Sĩ Ngọc rồi về chỗ ở, hôm nay đêm đầy sao, có thể tu luyện.
Cửa được đẩy ra, Tôn Lập ra ngoài, Chiêm Hưng Hiền đi thẳng vào, ném một cái chìa khóa gỗ cho gã: "Lầu là của ngươi, đưa mười lăm viên Tam hoàn đơn đây."
Tôn Lập ngẩn người, lấy hộp ngọc, chi nửa Tam hoàn đơn cho Chiêm Hưng Hiền, y liền đi ngay.
Từ chỗ Tôn Lập chỉ vòng một lần là tới chỗ Đặng Văn Ngạn, y đẩy cửa ra, Đặng Văn Ngạn chưa kịp phát hỏa thì Chiêm Hưng Hiền đã phát tay phát linh quang trói chặt đối phương lại.
Chiêm Hưng Hiền ném xuống một hoàn sáp: "Đây là một viên Ý thủ đơn, khiến ngươi thêm nửa phần cơ hội đạt tới Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, dùng xong phải giết Tôn Lập trong lúc cạnh tranh vào Thánh Thống chi địa, không thì bản tọa không để ngươi rời Kim Phong Tế Vũ lâu."
Y lại chỉ vào tiểu lâu: "Cẩn thận có người nhìn trộm."
Đoạn phất tay áo đi ngay.
"Cạch!" Cửa khép lại. Đặng Văn Ngạn tan hết linh quang quái mãng trên mình, cầm Ý thủ đơn, ngẩng nhìn tiểu lâu: Thật ra là sao?
Bất quá Đặng Văn Ngạn cũng thấy cơ duyên không tệ, sắp đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, vốn y lo lắng vì không còn môn phái nên thiếu nguồn lực, thì đột nhiên có một viên Ý thủ đơn.
"Ha ha ha!" Đặng Văn Ngạn cười to.
Tôn Lập cầm chìa khóa đến tiếp quản tiểu lâu của Chiêm Hưng Hiền.
Chìa khóa mở được trận pháp cấm chế. Tôn Lập thuận lợi vào trong, Chiêm Hưng Hiền không bày trò gì ngăn cản.
Tôn Lập kỳ thực không có hứng “đuổi” Chiêm Hưng Hiền đi.
Gã đi một vòng quanh lầu, lấy mấy bức tự họa rồi không tới đó bao giờ nữa.
Về đến Quý tân lâu, gã dùng trận pháp phong ấn gain phòng rồi lấy tranh ra, nhưng thứ khác bị Tử cực thiên hỏa đốt rụi, chỉ còn lại Tuế hàn tam hữu đồ.
Bức cổ họa này từ khi gã bị Chiêm Hưng Hiền đưa vào đây, La Hoàn đã chú ý.
Gã cần tiểu lâu vì bức tranh này.
"La tổ, trong này chứa gì? Đáng giá ba mươi lăm viên Tam hoàn đơn?" Tôn Lập hỏi.
La Hoàn cảm khái: "Đương nhiên đáng. ‘Sơn hà họa quyển’ này ở thời đại của bọn ta khá thông dụng nhưng giờ chắc đã tuyệt tích? Không thì Chiêm Hưng Hiền đã nhìn ra."
"Sơn hà họa quyển?" Tôn Lập lấy làm lạ.
"Cũng là thủ đoạn mở trữ vật không gian, bất quá chuyên để chứa vật sống. Đương nhiên kém xa động thiên thế giới. Trong bức tranh này có Thiên lôi trúc. Thiên lôi trúc sinh ra Diệt ma thần lôi, tuy mọc chậm nhưng lâu thế rồi tất có cả bãi, quý hơn Tam hoàn đơn nhiều."
Tôn Lập giật mình: "Lão nhân gia nói là trong này có Thiên lôi trúc?!"
Thiên lôi trúc xếp hạng nhất phẩm thượng theo “Thiên hạ kỳ vật chí”, cực kỳ trân quý, sinh ra Diệt ma thần lôi được tu chân giới công nhận là đệ nhất khắc tinh của tà ma!
Một gốc Thiên lôi trúc đã giá trị vô cùng, La Hoàn đoán là trong cuốn tranh có cả bãi! Tôn Lập nóng lòng: "La tổ là người tốt, La tổ, mau cho tiểu tử biết cách mở?"
Võ Diệu: "Tiểu nhân ham lợi!"
La Hoàn cười ha hả.
Cách mở Sơn hà họa quyển có phần phiền hà, cần dược thủy đặc biệt đổ lên rồi dùng trận pháp.
Vì Sơn hà họa quyển quá đặc thù, Chiêm Hưng Hiền suốt mấy chục năm mà không tìm ra.
Thực ra khi Chiêm Hưng Hiền dọn vào thì cổ họa đã treo ở đó lâu rồi, không biết là di vật của tiền bối nào.
Gã vốn không có nhiều linh dược nhưng thắng cược Kim nhưỡng dược điền, linh dược không còn thành vấn đề.
Dược thủy khá cổ quái, cần linh dược và một ít nguyên liệu phối hợp, luyện chế nữa mới xong. Vốn phải tốn ba ngày nhưng gã có Tam túc kim ô đỉnh, Vô tướng kim diễm nên chỉ hai canh giờ là thành công.
Theo phương pháp của La Hoàn, dùng lông Ngân bối tam vương hổ làm bút bôi dược thủy khắp tranh, Tôn Lập cảm giác được không gian dao động lóe lên.
La Hoàn từng bước chỉ dẫn gã mở Sơn hà họa quyển.
Mở không gian ra là thấy linh diễm cháy lên, đốt hết cuốn tranh thì không gian thông đạo mở ra.
Tôn Lập nhìn vào thì ngẩn người.
Bên trong là mười mấy mẫu hắc sắc thổ nhưỡng lơ lửng trên không, chi chít Thiên lôi trúc.
Thiên lôi trúc cực tốt, mỗi cái lá đều có lôi quang nhỏ xíu, trong không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tanh tách.
La Hoàn và Võ Diệu cũng bất ngờ: "Nhiều thế hả!"
Họ dự cảm được có Thiên lôi trúc. Nhưng Thiên lôi trúc sinh trưởng bản cực chậm, trăm năm cũng chưa bằng ngón tay, nên “bãi” mà họ nghĩ cũng chỉ cỡ trăm cây là cùng, nhưng vạt rừng này phải mấy chục vạn nhánh!
Tôn Lập được Võ Diệu nhắc: "Nuốt nước bọt lại đi."
Tôn Lập lau miệng: "Hắc hắc, phát rồi!"
La Hoàn nói: "Đừng chỉ nhìn Thiên lôi trúc, nhìn thổ nhưỡng đi."
Tôn Lập biết La Hoàn nói thế là có nguyên nhân nên chật vật dời mắt khỏi Thiên lôi trúc xuống lớp đất.
"Hóa ra là hỗn độn thổ." La Hoàn nói: "Chả trách Thiên lôi trúc tốt thế."
Hỗn độn thổ cũng mười phần trân quý, chỉ kém kim nhưỡng một chút, có hiệu quả thúc các loại cây rất rõ ràng.
Nơi này dùng hỗn độn thổ trồng Thiên lôi trúc, lại trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nên Thiên lôi trúc mới mọc dày như thế!
La Hoàn nói: "Không gian này lâu rồi không được gia cố, Thiên lôi trúc lại quá mạnh, ta dạy ngươi một cách đưa cả hỗn độn thổ và Thiên lôi trúc vào Kim nhưỡng dược điền."
Tôn Lập vội đáp ứng.
Kim nhưỡng dược điền thực tế thượng cực kỳ rộng. Quanh nó tối tăm vô biên.
Nhưng đưa mười mấy mẫu Thiên lôi trúc lâm sang không gian khác tất nhiên “nhọc công”, dù có La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập cũng dốc sức mới miễn cưỡng thành công.
Thiên lôi trúc lâm vào không gian đó, kim nhưỡng bay lên ngay, hỗn độn thổ tựa hồ không cam lòng nhưng đành chịu.
Hai bên cách nhau mười mấy trượng, tạm thời vô sự.
Tôn Lập đả tọa chín đại chu thiên mới bổ sung được linh nguyên, triệt trận pháp phong ấn, rồi ngủ vùi.
…
Trời sáng dần, A Tổ thu công đứng lên. Thân binh đưa nước nóng và khăn lụa đến.
A Tổ thoáng nghĩ: "Triệu thúc, tạm dừng một ngày."
Triệu thúc đi báo cho các chân nhân lão tổ, A Tổ bảo thân binh: "Gọi Vọng Long tới, ta có việc cần hỏi."
"Vâng."
…
Tôn Lập bị Giang Sĩ Ngọc gõ cửa gọi.
Ngủ dậy thì gã thoải mái, Giang Sĩ Ngọc vội lấy nước rửa mặt: "Mau lên, Lạc Vân Bằng phái người tới thông báo đến thương lượng về Thánh Thống chi địa."
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 16: Ác Vân Động (Thượng)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập rửa ráy xong thì đánh răng bằng muối rồi đi cùng Giang Sĩ Ngọc.
Ngoài cửa, bọn Tô Tiểu Mai, Sùng Dần Sùng Bá đã đợi sẵ, cùng một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đệ tử đó thấy Tôn Lập ra thì cười: "Tôn sư huynh dậy rồi, chúng ta đi thôi, đừng để lâu chủ đợi lâu."
Tôn Lập vội nói: "Xin lỗi."
Bọn gã được đưa tới tòa lầu, đi vào theo cửa ngách, vòng nửa vòng rồi vào đại sảnh lớn.
Trừ Lạc Vân Bằng và lục vị chân nhân lão tổ còn ba nhóm người.
Một toán do Đặng Văn Ngạn đứng đầu, cùng ba đệ tử, đều thuộc Đô Vũ môn. Chúng nhân hiển nhiên đã đợi một chốc, Đặng Văn Ngạn tỏ vẻ bất mãn: "Ngần này người đợi các ngươi, lập công rồi thì kiêu ngạo hả?"
Tôn Lập coi như không nghe thấy, bọn Tô Tiểu Mai cũng biết không phải lúc cãi nhau, chỉ lạnh lùng nhìn Đặng Văn Ngạn. Sùng Dần thầm gật đầu, toán đệ tử này trải qua sóng gió nên đã trưởng thành.
Hai toán kia có một toán ăn vận bình thường, tay để trần, cổ có đường xăm hình thú, nhìn cũng biết là đệ tử Bạn Hổ trai, tổng cộng chín người.
Một toán sáu người kia đều đeo hộp sắt sau lưng, chắc là đệ tử Trầm Binh môn.
Tôn Lập dẫn tất cả lên vái Lạc Vân Bằng: "Lâu chủ thứ lỗi đến muộn."
Lạc Vân Bằng cười ha hả: "Không sao, ngồi đi đã."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đưa ghế lên.
Lạc Vân Bằng lớn tiếng: "Chắc các vị cũng biết được triệu tập tới để làm gì, không sai, là Thánh Thống chi địa."
Chúng nhân đều tỏ vẻ hào hứng.
"Lâu chủ. Thánh Thống chi địa thật ra là ở đâu?"
"Chốn thần bí đó có gì đặc biệt khiến tu sĩ tu vi đại tăng?"
"Thánh Thống chi địa chỉ mở được vào thời gian cố định, đến lúc rồi sao?"
Chúng nhân xon xao hỏi. Tố Bão sơn chúng nhân nhìn nhau, trầm mặc.
Lạc Vân Bằng rất có khí độ tông sư, không hề mất kiên nhẫn, cười ha hả đợi chúng nhân nói xong mới bảo: "Thánh Thống chi địa thật ra là chỗ thế nào mà khiến tu vi đại tăng... Các vị vào sẽ biết, không phải Lạc mỗ không chịu nói mà không thể nói, mọi thứ từ từ sẽ rõ."
"Thánh Thống chi địa mỗi năm chỉ có một ngày là mở được từ bên ngoài, ngày đó sắp tới rồi."
Y không nói thời gian cụ thể, hiển nhiên để bảo mật.
"Chắc các vị đang tự hỏi làm cách để được vào Thánh Thống chi địa?" Lạc Vân Bằng ngừng lại cười cười.
Cả hai trò chuyện có vẻ thân mật. Đặng Văn Ngạn đắc ý, nhìn đệ tử các môn phái khác. Tôn Lập thầm lắc đầu, Lạc Vân Bằng là khí độ tông sư, nhẹ nhàng mấy câu mà tưởng là thân mật?
"Các vị chắc bất mãn rằng vì sao Thánh Thống chi địa lại do Kim Phong Tế Vũ lâu nắm? Kim Phong Tế Vũ lâu phát triển lâu nay, có phải ngầm cho ngươi vào Thánh Thống chi địa?"
Chúng nhân cúi đầu, không nói ra nhưng đại đa số hoài nghi.
Lạc Vân Bằng nói tiếp: "Chìa khóa mở Thánh Thống chi địa tuy tỏng tay Kim Phong Tế Vũ lâu nhưng chỉ mở được cửa ở ngoài, muốn vào Thánh Thống chi địa, cần công pháp chính thống của ít nhất ba nhà trong Nhất môn song lâu thất đại phái cùng dồn công lực. Các vị yên tâm, bản lâu không thể tự tiện vào Thánh Thống chi địa."
"Hơn nữa, các vị vào rồi sẽ thấy dù có thể, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không tự tiện lợi dụng Thánh Thống chi tăng cường thực lực cho đệ tử."
Y dừng lời, mặc kệ chúng nhân nghi hoặc, chuyển chủ đề: "Còn việc được vào Thánh Thống chi địa tu hành thì không do Kim Phong Tế Vũ lâu nói được là được mà tiên tổ đã có phương pháp kiểm nghiệm."
Y giơ tay lấy ngọc giản rồi nói với vẻ cay đắng: "Ở đây có Bạn Hổ trai Tống huynh, trong sách vở của quý phái chắc có ghi chép về Thánh Thống chi địa."
Tu sĩ nhiều tuổi nhất của Bạn Hổ trai hơi cúi người: "Lâu chủ nói đúng, cổ tịch của bản phái có nói thế."
Lạc Vân Bằng giao ngọc giản cho y: "Tống huynh xem có giống với ghi chép của Kim Phong Tế Vũ lâu không."
Tống Nhất Hùng xem xong, cung kính trả Lạc Vân Bằng: "Điển cũng có nói như thế."
Lạc Vân Bằng gật đầu: "Thế thì tốt. Có Tống huynh làm chứng, không phải Lạc Vân Bằng này nói nhăng. Tư cách vào Thánh Thống chi địa cũng nằm ở lần vào Ác Vân động, chỉ cần chịu nổi một tuần hương là đủ. Mấy lần kiếp nạn trước đều không nghiêm trọng như lần này nên chỉ chọn ba đệ tử ở trong Ác Vân động lâu nhất vào Thánh Thống chi địa. Nhưng lần này sẽ quyết định cho những ai qua được một tuần hương vào Thánh Thống chi địa!"
Chúng nhân hớn hở, người Tố Bão sơn được Lục Bạt Đỉnh cho biết rồi nên không kinh ngạc.
Lạc Vân Bằng vì tránh bị hiểu lầm nên nói rõ.
Giải thích xong, y thở phào: "Các vị về chuẩn bị, sáng mai tới Ác Vân động!"
Đệ tử các môn phái đứng lên.
Đặng Văn Ngạn đi đầu, theo sau là ba đệ tử Đô Vũ môn, đều vênh vang, có lẻ phong cách của Đô Vũ môn là thế.
Bạn Hổ trai có người không ưa, hầm hừ: "Đều ly tán rồi còn ra vẻ song môn được sao?"
Đặng Văn Ngạn hừ lạnh, mục quang liếc qua người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn rồi Tôn Lập, nhạt giọng: "Song môn tuy không còn nhưng song môn vĩnh viễn là song môn. Thiên cổ đại phái thì các ngươi sao hiểu được, ngày mai sẽ cho các ngươi thấy đệ tử đại phái là thế nào."
Đoạn y lạnh lùng nhìn Tôn Lập rồi đi.
Tôn Lập ngơ ngác: "Mỗ không nói gì sao lại nhắm vào mỗ?"
Người Bạn Hổ trai rất trượng nghĩa: "Tôn sư huynh đừng tranh chấp với tiểu nhân, không có sư huynh sửa hộ sơn đại trận, chúng ta đều xong đời rồi, y không biết ơn thì chớ còn dựa hơi môn phái đã diệt vong tra vẻ cao minh, nhìn mà lợm giọng!"
Tôn Lập cười khổ, Giang Sĩ Ngọc huých khẽ gã: "Y hạ chiến thư hả? Chúng ta làm sao?"
Tôn Lập nhướng mày: "Chúng ta sợ cái gì bao giờ chưa?"
Ngoài xa vang lên tiếng pháo ầm ầm, ma tu lại tấn công.
...
A Tổ lần đầu tiên thật sự trọng thị Tôn Lập, gọi Vọng Long đến hỏi kỹ càng chuyện từ lúc gã nhập môn tới khi Tố Bão sơn bị công phá.
Vọng Long kể, A Tổ tự hình dung rõ về tính cách Tôn Lập.
Y tự nhận đã nghiên cứu thấu triệt "đối thủ” nên mới xua quân tấn công, không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu lại co đầu rụt cổ, đừng nói Tôn Lập mà các chân nhân lão tổ không ai xuất chiến, trốn sau hộ sơn đại trận, ra vẻ ngươi làm gì được ta, khiến A Tổ có sức mà không làm gì được, khó chịu vô cùng.
A Tổ nhận rõ uy hiếp, không vì Tôn Lập ưu tú, mà vì gã được Phú nhân vương coi trọng.
...
Tối đó, Tôn Lập tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”, cảm tri khuếch tán ra, trong Quý tân lâu không ai ngủ được. Buổi kiểm tra ngày qua quá quan trọng với chúng nhân.
Đệ tử các phái ba ngày đều nghe ngóng về Ác Vân động nhưng cả Tống Nhất Hùng cũng không biết, lần trước mở Thánh Thống chi địa đã mấy trăm năm rồi.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng chỉ biết vân động là cấm địa, thường không được lại gần, không thì bị môn quy xử trí.
Tôn Lập cười thầm, Lạc Vân Bằng giải thích thế nào thì Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn có lợi vì Thánh Thống chi địa. Ít nhất họ hiểu Ác Vân động nên không cho đệ tử tùy tiện xông vào.
Gã do dự có nên hỏi Lục Bạt Đỉnh, thoáng nghĩ rồi thu nhiếp tâm thần, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”.
Chu thiên tinh lực rải xuống, chìm vào ám huyệt. Tôn Lập nhận ra còn cách Đạo nhân cảnh đệ tam trọng không xa.
...
Chưa đến sáng hôm sau, Quý tân lâu đã xôn xao.
Đệ tử Đô Vũ môn, Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn không ngủ cả đêm, bọn Giang Sĩ Ngọc cũng vậy, chỉ Tôn Lập đả tọa nên có chút thu hoạch.
Tất cả tập hợp ở cửa Quý tân lâu, Đặng Văn Ngạn mặc áo trắng tinh, ống tay và eo có điểm xuyết lụa màu lam, cộng với gương mặt anh tuấn lạnh lùng của y thì khá xuất trần.
Tiếc là ngạo khí quá độ phá hỏng tất cả.
Đặng Văn Ngạn quyết không nhường ai, đứng ở đầu tiên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 17: Ác Vân Động (Hạ)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập cười thầm, tâm cảnh của gã hiện thời thấy Đặng Văn Ngạn không khác gì khỉ làm trò.
Giang Sĩ Ngọc ghé lại: "Ta không hiểu nổi Đặng Văn Ngạn lấy đâu ra tự tin như thế? Tự cao nữa sao? Ngươi xem Lục Bạt Đỉnh, rõ ràng tu vi cảnh giới hơn hẳn mà lại khiêm nhường như quân tử, tiểu tử này thế nào ấy nhỉ?"
Tôn Lập giải thích: "Mỗi người có cách giữ đạo tâm riêng. Lục Bạt Đỉnh tính cách khiêm tốn nên như thế, khiến ai cũng dễ chịu. Đặng Văn Ngạn không có bản lĩnh đó nên cần giữ cho đạo tâm luôn tiến lên, phải tự đại đến mù quáng, không coi ai ra gì. Y biết khi thừa nhận mình không bằng ai đó là người ấy sẽ thành tâm ma. Nếu tự nhận kém quá nhiều người thì y tẩu hỏa nhập ma."
Tôn Lập giải thích không rõ nhưng Giang Sĩ Ngọc vẫn hiểu: "Tức là y cố ý như thế để giữ trạng thái vô địch trong lòng mà tăng tiến cảnh giới."
Tôn Lập gật đầu: "Đấy là phương pháp tu hành của y."
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Phương pháp khó chịu thật."
Chúng nhân vừa đi vừa nói chuyện, thoáng sau tới chỗ tòa lầu đất.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đều đợi ở đó, đứng đầu là Lục Bạt Đỉnh. Y thấy chúng nhân thì mỉm cười.
Bọn Tôn Lập đáp lễ, duy Đặng Văn Ngạn vẫn sầm mặt, ra vẻ: chúng ta là đối thủ, không cần thân cận!
Lục Bạt Đỉnh đã quen nên không chấp.
Kim Phong Tế Vũ lâu có mấy trăm đệ tử trẻ tuổi, đương nhiên không thể đều vào Ác Vân động. Đứng ở đây là đã được tuyển lựa, ai bị sư môn trưởng bối coi là không có hi vọng thì không cần vào Ác Vân động.
Ở đây có chừng ba mươi đệ tử các phái.
Tố Bão sơn trừ Chung Mộc Hà đang hôn mê thì đều tới, dù Sùng Dần và Sùng Bá cũng thuộc lớp trẻ, chỉ “già” hơn bọn Tôn Lập chút xíu.
Điền Anh Đông gần đây kín tiếng, Phùng Trung vẫn mặt dày đi theo như cũ.
Bạn Hổ trai Tống Nhất Hùng là lớp trước, không thể tham gia, tám đệ tử khác đều tới.
Trầm Binh môn đến hết.
Bọn Đặng Văn Ngạn càng không phải nói.
Vào Ác Vân động lần này là hơn năm mươi đệ tử.
Đến đủ, Lạc Vân Bằng đi ra ngay.
"Đến đủ rồi thì xuất phát."
Trời còn chưa sáng hẳn.
...
Sơn môn Kim Phong Tế Vũ lâu rất rộng, dù hộ sơn đại trận thu phạm vi phòng ngự, phần còn lại không bé hơn sơn môn Tố Bão sơn.
Lạc Vân Bằng dẫn chúng đệ tử đến một sơn cốc.
Thực ra là khe núi thì đúng hơn, chỗ rộng nhất chỉ đủ cho ba người sóng vai, chỗ hẹp nhất phải đi nghiêng người mới lọt.
Chỗ vào sơn cốc, một vách đá bị tước phẳng, viết chữ đó: Tử cấm địa!
Ba đệ tử canh gác thấy lâu chủ tới thì lui đi.
Sơn cốc rất ngắn, chỉ chừng nửa dặm, đáy cốc là một bãi rộng chừng mười trượng, ách núi quanh đó đầy vết đao búa, do sức người mở ra. Công trình cỡ này không làm gì với Kim Phong Tế Vũ.
Trên vách sơn cốc có một cửa động cao một trượng rộng nửa trượng.
Cửa động khẩu có lớp cửa đồng dày nửa thước, khắc hai quỷ thủ hung hãn, bốn con mắt lạnh lanh nhìn chúng nhân. Từng trận thanh âm quỷ dị xuyên thấu của đồng vọng ra như vô số lệ quỷ gào khóc.
Chúng nhân rùng mình!
Lạc Vân Bằng nói: "Ác Vân động nghe nói nối với đáy Minh ngục, tuy vì thế giới pháp tắc hạn chế, nên lệ quỷ, ác linh không thể nguy hại nhân gian, nhưng vẫn có vô số tà linh du đãng. Vào Ác Vân động thực tế cực kỳ nguy hiểm, ai muốn rút lui vẫn còn kịp."
Chúng nhân tỏ vẻ cảnh giác, nhưng Thánh Thống chi địa quyến rũ thế nào? Đến lúc nào thì đời nào có ai rút lui.
Đặng Văn Ngạn chợt hỏi: "Sư thúc, tức là vào Ác Vân động cũng có khả năng mất mạng?"
Lạc Vân Bằng gật đầu: "Không sai, mỗi lần mở Ác Vân động, tỷ lệ đệ tử tử vong trong đó hơn bảy phần!"
Y lại nhìn Đặng Văn Ngạn: "Đặng sư điệt đã đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng? Đô Vũ môn có người kế thừa rồi."
Đặng Văn Ngạn đắc ý nhìn Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh: "Tạ ơn sư thúc khen ngợi, tối qua mới đột phá, cảnh giới còn chưa ổn đỉnh."
Lạc Vân Bằng gật đầu, lại nhìn chúng nhân: "Vậy thì vào thôi."
Y giơ tay phải, chưởng môn lệnh phù xuất hiện.
Hai đệ tử sau lưng Lạc Vân Bằng bước lên, cung cung kính kính đỡ chưởng môn lệnh phù, cắm vào lỗ khóa trên quỷ thủ đồng môn.
Quỷ thủ đồng môn như có thứ gì đó gãy ra, hai cánh cửa mở vào trong một cách quỷ dị.
Tiếng quỷ gầm thê thiết vang lên, đạm hắc sắc âm ba chứa vô số tà linh quỷ ảnh hư ảo xong ra.
Trân cánh cửa, hai quỷ thủ há miệng phun đạm lam sắc hỏa diễm thành tường, quỷ ảnh bị hỏa diễm dố thiêu, tức thì ré lên lùi vào.
Nhưng không lùi xa mà tham lam nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy tà linh, các đệ tử mới sợ hãi, có người bắt đầu tính xem có nên vào mạo hiểm.
"Cẩn thận, không nên sính cường, thấy không chịu nổi thì ra ngay, gần cửa động có cường giả tiếp ứng."
Y dừng lại rồi tiếp lời: "Tuy càng vào sâu trong Ác Vân động, ở lại càng lâu thì vào Thánh Thống chi địa càng có lợi nhưng phải biết lượng sức, vì càng vào sâu, tà linh càng mạnh, nguy hiểm cũng nhiều hơn."
Lạc Vân Bằng dặn xong lại nhìn chúng nhân, ai nấy khẩn trương, câu đó không mấy ai nghe, y xua tay: "Đốt hương đi, tất cả có thể vào."
Đệ tử cạnh đó đốt một cây hương, làn khói vươn lên thẳng tắp.
Chúng đệ tử nhìn vào cửa động với vẻ do dự, Lục Bạt Đỉnh và Đặng Văn Ngạn gần như cùng đi vào, cả hai chưa vào đến nơi, chúng nhân đã xô theo.
Thánh Thống chi địa quyến rũ quá độ, đến sau chót không ai rút lui.
Hai quỷ thủ phun lửa, gây thương tổn trí mạng cho tà linh nhưng chúng nhân đi qua mà không hề hấn gì, La Hoàn nhạt giọng: "Tĩnh ý niệm hỏa, chuyên khắc âm tà chi vật."
Tôn Lập theo chúng nhân vào, qua chỗ ngọn lửa, tiếng quỷ gào như rách tai gã. Mấy chục tà linh nhe nanh múa vuốt xông tới.
Huyết thực nhiều như thế, tà linh tranh nhau xông lên.
"Đứng sau lưng mỗ!" Lục Bạt Đỉnh quát to, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu tụ lại.
Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn cũng tụ lại vòng tròn, nhất trí đối ngoại.
Tố Bão sơn chúng nhân đã thương lượng, cùng tụ lại tất qua được một tuần hương, xem ra không ai ngốc, tất cả các phái đều nghĩ ra cách này.
Đặng Văn Ngạn luôn đứng đầu tiên, trường bào trắng ngần rất bắt mắt trong sơn động tối tăm, tà linh màu lục nhạt vây lấy y.
"Oành!"
Xích hồng sắc linh quang hỏa diễm từ mình Đặng Văn Ngạn bốc lên, mấy tà linh tham lam hóa thành tro.
Ba đồng môn sau lưng Đặng Văn Ngạn cuống lên, mấy tà linh vây công, pháp khí của họ không làm gì được mà thuật pháp, thần hỏa lại kém xa Đặng Văn Ngạn, nên cực kỳ chật vật.
Đặng Văn Ngạn vung tay liên tục, lửa bắn ra chấn tan tà linh.
"Đa tạ sư huynh giải cứu!"
Đặng Văn Ngạn gật đầu, ba đồng môn tụ về cạnh y.
Trong số chúng nhân, trấn định nhất lại là đệ tử Bạn Hổ trai.
Họ có tám người, bảy người vây thành vòng tròn bao lấy một người, người đó nhìn vào Ác Vân động, đôi con ngươi dấy lên bích lục quang mang.
Má trái đệ tử có mớ gai màu vàng, lục, lam tam, không rõ là linh thú gì.
Bích lục quang mang tỏa khắp mắt, y chợt kêu lên thống khổ, mớ gai rơi xuống, nhảy lên vai y, hóa ra là một con khỉ chỉ cỡ chén trà.
Con khỉ lông vàng rực, sau lưng có ba túm màu lục, mắt cũng mà lam biếc.
La Hoàn kinh ngạc: "Là hậu duệ của dị thú Phệ hồn, chả trách mấy tiểu tử đó không sợ, tiểu thú đích xác là khắc tinh của tà linh."
Đệ tử Bạn Hổ trai gọi phệ hồn hậu duệ ra thì càng trấn định, tám người vững chãi đi vào Ác Vân động, thoáng sau đã vượt Đặng Văn Ngạn, thành toán dẫn đầu.
Đặng Văn Ngạn thoáng vẻ giận, đệ tử Bạn Hổ trai cười ha hả, họ vốn không ưa y, giờ hơn được thì không hề khách khí: "Đặng Văn Ngạn, đừng tưởng mình thiên hạ vô địch, dù trong lớp trẻ, ngươi chỉ là hạng không đoạt nổi vị trí thứ hai, ha ha ha!"
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 01: Tự Cao
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Ác Vân động không chia tầng, mà là một sơn động sâu, có nhiều nhánh rẽ, không ai biết có nối với minh ngục không.
Ở đây không có giới hạn năng lượng ngăn cản tà linh.
Đặng Văn Ngạn có thể thu hút cao cấp tà linh ở sâu trong Ác Vân động ra tấn công người Bạn Hổ trai, càng vào sâu trong sơn động thì đẳng cấp tà linh tăng dần. Ví như đoạn y đang đi là nơi có cả thất cấp tà linh và lục cấp tà linh hỗn tạp. Đương nhiên lục cấp tà linh ở đây đều thực lực cao cường còn thất cấp tà linh tắc thuộc nhóm kém nhất trong đẳng cấp.
Bất quá đẳng cấp cách biệt khiến lục cấp tà linh cẩn thận tránh xa đồng loại thất cấp.
Đặng Văn Ngạn thu liễm khí tức toàn thân, độn tốc cực nhanh. Đô Vũ môn công pháp huyền kỳ, y thể hiện rõ thực lực của "đệ nhị nhân lớp trẻ Đại Tùy", giả được khí tức thành tà linh!
Gã lướt qua vách đá như cái bóng.
Sau vách đá chỉ có một thất cấp tà linh vô thanh vô tức nghỉ ngơi, Đặng Văn Ngạn đi qua khiến nó gào lên phẫn nộ nhưng y nhanh chóng vượt qua "lãnh địa", thất cấp tà linh tưởng là đồng loại cấp thấp hơn không tuần theo quy củ, nên không truy kích.
Tôn Lập lén theo sau, công phu che giấu khí tức hơn xa Đặng Văn Ngạn vì gã có "Bản ngã luyện"!
Đừng nói Đặng Văn Ngạn, dù Lục Bạt Đỉnh cũng không nhận ra.
Tôn Lập tuyệt đối tin tưởng, không thì đã không bám theo.
Đặng Văn Ngạn cứ đi vào, ở trong Ác Vân động càng lâu thì vào Thánh Thống chi địa càng có lợi.
Chung quanh biến thành toàn thất cấp tà linh, không còn lục cấp tà linh nào dám "phạm thượng" nữa. Đặng Văn Ngạn vẫn đi tiếp, nhưng đến đây thì càng cẩn thận, luôn xem xét phán đoán một chốc rồi mới xác định đường lối.
Cẩn thận như thế sẽ được đáp trả tương xứng, ung dung qua được chỗ thất cấp tà linh tụ tập, vào nơi có cả thất cấp, bát cấp.
Đặng Văn Ngạn cười lạnh, ở cửa động đã cố ý bỏ lại ba đồng môn, vì họ sẽ cản trở y bay cao.
Chấn hưng Đô Vũ môn không phải do hoọ mà là y.
Đặng Văn Ngạn hiểu rõ, không thể như Lục Bạt Đỉnh, bảo vệ đồng môn cùng vào, đành tự tăng tiến cảnh giới đã, như thế Đô Vũ môn ít nhất còn một nhân vật cầm đầu, mới mong trùng chấn sơn môn.
Thất cấp tà linh đã sinh ra hồn hỏa, hồn hỏa của bát cấp tà linh càng trân quý.
Hồn hỏa có nhiều tác dụng, trừ chế khí luyện đơn thì tu sĩ hấp thu còn có thể tăng cường linh thức, tăng trưởng kiểu này càng về sau càng rõ.
Đặng Văn Ngạn đến gần một bát cấp tà linh, cẩn thận vòng qua lãnh địa để thâm nhập sâu hơn.
Vào trong nữa, bát cấp tà linh càng lúc càng nhiều, thất cấp rất hiếm, y vẫn chưa vừa ý, chuẩn bị “săn mồi”.
Trước mặt dấy lên hai dải lam quang, là Lam lôi song xà thích.
Quang mang càng lúc càng nồng, không hề khuếch đại, mà co lại.
Lam lôi năng lượng liên tục dồn lại.
Tôn Lập chợt thấy không ổn!
"Xoạt! Ầm!"
Lam sắc lôi quang chợt nổ tung. Vô số lam sắc điện quang hóa thành lôi điện quang lưu cuồng bạo bao lấy sơn động.
Lôi điểm quang lưu không chứa lực tấn công, nhưng số lượng cực kỳ nhiều, tốc độ cực nhanh. Tôn Lập vừa có cảm giác không lành thì lôi điểm quang lưu đã quét qua, "Bản ngã luyện" chỉ giúp gã giấu hành tung chứ không phải thật sự “biến mất”.
Lôi điện quang lưu quét qua, Tôn Lập liền bị lộ.
Dòng điện cuồng bạo chọc giận bát cấp tà linh quanh đó.
"Kéc - - "
"Kéc - - "
Tiếng quỷ gào thê thiết vọng lại, bát cấp tà linh cuồng bạo xông ra tất công bất kỳ sinh linh nào.
Đặng Văn Ngạn vòng lại, tốc độ tăng thêm ba phần, hóa ra trước đó còn giữ thực lực!
"Tôn Lập, ta biết ngươi vẫn bám theo, tuy không thấy khí tức của ngươi nhưng ta biết ngươi có đi theo! Ha ha ha, ngươi định làm gì? Thừa cơ ám toán ta? Đáng tiếc, ngươi không ngờ rằng từ lúc vào Ác Vân động, ta đã gài bẫy để ngươi tưởng có thể ám toán mà đi theo ta rồi sa vào tuyệt cảnh, ha ha ha!"
Y lao nhanh ra ngoài, cười to: "Ta biết ngươi có chỗ dựa, công pháp hoặc pháp khí gì đó khắc chế tà linh hả? Không thì với tu vi của ngươi, vào động sao có thể trấn định như vậy. Nhưng tiếp đó thì sao? Ở đây đều là bát cấp tà linh, ngươi có thủ đoạn gì thì bị vây công cũng sẽ thành mồi của chúng, ha ha ha! Ta đi đây, Tôn Lập, từ từ hưởng thụ mùi vị bị ăn thịt nhé..."
Tôn Lập chặn ở lối thoát, nhìn y như thể thương xót.
Đặng Văn Ngạn cười lạnh: "Ngươi ngăn được ta?"
Y co tay búng, Lam lôi song xà thích hóa thành hai cột lam sắc thiểm điện, quấn lấy nhau trên không thành to như thân người, giáng vào Tôn Lập.
"Oành - - "
Tiếng nổ khiến sơn động lắc lư, Đặng Văn Ngạn toàn lực xuất thủ, phối hợp với công pháp Đô Vũ môn và thượng cổ pháp khí Lam lôi song xà thích, uy lực sánh ngang Hiền nhân cảnh đệ tam trọng!
Đừng nói Tôn Lập, dù Lục Bạt Đỉnh, Đặng Văn Ngạn cũng tin là đòn này buộc y phải nhường đường.
Chỉ cần qua được, rồi với độn tốc kinh thế hãi tục của y, Tôn Lập tuyệt đối bị cắt đuôi, trở thành mồi cho bát cấp tà linh, còn y sẽ thừa cơ đào tẩu.
Lam sắc lôi quang chưa tan hết, Đặng Văn Ngạn đã lao nhanh vào, rồi trước mắt chợt tối sầm, va vào thứ gì đó.
Thứ đó cứng và nặng vô cùng, Đặng Văn Ngạn như va vào ngọn núi, mắt tóe hoa cà hoa cải, đầu óc ong ong, mũi gãy vụn, lực phản chấn hất y văng ngược lại.
"Kéc..."
Tiếng bát cấp tà linh càng lúc càng gẫn.
Đặng Văn Ngạn ngẩng lên, trong lam sắc lôi quang có một đại đỉnh chụp xuống, Tôn Lập vốn đứng đó.
Đấy là cái gì?
Đặng Văn Ngạn mới lóe lên ý nghĩ đó nhưng dẹp ngay, trong lúc nguy cấp này thì không được chậm chễ, bị bát cấp tà linh vây khốn tất chỉ có nước chết!
Y vòng qua đại đỉnh chạy ra ngoài.
Ở dưới đại đỉnh, Tôn Lập không hề phản ứng.
Đặng Văn Ngạn cười lạnh, đúng như dự liệu. Tôn Lập không dám xuất thủ ngăn cản, chặn được Lam lôi song xà thích chắc là đại đỉnh!
Y lao ra, chợt thấy một dải lam lục sắc quang mang quỷ dị!
Đàn thất cấp tà linh đổ ra, người chạy đầu không phải Tôn Lập thì ai? Đặng Văn Ngạn nhợt nhạt mặt mày: Hóa ra Tôn Lập ban nãy không ở dưới đại đỉnh! Gã để đại đỉnh lại ngăn y còn thật ra đã vòng lại dẫn đàn thất cấp tà linh tới. Đàn thất cấp tà linh gần như phủ kín sơn động, Đặng Văn Ngạn không còn hi vọng đào tẩu!
Tôn Lập ngầm nhớ vị trí của mỗi tà linh, Mãng long tỏa liên tách thành ba mươi sáu lưỡi phi đao, cộng thêm huyền thiết cổ kiếm, dẫn dụ ba mươi bảy thất cấp tà linh về.
"Tôn Lập! Muốn chết!" Đặng Văn Ngạn gầm to.
Đại đỉnh lắc lư bay tới, về cạnh Tôn Lập. Tôn Lập tắt tiếng: Đại đỉnh không thể luyện hóa nhanh được, điều khiển khá chật vật.
Tôn Lập tránh khỏi hai thất cấp tà linh, bảo Đặng Văn Ngạn: "Ngươi cũng coi là giảo hoạt, đoán được hai điểm: thứ nhất, đúng là ta đi theo ngươi, thứ hai là ta có cách diệt hết tà linh ở đây. Bất quá ngươi sai lầm rất nhiều, một là ta không định diệt hết tà linh, hai là ta có pháp bảo khiến tà linh phải tránh, ba là ngươi đánh giá lầm ẩn độn công pháp của ta..."
"Tri kỷ tri bỉ mới bách chiến bách thắng, tiếc là ngươi quá tự cao, chỉ tưởng với đôi mắt mình là nhìn thấu được ta. Kỳ thực ngươi còn kém xa..."
Tôn Lập nói, đại đỉnh từ từ bay lên, từ lúc đại đỉnh đến gần Tôn Lập thì tà linh dù thất cấp hay bát cấp, đều không dám lại gần.
Đặng Văn Ngạn cả kinh vô cùng: "Đây là cái gì?"
Đại đỉnh từ từ đáp xuống, trùm lên Tôn Lập. Tà linh ở xa thèm thuồng nhưng không dám xông lên, trút giận lên Đặng Văn Ngạn, càng lúc càng nhiều tà linh vây công y, dù Lam lôi song xà thích uy lực tuyệt luân nhưng y vẫn chật vật, sớm muộn gì cũng mất mạng.
Đại đỉnh chợt biến mất, Đặng Văn Ngạn quá quen với cảnh này, pháp bảo đó được cho vào trữ vật không gian.
Tôn Lập đâu? Tôn Lập sao lại biết mất!
Bát cấp tà linh không tìm thấy Tôn Lập, y hiểu rõ câu nói của Tôn Lập: Y đích xác đánh giá thấp ẩn độn pháp quyết của gã, bất cứ lúc nào gã cũng có thể ẩn thân mà bát cấp tà linh không tìm được.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 02: Người Chết Là Hết
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Chát!"
Quỷ trảo nhắm chuẩn sơ hở của Đặng Văn Ngạn. Lam lôi song xà thích bị hai bát cấp tà linh khác cầm chân, không thể cứu viện, Đặng Văn Ngạn cố tránh nhưng vẫn bị một vết thương sâu trên tay.
Trong vết thương, mặc lục sắc độc tố nhanh chóng ăn mòn thân thể y.
Đặng Văn Ngạn cuồng nộ, bát cấp tà linh xô lên, thất cấp tà linh không vào được thì ở vòng ngoài kêu gào giận dữ.
Chát!
Đạo đạo quỷ thủ chụp tới, Đặng Văn Ngạn thương tích đầymình.
Y phẫn nộ: "Tôn Lập! Đồ hèn, có giỏi đường đường chính chính đấu với ta!"
Giọng Tôn Lập phiêu hốt bất định: "Lại sai nữa, ban đầu chính ngươi định dùng cách này hại ta, ta chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ngươi có gì không phục?"
Bát cấp tà linh và thất cấp tà linh lắc lắc đầu tìm vị trí của Tôn Lập nhưng không phá được Bản ngã luyện nên bát cấp tà linh nhanh chóng từ bỏ, chuyển chú ý tới Đặng Văn Ngạn.
"A!"
Đặng Văn Ngạn rống lên thê thảm, một quỷ thủ nhân lúc y phân tâm, như cương xoa găm vào cổ!
"Phụt!" Máu phun ra, tà linh xô tới, huyết châu không hề bị lãng phí, đều bị bát cấp tà linh nuốt trọn. Thất cấp tà linh ở ngoài gào lên tục nhưng không dám vào tranh chấp.
Đặng Văn Ngạn lắc lư, hai bát cấp tà linh vẫy quang mang bức dực, hất y văng đi, rơi xuống chỗ đàn thất cấp tà linh chi trung. Thất cấp tà linh xô lên, y chỉ còn lại bộ xương khô!
Đàn bát cấp tà linh nổi giận, nhấm chìm đàn thất cấp tà linh.
Tôn Lập chợt mở Kim nhưỡng dược điền, kim sắc lôi quang bao trùm sơn đọng, mấy nghìn tia lôi quang nhảy nhót, Diệt ma thần lôi oanh tạc dày đặc như thế, dù bát cấp tà linh cũng không chịu nổi, chỉ không đầy một canh giờ là tất thảy thất cấp và bát cấp tà linh đều bị tiêu diệt, trên mặt đất rải rác hơn trăm viên hồn hỏa!
Tôn Lập cảm thụ rõ: mấy trăm tà linh từ sâu trong Ác Vân động lao ra, nhưng Diệt ma thần lôi xuất hiện, tất cả dừng lại rồi quay lại với tốc độ còn nhanh hơn!
Diệt ma thần lôi được thu về Kim nhưỡng dược điền, mạnh hơn mấy phần, Tôn Lập không dám chậm chễ, thu hồn hỏa và di vật của Đặng Văn Ngạn rồi đuổi theo.
Lâu quá, tà linh chạy xa thì không dễ đuổi theo.
Ngày đầu chúng nhân vào động, Lạc Vân Bằng còn dẫn mấy đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đứng ngoài, có ngay toán đầu tiên phải ra: ba đệ tử Đô Vũ môn bị Đặng Văn Ngạn rũ bỏ, thậm chí không qua nổi một tuần hương.
Toán thứ hai là người Trầm Binh môn. Đến trưa mới ra nên thuận lợi quá quan.
Toán thứ ba là người Bạn Hổ trai. Tuy ở cùng bọn Sùng Bá thì có thể được lâu hơn nhưng họ không mặt dày đến thế, tự ra trước.
Kim Phong Tế Vũ lâu cả kinh: họ tưởng Tố Bão sơn sẽ ra đầu tiên vì tu vi thấp nhất, Tôn Lập tuy xuất sắc nhưng Ác Vân động thiên về cảnh giới, Tôn Lập không có mấy tác dụng.
Đệ tử Đô Vũ môn ra đầu tiên, cho biết Đặng Văn Ngạn một mình vào Ác Vân động, bỏ lại họ thì Lạc Vân Bằng trầm mặc.
Bảo ba đệ tử Đô Vũ môn đi xong, Lạc Vân Bằng bảo thân truyền đệ tử: "Nâng lên được đặt xuống được, lúc quan trọng thì biết từ bỏ, Đặng Văn Ngạn có tiềm chất kiêu hùng, Đô Vũ môn sẽ lại huy hoàng trong tay y!"
Đệ tử Bạn Hổ trai cho biết Tôn Lập đi một mình nhưng Tố Bão sơn chúng nhân vẫn chống chọi được, ai nấy cả kinh, Lạc Vân Bằng cũng trầm mặc.
Ngày hôm sau, vì tình hình cấp bách, Lạc Vân Bằng phải đích thân tọa trấn, không thể ở Ác Vân động tiếp, y phái mọt thân truyền đệ tử cùng mười đệ tử thông thường thay thế.
Tận tối hôm đó, Tố Bão sơn chúng nhân mời rời Ác Vân động, tuy tiều tụy nhưng không tơi tả, là toán có trạng thái tốt nhất. Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu không dám coi thường nữa, vội đưa họ về.
Hôm đó, ma tu không biết ngửi thấy mùi gì mà điên cuồng tấn công, thậm chí Lạc Vân Bằng cũng xuất thủ mới đẩy lùi được.
Tối đó, Lục Bạt Đỉnh dẫn đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, tơi tả từ Ác Vân động đi ra.
Lúc đó Tôn Lập đuổi kịp toán tà linh thứ ba, Diệt ma thần lôi gầm gào, chiếu sáng sơn động tối tăm.
Diệt ma thần lôi thiên sinh khắc chế mọi âm tà chi vật, là thứ tà linh sợ nhất. Bát cấp tà linh thực tế cực mạnh, chỉ một đạo Diệt ma thần lôi cũng không làm gì được.
Nhưng Diệt ma thần lôi của gã như biển lớn!
Phát ra là cả trăm bát cấp tà linh tụ lại cũng không ngăn nổi.
Tà linh là vật đại bổ với Diệt ma thần lôi, tiêu diệt càng nhiều tà linh, Diệt ma thần lôi càng mạnh, lâu dần tà linh chỉ còn nước chạy.
Gã thu được hồn hỏa càng lúc càng nhiều, mở một trữ vật không gian cho vào.
Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Lạc Vân Bằng khổ chiến cả ngày mới được nghỉ ngơi. Ma tu tựa hồ cũng mệt nên chỉ tấn công qua loa rồi rút lui, y lập tức đến Ác Vân động.
"Tôn Lập và Đặng Văn Ngạn vẫn chưa ra?"
Đệ tử trông coi cúi người: "Hồi lâu chủ, vẫn chưa ra." Lạc Vân Bằng hơi nhăn nhó, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng khó xử, e là Đặng Văn Ngạn ngầm hại chết Tôn Lập rồi.
Thời gian tại Ác Vân động càng lâu, tương lai vào Thánh Thống chi địa càng có lợi.
Đặng Văn Ngạn giết Tôn Lập, chuyên tâm tu hành tại Ác Vân động, sau này vào Thánh Thống chi địa, chưa biết chừng sẽ siêu việt Lục Bạt Đỉnh.
Đệ tử đó nhớ đến việc lâu chủ khen Đặng Văn Ngạn, giờ thì đã hiểu nhưng thầm thở dài, tuy bội phục Đặng Văn Ngạn song thấy Lục Bạt Đỉnh sư huynh dễ gần hơn, dễ được ủng hộ, chưa biết tương lai thành tựu của ai cao hơn.
Lạc Vân Bằng hay môn nhân Kim Phong Tế Vũ lâu đều không nghĩ tới Tôn Lập. Họ so sánh Lục Bạt Đỉnh và Đặng Văn Ngạn thì cách biệt không nhiều. Đại Tùy tu chân giới nếu còn có tương lai, các nhân vật phong vân, tranh bá thiên hạ phải là Lục Bạt Đỉnh và Đặng Văn Ngạn, Tôn Lập cũng xuất sắc, nhưng kém xa “mức” đó.
Hà huống, Tôn Lập hiện tại e đã xuống minh ngục rồi.
Thoáng cái đã sang ngày thứ tư, chưa sáng là ma tu đã ào ạt tấn công, đại hình chiến tranh pháp khí bắn dồn dập, các chân nhân lão tổ dẫn mấy trăm ma tu tinh anh xung phong, Kim Phong Tế Vũ lâu xuất động toàn bộ lực lượng, Lục Bạt Đỉnh cũng xuất thủ, từ sáng sớm đến tối mới đẩy lùi được ma tu.
Kim Phong Tế Vũ lâu tơi tả, đôi bờ Vị Thủy hà cũng lỗ chỗ, do pháp thuật pháp bảo của tu sĩ gây ra.
Môn đồ đều mệt mỏi, về là đả tọa tu tập, không ai nghĩ đến Ác Vân động.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân Bằng vội vàng tới, nghe nói Đặng Văn Ngạn còn chưa ra thì y thở dài tiếc nuối, thầm nhủ có khi không ra được nữa.
Vừa tiếc nuối vừa lấy làm mừng.
Tuy Lạc Vân Bằng coi trọng Đặng Văn Ngạn, nhưng từ khi phát hiện Ác Vân động, các đệ tử ở trong đó lâu nhất cũng chỉ năm ngày rưỡi. Giờ đã là ngày thứ năm, Lạc Vân Bằng e Đặng Văn Ngạn đã thành mồi của tà linh.
Y khẽ lắc đầu, thở dài: "Ta phải nhắc nhại, ở trong Ác Vân động càng lâu thì vào Thánh Thống chi địa càng có lợi nhưng cần phải sống trở ra đã..."
Đặng Văn Ngạn tính tình liều mạng, kiêu hùng thường thế, thành bại chỉ trong một tích tắc.
Một đệ tử chợt hỏi: "Sư tôn, có cần an ủi Tố Bão sơn không?" Lạc Vân Bằng thoáng nghĩ, Tôn Lập chết rồi, Tố Bão sơn giảm giá trị đến mức thấp nhất nên xua tay: "Bảo nhị sư huynh đi thay vi sư."
"Vâng."
Không cần cả đại sư huynh đi nữa.
"Lục sư huynh sao lại như kiểu Tôn Lập đã chết rồi, sau này sẽ thay y lo cho bọn muội?" Tô Tiểu Mai hiếu kỳ nhìn Lục Bạt Đỉnh, Lục Bạt Đỉnh nghẹn họng.
Không cần đợi nhị đệ tử của Lạc Vân Bằng đến thì Lục Bạt Đỉnh đã tới nhưng y chưa nói được mấy câu đã bị Tô Tiểu Mai chặn họng.
Lục Bạt Đỉnh nhìn những người khác, không ai bi thương – y biết tình cảm giữa họ và Tôn Lập, họ như thế chỉ vì một khả năng: họ không cho là Tôn Lập đã chết rồi.
Lục Bạt Đỉnh thở dài: "Ôi..."
"Hôm nay là ngày thứ năm rồi, trước đây kỷ lục là năm ngày rưỡi, hà huống còn Đặng Văn Ngạn..."
Sùng Bá hầm hừ: "Đặng Văn Ngạn khẳng định chết rồi, không chết trong tay tà linh thủ thì trong tay Tôn Lập. Tôn Lập khẳng định vô sự."
Giang Sĩ Ngọc cố chấp: "Đặng Văn Ngạn khẳng định bị lão Tôn giết chết!"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba